Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 110: Chương 110



"Có ai muốn chủ động xin lỗi hay sám hối không?" Cô quay sang nhìn Mộ Linh Nhi.

"Linh Nhi, cậu không có gì muốn nói sao?" Cô cúi người, mái tóc dài đen nhánh buông xuống.

Người giấy Mộ Linh Nhi được vẽ rất đẹp. Khuôn mặt hồng hào, tóc dài cuộn từ những mảnh giấy nhỏ.

Cô ta không hoảng sợ như những người khác, chỉ im lặng để cô nhìn.

"Sao không nói gì? Dạo này cậu im lặng quá, tớ không quen."

Mộ Linh Nhi nhìn cô: "Dù tớ xin lỗi, cậu cũng không tha thứ."

"Ai biết được. Cậu không thử sao biết?"

"Nhưng tớ không nghĩ tớ bắt nạt cậu."

"Vậy sao?" Bạch Nhược Linh thở dài: "Nhưng Sơn Du và Tô Tinh Mộng nhiều lần ra mặt, không phải vì cậu đồng ý sao? Hơn nữa..." Cô cười tự giễu: "Chuyện nhà, tớ chỉ nói với cậu... Lúc đó cậu hứa sẽ giữ bí mật..."

"Tớ không có nghĩa vụ giữ bí mật cho cậu... Nếu là bí mật, cậu không nên nói cho tớ."

"Ra vậy." Bạch Nhược Linh cúi người, ghé tai cô ta, thì thầm: "Nhưng tớ không chấp nhận được. Tớ nghĩ cậu có thể không quan t@m đến tớ, có thể chửi tớ như họ, bịa chuyện về tớ. Nhưng cậu không thể phản bội lòng tin của tớ. Cậu không giữ bí mật, còn cho người khác cơ hội sỉ nhục mẹ tớ. Linh Nhi, tớ chưa từng nhận được lời xin lỗi của cậu." Cô dịu dàng: "Tớ thật sự muốn xé nát cậu."

Mộ Linh Nhi run lên, mắt đầy sợ hãi.

Bạch Nhược Linh nắm cằm cô ta, hơi dùng sức, cằm giấy vỡ vụn...

"Huhu..." Mắt Mộ Linh Nhi rớm lệ. Cô ta sợ hãi, không nói nên lời.

"Vẫn không xin lỗi sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Tớ, tớ xin lỗi!"

Một giọng nữ vang lên.

Bạch Nhược Linh dừng lại, buông Mộ Linh Nhi ra.

Người vừa xin lỗi, là Sơn Du.

Vết bầm tím hôm qua còn hằn trên mặt Sơn Du, vậy mà hôm nay, ả ta đã vội vã tỏ vẻ khỏe mạnh. Thực tế, sự ổn định ấy chỉ là lớp vỏ bọc mong manh, che giấu những vết thương chưa lành, những mảng giấy rách nát như những vết sẹo dài đáng sợ.

"Xin... xin lỗi..." Sơn Du run rẩy, "Là tôi sai... Tôi hèn hạ... Tôi đã thật tâm hối cải. Nhược Linh, xin cậu... xin cậu tha thứ cho tôi!" Ả ta cúi gằm mặt, giọng nói đầy van nài.

Bạch Nhược Linh lạnh lùng nhìn gáy ả: "Thật sự hối hận?"

"Thật! Thật lòng!"

"Được thôi..." Nhược Linh nhẹ nhàng nói, "Vậy, chỉ cần cậu tát Mộ Linh Nhi một cái, tôi sẽ tin cậu."

Như nhận được mệnh lệnh tối cao, Sơn Du đứng bật dậy, không chút do dự lao tới giáng một cái tát trời giáng vào mặt Mộ Linh Nhi.

"Sơn Du! Mày dám!" Mộ Linh Nhi ôm mặt, hét lên kinh hoàng.

Sơn Du phớt lờ ả, quay sang Bạch Nhược Linh, khúm núm: "Như vậy được chưa? Muốn tôi tát thêm mấy cái nữa cũng được!"

Bạch Nhược Linh quan sát ả, rồi bật cười, tiếng cười lạnh lẽo: "Sơn Du, không trách Hứa Bảo Nam nói cậu có tướng mạo kẻ tiểu nhân. Tôi còn không tin. Cậu vẫn vậy, thấy tôi mạnh hơn liền vội vã nịnh nọt, giúp tôi bắt nạt người khác. Cậu coi tôi là kẻ ngốc sao? Tôi ghét nhất cái cảm giác này."

Nhược Linh đẩy nhẹ ả, khiến ả ngã xuống ghế, rồi nói: "Có lẽ tôi nói chưa rõ. Còn ai muốn xin lỗi nữa không?"

"Tôi..." Nhược Phương Ly chậm rãi đứng lên, "Nhược Linh, tôi có chuyện muốn nói."

"À,Phương Ly."

— MộtPhương Ly luôn giữ mình.

— MộtPhương Ly chưa kịp nói gì đã đánh mất tình bạn.

Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Linh vụt tắt, ánh mắt thoáng buồn.

Nhược Phương Ly không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nghẹn ngào: "Thật ra, tôi nên nói điều này sớm hơn... Nhược Linh, xin lỗi... Tôi, thật ra lúc cậu mới đến, tôi rất quý cậu. Vì cậu xinh đẹp, học giỏi... Mỗi lần nói chuyện, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau... Tôi xa lánh cậu không phải vì cậu có gì không tốt, mà vì tôi không dám chống lại mọi người... Xin lỗi. Tôi biết tôi đã làm tổn thương cậu. Tôi cũng ghét sự hèn nhát của mình. Nếu chúng ta không gặp nhau ở đây, có lẽ, chúng ta đã là bạn tốt... Lời này tôi chôn giấu lâu lắm rồi. Tôi nghĩ, tôi nên nói ra... Cho dù cậu không tha thứ, cũng không sao. Những người như chúng tôi, thật đáng ghê tởm... Tôi biết, dù có làm gì, cũng không thể bù đắp cho cậu."

Dưới ánh mắt soi mói của đám người giấy, Bạch Nhược Linh im lặng hồi lâu, rồi nở một nụ cười chua xót: "Những lời này, nếu nói sớm hơn, có lẽ đã khác."

Một thoáng im lặng nặng nề, cô thở dài, mở toang cánh cửa lớp học: "Đi đi."

"Nhược Linh..." Đôi mắtPhương Ly ngấn lệ, không tin vào tai mình. Cô không ngờ, mình lại nhận được sự tha thứ dễ dàng đến vậy.

Bạch Nhược Linh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặp lại: "Tôi nghĩ, cậu vẫn còn chút thành thật... Đi đi."

"..."Phương Ly như trút được gánh nặng, vội vã bước ra ngoài. Nhưng trước khi rời khỏi, cô quay đầu, nhìn Bạch Nhược Linh: "Nhược Linh, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa..."

"Ừ, tôi tin cậu." Cô đáp khẽ, rồi đóng sầm cửa.

Cả lớp học chìm trong sự im lặng đáng sợ.

Bạch Nhược Linh chậm rãi lấy chiếc áo mưa đen treo trên tường, khoác lên người.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 111: Chương 111



"Đã muộn rồi. Hối hận hay xin lỗi, cũng vô ích." Giọng cô mang theo chút mỉa mai, chút buồn bã. Cô quét mắt nhìn quanh lớp: "Tôi luôn cảm thấy, các người đã làm điều gì đó khiến tôi khó chịu, nhưng tôi không thể nhớ ra..."

Kéo mũ áo mưa lên, cô cười nhạt: "Nhưng không sao cả. Tôi sắp nhớ ra rồi." Rồi cô từ từ vung gậy bóng chày, giáng một đòn chí mạng vào đầu Chu Nam Vũ. Máu đỏ b.ắ.n tung tóe lên tường.

"Á!"

"Á!"

Lấy chỗ ngồi của Chu Nam Vũ làm trung tâm, đám người giấy hoảng loạn lùi lại, như thủy triều rút lui. Chúng gào thét điên cuồng, lao đến đập cửa sổ, cố gắng thoát ra.

Trong tiếng khóc thảm thiết, Bạch Nhược Linh nở một nụ cười dịu dàng:

"Các bạn học, tôi là Bạch Nhược Linh. Chúng ta làm quen lại nhé?"

Người giấy có thể rơi lệ.

Người giấy cũng có thể đổ máu.

Máu người giấy lặng lẽ tràn ra theo khe cửa.

--- Trên cửa sổ, những dấu tay đỏ tươi chồng chất, như những chiếc lá mùa thu rực rỡ, lẫn với những mảnh giấy vụn của ai đó.

