Siêu Nhiên Call My Name

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393271727-256-k279818.jpg

Call My Name
Tác giả: KelvinLee013
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thế giới nơi cái tên là tất cả - chìa khóa mở ra bản thể, sức mạnh, linh hồn và sự biến mất.

Những ai sở hữu năng lực 'gọi tên' có thể điều khiển, nguyền rủa, thậm chí xóa bỏ sự tồn tại của người khác chỉ bằng việc phát âm đúng danh xưng của họ.

Tuy nhiên, đằng sau trò chơi danh tính ấy là hàng trăm lớp thực tại, tổ chức, thần linh và loại thực thể mang tên "Type".​
 
Call My Name
Chương 1: Tên Gọi Xui


Lê Nguyễn Trung Đức là một thằng học sinh cấp ba bình thường đến phát ngán.

Cao mét bảy, tóc tai bù xù như vừa chui từ trong cơn gió mùa, thích mặc đồng phục không sơ vin, và đặc biệt – không bao giờ ghi tên mình bằng chữ in hoa.Không phải vì cậu ghét viết hoa.

Mà là vì mỗi lần viết đúng tên mình, y như rằng có chuyện xảy ra.

Một hôm mất dép.

Hôm sau mất ví.

Có hôm còn mất nguyên cái xe đạp – trong lớp học.Vậy nên, người ta gọi cậu là Đức "xui".Cậu thì gọi bản thân bằng nhiều cái tên khác nhau để tránh đụng độ: "Trùng Đức", "Không Đức", "Thằng kia", "Ê bạn".

Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được một sự thật hiển nhiên: gọi tên ai là người đó dính xui.

Và nó không còn là trò đùa nữa."

Ê Đức, gọi giùm cái tên Ngọc Lan đi, để coi nó còn dám làm kiêu nữa không."

Người nói là Tín – thành viên thường trực của tổ lái bàn cuối, chuyên khui bánh tráng và bàn chuyện tâm linh học đường."

Không được.

Tao vừa gọi tên bà chủ căng-tin hôm qua, sáng nay bả trượt té ở bồn rửa chén, đập đầu vô gói mì Hảo Hảo mà bất tỉnh.

Mày muốn tao thành hung thủ à?"

"Ủa mày nghĩ mày là nhân vật anime gì mà lời nói có sức mạnh vậy?"

"Không biết.

Nhưng tao là tao không thí nghiệm lên Ngọc Lan đâu.

Bả mà gãy tay là tao ăn chửi tới kiếp sau."

Lúc đó, Ngọc Lan đang ngồi cách đó ba bàn, gác chân lên ghế sau như một bà chủ, tay cầm cuốn truyện trinh thám, mắt đảo qua tụi Đức như biết tụi nó đang nhắc tên mình.

Cô gái ấy có khí chất của một con mèo nhà giỏi đánh nhau – tưởng lười mà thật ra lén luyện võ mỗi tối."

Nhưng mà mày biết không..." – Tín chồm người qua, giọng hạ xuống đầy mưu mô – "Bọn lớp A2 đang đồn mày có lời nguyền thật."

"Ủa, rồi sao?"

"Rồi tụi nó né mày.

Lỡ tụi con gái không thèm crush mày nữa thì sao?"

"Tao đang độc thân vui tính, không có nhu cầu được yêu để ai đó xui theo."

"Ờ, mày cứng đó.

Nhưng lỡ đâu mày có năng lực thật thì sao?

Siêu năng lực mà bất tiện, tao thấy cũng hay..."

Tụi bạn trong lớp bắt đầu đổ xô đi kiểm tra tên gọi của mình.

Thằng Huy "ăn gì cũng no" thử gọi tên mình ba lần trước gương, rồi kết luận: "Tên tao bị lỗi nhẹ, chỉ gây no thôi."

Bạn Hà "giàu mấy kiếp" thì lỡ đọc to tên mình trước quầy xổ số và... trúng thiệt, được 50 ngàn đồng.

"Đủ mua bánh tráng một tuần!" – cô hét lên.Còn Lê Nguyễn Trung Đức, vẫn lặng lẽ viết tên mình lên giấy rồi xé.

Cậu bắt đầu sợ tên mình.

Và sợ cả việc gọi tên người khác.Nhóm "Bị Gọi Tên Sai" ra đời không phải vì phong trào.

Mà vì bọn họ thật sự thấy... tên mình không còn là của mình.Thành viên gồm có:– Đức "xui"– Hà "giàu mấy kiếp"– Tín "lỡ tay gọi bậy"– Ngọc Lan "mỏ hỗn"– Và một người không ai nhớ tên.

Cậu ta ngồi trong lớp, luôn luôn ngồi đó, nhưng mỗi lần định gọi, mọi người đều dừng lại giữa chừng.

Như thể... cái tên đó bị ai xóa khỏi não họ rồi."

Ê, bạn gì ơi..." – Tín thử lại lần nữa, giơ tay chỉ về phía cậu – "Bạn đó tên gì nhỉ?"

"Không nhớ.

Hình như là Lộc, hay Long, hay Lâm..."

"Không.

Tao chắc là từng gọi cậu ta bằng cái tên...

ủa, thôi quên đi.

Nhức đầu quá."

"Có khi nào... cậu ta là người đầu tiên bị Đức gọi tên?"

Câu nói đó khiến cả nhóm im bặt.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, làm giấy tờ bay tung trên bàn.

Một mảnh giấy văng đến chân Đức.

Trên đó, có viết một dòng chữ nguệch ngoạc:"Tôi chưa bao giờ có tên."

Hôm đó, trong buổi sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm đọc danh sách điểm danh như thường lệ.

Nhưng khi đến dòng cuối, cô khựng lại."

Một, hai, ba...

35 bạn.

Mà sao chỉ có 34 tên?"

Mọi người quay qua nhìn nhau."

Bạn cuối là ai?"

Tín nhìn qua ghế trống – ghế của cậu "không ai nhớ tên".

Trống trơn."

Ủa?

Cậu đó...

đâu rồi?"

"Lúc sáng còn thấy mà..."

"Ủa không phải lớp mình chỉ có 34 đứa à?"

"Không.

Tao chắc chắn có thêm một người nữa..."

Nhưng trong danh sách lớp, trong sổ điểm danh, trong cả group Zalo, không hề có ai như vậy.

Ghế cũng được thu lại.

Tên gọi biến mất.

Như thể... cậu ta chưa từng tồn tại.Ngọc Lan thì thầm: "Có khi nào... cậu ta bị gọi tên thật?"

Đức cảm thấy buốt sống lưng.

Cậu cúi xuống cặp sách, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy đã nhăn.Trên đó, nét bút của chính cậu:"Lộc."

Chiều hôm đó, cậu đi bộ một mình về nhà, qua những con phố đầy nắng và gió.

Trong tai vẫn vang vọng một cái tên... hay không phải là tên nữa.Đức lẩm bẩm: "Lộc..."

Mặt trời khuất sau lưng cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi.

Lá cây đứng yên.

Và cả thế giới như ngừng lại, để lắng nghe một cái tên đã từng hiện hữu – giờ chỉ còn là tiếng vọng.Cậu rút điện thoại, mở danh bạ.

Không có ai tên Lộc.Nhưng khi màn hình chợt tắt, cậu thấy phản chiếu của mình trong gương kính.

Cậu đang mỉm cười.

Không hiểu vì sao.Phía sau, như có ai thì thầm:"Cảm ơn vì đã nhớ tên tôi."

Cậu quay lại.Không có ai cả.Chỉ có một hàng cây, và một ghế đá trống.
 
Call My Name
Chương 2: Hội Những Đứa Bị Gọi Tên Sai


Lê Nguyễn Trung Đức không có bạn thân.

Đó là điều đương nhiên khi mỗi lần cậu mở miệng gọi tên ai, người đó xui như bị vả bằng cục gạch ngôn ngữ.Tuần trước, cậu vô tư hô to:

"Ê Hoàng!"

Hoàng – học sinh chuyên Toán, mặt mũi thanh tú như ca sĩ indie thất tình – ngay hôm đó té cầu thang gãy ba ngón.

Hôm sau, tên Hoàng biến khỏi danh sách lớp.

Như chưa từng tồn tại.Sau vụ đó, Đức quyết định... gọi bậy.Không phải vì ghét người ta.

Mà vì sợ mình lỡ gọi trúng tên thật.Cậu bắt đầu gắn tên vớ vẩn cho bạn bè:

– "Bà Sầu Riêng" cho con bạn mặt cáu như ăn chanh.

– "Ông Nội Richkid" cho thằng mặc vest đến trường.

– "Bé No" cho bạn nữ ăn gì cũng... no.

Và đặc biệt, Khang.Nguyễn Phạm Nam Khang – cái tên duy nhất Đức không dám nói đùa.Không hiểu vì sao, mỗi lần cậu chuẩn bị nói tên Khang, cổ họng lại nghẹn như mắc xương cá.

Có hôm, cậu định gọi "Khang ơi," mà bật ra lại là "Cậu ơi..."

Khang lúc nào cũng quay lại.

Nhẹ nhàng.

Im lặng.

Cười khẽ.

Làm Đức mất tự nhiên đến mức đâm đơn kiện bản thân vì... khả năng rung động không kiểm soát.Một buổi sáng thứ Hai, lớp 11A6 như cái chợ lộn xổ.

Bởi ai cũng nhận ra có điều gì đó sai.Bạn lớp trưởng – tên là gì nhỉ?

Cả lớp ngơ ngác.

Không ai nhớ.

Bạn lớp trưởng biến mất khỏi hình kỷ yếu, khỏi group chat, khỏi bảng điểm.Chỉ có một thứ còn lại: Một chiếc ghế trống có tên "___"."

Ê Đức," Ngọc Lan gọi, giọng nhỏ như thở.

"Bạn lớp trưởng... từng là con trai hay con gái vậy?"

Đức thấy sống lưng lạnh lạnh.

Không phải vì bạn đó biến mất.

Mà vì... cậu chưa từng gọi sai tên người này.

Có khi nào...

đây là người đầu tiên cậu lỡ miệng gọi đúng tên thật?Chiều hôm đó, Đức bị gọi lên văn phòng.Không phải vì hạnh kiểm.

Mà vì cái ghế trống "___" ấy đã bị xóa khỏi hồ sơ trường.

Nhưng cậu vẫn nhớ.

Rõ mồn một."

Cháu đang nhớ một người chưa từng tồn tại," thầy hiệu phó nói, mặt không cảm xúc.

"Đó là dấu hiệu đầu tiên của Dị Danh."

"Dị Danh?"

Đức nhíu mày.

"Nghe giống bệnh lạ."

"Không.

Là một dạng sai lệch tên gọi.

Những ai còn nhớ tên bị xoá...

đều là biến số."

Và rồi, ông ấy đưa cậu một tờ giấy.

Trên đó chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc:"Tụi mày đều bị gọi tên sai.

Lập nhóm đi.

Gọi là: Hội Những Đứa Bị Gọi Sai Tên."

Dưới đó là danh sách:

– Bé No (Tên thật: không rõ)

– Sầu Riêng (Tên thật: không rõ)

– Richkid (Tên thật: không rõ)

– Đức (Tên thật: chưa từng xác định)

– Một người đã bị xóa (ghế trống)Khang không có trong danh sách.Mà lạ ở chỗ...

Khang vẫn biết Đức đang nhớ cái gì.

Biết cả cái cảm giác nghèn nghẹn trong lòng cậu khi ngồi nhìn một ghế trống không ai dám nhắc."

Khang," Đức gọi, lần đầu tiên dám dùng tên thật.Cậu ấy quay lại.

Nhìn sâu vào mắt Đức.

Rất lâu.

"Ừ, anh đây."

Tối hôm đó, một đứa trong nhóm nhắn tin:

"Tao nhớ ra rồi.

Tên thật của tao là..."

Nhưng chưa kịp gửi, tin nhắn ấy biến thành ký tự rối loạn.Màn hình điện thoại của Đức tắt ngóm.

Khi bật lại, số điện thoại đó không còn trong danh bạ.

Tin nhắn biến mất.

Avatar biến mất.

Chat nhóm còn lại ba người."

Bé No đâu?"

Lan hỏi.Không ai trả lời được.Chỉ có Khang, vẫn đứng cạnh Đức như thể chờ cậu sụp xuống.

"Đức," cậu nói, giọng trầm.

"Từ giờ đừng gọi ai bằng tên nữa."

"Nhưng đó là cách mình nhận ra nhau mà?"

Khang khẽ lắc đầu.

"Không.

Đó là cách chúng ta biến mất."

Một tuần sau, "Hội Những Đứa Bị Gọi Tên Sai" bắt đầu hoạt động bí mật.Họ đặt mật danh cho nhau, viết tên bằng kí hiệu, nhắn tin bằng ngôn ngữ riêng.Đức bắt đầu nghi ngờ... có khi nào tên thật là một loại lời nguyền?Mà cậu...

đang mang thứ lời nguyền mạnh đến mức nó từng xóa cả một người ra khỏi thế giới này?Cuối chương, Khang bất ngờ hỏi:

"Nếu một ngày em gọi tên thật của anh... anh có biến mất không?"

Đức im lặng, nhìn lên bầu trời đêm đang đổi màu."

Không đâu," cậu thì thầm.

"Vì anh vốn dĩ...

đã tồn tại vì em gọi tên."
 
Call My Name
Chương 3: Tên Cũ Không Phải Để Gọi Lại


Kể từ ngày "Bé No" biến mất, nhóm "Bị Gọi Tên Sai" sống trong trạng thái bán hoang tưởng.

Không ai còn dám phát âm một tên gọi đầy đủ, kể cả chính mình.Ngọc Lan tự gọi là "Lờ A" – nhìn giống nickname TikTok của một rapper underground nửa mùa.

Richkid giờ thành "Tiền Tươi" – mặc dù hôm qua bị ăn cắp bóp.

Còn Đức... vẫn là "Đức".

