Siêu Nhiên Call My Name

Call My Name
Chương 20: Một Cái Tên Dường Như Đầy Đủ


Vào một ngày có mùi sầu riêng khét trong gió, Lê Nguyễn Trung Đức nhận được một email.

Không ai biết tại sao cậu lại kiểm tra hộp thư điện tử – thứ mà từ lâu, học sinh Trường THPT Định Danh đã mặc định là vùng đất bị phong ấn bởi nợ môn và thư mời họp phụ huynh.Tiêu đề thư: [Không xác định người gửi] – Tên của bạn gần như đã hoàn tất.

Chỉ thiếu một lần chấp nhận.Nội dung thư là một đường link.

Đức chưa từng ngu đến mức bấm vào mấy thứ này.

Nhưng tay cậu run lên.

Và link đó – bằng cách nào đó – tự mở.Không hiện ra trang web.

Mà là một khung cửa sổ.Nó không thuộc về trình duyệt, hay màn hình máy tính.

Cái khung đó... mở ra một nơi khác.Một căn phòng.Trắng.Không tường, không trần, không sàn.

Chỉ là một khoảng trắng kéo dài vô tận, như thể ai đó vừa xóa sạch toàn bộ khung cảnh bằng gôm.Và ở giữa không gian đó... là một chiếc ghế xoay.Ngồi trên đó là một người – mặc áo khoác dài đến tận gót chân, và mang mặt nạ bằng giấy da.

Trên mặt nạ chỉ có duy nhất một từ được viết tay: N.A.M.E.L.E.S.S"Kẻ không tên..." – Đức lẩm bẩm.Nhưng chưa kịp nói gì thêm, không gian xoay vòng, và Đức bị hút vào giữa vô số dòng chữ, như thể mình đang rơi xuyên qua hàng tỉ lần định danh, từng người một từng thời đại một – rồi rơi bịch xuống.Đức ngồi dậy, thấy mình đối diện với The Nameless thật sự.Và bên cạnh hắn... là Anantika.Người phụ nữ với mái tóc dài chảy thành sông, ánh mắt như từng chứng kiến ngôn ngữ ra đời rồi chết đi hàng ngàn lần.

Bà không cười, cũng không giận dữ.

Bà chỉ... nhìn Đức như thể cậu là lỗi cú pháp cuối cùng chưa được xử lý."

Chào con," bà nói, "Ta là ký ức về những cái tên đầu tiên.

Và con là câu hỏi chưa có cú pháp."

Đức nuốt khan.

"Vậy còn ông?" – cậu nhìn The Nameless.Gã nhún vai.

"Ta là hậu quả khi người ta không chịu trả lời đúng."

Anantika bước tới, giọng bà nhẹ như phấn bảng phủi qua mép bàn:

"Mỗi cái tên là một lời hứa.

Con đã mang trên mình hàng trăm lời hứa chưa được giữ.

Con tưởng rằng mình chỉ cần 'viết lại' là sẽ cứu được tất cả sao?"

"Không phải sao?" – Đức hỏi.

"Nếu cháu là Type: Reality, thì cháu có thể sửa."

"Không," The Nameless lên tiếng.

"Type: Reality không viết lại thế giới.

Nó chỉ viết ra sự thật mà không ai muốn đối diện."

Đức im lặng.Gió – hoặc một dạng chuyển động ngôn ngữ – lướt qua gáy cậu."

Cậu sợ gì nhất, Đức?" – Anantika hỏi."...Sợ gọi tên ai đó bằng tất cả trái tim, mà họ lại không trả lời."

The Nameless gật gù.

"Vậy cậu hiểu rồi đấy.

Trở thành ta... nghĩa là mãi mãi gọi tên người khác, và không bao giờ được ai gọi lại.

Cậu có chắc muốn kế vị?"

Căn phòng trắng giờ loang màu.

Những ký ức bị xóa đang quay lại, rò rỉ từng giọt qua mép tường không tồn tại.Cậu thấy Khang – ngồi bên bậc thềm thư viện – đang lật quyển sách Đức từng quên trả.Cậu thấy Khang – trong lúc Đức sốt, là người ôm mền chạy dưới mưa đến gõ cửa.Cậu thấy Khang – đứng trước bảng tên lớp, lặng lẽ viết thêm chữ "Tên Gọi Của Cậu Ở Đây" bằng bút chì.Đức ngẩng đầu.

"Cháu không muốn xóa mình.

Cháu muốn...

được gọi lại."

Anantika mỉm cười – một nụ cười như mặt trăng khuyết sau dãy từ điển cổ."

Vậy thì con phải chấp nhận.

Không phải vị trí của The Nameless.

Mà là nỗi đau khi không ai gọi tên con đúng."

Cánh cửa mở ra sau lưng Đức.Một âm thanh như tiếng chuông báo trống tiết cuối cùng."

Chọn đi." – The Nameless nói – "Tiến lên để quên tên, hoặc quay về để giữ tên... nhưng sẽ đau."

Đức bước một bước.Quay về.Không ai cản.Khi ánh sáng nuốt lấy cậu, Anantika nói khẽ:

"Con là lời gọi chưa hoàn tất.

Nhưng có người sẽ luôn nghe."

Đức tỉnh dậy.

Đầu gục vào vai ai đó.Mùi áo quen thuộc.Khang."

Tỉnh rồi hả?

Mày sốt 2 ngày liền rồi đó.

Dám biến mất không lý do.

Tao sắp gọi mày là 'Đồ Mất Dạy' luôn rồi."

Đức cười khàn khàn."

Khang."

"Gì?"

"Cậu có biết tên mình có nghĩa là gì không?"

Khang nghiêng đầu.

"Là cái tên mà mỗi lần tao nghe từ miệng mày, tim tao đánh vần sai một nhịp."

Đức ngồi thẳng dậy, mắt đỏ hoe vì sốt hoặc gì đó mặn mặn trong ngực."

Vậy thì... gọi tao một lần đi."

Khang nhìn cậu, rất lâu, rồi khẽ khàng nói:"Trung Đức."

Chỉ hai âm tiết, nhưng chúng mang theo sức nặng như thể toàn bộ thực tại vừa được viết lại đúng cú pháp.
 
Call My Name
Chương 21: Nghịch Âm Nguyền Cú


Bảy giờ sáng.Tiếng chuông trường ré lên một cái như thể nó vừa thức dậy cùng cả đám học sinh uể oải.

Không ai nhận ra hôm nay gió thổi ngược.

Ngược cả hướng thở, ngược cả nỗi lo.

Ngược cả cái tên mà Lê Nguyễn Trung Đức vốn tin là của mình.Cậu ngồi giữa lớp, đôi mắt vẫn còn ngân ngân hậu dư của cơn sốt dài.

Tay trái cầm cây bút, tay phải đặt lên trán như thể đang cố tìm từ ngữ đã từng là của mình, nhưng giờ chỉ là bụi.Tiết đầu là Văn.Thầy nói về "ý niệm về cái tôi trong thơ ca hiện đại", nhưng đầu Đức chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Nếu tên gọi là cội rễ của tồn tại, thì nếu mình gọi sai, liệu người đó có héo úa đi không?Khang ngồi bàn bên, tay gác lên cằm, nghiêng người sang cậu.

"Ê, nhìn kiểu gì mà tao tưởng mày sắp bốc cháy vậy?"

Đức không trả lời.

Cậu chỉ chìa cho Khang một mẩu giấy nhỏ.Trên đó viết:

Nếu hôm nay tao không còn là tao, mày có nhận ra không?Khang đọc xong, viết lại bằng bút đỏ như một lời nguyền đảo ngược.Tao không cần mày là 'mày'.

Tao cần mày là người duy nhất biết tao ghét hành lá nhưng vẫn mua bánh mì trứng không rau.Đức cười khẽ, rồi đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh chao đảo.Tiếng trống vào tiết tiếp theo biến thành tiếng gõ của hàng trăm cái tên đang bị đánh vần sai.Mỗi bước chân của học sinh dọc hành lang, giờ đây đều vang vọng như tiếng ai đó đang cố nhớ tên mình từ một thực tại khác.Và rồi...Tường vỡ ra.

Không phải bằng gạch, mà bằng ngữ âm.Một con quái vật lòi ra từ khe nứt ngôn ngữ – hình thù méo mó, làn da làm từ những cái tên đã từng bị viết sai, mắt là những dòng comment "mày là ai thế?", miệng là một chuỗi các nickname bị xóa tài khoản."

Loại này... là Type: Nghịch Âm." – Khang nói, giọng không còn đùa cợt.Đức gật đầu.

"Chúng sinh ra khi ai đó bị gọi sai quá nhiều lần.

Khi mà tên của một người trở thành lời nguyền phản chủ."

Con quái lao tới.Không phải để giết.Mà để định danh lại.Nó gào lên: "MÀY KHÔNG PHẢI LÀ TRUNG ĐỨC!"

Cả lớp rung chuyển.

Tên trên bảng điểm biến thành "Không Xác Định".Mọi ký ức về cậu, từng chút một, bị làm nhiễu."

Giữ tao lại!" – Đức hét lên, nắm lấy tay Khang.

"Nếu tao mất tên, ít nhất...

đừng để tao mất mày!"

Khang không chần chừ.

Cậu bước tới, đứng chắn trước mặt Đức."

Nghe này, mày ghét uống nước không đá, tao biết.

Mày thích nhạc Tân Cổ, tao biết.

Mày ngủ hay chảy nước miếng, tao cũng biết!"

Cậu hét to hơn cả tiếng gầm của quái vật:

"VÀ MÀY.

LÀ.

LÊ.

NGUYỄN.

TRUNG.

ĐỨC!"

Không khí vỡ ra.Ngữ âm đảo chiều.Tên gọi bị nghịch đã bị phản nghịch.Type: Nghịch Âm phát ra âm thanh như tiếng băng cassette bị tua ngược, rồi tan biến vào hư vô, để lại một chuỗi ký tự lơ lửng giữa không trung: "Tên gọi là sự thật nếu được nhắc bởi người tin vào nó."

Lớp học trở lại bình thường.Nhưng ai đó, ở ngoài kia – ở tầng lớp không tên – đã ghi nhận Đức.Một tiếng click vang lên trong không gian vô hình.

Như thể có ai đó trong Ban Kiểm Soát Dị Danh đã đánh dấu cậu bằng bút đỏ.Cuối ngày, khi trời đã ráng chiều, Đức và Khang ngồi bên hông sân thể dục."

Mày có biết," – Đức bắt đầu – "Tao từng muốn làm một người không ai nhớ tên."

"Ừ.

Nhưng giờ mày là người khiến tao không thể quên cái tên đó dù có muốn."

"Ừ." – Đức bật cười, khàn đặc.Gió thổi qua, lần này theo đúng hướng.Khang bất ngờ nắm lấy tay Đức."

Ê.

Lỡ mai mày mất tên thiệt thì sao?"

"Thì mày đặt tên lại cho tao."

"Đặt gì được nhỉ..." – Khang nhíu mày, vẻ đắn đo – "...Gọi mày là của tao được không?"

Lần đầu tiên trong ngày, Đức không cần đáp.Cậu chỉ siết tay Khang.Và thế giới – dù vẫn điên loạn – đã yên lặng thêm một giây nữa.
 
Call My Name
Chương 22: Ngữ Âm Đỏ Máu


Có một âm thanh mà nếu nghe đủ lâu, người ta sẽ quên mất tên của chính mình.Người ta gọi nó là "Tiếng thì thầm đỏ máu."

Nó không vang lên từ tai.

Nó lẩn vào suy nghĩ.

