Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 450: Thiên Diễn Phá Trận Pháp (1)



Sinh hoạt ẩn cư trong núi vừa tĩnh mịch lại vừa buồn tẻ. Sau khi chữa khỏi cho Quan Ngạo, Phương Nguyên nếu không phá vỡ đại trận bên ngoài động phủ kia thì sẽ tu hành, cứ như thế lặp lại lại lặp lại, sinh hoạt bình thản tới cực điểm, thế nhưng Phương Nguyên lại phát hiện rằng mình rất ưa thích cách sinh hoạt như thế này!

Hắn hiện tại sau khi trải qua nửa năm cảm ứng và quan sát, mượn nhờ thần thức cường đại của Thiên Đạo Trúc Cơ, hẳn đã mò ra được quy tắc vận chuyển của tầng đại trận thứ nhất ở bên ngoài động phủ kia. Sau đó mỗi ngày hắn bắt đầu bỏ ra mấy canh giờ, từng chút từng chút đảo ngược nguyên lý vận chuyển của đại trận này. Hắn muốn thông qua ý tưởng này đế làm cho đại trận trở về trạng thái ban đầu.

Xét theo trận thuật nhất đạo, chuyện này là một việc làm cực kỳ gian nan!

Phương Nguyên trước đó có thể nói là có thiên tư không cạn trên trận thuật nhất đạo,nhưng dù sao hắn cũng chưa từng chuyên tu trận thuật nhất đạo, mà lựa chọn lấy tu hành làm chủ. Đương nhiên, sau khi lựa chọn tu hành, hẳn cũng không từ bỏ việc nghiên cứu trận thuật nhất đạo, trong mấy năm này, trình độ của hắn cũng tăng lên không ít. Mặc dù hẳn không tham gia thí luyện tương quan để nhận được phong hào Trận sư, nhưng hẳn hẳn là cũng đạt đến trình độ đó!

Chỉ có điều, phá giải đại trận cỡ này rõ rằng không phải là việc mà một Trận sư tiêu chuẩn có thể làm được.

Thậm chí có thể nói, dù là những người hơn cả Trận sư, dù là Đại tông sư trong trận thuật nhất đạo là Đại Trận Sư thì cũng làm không được!

Phương Nguyên mới nghiên cứu trận thuật chưa tới ba năm nên tất nhiên không dám nói rằng tu vi trận thuật của mình cao mình hơn những người tu hành khổ công tại trận thuật nhất đạo nhiều năm như vậy. Thế nhưng hẳn cũng chỗ am hiểu của mình, đầu tiên là Trận Đạo căn cơ của hẳn thật sự không yếu, ngoài ra hắn còn có khả năng cảm ứng linh mẫn của Thiên Đạo Trúc Cơ. Trọng yếu nhất, hắn còn có một ưu thế Tiên Thiên mà không một Trận sư nào khác có. . .

« Đạo Nguyên Chân Giải »!

Hạch tâm của Trận thuật nhất đạo nằm ở chỗ thôi diễn, diễn hóa Trận Đạo lưu chuyển, cuối cùng thôi diễn thiên địa biến hóa.

Trong khi đó, « Đạo Nguyên Chân Giải » mang tới cho Phương Nguyên Thiên Diễn chỉ thuật, vừa khớp tăng lên năng lực thôi diễn cho Phương Nguyên!

"Vạn sự vạn vật đều có quy luật, mà có quy luật thì sẽ có thể thôi diễn!"

“Cho nên..... Ít nhất là trên lý luận, Thiên Diễn chỉ thuật này hẳn là có thể thôi diễn vạn vật mới đúng!"

Phương Nguyên âm thầm suy nghĩ về đạo lý này, lòng tin cũng dần dần tăng lên.

Trước đó hắn cảm thấy ý nghĩ này chỉ đúng về mặt đạo lý mà thôi, trên thực tế hẳn cũng chưa có thử qua.

Trước đó hắn chỉ dùng Thiên Diễn chỉ thuật để thôi diễn qua phương pháp tu hành, từ trước tới giờ chưa từng sử dụng trong trận thuật nhất đạo.

Có điều hắn cảm thấy đây cũng là một phương hướng có thể thử nghiệm được.

Muốn thôi diễn, vậy thì trước tiên phải nằm giữ quy luật vận chuyển của đại trận kia, sau đó đảo ngược lại, cho nên Phương Nguyên mới bỏ ra thời gian nửa năm này để không ngừng cảm ứng, ghi chép và phỏng đoán sự biến hóa của trận pháp này. Nếu không làm những việc này thì không thể nào nói đến chuyện thôi diễn được!

Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Phương Nguyên liền trở vẽ động phủ.

Hắn ngưng tâm tĩnh khí hết nửa ngày, để cho Quan Ngạo canh giữ ngoài động phủ, giúp hắn hộ pháp, cũng lệnh cho hắn không được quấy rầy mình.

Sau đó Phương Nguyên liền lấy ra mười mấy khối Linh Tính, sau đó lại lấy ra một chút đan dược hồi sức, bắt đầu thôi diễn. Thuận theo việc hẳn thăm động tâm niệm, tiến vào một thế giới huyền diệu, quẻ trúc quanh người hắn cũng bắt đầu nhảy múa, đầu tiên là bốn quẻ trúc, sau đó là tám quẻ, cuối cùng biến thành sáu mươi bốn quẻ. Chúng lít nha lít nhít bay múa quanh người Phương Nguyên theo một quỹ tích hỗn loạn khiến cho người ta phải hoa mắt. . .

Nhưng trong quỹ tích hỗn loạn này, sáu mươi bốn quẻ trúc này lại không chạm vào nhau, trông mười phần quỷ dị!

Nếu chúng đã không chạm vào nhau, vậy thì chứng tỏ giữa bọn chúng kỳ thật có một quy luật tồn tại nhất định!

Phương Nguyên cứ thế lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chỗ kia , mặc cho này sáu mươi bốn quẻ trúc bay múa bên cạnh mình. Hắn lẳng lặng chờ đợi trong một khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới đột nhiên đưa tay ra ngoài, lập tức lấy xuống một quẻ trúc đang bay múa ngay trên không trung. . .

Sự tương trợ của sáu mươi bốn quẻ trúc bị ảnh hưởng, giống như từ trường hấp dẫn lẫn nhau.

Một quẻ bị rút ra, những quẻ khác cũng lập tức phát sinh biến hóa.

Quỹ tích vừa hỗn loạn, tâm tình của Phương Nguyên cũng trở nên khẩn trương.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 451: Thiên Diễn Phá Trận Pháp (2)



Nhưng Phương Nguyên lại không hề cảm thấy thất lạc.

Việc này ít nhất cũng chứng minh rằng, hẳn có thể an toàn rút ra bốn đạo linh khí khỏi tử trận

Về phần những đạo còn lại, cứ tiếp tục thôi diễn là được!

Thôi diễn xong xuôi, việc còn lại chính là xác minh. Phương Nguyên tế khởi một đạo pháp khí phòng ngự, từ từ đi tới trước mặt đại trận kia.

Thần niệm của hắn tăng lên tới cực điểm, tinh tế cảm ngộ, làm đủ mọi chuẩn bị, sau đó năm ngón tay hắn bỗng nhiên nhấn vào trong một cái!

Thời điểm làm việc này, hẳn thật sự rất là căng thắng!

Bởi vì nếu như vừa rồi hẳn thôi diễn không đúng, suy đoán sai sót, vậy thì hắn sẽ lập tức chịu sự phản phệ của trận pháp!

Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của hẳn, khi năm ngón tay hẳn nhấn một cái thì liền có một đạo linh quang bay ra từ trong đại trận này.

"Bạch!"

Đạo linh quang kia bay đến trước người Phương Nguyên rồi tan biến thành vô hình!

Trong khi đó, đại trận kia bỗng nhiên “Ông” một tiếng, nhất thời trận quang sáng rõ, một trận gợn sóng nhộn nhạo đột ngột sinh ra.

Phương Nguyên bất động thanh sắc tế khởi một kiện pháp khí để che chở bản thân.

