Lãng Mạn [BHTT] Khủng đồng nữ trọng sinh bẻ cong Ảnh hậu [Cover][Lichaeng]

[Bhtt] Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu [Cover][Lichaeng]
Chương 140: Kết thúc


Lúc Phác Thái Anh kết thúc quay phim, Sở Tích nháy mắt ra hiệu với nàng, Phác Thái Anh thuận thế quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa Lạp Lệ Sa nghiêng người dựa vào xe, chân mày lưu giữ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn mình.

Phác Thái Anh hướng Lạp Lệ Sa ôn nhu cười một tiếng, nàng chỉ chỉ trang phục diễn trên người, dùng khẩu hình nói với Lạp Lệ Sa: "Chờ em."

Lạp Lệ Sa cười tủm tỉm gật đầu, nhìn Phác Thái Anh đi vào phòng thay đồ.

Nàng cảm thấy bất kể Phác Thái Anh muốn nàng chờ bao lâu, nàng đều chờ nổi.

Mà Tiêu Luyến ngồi trên xe, vốn muốn chờ Sở Tích hết bận đi ra, thuận tiện cho Sở Tích một cái kinh hỉ.

Kết quả lại thấy Sở Tích đang cùng diễn viên nào đó 'thân thiết hữu hảo' giao lưu, thậm chí trò chuyện một chút liền túm tụm lại.

"..."

Tiêu Luyến nhịn ba phút, không thể nhịn được nữa liền nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh Sở Tích, đang chuẩn bị vặn hỏi, Sở Tích lại quay đầu ôm lấy nàng: "Thân ái, cuối cùng chịu từ xe người khác bước xuống?"

"Chị!"

Tiêu Luyến đột nhiên biết Sở Tích bẫy mình, nàng thoáng đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng không được tự nhiên nhào vào người Sở Tích: "Chị bắt nạt em."

"Hửm?

Đó cũng là em tự đưa tới cửa cho chị bắt nạt."

Sở Tích sít sao ôm lấy Tiêu Luyến, từ sau khi Tiêu Luyến khôi phục, tâm tình ổn định rất nhiều, bất tri bất giác mở ra thuộc tính nghĩ một đằng nói một nẻo, mỗi ngày đều hướng Sở Tích ngạo kiều.

Bất quá Sở Tích không để ý chút nào, nàng tình nguyện cưng chiều người này, hai người ngược lại ân ái như cũ.

Yên lặng bị người vứt thức ăn chó Lạp Lệ Sa quay mặt đi chỗ khác: Anh Anh mau ra đây, vợ em sắp bị người ta dùng thức ăn chó đập chết rồi.

Có thể là Phác Thái Anh nghe được tiếng lòng của Lạp Lệ Sa, tháo trang thay quần áo xong nàng bước nhanh chạy tới bên cạnh Lạp Lệ Sa.

"A Sa, Chị đang nghĩ gì đó?"

Phác Thái Anh đến thấy Lạp Lệ Sa đang sững sờ, nhỏ giọng hỏi.

Lạp Lệ Sa nói nhỏ: "Đang nghĩ làm thế nào đẩy ngã Anh Anh.

Oái...

Không, chị nói là, chị đang nghĩ tối nay ăn gì.

Không đúng không đúng, em nghe chị giải thích...

Em đừng cười..."

Lạp Lệ Sa đỏ mặt nhìn Phác Thái Anh, nàng sao lại bất tri bất giác đem lời trong lòng nói ra.

Đều do Sở Tích và Tiêu Luyến, tự dưng tú ân ái cái quỷ gì."

Khụ, em... em không cười.

Chị giải thích đi.

Lạp tổng nghĩ làm sao ăn em?

Hm?"

Phác Thái Anh vừa trêu Lạp Lệ Sa vừa sáp tới gần nàng.

Lạp Lệ Sa thuận thế ôm lấy Phác Thái Anh, giọng nói mang chút tà khí: "Ngoan, đừng nóng.

Buổi tối em sẽ biết."

"Hừ, về nhà!"

Phác Thái Anh cảm thấy có chút nhàm chán, mấy tháng trước sau lần đột nhiên nhức đầu, Lạp Lệ Sa ngược lại giống như phân liệt, trong thân thể như có hai linh hồn, một cái thanh khiết ngây thơ, cái khác lại như nhiều năm lão luyện tình trường.

Nàng thích trêu chọc cái thanh khiết kia, về phần một cái khác, nàng lựa chọn ngoan một chút, tránh cho bất tri bất giác đem bản thân bồi vào.

Sau khi Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh lên xe, Lạp Lệ Sa đột nhiên nói: "Hàn Diệc cùng bạn gái tới rồi, mấy ngày nay sẽ trụ ở nhà."

"Hàn Diệc?

Là người cứu Tô Vận cùng Mạc Duẫn sao?

Hình như là một tay đua xe rất tuấn tú?!"

Phác Thái Anh đối Hàn Diệc nhớ rất rõ ràng, nữ nhân tóc ngắn soái khí, hơn nữa nghe nói còn là tay đua xe ba mùa quán quân.

Lạp Lệ Sa hừ lạnh: "Hừ, Hàn Diệc đã có bạn gái.

Nàng soái mấy đi nữa cũng cùng người nào đó không quan hệ!"

Phác Thái Anh nhận ra được Lạp Lệ Sa ngữ khí âm dương quái khí, nàng nín cười đến gần Lạp Lệ Sa: "Ừ, có bạn gái giỏi lắm sao?

Em ngay cả vị hôn thê đều có, A Sa chị nói xem có đúng không?"

"Hm?!

Đúng!"

Lạp Lệ Sa tức thì vui vẻ, vui tươi hớn hở lái xe chuẩn bị mang Phác Thái Anh về nhà.

Nửa đường Phác Thái Anh đột nhiên hô ngừng xe, trong ánh mắt khó hiểu của Lạp Lệ Sa, nói: "Lần đầu tiên cùng bạn gái nàng gặp mặt, em có phải nên mua chút lễ vật?"

"Không cần, chúng ta cũng không xem trọng những thứ này."

Mấy người Lạp Lệ Sa ngược lại thật không coi trọng cái gì gọi là quà ra mắt.

Nhưng Phác Thái Anh lại lần nữa yêu cầu, không có biện pháp chỉ đành mang nàng đi chọn quà.

Đến mức Tiêu Luyến và Sở Tích rời khỏi muộn hơn các nàng nhưng lại đến nhà cũ trước.

Bữa tối rất hài hoà, Tiêu Luyến nhìn nhìn mọi người, sau đó hỏi: "Lâm Thiển và Quý Ngữ sao không có tới?

Phong Lưu và Trịnh Khiết không tới, còn có Lâm Lam, bọn họ đâu?"

Sở Tích giúp Tiêu Luyến gắp món ăn nàng thích nhất, giải thích: "Lâm Thiển cùng Quý Ngữ mấy ngày trước xuất ngoại lĩnh chứng, lúc này có lẽ đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, Phong Lưu cùng Trịnh Khiết hai người này kết bạn cùng ra ngoài du lịch.

Về phần Lâm Lam, chị và nàng cũng không quen thuộc lắm, chị không rõ hướng đi của nàng."

Tiêu Luyến bên cạnh Trần Tử Hân lạnh lùng nói: "Hôm nay là sinh nhật của Trịnh tỷ, Lâm Lam đi mừng sinh nhật nàng."

Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.

Rất khó tin Lâm Lam cùng Trịnh Dư Khiết lúc nào quan hệ tốt như vậy.

Phác Thái Anh trộm cười, gắp một con tôm thả vào chén Lạp Lệ Sa: "Bóc tôm."

Lạp Lệ Sa nhìn nàng cưng chiều cười một tiếng, hẳn là ở hội từ thiện, Lâm Lam cùng Trịnh Dư Khiết quen biết.

Lạp Lệ Sa lặng lẽ giúp Phác Thái Anh bóc tôm, bên cạnh Giang Ngữ Nhu nhìn, nàng đạp Trần Tử Hân một cước: "Hừ."

"Đừng làm rộn, ăn cơm!"

Trần Tử Hân giúp nàng gắpcá, thuận tiện lựa xương thả vào trong chén Giang Ngữ Nhu.

Nhưng mà Giang Ngữ Nhu nhìn Lạp Lệ Sa mải miết bóc tôm, nàng trợn mắt nhìn Trần Tử Hân một cái: "Hừ, cậu không biết bóc tôm cho tôi sao?"

Trần Tử Hân dùng ánh mắt ngu si nhìn nàng mấy giây: "Cậu dị ứng tôm, cậu không biết sao?"

"...

Ờ" đột nhiên nhớ ra, hu hu hu~ thể chất thật quá đáng!

Sau tiểu nhạc đệm này, lại khôi phục bộ dáng vui vẻ hòa thuận ban nãy.

Lễ nghi dùng cơm của Tô Vận học vào tận xương tủy, cho nên bất kể mấy hàng kia ồn ào bao nhiêu, nàng như cũ rất an tĩnh.

Ngược lại là Mạc Duẫn bên cạnh nàng, luôn luôn chú ý khẩu vị của nàng, lặng lẽ ghi nhớ đồ ăn Tô Vận thích.

Trong bữa tiệc Đường Hiểu Chi uống không ít rượu, bất quá rượu phẩm của nàng rất tốt, cho dù say cũng chỉ tựa vào trên người Hứa Tiểu San, không ồn ào cũng không làm rộn.

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Diệc cùng Mạc Duẫn hai người lên ghế sa lon ngồi: "Chuyện rửa chén bọn tôi mặc kệ, các người nhìn mà làm đi."

Lạp Lệ Sa kéo tay Phác Thái Anh lên lầu hai: "Anh Anh cả ngày mệt nhọc, chị đi giúp em tắm."

"???"

Phác Thái Anh mạc danh kỳ diệu bị bắt đi.

Đường Hiểu Chi thấy Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh kéo chạy, nàng lảo đảo lắc lư đứng lên: "Đầu thật là đau, ách...

