Ngôn Tình Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 20


Tằng Trạm chỉ tay vào chiếc giường duy nhất trong phòng nói " Trong nhà chỉ có một cái giường thôi "

Căn nhà rộng lớn như vậy, sao chỉ có một chiếc giường, Uý Lam không tin chạy đi phòng khác xem thử, Tằng Trạm đuổi theo giữ cô lại nói " Em phải ngủ trong phòng này "

Uý Lam khó hiểu quay đầu nhìn anh hỏi " Tại sao?"

Tằng Trạm giọng nói kiên quyết " Tôi nói ngủ ở đâu thì ngủ ở đó "

Nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, Uý Lam chẳng dám cãi lại, đành nhẹ giọng thương lượng " Tôi có thể ngủ trên đất, cũng có thể ngủ chỗ này..." Dứt lời cô chỉ vào cái ghế sô pha.

" Buổi tối tôi ngủ một mình thật cô đơn" Vẻ mặt Tằng Trạm u buồn, thốt ra lời than thở.

Uý Lam chăm chú nhìn Tằng Trạm, cảm thấy anh thật tội nghiệp, cũng là người có số phận mồ côi giống mình. Uý Lam còn hiểu rất rõ cảm giác lẻ loi trống vắng, một mình cô độc trong đêm dài.

Uý Lam liền ngoan ngoãn nghe lời " Nếu chú cô đơn, tôi có thể ngủ cùng "

Chưa đợi Tằng Trạm kịp hoan hô trong lòng cô đã nói thêm " Chú ngủ trên giường đi, còn tôi trải nệm ngủ dưới đất "

Tằng Trạm đành gật gật đầu đồng ý. Hôm nay Uý Lam ngồi xe không quen nên rất mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ say, Tằng Trạm nằm trên giường hai mắt mở to, nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu đang ngủ dưới sàn, khoé miệng cong lên, mỉm cười vui vẻ, anh cố nhắm mắt, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ tràn đầy dụ hoặc, xộc vào mũi anh, chạy thẳng vào tim, k*ch th*ch tim đập dồn dập hơn máu nóng tập trung về một bộ phận, đang không ngừng phồng lớn cứng rắn đến đau nhức...Đêm dài như vậy, nếu cố nhịn có khi lại hỏng?

Tằng Trạm chậm rãi đứng dậy, nhè nhẹ bước xuống, tiến lại gần cô bé đang ngủ say, không biết khe nhỏ hẹp như vậy, có chứa được anh hay không?

Con sói xám đang rất đói bụng, giờ trước mặt nó là con nhím anh cũng đem gai nhổ sạch, huống chi, đây còn là một con thỏ nhỏ chọc người ta chà đạp. Tằng Trạm giơ tay sờ lên phần lưng gầy yếu, Uý Lam bỗng chốc xoay người đối mặt với anh, tay anh lần theo tấm lưng mịn màng thẳng tới vùng ngực non mềm bất quá lại đụng phải áo lót...anh bực bội hừ nhẹ, giạng hai chân leo lên người Uý Lam, để thân thể cao lớn của mình đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.

Cả người bị đè nặng, bụng còn bị một v*t c*ng rắn chống vào, Uý Lam hé miệng hít thở " Ừ..m"

Tằng Trạm nhanh chóng cúi đầu điên cuồng ngậm lấy đôi môi anh đào, c*n m*t, cảm giác thật mềm mại, anh tiếp tục đưa lưỡi trượt vào trong khoang miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi ấm nóng, khuấy đảo, trêu trọc, không ngừng hút lấy nước bọt ngọt ngào nuốt vào bụng. Uý Lam đúng là ngủ rất sâu, bị anh hôn môi cũng không tỉnh lại.

Cảm thấy hôn đủ, Tằng Trạm luyến tiếc dứt ra, rồi lại cúi xuống hôn thêm vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uý Lam, tầm mắt dời xuống phần ngực mới nhú. Nếu giờ cởi áo ngoài, lại cởi nội y cô bé sẽ tỉnh.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 22


Tằng Trạm nhích người tới, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Úy Lam bao lấy cự vật nóng bỏng của mình...cảm giác thật tuyệt, anh hơi dùng sức xiết chặt tay lại, vội vàng chuyển động lên xuống không ngừng.

" Ừ..."

Tằng Trạm bật ra tiếng rên đầy thỏa mãn, cặp mông săn chắc đung đưa nhanh chóng. Trong lòng Tằng Trạm âm thầm tự nhủ, anh không phải loại người bỉ ổi, càng không phải là đồ ch* đ* khốn khiếp, đúng vậy, tất cả là do Úy Lam, do cô luôn dùng đôi mắt to tròn long lanh trong suốt mê hoặc anh. Thật tình ngay từ đầu anh chỉ có một chút, một chút xíu để mắt tới cô bé mà thôi! Là do cô, cô không nên xuất hiện lúc anh tắm rửa, càng không nên xảy ra va chạm thân thể với anh, cho dù chỉ dùng ngón tay chọc chọc lên ngực anh cũng không được...mọi sai lầm đều bắt đầu từ cô, còn vừa lừa gạt vừa làm nũng bắt anh cõng, cõng cũng không sao, nhưng cô lại cố ý dùng ngực cọ cọ lên lưng anh, anh là người đàn ông sinh lý bình thường, lại nhịn liên tiếp mấy năm, nên sinh ra đói khát là lẽ đương nhiên. Giờ mà được ăn luôn cô bé thì tốt quá!

Tằng Trạm vẫn liên tục luật động, ở trên bàn tay thuần khiết của Úy Lam làm chuyện dơ bẩn hèn mọn. Tằng Trạm thở dài, phải nuôi bao lâu nữa mới ăn được đây? Anh đang chìm trong d*c v*ng hưng phấn, tinh thần thoải mái, th* d*c từng hồi, đột nhiên Úy Lam mở mắt, cảm nhận trong tay đang nắm vật gì đó vừa cứng vừa nóng, bị bàn tay thô to bao lấy di chuyển lên xuống rất kỳ quặc. Úy Lam chớp mắt, cố nhìn rõ cảnh tượng phía trước, thì thấy chú đang tụt quần xuống, dùng chỗ để đi tiểu nhét vào tay cô, hơn nữa áo ngoài và nội y của cô đều bị kéo lên trên.

Tằng Trạm bị đôi mắt to tròn đen láy của Úy Lam nhìn đến, liền muốn b*n r*, nhưng cố gắng kiềm lại, ngưng động tác trên tay, chăm chú nhìn cô.

Úy Lam hừ nhẹ nói: " Chú muốn đi tiểu?"

Tằng Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời "Ừ "

Úy Lam tức giận, bật người ngồi dậy, giật bàn tay trở về mắng " Chú điên rồi, đó là tay tôi không phải thùng nước tiểu, chú cút đi "

c*p ng*c vẫn còn lồ loã, theo động tác bật dậy của Úy Lam, nảy lên liên tục, nhất là hai đỉnh vú đỏ hồng còn dính một ít nước bọt trong suốt, trong đêm tối càng tăng thêm phần bóng loáng ướt át...anh trừng mắt nhìn chăm chăm, miệng thì dịu dàng nhận lỗi.

" Ừ, tôi xin lỗi, về sau không coi tay em thành thùng nước tiểu nữa "

Úy Lam liếc nhìn anh, giở giọng hăm dọa " Nếu chú còn như vậy, tôi sẽ tiểu lại vào miệng chú "

Tằng Trạm chưa kịp tiêu hóa hết lời Úy Lam nói, thì một cái gối đã đập vào mặt anh " Chú còn không biết xấu hổ nhìn hoài "

Tằng Trạm nở nụ cười lưu manh, trong lòng hí hửng, tiểu vào miệng mình cũng rất tốt nha! Không phải cũng từ cái khe mềm mại bé xíu kia chảy ra sao, bất quá anh kiên định nhìn cô gật đầu hứa.

" Về sau tôi sẽ không làm như vậy " Anh nhanh tay đem quần kéo lên, cúi đầu hôn má cô một cái nói " Ngủ đi "

Về sau cùng lắm thì không dùng tay, chuyển qua dùng miệng, coi thử em còn dám mở miệng mắng chửi người khác hay không...ráng nhịn một chút vậy, từ từ rồi dùng...Úy Lam rất mệt mỏi, nội y bị đẩy lên càng thoải mái hơn, nó cứ nịt lại hai bên ngực thật khó chịu, có lẽ do bản thân cô bất giác đẩy lên, nghĩ xong cô kéo áo lại nằm xuống ngủ tiếp.

Tằng Trạm thấy cô ngây ngô như vậy, cũng cực kỳ hài lòng nhắm mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tằng Trạm dẫn Úy Lam đi mua đồ ăn ngon, nhưng cô bé sống chết cũng không chịu vào thang máy, hai người đành đi thang bộ, nhưng từ tầng ba mươi mốt đi xuống...anh không sao, nhưng Úy Lam...nhìn thấy cả người cô mồ hôi ướt đẫm, anh đau lòng suy nghĩ - có lẽ nên đổi qua ở biệt thự. Đến ngày thư ba, cuối cùng Úy Lam đành chấp nhận đi thang máy, vừa bước vào trong, cô liền ôm chầm lấy Tằng Trạm, vùi đầu vào trong lòng anh môi mấp máy.

" Chú, tôi sợ..."

Tằng Trạm trưng ra bộ mặt tươi cười hớn hở ôm chặt cô bé trong ngực mình. Mấy người xung quanh cúi đầu xấu hổ, tự hỏi bản thân, bộ mặt mình đáng sợ vậy sao?
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 23


Dắt Úy Lam đi một vòng xung quanh tòa nhà, sau đó vào một quán cà phê yên tĩnh ngồi nói chuyện.

" Em muốn đi học?" Tằng Trạm hỏi

Úy Lam cầm ly nước trong tay, vội vàng gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn anh, hỏi lại " Không phải chú đã nói sẽ cho Úy Lam đi học sao?"

Tằng Trạm lơ đãng nhìn sang chỗ khác, đúng là...trí nhớ thật tốt. Anh " Ừ " một tiếng xác nhận.

Úy Lam vui mừng cười rộ lên rồi nói " Chú, Úy Lam muốn được học ở trường tốt nhất "

Tằng Trạm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, còn muốn trường học tốt nhất? Khóe miệng anh cong lên nở nụ cười mỉm, cô bé này chắc không phải giả ngốc đó chứ?

Tằng Trạm mím môi hỏi " Thích học trường tốt nhất?"

Úy Lam thành thật trả lời " Vâng "

Tằng Trạm hỏi tiếp " Vậy em có hiểu, trường học tốt nhất là sao không?"

Úy Lam trả lời hết sức tự nhiên " Trường học tốt nhất, giáo viên giảng dạy tốt nhất, học sinh tốt nhất "

Tằng Tràm nhìn vẻ mặt tự tin của cô cũng cười cười hùa theo " Đúng rồi "

Tằng Trạm an bài cho Úy Lam ở nhà tự đọc sách, còn anh đi đến sở công tác, nơi ba anh đã trải sẵn đường. Xã hội này vốn hư cũ mục nát, khi sở trưởng biết Tằng Trạm là con của Tằng Hải, nếu lấy lòng không xong, con đường thăng tiến của hắn sẽ đi đứt. Vừa thấy Tằng Trạm bước vào, sở trưởng liền mời anh tới phòng của mình, còn muốn đích thân đi pha trà. Tằng Trạm vốn không thích uống trà nên ngăn lại " Không cần "

Sở Trưởng có chút xấu hổ, ngồi xuống chỗ đối diện với Tằng Trạm " Làm ở đây nếu có chỗ nào không hài lòng cứ nói với tôi "

Tằng Trạm nhìn vị sở trưởng trước mặt, khoảng hơn bốn mươi tuổi, thấp hơn anh một cái đầu, thân hình mập mạp, anh sờ cằm suy tư, Tằng Hải kỳ vọng vào anh rất lớn, tuyệt đối không dừng lại ở vị trí sở trưởng...có lẽ là tư lệnh quân khu đi...nhưng anh sẽ để mặc cho ông già đó sắp xếp sao? Nếu Tằng Hải có thêm một đứa con trai, chắc sẽ không coi trọng anh đến vậy, hừ cả gia đình của lão già đó đều b**n th**, nhất là đứa em gái cùng cha khác mẹ tên Tằng San, nhỏ hơn anh chín tuổi, năm nay vừa tròn mười bảy, cũng không biết trong đầu đứa em gái này bị đụng trúng chỗ nào, bắt đầu từ năm ngoái nhìn thấy anh liền yêu.