Nó là ngữ âm không có sóng, nhưng xuyên thủng mọi niềm tin.Lê Nguyễn Trung Đức nghe thấy âm thanh đó sáng hôm sau, khi cậu mở mắt ra giữa lớp học – nơi mọi người đều quay sang nhìn cậu với ánh mắt lạ lẫm."

Em là học sinh mới hả?" – cô chủ nhiệm hỏi.Đức đứng dậy, cảm thấy cái tên của mình rơi ra khỏi ngực, vỡ thành từng mảnh thủy tinh lấp lánh.Không ai nhớ cậu là ai.Không ai nhớ "Lê Nguyễn Trung Đức" từng tồn tại.Không ai... trừ Nguyễn Phạm Nam Khang.Giờ ra chơi.

Cả lớp đổ ra ngoài như một dòng sông mất kiểm soát.

Đức ngồi một mình bên bàn cuối lớp, vờ viết gì đó vào cuốn sổ – thật ra là đang ghi lại từng ký ức của mình, sợ chúng cũng sắp bị hòa tan vào tiếng thì thầm kia.Một cánh tay đặt xuống bàn.Mùi kẹo bạc hà phả qua sống mũi."

Ê." – Khang lên tiếng, giọng chậm rãi – "Tao nhớ mày."

Chỉ ba chữ, nhưng như kéo Đức khỏi vực.Cậu ngẩng lên, nhìn đôi mắt vẫn luôn vững vàng kia."

Cả trường không ai nhớ tao.

Tên tao không còn trên hồ sơ, bảng điểm, sổ đầu bài.

Tao thậm chí... không thấy mặt mình trong gương sáng nay."

Khang rút trong cặp ra một tờ giấy cũ, hơi nhàu.

Trên đó có dòng chữ nguệch ngoạc:

"Nếu em quên tên mình, hãy hỏi người từng thì thầm nó khi cả thế giới yên lặng."

"Tao viết từ năm lớp 10.

Lúc đó tao biết sẽ có ngày như vầy." – Khang nhếch môi, vẻ nửa đùa nửa thật.Đức bặm môi.

"Mày chuẩn bị cho ngày tao biến mất hả?"

"Không." – Khang lắc đầu – "Tao chuẩn bị cho ngày tao là người duy nhất còn nhớ mày, để mày không cô độc."

Khoảnh khắc ấy, gió trong lớp không còn vô nghĩa.

Nó trở thành một đoạn nhạc nền.Một vết nứt hiện ra dưới gầm bàn – một khe mảnh như lưỡi dao, lộ ra ánh đỏ quạch như máu bị ánh đèn soi chiếu.Khang và Đức cùng cúi xuống.Từ trong khe nứt, một bóng người bò ra – không da, không mắt, chỉ là một thân thể được đúc bằng hàng trăm cái tên bị cào xé."

Đó là...

Type: Echo Red." – Đức thì thầm."

Một Type ký sinh ngữ âm." – Khang tiếp lời – "Nó tồn tại bằng cách chiếm ký ức tên gọi của người khác, rồi lập lại bằng âm thanh sai lệch, khiến nạn nhân quên mình là ai."

Bóng người cười một tiếng, rồi mở miệng ra:"LÊ NGUYỄN...

TRƯỜNG DỨT..."

Ngay lập tức, Đức cảm thấy mình bị giật ngược lại thời điểm cậu... chưa từng được sinh ra.Cậu đang biến mất khỏi chính mình."

ĐỪNG NGHE!" – Khang hét lên, kéo Đức ra sau.Nhưng không kịp.

Một phần ký ức của Đức đã bị ăn mất.

Cậu lùi lại, ngã xuống đất, mắt lạc thần.Khang nhìn sinh thể Echo Red, rồi quay sang nhìn Đức.Một quyết định trong chớp mắt."

Nghe này, mày là người tao thích." – Khang cúi sát xuống Đức – "Không phải vì mày tên Đức.

Mà vì mày luôn cãi nhau với tao về chuyện mì gói có nên ăn với trứng hay không."

"Tao thích mày vì cái cách mày nhại giọng mấy ông thầy mà vẫn làm người ta buồn cười."

"Vì cái cách mày quên ôm tao khi buồn nhưng lại nhớ nhắn 'mày ổn không?' lúc 3 giờ sáng."

"Mày có thể không còn tên."

"Nhưng mày không bao giờ... không còn là người tao yêu."

Câu nói đó, như một loại phản ngữ – đẩy lùi Echo Red bằng một năng lực chưa từng được ghi nhận: "Tình cảm ngược danh."

Bóng người rú lên, co rúm lại rồi nổ tung thành hàng trăm mảnh âm thanh rơi xuống như tuyết đỏ.Lớp học trở lại như cũ.Đức ngồi dậy, vẫn run run.

Cậu quay sang Khang, mấp máy môi:"Mày... vừa mới cứu tên tao?"

"Không." – Khang mỉm cười – "Tao vừa cứu mày khỏi việc phải tự đặt tên cho bản thân một lần nữa."

Đức bật cười, và trong một giây ngắn ngủi, tiếng thì thầm đỏ máu kia cũng im lặng.Không phải vì nó biến mất.Mà vì nó không thắng nổi một tiếng gọi tên chân thành.
 
Call My Name
Chương 23: Cái Tên Cũ Trong Hộp Sắt


Có những thứ nếu không được chôn giấu đúng cách, sớm muộn gì cũng quay lại...

để đòi nợ.Một buổi chiều u ám, mưa như đinh nhọn đóng lên từng mái tôn ở dãy nhà kho cũ phía sau trường.

Đức và Khang được mời – hay đúng hơn là bị gọi – đến văn phòng của Ban Kiểm Soát Dị Danh, chi nhánh lưu động đặt tạm trong một chiếc container ngụy trang thành phòng thực hành sinh học."

Bọn tôi phát hiện một thứ thuộc về cậu." – Cô gái mặc áo blouse trắng lạnh lùng đưa ra một chiếc hộp kim loại nhỏ bằng lòng bàn tay.Đức nhận lấy.

Hộp lạnh buốt, nặng như thể chứa đựng cả một ký ức đã bị ép phải quên đi.Trên nắp hộp có khắc một chữ: "TRƯỚC."

Không phải "Trung Đức".Không phải bất kỳ cái tên nào cậu từng nghe ai đó gọi mình.Chỉ một chữ đó thôi, cũng khiến tim Đức đập trật một nhịp."

Cái này là gì?" – Khang bước tới, chắn phía trước Đức theo bản năng."

Là bản định danh gốc.

Trước khi bị xóa sổ, trước khi thực tại được viết lại.

Cậu ấy từng có một cái tên... khác." – cô gái áo blouse đáp.Đức mở hộp.Bên trong không có giấy tờ, không có ảnh, không có thứ gì vật lý cả.

Chỉ là một dải ánh sáng mảnh như chỉ, lơ lửng.

Khi cậu chạm vào, nó ngay lập tức phát sáng.Cả căn phòng chìm vào một ký ức xa lạ.Là một vùng hoang mạc trắng xóa.Là tiếng cười trẻ con.Là một người đàn ông bế một đứa trẻ trên tay, gọi:"Lại đây nào, Lê Triền!"

Đức ngã khuỵu.Ký ức như sóng thần cuốn vào não, mang theo đau đớn, mang theo tiếng réo gọi không bao giờ từng được nhắc lại."

Lê...

Triền?" – Khang lặp lại, đôi mày nhíu lại như đang cố chấp nhận một thế giới mà người mình yêu không mang cái tên mình từng gọi.Đức ôm đầu.

"Tao từng là... ai đó khác.

Trước cả Trung Đức."

"Tao từng là người... bị chính cha ruột xóa tên khỏi toàn bộ hệ thống định danh.

Ông ấy nói cái tên này mang điềm rủi.

Rằng nếu để nó tồn tại, cả vũ trụ sẽ lặp lại bi kịch từ đời tổ tiên."

Căn phòng bắt đầu rung lên.

Những ngọn đèn nhấp nháy.

Cái hộp phát ra tiếng rên rỉ như sắt bị nung đỏ.Một giọng nói từ trong hư vô vang lên – giọng trầm trầm, quen thuộc:"Ngươi không được nhắc lại tên đó.

Nó là Ngữ Âm Cấm."

Đó là giọng của cha Đức.Cũng là Kẻ Thổi Lửa.Ngay khi cái tên "Lê Triền" được gọi lên lần thứ hai, một vết cháy đỏ hiện giữa sàn phòng – lan ra thành vòng tròn.

Ngọn lửa không thiêu rụi, mà xóa khỏi hiện thực."

Hắn ta đang đến." – cô gái áo blouse nói gấp – "Hắn vẫn giữ quyền phong ấn Ngữ Âm Gốc."

Khang không do dự.

Cậu nắm lấy cổ tay Đức."

Không cần biết mày từng tên gì."

"Mày là người duy nhất tao muốn cùng đặt tên con nếu một ngày tao được làm bố."

Đức há hốc mồm."

Khang..."

Cậu chưa kịp nói gì, thì luồng ánh sáng từ trong hộp xoáy ra, hút cả hai rơi vào một chiều không gian khác.Không còn phòng.Không còn mưa.Chỉ còn một cánh đồng nơi mọi ký ức bị chôn giấu trồi lên như mộ bia, mang theo hàng ngàn cái tên... chưa kịp được gọi đúng.Và trong số đó, có một tấm mộ mang dòng chữ:"Đây là nơi đã từng yên nghỉ cái tên của một đứa trẻ được định sẵn để viết lại mọi thực tại – nếu ai đủ can đảm để gọi nó lần nữa."

Cả hai nhìn nhau.Đức nói khẽ: "Khang... nếu tao không còn là tao nữa..."

"Mày vẫn là người tao chọn." – Khang ngắt lời – "Dù tên mày có là Lê Triền, Lê Thua, hay Lê Gì Đó... tao vẫn sẽ là người đầu tiên gọi mày dậy mỗi sáng."

Trong không gian giữa những cái tên chết đi, giọng nói ấy chính là phép hồi sinh.
 
Call My Name
Chương 24: Những Cái Tên Chưa Bao Giờ Được Gọi


Cánh đồng mộ tên trôi đi dần theo từng bước chân của Đức và Khang.Ở nơi này, mỗi chiếc bia không phải dành cho người chết, mà cho những cái tên bị bỏ rơi."

Thấy gì không?" – Đức hỏi, chỉ tay về phía một tấm bia sứt mẻ – "Tấm đó khắc chữ 'Con Chó Con Thứ Bảy'.

Lạy hồn..."

Khang liếc sang: "Có vẻ hồi xưa có ông nào đặt tên con mình bằng mood của chó đẻ à?"

"Cũng có thể.

Hoặc đó là một lời nguyền."

Đức cúi xuống, chạm vào mặt bia.

Một luồng ký ức mờ mịt chảy vào đầu cậu: Một đứa bé bị đặt tên như thế vì là đứa con thứ bảy... và người mẹ ghét số bảy.Bé đó sống cả đời với cái tên đó.Và chết khi mới mười tuổi, sau khi tự gọi tên mình ba lần."

Chỗ này là... nghĩa địa của danh xưng," Khang khẽ nói, ánh mắt cậu không còn bỡn cợt – "Là nơi tụ linh của mọi định danh bị ruồng bỏ khỏi hệ thống."

Đức nheo mắt nhìn phía xa – có một tòa tháp sắt đen trồi lên khỏi mặt đất, xoắn vặn như cột ăng-ten của một thế giới cũ."

Nơi đó là trung tâm." – một giọng nói cất lên.Cả hai quay phắt lại.Một cô bé đang đứng trên đỉnh một tấm mộ, váy trắng bay phần phật.