Thật là chóng mặt."

Hứa Tiểu San vốn định nói đi rửa chén, nhưng nhìn Đường Hiểu Chi không thoải mái, nàng chỉ đành trước chiếu cố Đường Hiểu Chi: "Không sao chứ?

Khẳng định uống nhiều rồi, em đưa chị đi nghỉ ngơi trước."

"Ừ, có chút khó chịu."

Đường Hiểu Chi nửa dựa lên người Hứa Tiểu San, theo nàng đến phòng ngủ khách.

Giang Ngữ Nhu: Sặc, đều chuồn sạch?!

"Khụ khụ, Ờ...

Tôi bị hóc xương cá."

Giang Ngữ Nhu sờ sờ cổ họng, ngay sau đó lôi kéo Trần Tử Hân: "Vào phòng giúp tôi nhìn xem."

"Hả?

Không sao chứ, cậu cẩn thận một chút.

Khó chịu sao?

Nếu không thì tôi mang cậu đi bệnh viện?

Không thoải mái nhất định phải nói với tôi, cậu đi chậm một chút."

Trần Tử Hân đích xác có dự định đi rửa chén, nhưng mà vừa nghe Giang Ngữ Nhu bị hóc xương cá, Trần Tử Hân trong nháy mắt đem rửa chén xoát nồi quăng ra sau ót.

Tô Vận rất tự giác chuẩn bị đi thu thập bát đũa, lại bị Mạc Duẫn một phen kéo đi: "Bồi tôi xem ti vi, cô xem Hàn Diệc đều có người phụng bồi, tôi ở đây ăn thức ăn chó của bọn họ bao cô đơn."

"Nhưng mà, " Tô Vận nhìn chén mâm trên bàn ăn: "Còn chưa rửa..."

"Cô nhẫn tâm để tôi một mình ở đây sao?

Ban đầu ở trong núi cô nói thế nào?

Cô quên rồi sao?

Mới ngắn ngủi mấy tháng, cô liền thay lòng.

Cô nói xem, tôi trọng yếu hay là rửa chén trọng yếu?

Không nói rõ ràng, tối hôm nay tôi đến phòng khách ngủ, cô một mình ôm gối qua ngày đi.

Hừ ~" Mạc Duẫn dáng vẻ mưa gió sắp tới nức nở tố cáo Tô Vận 'thay lòng', rõ ràng chuyện gì cũng không có, ngặt nỗi vừa nghe thanh âm này, nhìn dáng điệu kia của nàng, Tô Vận bỗng dưng đau lòng.

Vì vậy Tô Vận bị Mạc Duẫn kéo chạy.

Trên bàn ăn còn dư lại ba người, nhưng ba người kia là Tiêu Luyến Sở Tích còn có bạn gái Hàn Diệc.

Bạn gái Hàn Diệc mắt không tốt, chuyện rửa chén này tự nhiên không tới phiên nàng, hơn nữa ngay một giây sau khi Mạc Duẫn kéo chạy Tô Vận, Hàn Diệc tiến lên dắt tay bạn gái: "Chúng ta đi ra ngoài một chút, tiêu cơm."

"Ừ."

Hai người ân ân ái ái rời khỏi.

Tiêu Luyến & Sở Tích:...

Các người còn có thể không biết xấu hổ thêm một chút sao?!

Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tiêu Luyến 'oa' một tiếng khóc lên: "Các người chỉ biết bắt nạt tôi , các người luôn luôn bắt nạt tôi."

Sở Tích vội vàng an ủi: "Chị rửa chị rửa, những thứ này không cần em động thủ, đừng khóc."

Tiêu Luyến hít mũi một cái, liếc nhìn Sở Tích: "Về sau quay phim sắp xếp cho bọn họ nhiều cảnh tình cảm kịch liệt vào!"

"Được, nghe em.

Em nói cái gì chính là cái đó."

Sở Tích trong mắt tràn đầy cưng chiều cùng ôn nhu.

Bất quá ngay khi Sở Tích chuẩn bị thu thập chén bát đi rửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nam: "Nghe Phong Lưu nói, các người hôm nay tụ tập ở đây.

Lại không một ai thông báo tôi một tiếng, các người đây là không xem tôi như bằng hữu sao?"

Người đến là Ngô Hiểu Triết, tay thám tử xuất quỷ nhập thần kia, hiện đang đứng trước mặt Tiêu Luyến cùng Sở Tích.

Tiêu Luyến ánh mắt khẽ biến, nói với Ngô Hiểu Triết: "Ai nói chúng ta không xem anh là bằng hữu, hôm nay tụ họp cũng có một phần của anh.

Bất quá, tôi còn sợ anh không trượng nghĩa không chịu tiếp nhận tổ chức an bài đây này."

Ngô Hiểu Triết nhíu mày: "Cô nói đi, chỉ cần cô có thể nói một chuyện có liên quan đến buổi tụ họp này, tôi bảo đảm có thể hoàn thành.

Không nói ra được, về sau mấy người các người phải mời tôi ăn một bữa."

"Đây là anh nói a, đổi ý chính là chó!"

Tiêu Luyến vừa nói vừa níu lại Sở Tích, sau đó ngay khi Ngô Hiểu Triết nói ra: "Được, ai đổi ý kẻ đó là chó!"

Tiêu Luyến liền kéo Sở Tích bắt đầu chạy, vừa chạy vừa hô: "Nhiệm vụ rửa chén thuộc về anh nha!

Đổi ý là chó!

Ngô tiên sinh cố lên ~ " "Tiêu!

Luyến!"

Ngô Hiểu Triết cắn răng nghiến lợi hô tên Tiêu Luyến.

Sở Tích theo Tiêu Luyến cùng chạy do dự một hồi hỏi: "Hố Ngô tiên sinh như vậy có ổn không?"

"Ai bảo hắn không có đối tượng, hố hắn cũng không ai đau lòng, không hố hắn hố ai?"

Tiêu Luyến dắt tay Sở Tích, hai người sóng vai đi trên đường.

Sở Tích:...

Nói thật có lý nga.

Chị lại không cách nào phản bác!

------ Tác giả có lời muốn nói: Ngô Hiểu Triết: À này...

Cao Hàng, có ở đây không?Cao Hàng :Ừ?

Làm gì?

Có chuyện mau nói, tôi bận đi quay phim.Ngô Hiểu Triết: Có muốn cùng nhau làm gay không?Cao Hàng:...

Mẹ nó thiểu năng!—— Kết Thúc ——Bất quá vẫn còn mấy chương phiên ngoại ngọt nị nị.Kết cục mỗi người đều là ngọt ngào, đây không tính là ngược văn đúng không.Cuối cùng tuy rằng Tô Vân chết, nhưng ai biết nàng có thể ở một thế giới khác cùng Kỳ An tư thủ hay không đâu.
 
[Bhtt] Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu [Cover][Lichaeng]
Chương 140-2: Phiên ngoại 1: Tập thể Come out


Hôm nay là sinh nhật Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa suốt một tháng vụng trộm chuẩn bị kế hoạch cầu hôn, hôm nay cuối cùng có thể thực hành.

Cách đây không lâu Phác Thái Anh bắt lấy chức ảnh hậu, nàng ở nhà ngày càng ít, hầu như mỗi tháng có 28 ngày là ở bên ngoài, còn lại mấy ngày hoặc là ở công ty, hoặc là ở nhà ngủ nghỉ.

Lạp Lệ Sa muốn nhìn tức phụ một chút, cũng chỉ có thể thông qua ti vi tạp chí và poster, nàng cảm thấy nàng còn không bằng fan hâm mộ của Phác Thái Anh, dẫu sao fan còn có thể đi đón máy bay đi tham ban gì đó.

Ngày sinh nhật, Phác Thái Anh vẫn còn ở đoàn phim quay, bất quá nàng hứa buổi tối sẽ chạy về cùng Lạp Lệ Sa mừng sinh nhật.

Lạp Lệ Sa làm theo lời Giang Ngữ Nhu nói, bố trí xong hội trường từ sớm, nhẫn cầu hôn cũng đã lấy tới tay.

Lạp Lệ Sa vốn định đặt làm một khoản, nhưng mà trong lúc vô tình thấy được vòng tay của Tô Vận, vì vậy nàng nhờ Tô Vận dạy nàng làm sao thiết kế, cuối cùng tự mình thiết kế một khoản nhẫn cầu hôn.

Lúc ấy Tô Vận còn cười nói, sau khi cầu hôn thành công, giúp các người thiết kế một khoản nhẫn kết hôn.

Buổi tối hơn 9 giờ, chiếc nhẫn trong tay Lạp Lệ Sa bị nàng siết chặt, đáy lòng khẩn trương hết sức, bởi vì lập tức phải cầu hôn Phác Thái Anh rồi.

Tuy rằng quan hệ hai người rất ổn định, nhưng vẫn không nhịn được hồi hộp.

"Thả lỏng ung dung, lúc Sở đạo cầu hôn, tôi thấy cậu có căng thẳng bao nhiêu đâu."

Tiêu Luyến tiến lên an ủi Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa liếc nàng một cái: "Đó là bởi vì cậu trước đó không biết nàng cầu hôn, cho nên không chú ý nàng biến hóa.

Mấy ngày đó nàng uống nước sôi bỏng lưỡi, ăn cơm đánh vỡ chén, nhìn thấy cậu thiếu chút cà lăm, những thứ này cậu quên rồi?"

"...

Tôi còn tưởng rằng nàng ở sau lưng làm chuyện gì có lỗi với tôi ấy chứ, nếu không sao mỗi lần gặp tôi đều tránh."

Nhắc tới Sở Tích, tâm tình Tiêu Luyến rõ ràng có biến hóa, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn: "Tôi đã đặt mua một bàn phim kiểu mới trên mạng rồi, kết quả nàng đột nhiên cầu hôn."

