Ngôn Tình Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,821
0
36
cam-thu-nuoi-nhot-co-gai-nho.jpg

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Tác giả: Lạc Nguyệt Thất Thất
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Trạng thái:


Giới thiệu truyện:

======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ> tại truyenfull.vision ========
Thể loại: Hiện đại – Tương lai, đại thúc, loli, cường thủ hào đoạt, ngược nhẹ, ngọt sủng, HE.
Số chương: 169
Editor: TrangQA830810
Beta: Dâu Tây Nhỏ

Trầm Úy Lam, trong xóm ai cũng biết cô là một đứa ngốc tứ cố vô thân.

Ngày đó, bộ đội đặc chủng ghé thăm thôn Trầm Úy Lam, ở nhờ nhà cô.

Vào đêm người lính kia phải đi, trong phòng Trầm Úy Lam vang lên tiếng kêu thảm thiết...

Ngày hôm sau, Trầm Úy Lam mắt đỏ hoe cùng người đàn ông kia rời khỏi thôn!

Kỳ thực đó chính là câu chuyện con ngốc được cầm thú nuôi lớn....

_

Nhận xét: Nam chính cực kì BT, bạo lực, cặn bã, hoàn toàn là một con Cầm Thú nợ đánh. Mê gian, dụ gian, cường gian,… với một cô bé loli dễ thương. Con cầm thú này thừa dịp cônhóc còn nhỏ đã lên kế hoạch nuôi rồi ăn, đương nhiên, kèm theo cả tẩy não nữa.

Nữ chính, bị mọi người nói là con ngốc, nhưng thật ra lại không hề ngốc tí nào, thậm chí nàng có phần thông minh. Nàng mơ hồ nhận thấy âm mưu thâm độc của Cầm thú đã nhiều lần làm Cầm thú chưng hửng, ლლ có thịt trước mắt nhưng không thể ăn, bức Cầm thú phải tìm cách bắt cóc nàng về nhà...

Tiếc rằng, tuy nữ chính khá thông minh nhưng còn ngô nghê, chưa hiểu chuyện đời, nhưng không thể đấu lại tên cầm thú sành sõi kia được. Bị Cầm thú ăn đậu hủ hết lần này đến lần khác, chỉ có thể đỏ mắt uất ức.

Nhưng, có lẽ một phần vì nữ chính đã cô độc quá lâu, lâu đến mức khi Cầm thú cho nàng một chút ấm áp, dù biết nó sẽ ăn thịt nàng xương cốt không còn, nhưng vẫn Nghĩa Vô Phản Cố đi theo con Cầm thú cặn bã kia.​
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 1


Cách thành phố G rất xa, có một sơn thôn nhỏ, người trong thôn không tiếp xúc với bên ngoài, mỗi người đều thật thà chất phác, khuôn mặt luôn tươi cười xán lạn. Nhưng trong thôn có một ngôi nhà khá rách nát, là nơi ở của một cô bé mồ côi, cô bé không thích nói chuyện, chỉ có đôi mắt to đen nhìn thấy ai cũng tò mò chớp chớp, thấy có người khóc cô cũng khóc theo, thấy người khác cười cô cũng cười, hỏi cô bé muốn đi đâu, cô dùng tay chỉ chỉ nơi mình muốn đến rồi cười ha hả chạy đi.

Không có ai nghe được cô bé nói chuyện, nhưng mọi người trong thôn đều gọi cô là Uý Lam.

Cô bé mỗi lần nghe thấy “ Trầm Uý Lam “ chỉ nhẹ gật đầu. Cho dù khuôn mặt cha mẹ cô đã quên, nhưng không thể ngay cả tên họ mình cũng không biết. Một cô bé lẻ lo, sống dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ và tiếp tế của người dân trong thôn, tuy không khá giả gì, nhưng chỉ cần không ra khỏi thôn, cô cũng không bị đói chết.

Năm Trầm Uý Lam bảy tuổi, lẽ ra cô bé phải vào trường tiểu học trong thôn như mấy đứa trẻ cùng tuổi, nhưng Uý Lam vẫn ở nhà, giáo viên tốt bụng thấy Uý Lam đáng thương, nên cũng kéo cô đến trường, an bài một chỗ ngồi trong lớp cho cô, Trầm Uý Lam mặc dù nghe không vào, nhưng lại rất thích thú với tiếng phổ thông lưu loát dễ nghe của giáo viên.

Người trong thôn chủ yếu nói tiếng địa phương, Trầm Uý Lam vốn không thích nói chuyện, vậy mà vừa mở miệng lại dùng tiếng phổ thông trả lời. Trong thôn này có mấy người nói được tiếng phổ thông lưu loát. Mấy đứa nhỏ đều hâm mộ Uý Lam vô cùng.

Khi Trầm Uý Lam sắp học xong tiểu học, mặc dù thành tích không tốt, nhưng không có giáo viên nào trách mắng cô, Uý Lam giống như người suy dinh dưỡng, thân hình gầy trơ xương, quan hệ với các bạn trong trường lại không tốt, người lương thiện thì cười với cô, người ác ý lại khinh thường đánh cô một trận. Lúc đầu cô có không đề phòng bị đánh suốt, sau đó biết chạy như điên để né tránh. Trầm Uý Lam không muốn đi học, đọc sách thật đáng sợ, rất nhiều người bắt nạt cô.

Khi Trầm Uý Lam mười hai tuổi, theo lý đã vào trung học, nhưng do không có tiền, cô bé đóng cửa, suốt ngày nhốt mình trong nhà, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài người đến xem cô, hoặc tiếp tế đồ ăn cho cô.

Trong thôn cũng có người kết hôn sớm, nên khi Trầm Uý Lam mười lăm tuổi, bà mối bèn đến tìm cô.

Trầm Uý Lam nhìn bà mối Trương, gương mặt khó hiểu, cô chẳng biết kết hôn là cái gì, vì sao đến nói với cô, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cô đẩy bà mối Trương đi ra ngoài, nói “ Không lấy, không lấy “

Giọng cô bé này thật thanh thuý dễ nghe, bà mối Trương đành đen mặt quay về, nghĩ cũng phải, Trầm Uý Lam tuổi vẫn còn nhỏ. Trong thôn tiếp đón một người đàn ông lạ mặt, bộ dáng cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, khiến rất nhiều cô gái chưa lấy chồng trong thôn bị mê hoặc.Trầm Uý Lam đứng ở gần đó, bèn lén đi theo phía sau, nghe các cô gái bàn tán.

“ Bộ đội đặc chủng đó! “

“ Giải ngũ! “

“ Có chuyện gì vậy?”

“ Nghe nói bên thôn khác có người bị thương “

“ Bị thương à? “

“ Ừ đúng vậy “

“ Chỗ nào? “

“ Không cởi áo, mình làm sao biết được!”

Trầm Uý Lam cười thầm, nhón chân nhìn lén người đàn ông phía trước. Trầm Uý Lam không biết anh lớn lên có đẹp mắt hay không, nhưng vừa nhìn thấy cô bỗng khóc, âm thanh còn vang vọng, trưởng thôn nhất thời giận tím mặt, trừng mắt nhìn Trầm Uý Lam.

Đây là công binh, không đồng ý đưa đón, tự mình về nhà, sớm nhận được chỉ đạo từ bên trên, để cho thôn tiếp đãi đàng hoàng, ai ngờ con nhóc Trầm Uý Lam lại khóc lóc om xòm. Thấy người đàn ông liếc mắt một cái, Uý Lam bị doạ sợ, xoay người chạy về nhà.

Người đàn ông cao lớn uy vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của cô bé, một đoạn cổ trắng bóng đập vào mắt anh, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay màu đồng của mình, thật không thể so bì...

Người đàn ông đi theo trưởng thôn vào trong, ở nhà thôn trưởng dùng xong cơm chiều. Trưởng thôn đang buồn bực, ở thôn này ngoại trừ nhà Uý Lam, mấy nhà khác thật không có phòng trống để cho vị này ở tạm. Suy nghĩ một lát ông cũng quyết định “ Đi nhà Uý Lam vậy “ đúng là có nghèo một chút, nhưng tốt xấu gì vẫn có chỗ ngủ nha!
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 2


Đường nhỏ trong thôn buổi tối không có đèn đường, tối thui, trưởng thôn cầm theo đèn pin, chiếu thẳng về hướng đông của thôn đi tới. Trưởng thôn lau mồ hôi trên trán, nhà của Uý Lam thật là xa nha!

Trầm Uý Lam vừa ăn xong bát cơm nguội lạnh, bỗng nghe tiếng trưởng thôn gĩ cửa

“ Uý Lam, mở cửa “

Thôn trưởng đối với Uý Lam rất tốt, cô biết điều đó, nên vội vàng chạy ra, vui vẻ mở cửa, cánh cửa cũng quá cũ nát, âm thanh kẽo kẹt vang lên, làm người đàn ông có phần thương cảm.

“ Uý Lam “ Trưởng thôn xoa xoa đầu cô, hai mắt Uý Lam to tròn chớp chớp, hết nhìn trưởng thôn lại nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh.

Người đàn ông cao một mét tám sáu, so với người trong thôn cao hơn rất nhiều, Uý Lam ngước đầu lên nhìn, ở trong mắt cô, đây là một người khổng lồ.

Trưởng thôn cười nói “ Trong thôn không còn phòng trống, nhà con thì dư phòng, cho chú này ở lại mấy ngày được hay không?”

Chú? Trưởng thôn cũng hơi xấu hổ, người đàn ông này mới hai mươi sáu tuổi, còn Uý Lam mười lăm, lẽ ra ở tuổi này trong thôn đều gọi là anh, nhưng người này...trưởng thôn không biết làm sao, ho khan một tiếng.

Uý Lam cúi đầu, lúc sớm đã gặp qua người đàn ông này, anh ta lớn như vậy, khoẻ như vậy, nhìn vào liền biết không phải người tốt. Người trong thôn đa số đen sì, nhưng người này...đen không đen, trắng không trắng, màu da thật kỳ quái! Uý Lam tò mò quan sát anh một lúc, hàng mi dầy rậm, đen tuyền nhìn thật khác đàn ông trong thôn, còn cái mũi...thật là cao nha, người trong thôn đều tẹt lét.

Người đàn ông cũng quan sát cô bé phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy rằng cơ thể không đủ dinh dưỡng, da có hơi vàng, nhưng ánh mắt kia, tròn xoe, hai con ngươi đen láy sáng long lanh, tuy còn nhỏ, nhưng cũng thật có ý tứ.

“ Uý Lam! “ Trưởng thôn kêu lên một tiếng.

Uý Lam phục hồi tinh thần, chỉ chỉ vào hai gian phòng trong nhà, rồi chỉ một gian, lại chỉ về phía mình, chỉ gian còn lại, lắc lắc đầu không có ai ở, nhưng bên trong chỉ đặt một tấm ván mỏng manh làm giường. Mùa đông trời rất lạnh, trưởng thôn quên nghĩ tới vấn đề này.

Người đàn ông hờ hững nói “ Tôi không sao cả “ Anh chỉ về phía ba lô của mình, nó chứa rất nhiều quân y giữa ấm.

Trưởng thôn nói thêm vài câu, rồi hẹn “ Ngày mai tôi sẽ đưa chút chăn lại đây” nhìn người đàn ông gật đầu, trưởng thôn liền cứ vậy rời đi.

Uý Lam nhìn người đàn ông, rồi chạy nhanh về phòng mình, khoá cửa lại. Cửa như vậy có khoá hay không, có gì khác biệt, người đàn ông quan sát nhà Uý Lam một vòng, rách nát, chẳng còn chỗ nào tốt cả, Uý Lam ở phòng bên trái, bên phải là chỗ ngủ của anh. Người đàn ông mặc quần áo thật dày lên người, để giữ ấm, đeo ba lô lên đi vào phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ? Người đàn ông cười thầm, bên trong chỉ có một tấm ván giường, ngay cả chăn cũng không có. Một cái bàn gỗ màu đen cũ kĩ nằm trơ trọi, người đàn ông không muốn đặt ba lô lên đó, tuy tro bụi không phải rất nhiều, nhưng cũng thật dơ, anh cảm thấy cực kỳ ghét bỏ. Uý Lam trốn trong phòng không hé răng tiếng nào, nhìn cái chăn mình đang đắp, chăn của cô rất mỏng, nhưng đã nhờ nó vượt qua bao nhiêu mùa đông rét lạnh, cô lại nhìn về phía ngăn tủ cũ nát, bên trong kỳ thực còn một cái chăn, rất dày, nhưng mà...bà mối nói, cô cái gì cũng không có, nhưng muốn làm cô dâu vẫn phải cần có chăn đệm.

Một lúc sau, người đàn ông đến gõ cửa phòng Uý Lam, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm qua khe cửa hẹp. Gõ một lúc lâu, thấy cô bé bên trong không trả lời, người đàn ông đành phải nói.

“ Toilet ở đâu? “ Anh đã đi tìm xung quanh, căn bản không có.

