Lãng Mạn [CHAELICE] - TRUY VỢ

[Chaelice] - Truy Vợ
Phiên ngoại 5


Jisoo tự hỏi không biết mình có nghĩ sai không, thế nhưng khi nhớ lại, lần nào Jennie gọi cô là dế thì có vẻ như nàng luôn khiến cho cô ăn quả đắng lần đó.Bình thường Jennie rất ít khi đặc biệt dùng cái tên này.Cô từng nghĩ rằng 'dế' bắt nguồn từ việc cô bắt Jennie gọi mình là chị gái, bây giờ mới phát hiện ra một điều, dế và 'đá dế' tuy khác cách làm nhưng lại giống kết quả (*).(*) Nguyên văn là [有异曲同工之妙]: Lời nói không đồng nhất nhưng dụng ý giống nhau.Jisoo nhìn chằm chằm vào Jennie một lúc, nàng vẫn đang vô cùng tập trung chơi game.

Cô rất thích một đặc điểm của nàng, đó là bất kể đang làm cái gì, thái độ của nàng đều khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nghiêm túc.Jisoo cau mày nhìn Jennie một hồi.Jennie trong mắt cô chính là một người đơn thuần vô hại, nói chung là nàng không có khả năng đùa cô như dế đâu.Thế nhưng, đối với những loại chuyện như thế này, một khi đã nghi ngờ thì sẽ rất khó để gạt bỏ, Jisoo cẩn thận quan sát thêm vài hôm.Cô cảm thấy chỗ nào của Jennie cũng kỳ lạ, song lại cảm thấy chỗ nào của nàng cũng đáng yêu như trước.Jisoo hầu hạ Jennie vô cùng thoải mái mấy ngày liền, cho đến hôm nay, cô nói với nàng: "Tôi muốn húp món canh gà em hầm."

Nếu Jennie muốn yêu đương thì cô phải dựa vào thái độ yêu đương để đối xử với nàng mới được.

Jisoo tận lực kiềm chế tính tình của bản thân, mang theo một chút dỗ dành: "Trưa nay làm đi, được không?"

"Được."

Jennie hoàn toàn đáp ứng.Bởi vì nàng đáp ứng không chút do dự nên Jisoo lại cảm thấy sự nghi ngờ của mình trong khoảng thời gian này chỉ là ảo giác, bé cưng nhà cô vẫn nhu thuận đáng yêu như vậy cơ mà, chẳng qua là do em ấy quá yêu mình nên mới có thái độ bất mãn với mình thôi.Nếu đã vậy thì nàng cứ miễn cưỡng chăm sóc cho nàng nhiều hơn một chút.Đến trưa, Jisoo chủ động xuống lầu giúp đỡ, Jennie lại xua xua móng vuốt: "Không cần đâu, em tự làm là được rồi."

Đúng là bé cưng của cô, Jisoo thầm nghĩ, cả đời này cô chưa từng húp qua món canh gà nào ngon hơn Jennie nấu...

Tất nhiên, điều này không loại trừ việc cô đã bổ sung các bộ lọc.

Hầu hạ nàng suốt vài ngày nên Jisoo hiếm khi được nghỉ ngơi, cô vững vàng bắt đầu viết nên kịch bản gốc của riêng mình.

Thế nhưng, có lẽ là do cô có chút đồng tình với Jennie sau khi làm việc nhà liên tục, hoặc cũng có thể là do tính chất yêu đương giữa cả hai đã thay đổi, Jisoo chợt nhớ lại lúc mình nấu cơm, đôi khi người trợ thủ Jennie sẽ ngồi nói chuyện với cô trong phòng khách, cô có phần hoài niệm bầu không khí ấm áp này.Cô đẩy cửa bước ra.Lúc hai người bọn họ bàn chuyện giao dịch thì toàn là Jennie nấu cơm, nàng mời ba lần bốn lượt, Jisoo mới có thể dứt khỏi công việc bước xuống lầu.

Đôi khi, bởi vì bị quấy rầy mà cô còn kèm theo tâm trạng rất tệ, và tất nhiên Jennie sẽ là người gánh chịu toàn bộ hậu quả đó.Lại nói tiếp, vài năm trước cô ngã cầu thang đến độ gãy chân chính là do đồ ăn đã được hâm tới hâm lui suốt bốn lần, Jennie đi lên kéo cô ra khỏi cửa, lúc xuống lầu, Jisoo đã nói câu gì đó, rồi Jennie đột nhiên cử động và đẩy cô xuống cầu thang.Khi ấy Jisoo bị ngã đến ngu người, toàn bộ cơn giận cũng vì một đòn đó mà bay biến.Cô ngã xuống cầu thang, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận ở phía trên của Jennie.

Không nhớ đó có phải là ảo giác hay không, Jennie mím môi nhìn chẳm chằm vào cô một lúc, sau đó bước đến trước mặt cô trong tầm nhìn mờ ảo, nghiêng đầu quan sát cô thật cẩn thận, dường như đang xác nhận xem cô đã chết hay chưa.Trong nháy mắt, Jisoo nghĩ đến một con dã thú nhỏ không thể thuần phục, cô ngờ rằng mình đã nhìn thấy được một tinh linh đã trở thành yêu quái không hiểu nhân tình.

Bởi vì trong ánh mắt của Jennie không hề có sự hoảng loạn sau khi lỡ tay, giống như chuyện Jisoo sống hay chết chẳng có ảnh hưởng gì đến nàng.

Thậm chí là nàng chẳng hề lo lắng đến những trách nhiệm mình phải gánh vác nếu có chuyện gì xảy ra với Jisoo.Nàng chỉ có sự tò mò và nghi hoặc.Chỉ là thuần túy tò mò, Jisoo, có chết hay không.'Có chết hay không' theo nghĩa đen, không có hàm ý khác cách làm giống kết quả gì hết.Hoặc chỉ là một sự nghi hoặc đơn thuần —— Sao chị lại ngã xuống đây?Khi tầm mắt của Jisoo dần chuyển từ trạng thái tan rã sang tập trung trở lại, nước mắt của Jennie đột nhiên tuôn ra giống như một vòi nước đang mở.Cảnh tượng đó khiến cho Jisoo lại hoài nghi mình gặp ảo giác, lửa giận trong lòng nhanh chóng bốc lên, cô quát tháo ra lệnh cho Jennie gọi xe cấp cứu.Jisoo bước xuống gần hết cầu thang, Jennie vẫn đang ngồi chơi game trong phòng khách như cũ.Đã hầm canh chưa?

Không giống, máy hút mùi trong nhà bếp không hề có động tĩnh gì cả, cũng không ngửi thấy mùi canh gà.Nhưng lại có mùi cơm.Thấy nàng chơi rất vui vẻ, Jisoo cũng không quấy rầy, xoay người đi lên lầu trở lại.

Cô quyết định cho Jennie một chút thời gian, để cho nàng được phát huy không hạn chế.Cô bước tới ban công, nửa híp mắt nhìn ánh mặt trời, lúc cúi đầu xuống thì đột nhiên nhìn thấy một nhân viên giao đồ ăn đang đứng ở cửa.Một phút sau, Jennie chạy ra ngoài nhận lấy, nhân viên giao đồ ăn lái xe rời đi.Jisoo: "?"

Cô nhìn theo ba chữ to trên lưng nhân viên giao đồ ăn đến khi đối phương biến mất, bất chợt nhớ đến câu hỏi năm ấy của Lisa: "...

Cô ăn Đồng Hương Kê bao giờ chưa?"