Ban đầu, lớp học còn vang vọng tiếng gào thét của người giấy, như tiếng quỷ khóc trong hành lang trống trải. Nhưng dần dần, tiếng hét yếu ớt, chỉ còn lại sự im lặng c.h.ế.t chóc.

"Két..."

Cửa lớp học lại mở ra. Bạch Nhược Linh bước ra từ bóng tối đẫm máu.

Vạt áo mưa đen của cô nhỏ giọt chất lỏng đỏ tươi.

"Hừ..." Cô thở nhẹ. Khi bước ra khỏi lớp, đế giày của cô vẫn còn vương máu.

"Loảng xoảng!"

Cô ném chiếc gậy bóng chày dính m.á.u xuống đất, rồi tháo chiếc áo mưa đen, vứt nó bên cạnh cửa lớp học.

Dưới ánh nắng, cô vẫn là thiếu nữ trong chiếc váy trắng tinh khôi.

Cô lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc khăn giấy, tỉ mỉ lau đi vết m.á.u trên tay.

Từng ngón tay, từng kẽ móng, cô lau sạch sẽ, không bỏ sót một chi tiết nào. Sau đó, cô nhìn vào tấm kính cửa sổ, lau đi vết m.á.u còn vương trên má.

Chiếc khăn giấy dính m.á.u bị cô vứt lại bên cạnh cửa lớp học.

Nhịp tim cô vẫn còn đập nhanh, dư âm của hành động vừa rồi, nhưng cô không cảm thấy khó chịu.

Cô đứng lặng lẽ trong hành lang một lúc, rồi nhận ra điện thoại đang reo liên tục.

Là Diệp Tinh Du.

"Nhược Linh! Cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới nghe máy? Tớ lo c.h.ế.t đi được!"

Hôm qua, sau khi uống thuốc Liễu Thiên Nghi kê, cậu ngủ say như chết. Khi tỉnh dậy, Bạch Nhược Linh đã biến mất.

"Tớ đến trường học." Giọng cô vang vọng trong hành lang vắng vẻ: "Thấy cậu ngủ say, lại bị thương, tớ không muốn đánh thức cậu. Chị Thiên Nghi nói, bị thương phải ngủ nhiều mới mau lành."

"Tớ đang mơ đẹp mà! Ai ngờ cậu lại bỏ đi! Sao cậu dám đi một mình? Chờ tớ một chút, xe buýt đến rồi... Tớ sẽ đến tìm cậu! Bên ngoài giờ này không có một bóng người giấy, nguy hiểm lắm!"

"Ừ. Vậy gặp nhau ở cổng trường nhé. Tớ có chuyện quan trọng muốn nói." Giọng cô hào hứng hơn: "Thầy chủ nhiệm nói, bạn trai Linh Mẫn là chủ cửa hàng băng đ ĩa Khánh Giang! Họ quen nhau qua trang web tự sát! Tớ nghi ngờ gã này có vấn đề. Lần trước chúng ta không gặp được, lần này thử lại xem!"

"Được. Tớ sẽ đến. Nhưng cậu phải đợi tớ, đừng tự ý hành động."

Diệp Tinh Du vô cùng lo lắng.

Nhược Linh yếu đuối như vậy, sao dám đến trường một mình? Nếu gặp ác linh thì...

Nghĩ đến đó, cậu đã thấy nghẹt thở.

Trước cổng trường, Diệp Tinh Du thấy Bạch Nhược Linh đang ngồi trên ghế đá.

Cô cầm khăn giấy, cẩn thận lau giày.

"Cậu giẫm phải cái gì à?" Cậu nhìn thấy vết đỏ trên khăn giấy.

Cô ngẩng đầu cười: "Không biết ai đổ sơn trong trường, tớ không cẩn thận giẫm phải." Cô hỏi cậu: "Cậu thấy đỡ hơn chưa?"

"Không ổn lắm..."

"Hả? Khó chịu sao?"

Cậu nghiêng đầu, trợn mắt: "Tớ muốn biến thành cương thi! Muốn ăn não cậu!"

"Đi chỗ khác!" Bạch Nhược Linh đẩy đầu cậu ra, bật cười: "Tớ lo cho cậu, cậu còn đùa."

Lúc này cậu mới trở lại bình thường, cười nói: "Sợ cậu đợi lâu nên chán... Cậu không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"

"Không có." Cô cười dịu dàng: "Tớ trông có giống gặp nguy hiểm không? Nếu có chuyện, tớ cũng sẽ không giấu cậu."

Diệp Tinh Du thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tinh Du tin tưởng Bạch Nhược Linh tuyệt đối. Bởi lẽ, cô là người nói dối sẽ đỏ mặt.

"Khoan đã, vẫn còn vết bẩn." Cậu cầm lấy tờ giấy, quỳ xuống, cẩn thận lau sạch giày cho cô.

Bạch Nhược Linh ngạc nhiên, mặt đỏ bừng, nhưng không rụt chân lại.

"Xong rồi. Sạch bóng." Cậu ngẩng đầu, cười với cô.

Nụ cười của cậu xua tan mây mù, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống.

Bạch Nhược Linh thầm nghĩ, nụ cười của Diệp Tinh Du thật đẹp...

"Chúng ta đến cửa hàng băng đ ĩa thôi..." Cô vội vàng đứng dậy, ngại ngùng nhìn cậu.

"Ừ. Cậu đi sau tớ cho an toàn."

Lần này, cửa hàng băng đ ĩa vắng tanh, không một bóng người giấy.

Hai người kinh hãi khi thấy một sinh vật sống sờ sờ đứng sau quầy thu ngân.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc đen dài ngang vai, vẻ ngoài có chút tuấn tú, nhưng lại toát lên vẻ mệt mỏi và u ám. Gã mặc áo len xanh da trời và quần jean, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá điện tử.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 112: Chương 112



Gã liếc nhìn hai học sinh với ánh mắt hờ hững, rồi tiếp tục nhả khói.

Dáng người cao gầy ấy, trùng khớp với hình ảnh trong ký ức mơ hồ của Bạch Nhược Linh. Cô nhận ra ngay—

Gã đàn ông này, chính là Chước Khánh Giang.

Gã ta chắc chắn có vấn đề!

Nếu không phải không thấy người giấy, có lẽ gã ta đã trốn thoát.

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du không ngờ, ngay cạnh trường học, nơi họ đi qua mỗi ngày, lại có một bán sinh linh ẩn náu lâu đến vậy!

Nếu Chước Khánh Giang là ác linh, gã ta là một kẻ cực kỳ xảo quyệt!

Hai người tách nhau ra, giả vờ xem hàng, nhưng mắt không rời khỏi Chước Khánh Giang.

Gã ta đang ở trạng thái nào?

Gã ta có nhận ra sự bất thường của thế giới này không?

Bạch Nhược Linh căng thẳng cúi đầu, cố gắng không nhìn quá lộ liễu.

Chiếc loa trong cửa hàng phát bài hát "Con cừu đen" từ album "Lễ hiến tế của động vật" của Tuế Đồng Đồng:

"Đêm bị hận thù chiếm lấy,

Sân khấu chỉ còn ta đơn độc,

Trong bóng tối, khuôn mặt ta,

Là con cừu trắng.

Bùn lầy dưới chân,

Tuyết rơi cô độc.

Trong im lặng, họ thì thầm,

Nhìn kìa, con cừu trắng.

Con cừu trắng,

Lạc lõng giữa thế giới.

Chạy trốn,

Và tự chữa lành.

Mỉm cười,

Và tuyệt vọng.

Vết thương lành lại,

Máu đông thành sẹo.

Tiếng chuông vang lên, khuôn mặt ta,

Là con cừu đen.

Sợ nhìn vào gương,

Sợ cởi bỏ mặt nạ,

Trong đám đông, họ bàn tán,

Nhìn kìa, con cừu đen.

Con cừu đen,

Quá giống với thế giới.

Vui mừng,

Và lạc lối.

Tiến về phía trước,

Và mắc kẹt trong nỗi buồn."

Bạch Nhược Linh đã nghe bài hát này nhiều lần, nhưng rồi cô ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

Cô giật mình quay lại—

Chước Khánh Giang đứng sau cô, nụ cười kỳ lạ trên môi.

Sao gã ta di chuyển im lặng đến vậy?

"Em gái, tìm album nào? Anh giúp cho." Giọng gã thì thầm, như đang chia sẻ bí mật, mang theo tiếng rít khó chịu.

Bạch Nhược Linh thấy một vết đỏ thẫm trên áo len xanh của gã, hình trái tim...

Như vết m.á.u khô từ lâu.

Cô nhìn chằm chằm vào vết máu, lắp bắp nói tên Tuế Đồng Đồng.

"Thích A Ngạn, em có gu đấy. Album của anh ấy ở đây..." Gã chỉ vào một kệ đ ĩa, mắt nhìn cô, vừa lỗ m ãng vừa trêu ghẹo: "Em gái, em đẹp lắm. Vừa thấy em, tim anh đã đập mạnh... Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi, đúng không?"

