Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo
Chương 90



Trần Lục Nam đi ra ngoài để tìm Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh không ngủ cùng với bọn họ, con bé ngủ ở căn phòng bên cạnh.

Khi Trần Lục Nam đi qua, tiểu Tinh Tinh đã thức dậy.

Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Tinh Tinh xoay người ngồi dậy khỏi giường, ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới.

Trần Lục Nam giật mình, hơi kinh ngạc nói: "Dậy rồi sao?"

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, mặc một bộ đồ ngủ bằng bông: "Cha."

Con bé mở tay ra muốn ôm.

Tóc tai bù xù, nhưng người đặc biệt trắng sữa, non nớt, kiểu một đứa trẻ con ngây thơ đáng yêu đó, khi vừa ngủ dậy đặc biệt sinh động.

Ngay khi khán giả nhìn thấy con bé xuất hiện, họ đã lướt qua cô như điên.

(Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng xuất hiện rồi!)

(Ôi mẹ ơi!! Tiểu Tinh Tinh khi thức dậy đáng yêu như vậy sao?)

(Aaaaaaaaaaaaaaa bạo kích!!! Anh Trần đang lừa tôi sinh con.)

(Tiểu Tinh Tinh cũng thật là xinh đẹp quá.)

(Trời ơi, một khoảng thời gian không thấy Tiểu Tinh Tinh cảm thấy cô bé lại xinh đẹp hơn nhiều rồi.)

(Buông Tiểu Tinh Tinh ra, để cô bé cho tôi được không?)

…..

Tiểu Tinh Tinh không biết các anh chị em nhiệt tình với mình như thế nào.

Cô bé bảo Trần Lục Nam ôm cô bé, Trần Lục Nam không thay đồ ngủ cho cô bé, anh đeo microphone lên cho cô bé trước.

Đã hơn hai tháng không nhìn thấy loại đồ vật này, Tiểu Tinh Tinh vẫn còn có chút xa lạ.

"Cha, đây là cái gì vậy."

Trần Lục Nam sờ sờ mũi cô bé, nhỏ giọng nói: "Microphone, con sẽ nói chuyện với nó, các anh chị em trên tivi đều có thể nghe thấy con nói."

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh mở to mắt: "Con nhớ rồi."

Cô bé nói: "Vậy thì bây giờ con nói chuyện với cha mọi người đều có thể nghe thấy được sao?"

Trần Lục Nam gật đầu.

Vừa mới gật đầu xong, Tiểu Tinh Tinh liền bắt đầu.

Cô bé "xin chào, xin chào, xin chào" vài tiếng, rồi bắt đầu nói: "Xin chào các anh chị, tôi là Tiểu Tinh Tinh."

Cô bé tự nói: "Các bạn có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Nói xong, microphone hết sức im lặng.

Căn phòng cũng rất yên tĩnh.

Tiểu Tinh Tinh ngây thơ chớp chớp mắt không hiểu: "Cha, không có ai nói chuyện với con sao?"

Trần Lục Nam: "….."

Anh bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé nói: "Trong tivi có, đợi tối về cha cho con xem."

"Được ạ được ạ được ạ."

Trần Lục Nam ôm Tiểu Tinh Tinh vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô bé đánh răng.

Nhiếp ảnh gia cũng bất ngờ theo sau.

Tiểu Tinh Tinh tò mò liếc nhìn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.

Cô bé đánh răng rất ngoan, kiểu đặc biệt đặc biệt ngoan đó, thành thật đánh răng xong, cô bé để Trần Lục Nam rửa mặt cho cô bé, cô bé vỗ vỗ vào mặt của mình thôi vào gương: "Cha cha, có phải con lại xinh đẹp nữa không."

Trần Lục Nam: "Đúng rồi."

Anh cúi đầu hôn cô bé, cười nói: "Tiểu Tinh Tinh của chúng ta rất xinh đẹp."

"Con muốn đi tìm mẹ."

Cô bé dựa vào người Trần Lục Nam: "Cha, cha xịt nước hoa cho con đi, chúng ta đi tìm mẹ."

Trần Lục Nam rũ mắt cười: "Được."

Hình ảnh ấm áp của hai cha con đánh thẳng vào lòng cư dân mạng.

Trong những bản ghi hình có rất ít những cảnh cắt nối biên tập như thế này, cho nên mọi người đều không thể xem được.

Nhưng bây giờ nhìn trực tiếp như vậy, tâm lý của mọi người đều bị ảnh hưởng không nhỏ.

Trần Lục Nam thực sự quá ấm áp, anh không chỉ ấm áp mà còn rất dịu dàng.

Đến khoảnh khắc này, mọi người đều đoán rõ ràng thực sự cảm thấy được mị lực của một người cha như anh rồi.

Quá đặc biệt.

Sau khi xịt nước hoa cho Tiểu Tinh Tinh xong, cả hai người đi đến phòng của Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ vẫn đang ngủ, kỳ thật tối qua họ không làm gì cả, buổi tối muộn hôm qua họ mới ngồi máy bay trở về, buổi tối Nhan Thu Chỉ hứng thú với tuyết bên ngoài trời rất lâu nên không ngủ, đến sau này lại lôi kéo Trần Lục Nam nói chuyện phiếm, nói kế hoạch ngày mai họ phải đi, nói tóm lại là mất ngủ.

Đến hai giờ hơn mói chìm vào giấc ngủ, lúc này thật sự không có tinh thần gì.

Trần Lục Nam đặt Tiểu Tinh Tinh lên giường, thuận tay bật máy quay lên.

Anh lấy từ trong vali ra một cuốn sách, đưa cho Tiểu Tinh Tinh: "Cha đi làm bữa sáng, con ở đây với mẹ con nhé?"

Tiểu Tinh Tinh chớp mắt và gật đầu, đặt ngón tay lên che miệng Trần Lục Nam: "Suỵt."

Cô bé nói: "Cha yên lặng chút, mẹ vẫn đang ngủ mà."

Trần Lục Nam mỉm cười, sờ sờ đầu cô bé: "Được."

Anh nói: "Có chuyện thì tìm cha, cha ở bên ngoài."

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Lục Nam rời đi, anh còn có một máy quay phát sóng trực tiếp khác nữa, nhưng khán giả không chạy theo, họ chỉ muốn xem Tiểu Tinh Tinh ở đây.

Mặc dù Tiểu Tinh Tinh không làm gì cả, nhưng nhìn rất là thú vị.

Tiểu Tinh Tinh lặng lẽ ngồi trên giường khoảng một chút, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu có người gửi làn bom đạn.

(………Tiểu Tinh Tinh không gây ồn ào náo nhiệt sao?)

(Trời ơi, Tiểu Tinh Tinh yên lặng như vậy??? Nhan Thủ Chỉ ngủ yên như vậy sao?)

(Hóa ra sự riêng tư của gia đình này là cách hòa hợp như vậy sao?)

(Wow wow wow wow wow cũng không biết là tại sao, nhưng tôi cảm thấy rất xúc động khi nhìn thấy hình ảnh này.)

(Tiểu Tinh Tinh ngoan quá, nếu là con nhà tôi thì đã đánh thức tôi từ lâu rồi.)

(Tôi muốn véo mặt của Tiểu Tinh Tinh quá, đáng yêu quá.)

……..

Tiểu Tinh Tinh một mình đọc sách, bây giờ cô bé còn biết làm bài tập về nhà.

Đương nhiên, Trần Lục Nam cũng không b**n th** như vậy, anh chưa tìm bài tập về nhà gì cho cô bé, chỉ cho cô bé một quyển truyện cổ tích mà cô bé rất thích.

Tiểu Tinh Tinh đọc sách một cách thích thú, sau khi đọc xong một câu chuyện, cô bé mới buông cuốn sách xuống, sau đó cô bé nằm xuống bên cạnh Nhan Thu Chỉ, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Chân cô bé lắc lư, cũng không phát ra tiếng động, cô bé chỉ yên lặng nằm bên cạnh cô.

Sau một lúc, Tiểu Tinh Tinh đưa tay ra chọc vào mặt Nhan Thu Chỉ.

Có lẽ là sợ đánh thức Nhan Thu Chỉ, cô bé nhanh chóng thu tay lại, cũng không quên nhìn vào máy quay.

Người hâm mộ đã nghiêng ngả bởi sự dễ thương của cô bé, hoàn toàn không thể chịu nổi sự đáng yêu này.

Tiểu Tinh Tinh cô bé không biết những điều này, cô bé chọc vào mặt Nhan Thu Chỉ vài lần, khi đến lần thứ năm, tay cô bé đột nhiên bị bắt lại.

"A."

Tiểu Tinh Tinh hét lên một tiếng: "Mẹ, mẹ tỉnh dậy rồi sao?"

Nhan Thu Chỉ ậm ừ, mở mắt nhìn cô bé: "Con vừa làm gì vậy?"

Tiểu Tinh Tinh mở to mắt, con ngươi trong veo, không có gì cả.

"Con không làm gì cả."

Tiểu Tinh Tinh không hề cảm thấy có lỗi, cô bé lật người, khoan thai chui vào vòng tay của Nhan Thu Chỉ: "Mẹ, con đã đọc xong cuốn truyện rồi."

Nhan Thu Chỉ nhìn ánh mắt cô bé, nhéo nhéo mũi cô bé nói: "Truyện cổ tích nói cái gì?"

Tiểu Tinh Tinh không nói gì, ôm cổ cô và làm nũng: "Mẹ, mẹ hôn con trước đi thì con mới nói cho mẹ biết."

Nhan Thu Chỉ: "……."

Cô dở khóc dở cười, ôm cô bé hôn cô bé: "Hôn rồi, sau đó thì sao."

Tiểu Tinh Tinh hào hứng nói với cô: "Con quên mất rồi."

"……"

Người hâm mộ: ????

Nhan Thu Chỉ cũng nghẹn họng một hồi, sờ sờ đầu cô bé thở dài: "Haiz, đồ ngốc này."

Nghe Nhan Thu Chỉ thở dài, Tiểu Tinh Tinh phản đối nói: "Mẹ, con không phải là kẻ ngốc."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Không phải là đồ ngốc thì là gì?"

Cô gõ gõ mũi của Tiểu Tinh Tinh: "Vừa mới đọc xong truyện cổ tích mà cũng quên, đây chính là đồ ngốc."

"Con không phải."

Tiểu Tinh Tinh kiên trì nói: "Mẹ, con rất thông minh, vừa rồi con chỉ trêu đùa mẹ thôi."

"….."

Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Thu Chỉ đông cứng lại, cô nhìn Tiểu Tinh Tinh với vẻ mặt không tin, cô chớp chớp mắt sững sờ: "…..Con học cái này từ ai vậy?"

"Gì ạ?"

Tiểu Tinh Tinh kéo kéo áo ngủ của mình nói: "Mẹ, hơi nóng."

Máy sưởi trong phòng quá tốt, cô bé vẫn chưa thay đồ ngủ, vừa rồi Trần Lục Nam chỉ mặc cho cô bé một chiếc áo ở bên ngoài, lúc này có hơi nóng và đổ mồ hôi.

Nhan Thu Chỉ đỡ trán, bất lực nói với Tiểu Tinh Tinh: "Có phải con lại nói chuyện với mẹ nuôi Tình Tình của con rồi không?"

Tiểu Tinh Tinh bối rối nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nhất định sẽ nói với mẹ nuôi Tình Tình của con, sau này không dạy con nói những lời vô nghĩa này nữa."

Tiểu Tinh Tinh gật đầu, biện giải cho mẹ nuôi của mình: "Mẹ nuôi không dạy con đâu."

Cô bé nghiêm túc nói: "Đây là do Tiểu Tinh Tinh thông minh, tự mình học được thôi."

"......"

Nhan Thu Chỉ càng đau đầu hơn.

Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã cười muốn chết vì cuộc đối thoại giữa hai mẹ con họ, sau khi xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, họ đều biết Tiểu Tinh Tinh có chút lanh lợi, nhưng họ hoàn toàn không ngờ cô bé lại có thể nói ra những lời nói ngạc nhiên như vậy, hoàn toàn là thuận miệng đều có thể nói ra được lời vàng ngọc vậy, khiến mọi người dở khóc dở cười.

Mọi người đều bị Tiểu Tinh Tinh chọc điên lên rồi, "hahahaha" đầy trên màn hình.

Nhan Thu Chỉ không còn cách nào khác, cô ôm Tiểu Tinh Tinh lên.

"Con đã đánh răng chưa?"

"Con đánh răng rồi."

Tiểu Tinh Tinh không hài lòng nhíu mày: "Mẹ không ngửi thấy mùi thơm trên người con sao?"

Nhan Thu Chỉ: "......Mẹ vừa mới ngủ dậy, mũi có hơi tắc, không ngửi thấy được."

