Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 370: Chương 370



“Cháu đừng tưởng bà không biết, cháu quyên góp tiền giúp thị trấn xây dựng cơ sở vật chất.” Bà Lưu trách móc nhìn Tân Án.

Chuyện này cũng bị phát hiện rồi sao?

Tân Án chột dạ gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu ạ, dù sao cháu cũng không thiếu tiền.”

“Cháu đấy!” bà Lưu bất đắc dĩ nhìn cô.

“Vậy sau này cháu về trấn Cổ Nghi, có được ở nhà miễn phí và uống sữa đậu nành miễn phí không ạ?” Tân Án nói.

“Tùy cháu ở tùy cháu uống.” Bà Lưu cười lắc đầu: “Bà Lưu đời trước chắc chắn đã làm nhiều việc tốt, đời này mới gặp được đứa bé ngoan ngoãn như cháu.”

“Đó là đương nhiên rồi ạ.” Tân Án nũng nịu nói: “Đúng rồi, bà không đi tìm ông Nghiêm sao ạ?”

Bà Lưu nhìn Nghiêm Túc đang được một đám người vây quanh: “Thôi thôi, bà cứ ngồi đây một lát là được, nhiều người quá.”

Tân Án liền ngồi cạnh bà Lưu trò chuyện vu vơ.

“Lưu Hoa Anh!” Vất vả lắm Nghiêm Túc mới thoát ra khỏi đám người, liếc mắt một cái đã thấy bà Lưu.

“Chúc mừng sinh nhật nhé!” Bà Lưu đứng dậy, đưa quà cho ông: “So với những món quà khác của ông chắc chắn không đáng giá gì, đây là tôi tự làm.”

“Bà làm đương nhiên là đáng giá nhất rồi.” Nghiêm Túc cười hắc hắc.

Nghe hai người đối thoại, Tân Án nhạy bén cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông nội Nghiêm và bà Lưu?

“Còn đứng đây làm bóng đèn à?” Văn Hâm Du vòng ra sau lưng Tân Án, nhỏ giọng nói: “Về nhà thôi con?”

Trước đó đã hẹn Lâm Du sau khi kết thúc tiệc sẽ cùng nhau đi uống một chút, Tân Án liền tách ra khỏi ba mẹ, khi rời khỏi nhà họ Nghiêm, bước chân vội vã như thể có người đuổi theo sau lưng cô vậy.

Trong phòng thuê.

“Mau mau mau, hai người không có tiến triển gì mới sao?” Lâm Du tò mò không chịu nổi.

Nói đến đây Tân Án liền đau đầu, uống một ly xong lắc đầu: “Sau bữa tiệc tớ không thấy anh ấy nữa.”

Ánh đèn mờ ảo khiến Tân Án có chút choáng váng.

“Không ngờ cậu, một đại tiểu thư, vào thời khắc quan trọng lại nhát gan như vậy!” Lâm Du khó tin nói: “Rốt cuộc cậu có thích Nghiêm Húc không?”

“Thích chứ.” Tân Án nói.

“Vậy thì được rồi, thích thì nhào lên đi!” Lâm Du vui vẻ nói: “Nghiêm Húc cái bánh bao thơm ngon đó, bao nhiêu phụ nữ trong giới và ngoài giới đang dòm ngó anh ấy kìa.”

Tân Án hừ lạnh một tiếng: “Nếu dễ dàng bị người khác dụ dỗ như vậy, anh ta cũng không xứng với tớ.”

“Đúng đúng đúng, người ta vừa tỏ tình với cậu đấy, cậu định làm thế nào?” Lâm Du hỏi.

“Cứ như vậy đi.” uống một hơi cạn sạch ly rượu, Tân Án không muốn nghĩ nữa.

“Hai người mập mờ bao lâu rồi hả, còn muốn kéo dài đến bao giờ nữa?” Lâm Du thật sự phục hai người này sao có thể bình tĩnh đến vậy, chỉ có cô và Trần Cảnh Hiển ở bên cạnh sốt ruột.

“Ôi phiền c.h.ế.t đi được!” Tân Án ngã phịch xuống sofa, đau đầu nói.

Đối với tình yêu, cô chịu ảnh hưởng rất lớn từ kiếp trước, đám tiểu thiếp trong nhà cô ngày ngày tranh giành nhau, mẹ cô mỗi ngày tâm tư không phải là giành giật chồng, thì cũng là nâng đỡ con trai, khiến cô căn bản không thấy được tình yêu tốt đẹp, cho nên Tân Án đối với chuyện này hiếm khi thể hiện sự rụt rè.

Phỏng chừng uống hơi nhiều, ý thức của Tân Án dần dần mơ hồ, còn đang nghĩ sao tửu lượng này lại không cùng cô trọng sinh lại đây nhỉ, tệ quá, đổi lại kiếp trước, chắc chắn sẽ bị đám thủ hạ cười nhạo mất….

Tân Án mơ mơ màng màng hồi tưởng lại một đống chuyện kiếp trước kiếp này.

“Cô ấy sao rồi?”

Cô thật sự uống nhiều quá, vậy mà lại nghe thấy giọng Nghiêm Húc?

“Ôi chao, bất tri bất giác đã say khướt rồi, tớ không nhanh chóng gọi cậu đến sao?” Lâm Du nháy mắt ra hiệu cho Trần Cảnh Hiển đi cùng Nghiêm Húc, hai người cười khẽ lùi ra.

“Tân Án, anh đỡ em về nhà.” Nghiêm Húc tiến lên muốn đỡ Tân Án dậy, kết quả vừa chạm vào đã bị Tân Án dùng sức đẩy ngược lại xuống sofa.

Cô mang theo chút men say, giọng nói có vẻ đặc biệt hờn dỗi.

“Nghiêm Húc anh thật phiền phức, thích em thì không thể nhanh chóng tỏ tình sao?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 371: Chương 371



“Em có biết mình đang nói gì không?” Nghiêm Húc híp mắt hỏi.

Mặt Tân Án đỏ ửng: “Anh dám nói anh không thích em sao?”

“Không dám.” Nếu Tân Án lúc này tỉnh táo, sẽ phát hiện ánh mắt Nghiêm Húc nhìn cô tràn đầy ý cười.

Cô hài lòng: “Vậy thì cũng tạm được.”

“Chỉ là anh muốn nói với em khi em tỉnh táo.” Nghiêm Húc nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Anh đưa em về nhà trước được không?”

“Không cần!” Tân Án lập tức ôm cổ Nghiêm Húc lẩm bẩm: “Em không cần về nhà, ba mẹ em chắc chắn lại muốn bát quái.”

Cảm nhận được hơi thở của Tân Án bên cổ, Nghiêm Húc hơi cứng đờ, ngồi dậy bế Tân Án lên: “Vậy anh đưa em đến nhà Lâm Du nhé.”

