Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 40: Chương 40



Người phụ nữ mắt đỏ kia!?!

"Á— Á—!!!" Từ Mục Hiến hoảng loạn tột độ. Cà phê nóng hổi văng tung tóe! Cốc rơi vỡ tan tành.

Họa vô đơn chí.

Ông ta gào thét điên cuồng, vơ lấy mọi thứ ném tứ tung! Sau cơn hoảng loạn tột độ, adrenaline trào dâng, ông ta mới dần bình tĩnh lại.

Căn phòng trống rỗng, chỉ còn một mình ông ta.

Người phụ nữ mắt đỏ đâu rồi?

Không, đó không phải ảo giác. Cô ta đã vào nhà ông ta!

Cô ta là quỷ! Cô ta ám ông ta rồi!

Ông ta run rẩy kinh hãi! Lùi dần về phía sau, lưng áp sát tường, tay run run bấm điện thoại—

"Alo?" Giọng nữ quen thuộc vang lên.

"Thiên Nghi!! Thiên Nghi!!" Nước mắt ông ta trào ra, giọng khàn đặc như lợn bị chọc tiết, ông ta gào tên bạn cùng nhà, như thể cô ấy là bùa hộ mệnh.

Liễu Thiên Nghi nhỏ nhắn, nhưng mạnh mẽ, khiến Từ Mục Hiến tin rằng cô ấy có thể đánh bại ma quỷ.

"Ghê quá! Nhắn tin đi!" Liễu Thiên Nghi đưa điện thoại ra xa.

"Em về nhà đi mà! Xin em đấy!" Dù cô ấy không ở trước mặt, ông ta vẫn quỳ xuống, chắp tay lạy điện thoại.

"Biến đi. Về để nghe anh gào thét à?"

"Nhà bị ma ám rồi, em về cứu anh đi!" Từ Mục Hiến khóc nức nở: "Cô ta tìm đến rồi. Cô ta muốn g.i.ế.c anh. Anh sợ lắm. Hu hu hu..."

"Hả, tôi lạy anh. Chưa đến mười giờ, ma nào dậy sớm thế!?"

"Không phải đâu. Cô ta là ma dậy sớm đấy..." Từ Mục Hiến nói năng lung tung, khóc không ra hơi: "Xin em... Em thấy người c.h.ế.t rồi, nhiều dương khí. Về xem đi... Anh gọi Cảnh sát Trương nữa. Hu hu hu. Anh c.h.ế.t mất..."

Từ Mục Hiến hoảng loạn tột độ, nói năng mất kiểm soát.

Liễu Thiên Nghi do dự, rồi mềm lòng, nói: "Được rồi. Anh im miệng đi. Tôi xong việc sẽ về. Dám lừa tôi, anh c.h.ế.t chắc!"

Nói xong, cô ấy cúp máy.

Phòng cấp cứu vắng tanh.

Vừa rồi còn náo nhiệt. Một phụ nữ đánh tình nhân của chồng đến mặt đầy máu, chồng gọi cấp cứu.

"Chính cung nương nương" thấy tình nhân không chết, lại lao vào đánh tiếp.

Chồng ngăn cản, cô ta tát chồng, vừa tát vừa chửi: "Đồ vô liêm sỉ, gian phu dâm phụ! Mọi người xem mặt chúng nó đi! Ông che mặt làm gì? Biết xấu hổ rồi hả? Đồ khốn nạn!"

Y tá vội kéo tình nhân đi. Không thể để người ta bị đánh c.h.ế.t ở bệnh viện.

Rồi một cậu bé miệng đầy máu, m.á.u chảy từ cằm xuống cổ, khiến y tá hốt hoảng. Hỏi ra mới biết, cậu bé ngã xe thăng bằng, mặt đập đất. Hàm trên gãy, răng cửa ghim vào lợi.

Cậu bé nói giọng gió: "Ở đây có trồng răng không ạ?"

Y tá lắc đầu, khuyên cậu bé đến bệnh viện lớn có khoa răng hàm mặt.

Sau đó, một "thây ma" tóc tai bù xù bước vào, dáng đi kỳ dị.

Hỏi ra mới biết, nhiễm trùng đường tiết niệu, do làm việc quá sức, tiểu ra máu, đau đến mặt trắng bệch, đi đứng khó khăn. Cô gái chỉ có thể kẹp chân bước đi.

Liễu Thiên Nghi xét nghiệm nước tiểu, kê đơn thuốc, rồi đỡ cô gái zombie đi truyền thuốc tiêu viêm và giảm đau.

Nói chung, trực đêm ở bệnh viện lâu, cô ấy chỉ thấy người kỳ dị, chứ chưa thấy ma.

Trong hoàn cảnh này, Liễu Thiên Nghi đã chai sạn, cười nhạo Từ Mục Hiến "thấy ma".

Nhưng cô ấy vẫn nói với đồng nghiệp: "Chị đi một lát, nửa tiếng nữa về. Nhà có chút chuyện."

"Vâng ạ. Chị Thiên Nghi đi đi. Có bọn em rồi!"

Cô ấy gật đầu: "Có việc thì gọi chị. Uống cà phê không? Chị mua cho."

Các y tá vẫn còn đang buồn ngủ thì bỗng vui vẻ hẳn lên, sau đó nhao nhao viết tên loại cà phê mình muốn uống.

Liễu Thiên Nghi cầm lấy tờ giấy và đi về phía bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe ở gần khu nội trú và nhà xác, nhưng cô ấy là y tá nên không sợ những thứ này.

Liễu Thiên Nghi vội vàng đi về phía chiếc xe rách nát của mình.

Chiếc xe cũ với giá hơn 20.000 tệ. Tuy rằng rách nát nhưng dễ lái, hơn nữa, đi làm cũng rất tiện.

Tiền lương của cô ấy chỉ đủ để mua được loại xe này, không thể nào so được với hai "nhà giàu" trong tòa nhà của mình.

Đã chuyển đến lâu rồi nên Liễu Thiên Nghi cũng biết những người sống trong cùng tòa nhà với mình.

Người đàn ông béo với cánh tay xăm hình hoa ở tầng 1 lái chiếc Bentley bóng loáng. Theo như Từ Mục Hiến nói thì ông ấy mở một đại lý ô tô, gia đình ông ấy cũng có không ít xe sang.

Còn có cậu học sinh ở tầng 2 nữa. Lúc bố mẹ đến thăm cậu thì có lái một chiếc Panamera màu xanh băng, không biết là thuê hay là thật sự lái nó qua eo biển. Nhưng dù như thế nào thì nhìn gia đình cậu học sinh đó khẳng định là cũng không tệ lắm.

Liễu Thiên Nghi chỉ đơn giản là hâm mộ thôi, không có ý gì khác. Cô ấy thích ô tô, muốn có một chiếc thuộc về riêng mình nên rất thích quan sát những chiếc ô tô khác nhau.

Cô ấy mơ ước mua được một chiếc ô tô cổ. Delahaye thì cô ấy không dám mơ tưởng đến. Một chiếc Ford à, hay là thuê một chiếc? Gần đây cô ấy đang tiết kiệm tiền, cũng sắp đủ rồi.


 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 41: Chương 41



Cô ấy muốn lái một chiếc ô tô cổ băng qua những con đường rợp bóng cây ở châu Âu, đến Rome, Florence và nhà thờ Milan... Tất nhiên Liễu Thiên Nghi không biết đường phố ở Ý chật hẹp đến mức nào. Nhưng những tưởng tượng như vậy khiến cô ấy cảm thấy cuộc sống này tràn đầy hy vọng.

Trời về đêm dường như lạnh hơn.

Liễu Thiên Nghi vừa ôn lại ảo tưởng của mình vừa mặc áo khoác và vội vàng bước đi.

Thật kỳ quái. Đường đi đến bãi đỗ xe hôm nay hình như rất tối. Rõ ràng là có đèn đường, nhưng ở hai bên đường lại tựa hồ không nhìn thấu, đều là một màu đen nhớp nháp. Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy mình đang ở trong một thế giới màu đen, chỉ còn lại con đường có ánh sáng yếu ớt này.

Những cành cây đen nhánh xòe ra lộn xộn trên không trung, tựa như bàn tay khô gầy của người c.h.ế.t muốn bắt lấy cái gì đó.

Cảm giác này có hơi nghẹt thở.

"Sao thế này, sao lại lạnh như thế..."

Nhìn lại, đột nhiên cô ấy thấy ở phía trước có một bóng người màu trắng đang chầm chậm đi đến đây.

Đợi đã, vừa rồi ở phía trước có người như thế đi đến đây à?

Chắc là do cô ấy quá đắm chìm trong ảo tưởng nên mới không chú ý.

