- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 513,976
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Cheonghwa Jin
Chương 10
Chương 10
Chẳng thể nào chợp mắt được, Cheongyeon lật người ra khỏi giường, rồi bắt đầu thu xếp nốt những món đồ còn lại để chuẩn bị dọn đi.
Dù cho cửa tiệm hoa quả do người đổi nhà ở Khu C quản lý có tồi tàn đến mấy cậu cũng đã quyết sẽ chuyển đến đó.
Nhưng thực ra, từ đây sang Khu C nằm bên kia con kênh, đi thuyền sẽ nhanh hơn nhiều so với đi bộ.
Nếu muốn băng qua đất liền, cậu phải men theo con đường dẫn đến chiếc cầu nối liền hòn đảo.
Khác biệt duy nhất là chọn cách lướt đi trên mặt nước hay lặn lội qua con đường vòng vèo chán ngắt.
Vì chưa từng chuyển nhà, Cheongyeon không nhận ra sự khác biệt về thời gian lẫn chi phí.
Hơn nữa, cậu cũng chẳng dễ gì mở miệng hỏi ông Oh bên văn phòng bất động sản.
Trong đầu Cheongyeon hiện lên cảnh ông ta thản nhiên nói sẽ "kết nối người cần" rồi âm thầm bỏ túi khoản hoa hồng béo bở.
Trong lúc cần mẫn thu dọn túi hành lý, một ý nghĩ khác lại lảng vảng trong tâm trí Cheongyeon.
'Ai cũng biết câu chuyện về gia tộc Hwa chỉ là lời đồn, vậy cớ sao Peira lại phải tìm kiếm họ?'
Sau một hồi trăn trở, cậy lại đi đến kết luận cũ.
Phần lớn những câu chuyện tuôn ra từ miệng bà chủ quán rượu Dandelion đều không phải chuyện bịa đặt.
Vì nơi ấy luôn có đủ thứ tin đồn, bà chủ sẽ khéo léo chắp nối chúng rồi đem bán làm thông tin.
Nghĩ lại, nếu không nhờ quán rượu đó, cậu đã chẳng nghe được chuyện về cố vấn Peira và chiếc tàu buôn lậu.
Cũng chính nhờ vậy, Cheongyeon mới biết chủ nhân thực sự của Peira là Tae Muwon, chứ không phải kẻ vẫn được gọi là "ông chủ", Tae Cheonoh.
Có lẽ vì điều này mà khắp nơi mới rộ lên lời đồn rằng kẻ nắm quyền thực sự ở Peira chính là Tae Muwon.
Tae Cheonoh – kẻ ráo riết tìm kiếm gia tộc Hwa.
Tae Muwon – kẻ đã hái đoá hoa Boksu.
Những câu hỏi ấy cứ đan xen vào nhau, chẳng cách nào tìm được lời giải đáp cuối cùng.
Bang, bang!
Cheongyeon giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Cậu vừa mới thu dọn xong hành lý thì thiếp đi lúc nào không hay.
Bang, bang, bang!
Cậu lồm cồm bò dậy khỏi giường, vội nhìn đồng hồ.
Tám giờ sáng — ai lại đến hiệu thuốc vào giờ này chứ?
Ra khỏi tấm chăn dày, một cơn lạnh lập tức tràn qua da thịt.
Thị trấn Cheonghwa vốn nằm gần biển, thời tiết chênh lệch rõ rệt giữa sáng sớm và đêm khuya.
Cheongyeon thấy mừng vì chưa cho chiếc áo len dày cộm vào hành lý chuyển nhà.
Chiếc áo ấy, đan dày như bánh xoắn, bất giác khiến cậu nghĩ đến một chút ấm áp, nhưng chưa kịp đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa lại vang lên trên cánh cửa kính.
Nếu không mở nhanh, có khi cánh cửa sẽ bị đập vỡ mất.
Cheongyeon vội khoác áo, bước nhanh ra khỏi phòng.
Gió lùa qua từng kẽ hở trong cửa tiệm đóng kín khiến những tấm rèm cửa được kéo chặt lại như sắp bị thổi tung.
Cậu nắm lấy tay nắm rèm, di chuyển sang bên cạnh, và... chợt khựng lại.
Trong tích tắc, cậu tưởng mình nhìn nhầm — bởi trước cửa tiệm, chỉ toàn là bóng tối như còn đang tờ mờ sáng.
