Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 110: Chương 110



[Tân Án có phải là hơi mạnh miệng quá không, đối diện là hai người đàn ông trưởng thành đó...]

[Tân Án tự tin một cách khó hiểu, sẽ hại cả đội mất...]

[Ách, cạn lời với Tân Án.]

[Tôi lại thấy Án tỷ gánh được]

Nghe Tân Án mạnh miệng tuyên bố, cả năm người đội đối diện đều sững sờ, không ngờ cô nàng lại dám cứng đối cứng với họ.

Lăng Hi vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đừng căng thẳng thế chứ, dù sao thì hai người đàn ông bọn tôi cũng không thể chấp nhất với một cô gái được.”

“Vậy thì thế này.” Tân Án đề nghị: “Mấy người lần lượt lên thử đi, ai giật được lá cờ này, tôi nhận thua.”

Cô muốn so sức mạnh với họ ư? Từ Mặc Thiến nghe xong khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu vì sao Tân Án lại tự tin đến vậy.

Thực ra, Tân Án đưa ra đề nghị này là để thử xem sức mạnh của mình đã hồi phục đến đâu. Ở kiếp trước, cô từng đấu vật tay với phó tướng mà chưa từng thua. Sau thời gian huấn luyện vừa qua, Tân Án cảm nhận rõ rệt sức mạnh của mình đang dần trở lại.

Dù sao thì nguyên chủ cũng là thân thể yếu đuối, nhưng dạo gần đây, cô cảm giác như sức mạnh của mình đang dần hòa hợp với thân thể này. Nhân cơ hội này, so tài với đàn ông trưởng thành một phen, vừa hay có thể xác nhận lại.

Lăng Hi không rõ thực hư, cứ tưởng Tân Án thấy mình yếu thế nên mới xuống nước cho đối phương một bậc thang. Nhưng Trần Tiệp thì biết rõ, cô đang khiêu khích họ! Lửa giận bốc lên đầu, anh ta định xông lên ngay lập tức.

“Khoan đã, để bọn con gái chúng tôi lên trước đã.” Từ Mặc Thiến ngăn Trần Tiệp lại: “Cũng có thể tiêu hao bớt sức lực của cô ấy.”

Trần Tiệp vốn định gạt đi, định bụng cứ để anh ta lên xử đẹp tất cả cho xong. Nhưng nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Từ Mặc Thiến, anh ta đành gật đầu, lùi lại.

“Tân Án, tôi vẫn luôn rất quý mến cô, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.” Từ Mặc Thiến tiến lên, hai tay nắm lấy cột cờ, còn Tân Án thì một tay đặt hờ hững l*n đ*nh cột.

“Đáng tiếc là đội của chúng tôi nhất định phải chiếm được điểm giữa này.”

Dứt lời, Từ Mặc Thiến dùng sức giật mạnh cột cờ lên.

Cột cờ vẫn sừng sững như bàn thạch, đến lay động cũng không hề.

Từ Mặc Thiến không bỏ cuộc, thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng đành bất lực buông tay.

“Cô ở trên cao đương nhiên dễ dùng lực rồi.” Trần Ngọc Lâm bước lên: “Đến lượt tôi ở trên!”

Tân Án buông tay, tỏ vẻ không hề hấn gì, trái lại còn ngồi xuống đất, tay nắm lấy thân cột cờ, đoạn giữa.

“Để xem lần này cô còn thủ được không.” Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa dùng hết sức bình sinh giật mạnh, cột cờ vẫn trơ ra như đá.

Trương Uyển Uyển cũng chẳng khá khẩm hơn, ba cô gái thay phiên nhau tấn công, vậy mà cột cờ vẫn không hề nhúc nhích một ly.

“Tiếp theo là anh, anh muốn nắm ở trên hay ở giữa?” Nhìn Lăng Hi tiến lên, Tân Án lịch sự hỏi han.

“Sao cũng được, cô vất vả rồi.” Lăng Hi đoán rằng đây chắc là vòng cuối, cũng tỏ vẻ hào phóng, kết quả đến khi anh chàng tự tin giật mạnh, thì hoàn toàn ngớ người.

Cột cờ cứ như chôn chân dưới đất, dù anh có gắng sức thế nào cũng chẳng hề lay chuyển. Nhưng vì sĩ diện, anh cũng chẳng thể vờ vịt dùng sức cho có lệ được.

Dù sao thì đối thủ chính của cô vẫn là Trần Tiệp, cứ để hai người họ một mất một còn cho xong, Lăng Hi nghĩ bụng rồi buông tay: “Xin lỗi, tôi cũng chịu thua.”

Đến cả Lăng Hi cũng bó tay! Trương Uyển Uyển kinh ngạc há hốc mồm.

[Má ơi, Tân Án lợi hại vậy sao?]

[Chắc là Lăng Hi nể tình nên không dùng hết sức thôi, dù gì đối phương cũng là con gái mà.]

[Nhưng mà Tân Án đúng là đỉnh thật đó, ba cô gái vừa rồi nhìn là biết đã dùng hết sức rồi, vậy mà cột cờ vẫn trơ trơ.]

[Trần Tiệp chắc chắn không nương tay đâu, Tân Án cố thủ lâu vậy rồi, chi bằng ngay từ đầu cứ để Trần Tiệp lên luôn có hơn không.]

Vốn tưởng rằng Lăng Hi chắc chắn hạ gục được Tân Án, Trần Tiệp thấy vậy sắc mặt cứng đờ, khó tin hỏi: “Cái cột cờ này… phía dưới có làm trò gì không vậy? Có bị cố định lại rồi không?”

Khóe miệng Tân Án khẽ nhếch lên, cô đứng dậy, nhẹ nhàng giật một cái, cột cờ liền rời khỏi vị trí: “Anh không phải là lại muốn nghi ngờ tôi giở trò gian lận đấy chứ, hay là… chôn cột cờ xuống đất?”

Nghe ra giọng điệu đầy mỉa mai của Tân Án, mặt Trần Tiệp càng đen như đ.í.t nồi: “Không sao cả, dù sao thì cô cũng chỉ cầm cự được đến bây giờ thôi.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 111: Chương 111



Nói xong, anh ta tiến lên, vươn tay nắm lấy cột cờ, giật mạnh một cái. Sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, không tin rằng Tân Án thật sự có sức mạnh lớn đến vậy. Vậy mà cột cờ vẫn bất động như núi.

Ngay sau đó, anh ta dùng cả hai tay, gân cổ lên giật, đến vẻ mặt dữ tợn cũng chẳng buồn che giấu. Anh ta thoáng cảm thấy cột cờ có vẻ hơi lung lay, đắc ý cười khẩy.

Nhưng khi đối diện với Tân Án, anh ta lại thấy ánh mắt cô tràn đầy vẻ chế giễu. Cột cờ lại im lìm bất động.