Có điều chờ đến nửa ngày sau, chỉ thấy trận gợn sóng kia biển thành vô hình, biến trở lại thành bộ dạng ổn định trước đó.

Vẫn an ổn như cũ, vẫn vận chuyển như cũ, phảng phất như chưa từng có chuyện xảy ra.

Đến lúc này, Phương Nguyên mới cười khẽ một tiếng, lau đi một chút mồ hôi lạnh trên trán!

Hắn biết suy đoán và phương pháp của mình đều chính xác!

Chỉ cần phương pháp này có thể thực hiện thì hắn sẽ có thể phá vỡ tử trận này, chỉ là phải tốn kha khá thời gian mà thôi!

Công cuộc phá trận chính thức bắt đầu từ lúc này. Trong mấy tháng sau đó, Phương Nguyên nếu như không tu hành thì sẽ thôi diễn biến hóa của trận pháp này, sau đó nghĩ ra phương pháp phá giải. Đến ba tháng sau, quẻ trúc mà hắn có thể quăng ra đã đạt đến ba mươi sáu quẻ. . .

Đến lúc này, quá trình đảo ngược trận pháp liền dễ dàng hơn nhiều.

Phá trận vốn là như vậy, lúc đầu rất khó, nhưng khi rút ra được càng nhiều trận quang thì sẽ càng dễ.

Hắn có thể quãng đi ba mươi sáu quẻ trúc, chứng tỏ đại trận này đã bị hắn phá vỡ một nửa.

Vào lúc này, trong lúc ngẫu nhiên, Phương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy bộ dạng của động phủ ẩn tàng trong đại trận kia.

Động phủ kia có phong cách thê lương cổ xưa, khí cơ ám uẩn, làm cho hẳn ẩn ẩn có chút tâm động.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong động phủ kia, hẳn là có đồ vật không tầm thường gì đó....

Sau đó lại hơn một tháng qua đi, việc phá giải tầng thứ nhất của đại trận đã gần đi đến hồi kết, chỉ là sinh hoạt của Phương Nguyên vẫn bình thản buồn tẻ như cũ.

Có điều Phương Nguyên không biết rằng đã có một vài cặp mắt âm thầm theo dõi hắn. . .

"Lý trưởng lão, ngươi thật sự cảm thấy người kia, có thể phá vỡ tử trận do Thái Hoa tiền bối bày ra sao?"

Ở một chỗ cách Quỷ Khốc nhai hơn ba mươi dặm, ở phía sau một ngọn sơn phong có một mặt thủy kính được dựng lên. Thứ hiển hóa trong kính chính là bộ dạng Phương Nguyên yên lặng phá trận, còn ở trước gương thì có một vị nam tử trung niên mặc lam bào đang đứng thẳng và một nữ tử trẻ tuổi bộ dạng thanh lệ, đồng tử lại có màu bích lục, trông có vẻ khá là yêu diễm.

Vị nam tử trung niên mặc lam bào kia thấp giọng nói:"Một tháng trước, trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra nơi này xuất hiện một người như vậy. Lúc ấy ta cũng không để ý, còn tưởng răng đây cũng là một người giống chúng ta, trong lúc vô tình nhận ra thân phận của Thái Hoa lão tiền bối, ngấp nghé truyền thừa mà hẳn lưu lại. Ta vốn định tiện tay g**t ch*t hẳn, nhưng ta lại đột nhiên phát hiện, hẳn đang cố gắng phá giải hộ phủ đại trận kia..."

"Sao hắn lại biết được thân phận của Thái Hoa lão tiền bối?"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 452: Hai Tên Đần (1)



Nói xong, hắn đắc ý cười nói: "Sau khi chúng ta lấy được truyền thừa này thì liền quét dọn sạch sẽ rồi trốn vào trong Hỏa Vân lĩnh. Ha ha, trong Ô Trì quốc này của chúng ta, đại tiên môn thì không có, nhưng tiểu tiên môn thì ít nhất cũng có mười mấy cái, thế lực rác rối phức tạp khắp nơi. Dù cho tiểu tử này thật sự có sư trưởng gì đó sau này tới trả thủ thì biển người mênh mông, hẳn làm sao có thể tìm ra chúng ta được?”

Nữ tử tên Thanh Doanh kia nghe thấy thế thì đại hỉ, nhưng khuôn mặt thì lại lã chã nước mắt, khóc không thành tiếng: "Phụ thân ta chết rồi, Hỏa Vân lĩnh như rần mất đầu, sắp sửa giải tán, may mà có Lý trưởng lão giúp ta, nếu không ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ a. . ."

Vị kia Lý trưởng lão thở dài: "Môn chủ khi còn sống đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể không dốc hết sức lực cho được?”

Hai người nói xong thì đều thổn thức một trận.

Đại trận ngoài động phủ này, dựa theo Phương Nguyên suy đoán hẳn là có tổng cộng ba tầng.

Nếu ít hơn, cường độ thủ hộ đối với động phú liền không đủ, nếu nhiều hơn, linh mạch chung quanh Ngọc La sơn đều sẽ chịu ảnh hưởng lớn, đến lúc đó sẽ không phải là ẩn tàng động phủ này, mà tương đương với chỉ rõ cho ngoại nhân nơi này có đại trận.

Ba tầng đại trận, một tăng phức tạp hơn một tăng, dĩ nhiên là phá giải tăng sau cũng phiền toái hơn Tầng trước. Nhưng cũng may, phá trận chỉ pháp Phương Nguyên lĩnh ngộ cũng ngày càng sâu hơn. Thời gian đần trôi qua, hẳn đã hoàn toàn kết hợp trận pháp cùng với Thiên Diễn chỉ thuật của minh với nhau, vận dụng đần đần thuận buồm xuôi gió, bởi vậy tốc đội phá trận trên Ngọc La sơn này so với thời điểm ban đầu ngược lại còn nhanh hơn.

Gần một năm trước đó, hắn vẫn luôn dừng lại ở việc phá giải tầng thứ nhất đại trận, nhưng sau này hắn lại chỉ mất khoảng nửa năm đã phá giải tăng thứ hai đại trận. Đến thời điểm phá giải tầng trong cùng của đại trận, càng chỉ mất mấy tháng đã sắp hoàn thành.

Mà trong quá trình này, tạo nghệ đối với trận pháp của Phương Nguyên cũng đang nhanh chóng tăng lên.

Ở một mức độ nào đó mà nói, quá trình này cũng là quá trình hẳn nghiên cứu trận pháp, vào thời điểm các tăng đại trận sắp bị phá giải, lĩnh ngộ đối với trận pháp của hẳn cũng đã vượt xa hơn một năm trước, thậm chí có thể nói là đột nhiên tăng mạnh!

Mà làm đến một bước này, hết thảy khung cảnh trong động phủ cũng sắp hiện ra ở trước mặt hẳn.

Nhưng cứ như vậy lại gần hai năm trôi qua, Phương Nguyên vẫn một mực duy trì một loại tốc độ. ngang hàng, cũng không sốt ruột, có thể nói là chậm dần.

"Khá lắm, gia hỏa rất có kiên nhẫn a. . ."

Chỉ là người bí mật quan sát hẳn phá trận, lại sớm tỏ ra có chút nôn nóng.

Lúc này bọn hẳn bí mật quan sát Phương Nguyên cũng đã được hơn một năm, nhiều khi ngay cả bọn hẳn đều cảm thấy không chịu được sự buồn tẻ. Không ngờ tên thanh niên phá trận kia lại có kiên nhẫn như vậy, ngày qua ngày đều làm việc lặp đi lặp lại không nghĩ, dường như rất chú tâm vào trong đó vậy. Ngay cả trưởng lão áo lam cũng không nhịn được nghĩ hoặc: "Chẳng lẽ những người am hiểu trận pháp đều quái thai như vậy?"