Nhưng khi nhìn kỹ lần nữa, Cheongyeon mới nhận ra có hai người đàn ông to lớn đang đứng chắn ngay cửa.
Họ trông không giống khách hàng, nhưng Cheongyeon vẫn xoay chìa khóa và mở cửa.
"Xin hỏi ai vậy ạ?"
Ngay khi anh vừa mở cửa và cất tiếng hỏi, một trong hai gã đàn ông đã giật mạnh cánh cửa.
Cơ thể Cheongyeon ngã về phía trước, cậu lập tức buông tay nắm cửa và chỉnh lại tư thế.
Người đàn ông vừa bước vào cửa tiệm mà không xin phép đưa mắt nhìn khắp bên trong.
Gã còn lại vẫn đứng ngoài cửa, khẽ cúi đầu chào cậu một cách lịch thiệp.
Cheongyeon cũng khẽ gật đầu đáp lại.
"Tôi nghe nói anh sắp chuyển đi?"
Người đàn ông đứng bên trong có một vết sẹo dài kéo từ chân mày lên tận trán.
Nó trông như thể đã bị cứa bởi thứ gì đó tựa mỏ neo lưới chứ không phải một con dao sắc bén.
"Chỉ cần vài người thôi thì cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Tôi sẽ cho người tới giúp, chúc anh dọn nhà thuận lợi."
Ngay khoảnh khắc ấy, những lời của Muwon thoáng lướt qua tâm trí Cheongyeon.
Cậu cứ nghĩ rằng hắn đã đổi ý, nhưng hóa ra hắn thật sự phái người đến.
"Không sao đâu, tôi... tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chuyển đi rồi."
"Anh định chuyển đi đâu?"
"Chuyện đó, tôi sẽ—"
Rầm!
Người đàn ông đột ngột đá mạnh vào quầy thu ngân.
"Chúng tôi được lệnh tự mình chuyển đồ, nên im miệng và nói địa chỉ đi."
Một cú đạp nặng nề khác vang lên.
Mặt trước quầy gỗ lõm sâu hẳn xuống.
Cheongyeon vốn không định mang theo quầy, vì nó nặng một cách vô ích, nhưng cách họ ngang nhiên phá hoại tài sản của người khác khiến cậu không thể ưa nổi.
Đúng lúc đó, người đàn ông đang đứng bên ngoài giận dữ xông vào.
Hắn đá gã có vết sẹo trên trán liên tiếp.
Không chỉ một lần, mà đến hai, ba lần, rồi nhiều hơn nữa.
Người đàn ông bị đá vẫn im lặng, không phát ra tiếng kêu nào.
Cuối cùng, kẻ kia ngừng lại, đứng thẳng dậy đối diện với Cheongyeon.
"Xin lỗi.
Tên này không được học hành cho ra hồn, tôi xin lỗi thay hắn."
Phải chăng đây chính là dáng dấp một con gấu khoác vest?
Những đường may trên bộ vest của hắn căng phồng như sắp đứt tung, gương mặt đỏ bừng như thể đang cố nuốt cơn giận vào lòng.
Mà đó là trước khi Cheongyeon kịp mở miệng nói không sao.
"Tôi tên là Saturn."
Người đàn ông đang chìa tay ra bỗng khựng lại, lau lòng bàn tay lên ống quần rồi mới chìa tay lần nữa.
Cheongyeon nhìn hắn đầy cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy.
Vài cái bắt tay ngắn ngủi, rồi Saturn rụt tay về, gương mặt đỏ ửng đến mức dường như sắp bốc cháy.
"Như tôi nói, việc chuyển nhà... thật sự tôi không ngại tự mình làm."
"Không được, Muwon hyung-nim nhất quyết muốn chúng tôi giúp cậu."
"Cái gì!
Ban đầu hyung-nim bảo tao với Jupiter đi mà, sao giờ mày ở đây!"
Gã đàn ông dưới sàn gào lên, vừa phủi dấu giày trên người.
"Để tôi xin lỗi thay cho hắn."
Saturn, vừa trừng mắt nhìn tên kia, vừa cúi người một góc chín mươi độ.
Cùng lúc đó, tiếng chỉ khâu trên lưng áo hắn rách toạc.
"Thật sự tôi không phiền tự mình chuyển nhà, các anh có thể đi được rồi."
Saturn đứng thẳng dậy, lần này đan hai tay vào nhau, lắc đầu chậm rãi.
Mắt Cheongyeon tối sầm lại.
Người này... không thể nói lý được.