Biết rằng Tân Án cố tình nhả sức để trêu ngươi mình, Trần Tiệp càng thêm giận sôi máu, không ngừng vặn vẹo cột cờ, hòng làm đau tay Tân Án, ép cô phải buông tay chịu thua.

Từ Mặc Thiến thấy vậy định tiến lên ngăn cản. Hành động này đã vượt quá phạm vi thi đấu rồi. Người sáng mắt đều nhận ra Trần Tiệp đang muốn làm đau tay Tân Án để ép cô thua cuộc. Chắc chắn anh ta sẽ bị khán giả ném đá mất. Cô vừa định bước lên thì khựng lại.

[Trần Tiệp bị điên hả, nói là giật cờ mà, anh ta vặn vẹo cột cờ là ý gì?]

[Nhìn bộ dạng gồng của Trần Tiệp mà cười ẻ.]

[Tay Án tỷ chắc chắn sẽ bị thương mất, đau lòng quá]

[Trần Tiệp cút xéo dùm cái!]

Trần Tiệp đã chẳng còn để ý đến bất cứ điều gì nữa rồi. Anh ta quyết sống mái một phen, bằng mọi giá phải giật được lá cờ. Cơn giận dữ bùng nổ trong lòng, đột nhiên Trần Tiệp cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, rồi bất ngờ đẩy mạnh một cái. Anh ta lập tức ngã nhào xuống đất.

“Anh làm cái gì vậy hả!” Trần Tiệp hổn hển gào lên, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Nghiêm Húc, lập tức cứng họng.

“Mấy người thay phiên nhau ức h.i.ế.p cô ấy hả?” Mặt Nghiêm Húc đen như than.

Từ Mặc Thiến vội vàng đứng ra giải thích: “Không phải vậy đâu, chúng tôi chỉ là muốn cố gắng hết sức thôi.”

“Quy tắc đã định rõ ràng, ai cắm cờ trước thì người đó thắng.” Nghiêm Húc nói, nhưng ai nấy đều hiểu rõ ý tứ của anh.

Bọn họ rõ ràng là đang lấy đông h.i.ế.p yếu, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, xem thường Tân Án chỉ có một mình.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì chúng ta cũng thua rồi. Chi bằng tranh thủ trời chưa tối, nhanh chân đến điểm tiếp theo thôi.” Từ Mặc Thiến lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

Trần Tiệp vẫn còn ấm ức: “Nhưng mà…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lăng Hi kéo đi mất.

“Án tỷ, chị không sao chứ?” Tưởng Bạch Thanh và hai người kia vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han.

Bàn tay Tân Án hơi rát đau, cô lật bàn tay lên xem, lòng bàn tay đã ửng đỏ, trầy da nhẹ, nhưng với cô thì chẳng hề hấn gì: “Không sao, xước chút da thôi mà.”

Nói rồi, cô nhún vai đứng dậy.

Nhân viên công tác đã mang hộp cứu thương chạy tới, chuẩn bị băng bó cho cô.

“Cái này không cần thiết đâu mà.” Tân Án nhìn nhân viên công tác quấn hết lớp băng này đến lớp băng khác lên tay mình, có chút ái ngại.

“Không được, nếu để dính nước thì không tốt đâu.” Lâm Thi Quý kiên quyết ngăn cản ý định cởi trói cho bàn tay của Tân Án.

Thế là cuối cùng, Tân Án đành bất lực nhìn bàn tay mình bị băng bó trắng toát, trông chẳng khác nào móng giò heo, rồi dở khóc dở cười nói với mọi người: “Tôi đi bắt cá, tối nay ăn cá nướng nhé?”

Hà Thư hớn hở chạy tới xem: “Má ơi, Án tỷ, chị rốt cuộc làm thế nào mà có thể đi nhanh như vậy mà vẫn bắt được nhiều cá thế?”

Tân Án đắc ý đáp: “Còn phải xem chị là ai chứ bộ!”

“Xê ra ngồi nghỉ đi.” Nghiêm Húc đẩy nhẹ Tân Án, chuẩn bị nhóm lửa.

“Anh… biết nhóm lửa hả?” Tân Án nhìn vẻ lúng vụng của Nghiêm Húc, nghi ngờ hỏi.

“Có bật lửa, chẳng lẽ nhóm lửa khó lắm chắc.” Nghiêm Húc liếc xéo cô, nhét mẩu giấy đốt vào đống củi, kết quả giấy thì cháy hết mà lửa thì chẳng thấy đâu.

Tân Án bất lực thở dài: “Anh phải thổi vào thì nó mới cháy lên được chứ.”

Cô vừa định tự mình ra tay thì đã bị Nghiêm Húc ấn trở lại ghế: “Em bị thương rồi, ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi đi, để tôi tự làm.”

Tân Án: … Chị đây bị thương tay chứ có phải bị thương miệng đâu…
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 112: Chương 112



[Tôi lại tưởng tới nữa rồi, tui có tội lỗi quá.]

[A a a a, quá là đẹp đôi!]

Cuối cùng, Nghiêm Húc vẫn thành công nhóm được lửa dưới sự chỉ đạo bằng miệng của Tân Án. Trong khi đó, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư ngồi xổm cạnh nhau, vật lộn khổ sở với việc làm cá.

Tân Án nhìn hai người đẩy qua đẩy lại, không dám động tay, thật sự không thể chịu nổi nữa, bèn đứng dậy ngồi xổm xuống bên cạnh họ, bất đắc dĩ nói: “Để chị làm mẫu một con trước, rồi hai em học theo.”

Hai người như gà con mổ thóc, ra sức gật đầu đồng ý.

“Đầu tiên, phải làm cá ngất đi đã.” Tân Án nhấc một con cá lên, dùng mu bàn tay đập nhẹ một cái, sau đó nhanh nhẹn m.ổ b.ụ.n.g cá, xử lý xong xuôi rồi đứng lên nhìn hai người, vẻ mặt giám sát đầy nghiêm khắc.

“Làm ngất đi hả?” Hà Thư có chút do dự.

“Cậu làm đi.” Tưởng Bạch Thanh vội đẩy d.a.o cho Hà Thư.

Hai người vừa kêu oai oái vừa vụng về giải quyết mấy con cá, ngẩng đầu lên nhìn Tân Án với ánh mắt mong chờ được khen ngợi. Tân Án nhìn mấy con cá được xử lý còn khá thô ráp, nhưng cũng vui vẻ gật đầu.

[Cười c.h.ế.t tui, Tân Án đúng là y như đang trông con mọn.]

[Ô ô ô, mấy người họ đáng yêu quá vậy, "Đào Hoa Nguyên Ký" có thể cứ quay mãi được không!]

