Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 380: Chương 380



Đi đến bên cạnh Nghiêm Húc, nhìn về phía tủ lạnh, phát hiện chiếc tủ lạnh hôm qua còn đầy ắp đồ ăn giờ đã trống trơn.

"Đoàn làm phim cũng quá đáng thật đấy." Tân Án hết nói nổi: "Chẳng lẽ là sau khi chúng ta bỏ qua một số cảnh quay hôm qua, đoàn làm phim đã nghĩ ra ý tưởng mới?"

Đoàn làm phim lén lút vào biệt thự đào tủ lạnh lúc rạng sáng: "..."

Nhưng Tân Án lại không cảm thấy phiền não.

Mọi người lục tục tỉnh dậy sau đó đều được thông báo tin dữ này. Điều khiến đoàn làm phim quan sát cảm thấy kỳ lạ là tất cả mọi người đều chỉ ngạc nhiên một chút rồi không có phản ứng gì quá lớn.

Lương Việt: "Nhậm ca, anh không thấy phản ứng của họ rất kỳ lạ sao?"

Nhậm Phi cau mày: "Theo lý thuyết thì không thể nào. Chúng ta họp xong và quyết định đi vét sạch tủ lạnh vào rạng sáng, hơn nữa đồ trong tủ lạnh không hề thiếu, làm sao họ có thể biết trước được?"

"Chẳng lẽ là vì có Tân Án ở đó nên họ không lo lắng?" Lương Việt đoán: "Đồ ăn dự phòng bên ngoài chuẩn bị xong chưa?"

Nhân viên công tác gật đầu.

"Tăng thêm một chút độ khó cho trò chơi của họ, cũng có thể kéo dài thời gian, cứ làm như vậy đi." Nhậm Phi nói.

"Đoàn làm phim ác quá, đến gạo cũng không để lại cho chúng ta." Lăng Hi nói.

[Ha ha ha ha vừa tỉnh dậy tủ lạnh trống trơn.]

[Đoàn làm phim quá khó khăn.]

[Đoàn làm phim vì kéo tiến độ thật sự rất nỗ lực.]

[Sao tôi lại thấy hơi thương đoàn làm phim thế này.]

"May mà Án tỷ chị đã đoán trước được ha ha ha ha ha." Tưởng Bạch Thanh cười nói.

"Tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, nhưng chắc một ngày vẫn đủ." Lâm Thi Quý yên tâm nói.

Nhậm Phi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"

Lương Việt cũng tỏ vẻ không biết.

"Đi xem camera giám sát, họ có tích trữ đồ ăn không." Nhậm Phi lập tức chỉ huy.

"Họ tắt phát sóng trực tiếp cũng không lâu." Nhân viên công tác lắc đầu.

"Kỳ lạ, vậy rốt cuộc họ đang nói cái gì?" Nhậm Phi khó hiểu.

Dưới lầu, mấy người vẫn đang nói chuyện với nhau bằng mật mã mà đoàn làm phim không hiểu.

"Bữa sáng ăn gì?" Tân Án hỏi.

"Chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ăn mì sợi thôi." Hà Thư nói.

"Được thôi, vậy làm mì trộn mỡ hành ăn tạm cũng được." Tân Án đồng ý, Tưởng Bạch Thanh lập tức chạy lên lầu.

Nhìn thấy Tưởng Bạch Thanh lên lầu, Nhậm Phi và Lương Việt lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình.

Chỉ thấy Tưởng Bạch Thanh mở ngăn kéo nhỏ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một gói mì sợi lớn và hành.

"Đây là cái gì? Họ tự mang à?" Nhậm Phi kinh ngạc nói: "Chúng ta đã nói không được tự mang đồ ăn mà."

"Từ từ." Một nhân viên công tác phụ trách đạo cụ cẩn thận tiến lên nhìn kỹ một hồi: "Trên đó có logo, là đạo cụ của chúng ta mà, họ lấy được từ khi nào?"

Nhân viên công tác nửa đêm đi đào tủ lạnh lập tức kiểm tra danh sách: "Tối hôm qua không có thấy mì sợi nha."

"Chẳng lẽ họ đã lấy từ trước rồi?" Lương Việt kỳ lạ nói.

"Xem lại đi."

Tưởng Bạch Thanh ôm mì sợi và hành xuống dưới, Tân Án may mắn đoàn làm phim không thu lại gia vị, dùng nước tương nhạt, nước tương đặc, muối và đường trắng pha nước sốt. Trong nồi dầu nóng, cô phi thơm hành rồi đổ vào nước sốt, xào hai phút rồi vớt hành ra để riêng.

Trong lúc Tân Án làm mỡ hành, Nghiêm Húc rất tự giác đi nấu mì sợi. Cảnh tượng này khiến những người khác muốn giúp cũng ngại xen vào giữa hai người làm phiền họ, nên bốn người liền ăn ý đứng một bên xem.

[Cứu mạng! Đây là cái gì cảnh tượng tân hôn thường ngày vậy.]

[Ha ha ha ha những người khác cũng ngoan ghê không quấy rầy.]

[Tôi nói không khí giữa Tâm Nhãn thật sự không phải nói đùa.]

[Tân Án còn chưa nói gì, Nghiêm Đế đã tự động tiến lên giúp rồi, thật là giống như làm thường ngày quá, đúng là đang nói đến chuyện đó mà.]

Cuối cùng, dùng mì sợi do Nghiêm Húc nấu trộn đều, một bát mì trộn mỡ hành thơm phức đã hoàn thành.

"Hai người mọi người thật là vợ chồng, à không, cộng sự nam nữ, làm việc không mệt ha ha ha." Lâm Thi Quý nhất thời lỡ lời suýt chút nữa thì xảy ra chuyện.

"Thơm quá! Án tỷ, Nghiêm lão sư vất vả rồi." Tưởng Bạch Thanh nhanh chóng giúp cô ấy chuyển chủ đề.

[Ha ha ha ha ha Lâm Thi Quý miệng đi trước não chạy theo sau.]

[Cảm giác những người xung quanh đều nghẹn lời là như thế nào!]

[Tôi nói hộ Thi Quý rồi, phu thê cộng sự, làm việc không mệt!]
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 381: Chương 381



Mãi đến khi mọi người đã ăn mì trộn mỡ hành thơm ngon no bụng, đoàn làm phim vội vã xem lại camera giám sát mới phát hiện ra điều kỳ lạ.

"Chúng tôi xem lại đoạn ghi hình, phát hiện họ đã sớm lén lút mang đồ ăn về phòng." Lương Việt nói.

"Chuyện này chắc chắn do Tân Án chủ mưu." Nhậm Phi không cần nghĩ ngợi mà nói: "Cô ấy muốn lấy chút đồ ăn vặt thì thôi đi, ai lại lấy cả hành về phòng chứ?"