Tân Án gật gật đầu, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vừa mở cửa, quả nhiên không chút bất ngờ, Lâm Du và Trần Cảnh Hiển đang ghé vào cửa nghe trộm, thấy Nghiêm Húc ra vẻ chột dạ.

“Tân Án tối nay ngủ ở chỗ cậu đi, cậu cũng nhắn tin báo cho chú dì một tiếng.” Nghiêm Húc nói.

Lâm Du lập tức gật đầu: “Yên tâm yên tâm, giao cho tớ đi, đúng rồi.”

Cô cởi áo khoác đắp lên người Tân Án, hơi che khuất nửa khuôn mặt: “Cậu cũng đeo khẩu trang vào đi, nhỡ có paparazzi chụp được thì xong đời.”

Ba người xuống thẳng tầng hầm để xe, đưa Tân Án về nhà Lâm Du.

Đặt Tân Án lên giường, đắp chăn cẩn thận, Nghiêm Húc mới yên tâm rời đi.

Ngày hôm sau.

Tân Án mở to mắt, mọi chuyện đêm qua như một thước phim tua lại trong đầu.

A a a a a a!

Mình hôm qua đã làm cái gì vậy!

Tân Án xấu hổ chui sâu vào trong chăn.

Không chỉ trực tiếp hỏi người ta tại sao không tỏ tình, còn nhào vào anh ấy!

Đây có phải là chuyện mà Tân Án cô có thể làm ra không!

Không còn mặt mũi nào gặp ai, Tân Án mệt mỏi bò dậy, Nghiêm Húc chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nhà Lâm Du đâu.

Nghĩ đến hai ngày nữa còn phải cùng nhau quay chương trình, cô liền đau đầu, cô nhất định phải luyện tửu lượng, không thể cứ như vậy mãi được.

Thu dọn một chút xong, Tân Án định xuống bếp nấu cho mình một bát canh giải rượu, dù sao cô cũng không trông mong Lâm Du sẽ giúp cô nấu.

Cô xoa thái dương chậm rãi đi về phía bếp.

“Tỉnh rồi à?”

Tân Án trợn mắt há hốc mồm nhìn Nghiêm Húc đang nấu đồ ăn trong bếp: “Anh, anh sao lại ở đây?”

Nghiêm Húc quay đầu lại: “Vừa đến không lâu.”

Nói xong giơ chiếc muỗng lên: “Đồ ăn mang về cho em hâm nóng một chút, ngồi xuống đi.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, Tân Án tức khắc có chút đứng ngồi không yên, hành động của mình tối qua cứ liên tục hiện lên trong đầu, bây giờ cô cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Nghiêm Húc.

“Uống vào sẽ thoải mái hơn.” Nghiêm Húc bưng bát canh đến trước mặt Tân Án, còn mình thì ngồi xuống đối diện.

“Cảm ơn.” Tân Án cúi đầu ăn canh, quán triệt nguyên tắc chỉ cần anh không nhắc đến, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nghiêm Húc đánh giá cô gái nhỏ trước mắt, đây là định giả ngơ sao?

Anh sẽ không bỏ qua cho cô nữa: “Khách sáo vậy sao? Chuyện tối qua không tính nhận trách nhiệm?”

“Khụ khụ khụ khụ, cái gì cơ?” Tân Án suýt chút nữa bị sặc canh chết.

“À, em định phủi bỏ trách nhiệm sao, không định chịu trách nhiệm với anh à?” Nghiêm Húc thoải mái nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Nghiêm Húc rõ ràng là đang nói lung tung, cô hôm qua nhiều nhất chỉ ôm anh một chút, sao lại nói như thể hai người đã làm gì đó rồi vậy.

Tân Án bất mãn phản bác: “Em chỉ ôm anh một chút mà cũng phải chịu trách nhiệm sao, vậy Nghiêm lão sư chẳng phải phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người sao?”

“Nhớ ra rồi à?” Nghiêm Húc nhướng mày: “Anh không cần người khác chịu trách nhiệm, anh chỉ cần em chịu trách nhiệm thôi.”

Sao còn ăn vạ nữa vậy, Tân Án liếc xéo Nghiêm Húc một cái.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 372: Chương 372



“Vẫn chưa hiểu sao?” Nghiêm Húc thở dài, sau đó đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

Dường như nhận ra anh muốn nói gì, trái tim Tân Án lại bắt đầu đập thình thịch.

“Anh nghĩ anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi.” Ánh mắt chàng trai nóng rực lại thẳng thắn chân thành, trong veo như mặt hồ.

“Tân Án, anh thích em, em có muốn thử ở bên anh không?” Giọng anh mang theo chút ý vị quyến rũ, giống như những lần trước anh cố ý đến gần trêu chọc cô vậy.

Nói xong, Nghiêm Húc còn có chút thấp thỏm nhìn về phía Tân Án.

Tân Án vẫn sững sờ tại chỗ, thật ra cô đã sớm ý thức được anh muốn tỏ tình, nhưng khi nghe được câu “anh thích em”, vẫn không nhịn được có chút e thẹn.

“À, biết rồi.” Tân Án ngơ ngác nói.

Nghiêm Húc bật cười: “Đây là chúng ta đang họp sao, em cũng nói gì đi chứ, tối qua say xỉn không phải rất mạnh mẽ sao, sao hôm nay lại nhát gan vậy?”

“Thì hôm qua em đã nói hết rồi, anh biết là được.” Tân Án quay đầu đi: “Dù sao, em cũng, giống anh.”

“Tiểu thư Tân Án, nói câu "em thích anh" khó vậy sao?” Nghiêm Húc bất đắc dĩ lắc đầu: “Không sao, anh biết là được.”

“Em cũng thích anh.” Tân Án nhỏ giọng nói.

“Cái gì, anh không nghe rõ.” Nghiêm Húc cố ý giả bộ không hiểu, nghiêng người lại gần nghe.

Vừa nhìn đã biết là cố ý trêu chọc cô, Tân Án đẩy đầu Nghiêm Húc ra, lớn tiếng nói: “Em cũng thích anh, nghe rõ chưa?”

Ánh mắt Nghiêm Húc nhìn cô tràn đầy cưng chiều: “Vậy chúng ta đang ở bên nhau sao?”

“Bằng không thì sao, chẳng phải nói em phải chịu trách nhiệm với anh sao?” Trái tim Tân Án đã sắp nhảy ra ngoài, chỉ có thể giả bộ tức giận để che giấu sự xấu hổ của mình.

Cô, Tân Án.

Đường đường là nữ tướng quân sao lại có thể thẹn thùng đến mức không nói nên lời?

“Được, vậy phiền Tân lão sư chịu trách nhiệm với anh.”