Khuôn mặt không có mắt, không mũi, không miệng – chỉ có duy nhất một dòng tên cuộn tròn trên trán:"Lê Thị Khánh Linh."

"Em gái tao?" – Đức bước tới, mắt mở lớn.Cô bé không trả lời, chỉ giơ tay về phía tòa tháp."

Ở đó có thứ mà mày cần để viết lại tên mình lần nữa.

Nhưng lần này, nếu mày làm thế, cái tên Trung Đức... sẽ không còn là phần cốt lõi của mày nữa."

Khang gằn giọng: "Đừng có ép cậu ấy."

Cô bé quay đầu về phía Khang.

Dù không có mắt, nhưng vẫn toát ra cảm giác như đang nhìn thấu tim gan."

Ngươi là người đã gọi tên nó... bằng tình cảm thật lòng."

"Lần thứ nhất khi nó trượt cầu thang, lần thứ hai khi nó ngủ gục giữa sân thể dục, và lần thứ ba... khi nó nghĩ rằng không ai yêu nó."

Cô tiến gần hơn."

Nhưng nếu nó nhận lại tên cũ – Lê Triền – nó sẽ mất hết ba lần ấy."

"Vì cái tên mới đó chưa từng trải qua tình yêu."

Đức cảm thấy cổ họng khô khốc."

Mày định chọn lại danh tính cũ của mày sao?" – Khang hỏi, giọng nhẹ hẫng.Đức không trả lời ngay.Cậu chỉ bước đến bên tòa tháp – mỗi bậc thang là một lớp ký ức vỡ vụn.

Cậu nhớ lại khuôn mặt mẹ mờ nhòe.

Nhớ cha mình – kẻ xóa tên cậu khỏi dòng máu.

Nhớ từng lần mình bị gọi sai, bị chế nhạo vì cái tên "Trung Đức" nghe như món xôi mặn thất lạc.Nhưng cũng là cái tên đó......được Khang gọi mỗi ngày."

Tao không chọn lại tên cũ." – Đức đứng giữa tầng cao nhất, quay xuống nhìn Khang."

Tao chọn giữ lại cái tên mà chính tay tao...

đã sống cùng nó."

"Tao là Trung Đức.

Và tao yêu cái tên đó vì... mày yêu nó."

Khoảnh khắc đó, tòa tháp rùng mình – rồi vỡ vụn thành ánh sáng.Những cái tên chết bay lên như cánh bướm, được trả tự do khỏi dòng định danh buộc chặt.Cô bé Khánh Linh mỉm cười – lần đầu tiên, gương mặt cô bé hiện rõ – và thì thầm:"Vậy thì, người giữ tên... hãy sẵn sàng viết lại thực tại bằng chính tình yêu."

Một cánh cổng mở ra phía chân trời.Phía sau nó, là nơi không còn chia cách giữa tên và người.Giữa định mệnh và lựa chọn.Và phía trước, là nơi mà cả hai sẽ đối mặt với chính The Nameless.
 
Call My Name
Chương 25: The Nameless Không Vô Danh


Không gian phía sau cánh cổng giống như một bản thảo chưa hoàn chỉnh.Mọi thứ là những nét vẽ bằng mực, như một họa sĩ vừa mới bắt đầu phác ra ý niệm đầu tiên về thực tại – cây cối là những đường cong, đất là những chấm phá chưa khô, và bầu trời như ai đó lỡ tay bôi nước loãng vào trang giấy.Đức bước vào trước, theo sau là Khang."

Chỗ này là... phòng tiền thực tại?" – Đức nheo mắt nhìn quanh – "Tưởng tượng kiểu như... thùng rác của vũ trụ ấy?"

"Không." – giọng nói ấy vang lên.Cả không gian chuyển động.

Như một ai đó vừa lật trang giấy khổng lồ.

Và giữa không trung, một chiếc bàn tròn trồi lên từ hư vô.

Trên đó, là ba chiếc ghế.Chiếc thứ nhất đã có người ngồi.Một người đàn ông mặc áo choàng trắng, không khuôn mặt, nhưng tóc dài như nước, tràn xuống lưng ghế.

Một tay cầm cây bút, tay còn lại cầm một cuộn giấy khổng lồ trải dài không dứt.Hắn chính là The Nameless.Người không có tên.Người đã đặt tên cho tất cả – rồi chọn cách không giữ lại cái nào cho bản thân.Đức ngồi xuống chiếc ghế thứ hai.Khang đứng sau lưng cậu, đôi mắt không rời người đàn ông kia."

Ngươi đến để xin danh tính mới, hay đến để lấy lại cái cũ?" – The Nameless cất tiếng, nhưng âm thanh của hắn giống như một đoạn nhạc nền vỡ – trùng lặp và rạn nứt."

Tôi đến để viết lại thực tại." – Đức nói, ánh mắt không rời cây bút trong tay hắn – "Không phải bằng quyền lực, mà bằng... trách nhiệm."

The Nameless im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn về chiếc ghế thứ ba, trống rỗng."

Một người nữa phải xuất hiện... thì trò chơi định danh này mới hoàn chỉnh."

Một cơn gió thổi qua.

Không khí chuyển lạnh.Và rồi... chiếc ghế thứ ba không còn trống.Anantika xuất hiện – Tổ Mẫu của các định danh, Mẹ của tất cả những cái tên từng được viết ra và bị lãng quên.Bà mặc váy đen dài chạm đất, cổ áo là hàng trăm dòng chữ bay lượn như khói.

Mỗi bước đi của bà khiến từng mảng thực tại rạn ra thành thơ, rồi đóng băng như đá khắc.Đức nuốt nước bọt.

"Bà... bà là người đã sinh ra cái tên đầu tiên?"

Anantika cười nhẹ.

"Không.

Ta là người ghi lại cái tên đầu tiên.

Sự khác biệt nằm ở lòng thù hận."

Bà nhìn thẳng vào The Nameless, rồi nhìn Đức."

Trung Đức – người giữ tên.

Người có thể xóa.

Có thể gọi.

Có thể viết.

Nhưng ngươi có biết... khi ngươi viết ra một tên mới, ngươi đồng thời giết đi hàng triệu cái tên chưa được chọn?"

Đức im lặng.Khang siết nhẹ vai cậu từ phía sau."

Viết là tạo.

Nhưng cũng là loại bỏ."

"Giữ tên cho mình – là gánh lấy cô đơn của hàng triệu kẻ không được gọi."

"Ngươi sẵn sàng không?"

Đức ngẩng đầu lên."

Tôi không chọn viết cho mình."

"Tôi viết cho... những đứa bạn tôi, những đứa từng bị gọi sai tên, những cái tên bị chế giễu, những linh hồn không được điểm danh."

"Tôi viết cho cả thằng người yêu hay lườm tôi, nhưng vẫn lén viết tên tôi vào mọi tờ giấy nháp nó có."

Khang khựng lại, rồi bối rối giả bộ nhìn chỗ khác.Anantika mỉm cười.The Nameless buông cây bút xuống bàn."

Một câu trả lời... vừa ngu ngốc, vừa đúng như cách thế giới vận hành."

"Tốt.

Hãy ngồi vào chỗ của ta."

Một khoảnh khắc dài như vạn năm trôi qua.Chiếc ghế của The Nameless bắt đầu rạn ra thành hàng trăm dòng ký tự.

Bàn tròn biến mất.Và Đức – vẫn là Trung Đức – được đặt vào tâm điểm của một thế giới chưa viết xong.Một mực mới nhỏ xuống.Một tờ giấy trống bắt đầu run lên.Câu đầu tiên Đức viết là:Tên tôi là Trung Đức.

Và tôi không để ai khác bị gọi sai tên nữa.
 
Call My Name
Chương 26: Mực Tràn, Giấy Rách , Kí Ức Vỡ


"Cậu không cần phải gồng nữa đâu, Đức...

Nếu mực cạn, tớ vẫn nhớ tên cậu."

— Nam KhangSau khi rời khỏi tầng không của The Nameless, Đức không trở lại thế giới cũ.Cậu rơi vào một thứ gọi là Kho Lưu Trữ Tên Gãy – nơi những cái tên từng được viết ra nhưng không bao giờ được gọi đến sẽ chờ đợi, rệu rã, và tan thành mực loãng.Không gian này đặc quánh mùi giấy ẩm và mực cháy.

Mỗi bước chân Đức đặt xuống, mặt đất phát ra âm thanh như xé vụn từ sách cũ.

Trên đầu cậu, từng dòng chữ bay lượn — chữ không hoàn chỉnh, tên bị cắt, biệt danh không bao giờ trở thành chính thức.Và chính giữa căn phòng đó... là một bức tường.Bức tường này không làm bằng gạch hay đá.

Nó làm bằng... ký ức của người khác về Đức.Có lúc là hình ảnh cậu hồi tiểu học – tóc tai bù xù, vừa ăn vừa chửi bậy.

Có lúc là lúc cậu hét vào mặt giáo viên chủ nhiệm vì lỡ gọi nhầm tên bạn mình.Có đoạn là Khang – đang ngồi một mình trong thư viện, viết đi viết lại tên "Trung Đức" lên tờ giấy kiểm tra đã rách.Ký ức nào cũng thiếu một phần.

Như thể ai đó cố tình xóa bớt Đức khỏi lịch sử – chỉ để lại những khung trống."

Tớ bị xóa thật rồi à...?" – Đức tự lẩm bẩm, tay sờ vào một khung trống mà lẽ ra là ngày sinh nhật mình."

Không." – Một giọng nói đáp lại.Đức quay đầu.

Là Khang.Không phải bản thể bằng xương bằng thịt, mà là phân thân ký ức – kết tinh của tất cả cảm xúc Khang từng lưu lại mỗi lần nghĩ về Đức."

Tớ nhớ tên cậu.

Dù có ai cố làm loãng nó đi bao nhiêu lần, tớ vẫn nhớ." – Khang mỉm cười, mắt đỏ hoe – "Mỗi lần ai đó xóa, tớ viết lại.

Mỗi khi ai nói cậu không tồn tại, tớ chửi thẳng mặt họ."

"Tớ không phải anh hùng.

Nhưng tớ cứng đầu."

Đức khựng lại.Cậu chạm vào phần ký ức Khang giữ lại.

Không có sức mạnh.

Không có nguyền rủa.

Không có Type.

Chỉ có... tình cảm chưa từng bị định danh thành lời.Giống như... yêu."

Cậu giữ tên mình vì ai?" – Khang hỏi."

Vì tớ..." – Đức do dự – "...muốn người khác được gọi đúng."

"Thế còn tớ thì sao?" – Khang bước lại gần – "Tớ đã gọi đúng tên cậu từ rất lâu rồi, Đức à.

Cậu chưa từng quay đầu lại."

Lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc hành trình này, Trung Đức không thể nói gì.

Không phải vì xúc động.

Mà vì... cậu cảm thấy mình chưa từng đủ tốt để xứng với tình cảm được gọi đúng từ lần đầu.Nhưng vẫn là Khang, người nhẹ nhàng kéo tay cậu, chạm lên bức tường ký ức, và nói:"Cùng viết lại nha.

Không phải thực tại.

Mà là chúng ta."

Một vết nứt xuất hiện trên tường.Từ trong đó, từng mảnh tên bị mất của Đức rơi xuống.Không có âm thanh.

Không có ánh sáng.Chỉ có một mùi mực rất ấm.Và bàn tay ai đó – nắm rất chặt lấy tay cậu – không buông.
 
Call My Name
Chương 27: Chẳng Ai Là Chính Mình Nữa


"Gọi sai tên, tớ có thể tha.