Tiểu Tinh Tinh ngước nhìn cô, nghĩ gì đó rồi hỏi: "Có phải mẹ bị cảm không?"

"....Không có."

Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu cô bé: "Bây giờ thì ngửi thấy rồi."

Cô cười và nói: "Tiểu Tinh Tinh bé bỏng của chúng ta rất thơm."

Tiểu Tinh Tinh ôm cô: "Mẹ cũng vậy."

Cô bé ôm mặt của Nhan Thu Chỉ hôn mấy cái rồi nói: "Mẹ, con muốn đi thay quần áo."

"Được."

"Muốn xinh đẹp cơ."

Nhan Thu Chỉ nói: "....Có thể."

Cô ôm Tiểu Tinh Tinh đi thay quần áo, cô phối cho cô bé một bộ quần áo đặc biệt xinh đẹp, còn thay một đôi giày, cô mới vừa lòng.

Sau khi thay đồ, Nhan Thu Chỉ đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Tinh Tinh tung tăng nhảy xuống lầu, vui vẻ tìm Trần Lục Nam khoe bộ quần áo của mình.

"Cha cha xem này, quần áo của Tiểu Tinh Tinh hôm nay có đẹp không?"

Trần Lục Nam quay đầu lại nhìn, nghiêm túc nói: "Rất đẹp, tiểu công chúa xinh đẹp này là ai đây?"

Tiểu Tinh Tinh nháy mắt: "Là Tiểu Tinh Tinh của cha đó."

Trần Lục Nam không kiềm được, bật cười nhẹ.

Khán giả hoàn toàn bị thu hoạch bở tình mẫu tử của cô bé.

Thật sự là rất đáng yêu.

Ai lại không muốn một chiếc áo khoác nhỏ như thế này chứ!

Sau khi cả nhà ba người họ ăn sáng xong, họ tụ tập với hai nhà còn lại.

Tổ chương trình đã giao nhiệm vụ đến, bảo bọn họ leo lên núi tuyết, đi qua nửa ngọn núi tuyết l*n đ*nh núi, trên đỉnh núi có suối nước nóng và một danh lam thắng cảnh, đố là một nơi mà nhiều người đều check in khi đến nơi này.

Hơn nữa người ta nói rằng hứa nguyện ở địa điểm đó đặc biệt linh nghiệm.

Cô bé Tiểu Tinh Tinh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng, quần áo trẻ con rất đẹp, Nhan Thu Chỉ cũng biết phối đồ, thêm nữa là Tiểu Tinh Tinh cũng rất xinh, nên nhìn quan cũng khiến mọi người rất thích.

Khi Nhan Thu Chỉ kéo cô bé ra ngoài, bà mẹ của hai nhà còn lại gọi: "Tiểu Tinh Tinh, nhanh đến đây ôm dì một cái nào."

Tiểu Tinh Tinh ngay lập tức chạy đến: "Chào dì xinh đẹp ạ."

Cô bé hôn từng người một, có thể nói là một cô bé ngọt ngào.

Khán giả xem mà trong lòng càng ghen tuông hơn.

Tại sao Tiểu Tinh Tinh lại đáng yêu như vậy!!!

Lúc leo núi tuyết, ban đầu Tiểu Tinh Tinh vẫn còn rất khỏe, sau khi leo được một lúc thì cô bé liền làm nũng với Trần Lục Nam: "Cha con muốn ôm."

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô bé, cười nói: "Không đi được nữa rồi sao?"

"Vâng."

Tiểu Tinh Tinh gật đầu.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu cô bé: "Đi bộ thêm năm phút nữa có được không?"

Tiểu Tinh Tinh lắc đầu: "Không được đâu mẹ."

Cô bé nghiêm túc nói: "Con không thể đi được nữa rồi, mẹ đừng có ép con."

Nhan Thu Chỉ: "......."

Cha mẹ ở bên cạnh bị cô bé làm cho sửng sốt: "Tại sao mới một khoảng thời gian không gặp, Tiểu Tinh Tinh lại đã có lượng vốn từ lớn như vậy rồi?"

"Cô bé còn biết nói như vậy?"

Nhan Thu Chỉ đau đầu: ".....Đi học rồi, học được rất nhiều."

Cô chỉ vào Tiểu Tinh Tinh và nói: "Còn thích xem tivi nữa, tivi nói gì con bé học cái đó. Giống như máy lặp lại vậy."

Hai bà mẹ bật cười.

"Đứa nhỏ này quá thông minh."

"Hơn ba tuổi có thể có được lượng vốn từ như vậy thì quá giỏi rồi."

Vốn từ vựng của Tiểu Tinh Tinh thực sự rất lớn, có lẽ là nhờ vào ông và cậu của Tiểu Tinh Tinh.

Cô bé thích học thì không nói, quan trọng là luôn có người dạy dỗ cô bé.

Cha Trần có thể dạy, mẹ Trần cũng dạy, thỉnh thoảng Nhan Gia Trì cũng sẽ nói với cô bé về cái này cái kia, chỉ là cả gia đình, không ai coi cô bé là một đứa trẻ thực sự.

Nên có đạo lý sẽ có, thỉnh thoảng sẽ có sự buông thả, nhưng cô bé cũng không được vô cớ gây rắc rối.

Một khi vô cớ gây sự, bọn họ đều sẽ giảng đạo lý với cô bé, nghiêm túc phân tích, nói với cô bé, như vậy là có thể được, như kia là không thể được.

Nói tóm lại, Tiểu Tinh Tinh như bây giờ, là do cô bé thông minh, nhưng cũng có một phần lớn là do ngoại cảnh tác động.

Bản thân Nhan Thu Chỉ cũng thích cô bé như vậy, trẻ con nhất định cần phải dạy dỗ từ nhỏ, không cần đợi lớn lên mới giáo dục, mà phải đặt mình vào vị trí của cô bé để giao tiếp, cô bé sẽ lắng nghe và học hỏi.

Cuối cùng của cuối cùng, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên thành công trong việc làm nũng.

Trần Lục Nam ôm cô bé lên, nhưng cũng không thấy anh phải ra sức lắm.

Khi cả đoàn người lên đến đỉnh núi, trời đã giữa trưa.

Họ đi rất chậm, cũng không vội vàng, chỉ đi chầm chậm, thỉnh thoảng ngắm phong cảnh.

Khi đi đến đỉnh núi, tiếng gió hú thổi qua.

Nhan Thu Chỉ sắp bị gió thổi bay, Tiểu Tinh Tinh thì càng không nói, cô bé nhanh chóng nắm lấy tay cô, hét lên nói: "Mẹ ơi, gió mạnh quá, mẹ đừng để gió thổi bay nhé."

Nhan Thu Chỉ bật cười, gật gật đầu nói: "Yên tâm đi."

Ngay khi cô nói xong, Trần Lục Nam đã đưa tay ra nắm lấy tay cô. Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn xuống, lúc nâng mắt lên lại bắt gặp ánh mắt anh.

Cả hai thầm hiểu và cùng nở nụ cười.

Nhân viên công tác nhìn nhóm ba khách mời, vội vàng nói: "Thưa mọi người, đây là nơi có thể hứa nguyện đó."

"Hôm nay các bạn thật may mắn, có thể nhìn thấy danh lam thắng cảnh ở đằng kia."

Nhan Thu Chỉ và những người khác gật đầu, bước nhanh đến, bắt đầu hứa nguyện.

Tiểu Tinh Tinh nhìn người ở bên cạnh làm như thế nào, cô bé cũng làm theo như vậy.

Sau khi tất cả các khách mời thực hiện xong ước nguyện của mình, họ chụp ảnh tại chỗ rồi trở về khách sạn suối nước nóng do ê-kíp chương trình sắp xếp.

Khách sạn suối nước nóng là nơi để bọn họ nghỉ ngơi, còn có khu trượt tuyết vui chơi, đêm nay bọn họ sẽ ở lại đây.

Tiểu Tinh Tinh thích tuyết, ngay khi đến nơi an toàn, cô bé đã trượt khỏi người Trần Lục Nam, bắt đầu chơi trong tuyết.

Cô bé ngước mắt nhìn về phía Nhan Thu Chỉ: "Mẹ, chúng ta chơi ném tuyết được không?"

Nhan Thu Chỉ cũng không phải là rất muốn tham gia vào hoạt động này, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Tinh Tinh, cô lại mềm lòng.

"Được, chúng ta chơi ném tuyết."

Hai mẹ con cầm cục tuyết trên mặt đất lên nặn thành quả bóng.

Cả hai nhìn nhau, đồng thanh hét lên: "Chồng/ Cha."

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn qua, hai người họ đồng loạt ném quả bóng tuyết vào Trần Lục Nam.

"Hahahahaha.

"Cha thật ngốc!! Còn không biết tránh đi nữa."

Trần Lục Nam nhìn hai quả bóng tuyết rơi trên người, nhéo nhéo lông mày: "Hợp tác với mẹ bắt nạt cha sao?"

Tiểu Tinh Tinh nháy mắt.

Trần Lục Nam rũ tuyết trên quần áo xuống, nhìn về phía người đang tươi cười: "Thích chơi trò này sao?"

Nhan Thu Chỉ gật đầu, cong môi cười: "Cùng chúng em chơi ném tuyết đi."

"Được."

Trần Lục Nam cong môi nở nụ cười, cầm lấy quả bóng tuyết trước mặt: "Vậy ném ai đây?"

Tiểu Tinh Tinh nhìn động tác của anh, lập tức bỏ chạy.

"Cha cha cha đừng ném con."

Nhan Thu Chỉ kéo cô bé chạy sang một bên.

Trần Lục Nam nhìn bóng dáng hai người bỏ chạy, trong mắt hiện lên ý cười.

Trên nền tuyết, tràn ngập tiếng cười đùa và nói chuyện vui vẻ của họ.

Màu trời đầy tuyết rơi vào mi mắt, tất cả đều là cảnh đẹp, nhưng tất cả cảnh đẹp đều không thể so sánh được với hai người bên cạnh Trần Lục Nam.

Người hâm mộ chua xót chứng kiến cảnh gia đình ba người họ chơi ném tuyết, về cơ bản Trần Lục Nam đã bị đánh, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh không có dấu hiệu bị đập nào.

Trần Lục Nam không nỡ tấn công vợ con mình.

Chỉ một cảnh tượng như vậy, trong mắt mọi người thật sự là quá đủ rồi.

Trong khoảnh khắc này mọi người đều an lòng, thậm chí họ còn hy vọng hình ảnh cứ dừng lại ở đây, chỉ cần nhìn cảnh sinh hoạt hằng ngày của gia đình ba người họ là được rồi.

Ngay cả cuộc sống của những người khác, dường như cũng mang lại sự ấm áp khác nhau cho mọi người vào lúc này.

Quá khiến người ta dung động rồi.

Sau khi chơi được một lúc, Tiểu Tinh Tinh cũng mệt rồi.

Cả ba người trở về phòng khách sạn.

Nhan Thu Chỉ chọc chọc và mặt Tiểu Tinh Tinh, nhìn Trần Lục Nam nói: "Ngủ rồi."

Trần Lục Nam gật đầu, buông lỏng động tác tay: "Thay quần áo cho con bé, để con bé ngủ một lát."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Được."

Sau khi thay quần áo cho Tiểu Tinh Tinh xong, hai người cũng có chút mệt mỏi: "Có muốn đi ngâm nước nóng không?"

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh: "Còn con bé làm thế nào?"

"Để cho con bé ngủ đi."

Trần Lục Nam khẽ nói: "Không có chuyện gì đâu."

Nhan Thu Chỉ: "..... Được thôi."

Cô yên tâm nói: "Trẻ con cũng không thích hợp với ngâm nước nóng."

Người hâm mộ: ????

Hai người lại muộn có thế giới của hai người nữa sao!!!

(Tiểu Tinh Tinh nhanh tỉnh dậy đi!!! Cha mẹ của cô lại muốn bỏ rơi cô rồi.)

(Tiểu Tinh Tinh cái bóng đèn nhỏ này, một chút cũng không biết cố gắng gì.)

(Ôi ôi ôi ôi Tiểu Tinh Tinh bé bỏng tội nghiệp của tôi lại bị cha mẹ vô lương tâm bỏ rơi rồi.)

(Anh Trần không phải là người, chỉ muốn cùng vợ trải qua thế giới của hai người!)

Trong lúc nhất thời, người hâm mộ bắt đầu lên án cặp cha mẹ vô lương tâm này!!

Họ mong Tiểu Tinh Tinh tỉnh dậy và phá hư mọi chuyện.
 
Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo
Chương 91: Hoàn chính văn



Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đi ngâm mình trong suối nước nóng.

