Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 660: Chạy mau



Một số người chung quanh căn bản không lưu ý này đạo kiếm quang này, ngược lại bị giết tới lạnh lòng, cao giọng hô to về phía Phương Nguyên.

- Ma đầu?

Phương Nguyên nghe thấy chữ này, mày liền nhíu lại.

Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy từng khuôn mặt kinh sợ tới vặn vẹo.

- Ta vốn là thống hận hai chữ ma đầu nhất, nhưng hiện giờ, ta không ngờ lại trở thành ma đầu?

Trong lòng hắn thậm chí có một loại suy nghĩ hoang đường khó có thể ngăn chặn sinh, cười ha hả một tiếng, sau đó hai mắt hờ hững nhìn người đó:

- Tốt tốt, các ngươi đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem.

- Rắc.

Hắn quay người đánh tan bốn năm người ở gần, sau đó chân đạp Chu Tước, phóng lên cao, trong miệng hét lớn:

- Mở trận.

Một tiếng hét lớn này của Phương Nguyên vang vọng khắp nơi.

Mà đỉnh Bát Hoang Sơn cách đó không xa, Quan Ngạo đứng bật dậy, cao giọng đáp ứng:

- Được!

Trong một tiếng hô to này, hắn phi thân nhảy lên.

Phía dưới hắn chính là một vách núi, Quan Ngạo từ trên đỉnh núi rơi xuống, ở trong không trung, thần lực ngưng tụ.

- Gừ!

Theo một tiếng gần khẽ của hắn, hai chân nặng nề đạp lên trên một thạch đài vẽ đầy phù văn.

Ầm!

Một thân thần lực đó của hắn lại mang theo lực trùng kích từ trên vách đá nhảy xuống, khiến cho phù văn trên một khối thạch đài này đột nhiên toàn bộ sáng lên, sau đó, bên trên thạch đài, có một loại lực lượng cuồng bạo mà thế không thể cản, thuận theo địa mạch phía dưới, bay nhanh ra bốn phương tám hướng, cuối cùng gia trì đến trên mười thạch điêu được chôn sâu dưới lòng đất ở chung quanh Bát Hoang Sơn này.

- Bụp!

Những thạch điêu đó theo tiếng mà ra, từ dưới đất chui lên, bay đến trong không trung.

Mỗi một thạch điêu đều cao hơn chục trượng, khắc thành bộ dạng giống như hung thú, bên trên huyết sát chi ý nồng đậm.

Mà sau khi chúng đều bay lên trời cao, liền đồng thời há cái miệng rộng, giống như là có dã thú gầm vang.

Hấp lực kh*ng b* vô cùng vô tận từ trong miệng chúng sinh ra, nuốt nhả ra bốn phương tám hướng, xé trời rạch đất.

Tu sĩ cách Bát Hoang Sơn cự ly gần vừa không để ý, liền đều đã thân bất do kỷ, bị hấp lực kh*ng b* đó trực tiếp kéo về phía Bát Hoang Sơn, sau đó kêu thảm ngã vào trong đại trận Bát Hoang, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị áp chế...

- Đó là... Huyết Sát Thú Tôn!

Ngay sau Bát Hoang Sơn, Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh đó đang hứng trí bừng bừng tế ra một chiếc gương, thu hết cảnh tượng Phương Nguyên ác chiến với các tu sĩ vào bên trên gương, rung đùi đắc ý, vô cùng vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên nói câu "Nếu đã nói ta là ma đầu, vậy ta sẽ làm ma đầu cho các ngươi xem", liền lòng đầy căm phẫn, lại càng khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy thạch điêu đó bay lên, lại lập tức sắc mặt cả kinh, xoay người chạy trốn.

Tốc độ của hắn cực nhanh, một phát lướt ra mấy chục trượng, phía sau lại đã có hấp lực kh*ng b* xuất hiện.

Cảnh này khiến hắn thầm kêu to:

- Thiên Đạo Trúc Cơ này rốt cuộc muốn làm gì?

Huyết Sát Thú Tôn, đó chính là một loại tài liệu cao cấp lúc bày trận mới dùng, dị thường kh*ng b*.

Mà Thiên Đạo Trúc Cơ này không ngờ lập tức tế ra mười tôn, đây là muốn trấn tất cả mọi người ở trong đại trận!

Bản thân những người tu hành ở chung quanh cũng không phải không có đầu óc, trước lúc tới, liền đều đã hỏi thăm nhau, biết Phương Nguyên nổi danh trận đạo, kỳ đạo, kiếm đạo tam tuyệt, bởi vậy sau khi tới nơi này, tuyệt không l* m*ng phát động thế công về phía Bát Hoang Sơn, chỉ e là bị hắn bày ra trận pháp gì vây khốn mình, bởi vậy cho dù là đấu pháp có kịch liệt tới mấy cũng không tới gần Bát Hoang Sơn.

Theo lý thuyết thì thế là đủ an toàn rồi.

Trận pháp của ngươi có lợi hại tới mấy, chỉ cần ta cách ngươi thật xa thì ngươi có thể làm gì chứ?

Nhưng bọn họ không ngờ là, ở ngoại vi của đại trận này không ngờ còn có tồn tại như Huyết Sát Thú Tôn!

Hiện giờ mười tòa thú tôn đều bị bọn họ tế ra, liền hình thành một loại lực hút cuồng bạo, hút tất cả mọi người tới.

- Không tốt...

- Chạy mau, chạy mau...

Lập tức những tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả người tu hành vội vàng chạy ra khỏi vòng vây.

Nhưng lực lượng của Huyết Sát Thú Tôn lại há có thể dễ dàng hóa giải như vậy, tu sĩ ở gần Bát Hoang Sơn, căn bản không có chút sức ngăn cản nào, trực tiếp liền bị thú tôn hút tới, từ xa nhìn lại, liền có thể coi là một hồi "máy xay thịt".

Từng đống từng đống người bị hút vào trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn!

Lại nhìn chung quanh, đã là bộ dạng thay đổi nhiều.

Ngoài trăm trượng, vô số người tu hành đều liều mạng bỏ chạy ra xa xa, giống như mây đen dũng động.

Mà trong trăm trượng của Bát Hoang Sơn này, lại chỉ còn lưa thưa không có mấy người, vẫn còn đang kinh hãi run rẩy, dùng tay ôm mặt.

Phương Nguyên ngưng thần nhìn về phía những người này, lại thấy Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trốn ở phía sau một ngọn núi, kinh hồn bất định.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 661: Bằng vào kiếm đạo!



Thôi Vân Hải của Trung Châu Thôi gia chỉ còn có hắn và lão nô bên cạnh, nửa người đều chôn dưới đất, lại mượn thổ độn tránh thoát được một kiếp này, mà có một vị nữ tử yêu diễm mặc váy đen khác thì trốn ở rất xa, đang quan sát Phương Nguyên với thần sắc cổ quái.

Ngoài ra, còn có mười mấy người, hoặc già hoặc trẻ, sắc mặt cũng đều là một mảng âm tình bất định.

Đám người bọn họ đều là mấy người nổi bật nhất trong đám người tu hành chung quanh, lúc trước bọn họ trốn trong đám người, chờ thời cơ Phương Nguyên lộ ra sơ hở rồi một kích là trúng, trong lúc vội vàng căn bản không thể tìm được bọn họ, hiện giờ lại đã tra ra manh mối.

Ánh mắt Phương Nguyên xoay chuyển, liền nhìn thấy một nam tử trung niên mặc y bào màu xám trong những người này.

Nam tử đó lật tay cầm kiếm, kiếm ở trong tay áo, như ẩn như hiện.

Phương Nguyên nhận ra khí cơ trên người hắn, vừa rồi ẩn thân trong đám người, chém ra một kiếm, suýt nữa khiến mình bị thương chính là người này, mà vào lúc này, hắn cũng rõ ràng là muốn giở lại trò cũ, trốn ở phía sau Tô Văn Hương, chắc là muốn nhân lúc Phương Nguyên xuất thủ với Tô Văn Hương lại thừa cơ xuất kiếm, có điều lúc này thấy ánh mắt của Phương Nguyên lại nhìn về phía mình, liền chậm rãi đứng dậy.

- Ngươi là ai?

Phương Nguyên nhìn hắn, mặt không vui không giận, chỉ nhẹ giọng mở miệng hỏi.

- Thiên Lai Thành, Liễu Tử Việt!

Người trung niên áo bào tro đó thản nhiên mở miệng, trước đó một thân khí cơ cơ hồ là khiến người ta không thể phát hiện ra, nhưng khi hắn báo ra tên của mình, lại có một loại ý tứ sắc bén khó có thể hình dung từ trên người hắn tỏa ra, giống như một kiếm dâm thẳng lên chín tầng trời.

- Hắn là... Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm?

Cách đó không xa, tu sĩ ngoài trăm trượng Bát Hoang Sơn vẫn còn không ít, nghe thấy cái tên này, trong lòng lập tức cả kinh.

Nhưng rất nhanh, liền có người giật mình kêu lên:

- Hắn không phải cảnh giới Kim Đan sao?

- Hẳn là dùng bí pháp nào đó để áp chế tu vi, lúc này mới tiến vào được bí cảnh...

- Loại bí pháp tương tự cũng là thường thấy, nhưng một khi phong ấn Kim Đan của mình, chỉ sợ tu vi sẽ vĩnh viễn bị hao tổn, nếu điều dưỡng tốt, sau khi quay về cảnh giới Kim Đan, cũng ít nhất hạ xuống ba cấp tu vi, nếu xui xẻo hơn một chút thì vĩnh viễn sẽ phải ở lại Trúc Cơ...

- ...

- ...