Giang Ngữ Nhu cách đây không lâu đã cùng Trần Tử Hân lĩnh chứng, gần đây đang chuẩn bị hoài thai, cho nên người cũng trầm ổn không ít, nàng suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì, tôi giúp cậu gọi điện thoại hỏi nàng xem rốt cuộc lúc nào trở lại đi."

"Ừ, được."

Lạp Lệ Sa đứng ngồi không yên nhìn Giang Ngữ Nhu, Giang Ngữ Nhu lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phác Thái Anh, lại thấy mấy cái tin nhảy ra ngoài. # Kinh!

Phác ảnh hậu bị cầu hôn ở phim trường! # # Chân mệnh thiên tử của Phác ảnh hậu# # Đôi này là thật sao? # # Phác Thái Anh bị cầu hôn ngay trước mặt mọi người!

Đối tượng lại là hắn! # # Nói với ta, đây là một tin đùa!

Nữ thần sắp hoa rơi vào Trương gia! # # Đột nhiên bắt đầu tin tưởng tình yêu, giới giải trí ân ái cẩu!

Phác ảnh hậu cùng Trương thiên vương! # # Góc tường Lạp tổng bị đào, đoàn phim của Phác ảnh hậu gặp Trương thiên vương tỏ tình # # Chúc phúc!

Đôi này thật ân ái, nhanh thêm con khỉ nhỏ! # Giang Ngữ Nhu bị hù sợ đem điện thoại di động ném vào người Trần Tử Hân, ngay sau đó nhìn Lạp Lệ Sa, nàng nuốt nước miếng nhỏ giọng nói: "À này, có chuyện cần nói với cậu, cậu ngồi xuống trước, sau đó hãy bảo đảm cậu sẽ không tức giận lại không có hành động quá khích."

Lạp Lệ Sa ánh mắt khẽ biến, nhìn Giang Ngữ Nhu hỏi: "Cậu lại đang có chủ ý gì?"

"Ợ..., kỳ thực hôm nay hình như không phải là ngày tốt để cầu hôn đâu!"

Giang Ngữ Nhu cảm thấy hiện tại nói cho Lạp Lệ Sa chân tướng, Lạp Lệ Sa có thể cầm đao đi chém người.

Giang Ngữ Nhu còn chưa nói hết lời, bên ngoài đột nhiên có một người chạy vào, vừa cười vừa nói: "A Sa không phải nói ở khách sạn tỏ tình sao?

Sao lại chạy đi phim trường?

Đây là muốn công khai come...

Sao?

A Sa —— Sao cậu lại ở đây?!"

Lạp Lệ Sa đại khái hiểu rồi, phim trường có người tỏ tình với Phác Thái Anh!!!

Nàng nhướn mi cười nhạt nhìn Tiêu Luyến: "Tôi không ở đây còn có thể đi đâu?"

Tiêu Luyến đem điện thoại di động lật lật tin tức, cuối cùng kinh hô: "Trời ạ, lão đại... cậu lại bị đào góc tường!"

Lại?

Lạp Lệ Sa nhớ ra rồi, lúc trước nàng chuẩn bị tỏ tình, bị Vu Phong giành trước một bước; sau đó lần nữa tỏ tình, lại bị Cao Hàng giành trước một bước, bất quá Cao Hàng coi như thức thời, biết nàng cùng Anh Anh lưỡng tình tương duyệt, Cao Hàng lựa chọn chúc phúc; hôm nay nàng chuẩn bị cầu hôn lại bị cái gì thiên vương giành trước một bước!

Ha hả —— Phác Thái Anh, em giỏi lắm!

"Lão, lão đại, sao lần nào cậu cũng bị người ta hớt tay trên?

Ha ha ha, không được... cười đau bụng."

Tiêu Luyến không để ý Lạp Lệ Sa sắc mặt âm trầm, đỡ cánh tay Đường Hiểu Chi cười gập người.

Đám người Giang Ngữ Nhu cũng đều nín cười: A Sa, cậu thật đáng thương!

"Đến đoàn phim."

Lạp Lệ Sa bỏ lại ba chữ liền rời đi.

Giang Ngữ Nhu túm Trần Tử Hân: "Đi, đi theo xem một chút.

Màn này bỏ lỡ, về sau sợ là không nhìn được nữa."

Đường Hiểu Chi lôi kéo Tiêu Luyến đi theo: "Đừng cười, cùng đi xem xem."

"Này, đừng kéo tôi, tự tôi biết đi."

Tiêu Luyến chạy theo Đường Hiểu Chi.

Bên trong đoàn phim, Phác Thái Anh vẫn còn bị cái người được gọi là Trương thiên vương dây dưa quấn lấy, những người khác bên trong đoàn phim đều đứng xem không có tiến lên 'quấy rầy' bọn họ.

Trương Định quỳ xuống trước mặt Phác Thái Anh, tay bưng hoa hồng cùng nhẫn kim cương, thâm tình chân thành nhìn Phác Thái Anh: "Anh yêu em, gả cho anh đi."

"..."

Phác Thái Anh thở dài, tiếp tục giải thích: "Trương, Trương tiên sinh ngài mau dậy đi.

Chúng ta thật không thích hợp.

Hơn nữa tôi đã có người thích."

Phác Thái Anh cũng không biết chọc tới đóa lạn hoa đào này lúc nào, hôm nay còn một màn diễn cuối cùng, quay xong là nàng có thể chạy về bồi A Sa.

Kết quả bị người cản lại ở đây cầu hôn, mà đạo diễn dáng vẻ như đã thành quen, không chỉ không khuyên cản, ngược lại ngồi trên ghế dài xem diễn.

"Anh thật sự rất yêu em, cho anh một cơ hội có được không?"

Ánh mắt Trương Định tràn đầy thâm tình.

Nhưng mà Phác Thái Anh rất muốn tát một cái cho hắn thanh tỉnh chút, hai người chẳng qua là cùng nhau tham gia một show tiết mục thôi, thời điểm Trương Định tỏ tình với nàng, nàng nói, nàng có người thích.

Nhưng mà Trương Định nói chỉ cần còn chưa kết hôn, hắn vẫn có thể cạnh tranh công bằng!

"..."

Phác Thái Anh vẻ mặt sống chẳng còn gì lưu luyến, đang chuẩn bị cùng Trương Định cáo biệt rời đi, lại đột nhiên nghe được thanh âm sau lưng truyền tới.

"Chị chờ em cả ngày, kết quả chờ đến tin tức em bị người cầu hôn."

Lạp Lệ Sa hạ thấp giọng, từ bên cạnh Phác Thái Anh ôm lấy nàng, ở bên tai Phác Thái Anh rất không vui nói.

Phác Thái Anh căng thẳng trong lòng, vừa lo lắng bản thân vừa đau lòng Lạp tổng.

Lạp Lệ Sa lấy ra chiếc nhẫn luôn mang trên người, đeo lên cho Phác Thái Anh, lại đem một cái khác đưa cho Phác Thái Anh: "Đeo lên cho chị."

"Ừ."

Phác Thái Anh vẫn còn có chút mơ hồ, thuận theo đem chiếc nhẫn đeo vào trên tay Lạp Lệ Sa.

Sau đó Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đứng cùng nhau, cho người chụp chung một tấm, lại đem mười ngón tay tương khấu mang nhẫn kim cương cũng chụp hình luôn.

Ngay sau đó đăng lên trên weibo.Lạp Lệ Sa V: Cuộc đời còn lại chỉ nghĩ dắt tay em, cùng em cùng nhau đến bạc đầu. 【 kèm hình 】 Dân mạng một: Chòi má, Lạp tổng người chơi thật?

Dân mạng hai: Ngày cá tháng tư sao?

Phác ảnh hậu rốt cuộc bị ai tỏ tình?

Dân mạng ba: Ảnh hậu, cô chân đạp hai giường!

Thiên vương thuộc về cô, trả lại Lạp tổng cho chúng ta!

Dân mạng bốn: Đem Lạp tổng trả lại cho chúng ta, Lạp tổng là của mọi người!

Dân mạng năm: Đây là công khai come out hả, ha hả...

Lá gan thật là lớn, thật không sợ hãi sao?

Dân mạng sáu: Thật xứng đôi a, các người nhất định phải hạnh phúc nga ~ Dân mạng bảy: Chúc phúc Lạp tổng, chúc phúc Anh Anh!

Dân mạng N: Chúc phúc Lạp tổng, chúc phúc Anh Anh! +10086 Bên dưới bình luận rối rít, Lạp Lệ Sa không đi quản nữa, ngang ngược dắt Phác Thái Anh rời khỏi.

Đạo diễn hơi ngẩn người, tiến lên nhắc: "Ơ này, còn một màn chưa quay xong đâu."

"Vừa rồi sao không quay?

Cái đoàn phim quỷ gì, anh tên gì?"

Lạp Lệ Sa đè tức giận hỏi đạo diễn.

Đạo diễn chần chờ nói: "Trương Nguyên, tôi tên Trương Nguyên."

Lạp Lệ Sa nhướn mi, người này là ca ca của cái gì thiên vương vừa rồi, chả trách không ngăn thiên vương ở đoàn phim quấy rối.

Lạp Lệ Sa hừ lạnh: "Hôm nay không quay."

Lạp Lệ Sa dắt tay Phác Thái Anh rời khỏi, kệ bà cái gì Trương đạo diễn Trương thiên vương, nàng chỉ biết hai người này trước mắt còn ký hợp đồng ở Niệm Hàm.

Lên trên xe, Phác Thái Anh vẫn còn hoảng hốt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

"A Sa, chị đây là..."

Phác Thái Anh thanh âm khẽ run hỏi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh ngược lại không có tức giận, nàng nhẹ giọng giải thích: "Chị chuẩn bị cả một tháng, dự định hôm nay hướng em cầu hôn.

Kết quả chị ở hội trường đợi một ngày, nghe được chính là tin tức em bị người khác cầu hôn.

Sau đó chị liền chạy tới đoàn phim."

