Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 130: Chương 130



“Trưa nay mình ăn nhẹ nhàng thôi nhé, tối tôi làm món gà nấu nươc dừa nhé? Thêm bánh trái cây tráng miệng nữa, rượu phúc bồn tử ngâm đợt trước, hình như để ở nhà cũ thì phải, chắc uống được rồi đó!” Tân Án hào hứng lên tiếng, giọng nói trong trẻo.



Một thoáng im lặng bao trùm. Mọi người, trong lòng, có lẽ đều nghĩ: [Án tỷ đúng là khách du lịch chính hiệu.]

“Tôi thấy ý kiến hay mà.” Nghiêm Húc, khá bất ngờ, lại là người đầu tiên ủng hộ.

Gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tân Án, anh giải thích thêm, giọng điềm tĩnh: “Chỉ là… tôi nghĩ món gà nấu nước dừa đó chắc chắn sẽ rất ngon.”

“Ngon là chắc chắn luôn! Dừa ở đây nổi tiếng thơm ngon mà!” Tân Án càng thêm hào hứng, “Thêm chút thịt cua biển nữa, đảm bảo tươi rói luôn cho xem!”

Nghe Tân Án miêu tả, Hà Thư bất giác nuốt nước bọt, giọng lộ vẻ mong đợi: “Nghe thèm quá!”

“Hà Thư, em với hai bạn nữ kia vào rừng hái rau quả đi. Củi… để tôi tự lo.” Nghiêm Húc vừa nói vừa xắn tay áo lên, tỏ vẻ sẵn sàng làm việc.

“Dạ, được ạ. Em xong việc sẽ ra giúp anh!” Hà Thư nhanh nhẹn đáp lời, nhận nhiệm vụ.

Công việc được phân chia nhanh chóng. Tân Án cũng về phòng thay đồ lặn, chuẩn bị xuống biển. Vừa ra khỏi cửa, cửa phòng bên cạnh cũng hé mở.

Lăng Hi bước ra, thấy Tân Án mặc đồ lặn, biết ngay là cô định xuống biển bắt cá. Bên cạnh, Nghiêm Húc đang im lặng chẻ củi. Khung cảnh thảnh thơi này khiến Lăng Hi nghi ngờ tờ giấy cảnh báo nguy hiểm kia là giả.

Zombie sắp đến nơi rồi đó!

Sao hai người này vẫn bình chân như vại vậy?

“Chúng ta… nói chuyện chút được không?” Từ Mặc Thiến chủ động mở lời, phá tan sự tĩnh lặng.

Tân Án không đoán được cô ta này định giở trò gì, nhưng trực giác mách bảo cô nên cẩn thận. Thấy Tân Án không phản ứng, Mặc Thiến quay sang Nghiêm Húc, giọng nhẹ nhàng: “Nghiêm ca, mình trao đổi một chút nhé?”

“Chuyện gì?” Nghiêm Húc đáp lời, giọng trầm, vẻ mặt thờ ơ.

“À… thế này ạ. Tuy không rõ nhiệm vụ của mọi người là gì, nhưng chúng tôi đang có nhiệm vụ rất quan trọng. Vì vậy, chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với mọi người.” Từ Mặc Thiến từ tốn nói.

“Nhiệm vụ của các người là gì?” Tân Án bất giác tò mò.

Nhưng Từ Mặc Thiến chẳng thèm nhìn Tân Án, mắt chỉ nhìn Nghiêm Húc, giọng càng thêm ngọt ngào: “Nghiêm ca, chúng tôi cần bảo vệ tài liệu mật vô cùng quan trọng ở đây. Vậy nên, tôi nghĩ rằng, mọi người có thể hỗ trợ chúng tôi về lương thực được không? Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”

Tân Án lặng lẽ đứng sang một bên, xem trò vui. Dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, cứ để họ tự diễn thôi.

“Việc ăn uống ở đây là do Tân Án phụ trách. Cô cứ nói với cô ấy.” Nghiêm Húc, như không quan tâm, nhanh chóng đẩy trách nhiệm cho Tân Án, rồi lại cúi đầu chẻ củi tiếp.

Tân Án liếc nhìn Nghiêm Húc, thầm bực mình.

“Tân Án, tôi biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng chuyện này không chỉ là nhiệm vụ của riêng ai, mà còn liên quan đến an nguy của cả hòn đảo. Thấy mọi người có vẻ không có nhiệm vụ gì đặc biệt, nên tôi hy vọng mọi người có thể hỗ trợ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ này.” Từ Mặc Thiến vẫn giữ thái độ lịch sự, giọng đầy thành ý.

“Lỡ zombie đến thì sao? Bọn tôi phải ra hứng chịu thay các người à?” Tân Án cười nhạt, giọng có chút mỉa mai.

“Tài liệu quan trọng của chúng tôi, tuyệt đối không thể mất. Vậy nên, đương nhiên là mọi người…” Từ Mặc Thiến chưa nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.

Nhìn Từ Mặc Thiến, vẻ mặt cao ngạo như ban ơn, Tân Án chỉ thấy buồn cười. Cô ta thật sự nghĩ nhóm mình là những vị cứu tinh thế giới chắc?

“Nhiệm vụ của bọn tôi là xâm nhập viện nghiên cứu trong rừng. Vậy các người làm giúp bọn tôi được không?” Tân Án nhướn mày, khoanh tay nhìn Từ Mặc Thiến.

“Cái gì?” Mặt Từ Mặc Thiến cứng đờ.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 131: Chương 131



“Nhiệm vụ của bọn tôi là trà trộn vào viện nghiên cứu virus, ở sâu trong rừng ấy. Nếu các người lo lắng cho nhiệm vụ của mình đến vậy, thì chúng ta đổi nhiệm vụ cho nhau nhé?” Tân Án thản nhiên đề nghị.

Từ Mặc Thiến im lặng, tay siết chặt thành nắm đấm.

Vì sao đến phút cuối chương trình, tổ sản xuất vẫn giao cho họ mấy cái nhiệm vụ anh hùng kiểu này!

Thấy đã giải quyết xong người phiền phức, Tân Án không muốn mất thời gian nữa. Cô cầm lưới và xiên cá, hướng ra biển. Bỗng nhớ ra điều gì, cô quay lại hỏi: “Lăng Hi, cậu có muốn xuống biển tập bắt cá với tôi không?”

Lăng Hi đang lo lắng về chuyện kiếm ăn hôm nay. Thấy Tân Án không nhắc lại chuyện cũ, lại còn chủ động rủ mình đi cùng, anh mừng rỡ gật đầu ngay: “Đi chứ! Chờ tôi chút!”

Tân Án đoán rằng nhóm kia chắc chắn không dám vào rừng, chỉ dám trốn trong phòng chờ đợi. Mà không biết zombie có tràn ra bờ biển không nữa. Nhóm kia thì chắc chắn không có khả năng kiếm ăn rồi. May mà còn có Lăng Hi, có thể học hỏi được chút ít.

“Lăng Hi, cậu…” Trần Ngọc Lâm vội vã chạy đến ngăn Lăng Hi lại.

“Vậy thì sao giờ? Chẳng lẽ mọi người tự vào rừng kiếm ăn chắc?” Lăng Hi cạn lời nhìn Trần Ngọc Lâm.

Trần Ngọc Lâm cắn môi, im lặng.