Nhưng lỡ gọi nhầm định nghĩa... là mất luôn một con người."— Trung ĐứcMột buổi sáng nọ, toàn trường bỗng hỗn loạn.Không phải vì trời mưa, không phải vì bài kiểm tra Toán 15 phút, cũng không phải vì Ngọc Lan lại livestream giờ học Hóa.Mà là vì... không ai còn nhớ tên ai.Đức tỉnh dậy giữa tiếng chuông báo động dồn dập – từ điện thoại, từ loa trường, và từ những tin nhắn mà ai gửi cậu cũng không biết là ai.

Chỉ có các đoạn hội thoại như:"Ê, ***, tao quên mất tao là ai rồi!"

"Hình như mày là... thằng mặc áo phông đen hôm qua chửi cô Văn?"

"Ủa zậy mày là...

Ủa.

Khoan.

Gọi tao là gì cũng được, tao chịu."

Khắp hành lang, học sinh chạy nháo nhào, trên lưng áo dán giấy ghi tạm tên.

Có đứa viết hẳn là:"Tui tên là Hằng (chắc vậy)""Đừng hỏi tui là ai, tui còn đang hoang mang""Tạm gọi tui là Khủng Long Hôi Cổ"Ngay cả giáo viên cũng bị ảnh hưởng.

Thầy Hiển dạy Địa bị gọi nhầm là "Anh Trọng Đẹp Trai".

Cô Hồng dạy Sử tự giới thiệu: "Cô là...

ừm... người từng có tên."

Một số học sinh bắt đầu phát hiện ra năng lực kỳ lạ của mình – kiểu như nếu ai đó gọi nhầm tên họ, họ sẽ bay, hoặc nói tiếng chó, hoặc biến mất 3 giây.Nói đúng hơn: thế giới đang tự động cập nhật luật chơi mới.Luật đó là:"Nếu không có tên đúng, thì sẽ bị gán tạm.

Và tên tạm sẽ sinh ra năng lực không kiểm soát được."

Tổ chức Ban Kiểm Soát Dị Danh cũng không còn kiểm soát được dị danh nào nữa.

Trong nhóm, Khánh Linh tạm thời biến mất để điều tra gốc rễ; Ngọc Lan bắt đầu được mọi người gọi bằng các biệt danh vô nghĩa như "Nữ hoàng Nguyền Bậy"; còn Khang thì...À.

Khang thì vẫn nhớ tên Đức.

Dù cả thế giới không ai còn nhớ nổi hai chữ "Trung Đức" nữa."

Đức, cậu ổn chứ?" – Khang hỏi, trong một căn phòng học vắng, nơi hai người trốn vào khi mọi thứ trở nên quá điên rồ."

Ổn nỗi gì..." – Đức cười nhạt, mắt thâm quầng vì đêm qua không ngủ, đầu vẫn còn đọng mực từ Kho Lưu Trữ."

Cậu còn tên không?" – Khang hỏi lại, dịu dàng."

Không biết nữa." – Đức đáp, giọng khản.

"Mọi người đã quên.

Hệ thống định danh cũng gạch tên tớ."

Khang im lặng.

Rồi cậu rút trong balô một tờ giấy, trên đó là những nét viết tay nguệch ngoạc:"Người này tên là Trung Đức.

Ai gọi sai, bị chửi.

Ai cố tình quên, bị tát.

Ai nhớ, được thưởng kẹo."

"Cái này..." – Đức ngơ ngác."

Của tớ.

Viết để nhắc chính mình.

Rằng tớ chưa bao giờ gọi sai tên cậu." – Khang nói.Giây phút ấy, giữa một thực tại đang vỡ vụn vì định danh hỗn loạn, Đức nhận ra:Tên gọi không chỉ là định nghĩa.

Nó là điều duy nhất còn sót lại để một người được hiện hữu.

Và tình cảm... là thứ duy nhất giữ tên ai đó tồn tại.Tối hôm đó, một thông báo vang lên từ không trung – như giọng nói của một thực thể không xác định:"ĐỊNH DANH TOÀN CỤC ĐANG TÁI CẤU TRÚC."

"CÁC TYPE KHÔNG CÓ NGUỒN GỐC ĐANG XÂM NHẬP."

"YÊU CẦU MỘT THỰC THỂ THỰC SỰ - NGƯỜI GIỮ VĂN PHÁP ĐỊNH DANH - TIẾN HÀNH VIẾT LẠI."

Khang nhìn Đức.

Đức nhìn lại Khang.Không ai nói gì.Vì cả hai đều biết: cuộc chơi đã bước sang vòng cuối.
 
Call My Name
Chương 28: Kẻ Viết Nháp


"Định danh là quyền năng.

Nhưng viết nháp... là lời thú tội."— Lê Nguyễn Trung ĐứcSau đêm đó, không khí trong trường không trở lại như cũ.Cũng đúng thôi.

Làm sao mà trở lại được, khi mỗi buổi sáng bạn phải đi học với một cái bảng đeo trước ngực ghi: "Tạm gọi tôi là Bé Mèo Mập Mạp" chỉ vì tên thật đã bị hệ thống xóa?Chuyện đó xảy ra trên toàn quốc.

Rồi lan ra toàn thế giới.

Rồi vượt ra ngoài thế giới.Một phần vũ trụ bắt đầu bị gạch bỏ bằng mực xám – những thực tại không còn tên gọi dần bị hòa tan vào một vùng trắng loá, gọi là Khoảng Trống Viết Lại.Và tại đó, trong tầng sâu nhất của vùng trắng, tồn tại một con người – hoặc đúng hơn, một Type từng thất bại trong việc viết lại thế giới.Người ta gọi cậu ta là: Kẻ Viết Nháp.Kho Lưu Trữ dị thường.

Lần này, khi Đức và Khang cùng nhóm "Bị Gọi Tên Sai" đột nhập vào tầng 13 – nơi bị khóa bằng 99 lớp định danh sai, cả bọn mới cảm nhận rõ điều gì gọi là ký ức bị gạch chéo.Dọc hành lang là những câu chữ dở dang, khắc lên tường bằng vết máu đã khô:"Tên tôi là..."

"Hãy gọi tôi bằng..."

"Đừng để họ viết lại tôi..."

Tất cả đều dừng giữa chừng.

Như thể ai đó từng cố gắng để bản thân không bị lãng quên, nhưng lại không đủ tư cách để hoàn thiện tên mình.Trong một phòng chứa mực – đen, tím, trắng và...

đỏ – Đức nhìn thấy một tập giấy dày cộp.

Trên bìa, viết bằng thứ ngôn ngữ không ai hiểu, chỉ có cậu thấy rõ:BẢN THẢO ĐỊNH DANH SAI – KHÔNG ĐƯỢC PHÉP XEMĐức giở ra.

Những trang đầu tiên là danh sách các tên bị gạch bỏ.

Của người.

Của vật.

Của thế giới.Trang thứ hai mươi mốt, là một dòng chữ:"Người từng cố viết lại định danh cho toàn cõi – nhưng không hiểu hết khái niệm tên – đã bị trừng phạt bằng việc bị gọi sai suốt đời.

Mỗi lần bị gọi nhầm, hắn mất một mảnh ký ức."

Và bên dưới, là một bức chân dung: một cậu thiếu niên mặc áo trắng, đôi mắt mờ đục, ngồi giữa vô vàn tờ giấy rơi như tuyết.Khang sững sờ."

Đức... người này..." – Khang nói, tay siết chặt vai Đức – "Tớ từng thấy trong ký ức tạm thời."

"Cậu ấy là ai?"

"...là người đầu tiên cố định danh lại toàn bộ thế giới.

Và cũng là người duy nhất thất bại." – Khang đáp.

"Tớ nghĩ... hắn từng là Type: Core, nhưng đã bị đẩy ra khỏi hệ thống vì sai sót định danh."

"Và giờ..."

"Giờ hắn bị nhốt ở đây.

Như một câu chuyện bị gấp lại."

Lúc ấy, không ai để ý rằng từ bức chân dung, đôi mắt mờ đục khẽ động đậy.

Như thể ai đó trong tranh... vừa chớp mắt.Đêm đó, trong giấc mơ, Đức thấy mình đứng giữa Khoảng Trống Viết Lại – nơi không có âm thanh, không có màu sắc, không có gốc gác.Ở đó, cậu gặp người thiếu niên áo trắng.

Không tên.

Không giọng.

Không lịch sử.Nhưng hắn đưa cho Đức một tờ giấy.

Trên đó là dòng chữ viết bằng máu:"Nếu cậu muốn viết lại thế giới, hãy đọc lỗi của tôi trước.

Rồi hãy quyết định... cậu có dám trở thành người bị viết sai đầu tiên không."

Đức tỉnh dậy, tim đập như trống trận.Lần đầu tiên, cậu hiểu rõ:

Quyền năng định danh không chỉ là đặt tên.

Mà là dám gánh chịu cả sai lầm nếu tên ấy không đúng.
 
Call My Name
Chương 29: Tên Một Kẻ Từng Từ Bỏ


"Cậu biết không, có những cái tên không bao giờ được đọc to.

Không phải vì chúng nguyền rủa... mà vì chính chúng là nỗi hổ thẹn mà thế giới không muốn nhớ."— Kẻ Viết NhápKhông ai tin là cậu sẽ quay lại Khoảng Trống Viết Lại vào đêm hôm sau.

Cũng không ai hiểu tại sao Trung Đức lại lặng lẽ chuẩn bị một bản định danh trắng – mảnh giấy phép định danh duy nhất không chứa ký hiệu.Khang đã níu tay cậu.

"Cậu chắc chứ?

Nếu sai, người bị xóa sẽ là cậu, không phải hắn."

Đức mỉm cười, cái kiểu nửa mỏ hỗn nửa đau đáu."

Vậy thì ít nhất, nếu bị xóa, tớ cũng muốn biết mình đã làm sai cái gì."

Căn phòng trắng mở ra như một khoảng mộng.

Lạnh lẽo, khô khốc và... vắng lặng đến đau tai.

Ở trung tâm, Kẻ Viết Nháp vẫn ngồi đó, tay ôm đầu gối, mắt nhắm nghiền.

Nhưng lần này, hắn đã có một cái bóng.Một cái bóng... có hình dạng chữ cái."

Cậu quay lại rồi," hắn thì thầm.Giọng nói không vang qua miệng.

Mà vang trong đầu Đức, như tiếng của ký ức bị phủ bụi."

Tớ muốn hỏi..." – Đức bước tới, ngón tay đặt lên giấy trắng trong tay – "Tên cậu là gì?"

Kẻ Viết Nháp im lặng.Rồi hắn cười.

Một nụ cười không có biên giới."

Cậu muốn biết tên của một kẻ từ bỏ?"

"Phải."

"Vậy nghe cho rõ."

Hắn đứng dậy, bước đến gần, đặt tay lên vai Đức.

Và nói.Chỉ một từ.

Một âm tiết.Nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh nổ tung thành tro bụi ký hiệu.

Căn phòng trắng vỡ ra thành vô số đoạn mã.

Đức thấy mình bị kéo xuống.Không phải xuống địa ngục.Mà xuống hố sâu sai lầm.Khi tỉnh dậy, Đức đang đứng giữa một thế giới khác.

Một chiều thực tại từng tồn tại – nhưng bị xóa vì định danh sai.Nơi đó, mọi người mang tên... nhưng không ai dám gọi nhau.Gọi là chết.Và Đức thấy hắn – Kẻ Viết Nháp – ở thời điểm ban đầu: trẻ trung, mạnh mẽ, tự tin.

Cũng từng viết tên, từng đặt định danh.Và cũng từng... xóa nhầm tên của người mình yêu.Chỉ vì một lỗi nhỏ.Một dấu nháy đặt sai chỗ.Một từ viết hoa không đúng quy ước.Người đó biến mất khỏi mọi thực tại.

