Ngôn Tình Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 141


Edit: Giáng Sinh

Tằng Hải tiếc nuối, con bé Tần Cẩn này không những xinh xắn, lại có gia thế vô cùng tốt, quan trọng là tính tình rất hòa nhã, dịu hiền. Tằng Trạm phải tích đức mấy đời mấy kiếp mới lấy được con bé.

Từng Hải hơi thất vọng, nhìn Tần Cẩn, lại quay đầu nhìn Tằng Trạm, cũng ba mươi mốt tuổi, sao vẫn rề rà như không thế này? Không hề mảy may cuống cuồng lo chuyện hôn nhân đời mình! Chẳng lẽ... Thân thể có vấn đề? Có thể lắm... Không! Sức khỏe nó rất tốt, không thể nào cái đó lại… Không mần ăn được gì chứ?

Phải tìm một cơ hội thử nó xem sao.

Tang lễ kết thúc, mẹ Tằng Tử San được cô cháu gái nâng đỡ dìu đi nhưng khi vừa thấy Tằng Trạm, bà ta liền nổi điên, hất tay cô cháu gái ra rồi bấu lấy cổ áo Tằng Trạm, hung hăng giáng xuống một bạt tay không chút nể nang.

Tiếng bạt tay cực kỳ lớn!

Khóe miệng Tằng Trạm hơi co quắp, ánh mắt thoáng chốc sa sầm lạnh tanh, không khác ác ma là bao.

Từng Hải càng giận dữ hơn, đã kết thúc rồi còn gây nhốn nháo. Nhiều người nhìn thấy như vậy, hỏi Tằng Trạm phải ứng phó thế nào đây? Tằng Hải liền níu lấy bà ta, gầm nhẹ bên tai: “Bà nổi điên cái gì?”

Bà ta cắn môi, mắng: "Thằng khốn này không phải là người, nó là súc sinh, nó là súc sinh!"

Súc sinh?

Tằng Trạm hé miệng, Tần Cẩn thấy anh sắp nổi trận lôi đình liền bước lên dắt tay anh: "Chúng ta đi thôi, đã lâu không gặp, anh nên mời em một bữa cơm." Tằng Trạm cúi đầu nhìn cô, sau đó liếc mắt sang mẹ Tằng Tử San, trước bao ánh nhìn của mọi người, mở miệng nói: "Tôi đã sống ba mươi mốt năm trên cõi đời này nhưng tới giờ vẫn không rõ “người” và “súc sinh” khác nhau chỗ nào, như nhau cả thôi đấy!”

Mẹ Tằng Tử San thấy anh vẫn mồm mép đáp trả, phản dame cực kỳ lợi hại, như thể ‘nếu tôi là súc sinh thì bà đến súc sinh cũng không bằng’.

"Mày, mày..." Mẹ Tằng Tử San bí từ bí ngữ, không biết phải chửi rủa thế nào nữa. Tần Cẩn kéo tay Tằng Trạm, cười xã giao với mọi người rồi cùng anh rời khỏi nghĩa trang.

"Không phải từ hôn rồi sao?"

"Lại ở cùng một chỗ?"

"Trai chưa cưới vợ, gái chưa lấy chồng, dĩ nhiên có thể quen nhau."

"Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ đối phương, vốn là rất xứng đôi mà."

"Thiên kim nhà họ Tần thì khỏi phải bàn nhưng tôi thấy Tằng Trạm không xứng với cô ấy."

"Không bao lâu nữa Tằng Trạm sẽ lên chức Sở trưởng, tới đó còn nói xứng với không xứng nữa không, tuổi trẻ tài cao thế kia…”

...

Tằng Trạm mở cửa xe cho Tần Cẩn, anh ngồi ở ghế lái rồi hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Tần Cẩn nhìn ra ngoài cửa xe, nhẹ giọng lắc đầu: "Em chỉ muốn về nhà."

Tằng Trạm gật đầu, lái xe về nhà Tần Cẩn.

Dọc đường không ai nói câu nào, bẵng đi một lúc thì Tần Cẩn lên tiếng: "Anh không mời cơm em sao?"

Tằng Trạm chỉ có thể lắc đầu. Đã lâu rồi anh không ăn cơm cùng Úy Lam. Con gái cưng lại sắp đầy tháng, càng phải về ngay để bù đắp yêu thương.

Tần Cẩn “ừm” một tiếng, rồi xuống xe bước vào nhà.

Tằng Trạm liền chạy xe thẳng tiến về nhà.