Nhìn quần áo thì trông rất giống với quần áo bệnh nhân màu trắng ở khu nội trú.

Với tinh thần trách nhiệm cao, cô ấy đi nhanh hai bước rồi dứt khoát chạy lên đuổi theo. Cô ấy nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi. Ban đêm lạnh như vậy nhưng ông ấy chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, cũng không sợ mình bị c.h.ế.t rét!

Liễu Thiên Nghi nghiêm mặt nói: "Ông ơi, đã muộn thế này rồi mà sao ông còn ra ngoài thế ạ?" Cô ấy quan sát một lát rồi lại nói như cái s.ú.n.g máy: "Nếu vừa mới phẫu thuật xong thì thân thể còn rất yếu. Phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng! Sao ông lại ra ngoài được? Y tá trực ban không ngăn cản ông ạ?"

Người đàn ông quay đầu lại, run rẩy nói: "Ơ? Cô y tá, tôi, tôi sợ quá..."

"Ông sợ gì ạ?"

Ánh mắt ông ấy đảo loạn, giọng nói trở nên rất nhẹ và nhỏ, ông ấy nói:

"Ở đây... bị quỷ ám rồi."

Ông ấy vừa nói xong những lời này, toàn bộ thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

Sự yên tĩnh biến thành vùng nước đen, lọc sạch mọi âm thanh, như thể thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Ở đây, khắp nơi đều có quỷ..." Ông ấy bi thương nói.

Da gà nổi khắp người Liễu Thiên Nghi, giọng cô cứng lại: "Ông đừng có nói nhảm. Quỷ ám cái gì chứ? Mà sao trời lạnh thế này ông lại không mang giày?"

Lời trách mắng nghẹn lại giữa chừng.

Bàn chân trần của người đàn ông...

Trên ngón chân cái của ông ta, một sợi chỉ trắng buộc chặt tấm thẻ bài màu vàng.

Là một y tá, Liễu Thiên Nghi không thể không nhận ra tấm thẻ đó.

Thẻ tử thi...

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô lùi lại một bước, theo phản xạ.

Vẻ mặt người đàn ông đau khổ, ông ta chậm rãi nói: "Cô y tá, tôi... tôi đi đây..."

Liễu Thiên Nghi đứng chôn chân tại chỗ, hơi thở run rẩy. Cô không dám nhìn, cũng không dám nhúc nhích. Như thể bị đóng băng, dù cô hoàn toàn tỉnh táo.

"Cô y tá, cảm ơn cô..." Ông ta tiếp tục bước tới, chậm rãi.

Khi Liễu Thiên Nghi dám ngẩng đầu lên lần nữa, con đường vắng tanh.

Chỉ còn lại một mình cô.

Trái tim cô như vừa sống lại sau một cơn ngừng đập, tay chân tê buốt, thân thể run rẩy. Nỗi sợ hãi, như một bóng tối nhớp nháp, lan tỏa từ hai bên đường, buốt giá đến tận xương tủy.

Cô chạy, chạy như điên, đến bên chiếc xe của mình.

Khi cô định mở cửa xe, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Ơ? Chị Thiên Nghi?"

Cô giật mình quay lại, thở phào nhẹ nhõm. Đó là Bác Sĩ Phương, bác sĩ cấp cứu trực đêm, một chàng trai cao lớn, tràn đầy "dương khí".

"À, Bác Sĩ Phương."

"Chị sao vậy? Chạy như ma đuổi ấy." Cậu ta cười, đóng cửa xe lại.

"Không... không có gì..." Cô cố gắng lấy lại hơi thở. "À, tôi định đi mua cà phê, cậu có muốn uống không? Tôi mua cho."

"Thật sao? Tuyệt vời, cảm ơn chị. Cho em một ly mocha đá nhé."

"Được..."

"Vậy em đi thay ca đây." Cậu ta lắc chùm chìa khóa trong tay.

"Ừ..."

Liễu Thiên Nghi cúi đầu, tay run run mở cửa xe.

Bất chợt, một cái gì đó lướt qua tầm nhìn ngoại vi của cô.

Liễu Thiên Nghi giật mình quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người bác sĩ...

Chờ đã, tại sao... tại sao anh ta cũng không mang giày?

Và tại sao, trên ngón chân anh ta lại có một tấm thẻ vàng đang đung đưa?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Liễu Thiên Nghi vội vã lao vào xe, tay run rẩy khởi động.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cô—

Chẳng lẽ... mình đã gặp ma?

Khi Liễu Thiên Nghi về đến nhà, cô thấy Từ Mục Hiến đang nói chuyện với một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Sau khi Trương Bân tự giới thiệu và đưa thẻ ngành, ông nhận thấy vẻ mặt bơ phờ, quầng thâm mắt của cô gái này có gì đó rất bất thường.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 42: Chương 42



"Sắc mặt cô Liễu không được tốt lắm."

Liễu Thiên Nghi nuốt khan, im lặng.

Từ Mục Hiến chen vào: "Cô ấy lúc nào cũng vậy mà. Trực đêm liên tục, làm sao mà không mệt cho được, phải không?"

Liễu Thiên Nghi khó chịu với giọng điệu lải nhải của anh ta, cô gắt gỏng: "Ma đâu?"

Không thấy ma, chỉ thấy kẻ phiền phức.

Từ Mục Hiến lộ vẻ sợ hãi, lắp bắp: "Không... không tìm thấy. Nhưng anh không có nói dối em... Thật mà... Thật sự có ma... trong nhà."

Trương Bân đã kiểm tra kỹ lưỡng căn nhà, nhưng không thấy gì bất thường. Ông hỏi Liễu Thiên Nghi: "Cô cũng thấy con ma nữ mắt đỏ đó rồi à?"

Liễu Thiên Nghi ngơ ngác, rồi lắc đầu.

Nhưng vẻ mặt thất thần của cô cũng không khác gì người vừa gặp ma.

"Cô Liễu, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?" Trương Bân khó hiểu: "Có chuyện gì đã xảy ra? Cô có thể kể cho tôi nghe được không? Tôi là cảnh sát."

Lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, cô không đủ can đảm để nói ra. Như thể chỉ cần cô nói ra, mọi thứ sẽ trở thành sự thật, không thể thay đổi được nữa.

"Hay là em cũng gặp phải thứ gì đó dơ bẩn rồi?" Từ Mục Hiến lớn tiếng.

"Câm miệng! Dơ bẩn cái đầu anh! Anh mới là thứ dơ bẩn!" Liễu Thiên Nghi đang rất bực bội, cô trừng mắt nhìn Từ Mục Hiến, nghiến răng: "Không có ma thì anh gọi tôi về làm gì? Anh không biết tôi trực đêm rất bận sao?"

Từ Mục Hiến ấm ức, nhỏ giọng: "Anh thấy thật mà. Anh sợ đến c.h.ế.t đi được. Chúng ta ở với nhau bao lâu rồi, anh lừa em chuyện này làm gì..."

Trương Bân ra hiệu cho Từ Mục Hiến im lặng.

Sau đó, ông kéo Liễu Thiên Nghi vào bếp: "Cô Liễu, bạn cùng phòng của cô, có bình thường không?"

Ông ta chỉ tay lên đầu.

Liễu Thiên Nghi xoa trán, giọng mệt mỏi: "Thường ngày anh ta rất bình thường, chỉ là nói nhiều, luộm thuộm và lười biếng."

Cô nói một hơi ba khuyết điểm của Từ Mục Hiến.

"Vậy cô có thấy người phụ nữ mà anh ta nhắc đến không?"

Cô lắc đầu, không biết nên khóc hay cười, nhìn ông ta nói: "Cảnh sát à, anh không tin anh ta đấy chứ? Anh ta sợ tôi chuyển đi, không tìm được người thuê mới thôi. Căn hộ này toàn đồ cũ rích, ăn bớt vật liệu. Anh ta ở đây bao nhiêu năm rồi mà không chịu sửa sang lại. Tôi muốn đi, anh ta không tìm được người thay thế nên mới níu kéo."

"..." Trương Bân nhìn vào cuốn sổ trong tay, nói: "Nhưng có một cô gái trên tầng cũng nói đã thấy người phụ nữ đó." Ông dừng lại một chút, nói thêm: "Cô bé đó rất ngoan, không giống người nói dối."

Liễu Thiên Nghi nghĩ ngợi, đoán rằng ông ta đang nói về cô học sinh ở tầng 4.

Cô gái đó rất xinh đẹp, khó mà quên được.

