Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 470: Múa Rìu Qua Mắt Thợ (1)



Ý định hại người có thể không có, nhưng tâm phòng bị người nhất định phải có.

Bây giờ Phương Nguyên cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, khi Quan Ngạo vẫn chưa Trúc Cơ, đi tới một nơi xa lạ như Hỏa Vân lĩnh chẳng những muốn mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh sử dụng, mà còn muốn lấy đi thiên ngoại thần thạch của người ta.

Mặc dù trong này cũng có một vài trao đổi cùng hứa hẹn, hơn nữa hắn còn lưu lại hậu chiêu trên người Hứa Thanh Doanh, nhưng giới tu hành hiểm ác, ngay lên môn Việt quốc như Thanh Dương tông cùng không thiếu âm mưu cùng tranh đấu, huống chỉ là vùng đất Man Hoang chỉ địa như Hỏa Vân lĩnh chứ?

Không bí mật lưu chút hậu chiêu, sao có thể yên tâm cho được?

Phương Nguyên không hề nói ra, thậm chí nếu như vào lúc hắn này không đưa một đạo trận đồ cuối cùng cho Hứa Thanh Doanh, thì có lẽ mãi cho đến khi hộ sơn đại trận xây thành, Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão cũng sẽ không phát giác ra hắn còn có hậu chiêu như vậy!

Thế nhưng hai người Hứa, Lý cũng không ngu ngốc, dĩ nhiên có thể nghĩ ra mối liên hệ trong đó.

'Trên mặt hai người lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ đành thấp giọng thở dài: "Bất kể nói như thế nào, thì sự thưc quả đúng là hắn đã bồi thường cho chúng ta!"

Nhìn qua đám đệ tử Cự Giao môn đã bị vây trong một khu vực trận quang rộng lớn đáng sợ bên trong Hỏa Vân lĩnh, giấy dụa gào thảm, hồi lâu sau Hứa Thanh Doanh mới thấp giọng nói: "Hắn hút sạch Địa Mạch chỉ khí Hỏa hành của Hỏa Vân lĩnh chúng ta, nhưng đổi lại, hắn lại giúp chúng ta loại trừ cường địch là Cự Giao môn, bồi thường như vậy hẳn là đã đủ rồi đi?"

"Không sai, lão phu xem như đã phục vị Trận sư này rồi, quả thực hắn là không để cho chúng ta chịu thiệt thòi!"

Lý trưởng lão cũng thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Mặc dù địa mạch Hỏa hành kia đã gần như khô kiệt, nhưng dù sao trăm năm về sau vẫn có thể khôi phục lại, vẫn được tính là cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh chúng ta. Mà Cự Giao môn mặc dù không có địa mạch để Trúc Cơ, nhưng bọn hắn lại khống chế ba tòa linh thạch khoáng mạch có thể khai thác, đến lúc đó lại chiếm đoạt khoáng mạch vào tay, tính ra chúng ta còn kiếm lời..."

Hứa Thanh Doanh khế gật đầu, nhìn về phía ngọn núi kia, tận đáy lòng cảm thấy cực kỳ may mắn.

Kỳ thật sau khi trở về từ Ngọc La sơn, rất nhiều lần Lý trưởng lão đã bí mật tìm nàng thương lượng, cảm thấy Hỏa Vân lĩnh nhất mạch cứ như vậy giao cho một Trận sư trẻ tuổi không rõ lai lịch thật sự là có chút không ổn, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết đại phiền toái này mới được!

Tối thiểu nhất cũng phải chế trụ vị Trận sư kia, buộc hắn giải trừ cấm chế trên người mình, đổi bị động thành chủ động.

Đối với đề nghị này, lúc ấy Hứa Thanh Doanh cũng hơi động tâm, nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Nàng cảm thấy vị Trận sư kia sâu không lường được, một nguyên nhân trong đó hiển nhiên là không có niềm tin tuyệt đối, một nguyên nhân khác chính là, thái độ làm việc của vị Trận sư trẻ tuổi này khiến cho nàng cảm thấy mới mẻ và hiếu kỳ, đó chính là tuyệt không chiếm tiện nghị, hết thảy lấy trao đổi làm chủ.

Người trẻ tuổi này đã lấy được truyền thừa Ngọc La sơn, thế nhưng hắn cũng giúp mình lắng lại phản loạn trong môn!

Hắn lấy đi Thiên Ngoại Lôi Thạch của Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn cũng giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí lại đại trận hộ sơn...

Loại trao đổi công bằng này cũng không tính là phong cách hành sự chiếm tiện nghi của mình, khiến Hứa Thanh Doanh cảm thấy vừa mới lạ lại vừa chờ mong.

Cũng với suy nghĩ như vậy, nên cuối cùng nàng cũng không ra tay với vị Trận sư trẻ tuổi kia.

Mà bây giờ quả nhiên đã đổi lại cho Hỏa Vân lĩnh một kết quả không tệ...

Hắn hầu như đã hủy đi địa mạch Hỏa Vân lĩnh, thế nhưng hắn nhưng lại giúp Hỏa Vân lĩnh thủ hộ, loại trừ cường địch!

Hắn thật sự không phải là một người để cho người ta phải thua thiệt!

Lớn lên ở Man Hoang chỉ địa, từ trước đến nay Hứa Thanh Doanh luôn lấy việc hại người ích ta làm triết lý nhân sinh, trong lúc này ngược lại nàng thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị Trận sư trẻ tuổi kia. Thì ra trên đời này thật sự tồn tại lối sống lợi mình mà không cần tổn hại người?

Lúc này sắc mặt môn chủ cùng mấy vị trưởng lão Cự Giao môn cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn đã liên tục thăm dò mấy lần, muốn đánh vỡ tàn trận cầm tù chung quanh, kết quả là chẳng những không có bất luận hi vọng gì xông ra, mà còn làm hại bản thân bị trọng thương. Trong lòng hắn cũng thầm hiểu vị Trận sư thần bí kia rất lợi hại, nhất thời không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có điều muốn thuyết phục mà nói, đương nhiên cũng không có khả năng!

"Ha ha, chẳng lẽ Cự Giao môn các ngươi hiện tại còn không phải là thân hãm tử địa hay sao?”

Lý trưởng lão cười lạnh, sát khí tỏa ra, âm thầm khoát tay áo về phía Hứa Thanh Doanh.

Trong lòng hắn đã quyết định, tính cả môn chủ ở bên trong, Cự Giao môn tổng cộng có bốn vị cao thủ, tất nhiên không có khả năng thu phục tất cả. Ít ra cũng phải loại bỏ mấy vị trưởng lão, chỉ lưu một mình tên môn chủ Cự Giao môn này, sau đó cũng dễ khống chế hơn một chút...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 471: Múa Rìu Qua Mắt Thợ (2)



Thế nhưng hắn không thể điều khiển đại trận, chỉ có thể ra hiệu cho Hứa 'Thanh Doanh đang cầm trận đồ trong tay xuất thủ.

"Ngự tiền bối, là ngươi tấn công Hỏa Vân ta lĩnh trước, vậy đừng trách chúng. †a vô tình!"

Hứa Thanh Doanh cũng quát lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống trận đồ, nghiên cứu xem nên thôi động đại trận biến hóa như thế nào.

Trận đồ Phương Nguyên đưa cho khác với trận đồ bình thường, biến hóa quá nhiều, dễ dàng phát động, nhưng muốn thay đổi trận pháp lại rất khó.

"Mau... Hai vị tiền bối, mau..."

Trong lúc đó, tên môn chủ Cự Giao môn cũng tỏ ra hơi kinh hãi, giọng nói như đang cầu khẩn nhìn về phía hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia.

"Ha ha, không cần phải lo lắng, có hai người chúng ta ở đây, chỉ là tiểu trận, tính là cái gì chứ?”

Hai vị lão giả choàng đấu bồng màu đen kia cũng bị vây bên trong trận, nhưng bọn hắn cũng không hề lo lắng, chỉ hờ hững nói ra một câu.

"Đúng đúng đúng, mời hai vị đến vốn chính là để đề phòng Hỏa Vân lĩnh động tay chân trên trận pháp..."

Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một vẻ mong chờ.

"Tất cả đều là vì tiểu chủ tử mà ra sức thôi!"

Một vị lão giả trong đó cởi mũ choàng đầu ra, đó là một lão đầu tóc bạc trắng, trên căm mọc một bộ màu đen. Hắn tỏ ra không quan tâm cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chung quanh, đưa tay bấm đốt ngón tay mấy lần, có vẻ đã tính toán ra, bất chợt từ trong tay áo của hắn bay ra một đạo trận kỳ màu tím đánh

thẳng về một chỗ trên trận pháp, đồng thời miệng khế quát một tiếng: "Mởi"

Toàn bộ đệ tử trên dưới Cự Giao môn, thậm chí là bọn người Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão ở phía trên, tất cả đều giật mình.