“Trần Tiệp, lát nữa cậu dẫn mọi người vào rừng xem có gì ăn được không nhé. Mấy ngày tới không biết thế nào, cứ trữ đồ ăn trước vẫn hơn.” Lăng Hi thở dài, dặn dò Trần Tiệp.

Trần Tiệp dù bướng bỉnh đến đâu cũng hiểu tầm quan trọng của việc tích trữ lương thực lúc này, ngoan ngoãn gật đầu. Dạo gần đây anh ta bị cư dân mạng chỉ trích không ít, lại chẳng chiếm được lợi lộc gì từ Tân Án. Chỉ cần không chạm mặt Tân Án để bị cô châm chọc, Trần Tiệp tự nhiên không dám làm càn.



Dưới biển, Tân Án rất nhiệt tình dạy cho Lăng Hi kinh nghiệm bắt cá. Cô còn hào phóng cho Lăng Hi mượn cả xiên cá, xem như đã tận tình hết mức.

Khi cả hai lên bờ, Nghiêm Húc đã bắt đầu gia cố cửa sổ trong phòng bằng ván gỗ. Lăng Hi thấy vậy cũng nhanh chóng kéo Trần Tiệp đi phụ giúp gia cố nhà cửa.

“Thật sự… phải làm đến mức này sao?”

Tân Án nhìn Nghiêm Húc nghiêm túc làm việc, bỗng có cảm giác như mình đang thực sự ở trong tận thế.

“Nếu đã giả định như vậy, trong khuôn khổ quy tắc, đương nhiên phải làm hết sức mình. Làm hời hợt quá thì khán giả dễ nhận ra ngay.” Như cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Tân Án, Nghiêm Húc giải thích, giọng trầm ổn,: “Đối với diễn viên, nhập vai và trải nghiệm theo giả định là điều cơ bản.”

Nghe Nghiêm Húc nói, Tân Án như bừng tỉnh. Cô cứ ỷ mình gan dạ, lại nghĩ rằng mấy con zombie kia chỉ là giả, nên luôn xem nhẹ mọi chuyện. Thậm chí cô còn không hiểu vì sao phải gia cố nhà cửa, vì cô nghĩ NPC sẽ không phá cửa xông vào.

Nhưng hóa ra từ đầu đến giờ cô đã sai rồi. Cô chỉ xem đây là một show tạp kỹ, còn Nghiêm Húc, dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại nghiêm túc đối diện với từng giả định của chương trình. Điều này khiến Tân Án càng thêm nể phục Nghiêm Húc.

Quả nhiên là “Nghiêm Đế” có khác!

Không hổ danh là diễn viên từng đoạt nhiều giải thưởng!

“Tôi hiểu rồi!” Tân Án chợt bừng lên nhiệt huyết.

“Tôi đi kiếm thêm củi đây. Mấy thanh gỗ này sao mà chống lại zombie được chứ!”

Nghiêm Húc nhìn theo bóng dáng Tân Án hăng hái vác rìu vào rừng, tự hỏi có phải mình đã lỡ lời, k*ch th*ch cô quá rồi không.

Tất nhiên, Tân Án còn chưa kịp vung rìu được mấy nhát thì đã bị Hà Thư vác sọt chạy tới cản: “Án tỷ, chị đừng chặt nữa, để em làm cho!”

“Chặt cây có gì khó đâu.” Tân Án ngạc nhiên nói.

Hà Thư ngượng ngùng giải thích: “Không phải, ý em là… chúng ta chuẩn bị bữa tối, mọi người đang chờ… món ăn chị nấu…”

Cậu ta ngại ngùng không dám nói thẳng là thèm đồ ăn Tân Án nấu!

“Vậy thôi vậy, em chặt đi.” Tân Án cũng dễ dàng từ bỏ, đưa rìu cho Hà Thư rồi bỏ đi. Hà Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn chặt củi chưa bao lâu thì nghe tiếng Tưởng Bạch Thanh lo lắng gọi:

“Án tỷ, được rồi được rồi, xuống đi ạ!”

Hà Thư quay đầu nhìn lại, vừa mới rời đi có mấy phút mà Tân Án đã ôm chặt một cây dừa cao, cố gắng leo lên. Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh đứng dưới gốc cây, mặt mày tái mét vì sợ cô ngã.

Trời ơi! Án tỷ đúng là gan dạ hết chỗ nói!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 132: Chương 132



Mọi người trong đội đã từng xem Tân Án trèo cây trên TV rồi, nhưng mà thú thật, nhìn tận mắt cảnh tượng này vẫn là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt!

Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý đứng dưới đất mà tim cứ thót lên thót xuống, gió thổi nhẹ qua thôi cũng thấy chân muốn khuỵu xuống vì sợ.

“Mọi người lùi xa ra một chút, cẩn thận dừa rớt trúng đó!” Tân Án lần này không leo cao lắm, thoăn thoắt đã lên đến ngọn dừa, bắt đầu dùng d.a.o chặt buồng dừa xuống.

Từng trái dừa, từng trái dừa bắt đầu rơi lộp độp xuống đất. Tân Án vẫn chuyên nghiệp như mọi khi, cắt hết sạch sẽ cả buồng dừa.

“Đêm nay chắc chắn có một bữa tiệc thịnh soạn luôn!” Tưởng Bạch Thanh mắt sáng rỡ, vui vẻ nói.

Bữa trưa cả nhóm chỉ ăn nhẹ nhàng bánh mì sandwich tôm hùm. Ăn xong, mọi người quây quần lại kiểm kê đồ đạc, chuẩn bị cho ngày mai.

“Đầu tiên, mấy đồ nào để được lâu thì mình ưu tiên bỏ vào ba lô trước. Trái cây cứ để riêng ra, phòng khi vào rừng không kiếm được gì ăn thì còn có trái cây cầm hơi.” Tân Án vừa nói vừa chia trái cây cho mọi người.

“Bánh mì sandwich trưa nay ăn hết rồi, chắc chắn tổ chương trình sẽ không thả thêm đồ ăn gì nữa đâu, ngoài nước ra.”

“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Cảm giác no bụng, thỏa mãn sau bữa trưa đã bay biến đâu mất, Tưởng Bạch Thanh mặt mày ủ rũ, lo lắng hỏi.

“Trứng gà, trứng vịt còn lại năm quả, mình có thể luộc lên mang theo. Nấm cũng mang đi được. Bột mì lúc đầu mình mang vẫn còn dư, gia vị cũng có đủ cả. Cùng lắm thì dùng bột mì nhào nặn ra cái gì đó ăn tạm cũng được.” Tân Án vừa suy nghĩ vừa nói, cố gắng tìm giải pháp.

Nghiêm Húc đi vào phòng, mang ra một hộp thuốc: “Đây là hộp thuốc mới phát hiện trong tủ, có một số loại thuốc cơ bản.”

“Cái này mọi người chia nhau mỗi người một ít đi. Lỡ mà bị lạc nhau thì còn có cái dùng.” Tân Án nói, Nghiêm Húc nhanh tay chia thuốc thành mấy phần đều nhau đưa cho mọi người.

“Bình nước ai cũng có rồi đúng không? Bên mình còn viên lọc nước, cứ mang theo cho chắc ăn. Bình nước mọi người nhớ đổ đầy nước nhé.” Tổ chương trình vẫn chu đáo để lại nước sạch trong phòng.

