Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 590: Liên quan gì đến ta?



Lão thái quân càng mắng càng tức, mấy tu sĩ Kim Đan đứng dưới sảnh đều gục đầu không dám nói:

- Nhưng các ngươi, một đám phế vật, không thể tiếp nhận Lôi pháp truyền thừa của Thiên Lai Thành chúng ta thì thôi, đến việc sinh con cũng không ra hồn, chỉ sinh được một đám ngu xuẩn...

- Các ngươi nói thử xem, đợi ngày nào đó lão thân viên tịch, Kim gia của Thiên Lai Thành phải làm sao bây giờ?

Phương Nguyên ở lại Kim gia đã hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ đọc sách tu hành, tuy buồn tẻ nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Bởi vì Kim gia quả thực đã coi hắn như con cháu trong nhà, tàng kinh các, động thuật pháp, các nơi đều mặc hắn thoải mái ra vào. Tất nhiên, tuy những nơi này cũng có chút bí pháp liên quan đến tu hành, nhưng loại thần quyết chí cao như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì không nằm trong số đó.

Có điều những thứ này đối với Phương Nguyên mà nói thì đã đủ dùng rồi, tàng thư các của Thiên Lai Thành cực kì phong phú, nội dung bao hàm rộng rãi, đủ cho hắn xem thoải mái.

Đám người Sương Nhi tiểu thư không còn mời Phương Nguyên dự tiệc nữa, Phương Nguyên cũng vui vẻ được thanh tĩnh đọc sách, chỉ có Kim Hàn Tuyết vẫn thường xuyên tới chơi, còn thường thường mang theo kinh điển đàm luận với Phương Nguyên, hai người trò chuyện khá hợp ý, nhưng Phương Nguyên trước sau vẫn lấy lễ quân tử đối đãi với nàng, chưa bao giờ thân cận quá mức, càng không hề chủ động tới chỗ nàng, chỉ có đạo si như Kim Hàn Tuyết, dường như không để ý nam nữ khác biệt, thường xuyên tới tìm hắn mà thôi.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trong thời gian này, Phương Nguyên không gặp lại lão thái quân lần nào, cũng không có chút manh mối về việc lấy được Lôi pháp, chỉ có thể chờ gặp được lão thái quân rồi tính tiếp.

Ngoại trừ chờ lão thái quân, hắn còn chờ con bạch miêu kia trở về, nhưng không ngờ đã hơn mười ngày, con mèo kia vẫn bặt vô âm tín, chẳng biết đi nơi nào, thậm chí nó còn chưa từng lộ mặt ra một lần...

Hắn âm thầm tính toán qua các cấm địa của Thiên Lai Thành, thầm nghĩ, chưa biết chừng con bạch miêu kia đang ở chỗ nào trong số những nơi đó, chỉ có điều vị đại gia này bản lĩnh thông thiên, tính tình còn kiêu căng, mình không quản được nó, đành phải để mặc nó muốn làm gì thì làm, không để ý tới nữa.

Dù sao thì từ lúc vào thành này, chưa ai thấy con bạch miêu đó đi theo mình cả, dù nó có gây họa gì cũng không liên quan đến mình.

- Lão thái quân đã về rồi...

Đợi hơn mười ngày, rốt cuộc có người hầu truyền tin đến, lệnh Phương Nguyên tới bái kiến.

Phương Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút căng thẳng, thu thập sách vở, thay một bộ thanh y, dặn Quan Ngạo đừng có đi lung tung, rồi cùng người hầu tiến đến nội viện của Kim gia.

Đi được một đoạn liền thấy dưới tàng cây ven đường, có một nữ tử mặc váy trắng thần thái trong trẻo mà lạnh lùng đang đứng, thấy Phương Nguyên đến, nàng nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới đón.

- Phương sư huynh...

Nàng bước đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, có vẻ thành thục hơn trước đây rồi.

- Muội cũng đi bái kiến lão thái quân sao?

Phương Nguyên thấy Kim Hàn Tuyết thì dừng chân đứng lại chào hỏi.

Kim Hàn Tuyết nói:

- Lão tổ mới đi Trung Châu một chuyến, chẳng biết trở về từ lúc nào, hôm nay vừa mới báo cho chúng ta biết, theo lễ nghi thì đám vãn bối chúng ta phải đến thỉnh an lão nhân gia, vừa rồi ta nghe người ta nói huynh cũng đến, nên mới đợi huynh ở đây.

Phương Nguyên nghe vậy thì nói:

- Đã có người hầu dẫn đường, không sợ ta đi nhầm nơi, muội không cần chờ ta đâu.

Kim Hàn Tuyết hơi kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu ý của Phương Nguyên, nàng nói:

- Ta chỉ tiện đường thôi mà.

Phương Nguyên bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành cùng nàng đi vào hậu viện, không bao lâu liền tới nơi. Nơi đây bình thường là cấm địa mà Phương Nguyên không thể tự tiện xâm nhập, hắn cũng chưa bao giờ tới nơi này. Nhìn qua một lượt thì thấy nơi này còn xa hoa hơn cả tiền viện, giống như một chốn tiên cảnh ẩn cư, bốn phía bạch hạc bay lượn, dị thú qua lại, kì hoa dị thảo xanh um tươi tốt, hương thơm ngây ngất lòng người.

Phía trước mặt, trong khe núi có một đại điện, nằm hẳn bên trong núi, phong cách cổ xưa mà nguy nga, có điều trông đã hơi cũ kĩ.

Trước cửa đại điện có mấy người đứng chờ, đang chăm chú nhìn lên, nhưng không phải người lạ nào, một trong số đó chính là Sương Nhi tiểu thư, nàng ta mặc váy dài màu vàng ôm lấy dáng người yểu điệu thướt tha, đôi mắt sáng rỡ, miệng cười tươi vui, còn có một người mặc áo bào đen, sắc mặt nhợt nhạt, lúc này đang nhìn chằm chằm mình và Kim Hàn Tuyết cùng nhau đi đến, ánh mắt cực kì bất thiện, chính là Thôi Vân Hải.

- Ủa, Tuyết tỷ tỷ, sao các ngươi lại cùng tới đây thế?

Sương Nhi tiểu thư thấy họ thì tươi cười tới đón, nàng hơi nghiêng mắt quan sát Phương Nguyên.

Kim Hàn Tuyết chỉ “ừ” một tiếng rồi lại lặng thinh.

Trong lòng Thôi Vân Hải hậm hực, hung hăng trợn mắt nhìn Phương Nguyên một cái.

Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ:

- Liên quan gì đến ta?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 591: Tu đến cảnh giới gì rồi?



Sương Nhi tiểu thư nhìn trái ngó phải một lát, đột nhiên cười nói với Phương Nguyên:

- Phương sư huynh, lần trước từ biệt, ngươi lại trốn trong viện không chịu ra ngoài nữa, bọn ta cũng chẳng còn hứng thú chơi đùa, ta vẫn đang muốn tìm ngươi, cầu ngươi giúp chút việc nhỏ...

