Siêu Nhiên Call My Name

Call My Name
Chương 40: Giọng Nói Trong Những Kí Ức Gãy


"Không phải ai gọi tên ta cũng là bạn.

Và không phải ai mang tên ta cũng là chính ta."

Đức giật mình thức giấc, toàn thân rã rời, cổ tay vẫn còn in hằn những mắt xích từ dây xích âm thanh.Cậu nhìn quanh.

Thế giới mờ sương vẫn còn đó.

Nhưng điều gì đó...

đã đổi khác.Những linh hồn xung quanh – người không tên – bắt đầu rạn nứt dù cậu chưa viết gì.

Họ tan vỡ không theo quy luật, từng đợt từng đợt như thủy triều bị nguyền rủa.Cậu hoảng hốt, lật vội mảnh giấy ghi "Lê Dã Viễn – Người Kể Tên Cho Cái Không Thể Gọi".Giấy vẫn còn đó, chữ vẫn đậm nét.

Nhưng... không phải nét chữ của cậu.– Có ai...

đang giả làm mình.Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đức đứng bật dậy, lần theo luồng âm thanh lạ đang vang vọng khắp không gian – một giọng nói giống hệt giọng cậu, đang gọi những cái tên sai.– Trần Minh Quân... sai rồi.

– Hoàng Mai Nữ... không phải tên cô.

– Phạm Văn Giáp... sai nữa rồi.Một linh hồn vỡ nát sau mỗi lần cái tên được thốt ra.Một cậu bé lảo đảo bước ra từ đám sương, mắt trắng dã, cổ quấn một cuộn giấy – bị gọi sai tên tới mức linh hồn nứt toác.– Hắn... dùng tên của anh...

để giết...– Hắn là ai?– Là...

Người-Đã-Từng-Là-Anh.Đức lần theo từng vết nứt thực tại, từng ký ức bị đánh tráo, cuối cùng đến trước một căn phòng bị phong kín bởi bảy lớp ngữ chú.Cậu đặt tay lên tấm cửa, thì thầm tên của chính mình: "Lê Nguyễn Trung Đức."

Cánh cửa không mở.Một giọng nói từ bên trong bật cười, mềm mại như khói:– Ồ, tiếc quá.

Tên đó... bây giờ là của tôi rồi.Cánh cửa bật tung.Ngồi bên trong là một người có gương mặt y hệt Đức – nhưng tóc trắng bạch, ánh mắt đục ngầu, và trên trán xăm một dòng chữ:Lê Dã Viễn (Giả).– Mày là ai?– Là mày.

Nhưng là phần đã bị mày chối bỏ.

Là giọng nói trong đầu mày mỗi khi mày muốn biến một người thành hư vô nhưng vẫn mỉm cười.Hắn đứng dậy, tiến gần về phía Đức, rồi dừng lại, ánh mắt sáng lên như gương:– Mày cứu họ bằng tên gọi, còn tao giết họ bằng chính tên đó.

– Đừng lo.

Cuộc chơi này cần cả hai ta.

Một gọi, một xóa.– Tại sao?– Vì nếu mày chỉ gọi – mà không có tao để đối trọng – những cái tên ấy sẽ phình to mãi, nuốt chửng luôn cả cái tên của mày.

Mày không thể giữ được ai nếu không học cách... từ bỏ.Phía sau lưng cậu, Khánh Linh lặng lẽ xuất hiện.– Đức...– Linh?– Em đến không phải để giúp anh.

Em đến vì nếu anh thua hắn, em cũng... biến mất.– Em nói vậy là sao?– Hắn – bản thể sai lệch của anh – đang dần thay thế cả ký ức về em trong anh.

Nếu anh không nhớ tên thật của em... em sẽ tan biến khỏi mọi thực tại.– Em là Lê Thị Khánh Linh!– Tên là một thứ... có thể bị viết lại.

Không phải đọc lên là đủ.Đúng lúc đó, Khang – từ một thực tại song song – gọi tên Đức bằng phương thức đặc biệt: Ngữ âm không phát ra tiếng.Cả không gian lặng đi.

Tên của Đức vang lên không qua miệng, mà qua tim.Giây phút ấy, mọi rạn nứt tạm dừng.

Hơi thở của cậu bình ổn lại.

Và cái bóng "Lê Dã Viễn (Giả)" kia... hơi lùi bước.– Cậu vẫn nhớ tôi... – Đức mỉm cười. – Vậy thì tôi vẫn còn là tôi.Giọng nói cuối chương vang lên, không rõ thuộc về ai:– Nếu tên gọi là linh hồn, thì nỗi đau chính là mực viết.