Giống như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân bộp bộp bộp.

Jennie chạy lên lầu, Jisoo đứng ở ban công xoay người nhìn đối phương."

Chị ở đây à."

Jennie nói: "Canh gà nấu xong rồi, chị mau xuống húp đi."

Ngôn ngữ hành vi vẫn giống như thường ngày.Jisoo nhìn nàng chăm chú, Jennie khó hiểu, sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười, bước đến dắt tay cô nói: "Đi thôi."

Jisoo bị nàng dắt xuống lầu, một mạch bố trí trước bàn ăn.Bên trong là món canh gà quen thuộc, cầm đũa nhấp một ngụm, vẫn là hương vị quen thuộc đó.Jisoo nhìn thoáng qua cơm ở trước mặt, lại nhìn thoáng qua Jennie đang nghiêm túc ăn cơm.Jennie không kén ăn, cái gì cũng ăn được, hơn nữa là ăn món nào cũng thấy ngon.Jisoo nhìn nàng một hồi, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi về Đồng Hương Kê của Lisa.Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: "Em gọi đồ ăn bên ngoài à?"

Jennie vẫn đang ăn.Rất ít người có thể khiến nàng phân tâm trong lúc dùng bữa, rốt cuộc nàng cũng dùng miệng gặm chân gà xong, ánh mắt vẫn lấp lánh như trước: "Chị biết rồi hả."

Tựa như cái ngày cô bị ngã gãy chân, trong mắt không hề có chút gì gọi là hoảng loạn, không thể nhìn ra quá nhiều cảm xúc, chỉ có một chút tò mò: "Làm sao chị biết được?"

"Tôi nhìn thấy."

Giọng điệu của Jisoo vô cùng bình tĩnh, cô nói: "Em đã làm thế này bao lâu rồi."

Jennie lại chọn một cái chân gà khác rồi bắt đầu ăn, miệng bóng loáng dầu mỡ, nàng thẳng thắn trả lời: "Từ bữa đầu tiên chị ăn."

"...

Năm năm."

Jisoo bắt đầu không khống chế được cảm xúc: "Em chưa từng đối xử với tôi thật lòng."

"Thật lòng là cái gì?"

Jennie nhìn cô một cái, nàng bảo: "Chị muốn húp canh gà, em có canh gà cho chị."

"Không phải do em tự tay nấu."

"Nhưng mà chị húp rồi, chị còn rất hài lòng cơ mà."

Jennie nói như thể chuyện đó vô cùng hợp tình hợp lý: "Chị đưa ra yêu cầu, em thỏa mãn yêu cầu, cuối cùng là ai nấy đều vui."

"..."

Jennie thật sự là một người có đạo lý, mặc dù lý luận của nàng đôi khi không thể chấp nhận được, thế nhưng logic lại không thể bác bỏ.Trong lòng Jisoo nghẹn đến hoảng sợ, cô không nhịn được nói: "Chẳng phải em nên xin lỗi tôi sao?"

"Tại sao em lại phải xin lỗi?"

"Em cầm tiền của tôi, nhưng em không... làm tròn bổn phận của mình."

"Em làm được rồi mà, em cho chị canh gà đó thôi."

Jennie lộ vẻ bối rối: "Chẳng phải mấy năm nay chị không có ý kiến gì sao?"

"Em không có trái tim hả?"

Jennie sờ sờ ngực của mình, nàng nói: "Có chứ, nó đang đập nè, chị có muốn nghe một chút không?"

Jisoo lại nghẹn.Cô nói: "Em thật sự cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát sao?

Em lừa dối tôi, hơn nữa em cũng chưa từng phản bác lúc tôi cho rằng đó là do em tự tay làm."...

Tên Lisa kia nhất định đang lén lút theo dõi những trò hề của cô, đây là điều mà Jisoo không thể chịu đựng được."

Lúc súc sinh tự nhận mình là người thì em cũng có bao giờ phản bác đâu."

Jisoo: "??????"

"Chị đừng phản ứng nghiêm trọng như vậy, em không có nói chị nha."

Jennie giải thích: "Ý em là chúng ta không cần phải làm chuyện vô ích."

"Em cho rằng đây chính là chuyện vô ích sao?

Em đang chiếm đoạt thành quả lao động của người khác đấy!!"

"Đó là chuyện giữa em và chủ quán mà."

Jennie nói: "Đã làm người thì đừng tọc mạch.

Hơn nữa em đã trả tiền cho chủ quán rồi, dựa vào đó, em cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận.

Em khiến chị hài lòng, chị ăn rất vui vẻ, nhu cầu chung của chúng ta đều được đáp ứng."

"Jen-Nie."

Jisoo gằn từng tiếng: "Em thật sự cho rằng, em không nên, xin lỗi vì hành vi của mình à?"

"Không."

Jennie bảo: "Lúc giao dịch chị đâu có nói em phải tự mình làm tất cả mọi thứ đâu, chị chỉ yêu cầu bản thân được vui vẻ thoải mái thôi mà, em đã làm được chuyện đó rồi còn gì."

"Em đang lừa gạt tình cảm!"

"Chẳng phải chị chỉ mua cảm giác tình cảm thôi sao?"

Jennie càng thêm bối rối: "Ngay từ đầu, nếu chị muốn em ưu tiên chị hơn tất cả mọi thứ thì chị nên biết rõ nguyện vọng của mình là gì chứ.

Chị lên án em như vậy khiến em tự hỏi chị có ăn luôn chỉ số thông minh của mình trong bữa trưa hay không đó."

Một bụng tức của Jisoo không có chỗ phát ra, cô đột ngột đứng dậy, một tay quét sạch toàn bộ canh gà trên bàn, ngón tay cô run rẩy chỉ vào Jennie: "Em, em...

Em sẽ không bao giờ là bé cưng của tôi nữa!"

Jennie phồng hai má, tuy rất không cam lòng nhưng nàng vẫn phải chấp nhận: "Bé cưng của chị, chị có quyền quyết định."

Jisoo sải bước xông lên lầu.Cô tức đến độ muốn nhồi máu não, hai ba phút sau, cô cố gắng suy nghĩ về những sơ hở trong lời nói của Jennie, song nhất thời lại không thể tìm thấy.Hai người chẳng qua chỉ đang làm giao dịch, đúng thật là cô không có quyền yêu cầu Jennie phải đối xử thật lòng với mình.

Như Jennie đã nói, yêu cầu của cô là được húp canh gà, Jennie mang canh gà đến cho cô, kết quả là ai nấy đều vui vẻ.Nhưng mà...

Ngực sắp bị nghẹn đến hỏng rồi!!Jisoo đột nhiên bình tĩnh trở lại.Cô bước xuống cầu thang lần nữa, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Jennie.Lúc nãy Jennie gắp một cái chân gà vào chén, lúc này còn chưa gặm xong, nàng giương mắt nhìn người nọ, đôi mắt to tròn lộ ra một tia nghi ngờ.Jisoo hỏi: "Bây giờ có phải chúng ta đang yêu nhau không?"

"Đúng vậy."

"Vậy em có thừa nhận mình lừa gạt tình cảm hay không hả?"

Dường như rốt cuộc Jisoo cũng bắt được điểm yếu của nàng, cô hung tợn nói: "Chẳng phải em nên xin lỗi tôi sao?

Em lừa dối bạn gái của em thế này, em không thấy mình sai hả?"

"Em có hai cái ngụy biện, chị muốn nghe cái nào?"

"...

Em có bao nhiêu nói bấy nhiêu!"

"Thứ nhất, em nói dối có thiện ý."