Phương Nguyên chỉ nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì?

Sương Nhi tiểu thư chớp chớp mắt nhìn hắn:

- Nếu ngươi có rảnh thì luyện giúp ta vài chục cái cấm trận để chơi được không?

Phương Nguyên đáp:

- Không có thời gian.

Sương Nhi tiểu thư nghẹn họng, vẻ mặt tức giận.

Thôi Vân Hải cười lạnh:

- Vị Phương huynh này thật kiêu ngạo...

Phương Nguyên nhìn về phía hắn hỏi:

- Cấm trận lần trước ngươi đã phá được chưa?

Thôi Vân Hải đỏ mặt, trong lòng thầm giận.

Phương Nguyên lại nói:

- Nếu còn chưa phá được thì cho nàng đi, hẳn là còn có thể dùng.

Thôi Vân Hải “hừ” một tiếng, sau đó lấy ngọc giản ra đưa cho Sương Nhi tiểu thư.

Kim Hàn Tuyết quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi quả nhiên vẫn chưa phá được.

Thôi Vân Hải:

- ...

Bốn người đứng chung một chỗ, quan hệ giữa bọn họ lại cực kì phức tạp, ai cũng không ưa đối phương, nhưng giống như thi gan với nhau, ai cũng không chịu rời đi trước, cứ thế xấu hổ đứng cạnh nhau, bầu không khí cứng nhắc. Cũng may không lâu sau, cửa lớn ken két mở ra, một vị nữ quan mặc áo xanh bước tới.

- Thần ma ma, lão tổ dậy chưa vậy?

Sương Nhi tiểu thư là người đầu tiên chạy tới, kéo tay nữ quan kia, nũng nịu nói:

- Bọn ta đang muốn tới thỉnh an lão nhân gia đây.

- Lão tổ vừa mới thức dậy, đang chờ gặp các ngươi đó.

Nữ quan kia cười cười, nhìn mấy vị tiểu bối đang đứng chờ một lượt, nhưng không dẫn Sương Nhi tiểu thư vào ngay mà chỉ đảo mắt qua, sau đó mở miệng:

- Không biết ai là truyền nhân của Thái Hoa Chân Nhân?

Phương Nguyên bước lên một bước:

- Là vãn bối.

Nữ quan kia cười nói:

- Ngươi cùng ta vào trong trước đi, lão thái quân đang chờ ngươi.

Nói xong nữ quan quay sang nói với những người còn lại:

- Các ngươi chờ ở đây một lát đã.

Sương Nhi tiểu thư ngẩn người, ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng hơi bất ngờ.

Thôi Vân Hải bất đắc dĩ thầm nhủ:

- Lại nữa rồi...

Phương Nguyên cũng không ngờ Kim lão thái quân còn chưa gặp đám con cháu thì đã triệu kiến mình, nhưng hắn vẫn gật đầu, chậm rãi đi theo nữ quan này vào cổ điện, thấy bên trong cổ điện cực kì rộng mở, nhưng vắng vẻ lạnh lẽo, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, nhìn có vẻ âm u, chỉ có hai bên đại điện có đốt hai hàng nến to như cánh tay trẻ con, ánh nến chập chờn tạo ra những cái bóng vặn vẹo lay động trong khắp đại điện.

Hắn đi thẳng vào trong điện, chỉ thấy bên trong, trên một đài cao, có một bà lão gầy gò đang ngồi. Làn da của bà lão này nhăn nheo, người mặc tiên bào hoa lệ lại tinh xảo, tay cầm một cây quải trượng khắc đầu rồng, đôi mắt khép hờ như đang dưỡng thần, dáng dấp thoạt nhìn như ngọn đèn sắp cạn dầu, thật khó có thể hình dung, bà ấy lại chính là chủ nhân chân chính của Thiên Lai Thành.

Người này chính là lão tổ của Kim thị, Kim lão thái quân, người nắm giữ đại quyền một phương, địa vị đủ để ngồi ngang hàng với trưởng lão của các tiên môn ở Trung Châu.

- Liệt đồ Phương Nguyên, bái kiến Kim lão thái quân...

Phương Nguyên tiến lên một bước, cúi người thi lễ.

- Ừm...

Lão thái quân đang ngồi trên ghế dường như vừa giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn khắp nơi một lượt, sau đó mới nhìn lên người Phương Nguyên, cười nói:

- Tới rồi sao? Mau lại đây, hài tử, tiến lên hai bước để lão thân nhìn kĩ con xem như thế nào...

- Ngươi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, vờ vịt mờ mắt làm gì chứ...

Phương Nguyên thầm nghĩ như vậy, nhưng không thể lộ ra mặt, chân vẫn ngoan ngoãn tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn.

- Quả đúng là một hài tử rất có khí độ, bộ dạng cũng tuấn tú...

Lão thái quân quan sát Phương Nguyên một lượt, sau đó quay sang khen với nữ quan đứng bên cạnh một câu, cuối cùng nhìn về phía Phương Nguyên nói:

- Hài tử, ta nghe lão Thất nói, ngươi là do Thái Hoa dạy dỗ, Thiên Đạo Trúc Cơ, nay đã bắt đầu tu tập Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn rồi phải không?

Phương Nguyên gật đầu đáp:

- Dạ vâng.

Lão thái quân lại cười ha hả, vui vẻ thân thiết hỏi:

- Tu đến cảnh giới gì rồi?

Phương Nguyên thành thật trả lời:

- Đã tu luyện ra ba đạo lôi linh.

- Ba đạo?

Lão thái quân hơi ngẩn người, lặng lẽ quan sát Phương Nguyên.

- Ta một đường tu hành tới đây cũng coi như khá thuận lợi, trong Lôi pháp này cũng không có chỗ nào ta không hiểu được, mà là có đôi chỗ sư phụ Thái Hoa Chân Nhân vẫn chưa hiểu cặn kẽ, nhất là phương pháp kết đan cuối cùng, dường như có chỗ nào đó khiếm khuyết.

- Ha ha, đúng là một hài tử biết ăn nói...

Lão thái quân nghe hắn nói xong, đâu còn không hiểu ý hắn, bà ta nở nụ cười, thoạt trông thật hiền lành hòa nhã, nhưng Phương Nguyên vẫn có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo, sau đó lại nghe lão thái quân nói:

- Cần gì phải uyển chuyển như vậy làm chi, bằng vào đầu óc của Thái Hoa, chuyện gì nên hiểu hẳn là đều đã hiểu, ha ha, nói thật đi, hơn hai trăm năm qua, lão thân vẫn luôn chờ y trở về, thật không ngờ chẳng đợi được y, lại đổi thành ngươi tới.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 592: Ân Đền Oán Trả (1)



Nghe lời này của lão thái quân, dường như ẩn chứa thâm ý gì, Phương Nguyên trầm mặc không đáp.

