Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 30: Chương 30



Khi cô bước vào, tiếng thì thầm im bặt. Mọi người trao đổi ánh mắt.

Bạch Nhược Linh đến bàn, ngạc nhiên nhìn bó hoa.

Thay vì gián c.h.ế.t hay mực đen, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng.

Tấm thiệp viết vội, chữ nguệch ngoạc:

[Xin lỗi.]

Không có chữ ký, nhưng cô biết là của Hứa Bảo Nam.

Cậu ta đang ngồi phía sau, cúi gằm mặt, căng thẳng như một tử tù.

Bạch Nhược Linh nhíu mày, khó khăn lắm mới nhấc được bó hoa lên, rồi đặt nó lên bục giảng.

Cô về chỗ ngồi, lấy sách vở ra.

Quả nhiên, Hứa Bảo Nam không thể ngồi yên. Cậu ta lao đến.

"Này, Bạch Nhược Linh, cậu—!"

Cậu ta dừng lại, nuốt nước bọt.

"Sao thế?" Cô hỏi, không nhìn cậu ta. Vẻ đẹp lạnh lùng của cô khiến cậu ta run sợ, như thể người phụ nữ giận dữ hôm qua không phải là cô.

Giọng Hứa Bảo Nam nhỏ dần, sự tự tin thường ngày tan biến: "Tớ... tớ chỉ muốn xin lỗi cậu thôi. Sao cậu lại... như vậy?"

"Ừ."

"Tớ đã bảo bọn họ đừng có bịa đặt những chuyện không có thành có nữa rồi."

Ánh mắt cô sắc lạnh, không chút cảm xúc: "Muốn tớ phải cảm ơn 'ân huệ' của cậu sao?"

"..." Cậu ta nghẹn lời.

Không phải vậy. Cậu ta biết mình đã sai. Nhưng lời xin lỗi khô khan này, cậu ta hiểu, sẽ chẳng bao giờ chạm đến được trái tim cô.

Hứa Bảo Nam đổi chiến thuật. "Cậu đã gặp Dầu Dừa chưa?"

Nghe đến cái tên ấy, vẻ mặt kiên định của Bạch Nhược Linh khẽ lay động. "Ý cậu là gì?"

"Hôm qua... bọn Con Gián đã nói với cậu ta rất nhiều chuyện. Tớ không hề hay biết! Tớ không bảo bọn họ làm vậy!"

Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt Bạch Nhược Linh, dù cô cố gắng che giấu. "À... vậy sao? Các bạn học của tớ thật... nhiệt tình."

Hứa Bảo Nam chớp lấy cơ hội, ánh mắt sáng lên: "Cậu ta... có để ý không?"

Bạch Nhược Linh cúi đầu, im lặng một lúc rồi nói: "Không liên quan đến cậu."

"Sao lại không liên quan? Tớ thích cậu! Tớ không để ý!" Cậu ta nói to, không chút do dự.

Cả lớp sững sờ, những tiếng "cái gì?" vang lên đầy kinh ngạc. Mộ Linh Nhi, dù không khóc, nhưng vẻ mặt cũng đầy chua xót.

"Cậu không để ý?" Bạch Nhược Linh đứng dậy, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Hứa Bảo Nam. "Cậu có tư cách gì mà không để ý? Cậu để ý hay không, liên quan gì đến tớ?"

"Tớ... ý tớ là... tớ sai rồi. Tớ sẽ bù đắp cho cậu. Cậu muốn tớ làm gì cũng được..."

Hứa Bảo Nam tái mặt, những ngón tay nắm chặt mép bàn trắng bệch.

Sau mười mấy giây giằng co, cậu ta cúi đầu, quay về chỗ ngồi. Thất bại này, cậu ta đã lường trước.

Tiết học bắt đầu, nhưng Bạch Nhược Linh không thể nào tập trung. Sự kháng cự của Diệp Tinh Du tối qua ám ảnh cô, khiến cô không thể nào yên lòng.

Những lời đồn đại ấy, đã ảnh hưởng đến cậu ấy sao?

Con Gián đã nói gì? Chắc chắn không phải những lời tốt đẹp.

Tâm trí cô bắt đầu trôi dạt. Dù lớp học im lặng, nhưng những lời nói độc địa cứ vang vọng bên tai cô:

"Ghê tởm muốn c.h.ế.t mà còn giả vờ thanh cao..."

"Sao cái loại người như thế mà Diệp Tinh Du cũng thích cho được? Cái bài thơ gì ấy nhỉ: 'Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một chút son môi vạn người nếm'..."

"Hi hi hi hi. Kinh tởm."

"Tớ nghe nói, cậu ta còn phá thai hai lần rồi đấy."

"Nói cho Diệp Tinh Du biết cậu ta lẳng lơ như thế nào, coi như là chúng ta làm việc tốt, đúng không?"

Bạch Nhược Linh nghiến răng, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào. Từ "lẳng lơ" như một lưỡi d.a.o sắc lạnh, cứa vào lòng cô.

Dù là với ai, đàn bà hay con gái, người phóng khoáng hay kín đáo, từ ấy vẫn mang một sự độc ác tột cùng, một sự xúc phạm tr@n trụi. Nó như một thứ vũ khí, một khi đã gán cho người phụ nữ, kẻ nói ra nghiễm nhiên leo lên đài đạo đức, nghiền nát nhân phẩm người kia.

Với một cô gái trong sáng, chỉ vừa mới chạm vào thế giới này như Bạch Nhược Linh, lời buộc tội ấy như một nhát d.a.o chí mạng. Cô run rẩy, giận dữ đến tột cùng, nhưng bất lực.

"Cố lên, tan học sẽ ổn thôi, nghỉ sẽ ổn thôi, tốt nghiệp sẽ ổn thôi." Cô tự nhủ.

"Nhẫn nhịn đi, Bạch Nhược Linh. Đừng để bọn họ lừa. Mình phải vào đại học tốt nhất, thoát khỏi cái vũng lầy này."

Diệp Tinh Du hiểu rõ bọn họ là loại người gì. Cậu ấy sẽ không tin.

Họ chỉ đang tự bôi nhọ mình. Rồi sau này, cô sẽ sống thật hạnh phúc. Đó mới là sự trả thù ngọt ngào nhất.

Nhưng hôm nay, những lời tự trấn an ấy như vô dụng. Dù cô cố gắng đến mấy, một cục nghẹn vẫn mắc kẹt trong cổ họng.

Cô quyết định, tan học nhất định phải tìm Diệp Tinh Du.

Dù cậu ấy có tin những lời đồn đại ấy, cô cũng sẽ không trách. Ai mà chẳng có lúc bị lung lay? Cô sẽ giải thích. Diệp Tinh Du là người lý trí, cậu ấy sẽ tin cô.

Nhưng đúng lúc tan học, cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào phòng.

Sau cặp kính sáng loáng, giọng ông ta đầy vẻ khó chịu, thở dài: "Bạch Nhược Linh, tôi thật sự hết chịu nổi em rồi. Em và Diệp Tinh Du lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Huấn luyện viên bóng chày vừa tìm tôi, mắng tôi không biết dạy học sinh!"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 31: Chương 31



Cô ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

"Cậu ta đánh nhau với Lục Hoài An. Em có biết chuyện này không?"

"Em... không biết ạ..."

"Lục Hoài An nói, tất cả là tại em..." Ông ta kéo dài giọng, ánh mắt đầy ẩn ý.

Bấy giờ, sự ngơ ngác trên mặt Bạch Nhược Linh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. "Tại em?"

"Tôi đã nói rồi, tôi hy vọng em biết tự kiểm điểm! Đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa!" Ông ta gắt lên, "Tôi rất bận..."

"Em không hiểu. Thầy có thể giải thích rõ hơn không? Tại sao lại là tại em?" Cô ngắt lời ông ta.

"...Chắc chắn là do em đã làm gì đó, nên họ mới đánh nhau! Em thích nhìn con trai đánh nhau vì mình lắm sao?"

"Lục Hoài An nói đúng không? Em có thể gọi cậu ta đến đây để đối chất được không?"

"Đối chất cái gì? Tôi đang dạy dỗ em! Em lôi cậu ta vào đây làm gì? Tôi sẽ dạy dỗ bọn họ sau!" Giáo viên chủ nhiệm nổi giận.

Hiếm khi nào Bạch Nhược Linh kiên quyết đến vậy. "Tại sao? Thầy chỉ luôn dạy dỗ một mình em, còn Mộ Linh Nhi, Hứa Bảo Nam, Lục Hoài An thì không? Mỗi lần thầy gọi họ, đều là cả đám. Còn em, luôn là một mình. Chẳng lẽ thầy nghĩ em dễ bắt nạt hơn sao?"