Khi họ trở lại phòng, Tiểu Tinh Tinh vẫn chưa thức dậy, hai người cũng mệ mỏi, ngủ lên giường của với Tiểu Tinh Tinh và cũng không làm gì khác.

Buổi chiều, cả nhà ba người ngủ hai tiếng rồi mới thức dậy.

Khi ngủ dậy, ba người cùng đi trượt tuyets ngoài trời, lăn lộn cả vuổi chiều, đến tối thì ba người ngồi quây quần bên nhau và ngắm cảnh tuyết tuyệt đẹp.

Hình ảnh gia đình ba người là điều mà ai nhìn thấy cũng không khỏi mê mệt.

Ngày hôm sau, cả đoàn người xuống núi sau khi chơi cả buổi sáng, trở về khách sạn nơi lưng chừng núi để nhận phòng ở.

Sau khi kết thúc đêm nay, toàn bộ tiết mục chương trình cũng kết thúc.

Tiểu Tinh Tinh cần phải trở về tiếp tục học mẫu giáo của cô bé, sau đó Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không định đưa cô bé lên các chương trình tạp kỹ nữa, muốn cô bé có một tuổi thơ yên tĩnh.

Đến đêm ngày hôm sau, tất cả đều có một cuộc phỏng vấn đặc biệt.

Nó đơn giản hơn một chút, tổ chương trình cũng thích làm những việc như thế này.

Tiểu Tinh Tinh được dẫn đến một căn phòng khác.

Bên trong có chú đạo diễn mà cô bé rất thân quen, sau khi hai người chào hỏi, đạo diễn mỉm cười nói: "Nhanh đến đây Tiểu Tinh Tinh, đến đây ngồi xuống đây đi được không?"

Tiểu Tinh Tinh gật đầu: "Vâng."

Cô bé ngồi trước ống kính máy quay, ngẩng đầu lên cười, hồn nhiên và đáng yêu.

Đạo diễn nhìn cô bé: "Tiểu Tinh Tinh hai ngày nay chơi có vui không?"

"Vui ạ."

Đạo diễn tiếp tục hỏi: "Là ở cùng cha vui hơn hay là ở cùng bên mẹ vui hơn vậy?"

Đối với vấn đề như thế này, Tiểu Tinh Tinh cản bản không phải suy nghĩ và rối rắm gì cả.

Cô bé ngọt ngào nói: "Ở cùng cha mẹ đều rất vui ạ." Cô bé nhìn đạo diễn, nghiêm túc nói: "Con và cha mẹ sẽ không bao giờ tách ra ạ."

Đạo diễn bật cười, có chút xúc động vì EQ của đứa trẻ này.

"Vậy con thích cha hay mẹ hơn vậy?"

"Con thích tất cả."

Tiểu Tinh Tinh nghịch hai dây treo buông xuống của chiếc mũ áo hoodie của mình, thành thực nói với đạo diễn.

Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp ban đầu còn cảm thấy buồn cười, đến lúc này, hốc mắt của họ dần dần nóng lên.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết nói những lời như thế này.

Đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên, anh vừa mới hỏi hai đứa trẻ khác, một đứa thích mẹ hơn, một đứa thích cha hơn, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại đối xử bình đẳng như nhau.

Đạo diễn im lặng một lúc, rồi hỏi: "Vậy Tiểu Tinh Tinh cảm thấy cha đối với tốt với con hơn hay là mẹ đối tốt với con hơn?"

Tiểu Tinh Tinh cau mày, dáng vẻ người lớn nhỏ nhìn đạo diễn: "Chú đạo diễn, tại sao chú lại hỏi như vậy ạ?"

Cô bé nghiêm túc nói: "Cha mẹ đều đối xử rất tốt với con, họ đều rất yêu quý con."

Đạo diễn bật cười, nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, là do chú hiểu nhầm thôi."

"Vâng."

Tiểu Tinh Tinh vẻ mặt nghiêm túc: "Con chấp nhận lời xin lỗi của chú, chú còn có điều gì muốn nói không?"

Đạo diễn: "……"

Người hâm mộ: Hahahahahaha.

Đạo diễn nghẹn họng, vội vàng nói: "Tiểu Tinh Tinh đã đi học mẫu giáo chưa?"

"Vâng."

"Học mẫu giáo có vui không?"

Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút nói: "Cũng được ạ, bình thường thôi."

Đạo diễn lại lần nữa: "……"

Hiện tại anh ấy thực sự muốn hỏi Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ bình thường đã nói gì trước mặt đứa trẻ này, tại sao đứa trẻ này lại hiểu chuyện như vậy chứ.

Anh ấy hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Cha đã từng dạy dỗ con bao giờ chưa?"

Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có ạ."

Cô bé nói: "Cha yêu thương con như vậy, làm sao có thể dạy dỗ con được chứ."

Vậy Tiểu Tinh Tinh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến cha tức giận sao?"

Tiểu Tinh Tinh im lặng vài giây, sau đó nhìn vào máy quay một lúc, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Trong lòng đạo diễn hoảng hốt, vừa định nói hay là thôi không phỏng vấn nữa, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên gật đầu nói: "Có ạ."

Ánh mắt đạo diễn sáng lên: "Vậy Tiểu Tinh Tinh có thể nói cho chú biết được không?"

Tiểu Tinh Tinh "ừm" một tiếng, có chút buồn bã nói: "Con đã làm cho mẹ con bị ốm, nên cha con đã tức giận ạ."

Nghe vậy, đạo diễn có hơi ngạc nhiên.

Sau khi Tiểu Tinh Tinh nói xong, bản thân đạo diễn cũng cảm động, về phần khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thì càng không phải nói.

Họ không ngờ rằng Trần Lục Nam lần đầu tiên hung dữ với Tiểu Tinh cũng là có lý do như vậy.

Sau cuộc phỏng vấn với Tiểu Tinh Tinh, tiếp theo là Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ.

Hai người vẫn là tách ra để phỏng vấn trực tiếp.

Nhan Thu Chỉ vào trong phòng, tươi cười nói: "Tại sao còn tỏ ra bí mật như vậy chứ?"

Nhân viên công tác bật cười: "Cô Nhan mời cô ngồi."

"Cám ơn."

Nhan Thu Chỉ cầm ly trà trước mặt nhấp một ngụm: "Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng sao?"

"Đúng vậy."

Nhân viên công tác nhìn cô: "Cô Nhan, hai ngày nay cô cảm thấy như thế nào?"

Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu nhìn cảng tuyết rơi tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, cười nói: "Rất tốt, tôi rất thích nới ghi hình lần cuối cùng này, trước đây tôi đã nói với Trần Lục Nam rằng gia đình chúng tôi nhất định phải đi ngắm tuyết trong kỳ nghỉ phép năm nay."

Nhân viên công tác bất ngờ nhướng mày: "Thật là trùng hợp."

"Đúng vậy."

Nhan Thu Chỉ nói: "Cám ơn các bạn."

Nhân viên công tác vội vàng xua tay nói: "Cô Nhan khách khí rồi, chúng tôi mời cô đến đây để phỏng vấn."

Cô ấy nói: "Rất nhiều người đã hỏi, Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bình thường các cô đã dạy dỗ cô bé như thế nào vậy, mọi người rất muốn học tập triết lý giáo dục của gia đình cô."

Nhan Thu Chỉ biết gì đều nói hết, cô nhẹ nhàng chia sẻ tất cả mọi thứ.

Cô cũng là lần đầu tiên làm mẹ, có nhiều chuyện cũng không làm được, nhưng chỉ cần kiên trì thì không có việc gì là không làm được cả.

Cô nói nghiêm túc, khán giả cũng chăm chú lắng nghe.

Sau khi chia sẻ phương pháp giáo dục Tiểu Tinh Tinh xong, nhân viên công tác cũng sẽ không quên những câu chuyện phiếm: "Cô Nhan, rất nhiều người tò mò rằng cô và Anh Trần đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi…. Hai người có khi nào cãi nhau không?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, gật đầu nói: "Đương nhiên là có rồi."

"Vậy hòa giải thì sao?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nhìn mà máy quay nói: "Anh ấy sẽ xin lỗi trước."

"Bất luận là lỗi của ai sao?"

"Đúng vậy."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Điều này tôi rất xin lỗi, tôi có lòng tự trọng khá cao, cũng không sẵn sằng thừa nhận sau lầm của mình." Cô dừng lại một chút, nhìn vào máy quay với đôi mắt sáng rực: "Vì vậy, cám ơn anh Trần đã bao dung những năm qua, cám ơn anh mỗi lần chúng ta cãi nhau đều là anh nhẫn nhịn xuống, cho dù là vấn đề của em, anh cũng sẽ luôn luôn chủ động xin lỗi."

Nhân viên công tác kinh ngạc.

Cô ấy nhìn thẳng vào Nhan Thu Chỉ: "…..Vậy sau đó thì sao?"

Nhan Thu Chỉ: "Anh ấy nhường nhịn tôi, tôi cũng sẽ xin lỗi." Cô nói: "Thật sự tôi biết có một số chuyện là vấn đề của tôi, vì vậy tôi xin lỗi cũng sẽ tương đối thành khẩn."

Cô cười tiếp tục nói: "Nhưng chúng tôi cũng rất ít khi cãi nhau, nói chung là không cãi nhau."

Nhân viên công tác: "Mọi người đều đặc biệt ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của hai người, muốn biết hai người làm sao để duy trì cảm giác yêu thương cuồng nhiệt này vậy."

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: "Có cảm giác tình yêu thương cuồng nhiệt sao?"

Nhân viên công tác: "……Rất thường xuyên, thời thời khắc khắc đều có."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ bật cười: "Đó có thể là vì yêu đi."

Cô mỉm cười tươi tắn, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi mắt cong cong: "Tình yêu phải được duy trì bằng tình yêu, tôi yêu anh Trần, anh Trần cũng yêu tôi, cho nên sẽ có cảm giác như vậy đó."

Phóng vấn đến thời điểm này, nhân viên công tác có chút không muốn tiếp tục nữa.

Ôi ôi ôi ôi ai nói Nhan Thu Chỉ không biết nói những lời yêu thương! Điều này nói ra quả thực là một bạo kích, khiến người ta không thể chịu được.

Cuộc phỏng vấn tiến hành đến cuối cùng, là yêu cầu Nhan Thu Chỉ đối diện với máy quay nói một vài lời với Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ nhìn vào máy quay một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra, tôi cũng không biết nên nói cái gì, những gì nên nói thì hàng ngày tôi đều đã nói rồi."

Cô hít sâu một hơi, cười nói: "Bây giờ điều muốn nói có lẽ là cám ơn, cám ơn anh đã cưới em, cám ơn anh đã yêu em, nhớ phải yêu em cả đời này, em cũng như vậy, cả đời này sẽ đều yêu anh."

………

Ngay sau đó, màn hình chuyển đến phía của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam ở trong một căn phòng khác, hai người không phải là thực hiện phỏng vấn trực tiếp cùng một lúc, mà là từng người từng người một.

Những vấn đề đầu tiên hầu hết là về Tiểu Tinh Tinh và Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam đã trẻ lời từng câu hỏi một cách nghiêm túc.

Giống như là có liên quan đến Tiểu Tinh Tinh và Nhan Thu Chỉ, anh đều dùng thái độ một trăm phần trăm để đối đã vậy, bất luận là có quan trọng hay không quan trọng.

Trò chuyện đến cuối cùng, nhân viên công tác hỏi: "Anh Trần bây giờ đã nghỉ hưu rồi, rất lâu rồi anh không xuất hiện trước ống kính, nhiều người còn đặc biệt ngạc nhiên rằng anh sẽ tiếp nhận chương trình này, là bởi vì lý do gì vậy?"

Trần Lục Nam bật cười: "Là vợ và con gái tôi."

Anh nói: "Tôi muốn có một kỷ niệm đặc biệt với họ, vì vậy tôi đã nhận."

Nhân viên công tác rất kích động: "Anh Trần sau này anh sẽ không đóng phim nữa sao?"

"Sẽ không."

Trần Lục Nam nói: "Đương nhiên nếu có yêu cầu, có thể sẽ có khách mời hỗ trợ, nhưng tôi sẽ không đóng phim nữa, tôi không có thời gian."

Nhân viên công tác thở dài cảm khái: "Có vẻ như anh và cô Nhan đã hợp tác trong một bộ phim, rất nhiều người cảm thấy hai người hợp tác rất ăn ý."

Trần Lục Nam gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Anh cười nói: "Chúng tôi là vợ chồng, vô hình trung sẽ có chút hiểu nhau."

"Nhưng bộ phim đó có kết thúc không tốt, mọi người đều rất tiếc nuối."

Nghe vậy Trần Lục Nam nhìn vào máy quay nói: "Không quan trọng, đó chỉ là một bộ phim, ngoài đời chúng tôi không có gì tiếc nuối cả."