Vừa dứt lời, trên lầu liền truyền đến một tràng vỗ tay kịch liệt.

Lâm Du và Trần Cảnh Hiển đang đứng trên cầu thang nhìn họ, vui vẻ cười.

“Không phải, vừa nãy vẫn luôn bị vây xem đấy.” Tân Án máy móc quay đầu lại.

“Vừa nãy cậu kêu to như vậy, trách sao chúng tớ không nghe thấy.” Lâm Du nghịch ngợm lè lưỡi, còn bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Tân Án nói với Trần Cảnh Hiển: “Tớ cũng thích cậu, cậu nghe thấy không!”

“Lâm Du!!” Tân Án vừa tức vừa buồn cười.

Lâm Du và Trần Cảnh Hiển tươi cười rạng rỡ đi xuống.

“Sau này chúng ta bốn người có phải có thể hẹn hò đôi không? Tớ đợi lâu lắm rồi đấy!” Lâm Du đột nhiên mắt sáng lên nói: “Trước kia tớ đã nghĩ đợi Án Án có bạn trai, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi, không ngờ lại là Nghiêm Húc.”

Từ Lâm Tức: Đã sớm bị lãng quên.

“Huynh đệ, cậu cuối cùng cũng đuổi kịp rồi!” Trần Cảnh Hiển vui mừng vỗ vai anh: “Nếu không phải tôi khuyên cậu, cậu phỏng chừng còn muốn theo đuổi cô ấy một thời gian nữa đấy.”

“Anh có theo đuổi em đâu?” Tân Án hỏi, phim truyền hình theo đuổi, chẳng phải đều là tặng hoa, tặng quà, mời ăn cơm gì đó sao, nhưng Nghiêm Húc lén cũng chưa từng hẹn cô đi ăn cơm mà cũng coi là theo đuổi sao?

Trần Cảnh Hiển cạn lời nói: “Bình thường, cái tên đầu gỗ như cậu ấy làm sao biết theo đuổi con gái, chẳng phải là dựa vào sắc đẹp để dụ dỗ cậu sao?”

Sắc đẹp dụ dỗ, cũng không sai, Tân Án gật đầu tán thành với Nghiêm Húc.

“Anh, chủ động bị em bắt.” Nghiêm Húc nói.

“Vậy rõ ràng là em chủ động bắt anh.” Tân Án bất mãn phản bác.

“Vậy sau này anh sẽ học hỏi cẩn thận.” Nghiêm Húc, người từ trước đến nay luôn tràn đầy tự tin vào mọi việc, cũng phải đau đầu về chuyện làm con gái vui.

Trần Cảnh Hiển lại chỉ ra vấn đề: “Còn nữa, tôi bảo cậu tỏ tình, chứ không bảo cậu tỏ tình trên bàn ăn, còn có bát canh giải rượu bên cạnh đâu.”

“Đúng vậy, lúc lão Trần tỏ tình với tớ là thả cả một phòng hoa hồng tớ mới đồng ý đấy.” Lâm Du khoe khoang nói.

Tưởng tượng đến một phòng hoa hồng, Tân Án liền cảm thấy cả người nổi da gà: “Thôi vẫn đừng, thế này xấu hổ quá, bàn ăn tốt, bàn ăn tốt.”

“Anh cũng thấy vậy.” Nghiêm Húc tỏ vẻ đồng tình.

Lâm Du, Trần Cảnh Hiển: Hai người đúng là thẳng đến một chỗ mà......
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 373: Chương 373



Buổi chiều Tân Án còn phải cùng Giang Tâm họp bàn về kịch bản mới, đôi tình nhân mới nhậm chức chỉ có thể bị bắt tách ra.

Đưa Tân Án đến cửa nhà, Nghiêm Húc nhìn cô: “Ngày mai gặp.”

“Đúng rồi!” Tân Án nhớ ra gì đó: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể công khai, chúng ta…”

“Anh biết.” Nghiêm Húc cũng là người trong giới, đương nhiên hiểu rõ sự lo lắng của Tân Án: “Vậy chỉ có thể ủy khuất Tân lão sư cùng anh "ám độ trần thương" (vượt biển bằng đường khác).”

“Không ủy khuất không ủy khuất.” Tân Án yên lòng: “Vậy, em đi đây, bạn trai?”

Đọc ra danh xưng này vẫn còn có chút ngượng ngùng.

“Ngày mai gặp, bạn gái.” Ánh mắt Nghiêm Húc nhìn cô như muốn kéo tơ, mặt Tân Án đỏ lên, nhanh chóng xuống xe chạy về nhà.

Vừa vào cửa đã đúng lúc gặp Văn Hâm Du xuống lầu, thấy Tân Án mặt mày đỏ bừng chạy vào, bà kỳ lạ hỏi: “Sao vậy con? Mặt đỏ như vậy?”

“Tối qua uống hơi nhiều, con chạy nhanh về thu dọn một chút.” Tân Án mặt không biểu cảm giải thích.

“Cùng Tiểu Du sao?” Văn Hâm Du tùy ý hỏi.

“Vâng ạ, một không cẩn thận liền uống quá chén.” Tân Án nói.

Văn Hâm Du không nghi ngờ gì: “Mau đi thu dọn đi, mẹ bảo dì nấu cho con chút canh giải rượu.”

Trở về phòng, Tân Án vẫn còn có chút không thể tin được.

Nghiêm Húc vậy mà đã thành bạn trai cô rồi sao?

Tân Án lập tức nhắn WeChat.

[Tân Án: Em cảm thấy thật không chân thật a.]

Dường như vẫn chưa về đến nhà, Nghiêm Húc một lát sau mới trả lời.

[Nghiêm Húc: Anh mới cảm thấy thật không chân thật.]

[Tân Án: Ngày mai nhớ rõ phải làm bộ như trước đây nhé.]

[Nghiêm Húc: Anh trước đây ở buổi phát sóng trực tiếp đã thể hiện rõ ràng đến mức cả nước đều đoán được anh thích em rồi, Tân lão sư, người cần giả vờ là em đấy.]

[Tân Án: Xí, chút chuyện nhỏ này có gì khó.]

Buổi chiều họp với Giang Tâm, là để thảo luận về kịch bản vừa nhận được.

“Chị thấy kịch bản 《Tuổi 18》 rất tốt, chị tán thành em nhận bộ phim này.” Giang Tâm nói: “Bất quá sau này về diễn xuất, chị tương đối hy vọng em đi theo hướng diễn viên thực lực, dù sao bây giờ phim chuyển thể từ IP lớn em cũng đã đóng rồi, với tố chất của em thì từ từ chuyển hình không thành vấn đề.”

“Em cảm thấy em còn trẻ, cũng không cần vội vàng chuyển hình.” Tân Án nói: “Chủ yếu vẫn là xem kịch bản, nếu có kịch bản chính kịch hay, em cũng muốn thử.”