Tằng San không quan tâm tới cái gì gọi là huyết thống, chỉ biết điên cuồng theo đuổi, còn chạy tới chỗ anh đóng quân, đem quần áo c** s*ch, liều mạng dụ dỗ anh lên giường, hừ, Tằng Trạm anh mặc dù đói khát nhưng còn chưa tới nỗi nhắm mắt ăn bừa ...Ở trong sở ngây người một ngày, mọi người gặp Tằng Trạm ai cũng nịnh nọt lấy lòng, có đôi khi lười biếng anh mặc kệ, cũng có lúc anh giở thói lưu manh liếc mắt nói muốn ở một mình, những người khác nhanh biến đi ...Tan làm, Tằng Trạm đi về phía xe Cao Nhẫm đang đợi sẵn lên tiếng hỏi.

" Giờ đi đâu?"

Cao Nhẫm làm động tác ngoắc tay bảo anh mau lên xe nói " Đến chỗ lão già nhà cậu "
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 24


Tằng Trạm ngẩn người, đi nhà lão già đó, anh híp mắt nhìn Cao Nhẫm, giọng điệu hung ác " Cậu trở thành chó săn cho Tằng Hải từ khi nào?"

Cao Nhẫm nghẹn lời, tức giận tới không thở nổi, phì phò mấy hơi liền hét lên.

" Mình chỉ biết, hôm nay cậu nhất định phải có mặt "

Tằng Trạm nở nụ cười khinh bỉ " Có mặt?" Rồi nói tiếp " À để giữ mặt mũi cho lão già đó sao "

Cao Nhẫm lườm Tằng Trạm một cái kiên quyết nói " Phải đi "

Nhìn tới vẻ mặt vô lại của Tằng Trạm, Cao Nhẫm đành xuống nước, nhẹ giọng khuyên " Không phải cậu vẫn muốn trả thù ông ta sao? Hôm nay liền có cơ hội "

Cơ hội? Tằng Trạm nhướng mày nhìn Cao Nhẫm, Cao Nhẫm vội vàng giải thích " Hôm nay ông ta giới thiệu con gái của bí thư thị ủy cho cậu " Cô con gái của bí thư bộ dạng vô cùng xinh đẹp, chân dài, eo thon, mắt to, mũi cao, ngực đẫy đà, mông tròn trịa.

Tằng Trạm đăm chiêu suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Tằng Hải giới thiệu phụ nữ cho anh, trước kia khi biết chuyện của Tằng San với anh cũng tức giận đánh Tằng San một trận tơi bời, nhưng không dám đụng đến anh, dù sao anh ở trong quân đội rèn luyện bao năm, vóc người lại cao lớn, hơn ông ta nửa cái đầu, dù có muốn đánh cũng phải coi anh có chịu đứng yên không đã. Nhưng bây giờ bỗng nhiên mai mối, tại sao?

" Không phải mình chống đối gì cậu, nhưng đôi khi ông ta bố trí đường đi nước bước cho cậu thật chu toàn nha! Cậu cứ việc làm theo, về sau dễ dàng thăng tiến "

Con gái của bí thư sao? Tằng Trạm liếc mắt xem thường, nói " Không phải cậu không biết, mục đích sống của mình là đạp đổ ông ta "

Cao Nhẫm nhếch mép cười mỉa " Vậy cậu định tốn bao nhiêu năm làm việc đó? Ông già nhà cậu không phải là người đơn giản..."

Tằng Trạm gật đầu " Mình biết " Hừ nếu đạp đổ không xong thì làm lão ta thân bại danh liệt cũng được, bất quá việc này nói thì dễ nhưng làm thì...

Cao Nhẫm chở Tằng Trạm đến nơi, thực tế Tằng Trạm chưa bao giờ coi đây là nhà của mình, nhìn từ bên ngoài khá cũ kỹ, nhưng vào trong nhà mới biết nội thất, vật dụng trang trí sa hoa, lộng lẫy cỡ nào. Vợ của Tằng Hải ra mở cửa, vừa thấy Cao Nhẫm và Tằng Trạm liền tươi cười rạng rỡ, nhưng cố giấu thế nào cũng không che được đôi mắt khinh miệt khi nhìn đến Tằng Trạm. Nghe được tiếng mở cửa, Tằng San lập tức từ trong phòng phóng ra, chạy tới gần Tằng Trạm muốn ôm anh, khuôn mặt Tằng Trạm tràn đầy chán ghét, xoay người tránh đi, không buồn cởi giày bước thẳng vào trong.

Vợ Tằng Hải cố gắng hít sâu kiềm chế lửa giận, Cao Nhẫm đứng kế bên quan sát bật cười vui vẻ, đổi giày thành dép rồi mới bước vào. Tằng Trạm vào nhà liền nhìn thấy trên ghế sô pha đang ngồi ba người, Tằng Hải, bí thư thị ủy và một mỹ nữ. Bản tính Tằng Trạm rất phóng khoáng, người anh ghét cũng không nhiều, cô gái này... cũng không đến nỗi khó ưa như anh nghĩ, quần áo đơn giản, tóc đen mượt mà, khuôn mặt tuyệt đẹp, so với bí thư quả thật không giống chút nào. Tằng Trạm bỗng sinh ra hảo cảm. Bộ dáng đẹp trai cao lớn ngời ngời của Tằng Trạm mọi người đều thấy rõ, tuy hiện giờ chỉ là một cảnh sát nhân dân nho nhỏ, nhưng có Tằng Hải chống lưng,con đường thăng tiến sau này không cần lo lắng, vị bí thư hài lòng cười nói.

" Chà, đây chính là Tiểu Trạm sao "

Nhìn tới gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của cô gái, Tằng Hải tươi cười càng sâu, xem ra mối duyên này có thể tác thành.

" Mau ngồi xuống đi " Vị bí thư đứng dậy tiếp đón, chỉ vào vị trí kế bên con gái mình cho Tằng Trạm. Cô gái nhẹ nhàng xê dịch, để Tằng Trạm tiện bề ngồi xuống. Tằng Trạm cũng không khách khí, ngồi vào, Tằng Hải bắt đầu giới thiệu.

" Đây là chú Tần, còn đây là Tần Cẩn, con gái chú Tần "

Tằng Trạm lần lượt gật đầu chào " Chú Tần " rồi quay sang Tần Cẩn " Chào cô "

Nhìn thái độ ngoan ngoãn của Tằng Trạm, đáy lòng Tằng Hải lắp bắp kinh ngạc, sao hôm nay bỗng trở nên nghe lời? Nói không chừng lần này thành công. Nhìn hai người trẻ tuổi ngồi chung cực kỳ đẹp đôi, Tằng Hải mừng thầm trong lòng.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 26


Uý Lam ăn rất nhiều, bụng nhỏ no căng, cô dùng tay xoa xoa có chút khó chịu, đành trở ra ghế sô pha ngồi xem ti vi. Tằng Trạm vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường lau tóc, nghe tiếng cười ha hả không ngừng vọng ra từ phòng khách, anh tò mò bước ra nhìn vào màn hình ti vi, đang chiếu chú gấu xui xẻo, khoé miệng anh cong lên, mỉm cười vui vẻ, đúng là một cô bé ngây thơ đơn thuần, anh hài lòng vuốt vuốt cằm, quay vào phòng tiếp tục lau tóc.

Uý Lam chăm chú xem tivi, chú gấu xui xẻo, tại sao chú luôn luôn gặp xui xẻo? Do trời sinh đã vậy? Nếu không vì sao luôn gặp vận xui, đợi một lúc vẫn chưa thấy chiếu tiếp, Uý Lam thất vọng, chạy nhanh vào phòng gọi.

" Chú..."

Tằng Trạm quay qua nhìn cô hỏi " Chuyện gì?"

Uý Lam bước tới nắm tay anh lắc lắc " Tôi muốn coi cái kia..."

Tằng Trạm ngẩn người hỏi lại " Cái nào?"

Uý Lam cắn cắn môi, giải thích " Thì cái tôi vừa xem bên ngoài đó "

Tằng Trạm à một tiếng hỏi " Hết rồi?"

Uý Lam gật đầu liên tục " Ừ, hết rồi, toàn chiếu quảng cáo "

Tằng Trạm cười cười hỏi " Thích đến vậy?"

Uý Lam mong đợi nhìn anh " Thích lắm "

Tằng Trạm đứng dậy, mặc quần áo vào, quay đầu nhìn cô nói " Nhưng tôi cũng không có "

Uý Lam buồn bã cúi đầu " Vậy phải làm sao?"

Tằng Trạm ngồi xổm trước mặt cô, mở miệng dụ dỗ " Hôn tôi một chút, tôi lập tức biến ra cho em "

Uý Lam nắm lấy áo anh, hai mắt toả sáng hỏi " Thật như vậy?"

Tằng Trạm gật đầu xác định, đưa mặt tới gần, Uý Lam lập tức cúi đầu hôn lên má anh một cái " Rồi đó "

Có chút thất vọng, Tằng Trạm lắc đầu, giọng nói chắc nịch " Không đủ "

Uý Lam lấy hơi, tiến sát lại mặt Tằng Trạm, hung hăng dùng cả môi lẫn răng đụng mạnh vào má trái của anh. Tằng Trạm chỉ thấy bên mặt nhói đau, thiếu chút nữa ngã ra đất, rốt cục cô bé đã dùng hết bao nhiêu sức lực, nhưng miệng Uý Lam đập vào mặt anh xong cũng không rời ra, cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, sau đó mở miệng ngậm một khối thịt trên má anh, bắt đầu gắt gao m*t chặt ...Tằng Trạm một tay ôm eo Uý Lam, tay còn lại vò đầu bối rối, tiêu rồi tiêu rồi...chẳng lẽ cô bé còn đói bụng, muốn ăn thịt, ngay cả khuôn mặt đẹp trai của anh cũng không tha. Tằng Trạm cắn răng cố chịu, nhưng Uý Lam vẫn cứ hút chặt không nhả.

" Nhả ra..." Tằng Trạm không chịu được nữa, rống lên.

Uý lam hoảng sợ buông ra, vài giọt nước bọt còn theo má anh chảy dài xuống. Uý Lam mở to đôi mắt trong suốt, giơ tay lau nước bọt dính trên môi, uỷ khuất nói " Tôi không xem nữa " Dứt lời cô bé hướng về phía phòng khách chạy chối chết

Tằng Trạm đứng dậy, đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, ôi khuôn mặt của anh muốn bị phá huỷ, bên má trái dính máu còn có thật nhiều nước miếng, Tằng Trạm nhăn mặt, tâm trạng rất không vui, anh cúi đầu rửa sạch vết máu và nước bọt trên mặt, vẫn còn một chút sưng đỏ, nhưng cũng không gây thiệt hại lớn lao gì, anh hừ lạnh trong lòng, cô bé này lúc nào cũng cắn, bộ là chó hay sao? Tằng Trạm đi ra, thấy cửa phòng khách đóng kín, liền gọi.

" Đi ra cho tôi " Âm thanh nghiêm nghị từ ngoài cửa vọng vào, Uý Lam ngồi xổm dưới đất, đôi môi cắn chặt, hoảng hốt, thật sự cô không dám mở cửa.

Tằng Trạm gõ cửa, tức giận nói tiếp " Cho em đúng một phút, nếu không mở cửa hậu quả sẽ rất nghiêm trọng " Anh cũng không biết chìa khoá vứt chỗ nào, chỉ đành doạ cô, Uý Lam vẫn trốn bên trong không lên tiếng, Tằng Trạm liền giả bộ cầm chùm chìa khoá, âm thanh leng keng vang lên nói " Em tốt nhất chuẩn bị chịu phạt đi "

Uý Lam nghe được tiếng chìa khoá liền lật đật chạy ra mở cửa, hai mắt cô đỏ hồng như chú thỏ con đang kinh hoàng, ngẩng đầu nhận lỗi với anh.