Thiện ý mẹ nó chứ thiện ý.

Jisoo đen mặt hỏi: "Cái thứ hai thì sao?!"

"Thứ hai, sao chị biết là em lừa dối chị?"

Jennie nói: "Chị hy vọng em phải chân thành, em chân thành không muốn tự mình động tay.

Thế nhưng, em đau lòng bạn gái em, vì vậy em mới gọi đồ ăn bên ngoài cho chị đó.

Cái lừa dối mà chị bảo căn bản chẳng hề tồn tại, nếu không phải chị phát hiện sớm thì em sẽ nói chân tướng cho chị."

"Em nói vớ va vớ vẩn!

Nếu không phải tôi phát hiện ra trước thì cả đời này em cũng sẽ không bao giờ nói cho tôi biết đâu!"

"Đó chỉ là suy đoán của chị thôi.

Cơ mà những chuyện không xảy ra, giống như con mèo của Schrödinger (*) vậy, chị nói thế nào em cũng chấp nhận."(*) Ai muốn tìm hiểu thêm có thể lên Youtube xem video nhé, vì mình không biết phải giải thích thế nào cho ngắn gọn nữa."

Em xem, em xem..."

Thân thể bình tĩnh của Jisoo lại bắt đầu run rẩy, cô phẫn nộ nói: "Nếu em không xin lỗi thì có nghĩa là tôi không hiểu lầm em, em chỉ lừa gạt tình cảm mà thôi, em không quan tâm đến tôi chút nào, em đùa giỡn tôi..."

Jennie bất ngờ ôm chầm lấy người nọ.Jisoo đẩy nàng ra, Jennie ngồi phịch xuống đất.Nàng ngẩng mặt lên nhìn Jisoo, bàn tay vừa duỗi ra của cô thu lại, hỏi: "Em lại muốn giở trò gì?!"

"Em chỉ muốn chị bình tĩnh một chút thôi."

Jennie nói: "Em đã giải thích rồi mà, em nói nếu như chị không phát hiện sớm thì em sẽ nói chân tướng cho chị, thế nhưng chị giống một con lợn rừng say xỉn vậy, còn phê bình với lên án em nữa."

"Em nói tôi nói thế nào em cũng chấp nhận, em có thấy ai quan tâm đến bạn gái mà nói ra được những lời này không?!"

"Bằng không thì thế nào bây giờ."

Jennie bảo: "Em lại không thể trưng ra bằng chứng."

Rốt cuộc Jisoo cũng nhận ra tranh luận với nàng chỉ vô ích, cô quay lưng đi, chậm rãi nói: "Em đi đi, xem như sự chân thành của tôi mấy ngày nay đều cho chó gặm."

"Chị đang chia tay với em sao?"

"Chẳng phải là con mèo của Schrödinger à?

Em nghĩ thế nào tôi cũng chấp nhận, mời em cuốn xéo ngay lập tức."

Jisoo ném trở lại lời nói của nàng.Jennie đứng dậy khỏi mặt đất, xoay người đi lên lầu.Vài phút sau, nàng bước xuống với chiếc ba lô trên lưng, sau đó bước thẳng ra cửa.Jisoo trơ mắt dõi theo nàng, cô buộc mình phải quay mặt lại nhìn bức tranh hoạt hình trên TV —— Jennie vừa mới chơi Super Mario Odyssey lúc nãy.Cô ngồi một hồi, nghĩ rằng mình đã ngồi thật lâu, thật ra thì còn chưa đến ba phút.Bất chợt đứng dậy đi ra ngoài.Jisoo bước tới cửa, nhìn thấy đối phương đang đi trên đường quốc lộ, ba lô trên lưng xẹp lép, đoán chừng chỉ nhét có mỗi hai bộ đồ.Đó là toàn bộ tài sản của Jennie.Cô hung hăng cau mày.Thái độ không biết hối cải của Jennie thật sự khiến cho cô rất cáu, thế nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng nàng từng bước từng bước đi ra ngoài, cô đột nhiên nghĩ đến những chuyện về Jennie mà mình đã điều tra trước đây.Nàng đến từ một gia đình đơn thân, không biết bố mình là người nào, chỉ có một người mẹ dấn thân vào một nghề không tử tế.

Jennie chưa từng để ý đến chuyện người ta nói mình là con của kỹ nữ, lúc trước, khi Jisoo dẫn nàng ra ngoài, có người đê tiện hỏi nàng: "Mẹ em là kỹ nữ phải không?"

Jennie còn gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Jisoo túm nàng qua một bên, cô đẩy đầu nàng rồi hung hăng nói: "Người ta chửi em, em còn hùa theo là sao hả."

Jennie ôm trán: "Không phải chửi, là sự thật mà, mẹ em cũng không biết bố em là ai."

"...

Cho dù là sự thật đi nữa thì những gì người ta nói cũng đáng bị ăn đấm, em có hiểu chuyện đó hay không?"

Jennie cảm thấy cô rất kỳ lạ: "Chị có hiểu chuyện đó không?

Người ta hỏi chị gái của chị có phải là đạo diễn tài ba không, chị cũng muốn đấm người ta à?"

Lúc đó Jisoo bị hỏi đến sửng sốt.Rõ ràng là người kia đang cười nhạo Jennie, song Jennie thật sự rất thản nhiên, đối phương hỏi xong thì nhận được phản ứng như thế, nụ cười trên mặt cũng đã cứng đờ.Không ít người cảm thấy xấu hổ, trái lại còn cảm thấy người hỏi thật vô duyên.Thế nhưng, Jisoo đã mô phỏng trong đầu, nếu lúc đó Jennie thẹn quá hóa giận rồi lập tức xông đến thì người bị mất mặt dường như sẽ trở thành Jennie.Đối với Jennie, nàng không thể lựa chọn nơi sinh ra, mẹ mình làm nghề gì nàng cũng có thể chấp nhận, hơn nữa, nàng còn có thể bình tĩnh đối mặt với những ánh mắt tò mò hay nghiền ngẫm của mọi người.Trở lại ngày hôm đó, mẹ Kim vỗ vỗ lên tay Jisoo, bà bảo: "Con đấy, con vẫn chưa hiểu rõ được Jennie đâu...

Tuy rằng ai cũng xem thường con bé nhưng nó lại xem trọng chính mình.

Ở trong lòng Jennie thì bản thân nó là tốt nhất rồi, con không cần xúi giục nó xem trọng những thứ vô nghĩa."

"Thể diện là một thứ rất xa xỉ đối với một đứa trẻ lớn lên trong môi trường đó."

Tuy Jisoo và Jennie chỉ là quan hệ giao dịch nhưng người nhà họ Kim rất thích Jennie.

Bố Kim nói Jennie không quan tâm đến chuyện thiệt hơn, mẹ Kim nói nàng đã hiểu chuyện từ nhỏ.

Ngay cả chị gái cô cũng vậy, chị nói thẳng rằng Jennie là một đứa trẻ rất tốt, khiến cho người ta muốn tranh nhau để yêu thương từ tận đáy lòng.Cảm xúc của Jisoo vô cùng phức tạp.Jennie luôn có thể biến tất cả mọi chuyện trở nên thật đơn giản, những chuyện không thể chấp nhận được trong mắt Jisoo lại trở thành những chuyện hợp lý trong mắt nàng...

Jisoo phải công nhận rằng giao tiếp giữa cô và Jennie dường như có phần hơi khó khăn.Cô vào ga-ra lái xe bám theo từ rất xa, nhìn thấy Jennie gọi taxi giữa đường, đi đến nhà Chaeyoung.Lần trước đang ở chỗ của Lisa thì bị Jisoo kéo ra ngoài, vì vậy Jennie không có chìa khóa.