Tân Án dặn dò xong xuôi chuyện nước nôi lại tiếp tục: “Quần áo ấm mọi người cũng nhớ mang đủ, nhưng đừng mang nhiều quá nặng hành lý. Quần áo cơ bản, áo khoác giữ ấm là được.”

“Còn lại là lều trại. Mấy tập trước mình còn giữ lại tổng cộng bốn cái lều, theo mình thì mang hai cái là đủ nhất.” Nghiêm Húc tiếp lời Tân Án, “Lều trại nặng lắm, vác đi mệt chết. Mình với Hà Thư mỗi người vác một cái, vừa vặn cho cả nhóm.”

“Có lý đó! Như vậy mỗi người có thể tự vác túi ngủ của mình, cái đó nhẹ nhàng hơn nhiều.” Tân Án gật gù đồng ý.

Lâm Thi Quý tự nhiên cảm thấy hai người này bàn bạc cứ như lãnh đạo cấp cao gặp nhau hội nghị thượng đỉnh ấy, còn mấy người khác như mình chỉ là dân thường đứng hóng chuyện thôi.

Nhưng mà Tưởng Bạch Thanh vẫn còn chút bất an: “Nhưng lỡ mà chúng ta thực sự bị lạc nhau thì sao ạ?”

“Đến lúc vào rừng thì mình chia thành hai đội đi. Như vậy nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì cứ theo đội của mình mà hành động.” Tân Án phân tích: “Ba người chúng tôi một đội, hai nam còn lạimột đội.”

“Không ổn đâu, ba người các cậu…” Hà Thư có vẻ hơi lo lắng.

“Nếu mà rối loạn lên, cậu muốn chen chúc vào lều trại với ba cô gái bọn chị à?” Tân Án trêu ghẹo, Hà Thư mặt đỏ bừng, vội xua tay nguầy nguậy.

“Với lại, cậu không tin vào khả năng bảo vệ mọi người của chị sao?”

“Đương nhiên không phải!” Hà Thư lắc đầu lia lịa.

“Vậy thì quyết định vậy đi. Thực ra khả năng chúng ta bị lạc nhau cũng không cao lắm đâu, chỉ là phòng hờ thôi.” Nghiêm Húc điềm tĩnh nói: “Nếu chẳng may lạc nhau thật thì cứ làm dấu hiệu trên cây theo cách cũ, buổi tối cố gắng tìm cách tụ tập lại với nhau.”

Sau hai tiếng đồng hồ bàn bạc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng thì Tưởng Bạch Thanh cũng bớt lo lắng hơn hẳn. Nếu chỉ có một mình Tân Án, cô sẽ lo chị ấy phải gồng gánh chăm sóc mọi người sẽ mệt mỏi lắm.

Nhưng hôm nay có thêm Nghiêm Húc, một người đồng đội mạnh mẽ ngang sức ngang tài, Tưởng Bạch Thanh cảm thấy đội mình hiện tại đúng là một đội hình trong mơ, quá hoàn hảo luôn ấy chứ!

“Nghỉ ngơi một chút đi mọi người, chiều còn phải tiếp tục gia cố nhà cửa nữa.” Tân Án nói rồi chuẩn bị vào phòng. Hà Thư có chút ngập ngừng lên tiếng.

“Án tỷ, cái kia…”

Mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Tân Án như đoán được cậu muốn nói gì, mỉm cười: “Có thể cho họ qua đây.”

Hà Thư mắt từ từ đỏ hoe, xúc động nói: “Cảm ơn Án tỷ.”

Lâm Thi Quý tò mò hỏi: “Hai người đang đánh đố chữ gì vậy?”

“Hà Thư là muốn hỏi chị, sau khi ngày mai chúng ta rời đi, cái căn nhà đã gia cố này có thể cho Lăng Hi và mọi người bên đội cậu ấy ở tạm được không ấy mà.” Tân Án bật cười bất đắc dĩ nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 133: Chương 133



Hà Thư gật gật đầu xác nhận.

“Ôi dào, có mỗi chuyện đó thôi à, có gì mà không được chứ! Dù sao chúng ta cũng không dùng nữa mà.” Lâm Thi Quý xua tay, tỏ vẻ chuyện nhỏ như con thỏ rồi đi vào phòng.

Trong lòng Hà Thư vẫn vô cùng cảm kích. Lăng Hi dù sao cũng là đồng đội cũ của cậu, cậu vẫn luôn mong có thể giúp đỡ họ được chút gì đó. Nhưng nghĩ đến chuyện Từ Mặc Thiến và Trần Tiệp trước đây đã đối xử với Tân Án quá đáng như vậy, cậu cũng ngại mở miệng ra xin.

Tân Án đi ngang qua Hà Thư, vỗ nhẹ vai cậu: “Không có gì đâu mà. Đi nghỉ ngơi đi.”

Nghe theo lời chỉ đạo của Tân Án, cả năm người tranh thủ ngủ một giấc trưa hiếm hoi. Tỉnh dậy ai nấy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, sung sức như thể mình có thể đ.ấ.m bay cả một đàn zombie vậy!

“Án tỷ, buổi chiều mình làm gì tiếp ạ!” Tưởng Bạch Thanh tràn đầy năng lượng hỏi.

“Tiếp tục gia cố nhà cửa, thu dọn ba lô, bện dây thừng, tích trữ lương thực, chuẩn bị bữa tối!” Tân Án liệt kê một loạt công việc, mọi người tự giác tản ra mỗi người một việc.

Còn Tân Án thì đang đối mặt với thử thách khó nhằn nhất: Giết gà!

Nhìn mấy cô gà mái “cục ta cục tác” trong chuồng, Tân Án có chút mềm lòng. Dù sao cũng nuôi chúng lâu như vậy rồi mà…

“Án tỷ, gà nướng dừa…” Hà Thư đúng lúc đi ngang qua, bỏ lại một câu ám chỉ bên tai Tân Án.

Nghĩ đến món gà nướng dừa thơm lừng…

Được rồi, g.i.ế.c thôi!

Để tránh hình ảnh quá m.á.u me, Tân Án còn cẩn thận chọn góc khuất để ra tay. Vừa cắt tiết, vừa nhúng nước sôi vặt lông, mọi động tác đều nhanh gọn dứt khoát. Đến khi Tưởng Bạch Thanh mang bát đến hứng m.á.u gà thì hai chú gà đã biến thành hai em gà trụi lông trắng muốt.

Tay Tân Án còn dính chút m.á.u tươi, nghe thấy Tưởng Bạch Thanh gọi mình, chậm rãi quay đầu lại. Cảnh tượng này khiến Tưởng Bạch Thanh giật mình kinh hãi.

Một cô gái tóc xõa xượi ngồi xổm bên bờ biển, từ từ quay đầu lại, một bàn tay dính đầy máu… Tưởng Bạch Thanh tự động não bổ thêm vài chi tiết kinh dị, lập tức nổi da gà!

“Làm gì mà đứng đơ ra đó vậy?” Tân Án nghi hoặc nhìn Tưởng Bạch Thanh lùi lại một bước.

Tưởng Bạch Thanh giật mình hoàn hồn, cầm bát chạy tới: “A ha ha ha không có gì, chỉ là… vừa nãy dáng vẻ của cậu hơi giống b**n th** thôi!”

Tân Án: ???