Lão đầu tử này vậy mà cũng là một vị Trận sư hay sao? "Đùng!"

Trong khi trong ánh mắt bọn hắn vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng, thì trận kỳ đã c*m v** một chỗ trên trận pháp...

... Sau đó, đại trận không nhúc nhích tí nào! Lão giả tóc bạc ngẩn người, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh!

'Trông thấy đám người chung quanh đều đang nhìn mình, hắn ho khan một cái, nói: "Trận pháp này cũng có chút cân lượng..."

Nói rồi hắn lại bấm ngón tay tính toán, trong tay áo lại có hai đạo trận kỳ bay. ra ngoài, phân biệt c*m v** những vị trí khác.

... Sau đó, đại trận vẫn không nhúc nhích! Mồ hôi trên trán lão giả tóc bạc túa ra cuồn cuộn, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử?" "Hừ, bộ mặt của Thiên Xu môn đã bị ngươi làm mất đi một nửa rồi!"

Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại thấy vậy thầm tức giận, không nhịn được lạnh lùng quát mắng một câu.

Lão giả tóc bạc thầm chột dạ, vội nói: "Sư huynh, trận này có chút cổ quái, hay là mời ngươi ra tay..."

"Hừ!"

Vị lão giả khoác đấu bồng đen còn lại ngạo mạn khế gật đầu, cũng cởi mũ choàng đầu xuống, lại là một vị lão giả râu bạc mà tóc đen. Sau đó thân hình hắn đột nhiên chuyển động, đi tới mấy vị trí, sau đó tay áo hất lên, từ trong tay áo bỗng nhiên bay ra mười bộ người giấy linh động phiêu hốt tựa như có linh tính vậy. Mười bộ người giấy phóng ra chung quanh đại trận.

"A, đây là công phu sở trường của sư huynh, vẽ giấy làm người, thăm dò huyền cơ!"

Lão giả tóc bạc kia cũng biết vừa rồi mình bị mất mặt, cố ý ở bên cạnh đám người Cự Giao môn cười lạnh nói: "Tạo nghệ trận thuật của sư huynh ta cho dù không tính là đệ nhất Ô Trì quốc thì cũng ít có địch thủ, người khác thi triển trận pháp trước ở mặt hắn, đó chính là múa rìu qua mắt thợ..."

"Đúng đúng đúng..." Chúng đệ tử Cự Giao môn liên tục gật đầu.

Cũng chính vào lúc này, mười mấy bộ người giấy kia đã bay trở về, song có bộ thì bị chém thành hai nửa, có bộ thì cháy rụi nửa bên, cũng có một vài bộ còn hoàn chỉnh không bị gì. Lão giả tóc đen đảo mắt qua, một tay tại ngực một tay vỗ túi càn khôn bên hông, lại có 32 quẻ trúc màu tím khắc kim văn bay ra, không ngừng biến hóa trước người hắn, từ sắp xếp rắc rối phức tạp lúc ban đầu, dần dần trở nên ngay ngắn có trật tự.

Sau khi tính toán hồi lâu, sắc mặt lão giả tóc đen cũng dần dần giãn ra, thấp giọng cười một tiếng, phất tay áo hô lên: "Đi!"

Xoạt xoạt xoạt xoạt...

32 quẻ trúc kia như có được sinh mệnh, lập tức bay nhanh về các hướng khác. nhau.

Tựa như những mũi tên trúc, chính xác cắm lên những vị trí bất đồng chung quanh trận pháp.

Toàn bộ Cự Giao môn cùng vị lão giả tóc bạc kia đều tỏ ra hồi hộp, kích động nhìn ra chung quanh.

Sau đó lẳng lặng đợi một hồi ... Đại trận vẫn không nhúc nhích! Trên trán lão giả tóc đen cũng túa ra một tầng mồ hôi lạnh: "Hử?"

Lão giả tóc bạc ở bên cạnh cười khổ: "Sư huynh, một nửa bộ mặt còn lại của 'Thiên Xu môn cũng bị ngươi vứt sạch rồi!"

'Tão giả tóc đen trừng mắt liếc hắn một cái.

Đám người Cự Giao môn đang bị nhốt chỉ cảm thấy chung quanh đều có áp lực cuồng bạo mà nặng nề nghiền ép qua, trong nháy mắt bọn hắn đều tỏ ra kinh hãi.

"Còn xử lý cái rắm, mau cầu cứu tiểu chủ tử đi..."

Hai lão giả kia rốt cục không còn giữ được vẻ thong dong trước đây nữa, hét toáng lên một tiếng, cuống quít tế lên một đạo linh phù.

Một đạo tử quang chợt lóe lên, chớp mắt đã biến mất trong bầu trời đêm.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 472: Ở Đâu (1)



Vào lúc này, trên một tòa núi cao cách Hỏa Vân lĩnh hơn mười dặm đang diễn ra một màn ca hát nhảy múa. Tòa núi hoang này không biết từ lúc nào đã bị người †a san mất một khối lớn, dựng lên một tòa Tiên Đài. Mà ở phía trên Tiên Đài, tiên cầm không ngừng vang lên, hào quang từ kim châu tỏa ra hết sức cao quý. Phía dưới là tràng cảnh hoành tráng nhất, tiếng ca hát vang lên không ngừng, hơn mười vũ nữ chân dài váy ngắn, dáng người xinh đẹp đang uyển chuyển nhảy múa. Nơi cao nhất của Tiên Đài có một thiếu niên mặc áo bào màu vàng đang ngồi chống cằm, ngủ gật.

Ở phía sau hắn là một nam tử mặc áo choàng màu đen thân hình cao lớn, thân mang thiết giáp. Phần lớn thời gian hắn đều không nói một lời, chỉ lù lù đứng

thẳng ở đó, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên mở mắt lại tỏa ra sát khí tràn ngập!

Đạo phù quang kia cấp tốc bay tới, nam tử mặc áo choàng màu đen liền đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy đạo phù quang kia.

Hắn phát ra thần niệm lướt qua nội dung bên trong đạo phù lục, lập tức khẽ nhíu mày.

"Thiên Ngoại Lôi Thạch vẫn chưa tới tay sao?"

Tên thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia cũng tỉnh táo lại, ngáp một cái, uể oải xoay người hỏi.

"Không phải, đây là phù quang cầu cứu!"

Nam tử khoáng áo choàng màu đen vẻ mặt lạnh lẽo, cứng ngắc mở miệng trả lời.

"Hả?"

Thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia mới ngáp được nửa chừng liền biến sắc. mặt, cười khổ nói: "Chẳng phải tên môn chủ Cự Giao môn kia trước đó đã tìm tới ta yêu cầu hỗ trợ hai tên Trận sư đi theo, còn nói khoác rằng dễ như trở bàn tay. sao. Sao bây giờ lại vô dụng như vậy, ngay cả một cái Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ cũng không đối phó được? Chẳng lẽ nói số ta cứ khổ hoài như vậy, vàng ròng bạc trắng

không tiếc ném ra ngoài, lại chỉ mời chào toàn là phế vật tới?"

Nam tử mặc áo choàng đen kia lạnh nhạt trả lời: "Thứ không ra gì như Cự Giao môn, vốn chỉ toàn là phế vật chiếm đa sốt”

"Vậy thì ngươi đi đi!"

Thiếu niên mặc áo bào màu vàng hít sâu một hơi, lười biếng nói: "Cầm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch về đây!"

"Tuân lệnh!"

Nam tử mặc áo choàng khẽ gật đầu, bên cạnh liền có người đưa tới nột cây thiết thương màu đen dài hơn một trượng, đường vân thô như trứng bồ câu.

Tay hắn xách thiết thương, sải bước hạ xuống Tiên Đài.

Hắn nhắm về phía màn sáng trận quang bên trên Hỏa Vân lĩnh cách đó hơn mười dặm, đột nhiên dùng hết tốc lực chạy đi.

Tốc độ kia vậy mà còn nhanh hơn cả tuấn mã, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh.

Mỗi một bước đạp xuống đều như có lực lượng vạn cân, khiến mặt đất sụp xuống một cái hố thật sâu.

Sau khi chạy ra hơn trăm trượng, hắn lại tiếp tục tăng tốc, không ngờ đã từ mặt đất bước lên không trung.

"Vụt vụt vụt"

Hắn hóa thành một đạo hắc ảnh giữa không trung, tốc độ đã đạt đến mức độ khiến cho người ta cảm thấy kh*ng b*.

Mười dặm đường, hắn chỉ mất thời gian mấy hơi thở đã chạy tới.

Mà khi vừa tới Hỏa Vân lĩnh, tốc độ của hắn cũng đã đạt đến cực hạn. Nhìn qua trận quang dày đặc xung quanh Hỏa Vân lĩnh, đột nhiên hắn hét dài một tiếng, nương theo đà đang chạy tới hung hăng quét một thương lên trên núi...

Âm ầm!