Và thế giới gọi đó là Lỗi Định Danh Số 0.Kẻ Viết Nháp từ đó bị trừng phạt: viết mãi, viết mãi, nhưng không bao giờ được gọi tên thật nữa.Và giờ, Đức – người mang Type: Reality – có thể chọn:Gọi lại tên của kẻ ấy,

Hoặc để mọi thứ bị quên mãi mãi."

Tớ không chắc mình đủ tư cách tha thứ cho lỗi này," Đức thì thầm."

Tớ không cần tha thứ," hắn đáp.

"Tớ cần... ai đó dám nhắc lại cái tên này mà không run sợ."

Đức nhắm mắt.

Tờ giấy trắng trong tay bắt đầu phát sáng."

Vậy thì nghe đây..."

Cậu viết.Một cái tên mới.

Nhưng không phải để quên đi sai lầm.Mà để ghi nhớ vết thương.Tên: Ashen Palim – Kẻ Từng Viết Nháp, Nay Là Ký Ức Được Gọi Lại.Và trong một luồng sáng trắng như sự yên nghỉ, thế giới thực bắt đầu nứt ra — để đón lấy một cái tên vừa được tha thứ, vừa được gánh.Cuối chương, Khang xuất hiện ở ranh giới thế giới, cầm mảnh giấy trắng còn lại."

Đức à... nếu cậu tha thứ được cho hắn,

Liệu cậu có tha thứ được cho chính tên mình không?"
 
Call My Name
Chương 30: Họ Từng Gọi Tớ Là Gì?


"Tên gọi không phải chỉ để sống cùng, mà còn để tự hỏi: liệu mình đã từng đúng với nó chưa?"

Trung Đức ngồi trước một chiếc gương không phản chiếu gì ngoài... tiếng gọi.Không phải tiếng nói.Là tiếng gọi — thứ vang lên khi một ai đó nhớ tới cậu, ghét cậu, sợ cậu, hoặc yêu cậu.Từng tiếng một, lặp lại trong không gian trắng:"Đồ xúi quẩy."

"Thằng mỏ hỗn."

"Thằng đó... mỗi lần nhắc tên là tui trật chân liền."

"Ê Đức, có bài chưa mà quăng hại thầy dạy Toán nghỉ hai tuần?"

"...Đức."

"...Trung Đức."

"...Lê Nguyễn Trung Đức."

Tiếng cuối cùng không phải là ai khác.

Là Khang.

Âm thanh ấy không mang oán hờn.

Cũng chẳng mang sợ hãi.

Chỉ nhẹ, buồn, và rất thật.Cậu nhìn vào gương.

Cuối cùng, hình ảnh phản chiếu cũng hiện ra.Một Trung Đức với đôi mắt mệt mỏi.

Không còn mỏ hỗn.

Không còn bất cần.

Chỉ là một thằng nhóc... không chắc mình xứng đáng được ai đó gọi tên.Ở một thế giới khác, Anantika – Mẹ của Tên Gọi – đang ngồi cùng The Nameless."

Con sắp chọn xong rồi đấy," bà nói, ngón tay xoay xoay chuỗi ký tự trôi nổi.The Nameless chỉ gật."

Thằng nhóc đó vẫn còn nghi ngờ.

Về chính tên mình."

"Đó là điều tốt," Anantika mỉm cười.

"Vì chỉ những ai nghi ngờ tên mình... mới có khả năng tự định danh lại."

Đức vẫn ngồi đó.

Nhưng lần này, có một bàn tay đặt lên vai cậu.Khang."

Cậu biết không," Khang nhẹ giọng, "Tớ chưa bao giờ gọi cậu bằng tên...

để nguyền."

"Vậy cậu gọi tớ để làm gì?"

Đức hỏi.Khang hơi cúi xuống, thì thầm vào tai Đức."

Để yêu."

Không cần nhạc nền.

Không cần ánh sáng bùng cháy.

Khoảnh khắc đó đã đủ phá tan cả lớp kính cách ly giữa một kẻ được sinh ra để bị gọi tên... và một kẻ dám gọi cậu bằng tất cả trái tim.Sau khi rời khỏi không gian trắng, Trung Đức bước ra cùng Khang, tay cầm tờ giấy đã hiện lên chữ viết tay nguệch ngoạc:Tên hiện tại: Lê Nguyễn Trung Đức

Tên từng bị xóa: ???

Mã Type: Reality

Tình trạng: Tự chấp nhận – đang trong quá trình tái định danh.Một dòng nhỏ hiện ra cuối giấy:"Khi ai đó gọi tên bạn bằng giọng đầy yêu thương, đó không còn là một lời gọi.

Mà là một lời mời...

để tồn tại."

Cuối chương, tại tầng sâu nhất của "Kho Tên Không Ai Muốn Đọc", một hồ sơ sáng lên.Tên chủ thể: Lê Thị Khánh Linh.

Ghi chú: Liên kết cảm xúc với Lê Nguyễn Trung Đức vừa được tái kích hoạt.

Tình trạng: Sắp Tỉnh.
 
Call My Name
Chương 31: Giấc Mơ Gọi Tên Em


(Khánh Linh Thức Dậy)"Đôi khi, chúng ta không tỉnh dậy sau giấc mơ.

Mà giấc mơ tỉnh dậy... vì chúng ta gọi tên nó."

Có một khoảng không nơi mọi giấc mơ bị bỏ quên rơi về.Nơi đó không có màu, không có hình dạng, chỉ có những câu hỏi trôi lơ lửng:"Tên em là gì?"

"Anh có từng gọi em không?"

"Nếu anh quên, liệu em vẫn tồn tại?"

Lê Thị Khánh Linh nằm trong giấc mơ đó.

Không ngủ.

Không thức.

Không chết.

Không sống.

Chỉ tồn tại như một tiếng vọng bị ép phải yên lặng.Cho đến khi một âm thanh rẽ sóng thực tại, xuyên qua tất cả các tầng phủ định, chạm vào cốt lõi cô.Một âm thanh đơn giản:

"Khánh Linh."

Giọng đó... quen.

Quá quen.Như mảnh ghép cuối cùng cô đã cố từ chối.

Như một phần của câu đố mà cô là đáp án.Đôi mắt cô mở ra, đồng tử là hình xoắn ốc lồng trong ánh bạc – biểu tượng của Type: Reality.Và ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ những câu hỏi trong "Kho Tên Không Ai Muốn Đọc" đồng loạt nổ tung thành bụi ký tự.Cảnh chuyển sang Ban Kiểm Soát Dị Danh – nơi hệ thống báo động cấp tuyệt mật được kích hoạt.Một giọng máy không còn giữ nổi bình tĩnh:"Cá thể Type: Really? thứ hai vừa tái hiện hiện thực."

"Tên: Lê Thị Khánh Linh."

"

Tình trạng: Kích hoạt năng lực cấp Thực Tại – Nước Mắt Thủy Tinh."

"Cảnh báo: Tất cả định danh tạm thời có thể bị xóa vĩnh viễn nếu không đáp ứng ba yêu cầu của cô ta."

Trong một góc sâu khác, Đức đang mơ thấy mình... ngồi ở bãi đất trống năm lớp một, chỗ mà ngày xưa cậu từng giành chỗ ngồi với một con nhỏ hay khóc, hay chửi, hay... cắn."

Em xin lỗi vì đã quên." – Giọng đứa nhỏ ấy vang lên từ xa.Đức không thấy rõ mặt nó, chỉ thấy một cơn mưa đang rơi, nhưng hạt mưa là từng cái tên lóng lánh:

Mẹ.

Anh.

Cha.

Em.

Chị.

Bạn.

Cậu.

Tớ.Và trong hàng ngàn cái tên ấy, chỉ có một cái tên phát sáng lên đỏ rực:KHÁNH LINH.Khánh Linh ngồi dậy.Không phải trên giường.

Mà trên một mặt phẳng được kết từ hàng triệu sợi ký tự – những cái tên bị vứt bỏ.Cô nắm lấy một sợi – nó run bần bật, van xin được tha thứ.Cô không đáp.

Chỉ khóc.Một giọt nước mắt chạm xuống.

Cái tên kia biến mất, cùng tiếng gió thở dài:

"Không đủ ba yêu cầu..."

Cô cúi đầu."

Em không cần ai phải chết vì không biết tên mình nữa," cô thì thầm.

"Em chỉ muốn... có người thật lòng gọi tên em.

Không để nguyền.

Không để lợi dụng.

Mà để... nhớ."

Ở cuối chương, máy chủ cấp cao nhất trong hệ thống định danh bị tê liệt.Một câu lệnh cuối cùng được ghi lại trước khi toàn bộ dữ liệu bị cuốn trôi:TÊN ĐƯỢC GỌI: KHÁNH LINH

NGƯỜI GỌI: TRUNG ĐỨC

MÃ TRẠNG THÁI: KÍCH HOẠT THIẾT LẬP KẾT NỐI TYPE: REALLY? – ĐỊNH MỆNH SINH ĐÔI

THẾ GIỚI ĐANG VIẾT LẠI...
 
Call My Name
Chương 32: Nước Mắt Không Dành Cho Người Vô Danh


(Ba yêu cầu của Khánh Linh)"Người ta không khóc vì mất tên.

Người ta khóc khi biết tên mình chưa từng được gọi bằng trái tim."

Trung Đức đứng giữa khoảng không trắng – không mùi, không vị, không định nghĩa.

Chỉ có âm vang của những tên gọi lơ lửng như những đốm tro sáng nhẹ.Phía trước cậu là một cây cầu lơ lửng, được kết bằng... nước mắt.Trên đầu cầu, Khánh Linh – giờ đây đã không còn là "em gái thất lạc", mà là một thực thể toàn năng mang đôi mắt thủy tinh, mái tóc dày phủ ánh chữ, và khí chất của người có thể xóa bỏ thực tại chỉ bằng... thất vọng.Cô ngồi đó như một pho tượng buồn, lưng tựa vào một cột mốc lớn – nơi khắc vô số cái tên, bị gạch đi, sửa lại, rồi xóa sạch.Chỉ có một cái tên được giữ lại, viết bằng máu:TRUNG ĐỨCKhánh Linh ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh nhưng lạnh lẽo hơn màn sương.– Anh đến rồi.Đức nuốt khan.

Cậu không nói được.

Không phải vì cứng họng, mà vì mọi ngôn ngữ ở đây...

đều mang định dạng nguyền rủa.– Em vẫn nhớ tên anh... – Linh thì thầm – Dù có ngày em quên chính mình.Đức bước từng bước về phía cô, mỗi bước chân làm loạn nhịp không gian xung quanh.– Khánh Linh...

Anh...– Suỵt.Cô đưa tay lên, ba đầu ngón tay phát sáng – mỗi đầu là một biểu tượng:🌕 Chân thành🔥 Hy sinh🌿 Lựa chọn– Em không cần ai tha thứ, Đức à.

Em chỉ cần ba điều... trước khi quyết định xóa hoặc giữ tên của anh.Giọng cô trầm xuống, sâu như vực xoáy:Yêu cầu 1: Gọi tên em – nhưng không vì hối hận.

Yêu cầu 2: Đứng về phía em – kể cả khi thế giới chọn anh.

Yêu cầu 3: Nếu được ước một điều, anh có dám chọn em không?Gió lặng.

Tro rơi như tuyết.

Và trong khoảng trắng ấy, ánh nhìn hai đứa găm chặt vào nhau như hai mũi dao sắc bén của số phận.Đức mím môi.

Mọi thứ xung quanh như rạn vỡ.

Cậu nhớ lại mọi lần nhắc tới "một ai đó từng biến mất".