Chung quanh là một mảng tiếng nhao nhao nghị luận, ai nấy kinh sợ.

Ngàn vạn lần không ngờ Kim gia vì trảm sát Thiên Đạo Trúc Cơ này, không ngờ bỏ ra vốn liếng lớn như vậy.

Vị cao thủ kiếm đạo Liễu Tử Việt này không phải là hạng vô danh tiểu tốt, mà là đại cao thủ tọa trấn một phương, thanh danh ở ngoại giới, hắn lờ mờ là tồn tại nổi danh ngang với mười vị lão tổ của Kim gia, nhưng hiện giờ không ngờ lại liều tu vi bị hao tổn mà tiến vào bí cảnh?

Người xung quanh đều nghị luận, Phương Nguyên cũng chẳng buồn để ý, nhưng nghe thấy danh hiệu "Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm" này, trong lòng cũng đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt liền nhìn Liễu Tử Việt đó, nói khẽ:

- Ta từng gặp một người tên là Cố Đạo Hùng, hắn từng cầu kiếm với một vị kiếm đạo tông sư họ Liễu, kết quả bị người lầm đạo, suýt nữa thì lạc lối, có phải ngươi hay không?

- Cố Đạo Hùng?

Liễu Tử Việt đó nghe thấy cái tên này, trên mặt lại hiện ra vẻ mỉa mai, điềm nhiên nói:

- Người hướng tới ta mà cầu kiếm dài đến có thể xếp tới ngoài mười dặm, mỗi một người đều nói mình thành ý học kiếm, cầu ta chỉ điểm, ha ha, nếu ta bất kể ai tới cầu kiếm cũng truyền, vậy chẳng phải là sẽ truyền hết tinh túy của tam tuyệt kiếm nhất môn của ta cho người ngoài à?

Phương Nguyên nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói:

- Nếu không muốn truyền, vậy ngươi có thể cự tuyệt, vì sao phải truyền giả?

Liễu Tử Việt đó cười lạnh một tiếng, nói:

- Bởi vì ta cao hứng, không được à?

Phương Nguyên không hỏi nữa, hít sâu một hơi:

- Lần này ta người khác thì có thể không giết, chỉ có ngươi là chắc chắn phải chết!

- Chỉ bằng vào ngươi sao?

Liễu Tử Việt nghe thấy lời ấy, sắc mặt vặn vẹo, quát lạnh:

- Tiểu nhi chớ có càn rỡ, kiếm đạo không thể so thần thông, là phải khổ công tập luyện, lão phu tham ngộ kiếm đạo ba mươi năm, tập kiếm pháp, lại phá kiếm pháp, ngộ kiếm thế, lại phá kiếm thế, dốc lòng dưỡng kiếm mười năm, cuối cùng ở bờ d*ch th** quan sát thiên địa phong vân biến hóa, nhìn thấy chân ý của kiếm đạo, ngươi có tư cách gì mà giương oai ở trước mặt ta?

- Bằng vào kiếm đạo!

Phương Nguyên bình tĩnh nói, không ngờ tán đi pháp ấn, thu lại ba đạo Lôi Linh, sau đó tay áo tung bay, ở xung quanh nhìn lại, liền thấy trên mặt đất cách đó không xa, bay tới một thanh kiếm, chắc là do những người vừa rồi bị hút vào trong đại trận lưu lại.

Năm ngón tay hắn xòe ra, thanh kiếm đó liền bay đến trong tay hắn, sau đó hắn lật tay cầm kiếm, bước về phía trước.

Đáy mắt Liễu Tử Việt đột nhiên lóe lên một tia hàn quang, lạnh lùng quát:

- Hôm nay, chính là lúc chính danh cho bản thân!

- Rầm!

Khi nói ra những lời này, hắn đã đột nhiên kiếm khí xộc lên trời.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 662: Tiểu tử khinh ta



Một thoáng đó, trong thiên địa, phong vân biến sắc, trong không trung sau lưng hắn không ngờ giống như xuất hiện một con sông lớn vô biên, vắt ngang hư không, cuồn cuộn chảy đi, vạn thế không dứt, một loại ý cảnh không thể ngăn cản hiển hóa trong hư không, sau đó gia trì đến trên người Liễu Tử Việt, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, đột nhiên bật cười, sau đó thân kiếm nhẹ nhàng run lên...

- Bốp...

Một đạo phong mang khó có thể hình dung đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt liền chém tới trước người Phương Nguyên.

Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, biến mất tại chỗ.

Dù là loại khí độ như Liễu Tử Việt cũng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi:

- Đây là kiếm pháp gì thế?

- Một chiêu này tên là quả phụ trèo tường!

Thanh âm của Phương Nguyên xuất hiện ở phía sau hắn, đồng thời, kiếm ý kinh thiên xuất hiện sau lưng hắn, mãnh liệt ập tới.

- Kẻ này thật hung ác điên cuồng.

Liễu Tử Việt đã nhận ra sát khí từ sau lưng mãnh liệt ập tới, trong lòng cũng hoảng hốt.

Người tu hành kiếm đạo, thân pháp thường thường đều không thể kém được, hắn cũng là kiếm đạo đại sư, tất nhiên cũng biết đạo lý kiếm tùy nhân tẩu (kiếm đi theo người), thân pháp cũng là nhất tuyệt, nhưng bất kể là như thế nào cũng không ngờ thân pháp của Phương Nguyên lại có thể quỷ dị đến loại trình độ này, trong nháy mắt đó mồ hôi lạnh phía sau lưng túa ra như tắm, nhưng phản ứng cũng coi như là cực nhanh, đột nhiên xoay bảo kiếm, dẫn động ra kiếm ý liên miên bất tận.

- Ầm ầm...

Dưới kiếm ý của hắn cuốn tới, trong hư không chung quanh, tràn ngập kiếm khí khiến người ta kinh hãi, như tơ như sợi, liên miên không dứt.

Mà đây cũng chính là thể hiện ra kiếm ý của hắn.

Kiếm ra như sông lớn chảy xiết, liên miên không dứt, một sóng nối một sóng, vĩnh viễn không có chừng mực.

Vào lúc này, trên mặt Liễu Tử Việt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, thân pháp của Phương Nguyên tuy hơn xa tưởng tượng của hắn, nhưng lại có hiềm nghi tự chui đầu vào lưới, hắn không biết Thiên Đạo Trúc Cơ này có phải là quá chủ quan hay không, không ngờ dám trực tiếp xông tới cạnh mình, vậy vừa hay bị Trường Hà Kiếm Ý (kiếm ý sông dài) của mình vây khốn, khó có thể thoát thân, cho tới khi bị kiếm ý này của mình giảo sát, mới có thể nghênh đón khoảnh khắc dừng lại!

- Thì ra còn có kiếm ý bực này...

Mà vào lúc này, Phương Nguyên áo xanh tung bay, cũng cảm ứng được biến hóa của kiếm ý chung quanh, đáy mắt lộ ra một tia sắc thái ngạc nhiên!

- ... Kiếm ý yếu thế!

Trong lòng vừa hiện lên suy nghĩ này, đồng thời, hắn thu kiếm ở trước ngực, bay vụt lên trời.

Một thoáng này, kiếm quang trong tay hắn hiện lên từng đạo thanh ảnh (bóng xanh), nhưng kìm mà không phát, ngưng tụ trên thân kiếm, giống như ánh trăng.

Hắn lúc này giống như là trăng sáng trên trời, kiếm khí càng tích càng nặng, lại yên lặng bất động.

Nhưng chính vì hắn yên lặng bất động như vậy, Liễu Tử Việt lại không làm gì được hắn.

Tựa như trong sông núi, sông lớn trào dâng qua lại, khuấy núi phân sông, thế tới hung mãnh, nhưng có thể làm gì được trăng sáng trên trời?

Trong lòng Liễu Tử Việt cũng có tính toán, mồ hôi lạnh trên đầu đột nhiên ứa ra, hắn hoàn toàn không có ý khinh thường Phương Nguyên, bởi vậy vừa lên đã liền thi triển một chiêu mạnh nhất của mình, đó là hắn sau khi bế quan mười năm lĩnh ngộ ra, vốn muốn mượn kiếm ý của một kiếm đó trảm sát Phương Nguyên, lại không ngờ tu vi kiếm đạo của Phương Nguyên lại thâm ảo tới như vậy, thâm ảo đến mức khiến hắn có một loại trình độ khó có thể lý giải...

Lúc này Phương Nguyên đứng trong hư không, kiếm khí càng tích càng mạnh, đã mạnh tới trình độ khiến hắn kinh hãi.

Nhưng kiếm ý của hắn lại bất kể có thôi động như thế nào, vẫn không thể xâm nhập được tới phạm vi ba trượng trước người người đó.

Điều này khiến hắn không nhịn được mà nghĩ, tuy kiếm ý của mình vô cùng, nhưng tinh lực và pháp lực của mình lại là có hạn...

Đợi cho tới khi mình không thể duy trì được kiếm ý này, kiếm khí của Phương Nguyên lại bạo phát ra, vậy thì ngăn cản như thế nào được?

- Bốp...

Đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên quay người bố trí đạo kiếm khí đạo kiếm khí, sau đó thì bứt ra.

Trước tiên ra khỏi khỏi vòng đã, sau đó lại nghĩ biện pháp giết về.

- Cứ thế mà đi à?

Phía sau vang lên thanh âm của Phương Nguyên, sau đó kiếm khí dâng trào.

Ầm ầm ầm!

Ba đạo kiếm khí Liễu Tử Việt bày ra, tất cả đều bị một đạo kiếm khí Phương Nguyên tích lũy lại phá tan.