– Và máu... là bút.Sắp tới, ai sẽ viết lại ai?
 
Call My Name
Chương 41: Bàn Tay Viết Tên Bằng Nhau


"Không phải tên ai cũng được viết bằng mực.

Một số tên chỉ hiện ra khi ngón tay ta rỉ máu."

Căn phòng bị xé làm đôi bởi một lực xé rách trật tự thực tại.

Đức loạng choạng, nhìn về phía bản sao của mình – Lê Dã Viễn (Giả) – đang gào lên vì đau đớn, bàn tay trái biến thành một chuỗi dây chữ quấn quanh cổ.– Mày không thể gọi tên chính mày mà không tan vỡ. – Hắn rít lên. – Đó là luật.

Tao biết.

Vì tao là mày.– Nhưng tao có người gọi tên tao bằng trái tim.

Mày thì không.Và rồi, như một phản xạ, Đức đưa tay lên vẽ tên mình vào không khí – không bằng mực, không bằng giọng, mà bằng máu từ chính vết thương vừa nứt ra nơi ngực.LÊ NGUYỄN TRUNG ĐỨCChữ cái run lên, máu nhỏ xuống, nhưng dòng tên vẫn rực rỡ như ánh bình minh trong thế giới tan hoang.Ngay khoảnh khắc ấy, Khang xuất hiện – không qua cánh cửa, mà xuyên thẳng qua chiều phản chiếu.

Anh đặt tay lên vai Đức, ánh mắt đầy dịu dàng.– Em không cần viết tên mình bằng máu.

Anh sẽ viết thay em, nếu một ngày em quên.– Anh không thể gọi tên em... – Đức thì thầm – nếu như anh cũng bị thế giới xóa khỏi trí nhớ.– Thì anh sẽ khắc tên em lên da thịt mình.Khi cả hai đứng cùng nhau, Lê Dã Viễn (Giả) bật cười.– Ngọt ngào quá.

Nhưng mày quên rồi à?

Tao không cần gọi tên.

Tao chỉ cần... viết lại.Hắn đưa tay ra, kéo từ khoảng không một cuộn giấy da, trên đó tên của hàng ngàn người đang được sắp xếp như từ điển.Hắn gạch chéo từng cái một – mỗi cái tên biến mất, là một linh hồn tan chảy trong cơn đau dữ dội.Đức hét lên:– Dừng lại!

Mày đang xóa cả những người vô tội!– Vậy mày làm gì đi.

Mày gọi được tên họ à?

Mày nhớ được hết họ không?Im lặng.Khánh Linh xuất hiện lần nữa, lần này gương mặt lạnh lùng như tượng đá.– Em sẽ nhớ.

Em sẽ gọi lại tất cả.

Dù phải trả giá bằng một phần chính mình.– Em sẽ dùng Nước Mắt Thủy Tinh.Không khí đông cứng lại.Khang thì thầm: – Không được đâu, nếu em dùng chiêu đó... người bị gọi tên sai ba lần sẽ tan thành bụi.– Hắn là bản thể sai lệch.

Không đáng để giữ lại.– Nhưng hắn là một phần của Đức...– Vậy thì anh ấy sẽ phải chọn.

Hoặc giữ cái tên cũ... hoặc viết lại chính mình.Đức quỳ xuống, lòng bàn tay vẫn rỉ máu.Mỗi lần viết lại một tên – dù chỉ trong tưởng tượng – cậu cảm nhận được một phần linh hồn mình bị đốt cháy.Nhưng khi tên cuối cùng được viết xong, cậu quay lại, nhìn vào đôi mắt đỏ lựng của bản sao:– Tao đã nhớ từng người.

Mày không còn gì để xóa.Lê Dã Viễn (Giả) bật cười, yếu ớt:– Vậy giờ đến lượt mày...Hắn tan thành tro bụi.

Nhưng không phải vì bị đánh bại.

Mà là... vì đã hoàn thành vai trò.Phía cuối chương, một đoạn ký ức mờ dần hiện ra.

Một bản thể khác – trùm áo trắng – đang ngồi trong căn phòng rực sáng:– Vậy là nó đã học được cách viết tên bằng máu.

Đúng như kế hoạch.Một cánh cửa khác hé mở.– Đã đến lúc... cho nó biết bí danh thật sự của mình.
 
Call My Name
Chương 42: Tên Người Phải Dành Cho Miệng Người


"Một số cái tên sinh ra không phải để được gọi.