Uý Lam ngẩn người, toilet? Bởi vì nhà cô cách chỗ đi vệ sinh rất xa, mỗi đêm cô chỉ để một cái thùng gỗ nhỏ dùng để đi tiểu, đại tiện thì giải quyết vào ban ngày. Uý Lam đứng dậy, ra mở cửa, ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông rồi nói.

“ Toilet rất xa.”
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 3


Úy Lam thật thích nhìn người đàn ông này mặc trang phục quân đội, cao lớn tráng kiện, từ xưa đến giờ đàn ông trong thôn đều thấp bé, gầy nhom, hẳn là chú này so với người thường phải lợi hại hơn rất nhiều.

Người đàn ông gật đầu “ Dẫn tôi đi”

Úy Lam nhíu mày, thấp giọng nói “ Bên ngoài lạnh lắm”

Lúc này người đàn ông mới chú ý đến căn phòng của cô bé, ở giữa phòng có đốt đống lửa nhỏ, căn bản chẳng đem lại tác dụng gì, trên giường còn có cái chăn rất mỏng, chưa chắc dày bằng bộ quân phục anh mặc trên người, đột nhiên anh có chút thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Anh đem cửa mở lớn, thấy bên trong còn nuôi rất nhiều gà vịt, cô bé này có vẻ rất lười, không chịu dọn dẹp phân trong chuồng, mùi hôi thúi xộc lên mũi, vẻ mặt anh tràn đầy ghét bỏ, quay đầu nhìn Úy Lam nói

“ Dẫn tôi đi “

Cô bé đành phải vớ chiếc áo nhăn nhúm khoác lên người cầm theo đèn pin bước đi. Cô bé thật nhỏ, người đàn ông vừa nghĩ vừa nhìn theo dáng người của cô, cô có thể làm con anh cũng được. Nhưng anh vẫn còn trẻ, sao có con lớn như vậy chứ, nghĩ đến con anh có chút mong chờ, cố gắng trở về thành phố G sớm, liền kết hôn, thì có thể lập tức sinh con.

Anh mắc tiểu đến bụng căng lên, v*t n*m t*nh cũng c**ng c*ng, lại thêm ý nghĩ lấy vợ sinh con, cự vật càng cứng thêm vài phần, anh hít thở sâu đem những xao động trong lòng ép xuống. Mấy năm trong quân đội, anh nín đến sắp hỏng! Đành chờ lúc ra khỏi thôn này....anh thật mong đợi, nhưng phải cố thêm vài ngày nữa xe mới tới đón anh.

Cơ thể Úy Lam run lợi hại, lạnh muốn chết! Cô đưa ngón tay chỉ về phía nhà gỗ có cửa khép hờ cách đó không xa, chính là nhà vệ sinh.

“ Chỗ đó, chú đi đi “ Úy Lam vừa nhảy lên nhảy xuống vừa nói.

Một mùi tanh tưởi khó ngửi bay tới, còn chưa bước vào anh đã chịu không được. Ánh đèn pin theo động tác của cô lóe lóe, chiếu vào mắt anh, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bé, dưới ánh trăng thật trắng nõn nà, khuôn mặt vì lạnh ửng đỏ, đáng yêu cực kỳ. Trưởng thôn từng nói, cô bé này hình như có chút ngây ngốc. Ngốc, sao anh lại không nhìn ra điểm ngốc của cô?

Úy Lam quay người đi nói “ Chú không đi, tôi về nhà đó “

Đối với cô bé không thích nói chuyện như Úy Lam, vậy mà hôm nay lại cùng người đàn ông xa lạ này nói nhiều như vậy. Người đàn ông xoay người, nhìn nhà vệ sinh trước mặt, anh nhăn mũi, đành bỏ qua chỗ đó tìm một gốc cây gần đây vậy.

Anh đem khóa quần kéo xuống, lấy ra v*t n*m t*nh bị nén căng đầy, thoải mái xả ra. Úy Lam đứng chờ có chút không kiên nhẫn, chưa đợi đến lúc người đàn ông đi ra, cô đã chạy về nhà.

Anh mỉm cười nhìn cô chạy đi mất, thầm than nhẹ, đúng là cô bé ngốc.

Đêm nay, người đàn ông thật khó ngủ, trời lạnh không nói, không khí xung quanh còn mang theo mùi hôi khó ngửi, đã vậy còn có chuột, không biết con chuột này chui ra từ chỗ nào, mang theo mùi thum thủm như thịt thối, thật kinh tởm, nó cứ chạy tới chạy lui trong phòng tìm thức ăn, có vẻ như rất đói bụng. Nhà cũng không có điện đóm gì, hoàn cảnh ủa cô bé này cũng thật thảm hại. Hai gian phòng cách nhau một tấm vách mỏng manh, bên kia có động tĩnh gì anh đều biết rất rõ, ngay cả khi cô bé hô hấp sâu cạn thế nào anh cũng dễ dàng nghe thấy.

Nửa đêm cô bé dậy đi tiểu, chạy đến một góc gần đó, kéo quần xuống, lại tụt q**n l*t nhỏ, lộ ra cặp mông trắng trẻo, ngồi xổm lên cái thùng, tiếng nước chảy ra nhè nhẹ. Người đàn ông vểnh tai nghe ngóng, trong lòng run lên từng hồi, bên đó vang lên tiếng gì?

Dòng nước rất nhỏ, va chạm với thùng gỗ, âm thanh vang lên khe khẽ, nhưng đối với người đàn ông trưởng thành, lại nhịn rất lâu như anh, nghe vào tai rất có lực hấp dẫn.

Anh đại khái đã đoán được đó là tiếng gì, nở nụ cười xấu xa, không biết khe hở kia hẹp đến cỡ nào, mà tiếng nước tiểu lại nhỏ xíu yếu xìu như vậy ....
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 4


Sáng sớm hôm sau, người đàn ông hắt xì một cái rồi bước ra khỏi phòng, thấy trên bàn để vài cái bánh bao, đây là thức ăn do một bác gái ở gần đây mỗi ngày đều đem đến tiếp tế cho cô.

Người đàn ông nhìn chung quanh nhà, hỏi “ Rửa mặt? “

Úy Lam chỉ vào cái thùng lớn trong góc “ Đằng kia “

Người đàn ông ngẩn người, nhỏ nhẹ hỏi “ Không phải có ống nước sao? “

Ống nước? Úy Lam nhìn đường ống nước ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận, hừ một tiếng, trả lời cộc lốc “ Trời lạnh, ống nước đóng “

Người đàn ông hít mắt chăm chú nhìn cô, mới lớn, mà tính khí thật nóng nảy. Úy Lam không thèm nhìn anh, cầm cái bánh bao rồi trốn vào trong phòng. Người đàn ông đành dùng nước trong thùng rửa mặt, vào mùa đông rét lạnh như vậy quả thật rất tệ, lấy bàn chải và kem đánh răng từ trong ba lô ra, rồi nhìn lại bàn chải đánh răng của cô bé, thở dài, đúng là cái nhà này chỗ nào cũng xài không được, ngay cả bàn chải đánh răng cũng vậy, người đàn ông nhanh tay vệ sinh cá nhân, sau đó gặm bánh bao lót dạ. Giữa trưa, trưởng thôn mang theo chăn bông tới, đứng ngoài gọi lớn

“ Này cậu ...”

Lúc này anh đang ở trong phòng đập chuột, mồ hôi lấm tấm, nghe tiếng trưởng thôn, đứng dậy đi ra ngoài. Trưởng thôn nhìn anh, rồi như chợt nhớ, chạy tới đem ống nước mở ra, lại chạy đi nhà bếp nhóm lửa. Con nhóc Úy Lam này rất lười, ghét nhất là nhóm bếp, huống hồ tiền điện thật mắc, Úy Lam không có khả năng chi trả...

Trưởng thôn cùng người đàn ông hợp sức đem con chuột g**t ch*t, vứt ra bên ngoài, mới thấy Úy Lam từ cửa phòng ló đầu ra, vui vẻ hỏi “ Giết được con chuột? “

Người đàn ông nhìn Úy Lam, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn, cười đến khóe mắt cong cong, trong đầu anh nảy ra ý nghĩ, nếu cô bé sinh ra trong thành phố, nói không chừng được nuôi rất tốt. Thấy đến giờ dùng cơm, trưởng thôn cứng rắn lôi kéo người đàn ông cùng Úy Lam đến nhà mình, Úy Lam chỉ đám gà vịt trong phòng nói

“ Con không đi, con phải ở đây...”

Trưởng thôn trừng cô một cái “ Lát trở về”

Thân thể nhỏ bé của cô bị lôi đi, người đàn ông bước đi phía sau, nhịn không được bật cười. Khó lắm trong thôn mới xuất hiện một người đàn ông cao lớn tuấn tú, cho nên dẫn tới không ít các cô gái chưa chồng kéo đến nhà trưởng thôn, có cả Tôn Hiểu Tuyết vừa đẹp người đẹp nết, mới mười tám tuổi, đã học xong cấp hai, hiện giờ đang giúp đỡ việc nhà nông cho gia đình, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt rất trắng, đàn ông trong thôn đều thầm thương trộm nhớ Tôn Hiểu Tuyết, bất quá mẹ Tôn Hiểu Tuyết đều khinh thường không để vào mắt, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một bộ đội đặc chủng, mẹ Tôn Hiểu Tuyết bảo cô cứ mặt dày đeo bám, nếu có thể theo người đàn ông đó trở về thành phố, đối với con là chuyện vô cùng tốt.

Tôn Hiểu Tuyết mười tám tuổi, cùng với Trầm Úy Lam mười lăm tuổi, so về số tuổi cũng không kém nhau bao nhiêu, nhưng so về dáng người, thật kém xa. Tôn Hiểu Tuyết cao một mét bảy, hai chân vừa thẳng vừa dài, tuy rằng bị quần áo che bớt phần nào, nhưng vẫn nổi bật trong đám người, mái tóc cô đen dài, rất khác so với người trong thôn.

Người đàn ông liếc qua một cái, liền dừng lại trên người Tôn Hiểu Tuyết, quả thật rất đẹp, nhìn xuống phía dưới, hai chân trắng nõn nà, đàn ông ai lại không thích chứ. Các cô gái đứng phía sau, cũng bắt đầu hâm mộ Úy Lam, đàn ông đẹp trai như vậy, vì sao lại ở trong nhà nó!

Úy Lam đi vào trong nhà, nhìn một bàn đầy thức ăn, con dâu trưởng thôn còn giết cả gà đãi khách. Cô lại nhớ tới bầy gà nhà mình, bà trước khi mất đã nói qua, trong nhà chỉ có mấy con gà con vịt, nhất định phải nuôi cho tốt, để chúng nó ấp thật nhiều gà con vịt con, như vậy Úy Lam mới không chết đói, Úy Lam luôn nhớ kỹ lời bà, nên ai cũng đừng mơ động vào gà vịt của cô.

Con dâu trưởng thôn hết nhìn Úy Lam, lại nhìn người đàn ông cười nói “ Chắc đói bụng rồi, mau vào dùng cơm “

Đúng là Úy Lam rất đói bụng, người đàn ông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, anh ngồi lên ghế, càn quét bàn thức ăn trước mặt, cắn nuốt từng ngụm lớn, kế bên anh, Úy Lam có chút từ tốn, chậm rãi ăn từng miếng một. Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nuốt của cô, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ - cô bé này không thích hợp sống ở nông thôn.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 5


Ở nhà thôn trưởng đến khi trời tối, Uý Lam có chút không yên, muốn trở về nhà, trưởng thôn thấy vậy định đứng lên đưa tiễn, người đàn ông liền xua tay.

“ Không cần, tôi cõng cô bé trở về là được”

Uý Lam cảm thấy lời nói này có chút khác thường, kéo góc áo người đàn ông nói “ Không cần đâu “

Trưởng thôn xuỵt một cái, ngăn lại lời cô nói, sau đó răn dạy “ Uý Lam, phải biết lễ phép “

Người đàn ông gật gật đầu, ngồi xổm xuống, nói với Uý Lam đang ở phía sau “ Leo lên “

Lưng người đàn ông thật rộng, nhìn vào cũng rất thoải mái, Uý Lam không nghĩ ngợi lung tung nữa mà bò lên, hai tay bắt lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng nói “ Về nhà thôi “

Trưởng thôn có chút ngượng ngùng vỗ vỗ đầu “ Làm phiền cậu! “

Người đàn ông lắc đầu, cõng trên lưng cô bé Uý Lam nhẹ tênh, từng bước đi về nhà. Con đường trở về không dài cũng không ngắn, nhưng với thể lực cường tráng của người đàn ông cũng không đáng bao nhiêu.

Uý Lam tựa đầu trên lưng người đàn ông, căn bản không chút buồn ngủ, hai chân mảnh khảnh cọ cọ trên người anh, rồi mở miệng hỏi

“ Chú tên gì? “

Người đàn ông ngẩn người, hơi thở nóng hổi của cô bé phun lên tai anh, có chút ngứa ngáy khó chịu, chọc người ta muốn phạm tội. Cô bé nhìn thật gầy, nhưng áp trên lưng lại rất mềm mại, cõng đến cả người anh cũng thoải mái theo.