Giáo viên chủ nhiệm sững sờ, không ngờ cô dám cãi lời. Ánh mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào ông, khiến ông ta lúng túng.

Giọng Bạch Nhược Linh đầy bất lực và cô đơn. "Đôi khi, em cảm thấy chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ mọi chuyện. Thật mệt mỏi. Vậy mà thầy cứ ép em phải nói ra..."

"Không phải... Em... em đang nói cái gì vậy? Cách giáo viên xử lý, đâu cần em dạy?" Giáo viên chủ nhiệm tức giận, "Bạch Nhược Linh, em quá đáng rồi! Tôi... tôi sẽ gọi mẹ em đến! Gọi bà ấy đến xem..."

Cô ngắt lời ông ta, bình tĩnh phân tích. "Hai nam sinh đánh nhau, thầy không phê bình họ, mà lại phê bình em, người không liên quan. Nếu thầy gọi mẹ em, thì gọi luôn cả giáo quan và hiệu trưởng. Em muốn xem thầy giải thích thế nào. Buộc tội vô căn cứ, thầy không nói được đâu."

"...???" Giáo viên chủ nhiệm câm nín.

"Thầy, Hứa Bảo Nam luôn bắt nạt Lục Hoài An, ép cậu ta làm việc cho mình. Thầy nên gọi cậu ta đến, rồi hãy kết luận. Nếu không còn gì nữa, em xin phép."

Cô cúi chào qua loa, rồi rời đi.

Kỳ lạ thay, dù cô phản kháng gay gắt, giáo viên chủ nhiệm vẫn im lặng, không mắng mỏ, cũng không đuổi theo.

Tiết thể dục buổi chiều là trận bóng rổ giữa lớp 12-2 và 12-10. Các lớp khác cũng đến xem.

Diệp Tinh Du và Hứa Bảo Nam là trụ cột của hai đội. Trận đấu giữa hai hotboy, ai cũng mong chờ.

Nhưng Diệp Tinh Du không đến.

Lớp 12-2 vẫn dẫn trước, nhưng tiếng cổ vũ ồn ào không khiến Bạch Nhược Linh mảy may phản ứng.

Giữa trận, Hứa Bảo Nam ghi một cú ba điểm, được cổ vũ nhiệt liệt. Cậu ta kéo áo lau mặt, ánh mắt tìm kiếm Bạch Nhược Linh.

Cậu ta muốn thấy cô cổ vũ mình.

Nhưng cô chỉ ngồi một mình, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào tay mình.

Hứa Bảo Nam giật mình.

Cậu ta mất hết hứng thú.

Lòng cậu ta như bị cào xé.

Cô không phải như vậy.

Lúc mới đến, cô đứng trên bục giảng, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò và thân thiện, má lúm đồng tiền duyên dáng.

Cô nói năng rõ ràng, giọng phổ thông chuẩn mực. Cô rạng rỡ, và hay cười.

Ngay cả khi từ chối cậu ta, cô vẫn cười, xin lỗi... đáng yêu...

Đã lâu lắm rồi cậu ta không thấy cô cười.

Hứa Bảo Nam quen làm theo ý mình, cậu ta lập tức ra hiệu cho trọng tài, lấy lý do chân đau, xin kết thúc trận đấu.

Mọi người ngạc nhiên, rồi phàn nàn.

Trụ cột của đội rút lui, chẳng khác nào nhận thua?

Hứa Bảo Nam rời sân vận động, mua một ly trà sữa nóng, rồi chạy về.

Hứa Bảo Nam lấy hết can đảm, bước đến bên Bạch Nhược Linh.

Sân vận động vắng lặng, trận đấu đã kết thúc.

Bỏ ngoài tai những ánh mắt kỳ lạ, cậu ta đưa ly trà sữa cho cô, giọng nói khẽ khàng: "Ở đây lạnh lắm. Tớ mua trà sữa đường nâu cho cậu. Cậu uống đi."

Biết cô sẽ không nhận, cậu ta đặt ly trà sữa xuống chân cô.

Bạch Nhược Linh nhìn ly trà sữa, rồi nhìn cậu ta, giọng nói không chút cảm xúc: "Hứa Bảo Nam, sao giá gà lại tăng cao vậy?"

Sắc mặt Hứa Bảo Nam tái mét.

Đó là lời cậu ta từng nói.

Môi cậu ta mấp máy, không thốt nên lời, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Sự xấu hổ khiến cậu ta chỉ muốn tự tát mình vài cái.

Cô nói tiếp: "Thật ra, tớ rất rẻ tiền, rất hợp với loại trà sữa rẻ tiền này."

Lời nói ấy như một nhát dao. Hứa Bảo Nam giật lấy ly trà sữa, mở nắp một cách thô bạo, rồi ngửa cổ uống cạn.

Chỉ hai, ba ngụm, cậu ta đã uống hết. Cậu ta nhìn cô, nói: "Tớ rẻ tiền, tớ rẻ tiền, được chưa? Tớ ngu ngốc, đần độn, làm vịt cũng không xứng."

Cậu ta đã hạ mình đến mức ấy, nhưng Bạch Nhược Linh vẫn không phản ứng.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, tâm trí lạc lối.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 32: Chương 32



Không khí căng thẳng bao trùm. Hứa Bảo Nam cúi đầu, đứng cạnh cô như một kẻ tội đồ.

Tiết thể dục kết thúc, không ai quan t@m đến kết quả trận đấu.

Tin đồn lan nhanh như cháy rừng: "Cậu Chủ Hứa ăn cỏ cũ." Ngày mai, cả trường sẽ biết.

Cậu ta đứng bên cạnh cô, hèn mọn như một con chó, nhưng không nhận được một ánh mắt.

Sau đó, mọi người kéo đến lớp 12-2, hỏi thăm: "Cậu Chủ Hứa có ý gì vậy? Chẳng phải cậu ta từng nói ai thích Bạch Nhược Linh là đồ ngu sao? Hóa ra, người khác thích thì là ngu, cậu ta thích thì là bình thường?"

"Sáng nay, tớ thấy cậu ta ôm bó hoa hồng to đến trường, chẳng lẽ tặng cho Bạch Nhược Linh?"

"Chuyện này là thế nào? Kể cho tớ nghe với!"

Người lớp 12-2 cũng hoang mang:

"Ai mà biết cậu ta định giở trò gì? Đột nhiên đóng vai bạn trai si tình."

Một người trong nhóm lo lắng: "Lúc trước, tớ nói xấu Bạch Nhược Linh không ít. Chẳng lẽ tớ sắp gặp xui xẻo?"

"Tớ cũng vậy... Nhưng Cậu Chủ Hứa còn nói nặng lời hơn. Chẳng lẽ cậu ta định xử lý tất cả?"

"Có lẽ, Dầu Dừa quá đẹp trai... nên Cậu Chủ Hứa lo lắng."

Câu nói ấy nhắc đến nhân vật chính khác. "Dầu Dừa đâu? Hôm nay không thấy cậu ta ra sân."

"Hôm qua, cậu ta đánh Con Gián trước mặt huấn luyện viên. Huấn luyện viên tức giận, bắt cậu ta tự kiểm điểm."

"Vì Bạch Nhược Linh?"

"Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là vì Bạch Nhược Linh rồi."

Bạch Nhược Linh rời đi, vừa kịp nghe thấy những lời cuối cùng.

Họ cố ý nói cho cô nghe.

Cô mím môi.

Cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Cô sẽ tìm Diệp Tinh Du, hỏi thẳng cậu ấy.

Ngoài sân vận động lạnh lẽo. Hứa Bảo Nam thấy cô ăn mặc phong phanh, vội vàng cởi áo khoác, muốn khoác lên người cô. Nhưng khi tay cậu ta vừa chạm vào vai cô, cô đã né tránh.

Như trốn tránh một thứ dịch bệnh.

Từ Mục Hiến quyết tâm báo cảnh sát. Vừa đến công ty, ông ta đã gọi điện ngay.

Quả nhiên, khi nghe ông ta nói bị một người phụ nữ bám theo, cảnh sát tỏ vẻ thờ ơ: "Anh là đàn ông mà, sao lại sợ phụ nữ bám theo? Người ta có thật sự bám theo anh không? Đừng tự mình đa tình."

Ông ta đã lường trước điều này!

Cảnh sát cũng là người, mà người thì ngại rắc rối.

Ông ta nóng nảy: "Nếu tôi nói dối, lòng bàn chân tôi sẽ bị lở loét! Nếu không tin, anh cứ đến xem! Người phụ nữ điên khùng không đáng sợ sao? Cô ta yêu tôi đến phát cuồng, lỡ như vì yêu mà sinh hận, muốn đ.â.m c.h.ế.t tôi thì sao? Nếu các anh không quan tâm, tôi sẽ tìm phóng viên, tố cáo cảnh sát các anh vô trách nhiệm! Lãng phí tiền thuế của dân!"