Vì lần này không phải sinh tồn đơn thuần như trước, tổ chương trình không cho phép mang theo gia vị các kiểu, nên mấy người vốn định nướng cá trực tiếp, nhưng bị Tân Án ngăn lại: “Nướng cá không thì chán lắm, chị làm cháo cá cho mọi người ăn.”

Lâm Thi Quý nghe mà nước miếng muốn ứa ra: “Cháo cá á? Chúng em dọc đường chỉ hái được ít trái cây, gia vị gì cũng không có, làm cháo cá kiểu gì?”

“Xem đây là cái gì này.” Tân Án lấy từ trong túi ra một túi nhỏ, bên trong toàn là ớt, sơn hồ tiêu, hoa tiêu: “Mấy thứ này cũng có thể làm nên chuyện đó.”

Ngay sau đó, ba người dưới sự chỉ huy của Tân Án bắt đầu thái cá, Nghiêm Húc thì lẳng lặng ngồi một bên nhóm lửa.

“Mọi người thái cá phiến dày quá rồi đó.” Tân Án cạn lời nhìn ba người: “Hay là Nghiêm lão sư thử xem?”

Cô thực ra chỉ thấy Nghiêm Húc một mình ngồi chán nên trêu đùa chút thôi, chứ không nghĩ là thật sự muốn Nghiêm Húc ra tay. Ai ngờ Nghiêm Húc liếc nhìn Tân Án một cái, lại thật sự đứng lên đi về phía này, khiến Tưởng Bạch Thanh ba người giật mình hoảng hốt.

“Thôi thôi, tôinói đùa thôi mà ha ha ha, sao dám phiền Nghiêm lão sư được chứ.” Tân Án vội vàng ngăn cản.

Nghiêm Húc nhướn mày: “Khinh thường tôi?”

“Sao dám ạ.” Lời đã nói ra khỏi miệng rồi, Tân Án cũng chỉ còn cách xuống nước, nhìn Nghiêm Húc thuần thục nhận lấy con d.a.o từ tay Hà Thư, bắt đầu tao nhã thái cá, từng lát cá mỏng tang, đều tăm tắp như tờ giấy trong suốt, khiến Tân Án nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

[A a a a, bao lâu rồi mới được thấy Nghiêm Đế trổ tài nấu ăn! Fan già xin cảm tạ Tân Án.]

[Hóa ra kỹ năng thái thịt mà Nghiêm Húc luyện khi đóng phim đầu bếp vẫn còn nguyên đai nguyên kiện!]

[Quá đỉnh!!!]

Hà Thư không thể tin nổi nhìn Nghiêm Húc: “Nghiêm lão sư, anh đỉnh quá đi!”

Nghiêm Húc khẽ cười một tiếng: “Chẳng qua là không muốn có người nghĩ tôi vô dụng thôi mà.”

Tân Án chột dạ cười cười: “Hắc hắc, Nghiêm lão sư thật là lợi hại, Nghiêm lão sư lợi hại hơn tôi nhiều.”

Đến cuối cùng, có vẻ Nghiêm Húc cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước kỹ năng thái thịt thảm họa của Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý, dứt khoát thầu hết chỗ cá còn lại. Tân Án nhìn những lát cá được Nghiêm Húc thái ra, trong lòng chỉ có một ý nghĩ:

[Bàn tay anh ấy đẹp thật đó!]

Nghĩ xong, cô giật mình thon thót, mình sao tự dưng lại mê sắc đẹp thế này?

Đây chẳng phải là điều tối kỵ của nữ minh tinh hay sao!

Tân Án lập tức sốc lại tinh thần, nhanh chóng bắt tay vào nấu cháo.

“Án tỷ, cháo này không có muối liệu có nhạt nhẽo không ạ?” Lâm Thi Quý có chút lo lắng hỏi.

“À đúng rồi ha, em nhắc chị mới nhớ.” Tân Án đứng dậy lấy từ trong ba lô ra một cái lọ nhỏ, bên trong đựng đầy nước biển mà cô đã chuẩn bị trước khi xuất phát.

Cô nàng đổ nước biển qua giấy lọc, rồi cho vào nồi đun sôi để làm muối. Đợi hơi nước bốc hơi hết, muối tinh khiết liền ra lò.

“Má ơi, chị còn biết cả làm muối nữa hả?” Hà Thư kinh ngạc đến ngây người.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 113: Chương 113



“Hồi nhỏ đi học có làm thí nghiệm khoa học rồi, đơn giản thôi.” Tân Án đáp.

Có muối rồi, Tân Án đem cá phiến mà Nghiêm Húc đã thái rửa sạch, ướp với sơn hồ tiêu một lúc, cháo trắng nấu sôi thì cho xương cá vào nấu vài phút, cuối cùng mới thả cá phiến vào, thêm muối và chút ớt gia vị, món cháo cá lát đơn giản mà thơm lừng liền hoàn thành.

Cháo cá sánh mịn, ấm bụng, cả năm người ăn một bữa no nê thỏa thuê, ngay cả Nghiêm Húc vốn không mấy mặn mà với cơm nước cũng ănhết một tô lớn.

Tân Án thấy Nghiêm Húc ăn xong rồi cầm bát không ngồi một bên, cứ tưởng anh chàng ngại lấy thêm, bèn tự tay nhận lấy bát từ tay anh, bắt đầu múc cháo cho Nghiêm Húc: “Một bát chắc chắn là không đủ với Nghiêm lão sư rồi, tôi múc thêm cho anh nhé.”

Nghiêm Húc nhìn bát cháo đầy vun, hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nhận lấy, từ tốn ăn từng muỗng.

Cô trợ lý nhỏ vẫn luôn dán mắt vào màn hình livestream, thấy Nghiêm ca của mình vậy mà ăn liền tù tì hai bát cháo, cảm động đến rơi nước mắt: “Má ơi, Nghiêm ca của tôi vậy mà ăn hết hai bát cháo, anh Trần, anh thấy chưa?”

Người đại diện của Nghiêm Húc – Trần Hoằng gật gù, ngược lại còn mang vẻ soi mói nhìn hai người đang ngồi gần nhau xì xụp ăn cơm trên màn hình livestream.

“Ôi, no quá, đã đời.” Hà Thư xoa xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn nói.

Năm người ăn no nê xong thì nhanh chóng thu dọn lều trại, chuẩn bị đi ngủ. Còn đội bên kia thì có vẻ không được ấm êm như vậy.

“Chúng tanghỉ tạm ở đây thôi.” Lăng Hi nhìn quanh quất.

“Nhưng mà chúng ta ăn gì đây?” Trương Uyển Uyển cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cởi ba lô xuống: “Cái rừng núi này đúng là quá kinh dị.”