Giọng gã lạnh lẽo, như dòng nước băng giá thấm vào phổi.

Bạch Nhược Linh rùng mình, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Diệp Tinh Du đã kéo mạnh Chước Khánh Giang ra!

"Anh làm cái gì vậy!" Diệp Tinh Du chắn trước mặt gã, vẻ mặt tối sầm, như con ch.ó dữ bảo vệ miếng ăn: "Nói chuyện thôi mà, cần gì phải áp sát như vậy? Không biết mùi t.h.u.ố.c lá kinh khủng lắm hả?!"

Chước Khánh Giang không hề tức giận, gã mỉm cười khó lường, dựa vào kệ hàng, hỏi: "Cậu em, đây là bạn gái cậu à?"

Nhưng Bạch Nhược Linh không thấy chút ý cười nào trong mắt gã.

"Không liên quan đến anh." Diệp Tinh Du đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Gã nhún vai, cười khẩy, rồi chậm rãi quay về quầy thu ngân.

"Chúng ta... đi thôi..." Cô kéo tay áo Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du nhận ra sự sợ hãi của Bạch Nhược Linh...

"Ừ, đi thôi." Cậu nắm tay cô.

Nếu Chước Khánh Giang là ác linh, đối đầu trực tiếp lúc này không phải là ý hay. Họ cần báo cho Trương Bân. Dù sao ông ấy cũng có súng.

"Này, không mua album nữa à?" Chước Khánh Giang cười hỏi.

"Tôi quên mang tiền. Mai tôi quay lại..." Bạch Nhược Linh vội kéo Diệp Tinh Du chạy ra ngoài.

Như mọi khi, xe buýt đến trạm đúng giờ.

Cửa xe mở ra, vẻ mặt tài xế vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Đó là ông chú tài xế vẫn còn sống.

Có lẽ người giấy lái xe đã biến mất rồi.

"..." Cô và Diệp Tinh Du im lặng quẹt thẻ, nhìn tên tài xế.

"Cháu gái..." Trác Dương Hào ngập ngừng nhìn cô: "Cháu... đi học có thấy bạn cháu không?"

Cô biết vì sao ông ấy hỏi vậy. Vì đường phố vắng tanh, không một bóng người.

Cô nhìn Diệp Tinh Du, nói khẽ: "Chúng ta nên đánh thức ông ấy."

Dù họ không cố ý, ông ấy cũng sẽ nhận ra điều bất thường và tỉnh lại.

Diệp Tinh Du gật đầu.

Trác Dương Hào hỏi lại: "Cháu gái, cháu có nghe chú nói không? Bên ngoài kỳ lạ lắm."

Cô nhìn ông ấy: "Chú ơi, kỳ lạ gì đâu, chúng ta sắp c.h.ế.t rồi."

"Cái gì?" Trác Dương Hào muốn mắng cô nói bậy, nhưng rồi ông ấy như bị dội nước lạnh, rùng mình.

Ông ấy run rẩy, không nói nên lời.

"Chú ơi, chở chúng cháu về nhà đi."

Một lúc sau, xe buýt mới lăn bánh, chạy qua thành phố xám xịt, hoang tàn.

Bạch Nhược Linh vẫn lo lắng về ác linh, cô thì thầm với Diệp Tinh Du: "Tớ thấy Chước Khánh Giang có vấn đề."

"Vậy phải về báo chú Trương. Gã ta ẩn nấp lâu vậy, có lẽ đã tỉnh lại rồi?"

"Tớ không chắc. Tớ nghĩ gã ta trốn cảnh sát. Trước khi chết, cảnh sát tuần tra nhiều lắm."

"Có thể... Về tìm chú Trương ngay thôi."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 113: Chương 113



Đường vắng tanh, đèn giao thông hỏng, đèn đường mờ mịt. Xe buýt dừng lại, Bạch Nhược Linh đến chỗ tài xế: "Chú Trần, chú thấy tớ nói đúng rồi chứ?"

Trác Dương Hào lau mặt, lẩm bẩm: "Vậy, cháu và cậu học sinh..."

Diệp Tinh Du nói: "Vâng. Chúng cháu sắp chết. Nhưng biết đâu còn cơ hội sống."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Ông ấy nhìn tay mình, lòng bàn tay đỏ rực...

"Cháu không biết..."

"Có phải chú lái xe không cẩn thận..." Ông ấy nhớ lại những chuyện kỳ lạ, ngẩng đầu buồn bã...

"Có phải chú hại c.h.ế.t các cháu..."

Bạch Nhược Linh ngạc nhiên: "Chú, sao chú lại nghĩ vậy?"

Ông ấy lặp lại: "Sao chú lại nghĩ vậy..."

Diệp Tinh Du sợ ông ấy mất ý chí, vội hỏi: "Chú có chấp niệm gì không? Ước mơ gì chưa hoàn thành? Người quan trọng nào không?"

Trác Dương Hào im lặng.

Bạch Nhược Linh giải thích: "Chú ơi, chấp niệm là thứ làm tim chú đập nhanh, người hoặc việc chú quan tâm nhất."

Trác Dương Hào nhìn cô, lắc đầu.

"Nếu nhớ ra, chấp niệm mạnh mẽ có thể giúp chú sống. Đừng nản lòng." Bạch Nhược Linh cười nhẹ, xuống xe: "Chúng cháu có việc. Chú, mong chú tiếp tục lái xe. Biết đâu chúng cháu còn đến trường."

Chỉ cần Trương Bân đồng ý, họ sẽ đưa bùa tử thần cho Chước Khánh Giang.

Khi họ đi khỏi xe, Trác Dương Hào hét lên: "Cháu gái, chú vẫn lái xe đúng giờ!"

Cô quay lại, cười và vẫy tay.

Trên đường về, Diệp Tinh Du gãi tay liên tục.

"Đừng gãi nữa!" Bạch Nhược Linh giữ tay cậu: "Nhỡ nặng hơn thì sao?"

"Nhưng ngứa quá. Tớ ngứa đến mất ngủ." Cậu lại gãi.

"Tớ thổi cho. Đừng chạm vào." Bạch Nhược Linh mở băng vải:

"A, cái này..." Cô kinh ngạc.

Vết thương của Diệp Tinh Du tệ hơn!

Vết cắn của Diệp Tinh Du đã mưng mủ đen, mạng nhện đen dưới da cậu ta lan rộng, trông rất đáng sợ.

"Không sao đâu..." Diệp Tinh Du thấy vết thương kinh tởm, không muốn làm cô sợ. Cậu ta kéo tay áo xuống: "Bà Tôn nói rồi, trong mơ bị thương thế nào, tỉnh lại cũng chỉ là mơ."

Bạch Nhược Linh lo lắng: "Thật à? Vậy cậu cắt tay trong mơ được không?"

Cậu ta cười: "Đừng đùa."

Hai giây sau—

"Không phải chứ... Cậu muốn tớ cắt tay thật à?" Cậu ta ngạc nhiên.

"Vì nó trông nghiêm trọng..."

"Nhưng không thể cắt tay! Tay là mạng sống..." Cậu ta hoảng sợ cử động tay: "Giờ chỉ ngứa, tớ không thấy khó chịu."

"Nhưng đợi cậu thấy khó chịu, có khi phải cắt cả tay."

"Không không. Tớ bình thường." Cậu ta đổi chủ đề: "Bắt được ác linh, vào giấc mơ tiếp dẫn, tay tớ sẽ ổn. Cắt rồi, tầng mơ sau không chừng thiếu tay."

"Ừ, đúng..." Bạch Nhược Linh bị thuyết phục, quấn băng lại cho cậu ta: "Vậy tìm chú Trương trước."

Họ lên tầng, gõ cửa, nhưng không ai mở. Từ Mục Hiến kêu lên từ sau cửa:

"Ai thế?"

Bạch Nhược Linh nhìn Diệp Tinh Du, rồi ghé vào cửa, nói nhỏ: "Anh Hiến, tôi đến cứu anh. Anh mở cửa được không?"

"Nhược Linh..." Diệp Tinh Du biết cô định làm gì!

— Cô muốn tìm tài liệu khi Trương Bân không có nhà!

"Suỵt..." Cô đặt ngón tay lên môi cậu ta: "Cậu không muốn biết Chước Khánh Giang có phải ác linh à?"

"Nhưng mà..."

Cậu ta thấy đáng ngại!

Sao tin lời quỷ ở cấm địa...

"Em gái?" Từ Mục Hiến vui mừng: "Em, đợi tí, để tôi thử..."

Trong phòng có tiếng động. Một lát sau, Từ Mục Hiến ngã, kêu "Rầm", "Ai ui".