Nhưng không ai dám chắc đó có phải tên thật không.

Có khi từ đầu, cậu chưa từng được gọi đúng.Một buổi chiều mưa, Đức mò xuống thư viện trường tìm hồ sơ lớp 11A6.Mọi giấy tờ đều chỉ ghi:

Danh sách học sinh: 29

Trong khi thực tế, hiện tại chỉ có...

28 người.Ghế trống vẫn nằm đó, ngay góc bàn gần cửa sổ.

Không ai ngồi vào.

Không ai lau bụi.

Cứ như thực tại đang cố giữ lại hình bóng của một người không nên bị quên.Lật đến trang cuối cùng, Đức thấy một mảnh giấy nhỏ rơi ra.

Được viết bằng nét chữ méo mó như bị ai đó siết cổ khi viết."

Tao nhớ tên tao rồi.

Nhưng không ai được nói.

Nếu nói, tao sẽ biến mất lần nữa.

Cậu là người duy nhất còn nhớ.

Đừng gọi tao.

Tao sợ."

Đức cầm mảnh giấy, tay lạnh ngắt.

Có gì đó trong cậu vỡ ra.

Không phải nỗi sợ.

Mà là cảm giác chịu trách nhiệm.Cậu đem giấy cho Khang xem.Người kia đọc xong, không nói gì.

Chỉ nhẹ nhàng kéo Đức lại, ôm cậu từ phía sau.

"Đừng tự mang tên người khác lên vai mình.

Em không đáng để gánh hết đâu."

"Nhưng nếu em là người duy nhất còn nhớ thì sao?

Không phải vì em mà cậu ấy biến mất à?"

Khang im lặng.

Tay vẫn siết nhẹ sau lưng Đức.

Hơi thở cậu ấy ấm, và bình thản như thể đang ôm một bài hát buồn không cần phát ra tiếng.Tối đó, một thành viên mới tự động thêm vào chat nhóm.Tên tài khoản: [NULL: Redacted]

Ảnh đại diện là một chữ ký bị cào rách: "...ê...an..."

Tin nhắn đầu tiên gửi đến là:

"Muốn biết vì sao các cậu bị sai tên?

Tối mai, lên tầng 5 dãy phòng cũ.

Đừng mang theo ai ngoài bản thể thật của mình."

Lan đọc tin xong phun nước miếng:

"Làm như tụi mình có thể tháo nhân cách ra mà chọn bản thể thật ấy!"

Richkid thì cười lạnh:

"Rồi.

Ma học đường version ngôn ngữ học tới rồi mấy má."

Đức nhìn tin nhắn, thấy ngón tay mình run run.

Không vì sợ.

Mà vì lần đầu tiên có ai đó... muốn giải thích.Và cậu cần biết.

Cần biết vì sao tên mình luôn đúng – dù không bao giờ chính xác.Đúng giờ hẹn, bốn người lên tầng năm – nơi từng là dãy lớp bị bỏ hoang từ năm trường gặp "sự cố âm thanh".Không ai biết rõ sự cố đó là gì.

Chỉ nghe đồn, từng có một người học sinh gọi trúng tên thật của một linh thể, và toàn bộ khu lớp sau đó không còn phát ra âm thanh.

Dù ai có la hét cỡ nào cũng chỉ như đang nhép miệng.Đức đẩy cửa phòng 5A2.Bên trong là một căn phòng tối, chỉ có một người ngồi giữa sàn, khoác áo mưa cũ, mặt che bằng khẩu trang đen.Giọng người đó vang lên, méo mó như vọng từ miệng giếng:"Tôi là kẻ đã từng bị gọi đúng tên.

Và tôi sống sót."

Ngọc Lan nhăn mặt.

"Gọi đúng tên thì mắc gì sống sót?"

Người kia cười khàn khàn:

"Vì tên thật là con dao hai lưỡi.

Nếu người gọi không mang ý niệm đúng, tên đó phản chủ.

Còn nếu tên được gọi với đúng bản chất... thì nó sẽ khiến thế giới không chịu nổi mà phải xóa bỏ cả hai người."

Richkid nín thở.

"Chuyện này có liên quan gì đến tụi tôi?"

Người kia nhìn thẳng vào Đức.

Dù mắt bị che, Đức cảm nhận ánh nhìn xuyên qua mọi lớp phòng thủ trong mình."

Vì chỉ có một người ở đây từng được đặt tên không bởi con người."

Đức nghe tim mình thắt lại."

Là ai?"

Người kia nói chậm.

"Lê Nguyễn Trung Đức.

Tên của cậu không có trong bất kỳ hồ sơ sinh – tử nào.

Nó là một Tên Gọi Tự Sinh.

Không cha mẹ nào đặt, không có giấy khai sinh, không ai chứng kiến lần đầu cậu được gọi.

Cậu là Type không thể phân loại – một Reality sai trật giữa thế giới ngôn từ."

Đức nghẹn lời.Mà người kia chưa dừng lại:

"Còn người bên cạnh cậu..."

Họ chỉ tay về phía Khang."...là thứ duy nhất có thể khóa hoặc mở bản thể thật của cậu."

Bóng tối trong phòng đột nhiên co rút.

Mọi tiếng động ngưng lại.Người kia biến mất như chưa từng hiện diện.Chỉ còn mảnh giấy ghi:

"Một cái tên không thuộc về đâu cả... là khởi đầu cho sự lãng quên toàn diện."

Sau khi rời khỏi tầng 5, Khang dắt Đức ra sân trường.Ánh đèn vàng.

Trời rơi sương mỏng.

Không khí lặng như mặt hồ."

Anh vẫn ở đây," Khang nói, nhẹ nhàng.

"Dù tên của em là gì đi nữa."

Đức không trả lời.

Chỉ tựa đầu vào vai người ấy.Lần đầu tiên trong đời, cậu ước... tên mình không tồn tại.

Để có thể được gọi bằng chính giọng nói này – không ràng buộc, không lời nguyền.Chỉ là một tiếng gọi.Một tiếng gọi không cần hồi âm.
 
Call My Name
Chương 4: Thử Gọi Tên Một Kẻ Không Tồn Tại


Từ sau đêm tầng năm, tên của Đức không còn nằm yên trong ngực nữa.Nó cựa quậy.

Nó cào rách từng lớp ký ức.

Nó thì thầm vào tai cậu mỗi lần nhìn gương, như thể chính bản thân mình cũng không nhớ nổi bản thể nào mới là thật.Có những buổi sáng, Đức tỉnh dậy với cảm giác mình là người khác.

Một "tên" nào đó đang mượn thân xác cậu đi học, đi ăn, đi tồn tại.Ngọc Lan thì kết luận đơn giản:"Chắc tại mày xài Google Dịch bản thể, mỗi ngày ra một Đức khác nhau."

Còn Khang?

Khang không nói gì.

Nhưng từ dạo đó, cậu hay chạm nhẹ vào tay Đức mỗi lần đi bên nhau.

Không phải kiểu nắm tay.

Chỉ là một lần chạm đủ để chắc chắn – "hôm nay vẫn là em, đúng không?"

Tuần tiếp theo, nhóm nhận được tin: ghế trống trong lớp đã được lấp.Không ai nhớ người mới chuyển vào là ai.

Không ai biết cậu ta từ trường nào tới.

Hồ sơ học sinh?

Không có.

Giấy chuyển trường?

Cũng không.Chỉ có cái tên trên sổ điểm: Lê Văn Khuyết.Cái tên nghe như một cú glitch trong hệ thống.Ngọc Lan lập tức dè chừng.

"Tụi mày thấy không?

Họ Lê, tên Khuyết.

Ý gì vậy?

Gợi ý công khai rằng thằng này bị thiếu file danh xưng à?"

Richkid gật gù.

"Mà ánh mắt nó kỳ lắm.

Như đang xem tụi mình là mấy cái lỗi cú pháp."

Trong lớp, Lê Văn Khuyết không bao giờ phát biểu.

Không bao giờ điểm danh.

Không bao giờ bị thầy cô gọi đến tên.

Nhưng mỗi lần Đức lỡ nhìn sang, người kia đều đang nhìn lại cậu.Nhìn như thể...

đã từng biết cậu từ trước.Một trưa nọ, Đức nhận được một mảnh giấy nhét trong hộc bàn.Chữ viết bằng mực đỏ.

Nét chữ sắc như lưỡi lam:

"Muốn nhớ lại ai mình từng là?

Vào phòng phát thanh lúc 3 giờ sáng."

Khi đồng hồ điểm 2 giờ 59, Đức bước vào phòng phát thanh, nơi tất cả âm thanh từng bị cắt ngắt vì "sự cố tên gọi".Không bật đèn.

Không có ai.

Chỉ có chiếc micro phủ bụi giữa phòng.

Và một tập giấy ghi chú ngắn gọn:"Tên gọi không phải để điểm danh.

Mà là để thử xem thực tại có dám thừa nhận mày không."

Đức ngồi xuống, đặt tay lên micro."

Lê Nguyễn Trung Đức."

Giọng cậu khẽ vang lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó – phòng phát thanh rung nhẹ."

Lê Nguyễn Trung Đức."

Cậu nói lần nữa.

Bóng đèn nổ tách một cái."

Lê Nguyễn Trung—"Một tiếng va mạnh phía sau.

Ai đó đã bước vào.

Không tiếng chân.

Không hơi thở.Lê Văn Khuyết.Người ấy không cười.

Cũng không giận.

Chỉ đứng đó và hỏi:"Mày vừa thử gọi tên mình à?"

Đức siết chặt micro.

"Tôi muốn biết... tôi có phải thật không."

Lê Văn Khuyết tiến lại gần.

"Muốn biết thật hay không?

Vậy nghe thử giọng tao gọi tên mày đi."

Người kia cúi sát vào tai Đức, thầm thì bằng một âm tiết không thể phiên dịch.Một từ – không có trong bất kỳ hệ thống ngôn ngữ nào.

Một từ – khiến trần nhà rạn nứt và tai Đức ù đi.Rồi người ấy nói:

"Đó mới là tên mày.

Thứ từng được ghi trong Hồ Sơ Cội Nguồn."

"Vậy... tôi không phải 'Trung Đức'?"

"Không.

Cái tên 'Trung Đức' chỉ là vỏ bọc.

Một vỏ bọc được tạo ra bởi ai đó rất mạnh, để che giấu mày khỏi hệ thống định danh."

"Sao lại phải giấu?"

"Vì nếu tên thật của mày bị gọi ra – một thực tại sẽ sụp đổ."

Im lặng.Rồi người kia quay lưng, nói như nói chơi:"Mày cứ sống với tên 'Đức' thêm một thời gian nữa đi.

Còn nhiều chuyện chưa đến đâu."

Hôm sau, trong lớp, Lê Văn Khuyết biến mất.Hồ sơ không còn.

Tên cậu ta bị xóa sạch.

Thầy cô bảo: "Lớp này từ đầu đến giờ chỉ có 28 học sinh."

Ngọc Lan quay sang Đức, hỏi nhỏ:

"Mày nhớ không?"

Đức không trả lời.

Cậu lặng lẽ mở điện thoại.

Trong album ảnh, vẫn còn một tấm hình chụp ghế ngồi của người ấy.Dưới ảnh, caption là:

"Thử gọi một kẻ không tồn tại.

Kết quả là: mình càng thật hơn."

Chiều đó, Khang ngồi sau Đức, tựa đầu lên vai cậu trong lúc ăn mì hộp trong phòng sinh hoạt."

Có khi nào," Khang nói, giọng mơ màng, "chúng ta đều là những cái tên đi lạc – chỉ chờ ai đó nhớ ra mà gọi đúng?"

Đức bật cười, nhưng không vui.

"Ừ.

Nhưng đôi khi, gọi đúng là điều nguy hiểm nhất."

"Vậy anh gọi sai em cả đời được không?"

Lần này, Đức không cười.

Cậu nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán Khang.

"Miễn là đừng quên tiếng gọi.

Còn sai hay đúng, em không quan tâm."

Tối đó, trong giấc mơ, Đức nghe thấy một giọng nói từ xa.Nó không gọi "Đức".Nó gọi thứ gì đó cổ xưa hơn, đau hơn, và... thật hơn.

Một cái tên như chùm sao đã lụi, như bản thể chưa từng được phép tồn tại.Và giấc mơ bốc cháy.Cậu tỉnh dậy, tay ướt đẫm mồ hôi.Ngoài cửa sổ, ai đó vừa viết dòng chữ bằng tro bụi:"Tên gọi đầu tiên là khởi nguồn mọi lời nguyền."
 
Call My Name
Chương 5: Lời Gọi Nứt Gương


Có những ngày, cái tên của Đức không nằm im trong danh sách học sinh.Nó nhảy lung tung qua các tiết mục văn nghệ.

Nó chèn giữa tên của hiệu trưởng và một ca sĩ mạng.

Thậm chí một lần, nó xuất hiện ở bảng tin trường – trong mục "Các học sinh cần được tư vấn tâm lý".Ngọc Lan đập tay xuống bàn:

"Thề, hôm qua tao thấy tên mày ở mục 'Đã tốt nghiệp và đang thất nghiệp'.

Cái hệ thống này đang bóp mày hay bóp vũ trụ vậy?"

Đức không trả lời.

Vì thực sự, cậu cũng không chắc liệu cái tên "Trung Đức" còn thuộc về cậu không.Tiết Hóa hôm đó, thầy giáo điểm danh."

Trần Thị Ngọc Lan."

"Có ạ."

"Nguyễn Phạm Nam Khang."

"Có."

"Lê Nguyễn..."

Thầy dừng lại.

Mắt trân trân nhìn vào sổ.Một khoảng lặng rùng rợn.Không phải kiểu "quên tên học sinh".

Mà là kiểu "tên trong sổ bỗng dưng là một chuỗi ký tự không thể đọc"."

Lê Nguyễn...

Trung Tử Thứ?"

Cả lớp nổ tung vì cười.

Ngọc Lan suýt sặc bánh.