Nhân viên công tác nói tiếp theo những lời này: "Anh Trần và Thu Chỉ đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, dường như cảm tình vẫn luôn rất tốt, anh có bí quyết gì không?"

Trần Lục Nam nhướng mày: "Không có bí quyết gì."

Nhân viên công tác: "…..Anh không muốn chia sẻ với mọi người sao?"

Trần Lục Nam dừng lại, anh cười nói: "Tôi yêu Nhan Nhan của tôi, đây là bí quyết sao?"

Anh nghiêm túc nói: "Nếu yêu ai đó thì sẽ muốn tặng cả thế giới cho người đó, muốn toàn tâm toàn ý đối xử với cô ấy, đây chính là bí quyết của chúng tôi."

Nhân viên công tác: "……"

Để cô ấy ghen chết đi mà.

Cô ấy im lặng vài giây, tiếp tục nói: "Sau khi chương trình của chúng tôi phát sóng, rất nhiều người hâm mộ đều nói rằng rất ghen tị với Thu Chỉ, có thể gả cho anh Trần, anh Trần cảm thấy như thế nào?"

Trần Lục Nam lắc đầu: "Vậy bọn họ nên ghen tị với tôi, có thể kết hôn với Nhan Thu Chỉ."

Anh cười nói: "Trên thế giới có nhiều Trần Lục Nam khác, nhưng Nhan Thu Chỉ chỉ có một."

Anh cười nhẹ: "Cô ấy là người vợ tốt nhất và người mẹ tốt nhất thế giới, các bạn nên ghen tị với tôi, phúc ba đời mới cưới được cô ấy."

Căn phòng yên tĩnh rất lâu, nhân viên công tác nhìn Trần Lục Nam hồi lâu, đột nhiên nói: "Anh Trần, tôi bị anh làm cảm động phát khóc rồi."

Trần Lục Nam bật cười: "Không cần cảm động, những lời tôi nói đều là sự thật."

Anh nói: "Thực ra trước khi vào đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bầy giờ đầu óc tôi đều trống rỗng, không biết phải nói cái gì."

Nhân viên công tác: "Vậy cuối cùng anh có điều gì muốn nói với Thu Chỉ không, phía cô ấy cũng có chuyện nói với anh."

Trần Lục Nam nhướng mày: "Thật ra không có gì để nói, những lời cần nói thì ngày nào tôi cũng nói với cô ấy rồi."

Anh mím môi im lặng một lúc rồi cười nói: "Tôi chỉ muốn nói, nếu có thể làm lại, tôi nên chiều chuộng cô ấy sớm hơn."

Anh nói với người hâm mộ rằng thực ra anh thực sự rất hâm mộ Thẩm Mộ Tình.

Khi Nhan Thu Chỉ còn là một thiếu nữa, có chuyện gì cũng nói với Thẩm Mộ Tình, mà không phải là chia sẻ với bọn họ, sau này cũng như vậy.

Cô được Thẩm Mộ Tình che chở trong nhiều năm, người mà Nhan Thu Chỉ tin tưởng nhất chính là Thẩm Mộ Tình, không phải là Trần Lục Nam.

Anh trầm thấp cười nói: "Có đôi khi còn rất tiếc nuối."

Anh nhìn vào máy quay và nói: "Tất nhiên cuộc sống của chúng tôi đều sẽ không quay lại, nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ yêu cô ấy sớm hơn một chút, nhưng bây giờ cũng vậy, tôi sẽ càng yêu cô ấy nhiều hơn."

"Cám ơn cô ấy đã gả cho tôi, sinh cho tôi một bảo bối đáng yêu như vậy, tôi sẽ mãi mãi yêu cô ấy."

Anh cười: "Không cần phải tranh sủng với con gái, người anh yêu nhất chỉ có một mình em thôi."

………..

Khi bức màn cuối cùng kết thúc, cuộc phỏng vấn độc quyền của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không ngoài dự đoán đã lên hot search.

Lời nói của hai vợ chồng quá giống nhau, như thể họ đã nói trước với đối phương rồi. Nhưng bọn họ lại không làm như vậy.

Bọn họ có một sự hiểu ngầm, chính là tâm tư tương thông vậy, chính là họ cùng có một tình yêu sâu đậm và mạnh mẽ dành cho nhau.

Tình yêu của họ đã khắc sâu vào xương máu, không ai có thể chia cắt được.

Bọn họ thật là may mắn.

Trong cuộc đời này có thể tìm được người yêu thương mình nhiều như vậy.

Khi phỏng vấn xong ra ngoài, Nhan Thu Chỉ đang đợi Trần Lục Nam ở bên ngoài.

Hai người nhìn nhau cười.

Trần Lục Nam bước nhanh đi tới, nắm lấy tay cô bỏ vào trong túi mình, thấp giọng nói: "Chờ rất lâu rồi sao?"

"Không có."

Nhan Thu Chỉ cong mắt cười nói: "Đợi anh làm sao có thể cảm thấy lâu được chứ."

Trần Lục Nam không nói gì, nhưng lại siết chặt tay cô.

Hai người đan ngón tay vào nhau cùng nhau trở về phòng.

Vì cuộc phỏng vấn, Tiểu Tinh Tinh đã được các nhân viên công tác khác chăm sóc.

Khi hai người về phòng, Tiểu Tinh Tinh lập tức nhảy khỏi ghế sô pha vui vẻ nói: "Cha mẹ, hai người đã về rồi."

Cô bé chạy lon ton nhào vào vòng tay của họ.

Trần Lục Nam ôm cô bé lên, sờ sờ đầu cô bé cười nói: "Nhớ cha mẹ sao?"

"Vâng."

Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc nói: "Nhớ ạ."

Nhan Thu Chỉ cong môi trêu chọc cô bé: "Đã đến giờ đi ngủ rồi, tối nay ngủ cùng cha mẹ nhé được không?"

"Được được được ạ, con thích nhất là ngủ cùng với cha mẹ."

Màn đêm dày đặc, khi thu dọn xong chuẩn bị sẵn sàng nằm lên giường, Nhan Thu Chỉ và Tiểu Tinh Tinh rất nhan đã chìm vào giấc ngủ.

Tuyết ngoài cửa sổ từ từ rơi xuống, thành một lớp sương mù.

Trần Lục Nam tắt đèn, nhìn hai người ở bên cạnh nhờ ánh trăng bên ngoài, anh đặt nụ hôn lên mặt hai người họ, đắp chăn cho hai người họ rồi ôm nhau cùng ngủ.

Cả đời này, anh không đòi hỏi gì nhiều.

Điều ước trên đỉnh núi đang lặng lẽ trở thành hiện thực--- Trần Lục Nam chỉ mong họ luôn mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc như ban đầu.

Bọn họ ở bên nhau, là một sự viên mãn.
 
Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo
Chương 92: Thẩm Mộ Tình x Khương Thần 1



Thật ra Thẩm Mộ Tình không hiểu lắm, sao cô ấy và Khương Thần lại biến thành như bây giờ.

Bởi vì một sai lầm, cô ấy đã trốn Khương Thần một tuần rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Tình liền đưa tay xoa xoa đầu mình, đau đầu quá.

Trợ lý nhìn thấy hành động của cô ấy, lại nhìn hai má đỏ bừng của cô ấy, có chút tò mò: "Chị Tình Tình, chị đang làm gì vậy?”

Trợ lý chỉ vào hai má của Thẩm Mộ Tình nói: “Mặt chị đỏ hết cả rồi.”

Thẩm Mộ Tình dừng tay, nhìn trợ lý nói: "Mặt nóng lên.”

Trợ lý: "... Hả?”

Trợ lý nghi ngờ nhìn: "Sao bây giờ mặt lại nóng được, hiện tại còn lạnh mà."

Thẩm Mộ Tình liếc mắt nhìn cô ấy, nằm sấp trên bàn nói: "Em đừng hỏi, em không hiểu.”

Cô ấy mím môi, than ngắn thở dài nói: “A A, chị có thể hỏi em một vấn đề không”

“Chị Tình Tình, chị hỏi đi.”

A A nghiêm túc nói: “Chị hỏi cái gì em cũng sẽ trả lời.”

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại.

Cô ấy nắm lấy mái tóc lộn xộn của mình, một số hình ảnh mãnh kiệt tràn vào tâm trí, hiện ra trước mắt.

Ngay sau đó, cô ấy hít sâu: “Nếu em cùng người em quen thuộc nhất không cẩn thận hôn nhau, em sẽ làm gì?”

A A: “...”

Trợ lý chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu được lời này của Thẩm Mộ Tình có ý gì.

Cô nhìn bộ dạng giả chết này của Thẩm Mộ Tình, kinh hô một tiếng hỏi: "Chị Tình Tình, chị và Khương tổng hôn nhau à? Khi nào vậy?”

“……”

Không khí yên lặng.

Thẩm Mộ Tình ngẩng đầu nhìn cô, nhanh chóng phản bác: "Ai nói với em chị và Khương Thần hôn nhau, chị chỉ thuận miệng hỏi! ”

Cô ấy nghiêm túc nói: "Sao chị và Khương Thần có thể hôn nhau? Tụi chị là tình anh em đơn thuần.”

A A chớp chớp mắt, bị Thẩm Mộ Tình giáo huấn đến nửa ngày không nói chuyện.

Cô giật giật môi, cẩn thận nói: “.....Chị Tình Tình, em không có nói là Khương tổng Khương Thần mà, ý em chính là Tổng giám đốc Khương Định.”

Thời gian trước Thẩm Mộ Tình từng hợp tác với Khương Định, lấy được đại ngôn của một công ty con, cô ấy và Khương Định từng gặp mặt ăn cơm.

Bởi vì có Nhan Thu Chỉ, nên hai người rất quen thuộc, điểm này A A rất rõ ràng.

Hơn nữa cô luôn cảm thấy giữa hai người có tia lửa, chính là không dám nói mà thôi.

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trợn to mắt nhìn cô.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, A A lúng ta lúng túng nói: “…… Thì ra là một Khương tổng khác à?”

“……”

Cái giá phải trả của việc nói thật là bị đuổi ra ngoài.

Có phải thẹn quá hóa giận hay không Thẩm Mộ Tình không biết, nhưng cô ấy biết hiện tại cô ấy không thể nghe được cái tên Khương Thần.

Thẩm Mộ Tình buồn rầu gãi gãi tóc, đang rối rắm thì điện thoại di động vang lên.

Cô ấy liếc mắt một cái, là điện thoại của Nhan Thu Chỉ.

“Alô.”

Cô ấy hữu khí vô lực trả lời.

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Cậu sao vậy, ngủ không ngon à?”

“Ừm.”

Thẩm Mộ Tình có chút bi thương: "Mất ngủ rồi.”

“Tại sao vậy?”

Khoảng thời gian gần đây Nhan Thu Chỉ tương đối bận rộn, không kịp liên lạc với cô ấy.

Thẩm Mộ Tình khó khăn mở mắt ra nhìn điện thoại di động: "Một lời khó nói hết, quá khó nói. ”

Nhan Thu Chỉ: "......Vậy cậu nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều, sắp xếp lại từ ngữ của mình.”

Thẩm Mộ Tình im lặng một hồi, ôi một tiếng: "Vẫn là không biết nói thế nào, cậu gọi điện thoại cho tớ là có chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cũng không miễn cưỡng cô ấy, cô cười khẽ nói: "Buổi tối có muốn đi quán bar không?”

“Quán bar nào?”

Nói xong, cô ấy tiếp tục nói: "Trần Lục Nam vậy mà lại cho phép cậu đi quán bar? Anh ta không sợ tôi làm hư cậu sao?”

“Sợ cái gì chứ?”

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Anh ấy không sợ đâu, anh ấy cũng đi mà.”

Cô nói: "Khương Thần nói mời mọi người ăn cơm uống rượu, đi quán bar của anh ấy, anh ấy bảo tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu có đi không?”

Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Tình bật dậy từ sofa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không đi.”

Cô ấy nghiến răng, nói từng chữ một: "Tớ sẽ không bao giờ đến quán bar của anh ấy."

Nhan Thu Chỉ: "..."

“Sao vậy?”

Cô rất mê mang, không phải mối quan hệ giữa hai người này rất tốt sao?

Thẩm Mộ Tĩnh nghẹn lại, trong nháy mắt cũng không biết nên giải thích thế nào với người bạn thân nhất của mình, cô ấy á khẩu không nói nên lời một lúc lâu: "Chính là không muốn đi quán bar.”

Nhan Thu Chỉ bật cười, vội vàng nói: "Vậy đi nơi khác, cậu muốn ăn cái gì? Tớ yêu cầu họ thay đổi địa điểm.”

“.....Đâu cũng được.”

