Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 490: Sát Tâm Nổi Lên (1)



Nghênh đón một trảo nhắm vào đầu kia, Phương Nguyên cũng cảm thấy tinh thần run lên.

Tên Triệu Nô Nhi này nếu như đã là Âm Thị, vậy hắn ắt hẳn đã không chọn chữa trị nhục thân vào thời điểm Trúc Cơ. Vì thủ tín với Hoàng tộc, hắn phải dùng thân thể không trọn vẹn để tu hành tại cảnh giới Trúc Cơ. Người như vậy, bởi vì Âm Dương không trọn vẹn nên chắc chắn không thể nào Kết Đan được, nhưng điều này cũng đại biểu cho việc thực lực của hắn cũng càng thêm sâu không lường được, bởi vì chẳng ai biết được hắn đã ngây người tại cảnh giới Trúc Cơ này bao lâu...

Thật không ngờ hắn vừa mới đáp ứng tiểu hoàng tử thì liền gặp phải một nhân vật âm độc nhường này...

"Bá..."

Phương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, trong tay hắn đột nhiên nhiều hơn một cái quạt lông, sau đó hắn dùng sức quạt về phía trước một cái.

Khu vực trước người hắn lập tức bị một mảnh quang mang xanh biếc bao. phủ, tinh thể giống như băng sương phủ kín mặt đất trong phạm vi ba trượng. Một con quạ màu lam bay ra khỏi quạt lông, mang theo một cái lạnh băng giá lòng người đón đầu tên Âm Thị kia!

"Pháp bảo?”

Tên Âm Thị kia nhìn thấy một màn này thì nhíu mày lại, giống như hắn không ngờ rằng một tên Trận sư vừa mới Trúc Cơ không bao lâu như Phương Nguyên lại có một kiện pháp bảo chân chính, hơn nữa uy lực còn không thấp như thế. Có điều hản cũng nhìn ra Phương Nguyên bây giờ còn chưa đủ tu vi, không thể nào thúc giục được lực lượng chân chính của pháp bảo này. Bởi vậy hắn chỉ phất tay áo một cái, một đạo âm phong mãnh liệt lập tức thổi tới.

"Rống... ."

Một cái đầu lâu tạo thành từ hắc khí nhào ra trước người hắn, va chạm với con quạ màu lam kia.

Trong khi đó, bản thân hắn thì vẫn xông về phía trước. Năm ngón tay khô gầy của hắn đều trở nên dài hơn một thước, hiển hiện một màu ám tro, phảng phất như không có chút da thịt nào trên đó. Năm ngón tay này mang theo những âm thanh "Xì xì" rất nhỏ, chộp thẳng tới gương mặt của Phương Nguyên.

Nói giết liền giết, không có bất kỳ sự kiêng kị nào!

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào tên Âm Thị kia, trong lòng Phương Nguyên bất chợt lóe lên một sự phần hận. Có điều đối phương mặc dù đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cưỡng ép động thủ với hắn chỉ tổ cực thân mà thôi, bởi vậy trong đầu hắn đã nhanh chóng lóe lên mấy ý nghĩ khác!

Khi tiếp đón một trảo kia, hắn bỗng nhiên không né tránh mà lại cười lạnh một tiếng, sau đó giơ lên một khối ngọc bài màu đen.

"Ngươi muốn chuốc họa cho Ô Trì quốc hay sao?"

Tiếng hét này được gia trì bằng một thân pháp lực của hắn, khiến cho âm thanh ầm ầm rung động, chấn động khắp nơi.

Tên Âm Thị kia thấy thế thì trái tim chợt run lên một cái, động tác có hơi mất tập trung.

Hắn xuất cung lần này, vốn là bởi vì hắn không dò la ra được vị tiểu hoàng tử này muốn làm gì. Bởi vậy hắn đã tuyển chọn một phương pháp thực dụng nhất, đó là tiểu hoàng tử muốn làm gì thì cứ kệ y, hắn cứ một mực thi triển kế sách rút củi đáy nồi, trực tiếp g**t ch*t người bên cạnh y là được. Kể từ đó, vị tiểu hoàng tử này chỉ có tu vi thường thường, dù y có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể trở thành thiên tử được. Chỉ là hắn không ngờ được, Phương Nguyên lại bỗng nhiên hành động như vậy...

Nhất là tiếng hét lớn mang theo một loại ý tứ chế giêu lạnh lùng cao cao tại thượng kia đã làm cho tên Âm Thị vô thức giật mình.

Hắn ngưng thần nhìn về phía ngọc bài màu đen kia, chỉ thấy lệnh bài này là do âm ngọc tạo thành, phù văn tinh mỹ, bên trên có điêu khắc một chữ " mỉ thật to, nhìn qua là có thể biết ngay rằng vật này nhất định phi phàm. Hơn nữa kiểu cách chế tạo của nó cực kỳ giống với lệnh phù tùy thân của một số đại đệ tử tiên môn...

"Ngươi. . ` Hắn có hơi chần chờ, tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.

"Ta là đệ tử chân truyền của tiên môn Âm Sơn tông ở Vân Châu, một tên nô tài như ngươi mà cũng dám làm tổn thương ta sao?”

Phương Nguyên trầm giọng quát, trong khi khuôn mặt thì lóe lên một vòng ngạo nghễ.

"Âm Sơn tông?"

Triệu Nô Nhi có hơi run lên, ánh mắt phức tạp tập trung nhìn vào Phương Nguyên.

Ngay cả vị tiểu hoàng tử kia cũng khế giật mình, nói: "Là đệ nhất tiên môn ở Vân Châu sao?”

Vân Châu tiếp giáp với Bá Hạ châu, các đại thế lực của hai châu tất nhiên cũng biết đến tên tuổu của nhau. Ô Trì quốc chỉ là một tiểu quốc trong Bá Hạ châu, còn Âm Sơn tông thì lại là nhất tiên môn ở Vân Châu, bọn hắn sao có thể chưa từng nghe qua tên tuổi của Âm Sơn tông được. Nhất là sau khi nghe nói Phương Nguyên là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, còn lấy ra được lệnh bài của chân truyền Âm Sơn tông, việc này khiến cho hắn càng không thể không cẩn thận được.

Dù sao thì đệ tử chân truyền cũng khác với đệ tử bình thường nhiều lắm.

Đệ tử tiên môn bình thường khi rời sơn môn thì vận mệnh tạo hóa đều là do mình phụ trách.

Nếu như là lệnh bài của Thanh Dương tông, nói không chừng hắn sẽ bị người ta tiện tay giết luôn cũng nên. . .

"Hừ, đệ tử Âm Sơn tông thì như thế nào, ngươi bắt hoàng tử của Ô Trì quốc chúng ta, vậy chúng ta g**t ch*t ngươi thì có sao?"

Tên Triệu Nô Nhi kia cũng chỉ nao nao một chút, sau đó liền phản ứng lại, lập tức rùng rợn nói một câu.

Phương Nguyên có thể nhìn ra được, tên lão nô kia vẫn còn muốn xuất thủ, chỉ là đối phương có hơi kiêng kị hắn mà thôi. Vì vậy hắn dứt khoát diễn luôn cho. trót, chỉ thấy hắn bước lên một bước, khế quát: "Là tiểu hoàng tử nhà ngươi bái ta làm thầy, muốn theo ta học tập Trận Pháp chi đạo. Lão nô nhà ngươi lại dám vọng động sát cơ với ta, thật sự cho rằng sư môn ta ở nơi xa xôi thì không có người nào trị được ngươi sao? Ngươi cho rằng Tiên Minh chỉ là món hàng trưng bày thôi sao?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 491: Sát Tâm Nổi Lên (2)



Những lời này của hắn có khí thế không thua gì đối phương, điều này khiến cho sắc mặt của Âm Thị hơi đổi một chút.

Tiểu hoàng tử kia thấy thế thì cũng vội vàng kêu lên: "Tên nô tài nhà ngươi dám đả thương lão sư của ta sao? Phụ hoàng luôn dạy ta phải tuân sư trọng đạo, ngay cả ta cũng phải cung cung kính kính với tiên sinh, còn ngươi thì lại muốn giết hắn. Bây giờ ta sẽ bẩm báo phụ vương, xem xem hắn có chém ngươi hay không!"

Triệu Nô Nhi nghe hai người bọn họ nói vậy thì ý rút lui lại tăng thêm mấy phần.

Sau khi do dự một hồi, hắn chậm rãi thu tay vào áo, âm hiểm cười nói: "Ngươi thật sự là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ ư?”

Phương Nguyên thu hồi lệnh bài, nhìn sang hắn cười lạnh một tiếng.

Còn Tiểu hoàng tử thì hận hận nhìn chằm chằm hắn, nói: "Vậy ngươi tưởng tiên sinh ta là gì?"