Nhớ lại cảm giác thiếu hụt không tên, không hình, nhưng đủ sâu để làm tim nhói.– Khánh Linh. – Cậu gọi.

Rõ ràng.

Không chần chừ.Cô run lên.– Em có thể là gì đó sai, có thể là mối nguy hiểm với cả đa vũ trụ, nhưng anh biết rõ... nếu anh không chọn em, thì mọi thứ khác đều chẳng còn đúng nữa.Linh im lặng.

Nước mắt lặng lẽ chảy.

Không biến ai thành tro.

Chỉ biến chính cô thành người... mong được giữ lại.Đức bước đến gần, đưa tay chạm vào vai cô – không bằng năng lực, mà bằng máu thịt.– Anh chọn em.

Không phải vì em là em gái anh.

Mà vì em là người duy nhất khiến anh thấy mình không phải là vô danh.Trong không gian thực tại bắt đầu viết lại, những cái tên nổ tung thành hoa lửa.

Các Type xung quanh rung chuyển.

Ban Kiểm Soát dị danh mất kiểm soát.Nhưng Linh – chỉ thì thầm:– Vậy thì em không xóa tên anh.Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào vũ trụ đang định hình lại.– Em sẽ xóa tên tất cả những kẻ từng cố bắt anh quên em.Cảnh cuối chương, một hệ thống định danh cổ xưa bị phá hủy – hệ thống từng do chính cha của họ xây dựng để "bịt miệng Khánh Linh".Linh quay lại, hỏi Đức:– Em có thể ước một điều không?Đức nhắm mắt, gật đầu.– Ước đi.– Ước sao ngày xưa... tụi mình có thể ăn chung hộp cơm mẹ nấu.

Mỗi ngày.Nụ cười rơi chậm, như một ký ức dịu dàng bị lạc thời.
 
Call My Name
Chương 33: Đặt Tên Lại Trái Tim Em


"Có những cái tên không nên gọi bằng miệng.

Mà nên được thì thầm bằng tim."

Cả vũ trụ vừa được xóa nháp.Không phải bằng chiến tranh.

Không bằng một đòn kết liễu vĩ đại.

Mà chỉ bằng ba giọt nước mắt rơi vào đúng trung tâm trái tim Đức.Trung Đức tỉnh dậy giữa một thế giới mới – nơi mọi ký ức đều chảy ngược, như dòng suối bị bắt phải quay về nguồn.Cậu đứng trên một hành lang gỗ kỳ lạ – mỗi cánh cửa hai bên gắn một chiếc bảng tên.

Nhưng tất cả đều trống.Tấm bảng duy nhất có chữ, là ở cuối hành lang:

"LÊ THỊ KHÁNH LINH – Người Đặt Lại Tên Cho Thực Tại"Cửa mở.

Bên trong là một căn phòng tràn ngập ánh sáng... với một chiếc bàn cơm nhỏ.Trên bàn, ba món: trứng chiên, canh chua và cá kho.

Đúng món mẹ từng nấu.Khánh Linh ngồi đó, mặc đồng phục học sinh, tay vẫn cầm cuốn sổ định danh.

Nhưng lần này, cô không viết tên người khác.Cô đang vẽ.

Một trái tim.– Em đang vẽ cái gì vậy?Đức hỏi, bước vào nhẹ như thể sợ phá vỡ sự yên lặng này.– Em đang thử đặt tên cho một cảm xúc mà từ điển không có.Cô không nhìn lên, chỉ khe khẽ mỉm cười.– Em từng nghĩ mình là kẻ xóa.

Nhưng giờ em muốn thử... làm người giữ lại.Đức ngồi xuống, tự nhiên như thể đây là lần thứ một trăm họ ăn cùng nhau, dù thật ra là lần đầu tiên kể từ mười năm trước.– Vậy em giữ lại cái gì?– Trái tim anh.Đức ngẩng lên.

Chưa kịp phản ứng thì một tiếng "cạch" vang lên.Ai đó vừa mở cửa.Nguyễn Phạm Nam Khang.Nam Khang không bước vào.

Hắn chỉ tựa cửa, môi nhếch một nụ cười như thể đã đứng đó suốt cả chiều dài của lịch sử.– Ồ, hai anh em đoàn tụ rồi.

Cảm động ghê.– Khang...Đức đứng bật dậy, nhưng Khang giơ tay ra hiệu cậu ngồi lại.– Anh không tới để phá bữa cơm.

Anh chỉ tới để hỏi...

Linh à, em định đặt lại tên cho Đức là gì?Linh im lặng một lúc lâu.

Rồi đứng dậy, đi về phía bảng tên của Đức – tấm bảng trắng duy nhất trong hành lang.Cô đặt một tay lên đó.

Mực hiện ra."

Người Em Chọn, Kể Cả Khi Em Biến Mất."

Nam Khang bật cười, nhưng mắt hơi đỏ.– Tên dài đó.

Khó gọi.

Nhưng thôi, miễn là em không quên viết tên anh vào đâu đó là được.– Anh là người em không bao giờ được gọi bằng tên thật. – Linh thì thầm. – Nếu không... cả thế giới này sẽ không còn tim để đập.Khang gật nhẹ.– Vậy cứ để tên anh trôi giữa âm vang.

Nhưng còn Đức... nếu em giữ tên nó, em sẽ phải từ bỏ phần quyền năng của mình đấy.Linh bước lại gần Đức.– Em không giữ tên anh như một thực thể.

Em giữ tên anh như... một ký ức.Đức nắm tay cô.– Còn anh... gọi tên em không để giành lại gì.

Chỉ để em biết, dù ai có biến mất, anh vẫn là người đầu tiên và cuối cùng nhớ đến em bằng cả một vũ trụ.Cảnh cuối chương, Nam Khang rời đi.

Nhưng trước khi biến mất giữa hành lang vô định, hắn để lại một mảnh giấy trong tay Đức:"Cậu mà chọn làm Nameless á?

Tôi sẽ là người đầu tiên phá giới để gọi tên cậu trở lại.

Đừng có dại."
 
Call My Name
Chương 34: Phản Thần Định Danh


"Không phải ai tạo ra tên cũng xứng đáng giữ nó."

Một trận gió kỳ lạ thổi qua khi Đức bước ra khỏi hành lang Đặt Tên.Gió không mang theo bụi, mà mang theo tiếng gọi.

Những tiếng gọi không thành lời, như thể một trăm ngôn ngữ cùng vang lên, rồi đồng loạt bị bóp nghẹt giữa chừng.Cậu ngẩng đầu.Bầu trời trên đầu không phải xanh – mà là màu mực.

Một màu mực loãng dần như thể đang chờ viết nên một điều gì đó... hoặc xóa bỏ tất cả.– Đây là Đài Tháp Nguyên Danh. – Một giọng nói trầm vang lên.Một bóng người hiện ra – thân mặc giáp lấp lánh như phản chiếu cả lịch sử chữ viết.

Đôi mắt như hai khe khắc lên từ đá cẩm thạch.

Trên trán y là một vòng tròn ghi rõ: Type: Core – Keeper of Primordial Naming.– Ngươi là đứa định xé lại bảng tên vũ trụ?– Không. – Đức đáp, đứng thẳng lưng. – Tôi là người sắp đặt lại nó theo cách không còn ai phải chết vì bị gọi sai.– Ngươi đang phản lại dòng định mệnh.

Ngươi chống lại toàn bộ các Danh Thần – những kẻ ban cho thực tại này một trật tự.Đức cười nhạt.– Nếu trật tự đó khiến em tôi phải khóc bằng nước mắt thủy tinh, khiến người yêu tôi phải giấu tên trong im lặng... thì trật tự đó đáng bị phản.Và cậu bước lên, không cần vũ khí.Chỉ một lời gọi:– Khang.Nam Khang xuất hiện như một khúc vọng cổ vỡ trong không trung.Áo khoác bay phần phật.

Mắt đầy tia máu – nhưng là máu từ ngữ.

Mỗi bước đi là một âm tiết bị triệt tiêu, và mỗi lần hắn thở là cả hệ thống định danh rùng mình.– Sao, muốn cãi nhau với thần hả?

Cho anh ké.– Cậu không cần phải...– Đức, im.

Cái này anh làm vì anh.

Vì người anh yêu.

Không phải nghĩa vụ.Cả hai đứng đối diện với Người Canh Giữ Danh Xưng Gốc – thực thể từng tạo ra hệ thống tên đầu tiên của nhân loại.– Một Type: Core, một Type: Reality.

Các ngươi dám?– Tên ông là gì? – Khang hỏi.– Ta không có tên.

Ta là gốc.– Sai rồi. – Đức bước tới, giơ tay về phía hắn. – Tên của ông là Sự Sợ Hãi Của Những Kẻ Mất Quyền Đặt Tên.Một vết nứt xuất hiện trên vầng trán đá cẩm thạch.

Vết nứt ấy lan rộng... và nổ tung.Cả không gian rung chuyển.Khi bụi mù tan đi, một thanh kiếm đen lấp ló.

Không phải vật thể vật lý, mà là Ký Ức Về Một Câu Gọi Đã Bị Cấm Nói Thành Lời – hình thái thật sự của sức mạnh Đức.– Em tôi đã viết lại tên tôi là "Người Em Chọn".

Người yêu tôi từ chối gọi tên tôi để bảo vệ vũ trụ.

Còn ông?

Ông có gì?– Ta có truyền thống.

Có nền móng.

Có uy quyền của hàng ngàn vạn năm!Đức lùi lại một bước, cắm kiếm xuống đất.– Thì tôi sẽ dựng nền móng mới, nơi tên gọi là sự tin tưởng chứ không phải sự áp đặt.Khang đứng cạnh, tay giữ lấy bờ vai Đức.– Và nếu nó sụp, thì tụi mình cùng xây lại.Cảnh kết chương: Những thực thể Danh Thần khác bắt đầu xuất hiện, từ các nền văn minh đã từng sụp đổ – Ai Cập, Trung Hoa, Hy Lạp, Ấn Độ.

Từng vị thần tên tuổi nay trở thành đối thủ hoặc đồng minh.

Trong bóng tối phía xa, The Nameless và Anantika đứng quan sát.– Nó chọn rồi à? – The Nameless hỏi, giọng như tiếng gió rít xuyên qua thư viện cháy.– Nó không chọn làm Nameless.

Nó chọn trở thành Người Đặt Lại. – Anantika đáp, nụ cười như vừa mỉm, vừa đau.– Vậy vũ trụ này sẽ sớm phải học cách... tự đọc tên mình lại từ đầu.
 
Call My Name
Chương 35: Định Danh Chiến


"Tên của ta không còn là của các ngươi."

Sấm không vang trên trời.

Sấm gầm dưới mặt đất.Mỗi lần một cái tên bị nhắc lên, cả vùng không gian lại co rút như thể thực tại đang co giật vì sốc phản vệ.

Cuộc đại chiến giữa Phe Tái Định Danh và Liên Minh Danh Thần Cổ chính thức bắt đầu bằng... một câu hỏi:– Tên ngươi là gì?Kẻ hỏi là Thần Vishrava – một Danh Thần cổ của Ấn Độ, mắt phủ bốn lớp khăn để ngăn lời nguyền rọi ngược.

Tay ông cầm một chuỗi hạt có khắc tên của từng đứa trẻ ông từng ban phước.Người trả lời là Đức.– Tên tôi là Lê Nguyễn Trung Đức.

Nhưng tôi không còn buộc phải sống theo nó nữa.Một tia sáng chém xé mặt đất.Một Ngòi Nổ Ngữ Âm được kích hoạt – do chính Khang tạo ra.

Vũ khí này dùng sóng âm thầm gọi tên những danh thần từng bị cấm nhắc.