Nàng ngồi xổm trước cửa nhà Chaeyoung, đợi đến khi mặt trời lặn thì Chaeyoung mới trở về.Jennie lập tức nhảy cẫng lên, vui vẻ vẫy tay với người nọ: "Tiểu Chaeng!"

"Sao em lại đến đây?"

Vẻ mặt của Jennie thoạt nhìn có chút buồn bã: "Jisoo không cần tôi nữa rồi."

"Chị ta ư?"

Chaeyoung vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt uể oải của đối phương, sau đó dẫn Jennie vào nhà.

Bên kia, Jisoo đang núp ở cửa sau của hòn non bộ, sau khi túm được Lisa đã quay về thì thành công chui vào nhà cách vách.Vui buồn của nhân loại không thể tương thông, Lisa cũng không thể đồng cảm với người nọ.

Thế nhưng, khi Jisoo nhắc tới Đồng Hương Kê, Lisa vẫn có chút phản ứng: "Cô biết rồi hả?"

"Mẹ nó, cô biết từ lâu rồi à."

Đối với Lisa, chuyện mà Jisoo vô cùng canh cánh trong lòng chỉ là chuyện nhà người khác, cô nói: "Tôi còn biết cơm cà ri gà cô ăn ở bệnh viện năm đó chính là cơm tự sôi, cà ri gà được đóng gói sẵn mua trên mạng; trước khi xuất viện, cô bảo Jennie về dọn nhà, thật ra là do cô ta mời người giúp việc đến...

Hơn nữa, tôi đoán rằng công việc nhà của các cô luôn được Jennie thuê người ngoài làm giùm, chưa kể đến quần áo được giặt bởi máy giặt tự động."

"..."

Jisoo tức giận nói: "Cô cũng giấu diếm tôi sao?"

Lisa thẳng thắn bảo: "Vì cô là suối nguồn hạnh phúc của tôi mà."

Jisoo siết chặt ngón tay lại, cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đâm chọt trái tim đối phương: "Chaeyoung chấp nhận cô rồi à?"

"Nhờ ơn cô."

Lisa mỉm cười, đưa tay ra, cho Jisoo nhìn chiếc nhẫn trên tay một chút, ấm áp bảo: "Tiểu Chaeng đồng ý kết hôn với tôi rồi, tụi tôi chuẩn bị chuyển sang sống ở Monta đây, hôm nay về để thu dọn đồ đạc."

Jisoo: "..."

Suối nguồn hạnh phúc của cô đã biến mất.Cô xụ mặt bảo: "Nhất định là do Chaeyoung xúi bậy Jennie của tôi, tuổi thơ của em ấy khó khăn, bản chất đơn thuần, không thể nào đùa giỡn tôi được."

"Nhắc mới nhớ."

Lisa nói: "Thật ra tôi nghe nói là trước kia, khi mẹ cô ta ra ngoài làm việc, bà thường xuyên nhốt cô ta trong nhà..."

Jisoo tiếp lời: "Cục cưng nhà tôi đáng thương từ nhỏ, không có cơm ăn, người mẹ đáng chết của em ấy chẳng chăm sóc gì cho con gái mình, lại có thể bỏ đói em ấy ba ngày...

Thật ra thì tôi chỉ sợ em ấy nghĩ quẩn mỗi lần cãi nhau với em ấy thôi."

Lisa: "Ai nói với cô là cô ta bị bỏ đói ba ngày?"

"Chính em ấy tự nói."

"Đã vậy thì tôi không xem cô làm trò hề nữa."

Lisa có vợ rồi, cô quyết định từ bi nói: "Đúng là mẹ của Jennie không chăm sóc tốt cho con gái mình thật, thế nhưng không có chuyện Jennie bị bỏ đói mấy ngày đâu.

Lúc nào cô ta cũng có thể để cho bản thân sống tốt hết đó, căn bản là cô không cần phải lo lắng đến việc cô ta nghĩ quẩn."

"Em ấy sẽ không bao giờ dựng chuyện."

"Vâng vâng, mẹ của cô ta từng bị một tên đàn ông bắt đi suốt bảy ngày, Jennie bị nhốt ở nhà một mình, không thể đi đâu được..."

"Lại có thể là bảy ngày!"

"Cô nghe tôi nói hết đã."

Lisa chỉ muốn đuổi y cuốn xéo.Jisoo kiềm chế bản thân lại.Jennie sống trong một căn hộ cũ với mẹ hồi còn nhỏ.

Cô thường xuyên bị nhốt trong nhà cả ngày, song Jennie chưa từng bị đói bụng, kể cả trong khoảng thời gian bảy ngày khủng khiếp kia.Jennie không hề ngu ngốc, cô biết giọng của mình vừa nhỏ vừa non, không thể nói rõ được, vì vậy không hề hao phí sức lực để hét lên kêu cứu làm gì.Cô đạp lên chiếc ghế đẩu nhỏ, lấy cái nắp nồi sắt nhỏ trong nhà ra, cặm cụi cào qua cào lại trên thanh cửa sổ chống trộm.

Cào đứt quãng cả ngày trời, nửa đêm vẫn tiếp tục, ồn ào đến nỗi mấy hộ hàng xóm xung quanh không muốn phát hiện có một đứa trẻ trong căn nhà này cũng khó.Sau đó, mỗi lần nghe thấy âm thanh chói tai của nắp nồi cào trên cửa sổ chống trộm, hàng xóm sẽ biết ngay là bé Jennie nhà cách vách lại đói rồi.Jisoo: "..."

Lisa bưng trà lên nói: "Mới còn nhỏ đã hư hỏng như vậy, cũng không lạ gì nếu lớn lên cô ta đùa cô xoay mòng mòng."

Jisoo không vui: "Cô mới hư hỏng đấy, em ấy còn nhỏ xíu đã có loại năng lực sinh tồn như thế rồi...

Tuổi thơ của em ấy đáng được viết thành kịch bản."

Lúc nào Jennie cũng biết tự bảo vệ bản thân trước, Jisoo có chút vui mừng cho nàng, lúc này lại nghĩ đến những gì Jennie nói khi nãy, đột nhiên cảm thấy logic của nàng chẳng có vấn đề gì.Giữa cả hai chỉ đang là giao dịch, vậy nên Jennie lấy thái độ giao dịch đối với cô cũng có sai đâu?Về phần ngụy biện ngày hôm nay, Jennie nói cũng đúng, muốn trách thì trách cô phát hiện sớm thôi...

Khi nào người ta đồng ý nói chuyện yêu đương với mình thì tất nhiên lúc đó người ta hẵng đối xử với mình bằng thái độ yêu đương.Jisoo thầm nghĩ: Tất cả đều là lỗi của mình.Sau đó cô lại chợt nghĩ đến cái gì, cau mày hỏi: "Sao mà cô biết rõ ràng như vậy?"

"Giống như cô ghét vợ tôi thôi, tôi cũng chẳng ưa bé cưng nhà cô.

Cô ta chủ động tiếp cận Tiểu Chaeng thì tất nhiên tôi phải điều tra cô ta cho rõ ràng rồi."

"Ha."

Jisoo có sự kiên quyết của riêng mình: "Jennie nhà tôi chắc chắn là do Chaeyoung dạy hỏng."