Hắn cũng không biết năm ấy Thái Hoa Chân Nhân tới Thiên Lai Thành cầu pháp thì rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Nhưng có một điều chắc chắn, trước khi Thái Hoa Chân Nhân tọa hóa, quả thực đã hiểu ra cặn kẽ mọi việc.

Ông cũng từng nói, mình không muốn bị người khác khống chế, cho nên ông thà tọa hóa cũng không trở về nơi đó!

Mà hôm nay, nghe vị Kim lão thái quân này nói, Phương Nguyên có thể hiểu được, vấn đề của Thái Hoa Chân Nhân vẫn luôn bị lão thái quân khống chế trong tay, thậm chí bà ta vẫn luôn tin rằng Thái Hoa Chân Nhân sẽ chủ động trở về, có điều bà ta không ngờ ông ấy tình nguyện tọa hóa trong núi hoang cũng không muốn quay lại.

Sau một hồi trầm mặc, hắn quyết định nói thẳng. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Kim lão thái quân, nghiêm túc nói:

- Trước khi sư phụ tọa hóa chỉ để lại một lời dặn dò, ông nói năm ấy mình tới đây cầu pháp, tâm này cực kì chân thành, Thiên Lai Thành cũng đã đồng ý truyền chân pháp cho sư phụ, nhưng cuối cùng lại xảy ra vài vấn đề, sau đó sư phụ lệnh ta lĩnh di mệnh đến đây. Ta tới Thiên Lai Thành này, chỉ mong lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.

Kim lão thái quân nghe xong cười ha hả, nói:

- Được, quyển Lôi pháp cuối cùng này, vốn nên thuộc về các ngươi.

Phương Nguyên thầm nhủ:

- Tin ngươi thà tin ma quỷ...

Sau đó hắn lại nghe Kim lão thái quân nói:

- Muốn học Lôi pháp, thì trước tiên phải thành người của Kim gia ta đã.

Không đợi Phương Nguyên hỏi kĩ, bà ta lại nói:

- Sương Nhi nha đầu, hẳn ngươi cũng gặp qua rồi? Coi như tiện nghi ngươi.

Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trái tim hơi trầm xuống, tuyệt không cảm thấy mình được tiện nghi chỗ nào...

Thời khắc này tâm tình của Phương Nguyên lại rất phức tạp.

Kỳ thực đối với hắn mà nói, lo lắng nhất chính là thời điểm mình nói quyển Lôi pháp kia có vấn đề, Kim lão thái quân sẽ giả vờ hồ đồ, một mực chắc chắn truyền cho Thái Hoa Chân Nhân là Lôi pháp chân chính.

Nếu như vậy, hắn sẽ không có lý do gì để nói nữa.

Bất quá Kim lão thái quân thẳng thắn lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, không chỉ trực tiếp thừa nhận quyển Lôi pháp kia có vấn đề, thậm chí còn nói quyển Lôi pháp kia xác thực nên cho mình, tuy nói ra điều kiện để Phương Nguyên không thể nào tiếp thu được, nhưng hắn sớm có chuẩn bị tâm lý với chuyện này, dù sao từ vừa mới bắt đầu, Phương Nguyên đã biết, mình không thể dễ dàng lấy được Lôi pháp!

Mà thời điểm nói ra điều kiện kia, Kim lão thái quân c*̃ng nhìn Phương Nguyên chằm chằm.

Thấy hắn mặt không cảm xúc, cũng không có ý mừng, nàng cười gằn nói:

- Người quý có tâm tiến thủ, ngươi không sợ uy nghiêm của Thiên Lai Thành ta, dám một thân một mình đến đây cầu pháp, có thể thấy được lòng cầu đạo rất mạnh, gặp lão thân cũng không ngại nói thẳng, có thể thấy được làm người bằng phẳng, để lão thân càng xem càng yêu thích ngươi, đây mới là dáng vẻ mà người tu hành nên có, c*̃ng chính là nguyên nhân này, lão thân mới cho ngươi cơ hội làm con rể Kim gia...

Kim lão thái quân chậm rãi nói, thanh âm không lớn, c*̃ng không nhanh, nhưng tựa như ẩn chứa một loại lực lượng để người không thể từ chối:

- Nha đầu này là tôn nữ đời thứ ba mươi hai của ta, lại là dòng chính của Kim gia, bây giờ cũng đã trưởng thành, chưa có hôn phối, ta xem tuổi tác của ngươi và nàng tương đương, sau khi cưới nàng làm vợ, ngươi thuận lý thành chương gia nhập Kim gia, được truyền Lôi pháp, bước lên con đường tu Tiên, chẳng phải là rất vui vẻ sao?

Phương Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kim lão thái quân c*̃ng đang nhìn hắn.

Từ trong đôi mắt tựa hồ sâu không thấy đáy kia, phảng phất như có thể cảm nhận được một loại lực lượng tràn ngập thiên địa.

Nhưng Phương Nguyên vẫn hít một hơi thật sâu nói:

- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng có thể thay đổi điều kiện khác không?

- Ha ha, ngươi lại không đáp ứng?

Kim lão thái quân vẫn hiền hòa vui vẻ, dụ dỗ từng bước, chỉ chờ Phương Nguyên trả lời, nhưng khi Phương Nguyên thật nói ra quyết định của mình, thì nàng lại biến sắc, uy nghiêm đáng sợ cười nói:

- Ngươi cảm thấy huyền tôn nữ của Kim gia ta không xứng với ngươi?

Phương Nguyên ngầm thừa nhận, trong lòng nghĩ: Ta là tới đòi nợ, không phải tới bán mình...

Loại cảm giác đó, tựa hồ như ăn chắc Phương Nguyên, căn bản không có cho hắn cơ hội nào.

Phương Nguyên nghe nàng nói tuyệt tình như thế, trong lòng có chút hậm hực:

- Pháp này không phải Thái Hoa sư tôn vốn nên được sao?

Bây giờ hắn đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào rồi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 593: Ân Đền Oán Trả (2)



Kim lão thái quân luôn coi Lôi pháp này là bí truyền của Kim gia tới ép hắn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, quyển Lôi pháp kia là năm đó Thái Hoa Chân Nhân dùng vô số tài nguyên, cùng với hiệu lực cho Kim gia mười năm đổi lấy, năm đó Thái Hoa Chân Nhân nên lấy được Lôi pháp chân chính, nhưng Kim gia lại lừa hắn, bây giờ Phương Nguyên chỉ là đại biểu Thái Hoa Chân Nhân tới lấy Lôi pháp chân chính mà hắn vốn nên được, tựa như di ngôn của Thái Hoa Chân Nhân, là đến đòi nợ!