Vì thế, sau khi mọi người ăn xong bữa sáng, Lương Việt ra mặt hỏi: "Đồ ăn của mọi người từ đâu ra vậy?"

Mấy người nhìn nhau, biết không thể giấu được, đành phải nói thật.

Tân Án đặc biệt tỏ ra vô tội mà nói: "Hôm qua chúng em nhặt được."

"Nhặt được? Mọi người còn nhặt được cả hành sao?" Lương Việt không chút nể nang vạch trần.

Tưởng Bạch Thanh chột dạ ho khẽ một tiếng: "Hành chỉ là ngoài ý muốn thôi, em tiện tay lấy."

"Tuy rằng ngay từ đầu mọi người nói có đồ ăn, nhưng quy tắc chính của trò chơi là ở lại ba ngày. Cách tốt nhất để khiến chúng em thất bại là không cung cấp đồ ăn. Nhưng chúng em lại có đồ ăn, điều đó có nghĩa là sẽ có cách khác để gây khó dễ cho chúng em." Tân Án giải thích: "Vậy nên để an toàn, em nghĩ chúng em cứ công khai lấy một ít đồ ăn bỏ vào phòng, cũng không sai đúng không?"

Nói xong còn nhấn mạnh: "Chúng em đều lấy công khai trong lúc phát sóng trực tiếp đó nha."

Sau đó, có cư dân mạng tổng kết lại những hình ảnh mấy người "lấy" đồ ăn, và chuyện này đã gây sốt trên mạng một thời gian.

Trong hình ảnh, Tân Án đi đến phòng bếp: "Ai da, mì sợi này ngon ghê, tối nấu mì ăn."

Sau đó cô cầm lên lầu.

Nghiêm Húc: "Thế mà còn có cả mì gói."

Sau đó anh cầm lên lầu.

Tưởng Bạch Thanh: "Đây là gạo gì vậy nè, còn có cả hành nữa chứ."

Sau đó cô cầm lên lầu.

Lâm Thi Quý: "Trái cây không tệ, tôi lấy lên tối đói bụng ăn."

Sau đó cô cầm lên lầu.

Hà Thư: "Lạp xưởng! Tôi thích."

Sau đó cậu cầm lên lầu.

Lăng Hi: Trực tiếp cầm đi.

Quan trọng là tất cả đều diễn ra rất tự nhiên trong lúc nghỉ ngơi hàng ngày. Lúc đó, đoàn làm phim thấy cũng không nghi ngờ gì, không ngờ đây lại là kế hoạch mà Tân Án đã sắp đặt từ đầu.

[Ha ha ha ha ha đoàn làm phim lại thua một ván.]

[Tôi còn muốn xem đoàn làm phim thắng Án tỷ một lần quá.]

[Hôm nay lúc phát sóng trực tiếp chắc lại khó khăn nữa rồi.]

Nhậm Phi: "A a a a a Tân Án quả nhiên là khắc tinh của tôi!"

Lúc này, nhân viên công tác đang chuẩn bị đồ ăn ở bên ngoài lên tiếng: "Chúng ta còn muốn chơi trò này nữa không?"

"Không chơi! Người ta có cả gạo lẫn mì sợi rồi, chúng ta chơi nữa chẳng phải là tự dưng cho thêm đồ ăn cho họ sao?" Nhậm Phi hừ lạnh một tiếng.

Tân Án chẳng quan tâm đoàn làm phim nghĩ gì, cô đã ăn no nê: "Khi nào chúng ta có thể đi xem mật đạo?"

"Chúng ta đi tìm bây giờ đi." Nghiêm Húc nói: "Chúng ta còn chưa biết lối vào mật đạo ở đâu nữa."

"Nếu em nói em biết rồi thì sao?" Tân Án nói: "Sáng nay em đi xem xét trong phòng, chắc là đoán được."

"Là bức tranh kia sao?" Nghiêm Húc rất nhanh hiểu ý.

"Đúng." Tân Án nhìn anh với ánh mắt "quả nhiên vẫn là anh hiểu em nhất": "Hôm qua em nghĩ đi nghĩ lại, lúc đó chúng ta chỉ nghi ngờ có mật đạo, theo lý thuyết thì đó chỉ là nghi ngờ bình thường thôi, nhưng đoàn làm phim lại cứ như vậy ép chúng ta ra ngoài. Có một khả năng là lúc đó chúng ta đã ở rất gần lối vào rồi, đoàn làm phim sợ chúng ta phát hiện ra mật đạo trước."

Đoàn làm phim bị Tân Án đoán trúng phóc: "..."

"Vậy chúng ta đi tìm thôi!" Lâm Thi Quý nói.

Sáu người đi vào phòng đầu tiên ở tầng hai.

"Chắc chắn là ở đây." Tân Án nói.

"Nhìn xem có cơ quan nào không." Nghiêm Húc tìm kiếm xung quanh.

"Có phải cái này không?" Tưởng Bạch Thanh tiện tay xoay một chiếc bình hoa, phát hiện đáy bình hóa ra lại dính chặt vào bàn.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 382: Chương 382



Cánh cửa phát ra tiếng động trầm, từ từ mở ra.

Hà Thư ngạc nhiên nhìn Tưởng Bạch Thanh: "Cậu được đấy!"

Tưởng Bạch Thanh ngượng ngùng gãi đầu: "Hì hì, tớ chỉ xem phim truyền hình thấy mấy cái cơ quan thường là vặn cái gì đó, hoặc ấn vào hòn đá nào đấy, tiện tay thử một chút thôi."

Nhậm Phi tỉ mỉ bố trí cơ quan nhưng bị người ta thử bừa một chút đã ra: Chắc tôi có thù với tất cả những người bên cạnh Tân Án.

[Tôi hình như đã nghe thấy tiếng đoàn làm phim đ.ấ.m vào tường rồi.]

[Sao tôi cảm giác họ sắp đi hết các bước rồi vậy.]

[Chắc không phải lại được tan làm sớm nữa chứ ha ha ha ha ha.]

Phía sau bức tường là một khoảng tối đen, nhìn không thấy điểm cuối. Tân Án đang định bước lên trước thì bị Nghiêm Húc kéo lại: "Để anh đi trước."

"Ừm." Tân Án cũng không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Húc.

Bốn người còn lại nhìn nhau với vẻ mặt cạn lời, lặng lẽ đi theo.

Sáu người mò mẫm đi về phía trước trong bóng tối.

"Muốn xuống cầu thang, cẩn thận một chút." Nghiêm Húc nhắc nhở.

"Em cảm giác như đang đi xuống một tầng hầm vậy." Tân Án đoán: "Chẳng lẽ là phòng nghiên cứu hay cái gì đó tương tự?"

"Có khả năng, phía dưới này chắc chắn có thông tin gì đó." Nghiêm Húc nói.