Người đàn ông quay đầu nhìn cô, bắt gặp một đôi mắt to tròn đen láy, Uý Lam có chút chần chờ nói “ Không muốn trả lời “

Người đàn ông cũng không nói chuyện, bước đi có phần nhanh hơn. Uý Lam bắt đầu có chút mệt mỏi, dựa sát vào lưng người đàn ông, hai chân không nhịn được đong đưa tới lui, trên đùi anh bị cô đá trúng rất nhiều nhưng anh không lên tiếng, Uý Lam đành mặc kệ, nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ.

Tôn Hiểu Tuyết đứng cách đó không xa, nhìn người đàn ông cõng Trầm Uý Lam trên lưng. Anh cũng nhìn thấy Tôn Hiểu Tuyết, nhưng anh vốn không quen biết cô gái này, tự nhiên sẽ không cùng cô chào hỏi, một đường đi thẳng về phía trước. Tôn Hiểu Tuyết hít một hơi sâu, cầm đèn pin trong tay, chạy theo người đàn ông nói

“ Đường tối, tôi đưa hai người đi “

Người đàn ông đứng lại, Trầm Uý Lam cũng mở mắt ra, nhìn Tôn Hiểu Tuyết rồi nói “ Tôi cũng có đèn pin “

Mặt Tôn Hiểu Tuyết đỏ lên vì xấu hổ, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Người đàn ông trả lời “ Không cần “ Dứt lời, anh tiếp tục cõng Uý Lam đi về nhà, để lại Tôn Hiểu Tuyết đứng im tại chỗ, mắt có chút hồng.

Người đàn ông dừng lại bên cạnh nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề sinh lý, Uý Lam đem hai lỗ tai bịt lại, lùi lại một khoảng khá xa, tiếng đi tiểu thật đáng ghét...

Người đàn ông quay trở ra, Uý Lam có chút ghét bỏ nhìn anh, anh cũng trừng mắt lại cô, Uý Lam lại hỏi

“ Chú tên gì? “

Người đàn ông nhướng mày nói “ Hỏi cái này làm gì? “

Uý Lam mím môi, hừ một cái nói “ Chú ở nhà của tôi, phải nói “

Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng khuôn mặt cực kỳ ngây thơ, anh cảm thấy rất thích, nhất là cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu ra...

“ Tằng Trạm “ Anh đáp lại một câu, sau đó lườm cô một cái “ Đi “

Uý Lam dậm chân “ Đi không được “

Tằng Trạm xoay người, ngồi xuống nói “ Nhanh “ rồi thở dài, trời hôm nay lạnh quá.

Uý Lam leo lên, trong lòng ước ao, giá mà nhà mình có một con ngựa. Tằng Trạm vừa về nhà, chuyện đầu tiên là đi đun nước, bếp đã có sẳn lửa, phải nấu thật nhiều nước, anh muốn lau người. Uý Lam nhìn anh đi tới đi lui chuẩn bị, cũng vội vàng nói.

“ Tôi cũng muốn “

Tằng Trạm ngẩn người chốc lát, rồi không thèm để ý đến cô. Uý Lam tiến lên nắm góc áo anh nhẹ nhàng nói

“ Chú, tôi cũng muốn “

Chú...Tằng Trạm quay đầu đi, có gọi anh là cha anh cũng chẳng quan tâm, Uý Lam mặt có chút hồng nói “ Trên người tôi ngứa...”

“ Tự làm lấy “ Tằng Trạm bước đi, đem nước nóng dời đến phòng mình, cởi bỏ quần áo. Uý Lam vẫn lẽo đẽo vào theo, nhìn người đàn ông trước mặt nửa thân trên tr*n tr**, màu da khoẻ mạnh, thân hình cân đối, nhất là mấy khối cơ trên ngực thật hấp dẫn chết người.

Uý Lam là một cô bé đơn thuần, trong suy nghĩ ngây ngô của cô chỉ đang thắc mắc, b* ng*c của chú ấy, có giống b* ng*c của cô hay không? Nghĩ như vậy, Uý Lam bèn lấy ngón tay, chọc chọc vào ngực nhỏ của mình, lại chạy tới trước mặt Tằng Trạm dùng ngón tay chọc lên ngực anh, rất cứng, thì ra ngực hai người không giống nhau ....
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 6


Tằng Trạm giật mình hoảng hốt, vội vàng đẩy Uý Lam ra, trừng mắt nói “ Đi ra ngoài “

Uý Lam trưng ra vẻ mặt uỷ khuất, cô chỉ muốn có nước ấm lau người. Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, trái tim anh mềm nhũn, chỉ ra cửa rồi nói “ Ra ngoài, chờ tôi tắm xong sẽ nấu nước cho em “

“ Thật vậy?” Uý Lam ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

Kỳ thực cô bé này không ngốc chút nào, chỉ là...thiếu chút nhạy bén! Tằng Trạm anh tự nhận mình chẳng phải người tốt lành gì, lại đang đói khát như vậy, nếu đã đưa đến miệng bỏ qua mới lạ! Tằng Trạm lại nhìn vào đôi mắt trong veo của cô bé, d*c v*ng trong anh bành trướng, anh cảm thấy thèm ăn.

Tằng Trạm gật đầu nói “ Ừ “

Uý Lam ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng mình chuẩn bị, cô đem q**n l*t sạch sẽ lấy ra, do nhà rất nghèo, dù ở thời điểm đang ph*t d*c, cô cũng không có áo ngực để mặc. Nhưng Uý Lam là cô bé có hiểu biết, cảm thấy nếu để hai đỉnh đỏ hồng trước ngực lộ ra bị người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ, cô đành mặc thật nhiều áo bên trong.

Quần áo đều là cũ nát, nhưng vẫn được cô thường xuyên giặt sạch, dù không có xà bông hay bột giặt cô vẫn rất muốn tắm rửa.

Trong phòng, Tằng Trạm lấy khăn lau thân trên một lần, sau đó đem quần cởi, lộ ra hai chân thon dài rắn chắc, hết sức gợi cảm, anh nhanh chóng chà xát, rồi chuyển qua vùng nam tính thần bí, anh là người yêu thích sạch sẽ, hôm qua không tắm cả đêm anh đã rất khó chịu. Uý Lam đem quần áo chuẩn bị xong, đứng trước cửa phòng đợi Tằng Trạm, vô tình nhìn thấy cặp mông săn chắc của anh. Uý Lam mặt không đỏ, tim không đập mạnh, hết sức bình tĩnh đánh giá người đàn ông phía trước, thì ra nhiều có nhiều chỗ không giống nhau!

Tằng Trạm có chút cuống cuồng sợ cô đẩy cửa bước vào, anh nhanh chân mặc q**n l*t vào, khoác lên người bộ quần áo sạch sẽ, đúng là bị cô bé này doạ sắp chết.

Tằng Trạm đi ra, khó chịu nói “ Em làm gì thế? “

“ Chờ chú tắm xong “ Uý Lam trả lời, vẻ mặt thẳng thắn thành thật, trong tay còn đang ôm quần áo.

Tằng Trạm lườm Uý Lam một cái, lập tức bưng bồn nước đi đổ, sau đó đi đun nước mới. Uý Lam ngồi một bên chờ đợi, kỳ thực cô mới tắm hôm kia, trên người không phải rất dơ, nhưng có người nấu nước sẵn cho, cô phải biết tận dụng, cô nhìn mặt Tằng Trạm, thấy anh có vẻ không vui, rất đáng sợ, bắt gặp anh quay đầu nhìn mình, cô bày ra nụ cười thật tươi đáp lại anh.

Tằng Trạm bị nụ cười của cô doạ sợ, đồ ngốc! Đúng là rất ngốc!

Nhưng không thể phủ nhận, đôi mắt của cô bé thật đẹp, rất mê hoặc. Nước rất nhanh nấu xong, anh bưng vào phòng cho cô, quan sát một vòng xung quanh, quả thật rất nghèo, cái gì cũng chẳng có. Trong góc phòng có đặt một cái thùng, cô bé dùng để đi tiểu, cả phòng ngay cả một cái cửa sổ thông gió cũng không, không khí hỗn tạp rất nhiều mùi kỳ quái, mùi nước tiểu, còn có...một chút mùi hương thiếu nữ.

Uý Lam nhìn Tằng Trạm ra khỏi phòng, liền đem cửa đóng lại, cởi hết quần áo trên người xuống, thì thầm “ Lạnh muốn chết! “

Uý Lam ngồi xổm xuống vắt khô cái khăn nhỏ, hướng trên cơ thể từng chỗ một chà lau. Tằng Trạm đang ở trong phòng, nghe tiếng vắt nước tõm tõm bên kia vọng lại, bỗng thấy mắc tiểu, anh lấy áo khoác mặc vào chuẩn bị ra ngoài, vừa bước đến cửa phòng Uý Lam anh mới phát hiện, trên tấm ván gỗ có một khe hở rất lớn, chỉ liếc mắt vào đã nhìn rõ tình huống bên trong.

Thật trắng...tấm lưng gầy yếu l** l* của Uý Lam đập vào mắt anh, xương bướm xinh đẹp mê người, đột nhiên Uý Lam cúi người xuống vắt khăn, lộ ra cặp mông mông tròn nhỏ trắng nõn. Tằng Trạm nhìn tay mình, rồi lại nhìn cô, có chút so sánh, làm sao có thể trắng đến như vậy...

Cô bé này sống ở nông thôn, vậy mà da thịt vừa trắng lại vừa mềm mại.

Uý Lam rửa ráy xong, cũng không phát hiện cách một khe hở, có một đôi mắt đang chăm chú rình coi, cô nghiêng người với tay lấy quần áo. Hai ngực nho nhỏ vừa mới ph*t d*c, trong ánh sáng mờ ảo, trắng trẻo non mềm, theo cử động của cô đong đưa nhè nhẹ, trên đ** ng*c là hai khoả anh đào, sắc hồng ướt át, làm anh chỉ muốn cắn một cái, xem có chảy ra mật ngọt hay không? Tằng Trạm có chút quay cuồng.

Bởi vì trời lạnh, Uý Lam cũng không cho anh coi trộm được lâu, vội vàng đem quần áo mặc vào, sau đó chui vào trong chăn. Bởi vì động tác Uý Lam rất nhanh, anh chỉ còn được thấy mái tóc xoã tung của cô, những lọng tóc thật đẹp, nhẹ nhàng uốn lượn. Thật tốt! Anh nhìn chiếc q**n l*t nhỏ nằm trên mặt đất, trong đầu bỗng có một ý tưởng, anh giơ tay gõ gõ cửa.

Uý Lam nhìn về phía cánh cửa nói “ Ừ “

“ Tắm xong chưa?” Tằng Trạm hỏi .

“ Rồi!” Âm thanh Uý Lam thật nhỏ, cả người giấu trong chăn.

Tằng Trạm lại thấp giọng nói “ Tôi đem nước đổ dùm em “

Uý Lam thật cao hứng, với sức của cô phải bê chậu nước này ra ngoài thật không dễ chút nào, vui vẻ đồng ý “ Vâng “

Tằng Trạm đẩy cửa bước vào, thấy cô bé giấu cả người trong chăn, không khỏi có chút thất vọng, anh mới nhìn được một chút, quan trọng là, phía dưới anh còn chưa được xem đó.

Anh thật sự rất muốn biết, một cô bé nhỏ xíu như Uý Lam, vào thời điểm ph*t d*c, phía dưới sẽ như thế nào, chẳng biết có lông hay không? Anh tiếc nuối nhìn cái q**n l*t trên mặt đất, rồi bưng chậu nước ra ngoài.

Uý Lam chớp chớp mắt, nhìn theo bóng Tằng Trạm, thầm nghĩ, chú này thật sự là người tốt.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 7


Uý Lam đang ngủ rất say sưa, gần như chẳng có trở mình. Nhưng bên kia, Tằng Trạm nhắm mắt hoài vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ. Rõ ràng cô bé không xài cái gì, vì sao lại thơm như vậy? Mùi hương thơm ngát quấn quanh chóp mũi anh, từng chút khơi dậy d*c v*ng trong anh, Tằng Trạm chậm rãi ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài, bước đến trước cửa phòng Uý Lam.

Cánh cửa này, một chút tác dụng cũng không có. Tằng Trạm đem cánh cửa di động về bên phải, sau đó lại đẩy mạnh, một tiếng ' cạch ' vang lên cửa dễ dàng mở ra, cô bé vẫn ngủ rất say, cả người trốn trong chăn.

Tằng Trạm không biết vì sao mình muốn vào đây, càng không biết mục đích vào đây để làm gì. Chỉ biết nhẹ nhàng tiến vào, lén la lén lút ...

Trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, anh bước lại gần, chỉ nhìn thấy cái trán của cô. Tằng Trạm ngồi xuống giường, tay hơi vươn ra, Uý Lam bỗng nhiên xoay người quay mặt về phía anh. Tằng Trạm rất muốn bật đèn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cứ vậy giơ tay, v**t v* vầng trán trơn bóng, mịm màng, cảm xúc cực kỳ tốt.