" Chú...Uý Lam xin lỗi "

Tốt lắm, đã biết tự nhận sai, Tằng Trạm gật gù vừa ý hỏi tiếp " Sau đó thì sao?"

" Chú đừng tức giận, lần sau Uý Lam sẽ không như vậy nữa "

Tằng Trạm bước lại ghế sô pha ngồi xuống, giơ ngón tay ngoắc ngoắc cô lại gần nói " Muốn tôi không tức giận thì lại đây "

Uý Lam cúi đầu, ngoan ngoãn đi qua, Tằng Trạm đưa tay v**t v* mặt cô nói " Vậy sau này tôi hôn em là được "

Hai tay anh nâng mặt cô lên, chậm rãi hôn lên đôi gò má mịn màng, đôi môi gợi cảm của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da trơn bóng non mềm của cô, cả người Uý Lam run lên, cô gái nhỏ bắt đầu sinh ra phản ứng, thì ra chú lại đẹp đến như vậy. Uý Lam chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh, Tằng Trạm cười vui vẻ nói

" Lần sau phải hôn tôi như vậy, biết chưa"

Anh tiếp tục ở trên mặt cô đặt xuống từng nụ hôn dịu dàng, tiếp đó tìm đến đôi môi mê người của cô. Hai mắt Uý Lam trợn to, cô không ngờ chú lại hôn môi cô. Tằng Trạm đưa lưỡi đụng vào môi cô, nhè nhẹ l**m một vòng, rất nhanh liền rời ra, anh phải biết chừng mực, để cô quen dần với mùi vị của anh, sau đó sẽ sinh ra cảm giác quyết luyến

" Tốt lắm, tôi dắt em đi mua đĩa phim " Tằng Trạm đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Nhìn vẻ mặt bối rối, hai mắt to đen mơ màng, hơi thở gấp gáp của Uý Lam, Tằng Trạm cực kỳ vừa lòng, đúng là phản ứng mà anh chờ đợi.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 27


Tằng Trạm dắt tay Uý Lam đi xuống cửa hàng băng đĩa dưới lầu, tìm thật lâu mới thấy đĩa phim gấu xui xẻo, Uý Lam vui mừng hớn hở, ôm trong lòng không nỡ buông ra. Đứng ở quầy tính tiền là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thân hình đầy đặn, quan sát Uý Lam một lúc, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.

" Cháu gái của cậu thật xinh đẹp "

Tằng Trạm kéo kéo tay Uý Lam, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, tươi cười nói " Chào dì ", người phụ nữ cao hứng mỉm cười nói " Thật ngoan"

Tằng Trạm mang Uý Lam trở về, cúi đầu chăm chú nhìn cô, khuôn mặt này quả thật rất đẹp, đường nét hài hoà, nhất là đôi mắt, to tròn đen láy. Mới tới đây ở mấy ngày, làn da hơi vàng dần trở nên trắng hồng, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ thanh xuân. Vừa vào nhà, Uý Lam đã làm nũng bắt anh mở đĩa phim, hai người ngồi trên ghế sô pha cùng xem, Tằng Trạm đứng dậy đi toilet, lúc đi ngang qua phòng ngủ nhìn thấy trên bàn đặt một quyển album, anh tiến lại gần, cầm lên xem.

Bên trong là ảnh chụp hồi nhỏ của Uý Lam, nhà cửa khi đó cũng không rách nát như bây giờ, nhìn bé gái nhỏ xíu trong hình, không ngờ hồi nhỏ Uý Lam xấu như vậy...trên tấm hình còn có một đôi nam nữ, chắc là ba và mẹ của cô, anh cầm theo cuốn album đi vào phòng khách. Uý Lam xoay đầu liền nhìn thấy quyển album trên tay anh, xụ mặt hỏi.

" Sao chú lấy đồ của tôi?"

Tằng Trạm cười cười, lấy đồ của em sao? Ngay cả cơ thể em cũng là của tôi huống chi là mấy thứ vật dụng ngoài thân này, anh bước tới ngồi bên cạnh Uý Lam, giơ tay xoa xoa đầu cô hỏi " Đây là ba mẹ của em phải không?"

Uý Lam " Ừ " một tiếng đáp lời, nhanh chóng nhảy vào lòng anh muốn đem tập ảnh cướp về. Tằng Trạm tránh né không cho cô đoạt được, hai mắt Uý Lam thoáng chốc đỏ hồng, cái mũi nhỏ nhắn hít hít kiềm nén, Tằng Trạm liếc nhìn, nhéo nhéo mặt cô, bình thản nói " Em có khóc chết tôi cũng không trả " Nói xong đem tập ảnh ôm vào trong ngực.

Uý Lam nhìn tập album có chút bất lực, biết không thể dùng sức mạnh cướp về đành ngoan ngoãn chui đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, đem nước mắt nước mũi toàn bộ hướng áo anh bôi lên. Tằng Trạm trừng mắt nhìn chỗ áo ươn ướt nước mũi và nước mắt, vươn tay bóp mạnh mông cô nói " Đừng lau lên người tôi "

Uý Lam khóc càng thêm lợi hại, nước mũi chảy ra thật nhiều, nghèn nghẹt khó chịu giống như khi bị cảm, chú đã nói sẽ lo cho cô, lúc cô thương tâm như vậy không ở bên chú thì ở bên ai.

" Không " Uý Lam trả lời dứt khoát, hai tay ôm anh thật chặt, há miệng ô ô, nước miếng theo đó chảy xuống. Cô bé vốn sạch sẽ gọn gàng bỗng chốc lôi thôi lếch thếch, chỉ là anh lại không chán ghét, còn cảm thấy...cực kỳ đáng yêu, anh ôm đầu cô dựa vào ngực mình hỏi " Ba mẹ em đâu?"

Uý Lam vô cùng thương tâm nấc lên từng hồi, đè xuống tiếng khóc nỉ non nức nở, Tằng Trạm loay hoay không biết làm sao dỗ cô, vội vàng lấy giấy lau chùi khuôn mặt lấm lem, Uý Lam tự nhiên ngẩng đầu để anh chùi sạch, còn tri kỷ đưa mũi vào xì xì mấy tiếng hỉ ra, vào giây phút này anh cảm thấy giống như mình có con nhỏ. Khuôn mặt Uý Lam được lau chùi sạch sẽ, lại ghét bỏ tránh khỏi chỗ áo bẩn củaTằng Trạm, lập tức đứng dậy nói.

" Cha mẹ tôi đã chết khi tôi còn nhỏ, không một ai muốn nuôi tôi "

Đáy lòng Tằng Trạm ẩn dấu sự đau nhói, chăm chú nhìn cô. Uý Lam cắn môi, nhe răng trợn mắt hung dữ nói " Hừ, tôi cũng không cần ai chăm sóc "

" Chú, thật sự tôi sống đến giờ cũng không dễ dàng gì " Âm thanh cô trở nên nhẹ nhàng, gióng nói mang theo chút thương cảm, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là ngu ngốc. Tằng Trạm đặt tập ảnh xuống, giang tay ôm lấy cô, dịu dàng nói " Về sau, tôi sẽ nuôi em "
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 28


Uý Lam không muốn nhớ lại bản thân mình làm cách nào để sống sót, cũng như những đau khổ tủi nhục khi sống đơn độc không người thân, cô muốn quên đi tất cả, mặt Uý Lam chôn trong lòng Tằng Trạm oa oa khóc rống lên.

Từ nhỏ Uý Lam rất ít khi khóc, dù gặp phải tình cảnh khó khăn cỡ nào cô cũng kiên cường chống chọi, nhưng được chú ôm trong lòng, không hiểu tại cô lại muốn khóc, dù sao lồng ngực của chú vừa rộng lớn vừa ấm áp, khóc trong đó sẽ rất thoải mái đi, nghĩ vậy cô càng khóc to hơn. Uý Lam khóc thật lâu, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nắm lấy áo Tằng Trạm bộ dáng đáng thương uỷ khuất bỗng trở nên dữ dằn, cô gằn một tiếng.

" Chú.."

Tằng Trạm nhìn bộ dạng hung dữ của cô bé nuốt nước bọt, cái này cũng không nên trách anh, tại cô cứ ngây thơ ôm anh cọ tới cọ lui anh mới nhịn không được thò tay xoa b*p m*ng cô mấy cái. Uý Lam nhìn vẻ mặt im lặng nhận tội của Tằng Trạm, hai tay nhỏ giơ lên giữ chặt cổ áo anh, nhe răng trợn mắt hăm he.

" Chú đã dẫn tôi đi thì không được làm đau tôi "

Tằng Trạm ngẩn người, thật ra cô bé có hiểu từ 'đau' mà mình đang nói hay không? Nhưng...vẻ mặt cô bé quả thật rất nghiêm túc, không biết trong cái đầu nhỏ bé ấy đang suy nghĩ cái gì, giả ngốc? Hay là ngốc thật? Uý Lam nhíu mày gọi anh lần nữa.

" Chú "

Tằng Trạm phục hồi tinh thần ậm ờ " Gì? "

Uý Lam vui vẻ hỏi " Chú bị tôi doạ rồi đúng không?"

Tằng Trạm rất nhanh lắc đầu, véo má cô nói " Làm gì có chuyện đó " Trong lòng anh lại đồng tình... đúng là có chút bị cô hù doạ, một người đàn ông trưởng thành như anh còn bị một con nhóc...thiệt không cách nào nói ra miệng!

" Ồ, chú cũng bị tôi doạ " Uý Lam hí hửng đứng dậy, mở hai chân ra ngồi lên đùi Tằng Trạm, hai tay ôm lấy cổ anh, kề môi sát lại tai anh nói nhỏ " Nói cho chú biết một bí mật, người trong thôn đều bị tôi doạ chết khiếp "

Tằng Trạm cố nở nụ cười gượng gạo, cô nhóc này thật...Uý Lam nhìn vẻ mặt không tin tưởng của anh, thề thốt " Tôi nói thật, chú không tin?" Sau đó còn vô cùng hồn nhiên thú nhận " Tôi có thể nhìn thấy quỷ!"

Tằng Trạm cuối cùng không nhịn nổi, cốc đầu cô một cái nói " Nói xạo "

Uý Lam, ôm đầu, l**m môi nói " Thật mà, tôi nhìn thấy ở trong thôn, nhưng người khác lại không nhìn thấy, tôi còn khuyên bọn họ đừng đi qua đó, bọ họ không nghe, cứ đi về sau đều bị quỷ nguyền rủa ngã bệnh thật lâu"

" Vậy tại sao em không bị bệnh?" Tằng Trạm hỏi lại, thật tình nghe cô ngốc này kể chuyện cũng hơi rùng rợn.

Uý Lam bị bắt bẻ, líu lưỡi cãi lại " Tôi không thèm kể cho chú biết đâu "

Tằng Trạm vừa chọc lét cô vừa nói " Nói không, nói không hả "

Uý Lam trốn tránh, tay anh đụng lên ngực cô, lại cố tình dừng ở chỗ đó chọc chọc liên tiếp, Uý Lam bị đau, nhăn mày nói " Chú mò vú tôi "

Nói thật tục! Tằng Trạm quay mặt, rõ ràng người nên buông lời tục tĩu nói chuyện với cô phải là anh chứ. Hiện giờ bỗng nhiên đổi vai, Tằng Trạm xấu hổ xoay mặt nhìn chỗ khác nói " Tôi không có "

Uý Lam dùng tay xoa xoa b* ng*c mình nói " Rất đau đó "

Tằng Trạm không lên tiếng đáp lại, đ*ng q**n anh bắt đầu phồng lên, cự vật nằm trong đó cứng rắn khó chịu, anh vỗ vỗ lên lưng cô nói " Đi xuống " Uý Lam nghe lời, từ trên đùi anh tụt xuống ghế sô pha.Cô bé này không biết thẹn thùng, trước mặt anh cứ dùng tay xoa ngực...Tằng Trạm mới đầu muốn nuôi cô thêm mấy năm, nhưng có vẻ không cần lâu như vậy, cô bé có thể tiếp nhận anh, chỉ cần để cô ỷ lại vào mình, sao đó muốn làm gì, hay muốn ăn thế nào thì ăn thế đó thôi, anh nhìn chằm chằm vào b* ng*c sữa của cô, ph*t d*c hơi chậm, không biết khi nào mới nở lớn.