Cô xoa thái dương: "Dù sao tôi cũng không biết gì cả. Phiền phức thật. Tôi còn quay về đây làm gì chứ? Anh ta lừa tôi. Lần sau tôi sẽ không thèm để ý đến anh ta nữa."

Không thu thập được thông tin gì hữu ích từ Liễu Thiên Nghi, Trương Bân đành phải rời đi. Ông nói với Từ Mục Hiến đang run rẩy: "A Hưng, anh thu dọn đồ đạc rồi đến nhà tôi ở tạm một đêm."

Rồi ông quay sang Liễu Thiên Nghi: "Cô Liễu, đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô phát hiện điều gì bất thường hoặc gặp chuyện gì, hãy gọi cho tôi."

Từ Mục Hiến như được ân xá, vội vàng nói: "Cảm ơn Cảnh sát Trương, tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng cho anh. Tôi sẽ không gây phiền phức đâu."

Liễu Thiên Nghi nhận danh thiếp, lòng vẫn nặng trĩu, im lặng suy tư.

Cô nghe thấy Từ Mục Hiến vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:

"Hôm nay Thiên Nghi lạ thật."

Đến nhà Trương Bân, Từ Mục Hiến được sắp xếp ở phòng ngủ phụ. Họ nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Nửa đêm, Trương Bân tỉnh giấc vì tiếng ngáy của chính mình.

Trong mơ màng, ông nghĩ, mình ngáy không to đến thế, có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh nên mới bị đánh thức...

Một sự yên tĩnh đáng sợ, như báo hiệu một cơn bão sắp đến...

Bình minh còn chưa ló rạng, trong dinh thự đồ sộ của nhà họ Chu, những bóng người giúp việc đã thoăn thoắt di chuyển.

Trong bộ đồng phục xanh thẫm, họ lặng lẽ làm công việc thường ngày, lau dọn và chuẩn bị bữa sáng.

Quản gia Tiền, mái tóc điểm bạc, chỉnh tề trong bộ vest đen, quan sát mọi thứ. Một người giúp việc tiến đến, thì thầm:

"Chú Tiền, sắp 7 giờ 45 rồi."

Ông ta gật đầu, bước thẳng vào bếp.

Mọi hoạt động trong bếp đồng loạt dừng lại. Họ cùng nhìn về phía quản gia.

Bữa sáng được bày biện trên khay sứ trắng viền vàng, sữa nóng bốc khói nghi ngút.

Đồng hồ trên tường điểm 7 giờ 40.

Trong bếp, mọi người im lặng nhìn chú Tiền. Gương mặt họ xanh xao, hốc hác dưới ánh sáng mờ ảo, trông như những bóng ma quái dị.

Chú Tiền tiến đến bàn, lấy một lọ thuốc từ túi áo, đổ một viên thuốc trắng vào lòng bàn tay, rồi ra hiệu cho người bên cạnh.

Người đầu bếp hiểu ý, đặt một chiếc cối sạch sẽ trước mặt ông ta.

Viên thuốc bị bẻ đôi, nghiền thành bột, rồi trộn vào sữa.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 43: Chương 43



"Chú Tiền, liệu cậu chủ có phát hiện ra không..." Người đầu bếp thì thầm, giọng run run.

Quản gia Tiền không đổi sắc mặt, đáp: "Cậu có cách nào tốt hơn không?"

7 giờ 45 phút.

Chú Tiền ra lệnh: "Đưa bữa sáng cho cậu chủ."

Hứa Bảo Nam, vừa rửa mặt xong, ngáp dài bước vào phòng ăn—

Bữa sáng đã sẵn sàng.

"Cậu chủ, hôm qua cậu ngủ không ngon sao?" Chú Tiền đưa khăn giấy, ân cần hỏi.

"Sao cơ?" Cậu ta nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Tôi ngủ rất ngon mà."

"À, chỉ là sắc mặt cậu chủ không được tốt lắm, hơi xanh xao."

"Thật á? Tôi thấy bình thường mà." Cậu ta có chút khó chịu, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Quản gia Tiền hiểu rõ tính cậu ta, chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm, đẩy cốc sữa đến gần.

Cậu ta cầm lên, uống một hơi cạn sạch, rồi ăn nốt phần còn lại của bữa sáng. Sau đó, cậu ta đứng dậy, đi thay đồng phục.

Lúc xuống lầu, cậu ta định bước lên xe, đột nhiên cơ thể run lên. Cậu ta vội vàng bám vào cửa xe...

Đầu cậu ta quay cuồng, chân tay rã rời, một cơn buồn nôn trào lên, khiến cậu ta chao đảo.

"Cậu chủ, cậu sao vậy!" Chú Tiền vội vàng đỡ lấy cậu ta.

"Tôi... tôi đột nhiên thấy khó chịu..." Cậu ta nghiến răng: "Tôi... muốn nôn..."

"Chắc là cậu bị cảm rồi!" Chú Tiền nói, giọng đầy quan tâm: "Tôi đã bảo là sáng nay sắc mặt cậu không tốt mà."

"Thật sao..."

"Nếu khó chịu như vậy, hôm nay cậu đừng đến trường nữa." Ông ta nói, liếc nhìn hai người giúp việc đứng hai bên.

Họ nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Hứa Bảo Nam.

"Cậu chủ, đừng cố gắng chịu đựng nếu không khỏe."

"Chúng tôi đưa cậu về."

Hứa Bảo Nam không phản kháng. Cậu ta không còn sức để phản kháng, để mặc họ đưa mình về biệt thự.

Chú Tiền đứng đó, nhìn bóng dáng cậu ta khuất sau cánh cửa đen, vẻ mặt khó dò.

Thật kỳ lạ...

Thật sự rất kỳ lạ...

Bạch Nhược Linh ngồi dậy, cơ thể tê dại. Đầu cô nặng trĩu, như thể vừa say rượu.

Cô không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào...

Hôm qua... chuyện gì đã xảy ra?

Hành lang vắng tanh, nhưng lại có tiếng gõ cửa...

Và một người lạ gọi điện cho cô...

Đáng sợ, kinh khủng, nhưng...

Cô lại ngủ say như vậy?

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mờ ảo.

Cô mở cửa phòng, căn nhà vẫn tĩnh lặng như tờ. Bàn ăn đầy ắp bánh ngọt, không ai động đến.

Mẹ cô cũng không để lại lời nhắn nào.

Cô tự nhủ, lần này mẹ tăng ca lâu thật...

Nhưng cô vẫn phải đến trường... Nếu thật sự có ma, ngày mai cô sẽ đi chùa, chắc chắn sẽ xua đuổi được...

Dưới lầu, Trương Bân đã tỉnh giấc.

Từ Mục Hiến vẫn còn ngủ say trong phòng bên cạnh, tiếng ngáy vang vọng.

Sau khi vệ sinh cá nhân, Trương Bân ra ngoài, gặp Hàn Huống vừa bước ra khỏi nhà.

Hôm nay nhà họ Hàn yên tĩnh lạ thường, không có tiếng ồn ào hay tiếng trẻ con khóc.

"Anh Hàn." Trương Bân chào: "Đi làm sớm vậy?"

Hàn Huống gật đầu: "Chào buổi sáng, Cảnh sát Trương."

Vẻ ngoài nhút nhát của anh ta khiến Trương Bân nhớ đến Trương Sinh trong "Tây sương ký". Một vẻ đẹp mong manh, yếu đuối, khiến người ta muốn che chở. Dù có chút kỳ lạ, nhưng không hề khó chịu. Anh ta thuộc kiểu người khơi dậy lòng trắc ẩn và tình thương của người khác.

Trương Bân hỏi chuyện: "Dạo này nhà anh ổn chứ?"

Hàn Huống không dám nhìn thẳng vào mắt ông, bàn tay nắm chặt rồi lại thả lỏng cặp tài liệu, rồi gật đầu.

Đôi mắt sắc bén của Trương Bân nhận ra sự bất thường của Hàn Nho, nhưng ông không hỏi thêm, chỉ cười: "Đi thôi, cùng ra bến xe."

Hai phút sau, cánh cửa căn hộ tầng 4 khẽ mở, Bạch Nhược Linh rón rén bước ra.

Hôm nay cô đi học sớm hơn nửa tiếng. Thứ nhất, cô thực sự không dám ở nhà một mình. Thứ hai, cô muốn tránh mặt Diệp Tinh Du.

Nhưng khi đến cầu thang, bước chân cô đột ngột khựng lại.

Ông chú tầng 1 đang đứng hút thuốc! Một đại ma vương đang canh giữ ngay lối ra tòa nhà.