"Anh Hiến?" Cô sợ ông ấy ngã chết, gọi.

Tay nắm cửa chuyển động, rồi mở ra.

Bạch Nhược Linh mở cửa, thấy phòng bừa bộn. Từ Mục Hiến nửa nằm trên đất, tay bị còng vào tay vịn ghế sô pha.

Cơ thể ông ấy bị kéo thẳng, kéo lệch cả ghế sô pha, lúc nãy ông ấy dùng chân mở cửa.

Ngoài cửa sổ có tiếng sấm, làm cả ba giật mình. Mưa bắt đầu rơi.

Từ Mục Hiến hồi thần, mắt rưng rưng: "Em gái, tốt quá. Tôi biết em tin tôi. Em có chìa khóa còng tay không?"

Nhưng Bạch Nhược Linh hỏi: "Chú Trương đâu?"

"Tôi không biết. Anh ấy nói tìm manh mối ở chỗ phát hiện thi thể... Em gái, tôi không phải kẻ g.i.ế.c người. Tôi không chạy. Tôi muốn ở cùng Cảnh sát Trương. Nhưng cái còng tay này khó chịu quá, em tháo ra giúp tôi được không?"

Bạch Nhược Linh làm ngơ, nói với Diệp Tinh Du: "Cậu canh cửa phòng tắm giúp tớ. Tớ đi tìm."

"Nhược Linh..." Cậu ta vẫn muốn ngăn cản.

"Diệp Tinh Du." Mặt cô lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn: "Sao cậu không giúp tớ? Cậu nói tin tớ nhất mà?"

"Tớ... không phải không tin cậu..." Cậu ta sợ hãi trước vẻ mặt của cô, nhưng cuối cùng cũng lùi bước, thở dài: "Được rồi. Cậu nhanh lên! Trời mưa rồi, Cảnh sát Trương sắp về."

Từ Mục Hiến ngơ ngác: "Em gái, không phải em muốn cứu tôi à?"

Bạch Nhược Linh vào phòng ngủ của Trương Bân. Cô tìm kiếm kỹ lưỡng, lật cả đệm lên.

"Sao rồi?" Diệp Tinh Du thò đầu ra từ phòng tắm.

Từ Mục Hiến và Bạch Nhược Linh đồng thanh:

"Tư thế này đau lưng quá..."

"Không thấy, không biết nó ở đâu..."

"Thử phòng khác xem." Diệp Tinh Du rụt đầu vào.

Bạch Nhược Linh như con chuột trắng, lẻn vào phòng khác.

Mở ngăn kéo đầu tiên, một tập tài liệu hiện ra. Cô vui mừng mở ra xem.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 114: Chương 114



Xem đi xem lại, cô nhận ra đây chỉ là tóm tắt vụ án, phỏng vấn về các mối quan hệ xã hội của nạn nhân. Không có tên Chước Khánh Giang, không phải tài liệu cô cần.

Cô thất vọng, tức giận vì lãng phí thời gian!

Ngoài phòng khách, Từ Mục Hiến than vãn: "Em tháo còng tay ra giúp tôi được không? Lưng tôi đau quá..."

Tay Bạch Nhược Linh run lên, cô lục lọi một cách mù quáng—

Mở ngăn kéo cuối cùng—

Một tập tài liệu nằm im lìm.

Chưa xem nội dung, cô đã biết đây là tài liệu đó!

Mục tiêu trong tầm tay, cô lại sợ hãi, không dám cầm lên xem...

Cuối cùng, đôi tay run rẩy của cô cũng chạm vào tập tài liệu kia.

Đúng lúc đó, Diệp Tinh Du hốt hoảng lao vào: “Nhược Linh ơi! Chú Trương về rồi! Mau ra đây thôi!”

Trong căn phòng tối tăm, bóng dáng cô gái nhỏ bé vẫn đứng bất động, cúi gằm mặt, đôi mắt dán chặt vào những trang giấy mỏng manh.

“Nhược Linh!” Diệp Tinh Du vội vã chạy tới, nắm chặt lấy tay cô kéo đi.

Cô gái ngước đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: “Diệp Tinh Du, bà Tôn có nói với cậu, người sắp c.h.ế.t trong giấc mơ có thể mơ thấy những giấc mơ khác không?”

“Nhược Linh... cậu làm sao vậy?”

“Có phải trong giấc mơ, con người ta sẽ tự vẽ ra những điều hoang đường... rồi chúng biến thành sự thật không?” Cô cố gắng kìm nén tiếng nấc: “Hình như tớ đang lạc vào một giấc mơ khác, một giấc mơ kinh khủng. Tớ phải tỉnh dậy ngay lập tức.” Nước mắt giàn giụa, giọng nói run rẩy, cô khẩn thiết cầu xin: “Cậu tát tớ một cái đi, làm ơn... để tớ tỉnh lại.”

“Nhược Linh, cậu đừng dọa tớ mà...”

“Hay là véo tớ một cái thật mạnh cũng được! Tớ phải tỉnh lại ngay!”

“Không... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhược Linh, bình tĩnh đi... Chúng ta ra ngoài trước đã. Chú Trương sắp về rồi!”

Trong cơn hoảng loạn, Diệp Tinh Du chuẩn bị tinh thần để ngăn cản cô.

Đúng lúc đó, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên, Trương Bân bước vào, người ướt sũng.

Vì cửa phòng ngủ đối diện với cửa chính, ông ấy chỉ cần liếc mắt đã thấy được sự tuyệt vọng tột cùng trong đôi mắt Bạch Nhược Linh, và ngăn kéo dưới cùng bị mở toang!

Máu trong người ông ấy như đông cứng lại!

“Nhược Linh, cháu... cháu đang làm gì vậy...” Ông ấy vội vã tiến vào, giật lấy tập tài liệu trong tay cô!!

Nhưng khi cầm được nó, ông ấy biết rằng mọi chuyện đã quá muộn, tất cả đã kết thúc.

Ông ấy đứng chôn chân tại chỗ, môi run rẩy, lòng quặn thắt, đau đớn và hối hận tột cùng.

“Nhược Linh... cháu... nghe chú nói...” Nhưng những lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, ông ấy không biết phải mở lời thế nào.

“Chú Trương...” Cô thì thào, giọng nói đầy kinh hãi: “Cháu biết... đó là giả, đúng không?”

Môi Trương Bân giật giật, ông ấy cúi gằm mặt, nghiến chặt răng, những đường gân xanh nổi lên trên thái dương.

Ông ấy không thể nói dối.

“Làm ơn đi chú. Chú Trương, chú định nói với cháu rằng tất cả chỉ là tưởng tượng, đúng không?” Bạch Nhược Linh tiến lại gần, nắm chặt lấy cánh tay ông ấy: “Làm ơn... chú nói đi...”

“...” Ông ấy nghẹn lời. Đôi mắt đỏ hoe, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cô cũng không còn.

“Chú nói đi... Nói đi mà. Cháu sẽ tin chú, được không... Chú nói đi!” Cô gái bắt đầu lắc mạnh cánh tay ông ấy: “Sao chú lại im lặng?! Tại sao chú không nói gì hết!!! Chú nói đi!!!”

Khoảnh khắc đó, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ, như thể vạn vật đang nín thở trước cơn giông bão. Ngay sau đó, một tiếng thét xé lòng vang vọng, phá tan sự yên tĩnh.

"Tại sao?! Tại sao chú lại có thể tưởng tượng ra những chuyện như vậy? Rốt cuộc là tại sao?!"

Cô gái đẩy mạnh Trương Bân, giáng những cú đánh đau đớn lên người ông: "Sao chú có thể tàn nhẫn đến vậy? Tại sao?!"

"Nhược Linh!" Diệp Tinh Du hốt hoảng ôm chặt lấy cô, ngăn cô tự làm tổn thương mình.

Nhưng trong vòng tay cậu, cơ thể cô gái mềm nhũn, quỵ xuống sàn, co rúm lại như một sinh vật nhỏ bé bị tổn thương. Những ngón tay trắng bệch của cô bấu chặt vào cánh tay, đến mức lằn đỏ hằn sâu vào da thịt.

Diệp Tinh Du đau đớn đến nghẹt thở, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trương Bân, vừa hoang mang vừa phẫn nộ: "Chú Trương, rốt cuộc chú đang làm cái quái gì vậy? Chú không thấy Nhược Linh sắp sụp đổ rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú mau nói đi!"

"..." Trương Bân nhắm nghiền mắt, nước mắt tuôn rơi: "Nhược Linh, xin lỗi cháu... đừng đau lòng..."

"Chú nói cái gì vậy? Cậu ấy không cần nghe những lời này!" Diệp Tinh Du gầm lên, giật lấy tập tài liệu từ tay ông: "Đây rốt cuộc là cái gì? Tôi muốn xem..."