Chu Trì và hai mẹ con Lâm Hân Du đều đang ở nhà Tằng Trạm. Tiểu Đoàn Kết tăng động chạy tới chạy lui khắp nhà, tinh lực hết sức dư thừa.

Úy Lam còn nằm trên giường, mẹ Lâm thì đang bận thay tã cho Tiểu Khẩn Trương, còn Chu Trì đi tới đi lui khắp nhà Tằng Trạm, ánh mắt chứa đầy ngưỡng mộ ghen tỵ.

Mấy bữa trước, nhờ mối quan hệ với Tằng Trạm, anh ta một bước liền thăng tới chức Trưởng khoa.

Lúc đầu làm còn tuân theo quy tắc này nọ lọ chai. Sau vài ngày thì đã biết cách luồn lách thế nào rồi, đây há chẳng phải chính là con đường hốt bạc rồi sao?

Nhà Tằng Trạm to lớn, sang trọng thế này, không lâu nữa thôi anh cũng sẽ có một cái nhà hệt vậy.

Vừa thấy Tằng Trạm về, Chu Trì liền cung cung kính kính đứng dậy, hô một tiếng Sở trưởng.

Cởi ngay áo khoác màu đen, Tằng Trạm gật đầu với anh ta, khẽ cười nói: "Không cần kính nể như thế, mọi người đều là bạn bè thân tình."

Hai mẹ con Lâm Hân Du luôn chăm sóc gia đình anh vô cùng tốt, anh rất cảm động và biết ơn.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 142


Chu Trì gật đầu cười cười, tự nhiên cũng không biết nói gì cho phải.

Tằng Trạm vừa vào thì Úy Lam liền mở mắt. Cô cũng biết chuyện Tằng Tử San đã mất. Cô cũng rất khó chịu, dù cho thế nào đi nữa thì một cô gái tuổi đời còn trẻ như thế phải sống thật lâu, phải sống thật tốt…

Ngàn vạn lần sai hay chính cô ấy đã sai lầm.

Úy Lam cũng biết mẹ Tằng Tử San rất hận Tằng Trạm.

“Mặt chú…” Úy Lam ngồi dậy, thấy dấu bàn tay hằn rõ trên má phải Tằng Trạm, phải lấy bao nhiêu sức mạnh mới để lại một dấu đỏ ngời đến như vậy.

Tằng Trạm cười lắc đầu: “Anh không sao.”

Anh vội vàng ngồi bên cạnh Úy Lam, mang bao tay ấm cho cô: “Đưa tay cho anh.” Úy Lam mỉm cười: “Ừm.” Rồi cô nắm lấy tay anh: “Chú chịu thiệt thòi rồi!”

“Là bà ta mới đúng.” Mắng xéo bà ta không bằng súc sinh cũng hả dạ rồi.

Úy Lam chớp chớp mắt, kinh ngạc: “Chú đánh lại bà ta sao?”

Làm sao thế được…

Dù gì anh cũng là đàn ông con trai!

“Không có.” Giọng điệu Tằng Trạm có chút xem thường, không muốn mình bị nói như thế.

Úy Lam liếc mắt, Tằng Trạm tiếp tục: “Chả lẽ anh là loại đàn ông đi đánh phụ nữ sao?” Anh không phải loại đó.

Không phải sao?

Đích thị là loại đó!

Cô nhớ năm mình 15 tuổi, lần đó đi suối nước nóng… Bị đánh mấy bạt tay. “Chú đánh tôi.” Úy Lam cúi đầu, bất mãn nói, khuôn mặt đầy nhăn nhó.

Tằng Trạm suy nghĩ lại, anh không nhớ đã đánh cô, cô tốt đẹp như thế sao anh nỡ đánh chứ! Tằng Trạm lắc đầu: “Không hề!” Úy Lam ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tằng Trạm, còn không nhận.

“Anh đánh hồi nào!” Thấy Úy Lam nhìn chằm chằm mình, anh hơi chột dạ. Dù sao thì… Không có đánh là không có đánh. Chết cũng không đánh!

“Dám làm không dám chịu!” Úy Lam phản bác, quăng cho anh một cái nhìn hình viên đạn, sau đó vùi mặt vào trong chăn, thấp giọng mắng mỏ: “Dám làm không dám chịu, dám làm không dám chịu…” Tụng câu này riết đến tận 30 lần, Tằng Trạm phải thò tay vào chăn che miệng cô lại, thủ thỉ: “Không làm sao nhận bừa được…” Vừa nói vừa kéo chăn ra, đưa miệng vào ngậm lấy môi Úy Lam, đút lưỡi vào miệng cô, m*t một lần, thỏ thẻ bên miệng cô: “Anh ‘ăn’ em rồi, cái này thì anh thừa nhận.”