Mà để khiến kẻ gọi nó im lặng mãi mãi."

Không gian chuyển động như một tấm gương vỡ – từng mảnh vụn phản chiếu lại nhiều phiên bản của cùng một khoảnh khắc.

Đức đứng giữa tâm bão tên gọi.

Tay cậu vẫn còn rướm máu từ lần cuối cùng viết lại tên mình.

Nhưng lần này, không phải để viết tên chính mình nữa.Là để viết... cái tên không ai được phép nói.Khang đặt tay lên vai cậu, bàn tay lạnh, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên hơi ấm.

Gió lùa qua lớp áo mỏng, thổi tung hàng loạt mảnh ký ức từng bị niêm phong.– Em chắc chưa?

Cái tên này... nếu viết ra, sẽ gọi về một phần vũ trụ từng bị phong ấn bởi chính Anantika.Đức không nhìn Khang, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trước mặt họ là một tấm bia không tên – thứ từng là cánh cổng dẫn đến Vùng Định Danh Cổ Xưa, nơi mọi cái tên đầu tiên từng được xướng lên bởi những thực thể không có cổ họng.– Em cần phải biết. – Đức nói khẽ. – Cái tên đầu tiên mà mẹ em cố tình che giấu.

Cái tên cha em đốt.

Và cái tên mà The Nameless... sợ đến mức không bao giờ dám gọi.Không khí đông cứng lại.Khang thì thầm, gần như cầu nguyện:– Tên của em... không phải là "Trung Đức", phải không?Không có câu trả lời.

Chỉ có tiếng viết chậm rãi vang lên từ đầu ngón tay cậu – vết máu kéo thành từng nét, từng đường gãy, từng dấu chấm lửng như vết nứt trong thực tại.L_ _ N_ _ _ _ _Ngay khi chữ cuối cùng được vẽ, gió lặng.Tất cả âm thanh biến mất.

Và ở nơi đó, một giọng nói không có âm vang vang lên:– Ta đã được gọi.Không ai thấy rõ hình dáng kẻ vừa xuất hiện.

Chỉ có một bóng người phủ kín băng tuyết, tay cầm chiếc mặt nạ nứt đôi – nửa là Đức, nửa là Khang.Khánh Linh xuất hiện, đôi mắt trong suốt như nước.

Cô bước thẳng đến bên Đức, không nói lời nào, rồi bất chợt ôm lấy cậu.– Em đã biết tên thật của anh.

Nhưng anh không phải người phải gọi nó.– Vậy ai? – Đức thì thào.– Người yêu anh.Khang không hề do dự.

Bước lên.

Nhìn vào mắt Đức.

Và gọi cái tên không ai được phép biết.Không viết.

Không máu.

Không ngôn từ.Chỉ một lần chạm vào tim.Và cái tên nổ tung trong không gian – như một đoá hoa cháy nở rộ giữa sa mạc.Cảnh sau cùng, The Nameless nhìn tất cả từ một khối cầu định danh vỡ vụn.– Vậy là nó dám gọi chính bản thân bằng một cái tên vượt khỏi mọi Type...Anantika đứng sau lưng ông ta, lặng lẽ nói:– Vũ trụ vừa rung chuyển một nhịp.

Cậu ta sắp bước sang tầng định danh thứ bảy.– Tầng của Tạo Danh...– Và lần đầu tiên trong lịch sử... một người sắp viết lại chính "Luật Gọi Tên".
 
Call My Name
Chương 43: Lưỡi Dao Mặc Danh


"Không phải ai cũng có quyền đặt tên.

Và càng không phải ai cũng chịu nổi cái giá của việc gọt chữ thành lưỡi dao."

Cảnh mở đầu là một đêm trắng.

Không phải vì tuyết.

Mà là vì mọi thứ—kể cả bóng tối—đều bị tẩy xoá.Giữa vùng trắng ấy, Đức bước đi như thể từng bước là một lời nguyện.

Trên tay cậu là một vật thể không rõ hình thù, nhưng khi nghiêng ánh nhìn, nó hiện ra: một con dao khắc từ từng nét tên.Khang đi bên cạnh, vẫn lặng lẽ.

Nhưng lần này, không còn cản trở.

Anh biết... mọi điều sắp tới, không còn ai khác có thể làm thay Đức.– Lưỡi dao đó... anh lấy từ tầng định danh thứ mấy? – Khang hỏi.– Thứ bảy. – Đức đáp, mắt không chớp. – Tầng của những kẻ không chấp nhận tên người khác đặt cho mình.Đằng xa, một đoàn người đang tiến đến.