Liên tục xuống hai tầng cầu thang, cuối cùng họ đến trước một cánh cửa lớn.

"Phía dưới này sẽ không có zombie chứ?" Lâm Thi Quý vẫn còn sợ hãi.

"Mọi người lùi lại một chút, để anh mở cửa." Nghiêm Húc chậm rãi mở cửa: "Không sao đâu, vào đi."

Sáu người đều bước vào phòng, bên trong hóa ra là một viện nghiên cứu dưới lòng đất, không một bóng người.

"Ở đây có nhiều tài liệu quá." Hà Thư nhức đầu nhìn những tập tài liệu rơi vãi trên sàn.

"Chúng ta thu thập hết những thứ này mang lên xem đi." Tân Án nói: "Lục soát hết chỗ này cho chị."

Thế là dưới sự theo dõi của khán giả, sáu người bắt đầu cướp bóc tầng hầm như thổ phỉ, gần như lấy hết mọi thứ mới luyến tiếc rời đi.

"Mọi người xem trước đi, tôi đi nấu mì cho mọi người." Tân Án nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn cơm rồi.

Tưởng Bạch Thanh chớp mắt: "Sáu phần cũng nhiều lắm, hay là Nghiêm lão sư anh giúp một tay?"

Nói xong sợ khán giả hiểu lầm gây tranh cãi, cậu còn nói thêm: "Tại vì buổi sáng anh với Án tỷ phối hợp tốt quá."

"Đúng đúng đúng, bọn em mấy người không biết nấu cơm, vẫn là không nên gây thêm phiền phức." Hà Thư nói.

[Hà Thư, cậu nhìn xem Lăng Hi bên cạnh nấu cơm đút cho cậu bao nhiêu lần rồi, sao cậu lại nói ra những lời này ha ha ha ha.]

[Toàn bộ mọi người đều đang giúp sức cho Tâm Nhãn sao.]

[Tâm Nhãn có phải sắp thành đôi rồi không.]

Nhìn Tưởng Bạch Thanh quay lưng lại với camera làm mặt quỷ với mình, Tân Án im lặng cảnh cáo Tưởng Bạch Thanh đừng làm loạn nữa, rồi nhìn thấy Nghiêm Húc đã đi về phía cô.

"Vậy thì làm ơn Tân lão sư dạy anh nấu mì sợi." Nghiêm Húc cười nói.

"Thực ra em chỉ định nấu mì đơn giản thôi, cũng không có kỹ thuật gì cao siêu cả." Tân Án chột dạ nói, họ làm như thể cô định nấu món gì phức tạp lắm vậy: "Dù sao nguyên liệu cũng có hạn mà."

"Không sao, mì sợi cũng cần kỹ thuật đó." Nghiêm Húc nói.

"Cấm nịnh hót nha." Tân Án trừng mắt nhìn anh một cái rồi bắt đầu nấu mì.

Ăn qua loa bữa trưa, mọi người lại bắt đầu tụ tập một chỗ xem xét các manh mối trong tài liệu. Tân Án yêu cầu mọi người lọc ra những điểm quan trọng, những thông tin rõ ràng là gây nhiễu thì loại bỏ.

Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng họ cũng xem xét xong hết tài liệu.

"Tổng kết lại thì đây là câu chuyện về một đám nhà khoa học điên cuồng muốn hủy diệt thế giới sao?" Tân Án tổng kết: "Giả thuyết đậm chất "phổ thông" vậy?"

"Từ khi chương trình bắt đầu, giả thuyết nào mà không đậm chất "phổ thông"?" Nghiêm Húc thẳng thắn nói đùa.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 383: Chương 383



Mọi người đồng loạt tỏ vẻ có lý, từ lúc bắt đầu với zombie, đã tràn đầy cảm giác "phổ thông" rồi.

Có cư dân mạng kỳ cựu đã nghiên cứu, theo giả thuyết này, thật sự không nhất định có thể nổi tiếng. Nguyên nhân chính khiến chương trình nổi tiếng là do sức hút giữa các khách mời, giúp chương trình không đi theo lối mòn.

"Vậy nên, hiện tại chúng ta thực ra là phải mang những bằng chứng tài liệu này chạy trốn khỏi hòn đảo này đúng không?" Tân Án tổng kết, nói thẳng ra là muốn giao bằng chứng đi, nhưng kẻ xấu sẽ tìm mọi cách ngăn cản họ.

"Vậy bây giờ, chúng ta phải làm gì?" Tưởng Bạch Thanh hỏi một câu hỏi mang tính chất "linh hồn".

Đối với một đoàn làm phim, điều thất vọng nhất không gì khác ngoài việc khách mời không tìm được việc gì để làm.

"Nghỉ ngơi một lát đi, nhìn nhiều tài liệu như vậy mắt cũng cần nghỉ ngơi một chút." Nghiêm Húc nói.

Đến khi màn đêm buông xuống, theo lý thuyết thì sắp đến lúc kết thúc, nhưng đoàn làm phim lại hoàn toàn không có phản ứng gì.

"Chúng ta phải đợi đoàn làm phim đến đón sao?" Hà Thư khó hiểu hỏi.

"Đợi một chút đi." Tân Án nói.

Lại qua một giờ, Lương Việt xuất hiện ở dưới lầu: "Mọi người đi thôi, chương trình quay xong rồi."

"Tuyệt vời!" Tưởng Bạch Thanh vui vẻ đi xuống lầu.

"Từ từ." Tân Án ngăn Tưởng Bạch Thanh lại, cái bẫy tối hôm qua cô vẫn chưa quên đâu. Cô hỏi Lương Việt ở dưới lầu: "Thật sự kết thúc rồi sao? Chúng ta bước ra khỏi phòng, sẽ không bị tính là thua chứ?"

Lương Việt bất đắc dĩ nói: "Quay xong rồi, mọi người đương nhiên có thể ra ngoài."

Tân Án đóng cửa sổ lại và bàn bạc với năm người còn lại.

"Mọi người thấy có thật không?"

Lăng Hi cau mày: "Là chị Lương tự mình đến đây, chắc là không giả đâu."

"Em thấy cũng rất thật." Lâm Thi Quý cũng nói.

"Hơn nữa phát sóng trực tiếp cũng kết thúc rồi, chắc chắn không còn muốn chúng ta ở lại đây nữa đâu." Tưởng Bạch Thanh nói.

"Kết thúc hay không cũng chỉ là họ nói, không nhất định đúng." Nghiêm Húc nói: "Cũng có khả năng giống như tối hôm qua, cố ý dụ chúng ta ra ngoài."

"Em cũng nghĩ vậy." Tân Án đồng tình: "Em thấy tốt nhất là chúng ta cứ ngủ một đêm ở đây, sáng mai đi."