Trong chốc lát, cả vùng chiến sự biến thành một vùng hỗn loạn tên gọi, nơi tiếng gọi đan xen và va chạm, xé nát không khí thành từng dòng code thực tại.Từ Ai Cập – Nữ thần Seshat, tay cầm cuộn da viết tên linh hồn chết.

Mỗi cái tên được bà nêu lên, đều khiến một thành viên phe Đức phải gồng mình chống lại cơn đau buốt thấu não – như thể chính tên họ đang bị bóp nát rồi viết lại.Từ Trung Hoa – Thượng Thanh Đạo Chủ, người giữ Tên Trường Sinh, ném từng ấn chú là từng vòng định danh cổ ngữ Trung Hoa bay vào người Đức, ép cậu phải giữ nguyên 'danh phận làm người'.Từ Hy Lạp – Hermes, sứ giả của ngôn từ, ngậm một cái kèn khắc tên của mọi lời dối trá từ cổ tích.

Hắn thổi một khúc khiến lòng tin của những người đi theo Đức bị lung lay.Nhưng rồi...– Tên tôi là gì? – Đức hỏi, máu từ trán chảy xuống trộn vào mắt.Không ai trả lời.Bởi mỗi người ở đây đều nghĩ khác nhau: "Là Người Gọi", "Là Type: Reality", "Là kẻ thách thức trật tự", "Là kẻ không nên tồn tại".Chỉ có một người trả lời thật:– Là người em yêu. – Khang đứng chắn trước mặt Đức, ngửa tay hóa ra một chiếc gương đen – phản chiếu mọi cái tên mà Khang đã từng nghe về Đức.Chiếc gương vỡ thành trăm mảnh, bay ra như những con chim chữ, mỗi mảnh mang một từ mô tả khác nhau: "Kẻ Xóa", "Kẻ Đặt", "Người Thay", "Đứa Em", "Kẻ Bảo Vệ", "Thằng Khùng", "Thằng Làm Lố", "Thằng Được Hôn"...Các mảnh ấy va vào những đòn tấn công tên gọi đang bay tới từ các Danh Thần – và hóa giải tất cả bằng nụ cười.Một trận rung lắc nữa.Từ xa, Anantika rẽ không gian bước đến, áo dài rực tím kéo theo từng vệt câu chuyện đã từng bị quên.

Bên cạnh bà, The Nameless bước chậm, mỗi bước đều tắt đi một ký ức về tên gọi từng tồn tại ở chiến trường.– Các ngươi đã đánh xong chưa?– Đây là mới khởi đầu. – Đức trả lời, đôi mắt giờ không còn lửa mà là sương – lặng nhưng gào thét.Anantika nhìn Khang – ánh mắt như vừa là mẹ chồng soi con dâu, vừa là vị thần nhìn một đứa trẻ chọn sai con đường.– Ngươi yêu nó đến thế à?Khang nhếch mép.– Tôi đâu có chọn yêu.

Tên nó gắn vào tim tôi, giờ mà xé ra thì tôi không còn là tôi nữa.Anantika mỉm cười.– Thế thì đi tiếp đi.

Nhưng hãy nhớ: tình yêu không phải là sự tha thứ cho cái tên sai.

Mà là dũng khí để giữ tên của người mình yêu đến tận cùng.Cảnh kết chương: Chiến sự tạm ngưng.

Một Hiệp Ước Tạm Thời được ký giữa Phe Tái Định Danh và các Danh Thần – cho phép Đức tiến vào Tầng Sâu Hơn: Thư Viện Của Những Tên Gốc, nơi có thể tìm được cả tên thật của Anantika, The Nameless... và có thể, của chính sự tồn tại.
 
Call My Name
Chương 36: Tầng Tên Cấm


"Một cái tên chưa từng được gọi ra... cũng là một loại quái vật."

Không có cửa.Không có lối đi.Không có tường.Không có ánh sáng.Chỉ có một vệt mực đen mảnh, như đường chân trời bị đứt gãy, trôi giữa không gian vô định.

Đó là cánh cổng dẫn vào Tầng Tên Cấm – nơi mà mọi cái tên không được phép tồn tại, từng bị giấu, bị phong ấn, bị xóa khỏi ký ức của cả chính những vị thần đã tạo ra nó.– Có chắc là... ta nên bước vào không? – Khang hỏi, tay vẫn nắm tay Đức.

Một động tác quen thuộc, nhưng lần này, nó run.– Không. – Đức đáp, lạnh như đá – Nhưng đó giờ tụi mình làm gì từng chắc chắn đâu.Họ bước vào vệt mực.Ngay giây đầu tiên, mọi âm thanh biến mất.

Nhưng cái cảm giác biến mất không giống im lặng.

Mà giống như... lưỡi bạn không còn nhớ được cách phát âm.Họ đi qua những hành lang không tên – hoặc đúng hơn, là hành lang quá nhiều tên đến mức không thể đặt một tên nào.

Mỗi bức tường nơi đây đều bị bôi xóa, chép đè, ghi chú, khắc dao... hàng triệu lần.

Những dòng chữ đã mục nát, gãy vụn, tự mâu thuẫn và tự giết nhau.

Những ngữ âm đã bị ngắt nửa chừng, treo lơ lửng trên đầu như lưỡi dao rình chờ hạ xuống.Và rồi...– ...Khang? – Đức bỗng dừng lại, quay phắt lại. – Cậu vừa gọi tên tôi bằng miệng.Khang sững người.Cậu đúng là vừa thì thầm "Đức", như một phản xạ.

Nhưng nơi đây, gọi một cái tên ra là một tội lỗi không thể gột rửa.Cả không gian lập tức rung nhẹ.Một thực thể chui ra từ mảng tối.Nó không có mắt, không có mũi, không có miệng.

Nó chỉ có duy nhất một cái tai.

Và tai đó cứ vặn xoắn, nứt toác từng lớp một, cho đến khi nó... nghe ra tên Đức.– Ôi chết mịa. – Khang nói nhỏ.– Chạy hả? – Đức nghiêng đầu.– Không, tôi đang mở khóa Cấm Âm.

Giết luôn nó.Khang hít sâu.

Một nốt nhạc câm trồi khỏi cổ họng cậu.

Khi nó va vào thực thể kia, toàn bộ khuôn mặt nó nổ tung.

Nhưng nó không chết.Nó chỉ đổi tên.Và khi đổi tên, nó đổi hình dạng.Giờ đây nó trở thành bản sao méo mó của chính Đức – nhưng không có ánh mắt con người, không có giọng nói, không có tiếng cười.

Nó là phiên bản của Đức nếu như cậu chưa từng được Khang gọi tên bằng tình cảm.– Tôi sẽ xử lý nó. – Khang nói.– Không, để tôi. – Đức tiến tới.– Không phải vì tôi yếu... – Khang nắm áo Đức – Mà là vì nếu tôi không đánh bản sao của cậu, tôi không biết mình còn xứng đáng được gọi tên cậu nữa không.Một trận đánh không mang tiếng, chỉ toàn chuyển động.

Mỗi cú đấm từ Khang không chạm vào da đối thủ, mà vào ý niệm tên gọi.

Mỗi bước tránh né của bản sao Đức đều là hành động của kẻ không có lòng tin, không có nụ cười, không có... tình yêu.Khi cuối cùng Khang giơ tay lên, ánh sáng tụ lại trên ngón giữa – nơi từng khắc ký hiệu tên riêng "Trung Đức" bằng máu.– Tên của cậu... không phải để kẻ khác dùng sai.

Cũng không phải để biến thành ma quỷ.Cậu bắn ra một Chữ Gọi Tuyệt Diệt – một phép gọi tên ngược, khiến bản sao kia chưa kịp tồn tại đã bị buộc phải biến mất.Tầng Tên Cấm mở ra con đường mới.Ở cuối hành lang, là một bàn đá đen, đặt duy nhất một quyển sách.Sách của Những Cái Tên Chưa Từng Gọi.Khang nhìn Đức, hỏi khẽ:– Chúng ta có nên đọc tên thật của mình không?– Chúng ta còn là người cũ không nếu đọc? – Đức hỏi lại.Cả hai im lặng.Gió không thổi.

Nhưng hai bàn tay vẫn siết chặt.Cảnh kết chương: Quyển sách run nhẹ, như thể đang mở ra một cách chủ động, và một cái tên chầm chậm hiện lên đầu tiên – một cái tên mà cả Đức và Khang đều đã từng cố quên nhưng không thể.Lê Thị Khánh Linh.
 
Call My Name
Chương 37: Cô Gái Không Cần Ai Gọi Tên


"Muốn sống sót sau ba yêu cầu của cô ấy?

Vậy thì đừng yêu ai cả."

Bàn đá đen vẫn còn đó.Tên Lê Thị Khánh Linh hiện lên không bằng mực, không bằng ánh sáng.

Nó hiện bằng cảm giác.

Một loại cảm giác ngứa ran từ ngực, chảy dọc sống lưng, đọng lại nơi đầu ngón tay – nơi từng lần chạm khẽ, từng lần níu giữ... nhưng không bao giờ dám gọi ra bằng miệng.Đức đứng chết trân.Khang vẫn giữ tay cậu, dù tay anh cũng đang lạnh như băng, run như thể vừa nhìn thấy thần chết gọi tên chính mình.– Không thể nào... – Đức khẽ thì thào.– Là thật. – Một giọng con gái vang lên phía sau.

Rất nhẹ.

Nhưng không thể không nghe thấy.

Như một cái tên đã được gọi ra trong mơ và bám theo cả đời.Cô ấy đứng đó.Một cô gái nhỏ nhắn, mặc đồng phục học sinh kiểu cũ – tà áo dài trắng vấy bụi thời gian, mái tóc đen dài buộc nhẹ, gương mặt... là gương mặt Đức khi còn nhỏ, nhưng nhuốm sự bình tĩnh đến lạ.

Không giận.

Không oán.

Chỉ như thể đã biết mọi chuyện từ rất lâu rồi.– Em là... – Đức không dám gọi ra cái tên.

Không phải vì sợ.

Mà vì nếu gọi, nghĩa là chấp nhận rằng cậu từng quên.– Lê Thị Khánh Linh. – Cô ấy mỉm cười.

Một nụ cười không cần ai ban cho phép tồn tại.– Em... không nên ở đây. – Khang nói khẽ.– Ủa, mà anh là ai? – Linh nghiêng đầu. – Anh là người đã phá phong ấn tầng Tên Cấm bằng cách gọi sai tên, đúng không?Khang nuốt khan.– Anh... là người yêu của anh hai em.Linh không ngạc nhiên.

Cô chỉ nhìn thẳng vào Đức.– Vậy thì... em phải bắt đầu rồi.Không có đe dọa.

Không có tiếng sấm.

Nhưng không gian ngay lập tức đổi màu.Một cơn mưa... rơi từ dưới đất lên, những giọt nước thủy tinh sắc như lưỡi dao bay ngược vào không khí, dựng thành một màn ảo ảnh trắng.

Bên trong, chỉ còn lại ba người – Khánh Linh, Đức và Khang.– Ba yêu cầu. – Linh nói. – Hoặc biến thành cát bụi.– Em đang đùa à? – Đức chớp mắt. – Anh là anh của em!– Không phải khi người ta gọi sai tên em suốt hai mươi năm. – Cô đáp, giọng nhẹ như đang kể một câu chuyện cổ tích.Yêu cầu đầu tiên hiện ra như khói mờ:1.

Hãy nói tên thật của mình mà không cần sợ bị xóa.Đức khựng lại.Tên thật của cậu... không phải là Trung Đức.

Cậu từng biết điều đó.