Thẩm Mộ Tình cũng không giãy dụa, chỉ cần không đi quán bar là được rồi.

Nhan Thu Chỉ muốn ra ngoài ăn cơm, cô ấy cũng không thể cự tuyệt quá mức, đây chính là bằng hữu tốt nhất của cô ấy.

Nhan Thu Chỉ mơ hồ phát hiện ra cô ấy có gì đó không đúng, hàm hồ đáp: "Được, vậy cậu chọn chỗ, tớ nói với bọn họ.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mộ Tình rối rắm tới rối rắm lui, tìm một nơi mà bọn Khương Thần không thích lắm, cô ấy đoán đám người Khương Thần có thể cự tuyệt.

Cô ấy đề nghị muốn đi ăn ếch trâu, mà Khương Thần —— ghét nhất chính là ếch trâu!!!

*

Vì ra ngoài nên Thẩm Mộ Tình vẫn rất chăm chỉ trang điểm.

Tuy nói cô ấy có thể tùy tiện lăn qua lăn lại trong giới giải trí cũng không có ai để ý, nhưng bản thân cô ấy vẫn để ý.

Phụ nữ luôn yêu cái đẹp.

Sau khi Thẩm Mộ Tình chọn chỗ, trực tiếp gửi tới cho Nhan Thu Chỉ, cô ấy cũng không hỏi ý kiến của người khác, dù sao ở chỗ cô ấy, nếu những người khác không muốn đi thì đừng đi, hai chị em cô ấy và Nhan Thu Chỉ gặp nhau làđược rồi.

Nghĩ đến đó, tâm trạng Thẩm Mộ Tình còn có chút tốt hơn.

Mấy ngày trước Thẩm Mộ Tình có công việc quay phim, nửa đêm hôm qua vừa về.

Vì trở về quá muộn, nên tối qua A A ở lại nơi này.

Nhìn thấy Thẩm Mộ Tình đã trang điểm xong xuống lầu. A A nháy mắt: “Chị Tình Tình chị muốn ra ngoài à?”

“Ừm.”

Thẩm Mộ Tình cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn đi chung không? Chúng ta đi ăn cơm.”

A A tỏ vẻ cự tuyệt: “Tối nay em đã hẹn đi ăn cơm cùng với bạn đại học rồi, có thể sẽ về trễ một chút.”

Thẩm Mộ Tình hiểu rõ, không thèm để ý nói: "Được, về muộn nhớ gọi điện thoại cho chị, chị bảo tài xế qua đón em.”

“Không cần không cần.”

A A buồn cười nói: “Tự em có thể đi được, em cũng không phải là con nít.”

Thẩm Mộ Tình sờ sờ đầu cô, nói những lời tình cảm quê mùa: "Em là trợ lý đáng yêu nhất của chị mà.”

A A: “……”

Cô nhìn nổi da gà trên cánh tay, lặng lẽ nhìn Thẩm Mộ Tình.

Thẩm Mộ Tình cũng hơi lúng túng vài giây, sờ sờ mũi nói: “Chị thu hồi những lời vừa rồi.”

A A không nhịn được mà nở nụ cười.

Sau khi biết Thẩm Mộ Tình có hẹn với Nhan Thu Chỉ, A A dặn dò vài câu: "Chị Tình Tình, chị đừng uống quá nhiều rượu, ngày mai chúng ta còn có công việc.”

Thẩm Mộ Tình gật đầu: "Biết rồi.”

Cô ấy đến cửa thay giày cao gót, nhìn vào gương ở cửa ra vào, thật xinh đẹp.

Thẩm Mộ Tình tự luyến nghĩ.

Cô ấy đưa tay sờ sờ gò má mình, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút, hít sâu một hơi, sau vài phút chuẩn bị tâm lý, Thẩm Mộ Tình mới xuống lầu.

Nơi Thẩm Mộ Tình ở là một căn nhà hai tầng rộng lớn, tuy không phải biệt thự, nhưng nơi này rất tiện lợi, trong vòng vài cây số đồ cô ấy thích đồ ăn đều có, hơn nữa là do ở trung tâm thành phố, cô ấy hết sức thích chạy về phía này.

Phòng ốc rất lớn, hơn hai trăm mét vuông một tầng, hai tầng cộng lại với nhau, cũng đủ để cô ấy giày vò những thứ đồ linh tinh lộn xộn của mình.

Bởi vì nơi hẹn với Nhan Thu Chỉ không xa lắm, Thẩm Mộ Tình không muốn gọi tài xế.

Cô ấy đẩy kính râm treo trên mặt, cúi đầu nhắn tin cho Nhan Thu Chỉ.

Thẩm Mộ Tình: 【Tớ ra ngoài rồi, cậu đâu? 】

Nhan thu chỉ: 【 Tớ ở trong xe. 】

Thẩm mộ tình: 【 Muốn uống trà sữa không, lát nữa tớ đi ngang qua, đến ven đường mua hai ly trà sữa. 】

Nhan thu chỉ: 【? 】

Thẩm mộ tình: 【??? 】

Nhan thu chỉ: 【…… Nhưng mà Khương Thần nói cậu ta đi đón cậu, cậu muốn cùng Khương Thần đi qua à? 】

Thẩm mộ tình: 【???!!! 】

Cô ấy còn chưa kịp chất vấn Nhan Thu Chỉ, thang máy đã lên tầng một.

Thẩm Mộ Tình nhìn tin nhắn bị đứng lại gửi vì thang máy, trợn tròn mắt.

Tình huống hỏng bét gì đây.

Tại sao Khương Thần lại đến đón cô ấy, một tổng giám đốc lớn như anh ấy quá nhàn rỗi à?

Lúc Thẩm Mộ Tình chửi bới, hoàn toàn quên mất... Trước kia mỗi khi có hoạt động gì, Khương Thần đều tự mình tới đón cô ấy, mưa gió không ngại.

Trên cơ bản chỉ cần cô ấy gọi điện thoại gửi tin nhắn, Khương Thần cũng chưa từng cự tuyệt.

Từ nhỏ đến lớn, đều như vậy.

Đến khi Thẩm Mộ Tình gửi tin nhắn, phía Nhan Thu Chỉ đã không trả lời nữa.

Bước chân cô ấy nhanh chóng đi về phía cửa tiểu khu, vừa đi vừa tiếp tục nhắn tin cho Nhan Thu Chỉ, nhưng không nhận được câu trả lời.

Lúc đến cổng, Thẩm Mộ Tình theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút.

Cô ấy nghĩ thầm, nếu Khương Thần còn chưa tới, cô ấy có thể làm bộ như không biết chuyện này, dù sao anh ấy cũng không gọi điện thoại cho cô ấy.

Nhưng nếu Khương Thần đến, cô ấy sẽ giả vờ không nhìn thấy.

Nghĩ vậy, Thẩm Mộ Tình rất tự tin đẩy kính râm.

Lúc cô ấy hùng hổ ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào mắt chính là một thân ảnh quen thuộc.

Cùng với chiếc xe cô rất quen thuộc.

Xe của Khương Thần cũng giống như bản thân anh ấy, hơi có chút kiêu ngạo.

Là một chiếc siêu xe trên ngàn vạn, anh ấy rất thích.

Thẩm Mộ Tình cũng có chút thích, có lẽ là mấy năm trước cô ấy đặc biệt thích, nhưng lúc đó cô ấy còn chưa học lái xe, bằng lái xe cũng không thi đậu, liền oán giận với Khương Thần vài câu.

Không bao lâu sau, cô ấy liền nhìn thấy Khương Thần lái chiếc xe cô ấy thích nhất đến đón mình.

Không hiểu sao, chuyện quá khứ đột nhiên chui vào trong đầu.

Thẩm Mộ Tình dừng lại tại chỗ một lát, còn chưa kịp chạy đi, người dựa vào bên cạnh xe đã phát hiện ra cô ấy.

Hai người cách nhau không xa không gần lặng lẽ nhìn nhau, Thẩm Mộ Tình không nhúc nhích, Khương Thần cũng không biết tại sao lại không tới.

Cô ấy trầm tư vài giây, đột nhiên thu hồi ánh mắt.

Thẩm Mộ Tình cảm thấy... Hiện tại cô ấy còn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để gặp Khương Thần.

Ít nhất là không sẵn sàng để lại ở chung một phòng với Khương Thần.

Nghĩ vậy, cô ấy theo bản năng nghiêng người đi sang bên kia, vừa đi được vài bước, điện thoại di động vẫn cầm trong tay vang lên.

Thẩm Mộ Tình cúi đầu nhìn, hai chữ Khương Thần to thình lình xuất hiện trên màn hình.

Tiếng chuông quá kiêu ngạo, khiến Thẩm Mộ Tình ngay cả khả năng giả vờ không nghe thấy cũng bị dập tắt.

Cô ấy đứng tại chỗ không nói gì vài giây, khi tiếng chuông sắp cúp máy thì nhấc máy.

“Xin chào.”

“Còn không tới đây?”

Thanh âm của Khương Thần giống như ẩn chứa một tia tức giận.

Thẩm Mộ Tình "A" một tiếng, giả vờ cái gì cũng không biết: "Tới đâu?”

Cô ấy còn giả vờ ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người đứng cách đó không xa.

Thẩm Mộ Tình kinh hô: "Oa, anh tới đây từ khi nào vậy? Sao tôi không thấy anh?”

Khương Thần: "..."

Anh ấy nghe giọng điệu khoa trương bên tai, cũng không muốn vạch trần cô ấy.

Thẩm Mộ Tình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô ấy mím môi, tự mình cúp điện thoại.

Cô ấy đứng lại ở tại chỗ vài giây, lúc này mới cất bước đi về phía Khương Thần.

“Tôi không cố ý…” Đứng trước mặt Khương Thần, Thẩm Mộ Tình cố gắng giải thích cho mình.

Lời còn chưa dứt, đã bị Khương Thần đánh gãy.

Anh nhíu mày, giống như trước kia đưa tay gõ vào đầu cô ấy, trong lời nói tràn ngập ghét bỏ: "Chuyện gì đang xảy ra với em vậy? Vậy đôi mắt to này mọc để làm gì? Cái gì cũng không nhìn thấy?”

Thẩm Mộ Tình: "..."

Môi cô ấy giật giật, có chút mê mang: "A..."

“A cái gì?”

Khương Thần một chút cũng không đồng ý nhìn cô ấy: "Lên xe.”

“...... Ồ. ”

Không hiểu sao, Thẩm Mộ Tình cảm thấy an tâm.

Sau khi lên xe, ánh mắt cô ấy mơ hồ nhìn người bên cạnh.

Quên mất rồi à?

Hay là sau khi tỉnh rượu anh ấy không nhớ rõ?

Như như nhớ rõ, sao có thể không tìm mình tính sổ? Trong nhất thời, trong đầu Thẩm Mộ Tình có rất nhiều dấu chấm hỏi.

Nghĩ, cô ấy đưa tay xoa xoa mũi, im lặng không nói.

“Tại sao em lại muốn tới đó ăn cơm?”

Bất ngờ không kịp đề phòng, bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc.

Thẩm Mộ Tình "A" một tiếng, nghĩ thầm, đó không phải là vì né tránh anh sao.

Cô ấy hắng giọng, rất bình tĩnh nói dối: "Ừm, chỉ là đột nhiên muốn ăn ếch trâu, sao anh lại tới đây? Công ty không bận à?"

Nghe vậy, Khương Thần ghé mắt nhìn cô ấy: "Ừm."

Anh ấy nói: “Mấy ngày hôm trước đi công tác xong rồi, hôm nay tôi vừa trở về.”

Thẩm Mộ Tình gật gật đầu, cũng không cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc quen thuộc lướt qua, một lát sau mới chậm rãi quay đầu nhìn anh ấy: "Anh vừa nói cái gì? Hôm trước anh mới đi công tác? Đi khi nào?”

Ánh mắt Khương Thần sáng quắc nhìn con đường phía trước, lạnh nhạt nói: "Ba ngày trước.”

Thẩm Mộ Tình: "..."

Cô ấy đếm ngón tay, đồng tử mở to.

3 ngày?!

Đó không phải là ngày hôm sau ngày cô ấy cưỡng hôn Khương Thần sao?!

Cho nên mấy ngày nay Khương Thần không tìm cô ấy tính sổ, không phải bởi vì quên chuyện kia, mà là bởi vì đi công tác?!

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Tình cảm thấy chiếc ghế ngồi có chút nóng.

Cô ấy bắt đầu bất an.

Nhận thấy được hành động nhỏ của cô ấy, Khương Thần nhíu nhíu mày nhìn cô ấy: "Em làm gì vậy?”

Thẩm Mộ Tình nghẹn một cái, trừng mắt nhìn anh: "Anh quản tôi à?”