“Nấu cháo đi, trời tối rồi, kiếm đồ ăn có vẻ hơi khó.” Từ Mặc Thiến đề nghị.

“Hả, tối nay lại chỉ có cháo thôi á? Tôi c.h.ế.t đói mất.” Trần Ngọc Lâm vừa gặm bánh mì vừa oán thán.

Đúng lúc này, Lăng Hi bất ngờ lấy từ trong ba lô ra một cái túi, bên trong rõ ràng là hai quả đu đủ và bốn quả táo, khiến mọi người xung quanh mắt tròn mắt dẹt vì kinh ngạc và vui mừng.

“Lăng Hi đỉnh thật, em hái được lúc nào thế, sao không hái nhiều thêm chút nữa?” Từ Mặc Thiến mừng rỡ nói, ít ra thì cũng có chút đồ ngọt bỏ bụng.

Lăng Hi ngượng ngùng gãi đầu: “À… ờ, cái này không phải em hái, là lúc chúng ta đi, Tân Án đưa cho em.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, Từ Mặc Thiến càng thêm xấu hổ, gượng cười: “À, ra vậy…”

[Quả nhiên Án tỷ nhà tui là đại lão mà.]

[Ô ô ô, Án tỷ tốt bụng quá đi mất.]

“Em không nên nhận mới phải.” Từ Mặc Thiến thở dài, ra vẻ dạy đời: “Theo như cô ấy nói thì chúng ta là đối thủ, em nhận đồ của cô ấy lỡ sau này bị cô ấy dùng làm cớ áp chế thì sao?”

Đội mình có cái gì đáng để người ta áp chế chứ, Lăng Hi âm thầm cạn lời nghĩ bụng.

“Cô ấy không phải người như vậy đâu, em thấy người ta tốt bụng mà.” Lăng Hi nói đỡ lời cho Tân Án.

Trương Uyển Uyển nghe xong liền bĩu môi lẩm bẩm: “Nếu mà người tốt thì đã không ở đó làm khó dễ chúng ta.”

Nói xong, cô lại cảm thấy nói như vậy trên sóng trực tiếp không ổn, vội vàng chữa cháy: “À không phải ý em nói cô ấy không nên làm vậy đâu nha, em chỉ là cảm thấy nếu chúng ta hợp tác với nhau thì biết đâu có thể thắng thôi.”

“Thôi được rồi, chúng ta cứ ăn cơm trước đã, lát nữa xem trên đường về có hái được chút trái cây nào không.” Từ Mặc Thiến ôn tồn nói, mọi người ai nấy đều biết Trương Uyển Uyển đang vớt vát, chỉ là không muốn cô vạ miệng làm ảnh hưởng đến hình tượng của cả đội thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội Tân Án lại tiếp tục lên đường, tiến về điểm tiếp theo. Họ cố ý chọn hướng ngược lại với đội kia, chỉ cần đội kia không cố tình lừa họ đi nhầm đường, thì có lẽ sẽ không chạm mặt nhau nữa.

“Án tỷ, chị xem kìa, phía trước hình như có cái… nhà.” Tưởng Bạch Thanh mắt tinh, thoáng liếc mắt đã thấy cảnh tượng lạ thường phía trước.

“Ở cái rừng sâu núi thẳm này mà lại có nhà á? Không phải là… ma ám đó chứ?” Hà Thư nghe Tưởng Bạch Thanh nói mà nổi hết da gà.

“Chúng ta đến xem thử đi.” Tân Án vốn chẳng sợ mấy chuyện ma quỷ, trái lại còn tò mò muốn biết vì sao ở nơi này lại có nhà. Theo lý thuyết, nơi này đã không còn thuộc khu nghỉ dưỡng nữa rồi, chẳng lẽ là tổ chương trình lại bày thêm trò gì mới?

Mấy người nhanh chân bước ra khỏi rừng cây, khi nhìn rõ kiến trúc trước mắt, Tân Án đột nhiên khựng lại, cứ như bị đóng băng tại chỗ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 114: Chương 114



“Sao cái miếu này lại ở đây!?” Tân Án đột ngột dừng chân.

Mọi người quay lại nhìn cô. Tưởng Bạch Thanh hỏi: “Án tỷ, chị sao vậy?”

Tân Án kinh ngạc nhìn ngôi miếu. Đây chẳng phải là ngôi miếu nơi mình c.h.ế.t sao!

Ý thức được đang phát sóng trực tiếp, Tân Án vội trấn tĩnh, cười gượng gạo dụi mắt: “Không sao, vừa bị sâu bay vào mắt.”

Hà Thư cũng phẩy tay trước mặt: “Ở đây nhiều côn trùng nhỏ thật. Chúng ta còn muốn vào xem không?”

“Đi xem đi.” Tân Án nói rồi bước nhanh tới trước, chỉ còn Nghiêm Húc nhìn theo bóng dáng cô vẻ nghi hoặc.

Tân Án đi theo mọi người, trong lòng kinh sợ. Chương trình đã khảo sát trước, nói đây chỉ là miếu hoang bình thường, không có tác dụng gì.

Lâm Thi Quý nhìn quanh: “Cảm giác đây đúng là miếu bình thường mà.”

Bước vào trong, Tân Án xác nhận: Chính là ngôi miếu trước khi mình chết! Tượng Phật Kim Quang tay nâng sen giữa miếu chính là tượng mình đã leo lên kiếp trước, giờ đã rách nát.

Sao ngôi miếu này lại ở đây? Chẳng lẽ đảo này là nơi mình đánh giặc kiếp trước sao? Tân Án kinh ngạc tột độ.

Từ khi thấy ngôi miếu, Tân Án mới có cảm giác mình thật sự tồn tại. Trước giờ mình luôn nghĩ mình có phải hư vô xuất hiện, không thuộc về thế giới này. Nhưng ngôi miếu này cho thấy, mình từng tồn tại trong lịch sử này.

Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy xót xa. Cô quyết định tìm cơ hội khi không có máy quay trở lại đây, xem có thể tìm được thông tin gì liên quan đến mình không.

“Đi thôi Án tỷ.” Tưởng Bạch Thanh đi một vòng không thấy gì đặc biệt, hỏi Tân Án đang đứng trước tượng Phật.

Tân Án chỉnh lại vẻ mặt, quay đầu: “Đi thôi.”

Mấy người lại lên đường. Tân Án vừa đi vừa ghi nhớ bản đồ, đánh dấu ngôi miếu.

Nghỉ trưa xong, năm người chiếm được điểm thứ hai, tiếp tục đi đến điểm thứ ba. Chỉ cần chiếm được điểm thứ ba, họ sẽ thắng.

Nhưng hôm nay họ gặp vấn đề: điểm đến có hai hướng trái phải, chắc chắn một bên đã bị đối thủ chiếm. Chọn sai đường thì rất khó quay lại.