Đến lúc đi ngủ, Uý Lam đem áo ngực cởi ra, ánh mắt Tằng Trạm tha thiết nhìn theo bóng lưng của cô, nhẹ nhàng khuyên " Lên giường ngủ đi, dưới đất lạnh, không tốt cho thân thể " Như vậy vừa tiện cho anh vừa tốt cho cô nha.

Uý Lam sớm chán ghét nằm dưới sàn, nên không nghĩ nhiều liền bò lên giường, cùng Tằng Trạm ngủ chung.

" Đã muốn lên đây ngủ từ lâu " Cô lầu bầu đáp lại, chiếc giường rộng lớn mềm mại, nằm lên cực kỳ thoải mái. Yết hầu anh lăn lộn, lửa nóng dưới thân cũng căng đầy, Tằng Trạm anh chưa bao giờ là người quân tử, nhưng muốn làm gì, cũng phải đợi cô ngủ cái đã, Tằng Trạm nhắm mắt, trong lòng mặc niệm - mình không phải cầm thú, mình không phải cầm thú...
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 29


Tằng Trạm nằm yên chờ đợi, cuối cùng cô bé bên cạnh cũng an ổn thở đều đều đi vào giấc ngủ, nhưng tư thế ngủ của cô bé này thật xấu. Đến khi Uý Lam ngủ say, Tằng Trạm lại thấy khát, anh nhẹ nhàng ngồi dậy đi uống nước sẵn tiện vào toilet đi tiểu, lúc trở về giường phát hiện Uý Lam đã lăn sang chỗ ngủ của anh. Tằng Trạm đành đưa tay đẩy cô một cái, thân hình cô bé thật gầy, bàn tay đẩy của anh bỗng biến thành xoa xoa, cầm thú không phải tự nhiên muốn phạm tội, là do bị con mồi không ngừng dồn ép.

" Uý Lam..."

Tằng Trạm thấp giọng gọi, Uý Lam ừ hử một cái rồi lật người sang chỗ khác. Tằng Trạm nằm xuống vị trí của mình, lồng ngực nóng bỏng áp lên lưng Uý Lam, một bàn tay chậm rãi đưa tới, đặt lên eo cô, thật nhỏ...tay anh bắt đầu chui vào áo cô, ma sát nhè nhẹ, cô bé tuổi còn nhỏ, làn da non nớt, lại bị bàn tay to lớn thô ráp của anh cọ cọ, Uý Lam có chút không quen, cảm nhận được bàn tay đang v**t v* cơ thể mình, bất quá cũng rất thoải mái nên cô mặc kệ.

Uý Lam đột nhiên xoay người, đối diện với anh, Tằng Trạm thuận theo đưa tay mò lên trên, không có nội y, đáy lòng thoáng chốc reo lên mừng rỡ, vậy anh có thể giúp cô xoa bóp, b* ng*c sẽ nở nang nhanh thôi. Bàn tay anh trùm lên b* ng*c sữa nhỏ bé của Uý Lam, vô cùng mềm mại, mới ph*t d*c vẫn còn ngây ngô đáng yêu, nhưng càng như vậy lại càng k*ch th*ch thú tính trong anh. Tằng Trạm đem phần cứng rắn đang nhô ra g*** h** ch*n mình chen vào g*** h** ch*n cô, tuy hai người đều mặc quần, nhưng cảm xúc mang lại cũng thật thư sướng, hai ngón tay nắm đ** nh* tiêm se se, kéo kéo. Động tác trên dưới phối hợp, vừa bóp vừa đâm vào rút ra.

Miệng Uý Lam tràn ra âm thanh nức nở, thân hình giật giật, giơ tay gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, hô hấp của Tằng Trạm liền trở lên dồn dập, thoải mái xen lẫn lo sợ, anh đang khi dễ một cô bé...thật lòng ngay cả anh cũng rất phỉ nhổ hành động của mình. Đầu anh sáp lại, tựa lên vai Uý Lam, đầu lưỡi ẩm ướt đưa ra, l**m láp vùng da mỏng manh ở cổ, một đường đi lên, sau đó đem lỗ tai tinh xảo của cô ngậm vào trong miệng.

Bé ngoan, đây là do em tự đưa thân vào miệng cọp, không trách ai được. Tằng Trạm nhếch mép cười gian, hai ngón tay nắm đ** ng*c tiếp tục xoay tròn, nếu Uý Lam tỉnh lại, thế nào cũng mắng, đồ chó khốn khiếp. Xoa bóp ngực trái đã đời, Tằng Trạm chuyển qua ngực phải, tay còn lại nâng cằm cô lên, anh rất thích chiếc cằm nhọn xinh đẹp này, Tằng Trạm hé miệng cắn lên cằm cô, rồi lần lên đôi môi đỏ hồng mê người, đầu lưỡi ướt sũng l**m l**m xung quanh, ngọt ngào thơm mát, Uý Lam đột nhiên hé miệng, đầu lưỡi chui ra, trùng hợp đụng vào đầu lưỡi của anh, như cảm thấy chưa đủ cô mở to miệng chuẩn bị đem đầu lưỡi anh m*t vào khoang miệng của mình, cô lại muốn ăn thịt...Tằng Trạm đã có kinh nghiệm, biết cô bé nhất định sẽ cắn xuống, liền gấp rút cắn lên môi cô, Uý Lam bị đau khẽ nhíu mày, cắn chặt răng lại, Tằng Trạm cũng mệt mỏi, ôm cô trong lòng ngủ thật sâu.

Ngày hôm sau vẫn như thường lệ, Uý Lam ở nhà, anh đi tới sở làm. Thời điểm ăn trưa, hết sức trùng hợp, Tằng Trạm gặp lại Tần Cẩn. Tần Cẩn mặc áo khoác màu xám, phối hợp với vóc người cao gầy và đôi giày cao gót màu đen, mang theo hương vị thành thục. Hai người ăn ý lên tiếng mời nhau dùng bữa, Tằng Trạm quay đầu nhìn Tần Cẩn.

" Cô muốn ăn cái gì?" Đáy lòng thì lại thở dài, không biết Uý Lam nhà anh muốn ăn cái gì?
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 30


Hôm nay Tần Cẩn đột nhiên muốn ăn mì, cô chỉ vào tiệm mì đối diện hỏi " Chỗ đó được không?"

Tằng Trạm quay đầu nhìn theo, gật gật đáp lại, liền bước đi trước, không quan tâm Tần Cẩn ở phía sau có đuổi kịp hay không. Tần Cẩn nhanh nhẹn chạy theo, cười nói " Chưa từng tới đây ăn thử? "

Tằng Trạm trả lời qua loa " Mới trở về "

Hai người vào tiệm mì, gọi hai tô mì thịt bò, Tần Cẩn ân cần đem rau thơm trong tô của anh gắp ra bỏ vào tô mình, nói " Anh không ăn được rau thơm đúng không?"

Tằng Trạm có chút ngây người, rất nhanh nói " Ừ, không ăn "

Tằng Trạm không thích ăn mì, nhìn thấy Tần Cẩn ngồi đối diện lại càng ăn không vô, đầu óc anh vòng vo suy nghĩ, anh không thích một cô gái trưởng thành, mà lại đi thích một cô bé, có lẽ...anh bị b**n th** cũng không chừng. Tần Cẩn nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy tư của Tằng Trạm, tò mò hỏi.

" Anh đang suy nghĩ cái gì thế?"

Tằng Trạm lắc đầu, cúi đầu giả bộ tập trung ăn mì, ăn xong Tằng Trạm trả tiền,Tần Cẩn liền mỉm cười nói " Lần sau em mời lại " Nói xong cô vội vàng trở về đơn vị, Tằng Trạm gật đầu tỏ vẻ anh hiểu, nói.

" Em cứ đi đi, tôi không tiễn " Dứt lời xoay người bước đi.

Tần Cẩn gọi với theo anh " Anh đã có số điện thoại của em chưa "

Tằng Trạm dừng lại, quay người nhìn cô,nhướng mày hỏi " Điên thoại em số mấy?"

Tần Cẩn mím môi, bất mãn nói " Lần sau đi, anh chẳng có chút thành ý nào cả" Cô còn bĩu môi nũng nịu, biểu tình cực kỳ đáng yêu, sau đó mới rời đi, nếu là một người đàn ông bình thường, nhất định sẽ thích một cô gái dịu dàng xinh đẹp như Tần Cẩn, còn anh...anh không bình thường? Tằng Trạm xoa xoa cằm, nhìn theo bóng lưng Tần Cẩn.

Buổi chiều Tằng Hải gọi điện, giọng điệu lạnh nhạt " Tôi thấy anh với Tần Cẩn cũng hợp, trước cứ đính hôn sau đó từ từ tìm hiểu "

Tằng Trạm đã lường trước việc này, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, sắp có một trận tuyết lớn, anh " Ừ " một tiếng đáp lại. Tằng Hải không ngờ Tằng Trạm dễ dàng đồng ý như vậy, chung quy đồng ý là tốt rồi, ông nói.

" Về sau anh sẽ được điều đến công tác ở thị uỷ, đây là chủ ý của tôi với chú Tần, chú Tần chắc chắn sẽ không bạc đãi anh đâu "

Tằng Hải vui vẻ cười lớn. Bạc đãi? Tằng trạm khinh bỉ trong lòng, ngoài miệng vẫn im lặng không phản bác, đối với anh đính hôn chẳng khó khăn gì, kết hôn cũng vậy, mà ly hôn càng không vấn đề, coi như Tằng Trạm anh có thêm một người phụ nữ để chơi đùa mà thôi. Cúp điện thoại, Tằng Trạm bỗng cảm thấy bất lực, vì sao phải dùng chiêu hèn hạ như vậy để đánh bại lão ta. Tâm tình anh rất không tốt, về đến nhà vẻ mặt vô cùng khó coi, Uý Lam nhìn anh mím mím môi, nhỏ giọng nói.

" Tôi muốn đọc sách "

Lại đòi đọc sách, Tằng Trạm lườm cô một cái, đọc sách cái khỉ khô! Tằng Trạm lờ cô, đi thẳng vào phòng, Uý Lam lẽo đẽo theo sau, thân thể nho nhỏ dựa lên khung cửa nhìn người đàn ông trong phòng hỏi " Tâm trạng chú không tốt? "

Tằng Trạm đang thay đồ, quay đầu nhìn cô " Ừ " một cái.

Uý Lam quan sát vẻ mặt anh một hồi, lo lắng hỏi " Vì sao không vui? "

Tằng Trạm ngồi lên giường, lắc đầu " Không biết " Sau đó ngã người nằm xuống, nhớ lại khuôn mặt, bộ dạng yếu đuối của mẹ mình, có bao nhiêu thảm...có bao nhiêu đau khổ ...Uý Lam bước tới bên giường, nhìn chằm chằm vào mắt Tằng Trạm hỏi.

" Chú đang nhớ mẹ sao?"

Tằng Trạm ngây người, giương mắt nhìn cô, Uý Lam đưa tay sờ lên mặt anh, khẽ nói " Tôi nghĩ tới mẹ vẻ mặt cũng như vậy "

" Chú đau Uý Lam, Uý Lam cũng đau chú " Cô cắn môi, chậm rãi nằm sấp lên người anh, gò má áp lên trán anh, cọ cọ an ủi.

Tằng Trạm bỗng nhiên muốn khóc, từ lúc mẹ anh qua đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy muốn khóc, Tằng Trạm nói không nên lời, có lẽ...do hai người có cùng cảnh ngộ, nên đặc biệt cảm thông chia sẻ, Tằng Trạm vòng tay ôm eo Uý Lam, vùi mặt vào ngực cô, thì thầm.