Bây giờ mới có 3 giờ chiều, chưa cần thiết phải nấu cơm sớm như vậy. Tổ gia cố nhà cửa vẫn đang làm việc, nhưng mà rìu không có đủ nhiều nên Tân Án cũng không tham gia được. Cô chỉ có thể đi loanh quanh ngó nghiêng. Lúc nhìn thấy đống trái cây bày biện trước cửa, cô lại nảy ra ý tưởng.

Mang táo, dứa, chuối ra thái thành từng lát mỏng, sau đó xếp lên vỉ nướng trên bếp than nướng một lúc, rắc thêm chút đường trắng, thế là biến thành món mứt trái cây nướng vừa ngọt vừa giòn tan.

“Án tỷ, đây là cái gì vậy ạ?” Lâm Thi Quý ngửi thấy mùi thơm liền mò tới.

“Đồ ăn vặt cho chúng ta ăn dọc đường ấy mà.” Tân Án cười nói.

“Nhìn mình bây giờ cứ như chuẩn bị đi picnic ngoại ô ấy nhỉ! Ai mà ngờ được chúng ta sắp đi đánh zombie đâu!” Lâm Thi Quý cười ha hả.

Nhờ có Nghiêm Húc và Hà Thư cùng nhau nỗ lực, mấy khung cửa sổ cũng nhanh chóng được gia cố xong xuôi. Tân Án cũng bắt đầu chuẩn bị món gà nướng dừa.

Vì dừa trong nhà còn rất nhiều, nên Tân Án cứ thoải mái đổ đầy nước dừa vào nồi. Thịt gà chặt miếng vuông vắn, chần qua nước sôi cho sạch bớt m.á.u rồi cùng với cua biển bỏ vào nồi nấu chung. Thêm chút ớt hiểm và chanh tươi pha nước tương làm nước chấm nữa là xong.

Mùi thơm lừng của dừa tươi hòa quyện với hương cua biển lan tỏa khắp không gian. Nước canh dừa ngọt thanh mát lành, thịt gà mềm ngọt đậm đà, thêm chút vị tươi ngon của cua biển, lại thêm mấy con tôm hùm nướng nữa… Bữa tối thịnh soạn này khiến ai nấy đều no căng bụng, mãn nguyện không còn gì bằng!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 134: Chương 134



Lượt xem: 128

“Trời ơi, ngon quá đi mất!” Hà Thư vừa húp bát canh nóng hổi vừa cảm thán: “Em cảm giác ăn xong bữa này, chắc em đ.ấ.m phát c.h.ế.t luôn cả zombie ấy chứ!”

Nghiêm Húc tuy không khoa trương như Hà Thư, nhưng cũng gắp thêm mấy miếng vì thấy món ăn quá hấp dẫn.

Tổng đạo diễn của chương trình ra lệnh: “Lần này chúng ta đã đầu tư mạnh tay, mời hẳn diễn viên zombie chuyên nghiệp về đó! Mà sao bọn này gan lì thế, chẳng thấy sợ hãi gì cả! Truyền lệnh xuống, bảo zombie diễn hung hãn lên cho tôi, dọa bọn họ khiếp vía vào!”

“Hay là mình để dành lại một ít cho sáng mai ăn?” Lâm Thi Quý đề nghị, hai con gà to quá, mà cả hai người đàn ông trong đội đều phải giữ dáng, không dám ăn thả ga, nên vẫn còn thừa khá nhiều.

“Ừ, giữ lại đi, đêm nay đói bụng thì làm bữa khuya cũng được.” Tân Án vui vẻ đồng ý: “Hay là tối tôi đi bắt thêm ít bào ngư, sò huyết về nướng ăn khuya ha? Mọi người no chưa?”

“Đủ lắm rồi, xin tha cho chúng em đi!” Tưởng Bạch Thanh cảm thấy chỉ cần mọi người đồng ý, Tân Án chắc chắn sẽ thực hiện ngay ý tưởng này, vội vàng ngăn lại: “Zombie sắp tới đó!”

Lúc này Tân Án mới để ý mặt trời đã xuống thấp: “Ôi trời, mau ra xem mặt trời lặn kìa! Năm người chúng ta còn chưa cùng nhau ngắm hoàng hôn bao giờ đó!”

“Em cũng có tế bào lãng mạn đấy à?” Nghiêm Húc đứng cạnh Tân Án, nghe câu này liền không nhịn được mà trêu chọc.

“Đương nhiên rồi!” Tân Án hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời rực rỡ.

Trong khi đội của Tân Án đang thảnh thơi ngắm hoàng hôn, thì đội bên kia lại không có được sự nhàn nhã đó. Đồng đội quá tệ khiến Lăng Hi phải gánh hết mọi việc, vừa mệt vừa bực, lại còn phải nhóm lửa cho mấy cô nàng kia nữa.

“Mau ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta phải về lều thôi.” Trần Tiệp vừa ăn vừa nhìn về phía mặt trời lặn, trong lòng càng lúc càng bất an.

“Bên kia đang làm gì ngoài đó vậy?” Trương Uyển Uyển để ý thấy năm người đội Tân Án đang đứng thành hàng ngang ngắm cảnh.

Nhìn thấy Tân Án và Nghiêm Húc đứng sát vai nhau, Trương Uyển Uyển vội dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Xem mặt trời lặn ấy mà, đẹp lắm.” Lăng Hi thờ ơ đáp.

“Thật là rảnh rỗi mà, chỉ mong đến lúc đó bọn họ đừng có làm hỏng chuyện của chúng ta là được.” Trần Ngọc Lâm chua chát nói.

“Cô nghĩ chuyện đó có khả năng không?” Lăng Hi chẳng buồn ngẩng đầu lên mà đáp trả.

“Anh…!” Trần Ngọc Lâm hôm nay đã bị Lăng Hi chặn họng không biết bao nhiêu lần, giận đến tím mặt: “Anh thích đội của bọn họ thế thì anh qua nhập bọn với họ luôn đi, xem bọn họ có thèm chứa chấp anh không!”

“Được thôi, dù sao đồng đội của tôi cũng ở bên đó mà, tôi qua đó cũng hợp lý thôi, cùng lắm thì bị mắng cho vài câu, còn hơn là ở đây chịu đựng mấy người.” Lăng Hi nói rồi đứng dậy định đi thật, nhưng bị Từ Mực Thiến kéo tay giữ lại.

“Đừng có trẻ con nữa, đều là cùng một đội cả, đừng có chia rẽ vào lúc này.” Từ Mực Thiến luôn là người đứng ra hòa giải mọi chuyện.

Trần Ngọc Lâm khinh khỉnh nói: “Đây không phải là chương trình trực tiếp, có gì tôi cứ việc nhờ tổ tiết mục cắt bỏ hết, cô đừng có phí lời khuyên giải nữa.”

Lăng Hi cười lạnh đáp: “Được thôi, cái lều này là do tôi gia cố, cô đã khinh thường thế thì lát nữa cô tự đi kiếm lều khác mà ở lại đi, còn đồ ăn cô đang ăn cũng là do tôi lặn biển bắt về, cô tự đi bắt về trả cho tôi đi.”

“Anh…!” Trần Ngọc Lâm không ngờ Lăng Hi lại ăn nói không khách khí như vậy, nhưng cũng không dám một mình rời đi, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lăng Hi đầy hằn học.