“Vậy, tôi đi bên trái, mọi người đi bên phải.” Tân Án quyết định nhanh chóng. Vừa hay mình cũng muốn tìm cơ hội trở lại miếu.

“Không được.” Nghiêm Húc phản đối đầu tiên: “Tách ra ở đây sẽ phải ở một mình buổi tối, rất nguy hiểm.”

“Không sao, với tôi không tính là gì, một mình tôi còn nhanh hơn.” Tân Án nói.

Nghiêm Húc nhíu mày nhìn vẻ kiên quyết của Tân Án, không hiểu sao cô cứ muốn đi một mình.

Tân Án nhận ra nghi vấn của Nghiêm Húc, sợ anh nghi ngờ, đành nhượng bộ: “Vậy Thi Quý, em đi với chị bên trái đi.”

Lâm Thi Quý đồng ý ngay: “Không thành vấn đề.”

“Vậy phiền Nghiêm lão sư chăm sóc Hà Thư và Bạch Thanh.” Tân Án dặn dò, rồi lấy muối rang, ớt, nấm, đu đủ, tiêu rừng ra: “Mấy thứ này mọi người cầm, nếu không có gì ăn thì dùng nấm nấu cháo.”

Thấy Tân Án lấy đồ ra gần hết, Nghiêm Húc ngăn lại: “Được rồi, đủ rồi.”

“Vậy nhé.” Tân Án kéo khóa túi: “Chúng ta chia tay ở đây, hy vọng gặp lại khi đã thắng lợi.”

“Này…” Lúc Tân Án định đi, Nghiêm Húc gọi lại: “Em cẩn thận, có vấn đề gì thì về tìm bọn anh ngay.”

“Biết rồi.” Tân Án gật đầu.

[Má ơi lại ship cặp này rồi!]

[Nghiêm Húc lo lắng kìa, c.h.ế.t tôi!]

Sau khi tách ra, Tân Án và Lâm Thi Quý đi về bên trái, hái thêm rau dại và nấm, đến 6 giờ thì tìm được bãi đất bằng để nghỉ đêm.

“Từ đây đến điểm chắc không xa.” Tân Án xem bản đồ, nếu không phải quy định tối không được đi, mình đã tìm đến đó luôn rồi!

“Nghỉ ngơi thôi.” Lâm Thi Quý th* d*c ngồi xuống uống nước.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 115: Chương 115



“Ừ, nấu cơm đi, tối nay nghỉ sớm.” Tân Án cũng định nghỉ sớm, vì sau khi ngủ, máy quay sẽ tắt, mình có thể tranh thủ về miếu. Đi về chắc mất hai ba tiếng, không còn nhiều thời gian.

Bữa tối là canh rau dại nấm, cơm nấm và đu đủ tráng miệng, đơn giản nhưng no bụng.

“Đi với Án tỷ đúng là có đồ ngon, không biết bên kia thế nào.” Lâm Thi Quý thoải mái nói.

“Chắc cũng nấu cháo thôi.” Tân Án đáp: “Chị đi rửa mặt trước.”

Lâm Thi Quý thấy lạ, mấy hôm nay Án tỷ toàn tranh thủ lúc quy định ngủ để tìm đồ ăn trữ, sao hôm nay lại nghỉ sớm vậy.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, hôm nay đi cả ngày, Án tỷ chắc cũng mệt.

9 giờ tối, phòng phát sóng của Tân Án và Lâm Thi Quý đóng cửa, quay phim cũng nghỉ.

10 giờ, Tân Án quan sát, xác định vị trí camera, tìm góc khuất rồi mặc đồ tối màu, lẻn ra khỏi lều.

Rừng đêm tối đen, chỉ có ánh trăng, tiếng sâu kêu. Tân Án không sợ, nhanh chân bước đi.

Cô quá muốn biết chuyện gì ở ngôi miếu, càng gần miếu tim càng đập nhanh.

Một giờ sau, cô về tới miếu. Đêm xuống, ngôi miếu càng thêm thần bí. Tân Án bật đèn pin, đẩy cửa bước vào.

Tượng Phật Kim Quang đã rách nát, rất cũ kỹ. Miếu đầy bụi và mạng nhện. Tân Án s* s**ng khắp nơi nhưng không thấy gì.

Cuối cùng, mắt cô hướng về tượng Phật. Có linh tính mách bảo mình. Tân Án nghĩ rồi leo lên.

Đời trước mình c.h.ế.t ở tay Phật Kim Quang này, không ngờ lại về đây.

Tân Án sờ quanh tượng Phật, không biết chạm vào đâu, đột nhiên ở tay Phật xuất hiện một khe lõm. Tân Án kinh ngạc thò tay vào, sờ thấy một vật như cuộn giấy, hơi dày.

Cô kích động run tay. Không ngờ thật sự có đồ vật trong này!

Lo đoàn phim phát hiện mình biến mất, Tân Án kiểm tra lại miếu lần nữa rồi chuẩn bị ra về. Bỗng ngoài cửa có tiếng động, cô vội nhét cuộn giấy vào áo khoác, trốn sau cửa.

Cửa kẽo kẹt mở ra, một bóng đen bước vào. Tân Án định tìm cách thoát thân thì bóng đen dừng lại.

“Tân Án?” Bóng đen gọi, giọng trầm thấp vang lên.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 116: Chương 116



Nghe giọng nói quen thuộc, Tân Án khựng lại, chỉ còn cách bước ra khỏi cửa miếu.

“Nghiêm lão sư? Sao anh lại ở đây?” Tân Án vờ ngạc nhiên hỏi Nghiêm Húc, người cũng mặc đồ đen giống cô.

“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng chứ. Một mình con gái nửa đêm chạy đến nơi hoang vu này không sợ à?” Nghiêm Húc bất lực nói.

Anh vốn chỉ là trực giác mách bảo, lo lắng nên đến xem sao, không ngờ lại gặp Tân Án thật. Cô gái này gan cũng lớn quá đi.

Tân Án giải thích: “Thật ra tôi có một sở thích nhỏ…”

“Hả?” Nghiêm Húc nhướn mày nhìn cô, vẻ mặt như muốn xem cô bịa ra lý do gì.

Tân Án mặc kệ Nghiêm Húc tin hay không, hắng giọng nói một cách thần bí: “Tôi đặc biệt thích khám phá mấy miếu hoang, nhà bỏ hoang, mấy thứ thần bí ấy. Nên hôm nay thấy ngôi miếu này, tôi đã muốn tối phải đến thám hiểm ngay.”

Nói xong, cô nhìn Nghiêm Húc, cố tìm kiếm chút tin tưởng trong mắt anh.

