Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 100: Chương 100



“Em cũng không thể tin được, đây đúng là bánh từ trên trời rơi xuống mà!” Tân Án vẫn còn lâng lâng trong niềm vui khó tin.

“Không được, chị còn rất nhiều việc phải làm!” Giang Tâm đột nhiên đứng phắt dậy, khí thế hừng hực như một nữ chiến binh.

“Chị phải tìm người xem xét hợp đồng ngay lập tức, nếu không có vấn đề gì thì phải nhanh chóng ký rồi gửi đi!”

“Vội vàng vậy sao ạ?” Tân Án hỏi, có chút ngạc nhiên trước sự sốt sắng của Giang Tâm.

“Còn phải hỏi! Steven đã công khai rồi, tin tức sẽ lan nhanh thôi. Cái hợp đồng đại diện này không phải bánh mì thông thường đâu, chắc chắn có khối người nhòm ngó. So với Blossom, Josie tính là cái thá gì!”

Giang Tâm quả quyết: “Chị tuyệt đối không để ai cướp mất hợp đồng đại diện này khỏi tay em lần nữa đâu!”

“Vậy thì em giao hết cho chị Giang đó!” Tân Án cười tươi, hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của quản lý mình.

Lần này, Giang Tâm không đích thân đưa Tân Án trở lại đảo. Sau khi Steven rời đi, cô lập tức gọi Triệu Hi đến đón Tân Án, còn mình thì tất bật đi lo liệu hợp đồng. Chỉ có Triệu Hi đồng hành cùng Tân Án đến tận bến thuyền.

“Án tỷ, em chỉ đưa chị đến đây thôi nhé. Em sẽ cổ vũ cho chị trước giờ phát sóng trực tiếp!” Triệu Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tân Án, động viên.

“Được rồi, em mau về đi.” Tân Án đáp lời, rồi bước lên thuyền.

“Án tỷ! Lâu quá không gặp!” Vừa bước chân vào khoang thuyền, Tân Án đã thấy Tưởng Bạch Thanh vẫy tay chào đón. Ba người họ đã tụ tập sẵn ở sofa.

“Mau lại đây, mau lại đây!” Lâm Thi Quý bí ẩn vẫy tay, gọi Tân Án đến.

Xem ra lại có chuyện gì xảy ra rồi, Tân Án tò mò bước tới.

“Nghe nói Hứa Lị Lị bỏ cuộc rồi.” Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng nói, liếc nhìn Trần Tiệp đang ngồi thu lu một góc, mặt mày ủ dột.

Quả nhiên là bỏ cuộc. Tân Án không mấy bất ngờ. Thật ra, việc Hứa Lị Lị có thể trụ được đến buổi ghi hình thứ tư đã là một điều kỳ diệu rồi. Giờ ngay cả chỗ dựa là Trần Tiệp cũng chẳng buồn đoái hoài đến cô ta, cộng thêm việc bị cư dân mạng chửi bới tơi tả, việc cô ta rút lui là điều dễ hiểu.

“Án tỷ, trông chị không ngạc nhiên chút nào vậy?” Hà Thư tò mò hỏi.

“Nếu cô ta còn mặt mũi đến đây mới là lạ đó. Giờ này Weibo của cô ta toàn là bình luận chửi rủa thôi.” Lâm Thi Quý bĩu môi nói.

“Vậy thì lần này chúng ta có thể yên tĩnh hơn rồi.” Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng nhận xét.

“Chưa chắc đâu, còn không biết tổ chương trình lại giở trò gì nữa. Thiếu một người, mà Trần Tiệp thì chỉ có một mình, tổ chương trình chắc chắn không để chuyện đó xảy ra đâu.” Tân Án phân tích.

Thuyền chậm rãi rẽ sóng, tiến về hòn đảo quen thuộc. Nhìn thấy căn nhà nhỏ nhắn dần hiện ra trước mắt, cả bốn người đều cảm thấy bồi hồi nhớ nhung.

“Cuối cùng cũng trở lại rồi.” Hà Thư dang rộng hai tay, đón làn gió biển mơn man.

“Mọi người tập trung lại đây nhé, chuẩn bị phát sóng trực tiếp!” Một chiếc thuyền khác từ xa tiến đến, mang theo thông báo tập hợp của tổ chương trình.

[Đến rồi đây!]

[Nằm vùng đến xem vợ yêu!]

[Thư Bảo! Thư Bảo!]

Vừa mở livestream, hàng loạt bình luận đã đổ vào như thác lũ. Chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, số lượng người xem đã vượt mốc một triệu, con số này gấp không biết bao nhiêu lần so với buổi phát sóng đầu tiên. Tổ chương trình nhìn thấy mà mặt mày nở hoa.

“Vì lý do cá nhân, Hứa Lị Lị đã rời khỏi chương trình. Hiện tại chúng ta sẽ tiếp tục với năm người.” Lương Việt thông báo: “Nhưng lần này, chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi thăng cấp hoàn toàn mới.”

“Lần này sẽ là chiến đấu đồng đội!”

Chiến đấu đồng đội ư? Bốn người đội cũ nhìn nhau, trong lòng có chút lo lắng. Bốn người họ thì không thành vấn đề, nhưng còn Trần Tiệp…

Trần Tiệp đứng cạnh đó lập tức đen mặt. Anh ta linh cảm thấy bốn người kia chắc chắn sẽ hợp sức đối phó mình.

“Không chỉ có các bạn, lần này chúng ta sẽ chào đón những đồng đội hoàn toàn mới, cùng nhau trải qua những ngày sắp tới.” Lương Việt tiếp tục: “Trước hết, hãy cùng chào đón vị khách đầu tiên!”

Lại thêm người mới ư? Đội bốn người nhìn nhau, thoáng chút hụt hẫng. Xem ra những ngày tháng yên bình, thảnh thơi đã đến hồi kết thúc rồi.

Dân mạng cũng có chung suy nghĩ.

[Không phải chứ, chương trình hot lên rồi là mời thêm người mới vào à? Không muốn xem mấy gương mặt lưu lượng kia đâu!]

[Trước giờ mấy người họ ở chung với nhau ăn uống chơi đùa vui vẻ lắm mà, sao còn phải thêm người vào nữa chứ?]

[Chúng tôi chỉ muốn xem bốn người họ sinh tồn thôi, không muốn xem mấy cái trò thi đấu mệt mỏi này đâu!]
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 101: Chương 101



Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc thuyền đang tiến lại gần. Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm. Khách mời mới lên sân khấu mà cũng bày đặt rình rang quá vậy? Hồi xưa họ đến đây có được đối xử long trọng thế này đâu, toàn bị quăng quật mỗi người một nơi, chật vật không chịu nổi.

“Trương Uyển Uyển? Sao cô ta lại tới đây?” Tưởng Bạch Thanh có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói khi nhìn rõ người bước xuống thuyền.

Tân Án hoàn toàn không có ấn tượng gì về cái tên này. Phải nói là cô gần như không biết gì về giới giải trí, ngoại trừ vài gương mặt quá đình đám. Nghe Tưởng Bạch Thanh giới thiệu đây là một tiểu hoa đán đang lên, nhìn dáng vẻ yếu đuối, mong manh như bạch liên hoa của cô ta khi bước xuống thuyền, Tân Án bỗng có một dự cảm chẳng lành.