Hà Thư khổ sở nói: "Còn phải ngủ một đêm nữa à, em sợ gặp ác mộng lắm."

"Nhớ ban đầu nhiệm vụ là ở lại ba ngày, tối nay chúng ta ra ngoài thì còn lâu mới đủ ba ngày." Nghiêm Húc nói.

"Đúng rồi ha, vậy hay là chúng ta ở thêm một đêm nữa?" Lâm Thi Quý được nhắc nhở: "Hơn nữa như vậy nhìn lại, việc chị Lương ở bên ngoài không dám vào cũng rất kỳ lạ. Với lại chỉ có một mình chị ấy, chắc chắn sẽ có nhân viên công tác muốn vào thu dọn thiết bị chứ."

[Cũng nhờ Tâm Nhãn kéo người trở về, không thì tôi đã nghĩ họ thua rồi.]

[Tâm Nhãn đúng là xứng với cái tên couple của họ, quả nhiên có tâm có mắt.]

[Họ tưởng phát sóng trực tiếp kết thúc rồi, thực ra chưa đâu ha ha ha ha ha.]

[Không phát hiện Nghiêm Đế vẫn luôn dính lấy Án tỷ sao.]

"Vậy chúng ta... mỗi người nghỉ ngơi nhé?" Tưởng Bạch Thanh nói.

Tổng bộ.

"Thất bại rồi." Lương Việt bất đắc dĩ nói.

Nhậm Phi đã cảm thấy chuyện này quá quen thuộc: "Bình thường thôi, nếu mà sập bẫy thì không phải là Tân Án."

Hai người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng: "Chương trình này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi."

Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn làm phim tuyên bố sáu người đã hoàn thành thử thách.

Tưởng Bạch Thanh nghĩ lại vẫn còn hơi sợ: "Nếu đây không phải là chiến đấu đồng đội, chắc tối qua em đã ngoan ngoãn xách ba lô chạy lấy người rồi."

Lâm Thi Quý cũng tỏ vẻ đồng tình: "Chủ yếu là việc để chị Lương ra mặt cũng quá đáng thật! Em chỉ vì nhìn thấy chị Lương nên mới lơ là cảnh giác."

"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy." Hà Thư cũng gật đầu.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 384: Chương 384



Nhậm Phi cố nén ý cười: "Chúng tôi cố ý phái Lương Việt ra để hạ thấp sự phòng bị của mọi người đó."

"Vậy chẳng phải là không thành công sao?" Tân Án thẳng thắn vạch trần.

Sau khi quay xong, sáu người đều được người đại diện của mình đón đi.

Nghiêm Húc tuy rằng muốn nói gì đó với Tân Án, nhưng anh nhìn thấy Giang Tâm đang đợi cô, nên cũng chỉ có thể vẫy tay tạm biệt.

"Chị Giang, chị còn tự mình đến nữa." Tân Án ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, có một số việc muốn nói xong với em rồi chị phải bay ra nước ngoài một chuyến, thời gian hơi gấp." Giang Tâm nói: "Phim " Thế Giới Hắc Ám" sắp ra mắt rồi, có thể sẽ trùng với lịch quay "Tuổi 18" của em. Bộ phim này rất quan trọng với em, chị nghĩ vẫn nên qua đây bàn bạc kỹ hơn thì tốt hơn."

""Thế Giới Hắc Ám" sắp ra mắt sao? Khi nào vậy?" Tân Án mừng rỡ, tuy rằng bộ phim này không được giới chuyên môn đánh giá cao, mọi người đều nói là Tân Án bỏ tiền ra nên mới được chọn làm nữ chính, chỉ là một bộ phim tệ.

Nhưng với tư cách là người nắm rõ toàn bộ nội dung của bộ phim, cô biết đây là một bộ phim được sản xuất hoàn hảo với kịch bản vô cùng chắc chắn. Dù giới chuyên môn không đánh giá cao, cô vẫn có một niềm tin kỳ lạ vào bộ phim này.

"Hiện tại dự kiến là hai tháng sau, nhưng việc quảng bá sẽ được đẩy lên trước." Giang Tâm nói: "Vừa hay lại trùng với lịch quay "Tuổi 18" của em. Hơn nữa còn phải xuất ngoại, việc sắp xếp thời gian có chút vấn đề."

"Em cảm thấy bộ phim này sẽ hot." Tân Án nói: "Vậy nên dù không có thời gian nghỉ ngơi, em vẫn hy vọng có thể tham gia quảng bá thật tốt."

Giang Tâm liếc nhìn Tân Án: "Chị biết rồi, chị sẽ giúp em sắp xếp ổn thỏa. Hiện tại lịch trình cụ thể cũng chưa được quyết định, chủ yếu là vì em vừa mới nổi tiếng, nhiều việc không giống như những ngôi sao kỳ cựu, nên chị vẫn phải đích thân theo dõi."

"À đúng rồi, chị Giang, em còn chuyện muốn nói với chị." Tân Án nói.

"Chuyện gì?" Giang Tâm hỏi.

"Em với Nghiêm Húc, đang ở bên nhau."

Ngón tay đang gõ chữ của Giang Tâm khựng lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Chuyện từ khi nào?"

"Mới tuần trước thôi." Tân Án nói.

"Chị biết rồi, chị sẽ liên hệ với người đại diện của Nghiêm Húc để chuẩn bị trước." Giang Tâm bình tĩnh nói.

Tân Án cẩn thận hỏi: "Chị Giang, chị không giận sao?"

"Tự em quyết định thì sau này nếu công việc bị ảnh hưởng, em tự chịu trách nhiệm đi." Giang Tâm cạn lời nói: "Chị mắng em cũng vô ích, nhưng em phải biết vị thế của Nghiêm Húc. Nếu hai đứa bị chụp ảnh hẹn hò lúc này, người bị mắng thậm tệ nhất sẽ chỉ là em."

Tân Án hiểu ý Giang Tâm, tuy rằng cô hiện tại là ngôi sao đang lên, nhưng so với những người có nhân khí và thành tích thực sự như Nghiêm Húc, lại còn có nhiều giải thưởng danh giá, vẫn có sự khác biệt rất lớn. Cư dân mạng cũng không biết gia thế của cô, chỉ dựa vào những gì họ biết về thành tích của cô để đánh giá.

Cô chỉ có thể cố gắng để bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Bất quá một tiểu thư con nhà giàu như em dường như cũng không cần lo lắng chuyện này, hai đứa đều đã là môn đăng hộ đối rồi." Giang Tâm lại nói.

"Không được! Em muốn tự mình đứng bên cạnh anh ấy, không cần dựa vào thế lực gia đình." Tân Án kiên định nói.

"Được rồi, tóm lại chị chỉ nói một câu, hiện tại tuyệt đối không được để lộ chuyện này ra ngoài." Giang Tâm nghiêm mặt nói: "Em phải biết rằng việc có fan couple và việc công khai hẹn hò là không giống nhau."