Cô quyết định làm hòa với Jennie, vết xe đổ của Lisa đã khiến cho cô hiểu rằng không thể trì hoãn mọi thứ được.Jisoo nhấn chuông cửa nhà Park, ngay sau đó, giọng nói của Jennie vang lên: "Ai thế?"

"Là tôi."

Jisoo nói: "Jennie, tôi hiểu em rồi, em theo tôi về nhà đi."

"Chị hiểu em sao?"

"Tôi hiểu ý của em rồi, tôi cũng tin tất cả những gì em nói, hôm nay tôi chỉ nhất thời kích động thôi...

Chúng ta về nhà đi, đừng đến nhà người khác nữa, Chaeyoung sắp chuyển đi rồi."

Sau một hồi yên tĩnh, Jennie mờ mịt nói: "Nhưng em thì không hiểu được chị."

"Tại sao chị lại cho rằng em sẽ cùng chị trở về?"
 
[Chaelice] - Truy Vợ
Phiên ngoại 6 END


Sau khi Chaeyoung đưa Jennie vào nhà, nàng hỏi ngắn gọn về chuyện đã xảy ra dựa trên câu nói 'Jisoo không cần tôi nữa rồi' của Jennie.Jennie cũng sơ lược kể lại ngắn gọn một chút, Chaeyoung gần như đã đoán được toàn bộ chuyện tình.Jennie hỏi nàng: "Chị có nghĩ tôi nên xin lỗi chị ấy không?"

"Không."

Việc nào ra việc đấy, Chaeyoung cũng không cho rằng Jennie sai.

Mặc kệ Jisoo nghĩ về Jennie thế nào, giữa hai người vẫn chỉ là giao dịch.

Jennie đã làm tốt bổn phận của mình, giống như một bà chủ sẽ không thể yêu cầu thư ký ngủ với nàng ta, những việc bên ngoài trách nhiệm sẽ được thống nhất thành tình cảm, không thể cưỡng cầu được.Được tán thành khiến cho Jennie rất vui, Chaeyoung lại tìm chìa khóa đưa cho cô, nàng nói: "Lần sau cô có đến thì đừng ngồi ngốc đợi trước cửa nữa, không có chìa khóa thì cứ gọi cho tôi."

Jennie gật gật đầu, trong ánh mắt tăng thêm vài phần chân thật.Tầm mắt cô rơi vào ngón tay của Chaeyoung, cô hỏi: "Chị đồng ý kết hôn với Lisa rồi sao?"

"Ừm."

Chaeyoung mỉm cười rồi nói: "Chị ấy đã trở thành những gì tôi mong đợi."

"Tuyệt quá."

Jennie bảo: "Tôi cũng muốn được như thế."

Ánh mắt của Chaeyoung dần trở nên dịu dàng: "Cô có thích Jisoo không?"

"Đùa chị ấy vui lắm."

Chaeyoung bật cười: "Đùa rất vui sao?"

"Ừm."

"Vậy tức là cô thích chị ta phải không?"

"Đúng vậy."

Jennie không chắc lắm, cô ngồi trên sô pha, mềm mại bảo: "Nhưng đối với chị ấy thì không cần thiết."

Chaeyoung có thể hiểu rất rõ.

Trên đời này, không có ai là không thể sống thiếu bất cứ ai, Jennie là một người vô cùng hiểu chuyện, có rất nhiều thứ cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu và thích ứng với bản chất rất nhanh chóng.

Điểm khác nhau giữa cô và Chaeyoung chính là nàng sẽ trả giá bằng cách hi sinh bản thân, trước tiên nàng sẽ phán đoán tình hình và đưa ra kết quả.Chaeyoung lại hỏi: "Tại sao cô không tự mua nhà?"

"Tôi có nhà rồi."

Jennie ngẩng mặt lên nói: "Mẹ tôi để lại cho tôi một căn hộ, đó chính là nhà của tôi."

Mặc dù nơi đó vừa nhỏ vừa tồi tàn, Jennie cũng rất hiếm khi đến, thế nhưng, nó vẫn luôn là nhà của cô, là nơi duy nhất cô cảm thấy mình thuộc về.

Cô sinh ra và lớn lên trong căn hộ nhỏ đó, cũng là nơi cô ngày đêm cnàng giữ thân xác lạnh lẽo của mẹ.Jennie là một người có khả năng thích nghi cực tốt, sống ở đâu cũng được, ở với ai cũng không bị thiệt thòi.

Đối với cô, mua nhà chẳng phải sự kiện trọng đại gì, có tiền hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì cô không có bất kỳ lý tưởng vĩ đại nào trong cuộc sống.Cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều về điều kiện sống cả."

Cô dùng số tiền mà tôi đưa cho cô vào đâu rồi?"

"Một phần cho cô nhi viện, còn một phần tôi giữ cho mình."

Chaeyoung vừa định nói gì đó thì chuông cửa vang lên, Jennie lập tức bảo: "Chắc là Jisoo đó."

Quả nhiên đúng là Jisoo thật, đối phương nói rằng cô đã hiểu Jennie rồi, muốn dẫn cô về nhà.Song Jennie lại không thể hiểu được cô: "Tại sao chị lại cho rằng em sẽ cùng chị trở về?"

Chaeyoung ở bên cạnh bật cười một tiếng.Đoán chừng là Jisoo cũng bị hỏi cho ngu người, cô im lặng một hồi lâu.Sau đó mới nói: "Em, em ra đây đi, chúng ta nói chuyện."

Jennie nhìn Chaeyoung một cái, cô bảo: "Tự kiểm điểm lại bản thân chị đi."

Jennie cắt đứt trò chuyện với Jisoo, tiếp đến, cô lấy một điếu thuốc lá trên bàn làm việc, ngậm vào miệng hỏi: "Tôi ngầu không?"

Chaeyoung che giấu lương tâm bảo: "...

Rất ngầu."

Jennie hút thuốc cực kỳ giống một cục cưng ngoan ngoãn đang giả vờ lưu mnàng, chẳng thấy ngầu chỗ nào hết.Ấy thế mà Jennie tin thật, cô ngậm điếu thuốc bước ra ngoài, một mạch đi đến trước mặt Jisoo, ánh mắt lóe lên một chút dò xét: "Chị muốn nói với em chuyện gì?"

Jisoo liếc nhìn điếu thuốc trong miệng đối phương, trái tim bất chợt đập thình thịch.Vào tối muộn thế này, lại còn giả vờ đáng yêu.Cô hỏi: "Em giận à?"

Jennie thừa nhận: "Giận."

Giận là được.

Jisoo cảm thấy Jennie vẫn tốt hơn Chaeyoung, ít nhất Jennie còn bằng lòng cho mình cơ hội để nói, cô vẫn may mắn hơn Lisa nhiều.

Jisoo bảo: "Được rồi, tôi xin lỗi em."

"Tại sao chị lại xin lỗi?"

Jennie cầm lấy điếu thuốc trên khóe miệng, đôi mắt tròn xoe vẫn đang dò xét cô: "Để em trở về à?"

"Đúng vậy."

"Em không chấp nhận."

"..."

Jisoo hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"

"Chị phải biết là chị đã sai."

"Thì tôi vừa mới nhận sai và xin lỗi em đó."

"Chị chưa nói chị sai chỗ nào."

"Tôi sai ở chỗ không nên kích động, không nên hung dữ với em...

Những gì em nói đều đúng, thứ tôi mua chính là tình cảm giả dối của em, làm gì có người nào thật lòng hao tâm tổn sức để khiến một người khác được hạnh phúc đâu?

Là do tôi không hiểu yêu cầu của chính mình, tôi nghiêm túc xin lỗi em một lần nữa, thế này đã được chưa?"