“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Trời sắp tối hẳn rồi, tranh thủ ăn nhanh còn đóng cửa cài then cẩn thận.” Trương Uyển Uyển nghe hai người cãi nhau, tâm trạng vốn đã bất an lại càng tệ hại hơn.

Sắc trời mỗi lúc một tối đen, đội của Tân Án cũng trở về phòng, cẩn thận đóng kín cửa.

Gian phòng hiện tại của họ rộng rãi hơn căn nhà cũ kỹ trước đó của Tân Án rất nhiều, thậm chí còn có cả nhà vệ sinh riêng. Chắc chắn là tổ chương trình đặc biệt chuẩn bị cho họ, để mọi người không phải ngủ chen chúc.

Tuy có Tân Án ở bên cạnh, nhưng Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cả hai đều cố tránh xa cửa sổ, nhìn thấy Tân Án thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó càng thêm sợ hãi.

“Tân Án, hay là chị về chỗ ngủ trước đi.” Tưởng Bạch Thanh thực sự chịu hết nổi sự thấp thỏm này, lên tiếng nhắc nhở Tân Án.

“Rượu của chị chưa lấy ra!” Tân Án cuối cùng cũng nhớ ra bình rượu mình đã cất ở căn phòng cũ.

Nghe Tân Án còn muốn ra ngoài tìm rượu, Lâm Thi Quý suýt nữa quỳ xuống van xin: “Án tỷ, hay là thôi đi mà…”

“Bây giờ không uống thì còn cơ hội nào mà uống nữa, chị ngâm lâu lắm rồi đó, mọi người cứ đợi chị một lát, chị đi lấy về ngay.” Nói xong, Tân Án liền nhanh như cắt chạy vọt ra ngoài, “Mọi người nhớ đóng cửa vào nhé!”

Ở phía phòng bên kia, Từ Mực Thiến đang đứng bên cửa sổ nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên một bóng người lao vụt qua, khiến cô giật mình hét lên: “Á Á Á Á Á!!!!”

“Sao vậy?” Lăng Hi vội vàng chạy lại nhìn: “Tân Án hả?”

Nhưng Lăng Hi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Tân Án khuất dạng.

“Cô ta có phải cố ý không đấy!” Từ Mực Thiến càng nghĩ càng thấy tức, không ngừng vỗ n.g.ự.c trấn tĩnh, vừa định lại gần cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài thì lại hét lên thất thanh: “Á Á Á Á!!!!”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 135: Chương 135



Chỉ thấy Tân Án ôm khư khư một cái bình trong suốt, từ phía đầu kia lại lao vụt trở về.

“Cô ta có bị bệnh không vậy, chạy đi chạy lại làm cái gì không biết!” Từ Mực Thiến thực sự muốn xông ra dạy cho Tân Án một bài học, nhưng cô lại không dám.

Cùng lúc đó, tại khu vực điều hành chính, tổng đạo diễn đang khẩn trương bàn bạc kế hoạch, bỗng nhiên nhìn thấy Tân Án lao ra ngoài qua màn hình giám sát, vội vàng cầm ống nghe lên: “Nhanh nhanh nhanh, Tân Án ra rồi, zombie đâu, cho zombie xông ra ngay! Tốt nhất là tóm lấy cô ấy dọa cho một trận!”

Trong căn phòng cũ, Tân Án nhanh chóng tìm thấy bình rượu mình đã cất, hài lòng bưng bình rượu và cái chén trở về. Khi đi ngang qua phòng của Từ Mực Thiến, nghe thấy tiếng hét chói tai bên trong, cô cũng chẳng buồn phản ứng.

Lúc Tân Án giảm chậm bước chân, chuẩn bị quay về phòng mình, thì không biết từ đâu truyền đến tiếng chuông gió vang lên dồn dập. Nhìn về phía rừng cây, một màu đen kịt bao trùm, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió, nhưng Tân Án linh cảm có điều gì đó không ổn.

Mọi người trong phòng cũng nghe thấy tiếng chuông gió, Nghiêm Húc mở cửa nhìn ra, thấy Tân Án đang đứng tại chỗ nhìn về phía rừng cây: “Tân Án, mau quay lại!”

Tân Án còn đang định tiến về phía rừng cây xem xét tình hình, thì đột nhiên nghe thấy từ sâu trong rừng cây vọng ra một tiếng gầm rú trầm đục, tiếng gầm rú đó càng lúc càng lớn và càng lúc càng tiến gần lại. Cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía Nghiêm Húc.

Vừa chạy, cô vừa cảm nhận được tiếng gầm rú ngày càng lớn, may mà Nghiêm Húc kịp thời chạy ra đón ứng. Sau khi đưa bình rượu cho Nghiêm Húc, Tân Án vội vàng chui tọt vào phòng. Quay đầu nhìn lại, một đám zombie toàn thân bê bết m.á.u đã từ trong rừng cây lao ra, số lượng nhìn qua không hề ít.

Sau khi vào được phòng, Hà Thư đã nhanh tay đóng sập cửa lại.

Đám zombie hình như đang nhắm đến căn phòng của đội bên kia, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét thất thanh của họ. Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa phòng của Tân Án cũng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

“Á!!!” Tưởng Bạch Thanh bị con zombie đang thò tay qua cửa sổ thăm dò giật mình kinh hãi, lập tức nhào vào lòng Tân Án.

“Chúng ta tắt đèn thử xem sao.” Tân Án ra hiệu cho Hà Thư đang đứng canh cửa, Hà Thư lập tức tắt đèn.

Quả nhiên, mặc dù zombie vẫn còn lảng vảng bên ngoài, cố gắng xông vào, nhưng rõ ràng đã bớt hung hăng hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm gừ.

“Xem ra, mấy con zombie này khá nhạy cảm với ánh sáng, nhưng cũng không phải hoàn toàn phụ thuộc vào ánh sáng, ít nhất thì chúng vẫn biết bên trong có người.” Tân Án phân tích, họ không thể chắc chắn rằng nếu trốn trong bóng tối hoàn toàn thì zombie sẽ không tấn công: “Nhưng trong môi trường không có ánh sáng, chúng xác thực sẽ giảm bớt tính hung hăng.”

“Em lấy được la bàn rồi chứ?” Nghiêm Húc đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Lấy được rồi!” Tân Án móc từ trong túi ra một chiếc la bàn nhỏ bằng ngón tay, đây là thứ cô đã mang theo ngay từ lần thu đồ tiếp tế đầu tiên và cất trong ngăn kéo.

Lâm Thi Quý lúc này mới vỡ lẽ: “Hóa ra vừa nãy chị không phải vì lấy rượu thật à?”

“Mục đích chính vẫn là lấy la bàn thôi, lấy rượu chỉ là tiện thể nhớ ra nên lấy luôn ấy mà.” Tân Án đáp.

Tưởng Bạch Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn, em còn tưởng chị thật sự vì lấy rượu mà mạo hiểm đấy, em vừa nãy còn đang nghĩ lỡ đoạn phim này mà lên sóng thì chị bị người ta mắng cho thì sao.”

“Yên tâm đi, có gì to tát đâu chứ.” Tân Án không mấy để tâm nói.

“Nhưng mà Nghiêm ca, sao anh biết Án tỷ đi lấy la bàn vậy?” Hà Thư ngây ngô hỏi, dù sao thì mọi người đều tưởng Tân Án thực sự đi lấy rượu.