Trận quang khắp nơi trên Hỏa Vân chịu một thương này của hắn, trong khoảnh khắc liền bị càn quét mất một mảng lớn.

Mắt thường cũng có thể thấy được, xung quanh đều là tiếng trận quang bị xé rách rít lên, chớp nháy không chừng.

Tầng trận quang ngoài cùng bao bọc toàn bộ Hỏa Vân lĩnh, vậy mà trực tiếp bị một thương của hắn quét sạch sẽ.

"Đại nhân Dạ hộ pháp..."

Theo trận quang chung quanh núi bị nam tử áo choàng đen kia xoắn nát, đám người môn chủ Cự Giao môn đang bị vây ở trong núi cũng bởi vậy mà thoát khốn đi ra. Chỉ có điều khi bọn họ nhìn thấy nam tử áo choàng đen, trong lòng lại rất sợ hãi, vội vàng chạy tới quỳ gối trước mặt nam tử áo choàng đen này.

Ngược lại, hai vị lão giả Thiên Xu môn kia vừa liếc thấy người này lập tức biến sắc, vội vã lui lại.

"Hừ!"

Nam tử áo choàng đen kia lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn một chút, trực tiếp giẫãm lên sườn núi sau lưng đám người đang quỳ xuống kia lao thẳng lên núi, chiếc áo choàng đen trong gió đêm bồng bềnh đung đưa. Hắn càng chạy càng lên cao, đến cuối cùng đã đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh ở dưới sườn núi bên trong trận, khẽ quát: "Trên dưới Hỏa Vân lĩnh nghe đây, mau dâng Thiên Ngoại Lôi Thạch

ra... "... nếu không, diệt cả nhà ngươi!"

Thanh âm này chấn động khắp nơi, thân hình hắn thì như điện, đánh thẳng lên trên núi.

"Hừ, trận pháp cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo!"

Thế nhưng tên Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen lại cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay đột nhiên vẩy một cái. Bảy tám tên đệ tử Cự Giao môn vừa mới chạy tới gần hắn liền trúng thương, vừa bị đánh bay lên vừa sợ hãi kêu to, thậm chí ở trong đó còn có cả một vị trưởng lão Trúc Cơ bị đánh bay ngược trở lại tầng tầng trận quang đang ập tới. Mà Dạ hộ pháp thì phóng lên trời, đạp lên thân thể mấy tên đệ tử Cự Giao môn tiến lên.

Mấy tên đệ tử Cự Giao môn kêu thảm, trực tiếp bị trận quang thôn phệ, Dạ hộ pháp lại thành công phóng qua tầng thứ hai của đại trận.

"Yêu nhân phương nào ở đây giương oai?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 473: Ở Đâu (2)



Lý trưởng lão đang đứng trên một tòa cung điện phía sau tầng thứ hai đại trận, thấy thế tới của hắn quá nhanh, vượt qua trở ngại vọt tới trước người mình, lúc này cũng cảm thấy cực kỳ giật mình. Lão nghiến răng xông lên giữa không trung, liên tục kết mấy đạo pháp ấn, hiện ra một đầu Hỏa Long quay quanh người.

Hung uy phát ra bốn phía, từ giữa không trung đập xuống.

Lần này lại không phải cố ý yếu thế giống như lúc dụ địch xâm nhập trước đó, mà là chân chính phát huy ra bản lĩnh của mình.

"Hừ!"

Thế nhưng tên Dạ hộ pháp kia thấy vậy chỉ tỏ ra lạnh lùng, đột ngột đạp một bước vào không trung tiến lên, vậy mà lại xem Hỏa Long kia như không có. Mãi đến khi Hỏa Long áp sát người mới kéo đuôi áo choàng màu đen sau lưng đưa ra trước người, bao phủ Hỏa Long lại. Mà trường thương của hắn thì lắc một cái, trong hư không liần xuất hiện từng vòng gợn sóng, mũi thương xuyên qua từng vòng tròn gợn sóng chỉ về vị trí trái tim Lý trưởng lão ở phía xa!

Lý trưởng lão cũng thầm giật mình, hai tay đập xuống một cái, mặt đất lập tức dâng lên mấy bức tường đá.

Nhưng lực lượng một thương này đánh tới lại to lớn đến lạ thường, mấy bức. tường đá đồng thời vỡ nát, một thương kia vẫn thẳng tắp chỉ tới.

Khoảng cách tới trái tim Lý trưởng lão đã không đủ ba thước! "Lúi lại!"

Mấy vị trưởng lão Hỏa Vân lĩnh khác cũng vừa sợ vừa giận, cùng nhau tiến lên.

Thế nhưng trường thương của nam tử áo choàng đen kia chợt vung vẩy, thân hình di chuyển tựa như quỷ mị, áo choàng mở ra phía ngoài, lóe lên một áng lửa. Không ngờ lại là đầu Hỏa Long vừa bị áo choàng bao phủ kia, lúc này lại bị phóng thích ra. Mấy vị trưởng lão kia bị xuất thủ bất ngờ, đành phải liều mạng đón lấy, nhưng bên trong Hỏa Long này ẩn chứa một thân pháp lực của Lý trưởng lão, làm sao bọn hän có thể tiếp được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi...

Nam tử áo đen kia vẫn một mực chạy về phía trước, trường thương vẫn vững vàng chỉ vào tim Lý trưởng lão như trước.

Hứa Thanh Doanh thấy vậy kinh hãi, vội vã định huy động trận quang ngăn cản nam tử kia, nhưng Lý trưởng lão lại ngăn cản trước mặt nàng, muốn huy động trận quang đánh tới trừ phi là trực tiếp xé nát Lý trưởng lão cùng một chỗ. Trong lòng chỉ một thoáng do dự, thời cơ cũng đã trôi qua...

Bình!

Lý trưởng lão rốt cục cũng lui trở về, lưng đụng vào vách đá phía sau vô cùng chật vật, toàn thân toát mồ hôi lạnh...

Nhìn qua bóng hình nam tử áo đen kia, trong lòng lão đã hoảng sợ đến cực điểm.

Trực giác của lão cho thấy, tu vi của đối phương kỳ thật cũng không cao đến mức độ có thể nghiền ép mình, cùng lắm cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ giống như mình mà thôi. Mà từ lúc hắn phóng lên núi tới giờ vẫn chưa từng thi triển qua pháp thuật, nên không biết được hắn là Trúc Cơ mấy mạch. Thế nhưng lực lượng của hắn hết lần này tới lần khác lại mạnh đến kinh người, chiếc áo choàng màu đen kia cũng thập phần cổ quái, vậy mà khiến cho mình thoáng mất tập trung, suýt nữa mất mạng dưới thương của đối phương.

Vụt...

Một bóng người màu đen bay thẳng đến tầng thứ ba của đại trận, chiếc áo choàng màu đen bồng bềnh giữa không trung từ từ rủ xuống.

Hai chân tiếp xúc mặt đất, nam tử áo đen kia thản nhiên nói: "Thiên Ngoại Lôi Thạch ở đâu?”

Hứa Thanh Doanh trông thấy một thân sát khí của hắn liền kinh hãi, ngay cả Lý trưởng lão cũng không địch nổi, nàng hoàn toàn không dám ra tay.

Mà khi nghe thấy nam tử này lên tiếng, trong làng nàng càng nghỉ hoặc không thôi.

Chuyện về Thiên Ngoại Lôi Thạch trước giờ luôn là một bí mật của Hỏa Vân lĩnh, chỉ có cha con nàng biết, ngay cả Lý trưởng lão cũng không biết rõ, mãi đến khi Hỏa Vân lĩnh bị Phương Nguyên vây khốn, nàng mới không giấu được nói ra. Nam tử này sao lại biết được chứ?

Nàng theo bản năng định nói ra.

'Thế nhưng mới nói được nửa chừng lại trở nên do dự...

Vị kia Trận sư phía sau núi kia đã đặc biệt dặn dò qua, đừng để ai quấy rầy hắn, chắc là hắn đang hành công đến thời điểm then chốt. Những người tu hành đều biết, nếu đang tu luyện đến thời điểm then chốt lại bị người ta quấy rầy, hậu quả nhẹ nhất cũng là tẩu hỏa nhập ma, tu vi hao tổn nhiều...

Nếu lúc này mình nói ra vị trí của hẳn, chẳng phải là hại chết hắn?

"Hừ!"

Nam tử áo choàng đen đột nhiên đạp một bước về phía trước, đâm ra một thương về phía Hứa Thanh Doanh.

"Bành!"

Sát khí bên trên thân thương tỏa ra khiến Hứa Thanh Doanh kinh hãi, vội vàng tế lên một tấm chắn màu xanh.

Nhưng lực lượng một thương này quả thực quá mạnh, tấm chắn nàng tế lên cơ hồ chỉ trong thoáng chốc đã bị phá toái. Sau đó một thương kia ghim thẳng vào bụng của nàng, đẩy nàng không ngừng lui về phía sau cho đến khi đụng phải Lý trưởng lão, hai người đồng thời bị ghim vào vách đá, miệng phun ra ngụm lớn máu tươi.