"Không được."

Jennie nói: "Còn gì nữa?"

"Còn...

Tôi không nên không tin tưởng em, không nghe em giải thích, tôi đúng thật giống như một con lợn rừng say xỉn..."

Jisoo im lặng một chút, cô bảo: "Tôi không nên giống một người phụ nữ cố tình kiếm chuyện."

"Phụ nữ kiếm chuyện với chị à?"

Jennie nói: "Phụ nữ sẽ không càn quấy dã man như chị, mẹ em còn tốt hơn chị nhiều."

Jisoo: "...

Là do tôi không đưa ra ví dụ chu đáo, tôi lại sai rồi."

Jennie không tiếp tục truy vấn nữa, nàng phun ra một vòng khói.

Jisoo nhìn động tác thuần thục của đối phương, cô tuyệt đối không ngờ rằng nàng còn có thể hút thuốc.

Cô cau mày, Jennie lại hỏi: "Còn gì nữa?"

"Còn nữa ư?"

Jisoo nghĩ không ra: "Sao lại còn nữa?"

Jennie ngừng hút thuốc, nàng nhìn Jisoo chằm chằm."

Chờ đã, để tôi nghĩ xem..."

Dưới cái nhìn chòng chọc của nàng, rốt cuộc Jisoo cũng vỡ lẽ: "Tôi không nên đẩy em, tôi cho em đẩy lại, được không?"

Jennie sờ sờ mông của mình, nàng nói: "Em ngã đau lắm đó.

Hơn nữa, em ôm chị, chị lại xô em ngã, chuyện này làm em rất đau lòng."

"Trái tim tôi cũng đau lòng thay em, em ra ngoài đi, cùng tôi về nhà nào."

Cuối cùng Jennie cũng mở cửa, Jisoo đưa tay ra muốn kéo nàng, Jennie lập tức trốn đi, bất mãn nói: "Em còn chưa đẩy lại chị mà."

"..."

Em phải đẩy thật hả?Chẳng phải người bình thường sẽ khách sáo một chút sao??Jisoo đành phải dang hai tay ra, "Em đẩy đi."

Jennie ném tàn thuốc vào thùng rác, sau đó bước lại đẩy cô một cú thật mạnh.

Sức lực của nàng không nhỏ chút nào, Jisoo bị đẩy lùi về sau một bước, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì dùng sức của nàng thì lại muốn cười, thế nhưng cô nhịn xuống, hỏi: "Vừa lòng chưa?"

"Chưa."

Đâu chỉ chưa hài lòng, Jennie vô cùng không hài lòng mới đúng: "Chị không có ngã trên mặt đất."

"..."

Đây đúng thật là một cái nan đề mà.Thể lực cô khoẻ mạnh hơn Jennie, nếu nàng muốn đẩy cô ngã xuống đất thì phải dựa vào các ngoại lực khác.Jennie lại đẩy cô, Jisoo 'ui' một tiếng ngồi xuống đất, ngẩng đầu hỏi: "Vậy được chưa?"

"Không được."

Jennie cau mày: "Diễn viên dưới trướng chị diễn như vậy mà chị cho qua được hả?"

"..."

Sau vài lần như vậy, lồng ngực của Jisoo bị đẩy đến mức đau đớn, thế nhưng vẫn không thể thỏa mãn được đối phương, tính tình của cô cũng bị đẩy cho tan nát: "Em đẩy tôi mấy lần rồi, xương ức sắp bị em đẩy cho vỡ luôn, rốt cuộc phải làm sao em mới vừa lòng?"

"Chị phải ngã trên mặt đất."

Lúc này, hai người đã đùn đẩy nhau từ trước cửa nhà Chaeyoung sang cửa nhà Lisa.

Cũng không biết nàng đã xem kịch vui được bao lâu, thấy vậy thì đề nghị: "Tôi có ý này, cô để cho Jisoo đứng ở chỗ nào cao hơn chân của chị ta ấy, sau đó dùng sức đẩy, chắc chắn chị ta sẽ tiếp đất bằng mông của mình."

Jisoo đen mặt: "Cô đừng có đưa ra ý kiến tồi với tôi."

Jennie nhìn tảng đá bên cạnh hòn non bộ, tảng đá kia đúng là cao hơn chân Jisoo một chút, nàng lại nhìn về phía Jisoo, vẻ mặt người nọ không dám tin: "Em nỡ lòng đối xử với tôi như thế này thật à?"

"Chị nỡ được thì tại sao em lại không nỡ được?"

Jennie chỉ vào tảng đá, hung tợn bảo: "Đứng lên."

Lisa cười sắp nội thương đến nơi.Sắc mặt Jisoo xanh mét, cô bước đến chỗ tảng đá với Jennie: "Jennie à...

Chúng ta thương lượng một chút, đổi cách khác đi, được không?"

"Không được."

Jennie xắn tay áo lên, nàng nghiêm trang nói: "Em có thù tất báo."

Lisa: "Jisoo à, nếu cô ngã xuống mà bị thương thì coi chừng không được rồi."

Jennie lại liếc nhìn Lisa một cái: "Chị có nhiều kinh nghiệm nhỉ."

Lisa: "...

Ừm."

Bị vợ làm bẽ mặt cũng không thể bị thương, dù sao đi nữa, nếu da mặt không dày thì không xứng theo đuổi vợ."

Chị ở đây nhìn cái gì?"

Jennie hỏi: "Xem lại khoảnh khắc huy hoàng của bản thân à?

Có cần tôi giúp không?"

Lisa: "..."

Cô không đứng xem nữa, xoay người đi về phía nhà Park bên cạnh.Người xem tấu hài đi rồi, trong lòng Jisoo hơi hơi cảm động.

Jennie vẫn còn yêu cô, biết che chở cô trước mặt người khác, nói để cho cô đứng lên tảng đá chắc cũng chỉ là hù dọa thôi nhỉ?

Dù sao thì ngã từ nơi cao như thế chắc chắn sẽ không thể nào nhẹ được...Một phút sau, Jisoo đặt mông ngồi bệt xuống đất.Cô thuận thế nằm ngay lập tức, nhìn thấy Jennie nhảy xuống từ trên cao, rốt cuộc cũng từ từ nhận ra mình chẳng khá hơn Lisa chỗ nào.

Jennie tuyệt đối không dễ dỗ dành giống như Chaeyoung...

Thậm chí còn có thể tệ hơn chứ không kém.Jisoo nhìn Jennie đang cúi người quan sát mình, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước bị thương ở chân, cô đờ đẫn một chút: "Tại sao em không lo tôi sẽ bị thương chút nào hết vậy?"

"Chuyện gì nên xảy ra sẽ xảy ra, lo lắng cũng chỉ vô ích."

Jennie hỏi: "Chị có bị thương không?"

Jisoo bắt đầu học khôn: "Bị thương thì thế nào, không bị thương thì thế nào?"

"Bị thương thì chị về dưỡng thương cho tốt đi, sau đó hẵng đến đây tìm em tiếp, để em khỏi phải chăm sóc chị."

"..."

Thật tàn nhẫn.Trái tim của Jisoo lại trọng thương, cô chống người ngồi dậy, nói: "Không bị thương."

"Vậy làm lại lần nữa đi."

Jennie nói: "Em bị thương mà."

Jisoo: "."

Cô đã tê tái.Jisoo bị cô kéo đi, nhìn khuôn mặt đơn thuần vô hại của người nọ, trong lòng lại tê tái một chút.