"Rồi rồi rồi. Anh tên gì, ở đâu? Cô ta bám theo anh từ đâu?"

"Từ Mục Hiến. Từ có hai bộ nhân, Sĩ trong sĩ nữ, Hưng trong hưng thịnh. Tôi ở chung cư Lâm Đường, đường Tân Hưng. Tôi thường đi xe buýt số 6 và 14 từ chỗ làm về nhà. Cô ta ngày càng quá đáng, bám theo tôi đến tận cửa nhà!"

"Hả? Khoan đã, chung cư Lâm Đường?"

"Đúng vậy." Từ Mục Hiến dừng lại: "Có vấn đề gì sao?"

Cảnh sát im lặng vài giây, rồi nói: "Anh tan làm lúc mấy giờ? Tôi sẽ đến gặp anh. Tôi tên Trương Bân. Tôi sẽ đi xe buýt về cùng anh, tiện thể nói chuyện với cô gái đó."

Từ Mục Hiến mừng rỡ, nói ngay: "Vậy sao? Cảm ơn anh, Cảnh sát Trương. Tôi sẽ đợi anh ở trạm THPT Dân Lập Thánh Tâm, khoảng 7 giờ 30 phút."

"Được, hẹn gặp lúc 7 giờ 30 phút."

Không ngờ cảnh sát lại dễ nói chuyện như vậy. Từ Mục Hiến vui sướng nhảy cẫng lên.

Ha ha. Chờ đấy. Con điên kia, hôm nay tôi sẽ cho cô vào còng!

Mỗi giây ở trường là một cực hình.

Bạch Nhược Linh cố gắng chịu đựng đến khi tan học, rồi vội vã rời đi. Cô mua một chiếc bánh tráng ở cổng trường, vừa ăn vừa ngồi trên ghế ven đường, nhìn cổng trường.

Cô đã chuyển đến đây một thời gian, nhưng chưa bao giờ quan sát kỹ xung quanh trường như bây giờ.

Bên trái cổng trường có vài cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng đ ĩa... Cửa hàng đ ĩa lúc nào cũng đông khách. Bạch Nhược Linh ít tiền, hiếm khi vào. Cô chỉ đến đó một lần, mua đ ĩa nhạc.

Bên phải cổng trường, rẽ qua góc phố là phố ăn vặt.

Các món ăn như cơm thịt kho, cá sữa, mì danzai... món nào cũng ngon. Chỉ cần đi mười mét là no căng bụng.

Đối diện trường học là những cửa hàng sang trọng, bán bánh kẹo, trà sữa, chè pudding, chè địa cốt...

Cô ngồi đợi, thời gian trôi chậm rãi. Đến gần 7 giờ 30 phút, cô đã thuộc lòng từng chi tiết trên những tấm biển quảng cáo xung quanh, nhưng vẫn không thấy Diệp Tinh Du đâu.

Hai bên đường, những hàng cây thấp rậm rạp. Cô sợ cây cối che khuất tầm nhìn, nên thỉnh thoảng lại đứng lên, ngó nghiêng như một chú vượn cáo.

Trời tối dần, học sinh thưa thớt. Bạch Nhược Linh thở dài, nghĩ rằng hôm nay sẽ không gặp được cậu ấy.

Đúng lúc cô định ra bến xe buýt, Diệp Tinh Du bước ra từ cửa hàng đ ĩa.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 33: Chương 33



Trong bóng tối, gương mặt cậu ấy u ám.

"Diệp Tinh Du?" Cô vui mừng, gọi lớn và chạy đến.

Cậu ấy đứng im, nhìn chằm chằm vào cô.

"Sao vậy?" Cô cố tỏ ra bình thường. "Cậu đi đâu thế? Sao lại ra từ đó?"

Gương mặt cậu ấy lại mang vẻ xa cách của đêm qua. Không chỉ vậy, còn có chút... dò xét?

Cậu ấy nhìn cô như một người xa lạ.

"Ừm..." Không đợi được câu trả lời, cô ngượng ngùng vuốt v3 chiếc khăn quàng cổ đỏ mềm mại trên cổ. "Tớ nhiệt tình quá làm cậu sợ à? Sao hôm nay cậu không đến trường? Tớ tìm cậu cả ngày. Hôm qua, cậu có tâm sự gì đúng không? Có lẽ tớ giúp được cậu..."

"Không có gì." Cậu ấy nói.

Bạch Nhược Linh cảm thấy giọng cậu ấy gượng gạo.

Cậu ấy không muốn nói về chuyện đánh nhau với Con Gián.

Thái độ ấy khiến cô khó mở lời. Cô bất an: "Cậu sao vậy? Sao tớ thấy cậu như đang... xa lánh tớ?"

"Không phải. Tớ..." Cậu ấy nhìn đi chỗ khác, nhíu mày khó chịu, một lúc sau mới nói: "Bây giờ tớ rất rối. Tớ... không biết phải nói thế nào..."

"Ý cậu là sao?" Cô lo lắng hỏi.

"Tớ cũng không biết. Nhưng cậu... đừng tìm tớ nữa được không? Bây giờ tớ rất rối, không biết phải làm gì..."

Cậu ấy là người chủ động đến gần cô, giờ lại bảo cô đừng tìm cậu ấy?

"..." Vẻ vui vẻ trên mặt Bạch Nhược Linh tan biến. Nụ cười của cô vụn vỡ cùng với chút kiêu hãnh còn sót lại.

Cô mấp máy môi, mắt đỏ hoe: "Tại sao? Sáng hôm qua vẫn bình thường mà?"

"Xin lỗi, là tại tớ..."

"Chẳng lẽ..." Cô ngập ngừng. "Chẳng lẽ... cậu tin những lời họ nói?"

Cô không đợi câu trả lời của cậu ấy.

Những lời nói cay nghiệt kia lại vang vọng trong đầu cô.

Bạch Nhược Linh cảm thấy tủi thân tột độ, cổ họng nghẹn ứ: "Diệp Tinh Du, nếu tớ giải thích, cậu có nghe không? Hôm nay tớ đã trải qua một ngày tồi tệ. Tớ cứ nghĩ, cậu sẽ tin tớ. Hôm qua, cậu còn an ủi tớ mà?" Nước mắt cô trào ra, cô muốn nắm lấy áo cậu ấy: "Tớ không phải loại người đó. Là bọn họ..."

"Cậu làm gì vậy?" Cậu ấy giật mình, hất tay cô ra.

Lực tay cậu ấy quá mạnh, Bạch Nhược Linh không hề phòng bị, ngã xuống đất.

"A!" Cô kêu lên, bàn tay rách toạc, đau rát.

"Này... Cậu không sao chứ?" Cậu ấy hối hận, vội vàng đưa tay đỡ cô.

"Này! Cậu làm gì vậy?"

Một tiếng quát lớn vang lên. Một người đàn ông béo, mặc áo cảnh sát, chạy đến.

Diệp Tinh Du rụt tay lại, hoảng sợ, không nói được lời nào, quay người bỏ chạy.

"Này, cậu định cướp giật hả? Sao lại chạy? Mẹ kiếp, gặp lại cậu, cậu c.h.ế.t chắc! Tuổi trẻ không lo học, lại đi bắt nạt con gái nhà lành?"

Viên cảnh sát trung niên đầy vẻ uy nghiêm. Sau khi mắng bóng lưng cậu ấy, ông ta cúi xuống, đỡ Bạch Nhược Linh dậy: "Cháu gái, có sao không? Bị thương rồi? Tên cướp đó là học sinh trường cháu à?"

Bạch Nhược Linh cắn môi, nước mắt tuôn rơi. Cô run rẩy, tay chân lạnh ngắt.

Khi bị đẩy ngã, cô đã thấy rõ vẻ mặt của Diệp Tinh Du. Một nỗi sợ hãi không giấu giếm.

Cậu ấy ghét cô đến vậy sao? Như thể cô là một thứ virus bẩn thỉu.

"Này, cháu gái, đừng khóc nữa. Chú bù tiền cho cháu. Đáng thương quá... Khóc nữa sẽ không xinh đẹp đâu." Viên cảnh sát vụng về an ủi, còn móc tiền túi ra.

"Cậu ấy không... không... không cướp tiền của cháu..." Cô nức nở: "Cậu ấy chỉ... chỉ... chỉ là rất ghét cháu..."

"À..." Viên cảnh sát lúng túng.

Hóa ra là cãi nhau giữa đôi tình nhân trẻ.

Ông ta không biết an ủi thế nào, đành nói: "Thôi nào, thôi nào. Loại trai hư đó, ngoài đẹp trai ra thì có gì đáng để cháu thích? Còn khóc vì cậu ta nữa chứ. Thật là... Bỏ cậu ta đi. Đừng khóc nữa. À... Ý chú là, học sinh cấp ba yêu đương làm gì, phải chăm chỉ học hành mới đúng."