Bạch Nhược Linh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hãy nhìn nắm đ.ấ.m to như bao cát của ông chú xã hội đen kia mà xem, một cú đ.ấ.m có thể hạ gục mười người như cô! Và cả bắp tay cuồn cuộn kia nữa, mỗi bắp tay to bằng cả đầu cô!

Lần đầu tiên, cô hận cơ thể mình quá yếu đuối, không phải là Barbie cơ bắp. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ tiến lên, cố gắng không gây sự chú ý.

"Đi học hả, nhóc con?" Lần đầu tiên, "xã hội đen" chủ động bắt chuyện với cô.

Ông ta gọi cô là "nhóc con", cách xưng hô của dân địa phương, nhưng giọng nói lại mang âm hưởng miền Bắc.

Cô sợ hãi dừng bước, nhìn ông ta, gật đầu rụt rè.

"Đừng sợ. Chú cũng có con gái, nhỏ hơn cháu vài tuổi."

Ông ta cười, để lộ hàm răng trắng, khiến Bạch Nhược Linh càng thêm sợ hãi.

"Con gái tuổi này thích gì nhỉ?" Quan Chính Hạo rít thuốc, rung đùi: "Kể chú nghe xem."

Cô cố nén nỗi sợ, trả lời câu hỏi, thành thật nói: "Cháu... cháu thích đồ ngọt. Ví dụ như bánh ngọt, nhưng không quá ngọt... Cháu, cháu còn thích chó nữa..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 44: Chương 44



"Chó?" Quan Chính Hạo suy nghĩ, gãi cằm soàn soạt: "Bánh ngọt thì chú ăn rồi, nhưng thịt chó thì chưa. Có ngon không?"

Bạch Nhược Linh run rẩy, vẻ mặt khó xử.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên trong hành lang. Diệp Tinh Du, miệng ngậm miếng bánh mì, lao xuống cầu thang với tốc độ tên lửa, quần áo xộc xệch.

"Nhược Linh!" Cậu vội vàng nhả bánh mì, vẻ mặt nghiêm trọng: "Cậu không sao chứ! Sao hôm nay cậu đi sớm thế!"

Khi cậu đang rửa mặt, cậu thấy Bạch Nhược Linh bị chặn lại, cậu lập tức mặc đồng phục rồi chạy xuống.

Bạch Nhược Linh cau mày, im lặng, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất.

Lý trí mách bảo cô muốn Diệp Tinh Du biến mất ngay lập tức. Nhưng tình cảm lại mong cậu ta giúp cô thoát khỏi tình cảnh này.

"Này, nhóc con, đưa bạn gái đi học à?" Quan Chính Hạo l.i.ế.m môi, như thể bị đau răng: "Bố mẹ hai đứa có biết chuyện này không?"

"Chú Quan, bọn cháu không yêu sớm." Cậu ta nghiêm mặt nói.

"Ồ— không sao. Chú cũng từng trải mà. Phải đối xử tốt với con gái, biết chưa?" Nói xong, ông ta thấy mặt Bạch Nhược Linh tái mét, liền xua tay ý bảo hai đứa mau đi.

Đợi đến khi bóng dáng hai học sinh khuất dạng, ông ta mới thở dài, sờ lên mặt mình: "Ông đây đáng sợ thế cơ à?"

Thằng nhóc tầng 2 ngày nào cũng lén lút đứng ở cửa sổ nhìn trộm ông ta, suýt nữa ông ta tưởng mình có sức hút lắm đấy. Hóa ra là đợi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng thấy cô bé học sinh sợ mình, ông ta cố ý đổi giờ hút thuốc thành trước bữa sáng. Ai ngờ lại đụng mặt.

Ông ta nhìn cánh tay đầy hình xăm của mình, suy nghĩ.

Giữa những hình xăm Quan Công và Na Tra, có một hình Cinnamoroll, con ch.ó giống thỏ, ông ta xăm cho con gái mình.

Nếu lần sau cho cô bé học sinh xem con ch.ó này, chắc cô bé sẽ không sợ nữa nhỉ?

Quan Chính Hạo dập tắt điếu thuốc, lững thững về nhà.

Bạch Nhược Linh có dự cảm hôm nay là một ngày xui xẻo. Vừa chạm mặt đại ca xã hội đen, vừa chạm mặt Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du giờ như con ruồi đẹp trai cỡ lớn, vo ve bên tai cô những lời xin lỗi quen thuộc:

"Nhược Linh! Hôm qua tan học sao cậu không về nhà ngay? Đừng giận tớ nữa mà... Xin lỗi. Hôm đó tớ không nên đẩy cậu. Tớ xin lỗi."

Cô càng bước nhanh, nhưng chân Diệp Tinh Du dài, cậu ta không thể bị bỏ lại, bám theo cô như âm hồn bất tán, lải nhải:

"Hôm nay nhất định phải đợi tớ cùng về, được không?"

Bạch Nhược Linh thầm châm biếm: Thật giống phim thần tượng. Nam chính cố giải thích, nhưng chẳng giải thích được gì.

Cái miệng đó chỉ để trang trí thôi sao?

"Cậu đừng làm phiền tớ nữa." Cô lạnh lùng đuổi: "Tớ không muốn nói chuyện với cậu."

Diệp Tinh Du tỏ vẻ đáng thương, nhưng vẫn kiên trì: "Tan học tớ đợi cậu. Tớ xin lỗi cậu được không? Tớ dẫn cậu đi xem một thứ."

"Không. Tớ ghét cậu. Tớ không muốn gặp cậu, cũng không cần lời xin lỗi."

Bước chân cậu ta dừng lại.

Bạch Nhược Linh tiếp tục bước đi, không thèm liếc cậu lấy một cái, coi như cậu là không khí.

Cô nghĩ thầm: Đợi tốt nghiệp cấp ba xong, cô sẽ đi tập gym và học võ tự vệ. Cô cũng muốn có cơ bắp và sức mạnh.

Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Làm gì có anh hùng? Chẳng phải vì cô quá yếu đuối sao?

Lên xe buýt, Diệp Tinh Du chen chúc đến đứng trước mặt cô.

Lần này cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.

Nhưng Bạch Nhược Linh vẫn giữ vững tinh thần thép, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phiền phức thật. Mỗi ngày đến trường còn ngột ngạt hơn cả bị treo cổ...

Trước đây có khó chịu thế này không nhỉ? Cô không nhớ rõ lắm. Nói chung, cô cảm thấy mình ngày càng khó kiểm soát tâm trạng.

Cô lờ Diệp Tinh Du, bước thẳng vào lớp. Không khí trong lớp náo nhiệt hơn hẳn hôm qua.

Vì chỗ của Hứa Bảo Nam trống không.

"Cậu Chủ Hứa bị ốm rồi. Hôm qua cậu ấy thấy không khỏe, hôm nay sốt cao, nên nghỉ học." Lời lớp phó vang lên như một lời tán gẫu, nhưng rõ ràng là nói cho cô nghe.

"Chắc là vì đi mua trà sữa cho ai đó nên bị cảm nhỉ."

Không có Ngũ Chỉ Sơn trấn áp, mọi người như được giải phóng.

Trêu chọc Bạch Nhược Linh đã trở thành thói quen của họ. Họ đã nhịn hai ngày rồi, sắp nổ tung đến nơi. Nhưng những lời nói ra cũng không còn quá cay độc như trước.

"Này, có khi nào là do làm việc quá sức không?"

"Wow, kiệt sức mà c.h.ế.t à? Ha ha ha ha! Vậy sao nữ chính không sao?"

"Đồ ngốc! Chỉ có trâu mới bị kiệt sức c.h.ế.t thôi, chứ cái cày thì làm sao hỏng được!" Lục Hoài An, với đôi mắt thâm quầng, nói một câu như thể bị đánh mà vẫn không biết điều.

"Ha ha ha ha, vậy thì Cậu Chủ Hứa yếu quá rồi."

Hôm nay, Mộ Linh Nhi cũng buông lời tuyên bố: "À, tôi nghĩ rồi. Sau này tôi sẽ đi du học nước ngoài, không có thời gian yêu đương đâu!"

"Wow, Linh Nhi, cậu giỏi thật đấy! Muốn đi nước nào thế?" Sơn Du vội vàng nịnh nọt.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 45: Chương 45



"Linh Nhi thật ưu tú, không như ai kia, chỉ muốn trèo cao."

"Đúng thế! Tưởng mình là gà mái bay lên cành cao hóa phượng hoàng chắc? Chắc chắn Cậu Chủ Hứa chỉ đang chơi đùa cô ta thôi."

"Cũng tự coi mình ra gì thật đấy."

Tâm trạng Bạch Nhược Linh vốn đã tệ, giờ cơn giận bùng nổ!