" Tôi biết rồi "
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 31


Tằng Trạm dần dần phát hiện thì ra Uý Lam cũng không ngốc như mình tưởng, cô biết sử dụng ti vi, biết sử dụng nồi cơm điện còn có thể vào bếp…một tuần lễ sau Uý Lam đã không còn sợ đi thang máy, còn cầm tiền của anh đưa đi siêu thị mua thức ăn và thật nhiều đồ ăn vặt để giành. Tằng Trạm dạy Úy Lam cách sử dụng máy vi tính có một lần, cô liền biết cách lên mạng, tìm hiểu cách nấu ăn sau đó còn mua nguyên liệu về làm thử, nấu ra những món khó ăn nhất trên đời.

Tằng Trạm không ăn hết, Uý Lam liền phạt, hình phạt là...cho cô cưỡi. Uý Lam là cô bé lớn lên ở nông thôn, hồi nhỏ nhìn mấy đứa nhóc hàng xóm chơi trò ném đá, ai thua liền quỳ trên mặt đất để cho người thắng cưỡi lên trên tay cầm theo cây nhỏ quất quất giống như kỵ sĩ cưỡi ngựa

Chỉ là Uý Lam muốn cưỡi anh, hừ, đừng hòng! Cô thừa dịp Tằng Trạm ngồi ở trên ghế sô pha, nhanh nhẹn chạy tới, hai chân giang ra bật nhảy lên, đặt mông ngồi lên cổ anh, tiếp đó đưa tay ôm đầu anh nói.

" Chú... nhanh đứng lên" Từ bé Úy Lam luôn mơ ước được ba cõng như vậy, chỉ là....ba cô từ sớm đã không còn!

Tằng Trạm tức giận, kéo thân thể nhỏ bé đang đu trên người mình xuống, giơ tay hung hăng đánh lên cái mông mềm mại.Cảm xúc thật tốt, vốn Tằng Trạm chỉ định đánh mấy cái tượng trưng, nhưng nhịn không được, liên tục 'bộp bộp', Úy Lam khóc rống lên, co giò bỏ chạy, anh cũng kịp thời phản ứng, chạy đuổi theo ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

" Có sao không?"

Uý Lam không thèm nhìn mặt anh cứ cúi đầu 'oa oa' khóc mãi không ngừng, lần khóc này kéo dài hơn một tiếng, măc kệ anh dỗ giành đủ mọi cách cô bé vẫn không nín. Úy Lam ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tằng Trạm, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ đánh lại mông chú, nếu đánh không khóc… cô không phải là Trầm Úy Lam!

Uý Lam giận dỗi, còn Tằng Trạm loay hoay lấy lòng, ần cần hầu hạ. Cũng như lúc này, Úy Lam ngồi ở trên ghế sô pha, còn Tằng Trạm ngồi dưới sàn, anh cảm thấy mình giống như con chó nhỏ, vẫy đuôi mong ngóng chủ nhân nhìn tới, trong tay còn cầm hộp sữa chua, ủ cho bớt lạnh....để lát chủ nhân dùng. Úy Lam xem phim chú gấu xui xẻo, bình thường cô đều cười ha ha, nhưng hôm nay vẻ mặt nghiêm nghị, đáy lòng Tằng Trạm rối rắm, anh không biết phải làm sao, bỏ mặc? Anh không nỡ, đó là bảo bối nhỏ của anh đó!

Cuối cùng sữa chua cũng bớt lạnh, Úy Lam bắt đầu ăn, miệng nhỏ đóng mở nuốt ực ực, Tằng Trạm nịnh nọt đưa đầu lại gần, ánh mắt tha thiết nhìn đôi môi anh đào mê người, dịu dàng nói.

" Tôi cũng muốn ăn "

Úy Lam không chút nghĩ ngợi, múc một muỗng đưa tới, Tằng Trạm vui vẻ há miệng thật to, Uý Lam bèn đem muỗng sữa chua bỏ vào miệng mình, liếc nhìn Tằng Trạm nói " Nằm mơ đi "

Hừ, hừ, hừ! Không biết Tằng Trạm tức giận hừ hết bao nhiêu cái, ủ rũ quay đầu xem phim, cô bé không cười, Tằng Trạm lại buồn cười, gấu xui xẻo quả đúng là vô cùng xui xẻo nha. Úy Lam xem gấu xui xẻo lại quay qua nhìn Tằng Trạm, phát hiện, nếu chú béo thêm một chút, thấp một chút, ngốc một chút, vẻ mặt đần một chút, xấu một chút, giống gấu một chút, thì chẳng phải chính là một con gấu xui xẻo đó sao. Úy Lam thật hy vọng bản thân mình có được một con gấu xui xẻo, vội vàng mím môi gọi.

" Chú xui xẻo ..."

Tằng Trạm thiếu chút nữa ngất đi...Lần thứ hai Úy Lam làm đồ ăn, Tằng Trạm lại ăn không hết, cô dè dặt cẩn trọng tiếp tục cưỡi lên, Tằng Trạm tuy không đánh cô, nhưng cũng không nghe cô sai bảo, hai người giằng co một lúc, rốt cục Uý Lam leo xuống....

Lần thứ ba, Tằng Trạm cuối cùng đầu hàng, anh giơ tay giữ chặt eo Uý Lam, đứng dậy, mỗi một bước đi anh lo lắng muốn chết, sợ cô vịn không chắc, sợ cô trọng tâm không ổn định, lỡ té xuống thì sao, cô vừa nhỏ vừa gầy yếu cưỡi anh bao lâu cũng không sao. Chỉ đi ba bước, nhân lúc Uý Lam không đề phòng anh túm cô kéo xuống, đến khi kịp hoàn hồn, Uý Lam đã ngồi trên ghế...vẻ mặt cực kỳ thất vọng.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 32


Sau đó chuyện như vậy cứ tiếp diễn, phát hiện Úy Lam giữ thăng bằng rất tốt,Tằng Trạm cũng không cự tuyệt, đành để mặc cô cưỡi lên vai mình đi thêm mấy bước, có nhiều lúc Tằng Trạm suy nghĩ...có thể kiếp trước cô bé đúng là con của mình, bằng không sao cứ đòi cưỡi cho bằng được mới thôi.

Tằng Trạm đi làm về, tuy rằng chẳng mệt nhọc gì, nhưng Úy Lam vô cùng tri kỷ đấm lưng bóp vai lấy lòng, vui vẻ hỏi.

" Chú xui xẻo, thoải mái không?"

Tằng Trạm cực kỳ chán ghét cách xưng hô này, anh ác độc nghĩ, rồi sẽ có một ngày Úy Lam nằm dưới thân anh, mặc cho anh cưỡi, còn nũng nịu gọi anh ông xã ơi...Tằng Trạm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, tóc mái tán loạn trên trán, thấp xuống là đôi môi anh đào chúm chím, có lẽ khi đó Úy Lam cũng sẽ lớn tiếng k** r*n...ông xã ơi, nhanh chút nữa...hoặc van xin, chú ơi nhẹ chút...chú ơi, Úy Lam sướng muốn chết, ha ha...mặc kệ gọi thế nào âm thanh cũng đều mê người như nhau Tằng Trạm càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được b*p m*ng cô một cái, u buồn nói.

" Ngừng "

Vẻ mặt Úy Lam mờ mịt, hỏi " Vì sao? "

Tằng Trạm nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của Úy Lam lại càng không vui, đôi mắt vô tội đó luôn quyến rũ anh,chỉ cần nhìn đến anh liền mất đi khống chế ...đúng là đang quyến rũ anh mà! h* th*n trướng đau, Tằng Trạm híp mắt,xoa xoa đầu Úy Lam nói.

" Uý Lam có thể thổi vù vù dùm tôi không? "

Uý Lam suy nghĩ một chút lại hỏi " Chú khó chịu?"

Tằng Trạm ừ nhẹ một tiếng đáp lại. Uý Lam quỳ lên thảm trải sàn, một tay chống ghế, một tay đặt lên đùi Tằng Trạm, nhìn vào bộ vị phồng to giữ hai chân anh, ngước đầu hỏi " Lại là chỗ này? "

Cô thật biết cách đâm thọt anh, lại là cơ đấy! Tằng Trạm gượng cười, gật gật đầu Úy Lam cũng không chút do dự, lấy hơi thổi mạnh vào đ*ng q**n anh. Cái miệng nhỏ không ngừng cố gắng, phồng má lấy hơi, phù phù liên tục hết sức tập trung giống như đang làm việc gì đó rất quan trọng. Tằng Trạm nén cười, anh sắp bị nội thương, v*t n*m t*nh rục rịch đau nhức, muốn phá kén xông ra ngoài. Cô bé của anh sao có thể đáng yêu tới như vậy chứ. Uý Lam thổi thật lâu, tới khi hai bên má mỏi nhừ, Tằng Trạm cũng dần thở gấp, h*m m**n t*nh d*c ngày càng cao, anh giơ tay xoa xoa cằm cô, dịu dàng nói.

" Phải cởi ra mới có hiệu quả "

Úy Lam trợn mắt, há mồm, tức giận ngồi lên, lớn tiếng nói " Sao chú không nói sớm, còn để tôi làm lâu như vậy "

Tằng Trạm liền nhận sai, tranh thủ lấy lòng cô bé " Ừ, vất vả cho em rồi " Nói xong anh bế cô đặt lên đùi mình, há miệng ngậm lấy cái cằm thon nhọn gợi cảm cắn cắn.

Uý Lam ngẩn người, đăm chiêu suy nghĩ, tại sao chú luôn ác như vậy, lúc nảy b*p m*ng còn chưa nói, giờ còn muốn cắn, bất quá miệng của chú nhìn thật ngon...Chú lúc nào cũng ăn cô, cô cũng muốn ăn lại chú...Uý Lam ôm lấy đầu Tằng Trạm, anh phối hợp nhả cằm cô ra, Uý Lam liền đưa miệng tới ngậm lại cằm của anh, thật nhạt nhẽo, một chút mùi vịcũng không có, đã vậy còn bị râu ria châm đau, Uý Lam thất vọng buông ra...

Tằng Trạm bị hàng động bất ngờ của cô bé đánh úp, ngồi im không nhúc nhích. Uý Lam cũng không bỏ cuộc, tiếp tục hướng lên phía trên, đem đôi môi kh*** g** của chú ngậm vào miệng. Tằng Trạm không phải người giữ thân trong sạch gì, ngày trước từng cùng phụ nữ l*m t*nh, chủ yếu để phát tiết d*c v*ng, chỉ cần phóng ra là được, anh thích sạch sẽ nên không cho ai đụng vào miệng mình, nhưng đối với Uý Lam anh chưa bao giờ ghét, thậm chí còn có phần mong chờ.

Môi chú thật mềm, Uý Lam không nỡ cắn thêm, chuyển qua l**m láp, đầu lưỡi chậm rãi trên môi Tằng Trạm nhấm nháp, l**m từng chút một, cuối cùng chui vào trong khoang miệng anh.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 33


Uý Lam chưa từng thử cảm giác m** l*** d** d** này, nhận thấy vô cùng mới mẻ, hắng hái m*t chặt đầu lưỡi anh. Trong lòng Tằng Trạm vui vẻ, cô bé của anh nếu chịu khó dạy dỗ, nhất định sau này sẽ rất tuyệt. Uý Lam hút một lúc lâu cuối cùng buông ra, Tằng Trạm vẫn còn muốn nữa, nhưng sợ Uý Lam không thích đành nhịn xuống.

Mấy ngày kế tiếp Tằng Trạm đi làm, lại vô tình gặp được Tần Cẩn, cuộc gặp thật khéo giống như ông trời đã định trước vậy. Anh không yêu Tần Cẩn, nhưng anh có thể cùng cô đính hôn, thậm chí kết hôn, sau đó thì ly hôn. Vẻ mặt Tằng Trạm bình thản nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Cẩn, đột nhiên mắt anh liếc nhìn chiếc túi xách của cô, trên đó có treo lủng lẳng một chú gấu xui xẻo. Môi anh khẽ nhếch, ý cười tràn đầy mắt, câu nói của Uý Lam vang lên bên tai anh - Chú xui xẻo...

Tần Cẩn tính tình không tệ, trước giờ Tằng Trạm không thích phụ nữ nói nhiều, nhưng với tính cách của cô anh thấy rất hợp ý mình. Quá trình chung đụng diễn ra hết sực tự nhiên...ban đầu là Tằng Trạm mời ăn, sau đó đưa Tần Cẩn về, tiếp đó Tần Cẩn chủ động mời lại, đi xem phim, dạo phố. Hai người đi bên nhau, nam thanh nữ tú, thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ xen lẫn ganh tị, ở chung hai tuần, liền xác định quan hệ yêu đương.