Không phải loài người.Type: Scribe.

Những kẻ ghi chép mọi tên từng được thốt ra.Type: Eraser.

Những kẻ tồn tại để xóa những tên không còn cần thiết.Và cuối cùng...

Type: Arbiter.

Người xét xử danh xưng.

Không tim.

Không miệng.

Chỉ có bảng trắng treo trước ngực, ghi mỗi chữ: "TRỐNG".Một Arbiter bước tới.

Cắm xuống đất cây bút dài bằng một cánh tay người.

Không mực.

Không cán.

Chỉ là tinh thể lời nguyền đông đặc.Nó đưa tay ra hiệu."

NGƯỜI CẦM DAO – NGƯỜI ĐẶT TÊN.

HÃY BIỆN GIẢI VÌ SAO NGƯƠI ĐƯỢC PHÉP."

Đức nắm chặt chuôi dao.

Không trả lời bằng tiếng nói.Cậu viết vào không khí:"Vì tôi là kẻ duy nhất dám mang tên mình ra để giết lại định danh người khác."

Từ câu đó, một đường rạch nứt bầu trời.

Đám Type đứng quanh chấn động.

Không ai từng viết chữ bằng danh tính thật.

Vì một khi làm thế, họ đánh đổi sự bất tử của chính mình.Khang thở hắt ra. – Điên... nhưng em lại đẹp đẽ đến lạ khi làm vậy.Cùng lúc đó, một giọng nói rất khẽ vang lên từ sâu bên trong tầng định danh thứ tám – nơi chưa từng ai sống sót.– Lê Nguyễn Trung Đức... mày vừa dùng tên mày để cắt xuyên luật lệ.– Vậy tao là gì? – Đức hỏi ngược, lưỡi dao run lên theo câu hỏi.Giọng kia đáp:– Mày là "Kẻ Tái Định Nghĩa."

Cảnh chuyển, Anantika ngồi trước tấm gương bạc lơ lửng giữa hư không, cắt từng sợi tóc bạc và niệm tên Đức với một giọng pha nửa sợ hãi, nửa thán phục.– Nó đã bắt đầu... chuỗi định danh thứ tư.

Giao lưỡi dao cho nó là sai lầm... hoặc là sự khai sinh mới cho toàn thể Thực Tại.The Nameless không quay lại, chỉ lật một trang cổ thư đã cháy xém.– Khi một người biết viết tên mình bằng máu mà không chết, thì đó không còn là người.– Mà là một Luật.
 
Call My Name
Chương 44: Viết Tên Anh Bằng Xương Cốt


(Nơi cảm xúc của Khang và Đức không còn là điều giấu giếm.

Mà là một thứ sức mạnh có thể giết người hoặc cứu vũ trụ.)"Khi tên người mình yêu là thứ duy nhất mình không dám gọi ra miệng... thì còn gì là tên nữa?"

Khang bị thương.

Không nhiều, nhưng máu rịn ra từ những vết nứt trên cánh tay như thể da anh không chịu nổi áp lực của sự tồn tại song trùng.

Bởi lẽ trong một vũ trụ khác – song song, ngược chiều, lệch trục – Khang đã chết rồi.

Mà Đức là người giết.Nhưng giờ đây, cả hai lại đứng bên nhau, trước một cánh cửa trống trơn, khắc chữ mờ nhạt:"Chọn một cái tên.

Và bỏ lại toàn bộ phần còn lại của ngươi."

Đức siết chặt lưỡi dao danh xưng – thứ vừa cắt xuyên cả tầng định danh thứ bảy ở chương trước.– Tao đi trước. – Đức nói.– Không. – Khang đáp ngay, dứt khoát. – Mày không hiểu, hễ ai mở cửa này trước sẽ bị nó khắc lên một cái tên vĩnh viễn.

Và nếu không chịu nổi, sẽ nổ tung từ bên trong.– Vậy mày đi?Khang im.

Mắt khẽ nhắm.

Rồi mở ra, nụ cười vẫn như thường ngày – dịu nhẹ, cà khịa, và có chút gì đó...

điên.– Ừ.

Nhưng nếu tao chết, thì tên tao mày phải giữ lại.

Đừng để ai ghi đè.Đức định gắt lại, nhưng dừng.

Cậu lùi lại, thay vào đó rút một mảnh xương bé xíu từ trong túi áo.