Đừng hỏi vì sao, hỏi là trực giác phụ nữ mách bảo thôi.

Vì đang phát sóng trực tiếp, mọi người cũng không dám bàn tán quá nhiều. Trương Uyển Uyển cười tươi rói tiến đến bắt tay, ôm chào từng người, thực hiện một loạt các động tác giao tiếp xã giao gượng gạo.

“Em hâm mộ chị từ lâu rồi đó, chị Tân Án.” Trương Uyển Uyển ngọt ngào nói với Tân Án.

“Tôi mới hai mươi tuổi thôi, chắc chưa đến mức phải gọi chị đâu ha ha ha." Tân Án trêu lại.

Nụ cười trên mặt Trương Uyển Uyển thoáng cứng đờ, nhưng rồi lại nhanh chóng nở rộ: “Vậy tính ra chị còn lớn hơn em hai tuổi đó, mong em chiếu cố chị nhiều hơn nha.”

Ngay sau Trương Uyển Uyển là Lăng Hi bước xuống. Ra là đồng đội của Hà Thư, cùng nhóm Galaxy, lại còn là cây hút fan trong nhóm vũ đạo. Hà Thư tròn mắt nhìn Lăng Hi, ngạc nhiên đến há hốc mồm.

“Được lắm, dám gạt tôi!” Hà Thư chỉ tay vào Lăng Hi, giả vờ hờn dỗi.

“Đừng đổ thừa cho tổ chương trình nha, tôi là tôi tự nguyện đến xem cậu ở đây sống sung sướng cỡ nào thôi đó.” Lăng Hi nhún vai, trêu lại.

[Aaaa! Lăng Hi đến rồi!]

[Aaaa! CP Lãnh Thuộc của tôi đến rồi! Aaaaa!]

“Lãnh Thuộc CP” là tên fan đặt cho couple Hà Thư và Lăng Hi, cũng là couple được yêu thích nhất nhì trong nhóm. Sự xuất hiện của cả hai người trong cùng một khung hình khiến fan hâm mộ gào thét ầm ĩ. Phòng livestream tràn ngập tiếng “aaaa”, đủ thấy công ty quản lý Hà Thư đang tận dụng triệt để độ hot của “Đào Hoa Nguyên Ký” để tăng nhiệt cho nhóm Galaxy.

“Hai người phải đối đầu nhau đó, đừng quên.” Tân Án đột ngột chen vào nhắc nhở.

“À đúng rồi ha, cậu là đội khác, cậu tránh ra!” Hà Thư vội vàng trốn sau lưng Tân Án, đẩy Lăng Hi về phía Trương Uyển Uyển. Lăng Hi chỉ biết bất lực đi về phía đồng đội mới.

Tiếp theo là Trần Ngọc Lâm, người mẫu đang lên. Cô nàng cao ráo, mảnh khảnh, bước xuống thuyền mà cứ như đang sải bước trên sàn catwalk, dáng điệu đầy khí chất.

Đến đây, mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc. Nhưng khi Từ Mặc Thiến xuất hiện, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc. Đây chẳng phải là tiểu hoa đán đang hot nhất hiện nay sao? Tay nắm giữ mấy bộ phim truyền hình đình đám, vậy mà lại chịu đến cái show tạp kỹ này ư?

“Má ơi, show của chúng ta đúng là hốt bạc rồi hay sao mà mời được cả Từ Mặc Thiến vậy?” Lâm Thi Quý hít một hơi thật sâu, cảm thán.

“Hay là chúng ta nên tự giác lui sang một bên cho rồi.” Tưởng Bạch Thanh nói đùa, giọng có chút tự ti.

Tân Án vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Suy cho cùng, cô cũng chỉ đến đây để ghi hình một show tạp kỹ thôi. Việc tổ chương trình muốn duy trì độ hot là điều dễ hiểu. Hào quang mới mẻ của cô đã dần phai nhạt, việc tìm kiếm những chiêu bài mới là điều tất yếu.

“Chúng ta cứ chơi hết mình là được, đừng nghĩ nhiều quá.” Tân Án trấn an mọi người.

“Chúng ta… hình như là không thể chơi hết mình được nữa rồi.” Hà Thư lẩm bẩm, mắt không rời khỏi người vừa bước xuống thuyền cuối cùng. Tưởng Bạch Thanh dõi theo ánh mắt Hà Thư, cũng há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này còn gây sốc hơn cả lúc Từ Mặc Thiến xuất hiện.

Tân Án bất lực nói: “Mọi người cứ giữ bình thường là được.”

“Án tỷ, chị nhìn kìa.” Lâm Thi Quý không đáp lời Tân Án, mà xoay người cô lại, hướng về phía chiếc thuyền.

Tân Án vốn đang quay lưng về phía thuyền, bị Lâm Thi Quý xoay người một cách bất ngờ, vừa vặn đối diện với người đàn ông đang chậm rãi bước xuống.

“Nghiêm Húc?!”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 102: Chương 102



Tân Án ngây người nhìn Nghiêm Húc tiến đến, trong lòng không khỏi thắc mắc: Người này sao lại xuất hiện ở đây?

“Án tỷ, bình tĩnh chút đi, đang phát sóng trực tiếp đó!” Hà Thư giật mình khi thấy Tân Án cứ nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, vội kéo cô trở lại thực tại.

“À, ừm, chị chỉ hơi ngạc nhiên thôi.” Tân Án hoàn hồn, có chút ngượng ngùng: “Tổ chương trình của chúng ta đúng là chịu chơi thật.”

[Ha ha ha ha ha, dáng vẻ ngạc nhiên của Tân Án đáng yêu quá, hai người họ quen nhau hả?]

[Aaaa, sao lại mời được Nghiêm Húc vậy trời! Anh ấy bao nhiêu năm rồi không lên show tạp kỹ mà!]

[Anh ấy vừa đóng máy là chạy đến đây luôn hả? Không ngờ lại có thể thấy Nghiêm Húc trên show tạp kỹ!]

Cộng đồng mạng gần như phát cuồng. Nghiêm Húc đó! Người chỉ xuất hiện trên màn ảnh phim truyền hình và điện ảnh, suốt 5 năm qua chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tạp kỹ nào ngoài phỏng vấn. Hơn nữa, lần này anh còn lặn lội vào rừng sâu núi thẳm đóng phim, đến cả ảnh hậu trường cũng không có. Fan của Nghiêm Húc đã nhớ anh đến phát điên rồi!

Chỉ trong vòng 5 phút, cái tên Nghiêm Húc đã leo lên vị trí #1 hot search Weibo với tốc độ chóng mặt. Lượng người xem livestream cũng tăng vọt, gấp đôi chỉ trong 10 phút Nghiêm Húc xuất hiện.

Ai nấy đều tò mò muốn biết show tạp kỹ này có ma lực gì mà mời được cả Nghiêm Húc tham gia.

“Chào mọi người.” Nghiêm Húc lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách, chào hỏi mọi người rồi lặng lẽ đứng sang một bên.