Triệu Nô Nhi cười một tiếng, lại trở về với cách ăn nói nhỏ nhẹ ban đầu: "Nếu ngươi chỉ là tiên sinh dạy trận thuật cho điện hạ thì đây quả thực là một hiểu lầm. Lão nô cũng là vì quá quan tâm đến an nguy của điện hạ, lo sợ hắn bị người ta dụ dỗ. Có điều vị tiên sinh này cũng phải cẩn thận một chút, dạy cho điện hạ chúng ta trận thuật thì không sao, nhưng nếu như ngươi gan to bằng trời, muốn giở trò quỷ gì đó thì, hì hì. . "

Hắn lườm Phương Nguyên một chút, khẽ nói: "... Vậy thì cho dù là chân truyền Âm Sơn tông thì ta cũng không phải là không giết được!"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng lui về sau một bước, sau đó không nói gì nữa.

Nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Phương Nguyên có thể nhìn ra được, sát ý trong lòng tên Âm Thị này vẫn còn chưa tiêu mất, giống như một con rắn độc đang nhìn mình chăm chăm vậy.

Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng trong bụng, sau đó đưa hai tay ra, đáy mắt lóe lên một vòng âm trầm.

"Tiên sinh, chúng ta đừng để ý tới tên nô tài kia, hấy tiếp tục đi vào phòng thôi diễn trận pháp đi!"

Tiểu hoàng tử hận hận nhìn Triệu Nô Nhi một chút, sau đó chạy tới dìu lấy cánh tay Phương Nguyên.

Tên Triệu Nô Nhi này chạy đến làm rối loạn kế hoạch vốn có của hắn, làm cho. hắn chỉ có thể lánh đi chỗ khác để thảo luận một phen.

"Tiểu điện hạ có lòng cầu học là chuyện tốt, nô tài cũng vừa hay ở bên cạnh để phụng dưỡng. . "

Phương Nguyên và tiểu hoàng tử vừa bước phòng thì liền nhìn thấy tên Triệu Nô Nhi kia cũng một tấc không rời theo vào. Khuôn mặt hắn mơ hồ hiện lên tiếu ý, nhưng ánh mắt thì lại bất động thanh sắc nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, thu tất cả ngọc giản và phù triện, que tính vào trong mắt.

Tiểu hoàng tử giận dữ: "Ta muốn học tập trận pháp với tiên sinh, ngươi vào đây làm gì, cút ra ngoài đi!"

Cái kia Triệu Nô Nhi cười nói: "Nô tài phụng mệnh Lữ phi đến hầu hạ và bảo hộ điện hạ, đương nhiên là canh giữ không tấc không rời ở bên cạnh điện hạ. Điện hạ cứ việc lĩnh giáo tiên sinh, nô tài sẽ bưng trà rót nước cho ngài, tuyệt đối sẽ không quấy rầy, trừ phi. . "

Hắn cười cười nhìn về phía tiểu hoàng tử: ".. để cho nô tài nhìn thấy?"

"Ta đúng là không muốn để cho ngươi nhìn thấy đó!"

Tiểu hoàng tử nổi giận đùng đùng, đem ngọc giản quẻ trúc trên bàn ném về phía hắn.

Tên Triệu Nô Nhi kia không tránh không né, dù sao hắn cũng có tu vi cao thâm, những đồ vật này không hề tổn thương được hắn. Nếu như hắn không muốn rời đi, tiểu hoàng tử đúng là không làm gì được hắn. Trong đám cơ thiếp bên cạnh hắn cũng có không ít cao thủ, bình thường bọn họ rất nghe lời tiểu hoàng tử. Nhưng vào lúc này, mặc cho tiểu hoàng tử nổi trận lôi đình, thế mà lại không có ai ở đây dám thay tiểu hoàng tử đuổi hắn ra!

Phương Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng sao còn không hiểu?

Xem ra tiểu hoàng tử này trước đó nói không sai, Dạ hộ pháp kia quả nhiên là người của Lữ phi kia.

Nhìn thấy Tiểu hoàng tử xuất cung, Lữ phi mặc dù không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn phái Dạ hộ pháp đi theo. Chỉ có điều, Dạ hộ pháp kia số mệnh không tốt nên bị mình giết, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng đưa tới sự chú ý của Lữ phi,

nên bà ta lại phái tới một người càng lợi hại hơn!

'Từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng không phải là giám thị bí mật, mà là công khai đề phòng.

"Bài học hôm này dừng ở đây đi, tự ngươi quay về thôi diễn Yển Sư Tam Vấn cho quen, ngày mai lại đến!"

Phương Nguyên sắc mặt bình tĩnh phân phó tiểu hoàng tử.

"Tiên sinh... "

Tiểu hoàng tử có hơi không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên. "Đi đị!"

Phương Nguyên mặt không biểu tình, tỏ vẻ ý ta đã quyết, tiểu hoàng tử đành phải không cam lòng đi ra ngoài.

"Ha ha, vị tiểu tiên sinh này lại rất hiểu chuyện nha... "

Tên Triệu Nô Nhi kia thấy thế thì liền tươi cười, hài lòng nhẹ gật đầu với Phương Nguyên.

Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, giống như cười mà không phải cười nói: "Hiểu chuyện có gì không tốt sao?"

'Tên Triệu Nô Nhi kia cười nói: "Hiểu chuyện tốt lắm, người hiểu chuyện luôn luôn có thể sống lâu hơn một chút. . ”

Phương Nguyên nói: "Vậy sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?"

Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Nô Nhi chậm rãi tắt đi, khuôn mặt tươi cười đê hèn thường ngày chợt biến mất, ngược lại nhiều hơn vài nét nham hiểm lãnh ngạo. Hắn nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, có hận hay ta không, ngươi chỉ cần biết, nơi này là Ô Trì quốc ở Bá Hạ

Làm xong những việc này, hắn mới thấp giọng cười một tiếng, sau đó thướt tha rời đi.

"Phương tiểu ca. . "

Quan Ngạo vọt tới Phương Nguyên trước người đến, có hơi lo lắng nhìn sang hẳn.

Phương Nguyên trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên một vòng sát cơ: "Ta muốn g**t ch*t hắn!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 492: Ta Là Một Vị Trận Sư (1)



Nếu đúng theo kế hoạch, tiểu hoàng tử và Phương Nguyên bây giờ đã cùng nhau rời khỏi Hỏa Vân lĩnh, trên danh nghĩa là du ngoạn tứ phương, nhưng kì thực là tìm cách tiến về Tổ Điện của Ô Trì quốc. Tiểu hoàng tử cũng đã hạ lệnh cho đám cấp dưới không được đi theo. Thế nhưng việc tên Âm Thị Triệu Nô Nhi này xuất hiện đã làm rối loạn hết thảy an bài của bọn hắn, tiểu hoàng tử lo lắng như lửa đốt, chỉ muốn mau mau thương nghị với Phương Nguyên một phen. Nhưng sau khi hắn âm thầm thăm dò Phương Nguyên mấy lần, hơn nữa còn nháy nháy mắt mấy cái, thế nhưng đối phương từ đầu đến cuối lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện khó có thể được như ý muốn.

Triệu Nô Nhi bây giờ giống như một con quỷ gắt gao bám lấy hắn, bất kể hắn đi gặp ai thì tên kia cũng ân cần phụng dưỡng đi theo. Nhất là khi hắn và Phương Nguyên gặp nhau, tên kia luôn luôn đứng xem từ đầu tới đuôi, lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng ghét kia.

Tiểu hoàng tử trước trước sau sau đã phát cuồng không biết bao nhiêu lần, nhưng hăn lại hoàn toàn không làm gì được Triệu Nô Nhi.

Tên Âm Thị này tâm tư ác độc, tu vi lại cao, đuổi thì đuổi không đi, đánh cũng đánh không lại, mắng hắn thì hắn chỉ vờ như không thấy. Nói tóm lại, bất kể tiểu hoàng tử đi đâu thì hắn cũng sẽ cười cười đi theo bên cạnh, điều này làm cho tiểu hoàng tử vô cùng bất lực...

Trong tình cảnh này, tiểu hoàng tử tất nhiên là không thể gặp mặt thương lượng với Phương Nguyên để đề phòng Triệu Nhi Nô đoán ra được ý nghĩ chân thực của hắn. Từng ngày từng ngày trôi qua, tiểu hoàng tử không khỏi càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng thêm thống hận Triệu Nô Nhi tới cực điểm. Càng mấu chốt hơn nữa chính là, hắn đã bắt đầu có hơi lo lắng, liệu rằng Phương Nguyên có giữ lời với mình hay không. . .

Dạo này Phương Nguyên giống như có hơi lo sợ nên không chủ động đi tìm mình thương lượng, cũng không biết có phải là do ngày đầu tiên gặp phải Triệu Nô Nhi mà đã suýt mất mạng hay không. Hắn mặc kệ mình nói gì thì nói, khi mình đi tìm hắn thì hắn chỉ tùy tiện đưa ra một chút trận thuật chi đạo để dạy mình, còn những ám chỉ và ý tứ muốn thương thảo mịt mờ của mình thì hắn lại hoàn toàn làm như không thấy.