Phác Thái Anh hơi cong mép, hiện tại nàng đã biết tại sao Lạp Lệ Sa có thể lâm thời móc ra chiếc nhẫn thiết kế độc nhất như vậy, hóa ra là đã sớm chuẩn bị sẵn.

Lạp Lệ Sa nghĩ một chút dừng xe ở ven đường, đối Phác Thái Anh áy náy nói: "Chị vừa rồi có chút xung động, cũng không tử tế cầu hôn.

Nếu không thì lấy chiếc nhẫn xuống trước, lát nữa đến hội trường chị lại đàng hoàng cầu một lần.

Hoặc là cho chị thêm một tháng, chị thiết kế lại một khoản nhẫn mới rồi cầu hôn em."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Vậy là đủ rồi, em rất thích màn cầu hôn khác người này."

"Vậy thì, chờ thời điểm kết hôn chị nhất định đem hôn lễ làm thật tốt."

Lạp Lệ Sa trịnh trọng hướng nàng bảo đảm.

Phác Thái Anh ôn nhu cười gật đầu, dĩ nhiên Phác Thái Anh không biết, bởi vì lần nói chuyện này, Lạp tổng sau đó vì nàng cử hành một hồi hôn lễ sáng tạo mà hơn trăm năm sau vẫn như cũ khiến người ta bàn tán say sưa.

Trở lại hội trường, Phác Thái Anh cùng mọi người vui vẻ mừng sinh nhật.

Nhưng mà ngày này, trên mạng lại nổ tung dưa.

Bởi vì hôm nay sau khi Lạp tổng cùng Phác ảnh hậu công khai come out, những người khác cũng rối rít 'tự bộc'.Từng Mảnh Hoa Đào V: Bởi vì có em, chị mỗi ngày đều đang nhớ nhà 【 kèm hình】 Dân mạng một: Quả Đào come out?!

Mau đỡ trẫm ngồi xuống, trẫm muốn chậm rãi!

Dân mạng hai: Mẹ ôi, Quả Đào cô có phải bộc lộn tin?

Hôm nay come out không phải là Lạp tổng và Phác ảnh hậu sao?

Dân mạng ba: Nữ nhân kia nhìn thật quen a, chòi má chòi má...

Các người mau đỡ tôi, đại đao 80m trong tay tôi sắp sửa kề cổ Quả Đào.

Dân mạng bốn: Móa!!!

Trời ạ, Quả Đào cuỗm nữ thần của tôi đi rồi.

Dân mạng năm: Trời ạ, thật sự là San San.

Nữ thần của tôi bị cẩu tử cuỗm đi rồi...

Dân mạng sáu: Nữ thần của tôi bị cẩu tử cuỗm...

Dân mạng N: Nữ thần của tôi bị cẩu tử cuỗm +10086Bút Mực Sầu Riêng V: Thật đáng tiếc vị đạo diễn nào đó đã có đối tượng rồi, nhưng mà —— đối tượng của nàng chính là tôi 2333【 kèm hình】 Dân mạng một: Đại đại trước sau như một gợi đòn.

Dân mạng hai: Đạo diễn kia hình như là Sở Tích...

Sặc, người nào mau tới nói cho tôi, là tôi mắt mù.

Dân mạng ba: Lầu trên, lúc nào đi bệnh viện khám mắt mang tôi đi chung.

Tôi hình như cũng mù rồi...

Dân mạng bốn: Biên kịch cùng đạo diễn, mau kéo tôi dậy...

Tôi không nhịn được ở ngay trong khu bình luận viết H bây giờ!

Dân mạng năm: Trên lầu đừng kinh sợ, nói là làm!

Mau viết, chúng tôi che chở cho ngươi.

Dân mạng sáu: Chỉ có tôi tò mò các nàng ai công ai thụ sao?

Dân mạng bảy: Lầu trên ngươi không cô đơn, tò mò +1 Dân mạng: Tò mò +10086Lâm Thiển V: Tôi lĩnh chứng với đối thủ một mất một còn (tức cười cười)【 kèm hình】 Dân mạng một: Tôi đi bệnh viện lấy số ngay bây giờ, bác sĩ mau cứu mắt tôi!

Dân mạng hai: Trời ạ, các người không nói đùa chớ!

Vị trên giấy hôn thú kia không phải là Quý Ngữ có đúng không?

Mau tới nói với tôi đó không phải là Quý Ngữ!

Quý Ngữ V: @ lầu trên, đó chính là tôi!

Dân mạng ba: Chòi má chòi má, xuất hiện ảo giác, tôi lại ở trong khu bình luận thấy được Quý Ngữ trả lời, đi bệnh viện thì mang tôi theo!

Dân mạng bốn: Đi lật lịch một chút, hôm nay không phải là ngày quốc tế come out chứ?

Có ai không mù mắt tới nói cho tôi biết, lịch nhà tôi không phải lịch lậu!

Dân mạng năm: Hai vị nữ thần mặt mộc đẹp chết mất, tôi mặc kệ, trước quỳ liếm thịnh thế mỹ nhan rồi hẵng khóc...

Dân mạng sáu: Đồng ý lầu trên, nữ thần mặt mộc đẹp ngất, nhanh nhanh liếm màn hình.

Dân mạng N: Quỳ liếm +10086Giang Ngữ Nhu V: Mọi người hình như đều đang thi nhau come out, tôi cũng tới tham gia náo nhiệt 【 kèm hình】 Dân mạng một: Nữ thần, náo nhiệt là tham gia như vậy sao?

Dân mạng hai: Tôi nhìn thấy gì?

Đó là Trần quán quân đi?!!!

Dân mạng ba: Sặc, show thực tế đã thấy các nàng có mờ ám.

Không ngờ lại là thật, nữ thần thâm tàng bất lộ a...

Dân mạng bốn: Các bạn nhỏ đến bệnh viện, cầu mang theo tôi.

Dân mạng năm: Mẹ hỏi tôi tại sao đi bệnh viện, tôi nói với nàng, tôi muốn đi khám mắt xem có mù hay không, nếu không vậy thì ở bệnh viện tìm y tá tỷ tỷ cùng đi tham gia náo nhiệt!!!

Dân mạng sáu: Trần quán quân mặt tràn đầy công a, đôi này hợp thực sự, ay ay ay~ mẹ ôi, con gái mẹ cũng muốn tìm một người tham gia náo nhiệt!

Dân mạng bảy: Chúc phúc nữ thần!

Chúc phúc nữ thần!

Tôi đi tìm học tỷ tới tham gia náo nhiệt.

Dân mạng tám: Chúc phúc nữ thần!

Tôi đi hỏi bạn cùng bàn một chút xem có nguyện ý cùng tôi tham gia náo nhiệt hay không.

Dân mạng N: Chúc phúc nữ thần! +10086Hàn Diệc V: Chúc phúc mấy người bạn thân, hy vọng các nàng vĩnh viễn ân ái hạnh phúc.

Thuận tiện cũng khoe một chút tiểu hồng bản của mình【 kèm hình】 Dân mạng một: Xa xa xa... xa thần?

Dân mạng hai: Lão tài xế cũng tới đua xe tham gia náo nhiệt...

Dân mạng ba: Xa thần một tiếng không vang đi lĩnh chứng...

Aiz, trừ chúc phúc ra, tôi còn có thể nói gì?

Diệc thần ngươi nhất định phải hạnh phúc a!

Dân mạng bốn: Chúc phúc Diệc thần, chúng tôi ở sân tranh tài chờ cô trở lại.

Dân mạng năm: Chúc phúc Diệc thần, Diệc thần mau tạo Tiểu Diệc Diệc bồi chúng tôi chơi.

Dân mạng N: Chúc phúc Diệc thần, mong đợi khỉ con nhà Diệc thần+10086Táo Độc V: Từ nhỏ tôi đã mộng tưởng, có một bá đạo tổng tài cứu tôi trong dầu sôi lửa bỏng.

Sau đó —— bổn công bá đạo cứu một mỹ nữ tổng tài!

Cho các người nhìn tiểu hồng bản của tôi và nàng 【 kèm hình】 Dân mạng một: Mẹ ôi, mau đến xem!

Vị con nhà người ta kia bị một tiểu đầu bếp cưới đi!

Dân mạng hai: Trời ạ, Trái Táo cô vậy mà lại công Tô yêu tinh!!!

Mắt tôi hoàn toàn mù!

Dân mạng ba: Tô yêu tinh bị công,...

Tô tổng tài là thụ!!!

Trái Táo ngươi có độc!

Dân mạng bốn: Kết...

Kết hôn à?

Bao nhiêu bạch mã vương tử khóc choáng váng ở nhà cầu a!

Tô tổng, cô cong đã đành, sao cô lại là thụ?

Quả nhiên Trái Táo có độc!

Dân mạng năm: Không, tôi không tin!

Tô tổng không thể nào là thụ!

Cái này không thể nào!

Trái Táo, cô có phải đối Tô tổng của tôi hạ độc?

Dân mạng sáu: Trong một ngày come out nhiều như vậy, các người còn có cái gì không tin được?

Chúc phúc Trái Táo cùng Tô tổng.

Mẹ nó, Trái Táo thật sự có độc!

Dân mạng bảy: Tôi cùng đám bạn nhỏ của tôi bày tỏ, lát nữa ra đường tìm tiểu tỷ tỷ!

Chúng tôi muốn cùng nhau tham gia náo nhiệt!!!

Dân mạng N: Tìm tiểu tỷ tỷ tham gia náo nhiệt +10086Lâm Lam V: Từ hôm nay, thành phố chúng ta thực hiện hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính.

Chúc người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là nữ nhân bồi tôi cùng nhau tham gia náo nhiệt 【 kèm hình】 Dân mạng một:...

Dân mạng hai: Đám bạn nhỏ đi bệnh viện đều trở lại đi.

Chuyện này, chúng ta không cần chuyện bé xé ra to nữa.

Dân mạng ba: Cái...