“Mọi người đã tập trung đông đủ, vậy chúng ta sẽ công bố thử thách lần này.”

Lương Việt cầm loa nói lớn: “Lần này là chiến đấu đồng đội. Đầu tiên, chúng ta sẽ chọn ra đội chiến thắng thông qua trò chơi bóng chuyền bãi biển. Đội chiến thắng sẽ có quyền ưu tiên trong thử thách chính thức buổi chiều, vì vậy mọi người hãy cố gắng hết sức nhé!”

Bóng chuyền bãi biển…

Tưởng Bạch Thanh nhìn đội đối thủ, hai chàng trai trông nhanh nhẹn hoạt bát, cộng thêm Trần Ngọc Lâm cao gần 1m8. Nhìn lại đội mình, cô nàng thì là dân mù thể thao chính hiệu, Lâm Thi Quý trông cũng chẳng khá khẩm hơn, Hà Thư thì gầy gò ốm yếu, có vẻ chỉ có Trần Tiệp và Tân Án là có chút hy vọng.

“Em căng thẳng vậy làm gì?” Tân Án bật cười khi thấy Tưởng Bạch Thanh đảo mắt liên tục.

“Em thấy đội mình khó thắng quá.” Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng thì thầm vào tai Tân Án.

“Có chị ở đây, em sợ gì chứ?” Tân Án tự tin nói.

[Án tỷ ngầu quá!!!]

[Cảm giác Án tỷ có thể chấp cả đội kia luôn ấy chứ.]

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

“Trần Tiệp!” Vừa thấy bóng bay đến trước mặt Trần Tiệp, anh ta lại làm như không thấy gì, khiến Lâm Thi Quý tức muốn nổ tung.

“Tôi không thấy bóng mà.” Trần Tiệp nhún vai, thái độ vô lại.

Lúc này, đối phương cũng nhận ra điểm yếu của đội Tân Án nằm ở Trần Tiệp. Thế là bóng liên tục nhắm vào phía anh ta. Đến khi Trần Tiệp lần thứ hai “vô tình” làm Hà Thư ngã nhào, khiến đội không đỡ được bóng, Tân Án cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bước lên từ khu vực nghỉ ngơi.

“Chúng tôi xin đổi người.” Nói xong, cô quay lưng về phía ống kính, lườm nguýt Trần Tiệp một cái cháy mặt: “Anh, xuống đi.”

[Trần Tiệp đúng là quá đáng, Thư Bảo bị anh ta đụng trúng mấy lần rồi kìa.]

[Không biết chơi thì cút xuống có được không hả?]

[Án tỷ ra tay rồi kìa!! Mau tiễn Trần Tiệp lên đường đi!]

Có lẽ là do ánh mắt lườm của Tân Án quá sắc bén, Trần Tiệp ngơ ngác lùi xuống sân.

Tân Án đứng vào vị trí của Trần Tiệp. Lúc này, tỷ số là 1:7, đội đối phương đã dẫn trước với khoảng cách quá xa. Bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Nghiêm Húc, Tân Án cười khẩy một tiếng, bắt đầu phát bóng.

Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, bóng đã sượt qua cổ áo Lăng Hi, rơi xuống vạch giới hạn một cách chuẩn xác. Lăng Hi thậm chí còn cảm nhận được một luồng sát khí.

[Má ơi, Án tỷ nổi giận thật rồi, đỉnh quá đi]

[Không biết còn tưởng Án tỷ ném vũ khí gì qua ấy chứ]

Cơn giận dữ bùng nổ giúp Tân Án phát huy sức mạnh phi thường. Một mình cô gánh cả bốn người đối phương, khiến Hà Thư, Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh cảm thấy mình như người vô hình, lặng lẽ lùi về phía sau chuẩn bị ứng cứu khi Tân Án không đỡ được bóng.

Nhưng Tân Án không cho họ cơ hội đó. Một mình cô xông pha trận mạc, chơi như lên đồng.

“Cô ấy sao mà lợi hại vậy?” Trương Uyển Uyển nghiến răng nói. Vừa đỡ quả bóng của Tân Án mà tay cô đã đỏ ửng lên, Tân Án đúng là không nương tay chút nào.

“Có ý tứ.” Nghiêm Húc hiếm hoi nở một nụ cười hứng thú, khiến fan xem livestream lại được dịp gào thét ầm ĩ.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 103: Chương 103



Không biết từ lúc nào, trận đấu bóng chuyền đã biến thành màn solo giữa Tân Án và Nghiêm Húc. Bóng của Nghiêm Húc đều nhắm về phía Tân Án, bóng của Tân Án cũng chỉ nhắm về phía Nghiêm Húc. Hai người như thể đang so kè cao thấp, những người còn lại trên sân hoàn toàn bị bỏ rơi, không tài nào chen chân vào được.

Cuối cùng, đội Nghiêm Húc giành chiến thắng, tỷ số sát nút, chỉ kém đội Tân Án một quả bóng. Chủ yếu là do Trần Tiệp đã để thua quá nhiều điểm ở đầu trận. Khi Trần Tiệp trở lại sân, anh ta cảm nhận rõ ánh mắt khó chịu của những người khác, nhưng anh ta chẳng hề bận tâm.

Anh ta chỉ là không muốn đội này được yên ổn mà thôi.

“Tốt, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút, có thể tự đi kiếm đồ ăn. Buổi chiều chúng ta sẽ chính thức bắt đầu thử thách.” Lương Việt thông báo.

Vì số lượng phòng ốc còn lại không nhiều, lại thêm việc phòng nào phòng nấy đều bẩn thỉu, đội Nghiêm Húc quyết định bỏ qua việc dọn dẹp, ngồi tạm xuống bãi biển.

“Chúng ta ăn gì đây?” Trần Ngọc Lâm xoa bụng đói meo: “Tôi xem trên video thấy mọi người toàn ăn hải sản mà.”

“Hay là chúng ta vào rừng cây tìm thử xem?” Lăng Hi đề nghị, cậu đã sớm nóng lòng muốn thử tài sinh tồn.

“Thôi đi, trong rừng nhiều sâu lắm.” Trương Uyển Uyển lắc đầu nguầy nguậy: “Dù sao buổi chiều chắc chúng ta cũng phải vào rừng thôi, giờ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Trong khi đó, bốn người đội kia, trừ Trần Tiệp ra, đã quen đường quen nẻo, bắt đầu chuẩn bị đi kiếm ăn. Lần này Hà Thư đi biển cùng Tân Án, Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh thì vào rừng.

“Hai cậu đi rừng thật sự ổn chứ?” Hà Thư có chút lo lắng cho hai cô gái.

“Yên tâm đi, bọn tớ đi rừng bao lần rồi, không sao đâu. Cậu cứ ở biển đi theo Án tỷ kiếm thật nhiều đồ ăn vào nhé.” Tưởng Bạch Thanh nói qua loa rồi cùng Lâm Thi Quý xách giỏ vào rừng.

“Yên tâm đi, họ ổn thôi.” Tân Án nói: “Thật ra là em đó, em chắc chắn muốn xuống biển chứ?”