Lưu manh!

Khốn nạn!

Lâm Hân Du đem bình sữa vào, thấy hai cái đầu đang chụm vào chăn, liền đỏ mặt, sau đó ho nhẹ một tiếng, Úy Lam liền đẩy Tằng Trạm ra, mắng: “Đi ra mau, đừng phiền tôi!”

Tằng Trạm đứng lên, cười giả lả với Lâm Hân Du rồi ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Hân Du thấy Úy Lam đỏ mặt, khẽ mỉm cười, sau đó bế Tiểu Khẩn Trương lên, đút nước cho bé con uống.

*

Qua vài ngày, Tằng Trạm ngồi trong văn phòng nghe được chuyện của Chu Trì

Mà chuyện này được truyền ra từ miệng của Sở trưởng.

“Phó trưởng Tằng, có phải Chu Trì là do anh đề bạt?” Biết còn hỏi, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận.

Tằng Trạm gật đầu: “Ừ, thế thì sao?”

Sở trưởng lấy một xấp hóa đơn từ trong cặp, quăng xuống bàn Tằng Trạm: “Trong văn phòng được chiêu đãi khách, chiêu đãi rầm rộ cũng không sao, nhưng sổ sách phải giữ cho ‘sạch sẽ’.

Tằng Trạm chớp mắt, lật lật xấp giấy đó.

Giấy cũng là giả.

Kể cả thời gian cũng sai!

Toàn bộ xấp giấy… đều giả hoàn toàn.

Tính cách tha hóa theo thời gian, lãng phí của công gây hậu quả nghiêm trọng! Nếu nộp những giấy tờ này cho cấp trên, mọi người đều sẽ bị kỉ luật! Tằng Trạm cau mày, Sở trưởng liền lên tiếng: “Không sớm thì muộn, vị trí Sở trưởng này sẽ do anh kế nhiệm. Anh nói xem chuyện này có gây tiếng xấu cho phòng cán bộ không?”

Tằng Trạm lắc đầu, chuyện lớn rồi, e một mình Chu Trì không gánh nổi.

“Điều anh ta về chỗ cũ đi.” Tằng Trạm hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy.

Sở trưởng lắc đầu: “Không kỷ luật sẽ còn tái diễn, sa thải anh ta đi.”
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 143


Khi Chu Trì thấy trên bàn làm việc có thông báo “sa thải”, anh ta không tin vào mắt mình, tức tối vô cùng, không phục là không phục.

Chắc chắn là Tằng Trạm sa thải, nhưng sao anh ta lại làm vậy với anh, huống hồ anh đã vào được biên chế rồi mà.

Chu Trì cầm thông báo sa thải tới phòng làm việc của Phó Sở trưởng, không thèm gõ cửa đã xông thẳng vào.

"Anh Chu!" Thư ký Tôn ngăn lại, liền mắng: “Anh không còn là viên chức ở đây nữa, phiền anh tôn trọng Phó trưởng Tằng một chút.”

Tôn trọng?

Chu Trì nghiêng đầu trợn mắt nhìn thư ký Tôn, cười nhạo: "Thế nào là tôn trọng? Sa thải tôi đã rồi còn muốn tôi tôn trọng?" Đẩy thư ký Tôn gầy nhỏ qua, anh ta lao vào phòng.

Tằng Trạm ngẫm nghĩ Chu Trì là chồng của Lâm Hân Du, mà Lâm Hân Du lại là bạn rất thân với Úy Lam, thế nên hà cớ gì anh lại đối đãi với Chu Trì như thế. Nếu có thể anh rất muốn đưa anh ta vào làm trong công ty riêng của anh, lương chắc chắn gấp mấy lần chỗ này.

Nhưng đầu óc Chu Trì đã lú lẩn mê muội rồi, vừa xông vào đã nắm cổ áo Tằng Trạm, lớn tiếng mắng: “Anh làm vậy là ý gì? Tôi chẳng phải là chồng của Lâm Hân Du sao, anh lại đuổi cổ tôi?”

Tằng Trạm ngẩn người, lại nghe Chu trì tiếp tục khích bác: "Làm giả sổ sách? Từ đầu năm nay ai lại không làm giả? Sao chỉ truy mình tôi?”