Đối với tuyên bố của hai người, Tằng Hải và bí thư Tần đều cực kỳ hài lòng.Tằng Trạm cười khổ trong lòng, người anh không nắm tay, không chạm tới, lại là người anh phải lấy làm vợ. Còn người anh mỗi đêm v**t v*, hôn môi, chiều chuộng lại chỉ có thể dừng lại ở quan hệ chú của cô. Mọi thứ thật khôi hài, buồn cười cực điểm.

Tần Cẩn là cô gái ngoan hiền, chưa kết hôn quyết không thể thân cận, lại trùng hợp gặp được Tằng Trạm thấy anh cũng là một người quân tử, không làm ra hành động quá mức hay đụng chạm da thịt gì. Sau khi xác định quan hệ với Tần Cẩn, Tằng Trạm cũng không còn bao nhiêu thời gian giành cho Uý Lam, mỗi lần về đến nhà, Uý Lam đều đã đi ngủ, anh bò lên giường cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay vói vào trong áo nhẹ nhàng v**t v* da thịt láng mịn. Đôi nhũ căng mềm, đàn hồi, đ** ng*c mẫn cảm còn co lại, cộm lên trong tay anh, thật thích. Uý Lam mơ màng, bị động tác khinh bạc của Tằng Trạm dần tỉnh táo, vỗ mạnh lên người anh, trừng mắt hỏi.

" Chú làm gì thế?"

Tằng Trạm mím môi, ngăn câu nói 'Tôi muốn làm em' bật ra khỏi miệng. Tằng Trạm từ từ rút tay về, ngang qua phần bụng bóng loáng trắng mịn của cô còn sờ sờ một trận, Uý Lam rên nhẹ.

" A.."

Tằng Trạm hỏi " Nhớ tôi không?"

Uý Lam nhanh chóng đem chuyện Tằng Trạm vừa khi dễ mình quên sạch, vội vàng ôm anh nói " Nhớ!" Sao lại không nhớ, căn nhà rộng như vậy, chỉ mình cô ở, rất đáng sợ! Trước kia trong thôn có nhiều người, còn bây giờ đối diện đều là bốn bức tường.

Tằng Trạm vui vẻ, cười nói " Hôn tôi một cái nào "

Uý Lam ngoan ngoãn nghe lời, hôn lên má anh một cái rồi hỏi tiếp " Gần đây chú có chuyện gì bận rộn sao? "

Tằng Trạm thở dài, trung thực khai " Tôi mới quen bạn gái " Hơn nữa rất nhanh liền đính hôn.

Uý Lam ngớ người, nói thật tình hai chữ bạn gái, cô không hiểu cho lắm. Tằng Trạm ôm cô trong lòng, than thở " Tôi cũng sắp đính hôn "

Uý Lam ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to đen trong vắt chợt đỏ lên, đính hôn, chữ này cô hiểu lờ mờ, thì ra chú và một người con gái khác đang gặp gỡ nhau, sau đó là kết hôn giống như ba và mẹ cô vậy. Uý Lam không có vui mừng, cũng không đặc biệt đau khổ, chỉ là trong lòng cực kỳ thất vọng, không rõ nguyên nhân do đâu. Uý Lam vỗ vỗ lên ngực mình hỏi Tằng Trạm.

" Tôi có thể cùng chú đính hôn không?"

Có thể không? Tằng Trạm đắn đo, hình như là không được, còn phần lý do, có lẽ thân phận tuổi tác của hai người hoàn toàn khác biệt. Tằng Trạm mấp máy môi, giọng điệu nhỏ dần.

" Em gọi tôi là chú..."

" Vậy sau này tôi không gọi là chú nữa " Uý Lam lập tức nói, trống ngực đập thình thịch liên hồi, ánh mắt mở to nhìn anh đầy mong chờ.

" Không gọi bằng chú, vậy em gọi tôi là gì? " Tằng Trạm nở nụ cười bí hiểm hỏi lại.

Uý Lam lắc đầu, chỉ nói " Ngủ đi " rồi vùi mặt vào lòng Tằng Trạm, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ chú sắp đính hôn.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 34


Sáng sớm hôm sau, Tằng Trạm đi tới sở làm, Uý Lam chạy vào phòng sách, mấy hôm nay cô bắt đầu học ghép vần, chữ cũng biết thêm rất nhiều, cô chậm chạp gõ hai chữ đính hôn vào máy vi tính, kết quả tìm được khiến cô nhảy dựng.

'Đính hôn: hay còn gọi là hôn ước, nếu theo tập tục của nước ta, bình thường trước khi kết hôn thì phải qua nghi thức đính hôn: ký kết hôn thư, trao đổi lễ vật,hoặc dùng người đến mai mối. Nhưng theo luật pháp hiện tại của nước ta, đính hôn không bắt buộc trong quá trình kết hôn, có đính hôn hay không cũng không làm mất hiệu lực khi kết hôn'

Đính hôn là nghi thức trước khi kết hôn! Uý Lam lặp lại, nhanh chân chạy tới cầm lấy điện thoại gọi cho Tằng Trạm. Nhìn số điện thoại từ nhà gọi tới, trong lòng Tằng Trạm phấn khởi, nhanh chóng bắt máy.

" Chú muốn kết hôn?" Uý Lam liền nói, âm thanh rõ to.

Tằng Trạm đem di động tránh xa tai mình, đầu kia giọng Uý Lam đã khóc rống lên.

" Chú định kết hôn, như vậy còn Uý Lam tính sao?"

Đáy lòng Tằng Trạm vui mừng, chẳng lẽ cô bé, thích anh? Yêu anh nên không muốn chia lìa? Thấy Tằng Trạm không lên tiếng trả lời, Uý Lam càng quát lớn hơn.

" Chú kết hôn rồi, thím ngược đãi tôi thì biết làm sao?" Suy nghĩ của cô vô cùng đơn giản, cô ở nhà của chú, giống như con gái chú vậy, nếu chú lấy vợ, tức là mẹ kế, cuộc sống sau này chắc không dễ chịu gì.

Tằng Trạm nghẹn họng, hít một hơi hỏi lại " Em chỉ lo chuyện này?"

Uý Lam càng khóc lóc thảm thiết " Ừ " một cái thật to.

Lồng ngực Tằng Trạm phập phồng, gằn từng chữ nói " Em yên tâm, thím sẽ không ngược đãi em "

Uý Lam có chút yên lòng, tiếng khóc cũng nhỏ dần, còn chưa cảm tạ, Tằng Trạm đã nói tiếp " Ngược đãi em, chỉ có tôi thôi "

Không đợi câu trả lời của Uý Lam liền cúp máy. Nghĩ tới nghĩ lui cả nửa ngày, Uý Lam dần bình tĩnh lại, chú chỉ doạ cô thôi, chú đối với cô tốt như vậy nhất định sẽ không ngược đãi. Uý Lam nấu mì ăn liền thay cho cơm chiều, dạo này chú rất ít khi về ăn tối. Cơm chiều hôm nay, đúng là Tằng Trạm không ăn ở nhà, anh phải đi đến chỗ Tần Cẩn, cũng nhà do chính phủ cấp, cùng nhà Tằng Hải thật có điểm tương đồng, nội thất xa hoa, Tằng Trạm tắc lưỡi quan sát một vòng, Tần Cẩn nắm cánh tay anh lắc lắc nói.

" Anh không cần mỗi lần tới nhà em đều mua quà "

Tằng Trạm lắc đầu " Không thể đến tay không "

Tần Cẩn bĩu môi, nhẹ giọng nói " Về sau đừng mua nữa, chúng ta cũng sắp đính hôn, không cần khách sáo như vậy "

Quen nhau thời gian ngắn như vậy...liền đính hôn, may mà từ đầu Tằng Trạm đã chuẩn bị tốt tinh thần nên có thể tự nhiên tiếp nhận. Vừa thấy Tằng Trạm tới, ba Tần Cẩn liền đứng dậy lôi kéo anh tiến vào phòng ăn.

" Nào đi dùng bữa với chú "

Lại liếc qua thuốc lá và rượu ngoại đắt tiền trong tay Tần Cẩn, nhỏ giọng nói thêm " Mấy thứ này nhà chú rất nhiều, không nên xa lạ như vậy "

Ở trên bàn cơm, Tần Thế Vinh hỏi rất nhiều, Tằng Trạm đều lễ phép trả lời đầy đủ, đến khi ăn xong Tần Cẩn chuẩn bị đưa anh ra cửa, Tần Thế Vinh lại nói với anh " Chờ hai đứa đính hôn, con phải đến cục kiến thiết công tác "

Tằng Trạm bỗng chốc ngẩn người, Tần Cẩn gật gù, vỗ vỗ tay anh. Tằng Trạm nhìn Tần Thế Vinh, đáy lòng cười lạnh, đúng là trùng hợp, công ty của anh cũng đang gặp vấn đề ở cục kiến thiết, anh gật đầu đồng ý, liền nắm tay cùng Tần Cẩn đi ra ngoài. Thời tiết thật lạnh, Tằng Trạm nói Tần Cẩn không cần đợi cùng với anh, nhưng cô cố chấp, không chịu vào nhà, khuôn mặt bị đông cứng đỏ bừng, Tần Cẩn dậm dậm chân, thật lạnh, hồi lâu vẫn không thấy xe tới, cô nhăn mặt.

" Về sau mua xe đi "

Tuy có tiền, nhưng Tằng Trạm không muốn mua xe, càng không thích lái xe, nên Tần Cẩn nói, anh cũng không trả lời.Cuối cùng cũng có xe chạy tới, Tằng Trạm quay đầu nói Tần Cẩn nhanh chạy lên nhà, nào ngờ Tần Cẩn kiễng chân hôn lên môi anh một cái. Lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, mặt Tần Cẩn đỏ rực, vội vàng lùi về phía sau nói " Đi đường cẩn thận "

Tằng Trạm bị bất ngờ, rất nhanh bình thường lại, xem báo địa chỉ, đợi khi xe chạy, anh liền lấy ra khăn giấy, chà lau môi mình.

Tằng Trạm về tới nhà nhìn thấy Uý Lam, vốn định ôm vào lòng, nhưng cô bé nhìn dáo dác sau lưng anh rồi hỏi " Thím ác độc vì sao không tới? "

Ác độc? Tằng Trạm xoa đầu cô hỏi lại " Sao em biết thím ấy ác độc? "

Uý lam không thèm trả lời chạy tới ghế sô pha ngồi xuống, ngón chân chọc chọc vào tấm thảm nói " Chú lại ăn cơm bên ngoài " Cái miệng nhỏ nhắn phối hợp chề ra, có thể treo lên cả bình dầu.

Tằng Trạm đổi giày, nhìn bộ dạng ai oán như cô dâu nhỏ chờ đợi chồng về của Uý Lam, thở dài, nếu hiện tại là vợ anh thì tốt rồi, có thể bắt lại đem vào giường yêu thương một phen. Tằng Trạm đứng ở cửa chăm chú quan sát khuôn mặt Uý Lam, cô bé này càng ngày càng đẹp, căn nhà này, về sau vẫn giữ nguyên, anh sẽ nhốt cô ở đây...nuôi từ từ.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 36


Ngày Tằng Trạm đính hôn đã được định,ngày 14 tháng 2. Tằng Trạm buồn rầu, sau lễ đính hôn là đến lễ mừng năm mới, lúc đó anh phải ở bên nhà Tần Cẩn, như vậy Uý Lam phải làm sao? Tần Cẩn mua quần áo mới cho Tằng Trạm, cầm trong tay, Tằng Trạm không biết nói gì ngoài câu cảm ơn, nhìn vẻ tươi cười hớn hở trên mặt Tần Cẩn, anh bỗng cảm thấy Tần Cẩn so với Uý Lam còn đơn thuần hơn.