"Yên tâm đi Chị Giang, em biết mà." Tân Án đảm bảo.

"Còn nữa, những lịch trình sắp tới của hai đứa, hãy báo cho chị để chị chủ động tránh mặt, chị cũng sẽ nói với tổ chế tác." Giang Tâm dặn dò: "Em cứ nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai Triệu Hi sẽ đến đón em bay sang Paris."

"Vâng."

Sau khi tiễn Giang Tâm đi, Tân Án trở lại khách sạn vừa nằm xuống chưa lâu thì đã nhận được tin nhắn của Nghiêm Húc.

"Tân lão sư, phiền em mở cửa giúp anh được không?"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 385: Chương 385



Anh ấy đến?

Tân Án lập tức bật dậy khỏi giường đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Nghiêm Húc đã đứng ở ngoài cửa cười nhìn cô.

"Sao anh đột nhiên lại đến đây?" Tân Án mừng rỡ nói.

"Em chẳng phải nói ngày mai em phải bay sang Paris sao? Một tuần không gặp được." Nghiêm Húc nói.

Tân Án cười nói: "Không ngờ Nghiêm lão sư cũng là người hay dính người như vậy? Nhìn không ra đó nha."

"Ai bảo Tân lão sư có sức quyến rũ lớn chứ." Nghiêm Húc nói, giúp cô kéo lại vạt áo ngủ đang hơi trễ: "Sau này mở cửa nhớ chú ý quần áo trước."

Tân Án lẩm bẩm: "Chẳng phải tại anh đột nhiên đến làm gì, không kịp để ý."

Nói xong cô lại trêu chọc: "Thật sự là luyến tiếc em đến vậy sao?"

"Đùa thôi, máy bay của anh bị trễ, phải đến ngày mai mới bay được, nên nghĩ đến việc tìm em ở lại một đêm." Nghiêm Húc bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng Tân Án lại nắm bắt được điểm quan trọng.

Cái gì mà "tìm em ở lại một đêm"? Anh ấy muốn ở đây? Tiến độ có phải là hơi nhanh quá không?

Nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Tân Án, Nghiêm Húc liền biết cô hiểu lầm: "Anh đã đặt phòng rồi, em hiểu nhầm đi đâu vậy?"

"Em nào có, em chỉ là hơi mệt thôi." Tân Án trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay vào trong.

Nghiêm Húc đột nhiên không biết có nên vào hay không. Theo những gì anh được dạy từ nhỏ, mới ở bên nhau một tuần mà đã tùy tiện vào phòng con gái thì dường như không lịch sự lắm, nên anh lập tức có chút do dự tại chỗ.

Tân Án đi đến ghế sofa quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Húc vẫn chưa đi theo vào, kỳ lạ hỏi: "Anh đứng ở cửa làm gì vậy?"

"Khụ khụ, hay là em nghỉ ngơi sớm đi, anh về trước." Nghiêm Húc mặt hơi đỏ lên, lắp bắp nói.

Cô dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt gian xảo cười rồi đi trở lại: "Nghiêm lão sư chẳng lẽ là đang ngại ngùng sao? Còn nói em hiểu nhầm, anh mới là người đang nghĩ gì đó đấy."

"Không có." Nghiêm Húc kiên quyết phủ nhận.

Tân Án lại cảm thấy Nghiêm Húc như vậy rất thú vị, cô từng bước tiến lại gần: "Em đâu phải là sói dữ hổ báo gì đâu, anh sợ em làm gì?"

Cô hơi nhón chân lên, tiến sát lại gần nhìn chằm chằm anh.

Nhìn gần hơn, Nghiêm Húc dường như càng đẹp trai hơn, Tân Án thầm khen ngợi trong lòng.

Hàng mi cũng rất dài, đôi mắt này lại càng đẹp hơn nữa. Cô tỉ mỉ đánh giá Nghiêm Húc, không chú ý thấy ánh mắt của anh đã trở nên kỳ lạ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Đợi đến khi ánh mắt từ từ chuyển từ đôi mắt xuống đôi môi, cô không biết tại sao đầu óc nóng lên, trực tiếp hôn lên.

Trong khách sạn yên tĩnh vang lên một tiếng "chụt" rõ ràng, làm Tân Án giật mình tỉnh lại.

Cô vừa làm gì vậy? Cô lại cưỡng hôn Nghiêm Húc?

Cô thật sự muốn đi theo hình tượng nữ thổ phỉ đến cùng sao!

Hai người đều ngớ người, Tân Án lập tức nhảy lùi lại cách Nghiêm Húc một mét, không biết còn tưởng là Nghiêm Húc làm chuyện gì. Ngay cả Nghiêm Húc cũng không ngờ Tân Án lại chủ động hôn anh như vậy.

"Cái này... cái này là nhầm lẫn." Tân Án mặt đỏ bừng giải thích.

Sao cô lại nhất thời bị vẻ đẹp của Nghiêm Húc mê hoặc đến vậy chứ!

Nghiêm Húc u oán nhìn Tân Án: "Lời này của em thật sự rất giống lời của mấy tên sở khanh không muốn chịu trách nhiệm nói ra đó."

"Em không có." Tân Án lắc đầu: "Em chỉ là nhất thời xúc động."

Ách, nghe hình như càng giống sở khanh hơn.

Cảm thấy nếu còn trêu đùa nữa thì mặt Tân Án sắp đỏ bừng nổ tung đến nơi, Nghiêm Húc đành bỏ qua cho cô: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, tối cùng nhau đi ăn cơm."

"Vâng."

Sau khi Nghiêm Húc rời đi, Tân Án chui đầu vào chăn giậm chân liên tục.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 386: Chương 386



Xong rồi, chuyện này quá mất mặt! Đường đường là đại tiểu thư mà lại vì người ta đẹp trai quá mà không nhịn được hôn người ta, chuyện này mà nói ra thì chắc rụng hết răng hàm mất!

Cô nằm một lúc rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ toàn là khuôn mặt của Nghiêm Húc.

Buổi tối, Nghiêm Húc lái xe đưa Tân Án ra ngoài ăn tối. Hai người đều che chắn mặt rất kỹ.

"Đây là một nhà hàng gia đình, tính bảo mật rất tốt, hương vị cũng không tệ." Nghiêm Húc nói: "Đương nhiên là không ngon bằng em nấu."

"Khách sáo quá." Tân Án không chấp nhận lời nịnh hót.

"Tại sao em lại học nấu ăn?" Nghiêm Húc tùy ý hỏi.

"Cảm thấy... cảm thấy hứng thú nên đi học thôi." Tân Án nói, suy nghĩ lại càng bay xa.