Bình thường nếu mình không đi tìm hắn thì hắn sế im lìm ngồi trong phòng, thôi diễn hết đạo trận pháp này đến đạo trận pháp khác, còn không thì hắn sẽ ngồi bất động tu hành và đọc sách, hoàn toàn không thử tìm cơ hội gặp mình, giống như đã hoàn toàn quên ước định kia vậy!

Ngay cả tên ngốc cả ngày cười ha hả kia hình như cũng nhận được sự phân phó của hắn nên không dám tùy tiện nói chuyện với mình.

"Chẳng lế ta đã tìm nhầm người thật sao?"

Tiểu hoàng tử nhịn không được mà thầm nghĩ, trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác mất mát.

Lúc trước Phương Nguyên vừa thấy mặt hắn liền bắt hắn đi, hơn nữa hắn còn nhìn thấy dáng vẻ khi tu luyện lôi pháp của Phương Nguyên, bất kể là đảm lượng, trí lực, hay là thực lực, thậm chí là công pháp tu luyện thì cũng đều là nhất đẳng. Lúc đó hắn mới quyết định mời Phương Nguyên giúp mình đối phó Yêu phi kia, vì thế hắn không chỉ hứa hẹn đưa ra Thiên Ngoại Lôi Thạch làm thù lao, mà còn nói thẳng ra cách đối phó Yêu phi mà mình nghĩ ra.

Trong tình cảnh này, nếu như tên Trận sư kia run sợ, muốn rút lui, vậy thì hắn thật sự quá tuyệt vọng rồi.

"Tiểu điện hạ, nếu ngài cảm thấy đi chơi không vui, vậy không bằng sớm ngày hồi cung, cũng đỡ cho bệ hạ và hoàng hậu phải lo lắng. . ”

Triệu Nô Nhi thấy sắc mặt của tiểu hoàng tử càng ngày càng khó coi thì lên tiếng khuyên nhủ.

Mặc dù khuôn mặt hắn luôn luôn trưng ra vẻ tươi cười nịnh nọt, thế nhưng tiểu hoàng tử lại nhìn ra mấy phần đắc ý từ trong nụ cười đó.

"Là đỡ cho ả Yêu phi kia phải lo lắng đúng không?” Tiểu hoàng tử cười lạnh, hận hận nhìn sang Triệu Nô Nhi.

"Lữ phi là trưởng bối, lời nói của tiểu hoàng tử ngài dù sao cũng phải khách khí một chút mới đúng. . "

Triệu Nô Nhi híp mắt lại, vẫn cứ cười cười nói với tiểu hoàng tử. Tiểu hoàng tử tức giận, lạnh lùng quát: "Ta không khách khí đấy thì sao?" "Ngài là điện hạ, nô tài sao có thể làm gì chủ tử được?"

Triệu Nô Nhi nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Có điều nếu có những người âm thầm cổ động ngài để ngài làm ra những sự tình bất lợi cho người của hoàng tộc Ô Trì quốc thì nô tài chắc chắn sẽ không khách khí v. đã nhắn về cung thỉnh giáo Lữ phi, lão nhân gia nàng có nói, đệ tử Âm Sơn tông thì đã sao? Âm Sơn tông kia mặc dù có danh xưng Vân Châu đệ nhất tiên môn, nhưng uy phong này lại không lan tới được Bá Hạ châu. Đệ tử của bọn hắn đến Ô Trì quốc chúng ta thì cũng phải tuân thủ quy củ, bằng không thì cái đầu nhỏ trên cổ coi như... "

bọn hắn. Trước đó nô tài

Người ta dù sao cũng là một kẻ ngoại lai, Thiên Ngoại Lôi Thạch tất nhiên trọng yếu, nhưng cũng không đáng để vì thế mà mất mạng a!

"Hắn dù sao cũng là tiên sinh dạy trận thuật cho ta, ngươi dám động đến hắn, cẩn thận ta sẽ lột da ngươi!"

Tiểu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu Nô Nhi, lãnh ngạo nói: "Những chuyện khác cũng không cần ngươi quản, ta chơi chán thì sẽ tự khắc trở về!"

'Tên Triệu Nô Nhi kia nghe xong thì lập tức mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 493: Ta Là Một Vị Trận Sư (2)



Bây giờ bọn hắn đã ở ngây người Hỏa Vân lĩnh hơn mười ngày, theo ước định trước đó, bọn hắn nên xuất phát tiến về Tổ Điện từ sớm rồi mới đúng. Có điều Triệu Nô Nhi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm sát sao, cho nên bọn hắn không có cơ hội nào để thực thi kế hoạch, tiểu hoàng tử cũng càng ngày càng tuyệt vọng.

Hắn đã không còn cách nào để kéo dài được nữa, nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chỉ có thể rời đi.

"Yêu phi kia thật đúng là. . ”

Trong đêm, khi đang nằm trên giường ngọc, trước mắt tiểu hoàng tử hiện lên bộ dạng lúc vào cung của Yêu phi kia, điều này càng làm hắn hận đến mức cắn răng.

Mỗi ngày cũng chỉ có lúc ngủ ở đây thì hắn mới cảm thấy mình được thoải mái một mình. Có điều ở bên ngoài cũng có người do tên Triệu Nô Nhi kia an bài nhìn mình chằm chằm, nếu như mình ra ngoài thì sẽ lập tức có người đi thông tri tên nô tài kia!

Vốn nghĩ lần này xuất cung thì sẽ có thể đại triển thủ cước, hảo hảo đối phó Yêu phi kia, ai ngờ người ta chỉ phái một tên nô tài tới là đã có thể một mực nhìn chết mình, còn dọa được người bên cạnh mình đều co ro giống như chim cút, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy thất bại.

"Hô... *

Rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, ngoài trướng thổi vào một ngọn gió đêm.

Tiểu hoàng tử đang suy nghĩ lung tung có hơi kinh hãi ngồi dậy nhìn ra cửa, chỉ thấy một thân ảnh mặc thanh y vén mành lên, từ từ đi vào. Đối phương thân thể như ngọc, khí độ trầm ổn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nên động thân!"

"Phương tiên sinh?"

Tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ dạng của hắn thì nội tâm hơi kinh, thấp giọng kêu lên: "Sao ngươi lại tới đây?”

Phương Nguyên nhìn hắn một cái , nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn đi tới Tổ Điện hay sao?"

Tiểu hoàng tử nghe thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ: "Phương tiên sinh ngươi. .."

Phương Nguyên nói: "Ta đã chuẩn bị mọi việc thỏa đáng, nếu như ngươi còn muốn đi thì cùng nhau lên đường thôi!"

Tiểu hoàng tử vội vàng nhảy dựng, kêu lên: "Đi, đương nhiên là đi!"

Nhanh chóng choàng lên người một cái áo, sau đó tiểu hoàng tử lập tức chạy theo Phương Nguyên ra ngoài. Chỉ thấy ở bên ngoài có bốn năm tên thị vệ ngã trái ngã phải, chính là những người do Triệu Nô Nhi phái tới trông coi mình. Thực lực của những thị vệ này đều không yếu, cũng mười phần cơ cảnh, thế mà lại không phát ra nửa điểm thanh âm nào. Vừa rồi hắn nằm ngay trong trướng, thế mà cũng không nghe được bất kỳ âm thanh động thủ nào của Phương Nguyên. ...

"Tên nô tài kia. .

Tiểu hoàng tử nhìn về một mảnh cung điện bên trái, muốn nói rồi lại thôi.

Phương Nguyên thản nhiên nói: "Lúc này không cần phải lo về hắn. Thân thể hắn không trọn vẹn, mỗi đêm trăng tròn phải thôn hấp Nguyệt Hoa Âm Khí để tẩm bổ nhục thân, mà bây giờ chính là thời điểm âm khí thịnh nhất, cũng là thời điểm

tốt nhất để hắn tu luyện. . ”

Tiểu hoàng tử nao nao: "Ngươi làm sao biết

Phương Nguyên nói: "Đọc nhiều sách một chút thì ngươi cũng sẽ biết!"

Tiểu hoàng tử lập tức không biết nên nói gì, hắn hơi có cảm giác bị người ta khinh bỉ.

Phương Nguyên đưa tay phóng ra một đạo tử khí bao lấy tiểu hoàng tử, sau đó thân hình lao thẳng xuống dưới núi. Thị vệ đi tuần xung quanh không ít, thế nhưng Phương Nguyên lại quỷ dị xuyên qua, không có người nào phát giác ra được bọn hắn. Đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy Quan Ngạo đã khiêng đại đao chờ ở chỗ này. Phương Nguyên tế khởi ngân toa, dẫn theo hai người bọn hẳn biến thành một đạo ngân quang bay thẳng về phương đông.

"Phương tiên sinh, ngươi đúng là quá bản lãnh...

Tiểu hoàng tử lần đầu thoát khỏi lồng giam, cảm thấy hưng phấn không gì sánh được.

Phương Nguyên cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân lĩnh một cái...

"Hưu!"