Khương Thần trầm mặc vài giây: "...Dáng vẻ của em như em muốn nhảy xe vậy, em nói tôi không quản em?”

Thẩm Mộ Tình: "?”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn anhấy, trong ánh mắt mang theo chút mê mang.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của cô ấy, Khương Thần nhếch môi dưới, rất bình tĩnh giải thích: "Xe này của tôi không muốn xuất hiện án mạng, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh sau này.”

“……”
 
Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo
Chương 93: Thẩm Mộ Tình x Khương Thần 2



Trong xe yên tĩnh mấy giây, Thẩm Mộ Tình khẽ chớp chớp mắt, tìm cho mình một cái bậc thang.

“Không phải.”

Cô nghẹn lời: “Anh quan tâm cái này sao?”

Khương Thần mở to mắt nhìn cô, đại khái ý là - không phải đâu, anh còn phải quan tâm cái gì?

Còn có chuyện gì đáng để anh quan tâm sao?

Thẩm Mộ Tình nghiêm túc suy nghĩ, hình như đúng là không có.

Vừa nghĩ tới đó, cô càng tức giận hơn.

Cô á khẩu không nói gì được nửa ngày, nhỏ giọng thì thầm nói: “Anh còn tính là bạn bè sao?”

Khi nghe nói như thế, Khương Thần thoáng ngừng lại, khẽ nói: “Tai vạ bay đến mỗi người bạn đều bay đi, không phải sao?”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô nhếch lông mày, sao cảm thấy lời này quen tai như thế?

Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má Khương Thần, sa vào mê man.

Sắc mặt anh lạnh lùng, dáng vẻ tốt trước sau như một. Cảm giác sắc bén trên người bị anh thu lại, giờ khắc này cảm giác sống lâu chức cao cả người xem ra giảm đi không ít, ngược lại là giống như anh trai nhà bên của cô.

Khương Thần cũng quả thật là anh trai nhà bên của Thẩm Mộ Tình.

Bọn họ lớn lên ở cùng một khu biệt thự, hơn nữa duyên cớ hai nhà có làm ăn qua lại, cha mẹ hai người còn là chị em gái thời đại học, so ra mà nói, quan hệ của hai người so với đám người Trình Trạm tốt hơn một chút.

Chí ít Thẩm Mộ Tình càng ỷ lại vào Khương Thần.

Khi còn bé, bất luận là có chuyện gì, to nhỏ, tốt xấu, cô đều đi tìm Khương Thần đầu tiên.

Khương Thần cũng luôn là người đầu tiên có thể giúp cô giải quyết, dần dà, tạo thành ỷ lại.

Mặc dù nói Khương Thần thường xuyên sẽ phàn nàn cô, thỉnh thoảng cũng có thể giễu cợt trêu chọc cô, nhưng anh thuộc kiểu người không nói ra suy nghĩ của mình.

Cười cô là một chuyện, nhưng che chở cô lại là một chuyện khác.

Thẩm Mộ Tình nghĩ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn ngày đó, giữa cô và Khương Thần cũng sẽ không tồn tại không khí lúng túng như thế.

Vừa nghĩ tới đó, cô liền hối hận.

Ngày đó vì sao muốn cùng Khương Thần cùng nhau tụ họp uống rượu, sau khi uống rượu vì cái gì còn uống say khướt! Còn nói mình muốn biết cảm giác biết hôn đến cùng là cảm giác gì, sau đó cưỡng hôn Khương Thần!!

Không sai.

Thẩm Mộ Tình lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù tính cách tùy tiện, nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng tính cách làm người khác yêu thích.

Người theo đuổi cô không ít, từ cấp hai đã có, nhưng không có một người thành công.

Trước kia, Thẩm Mộ Tình sẽ cùng bạn học và Khương Thần bọn người Trình Trạm so tài.

Cô từ nhỏ sống trong hội trai đẹp, ánh mắt bản thân rất cao.

Lớn lên bình thường sớm bị pass mất, lớn lên đẹp trai tính cách không tốt, học hành không giỏi... sau nhiều lần so sánh, thì vẫn độc thân.

Sau khi tiến vào ngành giải trí, một người bận bịu, một người khác là người đại diện đề nghị, cô tốt nhất là đừng yêu đương.

Thẩm Mộ Tình có người đứng sau, điểm này mọi người đều biết.

Người đại diện thật ra thì cũng thuận miệng căn dặn một câu, cũng sẽ không dùng quy tắc tử thần bắt ép cô, nhưng Thẩm Mộ Tình cũng không có biện pháp nào.

Cô cảm thấy những người cùng nghề trong ngành giải trí cũng như thế, bình thường.

Nói tóm lại, cô chưa từng gặp người đàn ông để mình phải lòng.

Vừa mới bắt đầu, thời điểm Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam kết hôn, cảm xúc của Thẩm Mộ Tình cũng không lớn.

Hai người này là vợ chồng plastic, cô không có nhiều cảm giác lắm.

Nhưng dần dần về sau, thời khắc nhìn thấy hạnh phúc dào dạt trên mặt Nhan Thu Chỉ, ngay tiếp theo nhân viên công tác bên cạnh cũng bắt đầu yêu đương, Thẩm Mộ Tình cũng bắt đầu sinh ra một vài suy nghĩ.

Muốn yêu đương, muốn biết đến cùng cảm giác yêu đương là gì.

Ngày đó đơn thuần là ngoài ý muốn, Thẩm Mộ Tình quay không ít phim, nhưng chưa từng quay cảnh thân mật, ngay cả cảnh hôn cũng không có.

Có chút bệnh thích sạch sẽ , không có thể chấp nhận những thứ này.

Lúc trước tiến vào ngành giải trí thuần túy là cảm thấy thú vị, muốn tìm một chút niềm vui cho bản thân mà thôi, không có mơ mộng quá nhiều.

Cho nên sau ngày đó uống say với Khương Thần, nhìn gương mặt kia của Khương Thần trong gang tấc, cô không hiểu ra sao sinh ra một chút ý nghĩ không cần thiết.

Hình dáng môi của Khương Thần rất đẹp, nhìn qua đặc biệt khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.

Ngày đó cũng là cô điên thật rồi, không chỉ tiếp cận cắn một cái, thậm chí còn tinh tế thưởng thức một phen.

...

Nghĩ đến, Thẩm Mộ Tình vô thức l**m môi một cái.

Cô vừa l**m môi, bên tai truyền đến âm thanh của Khương Thần: “Đến đây.”

Thẩm Mộ Tình giống như chim sợ cành cong, lập tức ngồi thẳng lại.

“Cái gì?”

Kinh ngạc trong lời nói của cô quá rõ ràng.

Khương Thần ghé mắt nhìn hai mắt của cô, sau khi thấy gương mặt đỏ ửng của cô, anh nhíu mày, khẽ cười: “Mặt em đỏ như cái mông khỉ.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô nghiến răng, thật sự là không thể nhịn được nữa, một tay cầm túi trong tay đập lên người Khương Thần: “Anh mới đỏ mặt giống cái mông khỉ!”

Khương Thần thuần thục cầm túi của cô, âm thanh bất mãn: “Em làm cái gì thế?”

Anh nói: “Từ lúc gặp mặt đã không thích hợp, bây giờ cuối cùng bình thường một chút.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô trừng mắt nhìn Khương Thần, mơ hồ hiểu rõ một đạo lý.

Rất tốt, người này chính là muốn ăn đòn.

Một ngày không cùng anh đấu võ mồm có thể không quen, loại người này chính là quen bị ngược đãi.

Không thể hiểu được, Thẩm Mộ Tình nghĩ thông suốt rồi.

Một nụ hôn mà thôi, tại sao cô phải chột dạ, tại sao phải trốn tránh Khương Thần?

Anh cũng không nhớ rõ, vì sao cô phải nhớ?

Sau khi nghĩ thoáng, Thẩm Mộ Tình ‘thông suốt sáng tỏ’, tâm tình cả người đột nhiên đúng rồi.

Đối với Khương Thần, tự nhiên mà không khách khí nữa.

“Em muốn uống trà sữa.”

Thầm Mộ Tình lườm mắt anh: “Đi mua trà sữa đi.”

Khương Thần nhíu mày, không từ chối.

Sau khi đậu xe xong, hai người đi đến quán trà sữa cách đó không xa.

Vừa đi vừa nói.

“Vừa rồi em xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Một Tình: “... Không có chuyện gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon mà thôi.”

Cô khoét mắt Khương Thần: “Thế nào, em một ngày không đánh anh, anh không quen phải không? Anh cuồng bị ngược đãi sao?”

Khương Thần tạm dừng, đột nhiên nói: “Đúng vậy.”

Anh đưa tay, xoa xoa đầu Thẩm Mộ Tình: “Bây giờ mới biết?”

“...”

Thẩm Mộ Tình cạn lời, liếc mắt: “Trước kia biết rồi, nhưng em không nghĩ tới anh cuồng bị ngược đãi nghiên trọng như vậy.”

Cô đá Khương Thần: “Đối tốt với anh anh còn không cảm kích.”

Nghe vậy, Khương Thần bật cười.

Gió thổi qua mặt, anh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: “Quá đột ngột, sợ có ngoài ý muốn.”

Thẩm Mộ Tình đang cầm điện điện thoại gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, không nghe rõ lời nói thầm của anh.

“Cái gì?”

Khương Thần nhìn chằm chằm hai mắt của cô, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Thẩm Mộ Tình: “... Loại người như anh phiền nhất, lời chỉ nói một nửa.”

Khương Thần cũng không để ý tới oán giận của cô, âm thanh hừ hừ.

Bởi vì Thẩm Mộ Tình một mặt nghĩ thoáng, và “không nhớ” Khương Thần, đêm nay hai người bình thường như cũ.

Cùng dáng vẻ sống chung như trước kia, không có một chút xíu thay đổi.

Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.

Lúc tình cờ, giống như còn có chút không giống.

Chí ít, Nhan Thu Chỉ cũng cảm nhận được.

Cửa hàng ếch chỉ bán ếch, Khương Thần không ăn, anh chỉ ăn một bát mì đóng gói bên ngoài, nhìn qua còn có chút đáng thương.

Cửa hàng không lớn, thuộc loại rượu không sợ hẻm sâu, nằm khuất ở trong ngõ, nhưng rất nhiều người, hương vị cũng rất ngon.

Mỗi tối người đến ăn ếch cực kì nhiều, có đôi khi Thẩm Mộ Tình muốn đến đây, còn phải xếp hàng đợi hai tiếng.

Khi ăn không sai biệt lắm, Nhan Thu Chỉ nắm chặt tay cô vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh không lớn, tất cả mọi người đều ở trong tiệm ăn cơm, còn hơi nhiều.

Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ chỉ mang theo khẩu trang, xếp hàng trong đám người.

Ánh đèn của phòng ăn là loại sắc thái mờ nhạt kia, để lên màu sắc của đồ ăn, bình thường đều có chút thiết kế khác nhau.

Nhan Thu Chỉ lôi kéo cô đi qua, hai người trầm mặc mấy giây, cô ấy đưa tay chọc chọc cánh tay Thẩm Mộ Tình: “Cậu xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Mộ Tình nhìn cô ấy: “Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?”

Nhan Thu Chỉ trừng trừng nhìn cô: “Đừng cho là tớ không nhìn ra, những người khác nhìn không ra bình thường, tớ hiểu rõ cậu, cậu và Khương Thần xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Mộ Tình: “Không có chuyện gì.”

Cô không một chút chột dạ nói: “Bọn tớ không phải vẫn như vậy sao?”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô chằm chằm: “Cậu nói lời này không chột dạ sao?”

“...”

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trừng mắt nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Không biết nên nói như thế nào.”

“Vậy cậu sắp xếp cho tốt ngôn ngữ rồi nói cho tớ, hay là không cần tổ chức, tự mình tớ tổ chức là được.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Thầm Mộ Tình và Nhan thu Chỉ quá quen thuộc, một chút thay đổi cảm xúc nhỏ, cô thực ra đều không lừa gạt được.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Thẩm Mộ Tình thua trận trước tiên.

Cô hàm hồ nói: “Tớ nói với cậu cậu không được kinh ngạc thét lên.”

Nói thật, loại chuyện này cô vẫn kìm nến cũng khó chịu, cũng muốn tìm người chia sẻ.

Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn cô: “Tớ hét lên ở đây, tớ điên rồi sao?”

Hai người đều là nghệ sĩ, ở chỗ này hét lên làm gì, có thể là không muốn rời khỏi cửa hàng ếch.

Thẩm Mộ Tình bĩu môi, chột dạ sờ lên chóp mũi.

Cô cũng không nghĩ tới cách này, cô chính là cần làm một chút chuẩn bị tâm lý trước.