Càng an ủi, Bạch Nhược Linh càng khóc nức nở. Cô lẩm bẩm điều gì đó, ông ta không nghe rõ.

Ngay lúc đó—

"Ơ, em gái. Sao em lại ở đây? Sao em lại khóc?"

Viên cảnh sát quay đầu, thấy một người đàn ông cao gầy, đeo kính, đang đến gần.

Bạch Nhược Linh lau mặt, hít sâu, rồi lên tiếng: "Anh Hiến."

"Cảnh sát, cô bé này là hàng xóm của tôi. Em gái, em có chuyện gì vậy?" Từ Mục Hiến tỏ vẻ quan tâm.

Viên cảnh sát nheo mắt nhìn ông ta: "Anh là người báo cảnh sát, đúng không? Anh là Từ Mục Hiến?"

"Này này, anh là cảnh sát Trương Bân, đúng không?" Từ Mục Hiến phấn khích: "Anh tài thật đấy, nghe giọng đã nhận ra tôi. Vất vả cho anh rồi, làm phiền anh đến đây. Tôi sắp bị người phụ nữ kia làm phiền đến c.h.ế.t rồi..."

"Không vất vả." Trương Bân lạnh lùng cắt ngang.

"Ơ?"

"Tôi cũng ở chung cư Lâm Đường. Tiện đường về nhà."

Trong khoảnh khắc, Bạch Nhược Linh, dù đang khóc đến quên cả bản thân, cũng chợt nảy ra một ý nghĩ:

Trùng hợp vậy sao?

Xe buýt đến rồi đi, Từ Mục Hiến không lên xe. Thay vào đó, ông ta nhiệt tình mời Trương Bân và Bạch Nhược Linh vào quán chè.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 34: Chương 34



"Ngày mai, sau khi tan làm, chúng ta cùng nhau đi bắt con điên kia. Muộn một ngày cũng không c.h.ế.t ai. Đều là hàng xóm, tôi mời mọi người." Từ Mục Hiến hỏi: "Cảnh sát Trương, anh muốn ăn gì? Rượu hoa quế ở đây ngon lắm, anh thử xem. Còn em gái?"

Bạch Nhược Linh vẫn còn nức nở, yếu ớt nói: "Cho em một phần tào phớ nhỏ thôi ạ."

Bình thường, cô sẽ không đi ăn cùng anh Hiến. Họ không thân thiết.

Nhưng có cảnh sát ở đây, cô cảm thấy an toàn hơn. Hơn nữa, cô đang rất cô đơn. Cô cần trò chuyện, dù chỉ là với một người hàng xóm không mấy thân quen.

"Được, gần đây tôi bị nóng trong người, hôm nay phải giải tỏa một chút." Từ Mục Hiến vừa trả tiền vừa nói: "Cảnh sát Trương, tôi nghe nói tầng trên có người mới chuyển đến, nhưng chưa gặp mặt."

Trương Bân chậm rãi nói: "Ừ. Tôi mới chuyển đến, lại đi sớm về khuya, không gặp cũng phải."

"Cảnh sát còn được phân nhà ở, ngon lành nhỉ."

"Ôi, làm cảnh sát bao nhiêu năm, vợ còn chưa có, được mỗi căn nhà. Còn nói là nhà ở khu có trường học, tôi có con đâu mà cần."

"Sao vậy?" Từ Mục Hiến tò mò: "Vì bận quá, không có thời gian tìm bạn gái à?"

Trương Bân im lặng một lúc, rồi cô đơn nói: "Thật ra là có. Nhưng lúc cưới, cô ấy đòi mua vòng tay long phụng, tôi không mua nổi, thế là chia tay. Lúc đó, tôi còn nghĩ mình may mắn, cảm thấy cô ấy ham tiền... Haiz, nói ra thật xấu hổ. Đáng đời tôi không có vợ."

Ông ấy liếc nhìn Bạch Nhược Linh. Nếu lúc đó mình cưới vợ, chắc con gái cũng lớn bằng cô bé này rồi.

Nếu con gái mình lớn đến tuổi này, nó cũng sẽ yêu đương sao? Nó sẽ thích cái loại mặt trắng chỉ được cái mã, rồi lại đau khổ sao? Liệu mình có đánh c.h.ế.t cái thằng nhãi không biết tốt xấu kia không?

Trương Bân không có con, nên khó mà hình dung được những cảm xúc mãnh liệt này.

Từ Mục Hiến gặp được người đồng cảnh ngộ, cảm thấy đồng cảm sâu sắc: "Chắc là duyên số chưa tới, đành chịu thôi!"

Ông ta quay sang, thấy Bạch Nhược Linh vẫn còn khóc, liền an ủi: "Em gái, đừng khóc nữa. Bị bắt nạt ở trường còn có người thấy, ra xã hội rồi, bị bắt nạt cũng chẳng ai hay, còn bị chèn ép đến nghẹt thở ấy chứ. Em cứ nghĩ thế này đi, những đứa bắt nạt em bây giờ, sau này cũng bị người khác bắt nạt thôi. Xã hội mà, luôn có mặt tàn khốc."

Những lời cuối của ông ta nghe như một lời răn đe, đầy ẩn ý.

Trương Bân nghe vậy, khẽ thở dài, như đồng tình, như bất lực.

"Nhưng em nghĩ, con người không nên chấp nhận sự bắt nạt, mà phải phản kháng hoặc chấm dứt nó."

Cô gái yếu ớt nói, "Không ai có thể làm ngơ sau khi bị bắt nạt, phải giải quyết. Nếu không dám phản kháng, chỉ có thể trút giận lên người yếu thế hơn. Cuối cùng, sẽ thành hiệu ứng đá mèo. Bố mẹ bị sếp mắng, về nhà mắng con, con lại đá mèo. Nếu xã hội cứ như vậy, trẻ em và thú cưng sẽ thành đối tượng tấn công của mọi người."

"Wow, em gái, em hiểu biết thật đấy." Từ Mục Hiến nhìn cô.

Trương Bân cũng ngạc nhiên: "Nói thì hay, nhưng cháu có chắc sẽ ngăn chặn sự bắt nạt ở mình không? Nếu có cơ hội trả thù, cháu có kiềm chế được không?"

"Vâng, cháu làm được." Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng đầy sự tin tưởng.

"Em gái kiên cường thật... Tôi thì không. Tôi nhát gan..." Từ Mục Hiến quay sang hỏi Trương Bân: "Cảnh sát Trương, nếu bắt được con điên kia, anh định xử lý thế nào?"

Trương Bân ấp úng: "Tôi sẽ liên lạc với người nhà cô ta. Nhưng tôi thấy cô ta cũng không làm gì anh. Anh vẫn ổn mà."

"Nói nhảm! Con điên đó ám ảnh lắm. Mấy đêm rồi tôi mất ngủ. Anh không tin, cứ hỏi em gái đây. Em gái cũng gặp cô ta rồi, đáng sợ lắm đúng không?"

Bạch Nhược Linh gật đầu: "Chị ấy... hơi đáng sợ, hơi giống..." Cô nghẹn lời.

Từ Mục Hiến nhanh nhảu: "Giống ma."

Bạch Nhược Linh rùng mình, cúi đầu.

Cô lại nghĩ đến tòa nhà kỳ lạ kia, những người rơi xuống, và tiếng khóc nửa đêm bí ẩn...

Trương Bân nhai xong viên mochi, cười khẩy: "Thế giới này làm gì có ma. Tôi sống từng này tuổi, chưa bao giờ thấy. Nếu có, tôi cũng muốn mở mang tầm mắt."

Từ Mục Hiến bất lực: "Cảnh sát Trương, anh là cảnh sát mà. Người xưa nói, cảnh sát có dương khí nặng, khó gặp ma lắm." Ông ta nói thêm: "Mấy ông như đại ca Quan cũng vậy."

Bạch Nhược Linh dè dặt lên tiếng: "Hồi bé, bà nội em nói, thấy ma thì đừng kể cho ai, nếu không người đó cũng gặp ma."

Từ Mục Hiến giật mình, rồi nói ngay: "Đừng lo. Con điên kia không phải ma. Chúng ta đều thấy cô ta mà. Chắc là bệnh nhân tâm thần thôi."

"Được rồi." Trương Bân đặt bát xuống: "Đi thôi. Đừng lỡ chuyến xe buýt tiếp theo."

Bạch Nhược Linh vội vàng ăn nốt miếng cuối cùng, đi theo họ.

Từ Mục Hiến lắm lời, luôn tìm chuyện để nói: "Em gái, cái khăn này đẹp hơn, tôn da em đấy."