"Ở đâu?"

Nam tử kia hất lên áo choàng màu đen, lại lần nữa chậm rãi mở miệng hỏi.

Hứa Thanh Doanh đau đến thân thể co quắp, nhìn qua nam tử áo choàng màu đen như nhìn thấy ma.

Trong lòng nàng cũng muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn có chút do dự...

Nàng cảm nhận được một cách vô thức rằng, mình không nói ra được là bởi vì vị Trận sư kia đã hạ cấm chế trên người mình.

"Ở...Ỡ...

Đôi môi nàng run rẩy, liên tục nói ra mấy chữ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói ra được ở nơi nào.

Thế nhưng đúng vào lúc này, từ phía sau núi bỗng nhiên truyền ra một âm thanh lạnh nhạt: "Ở đây!"

"Soạt!"

Nam tử áo choàng màu đen đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như kiếm nhìn ra phía sau núi.

Chỉ nghe thấy thanh âm kia lại tiếp tục cất lên, giọng nói tỏ ra hờ hững: "Có bản lĩnh thì tới bắt!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 474: Bản Sự Bình Thường (1)



"Chỉ vì một câu nói kia của ngươi, ngươi chắc chắn phải chết!"

Chợt nghe thấy lời nói mang theo ý khiêu khích nhàn nhạt vang lên từ sau núi, vị Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen kia liền biến sắc.

Lông mày của hắn vặn lại thành một đoàn, thậm chí sát khí trên người hắn cũng nồng đậm thêm m: ng chỉ trong nháy mắt. Sau đó thân hình hắn chớp động, lướt ra sau núi, ánh mắt quét qua, nhanh chóng tập trung vào động phủ bị một mảnh thanh vụ bao phủ kia. Trong ánh mắt hắn ngầm sinh sát cơ, chỉ thấy hắn nhảy lên một cái, trường thương trong lòng bàn tay ngưng tụ ra tầng tầng sát khí giống như thủy triều, hung hăng đập vào mảnh thanh vụ kia!

Giống như hắn đang muốn sinh sinh nện nát nhừ cả động phủ và người trong động phủ kia!

"Bá...

Tựa hồ cảm ứng được sát khí truyền tới từ bên ngoài động phủ, Quan Ngạo lập tức mở mắt.

Lúc này hắn đã kết thúc quá trình hấp thụ hỏa mạch địa khí, có điều ánh lửa trên người hắn vẫn còn cường hoành bức người. Đây là thời điểm hắn cần vận chuyển pháp lực, chuyển hóa hỏa lực này thành một thân tu vi của mình. Thế nhưng hắn lại có hơi không kiềm chế được, đôi mắt giống như bị hỏa ý thiêu đốt của hắn bốc lên sự hung ác, hắn chợt gầm nhẹ một tiếng giống như dã thú: "Phương tiểu ca, ta... ta muốn giết người!"

"Đi đi!"

Phương Nguyên mặt không biểu tình, nhàn nhạt mở miệng: "Đúng lúc có người muốn chết!"

"Xoạt" Quan Ngạo nghe thấy thế thì đại hỉ, ánh lửa trên người hắn chợt lóe lên.

Thanh trát đao giống như cự nhận được hắn gác bên tường cách đó không xa chủ động bay vào tay hắn.

Oanh!

Trong khoảnh khắc đao đã vào tay, Quan Ngạo lập tức phi thân, đánh vỡ động phủ bay ra ngoài.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trong khi đó vào lúc này, vị nam tử mặc áo choàng áo đen kia đang vung vẩy trường thương, một mảnh gợn sóng có thể thấy được bằng mắt trần sắp sửa đánh vào mảnh thanh vụ kia. Nhưng chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, thanh vụ bỗng nhiên tản ra, một tên nam tử cao lớn toàn thân trên dưới sôi trào hỏa diễm kinh người đột ngột vọt ra, cự đao trong tay hắn hung hăng trảm lên trường thương kial

"Bành..." Đao thương va chạm vào nhau, âm vang chấn động cả ngọn núi.

Quan Ngạo toàn thân bốc cháy bị cự lực trên thương này đánh bay ra ngoài, cả người đập vào vách núi ở sau lưng.

Vách núi kia bị cú va chạm này của hắn làm cho nứt ra vô số khe hở giống như là mạng nhện vậy.

"A???"

Sau một kích như thế, vị nam tử đang khoác trên mình chiếc áo choàng đen kia cũng có hơi giật mình. Hắn có thể cảm nhận được, lực đạo của một đao kia vô cùng kinh người, ngay cả một thương súc lực của hắn cũng bị nó ngăn lại, đây đúng là một đao mười phần bất phàm!

Hắn còn có thể cảm nhận được, tên to con cả người sôi trào hỏa diễm kia, hình như còn không phải là tu sĩ Trúc Cơ...

Thế nhưng trên đời này làm gì có tên tu sĩ Luyện Khí cảnh nào có thể đón đỡ một thương của mình được?

"Rống..."

Ý niệm này còn chưa hiện lên trong đầu hắn, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy run lên.

Tên đại hán vừa mới bị hắn đánh bay kia lại một lần nữa gầm gừ lao đến. Một thương kia của mình, thế mà không đánh chết được hắn ư?

Nam tử áo choàng đen cảm thấy giận dữ, hai tay chấn động, lại là một thương quét ngang ra.

OanhI

Một thương này lại đánh bay tên đại hán tử kia ra ngoài, thế nhưng lần này, hẳn chỉ lui lại hơn mười trượng!

Sau mười trượng, hắn miễn cưỡng cố trụ lại được, ánh lửa trên người cũng vì vậy mà thu liễm đi mấy phần.

Phảng phất như mượn nhờ một thương này của đối phương, hắn đã miễn cưỡng nhồi nhét được hỏa ý kinh người kia vào trong cơ thể.

"Muốn chết!"

Ánh mắt của tên nam tử áo choàng đen bỗng nhiên trở nên âm lãnh. Hắn nhìn ra được, tên to con này vậy mà lại muốn mượn nhờ lực lượng của mình để tu luyện. Điều này khiến hắn lập tức trở nên lãnh khốc, dù sao hắn cũng là người có tu vi Trúc Cơ tầng bốn, hơn nữa còn xuất thân từ sa trường, vì vậy hắn rất tự tin vào một thân võ pháp của mình. Nhưng vào lúc này, hắn thế mà lại bị một tên to con nửa bước Trúc Cơ đón đỡ hai thương, việc này đã khiến cho hẳn nổi giận trong lòng!

"Sưu!"

'Tên to con kia lại một lần nữa lao đến, từ trên cao chém xuống một đao.

Đến lúc này, tên nam tử mặc áo choàng đen mới chợt phát hiện ra, vóc dáng của mình vốn đã rất cao to, nhưng người trước mắt này thế mà lại còn cao lớn hơn cả mình. Khi hắn tới gần, mình thế mà lại cảm thấy áp bách, chuyện này thật sự rất hiếm khi xảy ra với hắn...

"Cút ngay cho tal”

Hắn đột nhiên quát lên một tiếng như sấm động mùa xuân, trường thương như rồng, quấy nát hư không, hung hăng giết về phía trước.

Đao thương lại một lần nữa va chạm vào nhau!

Ngoài dự liệu, lần này tên to con kia thế mà lại không lui lại, vẫn cứng rắn đứng yên tại chỗ.

Trong khi tên nam tử mặc áo choàng đen lại cảm thấy hai tay tê rần, chậm rãi lui về phía sau một bước.

"Ngươi... Ngươi là thứ quái vật gì vậy?”

Ánh mắt tên nam tử mặc áo choàng đen có hơi thay đổi, hắn nhìn qua tên to con kia mà giống như gặp quỷ vậy.

"Hắc hắc..."

To con kia hé miệng cười cười, phảng phất như lần này không bị đẩy lui làm cho hắn có hơi đắc ý.

Ánh lửa quấn quanh người hắn được thu vào trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, chỉ còn lưu lại khoảng hơn ba thước ở bên ngoài.

Khoảng không xung quanh đột nhiên có hơi nước ngưng kết, sau đó nhiệt độ chợt hạ xuống khiến cho hơi nước biến thành băng châm.

Dưới sự thôi động bởi pháp lực của hắn, băng châm lóe lên trong không trung, sau đó bay về phía các đại huyệt trên người tên to con kia.

Đối mặt với nguy cơ nhỏ bé này, tên to con kia hình như hoàn toàn không phát giác ra...

Thế nhưng lại có một người khác phát giác ra!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 475: Bản Sự Bình Thường (2)



Bên trong thanh vụ chợt xuất hiện một bóng người: "Ngươi không phải rất có bản lãnh hay sao, cần gì phải dùng thần thông để khi dễ một người mới vừa Trúc Cơ như vậy?"