Càng kh*ng b* hơn là, một đạo kiếm khí đó vẫn chưa tuyệt, lại vụt tới trước người hắn.

- Tiểu tử khinh ta...

Liễu Tử Việt vừa sợ vừa giận, vội vàng tế ra một đạo thanh kỳ (cờ xanh).

Rầm rầm...

Theo tiếng hét lớn của hắn, xung quanh mấy đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện, ai nấy cầm binh khí, đánh tới Phương Nguyên.

Mỗi người đều là lực đại thế trầm, công thủ có mức độ.

Những người này, chính là mấy vị lão tổ của Kim gia cố ý mời vào để đối phó Phương Nguyên, cái bọn họ ỷ vào không phải là thần thông hay là pháp bảo, mà là võ pháp, muốn thông qua võ pháp để khắc chế Phương Nguyên, mà trong đám người bọn họ, thực sự luận đến võ pháp, lại dùng kiếm đạo của Liễu Tử Việt làm đầu, nhưng không ngờ, Liễu Tử Việt dưới một kiếm của Phương Nguyên không ngờ ngay cả pháp bảo cũng phải tế ra để chạy thoát thân, cao thấp thế nào còn cần phải nói nữa à?

Bởi vậy cho dù là không cần Liễu Tử Việt gọi, bọn họ cũng không do dự nữa, lập tức xuất thủ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 663: Động võ pháp cái con mẹ ngươi



Mấy đạo ô quang, giống như giao long, lắc đầu vẫy đuôi, vượt qua đỉnh đầu của Liễu Tử Việt, phóng tới Phương Nguyên.

- Chút trình độ này mà cũng tự xưng là đại kiếm sư à?

Mà lúc này, Phương Nguyên nhìn bọn họ liên thủ lao tới, lại cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai:

- Luận về tu vi chân chính, ngươi cao hơn ta một cảnh giới, nhưng nếu chỉ luận kiếm đạo, ta thấy ngươi so với ta thì lại không chỉ thấp hơn một cảnh giới.

- Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi nhất định là dùng yêu pháp nào đó.

Sắc mặt Liễu Tử Việt đã biến thành màu đỏ tím, lạnh lùng hét lớn:

- Bằng không tuổi còn nhỏ, không thể có kiếm đạo bực này!

- Loại chuyện kiếm đạo này cái cần chú trọng là thiên phú!

Phương Nguyên nhìn chằm chằm Liễu Tử Việt ở ngoài mấy chục trượng, thân kiếm run lên.

Trong chốc lát, tầng tầng kiếm khí từ trên thân kiếm của hắn tán phát ra, ảnh hưởng tới hư không, lờ mờ xuất hiện vô số đạo ảo ảnh!

Những ảo ảnh đó đều là đệ tử Thanh Dương Tông hắn từng nhìn thấy trên đường đào vong.

Đó là một loại thái độ đánh liều tính mạng cũng phải làm được một chuyện, bất kể lợi hại, bất kể thương vong,

Mà loại thái độ này, khi hắn lĩnh ngộ kiếm ý chi đạo, lưu lại trong kiếm đạo của hắn.

Sau đó khi loại kiếm ý này xuất hiện, hắn nghênh đón những người đang liên thủ xông tới, một kiếm đâm ra.

Kiếm thế khó có thể hình dung vừa ra, tốc độ nhanh tới mức nào, cũng khó có thể hình dung được biến hóa trong đó là thần diệu tới mức nào.

- Vù...

Hư không vỡ nứt, một kiếm như ảo!

Liễu Tử Việt thấy bốn người khác cùng mình tiến vào bí cảnh đều đã lao về phía Phương Nguyên, đáy lòng đã hơi thả lỏng, lại tìm cơ hội muốn xông lên trước, lại không ngờ rằng, suy nghĩ này còn chưa kết thúc, liền đã nhìn thấy thân hình của Phương Nguyên trong phút chốc biến mất tại chỗ, sau đó một đạo khí tức mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua giữa bốn người, nháy mắt đã đi tới trước mặt.

- Ngươi...

Hắn há miệng kêu to, nhưng một chữ cũng chưa kịp nói hết, liền cảm thấy ngực trước mát rượi, cả người bay lên.

- Ầm!

Hắn va vào một mảng vách núi ở phía sau mới ngừng lại.

Ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện ngực mình đã bị một thanh kiếm xuyên qua, găm trên vách núi.

Lúc này, trên mặt hắn không ngờ không có sợ hãi, chỉ có nghi hoặc.

Bởi vì tất cả đều đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn còn chưa kịp sinh ra biểu cảm sợ hãi, chỉ cảm thấy là không thể.

- Ngươi học kiếm từ đâu?

Hắn ngơ ngác nhìn một kiếm xuyên qua trái tim của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

- Vô Khuyết Kiếm Kinh!

Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên thân kiếm, kiếm khí lại đã bắt đầu tích tụ.

Trong mắt Liễu Tử Việt đầy vẻ hoảng hốt, nhưng trong lòng lại càng gấp, nuốt xuống một búng máu, hét lớn:

- Vô Khuyết Kiếm Kinh... Là gì?

Phương Nguyên nhìn hắn, nói:

- Ta vì sao phải nói cho ngươi?

Sau đó pháp lực khẽ động, kiếm khí lan ra bốn phía, nháy mắt liền chạy khắp toàn thân Liễu Tử Việt.

Cho tới lúc này, hắn mới nhìn vào mắt Liễu Tử Việt, nói:

- Ta dùng kiếm giết ngươi, chỉ là để nói với ngươi...

- ... Ngươi không xứng dùng kiếm!

...

...

- Đường đường là kiếm đạo tông sư, không ngờ bị người ta một kiếm g**t ch*t?

Ở xa xa nhìn một màn này, trong lòng mọi người đều hít một hơi lạnh, tâm thần run rẩy.

Phải nói rằng, vị Thiên Lai Thành kiếm đạo đệ nhất nhân này sở dĩ bị Phương Nguyên trảm sát như vậy, nguyên nhân có rất nhiều.

Ví dụ như hắn áp chế tu vi của mình, liền khó tránh khỏi có chút không quen, khi xuất kiếm, cũng không được viên mãn linh hoạt;

Lại ví dụ như nói, hắn quá coi thường kiếm đạo của Phương Nguyên, chỉ coi hắn là một tu sĩ Trúc Cơ có chút thành tựu trên kiếm đạo, dù sao, đối với một người tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, đồng thời thần thông cũng tham ngộ đến cực hạn mà nói, đó cơ hồ là không thể có quá nhiều tâm huyết để tiêu phí trên kiếm đạo, lại không ngờ rằng, truyền thừa kiếm đạo của Phương Nguyên thực sự không thấp hơn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia.

Nếu thực sự muốn phân cao thấp giữa hai đạo truyền thừa, địa vị của Vô Khuyết Kiếm Kinh trên kiếm đạo, thậm chí còn ở trên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!

Đương nhiên, bất kể là nói như thế nào, hắn cũng đều đã chết rồi, bị một kiếm của Phương Nguyên đóng đinh trên vách núi.

Ầm ầm...

Cũng không nghĩ nữa, bởi vì bốn vị tu sĩ Kim Đan áp chế cảnh giới mà vào, vừa rồi bị Phương Nguyên tránh được một kích, sau đó thời cơ một kiếm trảm sát Liễu Tử Việt, tâm thần cũng phẫn nộ đến cực điểm, lập tức xoay người, thi triển pháp bảo xông tới!

Một kiếm vừa rồi của Phương Nguyên thật sự khiến mọi người sợ hãi.

Bọn họ vốn là định dựa vào võ pháp chế địch, nhưng nhìn thấy kiếm đạo của Phương Nguyên, lại còn động được võ pháp gì nữa?

- Động võ pháp cái con mẹ ngươi...

Lôi Linh Chu Tước, Lôi Linh Thanh Lý Lôi Linh Bất Tử Liễu lại hiển hóa, càn quét tứ phương.

Mà bản thân hắn thi tay phải cầm kiếm, tay trái Ngũ Sắc Bảo Phiến, đạp hư không, từ xa nghênh đón mấy vị Kim Đan!

- Không tốt!

Mấy vị Kim Đan đó thấy thế tới của hắn hung mãnh, trong lúc cấp thiết vội vàng tránh ra bốn phía, chỉ có một người chạy hơi chậm một chút, chưa ra được mười trượng liền chỉ thấy chung quanh lôi quang lấp lánh, lại đã bị cành liễu của Bất Tử Liễu cuốn lấy, sau đó bị Lôi Linh Chu Tước xé thành hai nửa...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 664: Một khi như vậy



Mà ba vị Kim Đan còn lại thì hốt hoảng như chó nhà có tang, vội vàng chạy trốn ra trăm trượng.

Cũng không chỉ là bọn họ, chư vị thiên kiêu bao gồm cả Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo ở bên trong, cũng sớm đã thối lui đến ngoài trăm trượng quan chiến.

Phương Nguyên xoay người, hạ xuống một ngọn núi, khép lại Ngũ Sắc Bảo Phiến, bễ nghễ nhìn chung quanh, thấy phạm vi trăm trượng trong Bát Hoang Sơn đã không có một bóng người, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn về phía hướng tây nam.

- Kim Lão Thái Quân, ngươi lần này lại tính sai rồi, giờ nên đến phiên ta xuất thủ rồi chứ?

...

...

Mà lúc này, ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân đang nhắm hai mắt dưỡng thần bỗng nhiên trong lòng cả kinh, mở mắt ra, nàng ta có chút lo lắng nhìn về phía bí cảnh, trong lòng thầm nghĩ:

- Lần trước có loại dự cảm không tốt này đã là bao nhiêu năm trước rồi?