Kiếp trước, khi còn là công chúa, cô căn bản không biết nấu cơm. Sau khi tòng quân, vì từ nhỏ đã quen ăn ngon mặc đẹp, luôn có những món muốn ăn, nhưng đầu bếp trong quân đội làm sao có thể làm được những món ăn tinh xảo đó, hơn nữa nguyên liệu cũng không đủ. Cô liền nghĩ cách dùng những nguyên liệu thô sơ làm ra những món ăn ngon, dần dần, cô cái gì cũng biết làm một chút.

Sau khi đến đây, tuy rằng không thiếu đồ ăn, nhưng cô vẫn cứ theo bản năng mà học thêm những món mới.

"Tân Án, Tân Án?" Nghiêm Húc thấy Tân Án nửa ngày không nói gì, cho rằng mình đã hỏi đến chuyện không nên hỏi.

"Không có gì đâu, chỉ là vì trước đây em hay bị người ta nói là tiểu thư yếu đuối, cái gì cũng không biết làm, nên nhất thời giận dỗi đi học rất nhiều món ăn. Nhưng sau này lại càng ngày càng thích." Tân Án giải thích.

Nghiêm Húc cười nói: "Hòn đảo này rất giống tính cách của em."

"Xì, còn anh thì sao? Vừa quản lý công ty vừa đóng phim không mệt à?" Tân Án hỏi ra câu hỏi mà cô thắc mắc bấy lâu nay.

"Thực ra công ty hiện tại phần lớn vẫn là ba và ông nội anh quản lý, anh chỉ là từ từ làm quen thôi. Đến một ngày nào đó sẽ quay về phụ trách công ty." Nghiêm Húc nói: "Đóng phim là sở thích của anh, cũng coi như là một cách để anh trốn tránh thực tại. Nhưng anh biết trách nhiệm của mình."

Tân Án ngạc nhiên nói: "Vậy sau này anh sẽ rút lui khỏi giới giải trí sao?"

"Thực ra hiện tại anh cũng đang từ từ giảm bớt số lượng tác phẩm rồi, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn rút lui đâu, có lẽ thỉnh thoảng sẽ nhận một bộ phim như vậy." Nghiêm Húc nói.

"Vậy thì thật là tổn thất cho giới giải trí." Tân Án tiếc nuối lắc đầu.

"Thực ra anh đã rất tùy hứng rồi. Theo kế hoạch ban đầu thì anh đã sớm phải tiếp quản Nghiêm Thị rồi, nhưng người nhà anh đều cảm thấy anh có thể làm những việc mình thích thêm vài năm nữa. Vì vậy mà ông nội anh tuổi đã cao như vậy vẫn còn quản lý công ty, chỉ là vì muốn anh có thể ở trong giới giải trí thêm vài năm." Nghiêm Húc sắc mặt trầm trọng nói.

"Anh có một gia đình rất tốt." Tân Án nói, nhìn cách anh nói chuyện thì những gì cô tự suy diễn trước đây về việc Nghiêm Húc bị ba mẹ bỏ rơi, bị ném lại trong nước hoàn toàn là sai sự thật.

"Mẹ anh chắc chắn sẽ rất thích em." Nghiêm Húc đột nhiên nhìn cô nói.

"Hả? Bác ấy biết em sao?"

"Từ khi anh vào nghề đến giờ đây là lần đầu tiên có một couple được chú ý đến vậy, sao mẹ anh có thể không biết chứ? Bà ấy hỏi anh rất nhiều lần rồi." Nghiêm Húc nghĩ đến vẻ mặt nhiều chuyện của mẹ anh qua điện thoại liền có chút bất đắc dĩ: "Bà ấy nói em rất đáng yêu."

"Thật hay giả vậy?" Tân Án nửa tin nửa ngờ, cô sợ mẹ Nghiêm Húc cảm thấy cô không giống tiểu thư khuê các, sẽ ném tiền bảo cô biến đi đâu.

Đừng hỏi, hỏi là gần đây xem phim ngôn tình cẩu huyết nhiều quá.

Đến nhà hàng, Nghiêm Húc trực tiếp được nhân viên dẫn vào phòng riêng. Vừa ngồi xuống chưa lâu thì điện thoại của anh vang lên.

Nghiêm Húc cầm lên xem tên: "Thật đúng là vừa khéo, mới vừa nhắc đến xong, mẹ anh đã gọi điện thoại tới rồi."

"Hả? Vậy anh nghe đi, đừng nói là em ở đây." Tân Án nhắc nhở.

"Chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao mà phải lén lút vậy?" Nghiêm Húc hết sức bất đắc dĩ, nhấc điện thoại lên: "Alo, mẹ."
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 387: Chương 387



"Con trai à, dạo này thế nào rồi?" Vương Thấm Thấm vui vẻ nói ở đầu dây bên kia.

"Khá tốt ạ." Nghiêm Húc trả lời.

Quả nhiên, đầu dây bên kia lập tức chuyển chủ đề sang Tân Án: "Con với cô bé nhà họ Tân thế nào rồi? Có cần mẹ giúp một tay không?"

"Không cần đâu ạ." Nghiêm Húc đỡ trán, sau đó khẽ hỏi Tân Án có muốn nói chuyện với mẹ anh không.

Ai mà mới yêu nhau chưa đầy một tháng đã gặp phụ huynh chứ?

Tân Án lập tức lắc đầu, rồi im lặng đứng một bên chờ Nghiêm Húc nói chuyện điện thoại xong.

Thấy Tân Án từ chối, Nghiêm Húc cũng không ép, tùy tiện đáp vài câu với Vương Thấm Thấm rồi cúp máy.

Vì Tân Án ngày hôm sau có chuyến bay rất sớm đến Paris, nên sau khi ăn tối xong, Nghiêm Húc liền đưa Tân Án về phòng.

"Vậy là chúng ta phải một tuần nữa mới gặp lại được?" Nghiêm Húc có chút luyến tiếc buông tay: "Hơn nữa một tuần sau gặp lại còn phải giả vờ như không quen."

"Nghiêm lão sư hóa ra cũng là kiểu người thích dính người vậy à? Trước giờ nhìn không ra đó nha." Tân Án trêu chọc.

Hai người lại đứng ở cửa phòng Tân Án nói chuyện ngọt ngào một lúc, lúc này mới quyến luyến chia tay.

Sáu giờ sáng hôm sau, Triệu Hi đã đến đón Tân Án ra sân bay.

Sau khi đến Paris, ban tổ chức đã cử người đến đón cô về khách sạn.

Lần này Tân Án được nhãn hiệu thời trang lroy mà cô làm đại diện mời đến. Lroy hiện là một trong ba nhãn hiệu thời trang hàng đầu thế giới.