“Dạ chắc ạ, mấy ngày nay không có lịch trình em đều đi học lặn, em lặn được mà.” Hà Thư sợ Tân Án không cho đi cùng, vội vàng cam đoan.

[Nhóc con nhà tôi ngầu quá đi]

[Thư Bảo đáng yêu ghê, như đàn em nhỏ của Án tỷ ấy ha ha ha.]

Thấy Hà Thư quả quyết như vậy, Tân Án không hỏi thêm nữa, dẫn cậu đi về phía bờ biển.

“Này, họ xuống nước kìa!” Trần Ngọc Lâm nhìn thấy hai bóng đen chuẩn bị xuống biển, vội kéo Trương Uyển Uyển chạy theo.

Tân Án vừa chuẩn bị lặn xuống thì nghe thấy hai giọng nữ liên tục gọi tên mình. Quay đầu lại, cô thấy Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm đang chạy về phía mình.

“Có chuyện gì sao?” Tân Án hỏi.

“À… ờm, chúng tôi xem video của cô thèm quá trời, có thể tiện thể mang cho chúng tôi ít tôm hùm với bào ngư được không?” Trần Ngọc Lâm ngỏ lời.

Nghe xong câu này, Tân Án cạn lời. Đúng là “tiện thể” thật…

“Đúng đó, dù sao chúng tôi đến đảo của các người cũng coi như là khách mà. Chúng tôi không cần nhiều đâu, chục con thôi là được rồi.” Trương Uyển Uyển lại nở nụ cười ngọt ngào với Tân Án.

Hà Thư đứng bên cạnh nghe không lọt tai nữa, đang định lên tiếng giúp Tân Án thì một giọng nói âm dương quái khí đã nhanh nhảu vang lên: “Hai người không có tay à?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 104: Chương 104



Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm ngơ ngác quay đầu lại, Nghiêm Húc đang đứng dựa tường, tay đút túi quần, lạnh lùng nhìn họ.

“Chúng tôi… Anh…” Trần Ngọc Lâm lắp bắp, không nói nên lời. Sao Nghiêm Húc lại có thể nói thẳng như vậy trên sóng trực tiếp chứ?

[Ngọa tào! Nghiêm Đế của tui ngầu quá!]

[Tự dưng thấy Nghiêm Húc và Tân Án có chemistry ghê, quỳ trước cặp đôi này!]

[Đúng là chỉ có Nghiêm Húc mới dám nói thẳng như vậy thôi ha ha ha ha.]

Nghiêm Húc vốn nổi tiếng là độc miệng, dám nói dám làm, chẳng sợ đụng chạm ai. Lâu dần, fan và cư dân mạng cũng quen với tính cách này của anh.

Điều quan trọng nhất là hồi mới vào nghề, Nghiêm Húc từng vướng vào một vụ lùm xùm trên mạng. Khi đó, anh bị cư dân mạng chỉ trích thậm tệ, nhưng cuối cùng sự thật được phơi bày, hóa ra anh mới là người bị hại. Vụ việc ầm ĩ đó giúp Nghiêm Húc nhận được vô số cảm tình từ công chúng.

“Chúng ta là cùng đội mà.” Trương Uyển Uyển dè dặt nhắc nhở. Họ kiếm được đồ ăn chẳng phải là cả đội đều được ăn sao?

“Vậy thì sao?” Nghiêm Húc nhướng mày: “Nghe giọng điệu vừa rồi của hai người, tôi còn tưởng cô ấy là người bán hải sản đấy.”

Nghe vậy, Tân Án âm thầm cạn lời. Anh chàng này đá xoáy người khác thì cứ xoáy thôi, sao còn lôi cả cô vào nữa chứ?

“Thôi được rồi, chuyện đội các người tự giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây.” Nói xong, liền kéo tay Hà Thư, lặn xuống biển.

“Ngại quá, em không nghĩ tới.” Trương Uyển Uyển biết là đang phát sóng trực tiếp, không thể làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, đành cúi đầu xin lỗi.

“Lời xin lỗi của cô đối với tôi có ích gì?” Nghiêm Húc chẳng thèm liếc mắt nhìn hai cô nàng, quay người bỏ đi.

Mười phút sau, khi Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm diễn xong màn “kiểm điểm sâu sắc” trước ống kính và quay lại điểm tập trung, họ phát hiện Từ Mặc Thiến, Lăng Hi và Nghiêm Húc đã ngồi quây quần bên bếp lửa, chuẩn bị đồ ăn.

“Đây là đâu ra vậy?” Trần Ngọc Lâm ngạc nhiên nhìn đống đồ ăn trước mắt, nào trứng gà, nào gạo, nào ớt.

“Trứng gà và gạo là Tân Án mang đến, còn nấm với ớt là Nghiêm lão sư và Lăng lão sư ra ngoài hái về.” Từ Mặc Thiến giải thích.

Mặt Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm lúc đỏ lúc trắng, nhất thời không biết nói gì.

[Tân Án đúng là người tốt bụng mà]

[Hai cô nàng kia vừa nãy đúng là hơi vô lễ thật.]

Thật ra, không phải Tân Án và đồng đội không muốn chia sẻ đồ ăn, mà là tổ chương trình liên tục nhắc nhở đây là trò chơi đối kháng. Nếu cứ giúp đỡ lẫn nhau thì việc chia đội đâu còn ý nghĩa gì. Vì vậy, ai đành phận nấy mà thôi.

Tổ chương trình cũng không đến nỗi quá vô tình. Vì đội Nghiêm Húc không có chỗ nghỉ ngơi, họ đã dựng một chiếc lều trại tạm bợ cho đội anh. Nghỉ ngơi một lúc, thử thách đối kháng chính thức bắt đầu.

“Trần Tiệp, có phải anh vẫn còn ý định phá đám không?” Trước giờ tập trung, bốn người đội cũ kéo Trần Tiệp vào phòng nói chuyện riêng.

“Tôi có phá đám gì đâu.” Trần Tiệp chối bay: “Hôm nay trạng thái tôi không tốt thôi, xin lỗi.”

Ai nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của anh ta cũng biết thừa là cố ý. Tân Án cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ gật đầu cho qua rồi chuẩn bị đi tập trung.

“Án tỷ, nếu lát nữa anh ta lại phá đám thì sao?” Lâm Thi Quý lo lắng hỏi.

“Để xem tôi trị anh ta thế nào.” Tân Án cười khẩy, tự tin đáp.

Thấy Tân Án có vẻ chắc chắn như vậy, Lâm Thi Quý mới yên tâm phần nào. Dù sao, nếu cô đã nói vậy thì nhất định là có đối sách rồi.

Điểm tập trung.

“Thử thách lần này của chúng ta là trò chơi chiếm điểm. Trên hòn đảo này có tổng cộng 5 điểm, đội nào chiếm được nhiều điểm nhất sẽ là đội chiến thắng cuối cùng. Đương nhiên, các bạn còn phải sinh tồn trong rừng cây hai ngày một đêm nữa.” Lương Việt vừa dứt lời đã gây ra một trận xôn xao.

“Còn phải ở rừng cây qua đêm nữa sao?” Trương Uyển Uyển nhỏ giọng oán trách. Lúc đến, tổ chương trình đâu có nói vậy. Cô đến đây là thấy Tân Án nhàn nhã ở bờ biển nên mới đồng ý tham gia. Sao giờ lại còn phải vào rừng cây nữa?