- Giết hắn...

Mắt thấy Phương Nguyên không ngờ thực sự dọn sạch trong phạm vi trăm trượng của Bát Hoang Sơn, các tu sĩ ở ngoài trăm trượng lập tức mắng thầm những người vừa xuất thủ đó vô dụng, lại thầm hận những người bên cạnh mình không ngờ lại nhát gan như vậy, tùy ý để Thiên Đạo Trúc Cơ ngông cuồng bá đạo, không ngờ không ai xuất thủ trị hắn, một đại hán dáng người hùng tráng không nhịn được bỗng dưng hô to một tiếng, muốn cổ động chiến ý của người xung quanh.

Nhưng người ở chung quanh nghe vậy, lại ai nấy đều nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc, không có một ai nhúc nhích.

Cũng là Phương Nguyên nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nghiêm lại, từ xa nhìn hắn.

Mọi người ở chung quan đại hán đó lập tức biến sắc, rào rào lui về phía sau, đẩy hắn lên trước.

Đại hán này sợ tới cả người run rẩy, xấu hổ cười nói:

- Khà khà, ta nói đùa thôi...

...

- Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

Ba vị Kim Đan còn lại nhìn thấy một màn này, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh toát, lạnh giọng nói:

- Kẻ này thần thông mạnh mẽ, kiếm đạo càng đáng sợ hơn, mấu chốt là hắn nắm rõ trận pháp như lòng bàn tay, nếu đánh nhau, liền biết chiếm trước góc chết, đoạn tiên cơ của người ta, dưới tình huống như vậy, người có nhiều tới mấy cũng không thể thực sự vây khốn của hắn, ngược lại là thành chen chúc ở một chỗ, bó tay bó chân, không phát huy ra được thực lực...

Tên còn lại quát khẽ:

- Trừ phi có vị thiên kiêu nào đó có thể chính diện cầm chân hắn, sau đó thì mọi người ùa lên.

Những Kim Đan này dù sao cũng có cảnh giới cao hơn, nhìn chuyện thấu triệt, rất nhanh liền phân tích ra nguyên nhân.

Đó chính là, chung quanh Bát Hoang Sơn này người tu hành tuy đông đúc, cao thủ cũng không ít, nhưng căn bản không thể bằng vào cục diện trước mắt mà vây giết được Phương Nguyên, thần thông của Phương Nguyên mạnh mẽ, liền đã định trước là không ai có thể giáp mặt chống lại hắn, mà kiếm đạo của hắn lại cũng kinh người, cũng đại biểu cho thân pháp của hắn nhất định không kém, lại có thể gặp vây thoát vây, lúc nào cũng cướp được tiên cơ, đẩy đối thủ vào trong góc chết.

Trận lý, tìm căn nguyên tra nguồn gốc, chính là lợi dụng thế thiên địa, sức con người.

Từng có người khảo chứng, ngọn nguồn sớm nhất của đạo trận thuật, chính là các tổ tiên thời kì thái cổ tham ngộ đối với "bao vây và phá vây".

Bởi vậy, trận sư cao minh hoàn toàn có thể dùng ít người mà bao vây lại nhiều người.

Mà ngược lại đương nhiên cũng rất hữu dụng, chính là khiến nhiều người không thể vây được ít người.

Phương Nguyên chính là như vậy, nhìn thì vô ý, nhưng kì thực lại chiếm trước tiên cơ khắp nơi, căn bản không thể bị người ta vây công.

Nếu hắn cứ thành thật đứng ở tại chỗ, tùy ý để người chung quanh từ bốn phương tám hướng xông lên, chỉ đè thôi cũng có thể đè chết hắn rồi.

Hiện giờ, mấy vị Kim Đan này chính là đau đầu như vậy, bọn họ không phải không vây chết được Phương Nguyên, mà là căn bản không vây được.

- Trừ phi, tìm được một người thực lực không thua hắn, cho dù là hơi yếu hơn hắn một chút, nhưng ít nhất cũng có thể chính diện chống lại hắn.

Một vị Kim Đan khác quát khẽ:

- Trước tiên cứ cuốn lấy hắn đã, sau đó mọi người đều ùa lên, đại sự có thể thành!

- người như vậy, đi đâu mà tìm?

Hai người khác nghe thấy vậy lại đều cười khổ, đạo lý thì ai cũng biết, nhưng muốn làm được thì lại đâu có dễ dàng?

- Đáng giận, những kẻ được gọi là thiên kiêu này...

Một vị Kim Đan trong đó ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn quét qua đám người Tô Văn Hương, thầm nghiến răng.

Tiểu thiên kiêu của Đổng gia đó đã trực tiếp quỳ xuống, chiến ý hoàn toàn không còn, Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thì bị Phương Nguyên đó đuổi giết cho chật vật không thôi, đầu cũng không dám ngẩng lên, mà trừ hai người bọn họ ra, thiên kiêu trong sân cũng còn có không ít, nhưng lúc này, không ngờ ai nấy đều ẩn núp, chỉ đang âm thầm nhìn trộm, không ngờ không có một au dám nhảy ra...

- Khương công tử, ta không phải nghe nói ngươi vẫn muốn mượn Thiên Đạo Trúc Cơ để thành danh à?

Mà lúc này, cách đó không xa, cũng có một số người cảnh giới Trúc Cơ nhìn ra vấn đề của thế cục, lại cũng đều ôm tâm tư riêng, nữ tử kiều diễm mặc váy đen, hai chân thon dài đó lúc này đang cười khanh khách nhi về phía Khất Nhi tay cầm gậy trúc màu xanh, sau đó chỉ vào Phương Nguyên nói:

- Ngươi xem hắn lúc này hung ác điên cuồng vô tận, nếu ngươi xuất thủ bắt hắn, thế chẳng phải là sẽ có thanh danh rất lớn à?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 665: Hắn điên rồi à?



- Ài...

Khất Nhi đó nghe vậy, lại thở dài một tiếng, chỉ vào đám người xung quanh, nói:

- Ngươi nhìn thử đi, ở đây có bao nhiêu người đang chờ nhặt tiện nghi, vị lão huynh họ Phương này lấy một địch mấy ngàn, đã đủ thiệt thòi rồi, nếu ta lúc này xuất thủ, chiếm đại tiện nghi như vậy, cho dù có thể hạ được hắn, các ngươi cảm thấy ta đây là đang giúp hắn thành danh, hay là hắn đang giúp ta thành danh?

Nữ tử váy đen "chậc chậc" mấy tiếng, lắc đầu, lại hướng ánh mắt về phía Tô Văn Hương cách đó không xa, thấp giọng cười nói:

- Vị Tô Thánh Nữ này thì sao? Ngươi vừa rồi đã mất hết thể diện, ta biết ngươi vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng, vì sao không mau dùng đi.

Tô Văn Hương lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:

- Ngươi là người phương nào?

Nữ tử váy đen đó cười nói:

- Ngươi cũng không cần thiết phải nhận ra ta, ta nhận ra ngươi là được rồi.

Tô Văn Hương hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình, nói:

- Kiếm này mà ra, hoặc là hắn chết, hoặc là ta chết, ngươi cảm thấy ta có nên đánh cược như vậy không?

Thiếu chủ Khương gia đó bỗng nhiên cười cười nhìn về phía nữ tử váy đen, nói:

- Ta cảm thấy thực lực của ngươi cũng không thấp, vì sao không ra tay?

Nữ tử váy đen đó liếc một cái đầy phong tình vạn chủng, nói:

- Ta không ghét hắn, còn hơi thích nữa.

Khất Nhi đó ngoáy ngoáy mũi, cười lạnh nói:

- Lẳng lơ!

...

- Đừng hy vọng vào bọn họ...

Mà lúc này, mấy vị Kim Đan đó cũng đều đã thấy rõ thế cục, ánh mắt lạnh lùng, một người trong đó nói:

- Bọn họ không dám đánh cược, nếu không ra tay, còn có thể giữ được cái danh thiên kiêu của mình, nếu thua, vậy chính là kết cục bị vô số người nhạo báng!

Có một người khác hừ lạnh nói:

- Trải qua trận chiến này, bọn họ còn mặt mũi nào mà tự xưng thiên kiêu?

- Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?

- Tiếp tục cầm chân hắn, tiêu hao dần với hắn, ta cũng không tin pháp lực của hắnlà vô cùng vô tận...

Trong lòng mấy người đã có chủ ý, liền cũng khơi dậy tiểu tâm tư triền đấu, thu hồi một bầu sát ý, cược vào sự kiên nhẫn vô tận.

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên trên đỉnh mũi thở hắt ra một hơi.

Thần thức của hắn nội liễm, cũng có thể cảm giác tu vi pháp lực trong lôi hồ, trên đạo cơ, trong cơ thể.

Từ khi ra khỏi Tử Vụ Hải, liên tục đại chiến, hắn thế không gì sánh được, nhưng tiêu hao đối với pháp lực bản thân lại cũng không ít.

Mà hiện giờ, hắn thấy người chung quanh đều từ xa nhìn chằm chằm mình, mạch nước ngầm dũng động, làm sao còn có thể không đoán được tâm tư của bọn họ?

Có điều phát hiện này cũng khiến hắn hơi cười lạnh...

- Đều bình tĩnh như vậy à?

Tâm niệm vừa định, lập tức xông lên trước:

- Vậy ta sẽ khiến các ngươi phải sốt ruột một chút là được!

Hắn vừa lướt tới, tốc độ trong nháy mắt liền đề thăng tới cực điểm, một thân áo xanh đóng gió bay phần phật, dưới chân Lôi Linh Chu Tước hiện ra, đẩy ra lôi quang thành mảng, giống như một mảng lôi vân xông ra.