Cô lẳng lặng bước lên tảng đá, Jennie đột nhiên phì cười.Jisoo nhìn chằm chằm vào người nọ, Jennie đứng ở phía dưới dang rộng hai tay với cô, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Huề nhau rồi."

"Em đùa chị thôi, chị xuống đi."

Cảm xúc của Jennie vẫn luôn rất đơn giản, giận là giận, dù ai có nói gì cũng không mềm lòng; lúc vui vẻ cũng chỉ đơn giản là vui vẻ, dù ai có nói gì cũng sẽ không đột ngột thay đổi thái độ.Trong lòng nàng có một cây thước, chỉ cân đo đong đếm cho chính mình mà thôi.Jisoo nhìn nụ cười vô cùng xán lạn của nàng, xoa xoa mông bước xuống, hỏi: "Không giận nữa thật sao?"

"Ừm."

Jennie gật đầu: "Không giận."

Jisoo lại nhìn nàng một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là em không thích tôi không?"

"Chị nói xem?"

Jisoo có phần oán giận: "Tôi cảm thấy là em không thích tôi."

"Chị mất giá thế."

Jisoo: "??????"

Sao tự dưng lại mắng cô."

Lúc chị cho rằng em thích chị thì chị đối xử với em không tốt, cảm thấy em không thích chị thì chị lại đối xử rất tốt với em."

Jennie nói: "Dựa theo logic này, nếu cả đời em không thích chị thì phần đời còn lại của em sẽ được đối đãi rất tốt, nếu không thì em sẽ mất giá giống như chị vậy."

Nàng xoay người đi, Jisoo im lặng vài phút.Cô phải thừa nhận là mình rất rẻ mạt.Jisoo tiến lên vài bước đuổi theo, cô nói: "

Sau này tôi sẽ không như thế nữa, Jennie, bé Jennie à?

Em cũng nghĩ là tôi không bắt nạt em nhiều đến vậy, đúng không?

Chúng ta về nhà đi, được không?"

"Không phải chị đòi chia tay với em sao?"

"Đó là vấn đề của tôi, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình."

Jennie chậm rãi bước đi, thật lâu vẫn không lên tiếng, Jisoo ngập ngừng hỏi: "Như vậy vẫn không được sao?"

"Vốn đã được rồi, chị lại hỏi cho nó thành không được."

"..."

Jisoo kinh hoảng.Jennie chắp tay sau lưng, chậm rì rì bước đi một lúc.

Jisoo xoa xoa chỗ bị ngã đau, dọc đường hít hà bảy tám bận, mãi đến khi Jennie hỏi: "Chị cảm thấy bất mãn đối với em sao?"

"Không, sao có thể thế được."

Jennie cong mắt, nàng dừng lại, vươn tay sờ sờ đầu Jisoo, hỏi: "Chị thích em à?"

"...

Không nghi ngờ gì nữa, đúng vậy."

Jennie thu tay về, lại hỏi cô: "Chị muốn yêu đương với em sao?"

Jisoo có phần mất tự nhiên, dù sao thì mấy hôm trước, lúc Jennie muốn yêu đương với cô thì cô lại không để trong lòng.

Cô khụ khụ vài tiếng, thành khẩn bảo: "Muốn."

"Tại sao?"

"Tại vì...

Em không nghĩ trước kia tôi đã thích em rồi ư?

Chỉ là tôi không nghĩ đến việc thay đổi mối quan hệ này thôi."

Jennie tò mò: "Ý chị là quan hệ giữa chủ nô và nô lệ hả?"

"...

Tôi cũng chẳng quá đáng đến mức đó mà, phải không?"

Jisoo hết cách: "Ý tôi là quan hệ sống chung của hai chúng ta kìa."

"Được rồi."

Jennie chấp nhận, nàng nhìn về phía Jisoo bằng đôi mắt trong veo lấp lánh, nói: "Cho chị một cơ hội, chị cõng em về nhà đi, rồi em sẽ yêu đương với chị."

Jisoo: "...

Ý em là đi về nhà hả?"

"Ừm hứm."

Hai mươi dặm, sẽ chết người luôn đấy.(20 dặm ≈ 32km)Jisoo lại trở nên tê dại.Jennie đã mở rộng vòng tay sẵn, vẻ mặt chờ mong nói: "Chị gái ơi, được không?"

Jisoo trầm mặc ngồi xổm xuống.Jennie vui vẻ nằm trên lưng cô, ánh mắt long lanh ánh sáng.

Thật ra nàng chẳng nặng tí nào, người nhỏ con, khung xương nhẹ hẫng, Jisoo lẳng lặng đi về phía trước như một con bò già.Cô nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này một chút, trong lòng hiện lên một câu hỏi: "Bé cưng."

"Hửm?"

Giọng điệu của Jennie rất vui vẻ, như thể nàng rất thích phương thức sống chung này."

Tại sao em lại đột nhiên muốn... yêu đương với tôi vậy."

Cái cô muốn hỏi là, nếu em đã không thích tôi thì tại sao lại bất chợt muốn yêu đương với tôi như thế."

Tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Tò mò..."

Jennie đơn giản sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, nàng thản nhiên bảo: "Tò mò không biết trên đời này liệu có ai đối xử với em giống như Lisa đối xử với Chaeyoung hay không."

Ngay lúc đó, trái tim của Jisoo bất chợt khẽ nhói lên.Cô chậc lưỡi một tiếng, hỏi: "Vậy nên tôi là đối tượng khảo nghiệm của em à?"

"Hehe."

Jennie cười trộm một tiếng.Jisoo có thể tưởng tượng được con mắt của nàng sẽ sáng rực lên đầy ranh mãnh, đôi mắt cong cong lên, khuôn mặt xinh như búp bê tràn đầy màu sắc vui mắt."

Nếu tôi thất bại thì sao?"

"Vậy thì thất bại thôi."

Jennie nói: "Dù sao vốn dĩ em cũng chẳng tin."

"Sẽ thất vọng sao?"

"Sẽ."

Jisoo vòng tay qua chân nàng, xốc Jennie lên lưng, cô hỏi: "Em có muốn khóc không?"

"Không đâu."

Jennie nói: "Mọi việc trên đời sẽ không bao giờ theo ý muốn của con người, nếu cái gì cũng khóc thì chị sẽ bị mù đó."

Jisoo quay đầu nhìn nàng.Jennie cũng nghiêng đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, Jisoo thu hồi tầm mắt trước.Đôi mắt của Jennie vừa to vừa sáng, rất ít người có thể sở hữu một đôi mắt sáng như thế ở độ tuổi này, đơn thuần giống như một đứa trẻ.Jisoo ho khan một tiếng, cô nghiêm trang nói: "Tôi thật sự rất muốn yêu đương với em, tôi sẽ đối xử với em thật tốt."

"Ò."

"...

Ò là sao?"

"Nếu chị đối xử tốt với em thì em sẽ cảm nhận được."

Jennie nói: "Nhưng tiền đề là chị cõng em về nhà trước đã."

"...

A."

"Chị còn 9km."

"..."

"Còn 8,5km."

"...

Chúng ta đổi cách khác được không?"

"Vậy chị muốn đổi đối tượng yêu đương hả?"

"Không phải, ý tôi là..."

Jisoo tạm dừng một chút, cô nói: "Chúng ta tìm khách sạn nào gần đây để nghỉ ngơi chút đi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục."

"Vậy mười năm sau chị hẵng tìm em nói chuyện yêu đương nhé?"

"..."

Jennie thật sự là một tên quỷ nhỏ không nói đạo lý mà."