Cái này bây giờ hợp pháp à?

Mẹ, con muốn kết hôn tiểu tỷ tỷ nhà hàng xóm, mang bảo bảo đi đưa sính lễ!

Dân mạng bốn: Vừa định phun một đợt, thật may ta nhịn được.

Không trò chuyện nữa, tôi đi tìm học trưởng tỏ tình.

Dân mạng năm: Hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, nội tâm tôi lại không chút gợn sóng nào...

Mau có người tới nói với ta tôi không phải một mình tôi.

Dân mạng sáu: Trải qua kích thích hôm nay, tôi giống như các người nội tâm không gợn sóng không sợ hãi.

Dân mạng bảy: Ừ, nội tâm chúng ta đã cường đại.

Không trò chuyện nữa, đi tìm người cùng chung chí hướng tham gia náo nhiệt.

Dân mạng N: Cái này cũng hợp pháp rồi, còn chờ cái gì?

Tìm người tham gia náo nhiệt +10086
 
[Bhtt] Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu [Cover][Lichaeng]
Chương 140-3: Phiên ngoại 2: Chuyện ngày thường của đám nhóc


Bảy năm sau...

Thời gian bảy năm xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như đứa nhỏ nhà Tô Vận và Mạc Duẫn đã bắt đầu biết đánh xì dầu.

Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu sinh hạ một cặp sinh đôi, tính tình tỷ tỷ giống như Giang Ngữ Nhu, hoạt bát sáng sủa thỉnh thoảng quá mức mè nheo, tính tình muội muội thì nghiêng về phía Trần Tử Hân hơn, có chút quá mức hướng nội.

Hơn nữa Tiêu Luyến còn không ngừng trêu ghẹo, nhóc con kia là tỷ khống, sau khi cẩn thận quan sát, Giang Ngữ Nhu cũng phát hiện, tiểu bảo bối nhà nàng lại thật sự là một tỷ khống.

Đứa nhỏ của Đường Hiểu Chi và Hứa Tiểu San rất nghịch ngợm, sáu tuổi đã đem Hiểu Chi huyên náo nhức đầu không thôi.

Vị giác của Hàn Diệc đã hoàn toàn khôi phục, bạn gái nàng trải qua trị liệu mắt cũng đã có thể thấy được ánh sáng.

Bất quá con của hai người ngược lại mới chỉ hai tuổi.

Tiêu Luyến cùng Sở Tích, hai kẻ không bình thường này lại nuôi một tiểu công chúa, dáng vẻ lịch sự văn nhã khiến cho tất cả mọi người đều hoài nghi, đứa nhỏ này có phải là hai người các nàng ở bệnh viện ôm sai rồi.

Tiêu Luyến sợ đứa nhỏ về sau bị bắt nạt, vì vậy giúp nàng đăng ký khóa võ thuật, tiểu gia hỏa võ thuật không học, ngày ngày đi sang hàng xóm học ké khóa nhảy ba lê.

Tiêu Luyến cảm thấy đứa trẻ trâu xui xẻo này không phải là nàng nuôi, phản ứng chậm lụt còn đặc biệt ngờ nghệch, hơn nữa tính tình còn khiếp nhược nhát gan, cũng không biết đây là giống ai.

Đương nhiên rồi, Tiêu Luyến trước kia từng mắc bệnh, đứa nhỏ có tính cách gì mọi người cũng đều cảm thấy nằm trong tình lý.

Giả tiểu tử nhà Phong Lưu cũng nháo ồn ào lợi hại, bất quá nha đầu kia còn nhỏ tuổi đã thành sao nhí.

Dĩ nhiên đây là do bị bà mẹ không đáng tin cậy Phong Lưu thiết kế, ngày đó Phong Lưu ôm đứa nhỏ đi đoàn phim tham ban, kết quả thiếu một diễn viên nhí đóng vai quần chúng, vì vậy liền để cho giả tiểu tử nhà mình đi thay thế một chút.

Sau đó tiểu gia hỏa thật sự thích diễn xuất, Phong Lưu hào phóng bao mua kịch bản đoàn phim, đem vai diễn giả tiểu tử tăng rồi lại tăng, cuối cùng giả tiểu tử mới gần năm tuổi đã nổi tiếng rồi.

Sáng sớm, Lạp Lệ Sa tỉnh lại thấy Phác Thái Anh đang ngủ say trong lòng.

Nàng cười tủm tỉm hôn lên trán Phác Thái Anh, đang chuẩn bị ôm Phác Thái Anh ngủ thêm chút nữa, đột nhiên cửa phòng bị người gõ hai cái.

"Mẹ, rời giường nga."

Cửa phòng lại bị gõ hai cái, ngoài cửa truyền tới thanh âm bé con mềm mềm dẻo dẻo.

Nhóc con năm nay mới bốn tuổi, là một tiểu công chúa khả ái, ngày thường luôn dính lấy Tiểu Niệm hơn nó mười tuổi.

Nhưng mà hôm nay Tiểu Niệm đi theo Đường Hiểu Chi đến báo danh ở học viện thám tử Tinh Hỏa, cho nên nhóc tì thức dậy không thấy tỷ tỷ, liền bắt đầu đến tìm mẹ và mami.

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh vẫn còn ngủ say, khóe miệng nàng lưu lại ý cười, đứng dậy xuống giường mở ra cửa phòng.

Nhóc con ngẩng đầu nhìn mẹ, giang hai tay ra, gương mặt trắng trẻo non nớt cười vui vẻ: "Mami ôm ~ " "Được, mami ôm."

Lạp Lệ Sa đem Lạp Khả Khả nho nhỏ ôm vào ngực, đi tới phòng khách xem tờ giấy lưu lại trên bàn. 【 Hôm nay cùng dì Hiểu Chi đến học viện báo danh, trước ba giờ chiều trở về nhà.

Lạp Niệm. 】 "Niệm Niệm?"

Nhóc con ôm cổ Lạp Lệ Sa, chữ trên tờ giấy bé có chút nhận biết, có vài chữ nhìn quen thuộc lại không nhớ ra là chữ gì.

Bất quá mắt thấy được hai chữ Lạp Niệm, vì vậy tò mò hỏi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đưa tờ giấy cho Lạp Khả Khả, giơ tay lên xoa đầu tóc mềm của nhóc con: "Khả Khả, Tiểu Niệm là tỷ tỷ con.

Con phải gọi là tỷ tỷ, không thể kêu Niệm Niệm biết không?"

"Dạ, con biết rồi."

Nhóc con hết sức trịnh trọng gật đầu, nhưng mà Lạp Lệ Sa biết, nhóc con bảo đảm căn bản vô dụng, từ khi ra đời đến bây giờ, mở miệng học từ đầu tiên không phải là mẹ hay mami, mà là Niệm Niệm!

Thời gian lâu dài, nàng cũng lười uốn nắn.

Nhưng mà lại lo lắng Tiểu Niệm nghĩ nhiều, cho nên có thể làm Khả Khả kêu tỷ tỷ, liền tận lực để cho Khả Khả kêu tỷ tỷ.

Lạp Lệ Sa nhìn thời gian, hôm nay không dễ gì nàng cùng Anh Anh đều có thời gian nghỉ ngơi, dứt khoát thuận theo tâm ý của nhóc con, bồi nó đi vườn thú nhìn động vật.

"Mami, Khả Khả muốn học ca hát, Niệm Niệm không vui, Khả Khả ca hát cho Niệm Niệm nghe."

Nhóc con nghiêm trang thương thảo với Lạp Lệ Sa, cuối cùng tựa hồ còn sợ Lạp Lệ Sa không đồng ý, vừa dứt lời liền tiến lên ở trên mặt Lạp Lệ Sa 'chụt' một cái.

Lạp Lệ Sa nín cười: "Khả Khả đối với Tiểu Niệm tốt như vậy?

Mami còn chưa từng nghe Khả Khả ca hát đâu."

"Nhưng mà...

Khả Khả muốn lần đầu hát là cho Niệm Niệm nghe."

Nhóc con vừa nói vừa vùi đầu vào hõm vai Lạp Lệ Sa.

Chọc cho Lạp Lệ Sa một trận cười khẽ: "Đều nói tiểu nha đầu nhà Tử Hân là tỷ khống, mẹ thấy con cũng không khác biệt lắm."

"Hm?!

Niệm Niệm không phải là tỷ tỷ!"

Nhóc con ngẩng đầu nói với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cười một tiếng: "Được được được, không phải là tỷ tỷ.

Đó là Niệm Niệm của Khả Khả, nói như vậy hài lòng chưa?"

"Dạ, hài lòng."

Nhóc con vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Lạp Lệ Sa, giùng giằng không muốn Lạp Lệ Sa ôm nữa.

Lạp Lệ Sa thả nhóc con xuống đất, Khả Khả liền chạy vào phòng tìm Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa đuổi sát theo, hai người ở giường nhìn Phác Thái Anh ngủ say, mấy ngày liên tục ngày đêm điên đảo quay phim, ngược lại đem nàng mệt lả.

"Khả Khả cũng muốn ngủ."

Nhóc con biết mẹ đang ngủ, vì vậy nhoài người đến bên tai Lạp Lệ Sa rất nhỏ tiếng nói, Lạp Lệ Sa gật đầu: "Vậy con ở bên cạnh mẹ nằm ngủ, không thể đánh thức mẹ biết không?"

"Khả Khả ngoan, Khả Khả không ồn ào."

Lạp Lệ Sa đem Lạp Khả Khả ôm lên giường, đem chăn đậy kín hai người, hôn má Lạp Khả Khả: "Bồi mẹ ngủ một hồi, mami đi làm điểm tâm.

Chờ một hồi tới kêu thức dậy."

"Dạ!"

Nhóc con gật đầu một cái, nhìn Lạp Lệ Sa ra ngoài, dè dặt cẩn thận chui vào trong ngực Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác được động tĩnh trong ngực, nàng đưa cánh tay ra ôm lấy Lạp Khả Khả, hí mắt ra thấy được nhóc con nhà mình, Phác Thái Anh nở nụ cười ôn hòa: "Khả Khả, tại sao con cũng tới?"