“Mảng điện ảnh cũng không thể bỏ qua.” Giang Tâm thật sự cảm thấy, Tân Án có thể trở thành người thứ hai sau Nghiêm Húc mà cô có thể tin tưởng để phát triển cả mảng điện ảnh và truyền hình, tiềm năng của Tân Án quá tốt.

Cô ấy bây giờ vẫn còn cảm thấy may mắn, may mắn Nghiêm Húc đã giới thiệu Tân Án cho cô.

Giang Tâm tiếp tục nói với Tân Án về lịch trình công việc: “Ngày mai quay show thực tế, tuần sau em phải ra nước ngoài tham gia một tuần lễ thời trang.”

“Tuần lễ thời trang?”

“Tuần lễ thời trang này rất quan trọng, là lần đầu tiên mời người trong nước tham gia, là nhãn hàng mà em làm đại diện mời.” Giang Tâm nghiêm mặt nói: “Bất quá ứng phó với những trường hợp này, em không thành vấn đề.”

Hiện tại mỹ phẩm, trang phục, nước hoa, trang sức mà Tân Án sử dụng đều là hàng hiệu cao cấp, cô đã là người dẫn đầu trong nước, chất lượng đại diện của cô khiến người trong giới đều ngưỡng mộ không thôi, Tân Án còn trẻ tuổi đã có nhiều đại diện lớn như vậy, thậm chí đã vượt qua đàn chị Hứa Anh, người trước đây có nhiều đại diện nhất, sự phát triển tiếp theo của cô có thể nói là một sự tồn tại khiến rất nhiều người trong giới vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.

Sau khi giới thiệu sơ lược tình hình tuần lễ thời trang Paris với Tân Án, Giang Tâm tiếp tục nói: “Ra nước ngoài một tuần, về nước nghỉ ngơi một ngày rồi phải quay show thực tế, tuần sau nữa em phải cùng Nghiêm Húc tham gia sự kiện quảng bá.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 374: Chương 374



Nghe thấy tên Nghiêm Húc trong miệng Giang Tâm, Tân Án tự dưng cảm thấy có chút chột dạ, thấy sắc mặt Giang Tâm vẫn bình thường mới yên tâm.

“Em và Nghiêm Húc vẫn còn tin đồn, nhớ tránh hiềm nghi.” Giang Tâm không quên nhắc nhở: “Tuy rằng fan CP có thể giúp em có được nhiều sự chú ý hơn, nhưng fan CP quá khích cũng có thể ảnh hưởng đến những vai diễn sau này của em, cho nên vẫn nên kiểm soát tốt.”

Dù sao sau này cô đóng phim chắc chắn vẫn sẽ hợp tác với rất nhiều diễn viên nam khác nhau, nếu khán giả có ấn tượng cố định về cô, cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cảm xúc khi xem phim.

Tân Án ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Giang Tâm lại ném cho cô một kịch bản phim: “Bộ phim này không tệ, em có thể xem thử.”

Tân Án cầm lấy kịch bản: “Phim Hollywood?”

Phim Hollywood vậy mà lại tìm đến cô sao?

“Hình như là Johnson giới thiệu, bất quá vai diễn không nhiều lắm, chị thấy nhân vật khá tốt, là một nữ phù thủy rất mạnh.” Giang Tâm nói: “Cá nhân chị khuyên em nên nhận bộ phim này, biết đâu em lại mở rộng được thị trường nước ngoài thì sao, bộ phim này là chuyển thể từ truyện tranh rất nổi tiếng ở Mỹ, chắc chắn không tệ đâu.”

“Được, em về xem thử.” Tân Án có chút kinh hỉ, xem qua tóm tắt, nhân vật của cô tuy không phải vai chính, nhưng cũng không phải là nhân vật phụ mờ nhạt.

Thị trường nước ngoài bây giờ quá khó mở rộng, diễn viên Trung Quốc sang đó cơ bản đều đóng vai phụ, hoặc là có những người muốn đóng vai chính phải tự bỏ tiền ra mới có thể được sắp xếp một vai nhỏ, có thể nói là rất khó khăn, có thể nhận được một nhân vật có trọng lượng không dễ dàng.

Bản thân Tân Án là người có tính cách dứt khoát, về nhà liền tìm kiếm truyện tranh 《Đội Tái Thiết》, tuy nghe tên như một bộ phim gia đình, nhưng thực tế lại viết về một nhóm người có dị năng, vì bị xã hội bỏ rơi mà tập hợp lại với nhau, cuối cùng cứu vớt thế giới.

Mà cô đóng vai nữ phù thủy Lily là hậu duệ cuối cùng của dòng dõi phù thủy, sở hữu tất cả năng lực của phù thủy, chỉ là bị phong ấn nên vẫn chưa thức tỉnh, vai diễn của cô đều ở nửa sau của phim, phải đợi nam nữ chính tìm được cô thì cô mới bắt đầu dần dần thức tỉnh năng lực.

Nhân vật khá tốt, có những cảnh quay quan trọng, còn có rất nhiều cảnh hành động, Tân Án lập tức gọi điện thoại cho Giang Tâm tỏ ý muốn nhận vai.

Cô còn chưa đóng vai hành động dùng phép thuật bao giờ, hiệu ứng đặc biệt chắc chắn sẽ rất ảo diệu, Tân Án đắc ý kể chuyện này cho Nghiêm Húc.

[Nghiêm Húc: Theo anh được biết bộ phim này rất nhiều nữ minh tinh châu Á đều đang tranh giành, họ có thể chủ động tìm đến em, chứng tỏ rất coi trọng em, khả năng nhận được vai rất lớn.]

[Tân Án: Hình như là Johnson, chính là đạo diễn mà em ra nước ngoài đóng Hắc Ám Thế Giới giới thiệu!]

[Nghiêm Húc: À, chính là cùng cái anh Mã Áo diễn đúng không?]

[Tân Án: Anh vậy mà còn nhớ Mã Áo?]

[Nghiêm Húc: Chẳng phải là cái vụ trước khi quay cảnh hôn lên mạng tìm tư liệu sống của anh đó sao, vậy cảnh hôn quay thế nào?]

Tân Án: "....."

[Tân Án: Đừng tưởng em không nhìn ra anh đang giở trò quỷ!]

Mùi chua còn muốn xuyên qua điện thoại xộc thẳng vào mặt cô.

[Nghiêm Húc: Anh không ghen mới là không bình thường được không?]

[Tân Án: Cũng đúng, em nghĩ nếu anh đóng cảnh hôn em cũng sẽ ghen, bất quá đều là diễn kịch mà, em có thể hiểu được.]

Nghiêm Húc tỏ vẻ anh có thể hiểu được, nhưng anh không muốn chấp nhận!