Trước đây vì để tránh xuất hiện cục diện khó xử, Phương Nguyên vẫn không vạch trần điểm này.

Nhưng bây giờ, Kim lão thái quân hùng hổ doạ người, hắn liền nói ra lời này, xé nát lớp giấy mỏng kia.

Kim lão thái quân nghe vậy thì cười gằn, một lát sau mới mở miệng:

- Lời ấy c*̃ng không sai, năm đó lão thân tu hành xảy ra một chút vấn đề, cần bảo vật Lôi đạo để giải nạn, lúc ấy sư tôn Thái Hoa của ngươi dâng lên bảo vật Lôi đạo, lại hiệu lực cho Thiên Lai Thành mười năm, lập xuống không ít công lao, mà hắn cầu, chính là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta, ta c*̃ng đáp ứng hắn, nhưng người này...

Nàng nói tới đây lại thở dài, khẩu khí đột nhiên lạnh lùng:

- ... chung quy không chịu ở lại Kim gia!

- Hắn không chịu ở lại Kim gia, ta làm sao có khả năng truyền Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn chân chính ra ngoài?

Nàng càng nói càng lớn, thanh âm lạnh lẽo âm trầm:

- Vì lẽ đó, Thái Hoa là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi!

- Ngươi...

Phương Nguyên nghe được lời này, tự nhiên là biết ẩn tình bên trong.

Khi đó ngươi có thể không đáp ứng, nhưng nếu đáp ứng, còn nhận lấy bảo vật của Thái Hoa Chân Nhân, vậy thì nên truyền pháp!

Kết quả không những không truyền chân pháp, còn lấy ngụy pháp lừa người, cuối cùng làm hại Thái Hoa Chân Nhân chết ở thâm sơn, cái này chẳng phải là ân đền oán trả sao?

Trước đây Phương Nguyên còn không hiểu rõ oán khí của Thái Hoa Chân Nhân trước khi chết, bây giờ thì đã rõ ràng...

Lời lẽ vô sỉ như vậy, lại từ trong miệng một Nguyên Anh đại tu nói ra, để hắn như muốn tức điên.

- Bớt nói nhảm đi!

Còn không chờ Phương Nguyên nói gì, Kim lão thái quân đã khẽ quát một tiếng, cười lạnh nói:

- Sự tình chỉ đơn giản như vậy, năm đó Thái Hoa như vậy, ngươi cũng giống như thế, nếu như vào cánh cửa Kim thị, ta sẽ truyền chân pháp cho ngươi, còn sẽ chỉ điểm ngươi tu hành, cho ngươi tất cả tài nguyên tu luyện, nhưng nếu ngươi không chịu vào Kim gia ta, ha ha, sư tôn của ngươi kết cục như thế nào, ngươi c*̃ng nhìn thấy rồi đấy!

Sau khi dứt lời, bà ta phất tay áo:

- Không cần vội vã trả lời, cẩn thận suy nghĩ một chút đi!

Trong lòng Phương Nguyên kìm nén cơn tức, nhưng vị nữ quan ở bên cạnh đã đi tới, cười nói với Phương Nguyên:

- Tiểu Tiên sư, mời lui ra đi, lão thái quân nói có lẽ ngươi đều hiểu, dù sao sự tình chỉ đơn giản như thế, lão thái quân c*̃ng không buộc ngươi, nếu như ngươi muốn cầu pháp, vậy thì gia nhập Kim gia ta, nếu không nguyện gia nhập, kia cũng là chuyện của ngươi, do chính ngươi lựa chọn!

Phương Nguyên không nói gì, hắn biết cái này phỏng chừng chính là giới hạn của Kim gia.

Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, còn không bằng trở lại tìm Tôn quản sự thương lượng.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hắn cũng không thèm hành lễ, xoay người đi ra đại điện.

Bên ngoài, đám người Kim Hàn Tuyết, Sương Nhi tiểu thư, Thôi Vân Hải… còn đang chờ đợi, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, Kim Hàn Tuyết muốn tiến lên hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nhiều lời, chỉ khoát tay áo một cái, sau đó trực tiếp rời đi.

- Hì hì, có phải là lão tổ không thích hắn không?

Sương Nhi tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên, trong lòng vui vẻ hỏi nữ quan.

Thôi Vân Hải thấy vậy, trong lòng c*̃ng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này hắn càng ngày càng căm tức, chỉ là bởi vì Kim gia coi trọng Phương Nguyên, mới không tiện phát tác mà thôi.

Vạn nhất kẻ này chạy tới cáo trạng với Kim lão thái quân, vậy mình chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi?

Nhưng không nghĩ tới, nữ quan nghe Sương Nhi tiểu thư hỏi, lại cười nói:

- Sai rồi, lão thái quân cực kỳ yêu thích hắn...

- A?

Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ.

Nữ quan thì lại cười tủm tỉm nhìn Sương Nhi tiểu thư nói:

- Hơn nữa lão tổ cũng rất thương ngươi!

Sương Nhi tiểu thư không biết ẩn ý ra sao, chỉ đắc ý cười nói:

- Đó là đương nhiên...

Nhưng còn chưa nói xong, nữ quan đã cười nói:

- Vì lẽ đó lão tổ đã giúp ngươi chọn một vị lang quân!

Vừa nói vừa chỉ về phía Phương Nguyên đang rời đi.

- A?

Sương Nhi tiểu thư ngây người, giống như choáng váng.

Thôi Vân Hải nghe vậy c*̃ng sững sờ, chỉ cảm thấy trong lòng căm giận bất bình...

Vì cưới được nữ nhi của Kim gia, Thôi gia chúng ta tiêu tốn bao nhiêu, dựa vào cái gì ngươi lại thoải mái như vậy?

...

- Hừ, Kim gia quả thực là khinh người quá đáng...

Trở lại tiểu viện thì thấy Tôn quản sự và Quan Ngạo đang ăn thịt uống rượu, khuôn mặt Phương Nguyên lạnh lùng đi vào phòng.

Tôn quản sự ngẩn ngơ:

- Này không phải chuyện tốt sao...

Phương Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên nhìn Tôn quản sự nói:

- Tôn sư huynh, việc này không thể kéo dài nữa, c*̃ng không cần hi vọng Kim gia sẽ dễ dàng truyền pháp, ngươi nói xem, trước đó ngươi nói pháp phương chắc chắn lấy được Lôi pháp là cái gì đi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 594: Đại kiếp nạn!



Tôn quản sự nói:

- Này không phải đã thành công rồi sao?

Phương Nguyên hơi ngẩn người hỏi:

- Là ý gì?

Tôn quản sự cười nói:

- Phương pháp của ta chính là để Kim gia thu ngươi làm con rể...

Phương Nguyên há mồm:

- Cái gì?