Thế nhưng trong hơn một năm này bọn hẳn cũng không thật nhàn rỗi, dưới tình huống không kinh động đến tên thanh niên phá trận cùng tên tùy tùng to xác kia, trước sau bọn hẳn đã bày ra rất nhiều cấm chế ở Ngọc La sơn, bảo đảm đến lúc đó hắn có mọc cánh cũng khó thoát!

Đương nhiên sau khi bố trí xong, sẽ lại là khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà cũng hết sức buồn tế.

Do bọn hẳn thực sự quá quan tâm đến truyền thừa trong động phủ này, nên ngay từ đầu hai người đạo nhân áo lam cùng Thanh Doanh tiên tử lúc nào cũng thủ tại chỗ này. Thế nhưng về sau hai người bọn họ cũng không thể nào cứ một mực ở lại nơi này, bắt đầu thay phiên nhau mỗi người một tháng. Đến sau này, thậm chí có khoảng thời gian hai người bọn họ đều không đến, chỉ sai người theo dõi chặt chẽ trong này!

Đương nhiên, từ khi Phương Nguyên bắt đầu phá giải tầng trong cùng của đại trận, bọn hắn liền không dám chủ quan.

Hai người cùng một đám đệ tử đều lưu lại nơi này, nhẫn nại theo dõi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 453: Hai Tên Đần (2)



Đám người từ từ mò tới lân cận Quỷ Khốc nhai, ẩn nấp đi. Thông qua thủy cảnh, chỉ thấy người trẻ tuổi kia vẫn chưa phát hiện ra, toàn bộ tỉnh thần đều đang tập trung nghiên cứu Âm Dương Thái Cực Đồ, tên tùy. tùng to xác kia thì đang ở bên cạnh duỗi cố tò mò nhìn hắn.

"Đạo cấm chế cuối cũng này. . .”

Lúc này, bọn hẳn quan sát thấy người trẻ tuổi kia đã đứng trước cửa động phủ nửa ngày, lẩm bẩm tự nói.

Đạo nhân áo lam cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm tạo nghệ trận pháp của người trẻ tuổi này vốn cao minh đến cực điểm, ngay cả ba tầng đại trận phía ngoài đều đã phá giải được, chẳng lẽ ngược lại lại bị đạo cấm chế sau cùng làm khó, không mở được cửa động phủ này hay sao?

". . . Vậy mà lại đơn giản như thế!"

Tiếp theo người trẻ tuổi kia chợt thốt lên, dường như có chút ngoài ý muốn.

Lý trưởng lão cùng Thanh Doanh tiên tử lập tức cạn lời, nghĩ thăm đơn giản em gái ngươi a. . .

Nhưng cũng chính vào lúc này, người trẻ tuổi kia không còn suy tính nữa, bàn tay hắn chợt khẽ nâng đứng lên, trong lòng bàn tay hiện ra một đạo pháp lực màu xanh biếc, mang theo một ít khí tức huyền ảo mờ mịt. Điều này càng khiến cho Lý trưởng lão thầm kháng định, người trẻ tuổi này quả nhiên là Đan Đạo Trúc Cơ, bằng không mà nói, pháp lực cũng sẽ không hỗn tạp đến loại trình độ như vậy, đơn giản là so với phế vật Trúc Cơ đơn mạch cũng không bắng. . .

"Soạt. . ."

Người trẻ tuổi kia đưa bàn tay ra, xoay một vòng bên trên Âm Dương Thái Cực Đồ, Âm Dương lưỡng khí đang xoay tròn không ngừng nhất thời trở nên ảm đạm, sau đó chỉ nghe từ trong động phủ truyền ra một loạt tiếng ầm ầm vang vọng. Cửa vào động phủ, đã mở ra!

“Thế mà thật sự đơn giản như vậy?”

Lý trưởng lão nao nao, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng cũng chính vào lúc này, người tuổi trẻ kia cũng đã dẫn tên tùy tùng to xác cất bước tiến vào động phủ.

"Động thú!"

Bên cạnh truyền ra một tiếng quát, lại là Thanh Doanh tiên tử phản ứng đầu tiên, hóa thành một đạo hồng quang vội vã lướt về phía trước.

Ở bên cạnh nàng, mấy chục đạo thân ảnh cũng đồng thời phóng về phía trước, vội vã đoạt lối vào động phủ.

"Ha ha, Thanh Doanh chất nữ, để cho ta tới trước đi!"

Vị Lý trưởng lão kia cũng phản ứng lại, cười ha hả, vội vã bước một bước phóng ra ngoài.

Tu vi hắn rõ rằng cao hơn, chỉ một bước đã cướp đường phía trước Thanh Doanh tiên tử. Hắn phất ống tay áo một cái, đang định phát lực vẽ phía cửa hang.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên hẳn cảm thấy phía sau có gió mát cuốn tới, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nhảy sang bên cạnh định tránh né. Nhưng đã không còn kịp, sau lưng hẳn chợt cảm thấy ngứa ngáy như bị muỗi chích, hơi cảm ứng một chút liền nhận ra một thân pháp lực vận chuyển. đã có chút không linh hoạt. . .

“Xú nha đầu, ngươi dám. . . "

Lý trưởng lão vội vã xoay người qua, nhìn về phía Thanh Doanh tiên tử kia nghiêm nghị hét lớn.

Trong tay người gọi là Thanh Doanh tiên tử kia đang chậm rãi thu hồi một con ngân xà nho nhỏ lại. Con ngân xà này lại do kim loại đúc thành, chỉ có điều các bộ phận mắt, mũi, lưỡi, vảy đều sinh động như thật, vừa rồi chính con rằn này đã cần Lý trưởng lão. Lúc này nó đã lặng lẽ hóa thành một chiếc vòng bạc trên cổ tay nàng.

"Ha ha, Lý trưởng lão, ngươi đừng nên mảng ta, lúc này nếu ta không xuất thủ thì chỉ sợ đã bị ngươi nuốt mất ngay cả xương cốt cũng không còn đi!”

Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, vẻ mặt trở nên rất hờ hững.

"Ngươi. . ."

Tên Lý trưởng lão kia lập tức nổi nóng, thân hình khẽ động mới phát giác toàn thân đau nhức, một thân pháp lực vậy mà lưu chuyển không thuận lợi nữa.

Hân vừa vội vừa giận: "Thanh Doanh nha đầu, ta đối với Hỏa Vân lĩnh của ngươi trung thành tuyệt đối, vậy mà ngươi lại ám hại ta như vậy sao?"

"Trung thành tuyệt đối? Ngươi cho rằng ta không biết cường địch Cự Giao môn là do ngươi cấu kết đưa tới sao?”

Vị Thanh Doanh tiên tử kia lãnh đạm cười một tiếng, nói: 'A, ngươi thấy phụ thân ta đã chết, khi dễ ta còn nhỏ tuổi muốn chiếm đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh, nhưng chỉ vì không biết phụ thân ta giấu món dị bảo kia ở nơi nào, cho nên mới nhẫn nhịn tính kế ta, chắc hẳn sự nhẫn nại của ngươi cũng sắp hết rồi chứ? Nếu ta đoán không lầm, đợi cho động phủ này vừa mở ra, ngươi lấy được truyền thừa bên trong xong cũng sẽ động thủ với ta đi. . ."

Nói rồi ánh mắt nàng trở nên lạnh băng: "Cần biết rằng ta cũng không phải tên đần, có thể để cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?”

"Xú nha đầu. . .”

Khuôn mặt Lý trưởng lão lạnh lẽo, thấp giọng mắng. Trông thấy nữ tử kia tế lên pháp khí, dường như đang định bổ thêm cho mình một đao, hẳn lập tức vừa sợ vừa giận, nở nụ cười lạnh: "Nha đầu chết tiệt khá lắm, nhưng ngươi nói ngươi không phải tên đần, vậy chẳng lẽ ta chính là tên đần sao?"

Vị Thanh Doanh tiên tử kia nao nao, lập tức cảm thấy không ổn.