Hai người lại trò chuyện đông tây một hồi, đến tận đêm khuya, Nghiêm Húc mới thúc giục Tân Án đi ngủ.

Ngày hôm sau, sáu người lại gặp nhau bên bờ sông.

“Không biết lần này sẽ là nhiệm vụ gì nữa.” Tưởng Bạch Thanh suy đoán nói: “Chắc sẽ không lại bắt Án tỷ đi nữa đâu nhỉ?”

Tân Án bình tĩnh phân tích: “Theo cốt truyện bình thường thì zombie chắc là kết thúc rồi. Bất quá theo tính cách của tổ chương trình thì cũng chưa chắc, không chừng họ lại nghĩ ra cách gì đó để chơi xỏ chúng ta đấy.”

Lương Việt ở một bên: "......"

Họ đã thức trắng rất nhiều đêm mới nghĩ ra được các phân đoạn hay đấy!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 375: Chương 375



Trên thuyền, Nghiêm Húc cứ luôn ở sát bên cạnh Tân Án, khiến cô lo lắng suốt đường đi không biết có bị ai phát hiện ra điều gì không.

Nhưng Tân Án không hề biết, ngay cả khi họ không ở bên nhau, Nghiêm Húc vẫn lặng lẽ ngồi cạnh cô. Vì vậy, trong mắt những người khác, chuyện này cũng không có gì lạ.

Xuống thuyền, bờ sông đã trở lại bình thường, không còn vẻ kỳ quái do đoàn làm phim tạo ra trước đó.

"Xem ra đúng là không có zombie thật." Lâm Thi Quý thở phào nhẹ nhõm.

"Lại có zombie nữa thì chắc họ cũng chẳng nghĩ ra được cảnh quay nào đâu." Tân Án nói đùa.

Lương Việt cười bí ẩn: "Đừng nói trước như vậy nha."

[Hóng chờ cảnh quay mới quá!!!]

[Tâm Nhãn hôm nay vừa mở màn đã dính lấy nhau như sam rồi kìa.]

[Đến xem Án tỷ chơi xỏ đoàn làm phim.]

"Mọi người đi theo chúng tôi nhé." Nhậm Phi dẫn mọi người đến một khách sạn trong khu du lịch: "Nhiệm vụ thứ hai của chúng ta là sống sót ở đây ba ngày hai đêm."

Lời này có thể nói là hoàn toàn không có thông tin gì mới mẻ.

Nhưng Tân Án lại nhanh chóng nhận ra điểm quan trọng: "Vậy nên ở đây sẽ có cái gì đó khiến chúng ta không thể ở lại được sao?"

Nghe cô nói vậy, mọi người lập tức cảm thấy nổi da gà.

Nhậm Phi giả vờ không nghe thấy, tiếp tục vai trò người hướng dẫn của mình: "Các bạn là những nhân viên bảo vệ, cuối cùng đã tiêu diệt hết đám zombie trên đảo, giải tỏa nguy cơ. Các bạn đã đi từ trong rừng cây đến khách sạn này, chờ đợi được cứu viện. Nhưng các bạn vẫn chưa biết kẻ chủ mưu đứng sau tất cả là ai, cũng không biết trên đảo ngoài zombie ra, còn có nguy hiểm nào khác hay không."

Ông cố gắng tạo không khí căng thẳng: "Lúc này, các bạn nhận được thông tin liên lạc bị gián đoạn trước đó, yêu cầu các bạn lập tức quay trở lại khách sạn, không được phép bước ra ngoài dù chỉ một bước. Ở lại khách sạn này ba ngày hai đêm, sẽ có người đến cứu các bạn."

Đây có lẽ là nhiệm vụ tiếp theo.

Tân Án nói đùa: "Tôi thề luôn, chúng ta chắc chắn sẽ không được cứu ra đâu, nếu không mấy tập sau còn gì để quay nữa."

Thực ra cô không nói ra là, dù sao cô cũng là chủ đảo, chương trình chỉ quay ở mỗi nơi này, nghĩ cũng biết chắc chắn phải đến cuối cùng mới có thể rời khỏi hòn đảo này.

Nhậm Phi: "Cô đừng đoán mò ý tưởng của đoàn làm phim nữa!"

[Ha ha ha ha vừa mở màn đã chọc tức đoàn làm phim.]

[Nói thật, tôi đến đây là để xem Tân Án đấu trí đấu dũng với đoàn làm phim.]

[Nghiêm Húc cứ ngoan ngoãn đi theo Tân Án, cưng muốn xỉu.]

"Vào thôi." Nhậm Phi muốn nhanh chóng đuổi nhóm người này vào trong: "Nhà ăn sẽ có đồ ăn cần thiết cho ba ngày của các bạn."

"Chúng ta không cần tự đi kiếm đồ ăn!" Hà Thư mừng rỡ, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc nuối: "Khổ sở lắm mới tụ tập được với Án tỷ, vậy mà không được ăn cơm Án tỷ nấu, em đã xem tập đầu tiên mọi người ăn cá rồi."

"Không sao đâu, em nghĩ đoàn làm phim sẽ tốt bụng đến mức cho chúng ta đồ ăn làm sẵn sao?" Tân Án nói.

"Bắt đầu quay rồi, vào đi thôi." Nhậm Phi cạn lời thúc giục.

Bước vào khách sạn, Tân Án với vai trò bà chủ vẫn như thường lệ quan sát các tiện nghi của khách sạn, và cô rất hài lòng.

Chỉ là, nếu quay cảnh kinh dị ở đây, liệu sau này có ai dám ở khách sạn của họ nữa không, Uông Dương nghĩ gì vậy!

"Hay là chúng ta chia phòng rồi vào ở trước đi?" Tưởng Bạch Thanh đề nghị.

"Vậy mỗi người chọn một phòng đi." Hà Thư hào hứng nói: "Chúng ta ở phòng lớn có gác lửng đi."

"TChị đề nghị chúng ta cùng nhau ở phòng có gác lửng." Tân Án nói: "Sau đó con trai một phòng, con gái một phòng sẽ tương đối an toàn hơn."

Cuối cùng, mấy người lên tầng 3, đến phòng suite.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 376: Chương 376



Tòa nhà này được xây dựng đặc biệt cho khách du lịch theo đoàn, là một tòa nhà nhỏ ba tầng, rất thích hợp cho các công ty tổ chức team building hoặc gia đình tụ họp. Mỗi tầng có 5 phòng, tầng dưới còn có phòng chơi và nhà ăn, tương đương với một biệt thự nhỏ.

Sau khi mọi người thu dọn xong xuôi, dùng đủ mọi cách nằm trên giường chờ đoàn làm phim giao nhiệm vụ, nhưng đến bữa trưa rồi vẫn không có bất kỳ thông báo nào.