Khang thì ngồi im, mắt không rời Đức.Cậu biết.Cái lỗi định danh này không phải ngẫu nhiên.

Là dấu hiệu đầu tiên của việc một Type: Reality bắt đầu... trồi ra khỏi hệ thống.Buổi trưa, Đức ngồi trên sân thượng, tay lật qua lật lại tờ phiếu học sinh.

Nơi tên cậu từng in đậm, giờ chỉ còn là khoảng trống bạc màu."

Mày ổn không?"

Khang ngồi xuống cạnh, lưng tựa vào bức tường đầy rêu phong."

Ổn cái quần." – Đức đáp, mắt không rời phiếu."

Mày nhớ hồi nhỏ mình từng chơi trò 'đặt lại tên cho nhau' không?"

"Ờ, cái trò ngu ngục."

"Ừ, nhưng lần đó mày gọi tao là 'Thằng Không Ai Dám Gọi', tao tức quá bật khóc."

Đức cười nhẹ.

"Vì mày dễ tổn thương."

"Không phải.

Vì tao nhận ra... tao thích nhất khi mày gọi tao đúng tên."

Lặng.

Chỉ có tiếng gió lùa qua mái tôn, nghe như tiếng ai đó thì thầm cái tên cũ đã mất.Chiều cùng ngày, một sự kiện kỳ quái xảy ra:

Gương trong trường bắt đầu vỡ.

Không vì lực vật lý.

Mà vì tên trong gương không trùng với tên bên ngoài.Ai nhìn vào cũng thấy mình đang bị gọi một cái tên khác – một tên cũ, một tên sai, một tên không bao giờ được phép tồn tại.Một bạn lớp bên kia hét lên trong nhà vệ sinh vì thấy gương phản chiếu gọi cô là "Cái Xác Thay Tên".Ngọc Lan kéo Đức và Khang đến hiện trường.Cô chỉ vào một mảnh gương vỡ:

"Nhìn đi.

Thấy cái gì?"

Đức nhìn.Gương phản chiếu... chính cậu.

Nhưng không có mắt.

Không có miệng.

Chỉ có dòng chữ cháy đỏ ở trán:

"TÊN GỌI SẮP BỊ PHÁT HIỆN.

HỆ THỐNG ĐANG CHẶN."

Khang nhìn theo.

"Mày sắp... lộ rồi.

Tên thật của mày."

"Là sao?"

"Tao nghĩ... mày chưa từng là 'Trung Đức'.

Có ai đó đã viết lại mày, đặt lại mày, khóa mày."

Ngọc Lan lặng im.

Rồi bất chợt:

"Chẳng lẽ thằng Khuyết hôm bữa là bản ghost của tên thật Đức?"

Cả ba nhìn nhau.Mảnh gương dưới chân bỗng rạn thêm.

Một chữ khác hiện lên:

"PHÁT HIỆN TYPE: REALITY.

KÍCH HOẠT CƠ CHẾ CHỐNG VIẾT LẠI."

Đêm hôm đó, phòng phát thanh lại sáng đèn.

Đức đứng trong đó, đọc tên mình trước micro.

Không một chữ vang ra.

Không một âm thanh được phép tồn tại.Khang xuất hiện.

Không hỏi, không nói, chỉ ôm lấy Đức từ phía sau."

Mày không cần tự gọi tên mình nữa."

"Vì sao?"

"Vì tao sẽ luôn gọi đúng – cho dù cả vũ trụ không muốn."

Trong khoảnh khắc đó, các gương trên khắp trường đồng loạt nứt toạc.

Tất cả cái tên sai – bị đẩy ra ngoài.

Cái tên thật của Đức lộ một chữ đầu tiên – không phải "Trung", cũng không phải "Đức".Chỉ là:

D.Một âm tiết cổ ngữ, từng dùng để khởi động bản thể.

Cái tên đầu tiên.

Cái tên chưa bao giờ được phép gọi.Cậu mở mắt.

Khang vẫn đang ôm cậu, tay run, nhưng mắt kiên định.Đức thì thầm:

"Nếu một ngày anh biến mất khỏi toàn bộ hệ thống..."

Khang cười nhẹ, ngắt lời:

"...em sẽ gọi anh lại, bằng tất cả những lần em yêu anh."

Trên tầng mây, đâu đó ngoài giới hạn tầm nhìn, một thực thể đang tỉnh giấc.The Nameless.Lần đầu tiên, hắn mỉm cười – không phải vì ai đó gọi sai tên... mà vì ai đó dám gọi thật.
 
Call My Name
Chương 6: Đốt Tên Gọi Cũ


Không ai biết rằng, tên thật của một người có thể cháy được.Trừ cha của Đức.Buổi sáng đầu tuần, cả trường náo loạn vì tin đồn: "Có người lén đốt sổ điểm danh toàn bộ học sinh khối 12."

Cậu lớp phó học tập khóc vì điểm danh mãi không thấy tên mình.

Giáo viên dạy Địa lẩm bẩm gọi tên học sinh... thì chỉ ra toàn... tên của các thành phố bị mất tích.

Một em lớp 10A3 ngồi bệt dưới đất, mặt ngơ ngác:

"Em tên gì ạ?

Tên em vừa... bay theo tro khói rồi..."

Ngọc Lan cắn bánh mì, gật gù:

"Chà, giờ là đốt tên thay vì đốt bài rồi hả?"

Đức đứng giữa sân trường, mùi tro và giấy cháy quẩn trong mũi, lòng trống rỗng.Cậu biết.Đây là tín hiệu.Cha cậu – kẻ từng bị ghi danh trong Thánh Lệnh Hủy Danh – đã trở lại.Hồi nhỏ, có một lần Đức mơ thấy cha.Ông đứng trên núi lửa, tay cầm bó giấy tờ đỏ rực, và nói một câu:"Muốn sống sót trong thế giới bị định danh?

Đốt sạch mọi cái tên trước khi chúng bắt được con."

Lúc tỉnh dậy, cậu hỏi mẹ.

Mẹ không trả lời.Chỉ ném lên bàn một phong bì, trong đó là:Giấy khai sinh gạch ngang tênHộ khẩu không đề tênVà một mảnh tro đen: phần còn lại của họ "Lê Nguyễn"."

Linh hồn con người gắn với cái tên như da dính vào xương," mẹ từng nói, giọng không cảm xúc.

"Muốn giết một ai đó?

Đốt tên họ trước."

"Còn nếu muốn họ được tự do?"

"Xóa tên họ mà không cần thay thế."

Chiều hôm đó, một tin nhắn nặc danh gửi vào điện thoại Đức.

Không số.

Không ký hiệu.

Chỉ là một câu:"Tới Rừng Lửa – nơi tên con từng được viết."

Khang đọc được tin, mặt tái.

"Mày định đi à?"

Đức gật.

"Mày điên rồi.

Tên mày đang trong danh sách bị xóa vĩnh viễn – tới đó, mày có thể... không còn là 'mày' nữa."

"Có thể.

Nhưng nếu không đi, tao sẽ mãi là thằng được ai đó đặt tên hộ."

Khang nắm tay Đức, giữ chặt.

"Nếu mày quên mình là ai... thì hãy nhớ: mày là người tao yêu, không cần tên."

Đêm, Rừng Lửa không có lửa.

Chỉ là một cánh rừng trơ trọi, như thể từng bị ai đó gọi sai tên đến mức trụi lủi.Trên cây không có lá.

Trên đất không có rễ.

Chỉ có những bảng tên cháy dở, treo lủng lẳng như dây phơi hồn.Đức đi một mình.

Khang ở lại ngoài rìa, ánh mắt đau đáu.Tại trung tâm rừng, có một bệ đá.

Trên đó là một quyển sổ cháy dở – Gia Phả Cấm, nơi cha Đức từng ghi tên con trai đầu lòng.Nhưng khi Đức chạm tay vào... không có tên nào cả.Chỉ có một khoảng trống rỗng.

Và mùi tóc cháy."

Con đến trễ."

Giọng người đàn ông vang lên từ lửa.

Cha cậu – Kẻ Thổi Lửa – hiện ra giữa khói, không mặt, không mắt, chỉ có tiếng bước chân như tro đổ."

Cha..."

"Con đã sống quá lâu dưới một cái tên giả."

"Cái tên ấy là con chọn!"

"Không.

Đó là một sự trì hoãn.

Một trò chơi ngôn ngữ để tránh thức tỉnh bản thể thật của con."

Lửa bốc lên từ lòng đất, cuốn quanh chân Đức."

Con là Type: Reality.

Thứ mà vũ trụ sợ nhất.

Con không thể mang tên do người phàm đặt."

"Vậy con là gì?"

Cha cười – tiếng cười như tiếng giấy bị vò nát.

"Con là kẻ viết lại luật lệ.

Là bản thể không cần định danh.

Là con trai của Lửa và Tử Thần."

Ngay lúc đó, mặt đất nứt ra.Một người phụ nữ bước ra từ khoảng tối.Mẹ Đức.Vẫn như trong trí nhớ – áo choàng đen, tóc trắng dài, đôi mắt như nước đóng băng."

Mình nói đủ rồi, Thổi Lửa."

"Im đi, Tử Thần.

Cô đã giấu nó quá lâu."

"Tôi không giấu.

Tôi bảo vệ."

Đức nhìn cả hai.

Cảm giác như đứng giữa hai nửa thực tại đang đánh nhau bằng tên gọi."

Con không thuộc về bất kỳ bên nào cả," mẹ nói, nhẹ như khói.

"Con sẽ phải chọn: mang cái tên do cha con để lại... hoặc tự viết tên mình, rồi đốt nó đi."

Cậu nhìn xuống tay.

Trên đó, máu đang rỉ ra – không phải từ vết thương, mà từ... chính tên cậu.Đêm đó, Đức bước ra khỏi Rừng Lửa.Khang đứng chờ sẵn, im lặng."

Và?

Mày là ai?"

"Tao chưa biết.

Nhưng tao biết tao sẽ tự đặt lại tên mình."

"Sau đó đốt nó?"

"Sau đó giữ nó.

Cho đến khi không cần nữa."

Khang nắm tay Đức, và cười.

"Cho dù tên mày có là gì, hay không là gì, tao vẫn ở đây."

Trên trời, The Nameless mở mắt lần nữa.Còn Anantika, từ cõi lãng quên, nhẹ nhàng nói:

"Một cái tên thật sự... không phải để gọi.

Mà để hiểu."
 
Call My Name
Chương 7: Phép Trừ Của Một Cái Tên


Có những buổi sáng trôi qua nhẹ như làn khói, và có những buổi sáng đâm thẳng vào lồng ngực như một bản báo thức bị nguyền rủa.

Trung Đức, hôm đó, đã trải qua cả hai.Cậu tỉnh dậy trong phòng học.Chính xác hơn là phòng học cấp hai cũ, với quạt trần lười quay và cái bảng đen không bao giờ sạch hẳn.

Nhưng có gì đó lệch lệch.

Không phải thời gian.

Không phải không gian.

Mà là cái tên của cậu – trên bảng – được viết sai chính tả."

Lê Trung Đức" – thiếu chữ "Nguyễn".Cậu nhìn chăm chăm cái bảng, lòng nhoi nhói như ai đó vừa bóp nhầm tim rồi xin lỗi "lộn người".Khi cậu quay xuống bàn, bạn cùng lớp không còn gương mặt.

Không phải không có mặt, mà là không có nét.

Như thể được vẽ bằng bút chì, rồi ai đó lỡ tay quệt nhẹ."

Đức," có tiếng ai gọi sau lưng.

Lạnh.

Không gian biến dạng nhẹ như mặt gương bị gõ.Nguyễn Phạm Nam Khang đứng đó, khoác đồng phục không đồng phục nào từng có, mắt thẳng, không cười.

Một bản thể Khang khác.

Mái tóc dài hơn.

Lạnh hơn.

Đẹp một cách có tổn thương."

Cậu vừa bị gọi sai tên."

Đức quay đầu lại nhìn bảng, cái tên "Lê Trung Đức" đã đổi thành "Không có dữ liệu."

"Vui nhỉ."

Đức cười, nhưng miệng không bật ra tiếng.

"Tao mới vừa ăn sáng bằng mì gói với tương ớt còn hạn sử dụng, vậy mà giờ đã mất tên rồi."

Khang tiến đến, đặt tay lên vai Đức.

Cái chạm nhẹ như khói nhưng để lại ấn tượng rõ như dao."

Lúc nãy... tớ nghe được một phần ký ức cậu.

Có ai đó đang tìm cách sửa cậu về lại dạng gốc."

"Dạng gốc nào?

Tao là tao mà?"

"Cậu từng có một tên khác.

Nhưng đã bị ai đó—có thể là Cha của cậu—đốt cùng cây gia phả."

Đức nheo mắt.

Tâm trí như ngứa ngáy vì mảnh ký ức không thể chạm vào.

Cái tên đó.

Cái tên đầu tiên.

Cái tên cậu không còn nhớ nhưng vẫn làm tim cậu nhói lên mỗi khi có ai phát âm sai.Một bạn trong nhóm "Bị Gọi Tên Sai" – bạn gái mặt dày nhưng hay giả bộ khóc tên Lan – bước vào phòng, mặt tái xanh như cháo lòng mùa dịch."

Có bạn mất tích rồi.

Cái bạn mà hồi hôm qua Đức lỡ kêu 'Thủy Tinh Lệ' ấy...

Giờ tên bạn đó bị xóa trên cả sổ gọi đầu bài."

Không gian trong lớp bỗng vặn xoắn.

Tường lớp học nhòe dần như một giấc mơ rách mép.Khang siết nhẹ vai Đức."

Chúng ta phải tìm lại tên của bạn ấy.

Trước khi cả thế giới quên mất người đó từng tồn tại."

"Và nếu tìm không ra?" – Đức hỏi, môi không cử động."

Thì tên của cậu... sẽ là cái kế tiếp bị trừ."