Còn 8km."

"...

Em ỷ vào việc tôi thích em!"

"Hehe."

Jennie lại cười, nàng nhẹ giọng cảm thán: "Hóa ra đây là cảm giác được thích à?"

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Jisoo giống như một quả bóng bay, cứ chốc chốc lại bừng lên bập bồng.

Trái tim của cô run rẩy, cô muốn hỏi nàng, trước đây chưa từng có ai thích em sao?Rốt cuộc vẫn không hỏi.Cô cảm thấy Jennie đang cố ý, giống như một người cưỡi lừa, lần nào cũng ném thức ăn ra ngoài rất đúng lúc, khiến cho Jisoo cứng họng mà chịu thua.Thế nhưng, cô biết rõ rằng chuyện này không thể cố ý được, bởi vì không ai có thể điều khiển lòng người một cách vừa phải như thế.Mà Jennie rõ ràng là không tin lòng người.Khi đến mốc 5km, Jennie đột nhiên không báo giờ nữa.Trên trán Jisoo đổ đầy mồ hôi, cô gọi nàng một tiếng: "Bé cưng à?"

Người trên vai thở đều đặn, đúng là đã ngủ.Lúc Jisoo cõng người về nhà thì đã là nửa đêm rồi, cô thở hổn hển đá tung cửa, nhẹ nhàng đặt Jennie xuống ghế sô pha.Đột nhiên nghĩ đến bé cưng mà mình phải bế trong ga-ra ngày hôm đó.Cô ngồi ở bên cạnh, thở dốc nhẹ nhàng, lại nhìn thoáng qua Jennie đang ngủ say.

Trầm mặc một lúc, bất chợt cảm thấy đối phương thật sự rất giỏi trong việc gây khó dễ với mình.Nếu lúc đó cô đáp ứng với Jennie...Thì hôm nay cô sẽ không phải đi bộ hai mươi dặm trong đau khổ như thế.Jisoo gãi gãi đầu.Cô xem thường Lisa thật, nhưng...Dường như cô cũng đã từ từ dấn thân vào con đường giống Lisa rồi.Cô há mồm uống mấy ngụm nước, sau đó đi tới bế Jennie lên lầu.Đặt người vào phòng ngủ, lại nghĩ đến lời của Jennie ngày hôm đó: "Phải đắp chăn nữa."

Ờ...

Phải đắp chăn cho bé cưng nữa.Tâm trạng Jisoo phức tạp kéo chăn bông lên cho cô, sau đó cô ngồi bên người, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của đối phương một lúc.Bất giác nở nụ cười....

Bé cưng thật là đáng yêu.Hy vọng em ấy có thể bớt làm khổ mình.Vừa nghĩ xong, cô chợt nhìn thấy khóe miệng của Jennie cong lên một chút, tuy cô thu về rất nhanh nhưng Jisoo vẫn nhìn thấy được."...

Em cười rồi."

Jisoo nghiêm mặt hỏi: "Em tỉnh hồi nào?"

Jennie bị vạch trần cũng không tiếp tục giấu diếm, nàng lập tức mở mắt ra, đột nhiên bổ nhào vào lồng ngực của người nọ, cọ cọ mặt vào mặt cô, mềm giọng nói: "Chúc mừng chị đã đạt được cơ hội yêu đương với cục cưng nhỏ."

Em là cục cưng nhỏ của ai hả.Suýt chút nữa Jisoo lại không nhịn được mà sử dụng cái miệng tiện của mình, cô khụ khụ mấy tiếng, chậm rãi vươn tay ra ôm lấy Jennie, phỉ nhổ chính mình mà nói: "Em là tổ tông của tôi."

"Ừm ~" Jennie nghiêm trang nói: "Chị có thể chuyển sang chế độ tổ tông."

Nangv buông Jisoo ra, duỗi jio (*) đến bảo: "Em muốn rửa jio jio."(*) Vì đây là slang nên mình không dịch được, nôm na là cái chân á"Nói chuyện bình thường chút."

"Rửa ~ chân ~ chân ~"Jisoo đờ đẫn: "Tôi mệt rồi."

"Vậy chị nằm xuống đi, em bóp vai cho nàng."

Jennie tự động chuyển sang chế độ cục cưng nhỏ, thân mật giơ lên hai cái móng vuốt.Jisoo mới vừa đi hai mươi dặm nên cũng không dám làm phiền nàng, cô đứng dậy lấy nước, bưng đến cho cô rửa chân, sau đó hỏi: "Tổ tông, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tiểu nhân có thể đi tắm không ạ?"

"Được, chị gái vất vả rồi."

Jennie còn nghiêm túc bắn tim cho cô.Jisoo: "..."

Tự nhiên lại cảm thấy đáng giá là sao thế này?Khi Jisoo bước ra khỏi phòng tắm, Jennie đã thay đồ ngủ, nàng vui vẻ lăn lộn trên giường.

Jisoo ném người mình lên, Jennie lập tức cọ cọ vào lòng người nọ, "Chị gái sẽ luôn thích em như vậy sao?"

"Ừm hứm."

Jennie đẩy đầu cô một cái.Jisoo trợn mắt, Jennie lại ngọt ngào hỏi: "Sẽ luôn thích em như vậy sao?"

"Ừm hứm."

Jennie vừa duỗi tay ra đã bị cô nắm lấy, Jisoo nói: "Sẽ sẽ sẽ."

"Vậy ngày mai chúng ta ăn cơm như thế nào?"

"..."

Lại tới nữa.Jisoo cảm thấy đây mới chính là mục đích cuối cùng của nàng, thích chị gái cái gì, muốn chị gái bị thương cái gì, toàn là bốc phét.Jisoo muốn đẩy đầu nàng, rốt cuộc lại nhẫn nhịn mà ôm nàng vào lòng."

Được rồi, ngủ đi, ngày mai tôi còn phải hầu hạ tổ tông của tôi nữa."

Jisoo chưa bao giờ nghĩ rằng Jennie thật sự rất biết cách điều khiển lòng người, ít nhất, nàng có thể điều khiển cô một cách rất chừng mực.Cô càng không ngờ rằng mình sẽ hầu hạ 'tổ tông' suốt cả một đời.

Sau này, khi tham dự hôn lễ của Lisa, nhìn thấy đối phương mang theo bộ dạng của một con chó hạnh phúc.Jisoo chỉ có thể tự an ủi mình như thế này ——Theo đuổi thân thể của vợ, theo đuổi tâm hồn của vợ, ai theo đuổi vợ cũng là người tu thành chính quả.[KẾT THÚC]---------------

P/sĐúng vậy, kết thúc rồi, thật ra cặp phụ không có gì để vùi dập hết, có viết cũng chỉ viết những loại tương tác hằng ngày thôi.

Jisoo chính là một tên ngạo kiều miệng tiện, rõ ràng Jennie cũng nhìn ra điểm này, hai người này theo hơi hướm nhảm nhí ba láp ba xàm, đừng nghiêm túc quá nhé.Dù sao Jennie cũng có lợi thì dùng, có thù thì báo, hơn nữa, cô ấy cũng chẳng phải ‘bé cưng đơn thuần’ thật, nên cho ngon ngọt sẽ cho, nên đánh một gậy sẽ đánh, chó Kim nhất định không phải là đối thủ Quan niệm tình yêu trong truyện có thể không phù hợp với tất cả mọi người, có hàng nghìn người thì sẽ có hàng nghìn quan điểm, song người yêu thì vẫn sẽ tìm một người phù hợp.
 
Back
Top Bottom