“Không thể nào.” Từ Mặc Thiến cũng hiếm khi tỏ ra kinh ngạc.

“Chúng tôi sẽ cung cấp lều trại, bản đồ, nước uống, bánh mì và gạo cơ bản. Còn lại, các bạn phải tự xoay sở.” Lương Việt nói tiếp: “Vì đội mới chiến thắng trò bóng chuyền bãi biển, nên họ sẽ có quyền ưu tiên xuất phát trước 10 phút.”

“PD Lương.” Tân Án đứng ra: “Tôi muốn hỏi một chút, phần thưởng chiến thắng vòng trước của chúng tôi có áp dụng cho đội đối phương không?”

Lương Việt cứ tưởng Tân Án sẽ dùng đặc quyền kho báu để hủy bỏ quyền ưu tiên xuất phát của đội bạn. Sau khi nhận được tín hiệu “không sao cả” từ đạo diễn chính, Lương Việt gật đầu: “Không vấn đề gì. Chỉ cần không trái với quy tắc, điều kiện gì cũng có thể áp dụng. Nhưng cô chắc chắn muốn dùng chứ?”

Cô cảm thấy đối với Tân Án mà nói, việc đội bạn xuất phát trước 10 phút chẳng phải chuyện gì to tát. Dùng đặc quyền vào việc này chẳng phải quá lãng phí sao?

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Tân Án quay đầu lại nhìn ba người đồng đội, bỏ qua Trần Tiệp: “Chị có thể sử dụng chứ?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 105: Chương 105



Tưởng Bạch Thanh, Hà Thư và Lâm Thi Quý đương nhiên không có ý kiến gì. Dù sao, kho báu này là do Tân Án tìm được, quyền quyết định thuộc về cô là điều đương nhiên.

“Chị cứ tự quyết định đi.” Hà Thư nói.

“Khoan đã.” Trần Tiệp bất ngờ lên tiếng: “Ít nhất thì bây giờ chúng ta cũng là một đội đúng không? Cô dùng đặc quyền mà không bàn bạc với đồng đội một tiếng sao?”

Tân Án cảm thấy buồn cười: “Tôi vừa chẳng phải đang bàn bạc với đồng đội của tôi đây sao?”

Rõ ràng là cô không coi anh ta là đồng đội. Trần Tiệp nghiến răng: “Tôi biết trước đây giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng bây giờ chúng ta là đồng đội, phải cùng nhau vào rừng hai ngày một đêm. Chắc chắn sẽ có lúc cô cần đến sự giúp đỡ của tôi.”

“Có lẽ vậy.” Tân Án đáp cho có lệ.

Trần Tiệp tưởng Tân Án đã mềm lòng, vội vàng nói tiếp: “Vậy cô nói thử xem cô định dùng đặc quyền gì đi, đừng có tự ý quyết định rồi đến lúc lãng phí thì sao?”

“Đây là kho báu anh tìm được à?” Tân Án hỏi vặn lại.

Ý là, kho báu không phải của anh, liên quan gì đến anh?

Sắc mặt Trần Tiệp cứng đờ, lùi lại một bước: “Thôi được rồi, cô muốn làm gì thì làm đi.”

“Đừng để ý đến anh ta, chúng em đồng ý để chị dùng đặc quyền.” Tưởng Bạch Thanh lên tiếng bênh vực Tân Án.

Thấy đội Tân Án có vẻ đã thống nhất ý kiến, Lương Việt gọi Tân Án lại: “Các bạn đã quyết định dùng đặc quyền gì chưa? Chỉ có một cơ hội duy nhất, nói ra là không thể hối hận đâu nhé.”

“Nghĩ kỹ rồi.” Tân Án thản nhiên nói: “Chúng tôi muốn đổi đồng đội.”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả Lương Việt cũng ngớ người ra một lúc. Tân Án đúng là gan dạ thật.

[666, Án tỷ đỉnh quá, tôi ghét cay ghét đắng cái tên Trần Tiệp rồi]

[Tân Án có hơi độc ác quá không, dù sao cũng là người cùng nhau ghi hình mấy mùa rồi mà]

[Mấy người đừng có thánh mẫu quá, quên hết mấy trò anh ta giở trò trước đây rồi à?]

[Âm thầm mơ mộng Tân Án và Nghiêm Đế về chung một đội]

[Ha ha ha, đừng mơ nữa, ai dám cướp Nghiêm Húc chứ, chắc là Lăng Hi thôi, để còn được ở bên Thư Bảo.]

“Chờ một chút.” Lương Việt đi đến chỗ điện thoại, trao đổi với đạo diễn chính.

Nghe Tân Án nói vậy, sắc mặt Trần Tiệp càng tái mét: “Tân Án, cô nhất thiết phải làm đến mức này sao? Cô không sợ bị cư dân mạng chửi bới à?”

“Anh chẳng phải cũng không muốn ở chung đội với tôi sao? Tôi là đang nghĩ cho anh đó. Anh xem sắc mặt anh từ lúc đến đây đã không tốt rồi, cứ tiếp tục thế này có ổn không?” Tân Án vẫn không quên đá xoáy Trần Tiệp.

“Cô…!” Trần Tiệp nghiến răng, cứng họng không nói nên lời.

“Tân Án, em muốn đổi ai?” Lương Việt nhận được sự đồng ý của đạo diễn, quay lại hỏi.

“Đổi Trần Tiệp thành…” Tân Án ngập ngừng một chút. Vốn dĩ cô định đổi Lăng Hi cho Hà Thư vui, nhưng khi quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt hóng hớt, thích thú của Nghiêm Húc đang đứng xem kịch vui ở một bên. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

“Đổi thành Nghiêm lão sư đi!”

Nói rồi, Tân Án nở một nụ cười tươi rói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 106: Chương 106



Mọi người xung quanh đều ngây người. Tân Án đúng là to gan thật, dám cả gan chọn Nghiêm Húc về đội của mình.

[Tân Án ngầu bá cháy ha ha ha.]

[Tôi lọt hố cặp này rồi! Mấy người nhìn ánh mắt họ kìa!]

[Nghiêm Húc liệu có đồng ý không? Đội kia có Từ Mặc Thiến là bạn diễn chung của anh ấy, còn đội Tân Án thì anh ấy chẳng quen ai]

[Tân Án sẽ bị vả mặt sớm thôi, cô ta tự tin thái quá rồi]

“Tân Án à, Nghiêm lão sư hơi ngại giao tiếp xã hội, chắc sẽ không đồng ý đâu. Em đổi người khác đi.” Từ Mặc Thiến cười cười, đứng ra khuyên nhủ: “Em với Trần Tiệp hình như có chút hiểu lầm, nên hóa giải mới phải.”

Nghe Từ Mặc Thiến lên tiếng, Tân Án mới để ý đến cô. Từ nãy đến giờ, cô nàng cứ lặng lẽ đứng cạnh Nghiêm Húc, nên Tân Án không mấy ấn tượng.