Quả nhiên, bọn hắn vừa mới rời khỏi Ngọc La sơn, trong doanh trướng liền nhanh chóng xuất hiện một đạo khí cơ màu đỏ sậm bốc lên tận trời, già tinh tế nguyệt. Sau đó giọng nói bén nhọn đầy tức giận của Triệu Nô Nhi chợt vang lên: "Tiểu nhi Âm Sơn tông chết t

Sau đó, một đạo thân ảnh mặc áo bào đỏ, tóc tai bù xù nhảy lên giữa không trung, quét qua bốn phía, lập tức đuổi sát phía sau.

"Hắn phát hiện ra rồi sao?"

Tiểu hoàng tử giật nảy mình, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng. Hắn vốn cho rằng Phương Nguyên đã chuẩn bị kế hoạch thật tốt, có thể thừa dịp tên nô tài kia không chú ý để đào tẩu đi xa. Ai ngờ tên Triệu Nô Nhi kia thế mà lại phát hiện bọn hắn nhanh như vậy. Bọn hắn bây giờ còn chưa chạy được mười dặm thì đối phương đã đuổi theo sau lưng, xem ra vị Phương tiên sinh này nhìn qua có vẻ lòng tin tràn đầy, thế nhưng kế hoạch thì lại tràn đầy lỗ thủng.

Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn kia thân ảnh màu đỏ một chút, thản nhiên nói: "Hắn đương nhiên sẽ phát hiện, những thị vệ hôn mê kia chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, tất nhiên là sẽ có người thông tri hẳn!"

"Vậy thì. .. chạy mau a.. ."

Tiểu hoàng tử bắt đầu lo lắng nắm lấy cánh tay Phương Nguyên, bàn tay không ngừng run rẩy lên.

"Hắn là nửa bước Kim Đan, pháp lực hùng hậu, chúng ta sao có thể trốn thoát khỏi hắn được?"

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, thoạt nhìn không có nửa phần sốt ruột.

Tiểu hoàng tử khổ khổ nói: "Nếu như thế thì không phải là muốn chết hay sao, ta chết đi thì cũng không có việc gì, thế nhưng tiên sinh ngươi. . ”

Tiểu hoàng tử giống như sắp sửa khóc rống lên: "Dù ngươi có là Thiên Đạo Trúc Cơ thì cũng không thể nào là đối thủ của hắn a.. "

"Không phải đối thủ của hắn, không có nghĩa là ta không giết được hắn!"

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, đưa tay đánh ra mấy đạo trận kỳ, bố trí chúng vòng quanh sơn cốc.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía một đóa hồng vân đang cấp tốc đến gần rồi âm hàn nói: "Ta là Trận sư, tất nhiên ta sẽ dùng đại trận đè chết hắn!”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 494: Đã nói vây chết ngươi thì sẽ vây chết ngươi (1)



"Vốn đã tha cho ngươi một mạng, tự ngươi lại muốn tìm chết!"

Trên bầu trời đêm phía xa, một tiếng quát chói tai vang lên, bóng dáng thái giám Triệu Nô Nhi lao tới như điện xẹt, tốc độ vô cùng nhanh.

Lúc này hắn ta không buộc tóc lên, để xõa bung, mặc áo dài màu đỏ diêm dúa, trông hệt một kẻ điên.

Rõ ràng trong lúc tu luyện hắn ta đã nhận được tin tức, lập tức bỏ mặc mọi việc đuổi theo đến đây.

Nỗi tức giận hiện trên mặt Triệu Nô Nhi không hề là giả, hắn ta đã hậ truyền Âm Sơn Tông" đến tận xương tủy.

Sau khi quan sát một thời gian, vốn tưởng rằng trận sư kia đã biết sợ, không dám tác quái thêm nữa, lại không ngờ rằng khó khăn lắm mới chờ được đến đêm trăng rằm để tu luyện, hắn lại đột nhiên giở trò, âm thầm dẫn theo tiểu hoàng tử trốn ra ngoài, hại mình kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lỡ đâu trong lúc mình đang canh chừng mà tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, để Lữ Phi biết được sẽ trừng phạt mình thế nào đây?

Nghĩ đến hậu quả sau đó, Triệu Nô Nhi không khỏi lạnh dọc sống lưng!

Mọi nợ nần hắn ta đều tính lên đầu Phương Nguyên, hạ quyết tâm phải giết bằng được hắn!

Dù sao Lữ Phi cũng đã nói mình không cần phải kiêng nể thân phận chân truyền Âm Sơn Tông gì cả, nên giết thì cứ giết.

Cũng may hắn ta phản ứng nhanh, không để trận sư dẫn theo tiểu hoàng tử chạy thoát. Hắn ta vừa mới đuổi đến đây đã nhìn thấy trận sư đang chạy trốn ở đằng xa, vội vàng thi triển pháp lực, tăng tốc độ đuổi theo. Sau đó Triệu Nô Nhi từ xa đã thấy trận sư kia có vẻ đang sợ hãi, cũng biết mình trốn không thoát, nên chui vào một khe núi ở phía dưới, bày ra đại trận...

"Giao tiểu hoàng tử ra đây!"

Âm thị Triệu Nô Nhi lao đến không trung trên khe núi kia, thét một tiếng chói tai, năm ngón tay chụm lại, chộp xuống dưới.

Lần này hắn ta dốc toàn lực, trên đầu năm ngón tay đều có khí đen chui ra, hóa thành năm đầu quỷ khổng lồ, chia ra năm phía bao vây lấy khe núi, rồi cắn xé vào giữa. Tất cả cây cối đá núi mà chúng đi qua đều bị năm đầu quỷ này ăn mòn đến nát rữa.

"Đảo lộn ngũ hành, Càn Khôn nghịch chuyển, tật!"

Đối đầu với thần thông yêu tà bán bộ Kim Đan của Triệu Nô Nhi, Phương Nguyên đương nhiên cũng không dám nghênh đón trực diện. Nhưng hắn không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhanh chóng hoàn thành việc bố trí đại trận vào những nơi còn sót lại của khe núi. Mắt thấy lũ đầu quỷ kia từ trên trời lao xuống, hắn quát to một tiếng, phi người về phía trước, vung tay lên cắm mạnh trận kỳ cuối cùng vào chỗ vách đá.

Uỳnh!

Trong chớp mắt đó, bầu trời trên khe núi vang lên một tiếng động lớn, rồi xuất hiện một hình vòng cung màu xanh nhạt, từ dưới khe núi bắn lên giữa không trung. Năm đầu quỷ khổng lồ vọt tới nơi lập tức bị hình vòng cung trực tiếp bắn ngược trở về không trung.

"Chết đến nơi rồi còn muốn phản kháng?"

Âm thị Triệu Nô Nhi nhìn đại trận màu xanh lam bên dưới, cười lạnh nói: "Để ta xem xem đại trận rách nát này của ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào."

Trong tiếng hét vang, hắn ta bỗng kéo áo dài đỏ trên người mình ra, sau đó phất lên không trung. Chiếc áo dài màu đỏ đón gió lập tức phồng to ra, bao trùm toàn bộ khe núi này. Triệu Nô Nhi kéo một góc áo dài đỏ, dùng sức phẩy một cái, chiếc áo xoay tròn tạo thành hình dạng phễu, phần dưới nhọn hoắt. Nó xoay tròn với tốc độ rất nhanh, rồi chui xuống đại trận phía dưới.

Triệu Nô Nhi thì núp trong chiếc áo dài đỏ, muốn mượn sức càn quét của nó để phá vỡ đại trận, xông vào bên trong!

Hắn ta hiển nhiên cũng không phải hạng người vô trị, biết đại trận này dễ thủ khó phá, nếu chỉ dựa vào tu vi của mình mà cưỡng ép phá trận, dù có gắng hết sức cũng chưa chắc đã có kết quả. Bởi vậy hắn ta đã dùng cách khác, huyễn hóa huyền công, tập trung tấn công vào một điểm, mượn cơ hội đó để xông vào trong...

Dù sao trong sự hiểu biết của Triệu Nô Nhị, trận sư chỉ là con rùa núp trong mai mà thôi.

Phá vỡ cái mai đó, thì người bên trong có thể tùy mình xử lý! "Hả?"

Phương Nguyên ở bên trong đại trận cũng lấy làm kinh hãi, hai tay nhanh chóng chập lại, bố trí thêm mấy trận kỳ nữa.

Uỳnh uỳnh...

Dưới hình vòng cung màu xanh lam, bên trong khe núi, hai ngọn lửa đỏ nhanh chóng bốc lên, tấn công thẳng về phía Triệu Nô Nhi!

Rầm rầm rầm!

Sau khi rơi xuống hơn mười trượng, thần tướng lập tức bị tan rã, Phương Nguyên cũng bị ngã xuống sát biên giới của đại trận.

Với tu vi hiện giờ của hắn, mặc dù đã thi triển hai đại truyền thừa của Thanh Dương Tông, nhưng vẫn không thể chống đỡ được phi kiếm của Triệu Nô Nhi quá mấy hơi thở.

Chênh lệch tu vi giữa họ quả nhiên là rất lớn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 495: Đã nói vây chết ngươi thì sẽ vây chết ngươi (2)



Với một thân pháp lực này, nếu không phải cơ thể Triệu Nô Nhi không được trọn vẹn, thì chưa biết chừng hắn ta đã sớm kết đan rồi.