Vì lần này không cần ra ngoài, nên bên trong biệt thự đều có camera phát sóng trực tiếp, không có camera đi theo, cứ như thể ngoài sáu người họ ra, trên đảo hoàn toàn không có ai khác.

"Tại sao vẫn chưa có nhiệm vụ?" Lăng Hi hỏi.

"Chị đoán, nhiệm vụ chỉ có một." Tân Án nói.

"Ở lại ba ngày hai đêm." Nghiêm Húc hiểu ý tiếp lời.

Lâm Thi Quý không hiểu: "Nhưng mà, có ăn có uống lại còn có giường, ở lại ba ngày hai đêm thì có gì lạ đâu?"

"Đoàn làm phim sẽ không tự dưng tốt bụng cho chúng ta đến đây nghỉ phép đâu." Tưởng Bạch Thanh nói.

"Em nghĩ có khả năng không?" Tân Án cười nói: "Chắc chắn sẽ có gì đó."

Cô nghĩ đến điều gì đó: "Mọi người không phát hiện ra sao, các phòng ở tầng hai đều bị khóa?"

Vừa rồi lúc nghỉ ngơi, họ buồn chán nên đã xuống lầu xem xét, nhưng phát hiện năm phòng ở tầng hai đều khóa cửa, tầng 3 còn một phòng có gác lửng khác cũng bị khóa.

"Vậy nên cho dù Tân Án không đề nghị ở chung, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ phải đến căn phòng này." Nghiêm Húc nói.

"Trông như có âm mưu gì đó." Tưởng Bạch Thanh nói.

Tân Án thuận miệng đoán: "Chẳng lẽ phải đến tối mới có nhiệm vụ? Kiểu như xuống lầu thám hiểm linh tinh."

"Thôi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã." Lâm Thi Quý nói.

Mọi người tản ra về phòng nghỉ ngơi.

Ba giờ chiều, một tiếng động mạnh vang lên từ phòng bên cạnh.

Tân Án vốn dĩ không ngủ, đang cùng Nghiêm Húc trò chuyện riêng, vừa nghe thấy tiếng động liền bật dậy, gặp ngay Nghiêm Húc cũng vừa lao ra.

Hai người nhìn nhau, rồi rất ăn ý chạy ra khỏi phòng, đi đến phòng có gác lửng số 2 đối diện. Cửa phòng có gác lửng số 2 không biết đã mở ra từ lúc nào.

Bước vào, điều đầu tiên họ thấy là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhà rộng lớn. Hai người đi đến trước cửa sổ và nhìn xuống.

Rõ ràng là một xác c.h.ế.t nữ (dĩ nhiên là hình nộm).

[Má ơi, tuy là hình nộm nhưng cũng làm tôi giật cả mình.]

[Đây là muốn điều tra án mạng à?]

[Cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.]

Nghe thấy tiếng mở cửa, những người khác cũng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu đều ngớ người.

"Chúng ta xuống xem manh mối đi." Lăng Hi hỏi.

"Không được, em quên đạo diễn đã nói thế nào rồi sao?" Tân Án ngăn cản.

Nhậm Phi bước lên nói, ở lại ba ngày hai đêm, tức là không được ra ngoài.

"Nhưng không cho chúng ta ra ngoài, còn ném xác c.h.ế.t ra ngoài, đây là muốn làm gì?" Hà Thư khó hiểu.

"Để lừa chúng ta ra ngoài đó." Nghiêm Húc nói.

Tưởng Bạch Thanh cau mày: "Tôi không hiểu, nếu thật sự không muốn chúng ta ra ngoài, trực tiếp không cần chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta chẳng phải tốt hơn sao, tại sao còn phải làm nhiều chuyện như vậy?"

Tân Án nhắc nhở: "Đừng quên bối cảnh của chúng ta, hiện tại là phải tìm ra nguyên nhân vì sao lại xuất hiện zombie, nên chị nghĩ nguyên nhân chắc chắn ở chỗ này."

Nhậm Phi, Lương Việt: Đúng là người được tẩy não về bối cảnh nhiều nhất, giỏi quá rồi.

Mắt sắc Nghiêm Húc dường như nhìn thấy gì đó: "Mọi người nhìn xem, trên tay cô ấy có phải đang cầm thứ gì không?"

Mọi người nhìn xuống lần nữa, quả thật trong tay hình như có một tờ giấy.

"Phải nghĩ cách lấy tờ giấy đó lên mới được." Tân Án nghĩ, đi đến phòng chứa đồ ở tầng một tìm kiếm một hồi, thò đầu ra hỏi: "Chị đang nghĩ, chúng ta có thể trực tiếp câu người lên không?"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 377: Chương 377



Nhậm Phi, Lương Việt: ???

"Án tỷ, em khuyên chị vẫn là đừng nên thử thách giới hạn của đoàn làm phim." Lăng Hi nhắc nhở.

Nhưng Tân Án đã bắt đầu chế tạo cần câu: "Vậy chúng ta nghĩ cách kéo cô ấy vào đây."

Cô dùng lưỡi hái chỉnh sửa lại cần câu, nghĩ lát nữa sẽ câu người trở lại.

"Xa như vậy, có được không?" Tưởng Bạch Thanh khó hiểu.

"Có thể." Nghiêm Húc nói.

Tân Án hài lòng liếc nhìn Nghiêm Húc một cái, quả nhiên bạn trai vẫn hiểu cô nhất.

Cô mở cửa, ước lượng khoảng cách một chút, may mắn xác c.h.ế.t rơi không xa, chiều dài dây câu có thể tới được. Quan trọng là xem thực lực của cô.

"Anh làm nhé?" Tân Án nhìn về phía Nghiêm Húc.

"Được."

[A a a a Tâm Nhãn đây là làm gì vậy!]

[Sao cảm giác không khí giữa hai người thay đổi rồi.]

[Ngọt quá!!!]

[Nghiêm lão sư lần nào cũng vô điều kiện tin tưởng Tân Án hết á.]

Nghiêm Húc đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng ném lưỡi hái đi, trúng ngay đầu hình nộm.

"Nghiêm lão sư, người ta c.h.ế.t rồi, còn bị anh chọc đầu nữa thì tội quá đi." Tân Án nói đùa.

"Ờ, nhầm."

Dù sao thì cuối cùng cũng kéo được hình nộm trở lại.

"Rời khỏi căn nhà này?" Lâm Thi Quý đọc tờ giấy, vẻ mặt khó hiểu.

"Đây chắc là cố ý hướng dẫn chúng ta ra ngoài đó." Tưởng Bạch Thanh nói.

Lâm Thi Quý lật đến mặt sau, hóa ra vẫn còn chữ viết: "Sau tiếng gõ cửa lúc 7 giờ, dù nghe thấy âm thanh gì cũng không được mở cửa! Không được lên tầng hai! Nơi đó có....."