"Niệm Niệm không ở nhà, Khả Khả không ngủ được thức dậy tìm mami.

Mami muốn Khả Khả cùng mẹ ngủ, không thể ồn ào, Khả Khả ngoan."

Nhóc con trừ ở trước mặt Lạp Niệm nói chuyện rất lưu loát ra, ở bên cạnh người khác đều nói năng khó khăn.

Phác Thái Anh hôn một cái lên mặt nhóc con, an ủi: "Tiểu Niệm hôm nay chỉ là đi báo danh, cách thời gian tựu trường còn một tháng, tối hôm nay vẫn sẽ trở lại, đến lúc đó Khả Khả có thể bồi tỷ tỷ chơi."

"Niệm Niệm thật sự là tỷ tỷ sao?"

Nhóc con vẫn chưa tin, Tiểu Thiên cùng Tiểu Duyệt mới là tỷ muội (hai con gái sinh đôi của Trần Tử Hân), Khả Khả và Niệm Niệm dáng dấp không giống nhau, mới không phải tỷ muội đâu.

Phác Thái Anh cũng nghĩ không thông tại sao Lạp Khả Khả cố chấp không muốn gọi tỷ tỷ như vậy, A Sa nói nàng từ nhỏ đã rất khát vọng có thể có huynh đệ tỷ muội, hơn nữa bản thân khi còn bé cũng vô cùng thích tỷ tỷ, sao đến Khả Khả thì lại bắt đầu bài xích tỷ tỷ của mình?

Kỳ thực nói bài xích cũng không đúng, dẫu sao Khả Khả chỉ là kháng cự kêu Tiểu Niệm là tỷ tỷ mà thôi, ngày thường vẫn rất thích kề cận Tiểu Niệm.

Ở thời điểm Phác Thái Anh trầm tư, Lạp Lệ Sa chẳng biết lúc nào đứng ở cửa khoanh tay nhìn các nàng.

"Tỉnh rồi?

Mau dậy dùng cơm."

Lạp Lệ Sa trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, đi tới mép giường đem Lạp Khả Khả ôm ra: "Cùng mami đi ăn cơm."

"Có thịt viên không ạ?"

Nhóc con cố chấp với thịt, cực kỳ giống Phác Thái Anh khi còn bé.

Nhưng mà Mạc Duẫn thường dùng dược thiện giúp đỡ khống chế ăn uống, cho nên nhóc con ăn nhiều cũng không thấy béo.

Cái này làm cho Phác Thái Anh cảm khái vô hạn, tại sao khi còn bé nàng không có một a di nghiên cứu dùng thức ăn ngon khống chế vóc người.

Một nhà ba miệng vui vẻ hòa thuận dùng cơm trong phòng ăn, sau khi dùng qua bữa sáng, Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn đi rửa chén.

Phác Thái Anh thì ôm Tiểu Khả Khả dạy đọc chữ, nhóc con đầu óc rất linh quang, nhưng mà có chút không thích học tập, lúc Phác Thái Anh giảng giải, nhóc con uể oải nhoài người vào trong ngực Phác Thái Anh ngáp.

"Được rồi, trước hết để cho con chơi đi.

Mới bao lớn đã sốt ruột dạy con học chữ?"

Lạp Lệ Sa cũng không quá thích nề nếp dạy đứa nhỏ học chữ như vậy, Khả Khả muốn học ca hát, nàng suy nghĩ một chút dự định buổi chiều mang Khả Khả đến xem buổi diễn của Ngữ Nhu.

Phác Thái Anh nhìn quyển sách trên tay, nàng nhàn nhạt thở dài, khi còn bé nàng rất thích học tập, tại sao Khả Khả lại thích chơi?

Lạp Lệ Sa vốn muốn khuyên Phác Thái Anh, nhưng nghe đến Phác Thái Anh nhàn nhạt thở dài một tiếng, Lạp Lệ Sa khẽ cau mày, tiếp đó cúi người xuống nhìn thẳng vào Lạp Khả Khả: "Khả Khả, có muốn cùng Tiểu Niệm đi chơi không?"

"Muốn, Khả Khả muốn."

Nhắc tới Lạp Niệm, Khả Khả đột nhiên tinh thần tỉnh táo.

Lạp Lệ Sa nhướn mi cười khẽ: "Vậy Tiểu Niệm thích cùng Khả Khả chơi không?"

"Ợ..."

Nhóc con nửa nghẹo đầu suy tư, một lát sau ủy khuất đến muốn khóc: "Niệm Niệm không thích cùng Khả Khả chơi."

Tiểu Niệm từ sau khi kiên định muốn trở thành thám tử, mỗi ngày đều đem bản thân ngâm trong bể sách, thời gian cùng Khả Khả chung đụng tự nhiên rất ít, hơn nữa đứa bé kia vốn tính cách cô độc, cùng nàng nói chuyện phiếm trừ bỏ trò chuyện kiến thức sách vở ra, những thứ khác ngươi nói nàng rất khó trả lời, cũng không biết đi học viện một vòng có thể sửa lại thói quen này hay không.

Cho nên Tiểu Niệm mỗi lần cùng Khả Khả nói chuyện phiếm, đều cho Khả Khả tạo thành một loại ảo giác Niệm Niệm không thích cùng mình chơi.

Lạp Lệ Sa thấy Khả Khả sắp khóc, nàng cầm lên cuốn sách vừa bị Phác Thái Anh bỏ qua một bên: "Tiểu Niệm thích đọc sách, nếu Khả Khả muốn cùng Tiểu Niệm chơi với nhau, có phải nên thử học tập đồ vật Tiểu Niệm thích?"

"Vậy...

Vậy Niệm Niệm sẽ học chơi xếp gỗ, cùng Khả Khả chơi với nhau sao?"

Nhóc con hai mắt đầy khao khát nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa rất trịnh trọng gật đầu, theo nàng thấy Lạp Niệm hình như trước nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu của Khả Khả.

Cho dù thời điểm Khả Khả còn rất nhỏ, nửa đêm nháo đòi Niệm Niệm, Lạp Niệm cũng sẽ đội vành mắt thâm quầng bồi nàng ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mình bị Khả Khả tiểu ướt cả người, Tiểu Niệm cũng chỉ bất đắc dĩ nhếch mép một cái, buổi tối hôm sau đến lúc Khả Khả khóc vẫn như cũ xuất hiện.

Lạp Lệ Sa cảm thấy, đây chắc hẳn chính là tình tỷ muội trong truyền thuyết.

Thật làm người ta hâm mộ a!

Phác Thái Anh cảm thấy, đây chính là tỷ tỷ nhà người ta trong truyền thuyết.

Nàng nhớ hồi còn bé, tỷ tỷ nàng đối với nàng ghét bỏ muốn chết, sáng sớm nghĩ muốn cho tỷ tỷ một cái hôn chào buổi sáng, còn bị ghét bỏ nói không đánh răng nửa đêm chảy nước miếng, xấu xí cự tuyệt môi thơm của nàng.

Bị Lạp Lệ Sa lừa gạt một trận, Lạp Khả Khả thành công ôm quyển sách đi gặm kiến thức.

Buổi trưa, Lạp Lệ Sa mang Lạp Khả Khả đi xem buổi biểu diễn của Giang Ngữ Nhu, không biết có phải là bầu không khí hiện trường quá kích thích người ta bành trướng cảm xúc không, tóm lại Khả Khả sau khi xem xong buổi biểu diễn liền nhất định đòi học tập ca hát.

Đối với hứng thú yêu thích của Lạp Khả Khả, Lạp Lệ Sa trước nay chưa từng ngăn cản, cho nên chuyện học ca hát cũng để tùy ý.

Đến gần ba giờ chiều, Lạp Niệm cuối cùng về nhà.

Cùng đi với nàng còn có Đường Hiểu Chi, Đường Hiểu Chi vừa thấy Lạp Lệ Sa liền rất hưng phấn nói: "Tiểu Niệm rất giỏi, kiến thức chuyên nghiệp vững vàng nhất trong lứa tân sinh lần này, khả năng đánh cận chiến cùng trinh sát vượt xa những người khác, là mầm non không tệ."

"Đây đều là bản thân Tiểu Niệm cố gắng, hy vọng về sau có thể tiếp tục duy trì."

Lạp Lệ Sa nhìn Lạp Niệm im lìm không lên tiếng, từ sau khi thu dưỡng Lạp Niệm, nàng đến nhà lão giáo thụ mua cây đàn violon trở lại, cây đàn violon kia cũng đưa cho Lạp Niệm.

Bất quá Lạp Niệm lại chưa từng dùng đến cây đàn violon kia, một lòng nhào vào học tập trinh thám.

Đường Hiểu Chi ở trong phòng nhìn một vòng, ngay sau đó tò mò hỏi: "Tiểu Khả Khả đâu?"

"Đến nhà Ngữ Nhu tìm hai tỷ tỷ sinh đôi chơi rồi, nhóc con gần đây thích ca hát.

Nói là đến lúc Tiểu Niệm không vui, muốn ca hát dỗ Tiểu Niệm vui vẻ."

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt bật cười.

Đường Hiểu Chi nghe vậy ngược lại ngẩn người một chút: "Đúng rồi, học viện lâm thời sửa lại kế hoạch nhập học.

Tiểu Niệm hôm nay phải trở lại học viện báo danh, tôi mang nó về cùng cậu nói một tiếng, dẫu sao cậu cũng biết học viện là hoàn toàn khép kín, lần này đi khả năng mười năm, có thể hai mươi năm mới có thể mới đi ra."

"Sao tôi nhớ ban đầu cậu nhập học hai năm liền tốt nghiệp?"

Lạp Lệ Sa khẽ cau mày, nàng còn tưởng cái trường kia rất dễ tốt nghiệp chứ.