Bạch Nhược Linh nắm chặt khăn, sắc mặt càng u ám.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 35: Chương 35



Ba người lên xe buýt. Bạch Nhược Linh và Từ Mục Hiến theo phản xạ nhìn xuống cuối xe—không có ai.

Từ Mục Hiến thở phào: "Xem ra cô ta chỉ canh giờ 7 giờ 30 phút thôi."

Trương Bân hờ hững gật đầu: "Vậy mai chúng ta lại đến xem."

Xe đến bến, không có gì xảy ra. Trương Bân dừng lại dưới đèn đường trước tòa nhà, hất cằm: "Hai người lên trước đi. Tôi hút điếu thuốc."

Khi hai người khuất bóng trong tòa nhà, ông ta mới châm thuốc.

Trời đã tối. Trương Bân nhả khói. Bóng dáng to béo của ông ta in trên mặt đất như một tảng đá tròn.

Ông ta xoa bụng, nghĩ rằng đến lúc giảm cân rồi.

Hồi còn học trường cảnh sát, vòng eo của ông ta chỉ 66 phân.

Khi ấy, tuổi trẻ hừng hực, tưởng mình sẽ không già. Ai ngờ, chớp mắt đã đến tuổi này.

Khi tàn thuốc, trong làn gió mát, ông ta thấy một bóng người còng lưng, chậm rãi vào sân—một ông lão.

Ông lão đội mũ lưỡi trai bóng loáng, mặc quần áo kiểu Trung Hoa, ống quần buộc gọn, bước từng bước run rẩy.

Trương Bân nhả khói, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, ông ta cười, chào: "Ông ơi, muộn thế này mới về ạ?"

Ông lão liếc ông ta, không nói gì, tiếp tục bước vào.

Đến gần, Trương Bân thấy mặt ông lão không già đến mức đi đứng run rẩy vậy. Ông ta bước tới: "Ông ơi, nhìn ông lạ quá. Tôi biết gần hết người ở đây. Ông ở tầng mấy ạ?"

Ông lão dừng lại, nhìn ông ta khó chịu: "Tôi là chồng Vương Liễu Thi. Cậu là ai?"

"À à. Hóa ra ông là chồng bà Vương. Trước giờ tôi chưa gặp ông. Tôi mới chuyển đến giữa năm, ở tầng ba, dưới tầng nhà ông. Tôi là Trương Bân, cảnh sát ạ."

Ông lão nhìn ông ta kỳ lạ, rồi mặc kệ, bước lên cầu thang.

Hình như ông lão kẹp thứ gì đó giữa hai ch@n, khiến bước chân không rộng được.

Trương Bân chán nản sờ mũi.

Ngay lúc đó, một bóng người nữa bước vào sân. Trương Bân lập tức đứng thẳng người, nhíu mày, ném tàn thuốc, quát: "Này?! Cậu đến đây làm gì?!"

Diệp Tinh Du đang thở d ốc, như vừa chạy về.

Thấy Trương Bân, cậu ta giật mình: "Cháu... cháu sống ở đây..." Dừng lại, cậu ta trừng mắt nhìn ông: "Chú làm gì ở đây?"

Thấy bộ dạng cậu ta, Trương Bân vừa tức vừa buồn cười, mắng: "Thằng nhóc này, cậu hỏi ai thế hả? Tôi cũng sống ở đây."

Diệp Tinh Du cảnh giác nhìn ông, trầm giọng hỏi: "Nhược Linh đâu?"

Trương Bân sực nhớ ra cậu ta không phải kẻ cướp, chỉ là mâu thuẫn tình cảm, nhưng vẫn lạnh lùng cảnh cáo: "Người ta không quan tâm cậu nữa đâu. Tình cảm không hợp, dễ đến cũng dễ đi, đừng động tay động chân. Huống hồ các cậu còn là học sinh. Nếu còn lần sau, dù cậu là ai, tôi cũng không tha."

Diệp Tinh Du im lặng, trừng mắt nhìn ông, rồi rụt rè bước lên lầu.

Đến cửa nhà, cậu ta sững người.

Chiếc khăn quàng cổ đỏ buộc trên tay nắm cửa.

Cậu ta hiểu rõ ý nghĩa của việc trả khăn.

Một lúc sau, cậu ta đột nhiên giơ tay tát vào miệng mình, vẻ mặt đau khổ.

"Mày ngu thật." Cậu ta tự mắng.

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang. Trương Bân đã hút xong thuốc, hừ một tiếng, bước lên lầu.

Cậu ta vội vàng tháo khăn, mở cửa vào nhà.

Trương Bân bước lên, liếc nhìn cánh cửa nhà Diệp Tinh Du vài giây, rồi tiếp tục lên lầu.

Đến nhà mình, ông ta lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo quỷ dị lan tỏa, như đóng băng thân nhiệt ông ta, khiến ông ta run rẩy!

Ông ta cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng!

Ánh mắt ấy như con sâu bò trên gáy ông ta. Ông ta quay phắt lại, nhìn quanh—hành lang tối đen, chỉ có ánh đèn đường hắt qua cửa sổ. Không có ai, nhưng cảm giác bị nhìn trộm là có thật.

Ông ta nhớ lại lời Bạch Nhược Linh:

"Thấy ma thì đừng kể cho ai, nếu không người đó cũng gặp ma."

Tim ông ta đập thình thịch, chân run rẩy. Dù là cảnh sát "dương khí nặng", ông ta cũng sợ hãi!

Đột nhiên, ông ta nhận ra điều gì đó, chậm rãi nhìn về phía cửa đối diện...

Mắt mèo nhà đối diện tối đen, nhưng khi ông ta nhìn, nó lại sáng lên.

Có người đang nhìn trộm sau cửa?!

Nỗi sợ hãi giảm đi, nhưng cảm giác rùng mình vẫn còn.

Ông ta mới chuyển đến, không biết nhà đối diện thế nào, có sở thích nhìn trộm hay không?

Ông ta vội vã mở cửa, bước vào nhà.

Cánh cửa khép lại, hành lang lại chìm trong tĩnh mịch.

Cuối thu, bên ngoài cửa sổ, đến cả tiếng côn trùng cũng im bặt.

Tĩnh lặng đến mức, Bạch Nhược Linh có thể dễ dàng ghé tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Sau khi thấy Diệp Tinh Du về nhà qua cửa sổ, cô chạy vội ra cửa, lắng nghe: Cô nghe thấy tiếng cậu vào nhà, tiếng Cảnh sát Trương huýt sáo bước lên lầu, và tiếng cậu đứng lặng trước cửa nhà mình một lúc lâu.

Cô đứng thẳng người, tự hỏi mình đang làm gì.

Hành động này thật đáng xấu hổ.

Ngay cả cô cũng tự ghét bỏ chính mình.

Căn nhà vẫn ấm áp và thoải mái, nhưng đ ĩa bánh ngọt trên bàn vẫn nguyên vẹn—mẹ cô chưa đụng đến. Có lẽ sáng sớm mẹ vội đi làm, không kịp ăn.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 36: Chương 36



Cô cầm tờ giấy note lên, không có dòng ghi chú nào mẹ để lại.

Cô cầm bút, viết thêm vào: "Sao mẹ không ăn?"

Viết xong, cô cảm thấy buồn bã, không thể tập trung học. Cô nhắn tin cho Yến Tử.

Yến Tử trả lời ngay: "[Nhược Linh, tớ đang cày đêm tự học nè. Sao thế?]"

Bạn thân đang nỗ lực cho kỳ thi tốt nghiệp, Bạch Nhược Linh không biết mở lời thế nào. Cô đáp: "[Không có gì, nhớ cậu.]"

"[Tớ cũng nhớ cậu lắm!]"

Bạch Nhược Linh mỉm cười.

Dù không thể nói ra, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.

Cô ngã xuống giường, kiệt sức. Cô không còn tâm trạng làm gì.

Cô tự nhủ: "Đừng bỏ cuộc, Bạch Nhược Linh. Không được gục ngã. Phải đứng lên, thi vào trường đại học tốt nhất, làm mẹ tự hào, rồi rời khỏi cái nơi rác rưởi này. Bây giờ không được phạm sai lầm..."

Nhưng lời tự an ủi không hiệu quả, cô lại khóc.

Dù vẻ ngoài yếu đuối, Bạch Nhược Linh không phải người hay khóc. Cô rất kiên cường. Khi bố mẹ ly hôn, cô cũng không rơi lệ.

Nhưng lần này, nước mắt cô không ngừng rơi.

Người mang đến ấm áp cho cô, lại tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu. Cảm giác này còn đau khổ hơn khi Sơn Du mắng nhiếc cô, còn tức giận hơn khi Mộ Linh Nhi phản bội cô.

"Hức hức..." Cô nức nở, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rồi thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa—mẹ cô về.