Cô đột ngột đứng dậy, cầm một quyển sách dày cộp, không nói lời nào, ném mạnh vào khoảng trống giữa Lục Hoài An và Chu Nam Vũ, lớn tiếng: "Các cậu nói xong chưa!"

"Ám khí" bất ngờ xuất hiện, khiến đám con trai giật mình.

Giọng cô lạnh lẽo, đầy thù địch: "Để bố cậu cày cho cậu xem nó có hỏng hay không!" Rồi cô quay sang nhóm Mộ Linh Nhi: "Còn các cậu nữa! Đừng có nói lời ghê tởm như thế, coi chừng sau này c.h.ế.t bị cắt lưỡi đấy!"

Cả lớp im phăng phắc. Mọi người kinh ngạc nhìn cô.

Ngay cả Nhược Phương Ly, người luôn tỏ ra không quan t@m đến mọi chuyện, cũng há hốc mồm.

Đây... đây là những lời Bạch Nhược Linh có thể nói ra sao?

Đây... đây là Bạch Nhược Linh sao?

Một cảm giác kỳ quái lan tỏa từ cô, khiến mọi người không dám phản bác.

Họ bối rối, nhìn nhau dò hỏi, rồi lại nhìn cô.

Chỉ có Sơn Du, như chớp lấy cơ hội ngàn năm có một, đột ngột đứng dậy: "Wow, Bạch Nhược Linh, miệng cậu bẩn thật đấy! Không phải giả vờ học sinh ngoan hiền cao quý sao? Sao, không có Cậu Chủ Hứa nên không giả vờ nữa à? Cậu có gan thì nói lại lần nữa đi, tôi ghi âm lại, mai đưa cho Hứa Bảo Nam nghe nhé?"

Tô Tinh Mộng bên cạnh kéo nhẹ tay áo cô ta.

"Sao?" Cô ta cúi đầu.

Cô bạn thân rụt người, lắc đầu.

Lúc này, cô ta mới nhận ra lớp học im lặng đến kỳ lạ. Cô ta hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía cửa, tưởng rằng giáo viên chủ nhiệm hoặc Hứa Bảo Nam đang đứng đó.

Nhưng chẳng có ai cả.

"Mọi người sao thế?"

Tại sao lớp học lại im lặng đến thế?

Quay lại nhìn, Sơn Du nhận ra Bạch Nhược Linh đang nhìn chằm chằm mình!

Ánh mắt đen sâu thẳm đó nhìn cô ta như nhìn một xác chết.

Sơn Du cảm thấy khó hiểu, nhưng không thể thốt nên lời: "Cậu... cậu làm gì vậy... Sao cậu... sao cậu lại nhìn tôi như thế..."

Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Nỗi bất an nhanh chóng lan tỏa. Sơn Du bắt đầu hoảng loạn, hét lớn: "Đừng có nhìn tôi như thế!"

May mắn thay, giáo viên dạy văn bước vào lớp. Bạch Nhược Linh quay đầu đi.

Lớp học dường như trở lại bình thường. Nhưng dưới vẻ ngoài tĩnh lặng, một con quái vật kỳ dị vẫn đang lẩn khuất.

Mười phút sau, Bạch Nhược Linh mới lấy lại lý trí.

Lúc nãy, cô như bị cơn giận dữ che mờ mắt, đầu óc trống rỗng.

Cô thậm chí còn thốt ra những lời lẽ khó nghe.

Tim cô đập thình thịch.

Đây là lần đầu tiên cô nói những lời thô t ục.

Vì bị ám ảnh bởi ma quỷ, vì Diệp Tinh Du, vì bầu không khí ngột ngạt trong lớp... Cô sắp không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng cô khác với Sơn Du. Dù nóng giận và nói ra những lời khó nghe, cô cũng không cảm thấy vui vẻ, mà còn khó chịu hơn.

Từ nhỏ, cô đã là một người yêu thích sự tốt đẹp, lịch sự và lễ độ. Bắt cô nói ra những lời lẽ thô t ục là một sự xúc phạm đến nhân cách của cô.

Còn đau khổ hơn cả bị người khác chửi mắng.

Chẳng phải cô đã quyết định bảo vệ bản thân, không bị đồng hóa, không thay đổi bản chất sao? Sao đột nhiên lại trở nên như thế này...

Những ngón tay trắng nõn của cô siết chặt, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Vốn dĩ, nhà là nơi trú ẩn an toàn. Nhưng giờ đây, nhà có ma. Trường học lại có những người cô ghét...

Cô như con chuột bị nhốt trong hộp, sáu bức tường từ từ khép lại, không khí loãng dần. Cô không có lối thoát, bị dồn ép đến mức cảm giác như có thứ gì đó sắp vỡ tan trong lòng.

Cô ôm ngực, hít một hơi thật sâu.

Việc buông lời thô t ục là một hồi chuông cảnh tỉnh.

Cô tuyệt đối không cho phép mình trở thành một kẻ độc ác và nhàm chán như họ. Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.

Sáng nay, đồn cảnh sát yên tĩnh đến lạ thường. Không có vụ án nào, các cảnh sát tụ tập tán gẫu.

Trương Bân ngẩn người, nhìn ra cửa sổ, nghe đồng nghiệp bàn tán về vụ án "Gã đồ tể trong mưa".

Vụ án "Gã đồ tể trong mưa" không xa lạ gì với Trương Bân. Năm đó, nó gây chấn động dư luận, được chuyển thể thành phim điện ảnh. Một tài xế taxi g.i.ế.c hại các hành khách nữ vào những ngày mưa.

Thật kỳ lạ, tại sao họ lại nhắc đến chuyện này?

"Nghe nói hung thủ bị giam trong tù nhưng không hề hối hận. Hơn nữa, còn có chuyện siêu nhiên xảy ra." Một đồng nghiệp nói, giọng bí ẩn: "Camera giám sát trong tù ghi lại bốn bóng trắng bên cạnh hắn..."

"Đừng dọa người chứ."

"Tôi cũng đọc bài báo đó. Nghe nói bóng trắng là linh hồn những người phụ nữ bị hắn giết, muốn ở bên cạnh hắn để trả thù."

"Có người nói vì hắn g.i.ế.c quá nhiều người, quá tàn ác, nên linh hồn các nạn nhân bị giam cầm bên cạnh hắn, không thể siêu thoát."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 46: Chương 46



"Ghê rợn thật. Quỷ còn phải sợ kẻ ác."

"Thế giới này có nhiều kẻ bi3n thái lắm. Tôi nghe nói có kẻ còn bắt chước gây án nữa..."

Trương Bân im lặng lắng nghe, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.

Kỳ lạ... Ông luôn cảm thấy mình đã quên một chuyện gì đó quan trọng. Mà câu chuyện về "Gã đồ tể trong mưa" gợi nhắc ông về chuyện đó.

Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu ông không nhớ ra, có thể sẽ có rắc rối lớn.

Nhưng nếu quan trọng, sao ông có thể quên dễ dàng như vậy?

Ông gõ gõ vào đầu, như thể đang sửa một chiếc TV hoặc máy tính hỏng.

"Này, anh Bân." Đồng nghiệp gọi ông ấy, "Tối nay anh có đi bắt người phụ nữ tâm thần kia không?"

Cảm giác bất an vừa trỗi dậy liền biến mất. Ông ấy hoàn hồn, vội đáp: "Đi chứ."

"Tốt lắm. Bắt được sẽ lập công lớn."

Bắt được người phụ nữ đó thì có gì mà lập công lớn?

Ông ấy cảm thấy đồng nghiệp đang mỉa mai mình, nhưng vẻ mặt đối phương lại rất nghiêm túc.

Lúc này, một vụ báo án khác ập đến. Các cảnh sát lại bắt đầu công việc bận rộn quen thuộc.

Trời tối dần.

Một ngày yên bình tưởng chừng đã qua.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn.

Mọi người trên xe buýt im lặng, hoặc lướt điện thoại, hoặc nghe nhạc. Bạch Nhược Linh bị bầu không khí ngột ngạt này làm cho khó thở.

Cô cố tình đi cửa sau trường để tránh mặt Diệp Tinh Du.

Nhưng khi lên xe, cô thấy cậu vẫn đứng chờ ở cổng trường.

Cô hơi hả hê, nhưng vẫn không vui.

Đi học thì gặp những người đáng ghét, về nhà thì gặp ma...

Cô cười khổ, co rúm người trên ghế, trông gầy gò và mệt mỏi.

Về đến nhà, cô chuẩn bị bữa tối đơn giản như mọi ngày. Nhưng căn nhà quá yên tĩnh, yên tĩnh đến khó chịu. Cô không muốn nghe tiếng Anh nữa, nên bật đ ĩa CD những bài hát của Tuế Đồng Đồng.