Nhan Thu Chỉ cũng không thúc giục cô, yên tĩnh chờ đợi.

Hai người di chuyển về phía trước một chút, Thẩm Mộ Tình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô ấy.

Thẩm Mộ Tình: [Tuần trước có phải tớ nói với cậu ngày đó tớ với Khương Thần đi ăn cơm cùng nhau hay không, còn có hai người bạn.]

Nhan Thu Chỉ: [Đã từng nói, sao vậy, bạn bè khinh thường cậu?]

Thẩm Mộ Tình: [... Không phải, ngày đó bọn tớ còn gặp bạn cấp ba của Khương Thần.]

Nhan Thu Chỉ lườm mắt cô, tiếp tục gõ chữ: [Sau đó thì sao.]

Thẩm Mộ Tình: [Sau khi kết thúc, bạn của cô ấy nói về kỉ niệm xưa, bọn họ cùng nhau uống rượu.]

Nhan Thu Chỉ: [Sau đó thì sao nữa?]

Thẩm Mộ Tình thừa thế xông lên: [Sau đó tới và Khương Thần uống quá nhiều, khi tài xế đem bọn tớ trở về, sau đó tớ cưỡng hôn Khương Thần!!]

Điện thoại rung một cái, Nhan Thu Chỉ vừa cúi đầu nhìn, ngẩn người tại chỗ.

Cô ấy đọc đi đọc lại nhiều lần tin nhắn của Thẩm Mộ Tình mới gửi, đọc thuộc mới thôi.

Sau khi đọc thuộc, cô ấy cố gắng tìm hiểu một chút ý tứ của đoạn lời nói này.

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Hai người im lặng nhìn nhau, cảm xúc ở đáy mắt trào dâng.

Môi Nhan Thu Chỉ giật giật, đột nhiên không tìm được lời nói.

Thẩm Mộ Tình bị cô ấy nhìn đến mức trong lòng rụt rè, nhỏ giọng nói: “...uống say.”

Nhan Thu Chỉ chớp mắt, đột nhiên bình tĩnh lại: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.”

Thẩm Mộ Tình áp chế âm thanh: “Không phải tớ né tránh anh ấy một tuần sao, anh ấy cũng không tìm tớ một tuần, hôm nay tới đón tớ, giống như cũng không nhớ rõ chuyện ngày đó.”

Cô có chút phiền não: “Không nhớ còn tốt, nhưng tớ nhớ, bây giờ tớ thấy anh ấy liền chột dạ.”

Dù sao cũng là mình cưỡng hôn.

Thẩm Mộ tinh luôn cảm thấy chuyện mình làm, có chút không phải người.

Nhan Thu Chỉ trở lại bình thường, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu ngoại trừ chột dạ ra, còn có cảm giác khác sao?”

“A?”

Thẩm Mộ Tình vừa định hỏi cảm giác khác gì, phía trước đến lượt mình.

Nhan Thu Chỉ lập tức nói: “Đi nhà vệ sinh trước, chờ một chút rồi hãy nói.”

“Ồ.”

Ở phương diện này, Thẩm Mộ Tình là “em gái”, cô vẫn là rất nghe lời nói của Nhan Thu Chỉ.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người đột nhiên không muốn về bàn ăn cơm.

Nhưng không có cách, Trần Lục Nam đã gọi điện thoại tìm vợ.

Hai người trở lại bàn cơm, mọi người không sai biệt lắm muốn đi.

“Đi bây giờ?”

“Đi quán bar không?”

Khương Thần hỏi.

Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ lập tức từ chối: “Không đi nữa, nếu không thì chúng ta đi bên ngoài một chút? Thời tiết gần đây không tồi.”

Đám người không có ý kiến, một đoàn người đi ra ngoài.

Bên ngoài là trung tâm thành phố náo nhiệt, biển người chen chúc, tất cả lui tới đều là người.

Nhan Thu Chỉ bỏ rơi Trần Lục Nam, kéo tay Thẩm Mộ Tình đi chậm rì rì.

Mấy người đàn ông cao lớn đi đằng sau các cô, cũng không cho rằng có cái gì không tốt.

Nhưng loại tình huống này, hai người cũng không có khả năng nói về bất kì chủ đề riêng tư gì.

Sau khi đi một hồi lâu, còn gặp được người bán hoa.

Trần Lục Nam thấy người đầu tiên đi tới, đi theo sát, Khương Thần cũng đi tới.

Hai người một trước một sau cầm hai đóa hoa đi tới.

Dĩ nhiên là Trần Lục Nam đưa cho Nhan Thu Chỉ, mà Thẩm Mộ Tình --

Cô nhìn hoa Khương Thần “ném” tới, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Khương Thần “a” một tiếng, thản nhiên nói: “Nhan Nhan cũng có, bỏ quên em dù sao vẫn không tốt lắm.”

Anh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Trần Lục Nam không thích hợp mua hoa cho em, chỉ có anh mua.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô nhìn hoa trong tay, ghét bỏ nói: “Anh cũng có thể không mua hoa, em cũng không phải là không có người tặng hoa.”

Nụ cười trên mặt Khương Thần dừng lại, giật giật môi nói: “Đây không phải là sợ em bây giờ cảm thấy bị lạnh nhạt à.”

“...”

Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người, trong mắt lóe sáng.

Một hồi cô nhìn người này, một hồi nhìn người kia, trong mắt tràn đầy nụ cười.

“Tình Tình, đây là Khương Thần tặng cho cậu, nhanh nhận lấy.”

Thẩm Mộ Tình hừ một tiếng: “Ai mà thèm.”

Mặc dù lời như thế, Thẩm Mộ Tình vẫn là không đem lời nói vứt bỏ, ngược lại là rất cẩn thận đặt trong cánh tay.

“Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta đi xem một chút đi.”

“Được.”

Mấy người chạy về một hướng khác, Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình có hứng thú, bọn người Trần Lục Nam dĩ nhiên là đi theo.

Bên kia nhiều người, không bao lâu mọi người liền giải tán.

Thẩm Mộ Tình nhíu mày, vừa muốn quay đầu tìm người, liền phát hiện bên cạnh chỉ còn một người là Khương Thần.

“Những người khác đâu?”

Khương Thần uể oải đáp một tiếng: “Trần Lục Nam bọn họ đi qua thế giới hai người rồi.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô “a” một tiếng, đột nhiên nói: “Thật hâm mộ.”

Khương Thần khẽ giật mình, rũ mắt nhìn cô hồi lâu.

Khi Thẩm Mộ Tình hoài nghi anh muốn nói cái gì, Khương Thần đột nhiên đưa tay dùng sức xoa xoa tóc cô, vứt xuống một câu: “Vậy thì hâm mộ đi.”

“...”

Nói thật, nếu không phải còn cầm trong tay hoa Khương Thần “bố thí”, Thẩm Mộ Tình thiếu chút nữa muốn ra tay đánh người.

Cô khinh bỉ nhìn người đàn ông bên cạnh, chửi bậy nói: “Khương Thần, anh ác miệng như vậy, anh không biết có tìm được bạn gái hay không?”

Khương Thần không để ý chút nào: “Không có khả năng.”

Anh tự luyến nói: “Người ưu tú như anh, một đống người theo đuổi anh, anh không lo cái này.”

Thẩm Mộ Tình: “... Vậy vì sao anh không yêu đương?”

Nghe vậy, vẻ mặt Khương Thần nghiêm túc hai giây, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Thẩm Mộ Tình theo bản năng tránh mắt của anh, nhịp tim không hiểu còn nhanh một chút.

Môi cô giật giật, muốn nói chút gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Lúc Thẩm Mộ Tình còn xoắn xuýt, Khương Thần đột nhiên cười một tiếng: “Thế nào, em còn quan tâm chuyện của anh như vậy?”

Anh cố ý dừng lại, kéo dài âm thanh cuối: “Không phải là có ý kiến gì chứ?”

“...”
 
Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo
Chương 94: Thẩm Mộ Tình x Khương Thần 3



Nếu Thẩm Mộ Tình không hiểu sai lời nói.

Lời này của Khương Thần đã là bày ra rõ ràng rành mạch trên mặt bàn, đang hỏi cô -- có phải em có tâm tư gì với anh không?

Nếu không thì tại sao em muốn quan tâm chuyện anh không yêu đương?!

Sau khi nghĩ thông suốt ý tứ ám chỉ nói gần nói xa của anh, Thẩm Mộ Tình ngậm một ngụm máu già trong ngực.

Nếu không phải còn ở bên ngoài, nếu không phải xung quanh nhiều người, bây giờ cô muốn vung một đấm tới gương mặt đắc ý kia của Khương Thần.

Thẩm Mộ Tình hít một hơi thật sâu, ám chỉ mình nhất định phải tỉnh táo.

Bằng không thì ngày mai lên tin tức xã hội, bị tố cáo “trên đường cưỡng chế đánh người”.

Sau vài giây ra ám hiệu tâm lý, cô nhìn cặp mắt thâm thúy kia của Khương Thần, kìm nén ra mấy chữ: “Anh vui vẻ là được.”

Khương Thần: “...”

Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, Thẩm Mộ Tình quay đầu nhìn về phía khác.

Bóng đêm dày đặc, nhiều người xung quanh, cô lộ ra một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, lông mi cong vút, mặc dù chỉ có cái trán và con mắt lộ ra, nhưng có thể nhìn ra là một người mặt mũi xinh đẹp.

Thẩm Mộ Tình không nhìn Khương Thần, cũng không chú ý tới ánh mắt Khương Thần nhìn cô có chút không đúng.

Ánh mắt Khương Thần thâm trầm nhìn chằm chằm cô một lát, lúc này mới ngước mắt nhìn chỗ khác giống cô.

...

Hai người chen chúc trong dòng người đông đúc hơn nửa tiếng, mới tập hợp lại với bọn người Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ cầm trong tay hai cái băng đô, đưa cho cô một cái.

Thẩm Mộ Tình bật cười: “Cái gì đây? Bọn cậu còn mua đồ chơi này?”

Nhan Thu Chỉ cười một tiếng, giương cằm lên nói: “Ừm, bọn tớ mới thắng ở trò chơi ném vòng tròn ở công viên bên kia, được hai cái.”

“Chỗ đó có?”

Thẩm Mộ Tình cảm thấy rất hứng thú: “Cũng chỉ có thắng hai cái này sao?”

“Không phải.”

Nhan Thu Chỉ cười: “Kĩ thuật của hai chúng tớ không tốt, chỉ có thể thắng cái này, thật ra còn có chong chóng nhỏ rất xinh xắn, nhưng không hoạt động.”

Nghe vậy, mắt Thẩm Mộ Tình sáng rực lên: “Vậy đi chỗ đó xem xem?”

“Được.”

Mấy người đi đến một góc công viên.

Thẩm Mộ Tình ở phương diện này không được, nhưng Khương Thần có thể, kĩ thuật của Khương Thần hoàn toàn không có vấn đề.

Thoáng một cái, Thẩm Mộ Tình thúc giục Khương Thần đi chơi.

“Khương Thần, anh nhanh đi chơi cái kia đi.”

Khương Thần nhíu mày: “Không chơi.”

“Vì sao?”

Thẩm Mộ Tình kinh ngạc nhìn anh.

Khương Thần nghẹn lời, nhìn về phía cô: “Vì sao muốn chơi?”

Thẩm Mộ Tình chớp chớp mắt, có chốc lát còn cảm thấy hình như lời nói này còn có chút đạo lý... Khương Thần quả thực nhất định không cần thiết phải chơi đúng không.

Cô gãi đầu một cái, lời trước kia thường treo ở miệng “bởi vì em muốn” đột nhiên có chút không nói nên lời.

Đúng vậy, cô mong muốn vì cái gì Khương Thần nhất định phải chơi?

Thẩm Mộ Tình trầm mặc.

Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nhìn hai người, con ngươi chuyển động: “Vậy nếu không hai người các cậu tranh tài đi, xem ai có thể lấy được?”

Ánh mắt Thẩm Mộ Tình sáng lên: “Được nha, Khương Thần đến hay không?”

Khương Thần gắng gượng đưa cho cô một ánh mắt, uể oải đáp: “Có thể.”

“...”

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam liếc nhau, đột nhiên vì Khương Thần mặc niệm.

Thái độ thẳng nam này, đừng mong muốn có thêm một bước tiến triển mới.

Hai người bắt đầu so đấu.

Thẩm Mộ Tình hiển nhiên không sánh bằng Khương Thần, Khương Thần là người thích chơi nhất trong vòng bọn họ, cũng chơi tốt nhất.