"Ha ha, đây là huyền công của Âm Sơn Tông đại tiên môn đệ nhất Vân Châu sao?"

Triệu Nô Nhi thấy Phương Nguyên chật vật, liền cười ha hả: "Trong mắt chúng ta, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi..."

Trong tiếng cười sẵng sặc, hắn ta đã phá vỡ đại trận bao phủ sơn cốc, lao vào trong, năm ngón tay chụm lại như móc câu, chộp về phía Phương Nguyên.

"Ngươi nói sai rồi..."

Vào lúc này, đại trận của trận sư kia đã bị mình công phá, cả người trận sư lộ ra trước móng vuốt của mình, rõ ràng đã rơi vào đường cùng. Nhưng không ngờ rằng trên mặt trận sư kia không hề có chút hoảng loạn nào, ngược lại hắn còn lạnh lùng nhìn mình. Khi thế tiến công của mình đến sát gần, hắn bỗng nhiên lắc đầu, lạnh lùng nói một câu, rồi thân hình bay ngược về sau mấy trượng...

Chỉ mấy trượng này, hắn đã lùi ra khỏi đại trận!

Mình đánh vào đại trận, hắn lại rút ra khỏi đại trận?

Sau đó trận sư kia đứng ngoài trận, nghiêm túc giải thích cho mình: "Âm Sơn 'Tông không phải là đại tiên môn đệ nhất Vân Châu!"

Dứt lời, hắn đột nhiên rút một trận kỳ từ trong tay áo ra, ném lên không trung. Äm ầm! Cả đại trận đang bao phủ khe núi bỗng thu nhỏ lại với tốc độ chóng mặt.

Hình vòng cung màu xanh lam lấp lánh mang theo lực lượng của toàn bộ đại trận ép thẳng xuống người Triệu Nô Nhi!

"Hả?"

Triệu Nô Nhi kinh hãi, đã đoán ra ý định của Phương Nguyên.

"Thằng ranh này cố tình dẫn ta vào trận?"

Mắt thấy từ bốn phương tám hướng đều có trận lực dồn nén xuống, ánh mắt Triệu Nô Nhi lạnh đi. Hắn ta cũng không hề sợ hãi, áo dài đỏ trên người một lần nữa mở ra, phồng to lên, hệt như một áng mây đỏ, chống đỡ đại trận đang từ xung quanh ép vào. Sau đó trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một thanh yêu đao đỏ

rực như ngọc, bên trên mặt đao dường như sắp nhỏ ra máu.

"Ấu trĩ, với bản lĩnh của một trận sư yếu ớt như ngươi, cũng dám giở mấy trò vặt ấy ra với ta à?"

Răng rắc!

Triệu Nô Nhi chém một đao lên đại trận, khiến đại trận rung lắc dữ dội, trên hình vòng cung màu xanh lam kia đã loáng thoáng có vết rạn nứt.

"Nếu ta đã tiến vào thì sẽ trở ra được!”

Triệu Nô Nhi cười thâm hiểm: "Ngươi cho rằng đại trận rách nát này có thể vây khốn được ta sao? Tính nhầm rồi!"

Nói đến đây, âm khí trên người hắn ta đột nhiên tăng vọt, yêu đao không. ngừng chém ra ngoài ra, nhất thời tứ phía nổi lên gió dữ. Trên hình vòng cung màu xanh lam đã xuất hiện những mảng rách lớn, dường như sức chịu đựng đã đến cực hạn, nằm trên bờ ranh giới vỡ nát rồi...

Triệu Nô Nhi tự tin như vậy không phải là không có nguyên nhân!

Trận pháp này được bày ra rất gấp, lại không có thiên tài địa bảo gì làm mắt trận, làm sao mà ngăn cản được hắn ta?

Nhưng Phương Nguyên lúc này lại mặc kệ cho Triệu Nô Nhi phá trận. Hắn không hề để tâm chút nào, như thể đã sớm biết Triệu Nô Nhi phá vỡ đại trận kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, thân hình lao vút lên không trung, sau đó lượn vòng xung quanh. Tay trái không ngừng bắt ấn, tay phải thì tung hết trận kỳ nọ đến trận kỳ kia ra, cắm chúng vào bốn phía khe núi.

"Nước đến chân mới nhảy?"

Triệu Nô Nhi liếc mắt nhìn, bật cười ha hả: "Để xem ngươi bày binh bố trận nhanh, hay là ta phá trận nhanh?"

Hắn ta vừa nói, vừa rót pháp lực vào yêu đao, hung hăng chém ra ngoài. Răng rắc...

Hình vòng cung màu xanh lam đang vây khốn Triệu Nô Nhi rốt cuộc cũng bị hắn ta chém nát, ánh sáng tỏa ra bốn phía, sau đó tắt dần đi.

Đại trận này cuối cùng cũng bị Triệu Nô Nhi từ bên trong phá ra!

Hắn ta cười to, lao thẳng về phía Phương Nguyên, muốn chặn đầu chém hắn.

Nhưng điều mà Triệu Nô Nhi không ngờ đến là, người hẳn vừa lao lên được. một nửa, đã thấy trận kỳ cuối cùng ra khỏi tay Phương Nguyên, cắm chính xác vào một sườn dốc. Lập tức có một đạo linh quang bản ra, kết nối toàn bộ cấm chế và lệnh kỳ do hắn bày ra lại với nhau, nhanh chóng liên kết tất cả lực lượng lại thành một chỉnh thể. Khắp bầu trời tỏa ra ánh lửa chói lòa!

Triệu Nô Nhi vừa xông lên, liền bị ánh lửa kia ép lùi về!

"Ngươi... nhanh đến vậy sao?"

Triệu Nô Nhi vừa bực vừa giận, cảm thấy rất bất ngờ. Dù trận sư lợi hại đến đâu, lúc bày binh bố trận cũng đều cần có thời gian thôi diễn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân để đánh giá thực lực của trận sư yếu, bởi vì trong lúc đấu pháp với kẻ địch, ngươi hoàn toàn không có thời gian bày binh bố trận.

Nhưng điều hắn ta tuyệt đối không ngờ đến là trận sư này có tốc độ bố trí trận pháp rất nhanh, dường như chẳng cần thời gian

để thôi diễn vậy, chỉ cần vung tay lên là trận kỳ sẽ vào đúng vị trí chỉ định, sau đó kết nối chúng lại là vô cùng kín kẽ. Vừa rồi Triệu Nô Nhi phá đại trận kia với tốc độ cực nhanh, còn chưa bằng thời gian uống nửa chén trà, thế mà trận sư này đã bố trí được một tầng đại trận mới rồi...

Phương Nguyên cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Nô Nhi đang nổi đóa, hắn lại bay lên giữa không trung, ánh mắt quét ra bốn phía, nhanh chóng thôi diễn rồi bắt tay bố trí một tầng đại trận mới.

Với Phương Nguyên mà nói, bắt đầu từ lúc Triệu Nô Nhi đuổi theo, hẳn ta đã trở thành một người chết rồi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 496: Cứ thế mà luyện chết! (1)



Chẳng qua Phương Nguyên hiện giờ vừa mới bắt đầu tu hành cảnh giới Trúc Cơ, cho dù hắn đã tu luyện thành đạo thứ nhất của Tứ Tương Lôi Linh thì tu vi hiện giờ cũng chỉ là Trúc Cơ tầng thứ hai mà thôi, lôi linh còn rất mỏng manh, uy lực cũng có hạn, có lẽ chống lại tu sĩ Trúc Cơ trung giai thì Phương Nguyên vẫn nắm chắc chiến thắng, nhưng đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ cao giai thì Phương Nguyên phải thật cẩn thận.

Mà gặp phải loại cao thủ bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi thì hắn càng sẽ không lựa chọn cứng chọi cứng với đối phương rồi, tu vi chênh lệch quá xa!

Dĩ nhiên không thể gắng gượng mà chiến đấu cũng không có nghĩa đối phương đã vô địch!

Pháp trận vốn dĩ là bố trí để lấy yếu thắng mạnh, sao Phương Nguyên lại không hiểu cơ chứ?

Từ lúc Triệu Nô Nhi vừa mới nổi ý định giết người với hắn thì Phương Nguyên cũng đã quyết định phải dùng đại trận luyện chết Triệu Nô Nhi.

Trong khoảng thời gian mỗi ngày trốn trong phòng là để thôi diễn trận pháp cần thiết, sau khi thôi diễn vô số lần từ đầu đến cuối Phương Nguyên đã sớm tính sẵn trong lòng.

"Tên nhóc, ngươi dám!"

Triệu Nô Nhi cũng hiểu được ưu thế của trận pháp, vốn dĩ hắn ta không tin có người chưa đến khoảng thời gian uống cạn chung trà đã có thể lại một lần nữa bày ra một tầng đại trận mới, thế nhưng nay Phương Nguyên làm được điều này ngay trước mắt Triệu Nô Nhi cũng khiến hắn ta không thể không tin.