Tân Án cũng tò mò nhìn về phía Nghiêm Húc, cô chỉ là chợt nhớ ra chiếc la bàn, ai cũng không hề hay biết, vậy mà sao Nghiêm Húc lại đoán được?
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 136: Chương 136



Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt tò mò về phía mình, Nghiêm Húc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh giải thích: “Lúc mới về phòng, em đã tìm la bàn khắp nơi rồi, mà phòng này không có, thì chắc chắn là do em để quên ở phòng cũ, chưa mang sang. Nên khi em đột nhiên nói muốn đi lấy rượu, anh đã đoán là em đang nói đùa mọi người thôi.”

“Thầy Nghiêm quả nhiên là người tinh tế tỉ mỉ!” Tân Án ra vẻ rất hài lòng, chỉ có Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh là mắt tròn mắt dẹt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng trao nhau một ánh nhìn đầy ẩn ý.

Tân Án và Nghiêm Húc, hai người này có gì đó mờ ám nha!

Cả hai gật gù với nhau, ngầm hiểu ý đối phương.

“Zombie bên ngoài kia nhiều thật đấy.” Tân Án không biết từ lúc nào đã lại lén lút tiến đến cửa sổ quan sát, mặt mình gần như dán sát vào mặt kính, nhìn lũ zombie phía ngoài mà chẳng hề sợ hãi: “Ước chừng phải bốn năm chục con không chừng?”

Tổ chương trình đúng là chịu chơi thật mà, câu này Tân Án chỉ dám thầm nghĩ trong bụng.

“Bây giờ chúng ta vẫn an toàn mà, hay là mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi thư giãn đi.” Lâm Thi Quý cũng bớt sợ hãi, yên tâm hơn hẳn.

“Ngày mai mà không còn phòng ở nữa thì chúng ta biết làm sao bây giờ nhỉ?” Hà Thư cũng ngồi phịch xuống, lo lắng nghĩ đến tương lai.

Tân Án động viên mọi người: “Không sao đâu, rồi đâu sẽ có đó thôi, chắc chắn sẽ có cách giải quyết mà.”

Năm người quây quần bên nhau dưới ánh trăng, bắt đầu thưởng thức món rượu chum mà Tân Án đã cất công chuẩn bị.

Lâm Thi Quý nhấp một ngụm nhỏ, cảm thán: “Không ngờ cái món này hương vị cũng không tệ nha, có chút vị rượu nho ấy.”

“Hình như nghe nói là có tác dụng bổ thận đó.” Tân Án nhớ lại công dụng mà mình đã tra trên mạng.

Nghiêm Húc đang định uống thì khựng lại, nhất thời không biết có nên tiếp tục hay không.

Thấy Nghiêm Húc ngần ngừ, Tân Án lại tưởng rằng anh không thích mùi vị này, với tấm lòng của một người mẹ hiền, cô chân thành nói: “Tuy đây là rượu thuốc, nhưng vị cũng ngon mà, lại còn bổ dưỡng, tốt cho mọi người chứ có hại gì đâu.”

Nghe Tân Án nói vậy, sắc mặt Nghiêm Húc càng tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Anh không cần bổ!”

“Loại rượu thuốc này tốt cho mọi người mà, anh cứ thử một chút đi.” Nghe hai người đối đáp, Lâm Thi Quý nhịn cười không được, chỉ đành cố gắng nuốt ngược tiếng cười vào trong.

“À đúng rồi!” Tân Án lại đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một đĩa gỏi bào ngư đã làm từ buổi chiều: “Đồ nhắm đây!”

Trong khu điều hành chính, nhìn thấy năm người đội Tân Án đang quây quần uống rượu, ai nấy đều im lặng, không biết còn tưởng rằng họ đang tổ chức liên hoan nữa chứ. Đến cả lũ zombie phía ngoài cũng không biết có nên tiếp tục gầm rú nữa hay không.

Thực ra, đêm nay zombie vốn chỉ được điều đến để dọa dẫm bọn họ một chút, cho họ một bài học ra oai thôi, nên rất nhanh sau đó liền tản đi. Bên ngoài cửa vẫn còn vài con zombie nằm im lìm, chờ đến hai tiếng sau sẽ có ca zombie khác đến thay phiên.

Tân Án nhìn ra bên ngoài, thấy lũ zombie ai nấy đều ngã vật ra, nằm liệt dưới đất: “Hình như bọn chúng im lặng hơn rồi thì phải, đội bên kia chắc cũng đã tắt đèn rồi.”

Nhớ lại trạng thái hoạt động của zombie vừa nãy, Tưởng Bạch Thanh tổng kết: “Vậy là mấy con zombie này cứ thấy ánh sáng là hưng phấn, nếu mà tối đen hoàn toàn thì chúng sẽ từ từ dịu lại nhỉ.”

Nghiêm Húc gật đầu: “Chắc là vậy.”

“Không lẽ đêm mai, chúng ta phải ở trong bóng tối đen kịt qua đêm với zombie thật hả?” Lâm Thi Quý có chút linh cảm chẳng lành.

“Xem ra là vậy rồi.” Tân Án bất đắc dĩ đáp.

Mấy người ăn uống no say, cũng chẳng còn việc gì để làm, quyết định đi nghỉ sớm để dưỡng sức. Thế là Tân Án, Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý ba cô gái chen chúc trên giường trong lều, còn Nghiêm Húc và Hà Thư thì ngủ dưới đất.

Bên ngoài zombie vẫn không ngừng gào thét, khiến các cô muốn ngủ yên giấc cũng khó lòng, chỉ còn cách dùng tay bịt chặt tai, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Chỉ riêng Tân Án là cứ như không có chuyện gì xảy ra, vừa đặt lưng xuống đã ngủ say như chết, bỏ lại Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh mắt mở thao láo đến tận nửa đêm, mới miễn cưỡng thiếp đi.

Việc zombie cứ hai tiếng lại đổi ca gác, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tân Án đã tỉnh giấc. Cô nhẹ nhàng bước qua người Lâm Thi Quý, đi đến bên cửa sổ nhìn ra, bên ngoài đã chẳng còn bóng dáng zombie nào.

Chẳng lẽ zombie ban ngày sẽ trốn vào rừng cây tối tăm?
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 137: Chương 137



Đang lúc cô miên man suy nghĩ, tấm lều vải phía sau lưng bị người kéo ra, Nghiêm Húc bước ra, thấy Tân Án đang đứng bên cửa sổ thì hơi khựng lại: “Sớm vậy?”

“Sớm.”

Nghiêm Húc cũng tiến đến bên cửa sổ, cùng Tân Án nhìn ra ngoài: “Zombie đi hết rồi à?”

“Chắc là vào rừng cây trú ẩn rồi.” Tân Án gật đầu, lại nhớ tới suy đoán vừa nãy của mình: “Mà này, em có một linh cảm chẳng lành.”

Cứ như đã đoán trước được cô sẽ nói gì, Nghiêm Húc rất tự nhiên tiếp lời: “Em cảm thấy trong rừng cây cũng sẽ có zombie?”

“Đúng vậy.” Tân Án bất ngờ vì Nghiêm Húc thế mà mấy lần đều có thể nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình: “Anh nghĩ tổ chương trình sẽ để mặc chúng ta tự do đi lại trong rừng cây ban ngày chắc?”

Dù sao thì cô cảm thấy chuyện đó là không thể nào.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nghiêm Húc thế mà còn hỏi ngược lại cô.