Cả nhóm kéo nhau về "Phòng Hồ Sơ Dị Danh", nơi trường từng cất các bản sao giấy tờ cũ – giờ là một căn phòng nửa kho, nửa mê cung.

Tường bê tông xám, đèn ống nhấp nháy, sàn nhà như chưa được lau từ khi thế giới còn viết bảng bằng than.Lan đang loay hoay lục đống hồ sơ bốc mùi ẩm mốc thì đột nhiên rú lên:"Đây!

Có tên rồi!

Nhưng... sao chữ này bị gạch nát bằng bút xóa?"

Khang bước tới, mắt lạnh như ly nước đá chưa tan.

Cậu nhìn tờ giấy một lúc lâu, rồi khẽ nói:"Người xóa tên này không phải là người.

Mà là một loại Lỗi."

Đức giật mình.

"Ý mày là..."

"Lỗi khai sinh hệ thống.

Có thể là Type: Null."

"Đừng nói là..." – Lan che miệng – "Bạn tụi mình là Null?"

"Không.

Nhưng cái tên bạn ấy...

đã bị gỡ khỏi dòng thực tại."

Khi cả ba còn đang hoảng loạn nhẹ, một giọng nói vang lên từ lối ra sau căn phòng:"Các người đang tìm tên đã mất?

Có muốn đánh đổi không?"

Một sinh vật thấp người, không mặt, chỉ có một cái miệng nằm trên trán, ngồi chồm hổm trên chồng hồ sơ."

Đổi tên của một người, để lấy lại tên của người kia.

Luật công bằng mà."

"Không!" – Khang phản ứng nhanh, bước chắn trước Đức.

"Cậu ấy sẽ không đánh đổi!"

"Ồ, người yêu hả?" – Sinh vật cười khùng khục.

"Ngọt ngào như một cái tên chưa từng bị gọi sai."

Đức đặt tay lên vai Khang, khẽ đẩy cậu sang bên, rồi tiến tới một bước."

Giả sử tao đồng ý.

Mày muốn đổi bằng tên ai?"

"Bằng chính tên đầu tiên của mày.

Cái tên bị đốt."

Không khí vỡ ra thành ngàn vệt chữ bay loạn trong đầu Đức.Mọi thứ cậu từng chối bỏ.Mọi thứ cậu từng quên đi.Mọi thứ cậu sợ nhớ lại, vì nếu nhớ, cậu không còn là Trung Đức nữa."

Không."

Đức lùi một bước."

Tao sẽ tìm lại tên của bạn tao.

Nhưng không phải bằng cách đổi bằng chính mình."

Khang cười.

Lần đầu tiên sau cả buổi."

Ừ.

Vì cái tên của cậu, đã có người giữ giùm rồi."

Khi họ quay lại hành lang lớp học, thời gian đã lệch vài nhịp.Trên bảng đen, dòng chữ đã đổi:"Trung Đức – Được định danh lại."

Và bên cạnh, thêm một dòng nhỏ bằng phấn bạc:"Người giữ tên – Khang."

Không ai viết.Không ai thấy.Nhưng ai cũng hiểu.
 
Call My Name
Chương 8: Thư Viện Không Gọi Tên


Buổi trưa hôm ấy, trời nắng như ai đó đặt nhầm cục than trên đầu Đức.Thầy giám thị vừa phạt Đức vì cái tội "tự ý ghi tên người khác vào danh sách trực nhật" – trong khi cậu còn chẳng nhớ đã viết gì.

Kỳ lạ hơn, cái tên mà thầy nói tới là một cái tên... không tồn tại."

Trường này không có ai tên Lê Lệ Lan Linh Lệ," thầy nói, "Em ghi vô làm chi?

Đùa hả?"

Đức nhìn tờ giấy, tên đó đúng là nét chữ của cậu – nhưng tuyệt đối cậu chưa từng viết.Lan – bạn trong nhóm – giật lấy danh sách, đọc tràng giang:"Lê Lệ Lan Linh Lệ?

Cái gì mà tên như bài thơ thất thất?"

Cả nhóm tụ họp ở gốc bàng sân sau, gương mặt nhăn như đậu hủ để quên ngoài nắng."

Đây là dấu hiệu mới," Khang nói, "Không chỉ có người bị xóa tên.

Giờ tên giả còn có thể chen vào thực tại."

Họ quyết định tới nơi duy nhất trong trường có thể tra lại mọi danh sách từng tồn tại: Thư viện Danh Xưng – một căn phòng bị khóa từ năm lớp Mười Một vì... lý do không ai nhớ nổi."

Đây là nơi lưu trữ mọi tên từng tồn tại trong phạm vi ngôi trường này," Lan đọc lại hướng dẫn dán trên cánh cửa gỗ cũ.

"Gồm cả biệt danh, tên lóng, tên bị chửi và tên được gọi nhầm."

Cửa mở một cách kỳ lạ – không có khóa, nhưng cũng không có tay cầm.

Đức chỉ mới chạm nhẹ thì nó tự trượt sang bên, hé ra một khoảng tối như lưng con mèo đen đang ngủ.Bên trong, ánh đèn vàng đục như nước chè cũ.

Hàng ngàn tập hồ sơ được dán nhãn theo năm học, sắp theo thứ tự kỳ quái: "Tên Từng Bị Gọi Sai – Mức 1", "Danh Xưng Bị Phong Ấn – Cấp Trường", "Tên Gọi Tự Ký Sinh – Nguy Cấp"."

Mày nghĩ... cái thư viện này có nhận ra tụi mình không?" – Đức hỏi nhỏ, mắt liếc mấy hàng giá sách như thể chúng biết lắng nghe.Khang không trả lời.

Cậu đang đứng trước một tủ hồ sơ có khắc dòng chữ:"DANH MỤC: NGƯỜI CHƯA TỪNG ĐƯỢC GỌI ĐÚNG TÊN"Cậu rút một tập mỏng.Đức nhìn thấy mình.Không phải hình.

Không phải tên.Là một khoảng trống hình chữ nhật, như ai đó đã in sẵn chỗ cho cái tên nhưng không bao giờ điền vào."

Đây là mày?" – Lan hỏi, mắt trợn tròn.Đức gật đầu, cổ họng khô như thể bị hút mất cả hơi nước sống."

Không thể nào... tao từng được gọi đúng tên rồi mà.

Ít nhất là... một lần.

Trong lớp học thể dục năm lớp 9, cô gọi đúng cơ mà?"

Khang lật thêm trang khác, nói khẽ:"Gọi đúng phát âm, nhưng sai thứ tự định danh.

Cậu chưa từng được định danh đúng.

Vì tên cậu không chỉ là âm thanh – mà là vai trò cậu đáng ra phải giữ trong hệ thống này."

Đức không biết vì sao câu nói đó lại khiến lòng cậu chùng xuống như vừa mất ai đó chưa từng gặp.Họ tìm thấy một ngăn kéo cũ, bên trong là tập hồ sơ ghi rõ:"Mã: 000-X / Tên gọi khả nghi: Lê Lệ Lan Linh Lệ – Loại: Tên tự sinh – Cấp độ nguy cơ: REFLECTION TYPE""Cái gì?

REFLECTION?" – Lan suýt đánh rơi tập hồ sơ.

"Tức là... không phải người mà là bản sao?"

Khang cau mày.

"Có ai đó đang tạo ra danh xưng phản chiếu từ tên cũ.

Có thể để thế chỗ người bị xóa... hoặc để đẩy người thật khỏi thực tại."

Đức siết chặt tay."

Tao không cho phép ai làm vậy với bạn tụi mình.

Tên là thứ đau đớn đủ rồi.

Không thể còn bị lạm dụng thêm nữa."

Bên dưới tập hồ sơ là một dòng cảnh báo được khắc tay:"Nếu bạn đọc được dòng này, tức là bạn đã kích hoạt ngọn Lửa Gọi Tên.

Lửa này chỉ cháy trong tim người chưa từng được gọi đúng."

Ngay lúc đó, cánh cửa thư viện đóng sầm lại.Gió nổi lên.

Giấy tờ bay loạn như bầy bướm điên.Và từ khoảng không của giá sách cuối cùng, một hình thù nửa bóng nửa khói bò ra.

Không mắt.

Không tên.

Chỉ là một âm thanh gào rú rít lên như tên ai đó bị hét sai đi sai lại."

Nó là ai?" – Lan hỏi, run như mạng wifi yếu.Khang nắm tay Đức, mắt nhìn thẳng:"Nó là phần còn lại của cái tên bị gọi sai quá nhiều lần."

Họ không có thời gian để nghĩ.Chỉ kịp chạy, né, và lật lại từng trang hồ sơ để tìm điểm gốc.Đức, trong một khoảnh khắc, xoay lại đối mặt với sinh thể ấy.

Cậu nhìn sâu vào tiếng rú không thành chữ kia.Và cậu gọi:"Linh."

Tiếng rú ngưng.Tiếng khói tan.Mọi thứ đứng yên một nhịp.Sinh thể đó – Linh – cười nhẹ như trẻ con.

Rồi tan vào không khí, để lại một tờ giấy trắng rơi xuống chân Đức.Trên đó viết:"Cảm ơn vì đã thử gọi đúng."

Khi họ bước ra khỏi thư viện, trời đã chuyển màu chiều xám vàng.Đức không nói gì.Khang im lặng đi bên, tay vẫn không buông tay Đức.Lan thì thở dài."

Mình có thể không biết ai là ai nữa.

Nhưng... chỉ cần còn có ai đó cố gọi mình đúng tên... thì mình chưa hoàn toàn biến mất."

Đức mỉm cười, nhẹ.

Không hẳn là vui.

Nhưng là thứ gần với hy vọng nhất mà cậu từng có từ đầu học kỳ đến giờ.
 
Call My Name
Chương 9: Tên Gọi Trong Gương


Mọi chuyện từ thư viện hôm trước để lại dư âm kỳ lạ.Là kiểu dư âm không rõ là mộng hay thật – như việc Đức sáng dậy thấy tóc rối như thể ai đó từng vuốt ngược, hay như việc cậu soi gương và thấy... gương không soi lại.Không phải kiểu "không thấy gì".Mà là cái gương... phản chiếu một người khác.Không phải cậu.Người đó cũng tóc đen, mặt giống Đức 80%.

Nhưng ánh mắt sắc lạnh, nụ cười méo, và trên ngực áo in rõ cái bảng tên: Lê Lệ Lan Linh Lệ.Đức nhíu mày, giơ tay phải lên.

Người trong gương giơ tay trái.Không phản xạ.Một phiên bản phản chiếu.Cậu quay đi, rửa mặt, tự dặn mình là do thiếu ngủ.

Nhưng lòng thì nhói – kiểu nhói như lúc thấy ai đó viết nhầm tên mình trong thiệp chúc Tết hồi lớp Một, rồi cả lớp gọi trêu cả năm.Nhói kiểu đó.Ở trường, nhóm "Bị Gọi Tên Sai" tụ lại ở căn-tin như thường lệ.

Lan gặm mì ly, mắt thì dán vào cuốn sổ tay tự thiết kế, nơi cô vẽ sơ đồ hệ thống tên gọi bị nguyền."

Càng đào, tao càng thấy tụi mình bị nhúng quá sâu rồi," cô nói."

Có vẻ như tụi mình không chỉ là những người bị dính 'Tên Sai' đơn giản," Minh – cậu bạn ít nói nhất nhóm – lên tiếng, "mà là những node rối trong hệ thống định danh."

Khang cầm ly sữa đậu, nhìn Đức, như thể vừa định nói gì đó nhưng lại nuốt vào."

Lúc sáng..."

Đức bắt đầu, "Tao soi gương thấy... một đứa giống tao.

Mà không phải tao."

Cả bàn im lặng.

Lan đặt đũa xuống, mắt lóe lên:"Đó là dấu hiệu của Type: REFLECTION."

"Một bản sao tồn tại từ dư chấn của tên gọi sai," Minh gật đầu, "Cậu đã tạo ra nó rồi."

"Không," Khang lên tiếng, giọng thấp, "Nó không phải do Đức tạo.

Mà là phần bị bỏ lại khi cậu bị gọi sai quá nhiều lần.

Nó hình thành từ những gì thế giới ngỡ là cậu."

Buổi chiều, Khang kéo Đức ra phía sau thư viện – nơi ít người lui tới, nơi tiếng ve cũng mệt mỏi vì nắng."

Tao phải nói cái này sớm," Khang bắt đầu, "vì nếu không nói, mai mốt có biến gì lớn... tao sẽ không tha cho bản thân."

Đức ngẩn người."

Tao biết mày luôn thấy kỳ lạ, không thuộc về.

Tao cũng vậy."

Khang ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu:"Nhưng giữa một đống thứ không chắc chắn, có một chuyện tao chắc – đó là cảm giác của tao khi gọi đúng tên mày.

Dù mày có là ai, là gì... tao cũng sẽ gọi."

Gió thổi ngang qua như một cái ôm lén.Đức mỉm cười.

Không nói gì.

Nhưng cậu nhìn Khang như vừa xác nhận một điều gì đó sâu thẳm.Tối hôm đó, gương trong phòng Đức vỡ.Không có tiếng động.

Không có ai đụng vào.Nó chỉ... nứt.Từ bên trong.Một vết nứt hình chữ V chạy dọc theo trán hình ảnh phản chiếu.Trên mép gương, một dòng chữ hiện ra bằng nét viết nguệch ngoạc:"Tên này không thuộc về mày.

Trả lại đi."

Đức đứng đó, không run.

Không hét.

Chỉ nhặt một mảnh gương, soi lên.Trong mảnh nhỏ ấy, chỉ còn mình cậu – không có bản sao.

Không có tên lạ.

Không có sai lệch.Chỉ có cậu – và ánh nhìn quyết định:"Không.

Tao sẽ giữ lại tên này.

Dù phải chiến đấu với tất cả các bản thể sai."

Gương vỡ.