Nói xong, người kia chợt tế ra một đạo trận kỳ rung động trên không trung, hơi hơi tản ra quang mang màu vàng nhạt.

Theo trận kỳ này xuất hiện, thanh vụ vốn bao phủ động phủ đột nhiên khuếch tán ra tứ phương, tạo thành đạo đạo cuồng phong. Chỉ trong chốc lát, tất cả linh khí xung quanh tên nam tử mặc áo choàng đen và tên to con kia đều bị giảo loạn, giống như biến thành một mảnh loạn lưu. Trong tình cảnh này, băng châm mà tên nam tử mặc áo choàng đen kia vừa mới biến hóa ra đã bị hòa tan trong nháy mắt, lập tức tan biến giữa không trung!

"Trận sư..."

Nam tử mặc áo choàng đen âm thầm cắn răng, phẫn hận người mặc thanh bào kia tới cực điểm.

Chỉ là khi hẳn còn không kịp phản ứng lại, một tiếng hổ gầm chợt vang lên bên người hắn, kèm theo đó là một đao bổ tới.

Hắn chỉ có thể cắn răng trở thương tiếp đón một đao kia.

Lần này, hắn lại là người bị đánh lui mấy bước!

Sự kinh ngạc trong lòng hắn lúc này thật khó để diễn tả bằng ngôn từ. "Nhanh... Nhanh nhanh xông lên tương trợ Dạ hộ pháp..."

Lúc này ở phía dưới Hỏa Vân lĩnh, khi Hứa Thanh Doanh bị một thương đính trên vách đá, đại trận không còn người nào lo liệu nên đệ tử Cự Giao môn đã trốn thoát ra được, đang ác chiến với đệ tử Hỏa Vân lĩnh. Đã có mấy tên cao thủ cảnh giới Trúc Cơ vọt lên trên núi, nhìn thấy Dạ hộ pháp thế mà lại bị một tên tráng hán vóc người khôi ngô quấn lấy ác đấu một trận, thậm chí còn giống như đã rơi xuống hạ phong, điều này khiến cho bọn hắn vô cùng kinh hãi.

Vì vậy bọn hắn đều nhao nhao kêu to chạy tới, mấy đạo pháp khí đã được tế lên không trung.

"Các ngươi đều cút ngay cho ta!"

Khi vị Dạ hộ pháp kia nghe thấy những tiếng kêu to xung quanh thì lại giống như bị vũ nhục, vì thế hắn khẽ quát một tiếng.

Đồng thời hai mắt hắn huyết hồng, nhìn chòng chọc vào Quan Ngạo, cả người lùi về phía sau mấy trượng.

Cùng lúc đó, hắn chợt cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên trên trường thương trong tay.

Chỉ trong chớp mắt, trường thương trên hắn mơ hồ có phù quang sáng lên, sau đó thanh trường thương kia thế mà lại bắt đầu run rẩy, sau đó liền giương nanh múa vuốt. Từ bên trong trường thương bay ra một đạo long ảnh hơi mờ nhạt đánh thẳng về phía Quan Ngạo. Chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ được, thế thì Quan Ngạo làm sao có thể đề phòng được. Hắn chỉ hơi mất tập trung một chút thì đã bị long ảnh kia cuốn lấy đại đao.

Trong khi đó, vị Dạ hộ pháp kia thì thừa cơ bứt ra, vọt thẳng về phía đạo thanh ảnh ở bên ngoài động phủ kia.

Bị một người tu hành dùng mình như một loại trợ lực, việc này đối với hắn thật sự là một loại vũ nhục khó tả. Ngay cả đám phế vật Cự Giao môn mà cũng cho

rằng mình cần trợ giúp, điều này càng làm cho hắn khó lòng chịu được...

Bởi vậy hắn đã gọi ra chiến hồn mà bản thân nuôi hơn mười năm vào lúc này.

Mặc dù chiến hồn này khai mở phong ấn một lần thì ít nhất cần dưỡng lại ba năm, thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy.

€ó tên Trận sư kia nhìn chằm chằm, hẳn không cách nào thi triển thần thông, vì vậy hắn chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của chiến hồn!

Nhân cơ hội này, hắn muốn đánh chết tên Trận sư kia!

Hắn có thể cảm giác được, kẻ khó chơi chân chính không phải là tên tráng hán này. Trên thực tế, tên tráng hán này cũng chỉ có khí lực lớn kinh người, hơn nữa còn có một cỗ khí thế hung ác nên không bị sát khí của mình ảnh hưởng đến tỉnh thần mà thôi. Kẻ đáng giận chân chính chính là tên Trận sư núp trong động

phủ kia.

Nếu không phải do hắn âm thầm lo liệu thì sao mình có thể bị tên tráng hán này áp chế được chứ.

"Cẩn thận a..." 'Trên vách núi chợt vang lên một tiếng kêu vừa hư nhược vừa sợ hãi.

Người chú ý tới trận đại chiến ở sau núi không chỉ có riêng đệ tử Cự Giao. môn, ngoài ra còn có đệ tử Hỏa Vân lĩnh.

Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão bị trọng thương được các đệ tử nâng đỡ, đứng ở xa xa quan sát trận chiến này.

"H

Bọn hắn hiển nhiên cũng nhìn ra một thương kia của Dạ hộ pháp hung ác tới cỡ nào.

Mũi thương mang theo hung uy đáng sợ xé gió bay tới, giống như muốn giảo sát tên Trận sư trẻ tuổi kia mảnh nhỏ. Phương Nguyên bên kia thế mà lại không tránh không né, giống như đã bị dọa cho choáng váng đầu óc rồi vậy. Đám người Hỏa Vân lĩnh đều cảm thấy kinh hãi, Trận sư có thực lực yếu đuối là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, ngươi tốt xấu gì cũng nên biết đường mà trốn đi a...

... Có điều sự tình tiến triển sau đó lại không giống như những gì bọn hắn tưởng tượng cho lắm!

Phương Nguyên đợi mãi đến khi một thương kia bay tới trước người thì mới hít vào một hơi, tiếp đó sau lưng hắn đột nhiên có năm đạo tinh khí hiển hoá ra.

Năm đạo tỉnh khí kia giống như một dải lụa ngũ sắc đón gió phiêu đãng giữa không trung.

Thân hình của tên Trận sư trẻ tuổi kia hơi trầm xuống, sau đó hắn đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Tại khoảnh khắc này, năm đạo tinh khí kia lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì tất cả pháp lực đều đã tập trung vào trong một chưởng kia của hắn.

Trận thế xung quanh cũng đồng thời thu vào, biến thành một đạo cự lực, gia trì trên một chưởng này.

Âm ầm!

Bởi vì một chưởng này đã đập nát xương cốt toàn thân hắn, cũng như đánh vỡ đạo cơ của hắn.

Ngay cả trường thương của hắn cũng đánh bay ngược về, quán xuyên lồng ngực của hắn, đính hắn dính trên vách đá.

"Bản sự bình thường!"

Vị Trận sư trẻ tuổi kia đứng thẳng dậy, đưa ra đánh giá sau cùng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 476: Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (1)



"Lý trưởng lão, ngươi... Chẳng phải ngươi nói rằng Trận sư đều rất yếu ớt hay sao?"

Trận đại chiến trên Hỏa Vân lĩnh đã kết thúc một cách lãng nhách như thế. Dạ hộ pháp hung uy ngập trời bị trường thương của mình đính trên vách đá, xương cốt toàn thân vỡ vụn, đạo cơ sụp đổ, mặc dù chưa chết nhưng cũng chỉ còn dư lại một hơi. Trên dưới Cự Giao môn thấy thế thì đều theo bản năng ngừng tay, ngơ ngác nhìn về phía trước. Đệ tử Hỏa Vân lĩnh thì lại càng bất ngờ hơn, bọn họ ngơ ngác nhìn ra sau núi, phảng phất như vẫn còn đang choáng váng. Hứa Thanh Doanh mặc dù trọng thương nhưng vẫn không thể bỏ xuống nghỉ hoặc trong lòng, nên nàng gần như có hơi mê man hỏi Lý trưởng lão một câu như vậy.

Lý trưởng lão nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc nói: "Ta... sao ta lại nói như thế nhỉ?"

"Phần phật..."

Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại không hề nhàn rỗi. Dạ hộ pháp bị một thương đính trên vách đá, đầu long ảnh quấn lấy Quan Ngạo cũng nảy sinh cảm ứng, đột ngột tránh thoát khỏi Quan Ngạo, muốn bay về thanh thiết thương bên kia. Phương Nguyên khẽ động thân hình, áp sát Quan Ngạo, tay bắt thần thông, đưa tay kéo lấy đuôi rồng, phong ấn nó vào trong thanh đại đao của Quan Ngạo.