Tuế Đồng Đồng là ca sĩ cô yêu thích nhất. Cô mua cái máy CD cũ nát này chỉ để nghe nhạc của anh. Đây là một trong số ít những thứ "xa xỉ" của cô. Cô dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, dùng tiền kiếm được để đi xem concert của anh.

Trong phòng khách, giọng nam trầm ấm vang lên, album "Lễ hiến tế của động vật" mà cô yêu thích nhất.

[... Bạn có nghe thấy tiếng gào thét của tôi không?

Nó có thể vọng xa trên thảo nguyên.

Hoa Senegalia mellifera, hoa Dendro Senecio,

Hoa Erica, cây Baobab.

Mưa xối ướt lông tôi.

Biết chạy về đâu đây?

Chỉ còn lại mình tôi nơi này?

Dường như tôi đang nói với gió.

Hoa Barleria cristata, hoa Acanthus ilicifolius,

Cây Vachellia farnesiana, cây Redcurrant,

Nơi đây chỉ còn lại tôi, và những nụ hồng trên vùng đất hoang vu...]

Cô ngân nga theo bài "Thảo nguyên cô độc", vừa làm xong món mì. Khi đặt bát mì lên bàn, cô lại thấy đống bánh ngọt vẫn nằm im lìm ở đó.

Bao bì còn nguyên vẹn, lặng lẽ nằm đó.

"Xì xụp..."

Cô vừa ăn mì, vừa nhìn chằm chằm vào những món tráng miệng.

Mẹ cô không thấy, hay là không thích ăn?

Nếu không ăn, sẽ hỏng mất.

Một giọng nói vang lên trong đầu cô: "Hỏng cũng chẳng sao, dù gì cũng là đồ Diệp Tinh Du mua."

Nhưng một giọng khác lại nói: "Biết thế đã ăn thêm một cái rồi. Đồ ăn không nên lãng phí."

"Xì xụp..."

Ăn xong miếng mì cuối cùng, cô chuẩn bị rửa bát.

[Rè... rè...]

Tiếng hát trong máy CD đột nhiên méo mó:

[Erica... Erica... Bạn... Bạn chạy hướng nào, hướng nào... Rè...]

"Hả?" Cô lo lắng cầm máy CD lên xem.

Đúng lúc này—

"Reng reng reng..." Điện thoại di động vang lên.

Màn hình nhấp nháy một dãy số lạ.

Bạch Nhược Linh cắn môi.

Lại là con quỷ kỳ quái hôm đó? Nó lại đến rồi. Nó muốn gì?!

Tức giận vì bị quấy rầy, Bạch Nhược Linh lập tức nghe máy, giọng nói đầy phẫn nộ: "Này! Rốt cuộc mày muốn gì? Có phải mày tìm anh Hiến không? Anh ấy ở tầng 2! Đừng tìm nhầm người nữa!"

Một âm thanh kỳ quái vang lên:

"Chíp— chíp—"

Tạp âm chói tai phát ra từ điện thoại, như tiếng ghế kéo trên sàn, khiến người ta khó chịu.

"Alo?" Cô lấy hết can đảm, cầm điện thoại, tự tin hỏi: "Có nghe tôi nói không?"

"Alo..."

Một giọng nữ khàn khàn, yếu ớt và xa lạ.

Không giống lần trước, lần này là giọng của một cô gái trẻ. Nhưng Bạch Nhược Linh, người có trí nhớ tốt, không nhớ đã từng nghe giọng nói này.

Cô nhìn điện thoại, nuốt nước bọt, hỏi: "Cô... rốt cuộc cô là ai? Có phải cô gọi nhầm số không?"

"Em gái, chị sẽ giúp em..." Người phụ nữ giọng khàn khàn nói: "Em đừng sợ... Chị sẽ giúp em..."

Bạch Nhược Linh khó hiểu: "Cô... cô đang nói gì? Cô giúp tôi làm gì?"

"Em phải học cách g.i.ế.c người... Chị dạy em. Ánh mắt là nơi mềm yếu nhất. Em thử... dùng cán bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng, chị đưa cho em rồi. Em còn tìm thấy không..."

Bạch Nhược Linh rùng mình, nhớ đến người phụ nữ mắt đỏ điên loạn trên xe buýt!

"Em phải g.i.ế.c hắn..."

"Cô đang nói cái quái gì vậy... g.i.ế.c ai?"

"Giết hắn!" Giọng người phụ nữ trở nên thảm thiết, rồi hét lên: "Em phải g.i.ế.c hắn! Đừng sợ! Em làm được!"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 47: Chương 47



"Cô điên rồi à? Tôi... tôi không biết g.i.ế.c người. Tôi cúp máy đây."

"Không! Em g.i.ế.c được! Chị biết em làm được! Em phải g.i.ế.c hắn! Em phải g.i.ế.c hắn! Em gái, nếu em không g.i.ế.c hắn, em sẽ chết!!!"

Bạch Nhược Linh tắt máy, tay run rẩy dữ dội.

Nước mắt trào ra.

Dũng khí vừa nhen nhóm đã tan biến.

"Hức hức..." Cô ôm chân khóc, phiền c.h.ế.t đi được, phiền c.h.ế.t đi được! Đồ tâm thần dọa người...

Cô vội gọi cho mẹ, nhưng không ai nghe máy...

Sau khi cúp máy, mẹ nhắn tin: "Nhược Linh, hôm nay mẹ tăng ca. Con ngủ sớm nhé."

Lần cuối cùng. Đây là lần cuối cùng.

Cô sợ hãi, thầm thề: Ngày mai... ngày mai cô sẽ đến chỗ mẹ làm!

Cô phải đi chùa. Cô không chịu được nữa rồi!

Không đúng... Có gì đó không đúng...

Trời âm u. Lại mưa. Mọi thứ giống như ngày mẹ cầm ô đi.

Chỉ khác là bàn ăn không còn bữa sáng quen thuộc.

Từ hôm đó, cô không còn gặp mẹ nữa.

Chiếc ô trắng lẻ loi dựa vào tủ giày. Còn chiếc ô đen mẹ cầm đi, không bao giờ trở về...

Bạch Nhược Linh ngủ đến 10 giờ mới dậy. Cô lờ đờ thay đồng phục, đến bàn ăn, nhìn chằm chằm vào đống bánh ngọt.

Tất cả đều đã hỏng.

Những chiếc bánh vàng óng, trắng nõn, giờ đầy lông và nấm mốc. Đen, xanh, trắng, vàng. Một mớ màu sắc kinh tởm. Như thể những chiếc bánh bị bệnh, chen chúc mọc ra những đóa hoa xù xì, khiến người ta mất hết cảm giác thèm ăn. Cô chạm vào một chiếc bánh, chất lỏng sền sệt màu nâu vàng chảy ra, kèm theo mùi thối ngọt.

Bánh ngọt để một tuần rồi, mẹ cô không động đến.

Nhưng mà, bánh ngọt mới để một tuần mà đã hỏng như thế này sao?

Tờ giấy note trên bàn cũng phủ một lớp bụi mỏng.

Cô xoa đầu, không thể hiểu nổi cảm giác khó chịu và bế tắc này. Lúc trước cô nghĩ do học hành mệt mỏi, nhưng giờ cô biết không phải.

Cô như biến thành chuột, chạy vòng tròn trong bánh xe. Cảm giác cô độc, bị nhồi nhét, lặp đi lặp lại, khiến cô sợ hãi.

Mẹ thật sự bận như vậy sao? Vẫn chưa về...

Lần cuối gặp mẹ là khi nào? Hình như mẹ đang ngủ, nên hai người không nói chuyện.

Nhưng...

Nhưng...

Bạch Nhược Linh chợt nhớ, dù mẹ có về, cô cũng không nhìn thấy mặt mẹ?

Một ý nghĩ lóe lên—

Người nằm trên giường, có thật là mẹ cô?

Ý nghĩ vừa xuất hiện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô cứng đờ. Cô nhớ đến tiếng mở cửa tối hôm đó.

Là ai? Ảo giác của cô?

Hay có ai đó lén vào nhà?

Mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cô. Cô sợ đến mức không thể động đậy.

Bữa sáng đó từ đâu ra?

Sao cô lại ăn mà không nghi ngờ?

Dù mẹ bận đến đâu, cũng không bao giờ đi lâu như vậy!

Hôm nay... thứ mấy? Sao lịch lại là thứ Năm?

Sao lại là thứ Năm? Cô đã đi học mấy ngày rồi. Phải hơn 5 ngày...