Nhưng nhìn tình hình này, chẳng lẽ Từ Mặc Thiến và Nghiêm Húc có gì đó mờ ám?

Nếu đúng là vậy, thì chẳng phải cô đang cố tình chia rẽ uyên ương sao? Tân Án vừa định mở miệng đổi Lăng Hi thì…

“Tôi đồng ý.” Nghiêm Húc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, buông ra một câu chắc nịch.

“Nghiêm Húc?!” Từ Mặc Thiến ngạc nhiên quay phắt sang nhìn anh, vẻ mặt khó tin.

“Sao vậy?” Nghiêm Húc tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt như muốn nói “Cô quản được tôi chắc?”

Từ Mặc Thiến cúi đầu, nhỏ giọng: “Không… không có gì.”

“Chắc là do em lợi hại quá, nên Từ lão sư sợ đội họ mất đi một chiến binh mạnh nhất đó mà.” Tân Án cười phá tan bầu không khí gượng gạo: “Nhưng Trần Tiệp cũng rất cừ, dù gì anh ấy cũng sống sót trên đảo này mấy lần rồi.”

“Chính là nó đó” Từ Mặc Thiến gượng cười đáp: “Cứ gọi tôi là Mặc Thiến là được rồi.”

Thấy người được chọn đã gật đầu đồng ý, Lương Việt bước ra điều phối: “Được rồi, vậy đội các bạn cứ chờ ở đây nhé. Bây giờ phát vật tư cho mọi người, 10 phút sau chúng ta xuất phát.”

“À đúng rồi, để tránh mọi người hăng hái quá mà quên ăn quên ngủ, chúng tôi quy định mỗi đêm 10 giờ tối phải vào lều trại, không được di chuyển, 7 giờ sáng hôm sau mới được rời lều, giữa trưa 12 giờ và 6 giờ chiều phải nấu cơm.” Lương Việt bổ sung thêm.

Đây đích thị là quy tắc tổ chương trình đo ni đóng giày cho riêng Tân Án. Trời biết nếu không có quy định này, có khi Tân Án một mình càn quét hết cả 5 điểm trong vòng một ngày ấy chứ.

Nhận đồ ăn và lều trại xong, ai nấy đều bắt đầu nhồi nhét vào ba lô.

“Án tỷ, lều trại để em vác cho, chị đi đầu dò đường, không nên mang vác nặng.” Hà Thư thấy Tân Án định vác lều trại thì vội ngăn lại.

“Ừ, cũng được.” Tân Án không khách sáo, đặt lều trại xuống đưa cho Hà Thư: “Vậy lều còn lại do Nghiêm lão sư phụ trách nhé?”

Nói rồi, cô nhìn thẳng Nghiêm Húc, ánh mắt như thách thức anh mà dám từ chối thì liệu hồn.

“Được thôi.” Nghiêm Húc chẳng hề phản ứng, tiến lên nhận lấy chiếc lều trại từ tay Tưởng Bạch Thanh.

[Tự dưng thấy bí mật gì đó, chuyện gì thế này, sao Nghiêm Đế cứ có vẻ bất lực trước cô ấy vậy!]

[Xin đừng ship nhảm nhí, cảm ơn]

[Ship couple vui vẻ thôi mà, fan Nghiêm đừng quá khắt khe nha]

[Nghiêm Đế chỉ là không muốn so đo thôi…]

Thu xếp hành lý xong xuôi, Tân Án chăm chú xem bản đồ trên tay. Năm điểm được phân bố rải rác ở khắp nơi, muốn chiếm điểm nhanh chóng, tốc độ là yếu tố then chốt.

“Án tỷ, chúng ta bắt đầu từ điểm này nhé?” Lâm Thi Quý ghé lại gần, hỏi ý kiến.

Họ có thể tùy ý chọn một điểm xuất phát. Tổ chương trình sẽ có xe đưa họ đến bìa rừng, vào rừng rồi mới tính là chính thức bắt đầu thử thách.

“Đội kia chắc chắn sẽ chọn điểm giữa thôi.” Tân Án suy tư nói.

Đội đối phương có quyền ưu tiên xuất phát, chắc chắn sẽ đi trước chiếm cứ điểm trung tâm dễ thủ nhất.

Chợt nghĩ đến điều gì, cô thở dài: “Biết thế lúc nãy đã thông đồng với Nghiêm lão sư, bảo anh nhường cho mình thắng vòng trước rồi.”

“Vậy chẳng phải em bị liên lụy rồi sao? Rõ ràng là đội em thắng mà lại không được hưởng quyền lợi của đội thắng.” Nghiêm Húc nhướn mày, trêu lại.

“Không, anh sẽ có được quyền lợi lớn nhất của chương trình này.” Lâm Thi Quý bí ẩn nói, đến cả Tân Án cũng tò mò quay sang nhìn cô: “Đó chính là… được làm đồng đội với bug lớn nhất của chương trình – Án tỷ!”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 107: Chương 107



Nghiêm Húc bật cười, cạn lời: “Vậy thì đúng là vinh hạnh của tôi rồi.”

“Không không không, được cùng đội với Nghiêm lão sư mới là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng. Thầy Nghiêm gia nhập đúng là rồng đến nhà tôm, nhà tôm thêm vinh hạnh mà, Tân Án khoa trương đáp lời.

[Ha ha ha ha, Tân Án làm tui cười c.h.ế.t mất]

[Hai người họ đấu võ mồm thú vị ghê.]

[Vậy mà có người dám cà khịa Nghiêm Đế! Bái phục!]

“Xì.” Nghiêm Húc cười khẩy một tiếng: “Thôi được rồi, chúng ta chọn đại một đường đi thôi.”

“Chọn điểm giữa.” Tân Án không cần suy nghĩ, đáp ngay.

“Điểm giữa… liệu chúng ta có kịp không?” Tưởng Bạch Thanh có chút lo lắng, nhỡ đâu họ đến nơi thì điểm giữa đã bị đối phương chiếm mất, chẳng phải là công cốc sao.

“Điểm giữa là khu vực giao tranh, dù có bị chiếm rồi, chúng ta đi đến điểm khác cũng không xa.” Nghiêm Húc bất ngờ lên tiếng giải thích: “Hơn nữa, nhìn vẻ mặt tự tin của cô ấy kìa, chắc chắn là có chủ ý gì rồi.”

Tân Án không ngờ Nghiêm Húc lại chịu ra mặt giải thích giúp mình, vội vàng gật đầu: “Đúng là như vậy.”

“Vậy thì chuẩn bị xuất phát thôi, đội kia đã đi trước gần 10 phút rồi.” Hà Thư vốn dĩ luôn nghe theo Tân Án, không chút do dự gật đầu đồng ý.

Tân Án chợt nhớ ra điều gì, chạy đến chỗ Lương Việt hỏi: “Này PD, chỉ cần đội nào đến điểm giữa đầu tiên và cắm cờ đội lên là chiếm điểm thành công đúng không? Sau đó có đội khác đến cũng vô dụng phải không?”

“Đúng vậy.” Lương Việt gật đầu, nhưng vẫn có chút bất an: “Em định tự mình xông thẳng đến điểm giữa trước à?”