Long ảnh kia là chiến hồn, vốn không có dễ phong ấn như vậy. Thế nhưng chủ nhân của nó bị thương nặng, tính mệnh như đường tơ kế tóc, cho nên nó cũng mất đi lực lượng bổn nguyên. Vì vậy nó không tránh thoát được, bị Phương Nguyên cứng rắn phong ấn vào trong đại đao trong tay Quan Ngạo, sau đó biến thành một đạo long ảnh nhàn nhạt!

"Phi"

Quan Ngạo hung hăng cắn lên thanh đao một cái để hả cơn giận còn sót lại trong lòng.

Bây giờ hắn đã Trúc Cơ thành công, thần lực lại một lần nữa phóng đại, đã đạt đến một trình độ khó lòng dùng lẽ thường để cân nhắc được. Thế nhưng khi đối phó với thần thông phép thuật, hắn vẫn có một loại cảm giác dư lực mà không phát ra được. TỶ như đầu chiến hồn này, vô hình vô chất, chẳng qua chỉ là một loại lực lượng, thế nhưng hắn lại không có cách gì để đối phó nó. Đương nhiên, chiến hồn này cũng không tổn thương được hản trong một khoảng thời gian ngắn, hai người dây dưa tiêu hao lẫn nhau chắc đến sáng mai cũng được.

Phương Nguyên thoáng đánh giá Quan Ngạo từ trên xuống dưới một chút, sau đó hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hẳn.

Quan Ngạo thật đúng là một tên quái thai không làm cho người ta thất vọng!

Trước đó hắn phát hiện ra rằng Quan Ngạo đã hấp thụ quá nhiều địa mạch hỏa khí, nhất định phải tìm biện pháp để hắn Trúc Cơ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra được một biện pháp mới rất hay, đó chính là để cho Quan Ngạo đi ác chiến một trận, thông qua trận đại chiến đó để luyện hóa những luồng địa mạch hỏa khí dày đặc đến mức đáng sợ kia, cũng tiện thể đánh bay những địa mạch hỏa khí mà hẳn không hấp thu nổi ra ngoài...

Phương Nguyên vốn định tự mình ra tay, chỉ là có người tự đưa thân tới cửa, vậy thì cứ thế mà triển thôi!

Thật ra Phương Nguyên cũng chỉ dự định để cho Quan Ngạo và vị Dạ hộ pháp. kia giao thủ vài hiệp, mượn lực lượng của đối phương để áp chế hỏa khí, giúp Quan Ngạo nhanh chóng kết thành đạo cơ. Thế nhưng ai mà ngờ được, thần lực của Quan Ngạo lại cường đại hơn những gì hắn dự kiến. Vừa rồi trong tình huống vị Dạ hộ pháp kia không thi triển thần thông, Quan Ngạo ỷ vào đại đao trong tay, thế mà có thể miễn cưỡng kháng trụ đối phương, thậm chí còn hơi chiếm thượng phong!

€ó thể nói, một chưởng khắc địch cuối cùng của Phương Nguyên cũng có một phần là do hắn dùng khoẻ ứng mệt, cũng như nhìn thấu được sơ hở của đối phương. Nhưng quan trọng hơn hết chính là vị Dạ hộ pháp kia thực sự đã bị Quan Ngạo làm cho tức nổ não, cho nên hắn đã không quá đề phòng Phương Nguyên...

Mới đi được vài bước, Phương Nguyên liền nhìn thấy Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng bước đến.

Hai người kia đều bị thương không nhẹ, nếu đổi thành người bình thường thì đã sớm chết từ tám hoành rồi. Có điều sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ vốn rất cường hãn, vết thương này đối với bọn họ cũng chỉ có thể được coi là trọng thương mà thôi, chứ tính mạng thì không đáng ngại. Nếu như cẩn thận điều dưỡng, sau này khôi phục hoàn toàn là một chuyện không thành vấn đề.

Chỉ là đối với hai người kia, áp lực về tâm lý của bọn họ rõ ràng trầm trọng hơn thương thế trên nhục thân nhiều.

Một chưởng vừa rồi của Phương Nguyên đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, nhưng lại khiến cho bọn hắn khó lòng xem nhẹ được.

Vừa nghĩ tới việc trước đó bọn hắn còn mưu tính chế trụ Phương Nguyên, bọn họ đều không khỏi hoảng hốt.

Hứa Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy hơi ủy khuất, dâng lên mấy phần tính tình, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, nói: "Ta vừa rồi không khai ngươi ra, chính là vì trên người ta có cấm chế của ngươi, ta lo lắng cho mạng nhỏ của mình nên mới không dám nói!"

Phương Nguyên nhìn nàng một cái, cười nói: "Cấm chế kia vốn là giả, lúc ấy chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi!"

Hứa Thanh Doanh lập tức ngẩn ngơ, biểu lộ bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Nàng cũng có hơi phát giác ra, lúc ấy một đạo pháp lực của Phương Nguyên tiến vào trong cơ thể nàng, thương thế của nàng lập tức tốt lên rất nhiều. Sau đó đạo pháp lực kia biến thành vô hình, với tu vi của nàng thế mà hoàn toàn không phát hiện ra đạo pháp lực kia đã đi về đâu. Có điều ấn tượng ban đầu của nàng vẫn giữ vai trò chủ đạo, nàng luôn cảm thấy đó là bởi vì pháp lực của đối phương quá mức quỷ dị, đã tiềm nhập vào trong cơ thể mình, làm cho mình không phát giác ra được, cho nên không cách nào khu trục mà thôi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 477: Tiểu Hoàng Tử Ô Trì Quốc (2)



Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi kia thế mà lại hù dọa mình?

Trong lúc nhất thời, nàng chợt cảm thấy có hơi hoang đường, chỉ là không biết vì sao tâm tình lại có hơi vui vẻ.

Khi còn chưa tỉnh lại từ trong loại tâm tư phức tạp này, trước mặt nàng đã bỗng nhiên nhiều hơn một vật.

Nàng có hơi kinh ngạc, khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy Phương Nguyên đã đưa tới một bộ sách ngọc mỏng tang. Nàng theo bản năng tiếp lấy, trong bộ sách ngọc vô danh này có ghi chép rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều này làm cho nàng lập tức cảm thấy nao nao. Phương Nguyên giải thích: "Đây là thứ do ta thôi diễn ra từ một bộ bút ký, vốn để cho đồng bạn ta tu luyện, nhưng bây giờ tặng lại cho Hỏa Vân lĩnh các ngươi đi!"

Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, nói: "Đây là công pháp cỡ nào?"

Phương Nguyên nói: "Chỉ ít cũng là Huyền giai trung phẩm, tốt hơn truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh các ngươi một chút!"

Hứa Thanh Doanh lập tức vô cùng vui mừng.

Món quà này của Phương Nguyên, có thể nói là đã giúp Hỏa Vân lĩnh giải quyết một vấn đề lớn.

Nói trắng ra là, đối với tiên môn, vấn đề trọng yếu nhất chỉ có hai thứ, một là tài nguyên, hai là truyền thừa.

Hỏa Vân lĩnh có tài nguyên, nhưng lại không có nhiều truyền thừa. Công pháp mà Hỏa Vân lĩnh bọn hắn truyền thừa đều chỉ là đê giai huyền pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão không phải là đối thủ của tên Dạ hộ pháp kia. Mặc dù bàn về căn cơ tu vi và pháp lực, bọn hắn không kém hơn Dạ hộ pháp bao nhiêu, thế nhưng công pháp tu luyện lại cách nhau một trời một vực, bởi vậy khi động thủ thì bọn hăn liền bị đối phương áp chế...

Trúc Cơ cũng chỉ là cung cấp một căn cơ, một điểm xuất phát mà thôi. Lý trưởng lão khi còn trẻ tuổi từng nhận được cơ hội tam mạch Trúc Cơ, đây là tư chất có thể sánh ngang với những đệ tử hạch tâm chân chính trong Thanh Dương tông. Thế nhưng có thể bởi vì không có công pháp thích hợp để tu luyện cho nên tới bây giờ, khi đánh nhau với đối thủ, hắn thậm chí vẫn còn thi triển pháp thuật của cảnh giới Luyện Khí, thế thì làm sao hắn có thể là đối thủ của Dạ hộ pháp được?

Dù sao thì thứ đáng giá nhất trong giới tu hành vẫn là văn hóa a!

Trong khi đó, sách ngọc mà Phương Nguyên đưa cho bọn hắn lại có nguồn gốc từ bút ký tu luyện của một vị đệ tử Thượng Thanh sơn, là tâm pháp được hắn thôi diễn lại một lần nữa, vì thế cũng không quá kém cỏi. Thứ này vốn để chuẩn bị cho Quan Ngạo, thế nhưng bây giờ hắn phát hiện Quan Ngạo sau khi Trúc Cơ lại có nội tình hùng hậu viễn siêu sự tưởng tượng mình, công pháp này không còn thích hợp nữa, vậy dứt khoát đưa cho Hỏa Vân lĩnh coi như là bồi thường đi!