- Hắn muốn liều mạng à?

- Chớ có đón đỡ, né tránh trước đã.

- Tránh đi phong mang, triền đấu với hắn.

Những tu sĩ cản trước người hắn nhìn thấy một màn này, đồng loạt kinh hãi.

Đến lúc này, phàm là người có chút đầu óc đều nghĩ tới triền đấu với Phương Nguyên, tiêu hao pháp lực của hắn, vừa thấy Phương Nguyên xông tới, còn tưởng rằng hắn muốn liều mạng với mình, chém được người nào hay người nấy, không ai muốn thành quả trứng xui xẻo, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, ai nấy tế ra pháp bảo bảo vệ trước người, nghĩ có đánh chết thì mình cũng không làm chim đầu đàn.

Mà người ôm loại tâm tư này rất nhiều, cũng xuất hiện một màn kỳ lạ.

Phương Nguyên đằng vân mà đến, vô số người ở đằng trước đều tản ra, nhất là ở ngoài Bát Hoang Sơn trăm trượng, vẫn đang có không người vây quanh, đông nghìn nghịt một mảng, nhưng lúc Phương Nguyên vừa đến gần, lại rào một cái tản ra, tránh ra một con đường.

Thậm chí còn có người kêu to:

- Chúng ta ở ngoài trăm trượng mà, ngươi phải giảng đạo lý chứ.

Nhưng không ngờ, Phương Nguyên thấy bộ dạng này của bọn họ, chỉ cười lạnh một tiếng, liền từ trong lỗ hổng này xông ra ngoài.

- Hắn... Hắn đây là muốn làm gì?

Những người vội vàng né ra lúc này mới ý thức được Phương Nguyên không có hứng thú đối với bọn họ, ai nấy đều thần sắc kinh ngạc.

- Muốn chạy trốn à?

- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia, hắn có thể trốn được đi đâu?

Vô số niệm đầu từ trong lòng dâng lên, tuy khó hiểu, nhưng vẫn vội vàng đáp mây bay về phía Phương Nguyên.

Mà Phương Nguyên xông ra khỏi Bát Hoang Sơn, liền một khắc cũng không ngừng, cấp tốc bay về hướng nam, Bát Hoang Sơn ở góc đông bắc bí cảnh, mà từ đây đi về phía nam, chỉ hơn trăm dặm liền đã có thể từ xa nhìn thấy kim quang chói mắt nối thẳng thiên địa, đó chính là một trong ba cây kim trụ (trụ vàng) phía đông cắm trong Thông Thiên Bí Cảnh này, vạn năm dài lâu vẫn thủy chung cắm ở đó, không có nửa phần dao động!

Mà lúc này, Phương Nguyên lại cưỡi mây mà đến, tốc độ một khoảnh khắc cũng không ngừng, va lên trên kim trụ.

- Hắn... Hắn đây là...

Sau lưng Phương Nguyên, vô số người lộ ra ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm.

Cũng có người hét lớn:

- Đó là mười hai Thông Thiên Kim Trụ, không thể, hắn sao có thể...

Nhưng một câu này còn chưa dứt, liền thấy Phương Nguyên mượn lực va chạm đó, thân hình lại phóng lên cao, lạnh lùng nhìn về phía kim trụ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 666: Lão tổ tông



Kim trụ đó bị hắn đụng phải, sau khi hơi lay động, cấm chế bên trên đã biến hóa không ngừng, mà hắn thôi diễn trong lòng, rất nhanh liền đã tìm được nhược điểm của nó, hai mắt lạnh lùng, đột nhiên đạp không mà lên, đi tới bộ vị chính giữa kim trụ.

- Ầm...

Hắn ngưng tụ một thân pháp lực, hung hăng đạp tới.

Vô số cấm chế bên trên kim trụ lập tức không ngừng lấp lánh, một lúc sau, liên tục ảm đạm, sau đó...

Trong ánh mắt của mọi người, đều chiếu ra một màn kim trụ đó chậm rãi sập xuống!

- Tình hình bên trong như thế nào rồi?

Ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân vốn đang là bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, giống như là thần du thái hư, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng bỗng dưng lại trong lòng cả kinh, dường như dự cảm được chuyện không tốt, lập tức mở mắt ra.

Sau khi do dự một lúc, nàng ta gọi lão Ngũ của Kim gia tới, thấp giọng hỏi.

Nhưng Kim gia lão Ngũ này lại bất đắc dĩ cười nói:

- Bên trong chưa có tin gì truyền ra, nhưng lão tổ tông chớ lo, hiện giờ trong bí cảnh, thiên kiêu các lộ chỉ sợ đều đã trảm sát được tiểu nhi đó rồi, bản sự của hắn có lớn tới mấy thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, huống hồ, cho dù là lui một bước mà nói, bản lĩnh hắn thông thiên, ỷ vào Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia chúng ta mà càn quét bát phương, những người đó không làm gì được hắn, nhưng pháp lực của một mình hắn cũng phải có hạn chứ? Trong bí cảnh. chính là người đông thế mạnh, chẳng lẽ còn không thể tiêu hao chết được hắn à?

Vấn đề mà ngay cả Kim Đan cũng có thể nghĩ ra được, Kim Lão Thái Quân làm sao mà không rõ.

Nàng ta chậm rãi gật đầu, liền cũng không nói nữa.

Kỳ thật nàng ta cũng biết, Bát Hoang đó từ cửa vào bí cảnh đi vào, một đi một về, ít nhất cũng phải mấy ngày thời gian, hiện giờ cho dù tiểu nhi Thiên Đạo Trúc Cơ đó đã bị người ta chém chết, tin tức này muốn đưa ra cũng phải là hai ba ngày sau...

Chỉ là cũng không biết tại sao, cho dù cảm thấy không có vấn đề, nhưng lại vẫn thấy không an tâm.

- Thái Hư tiên sinh đến rồi.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài Thú Uyển, có người hô to.

Lối vào bí cảnh này, các trưởng lão đệ tử của các thế gia tiên môn đều cả kinh đứng lên.

Ngay cả Kim Lão Thái Quân cũng có chút kinh ngạc:

- Lão già đó sao lại tới.

Vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh nghe thấy vậy, lại vội vàng đứng lên, chỉnh đốn y bào, đi ra ngoài nghênh đón.

Vị Thái Hư tiên sinh đó là cao nhân của Tiên Minh, xuất thân từ Dịch Lâu, trong truyền thuyết trên có Quan Thiên Phủ, dưới có U Minh chi năng, địa vị rất cao, theo lý thuyết, loại việc nhỏ như Kim gia mở bí cảnh, là sẽ không quấy rầy đến hắn, không ngờ hắn không ngờ lại tự mình tới.

- Thái Hư lão tiên sinh có lễ.

- Thái Hư tiền bối, Vãn Phi ở đây khấu kiến.

Không bao lâu sau, liền nghe xa xa có tiếng hành lễ liên tiếp truyền đến, một vị lão giả áo xanh chậm rãi đạp mây mà đến, hắn nhìn thì dáng người cũng không quá cao lớn, lại hơi béo, bên hông buộc một sợi dây cỏ, dưới chân đi một đôi dày đay, trông cũng tiên phong đạo cốt, không nhiễm khói lửa, hắn chậm rãi gật đầu với người xung quanh, sau đó bay tới trên ngọn núi ở bên trái cửa vào bí cảnh.

- Thái Hư đạo hữu tại thượng, thứ cho lão thân không thể nghênh đón từ xa.

Kim Lão Thái Quân cũng từ trên ghế thái sư ngồi dậy, hành lễ ngang hàng với Thái Hư Chân Nhân.

- Ha ha, không dám, lão phu không báo mà đến, thật sự là thất lễ.

Vị Thái Hư tiên sinh đó hành xong lễ với mọi người, liền ngồi xuống vị trí mà lúc trước vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh kia ngồi, Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh cùng với Bạch Thủ lão giả phụ trách thu thập tin tức của thiên kiêu các phương đều cung kính đứng phụng dưỡng hai bên.

- Tôn thượng, Thông Thiên Bí Cảnh tự có chúng ta trông coi, không biết tôn thượng lần này đến là có chuyện gì?

Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ kia sau khi tự tay dâng trà thơm, liền không nhịn được thấp giọng hỏi.

- Ha ha, lão phu nhàn rỗi chế Thiên Kiêu Phổ, cũng tâm huyết dâng trào, nghe nói Thiên Lai Thành có náo nhiệt để xem, liền đến góp vui.

Vị Thái Hư tiên sinh đó cũng không ra vẻ, chỉ cười cười xua tay.

Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ và Bạch Thủ lão giả nghe vậy, liền cũng không không hỏi nữa, Tiên Minh làm Thiên Kiêu Phổ, lại do vị Thái Hư tiên sinh này cầm đầu, bọn họ chỉ phụ trách thu thập tin tức của một số thiên kiêu các nơi trong vực mà thôi, nhưng vị Thái Hư tiên sinh này lại phụ trách sắp xếp thứ tự cả bảng, hai người bọn họ, vốn đều là làm việc cho vị Thái Hư tiên sinh này, hiện giờ chính chủ tới rồi.

- Lão tổ tông, cái này...

Mà ở một bên khác, sớm đã có người chủ sự của Kim gia tới trước mặt Kim Lão Thái Quân, thấp giọng hỏi.

- Cứ kệ lão già này, chuyện của Kim gia chúng ta, Kim gia tự mình sẽ xử lý!

Sắc mặt Kim Lão Thái Quân âm trầm, miễn cưỡng phất phất tay.