Cô bé có chút nhíu mày, lầu bầu một tiếng, lại xoay người. Tằng Trạm nín thở, lại tiếp tục rón rén, duỗi tay mò vào trong chăn của Uý Lam, bên trong thật ấm áp, anh lưu luyến không muốn rời, nghiêng người thêm chút nữa, bàn tay mò lên mông cô. Tim anh nhảy bang bang, trong lòng hoảng loạn, đáng chết, rốt cuộc anh định làm cái gì? Không chút nghĩ ngợi anh cấp tốc rút tay ra, đứng lên bước ra khỏi phòng Uý Lam.

Cảm xúc căng mềm trên tay vẫn còn, anh ngồi xuống giường, móc cự vật ra dùng tay tự giải quyết. Lúc trước chỉ biết nếu không giải quyết vấn đề sinh lý thì thật khó chịu, bây giờ mới biết có phụ nữ bên người lại không được chạm vào càng khó chịu hơn rất nhiều ,..

Ngày hôm sau Uý Lam dậy sớm, đem tóc cột lại, cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn, liền nhìn thấy Tằng Trạm đi ra, trải qua chuyện tối qua, Uý Lam nhận định Tằng Trạm là người tốt, vội vàng cầm lấy bánh bao chạy tới đưa cho anh nói

“ Chú, ăn đi “

Tằng Trạm mím môi, bánh bao này rất khó nuốt, chỉ là trong ba lô của anh cũng chẳng có thứ gì ngon, nếu không anh nhất định sẽ đưa cho cô ăn. Tằng Trạm cầm lấy bánh bao, ngồi xuống một bên. Uý Lam bưng ly sữa đưa tới trước mặt anh, bĩu môi nói

“ Trưởng thôn đem tới, để cho chú uống “

Tằng Trạm nhớ, hình như trưởng thôn có nói cô bé Uý Lam này không thích trò chuyện, vậy mà lúc này...nói cũng không ít. Uý Lam ngơ ngác nhìn ly sữa, trong ký ức của cô, cô đã từng uống qua một lần, thật muốn uống thử một ngụm, chỉ một ngụm thôi cũng được.

Tằng Trạm nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô nói “ Em uống đi “

Nói xong anh lại cúi đầu im lặng nhìn bánh bao trong tay mình. Uý Lam trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhớ tới lời nói của trưởng thôn ' chú ấy đang bị thương, cần phải bổ sung dinh dưỡng, con không được uống lén '

Uý Lam lắc đầu nói “ Trưởng thôn nói, nhất định phải đưa cho chú uống “

“ Kêu em uống thì em cứ uống “ Tằng Trạm nghiêm khắc nói, đầu cũng không ngẩng lên.

Bị anh nạt nộ, Uý Lam có chút khó chịu, cắn môi đứng lên, hai tay run run, chú vì sao đối với cô dữ dằn như vậy. Qua một lúc sau, Tằng Trạm mới ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mặt của Uý Lam, cô khóc, nhìn nước mắt của cô trong lòng anh bỗng mềm nhũn, đưa tay nhéo nhéo má cô, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, dù là tơ lụa tốt nhất cũng không bằng, bởi làn da cô còn rất ấm áp.

“ Tôi không thích uống sữa “ Tằng Trạm nhẹ giọng trả lời.

Uý Lam bị anh nhéo thật không thoải mái, lùi một bước, kết quả đụng phải cái ghế, ngã về phía sau.

“ Á “ Uý Lam kêu một tiếng, ly sữa hắt lên người cô, một mảnh ướt nhẹp. Tằng Trạm nắm lấy cổ tay gầy yếu của cô kéo lại, để cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn ly sữa chỉ còn một nửa, lại nhìn phần ngực ướt đẫm của cô, mang theo vị sữa ...bây giờ anh phát hiện thật ra sữa cũng là thứ tốt ...
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 8


Úy Lam rất đau lòng, hết nhìn ly sữa, lại nhìn vùng ngực ướt đẫm của mình, oa một tiếng, thương tâm khóc lớn...Tằng Trạm nheo mắt nhìn Úy Lam, thật kiềm chế lắm anh mới không đem cô hất ra. Tằng Trạm đón lấy ly sữa trong tay Úy Lam, lại đẩy cô đứng lên, Úy Lam quay đầu nhìn anh, hai tay xoa xoa nước mắt trên mặt.

Tằng Trạm tiếp tục gặm bánh bao, thấy cô im lặng đứng nhìn, anh chỉ vào ly sữa nói “ Coi như tôi đã uống một nửa, phần còn lại cho em “

Úy Lam cũng không cự tuyệt, cấm lấy nửa ly sữa còn lại, chạy vào trong phòng. Chỉ có vẻn vẹn nửa ly sữa mà cô uống một tiếng đồng hồ mới xong. Lúc Tằng Trạm bước vào, Úy Lam đã uống xong, nhưng vạt áo cô vẫn còn một chút ẩm ướt, anh ngửi được mùi hương thoang thoảng, hương thơm thiếu nữ xen lẫn hương sữa ngọt ngào, thật đặc biệt!

Úy Lam đứng dậy, đem cái ly đưa cho Tằng Trạm, anh mím môi, không biết mình trở thành bảo mẫu từ khi nào. Giữa trưa, Tằng Trạm đem điện thoại di động đi sạc điện, lúc trở về dừng lại trên đường gọi điện thoại

Đầu bên kia là người anh em cùng Tằng Trạm vào sinh ra tử, xuất ngũ đã được một năm, hai người cùng góp vốn mở công ty. Chờ đến khi Tằng Trạm xuất ngũ, sẽ đến đồn cảnh sát công tác, vị trí cụ thể...có trời mới biết.

“ Trạm “ Đầu dây bên kia vang lên âm thanh nịnh nọt nói “ Thực xin lỗi nha, phải mất vài ngày nữa mới có thể đến đón cậu “ Vụ việc còn chưa xử lý xong, anh không muốn sai người khác đi đón bạn chí cốt của mình, đợi anh đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, sau đó đi đón Tằng Trạm cũng không muộn.

Tằng Trạm cau mày, nhàn nhạt đáp “ Ừ “ Kỳ thật anh còn muốn ở lại ít ngày .

Đầu kia cười nói “ Tốt, lần này có lỗi với cậu, trở về mình sẽ bồi thường “ Lời nói mập mờ trêu đùa.

Tằng Trạm bên này chỉ cười cười, rồi ấn nút tắt.

Úy Lam ngồi trên bậc thềm, thấy Tằng Trạm trở về, cô vui vẻ chạy tới “ Chú chưa có đi? “ Úy Lam cao hứng, cô có chút quyến luyến người chú tốt bụng này.

Tằng Trạm gật đầu.

Úy Lam xấu hổ, không biết có nên nói cho Tằng Trạm nghe hay không, cô cúi đầu thì thầm “ Tôi tưởng chú đã đi rồi “

Tằng Trạm đứng lại, hơi bất ngờ nhìn Úy Lam đang cúi đầu, sau đó nói sang chuyện khác “ Em tên gì?” Anh chỉ nghe mọi người gọi Úy Lam.

Úy Lam ngẩng đầu vui vẻ nói “ Úy Lam, Trầm Úy Lam “

Tằng Trạm gật đầu, tên rất hay, anh bước vào trong nhà, Úy Lam bèn đi theo, trong suy nghĩ ngây thơ của cô, Tằng Trạm vừa cho sữa vừa nấu nước cho cô lau mình, hẳn là người rất tốt. Tằng Trạm lục tìm trong ba lô của mình, phát hiện một bịch bánh quy, còn có thịt bò khô, anh không thích ăn mấy thứ này, nhưng do người bạn cứ nằng nặc bỏ vào. Thấy Úy Lam đứng ngay cửa phòng, anh vẫy vẫy tay gọi “ Vào đây “

Úy Lam vội vàng chạy lại, Tằng Trạm đem bánh và thịt khô cho cô nói “ Ăn đi “

Úy Lam ngẩn người, nhìn chằm chằm vật trong tay anh, nhìn rất ngon, cô nhận lấy, không chút phòng bị ngồi lên giường anh, đem bao xé mở, cắn một miếng thịt khô thật lớn. Hơi cứng, có chút cay, vừa thơm vừa ngon. Úy Lam rất thích, quay đầu nhìn anh cười thật tươi nói “ Ăn ngon lắm! “ Nói xong liền sát lại anh, ôm một cái.

Mùi hương thiếu nữ tiến vào trong khoang mũi Tằng Trạm, anh cúi đầu, nhìn thấy cái cổ trắng mịn của Úy Lam lộ ra, rất nhẵn nhụi, rất gầy yếu, anh thật muốn cúi xuống cắn thử một cái, xem có để lại dấu hay không. Úy Lam ngồi ăn hết sức từ tốn, còn Tằng Trạm lại chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô chậm rãi nhai nuốt, Úy Lam không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm đang quan sát mình, chờ đến khi ăn xong miếng cuối cùng cô quay qua Tằng trạm hỏi

“ Chú là người thành phố? “

Tằng Trạm gật đầu.

Úy Lam cảm thấy mất mát, tại sao mình là người nông thôn, cô có chút buồn buồn xoa mặt, phát hiện trên đôi môi đỏ hồng dính chút thịt vụn, Tằng Trạm nhịn không được giơ tay nắm lấy bàn tay Úy Lam, nhìn chằm chằm miếng thịt bò vụn thấp giọng nói

“ Cho chú ăn thử có được hay không? “

Úy Lam liền hào phóng gật đầu, đưa mảnh vụn đến trước môi anh “ Ừ “ Tằng Trạm hé miệng, cắn lấy vụn thịt trong tay cô nhai nuốt. Anh bỗng phát hiện, thì ra thịt bò khô ăn ngon như vậy.

“ Trong thành phố đều có bán mấy thứ này sao?” Úy Lam chưa bao giờ bước ra khỏi thôn, nên có chút tò mò hỏi.

Tằng Trạm cảm thấy hứng thú, đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, nói “ Ừ, có bán “

“ Con nít ở thành phố đều được đi học sao?” Úy Lam buồn tủi, quay đầu nhìn Tằng Trạm hỏi.

Ánh mắt Úy Lam mang theo chút u buồn, thật đẹp, rất mê hoặc, nhìn đến lòng anh ngứa ngáy. Tằng Trạm bỗng nẩy ra một ý định xấu xa, anh nói “ Đúng vậy “

Dứt lời anh đem mặt sát lại gần cô, âm thanh dịu dàng dụ dỗ “ Em muốn đi học không?”

Úy Lam gật gật đầu, hai tay bắt lấy cánh tay anh nói “ Muốn, Úy Lam muốn “

“ Vậy em muốn sống ở thành phố không?” Tằng Trạm lại nghiêng người, châm chạp nói tiếp “ Học trong thôn không tốt bằng học trong thành phố đâu “

“ Úy Lam không còn người thân, Úy Lam chỉ có một mình “ Dứt lời, Úy Lam bật khóc, cô khóc không ngừng, nước mắt từng giọt lăn dài trên má, hết sức đáng thương. Tằng Trạm vươn tay, ôm cô vào lòng, thân thể cô thật nhỏ, anh đưa tay sờ sờ, do trời mùa đông Úy Lam mặc rất nhiều áo, nên không thể cảm nhận được bàn tay xấu xa kia ở trên người cô trượt tới trượt lui.

Tằng Trạm hạ giọng, nói lời mê hoặc “ Chú có thể cho em tiền đọc sách “

Úy Lam cao hứng, hai tay ôm chặt lấy anh vui vẻ hỏi “ Có thật vậy không?”

“ Ừ, nhưng mà, chú có một điều kiện “ Tằng Trạm nói tiếp.

Úy Lam ngẩng đầu vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt trong suốt sáng lấp lánh nhìn anh.Tằng Trạm hít sâu một hơi, thầm nghĩ ánh mắt như vậy trách sao người ta không nhịn được .
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 9


“ Điều kiện gì?” Uý Lam ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Tằng Trạm.

Tằng Trạm hất cằm về phía phòng cô nói “ Buổi tối, tôi muốn ngủ phòng em “

Uý Lam chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói “ Có điều, tôi không thể ngủ cùng với chú “

Trong lòng Tằng Trạm có chút thất vọng, cô bé này còn biết cách bảo vệ bản thân, đành nói tiếp “ Tôi ngủ bên kia, em ngủ bên này “

Uý Lam khoanh tay, bất mãn trừng mắt nhìn Tằng Trạm, chú này chẳng những muốn cướp phòng mà còn muốn đoạt luôn cái giường của mình. Tằng Trạm nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhàn nhạt nói “ Tôi trở về thành phố một mình vậy “

Uý Lam ngây người, cắn môi, ôm lấy cánh tay Tằng Trạm lắc lắc “ Được rồi, chú cứ ngủ bên đó, tôi ngủ bên này...”

Tằng Trạm hừ một tiếng, để mặc cô bé ôm cánh tay anh.