"Tôi còn chưa biết chính xác mình sẽ chuyển đi đâu.
Tôi định xem nhà rồi mới ký hợp đồng."
"Vậy tôi sẽ đi xem cùng cậu."
"Khỉ thật!
Tên đó nói là không sao rồi!
Biến thôi!"
Saturn thở dài nặng nề, ngước mắt nhìn trần nhà.
Giọng hắn vẫn lịch sự một cách kỳ dị so với hình thể khổng lồ, nhưng chính đôi mắt Sanpaku ấy khiến hắn trông đáng sợ.
Saturn nắm cổ áo gã đàn ông rồi quăng thẳng ra ngoài.
Chưa dừng lại, hắn còn đuổi theo đánh tiếp.
Từ lúc bị vướng vào Peira, Cheongyeon chưa một lần thấy nhẹ nhõm.
Cậu ghét bạo lực, càng ghét máu me hơn.
Gã đang bị đánh kia bị chảy máu mũi, ánh mắt đầy căm tức nhìn Cheongyeon.
Dù người ra tay là Saturn, chắc chắn sau này hắn sẽ trút giận lên cậu.
Cheongyeon siết chặt nắm tay, trừng lại đối phương.
Cậu ghét nhất loại người chỉ giỏi mạnh miệng với kẻ yếu.
Nhưng rồi, chẳng phải bản thân cậu cũng vậy sao?
Đến một cái liếc mắt giận dữ hướng về Tae Muwon cậu cũng không dám, nói gì đến chống đối hắn.
Cảm giác xấu hổ dâng lên, Cheongyeon buông lỏng tay và ánh nhìn.
Sau khi đánh gã kia xong, Saturn móc ví, rút ra vài tờ tiền đưa cho hắn.
Vừa thấy tiền, tên đó bật cười sằng sặc, máu mũi vẫn chảy tong tong.
Chỉ liếc qua, Cheongyeon biết ngay ít nhất cũng phải một nghìn hwan.
Dù có bị đánh thừa sống thiếu chết rồi được trả một nghìn hwan, cậu cũng chẳng đời nào chấp nhận.
Đau đớn thế này, thà chịu nghèo còn hơn.
Saturn tiễn gã đi bằng một cái vỗ lưng mạnh như trời giáng, rồi quay lại bước vào cửa tiệm.
Nét dữ tợn trên mặt đã biến mất, thay vào đó là gương mặt đỏ bừng đến nực cười.
"Tôi thật xấu hổ vì để cậu chứng kiến bộ dạng này."
'Im đi và dẫn tôi tới chỗ cần chuyển'... giọng hắn nghe vẫn lễ độ, nhưng với Cheongyeon, chẳng khác nào một mệnh lệnh.
"Tôi định sáng nay sẽ đi xem nhà, nếu chốt được chỗ thì... lúc ấy các anh hãy giúp cũng được."
"Vậy cậu định khi nào về?"
"...Tôi không chắc hôm nay mình xem xong, chắc phải đến mai."
Giờ đây, tốt nhất cậu nên tranh thủ đêm nay để chạy trốn.
Phải rời khỏi nơi này, tránh khỏi tầm mắt của Peira.
Nhưng nếu họ hỏi chủ văn phòng môi giới về địa chỉ mới...
Cheongyeon thấy tim đập loạn trong lồng ngực.
Rốt cuộc Tae Muwon phải có lý do gì mới mất công tìm cậu đến vậy?
Có lúc cậu thoáng tự huyễn hoặc mình, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Cậu không được mất cảnh giác, bởi chẳng thể đoán được người đàn ông ấy sẽ đi đến đâu.
"Và như tôi đã nói, các anh thật sự không cần giúp tôi chuyển nhà."
"Chúng tôi phải làm mọi việc Muwon hyung-nim căn dặn."
"Nếu tôi nói không cần..."
"Vậy cậu muốn gặp trực tiếp để nói với anh ấy không?"
"Không...!
Không đời nào."
Cheongyeon lặng thinh, rồi từ tốn đưa tay ra.
Saturn lập tức hiểu ý.
"Vậy... tôi sẽ cố gắng nói lại giúp cậu."
Đôi mắt Cheongyeon chợt sáng lên, ánh nhìn màu sáng lộ ra bên dưới mái tóc xám nâu dán chặt lấy hình bóng Saturn.
Gương mặt đỏ bừng của Saturn lúc này, có lẽ có thể dùng làm lò sưởi mất rồi.