Chữ phía sau đã không còn rõ, tờ giấy này lại khiến Tân Án vô cùng hứng thú: "Hay là chúng ta lên tầng hai xem thử?"

Tân. Một thân phản cốt. Án.

"Sẽ không lại là chủ đề kinh dị chứ, sao cứ cùng Án tỷ quay chương trình là cái gì cũng có thể thành chủ đề kinh dị vậy." Hà Thư run rẩy, lần trước cái căn nhà nhỏ trong núi cậu vẫn còn nhớ rõ như in, nếu không phải vì cậu là ác quỷ, chắc đã bị dọa c.h.ế.t rồi.

Tân Án phân tích: "Cái gọi là đồ vật kinh dị, có khi nào cũng giống zombie, đều là do phòng thí nghiệm nào đó làm ra, ví dụ như tiêm virus gì đó."

Nghiêm Húc rất nhanh hiểu ý cô: "Vậy việc chúng ta bị nhốt ở đây có ý nghĩa gì? Chắc không chỉ là để chúng ta quay một tập chương trình thôi đâu."

Đơn thuần chỉ muốn quay một tập chương trình Nhậm Phi, Lương Việt: Đột nhiên cảm thấy bị coi thường là như thế nào!

"Hoặc là, trong phòng này có bí mật gì đó chúng ta cần tìm kiếm, vậy chúng ta cứ đợi đến 7 giờ xem có gì." Tân Án nói: "Còn nữa, cái "không được mở cửa" này chỉ cái gì, là không được mở cửa phòng, hay là không được mở cổng lớn ở đây?"

Mấy người lại lần nữa lên lầu xác nhận cửa tầng hai đều bị khóa sau đó, chỉ có thể về phòng nghỉ ngơi chờ đến 7 giờ.

Bảy giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ, phòng trong lập tức tối đen như mực.

Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý đã mỗi người ôm một cánh tay Tân Án, co rúm lại với nhau.

Chiếc gương trên bàn trang điểm bên cửa sổ hóa ra lại hiện lên chữ bằng máu.

"Không được quay đầu lại?"

Tưởng Bạch Thanh đã run cầm cập: "Cái này đáng sợ nhất đó, kiểu gì phía sau cũng sẽ có cái gì đó đi theo cậu."

Lúc này, bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng kêu: "Mau ra đây, mau ra đây!"

Tân Án ló đầu ra, là một người trông giống như bảo vệ, nhìn thấy Tân Án thò đầu ra vội vàng kêu lên: "Mau ra đây, ở đây buổi tối sẽ có chuyện, tôi dẫn các bạn đến nơi an toàn."

"Chúng ta muốn ra ngoài sao?" Lâm Thi Quý hỏi.

Tân Án hừ lạnh một tiếng: "Coi chúng tôi là đồ ngốc chắc?"

Sau đó mặc kệ bên ngoài đang nói gì, cô "phanh" một tiếng đóng sầm cửa sổ lại: "Vậy nên, bày ra những thứ mơ hồ này chỉ là để khiến chúng ta vi phạm quy tắc trò chơi mà rời đi, vậy có nghĩa là phía dưới cũng không có gì đáng sợ cả, có muốn xuống xem thử không?"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 378: Chương 378



"Thật, thật vậy sao?" Tưởng Bạch Thanh có chút sợ hãi: "Hay là chúng ta cứ ở đây đợi đi, chẳng phải đã nói không được mở cửa sao, cũng không biết bên phòng con trai thế nào."

Tân Án không chút do dự nói: "Bên đó có Nghiêm Húc, không sao đâu."

[Oa! Nghiêm Húc ở bên kia cũng nói giống hệt Tân Án kìa.]

[Họ tin tưởng nhau quá đi.]

[Họ không ở cùng nhau tôi xỉu.]

Nhưng lòng hiếu kỳ mạnh mẽ vẫn luôn thôi thúc Tân Án đẩy cửa ra: "Chị ra ngoài xem sao, mọi người ở đây chờ nhé."

"Án tỷ, chị thật sự muốn ra ngoài à?" Lâm Thi Quý muốn ngăn cô lại.

"Đoàn làm phim đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, đương nhiên phải ra ngoài xem." Tân Án bình tĩnh bước ra cửa, đóng cửa lại, vừa đúng lúc chạm mặt với Nghiêm Húc vừa bước ra từ phòng đối diện.

"Tân lão sư cũng tò mò ra ngoài sao?" Nghiêm Húc nhướng mày.

"Khéo thật, cùng nhau nhé?" Tân Án mời.

"Đi thôi."

[A a a a Tâm Nhãn ăn ý không phải nói đùa.]

[Thế giới của hai người.]

[Nghiêm lão sư chắc chắn là nghe thấy tiếng động bên kia nên mới quyết định ra ngoài, nhìn Hà Thư với Lăng Hi mặt vẫn còn ngơ ngác kìa.]

Hai người sóng vai xuống lầu, phát hiện các phòng ở tầng hai đều phát ra ánh sáng đỏ.

"Anh mở nhé?" Nghiêm Húc nhận được cái gật đầu của Tân Án, liền đẩy cửa phòng đầu tiên ra.

Rất kỳ lạ là, tuy đèn có màu đỏ, nhưng bên trong lại không có gì bất thường, mở cả năm phòng đều như vậy.

"Kỳ lạ, đoàn làm phim không đến nỗi nhàm chán đến mức dùng đèn dọa chúng ta đâu." Tân Án cạn lời nói.

"Có lẽ chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra gì thôi." Nghiêm Húc nói: "Lời nhắc là không được quay đầu lại, và tầng hai có thứ gì đó."

Tiếp theo, hai người đồng thời buột miệng thốt ra: "Hay là chúng ta quay đầu lại xem sao?"

[Mấy người không nên gọi là couple Tâm Nhãn, nên gọi là couple Chết Chóc.]

[Ha ha ha ha quả nhiên chỉ có Nghiêm Đế dám mạo hiểm như vậy với Án tỷ.]

[Tôi tò mò quá quay đầu lại sẽ thế nào á.]

Hai người nói là làm, cùng nhau quay đầu lại.

Vừa quay đầu lại, cửa lập tức bị đóng sầm, phát ra một tiếng động lớn, khiến mấy người trên lầu giật b.ắ.n mình.

"Án tỷ, hai người không sao chứ?"

"Án tỷ, có chuyện gì vậy?"

Đều không nhận được hồi âm.

Ánh sáng đỏ trong phòng bắt đầu nhấp nháy, trên tường xuất hiện chữ bằng máu, hoàn toàn là không khí phim kinh dị, nhưng nhìn sang hai người kia thì...