Anh đã lợi dụng một người phụ nữ tốt, và cô gái này dường như đã thích anh...nhưng còn anh thì sao? Có lẽ sẽ không thích bất kỳ ai, vậy còn Uý Lam, ừ chưa hẳn là thích, nhưng tuyệt đối không thể buông tay. Đưa Tần Cẩn về tận nhà, sau đó cầm theo túi lớn túi nhỏ quần áo trở về, nội tâm cô độc, mệt mỏi, cũng may vẫn còn một cô bé đang ở nhà đợi anh.

Lúc Tằng Trạm về đến nhà, Uý Lam đang một mình lăn lộn trên ghế sô pha, nhìn mấy túi đồ trong tay Tằng Trạm vui mừng hỏi " Chú mua cho tôi?"

Tằng Trạm lắc đầu, Uý Lam mất hứng ngồi dậy, bĩu môi nói " Chỉ mua cho chú,sao không mua cho tôi "

Tằng Trạm mỉm cười, trêu chọc " Tại sao phải mua cho em?"

" Không phải chú thích tôi sao?" Uý Lam chạy lại, giật lấy mấy túi đồ trong tay anh, ngang ngược đổ ra, quần áo xa xỉ rơi đầy trên đất. Tằng Trạm cũng không buồn tức giận, bước lại ghế sô pha ngồi xuống, để mặc cô càng quấy.

" Không phải tôi mua, là do người ta tặng" Tằng Trạm dán mắt vào màn hình ti vi, thấp giọng giải thích.

Uý Lam ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang tập trung xem ti vi, thì ra không phải chú mua, Uý Lam dùng chân đạp đạp lên mớ quần áo rơi đầy trên đất " Là thím độc ác mua?"

Tằng Trạm im lặng không trả lời cô, Uý Lam liền bước lại gần anh, nhỏ giọng hỏi " Chú có thím rồi, còn muốn Uý Lam hay không?"

Rõ ràng cô bé còn nhỏ, đôi mắt to đen ngây thơ, sao có dũng khí thốt ra lời nói thẳng thừng như vậy. Tằng Trạm nhìn vào mắt cô, đáp " Muốn "

Uý Lam gật đầu, ngồi xuống đùi anh nói " Chú mang tôi từ trong thôn về đây, nên phải có trách nhiệm đối với tôi "

Chịu trách nhiệm? Tằng Trạm áy náy, đưa tay xoa xoa mặt cô, tôi luôn sẵn sàng gánh trách nhiệm, chỉ sợ tới ngày đó, em lại khóc ngất! Vẻ mặt Uý Lam nghiêm túc, vòng tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói.

" Chú, tôi rất thật lòng "

" Tôi biết rồi " Ánh mắt Tằng Trạm loé sáng, nhưng rất nhanh cụp xuống tránh né. Thái độ nghiêm túc như vậy...Tằng Trạm còn đang suy nghĩ vu vơ, Uý Lam đã đứng dậy đi pha trà cho anh.

Uý Lam cười nói " Chú uống thử đi."

Tằng Trạm cầm lấy, một hơi uống sạch.

Buổi tối hai người ngồi trước cửa sổ, còn chưa đến năm mới, đã có người đốt pháo hoa, từng chùm nở rộ sáng chói trên bầu trời đen thăm thẳm, trước giờ Úy Lam chưa từng thấy qua, vui sướng hò hét, cuộc sống ở thành phố thật là tốt.Tằng Trạm không có tâm tình ngắm pháo hoa, chờ tới khi cảm xúc Uý Lam dần bình ổn, bèn nói.

" Lễ mừng năm mới em chịu khó ở một mình nhé "

Uý Lam ngẩn người, miệng há to, hai mắt nhìn anh chằm chằm " Tại sao chỉ một mình?" Từ trước tới giờ tuy rằng không có người thân, nhưng lễ mừng năm mới cô đều đi nhà hàng xóm ăn chực, tuy mấy đứa bé cùng tuổi không thích chơi với cô, bất quá người lớn ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của cô.

Tằng Trạm vuốt vuốt tóc cô nói " Em phải học cách ở một mình "

Ở một mình, Uý Lam mếu máo, nhào vào lòng Tằng Trạm nói " Chú, chú đừng chết mà "

Tằng Trạm giật mình trước phản ứng đột ngột của Uý Lam, cái gì chết với không chết chứ, anh nhẹ nhàng giải thích " Em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về là được "

Đập vào mắt Uý Lam là làn môi mỏng kh*** g** của Tằng Trạm đang mấp máy, thật đẹp, so với mấy diễn viên nam chính trong phim còn đẹp hơn, hai tay cô giơ ra, giữ chặt hai bên gò má của anh lớn tiếng nói " Đừng nhúc nhích " Đôi môi Uý Lam nhanh chóng đáp xuống hôn l**m c*n m*t, trây đầy nước bọt trên miệng anh.

Tằng Trạm tức giận, từ lúc nào cô bé này trở nên chủ động như vậy, Uý Lam buông môi anh ra, hỏi " Thím có làm vậy đối với chú không?" Uý Lam giơ tay lau nước bọt dính trên khoé miệng, môi của chú rất mềm.

Sắc nữ! Tằng Trạm liếc nhìn Uý Lam một cái, đáp cộc lốc " Ừ "

Uý Lam ngạc nhiên hỏi " Tại sao cô ấy làm vậy với chú " Đôi mắt nhìn anh không rời đợi chờ đáp án.

Tằng Trạm cười đáp " Cô ấy thích chú "

Thích sao? Thím thích chú, như vậy còn mình thì sao? Hay mình cũng thích chú? Uý Lam nghiêm túc tập trung suy nghĩ vấn đề trên, đúng là cô rất thích chú, nhưng có phải là thích giống như thím, rốt cục từ thích này có bao nhiêu ý nghĩa?

Uý Lam chậm rãi quay đi, lẩm bẩm trong miệng " Tôi sẽ cố gắng học tập " Về sau nhất định sẽ hiểu được, thích đến cùng có bao nhiêu hàm ý.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 37


Vào ngày mười hai tháng hai, thành phố G có một đợt tuyết lớn, Uý Lam trốn trong nhà chơi máy vi tính, còn Tằng Trạm đi họp mặt với chiến hữu cũ, mang danh là họp mặt nhưng kỳ thực là ' tiệc ' chuẩn bị riêng cho lão Ngưu.

Lão Ngưu là chiến hữu của Tằng Trạm và Cao Nhẫm, thân hình cường tráng, vừa đen vừa thô lỗ, so với tên cầm thú như Tằng Trạm còn lợi hại hơn. Cao Nhẫm tới đón Tằng Trạm, cười nói.

" Đã lâu không gặp lão Ngưu, chắc vẫn đen như cũ " Cao Nhẫm nhìn Tằng Trạm nháy mắt, nở nụ cười mờ àm " Mình chuẩn bị đại lễ cho lão Ngưu "

" Cái gì?"

Kỳ thực không cần Cao Nhẫm nói ra, Tằng Trạm cũng hiểu vài phần, tên nhóc đó vài năm chưa gặp qua phụ nữ, lần này đi ra, dĩ nhiên muốn nhất chính là phụ nữ. Lại nói ở trong quân bao năm, chưa lập được công trạng, cũng chẳng thăng chức, đúng là bi ai, lão Ngưu từng thề thốt, đợi lúc ra ngoài phải chơi đàn bà, chỉ là lão Ngưu chưa có kinh nghiệm, nên cũng muốn tìm phụ nữ còn non.

Tình cảm của ba người đặc biệt tốt, lúc còn ở trong quân, Tằng Trạm phạm sai lầm, là lão Ngưu đứng ra chịu trách nhiệm, Cao Nhẫm cũng rất khâm phục lão Ngưu, dân quê chất phác, giản dị, trọng tình trọng nghĩa, người như vậy rất khó gặp được. Nhìn thấy lão Ngưu, ba người liền ôm thành một đoàn, tay bắt mặt mừng, những ngày ở trong quân có bao nhiêu gian khổ vất vả, chỉ người đã trải qua mới có thể hiểu hết được. Uống rượu tán dốc vô cùng hăng say, ngay cả người tiết kiệm lời như Tằng Trạm cũng nói rất nhiều.

Cao Nhẫm cùng Tằng Trạm thuộc loại mặt người dạ thú, lão Ngưu thì mặt thú dạ người, mở miệng ngậm miệng đều là lời lẽ th* t*c, đến nỗi cô gái rót rượu bên cạnh cũng che mặt vì thẹn. Lão Ngưu uống tới khi mặt đỏ bừng, liền quay qua nhìn cô gái bên cạnh hỏi.

" Thế nào? Cười nhạo tôi?" Vừa nói vừa vỗ lên lồng ngực cường tráng rắn chắc, cô gái xấu hổ cúi đầu.

Cao Nhẫm nở nụ cười gian xảo nói " Mình tìm cho cậu mấy đứa rất được "

Mấy đứa! Lão Ngưu cười bẽn lẽn, mặt đen phút chốc nổi lên một màu khả nghi.

" Hai đứa là đủ rồi "

Tằng Trạm mím môi nhịn cười, liếc nhìn Cao Nhẫm. Cao Nhẫm có chút tò mò, nhìn Tằng Trạm hỏi " Quên hỏi cậu, ăn rồi hay chưa?"

Tằng Trạm nghi hoặc hỏi lại " Cái gì?"

" Thì cô bé kia đó, thế nào, tư vị tuyệt không?" Cao Nhẫm hiếu kỳ hỏi tiếp, cô bé thật dễ thương, anh cũng có chút nhớ mong, nhưng thân thể...quả thật quá nhỏ, anh thích loại ngực to, mông bự, bóp vào thật đã, cô bé kia cả người gầy như sào trúc. Chỉ có Tằng Trạm mới biết cô bé của anh mềm mại, mịn màng, mặc kệ là ôm sờ hay bóp đều cực kỳ thoải mái.

Lão Ngưu đưa đầu sát lại, hỏi " Cậu cũng cưỡng gian trẻ nhỏ?"

Nghe được Cao Nhẫm nói cô bé, lão Ngưu liền hình dung chắc không tới mười lăm ...Tằng Trạm lắc đầu, không muốn đề cập tới vấn đề này, bưng rượu tiếp tục uống. Cao Nhẫm cũng không hỏi thêm, ăn xong dắt lão Ngưu đi phòng tổng thống, bên trong đã chuẩn bị sẵn hai cô gái, đều còn trinh, vừa mới trưởng thành, dáng người hay khuôn mặt đều thuộc hàng cao cấp. Lão Ngưu rất thích, chạy vội đi tắm rửa.

Lát sau, mặt Cao Nhẫm có chút hồng, vỗ vỗ vai Tằng Trạm hỏi " Còn dư mấy đứa,cậu muốn hay không?"

Tằng Trạm nghe cách vách truyền tới âm thanh r*n r* mất hồn, lắc đầu từ chối " Không cần đâu "

Cao Nhẫm đắn đo, liếc mắt nhìn Tằng Trạm, vẻ mặt do dự, cuối cùng anh đưa mặt tới gần nhỏ giọng nói " Người anh em, cậu cũng biết con người của mình vốn không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu cậu chơi đùa xong rồi, có thể cho mình nếm thử chút không, mình còn chưa từng chơi qua cô gái nào nhỏ tuổi như vậy..."

Khoé miệng Tằng Trạm giật giật, quát " Cút " Hừ đó là cô bé của riêng anh, ai cũng đừng mơ tới.

Cả người Tằng Trạm khó chịu, cây gậy g*** h** ch*n cũng trướng đau, anh nhìn Cao Nhẫm nói " Cậu chở mình về đi "

Cao Nhẫm bĩu môi đáp " Không được, tôi vừa uống rượu xong "

Tằng Trạm không thèm để ý Cao Nhẫm bỏ lại một câu " Mình về trước " rồi đi thẳng.

Cao Nhẫm thật muốn thử một chút, xem rốt cục làm một cô bé sẽ có cảm giác như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt keo kiệt của Tằng Trạm cũng đủ biết, Cao Nhẫm tặc lưỡi, đi đến một gian phòng khác, bên trong còn mấy người phụ nữ đang chờ anh. Tằng Trạm lên xe, đọc địa chỉ, mặc kệ thế nào, anh cũng muốn giải quyết vấn đề sinh lý đang rất cấp bách.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 38


Thừa dịp men say, việc gì Tằng Trạm cũng dám làm.