Tôn quản sự thấy Phương Nguyên kinh ngạc, thì vui vẻ cười nói:

- Trước từng nói với ngươi, trong các tiểu bối của Kim gia, thì không có một ai ra hồn, mấy đời trước cũng không có, mà ngươi lại là Thiên Đạo Trúc Cơ, tồn tại mà bất kỳ tiên môn nào cũng sẽ coi trọng, đối với Kim gia mà nói, còn coi trọng ngươi hơn những tiên môn khác, chỉ cần ngươi thành con rể Kim gia, bọn họ còn quan tâm ngươi tu hành hơn chính ngươi, sau này ngươi không cần để ý chuyện gì nữa, chỉ lo tu hành, đây chẳng phải là việc vui sao?

Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:

- Này là lý do ngươi để ta làm náo động ở trên tiên yến sao...

Tôn quản sự nói:

- Không làm náo động, tiểu cô nương kia sao sẽ coi trọng ngươi...

Nói xong lại thở phào nhẹ nhõm:

- Xem ra ta vẫn còn coi thường ngươi, không nói tiểu cô nương kia, lão thái thái là thật chọn trúng ngươi rồi!

Phương Nguyên không nghĩ tới chủ ý của Tôn quản sự lại không đứng đắn như vậy.

Lông mày hắn cau lại, kiên quyết nói:

- Việc này quyết không thể được!

Tôn quản sự trầm ngâm nói:

- Ta cũng cảm thấy tiểu cô nương kia không thích hợp, ta vốn hi vọng ngươi chinh phục được đại cô nương...

- Này không phải vấn đề lớn nhỏ!

Phương Nguyên có chút tức giận, qua một lát mới ngăn chặn được lửa trong lòng, nghiêm túc nói:

- Tôn sư huynh, ngươi biết ta sẽ không ở lại Kim gia!

Tôn quản sự nghe được lời này, sắc mặt c*̃ng hơi đổi, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên nói:

- Phương sư đệ, năm đó ở biên cảnh Việt quốc, ngươi và giai nhân gặp gỡ thì ta ở dưới chân núi chờ đợi, tự nhiên biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, lúc ấy ta cũng cảm thấy đó là một chuyện tốt, nhưng về sau ta đoán được một ít chuyện, thì không còn nghĩ như thế nữa...

Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Phương Nguyên, nói:

- Tin tưởng sư huynh, đối với ngươi mà nói, đây là cơ hội thoát thân tốt nhất!

- Tôn sư huynh, có phải huynh đã biết điều gì đó rồi đúng không?

Thấy Tôn quản sự lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Phương Nguyên khẽ giật mình, hắn đột nhiên nhớ tới giấc mộng kỳ quái đêm hôm nọ.

Trong lòng lại có thêm một tầng áp lực đè nặng, Phương Nguyên vội vàng hỏi y.

Tôn quản sự nghe vậy, lại chỉ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Đại kiếp nạn sắp tới rồi, thế đạo rất hỗn loạn, sợ rằng tu sĩ trong thiên hạ này cũng đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể sống sót. Vào lúc này, càng không nên dính dáng tới phong ba bão táp của mấy người có địa vị cao kia...

Dứt lời, vẻ mặt của Tôn quản sự càng thêm ngưng trọng, y thở dài một hơi:

- Phương sư đệ, ở trước mặt đệ, ta cũng không có điều gì giấu diếm. Đệ là một người có tài, có học vấn, nếu có thể chờ tới lúc đại kiếp nạn kết thúc, sau đó xuất thế vào thời điểm thế lực khắp nơi đang cải tổ, quả thật là không khó để làm nên chuyện lớn...

- Mà Thiên Lai Thành này, đệ nói xem nó có lai lịch lớn như vậy, tại sao vẫn luôn ẩn nhẫn? Không cần nghĩ cũng biết, chẳng qua chỉ là phong sơn quy ẩn, cố gắng vượt qua đại kiếp nạn, hơn nữa dựa vào lai lịch của Thiên Lai Thành, bọn họ rất có hy vọng vượt qua đại kiếp nạn lần này. Nói không chừng vô số lần đại kiếp nạn trước, bọn họ cũng đều tránh thoát bằng cách ấy. Nếu đệ có thể gia nhập Kim gia, vượt qua kiếp nạn lần này, tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn một chút!

- Nhưng nếu đệ không muốn chấp nhận vận mệnh như vậy, muốn tham dự những phong ba bão táp ở trên cao, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái...

Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên, thở dài:

- Dù sao bây giờ đệ vẫn còn rất nhỏ yếu, những nhân vật lớn đó, có địa vị rất cao, nắm giữ vận mệnh thế gian. Cố gắng hết sức giữ hòa khí, chỉ sợ thị phi cũng sẽ tự tìm đến cửa, đám kiến hôi như chúng ta, bị nhân quả của bọn họ dính vào thôi liền không rõ sống chết. Vào lúc này đệ càng phải tránh xa những thị phi đó mới đúng, hà cớ gì cứ muốn đâm đầu vào?

Trong ấn tượng của Phương Nguyên, đại kiếp nạn chính là một tai họa lớn trong giới tu hành, ba ngàn năm giáng thế một lần, thanh tẩy thế gian, nghe thì có vẻ như là tai kiếp của cả thế gian. Có điều vô số năm tháng trôi qua, không biết thế gian đã trải qua bao nhiêu lần tai kiếp, nhưng giới tu luyện vẫn luôn lưu truyền lại, cũng chưa từng thấy tin đồn này bị dập tắt, lâu ngày nó lại trở thành một khái niệm vô cùng kỳ lạ!

Nói là đại kiếp nạn đã qua, có thể nghe được lời này rất thường xuyên, mỗi người đều nói về nó.

Nói là đại kiếp nạn sắp tới, nhưng lại rất khó để phán đoán, chỉ nghe nói chứ chưa được nhìn thấy, lại càng không biết cụ thể nó sẽ tới vào lúc nào!

Việc này giống như ở một quốc gia bình thường, nghe được tin sắp xảy ra một cuộc chiến lớn, vì thế bá tánh cực kỳ hoảng sợ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 595: Trái tim kinh hãi (2)



Nhưng bọn họ chìm trong sợ hãi suốt mấy năm, lại vẫn chưa có cuộc chiến lớn nào xảy ra, có điều lời đồn đại vẫn không thể bị dập tắt, bá tánh đã nghe đến phát chán, chỉ bàn luận đôi chút, sau đó lại trở về cuộc sống bình thường!

Mà trước đây, Phương Nguyên cũng giống như vậy.

Đưa mắt nhìn tông môn, thế gia ở khắp nơi trong giới tu hành này, nên tranh quyền thì tranh quyền, nên trục lợi thì trục lợi, tuy ngoài miệng lúc nào cũng nhắc tới đại kiếp nạn, nhưng không thấy ai coi đại kiếp nạn là chuyện lớn, bởi vậy khiến cho phán đoán của Phương Nguyên thiếu đi sự chính xác, dẫn đến việc hắn chỉ nghe theo ý muốn của bản thân, một lòng tu hành. Mãi đến khi Lữ Tâm Dao nói qua chuyện này, hiện tại lại nghe Tôn quản sự nhắc đến, hắn mới nhớ tới chuyện này.