"Mẹ... nhớ ăn bánh ngọt..." Cô mơ màng nói, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lẽ ra, cô nên vứt đống bánh ngọt của Diệp Tinh Du đi. Nhưng cô không muốn bỏ phí đồ ăn. Cô muốn mẹ nếm thử chúng.

Khi điều kiện sống khó khăn, con người khó mà giữ được lòng tự trọng.

"Hức hức..."

Tiếng khóc lại vang lên...

Như ngay bên tai...

Chẳng lẽ là tiếng khóc của cô?

Bạch Nhược Linh giật mình, tỉnh giấc!

Cô tỉnh táo, đầu óc như bị dội nước lạnh, như thể chưa từng ngủ.

Cô nhìn đồng hồ, 1 giờ sáng.

"Hức hức hức..."

Không phải cô khóc, mà là tiếng khóc mơ hồ, như có như không—

Tiếng khóc ma quái.

Chỉ nghĩ đến hai chữ đó, Bạch Nhược Linh đã sợ hãi tột độ. Cô bật dậy, chân trần chạy đi tìm mẹ.

Vừa mở cửa phòng ngủ, tiếng khóc biến mất.

Căn phòng tối om, tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô run rẩy, chậm rãi mở cửa phòng mẹ—

Phòng trống không, chăn gối gọn gàng.

Mẹ cô chưa về. Căn phòng lạnh lẽo.

Là cô nghe nhầm? Hay là...

Có người lạ vào nhà?

Ý nghĩ vừa thoáng qua, da đầu cô tê dại, toàn thân lạnh toát. Cô vội vã chạy về phòng, khóa chặt cửa, ôm chăn khóc nức nở. Nhưng vẫn không yên tâm, cô nắm chặt con d.a.o làm bếp dưới gối.

Sợ quá, sợ quá...

Lúc này, tin nhắn của mẹ đến:

[Hôm nay mẹ tăng ca, ở lại công ty. Con ngủ sớm nhé.]

Tay run rẩy, cô khó khăn gõ chữ "Vâng" trên điện thoại.

Gõ xong, cô khóc lóc cầu xin vào không khí:

"Xin cô, đừng ám tôi nữa..." Cô ôm đầu, giọng run rẩy vang lên trong phòng: "Tôi chưa từng hại ai, chưa làm chuyện xấu. Sao đến ma quỷ cũng muốn bắt nạt người tốt chứ..."

Khi tỉnh dậy, Bạch Nhược Linh nhận ra mình đã ngủ cả đêm với con d.a.o trong tay.

"A... Đau quá... Tê quá..." Hông, eo, vai cô đều đau nhức. Sau khi tắt báo thức, cô vẫn còn mơ màng.

Cô không nhớ mình ngủ từ lúc nào.

Rõ ràng sợ hãi, mà vẫn ngủ được...

Ngoài cửa sổ, trời âm u, nắng xám xịt, phòng tối tăm.

Cô xoa xoa chỗ đau, nhớ lại chuyện đêm qua.

Lần này, cô tức giận cầm dao, rón rén ra khỏi phòng.

Căn nhà vắng lặng, giày dép vẫn như cũ.

Cô cúi người kiểm tra khắp nơi, nhưng không có gì bất thường.

Nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.

Chẳng lẽ cô nghe nhầm?

Bạch Nhược Linh hạ d.a.o xuống, vẻ mặt nghi hoặc.

Đúng lúc này—"Hức hức hức..."

Não cô như đóng băng. Con ma này lợi hại vậy sao? Ban ngày ban mặt cũng dám xuất hiện?

Nhưng nhanh chóng, cô nhận ra tiếng khóc từ hành lang.

Cô mở cửa, tiếng khóc thảm thiết vọng lại từ hành lang. Cùng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, tiếng hét chói tai của người phụ nữ tầng dưới cũng rõ mồn một: "Cút đi! Anh còn dám về hả?! Anh còn mặt mũi về nhà sao? Đồ vô dụng! Khốn nạn!"

Tiếng trẻ con khóc ré lên, từng tiếng ngắn dài vang vọng khắp hành lang.

Bạch Nhược Linh bước ra, bám vào lan can, thò đầu xuống nhìn. Quả nhiên, người chồng tầng ba bị đuổi ra khỏi nhà. Người đàn ông gầy gò ôm quần áo và cặp công văn, cúi gằm mặt, lùi ra khỏi cửa.

Lúc này, cửa nhà đối diện cũng mở. Cảnh sát Trương xỏ dép lê bước ra.

Nhìn người đàn ông thảm hại, sự bất an vì bị theo dõi hôm qua của ông tan biến.

Chắc chắn người phụ nữ trong nhà đã nhìn ông qua mắt mèo tối qua.

Ông ta không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ người phụ nữ trẻ trong nhà: "Cô à, có chuyện gì vậy? Buổi sáng tốt lành, chuyện gì cũng dễ nói. Con bé vẫn đang khóc kìa..."

Bạch Nhược Linh không muốn hóng hớt, quay về nhà.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 37: Chương 37



Khi rửa mặt, thay quần áo xong, cô thấy Cảnh sát Trương vẫn đang khuyên người đàn ông kia: "...Có phải bị trầm cảm sau sinh không? Cậu phải giúp cô ấy chăm con. Phụ nữ không dễ đâu, chắc cô ấy bị áp lực quá lớn."

Bạch Nhược Linh khẽ chào: "Chú Trương."

Trương Bân mỉm cười gật đầu, nhưng vẫn nói tiếp: "Đàn ông phải gánh vác nhiều hơn. Nếu không, người ta lấy cậu làm gì..."

Bạch Nhược Linh tò mò, nhìn kỹ người đàn ông kia.

Anh ta rất đẹp trai.

Khác với vẻ đẹp trai mạnh mẽ của Diệp Tinh Du, anh ta đẹp kiểu yếu đuối, xinh đẹp, cao gầy, mặt trắng, môi đỏ, như thư sinh trói gà không chặt trong phim truyền hình. Vẻ mặt anh ta tủi thân và nhu nhược. Bình thường, người ta sẽ không thích kiểu dạy đời của Cảnh sát Trương, nhưng anh ta chỉ biết rụt rè đứng nghe, trông rất đáng thương.

Cô lắc đầu, bước xuống tầng hai, nghe thấy tiếng cửa nhà Diệp Tinh Du vang lên.

Lòng cô nghẹn lại. Cô bước nhanh hơn, từ con lười biến thành con nai nhỏ, nhanh chóng xuống tầng.

Khi ghét ai đó, cô sẽ tránh mặt, không cho mình cơ hội khó chịu. Đây là cách mới mà Bạch Nhược Linh nghĩ ra sau khi cách chiến thắng tinh thần thất bại.

Cô chạy chậm đến bến xe buýt, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Không biết là vì chạy hay vì sợ hãi.

Cô hít thở đều, nhìn chằm chằm vào biển trạm dừng, đếm những chỗ sơn bong tróc.

Chẳng bao lâu, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh, mùi nước hoa quen thuộc theo gió bay đến.

Cô căng thẳng.

Nhưng vẫn giả vờ không thấy.

"Nhược Linh..." Diệp Tinh Du lên tiếng. Cậu ta cũng chạy đến, đang thở hổn hển, nghiêng người nói chuyện với cô, trông rất khó khăn: "Tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu..."

Khuôn mặt tròn trịa lạnh lẽo trở nên trắng bệch. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào biển trạm dừng, cô giả vờ như không nghe thấy gì.

Chiến tranh lạnh kiểu trẻ con này, nhưng rất hiệu quả.

Diệp Tinh Du dừng lại, rồi nói: "Cậu... có nghe tớ nói không? Hôm qua... xin lỗi..."

Bạch Nhược Linh nhíu mày, mặt lộ vẻ chán ghét.

Xe buýt đến.

Cô coi cậu như không khí, bước lên xe.

Ha... Còn dám gọi cô là Nhược Linh?

Thân thiết lắm sao?

Hơn nữa, cậu ta đến làm gì? Coi cô là kiểu con gái bị bắt nạt, dỗ dành vài câu là quay lại sao?

"Nhược Linh!" Diệp Tinh Du lên xe theo cô: "Tan học tớ đợi cậu. Chuyện hôm qua, thật sự xin lỗi... Tớ không biết giải thích thế nào. Có lẽ cậu cũng không tin."

Hành khách ùa lên xe, cậu ta vẫn đứng trước mặt cô: "Tan học tớ đợi cậu nhé? Chúng ta đi cùng nhau? Tớ dẫn cậu đi xem một thứ!"

Bạch Nhược Linh hơi tức giận. Lòng cô bùng lên ngọn lửa vô hình!

Chuyện gì mà không thể nói thẳng?

Cô hay nghĩ cho người khác, nhưng cũng ghét người không biết nghĩ cho người khác.