Không nghĩ lại khó như vậy.

Đường Hiểu Chi khóe miệng hơi co quắp: "Tôi hôm nay mang Tiểu Niệm đến trường học, tôi vào phòng học cũ năm đó thấy được học trưởng trước kia của tôi, đã bao nhiêu năm, còn chưa có tốt nghiệp.

Cậu cho rằng chứng thư trinh thám cao cấp ai cũng có thể có?"

Trong lúc Lạp Lệ Sa cùng Đường Hiểu Chi nói chuyện, Tiểu Niệm đã yên lặng đi vào thư phòng, viết một phong thư thả vào ngăn giấu quà vặt thường ngày của Khả Khả.

Chờ Lạp Niệm đi ra, Đường Hiểu Chi nói với Lạp Lệ Sa: "Có lời gì nhanh dặn dò đi, khả năng lần sau gặp mặt, đều không nhớ rõ đối phương là ai."

Lời này của Đường Hiểu Chi cũng không phải khoa trương, nàng đúng là từng thấy một 'học tỷ' buông tha kiểm chứng về nhà, kết quả sau khi về nhà em gái nàng đều đã làm bà nội.

'Học tỷ' nói, lúc nàng rời nhà muội muội vẫn còn ở trong bụng mẹ...

"Khụ, tôi tin tưởng Tiểu Niệm rất nhanh sẽ tốt nghiệp."

Lạp Lệ Sa xoa xoa tóc Lạp Niệm, ngay sau đó cau mày hỏi: "Muốn tạm biệt Khả Khả không?

Đứa bé kia ngày thường rất dính con, ta sợ nó biết con rời đi không nói một tiếng sẽ buồn bã."

"Không cần ạ, con đã để lại thư cho Khả Khả."

Lạp Niệm đi theo Đường Hiểu Chi rời khỏi.

Nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, nội tâm Lạp Lệ Sa không có chút gợn sóng nào, mấy năm trước nàng đã biết Đường Hiểu Chi lên làm Phó viện trưởng học viện Tinh Hỏa, đến lúc đó nếu Khả Khả thật sự khóc nháo đòi Tiểu Niệm, nàng lại để cho Hiểu Chi nghĩ biện pháp.

Khả Khả học một bài hát mới, một đường ngâm nga tâm tình rất tốt về nhà, hai giờ rưỡi liền đòi muốn về nhà, bởi vì Niệm Niệm nói nàng sẽ trở về trước ba giờ.

Nhưng mà chờ Khả Khả về nhà mới phát hiện, Niệm Niệm đã đi rồi.

Bé không biết cái gì là ly biệt, bé cũng không biết Niệm Niệm tại sao phải rời khỏi, chẳng lẽ là ngại bản thân quá ngu ngốc sao?

Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, bản thân khẳng định phải học tập cho giỏi, ngoan ngoãn nghe lời mẹ và mami, Niệm Niệm có phải sẽ không ghét bỏ bé nữa?

Lạp Lệ Sa nhìn nhóc con không khóc cũng không náo, thương tiếc muốn an ủi, nhưng lại nhịn được.

Khả Khả trở nên rất ngoan, trong đám trẻ cùng lứa, nó là người chăm chỉ hiếu học nhất.
 
[Bhtt] Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu [Cover][Lichaeng]
Chương 140-4: Phiên ngoại 3: Một chuyện kết thúc là một chuyện khác bắt đầu


Trong quán rượu huyên náo, nữ sinh khẽ nhíu mày, nàng không quá thích loại hoàn cảnh này.

Nhưng mà hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng, cho dù nàng không thích nơi này, cũng không thể không nể mặt mũi bạn cùng phòng, càng huống chi bạn cùng phòng cũng là vì thấy nàng luôn ở lỳ trong phòng, mới tốt bụng mang nàng ra ngoài chơi."

Ê, Khả Khả.

Cậu đừng có đờ đẫn như vậy, hôm nay có không ít soái ca mỹ nữ tới, cậu nhìn xem có thích ai hay không, cậu yên tâm, chỉ cần là cậu chọn trúng, mấy chị em chúng ta khẳng định không cùng cậu tranh."

Một nữ sinh ôm nước trái cây tới bên cạnh Lạp Khả Khả.Lạp Khả Khả hết sức ưu nhã liếc nàng một cái, cuối cùng thấp giọng nói: "Đường Khuyết, cậu nói bậy nói bạ nữa tớ liền nói cho dì Tiểu San, để nàng trừ sạch tiền xài vặt của cậu."

Đường Khuyết lắc lắc nước trái cây trên tay: "Cậu nhìn xem, tới quán bar uống nước trái cây, tớ nói thế nào cũng là con ngoan trò giỏi mà."

Lạp Khả Khả cười nhạt nhìn nàng: "Hừ, đó là cậu dị ứng rượu cồn.

Nếu không cậu có thể ngoan ngoãn ở quán bar uống nước trái cây?"

"Không thú vị gì cả, cậu so với tiểu nha đầu Mạc gia còn nhạt hơn.

Không cùng cậu nói bậy nữa, tớ đi xem một chút xem có học muội xinh đẹp nào không."

Đường Khuyết mang vẻ mặt thô bỉ cười rời khỏi.Lạp Khả Khả đột nhiên nghĩ tới hình tượng nữ thần của dì Tiểu San, tức thì không nhịn được bật cười, Đường Khuyết có phải là dì Hiểu Chi và dì Tiểu San ở bên ngoài nhặt về?Thấy Đường Khuyết bưng một ly nước trái cây đi thả thính học muội, Lạp Khả Khả không nhịn được bật cười."

Này, Khả Khả."

Thanh âm mềm nhũn ngọt ngào ở bên tai Lạp Khả Khả vang lên, Lạp Khả Khả quay đầu nhìn tiểu công chúa nhà Tô Vận —— Mạc Vi."

Tiểu biểu tỷ?

Làm sao vậy?"

Lạp Khả Khả đối với việc Mạc Vi xuất hiện rất là kinh ngạc, dẫu sao ngay cả bản thân còn không thích loại huyên náo này, Mạc Vi một lòng ngâm người trong phòng bánh nghiên cứu mỹ thực làm sao lại tới?Mạc Vi cùng Lạp Khả Khả tầm mắt giao nhau, Mạc Vi đột nhiên đỏ gò má vội vàng dời tầm mắt tránh khỏi.Lạp Khả Khả không nhịn được đỡ trán, vị tiểu biểu tỷ này thật đúng là quá dễ xấu hổ, hai nàng từ nhỏ nằm chung một chăn lớn lên, lại liếc mắt nhìn một cái đã đỏ mặt.Hơn nữa Lạp Khả Khả nghĩ một chút đến bộ dáng yêu tinh của hai vị Tô Vận cùng Mạc Duẫn, lại nghĩ đến Mạc Vi động một chút là mắc cỡ đỏ mặt, ặc...

Nói không chừng Mạc Vi cũng giống như Đường Khuyết, các nàng đều là nhặt được.Mạc Vi hít một hơi thật sâu, như thể để tâm tình mình bình tĩnh lại, cuối cùng nàng từ từ ngồi đến bên cạnh Lạp Khả Khả, thanh âm rất nhỏ rất ngọt rất mềm, vừa nghe liền để cho người có xung động muốn bắt nạt nàng."

Khả Khả, chúng ta ở chỗ này ngồi rất lâu rồi.

Quá, quá muộn trở về trường học có ổn không?"

Mạc Vi đến gần Lạp Khả Khả sau đó theo bản năng túm chặt ống tay áo Lạp Khả Khả, tựa hồ sợ không cẩn thận Lạp Khả Khả sẽ bỏ lại nàng một mình rời khỏi.Lạp Khả Khả nhìn thời gian, sau đó hướng người sinh nhật hôm nay báo một tiếng."

Đi thôi, chúng ta trở về trường học."

Lạp Khả Khả không muốn đợi lâu, đứng dậy kéo tay Mạc Vi chuẩn bị rời khỏi.Đường Khuyết tới, ngăn lại hai người: "Này này này, nhanh như vậy liền đi à?"

"Nếu không thì sao?"

Lạp Khả Khả buông xuống ưu nhã, không chút khách khí trợn trắng mắt liếc Đường Khuyết một cái.Đường Khuyết cầm nước trái cây trong tay uống một hơi cạn sạch, nhìn phóng khoáng cực kỳ, đáng tiếc bên trong là nước chanh chứ không phải rượu mạnh."

Các cậu chờ tớ một chút, tớ bồi các cậu cùng nhau trở về.

Buổi tối khuya chỉ có hai người các cậu tớ không yên tâm."

Đường Khuyết vừa nói vừa sang một bên lấy áo khoác.Chờ Đường Khuyết trở lại, nàng hướng hai người nói: "Đi thôi.

Bổn tiểu thư tự mình đưa các người trở về!

Đây là vinh hạnh của các người!"

"..."

Lạp Khả Khả & Mạc Vi: Đồ thiểu năng, người này chúng ta không nhận thức!Dọc đường đi ngược lại rất yên tĩnh, Đường Khuyết đi bên cạnh Mạc Vi, vừa nói về diễm ngộ hôm nay vừa hỏi Mạc Vi chơi có vui không.Mạc Vi nghe Đường Khuyết nói cũng chẳng ư hử gì, chỉ là lỗ tai càng ngày càng nóng lên, gò má càng ngày càng đỏ.

Cuối cùng Đường Khuyết sâu sắc thở dài: "Tớ thật hoài nghi cậu có phải là dì Mạc Duẫn nhặt được.

Tớ nghe mẹ tớ nói, dì Mạc Duẫn năm đó được giang hồ xưng tụng mị hồ ly, đừng nói đỏ mặt, câu dẫn người khác cũng không chột dạ.

Cậu nhìn cậu xem, thanh khiết đến mức làm tớ cũng không dám nói với cậu nhiều hơn hai câu, chỉ sợ vô tình đem cậu làm bẩn."

