[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Call My Name
Chương 20: Một Cái Tên Dường Như Đầy Đủ
Chương 20: Một Cái Tên Dường Như Đầy Đủ
Vào một ngày có mùi sầu riêng khét trong gió, Lê Nguyễn Trung Đức nhận được một email.
Không ai biết tại sao cậu lại kiểm tra hộp thư điện tử – thứ mà từ lâu, học sinh Trường THPT Định Danh đã mặc định là vùng đất bị phong ấn bởi nợ môn và thư mời họp phụ huynh.Tiêu đề thư: [Không xác định người gửi] – Tên của bạn gần như đã hoàn tất.
Chỉ thiếu một lần chấp nhận.Nội dung thư là một đường link.
Đức chưa từng ngu đến mức bấm vào mấy thứ này.
Nhưng tay cậu run lên.
Và link đó – bằng cách nào đó – tự mở.Không hiện ra trang web.
Mà là một khung cửa sổ.Nó không thuộc về trình duyệt, hay màn hình máy tính.
Cái khung đó... mở ra một nơi khác.Một căn phòng.Trắng.Không tường, không trần, không sàn.
Chỉ là một khoảng trắng kéo dài vô tận, như thể ai đó vừa xóa sạch toàn bộ khung cảnh bằng gôm.Và ở giữa không gian đó... là một chiếc ghế xoay.Ngồi trên đó là một người – mặc áo khoác dài đến tận gót chân, và mang mặt nạ bằng giấy da.
Trên mặt nạ chỉ có duy nhất một từ được viết tay: N.A.M.E.L.E.S.S"Kẻ không tên..." – Đức lẩm bẩm.Nhưng chưa kịp nói gì thêm, không gian xoay vòng, và Đức bị hút vào giữa vô số dòng chữ, như thể mình đang rơi xuyên qua hàng tỉ lần định danh, từng người một từng thời đại một – rồi rơi bịch xuống.Đức ngồi dậy, thấy mình đối diện với The Nameless thật sự.Và bên cạnh hắn... là Anantika.Người phụ nữ với mái tóc dài chảy thành sông, ánh mắt như từng chứng kiến ngôn ngữ ra đời rồi chết đi hàng ngàn lần.
Bà không cười, cũng không giận dữ.
Bà chỉ... nhìn Đức như thể cậu là lỗi cú pháp cuối cùng chưa được xử lý."
Chào con," bà nói, "Ta là ký ức về những cái tên đầu tiên.
Và con là câu hỏi chưa có cú pháp."
Đức nuốt khan.
"Vậy còn ông?" – cậu nhìn The Nameless.Gã nhún vai.
"Ta là hậu quả khi người ta không chịu trả lời đúng."
Anantika bước tới, giọng bà nhẹ như phấn bảng phủi qua mép bàn:
"Mỗi cái tên là một lời hứa.
Con đã mang trên mình hàng trăm lời hứa chưa được giữ.
Con tưởng rằng mình chỉ cần 'viết lại' là sẽ cứu được tất cả sao?"
"Không phải sao?" – Đức hỏi.
"Nếu cháu là Type: Reality, thì cháu có thể sửa."
"Không," The Nameless lên tiếng.
"Type: Reality không viết lại thế giới.
Nó chỉ viết ra sự thật mà không ai muốn đối diện."
Đức im lặng.Gió – hoặc một dạng chuyển động ngôn ngữ – lướt qua gáy cậu."
Cậu sợ gì nhất, Đức?" – Anantika hỏi."...Sợ gọi tên ai đó bằng tất cả trái tim, mà họ lại không trả lời."
The Nameless gật gù.
"Vậy cậu hiểu rồi đấy.
Trở thành ta... nghĩa là mãi mãi gọi tên người khác, và không bao giờ được ai gọi lại.
Cậu có chắc muốn kế vị?"
Căn phòng trắng giờ loang màu.
Những ký ức bị xóa đang quay lại, rò rỉ từng giọt qua mép tường không tồn tại.Cậu thấy Khang – ngồi bên bậc thềm thư viện – đang lật quyển sách Đức từng quên trả.Cậu thấy Khang – trong lúc Đức sốt, là người ôm mền chạy dưới mưa đến gõ cửa.Cậu thấy Khang – đứng trước bảng tên lớp, lặng lẽ viết thêm chữ "Tên Gọi Của Cậu Ở Đây" bằng bút chì.Đức ngẩng đầu.
"Cháu không muốn xóa mình.
Cháu muốn...
được gọi lại."
Anantika mỉm cười – một nụ cười như mặt trăng khuyết sau dãy từ điển cổ."
Vậy thì con phải chấp nhận.
Không phải vị trí của The Nameless.
Mà là nỗi đau khi không ai gọi tên con đúng."
Cánh cửa mở ra sau lưng Đức.Một âm thanh như tiếng chuông báo trống tiết cuối cùng."
Chọn đi." – The Nameless nói – "Tiến lên để quên tên, hoặc quay về để giữ tên... nhưng sẽ đau."
Đức bước một bước.Quay về.Không ai cản.Khi ánh sáng nuốt lấy cậu, Anantika nói khẽ:
"Con là lời gọi chưa hoàn tất.
Nhưng có người sẽ luôn nghe."
Đức tỉnh dậy.
Đầu gục vào vai ai đó.Mùi áo quen thuộc.Khang."
Tỉnh rồi hả?
Mày sốt 2 ngày liền rồi đó.
Dám biến mất không lý do.
Tao sắp gọi mày là 'Đồ Mất Dạy' luôn rồi."
Đức cười khàn khàn."
Khang."
"Gì?"
"Cậu có biết tên mình có nghĩa là gì không?"
Khang nghiêng đầu.
"Là cái tên mà mỗi lần tao nghe từ miệng mày, tim tao đánh vần sai một nhịp."
Đức ngồi thẳng dậy, mắt đỏ hoe vì sốt hoặc gì đó mặn mặn trong ngực."
Vậy thì... gọi tao một lần đi."
Khang nhìn cậu, rất lâu, rồi khẽ khàng nói:"Trung Đức."
Chỉ hai âm tiết, nhưng chúng mang theo sức nặng như thể toàn bộ thực tại vừa được viết lại đúng cú pháp.