Nhưng bản ngã bắt đầu lành lại.Và trong lòng cậu, lần đầu tiên sau nhiều năm – cái tên Trung Đức vang lên, trọn vẹn như tiếng gọi từ phía người đang đợi cậu phía hành lang ngày mai.
 
Call My Name
Chương 10: Hồ Sơ Type Bị Xoá ( Khúc Một )


Trường Trung học Trần Nguyên Hãn, vào một ngày trời trong mà không khí lại đặc quánh như thạch.Thầy giám thị đang đọc tên học sinh vào danh sách thi thử học kỳ.

Mỗi tiếng gọi vọng ra từ loa như một nhát chém vào nhận thức."

Nguyễn Phạm Nam Khang – có mặt."

"Trần Thị Ngọc Lan – có mặt."

"Nguyễn Minh Dũng – có mặt."

"..."

"..."

"...Lê Nguyễn Trung Đức?"

Im lặng.Không ai trả lời.Không phải vì Đức vắng.Mà vì... cái tên đó không còn trong danh sách.Lan giơ tay hỏi thầy: "Ủa, thầy bỏ sót bạn em rồi."

Thầy nhìn danh sách, chau mày."

Không thấy.

Không có ai tên đó."

"Ủa chứ bạn em ngồi kế bên em suốt năm, bị gọi sai tên hoài, đụng đâu xui đó – giờ thầy nói không có?"

"Không có là không có."

Giọng thầy bắt đầu méo lại, như sóng phát thanh bị kéo lệch tần số.

Mắt thầy đờ đẫn.

"Cô đang nhớ lộn thôi."

Khang đứng bật dậy."

Em xác nhận – người tên Lê Nguyễn Trung Đức có thật, đang học lớp này."

"Không có học sinh nào tên vậy."

Thầy đáp.Và thế là nó bắt đầu.Cái cảm giác ai đó dần biến khỏi thế giới.Từng người quên cậu.Từng dòng chữ ghi tên cậu mờ dần đi.Ngay cả trong điện thoại của Lan, tin nhắn từ Đức hiện tên người gửi là "???".Ngay cả sổ điểm danh, hàng tên cậu bị xoá, nhưng nét bút vẫn còn lằn trắng mờ – như có ai đó dùng dao rạch thật nhẹ lên giấy rồi bôi phấn tẩy lên.Buổi tối, cả nhóm kéo nhau đến căn cứ tạm – phòng học bỏ hoang ở tầng ba dãy C.Lan bày bản đồ định danh ra.

Khang thì cầm máy chiếu tự chế, chiếu ảnh Đức từng chụp với mọi người.Kỳ lạ là ảnh vẫn còn.Tên thì biến mất.Ảnh chụp kỷ yếu năm ngoái, cả lớp – chỉ có một vị trí bị mờ trắng.

Nhìn kỹ, vẫn thấy Đức mỉm cười lố nhố bên cạnh Lan.Mờ.

Nhưng vẫn cười."

Cái này là đòn xoá hồ sơ rồi."

Lan gằn giọng.

"Ai đó đã dùng hệ thống định danh để xóa toàn bộ bản thể của Đức khỏi dòng chính."

"Còn nhớ là còn cứu được," Minh chen vào, "Còn có bằng chứng là còn lôi ra lại được."

Khang im lặng nãy giờ.

Tay nắm chặt sợi dây chuyền nhỏ có móc một cái móng vuốt bằng bạc – quà sinh nhật Đức tặng, chả rõ có ý nghĩa gì nhưng luôn đeo."

Có một cách..." cậu nói khẽ."

Mình có thể truy tìm Hồ Sơ Type gốc của Đức, nếu còn dấu tích."

"Tao tưởng cậu là Type: Reality mà," Lan nói.

"Không lẽ còn bị xóa được?"

"Càng cao càng dễ bị khóa."

Minh nhún vai.

"Đức có thể là Type: Reality, nhưng nếu chưa tự định danh, hệ thống vẫn có thể xóa cậu như một file chưa được lưu tên."

Khang gật."

Vậy thì mình sẽ định danh cậu ấy lại.

Dù chỉ là tạm thời."

Nửa đêm.

Trong phòng học, ánh nến lung linh đổ bóng lên bức tường nơi tấm bảng đen cũ đã mòn.Cả nhóm vẽ vòng định danh: một ký hiệu cổ đại giống như chữ "名" nhưng lệch nét và rạn nứt.Ở trung tâm là mảnh giấy: một tờ kiểm tra cũ, góc trên ghi rõ nét mực đỏ – "Lê Nguyễn Trung Đức – 4 điểm Sinh."

Lan nhìn mà rùng mình.

"Ký ức đau lòng vậy mà cũng giữ lại."

Khang mỉm cười.

"Là bằng chứng sống."

Cậu bước vào giữa vòng, tay cầm tờ giấy, đọc:"Người có tên là Lê Nguyễn Trung Đức.

Người từng chia nửa phần xôi sáng cho tao, từng dụ tao nghỉ học coi phim Hàn lúc kiểm tra Văn.

Người từng..."

Giọng cậu nghẹn lại."

Người từng là người tao yêu, dù chưa bao giờ chịu nhận."

Ánh sáng từ vòng định danh bùng lên.Lan giơ máy đo – kim đồng hồ lệch sang phải."

Có phản hồi rồi.

Đức vẫn còn trong hệ thống – bị xóa, nhưng chưa bị đốt sạch."

Một tiếng đập mạnh vang lên ở hành lang.Cửa mở ra, và Đức bước vào.Người cậu phủ bụi, quần áo rách, tay cầm theo một vật giống như... dây xích phát sáng."

Mấy người... gọi đúng tên rồi à?"

Giọng cậu khàn đặc.

"Hơi sớm á nha."

Cả nhóm im lặng.Khang là người chạy tới đầu tiên.

Ôm lấy Đức, thật chặt, như thể nếu buông ra thì Đức lại biến mất.Đức khẽ cười."

Chết tiệt.

Sao mày vẫn nhớ được tao hay vậy?"

Khang ghé sát tai Đức, thì thầm."

Vì tao yêu mày.

Nên tên mày là thứ cuối cùng tao muốn quên."

Và thế là cậu trở lại.Không phải bằng hệ thống.Không phải bằng quyền năng.Mà bằng một lời gọi đúng – và một cái ôm đúng lúc.
 
Call My Name
Chương 11: Ban Kiểm Soát Dị Danh


Sau vụ triệu hồi ngược cõi quên, cả nhóm tưởng chừng sẽ được ngủ một đêm yên ổn.Nhưng không.Vì sáng hôm sau, trước cổng trường Trần Nguyên Hãn, một chiếc xe thùng màu trắng không biển số đậu ngay hàng me, lặng như cắt nghĩa.Trên cửa xe có một ký hiệu vẽ bằng phấn – hình một cái miệng đang bị gạch chéo.Cả trường xôn xao.

Thầy hiệu trưởng thì đứng như hóa đá trước sân.

Mấy học sinh lớp 10A2 thì đồn nhau đó là xe bắt cóc học sinh cá biệt."

Không phải xe bắt cóc đâu," Lan nói, vừa nhai bánh tráng vừa thủ sẵn dây trói runes cổ đại trong balo.

"Là Ban Kiểm Soát Dị Danh.

Lâu rồi mới ló dạng ở khu học đường."

"Nghe như kiểu hội bắt lầm người rồi xoá tên vậy đó."

Minh nói mà mặt vẫn tỉnh queo.

"Có khi mình bị lộ thiệt."

"Lộ thiệt rồi."

Đức nói, đột ngột xuất hiện sau lưng.

Vẫn là giọng cũ, cái kiểu cười nhếch mép nửa tỉnh nửa điên, như vừa từ giấc mơ tỉnh dậy mà vẫn nhớ rõ ác mộng.Khang đưa chai nước cho Đức.

"Uống đi.

Tối qua cậu vật nhau với định danh cơ bản, chắc khát cháy họng."

"Cũng cháy tim nữa."

Đức liếc.

"Hôn một cái mới tỉnh hẳn nè."

Lan giả vờ ói.

"Đừng có phát cẩu lương khi đang bị rình."

Cửa xe bật mở.Bước ra là một người đàn ông mặc sơ mi xám, thắt cà vạt đen như buộc chặt cổ mình bằng một lời nguyền."

Lê Nguyễn Trung Đức," ông nói, giọng không rõ là đang hỏi hay đang buộc tội.

"Em vừa thực hiện hành vi phục hồi định danh trái phép."

"Cháu chỉ... lấy lại tên của mình."

"Không ai có quyền tự định danh lại bản thân trừ khi được hệ thống cho phép."

Đức gãi đầu.

"Vậy cháu xin phép?"

"Không được.

Và cũng không có 'cháu' ở đây."

Ông ta giơ ra một vật giống như cục tẩy – nhưng nhìn kỹ, nó phát ra âm thanh như tiếng mực bị rút khỏi trang giấy."

Đây là Công Cụ Phủ Định.

Nếu tôi dùng cái này, em sẽ bị trả về trạng thái mờ danh – chỉ còn là ký ức thoáng qua trong vài giấc mơ rách nát của bạn bè em."

"Ờm... chú à..."

Lan chen vào.

"Cho cháu hỏi, cái tên ông dùng để gọi bạn cháu nãy... là tên gì?"

Ông khựng lại.Đôi mắt dao động.Mồ hôi nhỏ thành dòng ngay thái dương."

Không... không nhớ..."

"Ủa sao không nhớ?

Nãy ông gọi tên bạn cháu ngon lành mà?"

Đức cười."

À há."

Ông lùi lại một bước."

Không thể nào...

Em đã tự ghi tên mình vào cơ chế phản chiếu à?

Tự đóng dấu Danh Ảnh?"

Khang gật.

"Tụi em dùng bản kiểm tra điểm kém và... tình cảm thiệt."

"Chúng tôi không chấp nhận những định danh dựa trên cảm xúc."

Ông ta nghiến răng.

"Thế giới này cần hệ thống – không cần yêu đương ủy mị."

"Ủa mà cái hệ thống ông đang đại diện... gọi là gì?"

Minh hỏi, tỉnh rụi.Ông đáp ngay, như thể được huấn luyện: "Chúng tôi là Ban Kiểm Soát Dị Danh – tên gọi mọi cá nhân phải trật tự, không xáo trộn, không trùng lặp, không ngoài khuôn."

"Mà tên ông là gì?"

Im lặng.Tất cả im lặng.Ngay cả gió cũng im.Đức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông."

Ông không có tên, đúng không?"

Gã kia run rẩy."

Không thể nào.

Không thể nào em nhớ được..."

"Ông là Type: Redacted."

Lan nói khẽ.

"Người xoá tên mình để bảo vệ hệ thống – nhưng hệ thống giờ lại không nhớ nổi ai là ông."

Khang bước lên, chắn trước mặt Đức."

Tôi sẽ nộp hồ sơ thay mặt cho bạn mình."

"Với tư cách gì?"

ông ta rít lên."

Với tư cách người giữ tên cậu ấy."

Một tia sáng đỏ bắn ra từ mắt ông ta.

Không phải ánh sáng năng lượng – mà là sóng xoá tên, làm mọi vật chạm phải đều trở nên mờ dần.Khang đỡ trọn.Một dấu cháy xuất hiện trên vai áo cậu, hình dạng như dấu x.Nhưng cậu không nhúc nhích."

Cậu không sợ bị xóa à?"

ông ta gằn."

Tôi sợ," Khang đáp.

"Nhưng tôi còn sợ một điều hơn: đó là tỉnh dậy và không còn biết tên người mình yêu là gì."

Ông ta lùi lại.Một bản điều lệnh hiện lên không trung, tự bốc cháy."

Lần này... hệ thống sẽ tạm thời phê duyệt định danh của Lê Nguyễn Trung Đức.

Nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Mỗi khi em dùng tên thật, hệ thống sẽ ghi lại – và nếu vượt quá ngưỡng, em sẽ bị xếp loại là Dị Danh Cấp Nguy Hiểm."

"Thì cứ ghi đi," Đức nhún vai.

"Tôi vốn không sinh ra để hợp khuôn."

Ông ta quay đi, lên xe.Xe thùng rời đi, để lại một mùi giấy cháy và âm thanh rạn vỡ của một hệ thống niềm tin vừa bị thách thức.Lan thở phào.

Minh thì vỗ tay... một mình.Khang nắm lấy tay Đức."

Giờ cậu có tên lại rồi, đừng đi nữa nha."

Đức mỉm cười.

"Còn có cậu thì tôi đi đâu cũng không bị lạc."

Và như vậy, từ một trò chơi học đường, nhóm "Bị Gọi Tên Sai" chính thức bước vào cuộc chiến với hệ thống danh xưng.Bởi vì, trong thế giới này, ai giữ được tên – người đó giữ được chính mình.
 
Call My Name
Chương 12: Cái Tên Bị Nghe Thấy


Mọi thứ bắt đầu bằng một cú điện thoại không có số gọi đến.Điện thoại của Đức reo vào lúc 3 giờ 33 phút sáng – cái thời điểm mà mấy người mê tín hay gọi là "giờ gãy ranh giới".Cậu bật dậy, vơ lấy máy.Không hiện tên người gọi.Chỉ có một dòng chữ lạ chạy trên màn hình:"Đức."

Không phải "Đức đang gọi" hay "Gọi đến từ Đức", mà chỉ là...

đúng một chữ: "Đức."

Không họ.

Không ký tự phụ.

Không emoji.

Không ghi chú yêu đương.

Chỉ là... một tiếng gọi rơi trúng nơi sâu nhất trong lòng ngực.Cậu ấn nút nghe.Bên kia đầu dây không có tiếng người, chỉ có một âm thanh lạo xạo như ai đang cào móng tay lên tấm bảng đen ướt.Và rồi... một giọng nói khẽ vang lên – mỏng tang như sợi khói, nhưng đủ sức kéo sống lưng lạnh ngắt:"Đức..."