Chạng vạng, Uý Lam cho gà vịt ăn xong, rồi bưng cái thùng thật lớn trở lại nhà bếp, thân thể nhỏ bé gầy yếu, anh không khỏi thắc mắc, cô nuôi nhiều gà vịt như vậy, sao không giết một con bồi bổ cho mình. Anh đã một ngày chưa ăn thịt, cũng rất thèm, bèn chậm rãi đi qua, từ trên cao nhìn chằm chằm đán gà vịt trong chuồng.

Uý Lam từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tằng Trạm đứng trước chuồng gà, chẳng biết anh định làm gì?

Cô chạy tới gọi “ Chú...”

Tằng Trạm quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói “ Có muốn ăn gà nướng không?”

Uý Lam cũng muốn ăn gà nướng, nhưng tuyệt đối không phải là gà nhà cô, Uý Lam do dự hỏi “ Chú có sao?”

Tằng Trạm chỉ vào chuồng gà, Uý Lam nhin theo ngón tay anh, rất không vui, cô bước lên trước ngăn cản

“ Không được có ý đồ với chúng nó”

Còn sợ anh chưa hiểu rõ, cố đẩy đẩy anh, la lớn “ Không được, không được, tuyệt đối không được”

Tằng Trạm hít mắt, không phải chỉ mấy con gà thôi sao.

“ Tại sao?” Tằng Trạm hỏi cô, khí lực cô bé quá nhỏ đẩy cả buổi cũng chẳng ăn thua.

“ Đó là đồ cưới của tôi, là đồ cưới đó “ Uý Lam trừng mắt nhìn anh, có chút mệt mỏi thở hổn hển.

Tằng Trạm liếc nhìn về phía chuồng gà, rồi bỗng quay người tránh đi, Uý Lam vẫn dùng sức đẩy về phía trước, rơi vào khoảng không, té xuống đất, đầu gối hơi đau. Tằng Trạm mặc kệ, trong lòng anh đang suy tính, xem ra mấy con gà vịt này rất quan trọng nha, giống như nắm bắt được điểm yếu của người khác, anh nở nụ cười xảo trá, xoay người vào trong .

Đêm nay Tằng Trạm sẽ ngủ ở phòng Uý Lam, nằm trên giường cô, đắp chăn của cô, còn dùng chung cái thùng đi tiểu để trong góc. Cô cực kỳ khó chịu, liên tục lắc đầu lớn tiếng nói

“ Không được, không được dùng chung “

Uý Lam xách thùng nước tiểu đi qua phòng còn lại.

Đêm nay Tằng Trạm không ngủ được, phòng bên kia Uý Lam cũng ngủ thật khó ngủ, cô tập được một thói quen tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, buổi tối phải ngủ thật ngon, vậy mà hôm nay, trời đã khuya như vậy, cô vẫn không cách nào ngủ được, Uý Lam ngồi dậy, chạy tới cửa phòng Tằng Trạm, vừa gõ cửa vừa hỏi

“ Chú, chú ngủ chưa?”

Tằng Trạm ngồi dậy, nhìn Uý Lam nhẹ nhàng đi vào phòng, không biết cô lại muốn cái gì.

“ Chú, tôi nằm bên kia không ngủ được “ Uý Lam nghĩ sao nói vậy, trời thật lạnh, cô chui vào trong chăn, miệng lầm bầm “ Lạnh muốn chết “

Cơ thể nhỏ bé trốn trong chăn, quay đầu nhìn anh nói “ Chú, tôi không vào thành phố cùng chú nữa, chú đi một mình đi “

Tằng Trạm liếc mắt nhìn cô, hối hận? Anh thản nhiên nằm xuống, rồi nói một câu “ Không có cửa đâu “

Uý Lam giải thích “ Tôi không qua bên kia ngủ đâu “

“ Tôi cũng không đi “ Tằng Trạm kéo chăn, dùng thân hình to lớn chèn ép cô, Uý Lam cũng nắm lấy chăn, dùng thân thể nhỏ nhắn chen lại, rất nhanh cơ thể nhỏ bé bị thân thể to lớn ôm lấy.

Uý Lam nhắc lại “ Chú, tôi không qua bên kia đâu “

Ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trong ngực, Tằng Trạm cảm thấy cả người lâng lâng vui sướng, anh tách hai chân ra, kẹp lấy hai đùi thon gọn tinh tế của cô, ấn vào bộ phận đang rục rịch ở giữa.

Trong đêm tối đen, giọng anh khàn khàn vang lên “ Ấm áp không?”

Tuy rằng bị kẹp rất không thoải mái, nhưng trên người chú quả thật rất ấm, hai tay Uý Lam đặt trên ngực anh nói “ Chú ...”

Tằng Trạm nhẹ nhàng đáp “ Ừ “

“ Buông tôi ra...” Giọng nói cô tràn đầy uỷ khuất.

Tằng Trạm có chút khó chịu, vòng tay qua eo nhỏ của Uý Lam, đem cô xiết chặt vào lòng. Anh nói “ Chú rất lạnh “

“ Buông ra...” Âm thanh Uý Lam nghẹn ngào, nước mắt tràn mi, từng giọt rơi xuống ngực anh.

d*c v*ng như bị thiêu đốt, âm thanh nức nở càng làm anh hưng phấn, cự vật g*** h** ch*n phồng lớn, chống lên bụng nhỏ của cô. Nội tâm đang kêu gào, anh vậy mà lại đi khi dễ một cô bé. Uý Lam khóc không được, kêu cũng không xong, cô bị loại cảm giác bất lực này dằn vặt muốn điên lên, nước mắt chảy không ngừng.

Tằng Trạm có chút mất khống chế, dùng tay giữ lấy ót Uý Lam, cúi đầu, hôn lên gò má của cô. Anh luôn tự nói với chính mình - anh chỉ khát nước, muốn uống nước, vừa hay sẵn có nước mắt ...
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 11


Úy Lam gật đầu, hỏi: " Nơi nào?"

Tằng Trạm lôi kéo tay của Úy Lam, đặt lên g*** h** ch*n mình. Trời mùa đông rất lạnh, Tằng Trạm mặc một chiếc quần quân nhân khá dầy, nhưng v*t n*m t*nh phía trong vẫn hùng dũng oai vệ ngẩng cao đầu, bị bàn tay Úy Lam chạm vào, nó còn nhúc nhích như ' chào hỏi '

" Quái vật…" Uý Lam kinh ngạc la lên.

Tằng Trạm híp mắt nhìn cô chằm chằm.

" Nếu thật sự khổ sở như vậy, tôi đi lấy dao." Cắt nó đi sẽ không còn khó chịu! Nó còn có thể động đậy…Chú ấy cất giấu nó làm gì? Tằng Trạm khó thở tới công tâm, anh đè tay Uý Lam ấn xuống phần đang nhô lên ở đ*ng q**n .

" Cắt, về sau Úy Lam sẽ khó chịu cả đời." Tằng Trạm cúi sát bên tai Úy Lam thì thầm.

Úy Lam có chút khó hiểu, không phải chú chỉ muốn thổi thổi sao? Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, cô muốn rút tay về, nhưng bị bàn tay to lớn bao lấy nhẹ nhàng ma sát cự vật đang phồng lớn .

" Tại sao phải khổ sở?" Úy Lam hỏi.

" Nó làm cho chú khó chịu, nhưng sẽ làm Úy Lam thật thoải mái…” Người đàn ông cười xấu xa, cách lớp áo sơmi của cô gái, nhắm ngay đỉnh ngực nho nhỏ kia l**m một ngụm. Tằng Trạm không phải muốn khi dễ Uý Lam, nhưng ở trên người cô bé anh không cách nào kiềm chế...Loại dục niệm đáng khinh này, quả thực càng ngày bành trướng!

" Ừ!" Úy Lam ngu ngơ gật gật, vẫn không nghĩ ra đành hỏi tiếp " Nhưng mà, vì sao lại có thể cho Úy Lam thoải mái?"

Úy Lam cúi đầu, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vật đang nhô lên g*** h** ch*n Tằng Trạm, nhỏ giọng hỏi " Chú, chỗ đó dùng để đi tiểu sao? "

Tằng Trạm rất muốn nói đúng, nhưng vẫn chỉ mím môi cố gắng nhịn cười, dù sao cũng là dùng đến để làm em.

" Không phải." Tằng Trạm thản nhiên đáp lời, vuốt vuốt đầu Uý Lam nói tiếp " Thổi vù vù cho tôi đi "

Úy Lam ừ một tiếng, trượt xuống dưới háng người đàn ông, cách lớp quần quân nhân thổi vù vù. Quần quân nhân quá dầy, khiến cho người đàn ông không có cảm giác gì, trong bóng tối cảm thấy cô gái nhỏ này đặc biệt đáng yêu, người đàn ông ổn định lại tâm tình, d*c v*ng dũng mãnh như vậy cũng phải nhịn xuống. Úy Lam ra sức thổi, bị một cỗ mùi hương kì dị xộc lên mũi, Úy Lam kề mặt lại gần, cẩn thận ngửi ngửi, tiếp theo lập tức đứng dậy, nằm qua một bên, vật đó còn có mùi! Uý Lam có chút ghét bỏ quay lưng về phía anh.

Tằng Trạm cũng không so đo, cứ như vậy ngủ qua một đêm. Người Tằng Trạm thật sự rất ấm áp, Úy Lam cả một buổi tối đều đem chân hướng g*** h** ch*n Tằng Trạm cọ cọ. Nguyên bản anh không có thói quen ngủ cùng người khác, nhưng không thể trốn tránh cũng đành mặc kệ cô bé.

Hai thân thể ngày càng dính chặt, Tằng Trạm đưa tay mò vào trong áo Uý Lam, xoa xoa da thịt mềm mại phía sau lưng của cô. Úy Lam nguyên bản không có thói quen, nhưng thật ấm áp, cô cũng không phản đối.

Lúc Uý Lam tỉnh lại Tằng Trạm vẫn còn đang ngủ, chân nhỏ của cô bị hai chân anh kẹp lại, Úy Lam giật giật chân ra, Tằng Trạm bỗng nhiên mở mắt, tỉnh lại, không có ý tốt nhéo nhéo eo nhỏ của cô. Úy Lam uất ức, hai mắt lại đỏ...

Tằng Trạm buông cô ra, còn rất nhiều thời gian.

Biết Tằng Trạm muốn ăn thịt, Úy Lam đem gà vịt trông coi thật kỹ, quyết không để anh đụng vào. Theo thường lệ, trưởng thôn mỗi ngày đều bắt Tằng Trạm cùng Úy Lam đi nhà ông ăn cơm, ban ngày đi, buổi tối trở về. Buổi tối Uý Lam không chịu đi đường, mỗi lần như vậy Tằng Trạm luôn cõng cô về. Cô bé ngây thơ không chút đề phòng, luôn bị bàn tay ma quỷ sờ nắn mông nhỏ, bởi vì cõng cô trên lưng, nên anh chưa tìm được cơ hội tập kích b* ng*c nhỏ, cảm nhận được hai khối căng mềm dán trên lưng, anh bèn xốc xốc cơ thể nhỏ nhắn phía sau, để ngực cô ma sát lên vùng lưng rộng lớn của mình, cô hừ nhẹ một cái, cũng không phát hiện ra ý đồ bất chính của anh.

Tằng Trạm muốn đi tiểu, Uý Lam đứng đợi gần đó, bỗng dưng có chuột từ bụi cỏ chui ra, Úy Lam hoảng sợ, quay người lại, đèn pin chiếu lên người Tằng Trạm đang đứng tiểu, Uý Lam kinh ngạc " Á " một tiếng, thì ra là nó!

Úy Lam tức giận nói " Chú còn nói nó không phải dùng để đi tiểu "

Tằng Trạm cảm thấy xấu hổ vì bị lật tẩy, im lặng không trả lời cô. Nhưng Úy Lam cứ níu lấy vấn đề này nói luôn mồm, Tằng Trạm không nhịn nổi, đành đổi đề tài, hỏi " Em đã bao lâu không tắm rửa hả? "

" Gì?" Úy Lam ngẩn người, hai tay vẫn ôm chặt cổ anh.

" Hôi " Tằng Trạm vừa nhìn con đường tối đen phía trước, vừa cố để không bật cười nói.

Úy Lam mặt đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu trả lời “ Không có nha, hôm kia, mới tắm.” Nói xong cô còn cúi đầu hít hít trên người mình, nơi nào hôi chứ ...

Tằng Trạm vẫn dùng giọng điệu chắc chắn nói với Uý Lam " Đúng là rất hôi "

Úy Lam uất ức, ngập ngừng hỏi " Tôi trở về tắm liền... chú nấu nước nóng cho tôi được không ?"

" Ừ." Tằng Trạm gật đầu, tiếp tục dùng tay xoa b*p m*ng cô.

" Phía sau lưng em đổ mồ hôi nhiều như vậy, tắm sạch được không?" Thốt ra lời nói trái lương tâm, anh vẫn có chút mong chờ câu trả lời của cô.

Uý Lam hết sức thành thật nói " Đúng là tắm không sạch phần lưng."