Nhưng cha mẹ đã che giấu.

Khánh Linh là chứng nhân cuối cùng.Khang nhìn cậu, gật đầu.

Đức hít một hơi.– Tên thật của tôi... là Lê Dã Viễn. – Cậu nói.Tên vừa được gọi ra, nền đất rạn nứt một đường.

Nhưng không ai bị xóa.

Không ai biến mất.– Được. – Linh gật đầu. – Bước đầu tiên qua rồi.

Nhưng bước tiếp theo...2.

Hãy nhìn người mình yêu... và chấp nhận rằng người đó có thể sẽ chết thay mình.Khang không nói gì.

Cậu chỉ bước lên, đứng chắn trước Đức, gật đầu với Linh.– Tôi đã chấp nhận từ rất lâu rồi.– Không phải cậu. – Linh nhìn Đức – Là anh hai tôi phải chấp nhận.Đức nghẹn họng.Cậu không muốn Khang chết.

Không thể.

Không bao giờ.

Nhưng trong thế giới này, mọi lời nguyền đều cần trả giá.

Và ai gọi tên người khác bằng tình yêu, đều phải chuẩn bị mất chính người ấy.Đức cúi đầu.– Anh chấp nhận.Không khí lập tức đóng băng.Cả tầng Tên Cấm ngừng vận động.

Giọt thủy tinh vỡ tung.

Cơn mưa ngừng lại ở giữa trời.Chỉ còn một câu hỏi cuối.3.

Nếu được ban cho một điều ước, anh sẽ ước gì?Khánh Linh nhìn Đức, đôi mắt không còn là mắt của một em gái, mà là của một vị thần giữ công lý tuyệt đối.Đức lặng đi.

Cậu quay sang Khang.

Nhớ về những lần cả hai trốn học, những lần cãi nhau về chuyện vô nghĩa, những cái nắm tay trong hành lang vắng... và nỗi sợ rằng một ngày, chỉ còn lại cái tên trống không.– Anh ước... tụi mình được gọi tên nhau mà không cần phải sợ.

Không bị nguyền.

Không bị xóa.

Không bị ép chọn phe.Im lặng.Rồi...Khánh Linh bật khóc.

Nước mắt của cô vỡ thành hạt thủy tinh, rơi xuống đất và tan chảy như sáp.– Vậy là... anh vẫn là anh của em.Ba yêu cầu hoàn thành.Không ai biến thành cát bụi.Không ai chết.Chỉ có một tiếng gọi cuối cùng – lần đầu tiên vang lên đúng cách, đúng âm, đúng nghĩa:– Đức. – Linh gọi khẽ.Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cái tên ấy... không còn đau nữa.
 
Call My Name
Chương 38: Một Điều Ước Không Hậu


"Nguyện cầu không phải lúc nào cũng được ban phước.

Có khi nó chỉ là một cách lịch sự để thực tại nói: Không."

Đức tỉnh dậy.Lưng cậu dính sát vào vách tường gỗ mục, mùi khói nhang và mùi quế sực nức trong mũi.

Không gian xung quanh là một căn phòng nhỏ, tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu cũ kỹ.– Khang...? – Cậu gọi khẽ, tay quờ quạng sang bên cạnh.

Trống rỗng.Không có ai.Không có Khánh Linh.

Không có tiếng mưa thủy tinh.

Không có tầng Tên Cấm.Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ.

Như thể điều ước của cậu – "được gọi tên nhau mà không phải sợ" – đã cuốn cả thế giới cũ đi và dựng lại một vũ trụ song song mà cậu chưa từng đặt chân vào.Cánh cửa phòng mở ra.Một người đàn ông bước vào, đầu đội mũ chóp, mắt kéo dài xuống tận gò má.

Trên tay là một cuốn sổ bằng da, cũ nát nhưng được bảo vệ bởi... tên – đúng nghĩa đen: hàng trăm cái tên viết dày đặc như bùa, cuộn quanh bìa sổ như sợi dây trói linh hồn.– Chào mừng đến với "Nhà Tạm Danh". – Hắn nói. – Cậu được chọn.Đức nhíu mày.– Chọn để làm gì?– Để thay thế.Ở một nơi khác, trong một vùng trắng tuyệt đối – nơi không có màu, không có tiếng vang, chỉ có sự hiện diện – Khang tỉnh lại.Anh không cảm thấy cơ thể mình.

Không cảm thấy thời gian trôi.

Chỉ biết rằng... thứ gì đó đã đổi chỗ với mình.Một giọng nói vang lên, nhẹ như gió nhưng bén như dao:– Cậu đã để người yêu mình ước.

Sai lầm rồi.Khang nheo mắt.Một bóng người ngồi đợi trên ngai bằng giấy, tay cầm ly rượu màu mực.

The Nameless.

Không cần giới thiệu.

Không cần nghi thức.

Cái tên ấy không tồn tại nhưng vẫn luôn ở đó.– Ngươi đã trở lại?– Không. – The Nameless nhún vai. – Ta chưa từng rời đi.

Chỉ là bị chôn dưới điều ước của ai đó.

Và điều ước của cậu trai kia... chính là chìa khóa.Khang đứng dậy, ánh mắt đỏ như rượu chảy ngược.– Đừng có đụng vào cậu ấy.– Không ai đụng vào. – Hắn cười, giọng như hàng trăm âm thanh bị gọt mất phụ âm. – Nhưng cậu nên hiểu: khi một điều ước được thực hiện, thì kẻ khác phải trả giá.

Nếu Đức không trả, thì cậu trả.

Còn nếu cả hai từ chối...Hắn giơ tay lên.

Một vệt sáng đen xé ngang bầu trời vô danh.– ...thì thực tại sẽ tự chọn kẻ trả.Quay lại "Nhà Tạm Danh".Người đàn ông đưa cuốn sổ tên cho Đức, rồi chỉ vào một trang trống.– Cậu phải ghi lại tên mình vào đây.

Nhưng đừng ghi tên cậu hiện tại.

Ghi cái tên mà cậu sắp sửa trở thành.– Nếu tôi từ chối?– Thì điều ước sẽ bắt đầu rút ngược.

Người yêu cậu biến mất khỏi thực tại.

Em gái cậu quay lại trạng thái không tồn tại.

Và cậu sẽ không còn gì ngoài một cái tên bị xóa.Đức nhìn trang giấy.Cái tên "Lê Dã Viễn" hiện lên nhẹ nhàng như hơi thở, rồi mờ dần đi.Trong đầu cậu, tiếng của Linh vọng lại."

Tên không giữ được... thì giữ người.

Người không giữ được... thì giữ lời hứa."

Cậu đặt tay lên bút.Viết xuống một cái tên mới.Lê Dã Viễn – Người Kể Tên Cho Cái Không Thể Gọi.Giây phút cái tên ấy chạm xuống trang giấy, thực tại run lên.

Một cơn gió cuốn tung căn phòng.

Ánh đèn vụt tắt.

Và ở phía bên kia của tồn tại, The Nameless... mỉm cười.– Ván bài bắt đầu rồi.
 
Call My Name
Chương 39: Cơn Mơ Lật Ngược Tên Gọi


"Có những cái tên không phải để gọi, mà để nhắc: ta đã từng tồn tại."

Đức mở mắt.Trước mặt cậu là một thế giới không màu.

Không âm thanh.

Không ký ức.Những người xung quanh đi qua như bóng, khuôn mặt bị che phủ bởi lớp sương mờ đặc quánh, không ai nhìn ai, không ai biết ai.

Họ sống như thể bị lập trình: đứng, bước, ngồi, ăn – nhưng không gọi tên nhau.

Không ai có tên.Cậu lẩm bẩm một cái tên bất kỳ: "Huy?"

Không ai quay lại.Một bé gái đi ngang qua, ánh mắt như gương, phản chiếu khuôn mặt cậu – không sợ hãi, không thù hận, chỉ... rỗng.– Em tên gì?Cô bé không trả lời.Một chiếc bút rơi từ túi áo cậu ra, kèm một tờ giấy nhỏ, in rõ:"Lê Dã Viễn – Người Kể Tên Cho Cái Không Thể Gọi."

Nhiệm vụ: Đặt tên để giữ họ lại.

Đặt sai, họ tan biến."

Đức thử viết:

"Nguyễn Thảo Nhi."

Không phản ứng.Cô bé khựng lại, rồi từ từ rạn vỡ như thủy tinh bị âm thanh tần số cao làm vỡ nát.Từng mảnh linh hồn nhỏ li ti bay quanh cậu, chạm vào da rồi tan biến như sương sớm.– Không phải tên thật.Một giọng nói vang lên, từ đâu đó xa xôi – có vẻ như từ dưới lòng đất.– Ở đây, chỉ những cái tên "đúng" mới cứu được người.Một người đàn ông mặc áo choàng lam xuất hiện bên cạnh cậu.

Hắn không có mặt.

Trên đầu hắn là hàng chữ: Tên: Đang Xác Minh.– Muốn cứu họ, cậu phải nhớ.

Phải nghe được tên thật từ ký ức họ.

Nhưng họ không nói đâu.

Cậu phải đọc, phải cảm... phải hiểu.– Hiểu gì?– Nỗi đau.Người đàn ông đưa ra một sợi dây xích bằng âm thanh.

Mỗi mắt xích là một tiếng thở dài.

Một cái tên chưa được gọi.

Một quá khứ không được kể.– Đeo vào đi.

Nếu cậu thật sự muốn là "Người Kể Tên".Đức do dự... rồi đeo dây xích vào cổ tay.Một cơn đau xuyên thẳng qua não cậu.

Cảnh vật xung quanh biến dạng.

Cậu nhìn thấy ký ức – không phải của mình – mà của tất cả những "người vô danh" kia.Một cô bé bị bỏ quên trong viện mồ côi.

Một người đàn ông từng là nhà thơ, rồi hóa điên khi mất vợ con.

Một cụ bà không ai nhớ tên, chờ chết trong bóng tối.Những mảnh ký ức cuộn lại như dây leo, bò quanh tâm trí cậu.Và rồi... cái tên đầu tiên hiện ra.Lục Thị Thắm.Cậu viết cái tên đó bằng tay run rẩy lên không trung.Cô bé – người đầu tiên tan vỡ vì sai tên – hiện hình lại.

Không còn sương, không còn gương.

Chỉ là một cô bé... có nụ cười.– Em tên Thắm. – Giọng cô bé khẽ như lá rơi. – Em tên là Thắm.Và rồi cô biến mất – không tan vỡ – mà như được đưa đi đâu đó, yên lành.Một dòng chữ mới xuất hiện trên tay cậu:Số người còn lại: 999.Đức ngồi phịch xuống đất.

Thế giới này là một nhà mồ khổng lồ, nơi không ai có tên, và chỉ mình cậu có thể cứu họ.

Nhưng mỗi lần nhớ đúng tên, một phần ký ức của cậu bị đánh đổi.Nếu tiếp tục... liệu cậu còn là chính mình?Phía xa, một bóng trắng lặng lẽ quan sát – không ai khác ngoài Khánh Linh.

Nhưng lúc này, cô không mang theo "Nước Mắt Thủy Tinh", không đưa ra yêu cầu nào.Chỉ đứng nhìn... và rơi một giọt nước mắt.Ở vùng giao nhau của hai thực tại, Khang siết tay mình trong bóng tối.

Anh cảm thấy cơn đau của Đức, dù bị ngăn cách bởi nghìn lớp không gian.

Anh không thể vào, nhưng trái tim anh vẫn rẽ sóng âm thanh, nhắn đi một lời thì thầm:– Đừng quên tên anh.

Dù cậu có quên hết mọi người, cũng đừng quên tên anh.
 
Back
Top Bottom