Là xương tay của chính mình – đoạn đã từng bị gãy và chữa bằng năng lực từ Type: Rewriter.– Mày nghĩ tao không giữ lại tên mày từ đầu à?

Đây là đoạn xương tao khắc tên mày từ lớp 10.

Ngay sau khi mày... – Đức mím môi – ...ôm tao lần đầu.Khang bật cười.

Mà trong tiếng cười có cả run rẩy, có cả điên loạn.– Mày khắc tên tao lên xương mày?

Sao không xăm cho văn minh?– Vì da có thể tróc.

Còn xương... thì chỉ rơi ra khi tao chết.Không ai nói gì thêm.

Chỉ có ánh sáng từ cửa định danh bắt đầu rực lên, như nuốt trọn cả không gian.Khang bước tới.

Không do dự.

Nhưng trước khi tay anh chạm vào cửa, Đức gọi:– Khang!Khang quay lại.– Tao chưa từng gọi tên mày đúng giọng.

Nhưng bây giờ, nếu mày không trở về... thì cái tên đó sẽ thành lời nguyền.Khang cười.

Ánh sáng sau lưng anh như xé toạc thực tại.

Nhưng gương mặt vẫn đẹp đến lạ thường.– Vậy nếu tao trở về thì sao?– Thì nó sẽ là một điều ước.Cửa mở.

Khang bước vào.

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Đức thầm nghĩ:"Tên của Khang không phải để gọi.

Mà là để giữ."

Cảnh chuyển, trong vùng giữa hai định danh – nơi thời gian không tồn tại, Khang đứng một mình trước phiên bản khác của chính mình: một Khang đã từng giết Đức để cứu thế giới.– Ngươi là gì? – bản thể kia hỏi.– Tao là tình cảm mà mày đã giết đi để hoàn thành nhiệm vụ.– Vậy giờ mày muốn gì?Khang nở nụ cười, máu nhỏ từng giọt từ ngực áo.– Tao muốn ôm lại Đức.

Dù chỉ một lần.

Dù thế giới này có cháy.Cuối chương, Đức vẫn đứng chờ trước cửa định danh.

Trên tay cậu, mảnh xương nhỏ vẫn khắc dòng chữ:"Nguyễn Phạm Nam Khang – đừng để ai đặt lại tên em."
 
Call My Name
Chương 45: Người Không Tên , Người Không Quên


(Khi sự thật không nằm trong lời nói, mà trong phản chiếu của một cái tên đã mất từ lâu.)"Có những cái tên không thể bị gọi, vì chúng chưa từng tồn tại."

Khung cảnh mở ra là một căn phòng ngập ánh sáng ngược – nơi mọi vật đều có bóng, nhưng không có hình.

Lê Nguyễn Trung Đức bị hút vào đây sau khi cánh cửa định danh đóng sập.

Cậu không biết là Khang còn sống, hay đã biến mất cùng cái tên của chính mình.Tiếng bước chân vang lên.

Nhưng không phải của người thường.

Mà như một cơn vọng tưởng đang bước gần lại.– Chào người giữ tên của kẻ đã chết. – Giọng nói vang lên, trong trẻo, mơ hồ như tiếng nước rơi vào giếng cạn.Một cô gái xuất hiện.

Mắt cô trong suốt, như chứa cả một vùng ký ức bị bỏ rơi.

Trên trán, có một vết nứt – nhưng không chảy máu, chỉ chảy ra từng chữ cái mờ nhạt.– Tôi là Reflection thứ 13.

Người từng được gọi là tên của cậu.Đức sững người.– ...Sao cơ?– Có bao giờ cậu thắc mắc, tại sao tên của mình không thể bị ai xoá, kể cả Sephenie – Thần Khả Năng? – cô hỏi, giọng đều đều.Đức gật nhẹ.– Vì cậu... chưa từng có tên thật.

Tên mà mọi người biết... chỉ là một phản chiếu.Cả không gian như rung lên.

Từng mặt gương nứt ra, để lộ những phiên bản khác của Đức: một đứa trẻ trong trại mồ côi, một thanh niên bị xóa ký ức, một cậu bé đứng giữa lễ đặt tên nhưng không ai chịu gọi.– Vậy tên thật của tôi là gì?Cô gái mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó mang theo sự tiếc nuối tận cùng.– Không ai biết.

Vì nó chưa từng được tạo ra.

Cậu là người duy nhất được "thả xuống" mà không có sự chấp thuận của hệ thống định danh.– Ý cô là...– Cậu không phải một phần của thế giới này.