Tằng Trạm cao 1m86 còn Chu Trì chỉ 1m75, hai thân người chênh lệch khá nhiều, huống chi Tằng Trạm lại là lính đặc công, vóc người cao to chắc khỏe nên nhìn Chu Trì càng thêm yếu thế. Vậy mà anh ta lại dám nắm cổ áo Tằng Trạm, đúng là tự tìm cái chết.

Tằng Trạm nắm lấy cổ áo Chu Trì, không tốn chút sức quăng anh ta xuống ghế salon, sau đó chỉnh chu lại quần áo rồi gầm nhẹ: “Anh bình tĩnh giùm tôi một cái.”

Cả người Chu Trì té vật xuống salon, thở hổn hển, hai giọt nước mắt rớt xuống, anh ta lấy tay quẹt đi, từ từ ngồi dậy.

Tằng Trạm nghĩ anh ta đã bình tĩnh lại, không ngờ Chu Trì chợt bật dậy, chụp lấy bàn trà nhỏ trước mặt giơ lên rồi dùng lực đập xuống…

Trong phòng làm việc vang lên một tiếng thật lớn…

Xoảng xoảng xoảng...

Tằng Trạm không kịp phản ứng, Chu Trì lại phá luôn hồ cá, còn chưa đủ… Anh ta đập cả máy vi tính của Tằng Trạm, trên bàn còn một hộp mực mở nắp…

Phốc!

Cửa phòng làm việc mở ra, ba người bảo vệ vọt vào, thấy cả người Phó trưởng Tằng nhuộm đầy mực, họ liền hít một hơi dài, tên này đúng là ăn gan hùm!

"Chúng tôi đến chậm, Phó trưởng Tằng!" Ba người đi lên bắt cánh tay Chù Trì, một anh đánh vào lưng anh ta mấy cái: “Tự tìm đường chết phải không?”

Tằng Trạm rất tức giận, liếc anh ta: "Ném ra ngoài."

Chu Trì gào thét mắng Tằng Trạm là thứ súc sinh, là đồ không biết xấu hổ, mày hại tao, mày hại tao…

Chửi riết đến khi anh ta bị lôi xệch vào thang máy.

Thư ký Tôn mang quần áo vào, xin lỗi không ngừng, mắt hơi đỏ, anh đúng là xui mấy kiếp mới gặp phải thằng điên như Chu Trì, cản cũng không được.

Đây là lỗi của anh… Mong Phó trưởng Tằng nhẹ tay…

Chu Trì giống chó nhà có đám, bị bảo vệ ném khỏi văn phòng, cũng không mang gì ra.

Tằng Trạm vừa thay quần áo xong, Sở trưởng liền tới.

"Nếu không phải hai người quen nhau thì không để anh ta đi dễ dàng thế đâu, đây là đã phạm tội.” Sở trưởng nói.

Tằng Trạm cười gật đầu.

"Ở tù mục xương!" Sở trưởng vỗ vai Tằng Trạm: "Không lâu nữa tôi được thăng chức, cậu sẽ thế vị trí của tôi thì phải chú ý kỹ lưỡng, xem người nào dùng được, người nào không dùng được, phải biết nhìn người."

Tằng Trạm mím môi, Sở trưởng lại nói tiếp: "Tôi và ba cậu quen thân, tôi không muốn thấy cậu khó xử…”

Sở trưởng thở dài: "Sau này cậu phải càng cẩn thận hơn đấy!”
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 145


Mấy ngày nay Chu Trì cứ uống rượu suốt, dường như rượu trở thành ‘vật bất ly thân’ vậy.

Lâm Hân Du đã hỏi rất nhiều lần nhưng Chu Trì không thèm trả lời trả vốn gì.

Đến khi đã uống say thì anh ta ngồi trên ban công, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Cái gì cũng mất rồi, tôi cái gì cũng không còn…”

Lâm Hân Du đã nhẫn nhịn nhiều lần, cũng cãi vã ồn ào với Chu Trì nhiều lần nhưng anh ta quyết không hé môi nửa lời.

Hôm nay không biết anh ta bị ai nhập lại còn đánh cả Lâm Hân Du.

Một bạt tay không hề nhẹ… Từ lúc kết hôn đến giờ đây là lần đầu tiên Chu Trì động thủ. Lâm Hân Du vô cùng thất vọng về anh ta…

“Tự anh làm khổ anh, còn trút giận lên đầu tôi?” Thấy mẹ Lâm không ở đây Lâm Hân Du mới dám lớn tiếng mắng. Còn Chu Trì thì không hề để ý đến cô, chỉ vào mặt Lâm Hân Du mà mắng: “Tằng Trạm là thằng khốn! Mẹ nó, đó là thằng khốn!”