Hiện tại Tôn quản sự lại là lần đầu tiên nghiêm túc nói về đại kiếp nạn, khuyên hắn sớm bố trí mọi việc cho thỏa đáng.

Chẳng qua sau khi Phương Nguyên nghe xong, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nặng nề.

Tôn quản sự đi rồi, hắn đã nghĩ rất lâu, suy nghĩ không ngừng nảy sinh ở trong đầu.

Tất nhiên là vị sư huynh này đối xử với hắn rất tốt, tuy những lời khuyên của đối phương không nói rõ ràng triệt để, nhưng Phương Nguyên cũng đã nghe ra, Tôn quản sự thật muốn tốt cho hấn. Hơn nữa theo như những gì đối phương nói, nếu đại kiếp nạn thật tới, mà hắn lại nán lại ở Thiên Lai Thành tránh thoát tai kiếp, như vậy sau khi đại kiếp nạn kết thúc, trong đại thế như rắn mất đầu này, quả thật rất dễ để làm nên chuyện lớn...

Hơn nữa lựa chọn này cũng ăn khớp với chấp niệm ở trong lòng hắn lúc trước!

Nhưng quan trọng là... lúc trước ở trên tiên đài, một vò rượu chua, một lời đã định, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao?

Nhất thời trong lòng hắn hỗn loạn, Phương Nguyên dứt khoát đóng cửa phòng, một mình ngồi xếp bằng, tự hỏi đạo tâm của bản thân.

Mà lần này, hắn ngồi suốt từ trưa cho tới tối.

Ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ âm u tăm tối của bóng đêm, mà nỗi lòng của Phương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại.

- Ta biết Nam Hải là một hồ nước đục, nói không chừng giống như lời Tôn sư huynh nói, một khi bị cuốn vào trong đó, sợ rằng sẽ rất khó thoát thân, thậm chí chết oan chết uổng, ngạo khí có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ tan thành mây khói. Lúc trước đã đồng ý với Lạc sư muội là phải tới Nam Hải một chuyến, bây giờ làm sao có thể thay đổi ý định ban đầu chỉ vì một ý nghĩ tham lam của bản thân, hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ chứ?

- Một lời đã định, vạn kiếp cũng không thay đổi!

- Mặc dù tương lai xảy ra phong ba bão táp gì, ta cũng phải xông vào những phong ba bão táp đó!

Trong lòng đã có quyết định, Phương Nguyên không khỏi cảm thấy bản thân giống như đã trải qua một kiếp, đạo tâm trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Đồng thời, hắn tự nhiên cũng nhớ tới Lạc Phi Linh!

Đối với nha đầu bướng bỉnh này, Phương Nguyên quả thật là một lời khó nói hết.

Có thể nói từ lúc sinh ra cho đến giờ, Phương Nguyên chỉ biết chăm chỉ đọc sách, chưa bao giờ có được mấy ngày thanh nhàn, điều này cũng tạo thành thói quen chỉ cần đọc sách tu hành là có thể khiến nội tâm của hắn được thỏa mãn.

Nhưng nếu không gặp Lạc Phi Linh, hắn sẽ không biết cái gì gọi là thú vui nhân gian, lại càng không biết mình đang hướng tới điều gì.

Bây giờ nói ra, thời gian hắn tiếp xúc với Lạc Phi Linh cũng không nhiều, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thần hồn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng có chút rung động, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Bởi vì sự rung động ở trong lòng, hắn đồng ý sẽ tới Nam Hải một chuyến.

Mà giữa hắn và Lạc Phi Linh, tuy không có hứa hẹn rõ ràng, nhưng Lạc Phi Linh đã nói ra lời ước hẹn này với hắn, trong lòng sao có thể vô tình chứ?

Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, thế nên hắn coi trọng.

Dứt lời, hắn định xoay người rời đi.

Khác với những gì Thái Hoa Chân Nhân đã phỏng đoán trước khi chết, hiện giờ Phương Nguyên mới chỉ tu luyện ba đạo Lôi Linh, vẫn còn cơ hội để quay đầu.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn bèn đi ra gọi Quan Ngạo, chuẩn bị thu thập hành lý, rời khỏi Thiên Lai Thành.

Nhưng ai ngờ đi khắp cả trong lẫn ngoài, thế nhưng không hề thấy bóng dáng của Quan Ngạo, Phương Nguyên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn Toan Nghê nằm dưới tàng cây trong viện ngủ say, hắn bước lại gần đánh thức nó, hỏi nó Quan Ngạo ở đâu. Toan Nghê cũng mơ mơ màng màng, hỏi gì cũng không biết.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 596: Ta biết ngay là ngươi không muốn...



Phương Nguyên nhíu mày, dựa theo tính nết của Quan Ngạo, hắn ta sẽ không chạy loạn mới đúng?

- Phương Nguyên, ngươi ra đây cho ta!

Trong lúc hắn đang kinh ngạc, lại nghe được một tiếng quát truyền tới từ bên ngoài viện, mang theo sự thù hận vô cùng lớn.

Phương Nguyên quay đầu, lại nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư. Nàng ta còn mang theo một đám công tử tiểu thư trông khá trẻ tuổi, điều khiển pháp khí đáp xuống bên ngoài viện của hắn. Sương Nhi tiểu thư cực kỳ giận dữ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Nguyên, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.

- Ngươi có chuyện gì không?

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, cũng lười để ý tới vị tiểu thư này.

Hắn đã chuẩn bị rời khỏi Kim gia, tất nhiên càng không cần phải chịu đựng vị tiểu thư điêu ngoa này.

Sương Nhi tiểu thư trông thấy vẻ mặt ghét bỏ không thèm che dấu của Phương Nguyên, trong lòng càng thêm tức giận, nàng lạnh giọng quát:

- Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, lại chạy tới chỗ lão thái quân cầu thân. Ta chỉ hỏi ngươi, trước khi cầu thân ngươi đã hỏi ta câu nào chưa? Cũng không soi gương xem dáng vẻ của bản thân như thế nào, lại còn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi... ngươi mau cút đi cho ta!

- Ta... cầu thân?

Phương Nguyên nghe được những lời này, hắn không khỏi tức giận đến bật cười thành tiếng, theo bản năng nhìn về phía Sương Nhi tiểu thư.

Đoán chừng vị Sương Nhi tiểu thư này đã nghe được một chút tin tức ở nơi nào đó, vậy mà lại tưởng hắn đi cầu thân?

Tính nết của bản thân thế nào, chẳng lẽ trong lòng nàng không biết sao?

- Ta thấy ngươi quá nhạy cảm rồi, đúng là lão thái quân đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng ta đã từ chối!