“Vậy nên em nửa đêm không ngủ, còn trốn khỏi camera của đoàn phim, chỉ để đến đây thám hiểm?” Rõ ràng Nghiêm Húc không tin.

Kệ anh có tin hay không, dù sao đây là lý do của tôi, anh làm gì được tôi! Tân Án quyết tâm giả ngơ.

“Đúng vậy, chẳng phải tôi sợ đoàn phim không cho nên mới trộm đến sao? Trên đảo này ngoài chúng ta ra còn ai nữa đâu.” Tân Án cười gượng, rồi chuyển chủ đề: “Mà Nghiêm lão sư sao khuya lại đến đây ạ?”

“Tôi cũng thích thám hiểm, được chưa?” Nghiêm Húc nhếch môi cười bí hiểm.

Xem ra là không định nói thật, Tân Án nghĩ bụng.

“Vậy ạ, em thám hiểm xong rồi, Nghiêm lão sư cứ tự nhiên.” Tân Án nói rồi nghiêng người định đi ra, nhưng lại bị Nghiêm Húc chặn lại, vẫn giữ tư thế kỳ lạ chắn đường.

Làm gì vậy trời!

Dưới ánh trăng, Nghiêm Húc nghiêng mặt sao mà đẹp trai vậy!

Mỹ nam đứng trước mặt, tim Tân Án vô thức đập nhanh hơn.

“Em thật sự chỉ là vì tò mò thôi à?” Lúc này Nghiêm Húc hỏi rất nghiêm túc.

Tân Án thở dài: “Thiên chân vạn xác! Nếu không sao tôi học được mấy kỹ năng sinh tồn này, đều là do thường xuyên đi thám hiểm, cắm trại mà ra cả.”

“Thôi được rồi.” Nghiêm Húc buông Tân Án ra, không biết đang nghĩ gì. “Đi thôi.”

Có ý gì đây?

Dễ dàng bỏ qua cho mình vậy sao? Tân Án khó hiểu nhìn Nghiêm Húc cùng đi ra ngoài: “Nghiêm lão sư không thám hiểm nữa ạ?”

“Tôi ra ngoài đi dạo, được chưa?” Nghiêm Húc tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Vâng vâng vâng, vậy chúng ta không làm phiền anh nữa.” Tân Án xua tay.

“Tôi đưa em về.” Nghiêm Húc nói.

“Không cần không cần, anh đưa tôi về rồi lại quay lại đây mất bao lâu.” Tân Án vội xua tay, cô không dám để Nghiêm Húc đưa về: “Đường bên tôi dễ đi hơn, yên tâm đi.”

Thấy Nghiêm Húc vẫn đứng im, Tân Án đành tiến lên đẩy nhẹ: “Thôi mà, đi thôi đi thôi, mai còn phải đi bộ tiếp đấy, chúng ta còn phải giành vị trí nhất nữa anh quên rồi à?”

“Vậy em cẩn thận đấy.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói.

“Vâng vâng vâng, tạm biệt lão sư!”

Cuối cùng cũng tách ra được, Tân Án vừa đi vừa tranh thủ mở cuộn giấy ra xem dưới ánh trăng. Chỉ vừa liếc qua nội dung bên trong, cô đã kinh hãi đến mức đứng chôn chân tại chỗ rất lâu.

Trên cuộn giấy rành rành viết về cuộc đời cô, chính là cuộc đời của Tân Tiệp.

Tân Tiệp từ nhỏ giỏi ca múa, lễ nghi chu toàn, nhưng lại thích võ nghệ, nên lén tìm võ tướng giỏi để học. Đến khi quốc gia lâm nguy, thành sắp bị phá, nàng cởi bỏ xiêm y lộng lẫy, mặc giáp trụ cùng binh lính đánh lui quân địch, một trận thành danh.

Nàng từ nhỏ thông minh, thích đọc binh thư, lại có vũ lực, nên rất giỏi dụng binh. Trong nhiều trận chiến, nàng dùng binh pháp đánh bại địch, nhờ vậy lập uy danh trong quân.

Vì thế, nàng được quân sĩ kính trọng, bắt đầu ngày tháng chinh chiến khắp nơi, công danh ngày càng hiển hách. Trong khi đó, đệ đệ nàng lại là một kẻ vô dụng chỉ biết trốn trong cung, nên dân gian bàn tán xôn xao, thậm chí có người mong Tân Tiệp lên ngôi hoàng đế.

Nàng vốn là người bị xem nhẹ trong gia đình, nên cha mẹ coi nàng như cái gai trong mắt, nhưng vì sợ dân oán, chỉ có thể để mặc nàng chinh chiến.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 117: Chương 117



Câu chuyện sau đó là, trải qua năm tháng chinh chiến, nàng bị hoàng đế nghi kỵ, cuối cùng bị hãm hại c.h.ế.t tại chùa miếu.

Thật ra, nàng chưa bao giờ có ý định làm hoàng đế. Tất cả những gì nàng làm chỉ là để bảo vệ đất nước mà nàng đã lớn lên.

Đây là cuộc đời thật của Tân Tiệp. Nhưng trong cuộn giấy này lại viết khác. Cuộn giấy viết rằng Tân Tiệp vì có lòng soán vị, chỉ vì chút lợi trước mắt, bất chấp sự phản đối của bộ hạ, xông vào doanh trại địch, cuối cùng tự sát trong miếu đổ nát.

Sao hắn có thể như vậy!

Tân Án đọc xong cuộn giấy, tức giận đến run tay. Sao hắn có thể vì ổn định lòng dân mà bóp méo sự thật đến thế!

Nhưng hôm nay cô đã không còn là Tân Tiệp nữa. Đến thế giới xa lạ này, cô không thể làm gì cho quốc gia kia được nữa.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến.

Từ khi đến đây, cô vội vàng thích nghi và làm việc, dần quên đi chuyện kiếp trước. Nhưng hôm nay, khi phát hiện ngôi miếu đổ nát, chuyện kiếp trước lại như dòng sông cuộn trào ập về, khiến cô nhất thời không biết phải làm sao.

Tân Án lặng lẽ trở về lều trong bóng đêm. Lâm Thi Quý đã ngủ say, không hề tỉnh giấc.

Cô mở điện thoại, tìm kiếm "Tuyên Đế" – đây là niên hiệu của đệ đệ cô sau khi lên ngôi. Cô vốn không hy vọng sẽ tìm được gì, nhưng kết quả tìm kiếm hiện ra khiến Tân Án sững sờ.

Baidu ghi lại, Tuyên Đế vì chấp chính bê trễ, ngu dốt vô đạo, lên ngôi chưa đầy mười năm đã bị phế truất, quốc gia cũng bị nước láng giềng tiêu diệt.