Tân Án nghĩ ngợi một lát: “Trước đó nói là dính phải m.á.u zombie là sẽ bị biến dị đúng không, vậy chúng ta mặc quần áo dày thêm một chút, với lại hôm qua em để ý thấy, zombie thính giác cũng không nhạy lắm, nếu chúng ta bất động, bọn chúng chưa chắc đã cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta.”

Đêm qua cô đã đặc biệt tiến sát đến cửa sổ, giữ im lặng tuyệt đối, zombie ngoài cửa sổ quả thực không hề có phản ứng gì. Điều này cho thấy, nếu họ có thể cẩn trọng giữ im lặng, len lỏi ra khỏi vòng vây zombie cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Đợi mọi người tỉnh giấc thu dọn đồ đạc xong xuôi, họ liền bắt đầu xuất phát làm nhiệm vụ.

Trước khi đi, Tân Án sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Lăng Hi, chúng tôi đi đây.”

“Mấy cậu cẩn thận nhé, chúng tôi sẽ ở nhà trông coi cẩn thận cho.” Lăng Hi có chút lo lắng dặn dò.

“Cậu cũng cẩn thận.” Hà Thư đáp lời.

Năm người bắt đầu chính thức tiến vào rừng cây. Trong rừng cây vô cùng tĩnh lặng, chẳng có một tiếng động nào, họ đi cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa gặp phải con zombie nào.

“Có khi nào bọn chúng trốn hết đi rồi không?” Lâm Thi Quý thả lỏng tâm trạng căng thẳng.

“Ban ngày chúng thích chỗ tối, chắc là trốn hết rồi, nhưng chúng ta vẫn nên giữ im lặng một chút cho chắc ăn.” Tân Án nhắc nhở.

Liên tục đi bộ cả buổi sáng, may mắn có la bàn, trên đường đi không bị lạc đường. Mãi đến khi cả nhóm mệt lử, Nghiêm Húc mới tìm được một chỗ rừng cây có độ che chắn khá tốt, để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tân Án giở bản đồ ra xem xét cẩn thận: “Nếu được thì chúng ta tranh thủ ăn chút gì ở đây luôn đi, buổi chiều chắc là đến được cái gọi là sở nghiên cứu virus này rồi.”

“Tình huống lý tưởng nhất là chúng ta đi xong việc rồi quay về phòng trước khi trời tối.” Nghiêm Húc tiếp lời.

“Không sai, vậy nên chúng ta ăn tạm chút gì đã, nghỉ ngơi một lát rồi lên đường.” Tân Án lấy từ trong ba lô ra hai hộp cơm chia cho mọi người, mở ra thì ra là gỏi da heo, gỏi bào ngư, trứng luộc và một túi trái cây sấy khô.

Tưởng Bạch Thanh kinh ngạc hỏi: “Mấy món này cậu làm từ lúc nào vậy?”

“Sáng nay.” Tân Án đương nhiên sẽ không nói cho họ biết, đây là do cô lôi kéo cả Nghiêm Húc cùng nhau làm, nghĩ đến cảnh Nghiêm Húc ngồi xổm ở cửa nhặt rau mà cô thấy mắc cười.

Nghiêm Húc dường như cảm nhận được ý cười của Tân Án, lặng lẽ liếc xéo cô một cái.

“Suỵt.” Đang lúc mọi người thư giãn ăn trưa, tai Tân Án bỗng vểnh lên, cô đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, cúi thấp người xuống, rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ba con zombie đang lừ đừ tiến về phía này, vừa đi vừa gầm gừ khe khẽ.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 138: Chương 138



Tưởng Bạch Thanh run lẩy bẩy, dù biết đây chỉ là diễn viên zombie, nhưng gặp phải chúng ở nơi hoang vu thế này, cô vẫn không khỏi kinh hãi. Xung quanh chẳng có chỗ nào để trốn cả.

Tân Án cảm nhận được sự sợ hãi của Tưởng Bạch Thanh, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về trấn an.

Ba con zombie chậm rãi tiến lại gần, từ phía sau lùm cây mà họ đang ẩn nấp, chúng thò đầu ra, vừa vặn chạm mặt Tân Án và Nghiêm Húc đang ngẩng lên nhìn.

Nhưng lũ zombie nhanh chóng dời ánh mắt, hướng sự chú ý đến những hộp cơm đang bày ra trên mặt đất. Một con zombie đưa tay túm lấy một hộp cơm, ngó nghiêng trái phải, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Tổ đạo diễn đúng là quá đáng mà! Đến cơm trưa của người ta cũng không tha! Tân Án thầm oán trách trong bụng, mắt vẫn không rời khỏi lũ zombie, cố dùng ánh mắt để xua đuổi chúng.

Nhưng zombie nào có sợ ánh mắt của cô, chúng nhận lệnh của đạo diễn là phải đến quấy rối, phá đám bữa trưa yên bình của Tân Án và đồng đội.

Tân Án đành bất lực nhìn zombie cuỗm đi sạch sành sanh bữa trưa của họ.

Đợi đến khi tiếng bước chân zombie đi xa dần, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.

“Cơm trưa của chúng ta bị cướp mất rồi, thật là hết nói nổi mà.” Hà Thư lầm bầm, cậu vẫn còn chưa no bụng đâu.

“Em muốn đi nói đạo lý với zombie chắc?” Tân Án nói: “Đi thôi, xem quanh đây còn nhiều zombie không, chắc chúng cũng tản đi hết rồi.”

Mấy người lập tức lên đường, trên đường đi cũng gặp không ít zombie, nhưng họ cố gắng né tránh nên mọi chuyện vẫn khá suôn sẻ. Đến xế chiều, họ cũng đến được khu “sở nghiên cứu virus” như bản đồ chỉ dẫn.

“Cái này mà là sở nghiên cứu á? Trông cứ như hầm ngầm bỏ hoang ấy chứ!” Hà Thư kinh ngạc nhìn xuống chiếc thang dây dẫn xuống lòng đất.

“Chắc là hầm rượu cũ hay gì đó thôi.” Tưởng Bạch Thanh suy đoán: “Nhưng mà như này ghê quá, toàn bóng tối dưới lòng đất thế này, chẳng phải là môi trường sinh sống lý tưởng cho zombie sao?”

Năm người nhìn xuống hầm ngầm tối đen như mực, không thấy rõ được gì bên dưới, đều có chung dự cảm chẳng lành.

“Chúng ta bàn bạc kỹ rồi mới xuống đi.” Tân Án cảm thấy chuyện này không thể nóng vội: “Tốt nhất nên có hai người ở lại trên này canh chừng tình hình.”

Lâm Thi Quý có chút lo ngại: “Nhỡ dưới kia không đủ người thì sao, chúng ta cũng không biết tình hình bên dưới thế nào, rộng lớn ra sao nữa.”

“Nhưng nếu tất cả chúng ta cùng xuống, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cùng nhau biến dị hết thì coi như xong đời.” Tân Án phân tích: “Tốt nhất vẫn là chia nhóm ra đi từng đợt, nếu thiếu người thì lại gọi người xuống sau cũng được.”

Nghiêm Húc gật đầu đồng ý: “Đây là cách an toàn nhất.”

Ngay sau đó, quyết định khó khăn lại đến, Hà Thư mặt mày khổ sở: “Hay là để em ở lại trên này đi.”