Chưa kịp có phản ứng gì đã chợt thấy chung quanh có kình phong vang lên, một tên đệ tử mặc áo đen sau lưng nàng bỗng nhiên tế lên một thanh phi kiếm, đâm thẳng tới sau lưng nàng. Vị Thanh Doanh tiên tử kia kinh hãi, vội vàng định tế lên vòng tay bạc nơi cổ tay, nhưng nàng vừa phân tâm, vị Lý trưởng lão kia đã vội lướt qua, liều mạng điều động một thân pháp lực còn sót lại, hung hăng vỗ một chưởng lên bụng nàng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 454: Ngươi Coi Như Xong (1)



Hắn không trì hoãn nhiều, bước nhanh tới trước động phủ, hóa ra một đạo pháp lực trực tiếp đưa tay về phía Âm Dương Thái Cực.

Lúc trước hẳn thấy được người trẻ tuổi kia dùng cách này hóa giải cấm chế dễ như trở bản tay, nên cũng y theo cách đó mà làm.

Nhưng hẳn không nghĩ tới chính là, pháp lực của hẳn vừa mới chạm vào Âm Dương Thái Cực đột nhiên sinh ra biến đổi lớn, hai đạo khí tức Âm Dương bỗng nhiên bản ra ngoài, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn, đụng gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, đẩy hẳn ngã bay ra ngoài!

Cùng lúc đó, trong động phủ truyền ra một thanh âm hiếu kỳ: "Phương tiểu ca, đây chính là mấy tên đần trước kia ngươi nói sao?"

"Có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên xuất hiện một màn này khiến cho trên dưới Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi

Lý trưởng lão bị cấm chế trên cửa bắn bay, thương thế nặng vô cùng, máu phun phè phè ướt hết ngực áo.

Nhưng hẳn chỉ càng cảm thấy kinh hoảng sâu hơn mà thôi, biết mình đã trúng kế.

Mà thương thế của mình lúc này tuyệt đối thể nào lại đọ sức nổi với một vị Trúc Cơ khác, bởi vậy hẳn nhanh chóng tính toán rồi lập tức hô lên một tiếng "Đi". Mấy tên tâm phúc của hắn vội vàng nâng hắn lên, co giò chạy ra bên ngoài Quỷ Khốc nhai.

Nhưng vừa chạy trốn chưa được mấy bước, bỗng nhiên phía trước sáng lên một màn linh quang lấp lóe, một lực lượng vô hình mãnh liệt ập tới.

Bọn hẳn đâm sầm lên màn trận quang, mười phần chật vật, ngã ngược trở về.

Lý trưởng lão đang được các đệ tử nâng lên cũng nặng nề ngã phịch xuống đất, khiến thương thế bị chấn động, hét lên một tiếng thảm thiết.

"Lý trưởng lão bị gài bẫy sao?"

Thanh Doanh tiên tử cũng kinh hãi, tỏ ra khó có thể tin nhìn về phía đám người Lý trưởng lão!

Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Lý trưởng lão bi thương nói: "Bên ngoài đã bố trí một tăng trận pháp, không ra được nữa. . ."

Thanh Doanh tiên tử nhất thời ngẩn người: "Trận pháp? Bày khi nào?”

Cẩn thận ngẫm lại nàng liền hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Xem ra là vị Trận sư trẻ tuổi kia bố trí, thời điểm khi phá giải mấy tăng đại trận bên ngoài đã lưu lại hậu chiêu này, vừa rồi bọn hẳn xông tới vẫn không việc gì, nhưng khi muốn rời đi đại trận liền vận chuyển, nhốt bọn hẳn lại nơi này!

Kể từ đó, chẳng phải là mình trở thành cá năm rên thớt chờ người ta làm thịt hay sao?

Nàng cùng Lý trưởng lão đồng thời ngơ ngác về phía cửa đá ngoài động phủ kia, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.

Lắng lặng đợi hồi lâu, không thấy cửa đá có nửa điểm động tĩnh.

Các nàng lo sợ bất an, đứng đến mệt mỏi, đành phải ngồi xuống chờ đợi xử lý.

Thế nhưng cửa đá vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn hẳn ngồi chờ đợi mệt mỏi, lại đánh bạo người thì chữa thương người thì vận công.

"Ầm!"

Đúng lúc này, cửa đá bỗng nhiên mở ra.

Tất cả mọi người giật mình, thất kinh ngẩng đầu nhìn về cửa đá.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Có mấy tên nhát gan còn trực tiếp quỳ xuống.

Từ trong cửa đá hiện ra thân ảnh người trẻ tuổi kia.

Hắn cúi đầu như thể là đang đau khổ suy nghĩ gì đó, cũng không nhìn đám người Hỏa Vân lĩnh một chút liền đi qua trước mặt bọn họ, trở về động phủ của mình lấy mấy thứ đồ, sau đó lại quay vào bên trong cửa đá.

Từ đầu tới cuối hẳn không hề nói với bọn họ một câu, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn dù chỉ một chút...

Ngược lại tên hộ vệ to xác của người trẻ tuổi kia thò đầu ra khỏi cửa đá nhìn bọn hẳn một chút.

Ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.

Lại qua không biết bao lâu, trong động phú vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Các đệ tử Hỏa Vân lĩnh đều ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu nổi tình huống này là sao.

“Tiền bối, xin tiền bối cứu mạng. . .”

Thanh Doanh tiên tử làm ra quyết định trước tiên, nàng đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lóc kế lể về phía cửa đá: "Tiểu nữ tử Hứa Thanh Doanh, chính là thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh, sau khi phụ thân chết truyền lệnh cho ta kế thừa vị trí môn chủ, nhưng đáng tiếc trưởng lão trong môn phái ta độc ác âm hiểm, mưu đồ đen tối, xúi giục tiểu nữ tử tới đây đoạt cơ duyên tạo hóa của tiền bối. Nay bị vây trong tay của tiền bối, mong tiền bối giải oan thay tiểu nữ tử. . ."

Lý trưởng lão nghe vậy giận dữ: "Khá lắm nha đầu vô sỉ, chuyện trong động phủ này có truyền thừa của Thái Hoa chân nhân, không phải là từ phụ thân ngươi nói sao? Quan Thủy Bảo Kính dùng để thăm dò vị tiền bối này phá giải trận pháp, không phải cũng là của tổ sư Hỏa Vân lĩnh các ngươi truyền thừa xuống sao? Nếu không phải ngươi dùng truyền thừa trong động phủ này dụ dỗ ta, cùng lắm lão phu cũng chỉ là cướp ngôi chưởng môn, sao dám đến nơi này trêu chọc một vị Trận sư thân phận không rõ chứ?”

Thanh Doanh tiên tử giận dữ quát lên: "Ngươi lòng mang ý đồ xấu, khi dễ ta nhỏ tuổi, ngươi vô si!”

Lý trưởng lão mắng: "Ngươi rắp tâm hại người, ra vẻ đáng thương, ngươi mới vô sỉ. . ."

"Ngươi vô sỉ. . ."

"Ngươi vô sỉ. . ."

Ngươi không biết xấu hổ. . ."

"Ngươi còn không biết xấu hổ hơn. . ."

"..."

"..."

Bên ngoài cửa đá bỗng nhiên trở nên náo nhỉ cãi qua cãi lại đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe.

Bên trong cửa đá vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

Sau đó liền nghe thấy một thanh âm thô kệch truyền ra: "Phương tiểu ca, ngươi có thấy phiền không?"

Vị Trận sư tuổi trẻ kia nói: "Có chút!”
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 455: Ngươi Coi Như Xong (2)



Hứa Thanh Doanh gặp tên to xác kia để mắt tới mình, trong lòng nhất thời phát khổ, bỗng nhiên liều lĩnh la lớn lên: "Tiền bối đừng giết ta, ta có dị bảo dâng lên. .. Chúng ta nguyện ý hai tay dâng lên tất cả bảo vật truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh, cơ nghiệp to lớn của chúng ta cho tiền bối. . ."

Trong cửa đá không có động tĩnh gì.