Cậu là khoảnh khắc trượt nét của thực tại.

Một Type: Reality sai sót.

Một phản chiếu thành hình.Đức khụy xuống.

Đầu đau như có ai cầm dao chữ mà đâm vào trán.– Thế còn Khang?

Khang có thật không?– Có.

Nhưng cậu giữ được anh ta không... lại là chuyện khác.Trong không gian phản chiếu, một bóng người bước ra – là Khang, nhưng mờ nhạt, như ký ức của một người đang hấp hối trong giấc mơ người khác.– Khang!! – Đức hét lên.Khang không trả lời.

Chỉ nhìn cậu.

Ánh mắt như xuyên qua hàng triệu tầng không gian – và chỉ để xác nhận một điều:"Anh vẫn còn sống... vì em chưa chịu quên anh."

Cuối chương, cô gái Reflection biến mất, để lại cho Đức một chiếc hộp nhỏ – bên trong là mảnh gương có khắc một cái tên chưa bao giờ được đặt:"..."

Và dòng nhắn kèm theo:

"Tên thật của cậu sẽ được viết bằng chính giọng của người cuối cùng không quên cậu."
 
Call My Name
Chương 46: Định Danh Bằng Nỗi Nhớ


(Nơi không có ký ức, tên gọi chỉ là vỏ rỗng không.)"Chỉ khi nỗi nhớ vượt qua sự lãng quên, cái tên mới thật sự sống lại."

Cánh cổng "Thư Viện Định Danh" mở ra không bằng chìa khóa, mà bằng nỗi đau.

Đức – một kẻ vô danh giữa biển những cái tên, bước vào tầng sâu nhất của hệ thống.

Ở đây, mọi thứ được lưu bằng cảm xúc.

Không có giấy tờ.

Không có máy chủ.

Chỉ có ký ức của những người từng nhớ tên ai đó, bằng trái tim.Mỗi bước đi, Đức phải đưa ra một ký ức để trao đổi.

Bỏ lại một nụ cười.

Một câu đùa.

Một lần Khang vuốt tóc cậu khi cả hai trốn học ngồi trên mái trường.

Mỗi lần bỏ lại, tim Đức nhoi nhói, như có ai lặng lẽ gỡ từng mảnh người mà cậu từng là.Và rồi—một cái tên bất ngờ cất lên:– Lê Nguyễn Trung Đức.Cậu quay lại.

Là Khang.Không, không phải Khang thật.

Là một bản sao được định hình từ cảm xúc thuần khiết nhất: nỗi nhớ.– Anh không quên được em, nên em vẫn còn tồn tại. – Bản sao nói.– Nhưng em không có tên.

Em không phải thật...– Không có tên không có nghĩa là không thật.

Em là tất cả những gì anh chưa bao giờ dám quên.Nước mắt Đức rơi.

Dù cậu biết đây không phải Khang thật, tim vẫn đập loạn.

Vì tình cảm này... chưa bao giờ là ảo.Bản sao tiến đến, chạm vào trán cậu.– Anh sẽ định danh lại em.

Không bằng hệ thống, không bằng hồ sơ.

Mà bằng điều duy nhất hệ thống không thể chiếm giữ: tình yêu.Một vầng sáng nổ ra.

Thư viện chấn động.

Các mảnh ký ức bay lên, tụ lại thành một hình bóng lấp lánh giữa không trung.Giọng nói của hàng ngàn người – từng nhớ, từng yêu, từng gọi tên Đức – hợp thành một dòng tên chảy ngược lên trời, phá vỡ mọi ranh giới cũ:"LÊ NGUYỄN TRUNG ĐỨC – KẺ ĐƯỢC YÊU TRƯỚC KHI CÓ TÊN."

Hệ thống định danh toàn cõi chớp đỏ.

Cảnh báo vang lên:"Một thực thể không tên đã được định danh bằng cơ chế ngoài hệ thống.

Kích hoạt: Quy trình tự tái cấu trúc.

Danh xưng mới: TYPE: REWRITER – REALITY CLASS."

Và rồi...

Khang tan biến.Không phải vì bị xoá.

Mà vì đã hoàn thành vai trò cuối cùng trong trái tim Đức: người duy nhất dám định nghĩa cậu bằng tình cảm, không bằng danh xưng.Cuối chương, Đức đứng trước một bức tường vô danh – nơi các thực thể chưa có tên đang chờ được viết.

Tay cậu run, nhưng ánh mắt rực sáng.

Một nụ cười nhẹ, nghẹn ngào:– Giờ thì...