Cậu biết không thể để một cô gái ở lại một mình trên này, mà Nghiêm Húc rõ ràng là người có năng lực nhất, xuống dưới sẽ hữu dụng hơn, vậy nên cậu chỉ còn cách hy sinh vì nghĩa lớn.

“Tôi ở lại với cậu.” Tưởng Bạch Thanh lấy hết dũng khí lên tiếng.

“Được, vậy hai người cứ ở lại trên này hỗ trợ nhau.” Tân Án dứt khoát đưa ra quyết định, vậy là cô, Lâm Thi Quý và Nghiêm Húc sẽ xuống hầm: “Chúng ta sẽ dùng tiếng huýt sáo làm tín hiệu liên lạc. Nếu mọi người nghe thấy tiếng huýt sáo, tức là chúng tôi cần trợ giúp. Còn không thì cứ tìm chỗ nào an toàn mà nấp cho kỹ, đừng xuống đây vội.”

Nghe Tân Án nói cứ như đang dặn dò hậu sự, Tưởng Bạch Thanh không hiểu sao lại cảm thấy một luồng nhiệt huyết sôi trào: “Án tỷ, Thi Quý, thầy Nghiêm, mọi người cẩn thận nhé!”

Sau khi thống nhất kế hoạch, ba người chuẩn bị men theo thang dây xuống hầm. Tân Án theo thói quen định xuống trước, liền bị Nghiêm Húc ngăn lại: “Để anh xuống trước.”

Nói rồi, Nghiêm Húc mặt không đổi sắc bắt đầu leo xuống. Khoảng một phút sau, từ dưới đáy vọng lên tiếng vọng của Nghiêm Húc: “Xuống được rồi, xuống đi.”

Sau đó, Tân Án cũng chậm rãi leo xuống. Ánh sáng phía trên đỉnh đầu ngày càng mờ đi, cho đến khi Tân Án cảm thấy mình hoàn toàn rơi vào bóng tối bao trùm. Một bàn tay từ phía sau đưa tới, nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay cô, đỡ cô đứng vững.

“Cẩn thận.” Giọng Nghiêm Húc trầm thấp vang lên từ phía sau.

Chưa kịp để Tân Án nói gì, từ trên đỉnh thang đã vọng xuống tiếng Lâm Thi Quý: “Án tỷ, em xuống được chưa?”

“Xuống đi.” Tân Án đáp.

Đợi đến khi cả ba người xuống đến đáy hầm, họ đều có chút bối rối khi đối diện với bóng tối trước mắt.

“Chúng ta đi lên phía trước xem thử đi.” Tân Án đề nghị.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 139: Chương 139



Vậy là Nghiêm Húc đi đầu, Lâm Thi Quý ôm chặt lấy tay Tân Án đi sau cùng, ba người cùng nhau chậm rãi tiến về phía trước. Càng đi càng sâu, ánh sáng bên ngoài càng lúc càng ít, cuối cùng đến một khúc quanh thì hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.

Mất đi ánh sáng, đôi mắt Lâm Thi Quý căng thẳng tột độ: “Án tỷ, tối om thế này chúng ta phải làm sao?”

“Bật đèn pin lên xác định phương hướng trước đã.” Nghiêm Húc nói, rồi bật đèn pin sau khi Tân Án gật đầu.

Ánh đèn pin cực mạnh, trong nháy mắt xé tan màn đêm trước mắt. Nhờ ánh sáng đèn, họ nhận ra đây đúng là một hầm rượu, hai bên là vô số giá rượu trống rỗng, cả không gian bừa bộn, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi.

“Phía trước có một gian phòng có ánh sáng kìa!” Tân Án chỉ về phía trước, nơi khe cửa hé lộ một tia sáng yếu ớt.

Ba người nhanh chóng tiến về phía căn phòng, dễ dàng vặn nắm cửa bước vào, đón lấy ánh đèn đã mong chờ từ lâu. Tân Án quan sát gian phòng, nơi này trông giống phòng nghiên cứu hơn, bên trong bày bừa bộn các loại ống nghiệm và tài liệu.

“Giải dược có thể ở đây.” Lâm Thi Quý suy đoán.

“Có phải cái này không?” Nghiêm Húc chỉ vào một chiếc rương có khóa nằm trong góc tủ.

Tân Án bê chiếc rương xuống, xác nhận có ổ khóa, rồi bắt đầu đau đầu: “Chìa khóa ở đâu mới được chứ?”

Trong lúc Tân Án và Lâm Thi Quý đang nhăn nhó nhìn cái ổ khóa, Nghiêm Húc đi quanh phòng nghiên cứu quan sát, rồi lấy ra một vật gì đó từ ngăn kéo, quay trở lại chỗ hai người: “Mọi người tránh ra một chút.”

Ngay sau đó, Tân Án và Lâm Thi Quý mắt tròn mắt dẹt nhìn Nghiêm Húc dùng một chiếc kẹp giấy đã được duỗi thẳng, cẩn thận đưa vào ổ khóa, loay hoay xoay nhẹ vài vòng.

“Cạch.”

Ổ khóa bật mở.

Trong khu điều hành chính của tổ chương trình: ????

Tổng đạo diễn: “Đây, đây là đang cạy khóa sao! Vậy là công sức thiết kế cơ quan tìm chìa khóa của chúng ta đổ sông đổ biển hết rồi!”

Ban đầu, ý tưởng của tổ chương trình là để người chơi phải tìm chìa khóa ở một căn phòng khác, trong căn phòng đó còn có hai con zombie canh giữ, họ phải mò mẫm trong bóng tối để tìm ra chìa khóa.

Nhưng hôm nay, cả một căn phòng trở nên vô dụng chỉ vì một chiếc kẹp giấy!

“Nghiêm lão sư, anh….” Miệng Tân Án há hốc, đây có thể nói là khoảnh khắc kinh ngạc nhất trong quá trình ghi hình chương trình này của cô.

“Khụ khụ.” Nghiêm Húc hiếm khi tỏ ra lúng túng: “Trước kia có đóng một bộ phim, trong phim có cảnh này, tiện tay thử xem thôi.”

“Em hiểu mà.” Tân Án gật gù, nhưng Nghiêm Húc thừa sức nhận ra sự không tin tưởng trong ánh mắt cô.

Nghiêm Húc vội vàng nhấn mạnh thêm lần nữa: “Anh bình thường không làm thế này đâu.”

“Rồi rồi, chúng ta xem bên trong rương có gì đã nào.” Lâm Thi Quý dở khóc dở cười ngắt lời hai người.

Nghiêm Húc mở chiếc rương ra, bên trong quả nhiên là một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh, và một tấm bản đồ hầm rượu dưới lòng đất.

“Chúng ta chắc là phải đến khu nghiên cứu trung tâm này.” Nghiêm Húc chỉ vào căn phòng nằm ở vị trí trung tâm nhất trên bản đồ: “Ở đó chắc là sẽ có nguyên nhân vì sao mọi người lại bị lây nhiễm.”

Ba người một lần nữa bước vào bóng tối, mò mẫm theo bản năng, men theo vách tường đi về phía trước.

“Án tỷ, chị có nghe thấy gì không?” Giọng Lâm Thi Quý run rẩy.

Bên tai họ, từ xa vọng lại tiếng gầm rú của zombie, tiếng gầm rú ngày càng tiến lại gần!
 
Back
Top Bottom