Triệu Nô Nhi lập tức thu lại tính tình cao ngạo ban đầu, rống to chém đến tầng đại trận thứ hai, âm khí toàn thân bạo phát ra hình thành nên một bộ xương khô màu đen khổng lồ trái đập phải đụng bên trong đại trận, dễ như trở bàn tay, rất nhanh tầng đại trận thứ hai cũng bị lực va chạm mạnh mẽ của Triệu Nô Nhi đánh cho lung lay sắp đổ, nháy mắt đã muốn vỡ nát, nhưng ngay lúc này Phương Nguyên đã kết thành tầng đại trận thứ ba!

Hai tầng đại trận tương hỗ lẫn nhau, lực đạo càng thêm mạnh, tầng đại trận thứ hai vừa mới suýt chút nữa bị Triệu Nô Nhi đánh vỡ, rốt cuộc cũng mượn lực tầng đại trận thứ ba ổn định lại, hắn ở giữa không trung ngay bên trong cũng bị đè ép xuống đất, trận lực xung quanh điên cuồng ép đến.

"Tên thối nát, ai gia mà ra được nhất định phải rút gân lộ da ngươi!"

Triệu Nô Nhi vừa sợ vừa giận gào to lên, các loại bản lĩnh thần thông cất giấu đều thi triển ra hết.

Nhưng Phương Nguyên nhìn hắn ta tựa như nhìn cá trong lưới, mặc cho Triệu Nô Nhi gào la chửi bới cũng giả có tai như điếc, Phương Nguyên dứt khoát bắt đầu bày tầng đại trận thứ tư, nhiều loại trận kỳ bay ra, các đạo cấm chế phủ xuống, mỗi một tầng bao phủ lấy sơn cốc.

Giống hết như con nhện dệt lưới, vây con mồi bằng tầng tầng lớp lớp! "Nhanh... Nhanh bắt tên trận sư kia!"

'Thế nhưng cũng ngay lúc này trên không trung cách đó không xa bỗng vang đến nhiều tiếng hét to, lại thấy hướng tiên đài mấy chiếc pháp thuyền đang chạy. đến, từ phía trên hơn mười thị vệ Ô Trì quốc mặc giáp đen nhảy xuống, đúng là bọn vừa lao ra theo sát Triệu Nô Nhi, chỉ là dù sao tốc độ pháp thuyền cũng không bằng Triệu Nô Nhi tu vi bán bộ Kim Đan, tốc độ họ chậm rất nhiều, đến tận bây giờ vất vả lắm mới đuổi tới được.

Vốn tưởng rằng lúc cả đám chạy đến là có thể nhìn thấy Triệu công công xé nát trận sư kia thành mảnh vụn, lại không ngờ rằng chuyện hoàn toàn không phải như thế, chẳng biết tên trận sư kia thi triển tà pháp gì mà lại có thể vây khốn Triệu công công trong sơn cốc, nhất thời cả bọn giật nẩy ngời.

Đám người đó không nói nhiều lời liền cùng lúc vọt lên, đủ loại pháp khí và trường thương bắt đầu đánh về phía Phương Nguyên trên không trung.

"Quan Ngạo ra tay đi, đừng để bọn chúng quấy nhiễu ta!"

Phương Nguyên dùng thần nguyện chụp đám người đang nhào tới, thế nhưng ngay cả đầu cũng chẳng hề quay lại, chỉ khế la lên.

Lúc này Phương Nguyên muốn dùng cách thức này đè chết Triệu Nô Nhi có thể nói là rất to gan, nhưng cũng hung hiểm vô cùng, hễ có một sơ suất thôi, Triệu Nô Nhi kia vọt ra được thì người chết nhất định là Phương Nguyên rồi, bởi thế chỉ một chốc hắn cũng không ngưng thôi diễn, cũng không có thời gian để tâm đến, ngay lúc này đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Nô Nhi, chuyện khác đương nhiên phải giao cho Quan Ngạo rồi.

"Được!"

Quan Ngạo cùng với tiểu hoàng tử núp ở phía sau một mỏm đá to ngay miệng cốc, nghe thấy tiếng Phương Nguyên gọi, bấy giờ vội hô to đáp lời, sau đó hắn ta vung đại đao lên, vọt thẳng về phía thủ vệ Ô Trì quốc kia.

Người còn chưa đến Nhất Đao đã chém ra.

Khí thế một đao này kéo theo pháp lực toàn thân Quan Ngạo, ở giữa hư không lập tức vang lên một tiếng, hỏa diễm cháy ngợp trời, tựa như đám mây lửa vậy!

Mà hộ vệ Ô Trì Quốc bên ngoài lao về phía Phương Nguyên lại càng dứt khoát bị mây lửa bao phủ, cả đám bất chợt cảm thấy kinh hãi, nơi nào còn lo lắng nhào. đến ngăn cản Phương Nguyên cơ chứ, cả đám chỉ có thể dùng hết sức bú sữa mẹ mà liều mạng vung thiết thương lên, ý định chống đỡ vài hiệp với Quan Ngạo phía trước.

Đáng tiếc hết thảy đều chỉ là vô ích, trước mặt Quan Ngạo cả đám bị chém ngã tựa như từng khúc gỗ vậy.

"Tên nhóc vô tri, ngươi dám... Ngươi tàn sát hộ vệ Ô Trì Quốc ta, phạm phải tội chết, chờ ta ra ngoài nhất định không tha cho ngươi!"

Triệu Nô Nhi thấy cảnh tượng này, đôi mắt đã sớm phẫn nộ đến mức đỏ ngầu, gào lên một cách hung tợn, hắn ta liều mạng tấn công đến trận quang xung quanh, lúc này cả người đã tóc tai bù xù tựa như một người điên, âm khí toàn thân liên tiếp không ngừng khiến cho Triệu Nô Nhi giống như một con dã quỷ the thé gào khóc, đại trận xung quanh vây lấy hắn ta, rõ ràng đã bị Triệu Nô Nhi đập vào. run run lên, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không vỡ ra mà thôi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 497: Cứ thế mà luyện chết! (2)



Chẳng qua trong lòng Triệu Nô Nhi bây giờ vẫn không quá sợ hãi.

Bởi vì Phương Nguyên kết ra nhiều tầng đại rận cũng chỉ vây khốn hắn ta mà thôi, cũng chẳng gây thương tổn gì cho Triệu Nô Nhi cả.

"Ngươi cảm thấy mình còn có thể ra ngoài sao?"

Phương Nguyên bày một lúc năm tầng đại trận vây Triệu Nô Nhi trong sơn cốc, cũng cảm thấy chính hắn có hơi đạt đến cực hạn rồi, thôi diễn và tính toán liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời còn phải bày trận kỳ cùng với cấm chế không một chút sai lầm, khiến cho Phương Nguyên cũng thấy hơi choáng váng, sắc mặt đã có vẻ tái nhợt hơn, một lớp mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán, môi mím thằng một đường thẳng tắp.

Sau đó nhìn Triệu Nô Nhi đánh vào khắp nơi trong sơn cốc, Phương Nguyên hít sâu một hơi, bỗng nhiên hắn kết một pháp ấn, tám tấm trận kỳ màu đỏ bay về phía bốn phương tám hướng cắm ngay nửa chừng núi trong sơn cốc, tiếp đó Phương Nguyên dùng ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải nhặt lên một tấm hỏa phù, quăng thẳng ra ngoài bay về phía trung tâm đại trận, tấm hỏa phù từ từ bốc. cháy trên không trung trên sơn cốc.

Vang ầm ầm!

Cùng với sự thiêu đốt của tấm hỏa phù, tám đạo trận kỳ kia cũng đột nhiên đồng loạt xuất hiện ngọn lửa màu đỏ thắm, mà cũng lúc đó bốn phương tám hướng đều hơi đỏ lên, hư ảo mơ hồ từng đốm từng đốm hỏa ý lao qua!

Nhiệt độ không khí trong vài chục dặm xung quanh một vùng sơn cốc này. đều bỗng chốc giảm xuống vài phần.

Mà tương ứng phía trong sơn cốc nhiệt độ chợt lên cao, đến cuối cùng lại trực tiếp biến thành một biển lửa!

"Xôn xao"

Dưới chân Triệu Nô Nhi đã nổi lên một vùng lửa, hắn ta cũng hơi hoảng sợ, vung tay áo đẩy ngọn lửa ra, nhưng bốn phương tám hướng cùng lúc đều có hỏa diễm thiêu đốt, Triệu Nô Nhi có muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn chặn lại cũng không thể chặn, dứt khoát mặc kệ, dù sao uy lực những ngọn hỏa diễm này. không mạnh, cũng không khác với uy lực pháp thuật mà đệ tử cảnh giới Luyện Khí thi triển ra cho lắm.

Đối với ti vi bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi mà nói thì những lưồng hỏa diễm này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

"Tên nhóc con kia, ta là nội thị tổng quan Ô Trì Quốc, ngươi thật có gan giết ta, sợ là cũng phải cho Âm Sơn Tông một lời giải thích!”