Tên to xác ngược lại tỏ ra hơi do dự, liền tạm buông tha Hứa Thanh Doanh trước, quay đầu đi tới Lý trưởng lão

Lý trưởng lão bị dọa đến hồn bay lên trời, kêu lớn lên: "Lão phu góp nhặt cả đời được 3000 linh tỉnh, pháp khí cũng có rất nhiều, cam nguyện dâng lên. . ."

Tên to xác nhìn về phía Hứa Thanh Doanh.

Hứa Thanh Doanh vội kêu to: “Tiền bối đừng tin hắn, hắn kiếm đâu ra 3000 linh tinh chứ, cố ý thổi phồng. . ."

Lý trưởng lão giận dữ: "Ngươi làm sao biết ta không có?”

Hứa Thanh Doanh hét lớn: "Tài nguyên cung phụng cho ngươi đều do Hỏa Vân lĩnh phát, có bao nhiêu ta còn không đếm được sao?”

Lý trưởng lão tức giận mắng: "Nếu không phải Hỏa Vân lĩnh ngươi quá mức cay nghiệt, ta há lại phản ngươi?"

Hứa Thanh Doanh không biết giải thích thế nào, vội quay ngược về phía động phủ kia: "Tiền bối, Hỏa Vân lĩnh ta có một kiện dị bảo.

Tên Lý trưởng lão kia lập tức giận dữ: "Có quỷ mới tin ngươi, Hỏa Vân lĩnh các ngươi ngoại trừ một tấm gương nát còn có thể có cái gì, mỗi ngày úp úp mở mở nói giấu dị bảo gì đó, nếu thật sự có giấu dị bảo, cha ngươi sao có thể chết sớm như vậy, sao có thể bị Cự Giao môn ức h**p chứ?"

“Áiii chài"

"Tên to xác bị kẹt ở giữa tỏ ra cực kỳ buồn bực, trong cơn tức giận liền tiện tay chặt một tên đệ tử Luyện Khí cảnh ở bên cạnh.

Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão lập tức đều giật mình thét lên, không dám lên tiếng nữa.

Đám đệ tử còn lại của Hỏa Vân lĩnh cũng đều run lẩy bẩy.

Tên to xác kia cười khà khà một tiếng, quyết định chủ ý, liền đi về phía Hứa Thanh Doanh.

Trong lòng Hứa Thanh Doanh tràn ngập tuyệt vọng, bỗng nhiên nàng thở dài một tiếng, nói: "Thôi vậy, tiền bối, ta nói thật, Hỏa Vân lĩnh chúng ta truyền thừa xuống cũng không phải dị bảo gì đó, mà là một khối Thiên Ngoại Vẫn thạch ẩn chứa Thần Lôi chỉ lực. Phụ thân ta từng nói qua, nếu như có thể luyện khối Vẫn Thạch kia thành pháp bảo, tất nhiên có thể trở thành một kiện dị bảo khống chế được thăn lôi. Chỉ có điều thực lực lão nhân gia ông ta không đủ, cho nên mới. . ."

"Thì ra là thế. . ."

Tên Lý trưởng lão kia nghe vậy giật mình, mắt trợn tròn.

Nhưng tên to xác vẫn mắt điếc tai ngơ, đi thẳng về phía Hứa Thanh Doanh.

Nhưng ngay khi hắn đã giương đao lên chuẩn bị hạ xuống, trong cửa đá rốt cục cũng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: "Vào rồi nói!"

Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, ra sức lết vào.

Tên to xác ngơ ngác quay đầu lại hỏi:" Còn giết hay không?"

Thanh âm kia nói: "Còn ai nói lung tung thì giết!"

"Tên to xác khẽ gật đầu. Trong sân nhất thời không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm.

"Bái kiến... Bái kiến tiền bối... "

Hứa Thanh Doanh tiến vào động phủ lập tức quỳ xuống, lúc liếc nhìn trộm vị Trận sư trẻ tuổi này mới phát hiện ra hắn còn trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng. Trước đó bọn hẳn đều đoán vị này khoảng tầm 24, 25 tuổi, nhưng hiện tại nhìn thấy, vậy mà mới chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy trên mặt hắn vẫn còn một chút non nớt, tuy nhiên thần sắc lại tỉnh táo, khí độ trầm ổn vượt xa tuổi tác.

Lúc này hẳn ngồi trên một tòa bệ đá ở giữa động phủ, bên cạnh một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn là một bộ thí hài. Trong tay người trẻ tuổi này đang cầm một quyển trục chăm chú đọc, nghe thấy Hứa Thanh Doanh lên tiếng hân cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

“Khối Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, hiện tại ở nơi nào?"

Yên tĩnh đọc quyển trục hồi lâu, hẳn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thanh Doanh.

Giọng nói của hắn rất bình thản, mặc dù nghe có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không cường thế tỏ ra vênh váo hung hãng hay hùng hố dọa người, trong lòng Hứa Thanh Doanh lập tức dấy lên một chút hí vọng, thầm cân nhắc rồi thấp giọng nói: "Tiền... Tiền bối, khối Lôi Thạch kia đang ở trong môn phái, văn bối có thể dẫn ngài đi lấy. Thế nhưng trước đó, văn bối có một thỉnh cầu, mong rằng sau khi tiền bối nghe. . ."

Nam tử trẻ tuổi kia thản nhiên nói: "Nói!

Hứa Thanh Doanh trong lòng run lên, vội nói: "Theo lý thuyết tiền bối có thể tha mạng cho văn bối, văn bối cũng đã vô cùng cảm kích. Nhưng hiện giờ Hỏa Vân lĩnh chúng ta thật sự là loạn trong giặc ngoài

sắp bị sụp đổ, bởi vậy văn bối muốn mời tiền bối giúp ta thu phục phản đồ tiên môn, cũng lấy danh nghĩa là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, uy h**p Cự Giao môn.

Thanh Doanh tuyệt đối sẽ không để tiền bối xuất thủ không công, Hỏa Vân lĩnh ngoại trừ khối thần thạch kia còn có một kiện pháp bảo, một số cơ nghiệp, đợi khi tiền bối muốn rời đi, văn bối sẽ lại dâng lên cho tiền bối ngàn lượng linh tinh. . ."

Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy liền nhíu mày, không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nói: "Cự Giao môn có ân cừu gì với các ngươi?"

Hứa Thanh Doanh cười khổ nói:"Đơn giản là ngấp nghé một đầu địa mạch Hỏa hành mà Hỏa Vân lĩnh ta nắm trong tay thôi. . ."

"Ồ?"

Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy nao nao, nói: "Có phẩm chất gì?"

Hứa Thanh Doanh cười khổ nói: "Tính trong các địa mạch Hỏa hành, thuộc trung phẩm!”

Nam tử trẻ tuổi trở nên trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ta nên giúp ngươi thu phục tên trưởng lão phản đồ kia như thế nào?"

Hứa Thanh Doanh nghe vậy đại hi, vội vàng lấy từ rong túi càn khôn ra một đạo khế ước màu đỏ được vẽ lít nhít phù văn bên trên, nói: "Lúc này tính mạng tên Lý trưởng lão kia đang nằm trong tay tiền bối, tiền bối có thể buộc hắn ký huyết khế, hắn sẽ không còn dám phản. . ."
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 456: Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn (1)



Thời gian hai năm không hề uổng phí, cuối cùng Phương Nguyên cũng thành công tiến vào động phủ này.

Bên trong động phủ còn quạnh quế hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Phương Nguyên, chỉ có phương viên ba trượng, đối diện là một cái bệ đá, bên tay trái có một cái đan lô cũ nát, bên tay phải là một cái giá gỗ nhỏ dựa sát vào vách tường. Phương Nguyên cẩn thận kiểm tra cặm bẫy trong động phủ một chút, sau khi xác định bên trong không có cấm chế gì khiến cho người ta khó lòng phòng bị, lúc này mới yên tâm quan sát động phủ cẩn thận một phen.