"..."

Mạc Vi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng từ nhỏ đã như vậy, nàng có thể có biện pháp gì.

Hơn nữa Đường Khuyết, ngươi nói chuyện cũng quá lộ liễu đi.Lạp Khả Khả nín cười nhìn hai người trò chuyện.Một lát sau Đường Khuyết tiếp tục nói: "Aiz, mẹ tớ còn nói, hồi các nàng trẻ tuổi, dì Mạc cùng dì Tô buổi tối khuya chạy xe như gió lốc đầu đường đánh lưu manh, mang hai ổ bánh mì một chai nước ở trong rừng sâu núi thẳm xông xáo ba ngày ba đêm.

Cậu nhìn cậu xem, đều đã đại học năm hai rồi, còn không dám một mình đi dạo sân trường."

"Eh, mami và mẹ hồi trẻ lợi hại như vậy sao?"

Mạc Vi cảm thấy nàng hình như nghe được một tin tức rất kinh bạo.

Dừng một chút nàng nói: "Dì Hàn nói, hồi mami và mẹ còn trẻ vô cùng đần, mang la bàn mà còn ở trong rừng nhỏ lạc đường ba ngày ba đêm."

Lạp Khả Khả đột nhiên như có điều suy nghĩ chen vào một câu: "Hiện tại tớ cuối cùng đã biết tại sao mami cậu mỗi lần thấy dì Hàn Diệc đều phải cắn xé nhau một trận."

Ba người vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên đối diện đi ra mấy người nam nhân.

Đường Khuyết theo bản năng đem Lạp Khả Khả cùng Mạc Vi bảo hộ sau lưng.Mấy nam nhân kia mang nụ cười thô bỉ trên mặt, đứng trước mặt các nàng, ánh mắt không chút khách khí quan sát các nàng.Mạc Vi lần nữa đỏ mặt, lần này là bởi vì phẫn nộ.Lạp Khả Khả cũng cực kỳ không vui, vừa nhìn đã biết là đến gây sự, xem ra hôm nay là ngày không thích hợp ra cửa."

Em gái nhỏ, đừng sợ mà.

Ca ca không phải người xấu, ca ca chính là muốn cùng các người kết bạn.

Chúng ta chơi với nhau."

Cái giọng như vịt đực kia, Lạp Khả Khả nghe toàn thân nổi da gà."

Làm, làm sao bây giờ?"

Nói chuyện chính là Đường Khuyết, đừng thấy nàng gặp chuyện dáng vẻ trượng nghĩa đảm đương, kỳ thực chút công phu của nàng cũng chỉ là luyện qua ở nhà với mami, đột nhiên gặp đám lưu manh, nàng thật đúng là có chút hốt hoảng.Lạp Khả Khả trấn định nhấn máy báo động, tin tưởng lát nữa hộ vệ phụ cận sẽ chạy tới.Nhưng mà Mạc Vi bên cạnh, trên tay nàng chẳng biết từ lúc nào đã đeo lên nắm đấm gai, khí chất cả người cũng phát sinh biến hóa."

Các cậu lui về phía sau."

Mạc Vi hiếm khi nói chuyện nghiêm túc đứng đắn như vậy, Lạp Khả Khả cũng Đường Khuyết theo bản năng liền trốn sau lưng nàng.Chờ hộ vệ của Lạp Khả Khả chạy tới, Mạc Vi đã đem nắm đấm gai thu vào, Đường Khuyết nhìn mấy tên lưu manh nằm mọp trên đất bất tỉnh nhân sự, nàng trợn to hai mắt nuốt nước miếng một cái: "Được a Mạc Vi, cậu thâm tàng bất lộ nha."

"Không, không phải.

Là...

Là lão sư nói không thể đánh lộn.

Hơn nữa, tớ... tớ bây giờ là tự vệ."

Bị Đường Khuyết trêu ghẹo đôi câu, Mạc Vi tức thì mặt đỏ ửng, nói chuyện đều không lưu loát.Đường Khuyết tiến lên đem cánh tay khoác lên bả vai Mạc Vi: "Này, ngươi khẩn trương cái gì, cái này cũng không phải chuyện gì xấu.

Đừng có đỏ mặt nữa, ai không biết còn tưởng mấy người chúng ta gặp bọn lưu manh xảy ra chuyện gì không thể miêu tả."

'Bùm', Mạc Vi tức thì hồng thấu gò má.Đường Khuyết vừa dứt lời, Mạc Vi cảm thấy nàng sắp xấu hổ đến cháy mặt.Oán trách trừng mắt nhìn Đường Khuyết, Mạc Vi kéo tay Lạp Khả Khả về trường học.Đường Khuyết đứng ở cuối nhìn hộ vệ xử lý mấy người kia, nàng đi được hai bước cảm thấy như vậy quá lời cho đám người kia, vì vậy lại lui trở lại: "Đều thiến."

"...

Dạ!"

Mấy người hộ vệ mặc dù là Lạp Lệ Sa thuê tới bảo vệ Lạp Khả Khả, nhưng bọn họ cũng đều nhận biết Đường Khuyết, biết Đường Khuyết cùng Lạp gia quan hệ không bình thường, cho nên chuyện Đường Khuyết phân phó, bọn họ cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.Đến cửa trường học, Lạp Khả Khả đột nhiên nhìn chằm chằm một chiếc xe không rời mắt."

Khả Khả?

Làm sao vậy?"

Mạc Vi cũng thuận thế nhìn về phương hướng Lạp Khả Khả đang nhìn, nhưng mà trừ một nữ nhân ngồi trên xe chơi di động ra, không nhìn thấy gì khác.Lạp Khả Khả lắc đầu một cái: "Không sao, đi thôi."

"Thật không có chuyện gì sao?

Khả Khả nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho tớ."

Mạc Vi rất ôn nhu, điểm này cũng không biết thừa kế ai.Lạp Khả Khả gật đầu, do dự một giây nói: "Cảm giác người kia rất quen thuộc, rất giống tỷ tỷ tớ."

"!!!"

Mạc Vi rất khiếp sợ nhìn Lạp Khả Khả: "Cậu nói gì?

Tỷ tỷ?"

"Đúng vậy, kỳ thực tớ có một tỷ tỷ, rời nhà đi hồi tớ bốn tuổi, vừa rồi tớ thấy nữ nhân kia cảm giác rất quen thuộc, cho nên mới nhìn nhiều vài lần."

Lạp Khả Khả đối vị tỷ tỷ kia ấn tượng rất mơ hồ, bất quá hẳn là khi còn bé quan hệ với tỷ tỷ rất không tệ.Mạc Vi ngây ngẩn gật đầu: "Thật kinh hỉ, tớ vẫn cho rằng cậu không có huynh đệ tỷ muội."

"Kỳ thực vị tỷ tỷ kia là mami cùng mẹ thu dưỡng, hơn nữa nàng từ chối vào tộc phổ Lạp gia, cho nên các cậu không biết rất bình thường."

Lạp Khả Khả nhỏ giọng giải thích, mặc dù không biết tại sao tỷ tỷ kháng cự vào gia phả.Mạc Vi gật đầu một cái, suy nghĩ một hồi nói: "Có thể là sợ thế gia tranh quyền.

Một khi vào gia phả, tình cảm giữa cậu và nàng khả năng cũng sẽ không quá tốt."

Lạp Khả Khả cười một tiếng không nói thêm gì, chỉ trong chốc lát Đường Khuyết bước nhanh chạy tới: "Hai cậu thật là lằng nhằng, sao còn ở chỗ này?"

"Chúng tớ nhìn thấy một đại mỹ nhân, da trắng mỹ mạo chân dài, cả người khí chất ngự tỷ làm người ta thiếu chút nữa không cầm giữ được.

Cho nên mới trì hoãn chút thời gian."

Lạp Khả Khả đối Đường Khuyết chơi ác nói.Đường Khuyết nhìn bốn phía một phen, kết quả cũng không nhìn thấy cái gọi là đại mỹ nhân, nàng bĩu môi: "Cậu khẳng định lại đang lừa tớ."

Lạp Khả Khả nín cười, nhưng mà nàng giương mắt nhìn lại thấy người kia lái đi rồi.

Nàng hơi thất vọng nói: "Cậu tới trễ, người đẹp đều đi rồi."

"Tớ thấy, là cậu luôn gạt tớ mới đúng."

Đường Khuyết nói nhỏ, Lạp Khả Khả nhìn rất khéo léo, kỳ thực a... một bụng đầy ý xấu.

Đây là tâm đắc sau hơn hai mươi năm bị nàng bắt nạt.Nhưng mà Lạp Khả Khả nói: "Không tin, cậu hỏi tiểu biểu tỷ.

Tiểu biểu tỷ trước nay không nói láo."

Mạc Vi trước nay không nói láo, bởi vì mỗi lần nói láo nàng đều sẽ khẩn trương đến cà lăm, thậm chí còn chưa nói đã bắt đầu căng thẳng đi tới đi lui.Mà hiện tại Mạc Vi phụ họa gật đầu một cái: "Nơi này ánh đèn có chút tối, bất quá vẫn có thể thấy rõ đó là một đại mỹ nhân.

Khí chất thật rất tốt, vừa rồi còn ở trên xe xem điện thoại di động, cậu tới chốc lát liền lái xe đi."

"A —— không phải chứ, tớ nhọ như vậy?!"

Đường Khuyết sau đó luôn luôn uể oải, nàng lại vì nhìn mấy tên lưu manh mà bỏ lỡ cơ hội cùng mỹ nhân tình cờ gặp gỡ, aiz!

Tính sai a!Sau khi đám người Lạp Khả Khả vào trường học, chiếc xe rời khỏi trước đó lại xuất hiện, nhìn bóng lưng ba người càng lúc càng xa, khóe miệng nữ nhân nhếch lên một đường cong đẹp mắt.┬┴┤TOÀN VĂN HOÀN├┬┴
 
Back
Top Bottom