Vài giây sau, cậu cũng cứng đờ người.

Cảm giác bất lực và đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.

Trong hồ sơ vụ án tai nạn giao thông, dòng tên người tử vong ghi rõ: Bạch Hâm Lan.

Tên người gây tai nạn: Trác Dương Hào.

Cậu không dám nhìn vào gương mặt đau khổ của Bạch Nhược Linh nữa.

Trương Bân cảm thấy mỗi lời nói như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, cào xé cổ họng ông: "Xin lỗi cháu, Nhược Linh. Chú... chú đã nhớ lại một số chuyện khi còn sống... vụ án chưa kết thúc đó, và... và chuyện của mẹ cháu..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 115: Chương 115



Bạch Nhược Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn nước mắt.

Gương mặt cô gái ấy tan nát, đau khổ đến tột cùng, như thể linh hồn đã lìa khỏi thể xác.

"Mẹ cháu... mất vì tai nạn giao thông. Người gây tai nạn đã bị tìm ra, tên là Trác Dương Hào, lái xe buýt. Gần đây, có lẽ các cháu đã gặp anh ta nhiều lần. Theo lời khai, mẹ cháu đột ngột lao ra đường, trời lại mưa lớn, dù anh ta đã phanh gấp nhưng không kịp... Chú không biện minh cho anh ta, Trác Dương Hào đã gây ra cái chết, nên chú nghi ngờ anh ta là ác linh, vì vậy mới nhờ Tiểu Diệp đi hỏi bà Tôn... Nhưng anh ta không phải ác linh. Anh ta cũng rất đau khổ, còn muốn để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho cháu, mong cháu có cuộc sống tốt hơn."

Ông ấy ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài trên gò má: "Nhược Linh, xin lỗi cháu. Chú không dám nói cho cháu biết, vì sợ cháu mất đi chấp niệm. Tiểu Diệp đã nói rồi, chỉ có chấp niệm đủ mạnh mẽ mới giúp cháu sống sót... Nhược Linh, cháu có nghe chú nói không?"

Đôi mắt cô gái đen kịt, trống rỗng, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Vẻ tuyệt vọng ấy, Trương Bân đã từng chứng kiến.

Trong thế giới thực.

Vụ án mạng xảy ra, đồn cảnh sát cử người đến đưa Bạch Nhược Linh về.

Trương Bân đón tiếp cô, trao lại di vật của mẹ và rót nước nóng.

Lúc đó, cô cũng ngồi ngơ ngác như vậy, nước mắt tuôn rơi, đôi mắt vô hồn, như một con rối bị giật dây.

Diệp Tinh Du cũng bàng hoàng, kinh hãi.

Cậu vô thức nhìn Bạch Nhược Linh.

Đôi môi trắng bệch của cô mấp máy, như đang thì thầm điều gì, nhưng không phát ra âm thanh.

Linh hồn cô dường như đã lạc lối ở một nơi xa xăm. Vẻ đau khổ tột cùng của cô khiến tim Diệp Tinh Du quặn thắt.

"Nhược Linh..." Cậu nghẹn ngào, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, không thể xoa dịu nỗi đau này.

Bất chợt, từ đôi mắt Bạch Nhược Linh trào ra những giọt nước mắt đỏ tươi.

Trên khuôn mặt tái nhợt, những vệt huyết lệ ấy rực rỡ đến đau lòng.

Cùng lúc đó, làn da cô dần trở nên trong suốt.

Ánh sáng nhạt nhòa ngoài cửa sổ xuyên qua cơ thể cô, biến cô thành một hình nhân giấy mỏng manh, xinh đẹp đến lạ thường!

Diệp Tinh Du kinh hãi, rồi cậu nhanh chóng nhận ra - Nhược Linh đã mất đi chấp niệm!

Cô đang rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, giống như Hứa Bảo Nam trước kia!

Trong cơn hoảng loạn, cậu vội vã nâng khuôn mặt cô lên: "Nhược Linh! Nhìn tớ đi! Làm ơn, hãy nhìn tớ! Tớ là Diệp Tinh Du! Dù chuyện gì xảy ra, mẹ cậu chắc chắn muốn cậu sống thật hạnh phúc! Chúng ta đã hứa rồi mà? Cùng nhau vào đại học, kết bạn, đi du lịch khắp thế giới... Nhược Linh, xin cậu đừng bỏ cuộc!"

Trương Bân cũng bối rối: "Nhược Linh, cháu... đừng dọa chú. Hãy tỉnh táo lại. Chúng ta cùng nhau trở về. Chú sẽ nấu những món ngon cho cháu. Chú hứa, sẽ giải thích mọi chuyện cho cháu! Hãy tin chú!"

Cô nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay Diệp Tinh Du.

Toàn bộ giấc mơ sắp c.h.ế.t chìm trong bóng tối.

Ngoài cửa sổ, mưa trút xối xả, gió rít gào, ban ngày cũng tối tăm như ban đêm, thời gian dường như không còn tồn tại ở nơi này.

Trong nhà Diệp Tinh Du, cô gái mê man nằm trên giường, cơ thể nửa trong suốt không thay đổi. Lớp giấy mỏng manh bao phủ bên ngoài ngày càng trở nên trong suốt hơn.

Nhưng một tia sinh lực mong manh vẫn còn níu giữ cô.

Diệp Tinh Du nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Liễu Thiên Nghi, sau khi bị Trương Bân gọi đến, đang quỳ bên giường, cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô.

Nhưng cô ấy không dám ấn mạnh vào lồ ng n.g.ự.c Bạch Nhược Linh, vì lớp giấy trong suốt kia quá mỏng manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

"Nhược Linh..." Diệp Tinh Du liên tục cầu xin, đặt tay lên trán cô, nước mắt rơi xuống giường, tạo thành những vòng tròn mờ ảo: "Làm ơn... xin cậu đừng rời đi..."

Nhưng cậu còn cách nào để đánh thức cô? Cô còn gì để níu kéo thế giới này nữa?

"Nhược Linh, hãy nghĩ đến bà Vương đi... Nếu cuối cùng tất cả chúng ta đều có cùng một kết cục, cậu và mẹ sẽ gặp lại nhau. Nhưng nếu cậu gặp bà ấy trong tình trạng này, bà ấy chắc chắn sẽ giận cậu... Bởi vì bà ấy muốn cậu sống thật tốt, khám phá thế giới rộng lớn này, rồi mới đến gặp bà ấy... Bà ấy đang chờ cậu, chờ nghe cậu kể về những điều thú vị trong cuộc sống của cậu. Cậu nhẫn tâm để bà ấy thất vọng sao?"

Tại sao, tại sao miệng cậu lại vụng về đến thế? Rốt cuộc phải làm gì mới có thể đánh thức cô ấy đây?

Bất ngờ, con ngươi dưới lớp mí mắt mỏng manh, gần như trong suốt của Bạch Nhược Linh khẽ lay động.

Những người đang chờ đợi cô tỉnh lại không hề hay biết rằng, thế giới trước mắt cô đã biến thành một biển m.á.u tanh.

Cô vẫn mặc chiếc váy yêu thích - chiếc váy mẹ mua cho cô. Chiếc váy lụa trắng dài thướt tha, tung bay trong làn gió hôi thối nơi đây.

Cô không biết mình đã đến nơi nào. Chỉ cảm thấy thế giới này thật kinh tởm.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 116: Chương 116



Xung quanh là những ngọn núi rác đen ngòm, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, ruồi nhặng bu đầy. Cô đi chân trần, đôi chân trắng nõn như hoa sen lấm lem trong vũng nước đen kịt. Mặt nước nổi váng dầu và những con sâu ghê tởm đang uốn éo, nhảy múa.

Cô hoang mang, lạc lõng.

Khi đôi mắt dần thích nghi với màu sắc nơi đây, cô mới nhận ra trong những ngọn núi rác kia có vô số con người, chúng nhung nhúc như đàn kiến bò lên bò xuống.

Chúng mang hình dáng con người, nhưng lại bò trườn như loài vật. Tứ chi nhỏ bé như chân châu chấu, bàn tay như những chiếc xẻng không ngừng đào bới, tìm kiếm thức ăn rồi nhét vào miệng.

Từ trên bầu trời đỏ ngầu, những đống rác rưởi không ngừng rơi xuống như mưa.

Cô bước lên một bước, mặt nước dưới chân lập tức vỡ tan.

Tiếng nước khẽ khàng, nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả. Khi chúng nhận ra cô đang đến gần, tất cả đều dừng lại.