'Trên kệ bày một số chai chai lọ lọ, thế nhưng bên trong cũng không phải linh đan bảo dược gì, mà phần lớn chính là dược liệu trị thương, chữa bệnh cho phàm nhân. Mà trên bệ đá là vị tán tu kia đang ngồi xếp bằng, sớm đã chết đi, thế nhưng thời gian cũng chưa lâu, nhục thân chưa hủ hóa, vẫn có thể nhìn ra được tướng mạo của hắn: Da hồng tóc trắng, dưới căm có một bộ râu ngắn xám trắng, trên người mặc một kiện áo lam bình thường.

Ở phía trước di hài của hắn đặt một quyển trục, Phương Nguyên lấy tới xem, đây chính là khung cảnh lúc Hứa Thanh Doanh đi vào thấy hả. Cũng chính quyển trục này đã giúp cho Phương Nguyên hiểu ra nguyên nhân vì sao Cửu cô lại chỉ dẫn mình tìm đến quyển tâm pháp này!

'Tên của quyển trục này là: Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!

Trong lúc mấy tên đần Hỏa Vân lĩnh đang nội đấu, không ngững cãi cọ, thì Phương Nguyên vẫn ở nguyên trong động phủ quan sát nội dung quyển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này. Chỉ nhìn qua vài lần, hắn đã mơ hồ biết được phương pháp tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này.

Pháp thuật này, chính là lôi pháp rất hiếm thấy trong giới tu hành,!

Thông qua pháp thuật này, không chỉ có thể giúp cho Phương Nguyên củng cố lại trụ cột Trúc Cơ, tăng cao tu vi, nắm giữ Thần Lôi chỉ lực cường hoành đến cực điểm, mà thậm chí tại đoạn đường cuối cùng của cảnh giới Trúc Cơ, còn có thể luyện hóa đạo cơ, kết thành Tử Lôi Kim Đan thế gian hiếm thấy!

Cửu cô nói không sai, đây đúng là một đạo truyền thừa cực kỳ cao minh!

Đương nhiên, phương pháp tu luyện cụ thể như thế nào Phương Nguyên vẫn cần phải nghiên cứu kỹ thêm. Nhưng có một điểm rất trọng yếu đó là, tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không phải chỉ dùng tài nguyên bình thường khắp thế gian đều có thể tìm thấy là được, trừ khi là Thiên Lôi Bảo Thân thế gian hiếm thấy, bằng không mà nói nhất định phải có tài nguyên tu hành hệ Lôi mới được. Mà điều này cũng chính là nguyên nhân Phương Nguyên không giết vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh kia!

Bên trong cái tên Thiên Ngoại Lôi Thạch có một chữ "Lôi", vậy thôi đã đủ để Phương Nguyên động tâm rồi!

Đương nhiên, Phương Nguyên cũng sẽ không thật sự dễ dàng tin tưởng nữ nhân Thanh Doanh tiên tử kia, không đề phòng chút nào.

Vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh kia, trong lòng lúc này vẫn còn oán niệm đó... .

Nàng còn trẻ tuổi đã có gan tiếp nhận cơ nghiệp phụ thân truyền xuống, đương nhiên cũng phải có mấy phần bản lĩnh.

Đối với nàng mà nói, chỗ dựa lớn nhất chính là mị công từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện.

Đây cũng là một loại công phu tà môn, mặc dù là một loại huyền công mị hoặc người, nhưng lại không thể thất thân (mất trinh), nếu không lực mị hoặc sẽ đại giảm. Mà tương ứng, thời gian nàng bảo trì thân thể thuần âm càng lâu, lực mị hoặc cũng sẽ càng mạnh. ..

Hứa Thanh Doanh một mực gìn giữ ranh giới cuối cùng cuối cùng kia, chưa bị chạm vào người qua. Bởi vậy tu vi của nàng có lẽ không cao, chỉ là Trúc Cơ tầng hai, thế nhưng mị công lại hết sức lợi hại. Ngay cả đám quái vật già thành tinh như Lý trưởng lão kia, kỳ thật cũng âm thầm bị nàng ảnh hưởng rất nhiều. Sau khi phụ thân nàng chết, kỳ thật Lý trưởng lão đã có khá nhiều cơ hội giết nàng, thế nhưng khi cơ hội đến lại luôn thay đổi chủ ý.

Đối với Lý trưởng lão mà nói, hắn luôn luôn cảm thấy thời cơ chưa tới, nhưng trên thực tế, đây chính là do ảnh hưởng bởi lực mị hoặc âm thầm của nàng.

Mà lúc này, Hứa Thanh Doanh cũng thi triển sơ qua đối với Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới vậy mà Phương Nguyên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thậm chí ngay cả một chút động lòng đối phương cũng không có, điều này khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác thất bại từ tận đáy lòng. . .

"Vút"

Trong khi Hứa Thanh Doanh còn đang thầm do dự, không biết có nên thử thi triển mị công một lần một nữa hay không thì bỗng nhiên Phương Nguyên giơ tay lên, khẽ điểm một chỉ vào mi tâm của nàng. Một đạo pháp lực từ đầu ngón tay lóe lên rồi lập tứ biến mất, chui vào trong mi tâm của nàng.

Theo đạo pháp lực kia nhập thể, Hứa Thanh Doanh chỉ cảm thấy toàn thân nóng dần lên, có cảm giác như được nước ấm tràn qua vậy.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 457: Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn (2)



Thế nhưng một sợi pháp lực dạng này dù sao vẫn là của ngoại nhân, vượt xa khỏi trình độ chính mình có thể luyện hóa. Lưu tại trong cơ thể mình cũng là một loại áp chế đối với bản thân, trừ khi mình thật sự nắm chắc có thể luyện hóa hoặc bức ra đạo pháp lực này, nếu không phải thật sự cẩn thận mà làm việc!

"Đi thôi, xử lý tốt sự tình trong môn phái của các ngươi đi!"

Phương Nguyên bình tĩnh dặn dò một câu, còn bản thân hắn vẫn đang chăm chú nghiên cứu quyển tâm pháp kia.

"Vâng... °

'Tử Doanh tiên tử thở ra một hơi thật dài, từ từ đứng dậy hành lễ, sau đó thối lui ra khỏi động phủ.

Ra đến bên ngoài động phủ, trước tiên nàng hướng về phía Quan Ngạo thi lễ một cái, gật đầu ra hiệu, biểu thị mình đang phụng mệnh Phương Nguyên đi ra làm việc, sau đó mới đi tới trước người Lý trưởng lão, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Lý trưởng lão chỉ cảm thấy run rẩy đến tận tâm can, hắn biết rằng Thanh Doanh tiên tử đã thuyết phục được vị Trận sư trẻ tuổi bên trong động phủ kia, trong lòng kêu khổ không ngừng, ai bảo mình không có dị bảo làm cho vị kia động tâm chứ?

"Thanh Doanh chất nữ, ngươi. .. ngươi đừng giết ta, ta đối với Hỏa Vân lĩnh các ngươi không có công lao cũng có khổ lao a...

Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.

Thanh Doanh tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta sẽ không giết ngươi, nhưng đạo huyết khế này ngươi tự ký kết đi!"

"Ký... ký huyết khế?" Lý trưởng lão nhất thời ngẩn ra, tỏ ra do dự không cam lòng.

Loại huyết khế này chính là thứ đồ chơi khi dễ người nhất trong giới tu hành, một khi ký xuống thì cái mạng của mình sau này có thể bị người ta tùy thời lấy đi bất cứ lúc nào, suốt đời bị người điều khiển. Trước kia hắn chính là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, được tông chủ tiền nhiệm khách khách khí khí mời tới, hàng năm đều dâng lên lượng lớn linh tinh cung phụng, nhưng lúc này đây chẳng lẽ lại đành phải trở thành nô lệ của Hỏa Vân lĩnh hay sao?

"Nếu trước đó ngươi không nổi lên dị tâm, ta vẫn sẽ phụng ngươi như trưởng lão Hỏa Vân lĩnh suốt đời, xem ngươi như trưởng bối. Thế nhưng ngươi lại thừa lúc phụ thân ta chết đi muốn đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh của ta, nên hiện tại cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không có ai nói gì, huống chỉ là huyết khế?”

Thanh Doanh tiên tử trực tiếp nói rõ ràng, đưa huyết khế tới trước mặt Lý trưởng lão.