Trước đây, việc Tân Án giành được hợp đồng đại diện đã gây ra một tiếng vang lớn không kém gì blossom, hơn nữa cô còn trực tiếp trở thành người phát ngôn toàn cầu. Có thể nói đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Ngay cả Roger Hi, một người phát ngôn khác của Trung Quốc, cũng phải trải qua một thời gian dài khảo sát và chỉ giành được hợp đồng đại diện cho dòng thời trang nam.

"Tân, lần này cô sẽ tham gia cùng với La." Lina, người phụ trách đến đón tiếp, nói.

"Tốt ạ." cô không có ý kiến gì. Cô cũng không thân thiết với Roger Hi, chỉ biết anh là một nam người mẫu nổi tiếng quốc tế, hình như đã trình diễn ở mấy show rất lớn.

Nhưng cô cũng không quá quan tâm đến những chuyện này.

Trang phục mà Tân Án mặc để tham dự tuần lễ thời trang lần này là một chiếc váy dài hở lưng màu đen lấp lánh như bầu trời sao. Đây là mẫu thiết kế cao cấp mới nhất của năm nay, vừa vặn tôn lên vóc dáng gợi cảm quyến rũ của cô mà không hề hở hang. Triệu Hi nhìn cũng không ngừng khen ngợi.

"Án tỷ, chị mặc chiếc váy này vào, quả thực chính là người tỏa sáng nhất cả hội trường!" Triệu Hi nói.

"Ngày mai em sẽ trang điểm cho chị kiểu lấp lánh, chắc chắn sẽ không lãng phí chiếc váy này!" Vương Lạc Lạc đã xoa tay chuẩn bị.

Tân Án cười nói: "Vậy thì giao cho em đó."

Sau khi thử đồ xong thì không còn việc gì nữa. Tân Án đột nhiên nổi hứng muốn đi dạo phố, liền hỏi: "Có muốn cùng chị ra ngoài chơi một chút không?"

"Được chứ ạ!"

Ba người ăn ý với nhau, quyết định cải trang rồi ra ngoài đi dạo.

Lina biết họ muốn ra ngoài, gợi ý: "Các cô có thể lên tầng cao nhất của khách sạn, ngồi ở quán bar ngoài trời đó. Phong cảnh ở đó rất đẹp, hơn nữa đồ uống cũng rất nổi tiếng."

"Được thôi, nhưng Án tỷ hôm nay không được uống rượu nha, nếu không ngày mai mặt sưng lên thì làm sao?" Triệu Hi nhắc nhở.

"Được rồi, chị không uống là được. Không nghe người ta nói đồ ăn ở đó rất ngon sao?" Tân Án không hề để bụng nói.

Ba người liền đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.

"Nơi này thật sự đẹp quá!" Vương Lạc Lạc kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt. Từ trên tầng cao nhất nhìn xuống, toàn bộ cảnh đẹp Paris đều thu vào tầm mắt.

Họ tìm một chỗ ngồi ở góc khuất. Vương Lạc Lạc và Triệu Hi đều gọi rượu, Tân Án chỉ có thể thèm thuồng nhìn.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 388: Chương 388



"Không sao đâu Án tỷ, đợi mấy ngày nữa hoạt động kết thúc chúng ta lại đến uống." Triệu Hi an ủi.

"Không sao mà, nói cứ như chị là ma men vậy." Tân Án bất đắc dĩ nói: "Nói thật, em bây giờ là chuyên gia trang điểm nổi tiếng trên mạng rồi đó nha, giỏi ghê!"

Vương Lạc Lạc ngượng ngùng gãi đầu: "Cũng không có gì đâu ạ."

"Nghe nói có rất nhiều người tìm cậu giúp nghệ sĩ trang điểm, cậu đều từ chối hết rồi." Triệu Hi tò mò hỏi: "Còn có trợ lý mà tôi quen cũng hỏi thăm tôi, tại sao cậu chỉ trang điểm cho Án tỷ thôi vậy?"

"Như bây giờ thật tốt rồi, vừa có thể kiếm tiền lại không vội, còn có thể được Án tỷ thường xuyên dẫn đi nước ngoài chơi, quả thực không có chuyện gì tốt hơn nữa." Vương Lạc Lạc vui vẻ nói.

"Em vui là được." Tân Án nói.

Vương Lạc Lạc lại nhớ ra chuyện thú vị: "Mấy người biết không, trước đây cái bà sư phụ không thích tôi ấy, còn liên lạc với tôi rất nhiều lần, nói muốn ký hợp đồng lại với tôi, dẫn dắt tôi, còn nói muốn hợp tác quay video nữa chứ. Tôi đều từ chối hết."

Cô ấy nói một cách sảng khoái: "Tôi sẽ không bao giờ để ý đến bà ta nữa đâu."

Triệu Hi cũng cười: "Cậu bây giờ chính là người mà họ trèo cao cũng không tới được."

Ngay lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ, một giọng nói dịu dàng cắt ngang: "Xin hỏi có phải là Tân Án không?"

Tân Án quay đầu lại nhìn, là một chàng trai cao lớn, ngũ quan tinh tế.

Vừa nhìn Tân Án đã không quen người ta, Triệu Hi đành phải lên tiếng hỏi trước: "Chào ngài La."

Được Triệu Hi nhắc nhở, Tân Án liền đoán ra, đây là Roger Hi, cộng sự nam của cô trong sự kiện ngày mai. Cô liền đứng dậy đưa tay ra chào: "Chào anh, tôi là Tân Án."

Roger Hi cũng đưa tay ra nắm lấy tay cô. Vừa chạm vào, Tân Án có cảm giác như anh ta vừa dùng ngón tay cái khẽ chạm vào tay cô. Dù chỉ là cảm giác thoáng qua, nhưng Tân Án vẫn lặng lẽ đánh giá người này, ghi nhớ trong lòng.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Roger Hi lịch sự hỏi như không có chuyện gì.

Triệu Hi nhìn Tân Án, phải biết rằng một người như anh ta, mục đích chắc chắn không bình thường.

"Ngồi đi." Tân Án lại không để bụng mà cười.

Roger Hi vui vẻ ngồi xuống, khách sáo nói: "Tôi đã ngưỡng mộ Tân tiểu thư từ lâu, cuối cùng cũng gặp được."

"Không dám nhận, không dám nhận." Chẳng phải chỉ là lời xã giao thôi sao, Tân Án chưa bao giờ sợ ai cả.

"Tân tiểu thư ở Paris bao lâu lần này?" Roger Hi hỏi.

"Một tuần ạ."

Anh ta vui vẻ nói: "Vậy Tân tiểu thư ở Paris có muốn đi đâu không? Tôi đã ở Paris ba năm rồi, có thể làm hướng dẫn viên du lịch dẫn cô đi."

Đây là ám chỉ muốn hẹn cô ra ngoài rồi. Triệu Hi có chút lo lắng, vừa nhìn Tân Án vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Tân Án uống một ngụm nước, thở dài một hơi: "Tôi cũng muốn lắm chứ, chỉ là đến Paris lần này tôi còn có công việc khác phải giải quyết. Nếu không thì tôi cũng muốn đi chơi lắm."