Chúng đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Đám người này cả nam lẫn nữ, đều tr@n truồng. Trên cái đầu trọc lóc của chúng có một lớp lông tơ trắng muốt. Đôi mắt chúng như mắt ruồi, với vô số tròng mắt nhỏ ghép lại, chèn ép đến mức mí mắt phồng rộp, phát ra ánh sáng đỏ rực. Trong miệng mỗi người đều có một chiếc lưỡi dài nhọn màu da người, phủ đầy những chiếc gai mềm mại màu trắng.

Một cảnh tượng quái dị đến rợn người, nhưng lại không khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào trong lòng Bạch Nhược Linh.

Cô không sợ hãi, cũng không bỏ chạy. Cô chỉ ngơ ngác nhìn. Một lúc sau, cô cảm thấy mặt mình ngứa ngáy.

Cô đưa tay lên gãi, rồi kinh hãi nhận ra tay mình đầy máu.

Máu và nước mắt không ngừng tuôn rơi, đọng lại nơi cằm rồi nhỏ xuống chiếc váy.

Chiếc váy trắng lập tức bị nhuộm đỏ, màu đỏ tanh tưởi lan rộng, biến chiếc váy thành một thứ kinh khủng.

Những con người trên núi rác lũ lượt bò xuống, đứng cách cô một khoảng không xa không gần, quan sát.

Rồi ngày càng có nhiều sinh vật kỳ lạ kéo đến. Đến khi Bạch Nhược Linh định thần, chúng đã tụ tập đông nghịt, hàng ngàn con, chia thành hai hàng, như đang ngắm nhìn một loài vật kỳ lạ -

Trước mặt cô, một con đường được hình thành.

"Vù vù..."

Trong sự tĩnh lặng đáng sợ, những sinh vật bò trườn kia dùng bàn tay thô kệch vuốt v3 chiếc lưỡi đầy lông tơ, hoặc dụi đôi mắt lồi ra, phát ra những tiếng "rít rít" ghê rợn như móng tay cào trên bảng đen.

Cô dường như không nhìn, không nghe thấy gì, bước qua vũng nước đục ngầu, chậm rãi tiến về phía trước.

Lúc này, một sinh vật bên cạnh, có lẽ quá khích, vô tình vặn lìa đầu mình, xoay tròn nó như một quả bóng trong tay.

Nhưng ngay cả hành động kỳ quái đó cũng không thể khiến cô có bất kỳ phản ứng nào.

Con đường do những sinh vật quái dị tạo thành vẫn kéo dài vô tận. Cô bước qua những ngọn núi rác rưởi, cho đến khi trước mặt dần hiện ra một con đường thủy rộng lớn và tĩnh mịch.

"Vù vù..."

Đến đây, đám sinh vật kỳ dị lập tức tan rã. Chúng lại lao vào những ngọn núi rác, bắt đầu tìm kiếm thức ăn.

Không còn đường quay lại.

Nhưng cô cũng không muốn quay đầu. Cô như một con rối vô hồn, chậm rãi bước xuống nước. Nước không sâu, chỉ đến ngang eo.

Trong làn nước đục ngầu, vô số con cá hải tượng lững thững bơi lội.

Thỉnh thoảng, những chiếc vảy cá lạnh lẽo cọ vào bắp chân cô. Cô cúi đầu, thấy tất cả cá hải tượng đều có khuôn mặt người, đủ mọi lứa tuổi, giới tính. Chúng lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt chúng trắng bệch vì ngâm nước, cả vùng nước tràn ngập những khuôn mặt trắng bệch ấy, như những hồn ma đáng sợ.

Cô cũng nhìn chúng, vô cảm.

Dần dần, những khuôn mặt cá kia bắt đầu né tránh ánh mắt của cô. Đôi mắt chúng hoảng loạn, sợ hãi, rồi chúng chậm rãi tản ra.

Cô gắng sức vượt qua con đường thủy, tiếp tục tiến thẳng. Không biết đã đi bao lâu, cô thấy ở phía xa xa, một chiếc mặt nạ khổng lồ hình mặt người dần hiện ra trên đường chân trời. Đến gần hơn, cô thấy chiếc mặt nạ treo lơ lửng trên không trung, cao hàng ngàn mét.

Con đường thủy chia đôi chiếc mặt nạ, một nửa là khuôn mặt tươi cười hiền hậu, một nửa là khuôn mặt khóc lóc độc ác.

Cô đến gần, đứng dưới chiếc mặt nạ và ngước nhìn. Chiếc mặt nạ như được làm từ sứ trắng tinh khiết.

Như cảm nhận được ánh mắt cô, khuôn mặt tươi cười đột nhiên rơi lệ. Những giọt lệ đỏ tươi rơi xuống làn nước trong veo, loang ra như vũng m.á.u lớn.

Cô bước qua chiếc mặt nạ.

Mực nước rút dần, cô bước lên bờ. Càng tiến sâu, những tòa nhà bắt đầu xuất hiện hai bên đường. Từ những căn nhà thấp bé, chúng dần biến thành những tòa cao ốc, nguy nga tráng lệ, nhưng lại vắng bóng người.

Nơi này, ngay cả những sinh vật bò trườn cũng biến mất, tĩnh lặng đến rợn người. Nhưng trên những ô cửa sổ hai bên đường, những dấu tay đỏ đen in hằn, như những lời nguyền rủa câm lặng.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 117: Chương 117



Con phố phồn hoa ngập tràn rác rưởi, ẩm ướt, mốc meo và đầy vi khuẩn. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất cứa rách bàn chân cô. Nhưng cô chỉ khựng lại một chút, rồi lại lê bước chân rỉ máu, như thể nỗi đau xé thịt kia không hề tồn tại.

Ở góc phố, một ngọn lửa bùng lên từ thùng xăng, thiêu đốt màn đêm ảm đạm và ẩm thấp. Vài bóng người đen kịt, cao gầy như những cây sậy, lặng lẽ sưởi ấm. Nghe thấy tiếng động, họ quay đầu lại. Trên khuôn mặt đen tối, hai chấm sáng nhỏ lấp lánh, như đôi mắt đang chăm chú nhìn cô.

Những tòa nhà hai bên đường bắt đầu biến dạng. Trên thân chúng mọc lên những khối u đen sì, nhầy nhụa, như có thứ gì đó đang ngọ nguậy bên trong.

Nhưng cô vẫn thờ ơ với tất cả.

Cô tiếp tục bước đi. Cuối cùng, đôi mắt Bạch Nhược Linh cũng lay động.

Cô hơi ngạc nhiên khi thấy một cửa hàng ven đường vẫn mở cửa. Trong thành phố lạnh lẽo tăm tối này, chút ánh sáng vàng ấm áp hiếm hoi đang tỏa ra.

Nơi này trông như một sạp báo bình thường, với một ông già đang ngồi đọc báo.

Bạch Nhược Linh tiến lại gần.

Ánh mắt cô lướt qua những tờ báo và tạp chí cũ mới lẫn lộn. Trang bìa là những hình ảnh m.á.u me, những t.h.i t.h.ể cụt tay, cùng những tiêu đề rùng rợn:

"Tên đồ tể trong mưa sát hại bốn người."

"Quỷ ăn thịt người bất ngờ xuất hiện ở Tiêm Sa Chủy."

"Thi thể ba người đàn ông lồ ng vào nhau được tìm thấy ở suối Lang Gia, hung thủ chưa rõ."

"Nghịch tử ở Tân Trúc phóng hỏa thiêu c.h.ế.t tám người thân."

"Thi thể dán bùa vàng trấn yểm bị chôn trong bê tông ở ban công."

...

Những hình ảnh trong báo như đang sống dậy. Những t.h.i t.h.ể phân hủy đến biến dạng đang gào thét trong tuyệt vọng...

Cuối cùng, ánh mắt Bạch Nhược Linh dừng lại trên ông già ở sạp báo. Ngoại hình và quần áo ông ta rất bình thường, như một ông già có thể gặp ở bất cứ đâu.

Nhìn ông ta, cô cảm thấy mình nên hỏi điều gì đó, nhưng cô đã trở thành một con người trống rỗng, ngay cả khi biết câu trả lời, thì còn ý nghĩa gì?

Một lúc lâu sau, ông già ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt dữ tợn và nham hiểm.

Trong hốc mắt trái và phải của ông ta, mỗi bên có đến hai con ngươi đen kịt, được bao quanh bởi tròng mắt xám xanh.

Biểu cảm của Bạch Nhược Linh cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Bốn con mắt của ông ta đảo qua đảo lại, đánh giá cô từ đầu đến chân, rồi khẽ thở dài:

"Thật hiếm thấy..."

Cô mở miệng, giọng khàn khàn: "Tôi c.h.ế.t rồi sao?"

Giọng nói không lớn, nhưng vang vọng khắp thành phố hoang vắng.

"Chưa đâu, nhưng sắp rồi." Ông già cười khẩy, vẫy vẫy tờ báo, lặp lại: "Thật hiếm thấy..."