Giọng đó không giống bất kỳ ai cậu từng gặp.Không phải mẹ, không phải bố, không phải giáo viên, không phải bạn bè – cũng không phải Khang.Nhưng vẫn... là giọng gọi tên cậu.Giọng đó biết cách nhấn đúng từng chữ như thể chính nó đã tạo ra cái tên ấy.Đức siết điện thoại đến trắng cả đốt tay."

Ông là ai?"

Giọng kia trả lời."

Người đầu tiên nghe tên cậu."

Rồi tắt máy.Sáng hôm sau, lớp 11A1 thiếu người.Một bạn gái tên Hà không đến lớp.Cô bé này thuộc nhóm "Bị Gọi Tên Sai" – đặc điểm là hễ ai gọi đúng họ đầy đủ của cổ, là cổ... gục tại chỗ vì buồn ngủ.Hà từng nói đùa: "Chắc kiếp trước tao là email công ty bị spam."

Mà giờ, Hà mất tích.Bảng điểm của cô trong hệ thống eLearning bị xóa.

Ghế ngồi trong lớp thì trống rỗng.

Mọi người chỉ nhớ cô như một kiểu nhầm lẫn tập thể – "Ủa có con nhỏ tên gì như âm thanh trong quán trà sữa không ta?"

Lan thì biết rõ."

Cái này không phải xóa tên.

Đây là hiệu ứng Echo."

Minh lật từ điển định danh: "Echo là khi tên ai đó bị lặp lại quá nhiều mà không ai biết nó đến từ đâu – thì cuối cùng, chính người đó sẽ trở thành...

âm vọng.

Không có nguồn.

Không có gốc."

Khang nhìn Đức."

Tối qua ai gọi cậu?"

Đức lắc đầu.

"Không biết.

Nhưng cái tên hắn gọi... là tên tao, rõ ràng."

Cả nhóm ngồi vây tròn sau trường, đúng cái góc cũ bị bỏ hoang nơi tụi học sinh hút thuốc mà thầy cô giả vờ không thấy.Lan rút ra một bản đồ định danh cũ kỹ, trải xuống nền đất.

Trên bản đồ có những vùng mực đen – chính là nơi "tên gọi bị mất gốc".Một vùng đang loang ra rất nhanh ở góc phải tấm bản đồ – gần khu cư xá cũ từng bị cháy.Minh lấy bút đỏ khoanh lại."

Chỗ này là nơi đầu tiên một cái tên bị gọi lên... mà không có ai để nhận."

Khang chau mày.

"Ý là... có một cái tên đang tồn tại mà chưa ai được định danh bằng nó?"

"Chính xác."

Lan nói.

"Cái tên đó giờ là Echo – và nếu ai đó nghe thấy nó, hoặc mang nó, hoặc bị gọi bằng nó..."

"Thì sẽ biến mất?"

Đức hỏi."

Không.

Sẽ biến thành một... bản sao không tên, luôn đi tìm nơi cái tên đó từng thuộc về."

Cả nhóm im lặng.Rồi điện thoại của Đức reo lần nữa.Cậu nhìn – lần này không có chữ gì cả.Chỉ là... cái tiếng chuông.Một tiếng chuông rất xưa, như từ điện thoại quay số thời ông bà.Cậu nhấc máy."

Đức."

Lại là giọng đó.Nhưng lần này, nó không nói một mình.Nó vang lên từ khắp nơi quanh cậu.Từ loa phát thanh nhà trường, từ tiếng ve, từ hơi gió, thậm chí từ môi mấy bạn học lỡ miệng..."

Đức...

Đức...

Đức..."

Đức bị bao phủ trong tiếng gọi tên chính mình.Khang hét lên.

"Đừng nghe nữa!"

Nhưng Đức đã nghe.Và trong khoảnh khắc, cậu nhìn thấy một cậu bé đứng giữa sân trường – mặt quay lưng, tóc trắng, áo dài học sinh nhàu nát.Cậu bé quay lại.Không có mặt.Chỉ có một cái tên khắc trên trán: "Lê Nguyễn Trung Đức".Cậu bé cười, và biến mất.Đức khuỵu xuống, thở gấp."

Người đó... là tôi... nhưng không phải tôi."

Khang ôm lấy cậu."

Tụi mình phải tìm ra cái tên đó là gì.

Phải tìm ra nguồn của Echo.

Nếu không..."

Lan gấp bản đồ lại, mặt nghiêm trọng."

Cả trường này rồi sẽ chỉ còn lại tiếng gọi – không ai trả lời."

Và thế là, từ một cú điện thoại giữa đêm, nhóm "Bị Gọi Tên Sai" bước vào trận chiến với một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất của danh xưng:Một cái tên... bị nghe thấy quá nhiều
 
Call My Name
Chương 13: Tên Gọi Đủ Yên Tĩnh Để Nghe Lại


Kể từ sau buổi sáng đó, mọi thứ trong trường trở nên im lặng một cách...

ồn ào.Không ai còn muốn gọi tên nhau.

Thậm chí đến điểm danh cũng chuyển sang... giơ tay câm lặng.

Đứa nào quên thì bị nhìn như thể vừa hát "Happy Birthday" ở đám tang.Đức bắt đầu nghe thấy tiếng gọi tên mình... trong mơ.Lúc đầu là tiếng gió.Rồi tiếng nước trong nhà vệ sinh.Rồi... cả tiếng Khang.Không, không phải tiếng của Khang thật.Là một giọng giả, dùng âm sắc của Khang để gọi cậu – với độ chính xác đáng sợ."

Đức ơi..."

Tiếng đó vang từ sau gáy, ấm như trà nóng nhưng để lại cảm giác lạnh như nước đá trong cổ họng.Đức tỉnh dậy vào giữa đêm.

Khang nằm bên cạnh, ngủ ngoan như mèo con cuộn chăn.

Cậu không nỡ đánh thức.Nhưng khi nhìn kỹ lại – người trong chăn không có mặt.Là cái bóng đó, lần nữa.Cái bóng mang tên cậu, với trán khắc chữ "Lê Nguyễn Trung Đức", nhưng không bao giờ quay mặt lại.Cậu lặng lẽ bước xuống giường, mở điện thoại.Tin nhắn đến từ một số không rõ:"Nếu cậu còn để người khác gọi tên mình, hắn sẽ mượn nó.

Mỗi lần một phần."

Bên dưới là một đoạn ghi âm.

Chỉ 3 giây.Cậu bấm nghe.Và chết điếng.Giọng trong đó không ai khác ngoài Khang."

Đức... nếu cậu nghe được cái này, tức là tớ không còn là tớ nữa rồi."

Sáng hôm sau, Khang vẫn bên cậu.

Vẫn ánh mắt dịu dàng, vẫn miệng cười mỉm, vẫn đưa Đức sữa đậu nành như mọi bữa.Nhưng có điều gì đó... không đúng.Khang không gọi tên cậu.Không một lần.Cả buổi học, Khang chỉ gọi "Ê" hoặc "Này" hoặc "Cậu ơi".Cứ như... cái tên "Đức" đã biến mất khỏi môi Khang.Đức hỏi thẳng:"Sao hôm nay cậu không gọi tên tớ?"

Khang nhìn cậu, nụ cười buồn bã lướt qua như gió thoảng."

Vì tớ nghe thấy có ai đó đang dùng tên cậu... cùng lúc với tớ."

"Người đó là ai?"

"Không biết.

Nhưng tớ thấy... một người có khuôn mặt giống tớ.

Đang luyện cách phát âm cái tên 'Đức' mà không chệch một nhịp nào."

Đức nuốt khan."

Chúng ta phải tìm hắn.

Trước khi hắn phát âm hoàn hảo."

Lan bấy giờ mới chen vào, giở một cuốn sổ lật lật:"Có một Type chuyên sống nhờ vào âm thanh tên gọi bị lặp.

Loại Type đó gọi là Type: Mimicry – Kẻ Bắt Chước Danh Xưng."

Minh gãi đầu:"Mimicry?

Nghe như cosplay phiên bản lỗi vậy."

Lan không cười."

Không phải lỗi.

Là phản chiếu.

Là âm thanh giả dạng.

Nếu Mimicry hoàn tất việc học tên ai đó – kẻ đó sẽ biến mất khỏi âm thanh của thế giới.

Không ai gọi được nữa.

Không một ai."

Đức cắn môi."

Kể cả Khang?"

Lan gật.Khang siết tay Đức, đôi mắt hơi ươn ướt nhưng không để lộ."

Tớ sẽ không để ai khác phát âm tên cậu chuẩn hơn tớ."

Giữa lớp học vang lên âm thanh vỡ kính.Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng ngược sáng, tay cầm loa phóng thanh cũ kĩ.Trong loa, là giọng Khang.Hoàn hảo.Gọi tên cậu – ba lần, chậm rãi như nghi thức triệu hồi."

Lê...

Nguyễn...

Trung...

Đức..."

Đức cảm giác đất dưới chân mình dịch chuyển.Mặt trời mất màu.Bạn bè trong lớp đông cứng.Chỉ còn cậu và âm thanh đó.Cậu lùi lại, nhưng loa kia vẫn gọi – giọng Khang, rõ ràng hơn cả bản gốc.Đức hét lên: "Im đi!"

Bóng người kia ngẩng mặt.Không có mắt.

Không có miệng.

Nhưng trên trán là chữ "Khang".Đức hiểu.Nó không chỉ bắt chước giọng.Nó đang... học cả tên của Khang.Nếu không cắt đứt chuỗi gọi tên này – cả Đức và Khang sẽ biến mất khỏi bản đồ định danh.Ngay lập tức.Lan xé mạnh cuốn sổ, tìm đúng đoạn phong ấn khẩn cấp."

Chỉ có một cách: Phải gọi sai tên của Đức – ba lần – thật to.

Ngay lập tức.

Để cắt chuỗi chuẩn âm!"

Minh hét: "LÊ NGUYỄN TRUNG...

DỰC!"

Lan: "LÊ...

NGUYỄN...

TRÙNG...

ĐẮC!"

Khang bước tới, không nói.Cậu đặt tay lên ngực Đức.Nhìn vào mắt cậu."

Lê Nguyễn Trung...

Nắng."

Giọng thật.

Rất khẽ.Một phiên bản sai vừa ngọt vừa đau.Và thế là... chuỗi chuẩn âm vỡ vụn.Loa nổ tung, bóng người biến mất thành mây khói lăn tăn tan trên nền trời.Tất cả trở lại như cũ – ngoại trừ việc...

Đức cảm thấy tên mình không còn nặng như trước.Nó nhẹ đi.Nhẹ, vì có ai đó gọi sai với tình cảm thật sự.Không phải vì ghét.

Mà vì muốn giữ.Hôm đó, hai người ngồi sau trường, cùng nhìn mặt trời lặn sau dãy mái tôn nóng như bếp lò.Đức hỏi:"Cậu gọi tớ là gì khi không dùng tên?"

Khang cười, nhìn trời."

Tớ nghĩ, nếu phải gọi sai, thì sẽ gọi cậu là 'Nắng'.

Tên đó không ai dùng.

Nhưng mỗi lần tớ gọi, cậu sẽ biết... là tớ."

Đức không trả lời.Chỉ tựa đầu vào vai Khang.Và để cái tên mình tan trong buổi chiều – đủ yên tĩnh để không bị học lại lần nào nữa.
 
Call My Name
Chương 14: Buổi Điểm Danh Cuối Cùng Trước Khi Không Còn Gọi Nhau Bằng Tên Nữa


Trường tổ chức buổi điểm danh tập thể.Nghe tên thì tưởng như bình thường, nhưng trong thời đại mà một cái tên có thể khiến người ta... bay màu, thì đây giống một cuộc hiến tế hơn là nghi thức học đường.Học sinh ngồi thành từng hàng dài trong hội trường, mồ hôi chảy thành vũng, ánh đèn huỳnh quang kêu "tạch tạch" như đang đếm ngược từng giây sống còn.Trên bục, thầy hiệu trưởng – vốn bị đồn là Type: Silencer – đang cầm một cuốn sổ định danh gốc, nơi ghi lại tên thật sự của tất cả học sinh từ khi sinh ra, trước khi xã hội gán lại biệt danh cho dễ nuốt."

Đây là buổi điểm danh định danh lần cuối." – giọng thầy vang lên, không cần loa, mà vẫn chấn động từng mạch máu trong tai người nghe.

"Sau hôm nay, những cái tên nào không trùng khớp giữa hồ sơ và thực tại... sẽ bị thu hồi."

Thu hồi – nghĩa là sao?

Không ai nói rõ.Lan thì thầm: "Nghe đồn là bị trích xuất tên khỏi não.

Người xung quanh sẽ không còn nhớ cậu là ai.

Và cậu cũng không nhớ mình từng được gọi gì."

Minh nuốt nước bọt: "Còn nhớ mình có nợ môn không?"

"Chắc không."

Lan đáp.

"Nhưng đừng mừng sớm.

Có khi mất tên xong, cậu được reset... mà reset thành cá heo."

Khang ngồi sát bên Đức, tay đặt nhẹ trên đùi cậu, như sẵn sàng túm lại nếu Đức có ý định vùng chạy.

Đức chẳng định chạy.

Cậu chỉ đang suy nghĩ: nếu ai đó buộc phải gọi mình đúng tên – liệu cái tên đó có còn là của mình nữa không?Đến lượt gọi."

Lê Nguyễn Trung Đức."

Toàn hội trường im phăng phắc.Đức đứng dậy.

Mọi ánh mắt dán lên người cậu, như thể chờ xem một thí nghiệm sẽ nổ tung hay phát sáng."

Có mặt."

Từ bục trên, thầy hiệu trưởng gật.Rồi nhìn sâu vào mắt Đức."

Em có thay đổi tên định danh trong sáu tháng gần đây không?"

"Không." – cậu đáp."

Có ai từng gọi sai tên em ba lần liên tục gần đây?"

Đức liếc nhìn Khang.

Một nụ cười rất khẽ, rất buồn lướt qua."

Có."

Thầy hiệu trưởng dừng lại."