Phương Nguyên quay đầu liếc nhìn nàng, hắn khẽ lắc đầu, sau đó cũng không có phản ứng gì nữa.

Phương Nguyên quyết định đi tìm Tôn quản sự, nhờ y giúp đỡ tìm Quan Ngạo.

- Ngươi... Đã chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Sương Nhi tiểu thư càng thêm tức giận, vẻ mặt vì xấu hổ và bực bội mà đỏ bừng lên, nàng dùng sức dậm chân quát:

- Ta không quan tâm mấy lời xằng bậy của ngươi, dù sao ngươi phải mau cút khỏi Thiên Lai Thành đi, cút càng xa càng tốt, nếu không... hôm nay ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt!

- Muốn ta đẹp mặt?

Phương Nguyên liếc nhìn đám thiếu gia tiểu thư ở sau lưng nàng, hắn không khỏi cười lạnh.

Đám thiếu gia tiểu thư kia đều cảm thấy đau trứng...

- Đừng dùng ánh mắt này nhìn chúng ta chứ đại ca...

- Sương Nhi tiểu thư nói có người đắc tội nàng, muốn chúng ta đi cùng nàng tới đây “dạy dỗ” một người, chúng ta cũng không biết người đó là ngươi nha...

- Ngươi cứ coi như chúng ta không tồn tại đi, dù sao chúng ta cũng không dám ra tay với ngươi...

Cũng may Phương Nguyên không có nói thêm cái gì, hắn chỉ nói với Sương Nhi tiểu thư một câu:

- Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng định rời khỏi đây rồi!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Vốn Sương Nhi tiểu thư bởi vì nghe nói lão thái quân có ý định gả nàng cho Phương Nguyên. Trong sự kinh hãi tột độ, nàng làm nũng chơi xấu không được, trong lòng liền nhận định tất cả là do Phương Nguyên, cũng không biết hắn đã nói những gì mà mê hoặc được lão thái quân.

Nhìn dáng vẻ của lão thái quân, muốn cầu xin bà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là không có khả năng, bởi vậy nàng quyết định tự mình xuất mã, tới đây ép Phương Nguyên rời đi. Chỉ cần hắn rời đi, đương nhiên cuộc hôn nhân này sẽ không có ai nhắc tới nữa!

Chẳng qua Sương Nhi tiểu thư không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, Phương Nguyên thật sự đồng ý.

Nhưng nàng chỉ ngây người chốc lát, sau đó liền nói:

- Nói miệng không có bằng chứng, ngươi phải lập một lời thề độc cho ta.

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng đã không mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh lùng quát:

- Ta còn có việc phải làm, không rảnh chơi đùa với ngươi!

Dứt lời, hắn định xoay người đi vào bên trong.

- Ta biết ngay là ngươi không muốn...

Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:

- Hừ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn mạng sống của tên to con ngu ngốc kia không?

- Bá!

Vẻ mặt của Phương Nguyên lập tức thay đổi, ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm về phía Sương Nhi tiểu thư:

- Hắn ở đâu?

Phương Nguyên đang tìm Quan Ngạo mà lo lắng, làm sao tưởng tượng nổi lại sẽ có quan hệ với Sương Nhi tiểu thư?

Dưới sự kinh hãi, lại không chút khách khí, trực tiếp áp sát nàng, bàn tay ghìm bả vai nàng xuống.

Sương Nhi tiểu thư c*̃ng không phải loại không có đầu óc, thời điểm nói ra câu kia thì đã đề phòng, nghĩ mình dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ, coi như Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, tu vi cao hơn mình, nhưng khoảng cách xa như vậy, hắn cũng không tiện làm khó dễ, không nghĩ tới Phương Nguyên đến nhanh như vậy, nàng chỉ cảm thấy mắt hoa, trước mặt đã nhiều ra một bóng người, dọa đến nàng quát to một tiếng, trên người bay lên một đạo linh phù, tránh đi công kích của Phương Nguyên, sau đó thay hình đổi vị, lùi ra sau hơn ba trượng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn chút máu...

- Vị huynh đài này, cần gì động võ chứ, có chuyện gì từ từ nói...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 597: Ai có thể cản ta? (2)



Mà đám nanh vuốt được Sương Nhi tiểu thư mang đến kia thấy vậy, c*̃ng đều giật nảy cả mình, vội vàng khuyên bảo.

Tuy bọn họ không dám trêu chọc Phương Nguyên, nhưng c*̃ng không thể đứng nhìn Sương Nhi tiểu thư bị bắt giữ.

Phương Nguyên nghĩ đến đây là ở Kim gia, lông mày không khỏi nhíu lại, vừa nãy linh phù trên người Sương Nhi tiểu thư rất lợi hại, lại thêm hắn vốn không có ý đả thương người, nên để nàng tránh thoát, lúc này c*̃ng không vội ra tay, chỉ ngưng thần nhìn Sương Nhi tiểu thư, lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần sử dụng những thủ đoạn xấu xa như vậy, thả Quan Ngạo sư huynh ra, ta lập tức dẫn hắn rời Thiên Lai Thành!

Sương Nhi tiểu thư vẫn chưa hết sợ hãi, thấy mình và Phương Nguyên đã kéo dài khoảng cách, lại thấy Phương Nguyên bị người mình mang đến vây quanh, trong lòng ngược lại sinh ra hận ý, cả giận nói:

- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu si, dễ tin chuyện hoang đường của ngươi như vậy sao? Nói cho ngươi biết, lập xuống độc thệ, nói nếu như ngươi không rời Thiên Lai Thành, sẽ tẩu hỏa nhập ma, không chết tử tế được, ta sẽ nói cho ngươi biết thằng ngốc kia ở nơi nào!

Phương Nguyên nghe mà lòng phát hỏa.

Người tu hành, coi trọng nhất là lời thề, độc thệ làm sao có thể giống như trò đùa lập xuống?

Sương Nhi tiểu thư thấy thế, thì lấy lại tự tin, cười lạnh nói:

- Ngươi lại kéo dài, thằng ngốc kia sẽ rất khó giữ được tính mạng!

- Ngươi...

Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại không có nửa phần chần chờ, đi về phía trước:

- Ngươi mới thật là kẻ ngu si!

Hắn biết Sương Nhi tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, ra tay không nặng không nhẹ, c*̃ng không biết nàng đào cho Quan Ngạo cạm bẫy gì, làm sao có thể yên tâm?

Lần này là thật dự định lập tức áp chế nàng, hỏi ra tung tích của Quan Ngạo.

- Nhanh, nhanh ngăn cản hắn!

Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên chuyển động, lập tức sợ hãi kêu to lên.

Những thiếu gia tiểu thư được nàng dẫn tới kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ: Thật biết gây phiền phức...

- Bạch!