“He he, lát nữa PD sẽ biết thôi.” Tân Án nháy mắt tinh nghịch với Lương Việt, sợ PD đổi ý, lập tức xoay người chạy biến.



Đạo diễn chính ở trung tâm điều khiển nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao cứ thấy bất an.

Màn hình bên kia, đội Tân Án đang túm tụm lại, không biết nhỏ to bàn tính chuyện gì. Nghiêm Húc vẫn giữ phong thái tay đút túi quần, đứng tách biệt nhưng vẫn lắng nghe.

“Tôi từ chối.” Nghiêm Húc lên tiếng.

“Nghiêm lão sư, chuyện này liên quan đến danh dự của cả đội đó.” Tân Án ra sức thuyết phục: “Anh cứ dẫn mấy mấy người này theo sau đi, để tôi một mình xông đến điểm giữa trước. Không thì cả đám người cùng nhau hành động, khó mà vượt qua được đội kia lắm.”

Nghiêm Húc: … Sao tự dưng anh có cảm giác như mình đang đóng vai phụ huynh giữ trẻ thế này?

“Tôi đi điểm giữa, em đi cùng họ.” Nghiêm Húc nói.

“Anh mới đến đây lần đầu, có quen thuộc địa hình rừng núi ở đây không?” Tân Án nghi ngờ hỏi: “Chúng tôi đã ở trong rừng suốt tuần trước rồi, quen thuộc địa hình ở đây hơn.”

Nghiêm Húc im lặng.

Thấy anh không nói gì, Tân Án càng được đà lấn tới: “Mấy bạn ấy đều rất nghe lời, lại không hề yếu đuối, với lại cũng quen thuộc rừng núi ở đây rồi. Anh cứ ở phía sau dẫn dắt họ là được. Nghiêm lão sư lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng làm quen với rừng núi thôi mà. Đợi đến điểm tiếp theo, tôi sẽ để anh đi trước, được không?”

“Phụt.” Tưởng Bạch Thanh nhịn hết nổi, bật cười thành tiếng, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lâm Thi Quý: “Án tỷ dỗ người khác y như dỗ con nít vậy.”

Câu nói này lọt vào tai Nghiêm Húc. Mặt anh tối sầm lại, quay mặt đi: “Tùy em.”

[Ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tui, Tân Án đúng là đang dỗ con nít hả?]

[Hai người họ y như ba mẹ đang bàn nhau ai ở nhà trông con vậy ha ha ha ha]

[Lọt hố rồi!]

Thấy Nghiêm Húc gật đầu đồng ý, Tân Án lập tức khoác ba lô lên vai, nhanh tay phác họa lại bản đồ, thắt chặt dây giày, trông như chỉ chờ Lương Việt hô một tiếng là cô sẽ lao ra ngay lập tức.

“Cô ấy lúc nào cũng như vậy à?” Nhìn bóng dáng hăng hái của Tân Án, Nghiêm Húc khẽ tò mò.

“Đúng vậy đó lão sư, đừng nhìn Án tỷ vậy thôi, chứ thật ra chị ấy đáng yêu lắm, ngoài lạnh trong nóng đó.” Lâm Thi Quý đáp lời.

Nghiêm Húc im lặng, không nói gì thêm. Không ngờ, so với cô bé năm xưa, Tân Án đã thay đổi nhiều đến vậy.

Nhưng nhìn bóng dáng sốt sắng, nóng lòng muốn thử của Tân Án, trông cô chẳng khác nào một chú cún con chỉ chờ mệnh lệnh là sẽ lập tức lao ra, đúng là có chút… đáng yêu thật.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 108: Chương 108



“Được rồi, các em xuất phát đi.” Lương Việt nhìn đồng hồ, ra lệnh cho Tân Án.

“Vâng ạ, tôi sẽ liên tục đánh dấu đường đi trên cây, mọi người cứ theo dấu mà đi nhé.” Tân Án cẩn thận dặn dò, rồi quay sang Nghiêm Húc: “Nghiêm lão sư, làm ơn anh trông nom giúp tôi ba người họ nhé.”

Nói xong, cô chẳng hề lưu luyến, xoay người lao vào rừng cây, bỏ lại ba người đồng đội và Nghiêm Húc mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

“Nghiêm lão sư, làm phiền anh rồi.” Hà Thư ngoan ngoãn nhìn Nghiêm Húc.

“Chúng em cũng quen thuộc rừng cây lắm, sẽ không làm phiền anh đâu ạ.” Tưởng Bạch Thanh khoanh tay trước ngực, ra dáng cứ sai bảo em đi.

“Đúng đó đúng đó.” Lâm Thi Quý cũng ra sức gật đầu.

Nghiêm Húc đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cảm giác này không khác gì mấy năm trước, khi anh về nhà và thấy một lũ trẻ con vây quanh xin chữ ký.

“Tôi cũng không lợi hại đến thế đâu.” Nghiêm Húc bất lực xoa trán: “Đi thôi, chúng ta cũng đừng tụt lại quá xa.”

[Ha ha ha ha, y như ông bố già trông đàn con nít.]

[Lâu lắm rồi mới thấy Nghiêm Đế tham gia show tạp kỹ, sao dạo này anh ấy đáng yêu thế.]

[Bao lâu rồi chưa được thấy một Nghiêm Húc tươi rói như vậy, huhu.]

Đội Tân Án và đội đối thủ không cùng điểm xuất phát, nhưng quãng đường đến điểm giữa thì gần như tương đương, nên cuộc đua này chủ yếu là xem ai nhanh hơn.

Đội đối diện, vì trừ Trần Tiệp ra, những người còn lại đều lần đầu vào rừng, nên họ buộc phải đi cùng nhau. Đi được một đoạn, Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm bắt đầu tụt lại phía sau.

“Mấy người đi chậm chút được không? Ở đây nhiều muỗi quá!” Trương Uyển Uyển mếu máo nói.

“Đối phương chắc chắn cũng nhắm đến điểm giữa, chúng ta muốn chiếm thế thượng phong thì không thể chậm được.” Trần Tiệp sốt ruột nói.

Từ Mặc Thiến nhìn Trần Ngọc Lâm phía sau, thấy cô nàng mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, liền nói: “Hay là chúng ta đi trước đi, Lăng Hi, em ở lại dẫn hai bạn ấy đi cùng.”

“Vâng ạ.” Lăng Hi cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tốc độ, quay đầu lại tìm hai cô nàng.

“Đi thôi.” Từ Mặc Thiến thấy vấn đề đã được giải quyết, vội vàng cùng Trần Tiệp tăng tốc đuổi theo.

[Thiến Thiến đúng là người điềm tĩnh, yêu quá]

[Trương Uyển Uyển và Trần Ngọc Lâm đến đây làm gì vậy trời, yếu đuối vậy chỉ tổ kéo chân sau.]

[Lăng Hi cũng lịch thiệp ghê.]

Trong khi đội đối diện kêu trời than đất, thì đội Nghiêm Húc lại ung dung tự tại, bốn người nhàn nhã dạo bước trong rừng, vừa đi vừa tìm kiếm dấu hiệu mà Tân Án để lại, cứ như đang chơi trò săn tìm kho báu.