Hiện giờ đại kiếp buông xuống, uy nghiêm của Tiên Minh cũng ngày một cao, cho dù là thế gia như bọn họ, cũng không thể không để ý tới thái độ của Tiên Minh, tựa như lúc trước, Kim gia muốn ở trong bí cảnh xuống tay với Phương Nguyên, là có hai nguyên do.

Thứ nhất, mượn lực lượng của Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp Kim gia giải quyết lo lắng ngầm trong bí cảnh, quả thực là rất cần thiết, nếu không, đổi lại là tử sĩ đi vào, một là không biết sẽ chết bao nhiêu người, hai là không biết những người này cho dù chết lại có thể giải quyết được vấn đề hay không.

Nhưng một điểm quan trọng hơn chính là thái độ của Tiên Minh.

Tiên Minh sớm có nghiêm lệnh, càng là đại kiếp buông xuống, phải bảo vệ tốt Tiên Miêu đời tiếp theo, những thiên kiêu đi trên con đường thành tiên đó là tồn tại được Tiên Minh coi trọng nhất.

Kim trụ đó bị hắn đụng phải, sau khi hơi lay động, cấm chế bên trên đã biến hóa không ngừng, mà hắn thôi diễn trong lòng, rất nhanh liền đã tìm được nhược điểm của nó, hai mắt lạnh lùng, đột nhiên đạp không mà lên, đi tới bộ vị chính giữa kim trụ.

- Ầm...

Hắn ngưng tụ một thân pháp lực, hung hăng đạp tới.

Vô số cấm chế bên trên kim trụ lập tức không ngừng lấp lánh, một lúc sau, liên tục ảm đạm, sau đó...

Trong ánh mắt của mọi người, đều chiếu ra một màn kim trụ đó chậm rãi sập xuống!

- Tình hình bên trong như thế nào rồi?

Ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân vốn đang là bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, giống như là thần du thái hư, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng bỗng dưng lại trong lòng cả kinh, dường như dự cảm được chuyện không tốt, lập tức mở mắt ra.

Sau khi do dự một lúc, nàng ta gọi lão Ngũ của Kim gia tới, thấp giọng hỏi.

Nhưng Kim gia lão Ngũ này lại bất đắc dĩ cười nói:

- Bên trong chưa có tin gì truyền ra, nhưng lão tổ tông chớ lo, hiện giờ trong bí cảnh, thiên kiêu các lộ chỉ sợ đều đã trảm sát được tiểu nhi đó rồi, bản sự của hắn có lớn tới mấy thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, huống hồ, cho dù là lui một bước mà nói, bản lĩnh hắn thông thiên, ỷ vào Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia chúng ta mà càn quét bát phương, những người đó không làm gì được hắn, nhưng pháp lực của một mình hắn cũng phải có hạn chứ? Trong bí cảnh. chính là người đông thế mạnh, chẳng lẽ còn không thể tiêu hao chết được hắn à?

Vấn đề mà ngay cả Kim Đan cũng có thể nghĩ ra được, Kim Lão Thái Quân làm sao mà không rõ.

Nàng ta chậm rãi gật đầu, liền cũng không nói nữa.

Kỳ thật nàng ta cũng biết, Bát Hoang đó từ cửa vào bí cảnh đi vào, một đi một về, ít nhất cũng phải mấy ngày thời gian, hiện giờ cho dù tiểu nhi Thiên Đạo Trúc Cơ đó đã bị người ta chém chết, tin tức này muốn đưa ra cũng phải là hai ba ngày sau...

Chỉ là cũng không biết tại sao, cho dù cảm thấy không có vấn đề, nhưng lại vẫn thấy không an tâm.

- Thái Hư tiên sinh đến rồi.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài Thú Uyển, có người hô to.

Lối vào bí cảnh này, các trưởng lão đệ tử của các thế gia tiên môn đều cả kinh đứng lên.

Ngay cả Kim Lão Thái Quân cũng có chút kinh ngạc:

- Lão già đó sao lại tới.

Vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh nghe thấy vậy, lại vội vàng đứng lên, chỉnh đốn y bào, đi ra ngoài nghênh đón.

Vị Thái Hư tiên sinh đó là cao nhân của Tiên Minh, xuất thân từ Dịch Lâu, trong truyền thuyết trên có Quan Thiên Phủ, dưới có U Minh chi năng, địa vị rất cao, theo lý thuyết, loại việc nhỏ như Kim gia mở bí cảnh, là sẽ không quấy rầy đến hắn, không ngờ hắn không ngờ lại tự mình tới.

- Thái Hư lão tiên sinh có lễ.

- Thái Hư tiền bối, Vãn Phi ở đây khấu kiến.

Không bao lâu sau, liền nghe xa xa có tiếng hành lễ liên tiếp truyền đến, một vị lão giả áo xanh chậm rãi đạp mây mà đến, hắn nhìn thì dáng người cũng không quá cao lớn, lại hơi béo, bên hông buộc một sợi dây cỏ, dưới chân đi một đôi dày đay, trông cũng tiên phong đạo cốt, không nhiễm khói lửa, hắn chậm rãi gật đầu với người xung quanh, sau đó bay tới trên ngọn núi ở bên trái cửa vào bí cảnh.

- Thái Hư đạo hữu tại thượng, thứ cho lão thân không thể nghênh đón từ xa.

Kim Lão Thái Quân cũng từ trên ghế thái sư ngồi dậy, hành lễ ngang hàng với Thái Hư Chân Nhân.

- Ha ha, không dám, lão phu không báo mà đến, thật sự là thất lễ.

Vị Thái Hư tiên sinh đó hành xong lễ với mọi người, liền ngồi xuống vị trí mà lúc trước vị Tuần Tra Sứ của Tiên Minh kia ngồi, Tiên Minh Tuần Tra Sứ ở bên cạnh cùng với Bạch Thủ lão giả phụ trách thu thập tin tức của thiên kiêu các phương đều cung kính đứng phụng dưỡng hai bên.

- Tôn thượng, Thông Thiên Bí Cảnh tự có chúng ta trông coi, không biết tôn thượng lần này đến là có chuyện gì?

Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ kia sau khi tự tay dâng trà thơm, liền không nhịn được thấp giọng hỏi.

- Ha ha, lão phu nhàn rỗi chế Thiên Kiêu Phổ, cũng tâm huyết dâng trào, nghe nói Thiên Lai Thành có náo nhiệt để xem, liền đến góp vui.

Vị Thái Hư tiên sinh đó cũng không ra vẻ, chỉ cười cười xua tay.

Vị Tiên Minh Tuần Tra Sứ và Bạch Thủ lão giả nghe vậy, liền cũng không không hỏi nữa, Tiên Minh làm Thiên Kiêu Phổ, lại do vị Thái Hư tiên sinh này cầm đầu, bọn họ chỉ phụ trách thu thập tin tức của một số thiên kiêu các nơi trong vực mà thôi, nhưng vị Thái Hư tiên sinh này lại phụ trách sắp xếp thứ tự cả bảng, hai người bọn họ, vốn đều là làm việc cho vị Thái Hư tiên sinh này, hiện giờ chính chủ tới rồi.

Hiện giờ đại kiếp buông xuống, uy nghiêm của Tiên Minh cũng ngày một cao, cho dù là thế gia như bọn họ, cũng không thể không để ý tới thái độ của Tiên Minh, tựa như lúc trước, Kim gia muốn ở trong bí cảnh xuống tay với Phương Nguyên, là có hai nguyên do.

Thứ nhất, mượn lực lượng của Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp Kim gia giải quyết lo lắng ngầm trong bí cảnh, quả thực là rất cần thiết, nếu không, đổi lại là tử sĩ đi vào, một là không biết sẽ chết bao nhiêu người, hai là không biết những người này cho dù chết lại có thể giải quyết được vấn đề hay không.

Nhưng một điểm quan trọng hơn chính là thái độ của Tiên Minh.

Tiên Minh sớm có nghiêm lệnh, càng là đại kiếp buông xuống, phải bảo vệ tốt Tiên Miêu đời tiếp theo, những thiên kiêu đi trên con đường thành tiên đó là tồn tại được Tiên Minh coi trọng nhất.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 667: Sao lại tới một bước này?



Nếu một vị Thiên Đạo Trúc Cơ tiền đồ vô lượng lại cứ như vậy đi vào Kim gia, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà chết, vậy Tiên Minh nhất định sẽ không chịu để yên, vạn nhất tìm tới cửa bắt Kim gia giải thích cũng cũng phiền.

Đương nhiên, với nội tình của Kim gia, cũng không đến nỗi vì cái mạng nhỏ của một vị Thiên Đạo Trúc Cơ mà mất đi vận mệnh, nhưng muốn xử lý ổn thỏa thì cũng khẳng định rất phiền, nói không chừng phải lấy một vị lão tổ Kim Đan ra đền tội, cũng phải trả giá vô số mới có thể hóa giải được tai ách này.

Mà hiện giờ, lo lắng của mấy vị lão tổ của Kim gia chính là điều này, lúc này trong bí cảnh đó, chính là có vô số người dưới sự dụ dỗ của Kim gia mà đi vào trảm sát vị Thiên Đạo Trúc Cơ đó, nếu vị Thái Hư tiên sinh này chặn ngang một tay, vậy Kim gia rốt cuộc là có nghe theo hay không?

Có điều nghe Kim Lão Thái Quân nói vậy, lại rõ ràng đã có quyết định, bất luận phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải làm đem việc này tới cùng.

Giao phó xong rồi, nàng ta cũng hơi suy tư, lại nói với người chủ sự:

- Người vào xem, rốt cuộc như thế nào rồi!

Chủ sự đó gật đầu nói:

- Tính ra thì tiểu nhi đó chắc cũng đã đền tội rồi, Tiên Minh muốn nhúng tay thì cũng không có sức hồi...