Nhìn tin tức này, Tân Án không khỏi cảm thấy bi thương cho cố quốc. Nhưng Tuyên Đế vốn bất tài, bị diệt vong cũng là điều dễ đoán.

Tân Án thử tìm kiếm "Tân Tiệp" trong khung tìm kiếm, quả nhiên không có gì. Tuyên Đế chắc chắn không để danh tiếng của mình lưu sử sách.

Cuộn giấy này giấu trong miếu, chắc là do Tuyên Đế chột dạ, sợ mình hóa thành lệ quỷ tìm hắn, nên mới lập miếu thờ, giấu kín sự tích cuộc đời mình ở đây.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa, cô là một người vô hình trong lịch sử, không ai biết đến, cũng không ai tưởng nhớ đến cô.

Ôm những cảm xúc phức tạp, Tân Án mãi đến khuya mới ngủ được, sáng sớm đã tỉnh giấc.

Cô mơ một đêm toàn những giấc mơ kỳ lạ, đều là chuyện kiếp trước, khiến cô trong mơ cũng cảm thấy thân tâm mệt mỏi.

Bò ra khỏi lều, Tân Án vỗ vỗ mặt, xua đi những chuyện cũ. Cô biết mình đã có cuộc sống mới, không nên chìm đắm trong quá khứ.

“Tân Án? Chị dậy sớm vậy à?” Lâm Thi Quý bị tiếng động đánh thức, dụi mắt hỏi cô.

“Xin lỗi, có phải chị làm ồn đánh thức em không? Em ngủ tiếp đi, chương trình còn chưa bắt đầu mà.” Tân Án ngại ngùng nói.

Lâm Thi Quý cũng dụi mắt ngồi dậy: “Không sao, tối qua ngủ sớm quá, em ngủ không được nữa.”

Thế là Lâm Thi Quý cũng bò ra khỏi lều, cùng Tân Án ngồi ngắm bình minh.

“Bình minh ở đây mà ngắm ở tiểu viện nhà mình chắc siêu đẹp luôn.” Lâm Thi Quý nhìn ánh sáng hé rạng trong rừng nói: “Tân Án, chúng ta buổi ghi hình cuối cùng nếu có cơ hội, cùng nhau ngắm mặt trời mọc nhé!”

Tân Án khẽ mỉm cười: “Được thôi.”

Thật ra, mấy buổi ghi hình trước, cô đã một mình ngắm bình minh nhiều lần rồi, nhưng cô không có tế bào lãng mạn, chỉ thấy đó là mặt trời mọc mỗi ngày thôi.

Nhưng lần này có bạn bè bên cạnh, cảm giác lại khác hẳn.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 118: Chương 118



“Thi Quý này, chị muốn hỏi em một vấn đề.” Tân Án nhìn lên trời nói: “Nếu em biết một người, nhưng trên đời này không ai biết người đó tồn tại, em sẽ làm gì?”

Lâm Thi Quý nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao lại có người trên đời mà không ai biết đến chứ? Bố mẹ người đó chẳng lẽ không biết sao?”

“Nếu như bố mẹ hay người thân đều không còn nữa thì sao?” Tân Án hỏi tiếp.

Nghe vậy, Lâm Thi Quý lập tức tưởng tượng ra một đống cốt truyện: “Có phải người đó sống quá khép kín không ra ngoài, lại không có người thân thích, nên mới không ai biết đến sự tồn tại của người đó?”

“Coi như là vậy đi.” Tân Án bất đắc dĩ nói, chuyện đâu đâu ấy.

Lâm Thi Quý ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói: “Nếu là em, em sẽ muốn cho mọi người biết đến người này! Mà nếu em đủ hiểu biết về người đó, em sẽ viết một cuốn sách hoặc làm một bộ phim để mọi người biết đến người đó. Đương nhiên là khi em có đủ năng lực!”

Viết sách hoặc làm phim ư?

“Viết sách, là kiểu như truyện ký ấy hả?” Tân Án hỏi.

“Truyện ký thì khó quá, chuyển câu chuyện của người đó thành tiểu thuyết chắc dễ hơn đó.” Lâm Thi Quý nói: “Nhưng mà em thì chắc chắn không viết được sách rồi, khó quá trời.”

Tân Án im lặng ghi nhớ chuyện này, định bụng sau khi về sẽ tìm đọc thêm sách.

“Tân lão sư, Lâm lão sư, hai người dậy rồi ạ? Chúng ta chuẩn bị phát sóng trực tiếp thôi.” Nhân viên công tác thấy hai người đã dậy nhưng vẫn ngồi nói chuyện phiếm, bèn ra nhắc nhở, còn 5 phút nữa là 7 giờ.

Lâm Thi Quý giật mình nhảy dựng lên: “Ôi, em còn chưa rửa mặt, chưa trang điểm nữa!”

Nói rồi cô vội vàng ôm túi trang điểm chạy đi, dáng vẻ hốt hoảng của cô khiến Tân Án bật cười.

“Tân lão sư, chị không cần chuẩn bị gì ạ?” Nhân viên công tác thấy Tân Án vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi hơi sốt ruột.

Tân Án lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi rửa mặt thôi.”

Nhân viên công tác nghe vậy nhìn kỹ mặt Tân Án.

Ờ ha, mặt mộc của chị ấy đúng là không cần lo lắng về vấn đề trang điểm rồi. Nhân viên công tác lặng lẽ ngắm vẻ đẹp tự nhiên của Tân Án một chút, rồi lại im lặng lui xuống.

Đến 7 giờ, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu. Tân Án và Lâm Thi Quý đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị xuất phát. Lâm Thi Quý chỉ vội vàng đánh lớp nền và kẻ lông mày.

Bình luận của cư dân mạng:

[Lão bà ơi!! Lão bà mặt mộc của tôi!]

[Mặt mộc của Tân Án đỉnh thật sự, đến quầng thâm mắt cũng không có luôn kìa.]

[Tân Án có thể cứ để mặt mộc luôn không vậy? Tôi chụp hình lia lịa đây.]

[Án tỷ mặt mộc đúng chuẩn tiểu bạch hoa! Trang điểm lên lại thành Án tỷ khí chất ngời ngời.]

Hai người bắt đầu lên đường, hướng về điểm đến cuối cùng. Cùng lúc đó, Nghiêm Húc và đồng đội cũng đã xuất phát.

Đoạn đường này xem như khá thuận lợi. Tân Án và Lâm Thi Quý vừa đi vừa kiếm đồ ăn, cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng trước 12 giờ trưa.

“Tân Án? Tiếc là hai người đến chậm một bước rồi nha.” Khi Tân Án và Lâm Thi Quý chuẩn bị từ trong rừng cây chui ra, Trần Tiệp từ phía trước lao tới, dẫn đầu cắm lá cờ lên, tự mãn nhìn hai người.