Bấy giờ hắn ta nhìn thẳng Phương Nguyên, gằng giọng quát to lên. "Các ngươi có thể đến Âm Sơn Tông để yêu cầu giải thích!"

Phương Nguyên hoàn toàn không thèm để ý, sau một hồi thôi diễn lại đánh sáng tám đạo trận kỳ.

Trong sơn cốc ánh lửa cháy hừng hực, nhiệt độ lại tăng lên mấy phần. "Ngươi!" Triệu Nô Nhi âm thị kia rốt cuộc tái mặt, sâu trong đáy mắt lộ vẻ hồi hộp.

Hắn... Hắn đang muốn làm gì thế?"

Trên đỉnh núi cách đó không xa, hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn, một đám †ì thiếp của tiểu hoàng tử cùng với trên dưới đệ tử của Cự Giao môn và Hỏa Vân Lĩnh đều chạy đến, thế nhưng vào lúc này sự trổi dậy chết chóc của Quan Ngạo, không riêng hộ vệ trung thành với Triệu Nô Nhi bị hắn ta giết sạch sẽ, ngay cả những người khác dám can đảm tới gần cũng Nhất Đao chém qua, những người này chỉ có thể núp ở xa mà ngây ngốc nhìn.

"Sư huynh... Hắn... Hắn đang muốn dựa vào hỏa ý tám hướng luyện chết Triệu công công đói”

Ông lão tóc bạc đã nghĩ ra, vẻ mặt hoảng sợ gào lên với lão già màu đen.

"Điều này sao có thể chứ? Tu vi Triệu công công uyên thâm, hỏa ý này quá yếu, vẫn không thể giết được Triệu công công đâu!"

Rõ ràng ông lão tóc đen cũng nghĩ đến điều này, chỉ là không thể tin nổi, khế run rẩy nói.

'Thế nhưng điều tiếp theo ông ta cũng không nói nữa, bởi vì lão đã suy nghĩ cẩn thận.

Trong khoảng thời gian ngắn hỏa ý này có lẽ quá yếu, không thể gây thương tổn đến bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi này, nhưng nếu thời gian kéo dài một

chút...

Hỏa ý vô cùng vô tận đã hội tụ về phía sơn cốc, khiến cho ánh lửa càng ngày càng mạnh mẽ.

Mà xung quanh nhiệt độ lại ngày càng thấp.

Một canh giờ trôi qual

Hai canh giờ trôi qua!

Ba canh giờ trôi qua!

Triệu Nô Nhi trong sơn cốc đã la hét.

Hồng bao trên người đều bốc lên hỏa diễm, lông mày đầu tóc cũng cháy mất.

Hắn ta liều mạng gào to lên, như điên cuồng mà tông vào mọi nơi trong đại trân, từ xa nhìn Triệu Nô Nhi hệt như một người lửa vậy, thế nhưng bất luận hắn ta gào to giữa trưa nắng như thế nào, uy h**p hay là cầu xin thì Phương Nguyên cũng chỉ lạnh tanh mà Triệu Nô Nhi, bất cứ lúc nào cũng đắp vào đại trận, xác định hắn ta thật sự bị nhốt ở bên trong, xác định hỏa ý xung quanh không ngừng tiến vào sơn cốc.

Sau đó cả một ngày trôi quat

"Tên thối tha, ta chắc chắn sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh!"

"Ngươi dám giết ta, Lã Phi không tha cho ngươi đâu, bệ hạ sẽ không tha cho. ngươi!"

"Mau thả ai gia ra ngoài!" "Ta biết sai rồi, tiểu hoàng tử tha mạng, tiểu hoàng tử tha mạng!"

Sự lăng nhục của Triệu Nô Nhi đã sớm đổi thành cầu xin tha thứ, nhưng Phương Nguyên vẫn không hề phản ứng.

Sau đó lại một ngày nữa trôi qua cũng đã không còn nghe thấy tiếng gào thét đến lợm cả giọng của Triệu Nô Nhi đâu nữa, chỉ thỉnh thoáng mới có vài tiếng r*n r* vụn vặt.

Phương Nguyên vẫn cứ không phản ứng, lại tiếp tục luyện Triệu Nô Nhi cả một ngày.

cho Triệu Nô Nhi một chút cơ hội nào!

Bấy giờ hai vị lão trận sư Thiên Xu môn kia nhìn bóng dáng Phương Nguyên, chỉ thầm thấy phát rét từng cơn.

Lão già tóc đen nuốt ngụm nước bọt: "Hắn... Hắn lại từ từ luyện chết Triệu công công như vậy thật ư!”

Lão già tóc bạc ngây ngốc nói: "Mà còn chỉ dùng lửa nhỏ!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 498: Đều có íchl (1)



"Tiên sinh, ta thực sự... Thực sự phục ngài!"

Phương Nguyên bày tòa đại trận này một mạch thời gian ba ngày, cũng luyện tươi Triệu Nô Nhi ba ngày.

Mà trong thời gian ba ngày này cũng không ai dám quấy rầy hắn, bao gồm cả tiểu hoàng tử. Mãi đến khi ba ngày trôi qua, trong sơn cốc hoàn toàn không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, Triệu Nô Nhi chết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn, Phương Nguyên mới từ từ đứng lên, trên đầu tụ đầy bông tuyết. Ngay lúc Phương Nguyên đi đến trước mặt, tiểu hoàng tử cũng thật dè dặt mà cúi người thi lễ với hắn.

"Sư huynh, ngươi cảm thấy trận sư này... thế nào?”

Lão già tóc bạc trong hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn thở dài, nói với người tóc đen.

"Từng người trong chúng ta so với hắn thì phỏng chừng kém hơn một chút!"

lão già tóc đen trầm ngâm nói: "Bất quá hai chúng ta cộng lại hẳn là cao hơn hắn một chút!"

Lão già tóc bạc thở dài: "Rất có lý!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Có điều là tuy lời nói tràn đầy tự tin, nhưng nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, bọn họ đều kính sợ.

Nếu nói tiểu hoàng tử cùng những người khác, hiện giờ chỉ là kính sợ thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ lạnh lùng của Phương Nguyên, thì hai vị trận sư này càng bội phục hắn hơn đó là ý nghĩ lớn mật khi thiết kế cái trận thế này, cùng với trình độ kinh người được biểu hiện qua việc bố trí đại trận.

Mà Phương Nguyên đón lấy vô số ánh mắt phức tạp xung quanh cũng chỉ khế thở phào.

"Đi thôi, hiện tại đã không ai quấy rầy!"

Phương Nguyên nói với tiểu hoàng tử, sau đó mở túi càn khôn ra, từng đạo trận kỳ được thu vào.

Tiểu hoàng tử nghe vậy gật đầu lia lịa, tiến lên giúp đỡ dọn dẹp, sau đó chuẩn bị rời đi, kiều thị Mỹ Cơ phía trên tiên đài thấy dường như tiểu hoàng tử định rời khỏi, nếu như bình thường tất nhiên cô ta phải vội vã khuyên bảo, thậm chí tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn nơi sâu trong sơn cốc, Triệu công công bị luyện chết tươi nay chỉ còn mấy khúc xương cốt khét lẹt, cảm thấy Phương Nguyên quá đáng sợ, lại không dám bước lên lắm mồm!

Thế nhưng cũng ngay khi Phương Nguyên sắp sửa điều khiển ngân toa để bay đi, bỗng nhiên khế ngừng lại, tựa như nhớ ra điều gì.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai vị lão trận sư với vẻ mặt phức tạp kia, cau mày nói: "Bọn họ cũng là ngươi mời đi cùng à?"

Tiểu hoàng tử vội vã gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng mà hai người họ chẳng dùng được!"

Hai vị lão trận sư nghe vậy có chút nghẹn lời: "Chúng ta cũng chỉ kém hơn vị tiên sinh họ Phương kia một chút thôi mà!”

Phương Nguyên nhíu mày nói: "Dẫn theo bọn họ luôn nhé, có lúc cần đến đấy!"

Hai vị lão trận sư nghe vậy mừng r: gay cả vị trận sư trẻ tuổi này cũng đã nói phải dùng đến chúng ta, đủ thấy trình độ bọn ta không kém!"

Đương nhiên tiểu hoàng tử cũng không tiện từ chối điều gì, chỉ khẽ gật đầu.

Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau một cái liền bước chân thong thả, tay chắp sau lưng khoan thai tiến đến.

Phương Nguyên nói: 'Không đi nhanh lên, các ngươi chạy qua maul” Hai vị trận sư nghe vậy hoảng hốt, vội vã chạy tới nhảy lên ngân toa.

Phương Nguyên cũng không nhiều lới, dứt khoát vươn tay nhấn lên ngân toa một cái, ngân toa kia lập tức to lên một chút, đón lấy hai vị lão trận sư, rồi sau đó lập tức bay lên trời hóa thành một luồng ánh sáng bạc, ẩn giấu khí cơ bay thẳng về phía đông Man sơn.