Chủ nhật đâu? Hôm nay phải là Chủ nhật! Nhưng sao cô lại mặc đồng phục đến trường?

Cô run rẩy nhắn tin cho mẹ: [Mẹ, mẹ về nhà một lát được không? Nhà mình có chuyện.]

Mẹ trả lời nhanh:

[Hôm nay mẹ tăng ca, con ngủ sớm nhé.]

Mặt cô trắng bệch, gõ nhanh: [Nhà có trộm... Con sợ lắm. Mẹ về đi!]

2 giây sau—

[Hôm nay mẹ tăng ca, con ngủ sớm nhé.]

Bạch Nhược Linh nhìn chằm chằm dòng chữ giống nhau, rồi gõ:

[Mẹ, con sắp c.h.ế.t rồi!]

[Hôm nay mẹ tăng ca, con ngủ sớm nhé.]

"A—!" Bạch Nhược Linh hét lên, ném điện thoại xuống đất. Da gà nổi lên khắp người...

Đây không phải mẹ trả lời. Cái máy kỳ quái nào trả lời cô?

Mẹ cô đâu?!

Cô nhặt điện thoại, gọi cho bạn thân.

"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được..."

Tin nhắn của Yến Tử gửi đến: [Nhược Linh, tớ đang tự học. Sao thế?]

Bạch Nhược Linh như vớ được cọng rơm: [Yến Tử, cậu báo cảnh sát giúp tớ được không? Mẹ tớ mất tích rồi!]

1 giây sau, Yến Tử trả lời: [Tớ cũng nhớ cậu, bảo bối.]

Da đầu Bạch Nhược Linh tê dại.

Không phải Yến Tử!!!

Những câu giống nhau. Không phải Yến Tử!

Người nói chuyện với cô không phải mẹ cô, cũng không phải Yến Tử!

Cô mở cửa, chạy xuống tầng.

Lúc này, cô chỉ có thể nhờ Cảnh sát Trương giúp đỡ.

"Chú Trương! Chú Trương!" Cô chạy xuống tầng, đập cửa nhà Trương Bân một cách đau khổ: "Chú Trương, cứu mạng!"

Nhưng mắt mèo đen kịt, trong nhà không có tiếng động— Trương Bân không có nhà.

"Nhược Linh?" Diệp Tinh Du ở tầng dưới mở cửa, nhanh chóng chạy lên, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cô nín khóc, hơi xấu hổ. Nhưng lo cho mẹ, cô bất chấp ân oán, thút thít nói: "Cậu... cậu báo cảnh sát giúp tớ được không? Mẹ tớ mất tích rồi! Điện thoại tớ cũng... có vấn đề..."

Cô không muốn nói bị quỷ ám.

Diệp Tinh Du đáng ghét, nhưng cô không muốn truyền vận xui cho cậu.

Trong hành lang tối tăm, Diệp Tinh Du nhìn cô, mặt hơi kỳ lạ.

Giống biểu cảm trước cửa nhà cô hôm đó.

"Sao? Cậu lại nghĩ tớ giả vờ à?" Bạch Nhược Linh tức giận cười, lau mặt, rồi đi xuống tầng: "Nếu không giúp tớ, đừng cản đường. Tớ đi tìm anh Hiến!"

"Tớ giúp cậu!" Diệp Tinh Du cản cô, hạ giọng: "Nhưng tớ để điện thoại ở nhà. Cậu đi theo tớ. Tớ báo cảnh sát giúp cậu."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 48: Chương 48



Nhà Diệp Tinh Du được bài trí xa hoa, tinh xảo, xứng đáng với vẻ ngoài của tòa nhà.

Mỗi chi tiết, từ ghế đến bàn, đều mang đậm tính nghệ thuật. Tranh treo tường được chọn lọc kỹ lưỡng, màu sắc và nét vẽ đều là tác phẩm nổi tiếng.

Thực ra, cậu chỉ ở đây ba năm. Sau khi lên đại học, căn hộ sẽ được bán. Nhưng mẹ Diệp, người chú trọng chất lượng cuộc sống, muốn con trai có ba năm cấp ba thoải mái. Nội thất ở đây đều là hàng cao cấp, ngay cả chiếc ghế đơn giản cũng là sản phẩm của thợ thủ công Ý nổi tiếng.

Rõ ràng là hàng xóm, nhưng nhà Diệp Tinh Du như hoàng cung. Bạch Nhược Linh hơi choáng ngợp, như lạc vào một thế giới khác.

Nhưng cô không có thời gian chiêm ngưỡng. Cô muốn nhanh chóng báo cảnh sát.

Cô đứng co rúm trước cửa, chờ Diệp Tinh Du đưa điện thoại.

Một lát sau, cậu cầm điện thoại ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhược Linh, cậu báo cảnh sát, người đến chắc chắn là chú Trương."

Bạch Nhược Linh cầm điện thoại, không hiểu ý cậu. Khi cuộc gọi được kết nối, cô nói ngay:

"Alo, xin chào. Tôi muốn báo cảnh sát! Mẹ tôi mất tích. Tôi không liên lạc được với bà ấy. Nhà tôi ở chung cư Lâm Đường..." Cô nhìn Diệp Tinh Du, rồi nói tiếp: "Vâng, chú Trương, tôi là Bạch Nhược Linh... Tôi đang ở nhà bạn học ở tầng 2... Vâng, chính là người hôm đó... Điện thoại tôi có vấn đề... Vâng, tôi chờ chú."

Cúp máy, cô nghi ngờ nhìn Diệp Tinh Du.

Vì người nhận máy đúng là chú Trương.

Bạch Nhược Linh cố nén sự khó chịu, hỏi: "Sao cậu biết chắc chắn là chú Trương?"

Vẻ mặt Diệp Tinh Du hơi buồn phiền:

"Nhược Linh, chú Trương còn một lát nữa mới đến. Tớ muốn kể cho cậu nghe chuyện đã xảy ra với tớ. Lúc trước tớ không dám nói vì nó quá hoang đường, thật sự rất hoang đường. Tớ sợ cậu sẽ sợ, cũng sợ cậu nghĩ tớ bị điên. Nhưng những gì tớ nói bây giờ đều là sự thật."

Dừng một lát, giọng cậu bỗng trở nên khó hiểu: "Tớ gặp phải quỷ rồi."

Không đợi Bạch Nhược Linh mở miệng, cậu nói tiếp: "...Tớ cũng sắp c.h.ế.t rồi."

Bốn ngày trước, Diệp Tinh Du cảm thấy mình liều lĩnh hơn.

Cậu thích Bạch Nhược Linh không phải ngày một ngày hai, nhưng việc cậu cứ bám lấy và lấy lòng cô không giống tính cách cậu.

Sau khi đưa cô chiếc khăn quàng cổ đen, cậu quyết định mua cho cô một chiếc khăn quàng cổ đỏ.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, cậu muốn làm ngay, khiến cậu đứng ngồi không yên cả ngày.

Còn có bánh mousse, bánh khoai môn chiên giòn, bánh dứa chiên giòn, bánh bao sữa... Cậu muốn mua mỗi thứ một ít cho Bạch Nhược Linh nếm thử.

Chiều hôm đó, sau buổi tập bóng chày, cậu vội đi, nhưng bị Lục Hoài An và Chu Nam Vũ chặn lại.

Diệp Tinh Du biết rõ Lục Hoài An là người thế nào. Cậu ta đến đây là do ai sai khiến, cậu cũng đoán được.

Đối phương cố tình cản cậu, nói những lời khó nghe. Cậu mất khống chế, đ.ấ.m một cú, nhưng bị huấn luyện viên nhìn thấy, bị mắng nửa tiếng, còn bị dọa sẽ trừ điểm.

Diệp Tinh Du không quan t@m đến chuyện bị mắng. Cậu chỉ lo mình sẽ không kịp mua bánh mousse nếu đi vào giờ cao điểm.

Đến tối, cậu thề rằng sẽ không đánh nhau nữa, rồi mới trốn được khỏi huấn luyện viên, vội vàng chạy đến tiệm bánh ngọt.

Từ cổng trường, rẽ phải là đường chữ Y. Cậu rẽ phải ở ngã ba, đi qua hai con phố là đến tiệm bánh ngọt ở góc phố đông đúc. Cậu hỏi: "Còn bánh mousse chocolate không?"

Nhân viên cứng đờ mặt, rồi trả lời: "Chỉ có vị dừa thôi."

"Lần trước không phải nói có vị chocolate sao?"

Nhân viên bán hàng liếc cậu một cái: "Chỉ có vị dừa thôi."