“Đây này đây này!” Lâm Thi Quý mắt tinh, lại phát hiện ra dấu hiệu của Tân Án, mừng rỡ hô lên: “Tớ tìm được 6 cái rồi nha, mấy người thua xa tớ rồi!”

“Tớ chỉ kém cậu một cái thôi, có gì mà đắc ý.” Hà Thư không chịu thua, bước nhanh về phía trước, chăm chú tìm kiếm dấu hiệu của Tân Án trên cây.

Nghiêm Húc: … Anh rốt cuộc là đang tham gia cái show tìm dấu hiệu quái quỷ gì thế này?

[Ha ha ha ha, bọn họ hài hước quá.]

[Nhìn vẻ mặt bất lực của Nghiêm Húc kìa ha ha ha ha ha.]

[Bên này tháng ngày bình yên, bên Tân Án thì cứ như đang ở chiến trường, hai khung cảnh đối lập nhau một trời một vực.]

Như thể đang xông pha nơi chiến trường, Tân Án vẫn luôn giữ tốc độ cao, thoăn thoắt luồn lách giữa rừng cây, cứ như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Cô không quên thường xuyên để lại dấu hiệu trên cây.

“Anh quay phim, anh còn ổn chứ?” Tân Án nghe thấy tiếng th* d*c của anh quay phim, bèn chậm bước lại hỏi han.

“Không… không sao, tôi dù gì cũng xuất thân từ lính đặc chủng mà.” Anh quay phim nghiến răng đáp.

Tuy miệng nói vậy, Tân Án vẫn gật đầu, nhưng bước chân đã chậm lại: “Cảm giác chúng ta sắp đuổi kịp đội kia rồi, đi chậm lại nghỉ ngơi một chút đã.”

Anh quay phim: [Cô nói chậm lại nghe mà lọt tai ghê.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 109: Chương 109



Tuy nói là đi chậm, nhưng tay Tân Án vẫn không ngừng nghỉ. Bản đồ tổ chương trình phát chỉ là bản đồ sơ sài, còn bản đồ cô đang nhớ trong đầu là bản đồ đánh dấu đồ ăn từ trước, chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều. Dọc đường đi, hễ phát hiện thứ gì ăn được, cô đều cẩn thận ghi chú lại.

Đúng 5 giờ chiều, Tân Án đặt chân đến điểm giữa.

“Chắc là chưa ai đến đây đâu nhỉ.” Tân Án nhìn quanh quất, tìm thấy chỗ cắm cờ, không chút do dự cắm lá cờ đội mình lên.

Điểm giữa là một bãi đất trống, xung quanh cây cối thưa thớt, khá lý tưởng để nghỉ chân. Tân Án đoán rằng các điểm khác cũng tương tự như vậy.

Cắm cờ xong, Tân Án không nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào việc tìm kiếm củi và đồ ăn. Thật ra, dọc đường đi cô đã tìm được kha khá thứ, nhưng vì phải chạy đua với thời gian nên chỉ kịp hái vội một ít, đánh dấu lại để lát nữa Nghiêm Húc và đồng đội đến thu hoạch.

Vì vẫn còn thời gian, Tân Án bắt đầu khảo sát địa hình xung quanh, bất ngờ phát hiện một con suối nhỏ, nước trong vắt, còn có thể lờ mờ thấy bóng cá.

Tân Án mừng rỡ trong lòng, vậy là bữa tối nay không cần lo nữa rồi!

Đã làm thì làm cho trót, Tân Án xắn cao ống quần, bắt đầu bắt cá.

[Án tỷ lần này đến cả xiên cũng không dùng luôn hả, bắt cá bằng tay trực tiếp luôn?]

[Bắt tay khó lắm đó.]

Con suối này khá nông, nên Tân Án dứt khoát bỏ qua kiểu bắt cá bằng xiên, lội thẳng xuống suối, chăm chú tìm kiếm bóng dáng những chú cá nhỏ. Chỉ thấy cô nhắm kỹ mục tiêu, nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi nhanh như chớp giơ tay tóm gọn, chú cá nhỏ giãy đành đạch trong tay cô.

“Cá hơi bé.” Tân Án ngắm nghía con cá, có vẻ không hài lòng lắm. Cô lấy ra một chiếc chậu gấp gọn từ ba lô, đổ nước suối vào, rồi lại tiếp tục xuống suối bắt cá.

Đến khi bắt được con thứ sáu, Tân Án mới hài lòng leo lên bờ. Cả quá trình diễn ra trong vòng chưa đầy 10 phút.

[Má ơi, Án tỷ đỉnh thật sự.]

[Tôi nghi ngờ đây có phải cá thật không đó, Tân Án siêu quá.]

[Vợ tôi ngầu quá!!!]

[Vợ ơi mau về đi, có “trộm” đến nhà kìa!]

Khi Tân Án khệ nệ ôm chậu cá trở về, cô bất ngờ phát hiện doanh trại của mình có vài vị khách không mời mà đến, đang lăm le giật lá cờ của đội cô.

“Mấy người làm gì đó?” Tân Án lạnh giọng hỏi, vẻ mặt không mấy thân thiện.

“Chỉ có một mình cô thôi à?” Trần Tiệp nhướn mày nhìn Tân Án, vẻ mặt ngạo nghễ.

“Thì sao?” Tân Án đáp gọn lỏn.

“Đội chúng tôi đến đông đủ rồi, điểm giữa này chúng tôi chiếm.” Trần Tiệp không khách khí tuyên bố.

Nghe vậy, Tân Án cười khẩy một tiếng: “Ai cắm cờ lên trước thì là của người đó, tổ chương trình đâu có nói là nhất thiết phải cả đội đến đông đủ mới tính là chiếm điểm đâu.”

“Tân Án, dù tổ chương trình không nói rõ, nhưng đây là quy tắc cơ bản rồi còn gì?” Từ Mặc Thiến lên tiếng hòa giải, giọng ôn tồn: “Nếu không thì chia đội ra làm gì nữa?”

“Chia đội ra đương nhiên là để hành động hiệu quả hơn, chứ không phải để cho mấy người kéo bè kéo lũ.” Tân Án chẳng chút e dè đối diện với Từ Mặc Thiến: “Quy tắc chỉ công nhận lá cờ, không liên quan đến số lượng người.”

Vừa nói, Tân Án vừa thầm rủa tổ chương trình. Tổ chương trình đúng là cáo già, cố tình không nói rõ quy tắc để khơi mào tranh chấp giữa các đội đây mà.

Đạo diễn chính: [Khà khà, con bé lanh thật, lại bị nó nhìn thấu ý đồ rồi.]

“Cô chơi xấu vừa thôi.” Trương Uyển Uyển bất mãn nói: “Bây giờ đội chúng tôi có năm người, dù có muốn giật cờ, một mình cô cũng làm gì được bọn tôi.”

“Vậy mấy người cứ thử xem.” Tân Án đặt chậu cá xuống, tiến lên một bước, đặt tay lên cán cờ, cười khẩy nhìn năm người đối diện: “Nếu mấy người có thể giật được lá cờ này, tôi liền nhường điểm giữa này cho mấy người đấy.”
 
Back
Top Bottom