“Bọn họ!” Lâm Thi Quý nhìn năm người từ từ bước ra từ phía sau thân cây, kinh ngạc ngây người.

“Bọn họ chắc là đã đoán được chúng ta sẽ đến đây nên chờ sẵn rồi.” Tân Án khá bình tĩnh nói.

Mình đúng là xui xẻo mà, sao lại đụng phải bọn người này chứ, Tân Án thầm nghĩ.

Bình luận của cư dân mạng:

[Ha ha ha Tân Án và bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp, lần nào cũng gặp nhau được]

[Đội Tân Án hết cơ hội thắng rồi còn gì.]

“Nếu hai đội mình chạm mặt nhau ở đây, thì coi như lần này hòa nhau.” Từ Mặc Thiến từ sau thân cây bước ra nói.

May mắn là đội của Từ Mặc Thiến khá nhanh chân. Sau khi rời khỏi điểm trung tâm, họ đã chọn điểm đến tiếp theo gần điểm trung tâm nhất, chỉ mất ba tiếng đồng hồ là tới.

Trong khi đó, đội của Tân Án đến điểm tiếp theo lại mất gần năm tiếng. Điều này có nghĩa là chỉ cần họ nhanh chóng chiếm được điểm thứ hai, vẫn có cơ hội hòa.

Ra là bọn họ tính toán như vậy, Tân Án hiểu ra. Biết rằng đội mình đã mất ưu thế xuất phát trước, đối phương chỉ có thể đánh cược rằng hai đội sẽ chạm trán ở cùng một điểm, như vậy sẽ thành thế hòa 2-2.

Chỉ tiếc là họ đã không ngờ rằng Tân Án dám tách đội, một mình ở lại trong rừng qua đêm, nên vô tình loại trừ khả năng đội Tân Án sẽ chia nhau hành động.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 119: Chương 119



“Không ngờ cuối cùng chúng ta lại có thể hòa nhau một trận, xem ra các người cũng không mạnh cho lắm.” Trần Tiệp đắc ý ra mặt. Với anh ta, chỉ cần không thua đội Tân Án, thì hòa cũng chẳng sao.

“Chính bản thân cậu đi chiếm điểm giữa, đây cũng là vi phạm quy tắc rồi còn gì.” Đúng là ông trời có mắt mà, Trương Uyển Uyển nghĩ thầm, nhưng không dám nói ra.

“Sao mấy người lại đắc ý vậy?” Tân Án buồn cười hỏi, nhóm người này có cần tự tin thái quá vậy không.

“Chẳng lẽ hai người tách nhau ra hành động?” Lăng Hi, người có vẻ thông minh nhất trong đội đối phương, có dự cảm không lành.

Trần Ngọc Lâm cười khẩy: “Không thể nào đâu, tách ra chẳng khác nào tự mình muốn ngủ đêm trong rừng.”

Nghe vậy, Lăng Hi càng thêm bất an. Nếu là Tân Án, thì việc cô ấy và Lâm Thi Quý ngủ đêm trong rừng cũng không có gì lạ. Thậm chí, anh còn cảm thấy Tân Án có thể một mình sống sót qua đêm trong rừng cũng không phải chuyện không thể.

“May mà bọn tôi may mắn, không chiếm được điểm giữa nhưng lại đi được điểm gần nhất, còn hai người lại đi cái điểm xa nhất.” Từ Mặc Thiến chậm rãi nói.

Nhưng ánh mắt Tân Án lại dừng trên tấm bản đồ trong tay cô ta.

Có gì đó không đúng!

Từ Mặc Thiến cũng chú ý thấy ánh mắt của Tân Án, vội giả vờ bình tĩnh giấu bản đồ ra sau lưng. Vừa nãy đắc ý quá nên quên mất phải cất bản đồ đi. Cô ta chỉ có thể cầu nguyện rằng Tân Án không nhìn thấy gì.

Nhưng Tân Án là ai chứ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta: “Từ lão sư, bản đồ trong tay cô có thể cho tôi xem một chút được không?”

Mặt Từ Mặc Thiến tái mét, lùi lại một bước: “Bây giờ kết thúc rồi, cô còn muốn xem bản đồ của tôi làm gì?”

“Đúng đó, bản đồ là của các đội, cô có tư cách gì mà đòi xem?” Trần Tiệp bất mãn nói. Anh ta không biết Tân Án lại giở trò quỷ gì, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng chắc chắn không có chuyện gì tốt.

“Nếu bản đồ của hai đội giống nhau, thì xem một chút có sao?” Tân Án cười nhạt nói: “Hay là chúng ta trao đổi bản đồ xem thử?”

“Tân Án, cô làm cái trò gì vậy hả?” Từ Mặc Thiến cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Cô đang nghi ngờ bọn tôi?”

Bình luận của cư dân mạng:

[Tân Án làm cái gì vậy, điên rồi à?]

[Thiến Thiến tính tình tốt thật đó, là tôi, tôi đã chửi cho rồi, có phải cùng đội đâu mà đòi xem bản đồ người ta.]

[Tân Án đây là bị ảo tưởng sức mạnh hả, tưởng mình là đại ca trong chương trình này chắc.]

[Đừng vội chửi, cảm giác sắp có cú lật kèo rồi đó]

“Thì đúng là tôi đang hơi nghi ngờ đó, vậy nên cô có thể cho tôi xem không?” Tân Án nói thẳng.

Từ Mặc Thiến không ngờ Tân Án lại không nể mặt mình như vậy, nói năng khó nghe đến thế. Dù sao thì đây cũng là chương trình phát sóng trực tiếp, dù thế nào thì cũng phải giữ chút thể diện cho hình tượng của mình chứ. Vậy mà Tân Án lại chẳng hề nể nang.

“Không biết giở trò quỷ gì nữa, hay là cô cứ đưa cho cô ta xem đi?” Trần Ngọc Lâm vẻ mặt khó hiểu nói.

“Tôi…” Từ Mặc Thiến vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, trong lòng rối loạn tột độ.

Cô ta luôn cẩn thận không xem bản đồ trước ống kính máy quay, chính là vì sợ bị cư dân mạng chụp lại được, phát hiện ra bản đồ của cô ta và Tân Án không giống nhau.

Đây là bản đồ mà công ty riêng đã nhờ nhân viên công tác chuyên về địa hình của đoàn phim vẽ riêng cho cô ta, chỉ là để cô ta có thể giành chiến thắng trong chương trình, cũng là để xây dựng hình tượng nhân vật thông minh cơ trí mà cô ta đang cố gắng tạo dựng cho vai diễn trong một bộ phim sắp tới.

Nhưng hôm nay, nếu bị vạch trần ngay trên sóng trực tiếp, thì cô ta xong đời thật rồi!
 
Back
Top Bottom