Theo bản đồ bí mật của tiểu hoàng tử cho, đám người Phương Nguyên chạy ba ngày đường, đã hoàn toàn tiến vào Thập Vạn Man Sơn, nơi này cũng bị yêu thú hoành hành ít ai lui đến, chỉ có mấy tiên môn nhỏ cùng với tán tu dựa vào việc giết yêu thú thu hoạch yêu tinh để kiếm tiền, cũng rất ít khi tiến sâu vào trong núi như thế này.

Khắp nơi trên mặt đất có thể thấy được bóng cây to che trời, tùy nơi có gió cắt nguy hiểm đột ngột vươn lên từ mặt đất vô cùng hiểm trở.

Tại nơi thâm sơn mù mịt muốn tìm nơi hoàng lăng cũng chẳng kém mò kim đáy bể bao nhiêu, nhưng cũng may trong tay có bản đồ bí ẩn, phương hướng cơ bản vẫn có thể xác định được, sau ba ngày bọn họ đã chạy đến vị trí hoàng lăng được chỉ trong bản đồ bí ẩn.

"Ồ2 Nơi này rõ ràng nên có một con sông mới đúng chứ!"

Nhưng rất nhanh bọn họ đã gặp phải một vấn đề, theo sự chỉ dẫn của bản đồ bí ẩn thì nơi này nên có một con U Hà chảy ra từ giữa núi, rời sau đó dọc theo con U Hà đó đi về phía trước ba mươi dặm sẽ có thể tìm được một sơn cốc Thần Tất, trong sơn cốc có con sông nhỏ chảy xuôi vòng quanh một tòa điện trong cốc núi, tựa như Bảo Ấn, núi đó là nơi hoàng lăng, nhưng rõ ràng bọn họ đã sắp đến gần lại chẳng biết sông đó ở đâu.

"Đi thôi!"

Đi dọc theo hướng con sông ngầm trong lòng đất này, ngân toa bay thẳng về phía trước.

Hướng đi của sông ngầm dưới lòng đất này vô cùng kỳ lạ, ngay ngõ cụt lại uốn khúc theo hướng ngang khiến người ta không thể tìm được phương hướng chính xác.

€ó vài lúc thậm chí vọt thẳng về phía một ngọn núi lớn, nhưng đến gần mới phát hiện ngọn núi lớn kia lại là ảo giác, cứ bảy quẹo tám xoay như thế được hơn ba mươi dặm, ngân toa xông vào một vùng sương mù màu tím dày đặc, đi ra nữa thì cảnh tương trước mắt đã thay đổi lớn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 499: Đều có ích! (2)



Ở trước mặt bọn họ rõ ràng xuất hiện một tòa sơn cốc không thấy điểm dừng, lơ lửng trong màn sương mù mờ nịt, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được cây cối to lớn xanh um tươi tốt, chỉ kỳ quái là lại không thấy được bất cứ loài chim nào, bầu không khí có phần tĩnh mịch.

"Trong vùng sơn cốc này hẳn là hoàng lăng Ô Trì Quốc!"

Lúc tiểu hoàng tử thấy được vùng sơn cốc này đã lập tức hưng phấn hẳn, bộ điệu phấn khởi.

Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử với ánh mắt cổ quái, thở dài:

"Trong cốc một vùng tử khí, sợ có nguy hiểm phải cẩn thận một chút!"

Dứt lời hắn ấn ngân toa dứt khoát đáp xuống bên trong sơn cốc.

"Nơi hoàng lăng chôn cất xương cốt tuyệt đối không đi vào dễ dàng như vậy, trên bản đồ bí ẩn tuy không viết rõ có bao nhiêu cấm chế, nhưng theo ta phỏng đoán tam vi chí thượng, đại trận cấm chế xung quanh hoàng lăng này chỉ sợ sẽ có ít nhất ba tầng nay chúng ta ở phía ngoài sơn cốc hẳn đã tiến vào trong cấm chế tầng thứ nhất rồi, cho nên nhất định hành động cẩn thận, tránh bất cẩn mà trở thành bộ xương khô!"

Hai chân giãm trên mặt đất, Phương Nguyên khế thở phào.

" Thiên Xu môn ta vẫn có chút nghiên cứu trận pháp, để ta thôi diễn một phen!"

Vị lão trận sư tóc trắng nghe vậy cười ha hả, lấy ra ba mươi sáu cái thẻ tre, tế lên không trung.

"Không cần!" Hai mắt Phương Nguyên nhìn thẳng về phía trước, hắn liền mở bàn tay trái ra.

Trong túi càn khôn lạp tức bay lên sáu mươi bốn cái thẻ ngọc màu tím khảm viền vàng, trên bề mặt có vầng mây tinh xảo.

Đây cũng là một trong lễ bái sư của tiểu hoàng tử, được điêu khắc từ những thợ thủ công nổi tiếng, cực kỳ quý giá/

Có thẻ ngọc này thì Phương Nguyên cũng không cần sử dụng thẻ trúc mộc mạc này nữa rồi, liền thay đổi một bộ.

Lão già tóc bạc nhìn thoáng qua với vẻ hâm mộ, lặng lẽ cất thẻ trúc của ông ta vào, giả vờ ra vẻ nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Thẻ trúc không quý giá như ngươi ta, cũng phải thôi, quan trọng là chính ông ta chỉ có thể khống chế ba mươi sáu cái thẻ trúc thôi, coi như chỉ là không hơn ba mươi cái, nhưng độ khó của việc đang tính toán cũng không thể so nổi!

Không nói những việc khác, hai vị lão trận sư cũng biết trong đạo trận thuật có danh hiệu Đại trận sư khó đạt được, tiêu chuẩn quan trọng đánh giá một người đó là tự người đó vận hành sáu mươi bốn cái thẻ trúc để tiến hành thôi diễ thuần thục hay không.

"Ha ha, vậy thì để lão phu hỗ trợ ngươi thôi diễn vậy!"

Lão trận sư tóc đen cười một tiếng, bên cạnh bay lên mười mấy tấm người giấy rất sinh động.

"Không cần!"

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, tay phải giơ về phía xung quanh, vòng quanh một cây đại thu lập tức có thật nhiều lá cây rơi xuống, bàn tay Phương Nguyên vung lên, những lá cây đều được pháp lực nâng lên lung lay bắt đầu lao về phía trước, nga tức khắc kích khởi từng tầng trận quang.

Vị lão trận sư tóc đen kia thấy vậy cũng chỉ ngượng ngùng cất người giấy lại.

Người ta lấy tư liệu ngay tại chỗ, tuy lá cây không tinh xảo bằng người giấy của ông ta nhưng số lượng lại hơn gấp mấy lần.

"Xèo!"

Lá cây có cái bị đốt cháy, có cái lặng im không một tiếng động mà rách làm hai, cũng có cái trực tiếp bị nghiền thành bột phấn.

Mà tương ứng trên lòng bàn tay trái của Phương Nguyên, quỹ tích vờn bay của sáu mươi cái thẻ trúc lạp tức xảy ra biến hóa, vẽ ra từng luồng ngọc quang. trong suốt, chuyển động nhanh chóng xen lẫn vào nhau, nhưng không hề nhiễu loạn nhau, chúng bay càng lúc càng nhanh, đến cuối cũng dĩ nhiên đã hình thành một vòng sáng được quang ngọc dệt thành, biến hóa phức tạp lại cực nhanh, khiến người ta vừa nhìn thấy đã choáng váng cả đầu.

Nhưng Phương Nguyên cũng chỉ nhìn chăm chằm vào vùng sáng một hồi, ngón tay nhanh chóng vẽ trên hư không, tựa như đang tính toán.

Hai vị lão trận sư Thiên Xu môn này cũng có ý định tính toán thử, thế nhưng chỉ nhìn qua mấy lần chỉ cảm thấy Phương Nguyên tính cực nhanh, đã hoàn toàn vượt khỏi cực hạn của hai người bọn họ, hai lão hoàn toàn không theo kịp tốc độ này, có phần bất đắc dĩ mà ngừng lại.

Hai người liếc nhau đều có chút cười khổ: "Thật không hiểu người thanh niên này học như thế nào, trình độ trận thuật lại còn mạnh hơn cả trận sư nghiên cứu mấy trăm năm như hai chúng ta, nhất là năng lực thôi diễn kia sao lại b**n th** thế chứ, một cái đầu tựa như còn hoàn hảo hơn so với hai chúng ta cộng lại, có tên quái vật như hắn ở chỗ này thì hai ta có thể giúp gì được cơ chứ!"

Không biết thôi diễn của trận sư trẻ tuổi này có chính xác hay không, dù sao cũng phải có người đi qua thử trước mới có thể biết được.

Đang nghĩ đến vấn đề này, chợt thấy Phương Nguyên xoay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái.

Hai người lập tức đờ ra: "Ngươi có ý gì chứ?” "Không phải các ngươi muốn giúp đỡ sao?"

Quan Ngạo ở bên cạnh nói: "Ý của Phương tiểu ca là đã đến lúc phát huy tác dụng của các ngươi!"
 
Back
Top