"Vậy à." Roger Hi tỏ vẻ hơi tiếc nuối, rồi như nghĩ ra điều gì, mắt anh ta sáng lên: "À đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng Tân tiểu thư đã trở thành người phát ngôn toàn cầu của lroy."

Nói xong anh ta lại nhẹ nhàng thở dài: "Tôi làm người phát ngôn cho dòng thời trang nam đã ba năm rồi mà vẫn chưa được thăng chức. Vốn tưởng là vì người nước ngoài khó được chọn, không ngờ lại là cô giành được. Thật là làm rạng danh người Trung Quốc chúng ta!"

Anh ta nâng ly rượu lên muốn chạm cốc với Tân Án, nhưng Tân Án đã quyết định tối nay không uống rượu, chỉ cầm ly nước trước mặt khẽ chạm vào.

"Tân tiểu thư không định nể mặt tôi như vậy chứ? Uống một chút đi?" Roger Hi nở một nụ cười dịu dàng, nhìn Tân Án với ánh mắt chân thành tha thiết.

Lang bạt ở Paris mấy năm, anh ta hiểu rất rõ làm thế nào để khiến các cô gái mê mẩn.

Nhưng khác với kế hoạch của anh ta, Tân Án chỉ cười: "Xin lỗi anh, tối nay tôi không uống rượu."

"Là vì sự kiện ngày mai sao? Trạng thái của Tân tiểu thư tốt như vậy, sẽ không ảnh hưởng đâu." Nói xong anh ta tự mình cầm bình rượu rót cho Tân Án một ly: "Khung cảnh đẹp như vậy, đương nhiên là phải có rượu ngon. Tân tiểu thư sẽ không nỡ từ chối chứ?"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 389: Chương 389



Lời này vừa đúng lúc chạm vào điểm khó chịu của Tân Án. Cô ghét nhất kiểu người nói chuyện ngọt ngào nhưng mục đích chính là ép người khác uống rượu. Cô tự nhủ, đây là cộng sự của mình ngày mai, phải nhẫn nại.

Thấy Tân Án vẫn không có động tĩnh gì, Roger Hi âm thầm nghiến răng. Quả nhiên giống như lời đồn, cô này khó đối phó thật. Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn không hề lộ ra nửa phần, giả bộ rất chu đáo nói: "Tốt thôi, con gái vẫn là nên uống ít rượu một chút thì hơn."

Lời này nghe đến Vương Lạc Lạc cũng phải vỗ tay trong lòng. Anh ta nói gì cũng tự nói hết, người này rốt cuộc đến đây làm gì vậy?

"Ngại quá." Tân Án vẫn lịch sự cười xin lỗi: "Nhưng ý tốt của anh tôi nhận rồi."

"Vậy là tốt rồi." Roger Hi miễn cưỡng cười: "Tân tiểu thư, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."

Làm bộ làm tịch nãy giờ, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, Tân Án thầm nghĩ.

"Gần đây tôi đang trong thời gian xét duyệt để thăng chức, muốn nhờ cô nói tốt vài câu giúp tôi ở bên nhãn hiệu." Roger Hi ngượng ngùng nói: "Có thêm một người phát ngôn là người Trung Quốc, cũng là vinh dự cho đất nước chúng ta mà."

"Tôi nhớ là lroy không có người phát ngôn nam thì phải?" Tân Án hỏi.

"Đúng là như vậy, nhưng trước đây không có không có nghĩa là sau này cũng không có đúng không? Nhân viên mà tôi quen bên đó nói lroy rất hài lòng về cô. Nếu chúng ta có thể cùng nhau nói..." Anh ta không nói hết câu sau, nhưng anh ta tin rằng Tân Án sẽ hiểu ý mình.

Tân Án giờ đã hiểu rõ, đây là muốn cùng cô hợp tác để tăng doanh số bán hàng đây mà.

Nhưng cô cũng không có ấn tượng tốt về Roger Hi, hơn nữa cô cũng không thích kiểu hợp tác này. Vậy nên muốn cô mở lời giúp anh ta thì không có cửa đâu.

Cô xin lỗi nói: "Ngại quá, tôi cũng mới ký hợp đồng thôi, cũng không quen thuộc lắm với lroy, chuyện này tôi không giúp được anh rồi."

Vốn tưởng Roger Hi còn sẽ nói gì đó nữa, nhưng anh ta chỉ cười xòa: "Cũng phải, chuyện này cũng hơi làm khó người khác, coi như tôi chưa nói gì đi."

Nói xong anh ta liền đứng dậy hơi cúi người chào tạm biệt.

Roger Hi vừa đi, Triệu Hi đã cau mày: "Án tỷ, chị có cảm thấy người này kỳ quái không? Như là không có ý tốt vậy."

Vương Lạc Lạc cũng là người trong giới, biết mấy chuyện bát quái trong giới. Cô ấy nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nghe nói cái anh Roger Hi này lăng nhăng lắm, thường xuyên chơi đùa với phụ nữ, có rất nhiều tài nguyên tốt đều là nhờ chuyện này mà có được vị trí. Án tỷ, chị nhất định phải tránh xa anh ta ra nhé."

"Yên tâm đi, cái mặt đó của anh ta, chị thật sự không ưa nổi." Tân Án nói: "Nhưng mà Tiểu Hi, em nói chuyện này với chị Giang một tiếng nhé. Chị cứ cảm thấy mục đích của anh ta không đơn giản như vậy."

"Em biết rồi, nhưng chị không đồng ý rồi, anh ta còn có thể làm gì nữa?" Triệu Hi hỏi.

"Anh ta chắc chắn là vì chuyện người phát ngôn mà đến. Nhưng chị chỉ từ chối một lần mà anh ta đã bỏ cuộc rồi, chẳng lẽ thật sự chỉ đến nói chuyện phiếm thôi sao? Chị không tin, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Tân Án trầm ngâm nói.

"Em biết rồi, vậy em sẽ nói với chị Giang." Triệu Hi nói.

Bị chuyện của Roger Hi làm gián đoạn, ba người cũng không còn hứng thú nữa, ngồi một lát rồi rời đi.

Về đến phòng, Tân Án đang nhắn tin WeChat với Nghiêm Húc thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lúc này sao lại có người đến tìm cô chứ?

Tân Án cảnh giác, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài hóa ra lại là Roger Hi vừa nãy rời đi.

Người này rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Tân Án dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô ghét nhất kiểu đàn ông lằng nhằng như thế này.

Tân Án mở hé cửa, thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Roger Hi vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Tôi vừa đi vội quá, hóa ra lại quên hỏi cô cách liên lạc."
 
Back
Top Bottom