Trong lòng nàng chưa chắc đã không có ý định muốn giết Lý trưởng lão, thế nhưng cao thủ Trúc Cơ khó tìm, vị trong động phủ kia nàng lại không dám quá mức trông cậy vào, giữ lại vị Lý trưởng lão nắm rõ sự vụ Hỏa Vân lĩnh như lòng bàn tay này, đối với nàng mà nói có chỗ tốt cực lớn...

"Được rồi. .. Được rồi. .. Ta ký!" Lý trưởng lão nổi lên suy nghĩ hung ác mấy lần, song cuối cùng vẫn không dám phản kháng, nghiến răng một cái, chủ động giao ra một giọt tỉnh huyết bản

mệnh.

Tỉnh huyết rơi lên trên huyết khế khiến huyết khế phát ra một vòng linh quang lấp lóe, phong ấn lại.

Thanh Doanh tiên tử thu hồi huyết khế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ hôm nay, vị Lý trưởng lão này rốt cục mới được xem là trung thành tuyệt đối đối với Hỏa Vân lĩnh, đối với nàng!

Nhìn qua Lý trưởng lão, sắc mặt của nàng cũng thoáng tốt hơn một chút, thấp giọng nói: "Lý thúc. . "

Lý trưởng lão khoát tay áo, dường như có chút mệt mỏi, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút liền ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy tên đệ tử Hỏa Vân lĩnh nói: "Lý Vũ, Triệu Chân, Nông Tứ Nhi. .. Mấy người này ngươi cũng giết hết đi, bọn hắn đều đã từng âm thầm nhận qua chỗ tốt của Cự Giao môn, thông qua ta để làm việc cho đối phương. Mặt khác, sau khi trở về cũng phải diệt trừ đường chủ Thanh Phong đường!"

"Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng. . Thanh Doanh tiên tử lấy làm kinh hãi, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

Mà lúc này, mấy tên đệ tử vừa bị Lý trưởng lão điểm tên đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, có người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng có người thấy không ổn định lao ra đào tẩu, thế nhưng vừa xông ra được mấy trượng mới chợt nhớ tới nơi này đã bị đại trận vây khốn.

Mà Thanh Doanh tiên tử thì càng không muốn nói gì, đầu ngón tay bản ra, chiếc vòng bạc trên cổ tay liền hóa thành một con ngân xà nho nhỏ bay ra ngoài. Nàng dù gì cũng có tu vi Trúc Cơ, cộng thêm một đạo Huyền Hoàng khí Phương Nguyên đánh vào người nàng, thương thế cũng khôi phục không ít, nên con ngân xà nhỏ dưới sự điều khiển của nàng bay đi cực nhanh, trong giây lát đã quấn qua một vòng khắp lượt mấy tên đệ tử kia, sau đó bay trở về cổ tay nàng.

"Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch" Mấy tên đệ tử kia lặng lế ngã xuống, không phát ra nửa điểm thanh âm.

Quan Ngạo ở bên cạnh thấy vậy nhếch miệng: "Dựa vào pháp khí giết người được coi là bản lĩnh gì chứ... "

Thanh Doanh tiên tử cạn lời, cũng không dám phản bác.

Nàng nhanh chóng lệnh cho mấy tên đệ tử còn lại đỡ Lý trưởng lão dậy, quét dọn sạch sẽ mặt đất xung quanh, sau đó tỏ ra hết sức cung kính hướng về phía Phương Nguyên đang ở bên trong động phủ nói ra: "Tiền bối, chuyện nội bộ Hỏa Vân lĩnh đều đã xử lý sạch sẽ, mời tiền bối di giá!"
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 458: Không nên gây chuyện (1)



Phương Nguyên cũng không biết, hộp nhỏ này xuất hiện là do di hài của tán tu này đã tọa hóa quá lâu, cơ bắp đã mục rã hết, nên mới xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, hay là vị tán tu này ở trên trời linh thiêng, đem cái hộp này giao cho mình trước khi mình rời đi

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đánh giá hộp nhỏ mà mình đang cầm trong tay, hắn phát hiện cái hộp này chỉ lớn hơn hạt quả đào một chút, chạm tay vào thì rất mát lạnh, nhưng nó được đóng lại rất chặt chẽ, không có cách nào mở ra cả.

Sau khi nhìn thấy trên vỏ hộp có phù văn, hắn liền truyền một ít pháp lực vào.

Ngay sau đó hắn thấy được có ba phù văn chậm rãi phát sáng trên bốn phía của hộp nhỏ, nhưng mà nó vẫn không mở ra được

Hắn nhìn kỹ lại, thì ra có tổng cộng là tám cái phù văn, lúc nấy mới chỉ sáng lên được ba cái mà thôi

“Không lẽ phải làm cho tám cái phù văn này sáng lên thì mới mở ra được ư?”

Phương Nguyên nhíu mày lại, lấy tu vi của mình bây giờ thì không thể nào làm được việc này.

Nhưng hắn vẫn cất cái hộp đó đi rồi hướng về phía bộ di hài cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiền bối cứ yên tâm, nếu như trong hộp nhỏ này có nguyện vọng nào đó của ngài. Vấn bối nhất định sẽ cố hết sức giúp ngài hoàn thành để hoàn trả lại mối nhân quả của ngày hôm nay.”

Bên ngoài động phủ, có gió nhẹ thổi tới, hàng râu bạc trắng của lão tu sĩ khe khế rung động, tựa như đã gật đầu đồng ý

“Tại hạ xin cáo từ.”

Phương Nguyên thở dài, sau đó quay người đi ra khỏi động phủ rồi đóng của động lại.

Hai tay hắn rung động, kết nhiều loại pháp ấn, những tàn trận bảo vệ động phủ lúc trước bị hắn phá giải cũng đều bay lên, từng đạo ánh sáng lóng lánh chiếu rọi lẫn nhau giống như dây leo đan xen cùng một chỗ vậy, rồi sau đó đại trận lấp lánh hào quang, tầng một của đại trận đã khôi phục lại tình trạng như lúc ban đầu.

“Hắn...Không ngờ hắn lại có thể tu bổ được đại trận này”

Hứa Thanh Doanh cùa Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, trong lòng hai người ngạc nhiên đến nỗi khó có thể nói nên lời

“Có thể phá trận, bây giờ còn biết bày trận nữa, tài nghệ về trận pháp của thanh niên này làm sao mà cao siêu như thế được?”

Dưới ánh mắt kinh sợ và khó hiểu của hai người họ, Phương Nguyên liên tục bày bố ba đạo đại trận, khôi phục trạng thái ban đầu cho động phủ rồi sau đó mới mang bọn họ đi ra ngoài. Sau đó hắn thu thập vài thứ ở bên trong động phủ của mình rồi hướng về phía Hứa Thanh Doanh nói: “Lần này đến đây cùng với ngươi, ta sẽ không lấy không thứ gì của Hỏa Vân lĩnh đâu, ta sẽ giúp Hỏa Vân lĩnh các ngươi làm một ít việc trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng trước đó, có ba việc mà các ngươi phải làm cho tốt vào.”

Thấy thanh niên cao thâm khó lường này chủ động muốn ra tay giúp đỡ, Hứa Thanh Doanh vô cùng vui mừng, vội nói: “Mong tiền bối nói rõ.”

“Thứ nhất là đừng có nhắc đến ta trước mặt những người khác.”

“Thứ hai là sau khi chúng ta trở về, ngươi phải giao cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia ngay.”

Phương Nguyên nói ra từng việc một, đến điều cuối cùng lại nói: “Tại chỗ nào có Linh mạch hành hỏa nồng đậm nhất của các ngươi thì tạo cho ta một tòa động phủ.”

Hứa Thanh Doanh đã đáp ứng hai việc đầu tiên rồi, nhưng nghe đến việc thứ ba thì nàng hơi ngạc nhiên: “Tiền bối muốn ở lại, tất nhiên vấn bối sẽ đem động phủ mà các đời môn chủ của Hỏa Vân lĩnh từng cư trú dành cho ngài, nhưng còn việc tạo động phủ mới là do nguyên nhân gì vậy?”

Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo một chút rồi nhàn nhạt nói: "Việc này ta tự có chủ ý riêng.”

Hứa Thanh Doanh cũng không dám hỏi nhiều, liền đồng ý ngay rồi ở phía trước dẫn đường, cùng Phương Nguyên di chuyển về phía Hỏa Vân lĩnh.

Sơn môn của Hỏa Vân lĩnh nằm ở một ngọn núi cách Ngọc La sơn về phía đông hơn một nghìn dặm.

Cũng đều là dựa vào lưng núi rồi dựng lên mấy tòa cung điện.

Đệ tử trong môn phái chỉ có mấy trăm người, hơn nữa thực lực lại cao thấp không đều nhau, số lượng nhiều nhất chính là Ngoại môn đệ tử có thực lực rất nông cạn, chiếm hơn một nửa nhân số. Trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ cũng không nhiều, thực lực tổng thể của môn phái cũng không mạnh, so sánh với những môn phái khác, ngay cả Thanh Dương tông, thì đối với họ cũng giống như người khổng lồ vậy.

Chẳng qua Hỏa Vân lĩnh này có truyền thừa vô cùng nông cạn, càng giống là những bang phái trong chốn phàm trần hơn, không giống như các môn phái tu tiên khác.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 459: Không nên gây chuyện (2)



Lý trưởng lão vội nói:

“Phương đạo hữu, đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh chúng ta đã tồn tại được ba trăm năm, do tổ phụ của thiếu môn chủ mời một đại sư chuyên về trận pháp bố trí nên. Trong ba trăm năm này chúng ta đều dựa vào nó để chống chọi với kẻ địch, mỗi mười năm một lần đều sẽ mời một ít Trận sư đến để tu sửa lại. Khốn nỗi không mời được Trận sư nào có thực lực cao cường để bố trận thêm lần nữa, thành ra cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì được đại trận mà thôi.

Nếu như đúng theo quy chuẩn, thì đại trận hộ sơn chính là thứ quan trọng nhất. ít nhất trong vòng mười năm cũng phải thay đổi trận vị bát phương, sau trăm năm thì phải bố trí đại trận mới, các ngươi không chịu thay đổi mà cứ sử dụng như vậy, không lẽ không sợ phương vị của trận pháp bị kẻ địch thăm dò được hay. sao?”

Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Lý trưởng lão nghe thấy vậy, bèn nhìn sang phía Hứa Thanh Doanh, khuôn mặt tỏ ra rất khó xử, nói:

“Việc này....Đại trận sư...”

Phương Nguyên bèn gật đầu, hắn đã hiểu được nguyên nhân, tỏ ý Lý trưởng lão không cần phải nói nữa.

Mười năm một lần mời Trận sư phổ thông tới để tu sửa đại trận, giá cả như vậy thì Hỏa Vân lĩnh còn có thể chỉ trả được. Nhưng nếu như mời Đại trận sư đến để bố trận lại, giá cả e rằng sẽ rất cao, các Đại trận sư tài giỏi đều có mặt mũi rất lớn, không trả ra đại giá thì chắc chắn không mời được bọn họ tới.

Nhìn lại toàn bộ đại trận trên núi này, trong lòng hắn lại có một chút ý nghĩ.

Trong thời gian hai năm này, trình độ về trận pháp của hắn cũng tăng lên không ít, đang lúc ngứa tay nên cũng có ý muốn thử xem bản lĩnh bố trận của mình đến đâu. Việc này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình để rèn luyện tay nghề, đại trận bố xuống càng nhiều thì lực chưởng khống đối với trận pháp càng lớn.

Tuy nhiên hắn mặc dù có ý muốn bố trí lại trận pháp hộ sơn cho Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình chủ động nói ra sẽ làm mất đi giá trị của bản thân, lại khiến người khác nghỉ ngờ nữa, cho nên hắn cũng chỉ là cười nhẹ rồi nói:

“Vậy đi lên thôi”

Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão thấy như vậy thì cả hai người đều nhìn nhau.

Phía trước thì dẫn theo Phương Nguyên đi lên, nhưng trong tối lại dùng thần thức liên hệ với nhau, cũng không biết là đang nói chuyện gì.

Phương Nguyên cũng đoán ra được mục đích của hai người bọn họ, hắn cứ tỏ ra như không biết gì, một đường theo họ đi lên núi, đi đến trong điện, ba người cùng ngồi xuống uống trà.

Đến lúc uống trà xong mới thấy thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh dùng hết dũng khí, nhẹ nhàng hướng Phương Nguyên hành lễ rồi ngập ngừng nói:

“Tiền bối, Thanh Doanh có yêu cầu này hơi quá thất lễ, kính mong tiền bối giúp đỡ. Hỏa Vân lĩnh chúng ta hiện nay bốn phía bị kẻ địch rình mò, đại trận hộ sơn đúng là nên đến lúc tu sửa, thậm chí cần bố trí lại mới đúng, khổ nỗi Trận sư quá khó tìm, Trận sư có bản lĩnh lại càng khó cho nên mới dây dưa đến hiện nay chưa thực hiện được. May mà gặp được tiền bối ở đây, đây là phúc phận của chúng ta, không biết tiền bối có thể hay không...”

Nghe thấy lời nàng nói ra, Phương Nguyên cười thầm một tiếng, hắn biết mục đích của mình đã đạt tới rồi.

Trước hắn cũng có ý định dùng đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình mở miệng yêu cầu, thì sẽ khiến người khác nghỉ ngờ mình có dụng tâm gì đó, không khéo lại khiến cả Hỏa Vân lĩnh đố ky. Mặc dù mình đã khống chế được thiếu môn chủ của họ, không sợ nàng không đáp ứng yêu cầu, nhưng như thế cũng coi như là không có việc gì lại gây chuyện, cho nên hắn mới cố ý giả vờ không biết, chờ đợi nàng nói ra việc này.

Hắn cũng tin là, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão cũng là người thông minh, bọn họ cũng sẽ hiểu được

Nếu như muốn tìm người bố trí đại trận hộ sơn, thứ nhất là phải tìm được Đại trận sư có thực lực, hoặc thứ hai là tìm được Trận sư có thể tin tưởng được, để tránh cho việc đại trận hộ sơn quá giản đơn, dễ dàng bị kẻ địch phá vỡ hoặc là Trận sư có ý đồ bất chính, trong lúc bố trận lại lưu lại huyền cơ nào đó thì không ổn.

Chẳng qua hai điểm đó, Phương Nguyên lại rất phù hợp.

Nếu nói về trình độ bày bố trận pháp, Lý trưởng lão cùng thiếu môn chủ đều đã nhìn thấy quá trình hắn phá giải tử trận mà Thái Hoa chân nhân lưu lại trên Ngọc La sơn, tử trận đó mà hắn còn phá giải được thì có thể thấy tạo nghệ về trận pháp không tồi chút nào. Mặc dù Phương Nguyên nhìn qua còn rất trẻ, không có vẻ gì là giống Đại trận sư cả, nhưng biết đâu người ta lại có sư phụ chỉ dạy, có câu "danh sư xuất cao đồ' mà. Bố trí lại loại đại trận hộ sơn đơn giản như Hỏa Vân lĩnh này chỉ là một chuyện không đáng kể thôi.

Còn nếu nói chuyện tin tưởng hay không tin tưởng. Tất nhiên Hỏa Vân lĩnh sẽ không tin Phương Nguyên.

Nhưng không tin thì có thể làm được gì, ngay cả thiếu môn chủ cũng bị người ta khống chế, người ta muốn cái gì, không cần nói cũng có thể cướp đi được.

Cũng vì nghĩ như vậy, cho nên hai người Lý trưởng lão và thiếu môn chủ mới bàn bạc với nhau, mời Phương Nguyên ra tay giúp đỡ.

“Trận sư cũng có quy củ của Trận sư, ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp các ngươi.”
 
Back
Top