Vậy tên gọi em đang giữ... là tên tự lựa chọn hay tên do phản chiếu từ người khác?"

"Cả hai."

Một tiếng "ồ" râm ran vang lên.Thầy hiệu trưởng đóng sổ."

Được rồi.

Em được tạm giữ tên.

Nhưng từ hôm nay, em sẽ bị gắn tag: Tên Không Ổn Định."

Ngay lập tức, một vòng định danh xuất hiện quanh cổ Đức.

Màu khói xám – mờ nhòe – như mực chưa kịp khô.Nó không khóa cậu.Chỉ khiến mọi ai nhìn vào đều có cảm giác rằng cái tên ấy... sắp vỡ.Khang nắm tay Đức chặt hơn."

Tớ không để ai lấy tên cậu đâu."

"Cậu mới là người suýt lấy nó mà." – Đức cười nhẹ."

Ừ.

Nhưng tớ xin phép."

Cả nhóm dần bước qua buổi điểm danh.Lan – vượt qua vì hồ sơ đã bị khóa từ năm lớp ba do lỡ nguyền lão hiệu trưởng cũ "sặc trà sữa mà thăng".Minh – trượt một phần, vì có ba cái tên giữa và bốn tên nickname, hệ thống không tìm ra bản thể nào đúng.Nó được gắn tag: Có Mặt Nhưng Không Có Mình.Sau buổi đó, học sinh trong trường chia thành ba loại:– Người giữ tên ổn định (như Lan)

– Người tên đã bị gắn tạm (như Đức)

– Người không còn ai gọi được nữaCái nhóm cuối cùng hay ngồi ở hành lang cuối dãy, trông như những bóng ma đi học.

Người ta thấy họ đấy, nhưng chẳng ai nhớ họ tên gì để nhắc tới."

Bọn họ... có còn tồn tại không?" – Đức hỏi Khang vào chiều muộn.Khang trả lời mà không nhìn cậu:"Tồn tại.

Nhưng không ai gọi được nữa.

Nên họ chỉ là hình dạng.

Như một bức ảnh chưa được tag tên."

"Tớ không muốn trở thành như vậy."

Khang quay sang."

Vậy... nếu lỡ một ngày tớ quên tên cậu, cậu có tha thứ không?"

"Sẽ không cần tha thứ." – Đức nói.

"Vì khi cậu quên, tức là tớ cũng không còn đủ quan trọng để buộc cậu phải nhớ."

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn mặt trời tắt dần sau bức tường trường cao như thành trì.Khi mặt trời vừa khuất, Đức hỏi:"Vậy nếu tớ gọi sai tên cậu thì sao?"

Khang nhắm mắt."

Miễn là người gọi là cậu, thì tên nào cũng được."

Đức không trả lời.Chỉ gọi cậu ấy – thật khẽ, bằng một cái tên không hề có trong bất kỳ hồ sơ nào.Chỉ hai người nghe được.Và hai người tin – nó có thật.
 
Call My Name
Chương 15: Ngữ Âm Phản Kháng


Hôm đó trời oi bức như thể ai đó vừa hét lên tên mặt trời quá to, khiến nó đỏ mặt và không chịu lặn.

Lê Nguyễn Trung Đức ngồi trong lớp, tay trái cầm cây bút đang rỉ mực như nhỏ máu, tay phải chống cằm, mắt lơ mơ như đã gửi hồn lên tầng ký ức chưa đặt tên.Cạnh cậu, Khang – vẫn như mọi khi – chẳng nói gì.

Nhưng không khí giữa hai đứa lại đầy chữ chưa được phát ra.

Một thứ im lặng có hình thù."

Ê," Đức thì thào, "ông có thấy tên tui hôm nay hơi lạ không?"

Khang quay sang, nửa mỉm cười, nửa khẽ gật, như thể câu hỏi đó không cần câu trả lời.

Bởi vì đúng là vậy: sáng nay, trong lúc điểm danh, giáo viên chủ nhiệm đã vô tình đọc sai tên Đức thành "Lê Nguyên Trùng Đứt", khiến cả lớp im bặt rồi nổ ra cười như một vụ va chạm ngữ âm tập thể.Nhưng Đức thì không cười.

Vì ngay sau đó, có một vết rạn mảnh như sợi tóc xuất hiện trên bảng tên của cậu.

Nó không vỡ, nhưng phát sáng một cách mơ hồ, như sắp bị ai đó sửa lại bằng tay trần."

Cái tên là thứ để điểm danh," Đức nhắc lại câu nói đầu arc như một chú thích chạy ngang đầu mình, "nhưng nếu điểm sai thì sao?"

Tiết học trôi qua như không có trọng lực, mọi âm thanh thầy cô giảng bài đều bị kéo lệch như đi qua một thấu kính cong vênh.

Có gì đó đang trượt đi.

Một loại sai số ngữ âm.Đến tiết Văn, cô giáo bỗng đọc bài thơ "Gọi tên bông huệ" với chất giọng lạc điệu, và từng chữ "gọi tên" cứ như đang làm lớp học chao đảo.Đức quay sang Khang.

"Tui nghi có kẻ đang thử nghiệm gọi sai hàng loạt."

"Biến dạng thực tại bằng ngữ âm à?"

Khang chậm rãi viết gì đó lên giấy rồi đẩy sang.

"Có khi là Bóng Câm.

Mấy đứa Redacted hay chơi kiểu không phát âm đúng để trốn định danh."

"Mà sao ông biết?"

"Vì tui từng là một trong số họ," Khang viết tiếp, mặt không đổi sắc.Đức trố mắt.Cảm giác như ai đó vừa gỡ niêm phong một bí mật, ném nó thẳng vào mặt mình mà không cần cảnh báo.

Tim Đức đập sai nhịp – không phải vì sợ, mà vì ngữ điệu trong mắt Khang: nó bình thản, nhưng quá mức thật."

Sao ông không nói sớm?"

"Vì không ai nên yêu một người không có tên thật."

Câu đó, Khang không viết nữa.

Cậu nói ra.

Nhỏ, nhưng đủ để từng âm thanh cắt qua không khí.Đức nghẹn."

Tui biết ông là ai, Khang.

Tên ông không phải cái tui cần gọi – là cái tui cần giữ."

Cả lớp im bặt.

Mọi người như đứng hình không phải vì xúc động, mà vì... tiếng chuông tan học vang lên bốn lần liên tiếp – mỗi lần cao độ khác nhau.

Bốn lần ấy đủ để các thực tại học đường chồng lên nhau, tạo thành một khoảng méo mó trong không gian.

Đức thấy chiếc bàn của cậu chập chờn giữa hai chiều thời gian: một nơi đang nứt gãy, một nơi vẫn nguyên vẹn."

Tụi mình phải tìm nơi phát tín hiệu sai tên này," Đức nói, kéo tay Khang đứng dậy.

"Nó không còn là chuyện cá nhân nữa."

Hai người lẻn ra khỏi lớp, băng qua hành lang đang đổ nghiêng như sắp trượt xuống dốc, bước vào kho chứa đồ cũ sau thư viện.

Nơi ấy, giữa những tập hồ sơ học sinh từ năm 1960, một chiếc radio cũ vẫn đang phát đều đặn câu: "Lê Nguyên Trùng Đứt...

Lê Nguyên Trùng Đứt..."

Khang nhìn Đức.

Đức nhìn lại.

Cả hai cùng chạm vào chiếc radio.Lập tức, không gian xung quanh rơi vào trạng thái "câm ngữ" – mọi chữ cái phát ra đều bị xóa ngay trong não người nghe.

Họ không còn nói được nữa.

Nhưng ánh mắt vẫn nói được.

Tay vẫn siết tay.Và ngay lúc đó, từ bên dưới tầng hầm, một tiếng thì thầm rạn vỡ vang lên:"Ngữ âm phản kháng...

đang thức dậy."

Đức thở ra.

Lần đầu tiên cậu sợ.

Không phải vì thực tại đang lệch, mà vì có thể... chính tên gọi của mình đang là nguyên nhân
 
Call My Name
Chương 16: Cú Click Không Phát Ra Tiếng


Căn hầm dưới thư viện không hề giống bất kỳ nơi nào trong trường.

Nó không có bụi, không có tiếng dơi, không có mùi ẩm mốc.

Chỉ có... sự trống rỗng được điền vào bởi những ký tự không thể đọc, sắp xếp thành dãy dài như một bài văn câm.Khang nắm chặt tay Đức.

Cái siết tay không mang theo lời hứa, cũng không có sự an ủi.

Nó giống như một đoạn mã hai chiều – "Tôi ở đây, và tôi biết bạn có thể biến mất nếu ai đó đọc sai bạn."

Đức nuốt nước bọt, nhưng cổ họng như đang bị phủ bởi một lớp sơn mài ngôn ngữ.Họ bước xuống từng bậc cầu thang.

Không có đèn, nhưng vẫn thấy được.

Không có bóng, nhưng lại thấy mình bị phản chiếu – không phải bởi gương, mà bởi những mảng tường loang chữ.Đến một điểm, mọi thứ lặng đi như thể thế giới vừa bấm nút "tạm dừng".

Một âm thanh click vang lên – nhưng không ai nghe thấy.

Bởi vì nó không phát ra âm.

Nó chỉ xuất hiện trong đầu cả hai như một dấu chấm hết không dùng dấu chấm.Trước mặt họ là một chiếc máy đánh chữ.

Không dây, không điện, không giấy.

Chỉ là máy.

Nhưng ai đó đã dùng nó để viết lên sự sai lệch của thế giới.Trên bàn phím, mỗi phím có một tên người.

Và mỗi lần nhấn, ai đó – ở đâu đó – bị đổi tên."

Đây là... bản mã hóa định danh," Khang thì thào, nhưng không ra tiếng.

Âm thanh của cậu bị mắc lại trong cổ, chỉ có Đức mới nghe được – qua cái nhìn."

Cái máy này đang sửa tên mọi người," Đức nói, cũng không bằng miệng, mà bằng lòng bàn tay đang viết chữ lên lưng tay Khang.Cậu nhấn thử một phím: NGUYỄN THỊ HẠNH.Ngay lập tức, bên tai cậu vẳng lại tiếng giáo viên dạy Toán hét to trong lớp học nào đó: "Hồng!

Em có làm bài không?"

Hồng?Không còn ai tên Hạnh nữa."

Cậu đang đùa với thực tại," Khang lắc đầu, "nó không quay lại đâu."

Đức khựng.

Mắt cậu nhìn xuống dãy phím – có phím nào là Lê Nguyễn Trung Đức không?Có.Nằm giữa hai phím trống, như một khoảng đệm cho một cú xóa định mệnh.Đức vươn tay, nhưng Khang giữ lại."

Không được.

Một khi cậu tự sửa tên mình, thế giới không còn biết cậu là ai.

Và tôi..."

Khang ngừng, môi run nhẹ.

Đó không phải sợ.

Mà là tiếc nuối chưa kịp xảy ra."...tôi sẽ không còn nhớ cậu là ai nữa."

Câu đó – dù không phát ra tiếng – vẫn nặng hơn tiếng hét.Đức rút tay lại."

Vậy mình làm gì?

Để cái máy này tiếp tục đổi tên người khác à?"

Khang ngẫm nghĩ.

Cậu tiến đến gần máy.

Mở ngăn kéo dưới cùng.

Có một chiếc USB.Không nhãn.

Không đèn hiệu."

Đây là bộ nhớ tên nguyên bản," Khang nói, "mọi tên từng tồn tại đều nằm trong đây.

Vấn đề là: nó chỉ có thể ghi đè một lần.

Cậu chọn người nào, những người khác sẽ bị định danh lại vĩnh viễn."

"Chọn một người?"

"Hoặc không chọn ai.

Và để lỗi định danh tiếp tục lan."

Căn phòng như nghẹt thở.Đức nhớ lại từng gương mặt bạn bè.

Những kẻ "bị gọi sai tên" giờ này có lẽ đang biến mất dần khỏi danh sách học sinh, hoặc biến thành ai đó hoàn toàn khác – một nỗi đau ngôn ngữ không ai cảm nhận được ngoài chính họ.Và cậu cũng nhớ đến Khang."

Giả sử tui chọn ông thì sao?"

Khang cười, không cần trả lời.

Vì nếu Đức chọn cậu, nghĩa là Đức đang đánh đổi cả hệ tên còn lại cho một người."

Tui không muốn ông chọn tui," Khang nói, lần đầu bằng âm thanh, "tui chỉ muốn... khi cậu chọn ai đó, hãy để trái tim chọn.

Không phải lỗi."

Im lặng.Đức cầm lấy USB.Nhưng thay vì cắm nó vào máy, cậu giấu nó vào túi áo.

Mắt nhìn thẳng vào Khang.

Đôi mắt đầy quyết định nhưng không tuyệt vọng."

Tui sẽ tìm cách khác.

Một cách mà không cần chọn ai.

Cả thế giới này đều xứng đáng giữ tên mình.

Và tui cũng sẽ giữ tên ông trong tim, nếu một ngày nào đó...

ông không còn nhớ mình là ai."

Khang không nói gì.

Nhưng ánh mắt ấy – lần đầu tiên – lấp lánh như tiếng nói vượt ngữ cảnh.Cả hai rời khỏi căn hầm.Phía sau, máy đánh chữ phát ra một dòng chữ tự động:"Bạn vừa rời khỏi phiên chỉnh tên.

Mong bạn sống sót."
 
Call My Name
Chương 17: Danh Sách Gọi Lại


Kể từ ngày rời căn hầm, Đức không còn là học sinh bình thường nữa.Cậu trở thành một... lỗi.Không phải kiểu "lỗi ngữ pháp" hay "lỗi hệ thống".

Mà là một lỗi ngữ nghĩa – nơi mỗi lần thầy cô điểm danh, tên cậu hiện ra trên danh sách, nhưng không ai dám đọc to.Ngày đầu tiên quay lại lớp, Đức bước vào, và như thường lệ, Khang giữ chỗ bên cạnh.