Cô có thể trân trọng mối quan hệ vì chút ấm áp cậu ta mang lại. Nhưng cũng có thể cắt đứt vì sự thờ ơ của cậu ta.

Cô cũng có thể ích kỷ—ích kỷ một chút.

Cô quay đầu nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài cửa sổ, mặc kệ Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du ngơ ngác đứng trước mặt cô.

Lúc xuống xe, cậu ta vẫn bám theo: "Nhược Linh, quyết định vậy nhé. Tan học tớ tìm cậu được không?"

Cút đi. Cô không quan tâm.

Đến tượng đất cũng có ba phần đất, con cừu nóng giận cũng sẽ cắn người. Máu nóng của Bạch Nhược Linh đang sôi sục. Cậu ta càng dỗ dành, cô càng khó chịu.

"Này? Cậu làm gì vậy?" Một giọng nói vang lên. Bạch Nhược Linh quay đầu, thấy Hứa Bảo Nam đang kẹp cổ tay Diệp Tinh Du.

Hay lắm. Đúng là "họa vô đơn chí".

Cô nên xem ngày trước khi ra khỏi nhà.

Hứa Bảo Nam siết chặt tay. Cậu ta cười khẩy: "Sao lại quấy rầy bạn học lớp tôi?"

"Cậu..."

"Sao? Cô ấy ghét cậu, không thấy à?" Đôi mắt hồ ly nhỏ dài chứa ý cười lạnh. Hứa Bảo Nam vừa mừng vừa phấn khích: "Người ta không quan tâm, cậu còn dây dưa? Không có lòng tự trọng sao?"

Diệp Tinh Du không sợ Hứa Bảo Nam, ngẩng cao đầu, khiêu khích bước tới, rồi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hung dữ nói: "Liên quan gì đến cậu?"

Hai người cao bằng nhau, vóc dáng tương tự, giận dữ như gà chọi. Không ai sợ ai.

"Việc của cô ấy là việc của tôi. Tôi thích cô ấy."

"...?" Diệp Tinh Du nhìn cậu ta, vừa châm chọc vừa ngạc nhiên, cười nói: "Vậy cậu mặt dày thật. Cậu là người không có tư cách thích cô ấy nhất!"

Hứa Bảo Nam cứng mặt, rồi đáp: "Vậy cậu thì sao? Không giống tôi sao? Hôm qua tôi thấy cậu đẩy cô ấy. Đồ hèn nhát như cậu có tư cách à?"

Chuyện hôm qua quá đột ngột. Cậu ta trốn gần đó, định đỡ Bạch Nhược Linh. Ai ngờ lại có cảnh sát đến trước.

Hứa Bảo Nam khó chịu cả đêm. Nếu cậu ta đến gần hơn...

Diệp Tinh Du hung dữ: "Cậu biết cái gì? Tôi sẽ tự giải thích với cô ấy. Nhược Linh..."

Cậu ta quay lại, thì thấy cô đã đi mất. Cô không muốn xem trò hề này.

Diệp Tinh Du bực bội, hất tay khỏi Hứa Bảo Nam.

"Tôi cảnh cáo cậu. Đừng quấy rầy cô ấy nữa!" Hứa Bảo Nam hét.

Diệp Tinh Du không quay đầu, giơ ngón giữa.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 38: Chương 38



Khuyên nhủ Hàn Huống xong, Trương Bân không biết anh ta hiểu được bao nhiêu.

"Cảnh sát Trương, tôi... tôi đi làm đây." Hàn Huống đứng thẳng người, không còn ủ rũ.

"Hàng xóm cả, xưng hô thế nào?" Trương Bân hỏi.

"Tôi là Hàn Nho, Nho trong nho nhã..." Anh ta không dám nhìn thẳng người khác. Vẻ ngoài nhu nhược, dễ bị bắt nạt.

Trương Bân vỗ vai anh ta, tổng kết: "Được, cậu Hàn. Phụ nữ ấy mà, chỉ cần cậu quan tâm, dỗ dành là được!"

Hàn Huống ủ rũ đi xuống tầng, không nói gì.

Trương Bân định về phòng, thì thấy bà Vương tầng bốn đi xuống.

"Bà ạ. Sáng sớm đi đâu vậy?" Trương Bân chào bà cụ.

Ông ta biết bà. Bà tên Vương Liễu Thi. Lần trước, ông ta giúp bà xách đồ từ siêu thị về.

Vương Liễu Thi nói giọng địa phương nặng: "Đi xem phim. Sáng nay chiếu 'Người Nhện' miễn phí."

Trương Bân thấy buồn cười. Bà cụ lớn tuổi mà vẫn thích "Người Nhện".

"Bà đi cẩn thận." Trương Bân định về phòng, rồi quay lại hỏi: "Ông nhà không đi cùng bà ạ?"

Trong hành lang mờ tối, bà cụ dừng bước. Bà quay lại, nhìn Trương Bân ngạc nhiên: "Cậu nói gì?"

"Chồng bà ấy ạ. Hôm qua tôi gặp ông ấy."

Vương Liễu Thi nói khàn khàn: "Nói bậy. Chồng tôi mất mười năm rồi."

Ngồi trong đồn công an, Trương Bân cảm thấy ớn lạnh từng cơn.

Lời nói của Vương Liễu Thi khiến ông ấy càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Đã mất được 10 năm rồi? Vậy hôm qua, người ông ấy gặp là ai? Quỷ sao?

Lại nói, tư thế bước đi của ông lão kia quả thật rất kỳ quái...

Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì trên đảo có một tục lệ khi làm tang lễ. Đó là lúc hạ táng sẽ dùng dây thừng trói đùi t.h.i t.h.ể lại, bởi vì họ sợ t.h.i t.h.ể sẽ chạy lung tung sau khi vùng dậy...

Ngay lúc ông ấy đang sợ hãi và đổ mồ hôi lạnh thì đồng nghiệp lại gọi: “Anh Bân, anh giúp em bên kia một chút... Em, em phải đi WC...”

Đúng thế. Công việc sẽ không cho ông ấy thời gian suy nghĩ kỹ càng hơn, bởi vì đồn công an thật sự rất bận rộn.

Ở một chỗ nhỏ bé như nơi này, mỗi ngày đều có vô số chuyện xảy ra.

Một đôi tình nhân đến báo án. Cô gái nói người môi giới đột nhiên dùng chìa khóa dự phòng và đột nhập vào phòng trọ của họ.

Một bà cụ tóc bạc phơ đến báo án, nói túi của mình bị người khác trộm rồi.

Cảnh sát mặc thường phục nhận được báo cáo, đã bắt được **. Hai người đều chắc chắn nói rằng họ đang yêu nhau...



Không quá lời khi nói rằng trung bình cứ 5 phút thì lại có một vụ.

Trương Bân không phải loại người lõi đời, sống không có lý tưởng. Mỗi một vụ, ông ấy đều xem xét cẩn thận và cố gắng hết sức để giúp đỡ những người đến báo án.

Cho nên, điều quỷ dị kia không thể không bị ông ấy tạm thời quên đi.

Hàng xóm trong tòa nhà đều đã đi làm và đi học. Gương mặt Từ Mục Hiến hốc hác. Nhưng vào buổi sáng âm u này, ông ấy cuối cùng cũng gặp được người bạn cùng phòng hiếm hoi!

"Thiên Nghi, em về rồi à?" Ông ấy nói, giọng xúc động, nước mắt lưng tròng, như chó con thấy chủ.

Liễu Thiên Nghi là y tá, kém ông ấy hai tuổi, sắp lên y tá trưởng. Vì thường xuyên trực đêm, cô ấy lúc nào cũng như bóng ma, quầng thâm mắt nổi bật.

Ông ấy gần như quên mất dáng vẻ ban đầu của cô, chỉ nhớ cô là cô gái tóc ngắn, quầng thâm mắt.

Bây giờ, ông ấy cũng có hai quầng thâm mắt to đùng như cô.

"Sao? Có gì nói nhanh..." Liễu Thiên Nghi uể oải thay giày.

Từ Mục Hiến không tìm được người thuê chung, lại sợ nữ quỷ, nên cầu xin: "Em đừng chuyển đi được không? Anh giảm tiền nhà. Một tháng chỉ cần một nghìn tệ."

Liễu Thiên Nghi động lòng một giây, rồi từ chối ngay: "Không được. Tôi không chịu được WC và bếp nữa, kinh khủng. Nửa năm nay, lần nào tôi cũng phải cọ bồn cầu. Anh không thấy ngại sao?"

"Anh sẽ dọn dẹp, cọ bồn cầu, sạch sẽ hết, được không? Hoặc anh miễn tiền nhà, đợi anh tìm được người thuê mới em hãy đi, được không? Chắc sẽ nhanh thôi."