Trời tối, Uý Lam tắm rửa liền lên giường ngủ, đầu đặt giữa hai cái gối, một tay nắm chăn, một tay vắt ngang bụng, chú đã bao lâu không ngủ cùng cô.

Tằng Trạm về nhà, thấy phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một mùi hương thơm ngát thoang thoảng, anh nhìn ra ban công tất cả là quần áo của anh đều được giặt giũ cẩn thận phơi lên.Tằng Trạm đi thẳng vào phòng ngủ, lúc này Uý Lam đã ngủ say, hơi thở đều đều bình ổn, cô mặc một cái áo hơi rộng, phần vai trắng nõn nhẵn nhụi lộ ra.

Ngủ say thật tốt, Tằng Trạm vội vàng c** q**n áo, mấy khối cơ ngực dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm sáng bóng mê người, cơ bụng săn chắc phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, dưới đó là phần nam tính đang phồng to, nhức nhối khiến anh rất khó chịu. Thân hình cao lớn từng bước từng bước đi tới chiếc giường.

Uý Lam chép miệng một cái, rồi xoay người, chăn bị cuốn theo, lộ ra cặp đùi thon gọn tinh xảo đầy dụ hoặc, có vẻ như bị lạnh, cô bé kéo chăn trùm lại. Tằng Trạm leo lên giường, vén chăn chui vào trong, đem lồng ngực nóng rực áp lên tấm lưng gầy yếu của Uý Lam. Thật ấm áp, trong cơn mơ hồ, Uý Lam nũng nịu gọi một tiếng.

" Chú.."

Tằng Trạm toét miệng cười, sóng mũi cao thẳng cọ cọ lên ót Uý Lam, hít lấy hương thơm thiếu nữ tươi mát, một tay v**t v* eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng đem chiếc q**n l*t nhỏ Uý Lam đang mặc kéo xuống dưới đùi, bàn tay tiếp tục s* s**ng cặp mông căng mịn, đột nhiên hung hăng nhéo mạnh, rất co giãn đàn hồi. Tằng Trạm kéo q**n l*t của Uý Lam xuống mắt cá chân rồi cởi ra, anh dè dặt cẩn trọng cởi tiếp chiếc áo sơ mi cô đang mặc, thật ra...có thể dùng chút thuốc như vậy cô sẽ ngoan ngoãn hơn, nhưng bây giờ biết tìm thuốc....Quần áo đều thoát, cả người Uý Lam bỗng chốc tr*n tr**, Tằng Trạm đưa tay chu du khắp cơ thể non nớt mịn màng của cô, trái tim đập liên hồi, anh đang...phạm tội hình sự.

Bàn tay to lớn m*n tr*n phần bụng phẳng lỳ, lại chuyển lên c*p ng*c sữa mới nhú, thật nhỏ, bóp vào cũng không sướng mấy, nhưng chẳng hiểu sao anh không nỡ buông tay, Tằng Trạm cắn rắng mạnh mẽ nắm trong lòng bàn tay, bóp.

Bị đau, Uý Lam cau mày, phản ứng vô thức lấy tay vỗ vỗ lên chỗ bị nhéo, Tằng Trạm buông tay, chui đầu vào trong chăn, đưa lưỡi l**m từ phần lưng trắng mịn lần xuống cặp mông mọng nước. Trong chăn tối đen, phía trước là cặp mông l** l* của Uý Lam, Tằng Trạm cứ vậy dán mặt vào, anh cảm thấy mình điên rồi, không chịu nổi khi Tần Cẩn hôn môi, nhưng lại thích... hạ thể của Uý Lam, mặt dày của anh đỏ lên, nhắm mắt kề sát mũi vào giữa hai mông cô hít hít, rốt cục là còn non, không ngửi ra hương vị gì, anh biết Uý Lam có thói quen tốt, trước khi đi ngủ luôn tắm rửa sạch sẽ, Tằng Trạm nở nụ cười gian, giống như cô đã chuẩn bị sẳn sàng chờ anh tới hái, dùng tay đem khe hẹp giữa hai mông tách rộng, lần đầu tiên anh được nhìn tận mắt khe huyệt của cô.

Nên hình dung thế nào? Quá nhỏ, xung quanh còn ít lông tơ mượt mà, anh áp mặt lên cọ cọ, vô cùng mềm mại, bởi vì không ngửi ra mùi vị gì, anh bèn muốn nếm thử, anh úp đầu vào giữa hai mông cô lè lưỡi l**m l**m, đúng như trong tưởng tượng của anh, khe hở kia thật sự rất nhỏ....anh cảm thấy một ngón tay của mình cũng nhét không vào. Cửa huyệt bé xíu, mặc cho đầu lưỡi anh ma sát, cũng không chảy ra mật dịch, có chút tức giận, anh dùng ngón trỏ chọc vào khe huyệt căng mịn, chậm chạp đi vào được một đốt ngón tay...

Uý Lam giật mình tỉnh dậy, dáo dác nhìn quanh không thấy ai, vặn vẹo cơ thể, phát hiện dưới mông bị ai đó nắm lấy, chỗ dùng để đi tiểu còn bị đụng vào, cô kinh hoàng bất dậy, hai tay đanh liên tục vào tên yêu quái núp dưới chăn.

Mặt Tằng Trạm bị đấm vài cái, khí lực của Uý Lam không nhỏ chút nào.

" Dừng lại " Tằng Trạm gầm lên, tiếp đó từ trong chăn chui đầu ra.

Uý Lam nhìn anh, sợ hãi ấp úng " Chú...tại sao...tại sao...." Tại sao muốn chạm vào phía dưới của cô?
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 39


Tằng Trạm ngượng ngùng, dù sao anh cũng bị bắt gặp lúc đang làm chuyện xấu xa...Anh lập tức đánh trống lảng.

" Vì sao em ngủ không mặc quần áo? "

Uý Lam ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống,sao cô không mặc áo? Đưa tay sờ lên phần mông, q**n l*t cũng không mặc? Khuôn mặt Uý Lam rối rắm, nhìn Tằng Trạm nói " Tôi có mặc mà "

Tằng Trạm mím môi, giọng điệu chắc chắn " Không có "

Uý Lam nghi hoặc, không đúng, cô nhớ rõ ràng mình có mặc quần áo mà, không đợi Uý Lam phản bác, Tằng Trạm đã lên tiếng " Có thể trong lúc ý thức mơ hồ em cởi ra mà bản thân không hay biết "

Ánh mắt Tằng Trạm mười phần chân thật, nhìn cô chằm chằm, Uý Lam còn đang đắn đo không biết có nên tin tưởng hay không, thì Tằng Trạm nói tiếp.

" Để tôi kiểm tra thân thể cho em "

Dứt lời hai tay Tằng Trạm đưa qua nắm lấy eo Uý Lam nhấc cô ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn bắt đầu tìm tới c*p ng*c non mềm, bởi vì ngồi lên, b* ng*c càng trở nên tròn trịa, bóp vào dị thường thoải mái. Uý Lam hét lên một tiếng, ngực của con gái đâu thể để đàn ông tuỳ tiện sờ vào, thời điểm khi mê man không rõ ràng nên im lặng, còn bây giờ cô đang rất tỉnh táo. Chú còn không ngừng mát xa xoa bóp, lâu lâu lại kéo hai đỉnh đỏ hồng phía trên hết nhéo rồi se, nụ hoa vừa đau vừa căng, thật chẳng thoải mái chút nào...Uý Lam mất hứng, quay đầu trợn mắt nhìn Tằng Trạm.

" Chú đừng chạm tôi " Cô dùng tay đấm lên ngực anh nói " Chú còn chưa chịu buông ra "

Tằng Trạm uống hơi nhiều, đầu óc cũng không thanh tỉnh, anh mặc kệ mọi thứ, hôm nay anh nhất định muốn làm. Hai khối thịt mềm mại mẫn cảm bị anh nắm chặt không tha, Uý Lam nức nở, lắc lắc tay anh " Chú ..." Lại nấc lên cầu khẩu "... Buông Uý Lam ra đi ..."

Trong bóng tối đôi mắt to tròn đen láy ngập nước, lấp lánh như ánh sao, Tằng Trạm không muốn nhìn, cũng không có can đảm nhìn vào, anh hé miệng l**m lên tấm lưng gầy yếu bóng loáng của cô.Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng l**m mấy vòng quanh lưng Uý Lam, sau đó xoay người cô qua, há miệng ngậm lấy đ** ng*c phấn hồng, mùi sữa thơm ngon ngập tràn khoang miệng thoả mãn cả vị giác lẫn khứu giác, một tay cầm lấy c*n th*t căng cứng, tay còn lại n*ng m*ng cô lên, anh muốn đi vào...Uý Lam giãy dụa, lại chạy không ra, hai mắt mở to nhìn vật phía dưới, vừa dài vừa bự, đỉnh đầu còn phồng to như cây nấm, Uý Lam chợt vỡ lẽ, chú hay bắt cô thổi vù vù..thì ra là nó.

Đem hai chân Uý Lam tách ra, Tằng Trạm tuyệt không chần chờ, chống q** đ** lên khe thịt bé xíu, dùng sức đi vào...Uý Lam đau muốn chết, bấu chặt bả vai Tằng Trạm khóc thét.

" Chú...tôi đau lắm "

Nước mắt rơi tí tách xuống vai anh. Thân thể Tằng Trạm thoáng run lên, tất cả sự chú ý đều tập trung tìm cách chọc vào khe huyệt, chỉ là quá nhỏ, lại không ẩm ướt, muốn đi vào thật khó, anh cầm c*n th*t nhúc nhích qua lại, cố chen vào trong. Uý Lam khóc như mưa, phía dưới vừa đau vừa rát, " Chú ..." Cô dùng đủ mọi cách hết bấu rồi đánh, nhưng da thịt chú thật dày chẳng ăn nhập chút nào. Tằng Trạm loay hoay một hồi vẫn không vào được có chút tức giận.

" Thả lỏng " Anh hung hăng vỗ mạnh vào mông cô, âm thanh vô cùng chói tai.

Uý Lam gào lên " Sao chú lại hư hỏng như vậy....tại sao...tại sao lại đối với Uý Lam như vậy..."

Cô bé khóc quá thảm thiết, phút chốc Tằng Trạm dần tỉnh lại, Uý Lam đau đớn khó nhịn há miệng cắn mạnh lên vai anh, Tằng Trạm gầm nhẹ, chậm rãi buông eo cô ra, anh đã tỉnh táo....Anh đang làm cái gì? Giải toả d*c v*ng? c**ng b** trẻ nhỏ? Tằng Trạm anh đây, không phải không dám làm, mà là...anh không nỡ xuống tay với cô, cô còn nhỏ như vậy lỡ bị thương thì phải làm sao ...Anh ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ vỗ lưng cô, âu yếm nói " Ngoan, đừng khóc!"

Uý Lam còn đau, nhưng nhìn chú...cô cũng không thấy ghét như mình tưởng, thậm chí nếu chú làm cô đau hơn, nói không chừng cô cũng sẽ không hận không chán ghét, vẫn muốn ở cùng một chỗ với chú. Chú đã mang cô đi...Uý Lam mân mê miệng nhỏ, thầm nghĩ, có lẽ cô đã quen cuộc sống khi có chú bên cạnh.

" Chú, về sau đừng làm như vậy...có được hay không?" Uý lam nhỏ giọng cầu xin.

Tằng Trạm mỉm cười, ôm cô nằm xuống,hôn lên đôi mắt nhoè lệ, thở dài trong lòng, đêm nay lại phải khó chịu rồi đây, anh dịu dàng nói " Vậy chờ Uý Lam lớn thêm chút nữa lại làm tiếp " Tằng Trạm hôn lên đôi môi ngọt ngào của Uý Lam, cô bé ngốc này chỉ cần hôn môi một lúc liền quên hết.

" Lớn lên?" Uý Lam lo lắng hỏi " Vậy lớn rồi còn đau không?"

Tằng Trạm lắc đầu, hai mắt híp lại, giọng điệu mập mờ " Sẽ rất thoải mái..." Uý Lam cắn môi, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái là tốt rồi.
 
Back
Top Bottom