Có liên quan tới Tằng Trạm sao? Lâm Hân Du giận vô cùng, từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng ửng đỏ.

“Tại anh không có tiền đồ còn trách người khác làm gì?” Lâm Hân Du nén giận, từ từ bước lại gần ghế salon. Lại không hề biết tên Chu Trì vì lời nói vừa rồi mà tức điên người, giật lấy tay Lâm Hân Du, hất cô văng xuống đất: “Tôi không có tiền đồ? Nếu không vì những kẻ có tiền đã mua hết quyền thế, ông đây còn ngồi uất ức làm gì? Chỉ trách tôi không phải là con ông cháu cha thôi!”

Bụng Lâm Hân Du hơi đau, Chu Trì vẫn mù quáng: “Đời tôi đã bị thằng Tằng Trạm hại rồi…” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt Lâm Hân Du: “Cô biết thằng đó có tiền sao không theo nó, so với Trầm Úy Lam thì cô xinh đẹp hơn mà, không phải sao? Thằng khốn đó có tiền có quyền sao không theo, giờ chửi tôi không có tiền đồ?” Anh ta nói đã miệng rồi đẩy cửa ra khỏi nhà.

Lâm Hân Du thấy khó chịu liền gọi điện cho mẹ Lâm. Khi mẹ Lâm chưa kịp về nhà, cô đã bị chảy máu khá nhiều. Lúc mẹ Lâm về tới nhà thấy con gái như thế, sợ hãi vô cùng, lập tức gọi xe cấp cứu chở vào bệnh viện…

Cái thai chưa kịp thành hình cứ như vậy mà ra đi!

Úy Lam và Tằng Trạm nghe tin liền chạy ngay vào bệnh viện, thấy mẹ Lâm ngồi trên băng ghế dài khóc đến đáng thương.

“Ai có ngờ một đứa hiền lành tốt tính như thế mà hôm nay lại rat ay đánh vợ?”

“Hân Du nhà dì từ nhỏ rất ngoan hiền… Không ngờ gặp phải loại người thế này.”

Úy Lam an ủi vài lời lại luống cuống nhìn Tằng Trạm như cầu cứu.

Tằng Trạm vẫn trầm mặc, nếu vì chuyện kia thì quả thật Chu Trì là kẻ không biết điều, không ra lệnh kỷ luật mà chỉ đuổi cổ như vậy là đã khách khí lắm rồi.

Lâm Hân Du tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà, Úy Lam không dám nói nửa lời.

Vài tiếng sau thì Lâm Hân Du đột ngột nhoẻn miệng cười, nhìn Úy Lam, vỗ vỗ vào tay cô, lại như an ủi: “Thế cũng tốt, Chu Trì khó mà làm một người cha tốt.”

Nghe cô ấy nói thế Úy Lam càng khó chịu vô cùng, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Chị Hân Du tốt như vậy sao lại gặp phải người như anh ta thế này?

***

Bên này thì tên Chu Trì say bí tỉ lao đảo trên đường lớn, tới tận khuya thì lại tạt vào một quán nhậu lề đường, móc ra một trăm đồng tiếp tục tăng hai.

Sáng hôm sau anh ta lại chạy đến sảnh quân khu.

“Tằng Trạm! Đồ chó nhà mày, ỷ là con ông cháu cha thì muốn làm gì thì làm sao?” Chu Trì vẫn trong men say, người lảo đảo, tiếng chửi cũng không suông.

Anh ta biết mình không thể vào được nên cứ đứng ngoài mà chửi rủa, quân sĩ vừa nghe anh ta chửi loạn thì vội vàng xông ra ngoài.

Cũng vừa hay…

Hôm nayTằng Hải không có ở nhà.

Mà lại có mẹ Tằng Tử San.

Đúng lúc bà ta ra ngoài mua thức ăn thì nghe có người chửi Tằng Trạm như thế liền cho binh lính lui xuống.

“Bà là ai?” Chu Trì ngồi bẹp dưới đất ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của người đàn bà trước mặt.

Mẹ Tằng Tử San hừ một tiếng, mở miệng: “Tôi là mẹ kế của Tằng Trạm.”
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 146


Mẹ kế?

Đó cũng chính là người thân của Tằng Trạm.