Liễu Thiên Nghi thay giày xong, nhìn ông ấy kỳ lạ: "Anh có ý gì? Nói thẳng đi."

"Anh... anh sợ sống một mình."

"Thôi đi, anh điên à! Tránh ra, tôi buồn ngủ, phải đi ngủ bù."

"Buổi tối em không về, không biết..." Từ Mục Hiến căng thẳng, nói nhỏ: "Gần đây, căn hộ của chúng ta bị ma ám..."

Cô ấy dừng lại, nghiêng đầu nhìn Từ Mục Hiến: "Ma ám?"

"Ừ. Hoặc là người tâm thần, nhưng cô ta cứ bám lấy anh. Anh sợ lắm. Em có dương khí, ở lại với anh được không?"

Liễu Thiên Nghi đánh giá ông ấy, rồi chửi "đồ điên", vào phòng, khóa cửa.

Từ Mục Hiến bị từ chối, ngượng ngùng một lúc, rồi đi làm.

Ông ấy bất lực, chỉ còn hy vọng Trương Bân đủ mạnh, bắt được người phụ nữ kia!

Nhưng đến tối mịt, vẫn không thấy bóng dáng người phụ nữ.

Đúng 7 giờ 30 phút, ông ấy đưa Cảnh sát Trương lên xe buýt, nhưng hàng ghế sau trống trơn.

Ông ấy xấu hổ, mồ hôi đầm đìa, lắp bắp: "Cảnh sát Trương, tôi không lừa anh đâu. Cô bé kia cũng thấy mà... Tôi không báo cảnh sát giả đâu! Tôi thề!"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 39: Chương 39



Trương Bân nhìn quanh hành khách, thản nhiên nói: "Không sao. Từ hôm nay, tôi sẽ đi chuyến xe này với cậu."

"Thật sao?" Từ Mục Hiến mừng rỡ: "Nhưng như vậy có phiền anh quá không?"

"Không đâu. Vì dân phục vụ mà."

Từ Mục Hiến vui vẻ: "Vậy ngày nào tôi cũng đợi anh."

Khi họ đang nói chuyện, một người bước lên xe. Dù xe tối, vẫn thấy chàng trai cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, giống ngôi sao. Giống Bạch Nhược Linh, khó quên.

Trương Bân nhận ra ngay, cậu học sinh ở cùng tòa nhà.

Ông ta nhíu mày.

Diệp Tinh Du cũng thấy họ, nhưng không nói gì, tìm ghế trống ngồi xuống.

Cậu ta không thấy Bạch Nhược Linh.

"Này, Cảnh sát Trương, sao vậy?" Từ Mục Hiến thấy ông ta nghiêm mặt, xanh xao, khó hiểu hỏi: "Anh không khỏe sao?"

"Có chuyện..." Trương Bân ôm cánh tay, vẻ mặt mệt mỏi, như bệnh.

"Chuyện gì?" Từ Mục Hiến căng thẳng nhìn cuối xe, người tâm thần kia không có, ông ta hỏi tiếp: "Chuyện gì vậy?"

Trương Bân lắc đầu, không nói gì.

Nhưng trong lòng ông ta tự nhủ:

Hình như mọi chuyện quá trùng hợp.

Trời tối mịt. Càng gần đông, trời càng chóng tối.

Tránh được Diệp Tinh Du, Bạch Nhược Linh thở phào nhẹ nhõm.

Cô không muốn gặp cậu ta. Người ghét thì không nên gặp.

Cô lên cầu thang, đèn cảm ứng hành lang hỏng hai ngày nay.

May mà đèn đường vẫn sáng, cô mờ mịt thấy bậc thang.

Bạch Nhược Linh nghĩ, đợi mẹ về, sẽ tìm quản lý sửa.

Cô rón rén lên tầng bốn, thấy cửa nhà đối diện mở toang. Bà Vương khom người tìm đồ trong tủ giày.

Nghe tiếng động, bà nhìn Bạch Nhược Linh, giọng khàn khàn: "Cô bé về rồi à?"

Bà Vương không phải người đảo, nên gọi cô là cô bé.

Bạch Nhược Linh gật đầu: "Bà ra ngoài ạ?"

"Ừ. Tối nay chiếu lại 'Titanic' miễn phí."

Bạch Nhược Linh cười: "Bà cũng thích 'Titanic' ạ."

"Không có gì làm, xem cho vui." Bà Vương chậm rãi lấy bình nước và sổ tay từ tủ giày, bỏ vào túi vải.

Bạch Nhược Linh quay đi, định mở cửa, bỗng cảm thấy m.á.u toàn thân đông cứng!

Cảm giác quỷ dị quen thuộc lan từ bắp chân lên, tóc gáy dựng đứng, lưng lạnh toát.

Cô quay lại, thấy bà Vương chậm rãi đóng cửa!

Thấy cô nhìn mình kỳ lạ, Vương Liễu Thi hỏi: "Sao thế?"

"Bà... bà ở nhà một mình ạ?"

"Ừ... Không thì còn ai." Bà vịn tay vịn cầu thang, bước xuống: "Không nói chuyện nữa, muộn là phim chiếu mất. Cháu mau về nhà!"

Bạch Nhược Linh đờ đẫn gật đầu, nhưng vẫn hoảng sợ nhìn cửa nhà Vương Liễu Thi.

Để tiết kiệm điện, Vương Liễu Thi luôn tắt đèn khi ra ngoài. Nhưng cô vừa thấy bóng đen trong phòng khách nhà bà.

Đúng vậy. Cô không nhìn nhầm. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, bóng đen đó—đứng sau Vương Liễu Thi...

Hoảng sợ, cô nhận ra nguy hiểm. Cô quay lại, tay run rẩy, không thể nhét chìa khóa vào ổ...

Cơn ớn lạnh trào lên, cảm giác lạnh lẽo ở sống lưng rõ ràng hơn!

Cuối cùng cô cũng mở được cửa!

Cửa vừa mở, cô lao vội vào trong.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán—

Cô thở phào, như vừa thoát khỏi bẫy. Rồi tự nhủ, có lẽ chỉ là giá treo quần áo?

Đúng lúc đó, điện thoại reo.

—Số lạ gọi đến.

Cô nghe máy, giọng nhỏ: "Alo?"

"Alo..." Giọng khàn khàn, khó phân biệt nam nữ. Như người trong phòng vọng lại tiếng vang lớn. "Sao cô chạy nhanh thế?"

Tóc gáy Bạch Nhược Linh dựng đứng, cô lắp bắp: "Ngài... ngài nói gì?"

"Cô trốn sau cửa làm gì..."

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Bạch Nhược Linh kinh hãi, vơ lấy mọi thứ làm vũ khí.

Nhưng khi cô đưa camera điện thoại lên mắt mèo.

Không có ai bên ngoài.

Đúng lúc đó—

"Ầm ầm ầm!"

Trong phòng im lặng, tiếng gõ cửa chói tai!

Bạch Nhược Linh sợ phát điên...

Ma ám rồi!

Cô bị ma ám thật rồi!

Từ khi gặp anh Hiến, cô đã bị ám!!

Từ Mục Hiến thất vọng vì không bắt được người phụ nữ tâm thần.

Về nhà, ông ta nằm vật ra sô pha cũ, lòng rối bời...

Công việc không có tương lai. Đến giờ vẫn độc thân, không ai thích ông ta. Tiền kiếm được không đủ trả tiền nhà. Thậm chí, ông ta lấy hết can đảm làm quen người ta, nhưng lại là người tâm thần.

Đần độn, u mê. Ông ta biết, cứ thế này, cả đời cũng chỉ vậy. Sống không tôn nghiêm, không hy vọng. Như NPC trong thế giới này, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Nhưng ít nhất, phải sống sót bình yên. Bị người phụ nữ tâm thần quấy rối thì sao?

Ông ta không thể bình tĩnh. Nhìn căn nhà bừa bộn, ông ta quyết định dọn dẹp.

Ông ta thay tấm lọc máy hút mùi, lấy bàn chải thép cọ rửa. Rồi WC, phòng khách...

Xong việc, ông ta kiệt sức, như muốn tắt thở. Ông ta hy vọng Liễu Thiên Nghi nể tình mà ở lại thêm hai ngày...

Ông ta pha cà phê hòa tan, ngồi phịch xuống sô pha, mệt mỏi khuấy.

Với một nô lệ tư bản thâm niên như ông ta, cà phê không còn tác dụng. Ông ta uống vì thích mùi vị.

Ông ta đặt thìa, chuẩn bị uống.

Đang định uống—

Không, chờ đã...

Ông ta nhìn xoáy nước trong cốc cà phê.

Trên mặt nước, ông ta thấy mặt mình, và bên cạnh—

Có người từ phía sau ông ta chậm rãi thò đầu ra, mắt đỏ ngầu—
 
Back
Top Bottom