Diệp Tinh Du, với tính cách phóng khoáng và ngang ngạnh, không quan t@m đến thái độ khinh miệt của nhân viên, chỉ nói: "Vậy lấy một cái vị dừa! Bánh khoai môn chiên giòn mười cái!"

Nhân viên đưa túi nilon cho cậu với vẻ mặt cứng đờ.

Mua xong đồ ăn vặt, cậu phải đi mua khăn quàng cổ. Trong lòng Diệp Tinh Du, Bạch Nhược Linh là công chúa hạt đậu cần được che chở cẩn thận. Khăn quàng cổ phải là loại 100% lông cừu. Len pha có thể làm xước da cô.

Cậu mới đến trung tâm thương mại đó một lần, nên chỉ có thể đi theo trí nhớ, dọc theo đường lớn về phía đông.

Vừa đi, cậu vừa nhìn túi đồ ăn vặt, xác định không thiếu gì, rồi ngẩng đầu lên.

"Ơ?"

Cậu sửng sốt.

Sao trên đường lại nhiều người vậy?

Trên làn đường ô tô đầy người, như từ dưới đất chui lên! Nam, nữ, già, trẻ, chen chúc nhau, vai kề vai, gót nối gót, chậm rãi tiến về phía trước, như tham gia sự kiện quan trọng. Nhưng mặt họ không có niềm vui, không có sự phấn khích. Mặt họ xám xịt, đờ đẫn.

Họ ngơ ngác, chen chúc nhau đi về cùng một hướng, như đàn cá vô cảm. Họ chỉ đứng ở làn đường ô tô. Rõ ràng có vỉa hè, nhưng không ai bước lên.

Mà...

Không có tiếng động nào.

Thế giới im lặng đến lạ. Dòng người chen chúc chỉ đứng đó và nhúc nhích. Không ai nói chuyện, không có tiếng bước chân.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 49: Chương 49



Diệp Tinh Du nuốt nước bọt, nổi da gà. Như cậu đang lạc vào một giấc mơ hoang đường.

Cậu nhìn về hướng dòng người đi, không thấy điểm cuối! Cậu nhìn về phía sau, cũng không thấy điểm cuối.

Diệp Tinh Du kinh hãi. Cậu chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy! Và tất cả đều im lặng.

Tò mò, cậu bước lên vỉa hè, đi theo hướng họ đi. Cậu muốn xem họ đang làm gì.

Càng đi, cậu càng nghiêm túc. Con đường này dường như không có điểm cuối, và dòng người này cũng vậy.

Không ai nhìn cậu. Họ ngước mặt xám xịt, vô cảm, miệng hơi hé, chậm rãi di chuyển.

Đi theo dòng người vài trăm mét, Diệp Tinh Du dừng lại.

Cậu bắt đầu sợ hãi.

Nỗi sợ trước cái chết, bản năng của mọi loài. Cậu không thể đi tiếp!

Nhưng cậu đang ở đâu? Hai bên đường là những tòa nhà thấp tầng màu xám, giống khu dân cư, nhưng không có dấu hiệu gì.

Cậu nhận ra mình không biết nơi này. Rẽ qua tiệm bánh ngọt là trung tâm thương mại, đúng không? Dù cậu không thường đi, cậu vẫn nhớ mang máng.

Hẳn là phải có nhiều quán ăn đồ nướng, KTV, trung tâm thương mại lớn nhất... Ở đó, cậu có thể mua khăn quàng cổ cho Bạch Nhược Linh...

Nhưng đây là đâu?

Sao các tòa nhà lại cũ nát và thấp thế này? Câu đối dán cửa đã vàng úa, không biết bao nhiêu năm rồi... Chữ trên đó như chữ Hán, nhưng cũng như ký tự kỳ quái.

Thời tiết âm u... Không có ánh nắng. Trên trời, không có một con chim.

Tại sao mọi thứ lại yên tĩnh như vậy?

Đúng thế. Quá quái dị, quá yên tĩnh... Yên tĩnh đến mức cậu chỉ nghe thấy tiếng thở d ốc và tim đập của mình.

Cậu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Những người kỳ lạ và đông đúc trước mặt cậu. Họ... chẳng lẽ không thở?

Trong không khí u ám, cậu hoảng sợ, mặt trắng bệch.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ, cậu đến gần rìa dòng người.

Trước mắt cậu là một người đàn ông xấu xí, mập mạp. Quần áo ông ta phủ đầy bụi đất, như vừa bị kéo ra từ lòng đất.

Cổ họng cậu nghẹn lại. Cậu đưa tay đến dưới mũi người đàn ông...

Ba giây sau, cậu rụt tay lại, mặt trắng bệch.

— Người đàn ông này không thở!!!

Cậu không còn nghi ngờ gì nữa, vì tất cả mọi người trên đường đều không thở...

Đột nhiên, người đàn ông không thở nhìn cậu.

Diệp Tinh Du giật mình, lùi lại hai bước. Ngay sau đó, khuôn mặt của tất cả mọi người, dù đang hướng về phía trước hoặc ngước lên trời, tròng mắt xám như cá chết, lại di chuyển một góc kỳ quái và đồng loạt nhìn cậu!

Da đầu Diệp Tinh Du nổ tung, cậu quay người chạy!

Cậu chơi bóng rổ và bóng chày quanh năm, cao và chân dài, chạy rất nhanh. Nhưng không hiểu sao, dù cậu nhớ chỉ đi vài trăm mét, cậu vẫn không chạy về được!

Chân càng lúc càng nặng. Cậu cảm giác như đã chạy hàng nghìn mét. Cậu dừng lại, hai tay chống đầu gối, phổi sắp nổ tung. Xung quanh vẫn là những tòa nhà thấp và rách nát, cùng đám người chen chúc.

Cậu thở hổn hển, không dám nhìn sang phải! Nhưng cảm giác bị hàng nghìn con mắt nhìn chằm chằm vẫn rất rõ ràng.

Cậu tuyệt vọng ngẩng đầu lên, con ngươi co rút lại.

Trước mặt cậu, cách 20 mét, một bà cụ mặc đồ đỏ đứng?!

Trong bóng tối u ám và xám xịt, bà cụ mặc đồ đỏ, rất chói mắt. Bà cụ đi đôi giày đỏ cũ nát. Mặt bà cụ trắng vàng, đầy nếp nhăn. Đôi mắt bà cụ mơ màng nhìn cậu. Mái tóc hoa râm bù xù, bay trong gió.

Giống như những người kia, lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu.

"Bà..." Cổ họng cậu khô khốc, không nói được.

Lúc này, dù Diệp Tinh Du có thần kinh thép và bạo dạn đến đâu, cậu cũng biết mình đã đến một nơi không nên đến!

Lông tơ trên người cậu dựng đứng, m.á.u dồn đến cơ bắp, sẵn sàng chạy trốn.

Thấy vẻ kinh hãi trên mặt cậu, bà cụ nhếch mép cười lạnh, giọng khàn khàn vang lên: "Sợ cái gì? Ta vốn dĩ gọi cậu lại. Đồ ngốc, cậu đi theo bọn chúng làm gì?" Bà cụ xoay người, thúc giục: "Mau theo ta rời khỏi đây ngay."

"Bà... bà là ai? Tại sao tôi phải tin bà?" Cậu nghi hoặc hỏi.

"Hừ..." Bà cụ khịt mũi: "Đồ nhát gan, còn giả bộ mạnh miệng, sắp tè ra quần rồi chứ gì. Tin hay không thì cậu cũng chẳng còn đường nào khác để chọn, phải không?"

Diệp Tinh Du cứng họng.

Đúng là cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước theo bà cụ.

Bà cụ bước đi, thoạt nhìn chậm rãi, nhưng dù Diệp Tinh Du cao lớn, sải chân dài cũng không thể nào đuổi kịp.

Bà cụ cứ giữ khoảng cách hai mươi mét, thong thả tiến về phía trước.

"Cậu đi theo bọn chúng làm gì?" Giọng bà cụ vọng lại, có chút không hài lòng.

"Tôi... tôi tò mò..."

"Hừ, tò mò hại thân. Nếu ta không kịp nhìn thấy, cậu đã xong đời rồi."

Chưa đầy mười phút, tiệm bánh ngọt quen thuộc và những tòa cao ốc đã hiện ra trước mắt.

Cậu vội vàng hỏi: "Bà ơi, những người lúc nãy... họ..."

Bà cụ lạnh lùng đáp: "Lo cho bản thân trước đi, quan t@m đến họ làm gì."

Trong đầu Diệp Tinh Du ngập tràn câu hỏi, nhưng cậu chỉ chọn hai điều quan trọng nhất: "Tại sao họ không thở? Họ... c.h.ế.t rồi sao?"
 
Back
Top Bottom