Đôi mắt Chu Trì đỏ sọng, tay siết thành nắm đấm, vờ như muốn đánh mẹ Tằng Tử San, quân sĩ nhìn thấy muốn cưỡng chế Chu Trì: “Thằng kia mày đàng hoàng coi.”

Mẹ Tằng Tử San khoác khoác tay, nhìn Chu Trì hỏi: “Có chuyện xảy ra vậy, sao cậu lại chửi Tằng Trạm?”

“Nó…”

Chu Trì không nói được hết câu, suy nghĩ thế nào lại lớn gan rống lên: “Tằng Trạm tham ô! Nó bỏ tiền ra mua chức quyền!” Mẹ Tằng Tử San trợn tròn mắt, tham ô?

“Tên đó, tên đó còn…” Chu Trì thấy hai điều xấu kia vẫn chưa đủ, đốc vào thêm: “Nó còn giao cấu với trẻ vị thành niên!”

Người quân sĩ kia vừa nghe xong thì đứng ngây người. Tuy biết Tằng Trạm cũng khá lưu manh nhưng không đến mức dám phạm những tội lớn này.

Quân sĩ cũng biết mẹ Tằng Tử San là ai, sợ bản thân bị liên lụy liền nhìn Chu Trì quát: “Miệng mày có thể sạch chút không, nói tầm bậy tầm bạ.”

Tham ô, mua chức quyền, giao cấu trẻ vị thành niên.

Ngược lại mẹ Tằng Tử San vô cùng phấn khích, chận người quân sĩ lại, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta: “Thật xin lỗi! Để cho cậu thấy chuyện mất mặt trong nhà, nói chuyện ở đây không tiện như càng vạch áo cho người xem lưng vậy.” Quân sĩ hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ Tằng Tử San nên gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Tôi và Tằng Trạm là kẻ thù không đội trời chung, những lời tố cáo của cậu vừa vặn đã giúp tôi. Và cậu cũng có đầy đủ chứng cứ phải không?” Mặt bà ta tràn đầy hưng phấn, tiếng cười thì quỷ dị vô cùng, sốt sắng vỗ vai Chu Trì: “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

Chu Trì ngẩn người, sau đó đi theo mẹ Tằng Tử San.

Lần gặp ở siêu thị đã để lại ấn tượng trong đầu mẹ Tằng Tử San: Tằng Trạm đi cùng một cô gái, cô gái ấy trông còn rất nhỏ. Lúc ấy bà ta không để tâm lắm, nghe đâu là người phụ nữ của Tằng Trạm.

“Tằng Trạm đúng là tên cầm thú, già không bỏ nhỏ cũng không tha, bắt cô bé ấy sinh hai đứa bé một trai một gái.” Chu Trì thở hổn hển, đột nhiên sinh ghét cả Lâm Hân Du, cô nào có thua kém gì Trầm Úy Lam, thế mà lại vuột hết lần này đến lần khác cũng không quyến rũ được Tằng Trạm, rót mật vào tai tên đó để đường công danh sự nghiệp của anh ta được rộng mở.

Bất kể Tằng Trạm có tham ô, mua quyền chức hay không… Thậm chí có giao cấu với trẻ vị thành niên hay không thì những chuyện này một khi đã đến tai mẹ Tằng Tử San, bà ta đều biến chúng thành sự thật cả.

Cái chết của con gái bà ta chẳng lẽ không phải do Tằng Trạm gây ra.

Ngoại trừ khiến Tằng Trạm bà ta mới có thể nguôi ngoai phần nào.

Tằng Trạm, mày hãy chờ xem!

“Có chứng cứ không?” Bà ta hỏi lần nữa.

Chu Trì chần chừ trong giây lát, nghĩ đến sấp tờ đơn chả khác nào mớ giấy vụn kia không có lấy một chữ ký thật, chủ yếu vu khống chửi bới Tằng Trạm cho sướng miệng, anh ta gật đầu: “Dĩ nhiên là có.”

Thấy anh ta chần chừ, bà ta cười: “Đưa hết cho tôi đi, tôi đã có cách.”

**

Một người đàn ông và một người phụ nữ dính lấy nhau ngoài l*m t*nh ra thì còn có thể làm gì.

Lâm Hân Du không ngờ mình thấy tin tức của Tằng Trạm trên TV khi đang nằm trong bệnh viện.

Quả thật… rất đáng sợ.

Phó Sở trưởng Tằng Trạm hối lộ cấp trên, mua chức mua quyền, tham ô thối rữa, giao cấu với trẻ vị thành niên gây phẫn nộ trong dư luận.