đến lượt tôi viết tên các người.
 
Call My Name
Chương 47: Hội Nghị Những Kẻ Không Tên


(Nơi mọi quyết định đều được viết ra bằng sự im lặng.)"Không phải ai không có tên cũng vô danh.

Có những kẻ, im lặng chính là danh xưng mạnh nhất."

Trung tâm của Cõi Trắng – vùng lõi nơi mọi khái niệm được sinh ra từ hư vô – là một vòng tròn không ánh sáng.

Ở đó, ba kẻ duy nhất có quyền định danh lại toàn bộ thực tại đang ngồi đối diện nhau.Lê Nguyễn Trung Đức.

The Nameless.

Anantika – Mẹ của Vô Danh.Không có ngai vàng.

Không có quyền lực phô trương.

Chỉ có ba linh hồn nhìn nhau qua hàng nghìn tầng thực tại vỡ vụn.– Con nghĩ mình có thể viết lại tất cả à? – The Nameless cất tiếng.

Giọng hắn không vang, nhưng nặng như trầm tích của hàng ngàn thế kỷ. – Danh xưng không phải trò chơi.Đức nhìn hắn, không cúi đầu.

Cậu giờ đã khác.

Không còn là đứa học sinh nhây nhây gào thét "Ê má ơi nó xui kìa" mỗi lần lỡ gọi tên ai đó.– Con không viết lại.

Con chỉ khâu lại những gì người khác xé nát.Anantika nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ, như thể bà đang nhìn xuyên qua Đức, vào chính cái tên cậu cố giữ lấy.– Ta từng tin tên gọi là xiềng xích, Đức à.

Nhưng ngươi... ngươi lại làm nó thành lời yêu.Bà vung tay.

Cả vùng lõi trắng chuyển thành biển ký ức.

Những cái tên bị lãng quên.

Những đứa trẻ không ai gọi.

Những lời nguyền chưa kịp phát.

Đức bước giữa chúng, không vội, không kiêu hãnh.

Cậu nhặt từng mảnh ghép, thì thầm:– Tao nhớ mày.

– Mày từng là Dương, đúng không?

– Ừ, Lâm Chi.

Tên đẹp lắm.Và mỗi lần gọi, một vầng sáng trồi lên, tái sinh thành hình.The Nameless gằn giọng:– Nếu mày cứ tiếp tục, mày sẽ trở thành thứ đáng sợ nhất.

Không phải một vị thần.

Mà là một nhà văn.– Thì sao? – Đức nhún vai. – Nhà văn còn mạnh hơn cả thần.

Vì thần tạo ra luật.

Nhà văn bẻ cong nó bằng một dấu chấm.Cả Cõi Trắng rung chuyển.

Anantika bật cười.

Một tràng cười mang âm sắc của tất cả bà mẹ từng bị quên tên.– Được.

Nếu ngươi dám... thì hãy viết đi.Bà đưa cho Đức một mảnh giấy – không, không phải giấy.

Là một mảnh "Ý Niệm Thuần Khiết", vật liệu chỉ xuất hiện khi một người thật sự hiểu điều mình sắp viết là định mệnh, không phải tuỳ hứng.The Nameless thì thầm:– Nhưng nhớ...

– Viết là tồn tại.

– Xoá là biến mất.Đức cầm mảnh Ý Niệm, tay run.

Rồi cậu viết:"Tôi chọn nhớ.

Tôi chọn gọi tên.

Và nếu phải trở thành kẻ không tên cuối cùng để giữ lại tên của mọi người—thì cũng đáng."

Mảnh giấy phát sáng.

The Nameless biến mất.

Không bằng một trận chiến.

Mà bằng sự thừa nhận: Cậu đã thắng.Anantika thì thở dài, như một bà mẹ mệt mỏi vì cuối cùng đứa con bướng bỉnh cũng lớn.– Vậy... giờ là thời khắc cuối cùng.

Con có muốn mang tên nữa không?Đức lặng đi.

Nhớ đến Khang.

Nhớ đến cái ôm im lặng.

Nhớ những cái tên cậu từng vô tình nguyền, rồi cố sống chết cứu.– Con không cần tên.

Nhưng con sẽ giữ tên người khác.

Từng người.Cõi Trắng nở rộ.

Không phải hoa.

Mà là bản thảo – những cuốn sổ tay định danh, viết bằng giọng cười, nước mắt và tất cả những lần ai đó được gọi đúng tên.Cuối chương, Đức ngồi lại một mình giữa biển trắng.