Dù gì thì Hứa Thanh Doanh cũng xem như thay mình chịu một thương! "Các ngươi... Các ngươi có biết các ngươi vừa mới giết ai hay không?"

€ó điều khi Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đều đang cảm thấy kích động, ở trên sườn núi chợt vang lên một tiếng kêu to.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long. Lúc này hắn giống như đã phát điên, đang điên cuồng ngước lên núi

rống to.

Hai vị trận sư Thiên Xu môn đứng bên cạnh hắn cũng đều ngây ngốc nhìn lên núi.

"Vị kia..."

Ngự Thần Long nuốt nước miếng một cái, gian nan kêu lên: "Vị kia là Ô Trì quốc tiểu..."

"Oanh..."

Không đợi hắn kịp nói hết, giữa không trung bỗng nhiên có một mảnh khí cơ hùng hồn ùn ùn kéo tới.

Phương Nguyên hơi có cảm ứng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã có một mảnh kim vân bao phủ tới.

Kim vân kia bọc lấy một phương Tiên Đài, hình như là một tòa pháp chu cự đại. Ở giữa Tiên Đài có một cái ghế được chạm khắc bằng mỹ ngọc, người ngồi trên đó là một tên thiếu niên tuổi tác không lớn, vây xung quanh hắn là những cơ thiếp xinh đẹp. Có người đấm chân bóp tay cho hắn, có người rót rượu cho hắn, thế nhưng hắn lại mặt không biểu tình, thần sắc có hơi ngoài ý muốn, nói: "Ngay cả Dạ hộ pháp mà cũng chết rồi tr?"

Cự Giao môn và hai lão già Thiên Xu môn kia thấy thế thì đồng thời quỳ xuống, chân tay run run không đứng dậy nổi.

Thiếu niên kia liếc mắt nhìn qua Hỏa Vân lĩnh mấy cái, sau đó nhìn về phía hai lão già Thiên Xu môn kia: "Hắn chết như thế nào?”

Hai lão già Thiên Xu môn kia vội vàng bay lên Tiên Đài, hiến lên một đạo ngọc giản, sau đó chỉ tay về phía Phương Nguyên nói rồi gì đó.

"Tên trận sư này thật sự lợi hại như vậy sao?” 'Tên thiếu niên kia nghe xong thì lại giống như cười mà không phải cười nhìn

về phía Phương Nguyên: "Ha ha, ngươi có biết giết người của ta là đã phạm phải tội gì không?”

Phương Nguyên thần sắc bình thản nói: 'Là người của ngươi muốn giết ta trước, ta bị ép buộc nên mới phản kích, vậy thì có tội gì?"

Thiếu niên kia nghe xong thì nhàn nhạt cười một tiếng, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”

Một vị mỹ cơ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cười khanh khách, chen miệng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi hãy nghe cho cẩn thận đây. Vị này chính là tiểu hoàng tử điện hạ của Ô Trì quốc chúng ta, người ngươi vừa giết kia chính là hộ pháp của chúng ta Ô Trì quốc, là người có quan chức trên người..."

"Tiểu hoàng tử của Ô Trì quốc?"

Khi nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Hứa Thanh Doanh lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Cho nên ta sẽ không nói chuyện ân oán báo thù gì đó trong giới tu hành với ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi..."

Vị tiểu hoàng tử kia hết sức hài lòng với cách phản ứng của những người xung quanh. Hắn có hơi đắc ý cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói: "Ngươi giết hộ pháp của Ô Trì quốc ta chính là làm trái với luật pháp của Ô Trì quốc ta, ngươi nói xem, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?"

Xem ra chuyện này thật sự có hơi phiền phức a...

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Phương Nguyên từ từ ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng tử kia rồi chần chờ nói: "Không thì cho ta xin lỗi có được hay không?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 478: Một Kiếm Hoành Không (1)



"Cái gì?"

Nghe Phương Nguyên nói vậy, tên tiểu hoàng tử kia ngẩn người, cảm thấy có chút không hiểu rõ.

Mà Phương Nguyên thì nghiêm túc giải thích: "Ta không nên giết tướng quân Ô Trì quốc các ngươi, cho nên phải hướng ngươi nói lời xin lỗi. Thế nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể hiểu được, cục diện lúc ấy chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Vị tướng quân kia của các ngươi thực sự quá bá đạo, vừa ra tay đã muốn chạy tới lấy tính mạng chúng ta, chúng ta cũng bị ép buộc phải phản kích nên mới giết hắn. Chẳng qua dù sao chuyện cũng đã rồi, chúng ta cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho nên ta xin lỗi ngươi, cùng lắm thì ta có thể bồi thường cho ngươi một chút được không?”

Tiểu hoàng tử kia càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười: "Vậy mà ngươi lại thật sự giải thích chuyện này với ta?"

Phương Nguyên rất nghiêm túc nói: "Ta thật sự không muốn gây chuyện!"

Trên mặt tiểu hoàng tử kia dần dần lộ ra nụ cười cổ quái, ung dung thở dài, quăng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang thị thiếp bên cạnh một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: "Nhưng nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần luật pháp để làm gì?"

Sắc mặt Phương Nguyên không dễ nhìn lắm, nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Ánh mắt tiểu hoàng tử kia quét qua các loại đại trận trên Hỏa Vân lĩnh, khế cười một tiếng, nói: "Như vậy đi, ngươi cũng đã nói lời xin lỗi, nên ta cũng không tiện bắt ngươi đền mạng. Thế nhưng ngươi giết một người của ta, lại còn là chiến tướng đắc lực nhất, vậy thì người bồi thường lại cho ta một người đi. Thấy tạo nghệ trận thuật nhất đạo của ngươi cũng không cạn, vừa vặn ta đang định đi làm một chuyện muốn dùng ngươi, vậy thì ngươi theo ta, như thế nào?”

Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không tự nhiên mạo muội đi theo hắn, lắc đầu nói: "Ta còn có chuyện cần làm của mình!"

Tiểu hoàng tử kia nhíu mày, nói: "Ngươi nói như thể ngươi còn có lựa chọn

vậy..."

Nói xong lời này, hẳn liền uể oải khẽ dựa vào lưng ghế.

Cũng trong nháy mắt đó, một thị thiếp lớn tuổi phía trên Tiên Đài bỗng nhiên vỗ tay một cái, những nữ tử yểu điệu phía trên Tiên Đài kia đột nhiên đều hiện ra sát khí trên trán, từ trên Tiên Đài đua nhau nhảy xuống. Mỗi người lao về một hướng, tế ra phi kiếm trên đỉnh đầu, kiếm quang hiện ra tầng tầng, vây chặt khu vực xung quanh phía sau núi này.

Những thị thiếp này, không ngờ vậy mà đều có tu vi trong người!

"Mau... mau giúp tiểu điện hạ!"

Ở một phương hướng khác, đám môn nhân Cự Giao môn cũng đều giật mình, tiếp theo phát ra một tiếng kêu gọi, vây chặt xung quanh.

Vị môn chủ Cự Giao môn cùng hai vị lão giả Thiên Xu môn kia còn lại lên giữa không trung, bảo hộ bên cạnh tiểu hoàng tử.

Trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều có sát cơ lưu động, vây quanh Phương Nguyên.

Tiểu hoàng tử kia cười nói: "Hiện tại còn cảm thấy mình có thể tuỳ tiện rời đi không?”

Phương Nguyên không tỏ thái độ gì, chỉ quay đầu nhìn ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Đám thị thiếp của tiểu hoàng tử kia đã vậy chặt chung quanh nơi này, mà đệ tử Cự Giao môn thì canh giữ ở vòng ngoài. Lúc này ngược lại là bao vây Hỏa Vân lĩnh giống như tường đồng vách sắt, cả thảy có tới mấy trăm người, Trúc Cơ chí ít cũng hơn mười vị, ai có thể xem nhẹ được?

"Phương tiểu ca, ta bảo vệ ngươi giết ra ngoài!"

Quan Ngạo cảm ứng được sát khí chung quanh truyền đến, nghiến răng một cái, nhấc lên đại đao.

Phương Nguyên đưa tay ra hiệu hắn không nên khinh cử vọng động, nhìn sang tên tiểu hoàng tử kia, cau mày nói: "Điện hạ, ta thật sự không muốn gây chuyện, giết hộ vệ nhà ngươi xem như là ta không đúng, ta bồi thường cho ngươi hai ngàn linh tinh, ngươi giơ cao đánh khẽ thả ta rời đi được không?"

"Ngươi lại muốn dùng linh tinh để mua chuộc một vị hoàng tử sao?"

Tiểu hoàng tử kia trợn tròn mắt, cười nói: "Đừng nói chuyện buồn cười, ngoan ngoãn ký huyết khế, đi theo ta..."