Tân Án khoanh tay xem xét dòng chữ bằng m.á.u trên tường: "Chỉ vậy thôi á, em còn tưởng ít nhất cũng phải có con quái vật gì đó chứ."

"Bất quá hiệu ứng thị giác này cũng không tệ lắm." Nghiêm Húc tán thưởng.

Nhậm Phi: Ai cho các người ở đây bình phẩm thành quả công việc của tôi!

Đợi mọi thứ kết thúc, vết m.á.u trên tường tạo thành hai chữ "cứu tôi".

"Có khi nào là người bị phòng nghiên cứu hãm hại không?" Tân Án suy đoán: "Thực ra em có cảm giác, trong phòng này hình như có mật đạo."

"Tại sao lại nói như vậy?" Nghiêm Húc hỏi.

"Nhìn từ bên ngoài, căn nhà này dường như lớn hơn một chút, em không diễn tả được." Tân Án nói.

"Chúng ta tìm thử xem." Nghiêm Húc vừa nói vừa đi đến sát tường bắt đầu gõ: "Phía sau hình như là rỗng, có vẻ thật sự có điều gì đó."

Nhậm Phi kinh hãi, đây là cốt truyện ngày mai của họ, bây giờ bị họ phát hiện còn lợi hại hơn?

Liền lập tức thông báo nhân viên công tác, mở cửa ra.

"Đây là có ý gì?" Tân Án cạn lời nhìn cánh cửa đột ngột mở ra: "Căn phòng này chỉ có vậy thôi sao?"

Nghiêm Húc cười nói: "Chắc là chúng ta đã kích hoạt cốt truyện trước thời hạn rồi, chúng ta ra ngoài đi."

"Thật là, em còn đang đầy mong đợi nữa chứ." Tân Án lầm bầm theo Nghiêm Húc đi ra ngoài.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 379: Chương 379



Sau khi hai người họ đi, Nhậm Phi vò đầu: "Không đúng rồi! Như vậy thì những manh mối mà chúng tôi đã chuẩn bị cho tối nay chẳng phải là vô ích sao?"

Ban đầu, đoàn làm phim đã lên kế hoạch rằng mỗi phòng sẽ có một nhiệm vụ riêng, chắc chắn cũng sẽ có những cảnh hù dọa. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi sẽ nhận được thẻ gợi ý. Các thẻ này khi ghép lại sẽ dẫn họ đến lối vào mật đạo.

Nhưng hôm nay, hai người kia đã phát hiện ra mật đạo rồi, vậy thì tất cả những trạm kiểm soát mà chúng ta đã chuẩn bị cho đêm nay chẳng phải là phí công sao?

"Chấp nhận sự thật đi." Lương Việt bình tĩnh nói: "Dù sao, không xảy ra sai sót lớn là được. May mắn là họ vừa nãy không tiếp tục tìm kiếm mật đạo."

Trở lại trên lầu, Tân Án kể cho mọi người nghe về những manh mối ở dưới lầu.

"Án tỷ, sao em cứ cảm thấy hai người lại phá hỏng hết rồi vậy." Lâm Thi Quý đoán.

"Vậy chẳng phải hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm hơn sao?" Hà Thư vui vẻ nói.

"Liệu tư liệu cho chương trình có bị thiếu không?" Tân Án hỏi.

Nhậm Phi: Cô còn dám hỏi nữa à? Tất cả là tại ai mà ra nông nỗi này!

Tưởng Bạch Thanh đề nghị: "Hay là chúng ta kể chuyện ma đi! Để đoàn làm phim có thêm chút tư liệu."

Mấy người đều thích náo nhiệt nên đồng ý ngay, quây thành vòng tròn ngồi trong phòng khách kể chuyện ma.

Đêm tối đen, ánh sáng đỏ lập lòe ngoài cửa càng làm tăng thêm vẻ âm u.

Đến lượt Tân Án, cô nhớ lại những câu chuyện ma mà mình từng nghe các chiến sĩ kể khi còn ở quân ngũ. Cô kể một câu chuyện tùy ý, kết quả sau khi kể xong, cả phòng im lặng như tờ.

Hà Thư không nhịn được lên tiếng: "Án tỷ, câu chuyện này của chị chắc phải mấy trăm năm trước rồi, em nghe chán ngấy luôn."

Ách, quả thật là mấy trăm năm trước.

"Kịch bản chuyện ma kiểu người c.h.ế.t trong làng này em nghe nhiều lắm rồi, đây là lần đầu tiên nghe một câu chuyện không đáng sợ như vậy." Tưởng Bạch Thanh thẳng thắn chê bai.

Tân Án vốn rất tự tin, bị chê bai liền nghĩ thêm mấy câu chuyện nữa, nhưng cũng đều bị mọi người thẳng thừng chê không thương tiếc.

"Kiểu xác c.h.ế.t dưới giếng này chẳng phải là Sadako sao? Án tỷ, chuyện của chị lạc hậu quá rồi." Lăng Hi nói.

"Thật sự không đáng sợ đến vậy sao?" Tân Án ỉu xìu nói, đây là những câu chuyện mà cô giữ kín nhất đấy.

"Đáng sợ mà." Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói hùa theo.

Hà Thư khó tin hỏi: "Nghiêm lão sư, anh nói đùa đúng không?"

Lâm Thi Quý ra vẻ hiểu biết: "Cậu biết gì mà nói."

[A a a nghẹn c.h.ế.t mất.]

[Anh chiều cô ấy quá rồi.]

[Câu chuyện này tôi kể cho đứa cháu ba tuổi của tôi nó còn thấy chán.]

[Án tỷ có kiểu đáng yêu khó tả a ha ha ha ha.]

[Lâm Thi Quý ra vẻ nghẹn lời kìa, nói cho tôi biết cậu biết gì đi!]

Tuy rằng có Nghiêm Húc ngốc nghếch khen, nhưng Tân Án vẫn biết rõ trình độ của mình.

"Tư liệu sống đủ rồi chứ? Em sợ tối nay em ngủ không được mất." Tưởng Bạch Thanh hồi tưởng lại một chút cũng thấy hơi sợ.

"Nếu không chúng ta đi ngủ đi." Tân Án thì ngược lại, vì không đủ tư liệu nên không thể tiếp tục được nữa.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng tỉnh dậy, Tân Án theo thói quen đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, không ngờ lại có người dậy sớm hơn cô.

"Nghiêm Húc? Anh dậy sớm vậy?" Tân Án kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Nghiêm Húc quay đầu lại: "Đây chẳng phải là tranh thủ lúc chương trình chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp để thể hiện một chút với bạn gái sao? Nhưng mà....."

Nhìn thấy Nghiêm Húc có vẻ khó nói nên lời khi đứng trong bếp, Tân Án tò mò hỏi: "Sao vậy?"
 
Back
Top Bottom