Kim Lão Thái Quân vừa muốn gật đầu, đột nhiên vẻ mặt biến đổi.

Nàng ta phất tay áo một cái, ở trước người nàng ta đã xuất hiện một đoàn hư ảnh, bên trong hư ảnh đó, có ảo ảnh của mười hai cái kim trụ trong bí cảnh, mà hiện giờ, lão thái quân không ngờ lại nhìn thấy, một cây kim trụ trong đó đã lay động, từ nơi này nhìn thì tuy biên độ dao động đó cũng không lớn, nhưng cũng đủ để khiến nàng ta giật mình, biến sắc, nhìn đứng bật dậy.

- Lão thái quân, xảy ra chuyện gì thế?

Người xung quanh thấy bộ dạng này của nàng ta, vội vàng đều mở miệng hỏi.

Sắc mặt Kim Lão Thái Quân cũng vô cùng ngưng trọng, tâm tư lại xoay chuyển rất nhanh.

Nàng ta có thể nắm giữ được tình huống của mười hai kim trụ, cũng thông qua mười hai kim trụ này nắm giữ một số tình huống trong bí cảnh, nhưng lại không thể nắm giữ được chuyện xảy ra trong bí cảnh rõ ràng như lòng bàn tay, trong lúc tâm tư đang xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên nhìn về phía Thái Hư tiên sinh vừa tới, gấp giọng nói:

- Làm phiền Thái Hư đạo hữu, trong bí cảnh, hình như có dị động, xin mượn Thiên Lý Lưu Quang Kính của đạo huynh xem thử.

- Ồ? Vậy ta tới cũng khéo thật!

Vị Thái Hư tiên sinh đó ha ha ha ha, chắp tay nói:

- Không dám không nghe!

Liền từ trong tay áo lấy ra một chiếc gương đồng tinh xảo, nhẹ nhàng ném vào lối vào của bí cảnh.

Vù.

Gương đồng đó vào bí cảnh, lập tức có một đạo bạch quang bay ra, chiếu rọi ngàn vạn dặm.

Mà vị Thái Hư tiên sinh này thì lại vung tay áo, nhẹ nhàng quệt lên trên trời chung quanh, lại thấy trong không trung trống không vô vật lại xuất hiện vô số sông núi, không ngừng biến hóa, tới cuối cùng, liền rơi xuống bên cạnh một cây Thông Thiên Kim Trụ.

Sau đó, mọi người ở lối vào bí cảnh này liền nhìn thấy một màn Phương Nguyên một cước đạp đổ kim trụ.

Ầm ầm...

Kim trụ đổ sập, khói bụi cuồn cuộn, thiên không trong bí cảnh đó giống như bỗng nhiên trầm xuống một chút, đại địa đại địa, có kẽ nứt rộng hơn chục trượng xuất hiện, uốn lượn lan về phương xa, trên hình ảnh trong không trung, có thể nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của vô số tu sĩ!

- Các ngươi ra ngoài nói với Kim Lão Thái Quân!

Ở cạnh kim trụ, Phương Nguyên lạnh lùng quát lớn. Thủy kính này chỉ có thể giống như mặt nước, chiếu lại hình ảnh xảy ra bên trong bí cảnh, bởi vậy các tu sĩ không nghe thấy thanh âm nói chuyện của hắn, nhưng thông qua khẩu hình của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra hắn đang nói gì.

- Kim gia liên tiếp hứa hẹn trả ta lôi pháp, kết quả ta ra sức cho Kim gia tới bây giờ, không những không cho ta lôi pháp, còn muốn đoạt đạo cơ của ta, gửi người đến vây giết ta, ỷ thế h**p người tới mức như vậy, Phương Nguyên ta một lòng tu hành, không muốn gây chuyện, nhưng nếu đã đi tới một bước này, vậy thì cũng đừng trách ta làm việc thiếu suy nghĩ, còn không trả lôi pháp cho ta, ta sẽ đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của Kim gia ngươi.

- Đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của Kim gia....

Nhìn sắc mặt tức giận của Phương Nguyên trong hư không, mọi người của các thế gia tiên môn ngoài bí cảnh đều biến sắc.

Không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn đều đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đều lộ ra có chút ngưng trọng.

Thậm chí là nói có một loại hoảng sợ khó có thể che giấu!

Sao lại tới một bước này?

Rõ ràng đã hạ lệnh cho đệ tử các nhà đi vây giết người đó, vì sao hắn không những không chết, ngược lại còn đạp đổ cả kim trụ?

Nhiều tiểu bối thiên kiêu như vậy đều ở bên trong, chẳng lẽ là chết hết rồi à, không ngăn được một mình hắn sao?

Tiên Minh Tuần Tra Sứ nghe vậy cũng biến sắc, vội vàng nhìn về phía Thái Hư tiên sinh.

Nhưng vị Thái Hư tiên sinh đó lại chỉ lắc đầu cười nói:

- Chuyện của Kim gia, để bọn họ tự xử lý!

Dứt lời, lại từ trong tay áo lấy ra một quyển trúc thư, lấy bút của Bạch Thủ lão tu ở bên cạnh, nhẹ nhàng viết mấy nét ở bên trên trúc thư, sau đó mới nhẹ nhàng cất trúc thư đi, mặt mày tươi cười, bộ dạng rất là dương dương tự đắc.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 668: Sơn tiểu tử Nhà các ngươi vẫn chưa tới à?



Chỉ là Bạch Thủ lão tu bên cạnh phụ trách chế tác Phách Hạ Thiên Kiêu Phổ đó nhìn thấy cuốn trúc thư này lại bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Thanh âm của hắn cũng trở nên run run:

- Tôn thượng, đó là... Đó là Trung Châu Phổ à?

Bạch Thủ lão tu ha ha ha ha, lắc đầu nói,

- Đây là Thiên Hạ Phổ!

- Lão tổ tông, việc này... Làm sao bây giờ?

Kim trụ bị đạp đổ, ngoài bí cảnh đã là một mảng bối rối, thậm chí có thể nói là kinh hãi đảm chiến.

Ngay cả chủ sự xưa nay luôn ổn trọng, làm việc có tính toán lúc này cũng đã hoảng hốt, mắt thấy không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn lúc này đã ùa tới, kéo người Kim gia hỏi đông hỏi tây, một vị lão tổ của Kim gia lúc này đã hoàn toàn không nhịn được, bất chấp chạy tới trước người Kim Lão Thái Quân lúc này đã sắc mặt âm trầm như nước, trên người sát khí cuồn cuộn như khói, run rẩy nói.

- Làm sao bây giờ?

Kim Lão Thái Quân Lúc này, sắc mặt đã thành màu đỏ tím, nếp nhăn trên mặt giường như lúc này cũng phẳng ra nhiều.

Nghe thấy lời nói của vị lão tổ Kim gia này, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, bật cười lạnh lùng:

- Kim gia chúng ta đúng là sinh ra một đám ăn hại, bị một tiểu tử Trúc Cơ kỳ khiến cho thiên hạ đại loạn, đám Lão tổ Kim Đan bình thường ra ngoài thì không ai bì nổi các ngươi không ngờ lại một chút biện pháp cũng không có, ngược lại chạy đến chỗ lão bà tử ta mà hỏi phải làm thế nào?

Lão tổ Kim Đan đó cảm thấy kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.

Một thân lửa giận của lão tổ Nguyên Anh, cho dù là hắn cũng thật sự không chịu nổi.

- Giỏi, giỏi, đúng là một hảo hài tử...

Kim Lão Thái Quân nhìn về phía thân hình của Phương Nguyên trên hư ảnh trong hư không, lại lắc đầu tán thưởng, nói:

- Nhiều cao thủ thiên kiêu của các tiên môn như vậy cũng không làm gì được một mình ngươi, qua chiến dịch này, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta lo gì không danh động thiên hạ? Càng rất tốt là, không ngờ lại có quyết đoán như vậy, đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của ta? Tuy là đang tự chuốc lấy tử lộ, nhưng lão thân cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của ngươi, tiểu nhi bực này nếu là truyền nhân của Kim gia ta, lão thân cho dù hiện tại chết luôn cũng không uổng.

Nghe Kim Lão Thái Quân ngược lại lên tiếng tán thưởng Thiên Đạo Trúc Cơ đó, lão tổ Kim Đan ở trước người nàng ta đã run rẩy.

Lão tổ tông đây là tức tới hồ đồ rồi à?

- Thật sự không được...

Hắn không nhịn được lấy hết dũng khí, thấp giọng nói:

- Chúng ta đưa lôi pháp đó cho hắn đi...

Lời này của hắn cũng đã là không có biện pháp nào khác, hiện giờ các trưởng lão của các đại tiên môn chung quanh đều đã trở nên khẩn trương, áp lực của Kim gia cũng cực lớn, vạn nhất bí cảnh này thực sự xảy ra chuyện gì, không nói đến tổn thất của Kim gia, những người này cũng sẽ náo loạn trước!

Mà việc này xét đến cùng, cũng là vì một mình Thiên Đạo Trúc Cơ đó mà thôi.

Mà Thiên Đạo Trúc Cơ đó yêu cầu cũng chỉ là một quyển lôi pháp, cứ cho hắn thì có làm sao?

Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải ra, đến lúc đó, còn không phải là muốn vo hắn tròn thì hắn tròn, muốn bóp hắn méo thì hắn méo à?

Thậm chí, hắn đã khiến Kim gia tức giận như vậy, cho dù Tiên Minh cũng không tiện ngăn cản Kim gia động thủ với hắn!

- Cho hắn lôi pháp?