Hắn còn chưa dứt lời, con ngươi của Phương Nguyên đã lập tức co rụt lại, quát khẽ: "Vậy liên đắc tội rồi!"

Trong sát na đó, ánh mắt của hắn tập trung thẳng tắp vào tên tiểu hoàng tử phía trên Tiên Đài kia.

Sau đó, quanh người hắn tuôn ra một đạo cuồng phong, khí thế trong chớp mắt tăng vọt, đợt sau cao hơn đợt trước, như muốn xông thẳng lên mây xanh.

"Không tốt...

Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kinh hãi, cấp tốc phóng tới Phương Nguyên.

Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên xuất kiếm, thân hình như điện, tựa như trong nháy mắt xuyên qua hư không.

Người bảo hộ chung quanh Tiên Đài không ít, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, phòng hộ đối với tiểu hoàng tử càng không thể nói là không đủ, tầng tầng lớp lớp cũng không đủ để hình dung. Thế nhưng vấn đề mấu chốt là, thế tới của Phương Nguyên cũng quá nhanh...

Vượt xa khỏi sự lý giải của bọn hắn đối với tốc độ của một tu sĩ Trúc Cơ!

Tuy thần niệm của bọn hắn cũng theo kịp Phương Nguyên xuất thủ, cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lại không kịp phản ứng!

Ma Ấn Kiếm lóe lên tựa như thiểm điện, vừa tới Tiên Đài liền chém thẳng về phía tên tiểu hoàng tử kia.

Một kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại, hắn cảm thấy nao nao, sau đó chợt biến sắc.

Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, đạo cơ trong cơ thể mình hơi động một chút, tựa như bị thứ gì đó ảnh hưởng.

Điều này khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng vận chuyển như điện, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề...

"Ha ha..."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 479: Một Kiếm Hoành Không (2)



Phương Nguyên chợt cười to, xông thẳng lên không trung, trong tay đã có thêm một chiếc quạt lông. Đây chính là một trong những pháp bảo của yêu ma Nam Hoang thành Phương Nguyên có trong tay, mới thi triển ra lần đầu. Hắn rót pháp lực vào bên trong, sau đó dùng sức quạt một cái. Phía trên quạt lông lập tức sáng lên rất nhiều phù văn, từ bên trong bất ngờ bay ra một con qua màu lam, lao thẳng tắp tới tấm thánh chỉ kia...

'Theo con qua màu lam bay qua, ngay cả nhiệt độ trên Tiên Đài cũng chợt hạ, kết thành một tầng băng mỏng.

"Giào..."

Đạo thánh chỉ kia cảm ứng được uy lực của pháp bảo, từ bên trong chui ra một đầu long ảnh màu vàng nghênh đón con quạ màu lam đang phóng qua. Hai cái huyễn ảnh tung vào nhau, quấn lấy nhau, với sự kh*ng b* của lực băng sương do con quạ màu lam kia phát ra, vậy mà không thể thắng được.

'Thế nhưng nhân cơ hội này, thân hình Phương Nguyên lại nhoáng lên, áp sát đến gần tên tiểu hoàng tử, trở tay xách hẳn lên giữa không trung.

Trong khoảnh khắc khi tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên xách lên, đạo long ảnh màu vàng kia liền trở nên ảm đạm lên, nặng nề bay trở về thánh chỉ, tấm thánh chỉ bồng bềnh rơi xuống đất. Phương Nguyên cũng tiện tay bắt lấy tấm thánh chỉ kia nhét vào trong lồng ngực của mình.

Thánh chỉ tuy có thần tính, nhưng dù sao cũng không linh hoạt bằng pháp. bảo.

Trông thấy tiểu hoàng tử gặp nạn, nó sẽ chủ động hiện thân nghênh địch, nhưng lại bị Phương Nguyên dùng Lam Nha Bảo Phiến dẫn dắt thần tính trên đó rời đi. Sau khi tiểu hoàng tử bị bắt, nó cũng liền mất đi năng lực hộ chủ, biến trở lại thành một tấm vải vàng bình thường.

Đối với người ngoài mà nói, bọn hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến sự hứng thú của Phương Nguyên đối với thánh chỉ, chỉ trợn tròn mắt nhìn tới.

Đường đường là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, thế mà bây giờ lại bị Phương Nguyên xách trong tay giống như một con khỉ nhỏ.

Nhất thời bọn hắn vừa sợ vừa giận, muốn xông lại cứu người, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, chỉ dám ngẩn người tại chỗ giống như là bị dính thuật định thân vậy.

"Ngươi... Ngươi thật lớn mật, mau buông tiểu hoàng tử ra!"

"Ngươi có biết tổn thương Hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc không?"

Trong lúc nhất thời vô số tiếng hét lớn vang lên, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu không có lực lượng gì.

Mà Phương Nguyên không thèm để ý tới những chuyện này, xách theo tiểu hoàng tử trong tay đảo đảo tròng mắt nhìn hắn một chút, nói: "Có ý tốt xin lỗi ngươi, ngươi lại không đồng ý, vậy thì đành phải mượn ngươi làm con tin, bảo đảm

cho hai chúng ta rời khỏi nơi này trước lại nói sau..."

Tiểu hoàng tử cầu khẩn: "Có thể thả ta xuống trước hay không, thế này thật mất mặt a..."

Phương Nguyên cười một tiếng, đặt hắn xuống đất, bàn tay lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, ánh mắt quét về tứ phương.

"Tránh ra!"

Một tiếng quát này của hắn chấn kinh tứ phương, toàn bộ Hỏa Vân lĩnh đều lâm vào bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên mặt từng người đều tỏ ra do dự, không dám động đậy chút nào.

"Tiểu hoàng tử của các ngươi đã rơi vào tay ta, ai dám cản đường ta liền chém hắn một đao!"

"Đối với đệ tử Hỏa Vân lĩnh, tốt nhất là các ngươi để bọn hẳn tự động tán đi, cho phép các ngươi gây khó dễ cho bọn hẳn, thế nhưng phàm là để ta biết được. đệ tử Hỏa Vân lĩnh bị tử thương một người, ta cũng sẽ chém lên người tiểu hoàng tử các ngươi một đao. Tính ra chắc chỉ khoảng mấy trăm đao, có lẽ không chết được..."

Tiểu hoàng tử kia kêu to: "Chết đó, một đao cũng đủ chết

Phương Nguyên cười một tiếng, đột nhiên tuôn ra pháp lực cuốn tên tiểu hoàng tử kia lại, đưa tay tế lên một đạo ngân toa lao xuống đón Quan Ngạo, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng ra bên ngoài Hỏa Vân lĩnh. Đám người bao vây vòng ngoài dĩ nhiên không có ai cam tâm thả hẳn xông ra, thậm chí có người còn kích động định tế lên pháp bảo ngăn cản, thế nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp đưa tiểu hoàng tử ra cản trước mặt.

"Ấy ấy ấy, mau tránh ra..."

Tiểu hoàng tử bị hù tới mặt vàng như đất, lập tức giương nanh múa vuốt hét toáng lên.

Đám người ngăn ở phía trước làm sao dám đả thương hắn, trong lòng dù có biệt khuất cũng phải lách mình tránh qua một bên.

Phương Nguyên cứ như vậy lao thẳng ra Hỏa Vân lĩnh, ngân toa nhanh như điện, bay thẳng về phía xa xa trên bầu trời đêm.

Mà Cự Giao môn cùng đám thị thiếp đều không cam tâm, liều mạng đuổi theo. phía sau hắn.

Nhưng bọn hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ chính là, tốc độ ngân toa của Phương Nguyên quá nhanh.

Mặc cho bọn hắn liều mạng đuổi theo phía sau, vậy mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân toa kia càng lúc càng bay xa, từ từ biến mất trong màn đêm.

"Này này, đại ca, trông tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, sao lại làm việc xúc động như vậy chứ..."

"Chúng ta chẳng qua mới chỉ cãi qua cãi lại một hai câu, làm gì đến mức ngươi trói ta lại vậy chứ?”

"Đây chính là phạm vi Ô Trì quốc đó, tám đại tướng trấn áp tứ phương, thậm chí là các tiên môn lớn nhỏ bên trong Ô Trì quốc, một khi nghe nói ta ở trong tay ngươi đều sẽ liều mạng tới tìm ngươi, đây chẳng phải là ngươi tự tìm phiền toái cho mình sao?"

"Đã trốn không thoát, hay là thả ta về nhà đi thôi, cùng lắm là ta không đòi ngươi bồi thường nữa..."

Tiểu hoàng tử bị hù sắp khóc lên: "Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gây chuyện, sẽ không thật sự giết ta chứ?"

"Không tin có thể thử một chút!"

Phương Nguyên mặt không thay đổi nói: "Không muốn gây chuyện và sợ phiền phức, là hai chuyện không giống nhau!"

Vừa cấp tốc phi độn Phương Nguyên vừa đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt là một vùng núi hoang rậm rạp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back