Tin tức còn chiếu công ty làm ăn của Tằng Trạm và Cao Nhẫm, có cả…. Trầm Úy Lam nữa!

Bản tin ấy hệt như quả bom hạng nặng làm nổ tung cả thành phố, ngay cả các cấp lãnh đạo cũng ra chỉ thị điều tra. Trong nguy khốn người ta thường đùn đẩy trách nhiệm.

Trong phòng làm việc của Tằng Trạm có anh, cơ quan điều tra công an, kiểm sát viên cũng đều có mặt đầy đủ.

“Có người tố cáo Phó trưởng Tằng tham ô, mua chức, h**p dâm trẻ vị thành niên, mời Phó trưởng Tằng đi với chúng tôi một chuyến, hợp tác điều tra cùng cơ quan công an.” Trong lời nói của điều tra viên khá khách khí, nửa thầm trách mắng Tằng Trạm, nửa lại lo cho thân phận hiện tại của anh, cực kỳ mâu thuẫn.

“Là ai tố cáo?” Sắc mặt Tằng Trạm vẫn ung dung, nhưng mồ hôi đã chảy đầy cả lòng bàn tay.

Hai chuyện tố cáo đầu tiên anh không sợ, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Úy Lam, anh cũng thừa biết, trừ Chu Trì chả ai có gan làm chuyện này.

“Xin lỗi, chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin cá nhân người tố cáo.”

Cá nhân…

Tằng Trạm giận đến nghiến răng nghiến lợi, chạy khỏi văn phòng.

Sống ba mươi mốt năm trên cõi đời này anh chưa bao giờ điên tiết như vậy.

Chu Trì, ông đây không giết mày thì không phải người.
 
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 147


Edit: Giáng Sinh

Mở rộng điều tra toàn diện, ngay cả điện thoại Tằng Trạm cũng không được sử dụng.

Úy Lam thì đang ở nhà với Đoàn Kết và Khẩn Trương. Lâm Hân Du thấy tin xấu ấy liền gọi điện cho cô.

“Gì cơ?”

Thật không dám tin… Có người đi tố cáo chú. “Chị… Chị đoán là Chu Trì.” Lâm Hân Du hơi áy náy, vừa rồi cô gọi cho Chu Trì nhưng anh ta không nghe máy.

Úy Lam hỏi lại lần nữa: “Chị nói chú bị người ta tố cáo thật sao? Tham ô? Mua chức? Cưỡng… Cưỡng h**p trẻ vị thành niên?” Tham ô và mua chức thì cô không rõ nhưng cưỡng h**p trẻ vị thành niên là sao chứ? Bây giờ cô không còn ngốc như xưa, mình chính là chứng cứ quan trọng nhất để chú bị kết tội.

“Ừm.” Lâm Hân Du trả lời, cánh tay Úy Lam vô lực rũ xuống, thẫn thờ nhìn Đoàn Kết và Khẩn Trương.

Tại sao có thể như vậy…

Sau khi cúp điện thoại Úy Lam ngồi suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không biết tìm ai giúp đỡ.

Ngay lúc này chuông cửa nhà Úy Lam reo vang. Hôm nay cũng chỉ có cô và hai đứa bé ở nhà.

Úy Lam rất sợ. Cô đi lại gần quan sát màn hình hiển thị.

Cô bấm nút xem thì thấy là Cao Nhẫm, tim liền đập thịch một cái, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Cô kích động mở cửa ngay, trên tay vẫn còn bế bé Khẩn Trương.

Cao Nhẫm bước nhanh vào nhà, thấy vành mắt Úy Lam ửng ửng hồng thì cũng đoán được cô đã biết chuyện rồi.

Lúc này cô cũng đang mở TV, khắp mọi kênh đều là tin về Tằng Trạm.

Tham ô, mua chức, cưỡng dâm trẻ vị thành niên…

Còn một tội nữa là hại chết em gái ruột!

Trong bản tin nói vô cùng khó nghe, đầy bất lợi cho Tằng Trạm. Úy Lam thiếu điều muốn đập vỡ TV. Khẩn Trương nằm trong ngực cô không hiểu sao lại khóc nháo ầm ĩ, Úy Lam rất phiền não, ôm ôm dỗ dành con bé, quay đầu nhìn Cao Nhẫm: “Chú Cao… Giờ phải làm gì đây?”

Cả Cao Nhẫm cũng không biết phải làm sao đây, ai mà biết mọi chuyện lại bất ngờ ập đến như vậy. Nói điều tra là liền đưa người đến sở công an tạm giam, thậm chí còn không cho gặp người nhà nữa.