Nhưng lời nói của vị lão tổ Kim Đan này chưa hết, lão thái quân liền đột nhiên nộ khí bừng bừng, phất tay quét một cái, rầm một tiếng, vị lão tổ Kim Đan đó trực tiếp bị nàng ta quét bay ra ngoài, va vào đá núi, máu tươi từ khóe miệng trào ra, trong lòng lại khó chịu ủy khuất, chẳng lẽ những gì mình vừa nói không phải là biện pháp tốt nhất hiện giờ à, lão thái quân việc gì phải tức giận tới như vậy?

- Tiểu nhi vô tri, to gan lớn mật, khinh Kim gia ta!

Kim Lão Thái Quân đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, nói:

- Nếu Kim gia ta lúc này cho ngươi lôi pháp, vậy làm sao còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt người trong thiên hạ? Ngươi mưu toan bức bách lão thân, đó chỉ có là ngươi năm mơ!

Chung quanh nàng ta, tất cả người của Kim gia đều run rẩy, im lặng không nói gì.

Tuy nói trước tiên đưa lôi pháp cho Thiên Đạo Trúc Cơ đó, ở trong mắt mọi người cũng là phương pháp giải quyết không tồi, nhưng Kim Lão Thái Quân lại rõ ràng không đồng ý, vừa rồi còn đánh cả lão tổ Kim Đan đưa ra ý kiến này, người khác làm sao còn dám có dị nghị?

Chỉ là... Không cho hắn lôi pháp, vậy thì phải làm sao?

Ánh mắt Kim Lão Thái Quân lạnh lẽo, nội khí dũng động, đột nhiên quay đầu lại ra nhìn về phía trên ngọn núi bên trái, chính là chỗ tiên đài của Trung Châu Vạn Linh Thôi gia. Tiên đài đó cực kỳ uy phong, nhưng bên trên lại chỉ có vài người ngồi, mà một vị nam tử trung niên ở chính giữa tiên đài, lúc này lại không bối rối như những người khác, đang bình tĩnh phẩm trà, dường như đã có định liệu trong lòng.

Kim Lão Thái Quân lạnh lùng nhìn nam tử trung niên đó, một lúc sau, mới trầm giọng nói:

Kim Lão Thái Quân nghe vậy, ánh mắt lại lạnh lùng, điềm nhiên nói:

- Vãn bối này thật không biết lễ số, nếu đã đến rồi thì sao không tới bái kiến tiền bối ta đây? Lại vì sao biết Kim gia ta có phiền phức, lại không mau tiến vào trong bí cảnh phân ưu cho lão thân?

- Bí cảnh đương nhiên là phải vào, Sơn thiếu gia cũng là vãn bối, tất nên phân ưu cho lão thái quân!

Thôi gia trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, phụ họa lời nàng ta.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 669: Lập tức lại châu đầu ghé tai



Nhưng, nói thì nói, lại vẫn vững như Thái Sơn, không có nửa điểm ý tứ muốn đi tìm người.

Mà sắc mặt Kim Lão Thái Quân thì trầm xuống, bỗng nhiên nói:

- Nói đi!

Vị Thôi gia trưởng lão kia cười một tiếng, trong âm thầm một đạo thần niệm bay ra, đưa cho Kim Lão Thái Quân.

- Bốp!

Kim Lão Thái Quân xem xong nội dung trong một đạo thần niệm đó, bỗng nhiên biến sắc, thậm chí lộ ra có chút vặn vẹo, giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát ra, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn chậm rãi gật đầu:

- Được, ba thành thì ba thành!

Dứt lời, nàng ta lại trầm mặc một hồi, giống như đang bình ổn nộ khí.

Lại qua một lúc, mới lạnh lùng nói:

- Để hắn đến đây đi!

- Vãn bối đến!

Cũng đúng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, khẽ cười nói.

Người xung quanh lập tức đều hướng ánh mắt về phía hắn, lại thấy người đó trên người mặc áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng người gầy yếu, tóc dùng một sợi dây buộc lại, nhìn thì rất bình thường, lúc trước hắn ở trong đám người, không ai nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt, ngay cả với tu vi của Kim Lão Thái Quân cũng dường như có chút xuất hồ ý liệu, khi nhìn thấy hắn, rõ ràng là ánh mắt hơi lạnh xuống.

- Người này... Chẳng lẽ chính là vị đó của Vạn Linh Thôi gia.

- ... Vô địch trong cùng thế hệ, Thiên Đạo Trúc Cơ!

Thanh âm ồn ào của người xung quanh bỗng nhiên thấp xuống, đều lén quan sát nam tử áo bào trắng đó.

Nhưng vừa nhìn một cái, lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì vừa nhìn một cái, giống như nam tử đó không tồn tại vậy.

Lại dụi dụi mắt nhìn tiếp, thì phát hiện hắn vẫn đứng đó, tựa hồ là mình bị hoa mắt rồi.

- Thỉnh an lão thái quân...

Sau khi nam tử áo trắng đó đi ra, nhẹ nhàng cúi người với Kim Lão Thái Quân.

Kim Lão Thái Quân quan sát hắn, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn rất lâu, mới thấp giọng nói:

- Hảo hài tử!

Mà nam tử áo trắng này cũng không nói nhiều, chỉ nói khẽ:

- Ta sẽ phân ưu cho lão thái quân!

Dứt lời, lại quay đầu thi lễ với Thái Hư tiên sinh, sau đó xoay người, chậm rãi đi đến hư không.

Người tu hành, cũng có năng lực đạp gió, nhưng hắn lại là thật sự đang đi.

Giống như, trong hư không đó có một bậc thang vô hình vậy, từng bước một đi tới.

Cho tới khi bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào bí cảnh, chung quanh vẫn là một mảng yên lặng.

Dường như có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy áp lực, vẫn lưu tại ở chung quanh đây, chưa tan đi.

- Tức chết ta mà...

Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

Mọi người trong sân vẫn đang đắm chìm trong sự ngưng trọng vì Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia xuất hiện, lập tức bị tiếng hét này khiến cho giật bắn mình, đều mặt mày tức giận quay đầu lại nhìn, sau đó lại đồng thời ngẩn ra, lại thấy người vừa lên tiếng không ngờ là một vị quản sự dẫn theo một đám nô bộc hầu hạ hầu hạ người trong núi, hắn lúc này đang tức giận bất bình chống nạnh, vẻ mặt hầm hừ.

Bầu rượu đang cầm trong tay ầm một tiếng ném xuống đất, chỉ vào Phương Nguyên trong hư không đó, quát to:

- Tiểu bạch kiểm áo xanh đó không phải chỉ là Kim gia chúng ta nợ chuyện lôi pháp chưa kịp đưa cho ngươi thôi à à, ngươi không ngờ trước tiên là bắt tộc nhân của Kim gia, sau đó thì đạp đổ mười hai kim trụ, khinh Kim gia ta không có người à? Hôm nay ta cho dù cho liều cái mạng này, cũng phải tiến vào giáo huấn ngươi một chút...

Dứt lời, không ngờ thật sự từ bên cạnh đoạt lấy một thanh kiếm, căm giận chui vào trong hư không.

Lần này thực sự quá đột ngột, liền ngay cả ba vị lão tổ Kim gia đang thủ vệ cũng không có phản ứng, liền để hắn xông vào trong bí cảnh.

- Có chuyện gì thế?

Người xung quanh thấy vậy lại trầm mặc, thần sắc cũng có chút cổ quái.

Qua một lúc, mới có chút xấu hổ khen ngợi:

- Không tồi, hạng nô bộc của Kim gia, cũng có sự cứng cỏi như vậy.

- Chủ nhục thần chết, trung can nghĩa đảm, Kim gia môn phong, thật sự đáng kính đáng khen...

- ...

- ...

Có điều sau khi khen xong, lại cũng chẳng có ai bận tâm, hứng thú vẫn quay về tới trên người Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia.

Lập tức lại châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.

- Như vậy vậy trong bí cảnh này liền có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ phải không?

- Hai Thiên Đạo Trúc Cơ tranh phong, đây đúng là trăm năm khó gặp, lần này chúng ta có nhãn phúc rồi.

Ngay cả ở trên ngọn núi bên trái, Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút do dự, hắn nhìn nhìn Thái Hư tiên sinh với vẻ thăm dò, thấp giọng nói:

- Tôn thượng, hai Thiên Đạo Trúc Cơ giao thủ, chỉ sợ tất có một người tổn hại, chúng ta có cần xuất thủ, ngăn cản hai người bọn họ không?

- Hai?

Lúc này trong bí cảnh, trên Bát Hoang Sơn, Phương Nguyên đã trở về, bình tĩnh ngồi xếp bằng, mặt không biểu tình, giống như là chưa có gì phát sinh, nhưng ở ngoài Bát Hoang Sơn, lại đã là đám đông sôi sục, một đám người tu hành lửa giận ngút trời, chạy tới vấn tội. Không biết có bao nhiêu người đều đang căm giận lớn tiếng gào thét, còn muốn tế pháp bảo lên không trung, tùy thời muốn đánh đánh tới vậy.

Mà nhìn người xung quanh đang tình cảm quần chúng phẫn nộ, Phương Nguyên vẫn lại bất động thanh sắc, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối với tiếng quát mắng của người xung quanh, coi như không nghe thấy.

Cho tới khi có một người to gan lớn mật, đột nhiên xông vào trong Bát Hoang Sơn trăm trượng mà chỉ vào mũi hắn há miệng chửi to, Phương Nguyên mới đột nhiên mở mắt, một đạo phi kiếm màu xanh trong phút chốc từ bên cạnh bay ra ngoài trăm trượng!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back