Tằng Trạm nhếch miệng cười " Tôi chà lưng cho em."

" Kì lưng..." Uý Lam vội vàng gật đầu đồng ý, trong thôn đứa nhỏ đều có người thân kì lưng, nhưng cô không có, nay đã có chú, thật tốt.

Úy Lam cười hớn hở khen " Chú, chú thật tốt!"
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 12


Hai người về đến nhà, Uý Lam ngồi một bên nhìn Tằng Trạm loay hoay nấu nước, lòng tràn ngập vui mừng. Tằng Trạm bỏ thêm củi, để lửa cháy bùng lên, lại chạy đi xách nước đổ thêm vào. Uý Lam ngồi cạnh đống lửa, cực kỳ ấm áp, lâu lâu lại giơ hai tay nhỏ bé về phía ánh lửa hơ hơ.

Đợi nước nấu xong, Tằng Trạm bê thùng gỗ cùng chậu nhỏ vào phòng cho cô, sau đó lại đi ra bê nồi nước nóng đổ vào thùng. Uý Lam tươi cười hớn hở chạy theo, Tằng Trạm có chút thương cảm trong lòng, nhà cô bé thật nghèo, ngay cả ấm đun nước cũng không có.

Anh nhìn Uý Lam, nhẹ giọng hỏi " Bình thường muốn uống nước em làm thế nào? "

Uý Lam nở nụ cười, vui vẻ nói " Em ít khi uống nước "

Tằng Trạm nhíu mày, không vui hỏi " Vậy lúc khát phải làm sao? "

Uý Lam chỉ về phía thùng gỗ nói " Thì có nước lạnh, ngẫu nhiên cũng đi nhà người khác uống "

Anh thở dài, cô bé nói chỉ vài dịp ngẫu nhiên mới được uống nước tử tế, Tằng Trạm có chút đau lòng, một cô bé như vậy, chỉ cô đơn một mình, làm thế nào có thể sống tới bây giờ. Anh giơ tay nhéo má cô, dịu dàng nói " Về sau tôi sẽ chăm sóc cho em, đồng ý không? "

Uý Lam ngẩn người, khoé mắt đỏ lên, ngước đầu chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cho tới bây giờ chưa ai nói sẽ chăm sóc cho cô, càng không có ai đối với cô tốt như vậy. Uý Lam còn chưa trả lời, trong đầu Tằng Trạm đã bắt đầu hối hận, chăm sóc? Về thành phố G, anh sẽ có rất nhiều phụ nữ, cô bé còn nhỏ như vậy ăn chẳng được, lại không thể cưới về.

Tằng Trạm tưởng cô sẽ gật đầu đồng ý, nhưng chỉ thấy Uý Lam cắn môi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu " Tôi có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình "

Vừa nhìn vào đôi mắt long lanh tự tin của cô, anh lại muốn phạm tội. Uý Lam chỉ về phía cửa rồi nói với Tằng Trạm " Chú ra ngoài đi, lúc cần kì lưng tôi sẽ gọi "

Tằng Trạm gật đầu đáp ứng, rồi đi ra. Uý Lam khoan khoái tắm rửa, Tằng Trạm còn đưa cho cô cục xà phòng, đem xà phòng xoa loạn lên người, cơ thể tràn đầy hương vị thơm mát. Tằng Trạm ngồi đợi bên ngoài, cảm nhận từng trận mùi hương bay ra, trước đây cảm thấy không thích mùi hương trên xà phòng, nhưng hiện giờ ...Trong lòng xao động, anh cố gắng kiềm chế, ngồi yên chờ đợi cô bé gọi mình.

Một lúc sau, Uý Lam thấy trên người hoàn toàn sạch sẽ, mới đứng dậy lau người, đem quần mặc vào, cầm lấy áo che ngực xong mới lên tiếng gọi " Chú "

Tằng Trạm mím môi, hồi hộp bước vào phòng.

Uý Lam đưa lưng về phía anh, quần mặc thật tốt, che đi cặp mông nhỏ, trước ngực cũng bị che chắn rất kỹ càng, anh nhỉ nhìn được vùng lưng trắng nõn, mịm màng, một cô bé ít uống nước sao da có thể đẹp tới như vậy.

" Em mặc như vậy tôi làm sao chà lưng được " Tằng Trạm ngồi xổm phía sau lưng Uý Lam, cầm lấy cái khăn mặt cô đưa, thật ra lưng cô rất sạch sẽ, căn bản không cần tẩy rửa. Càng nhìn càng đẹp, Tằng Trạm khẽ nuốt nước bọt, giơ tay ra, đặt lên vai cô.

Uý Lam lắc đầu, không đồng ý nói " Được mà, chú cứ chà lên lưng là xong "

Tằng Trạm bao biện " Như vậy quần em sẽ ướt "

Uý Lam nhanh chóng trả lời " Không sao "

" Sẽ bị cảm " Tằng Trạm tiếp tục biện hộ.

Uý Lam lại cứ lắc đầu " Sẽ không..."

Anh có chút bất đắc dĩ, đành đem khăn nhúng nước, sau đó không cần vắt liền chà lên lưng cô.

" Á..." Uý Lam kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi nhìn anh mắng " Đầy nước rồi ..."

Nước trên lưng cô đều chảy xuống dưới quần, ướt đẫm. Tằng Trạm cười xấu xa, cực kỳ hài lòng, ai biểu cô bé này không nghe lời, xứng đáng bị như vậy. Nước không chỉ chảy xuống ướt quần Uý Lam, còn văn đầy lên ngực cô, Uý Lam rất tức giận, hai mắt trừng lớn nhìn anh.

" Sớm biết chú ngốc như vậy tôi đã không nhờ rồi " Uý Lam dùng ngón tay chỉ vào trước ngực của mình nói tiếp " Chú xem, ướt hết rồi, chú ngu muốn chết "

Bỏ qua vẻ mặt vặn vẹo hết trắng rồi xanh của Tằng Trạm, Uý Lam giật lấy chiếc khăn trong tay anh. Mắt anh nhìn vào hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực Uý Lam, quần áo dù hơi mỏng lại dính nước nhưng vẫn nhìn không ra màu sắc của hai khoả anh đào.

Tằng Trạm lại nuốt nước bọt, nắm lấy cằm cô nói " Đồ ngốc này " Sao cô có thể khờ đến như vậy...thật sự trên đời có người ngốc như cô sao? Là thật, hay đang giả vờ? Anh thật sự rất muốn biết, anh liền giơ tay ôm lấy eo cô, vác lên người.

Uý Lam bị anh nói là đồ ngốc cực kỳ tức giận, dùng tay đấm đấm lên lưng anh, chân thì đá loạn vào ngực anh nói " Chú ngốc, chú mới là đồ ngốc "

Tằng Trạm bước tới bên giường thả cô xuống, lưng Uý Lam đập lên ván giường có chút đau, anh vươn tay đem chiếc áo đang che trước ngực của cô kéo đi, lộ ra một cơ thể như bạch ngọc, do vừa rồi bị ướt có phần bóng loáng. Trời thật lạnh, Uý Lam run run ngồi dậy, hai tay ôm lấy bụng mình nghẹn ngào

" Lạnh..."
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 13


Edit: TrangQA830810

" Tôi ôm em sẽ không lạnh nữa " Tằng Trạm nở nụ cười xấu xa, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong đêm đen càng tăng thêm vẻ tà ác.

Uý Lam giật mình nhìn anh, đem hai tay che lên phần ngực tr*n tr**, ngập ngừng nói " Chú, đứng lên ..."

Tằng Trạm không để ý lời Uý Lam nói, cúi đầu nhìn theo đôi tay nhỏ nhắn đang che đậy hai trái đào căng mềm, anh còn chưa nhìn kỹ màu sắc trên đ** ng*c đó, nghĩ xong anh giơ tay kéo tay cô ra. Uý Lam thật sự nổi giận, chú rất quá đáng, tại sao lại có hành động xấu hổ như vậy, cô dùng tay tát mạnh lên mặt anh nói " Chú muốn làm gì? Đồ khốn! "

Tằng Trạm bị ăn một bạt tay, với sức lực của cô vốn không thể làm đau anh, huống hồ da thịt anh rất dày, anh cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, tự nói với bản thân, cô bé vẫn còn nhỏ, không nên làm quá doạ cô bỏ chạy, nhưng cũng phải trừng phạt cô một chút. Khuôn mặt anh trở nên hung dữ, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Uý Lam bị anh nhìn đến toàn thân run run, nhỏ giọng năn nỉ " Chú...chú đứng lên đi ..."

" Em muốn bị ăn đòn sao? " Tằng Trạm hỏi xong, thẳng người ngồi lên giường, nắm lấy eo Uý Lam, đặt cô nằm sấp trên đùi mình, rồi đem quần cô tuột xuống, lộ ra chiếc q**n l*t nhỏ nhắn đang che lại cặp mông trắng nõn.

Tằng Trạm cảm thấy thật nhỏ, anh đưa tay mình áp lên mông Uý Lam ước lượng, đúng thật là chỉ một bàn tay đã bao gần hết cặp mông của cô. Anh kéo luôn q**n l*t nhỏ xuống, bàn tay to lớn vỗ bốp bốp vào mông cô, lời nói nghiêm khắc

" Xem lần sao còn dám đánh người hay không? "

Anh giống như một người cha đang răn dạy con gái. Tuy bị đánh đau nhưng Uý Lam không khóc, từ nhỏ nhìn thấy mấy đứa trẻ xung quanh ai cũng có cha mẹ dạy dỗ, còn bản thân chỉ suốt ngày thui thủi một mình, rốt cục bây giờ đã có chú dạy dỗ mình, Uý Lam cảm thấy rất vui. Tằng Trạm đánh đến cái thứ ba thì Uý Lam bật khóc, quả thật chú đánh rất đau, cô nắm lấy quần anh nấc lên nói

" Chú..đau quá.."

Tằng Trạm cũng kịp phản ứng dừng lại động tác, cũng do cảm xúc trên tay quá tuyệt vời, nên anh quên mất khí lực bản thân có bao lớn, có chút đau lòng nhìn xuống cô bé, lại nhìn về phía cặp mông đỏ ửng, dấu tay màu đỏ kết hợp với làn da trắng mịm màng thật đẹp, cũng thật mê hoặc.

Đến khi kịp ý thức bản thân đang làm gì, thì đầu anh đã cúi xuống ở trên mông cô vừa hôn vừa l**m, tiếp đó anh đưa lưỡi l**m xung quanh vùng da bị đánh đến đỏ bừng của cô. Uý Lam cảm thấy trên mông lành lạnh, ướt ướt, thật thoải mái, cô nhỏ giọng hỏi " Chú đang bôi thuốc cho Uý Lam sao?"

Cô muốn xoay đầu lại nhìn, bỗng bị bàn tay to lớn đè lại, giọng Tằng Trạm dịu dàng vang lên " Ngoan, nằm yên để chú bôi thuốc "

Ồ, chú thật chu đáo, nhanh như vậy đã bôi thuốc cho cô. Uý Lam nhích nhích cái mông nhỏ giọng nói " Chú có thể mạnh một chút, bôi như vậy thật nhột "

Tằng Trạm cười cười, giơ tay nắm lấy hông cô, tay còn lại đặt lên mông cô, tiếp đó dùng hai ngón tay tách phần khe hở giữa hai mông rồi nhìn vào. Uý Lam bị động tác của anh hù doạ, cảm giác nguy hiểm dâng lên, cô bắt đầu giãy dụa. Anh chỉ muốn nhìn một chút, xem khe thịt kia có bao nhiêu nhỏ, bao nhiêu hẹp, biết đâu nó có thể chất chứa được anh, nhưng trong phòng chỉ có ánh lửa leo lét, ngoài một mảnh hồng tươi, căn bản chẳng nhìn thấy gì.

Uý Lam lớn tiếng hỏi " Chú đang làm gì vậy? "

Tằng Trạm thở dài, thôi bỏ qua vậy, dù sao thời gian còn nhiều...với lại anh đã biết chắc chắn bản thân mình muốn có cô, anh tiếc nuối vươn ngón trỏ, tại khe thịt đỏ hồng nhẹ nhàng sờ một cái. Anh lại cúi đầu tiếp tục trên mông cô l**m láp.

Uý Lam sợ hãi, cả người run rẩy.

Qua một hồi lâu, anh mới để cho Uý Lam kéo quần lên. Uý Lam yên lặng trốn vào chăn, chỉ nói " Tôi ngủ "

Tằng Trạm gật đầu, cũng nằm xuống cùng cô. Uý Lam ở trong chăn nhanh chóng mặc áo vào, dù bị người đàn ông bên cạnh liên tục cọ cọ lên người, cô cũng không dám né tránh, chớp chớp mắt nhìn lên trần nhà tối đen suy nghĩ - thì ra chú đối với mình cũng chẳng tốt đẹp gì.