Cô chạm vào khuôn mặt khô khốc, lấm lem m.á.u và nước mắt, hoang mang hỏi: "Vậy khi nào tôi có thể gặp mẹ?"

"Cô không biết sao?" Vẻ mặt ông già trở nên nham hiểm, đôi mắt híp lại: "Cô sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy. Cô quên rồi sao?"

"Quên cái gì?"

Ông già cười bí hiểm: "Chấp niệm của cô."

"Chấp niệm của tôi... là mẹ tôi..."

"Không, cô nhầm rồi. Chấp niệm của cô không phải là mẹ cô. Cô trở nên như thế này không phải vì bà ấy. Nhưng không sao cả. Cô đã gặp người phụ nữ kia ở vùng đất bất hạnh rồi mà? Tôi nghĩ, cô sẽ sớm nhớ ra thôi..."

"Ngô Kính Tâm bị ác linh giết..."

"Đúng vậy. Ác linh... Nếu cô suy nghĩ kỹ, cô sẽ tỉnh lại."

"Tôi chỉ muốn gặp mẹ. Hãy nói cho tôi biết phải làm thế nào." Cô nhìn chằm chằm ông ta.

"Cô sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy. Chi bằng ở lại đây, thay thế tôi. Nơi này rất hợp với cô..."

Cô lắc đầu, không muốn nói chuyện vô nghĩa với ông ta nữa, tiếp tục bước đi.

Ông già nhìn theo bóng lưng cô một lúc, rồi lên tiếng:

"Cô có thể tiếp tục đi. Chỉ cần cô tìm thấy biển và một con đường trong biển, cô sẽ trở về. Sau khi trở về, chỉ cần cô có được tình yêu của nhiều người, cô sẽ gặp lại mẹ mình. Nếu không, cô sẽ quay lại đây, thay thế tôi."

Bóng dáng cô gái khuất dần trong bóng tối.

Cô tiếp tục bước đi, những tòa nhà cao tầng và thành phố dần biến mất. Bây giờ, trước mặt cô là một vùng đất hoang đen kịt, vô tận. Cô quay đầu lại, thành phố cũng đã biến mất. Nơi này chỉ toàn đá, làm gì có biển.

Nhưng cô không hoang mang quá lâu, tiếp tục bước đi. Bàn chân cô bị đá nhọn cứa rách, như đang đi trên lưỡi d.a.o sắc bén, nhưng cô vẫn bước tới.

Cứ đi, rồi sẽ thấy biển...

Cô đi đến khi hai chân mất cảm giác. Bất ngờ, mặt đất bằng phẳng bắt đầu sụt lún. Cô đứng trên bờ vực, nhìn xuống một khu rừng trắng xóa đang chặn đường đi. Khu rừng trải dài vô tận, không thấy điểm cuối.

Nhưng thứ mọc trong khu rừng không phải là cây cối, mà là những cột trụ trắng cao hàng trăm mét.

Mỗi cột trụ cao gần bằng nhau, trên đỉnh là một mặt phẳng. Trên mỗi mặt phẳng có bốn, năm người.

Ngay trên cột trụ gần nhất trước mặt cô, cô thấy ba người đang xé xác một người khác.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 118: Chương 118



Những người trên đỉnh trụ cũng có cùng một cảnh tượng như vậy. Bọn họ đang đánh đập và tàn sát lẫn nhau. Người nào c.h.ế.t thì sẽ bị bọn họ ăn thịt, hoặc là bị ném vào trong bóng tối sâu không thấy đáy ở giữa các khối trụ.

Nhưng mỗi khi có một người c.h.ế.t đi thì ở giữa khối trụ sẽ đưa lên một người mới.

Bọn họ rất bận rộn. Bận rộn c.h.é.m g.i.ế.c nhau, bận rộn kéo bè kết phái, nên không có thời gian nhìn cô.

Bạch Nhược Linh chậm rãi đi xuống dốc, tiến vào khu rừng trắng xóa. Cát dưới đáy cũng trắng toát. Người rơi xuống nhanh chóng bị cát trắng hấp thụ, đến xương cũng bị ăn mòn và tiêu hóa.

Bạch Nhược Linh nghĩ thầm, có lẽ tiêu hóa xong sẽ biến thành một người mới, được đưa lên trên kia...

Đúng lúc này, cô chợt nhận ra điều gì đó, dừng bước.

Một giây sau, một cái đầu người rơi xuống trước mặt cô, nện mạnh vào cát trắng.

Cô ngẩng đầu, thấy người phía trên đang thò đầu xuống nhìn mình.

Đó là một khuôn mặt bình thường, nhưng đầy vẻ ác độc.

Thấy không ném trúng cô, người đàn ông tỏ vẻ thất vọng, cố gắng nhổ nước bọt vào cô.

Rõ ràng không quen biết, nhưng ông ta lại tràn đầy ác ý.

Bạch Nhược Linh không tức giận, dùng đôi chân rỉ m.á.u giẫm lên cái đầu người, vùi sâu xuống đất, rồi tiếp tục bước đi.

Phát hiện có khách không mời mà đến, những người trên đỉnh trụ như tìm thấy đồ chơi mới, tạm thời ngừng tàn sát, bắt đầu tấn công cô.

Cô vừa né tránh, vừa bước tiếp... Nhưng những t.h.i t.h.ể ném xuống đầy m.á.u tươi, nên khi ra khỏi khu rừng trắng xóa, người cô đã bẩn không thể tả.

Bước chân cô chậm lại, cô thực sự đã mệt.

Môi cô khẽ mấp máy, thì thầm không thành tiếng:

"Mẹ ơi, con không đi nổi nữa rồi..."

Hồi nhỏ, cô và mẹ cùng đi công viên...

Công viên rất lớn, cô lại quá nhỏ. Nên cô nũng nịu đòi mẹ cõng.

Mẹ mỉm cười, ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng.

"Nhược Linh vẫn còn là em bé nhỉ." Mẹ cười: "Khi nào mới không cần mẹ cõng đây?"

Khi đó, Nhược Linh vẫn chỉ là nhũ danh của cô.

"Con muốn cả đời được mẹ ẵm bồng..."

Tiếng thì thầm ngây ngô, cô bé níu chặt cổ mẹ.

Rồi, hơi ấm từ tấm lưng mẹ vỗ về cô vào giấc ngủ chập chờn.

Tiếng tim mẹ thình thịch, vang vọng như nhịp trống, dội vào lồ ng n.g.ự.c nhỏ bé, ru cô vào miền mơ.

Khi cô tỉnh giấc, ráng chiều rực đỏ phía tây như thiêu đốt cả bầu trời.

"Bầu trời như nhuộm lửa nghiệp chướng..."

Bước chân cô nặng trĩu, thân thể tê dại, tựa như một con rối vô hồn.

Từng bước, từng bước, cô tự ra lệnh cho mình tiến về phía trước, trong vô thức.

Nơi đây, vầng thái dương đỏ rực lơ lửng, một ngọn lửa bất động.

Thế giới này không được chiếu sáng, nó bị nhuộm trong sắc đỏ kinh hoàng.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, bao xa...

Rồi, tiếng sóng vỗ ì oạp vọng đến tai.

Ngước mắt, cô thấy một biển m.á.u vô tận, không bờ bến.

Sóng trào dâng, bọt m.á.u đỏ ngầu, sương mù đỏ tươi bao trùm mặt biển.

Trong màn sương ấy, một bóng đen khổng lồ lững thững bước đi giữa lòng biển sâu.

Cảm xúc tê liệt bỗng trào dâng, lồ ng n.g.ự.c phập phồng, hơi thở gấp gáp.

"Mẹ ơi..." tiếng gọi khô khốc bật ra từ đôi môi nứt nẻ.

"Nhược Linh, con gái bé bỏng của mẹ..."

Giọng nói bi thương của mẹ vang vọng trong bóng tối, bao trùm cả thế giới.

Trong giọng nói ấy, nỗi xót xa và thương tiếc vang vọng.

"Mẹ ơi!" Cô gào lên, tiếng kêu xé lòng.

Linh hồn mệt mỏi như được tiếp thêm sức mạnh, cô lao về phía biển máu, nhanh như một cơn gió.

Linh hồn mệt nhoài bỗng bùng lên ngọn lửa quyết tâm, cô lao mình về phía biển máu. Nhưng chỉ một khắc, ngọn sóng dữ dội giáng xuống, quật ngã cô tàn nhẫn trên bờ cát.

Đất trời chao đảo, nội tạng như bị xé toạc, cơn đau thấu xương.

Cô quỳ rạp xuống, cơ thể run rẩy, không thể gượng dậy.

Bóng đen khổng lồ trong sương m.á.u dừng lại, đôi mắt thẳm sâu nhìn xuống cô.