Thời gian hỏi cung là ba ngày, nếu sau đó có đầy đủ chứng cứ buộc tội thì… Đời này Tằng Trạm coi như xong rồi!

Cũng vừa hay có đến ba ngày, Cao Nhẫm kịp đi hủy hết chứng cứ.

Cao Nhẫm cũng khá ranh mãnh nhưng chung quy vẫn là người tốt. Anh là anh em chí cốt bao năm với Tằng Trạm, vì vậy Úy Lam rất tin tưởng anh.Tiểu Đoàn Kết chạy tới nhào vào ôm Cao Nhẫm gọi chú.

Cao Nhẫm không biết hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, anh là chú của Úy Lam… Vậy sao là chú của Đoàn Kết được? Mặt Úy Lam ửng đỏ, nhìn Cao Nhẫm đầy mong đợi.

Cao Nhẫm hôn Tiểu Đoàn Kết một cái rồi bể bổng bé vào trong ngực, khẽ mỉm cười: “Mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó cả, tôi cũng đã nghĩ ra rồi.”

Anh đứng lên, khóe miệng nâng cao: “Cũng may biệt thự và công ty đều đứng tên tôi. Tôi cũng đã cho người bảo vệ mấy mẹ con rồi nên hãy cứ yên tâm. Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

Úy Lam “dạ” một tiếng rồi nhìn Cao Nhẫm ra khỏi nhà.

Cao Nhẫm khôn khéo như thế, nhất định sẽ có cách. Đoàn Kết nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cao Nhẫm, cũng chả hiểu mô tê gì, liền chạy ùa vào Úy Lam, hỏi: “Ba đâu rồi?”

“Vẫn chưa về, mình chờ ba nhé!” Úy Lam hôn trán nhóc con nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.

**

Tằng Hải thấy tin xấu ấy, tức đến độ gân xanh nổi đầy trên trán. Phản ứng đầu tiên là vọt ngay tới Cục Công an nhưng mẹ Tằng Tử San ôm giữ lại: “Ông đi làm cái gì, là do cái con sao chổi xui xẻo ấy.”

Con sao chổi?

Tằng Hải cười giễu đầy chua xót, ông đã mất một cô con gái tên Tằng Tử San rồi, giờ đây cũng không còn Tằng Trạm thì phải làm sao?

Làm sao đây cơ chứ?

Tằng chợt nhớ lại lời tố cáo trên báo chí, còn có tội dụ dỗ em gái ruột, thậm chí hại chết con bé.

Ông liền quay ngoắt nhìn đăm đăm mẹ Tằng Tử San, khóe miệng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, ông chợt bóp cổ bà ta, gào lên: “Là bà phải không? Là con tiện nhân như bà đã đi tố cáo Tiểu Trạm, có phải không?”

Bà ta ngẩn người giây lát rồi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Bà đây không rảnh hơi đi quản chuyện thằng đó.” Mặt bà ta đỏ lên, bị siết cổ rất khó chịu nhưng đành phải nén giận, không để giận quá mất khôn được.

“Còn ai vào đây tố cáo Tiểu Trạm hại chết em gái nó? Để tôi nói cho bà biết, là Tử San ngốc nghếch, không hiểu chuyện, tự mình hại mình, tại sao bà cứ đổ trách nhiệm lên Tiểu Trạm mãi vậy? Đừng tưởng tôi đây không biết bà năm lần bảy lượt muốn hại Tiểu Trạm, hôm nay ông đây phải nói rõ ràng cho bà biết, tôi chỉ có mỗi thằng con trai là nó, dù liều cái mạng già này cũng phải bảo vệ nó bằng được. Nếu bà cứ muốn chết, ông đây thành toàn cho bà.” Ông rất phẫn nộ, đây là huyết mạch duy nhất nhà họ Tằng, để xem ai dám động vào.

Chỉ có mỗi thằng con trai…

Bà đây đến con gái cũng không còn…

Bà ta cười dửng dưng, bị Tằng Hải đẩy phịch xuống ghế salon. Từ miệng Chu Trì bà ta biết được Tằng Trạm và con nhỏ sao chổi ấy có một trai một gái thì phải.

Nhưng điều này bà ta sẽ ém nhẹm, quyết không hé môi với Tằng Hải.

Tằng Hải hất thẳng tay bà ta rồi chạy ngay tới Cục Công an.
 
Back
Top Bottom