Sau một đêm cẩn thận suy xét, cô đã rút ra được kết luận, không cần đi thành phố, không nên theo chú đi thành phố sống. Uý Lam biết hành động tối qua của chú là sai trái, không phải cô không sợ hãi, không phải cô không muốn hét lên...nhưng cô thật sự sợ chú, Uý Lam còn biết chỗ đó phải giấu kín, không để bất kỳ người đàn ông nào sờ vào.

Sáng sớm hôm sau, Uý Lam thức dậy nhìn anh nói " Tôi không đi thành phố với chú nữa "

Cô đem áo ngoài mặc vào rồi nói tiếp " Về sau, chú không cần ngủ cùng tôi "
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 14


Edit: TrangQA830810

Cái gì? Anh không nghe lầm đó chứ, cô bé không muốn đi cùng với anh.

Tằng Trạm mím môi, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hỏi " Tại sao?"

Úy Lam cúi đầu, nhỏ giọng đáp " Bởi chú là người xấu "

Úy Lam là cô bé ngây thơ, không biết che giấu, trong lòng nghĩ gì cô sẽ thành thật nói ra, từ nhỏ cô đã quen dùng thái độ như vậy đối với mọi người xung quanh, yêu hay ghét đều rõ ràng.

Tằng Trạm liếc nhìn cô bé đang cúi đầu đứng trước mặt mình, trong lòng có chút tức giận, anh giơ tay nắm lấy vai Úy Lam, lực đạo hơi mạnh, cô cảm thấy vai đau nhói, hoảng sợ muốn hét lớn lên, cô luôn cho rằng chú là người tốt, vậy mà lúc này.

Nghĩ tới đây Úy Lam nhịn không được khóc rống lên, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào " Chú...buông ra..đau..."

Lúc này đầu óc Tằng Trạm đang đắm chìm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, không rửa mặt nhiều, lại không hay đánh răng, nhưng sao cô bé vẫn sạch sẽ, đáng yêu như vậy...răng trắng, khuôn mặt cũng trắng, nếu đem vào thành phố nuôi thật tốt, như vậy qua vài năm nữa nhất định lớn lên sẽ rất đẹp.

Nhưng mà, như thế nào nuôi đây? Nhận nuôi đơn thuần? Tằng Trạm lập tức bỏ qua ý nghĩ này, anh vốn không phải loại người lương thiện, tâm anh chưa bao giờ đơn thuần.

Bao dưỡng ghê tởm? Vậy chỉ cầu h**n **, không cần lo lắng cảm xúc của cô bé, nhưng như vậy anh lại có chút không đành lòng.

Nuôi nhốt đáng khinh? Ừ có lẽ nhốt lại trước, chậm rãi nuôi từ từ rồi hẵng ăn...

Nhanh chóng nghĩ xong, sắc mặt Tằng Trạm bỗng trở nên dịu dàng, bỏ tay đang nắm trên vai Úy Lam xuống, âm thanh nhẹ nhàng tràn đầy khổ sở nói " Tôi là người xấu sao?"

Tiếp theo anh đưa tay vỗ vỗ lưng Úy Lam, đôi mắt ẩn chứa nhu tình nhìn cô nói " Chú sai lầm ở đâu Úy Lam cứ nói, chú sẽ lập tức sửa đổi, có được hay không?"

Úy Lam kinh ngạc nhìn vào mắt Tằng Trạm, sao chú lại thay đổi nhanh như vậy? Tuy lúc này có chút khác lạ, nhưng nhìn chú như vậy quả thực rất đẹp nha! Úy Lam cũng như đa số những cô bé khác, rất dễ bị vẻ ngoài đẹp đẽ, cùng lời nói dịu dàng đánh lừa, cô làm sao có thể hiểu được tâm tư và thủ đoạn của một người trưởng thành có bao nhiêu đáng sợ.

" Về sau..." Úy Lam né tránh bàn tay to lớn đang vỗ trên lưng mình ấp úng nói " ...không được ngủ chung với tôi "

Cô luôn sống khép kín bao nhiêu năm nay, chưa từng được ai dạy dỗ, mãi tới tối hôm quacô mới ý thức được, không nên cùng đàn ông ngủ chung giường, càng không thể để đàn ông chạm vào cơ thể mình.

Tằng Trạm thu tay, âm thanh nhỏ nhẹ nói " Tôi biết rồi "

Một ngày này trôi qua hết sức bình yên, Tằng Trạm không làm ra bất kỳ hành động vượt rào nào, hầu hạ Úy Lam đâu vào đấy, trưởng thôn mang cho hai người chút thịt heo, anh liền xung phong đi nấu đồ ăn, nhìn thức ăn ngon dọn sẵn cùng thái độ ân cần của Tằng Trạm, rất nhanh Úy Lam lại thấy chú cũng không phải người xấu ...

Chờ dùng bữa xong, Tằng Trạm liền tất bật đi chuẩn bị thức ăn cho đám gà vịt trong chuồng. Đợi tới khi trời tối, anh lại nấu nước cho cô lau người, tiếp đó tận tình đem phòng ốc dọn dẹp một lần, vất vả cả ngày, anh còn tự ý dời về phòng cũ ngủ, luôn tự nhủ trong lòng, ráng nhịn chút thôi sau đó...sẽ nếm được vị ngon ngọt.

Ngày hôm nay thực sự rất tốt, nếu mỗi ngày đều được như vậy thì còn gì bằng, Úy Lam nghĩ thầm trong bụng, chỉ là, không có chú nằm kế bên quả thật rất lạnh.

Tằng Trạm cứ duy trì công việc như vậy liên tiếp ba bốn ngày sau, rốt cục nhận thấy Úy Lam đã hoàn toàn tin tưởng mình, anh mới buông lời lừa gạt " Úy Lam, em cùng tôi trở về thành phố, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt "

Đôi mắt Úy Lam trợn to, quan sát thật kỹ khuôn mặt anh, không phát hiện ra điều bất thường, cô lại hỏi " Tại sao chú tốt với tôi như vậy?"

Tằng Trạm dùng lời nói thâm tình kèm theo giọng điệu dịu dàng giải thích " Một mình em sống ở đây cũng chẳng dễ dàng gì, tôi cũng không có cha mẹ, biết cuộc sống một thân một mình có bao nhiêu đau khổ "

Tằng Trạm lại bước tới gần Úy Lam, đưa tay v**t v* vầng trán lán mịm của cô bé nói tiếp " Tôi chỉ hy vọng em được sống tốt hơn "

Ánh mắt anh chan chứa tình thương, dường như sắp chảy ra nước, Úy Lam ngước nhìn anh, cảm thấy thật rung động, làm cho người ta hết sức an tâm, chú sẽ luôn như vậy chứ? Úy Lam cầm lấy tay Tằng Trạm nói " Chú, chú đừng khóc mà"

Tằng Trạm ngây người, lẽ nào...anh diễn quá sâu.

Tằng Trạm giơ tay lau lau khóe mắt khô ráo, thương cảm nói " Ừ, không khóc "

Úy Lam gật gật đầu, nói " Vậy Úy Lam sẽ đi với chú, sau này Úy Lam cùng chú sẽ sống thật tốt cùng với nhau " Úy Lam nắm lấy quần áo anh, nhỏ giọng nói thêm " Úy Lam sẽ cố gắng học..."

Úy Lam không nói tiếp, bởi cô cũng không chắc mình có học tốt được hay không.

Tằng Trạm có chút bối rối trong lòng, anh lại đi lừa gạt một cô bé ngoan ngoãn như vậy!
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 15


Edit: TrangQA830810

Úy Lam đã đồng ý đi cùng Tằng Trạm về thành phố, anh cũng gặp trưởng thôn nói qua chuyện này, ông gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng, còn nói trong thành phố rất tốt, biết đâu lại trị hết bệnh ngốc cho Úy Lam.

Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nên không chút dè chừng, nhưng anh đối với cô bé vẫn ân cần như thường lệ.

Nhận thấy ngày mai có thể lên xe rời đi, anh rất mong đợi đem cô về sống cùng nhà với mình, buổi sáng sau khi cho đám gà vịt ăn xong, nhìn thấy Úy Lam đang thu dọn quần áo, nhìn đống đồ cũ nát, Tằng Trạm ghét bỏ nói " Đi vào thành phố, tôi sẽ mua đồ mới cho em "

Úy Lam chớp mắt, nghe lời đáp " Vâng "

Tằng Trạm mỉm cười hài lòng, không khỏi thầm nghĩ, may mắn mà mình dẫn cô bé đi, nếu không qua hai năm nữa, sẽ có người khác cưới cô, lúc đó thân thể còn bị kẻ đó chạm vào...anh thích cô sạch sẽ như vậy, nuôi nhốt từ từ dùng.

Tằng Trạm tâm tình cực tốt, vẻ mặt luôn mỉm cười vui vẻ, Úy Lam cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, không mang theo bất kỳ vật gì.

Ngày hôm sau, Tằng Trạm đăm chiêu nhìn đống 'đồ cưới' của Úy Lam, cả một bầy thật nhiều nha, vậy mà cô không ăn một con. Suy Nghĩ hồi lâu, anh thấp giọng hỏi cô

" Úy Lam, về sau em định xử lý đám gà vịt này thế nào?"

Úy Lam ngây ngô cười nói " Chờ tôi lấy chồng sẽ đem chúng theo "

Còn mang theo, Tằng Trạm có chút đau đầu sờ sờ chóp mũi, chưa kể còn..mẹ nó, muốn lấy thằng nào làm chồng hả? Cái gì lưu lại làm đồ cưới...có nước đem cả nhà thúi không chịu nổi thì có. Úy Lam cũng đột nhiên nghĩ ra

" Đúng vậy, tôi đi thì ai nuôi chúng nó "

Úy Lam lúng túng, bắt lấy tay Tằng Trạm gấp gáp nói " Chú, tôi không đi nữa "

Không đi...mơ tưởng, Tằng Trạm dứt khoát trả lời " Không được "

Úy Lam bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, tha thiết hỏi " Nhưng còn chúng nó phải làm sao?"

Tằng Trạm mỉm cười, cúi sát bên tai Úy Lam thì thầm " Ăn chúng "

Đây chính là đồ cưới của cô, giống như mạng sống vậy, cô nguyện để chúng chết già cũng chưa từng dám ăn một miếng, Úy Lam liếc nhìn anh, giọng cương quyết

" Không được "

Sợ anh chưa rõ, cô còn đặc biệt nhấn mạnh " Chú muốn ăn, trừ phi ăn tôi trước "

Tằng Trạm thật thích nghe câu này thốt ra từ cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn, hơn nữa còn hy vọng cô lập lại nhiều nhiều một chút, ăn cô là chuyện sớm muộn gì cũng làm, tới lúc đó...thật không biết có bao nhiêu ngon ngọt, nghĩ tới đây anh nhếch miệng cười thật tươi.

Buổi chiều Úy Lam đi đến nhà trưởng thôn nhờ ông nuôi dùm đám 'đồ cưới', trước khi về trưởng thôn còn đưa cho cô ly sữa nhờ bưng về cho Tằng Trạm, chờ Úy Lam trở về.

Úy Lam đưa ly sữa cho Tằng Trạm, anh phất tay bảo cô cứ uống. Úy Lam ngồi một bên từng từng ngụm nhấm nháp ly sữa, Tằng Trạm phút chốc lại liếc nhìn cô một cái,đợi tới khi thời cơ tới, mới nhịn không nổi, tiến về phía cô nói

" Cho tôi uống thử "

Úy Lam miệng há to, kinh ngạc nhìn anh nói " Hết rồi, sao chú không nói sớm "

Úy Lam còn giơ ly sữa trống không lắc qua lắc lại trước mặt anh.

Tằng Trạm cười cười trả lời " Vẫn còn " Nói xong anh ôm lấy eo cô, hé miệng đem đôi môi anh đào thấm ướt vị sữa ngậm lấy, đầu lưỡi vươn ra l**m một vòng quanh khóe môi ướt át, thật ngọt, lại còn có vị tươi ngon, mềm mịm.

" A..." Úy Lam một mảnh mơ hồ, đôi mắt to trừng lớn " Chú..chú .."

Tằng Trạm cũng chỉ l**m l**m, không làm gì thêm, nhưng Úy Lam không thích chút nào, chờ ch**c l*** *m **t dừng lại, trở vào trong miệng, thấy anh còn muốn hé miệng l**m tiếp, Úy Lam bỗng tức giận nhe răng ra cắn vào môi anh, phút chốc tình cảnh lại đảo ngược buồn cười...cô bé ăn lại miệng anh, không, phải nói là cắn mới đúng.

Còn đem miệng mình mở to hết mức, để môi anh nằm gọn trong đó, dùng hàm răng trắng sáng giữ chặt lấy, không chút thương tiếc...làm cho một người đàn ông trưởng thành như anh đau muốn rơi lệ!

Vẻ mặt Tằng Trạm hơi tái, trên miệng còn hiện rõ một vết thương, hình dấu răng! Tằng Trạm cho rằng do mình vô lễ với cô, mới bị cô cắn lại trừng phạt, nhưng không phải, vì sau đó cô còn dùng giọng điệu vô cùng ngay thẳng nói

" Chú dám l**m tôi, tôi dám cắn chú "

Tằng Trạm cuối cùng đã thông suốt, cô bé này ngốc thật, ngốc đến tận xương tủy luôn. Tằng Trạm tức giận khó thở, đôi môi kh*** g** của anh nha, nếu để lại sẹo thì sao...