Trước mặt cậu là một quyển sổ trắng toát.Trang đầu tiên, cậu ghi một dòng chữ:"Tôi tên là Lê Nguyễn Trung Đức.

Nhưng mấy đứa có thể gọi tôi là 'Người Gọi Tên Mãi Mãi'."
 
Call My Name
Chương 48: Chọn Người Cuối Cùng Để Gọi Tên


(Vì tình yêu cũng là một cách để ghi nhớ ai đó mãi mãi.)"Trên thế giới này, có hai loại tên không thể bị xóa: Tên của người mình yêu, và tên của người từng gọi mình bằng trái tim."

Cõi Trắng lặng yên.

Không có tiếng gió.

Không có tiếng cười.

Chỉ còn một người đang ngồi, tay cầm cuốn sổ đang viết dở.

Trên đó, mỗi trang là một cái tên đã từng biến mất khỏi thực tại – giờ được cậu gọi lại, cẩn thận như thể từng ký tự là mảnh vỡ của một linh hồn.Lê Nguyễn Trung Đức.

Kẻ đã từ chối tất cả quyền năng thần thánh chỉ để giữ một việc – gọi tên mọi người, cho tới khi không ai bị lãng quên.Một giọng nói vang lên từ sau lưng, không có âm vang, không có âm sắc.

Chỉ là cảm giác của một người luôn tồn tại trong tim ai đó.– Viết xong hết chưa?Cậu quay lại.

Không cần đoán.

Nguyễn Phạm Nam Khang.

Đứng đó, tay đút túi quần, mắt cong cong, miệng hơi mỉm.– Tao tưởng mày bốc hơi rồi, Khang.– Tao cũng tưởng mày quên tao rồi.

Nhưng quên sao được, đúng không? – Khang cười nhẹ, bước lại gần.Hai người đứng giữa vùng thực tại cuối cùng – nơi những mảnh ký ức vỡ vụn tạo thành con đường mờ nhòe như giấc mơ cũ.

Gió trắng cuộn quanh.

Cả thế giới như thể sắp vỡ ra lần nữa.– Tao sắp xong rồi – Đức nói, giọng chùng lại. – Chỉ còn một trang.– Và mày chưa viết?Đức lắc đầu.

Tay cầm cây bút run run.– Trang cuối... dành cho người cuối cùng.

Người tao không thể nào gọi sai tên.

Người tao không dám viết... vì nếu viết, nghĩa là tao đã yêu thiệt rồi.Nam Khang không nói.

Chỉ bước tới, lấy cây bút khỏi tay Đức, viết lên trang trắng một dòng duy nhất:"Nam Khang."

Đức ngẩng đầu.

Khang nhìn cậu, lần đầu tiên không nói gì cả.Nhưng không cần nói.Chỉ là ánh mắt, chỉ là sự tồn tại.Chỉ là cách cả hai vẫn đứng đây, sau tất cả, để chọn gọi tên nhau – không bằng miệng, mà bằng trái tim đã qua đủ mất mát.Đức cười khẽ, nước mắt không rơi, nhưng lấp lánh ở khóe mi.

– Vậy thì...

để tao viết tiếp.Cậu ghi thêm dưới cái tên ấy:"Người tao gọi đầu tiên bằng lời nguyền.

Và là người cuối cùng tao gọi bằng tình yêu."

Cõi Trắng sụp đổ.

Không phải vì hủy diệt.

Mà vì đã hoàn thành.Một thế giới mới trỗi dậy, không có 'Type', không có lời nguyền, không có các phe phái hay định danh.

Chỉ có con người, gọi tên nhau bằng chân thành, bằng yêu thương, bằng những tiếng gọi không cần ma thuật, nhưng đủ làm tan chảy mọi định mệnh.Một năm sau.Trên băng ghế đá, dưới gốc bằng lăng đang nở rộ tím cả sân trường, Đức và Khang ngồi cạnh nhau.

Không có ai khác.

Không còn chiến tranh tên gọi.

Không còn thần, quỷ, hay thực tại nứt vỡ.Chỉ có hai người.

Tay đan tay.– Mày còn sợ gọi tên người khác không? – Khang hỏi.– Không.

Nhưng tao sẽ chỉ gọi một người mãi mãi.– Ai?– Mày.Cả hai bật cười.Cuốn sổ trắng cuối cùng khép lại.

Không còn trang trắng nào nữa.

Vì tất cả những cái tên cần được gọi – đã được gọi rồi.
 
Back
Top Bottom