May mà ở chỗ, anh thích chỗ nghỉ ngơi có điều kiện tốt, anh có thể tạo ra một điểm khai thác du lịch, bên trong tất cả thiết bị trò chơi toàn bộ là trò chơi anh thích, loại làm ăn này dựa theo yêu thích của mình làm, hết lần này đến lần khác có thể làm đến mức rất tốt, khiến rất nhiều khách du lịch người tiêu dùng đều vô cùng thích, khen ngợi có thừa.

Thẩm Mộ Tình thất bại nặng nề.

Khương Thần một chút không ngoài ý muốn lấy được đồ trang trí chong chóng nhỏ, tạo hình chong chóng nhỏ được làm rất đặc biệt, mặc dù chế tác thô sơ một chút, nhưng nhìn xa vẫn đáng yêu.

Thẩm Mộ Tình nhìn đồ chơi Khương Thần cầm trong tay, cũng không chủ động yêu cầu Khương Thần đưa cho mình.

Cô nhìn, một mực nhìn như vậy.

Khương Thần tán thưởng một chút, hơi ghét bỏ: “Đây là thứ đồ vật gì, làm thành dạng như này.”

Thẩm Mộ Tình liếc anh một cái: “Loại thẳng nam như anh đương nhiên không hiểu cái này, đáng yêu như vậy mà.”

Khương Thần: “Chế tác thô sơ quá.”

Thẩm Mộ Tình tiếp tục oán giận anh: “Cái này không phải loại đồ chơi mấy mươi vạn của anh, có thể không thô sơ sao? Tiền nào của nấy hiểu không?”

“...”

Anh không hiểu sao khi nào?

Khương Thần nhìn mắt cô: “Em rất thích?”

Thẩm Mộ Tình hơi lưu luyến nhìn đồ chơi nhỏ này, mạnh miệng nói: “Bình thường.”

Khương Thần khẽ cười: “Thật sao?”

Anh chậm rãi nói: “Còn chưa nói nếu em thích thì sẽ đưa cho em, nếu em bình thường, thì đưa cho Nhan Nhan.”

Nha Thu Chỉ: “...”

Mặt cô ấy không biểu tình nhìn hai người, vẻ mặt hai người cãi lộn không liên quan gì tới em, không cần ý tứ cue em.

“Đừng.”

Nhan Thu Chỉ lập tức nói: “Em muốn chồng em tặng, cái người khác đưa không cần.”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Tình tuyệt đối không từ bỏ cơ hội chế giễu Khương Thần: “Có nghe hay không, Nhan Nhan chúng ta căn bản cũng không thích đồ của anh.”

Khương Thần gật đầu, không thất bại chút nào: “Đã hiểu, em ấy không thèm muốn nhưng em thèm muốn.”

Vừa dứt lời, anh liền đem chong chóng nhỏ kia nhét vào trong ngực Thẩm Mộ Tình.

“Tặng em.”

“...”

Thẩm Mộ Tình theo bản năng nhận, ngẩng đầu một cái thấy được bóng lưng Khương Thần tiêu sái rời đi: “Anh làm gì, em mới không thèm đâu.”

Khương Thần không để ý tới cô.

Thẩm Mộ Tình chạy chậm đuổi theo anh: “Khương Thần, anh đưa em lấy lại.”

Khương Thần nhìn cô: “Thật sự không muốn?”

Thẩm Mộ Tình gật đầu: “Em không muốn.”

Khương Thần liếc mắt, nhìn về phía thùng rác: “Được, vứt qua kia đi?”

“Cái gì?”

Thẩm Mộ Tình không dám nhìn anh: “Ném đi?”

Khương Thần gật đầu: “Không phải không muốn sao, anh lấy cũng vô dụng?”

Trong giọng nói anh mang theo chút hương vị ghét bỏ: “Anh cần món đồ chơi này làm gì?”

“...”

Thẩm Mộ Tình nhìn thùng rác một chút, lại liếc nhìn chong chóng nhỏ trong tay, cuối cùng nhịn.

Được rồi, dù sao cũng tốt hơn so với ném vào thùng rác.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam nghe âm thanh hai người cãi nhau, cong môi im lặng.

Cô ấy đưa tay, chọc chọc cánh tay Trần Lục Nam: “Khương Thần đối với Tình Tình... có phải có chút không đúng lắm không?”

Trần Lục Nam dừng lại: “Không biết.”

Nhan Thu Chỉ lườm anh ấy: “Không biết thật sao?”

Trần Lục Nam bật cười: “Không biết thật, anh chưa từng hỏi.”

Anh ấy hỏi: “Em tò mò tự mình đi hỏi đi?”

“Không muốn.”

Nhan Thu Chỉ cười gằn vừa nói: “Hỏi Khương Thần cũng không nói với em, anh đừng cho là em không biết các anh mấy người có bí mật nhỏ.”

Trần Lục Nam dở khóc dở cười, vội vàng nói: “Cái này oan uổng quá, anh nào có bí mật nhỏ giấu diếm em?”

“Anh có.”

Nhan Thu Chỉ nhìn bóng lưng của hai người phía trước: “Em không tranh luận với anh nữa.”

Mấy người náo loạn bên ngoài một lúc, cũng gần như nên trở về nhà.

Thẩm Mộ Tình là Khương Thần đưa tới, dĩ nhiên là Khương Thần đưa về.

Trong xe yên tĩnh, Khương Thần đang lái xe.

Thẩm Mộ Tình cúi đầu nói chuyện phiếm với Nhan Thu Chỉ, hai người đang ở cái đề tài kia ở cửa phòng rửa tay, vẫn luôn không thể tiếp tục.

Nhan Thu Chỉ: [Tớ thấy Khương Thần cả một tối cũng không có gì không giống, đoán chừng là thật sự không nhớ, đêm hôm đó anh ấy cũng uống say?]

Thẩm Mộ Tình: [Đúng.]

Nhan Thu Chỉ: [Vậy cậu nghĩ cách gì?]

Thẩm Mộ Tình: [Cái gì nghĩ cách gì? Anh ấy đã quên tớ chắc chắn sẽ không đề cập đến.]

Nhan Thu Chỉ: [... Cậu xác định sau này bản thân và Khương Thần ở chung sẽ không giống như trước?]

Thẩm Mộ Tình chớp mắt mấy cái, thấy tin nhắn của Nhan Thu Chỉ gửi tới có chút sững sờ.

Thẩm Mộ Tình: [Không phải chứ?]

Nhan Thu Chỉ: [Cậu đối với Khương Thần thật sự không có chút tâm tư khác?]

Nói thật, nếu như không phải nhìn hai người kéo dài quá lâu, hai người, không đúng, một người là loại đầu óc chậm chạp, Nhan Thu Chỉ thật đúng là không muốn nhắc nhở cô.

Loại chuyện tình cảm này, bình thường người đứng xem đều không thích hợp nhúng tay vào.

Nhưng nếu có người vẫn luôn đầu óc chậm chạp, cũng phải chỉ điểm vài câu mới được.

Nhan Thu Chỉ là xem hai người đi tới, hai người vẫn luôn là hình thức ở chung cãi nhau ầm ỹ.

Bất luận là cấp hai cấp ba hay là hiện tại, cũng không có thay đổi quá lớn.

Nhưng thỉnh thoảng nghiêm túc cảm nhận, lại có thể phát hiện một chút thay đổi.

Thẩm Mộ Tình nhìn câu nói kia của Nhan Thu Chỉ gửi đến, ngón tay đột nhiên dừng lại.

Cô nhập trên bàn phím điện thoại, lại xóa, lại nhập... sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cô đột nhiên phát hiện mình kì thật căn bản không biết nên trả lời cái gì.

Cô giống như ngay từ đầu không có cách nào hùng hồn phản bác lại câu nói này.

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại di động Khương Thần vang lên.

Thẩm Mộ Tình kinh ngạc nhìn anh.

Khương Thần không chú ý đến cảm xúc biến hóa của cô, nhìn mắt cô: “Nhận giúp anh.”

“À.”

Thẩm Mộ Tình cất điện thoại di động của mình, nhìn màn hình di động của anh: “Là một số lạ.”

“Ừm.”

Thẩm Mộ Tình mím môi, trực tiếp nhận.

Vừa kết nối, cô còn chưa kịp nói chuyện, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của một người phụ nữ: “Khương tổng.”

Cô ấy nói: “Em là Quan Bái Oánh.”

Mí mắt Thẩm Mộ Tình giật giật.

Cô vừa định nói chuyện, Khương Thần đột nhiên cầm điện thoại tới: “Tiểu Quan tổng.”

Anh nhàn nhạt nói: “Muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”

Quan Bái Oánh cười: “Đương nhiên. Khương tổng bây giờ tiện không?”

Mắt Khương Thần nhìn người bên cạnh, khẽ nói: “Không tiện lắm, tôi đang lái xe, có chuyện gì ngày mai nói?”

Nghe vậy, Quan Bái Doanh cũng không miễn cưỡng, vội vàng nói: “Khả năng không kịp, tối nay có thể chứ.”

Khương Thần suy tính một chút, trả lời: “Tối nay tôi sẽ gọi lại cho cô.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Thần thả di động một bên.

Tiểu khu Thẩm Mộ Tình ở đã xuất hiện trong tầm mắt, Khương Thần bật đèn, trực tiếp lái tới.

Thẩm Mộ Tình kéo dây an toàn, bộ dáng giả bộ không thèm để ý: “Người vừa nãy là ai?”

“Một tổng thanh tra bên kia Quan thị.”

Anh nói: “Làm sao?”

Thẩm Mộ Tình sờ lông mi của mình, nghiêm túc nói: “Tên còn rất dễ nghe.”

Khương Thần khẽ cười: “Tạm được.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô nghiến răng: “Đúng không.”

Cô quay đầu, nhìn về phía Khương Thần: “Giọng người kia cũng thật là dễ nghe.”

Tay Khương Thần đặt trên tay lái ngừng lại, gật đầu.

“Ừm.”

Thẩm Mộ Tình: “...”

Cô liếc mắt nhìn vị trí: “Dừng xe ở chỗ này đi.”

Khương Thần nghi ngờ nhìn cô.

Thẩm Mộ Tình chỉ chỉ, mặt không chút thay đổi nói: “Tiểu khu ở chỗ này, đi bộ hai phút cũng không cần, anh nhanh về gọi điện thoại đi, em tự trở về là được.”

Nói xong, cô cũng mặc kệ Khương Thần có nghe hay không, trực tiếp mở dây an toàn.

Sau khi cởi ra, Khương Thần không dừng xe.

Thẩm Mộ Tình liếc mắt nhìn anh: “Dừng xe.”

Khương Thần ngước mắt nhìn, phía trước có chỗ trống. Anh lái xe qua, sau khi dừng lại mới liếc mắt nhìn cô: “Em sao vậy?”

Thẩm Mộ Tình: “Cái gì thế nào?”

Cô vén tóc: “Em không sao, em không phải rất bình thường sao?”

“Chỉ có người không bình thường mới nói bản thân bình thường.”

“...”

Nghe vậy, Thẩm Mộ Tình lập tức bùng nổ.

Cô trừng mắt nhìn Khương Thần: “Em bình thường hay không bình thường có liên quan gì với anh?”

Cô nghiêng người mở cửa xe, trong miệng lải nhải nói thầm: “Anh nhanh trở về trả lời điện thoại Tiểu Quan tổng đi, em không muốn nói chuyện với anh.”

Cô đẩy cửa xe, không nhúc nhích.

Thẩm Mộ Tình nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Thần: “Anh mở khóa.”

“Không mở.”

Khương Thần bình chân như vại, nhíu mày nhìn cô, bỡn cợt trong mắt hết sức rõ ràng: “Thật sự không có chuyện gì sao?”

Thẩm Mộ Tình không nói lời nào.

Ánh mắt Khương Thần sáng rực nhìn cô chăm chú, một hồi sau cười.

“Được.”

Anh nói: “Đi.”

Khoảng trống giữa cuộc trò chuyện, Khương Thần mở cửa, Thẩm Mộ Tình xuống xe, anh cũng xuống theo.

Hai người mắt nhìn nhau, hai tay Khương Thần đút túi, nâng cằm chỉ cửa lớn tiểu khu cách đó không xa: “Đi thôi, đưa em đến cửa nhà thì anh đi.”

Thẩm Mộ Tình giật giật khóe môi, vẫn là không nói gì.

Hai người đi một trước một sau, khi vào thang máy, Thẩm Mộ Tình thấy thân ảnh phản chiếu trong thang máy, đột nhiên nói câu: “Anh lâu như vậy không trả lời điện thoại cho người ta, khẳng định không có việc gì?”

Khương Thần không lên tiếng, trầm mặc một lúc sau nghiêng đầu nhìn cô: “Đêm nay em vì cái gì quan tâm chuyện này như vậy?”

Anh cười: “Em đang để ý cái gì?”
 
Back
Top Bottom