Anh buồn bực quay về phòng, đóng cửa nhốt mình trong đó, chờ tới đêm tối anh sẽ cho côbiết thế nào là khi dễ, đúng vậy, cứ đợi đó!
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 17


Thành phố G cách thôn này khá xa, nên từ sáng sớm, Tằng Trạm đã dắt Uý Lam đến chào từ biệt trưởng thôn, Uý Lam không ngừng dặn dò trưởng thôn nhớ chiếu cố đám gà vịt của mình. Trưởng thôn cười vui vẻ xoa đầu cô nói

" Đi đến nhà chú ở phải cố gắng học tập "

Khoé mắt Úy Lam đỏ hoe, nhẹ giọng đáp " Dạ "

Trưởng thôn tiếp tục căn dặn " Phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú "

Đáy lòng Tằng Trạm nói thầm đúng đúng, lúc nào cũng phải nghe lời anh.

Lúc này một chiếc xe việt dã đã đợi sẳn, Tằng Trạm mở cửa cho Uý Lam ngồi sau, còn bản thân ngồi kế bên ghế tài xế, Cao Nhẫm quay đầu quan sát Uý Lam, vẻ mặt tràn đầy thích thú.

" Trời, sao lại có cô bé mềm mại trắng nõn đây?" Tuy là dân thôn quê, nhưng cô bé này quả thật rất đẹp mắt, giống như một con búp bê.

Tằng Trạm liếc nhìn Cao Nhẫm một cái, nhấn mạnh " Lo lái xe của cậu đi "

Uý Lam quay đầu nhìn lại phía sau, thôn xóm dần mất hút, trong lòng thương cảm, không biết lần này rời đi là đúng hay sai? Cao Nhẫm lái xe rất nhanh, đường quê lại đất đá gồ ghề, cơ thể nhỏ nhắn của Uý Lam liên tục xóc nảy, làm cô cực kỳ khó chịu, nhưng hành trình này phải hai tiếng mới xong Uý Lam nghiêng người nằm xuống đệm xe, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cao Nhẫm liếc nhìn cô bé ngồi sau qua kính chiếu hậu, thấp giọng hỏi Tằng Trạm " Cô bé này là ai?"

Tằng Trạm bâng quơ đáp " Không phải chuyện của cậu "

Cao Nhẫm hiểu ra đôi chút, nhỏ giọng trách Tằng Trạm " Cô bé nhỏ như vậy, cậu nhắm chứa nổi cậu không " Cao Nhẫm từng thấy qua chỗ nam tính của Tằng Trạm, kích cỡ không phải bình thường, đứa nhỏ kia vóc người ôm yếu, lại còn chưa trưởng thành, làm sao đi vào?

Tằng Trạm không vui nhìn Cao Nhẫm, hiện giờ chưa được, nhưng nuôi thêm mấy năm sẽ được thôi.

Tằng Trạm đành lái qua vấn đề khác " Như thế nào, mọi việc ổn chứ? " Anh đang nói tới công ty hai người cùng nhau mở.

Cao Nhẫm gật đầu, đầy tự tin nói " Dĩ nhiên, có Cao Nhẫm đây, thì có gì không được chứ " Dứt lời anh còn nói thêm " Cậu còn nhớ Nghê Như không?"

Nghê Như? Là người đã theo đuổi anh ba năm, lúc đó anh còn bận việc học nên đã từ chối. Tằng Trạm gật đầu nói " Có biết "

" Hiện giờ đang làm ở công ty chúng ta " Cao Nhẫm nói tiếp " Xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nếu cậu tới làm ở công ty thì sẽ là thư ký của cậu, còn giờ...là thư ký của mình " Cao Nhẫm đúng là có hứng thú với Nghê Như, chỉ là cô gái đó không chịu chấp nhận anh thôi.

Tằng Trạm ừ hử đáp lời, anh cũng không quá quan tâm.

" Ba của cậu, thăng chức như diều gặp gió " Cao Nhẫm nhìn Tằng Trạm cười cười, giọng giễu cợt " Bây giờ đã là tổng tham mưu "

Tằng Trạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đáy lòng khinh bỉ, tư lệnh sao, trong mắt của anh không đáng một xu, anh chỉ muốn một điều duy nhất - trả thù ông ta.

" Chú..." Xe chạy được bốn mươi phút, Uý Lam ngồi dậy, hai tay vịn lên lưng ghế trước mặt, mệt mỏi gọi Tằng Trạm. Tằng Trạm quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch, và vẻ suy yếu của cô, chắc không phải bị say xe đi?

Ánh mắt Tằng Trạm nhu hoà, ân cần hỏi thăm cô " Như thế nào?"

Uý Lam bụm miệng, thì thào " Tôi khó chịu, tôi không thể...tôi muốn xuống xe "

Cao Nhẫm xuyên qua kính chiếu hậu ngắm cô, khuôn mặt xinh đẹp, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là...tên Tằng Trạm này khẩu vị thật nặng, Cao Nhẫm đánh cái rùng mình, nói với Tằng Trạm " Chắc là say xe rồi "

Tằng Trạm gật đầu, Cao Nhẫm đem xe tấp vào lề, Tằng Trạm leo xuống phía ghế sau, ngồi kế bên cô bé, giơ hai tay ra nói " Nằm trong lòng tôi sẽ thoải mái hơn "

Uý Lam không chút nghĩ ngợi tiến vào lồng ngực Tằng Trạm, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người anh, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Tằng Trạm ấn mở cửa sổ, để cho Uý Lam dễ thở hơn. Cao Nhẫm ngồi yên quan sát hai người, có chút giật mình, Tằng Trạm mà anh biết có bao giờ đối với phụ nữ tốt như vậy, Cao Nhẫm tiếp tục lái xe, rất nhanh chạy vào đường cao tốc, lướt đi êm ái. Uý Lam trong lồng ngực ấm áp của Tằng Trạm cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.

Tằng Trạm ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say, cúi xuống hôn lên má cô, lại nhìn cái miệng anh đào đỏ hồng đang hé mở, môi anh lại tìm xuống.

" Khụ..khụ..." Đúng lúc này Cao Nhẫm ho khan mấy tiếng nhắc nhở anh.

Tằng Trạm liếc về phía Cao Nhẫm, sao đó xoay mặt cô bé hướng vào ngực mình, đây là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng tới, cảm thấy như vậy cũng chưa an toàn, Tằng Trạm dùng cơ thể cao lớn của mình vây chặt cô lại, kín cổng cao tường...muốn nhìn cũng đừng hòng. Cao Nhẫm nhìn hành động ấu trĩ của bạn mình thở dài, anh không có hứng thú với bé gái nha
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 19


Úy Lam kéo qua kéo lại một hồi, thẳng đến khi hai luồng ngực ửng đỏ, nhất là hai đỉnh phía trên bị chà sát càng thêm đỏ rực, cô đã mất rất nhiều sức lực cũng không cách nào mặc vào được. Úy Lam nhìn mớ quần áo hỗn độn trên đất, có lẽ cô đã sai rồi, áo này mặc bên ngoài mới đúng, nghĩ vậy cô vội vàng cầm quần áo lên, đem từng món mặc vào tươm tất, sau đó gọi với ra ngoài.

" Chú ơi "

Tằng Trạm đang đi ra từ một phòng tắm khác, cả người vừa tắm xong còn mang theo hơi nước ẩm ướt, phía dưới được quấn qua loa bằng chiếc khăn tắm, nghe tiếng cô gọi, anh bước về phía cửa hỏi.

" Có chuyện gì?"

Tay Úy Lam cầm hai cúp áo ngực, cách lớp áo giữ ấm, ấn lên phần ngực nhô ra của mình, hướng về phía cánh cửa nói " Chú giúp tôi một chút "

Tằng Trạm đứng bên ngoài nhếch miệng cười, nhẹ giọng hỏi " Vậy tôi vào được không?"

Úy Lam nhanh chóng đáp lại " Được "

Tằng Trạm đi vào, nhìn thấy cảnh tượng một cô bé chân trần ngồi xổm trên mặt đất, đầu tóc ướt sũng, quần áo khá gọn gàng, ngoại trừ phần trước ngực đang treo lủng lẳng cái nội y màu trắng, anh cắn môi cố ngăn mình bật cười, cơ thể run run từng trận.

Úy Lam ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, đáng thương nói " Chú, mặc không được..."

Tằng Trạm trong lòng ngứa ngáy, ngồi xổm xuống sau lưng cô, điều chỉnh âm thanh hết sức nhẹ nhàng nói " Áo nhỏ này mặc bên trong, nên phải cởi áo ngoài ra trước "

Úy Lam quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi " Hả?"

Tằng Trạm vuốt vuốt tấm lưng gầy yếu của cô, dịu dàng nói " Đem áo ngoài cởi ra, sau đó tôi dạy em cách mặc nội y "

Úy Lam vẫn chưa tin anh, cố hỏi lại lần nữa " Có thật là mặc như vậy không?"

Tằng Trạm gật đầu đầy khẳng định, tiếp theo trưng ra bộ mặt tội nghiệp nói " Tôi đói quá, em mặc nhanh lên còn đi ăn cơm "

Úy Lam lúc này mới nhìn rõ nửa thân trên tr*n tr** của chú, kinh ngạc, xen lẫn hoảng sợ, cô nhích người lui âm thanh dứt quãng " Vậy chú..hay chú ra ngoài trước...lát tôi lại gọi "

Tằng Trạm nhìn cô, thành thật nói " Tôi sẽ không nhìn "

Úy Lam đành quay lại, lập tức đem áo ngoài cởi ra, lại nhanh tay dùng hai mảnh áo nhỏ chụp lên ngực. Riêng Tằng Trạm từ lúc cô xoay lên, hai mắt anh vẫn chăm chú dán vào cơ thể nhỏ bé trước mặt, phần lưng trắng nõn sáng bóng, và dường như anh còn nhìn thấy thấp thoáng đ** ng*c, rất nhỏ, mềm mại, đỏ hồng...anh nuốt nước bọt, nếu anh m*t một cái không biết nó có dựng đứng lên...

Úy Lam lên tiếng kéo lại suy nghĩ miên man " Xong rồi "

Tằng Trạm giơ tay chậm rãi giúp cô mặc vào, ngón tay lướt nhẹ qua làn da trắng sáng, thật mịn, thật nhẵn nhụi.

" Có vừa không?" Tằng Trạm vừa vuốt tóc cô vừa hỏi.

Úy Lam nhìn chiếc áo nhỏ đang bao trọn b* ng*c mình, không khỏi thắc mắc, sao tự nhiên lại lớn ra? Chỉ là hình như hơi bó chặt, nhưng dù sao cũng bảo vệ được phần ngực, Úy Lam vui vẻ mặc áo ngoài vào, mỉm cười nhìn Tằng Trạm nói " Cám ơn chú "

Tằng Trạm nở nụ cười hài lòng, còn không quên hôn lên má Úy Lam một cái, yêu thương nói " Tôi dắt em ra ngoài ăn cơm "

Úy Lam ngây người, bỗng nắm lấy cánh tay anh ấp úng " Tôi...không muốn đi vào chỗ kia " Chỗ kia cô nói đến chính là thang máy, cô thật sự rất khó chịu khi ở trong đó.

Tằng Trạm chiều theo ý cô, đi ra ngoài gọi điện thoại đặt món ăn. Tằng Trạm nhìn theo cô bé đang cầm khăn lau tóc từ phòng tắm bước ra, xinh đẹp, non nớt, ngây thơ dụ dỗ người khác chà đạp...nhưng phải ráng nhịn, chờ b* ng*c dưỡng to thêm một chút, cặp mông cũng căng tròn, và cả khe hở kia nữa. Tằng Trạm chỉ cho Úy Lam cách dùng máy sấy tóc, cùng các vật dụng trong nhà, Úy Lam chỉ vào ti vi hớn hở khoe.

" Tôi biết cách dùng ti vi " Tuy chỉ nhìn qua một lần duy nhất nhưng cô vẫn nhớ cách dùng.

Lấy đồ điều khiển bấm mở, sau đó quay đầu nhìn anh có phần đắc ý " Tôi thông minh không?"

Tằng Trạm nịnh nọt " Ừ, thật giỏi "

Bữa ăn phong phú nhanh chóng được giao tận nhà: Thịt bò, gan ngỗng, thịt gà, còn có cả món cua..Úy Lam lần đầu được ăn nhiều món ngon như vậy liên tục gật đầu nói " Ngon quá!"

Buổi tối Tằng Trạm chỉ vào một gian phòng ngủ nói " Tôi và em ngủ trong này"

Úy Lam ngạc nhiên, trợn mắt nhìn anh, hỏi lại " Tôi và chú? Sao có thể được "
 
Back
Top Bottom