Cả lớp đã đổi tên – hoặc đúng hơn, bị máy đánh chữ đổi tên – khiến buổi điểm danh trở thành một trò hề: giáo viên nhìn danh sách, nhìn mặt học sinh, sau đó... lắc đầu."

Bạn mặc áo caro tên... gì nhỉ?

À, em ngồi dưới Hồng đó..."

Không ai biết họ tên nhau nữa.

Chỉ còn lại cách gọi bằng vị trí, bằng màu áo, bằng ký ức nhòe.Khang viết vào vở: Cậu vẫn là Đức của tớ.

Dù ai có đọc sai.Đức bật cười, nhẹ thôi, vì cậu cũng biết trong đầu một đống thứ đang nhảy loạn.

USB chứa dữ liệu tên nguyên bản vẫn nằm trong túi áo.

Mỗi lần chạm vào, cậu cảm giác như đang giữ một quả tim không thuộc về mình.Tối hôm đó, khi cả lớp đang ngủ – hoặc được gọi là "đang tải lại danh tính" – Đức lẻn vào phòng tin học.Màn hình đen.Bàn phím trắng.Không có chuột.Chỉ có một dòng chữ đang chờ:"NHẬP TÊN NGƯỜI CẦN GỌI LẠI."

Đức chạm tay lên bàn phím.

Lần đầu tiên, cậu không gõ tên mình.Cậu gõ tên từng người bạn.Trần Tố Mai.Vũ Quang Đạt.Hà Uyên Phương.Tất cả những ai trong "Bị Gọi Tên Sai" – những người từng bị nguyền, bị chế giễu vì một cái tên không đúng với họ.Và rồi...Lê Nguyễn Trung Đức.Hệ thống khựng lại.Một dòng thông báo hiện ra:"Tên này đã được giữ lại bằng tay.

Không thể chỉnh sửa."

Cậu mỉm cười.Có ai đó – một người duy nhất – đã viết tên cậu xuống bằng tay, không qua hệ thống.Là Khang.Lúc đó cậu mới hiểu – khi Khang giữ tên cậu, không phải vì sức mạnh, mà vì tình cảm.

Và tình cảm thì không bị thay tên.Đức in toàn bộ danh sách ra giấy – nhưng chỉ hiện thị thành dấu chấm.

Mỗi tên là một dấu chấm đen nhỏ, như vết mực rơi vãi từ một bài thơ bị thất lạc.Cậu cầm tờ giấy, quay lại lớp.Buổi sáng hôm sau, cậu lên bảng."

Cô ơi, em xin phép đọc lại danh sách lớp."

Cô chủ nhiệm ngước lên, mắt mờ mịt."

Em là...?"

"Em là người đọc lại."

Một lúc lâu sau, cô gật đầu, đưa quyền điểm danh cho cậu – như thể linh hồn giáo viên trong cô đã nhớ lại vai trò thật sự của điểm danh: không phải để kiểm tra sĩ số, mà để khẳng định sự tồn tại.Đức bắt đầu gọi.Không gọi theo danh sách, mà theo cách từng người tự nói về chính mình."

Người đã từng ăn 8 gói mì một lúc – có mặt."

"Bạn từng mơ làm ca sĩ nhưng hát như vịt xiêm – có mặt."

"Người từng đặt tên con mèo là 'Người Yêu Cũ' – có mặt."

Cả lớp bật cười, như được giải nguyền.Và cuối cùng, cậu quay sang Khang.Không cần gọi tên.Chỉ cần hỏi: "Tôi còn là tôi không?"

Khang mỉm cười, mắt ánh lên một chữ không cần đánh vần:"CÓ."

Danh sách được trả về đúng trật tự.

Không nhờ máy.

Không cần hệ thống.

Chỉ cần một người dám đứng ra gọi lại từng phần đã mất.Lúc ấy, tiếng chuông tan học vang lên.Không báo hiệu hết tiết.Mà báo hiệu rằng từ giờ, họ sẽ không để ai khác viết lại họ.
 
Call My Name
Chương 18: Kẻ Đánh Vần Tên


Tối hôm đó, Đức nằm trên giường ký túc xá, tay nắm chặt tờ giấy điểm danh cũ đã nhàu nát, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn cái tên cũ–mới–đã từng.

Bên cạnh cậu, Khang vẫn đang gõ nhẹ gì đó trên điện thoại, không nói lời nào.

Mỗi lần ngón tay cậu ta dừng lại, là một tiếng thở dài khẽ khàng cất lên như nốt nhạc buồn trong ca khúc không lời."

Cậu đang viết gì đó hả?" – Đức nghiêng đầu.Khang không nhìn lên, chỉ đáp gọn: "Viết lại tên cậu theo 31 ngôn ngữ chết."

"...Hả?"

"Để sau này dù cậu có mất tên, ở đâu đó vẫn còn ngữ âm trôi nổi thuộc về cậu.

Như một mảnh linh hồn phiên bản ngữ pháp."

Đức bật cười, nhưng cảm giác trong ngực lại mềm đi như một cái bánh bao được hấp kỹ.Khi Đức ngủ thiếp đi, Khang vẫn ngồi bên, ánh mắt soi vào màn hình xanh nhạt, từng nét chữ mảnh như tóc, viết xuống một bản tên gọi có nhịp tim.Sáng hôm sau, cổng trường xuất hiện một người lạ – một kẻ không có danh bạ, không được gọi, không bị cấm gọi.Hắn mặc áo khoác dài chấm gót, cổ cao che kín mặt, giọng nói như kéo lê từng phụ âm qua giấy ráp:"Trung Đức đâu?"

Học sinh im lặng.Hắn bước vào lớp, từng bước đi làm ván sàn dưới chân kêu cót két như tên đang rạn vỡ.Hắn dừng lại trước bàn Đức.Khang đứng dậy trước."

Cậu ấy không ở đây."

"Nhưng tên cậu lại nằm trong danh sách nợ."

Cả lớp quay đầu.

Không khí như đóng băng.Đức bước ra từ sau lưng Khang, giọng nhẹ như gió nhưng vang như chuông lễ."

Nếu tôi là tên trong danh sách nợ... thì anh là ai trong danh sách gọi?"

Kẻ áo dài nhếch môi.

Tay phải lật mở một quyển sổ dày, từng trang là giấy da, mỗi tờ khắc một cái tên bằng mực máu."

Ta là Người Đánh Vần Cuối Cùng – kẻ chịu trách nhiệm ghép các âm vị thất lạc về với chủ nhân của nó.

Cậu đang giữ một cái tên chưa từng được phát âm."

Đức nhìn xuống ngực mình.USB vẫn nằm đó.Cậu cảm nhận nó nóng lên – như thể bên trong đang có thứ gì đó muốn chui ra."

Khi một cái tên chưa được gọi, nó không thể chết.

Nhưng khi ai đó cố gắng phát âm nó sai... nó sẽ nổi điên."

Khang bước lên nửa bước, tay đặt nhẹ lên vai Đức."

Chúng tôi không cần anh ghép lại tên."

Người Đánh Vần dừng lại.

Mắt hắn lóe sáng."

Vậy... hai đứa muốn để cái tên đó tiếp tục ngủ vùi, và chết dần theo thời gian sao?"

Đức mỉm cười.

"Chúng tôi không ngủ.

Và tên tôi, dù không được đọc, vẫn sống trong ký ức của người ngồi cạnh tôi."

Gió ngoài cửa sổ thổi vào lớp, làm tung bay trang cuối quyển sổ của Người Đánh Vần.

Dòng cuối cùng là một hàng trống – không phải chưa được viết, mà là đang chờ ai đó tự viết.Hắn đóng sổ lại.

"Rồi sẽ đến ngày các người phải gọi lại toàn bộ những gì đã quên.

Và khi đó... kẻ gọi sai sẽ bị tan thành tiếng vọng."

Không ai cản hắn khi rời đi.Hắn biến mất giữa hành lang như chưa từng tồn tại.Đức và Khang đứng đó thật lâu, không nói gì.Chỉ đến khi tiếng chuông nghỉ vang lên, Khang mới nghiêng đầu nói nhỏ:"Nếu có ngày ai đó buộc cậu phải viết tên mình lại... hãy để tớ là người giữ bản nháp."

Đức quay sang, gật đầu."

Nhưng nhớ là phải viết bằng bút chì.

Để nếu có sai... thì vẫn còn chỗ để giữ nhau lại."
 
Call My Name
Chương 19: Hồi Âm Của Một Cái Tên Đã Mất


Có những cái tên không bao giờ biến mất.

Chúng không cần phải được phát âm, không cần phải viết ra.

Chúng tồn tại như mùi của một kỷ niệm, như tiếng thở dài trong một giấc mơ còn đang cháy dang dở.Tên của Lê Nguyễn Trung Đức là một cái tên như thế.Kể từ sau lần gặp Người Đánh Vần Cuối Cùng, Đức không còn mơ thấy Rừng Tiên Cháy nữa.

Thay vào đó, cậu bắt đầu nghe thấy tiếng thầm thì vào mỗi đêm – những tiếng thì thào bằng thứ ngữ âm kỳ lạ, không thuộc bất kỳ hệ thống ngôn ngữ nào cậu từng biết.

Nhưng cậu hiểu.

Không biết bằng cách nào đó... cậu vẫn hiểu.Những giấc mơ bắt đầu trở thành tin nhắn.Một buổi sáng, Đức thức dậy, thấy trước cửa lớp có dán một mảnh giấy.Không chữ, không họ tên, chỉ có ký hiệu lặp lại: ∴Ba dấu chấm xếp thành hình tam giác.

Biểu tượng cổ xưa của "điều vẫn chưa hoàn tất."

Ngọc Lan nhìn thấy nó đầu tiên.

Cô cầm lên, xoay nghiêng rồi huýt sáo."

Dấu hiệu của Type: Recursive.

Coi chừng, đứa nào trong trường này đang học cách tự gọi tên chính mình đấy."

"Và nếu gọi sai?" – Đức hỏi."

Thì người đó sẽ nhân bản sai lệch chính mình.

Tự mình, nhưng không còn là mình."

Khang khi đó vừa bước vào lớp, tay áo còn dính vài vệt phấn.

Cậu cau mày khi nhìn thấy ký hiệu."

Cái này xuất hiện từ mấy năm trước rồi.

Trong một vụ hồ sơ bị xé nát bởi tiếng hát."

"Là ai bị?" – Đức hỏi."

Không ai nhớ tên người đó.

Chỉ biết... cả ban nhạc trong câu lạc bộ bị câm tạm thời suốt một học kỳ."

Cái lạnh trườn qua gáy Đức như một con rắn bằng mực.Trưa hôm đó, khi cả trường nghỉ, một giọng hát vang lên giữa phòng âm nhạc bỏ hoang ở tầng ba – nơi từng bị niêm phong sau "Vụ Viết Sai Điệp Khúc."

Tiếng hát ấy không mang theo lời, nhưng có tiết tấu.

Mỗi nhịp rung như đánh lên sợi dây thần kinh gắn vào tên thật của người nghe.Ngọc Lan bị kéo đến trước tiên.

Máu từ tai cô chảy xuống thành giọt nhỏ, nhưng miệng lại mỉm cười."

Cái tên cũ của tớ...

đang gõ cửa rồi."

Khang và Đức lao tới sau khi nhận được tin báo.Phòng âm nhạc mở cửa.Bên trong không có ai.

Chỉ có một chiếc gương lớn dựng ở giữa phòng, và trên gương, hàng chữ viết bằng hơi nước hiện ra: "Cậu có nhớ lần cuối cùng mình gọi tên ai bằng tất cả trái tim không?"

Đức nhìn thẳng vào gương.Bên trong phản chiếu không phải mình.Là một phiên bản khác – tóc dài hơn, ánh mắt u uẩn, và trên ngực trái là một chiếc USB đã bị rút ra."

Cậu là tôi?" – Đức hỏi."

Không." – phản chiếu đáp – "Tôi là cái tên cậu bỏ quên."

Một tiếng nổ nhẹ vang lên.Gương vỡ.Từng mảnh rơi xuống, nhưng không chạm đất.

Chúng xoay vòng giữa không trung, ghép lại thành từng mảnh ký ức mà Đức đã quên đi: buổi chiều với Khánh Linh trước khi cô biến mất, giọng gọi tên cậu bằng tiếng thì thầm của mẹ, cái siết vai lặng thầm của Khang sau mỗi giờ học."

Mỗi lần cậu chọn im lặng, tôi lại mất đi một phụ âm."

Đức đưa tay ra, muốn giữ lấy một mảnh gương.Bị cắt tay.Khang kịp lao tới, dùng tay mình che lại – máu cậu nhỏ xuống không gian vô định giữa gương vỡ."

Không phải máu sẽ giúp cậu nhớ tên mình.

Mà là người ở lại sau khi cậu quên."

Câu nói ấy, dù khẽ, đã làm cho các mảnh gương ngừng xoay.Một mảnh lớn nổi bật, phản chiếu cả hai người bọn họ – tay chạm vào nhau, cùng ánh nhìn đối diện cái tên còn dang dở.Một tiếng vọng vang lên từ đáy phòng."

Cậu có dám đọc lại chính mình không, Lê Nguyễn Trung Đức?"

Giọng nói ấy không rõ là ai.

Có thể là phản chiếu.

Có thể là cái tên cũ.

Có thể là chính Đức từ một tương lai đang ngập lụt vì tên sai.Nhưng cậu gật đầu."

Dám."

Mảnh gương tan thành bụi.Một ký hiệu mới xuất hiện trong không khí, lập lòe giữa ánh sáng nhạt:Reality: Unstable – Đang cập nhật tên thật.Tiếng chuông cuối giờ vang lên, không ai nghe thấy.Vì lúc này, trong lòng họ, có tiếng gì đó còn vang hơn: một âm tiết chưa bao giờ được phép phát âm thành lời – nhưng đã bắt đầu được cảm nhận bằng tim.
 
Back
Top Bottom