Cô gái nhỏ bé, một chấm đỏ giữa bãi đá đen, lại vùng lên, lao về phía biển cả hung tợn.

Ầm... ngọn sóng hung hãn lại gầm thét, hất tung cô trở lại.

Cô lăn lộn trên cát, đá nhọn cứa vào da thịt, nhưng cơn đau thể xác đã lu mờ trước nỗi đau trong tim. Cô lại đứng lên, chập choạng tiến về phía biển.

Ầm... lại một lần nữa, rồi lại một lần nữa...

Vết thương chồng chất, nước biển mặn chát thấm vào, xé rách da thịt, nhưng cô vẫn kiên cường, như một hạt cát nhỏ bé chống lại cuồng phong.

Có lúc, cô tưởng chừng mình đã gục ngã, ý thức chìm vào bóng tối. Nhưng đôi chân vẫn bước, bàn tay vẫn vươn ra, vô thức tìm về biển cả.

Những bóng đen khổng lồ đã vượt qua biển máu, tụ tập trên bờ cạn, che khuất vầng thái dương đỏ rực, nhìn xuống cô gái nhỏ bé đang quỳ gối bò về phía biển.

Cô nghiến răng, cơ thể run rẩy, từng bước chậm chạp tiến về phía biển. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào làn nước, một ngọn sóng nhẹ nhàng đẩy cô trở lại.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 119: Chương 119



Lần này, không phải là cơn sóng dữ dội, mà là một bàn tay dịu dàng, một lời khuyên từ bi, một sự nuối tiếc cuối cùng.

Cô gục xuống, chiếc váy rách tả tơi quấn lấy thân thể đẫm máu. Không còn sức lực, không còn mảnh da thịt nào lành lặn.

Những giọt lệ m.á.u đọng trên mi, tạo thành một vòng tròn mờ ảo trước mắt. Trong cơn mơ màng, cô nhìn rõ hình dạng của những bóng đen khổng lồ.

Thì ra chúng chỉ là những bộ xương khổng lồ màu đen, da thịt dính liền, không phân biệt nam nữ.

Trong hốc mắt chúng, đôi mắt khô khốc. Cô nghi ngờ chúng đã mù, chẳng nhìn thấy gì.

"Mẹ ơi..."

Cô uể oải gối đầu lên cánh tay, vô thức lẩm bẩm. Nước biển mặn đắng, hòa lẫn m.á.u và nước bọt, chảy xuống từ miệng, nhuộm đỏ hòn đá nhọn đen ngòm trước mặt.

"Mẹ ơi..."

Sau tiếng kêu yếu ớt ấy, cô bất động.

Đám người khổng lồ nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng, khi họ chắc chắn cô đã buông xuôi, họ quay người rời đi.

Tay cô lại vươn ra.

Từ bàn tay đến cánh tay, những vết m.á.u loang lổ chồng chất, nhưng cô vẫn cố gượng dậy, bò về phía biển rộng.

Cô mở mắt. Đôi mắt đỏ ngầu vẫn rực lửa. Cô nghiến răng.

Thân thể cô như bị ngàn d.a.o xé nát. Cô chịu đựng cơn đau tột cùng, trong tư thế hèn mọn nhất, đôi mắt rực lửa, dần rút ngắn khoảng cách với biển cả.

Sóng biển lại trào dâng, như muốn giáng đòn cuối cùng.

"A—!"

Cô thét lên, tiếng thét xé tan tĩnh lặng, khiến sóng lớn lùi bước. Âm thanh sắc bén xuyên thủng màn sóng, khiến mặt biển rung chuyển, tung bọt trắng xóa.

Tất cả người khổng lồ đều che mặt, như không chịu nổi năng lượng khủng khiếp ấy.

— Dù ngươi quật ngã ta ngàn lần, vạn lần, chỉ cần ta không chết, ta vẫn tiến lên!

— Ngươi hủy hoại thân xác ta, tinh thần ta sẽ trở về! Ngươi hủy hoại tinh thần ta, tro tàn và hài cốt ta cũng sẽ trở về!

— Trên đời này, không gì có thể đánh bại ta! Không gì ngăn ta về với mẹ!

Biển đỏ cuộn trào, sóng m.á.u ngập trời. Bỗng, tất cả người khổng lồ đều cúi xuống.

Trong khoảnh khắc, nước biển trở thành vật chất trong tay họ.

Họ nhặt nước biển, nhuộm đỏ cơ thể, như khoác áo choàng.

Những người khổng lồ rời đi, từng người một, khoác lên mình chiếc áo choàng nước biển. Áo choàng bay lên, tạo thành màn sương m.á.u dày đặc, cuộn thành vòng xoáy trong gió.

Bạch Nhược Linh nhắm mắt. Khi cô mở mắt, trước mặt là con đường rộng mở. Hai bên đường, những người khổng lồ cao lớn, chỉ còn bộ xương, nhưng cô thấy rõ vẻ mặt nghiêm nghị của họ.

Những người khổng lồ chặn đứng biển cả, mở ra con đường trắng.

Đó không phải con đường bằng phẳng. Nó rải đầy mảnh thủy tinh trắng nhỏ. Những tinh thể sắc nhọn phản chiếu ánh đỏ.

Hy vọng gần kề, Bạch Nhược Linh đứng dậy. Cô lảo đảo, chập choạng tiến về phía trước.

Chân cô không do dự giẫm lên mảnh thủy tinh, để lại chuỗi dấu chân máu.

Cuối con đường, bộ xương người đen cao hơn hai mét, ngồi xếp bằng.

Nó cúi đầu, một tay dùng móng vuốt m.ổ b.ụ.n.g đen khô quắt, tay kia khô héo vẫy gọi Bạch Nhược Linh.

Ánh sáng mãnh liệt phản chiếu trong mắt cô...

Mọi đau đớn tan biến. Mặt cô lộ vẻ mơ hồ, hạnh phúc.

Từ bụng phát sáng của bộ xương đen, cô nghe giọng nói quen thuộc, đau buồn:

"Nhược Linh, con hãy sống rực rỡ, nhìn thế giới rộng lớn... Mẹ đang đợi con..."

Gió thổi, góc váy m.á.u bay lên, tung ra tầng huyết châu, như cánh bướm máu, hòa vào áo choàng đỏ của người khổng lồ.

Váy cô, vẫn tinh khôi.

Bàn tay khô héo vẫy gọi, ra hiệu cô lại gần.

Bạch Nhược Linh cười vui lơ đãng, tiến lên, cúi người bò vào bụng nó.

Cơ bắp đen khô héo co lại, dịu dàng bọc cô như đứa trẻ. Áo choàng đỏ trên người khổng lồ tan chảy. Con đường thủy tinh trắng và dấu chân m.á.u bị biển m.á.u che lấp.

Thế giới im lặng, sóng biển cuộn trào.

Dường như nơi này chưa từng có tiếng thét đau thấu tâm can của cô gái...

"A..." Bạch Nhược Linh hít sâu, mở to mắt.

"Nhược Linh!"

Mọi người vây quanh cô!

Diệp Tinh Du, Trương Bân, Liễu Thiên Nghi, Từ Mục Hiến...

Chàng trai ôm chặt cô, nước mắt chảy dài.

"Tốt quá rồi. Nhược Linh, cậu sống lại rồi. Thật tốt quá..." Cậu nghẹn ngào: "Tớ tưởng..."

Tớ tưởng, tớ mất cậu mãi mãi...

Cô đỡ cánh tay rắn chắc của Diệp Tinh Du, ngơ ngác nhìn mọi người.

Liễu Thiên Nghi quỳ trên giường, mồ hôi đầm đìa, khóc nức nở, ôm lấy hai người: "Nhược Linh, em đỡ hơn chưa? Em làm bọn chị sợ c.h.ế.t khiếp..."

Bạch Nhược Linh bối rối. Mọi chuyện trong mơ trùng khớp với hiện tại. Lời ông già kỳ quái văng vẳng bên tai.

"Không phải cậu đã nhớ ra chút gì sao?"

"Ác linh, là chìa khóa của mọi thứ."

"Nhược Linh, cháu đỡ hơn chưa? Cháu... đậm hơn nhiều rồi." Trương Bân kinh hãi quan sát cô.

Bạch Nhược Linh vỗ ngực. Tim cô đập mạnh mẽ!

Nhưng khi mở miệng, cô yếu ớt nói: "Cháu, cháu nhớ lại rồi... Chắc do sắp chết, cháu nhớ lại chuyện khi còn sống..."

Cô nhìn Diệp Tinh Du, rồi nhìn mọi người, mặt tái nhợt: "Cháu ở hiện thực, bị kẻ g.i.ế.c người bắt..."
 
Back
Top Bottom