Nhưng ý nghĩ còn chưa lóe qua, đã thấy Phương Nguyên nghiêng người vọt tới, thân hình như gió lướt về phía Sương Nhi tiểu thư.

Trong lòng bọn họ kinh hãi, vội vàng ngăn ở trước người Phương Nguyên.

Đối mặt với tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, không ai dám bất cẩn, mỗi người đều vận chuyển pháp lực, nhất thời liền thấy được ba bốn thanh phi kiếm, bảy tám đạo hỏa long, còn có các loại pháp khí đan dệt ở trên hư không, chặt chẽ vây quanh Phương Nguyên...

Những người kia tự nhiên không dám hạ sát thủ với Phương Nguyên, nhưng cũng không chút lưu thủ.

- Hừ!

Phương Nguyên dưới cơn thịnh nộ, làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, hai tay áo rung lên.

- Đùng đùng đùng...

Hai tay áo được rót đầy pháp lực, sau khi vung ra cũng không thua hai pháp khí cao cấp.

Chỉ thấy thanh ảnh lay động, người tới gần hắn đều bị hai cái tay áo chấn bay ra ngoài, mấy thanh phi kiếm thì bị phá nát, ngân quang lóng lánh rớt xuống, sau đó vài món pháp khí kia cũng bị đánh bay, hắn mạnh mẽ mở ra một con đường, thân hình xông ra ngoài, giống như núi lở không thể ngăn cản.

- Cái này chính là thực lực của Thiên Đạo Trúc Cơ sao?

- Nhìn hắn chỉ là TTrúc Cơ trung kỳ, vì sao lại có pháp lực mạnh mẽ như vậy?

Những thiếu gia tiểu thư kia đều kinh hãi, như sợ quỷ thần, da đầu tê dại.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, đã có vẻ cực kỳ kh*ng b*.

Từ vừa mới bắt đầu, bọn họ đã không dám coi thường Phương Nguyên, c*̃ng làm đủ chuẩn bị.

Nhưng vừa giao thủ, lại phát hiện đối phương mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm...

Đối phương chỉ bằng vào pháp lực mạnh mẽ và tốc độ kh*ng b*, đã dễ dàng phá tan cách trở của bọn họ, trong lòng làm sao còn lo lắng được Sương Nhi tiểu thư gì, vội vàng thối lui ra sau, lùi chậm một chút, đều bị pháp lực của Phương Nguyên chấn bay.

- Phần phật...

Bất quá lúc này, hai bên trái phải lại đồng thời có hai thân hình lướt tới ngăn cản.

Không phải người khác, chính là Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết.

Thôi Vân Hải là theo Sương Nhi tiểu thư đến xem trò vui, vừa rồi đứng ở cách đó không xa, chỉ là tự nhận thân phận cao, nên không giống như những người khác cam nguyện để Sương Nhi tiểu thư điều động, chỉ là hắn không nghĩ tới không ai có thể ngăn cản được Phương Nguyên, Sương Nhi tiểu thư sắp sửa rơi vào tay giặc, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lao ra ngăn cản.

Thôi Vân Hải mặc áo bào trắng, hai tay bắt ấn, xúc động đạo đạo hư quang.

Trong hư không, mắt thường có thể thấy, có tới ba con Thú Linh trông rất sống động, một con là yêu lộc mọc sừng, một con là yêu lang răng nanh sắc bén, một con là yêu hầu thân thể cuồng bạo, ba con Thú Linh phân biệt luyện hóa lực lượng Mộc Hành, Kim Hành, Thổ Hành, từng con lực lượng không giống, rồi lại tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, phân biệt hiện ra ở trong hư không, gầm thét vọt về phía Phương Nguyên.

Vừa ra tay, chính là thần quyết tổ truyền của Thôi gia... Vạn Linh Quyết!

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn kìm nén lửa giận, muốn cùng Phương Nguyên phân cao thấp.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 598: Quét ngang vô địch (1)



Bất quá trong lòng không dám khinh thường Phương Nguyên, bởi vậy vừa lên liền toàn lực ra tay.

Không cầu thắng Phương Nguyên, chỉ cần bức Phương Nguyên về tại chỗ, thì coi như kiếm lại mặt mũi rồi.

- Phương sư huynh bớt giận!

Kim Hàn Tuyết thì thấp giọng khuyên nhủ, thời điểm thân hình vọt tới, pháp lực khuấy động, quanh người xuất hiện đạo đạo hư quang, hư không xung quanh hóa thành cảnh tượng mơ hồ, nhiệt độ giảm xuống, không trung ngưng tụ hơi nước, lại hóa thành mấy chục loại vũ khí hoặc đao hoặc kiếm hoặc kích… đều là băng tuyết óng ánh, phong tỏa khắp hư không, xa xa nhắm về phía Phương Nguyên.

Kim thị nhất mạch các nàng truyền thừa vạn năm, có tới mấy đạo thần quyết, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn là loại lợi hại nhất, nhưng không có nghĩa là truyền thừa khác của các nàng đều yếu, Thái Tức Phong Sương Quyết chính là một truyền thừa đủ để xếp vào Thần cấp, uy lực kh*ng b*, cực kỳ huyền ảo, bây giờ lấy Ngũ Hành đạo cơ của Kim Hàn Tuyết phát huy ra, càng có thần uy khó lường...

Nhìn dáng dấp, tâm muốn tranh tài với Phương Nguyên của Kim Hàn Tuyết còn chưa tắt.

Bây giờ đạo thần thông này, mặc dù chỉ vì ngăn cản Phương Nguyên, nhưng cũng đã vận dụng toàn lực.

Hai người từ hai bên công đến, chỉ nhìn khí thế ra tay, thì đã mạnh hơn những thiếu gia tiểu thư kia không biết bao nhiêu lần!

Thôi Vân Hải không nghĩ tới Kim Hàn Tuyết sẽ ra tay, ánh mắt nhìn nàng, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Loại cảm giác bỉ dực song phi, dắt tay nhau ngăn địch kia, làm cho trong lòng hắn kêu lên thống khoái...

- Cút ngay!

Chỉ là bọn hắn mỗi người có tâm tư riêng, nhưng Phương Nguyên lại không có kiên nhẫn, quát lớn.

Bây giờ tâm trạng của hắn rất tức giận, nào có thời gian triền đấu với hai người kia?

Hắn thậm chí không nhìn rõ lần này người xuất thủ là ai.

Bàn tay phải nhấn một cái, chỉ thấy trong hư không lóe lên điện quang, một con đại điểu giống như Chu Tước đột nhiên xuất hiện!

Trên người Chu Tước tỏa ra hỏa diễm, bên ngoài cơ thể lại quấn quanh tia chớp, bùm bùm cạch cạch… rất dọa người.

Hai cánh giương ra, lao thẳng về phía ba con Thú Linh của Thôi Vân Hải, chỉ nghe phốc một tiếng, Thôi Vân Hải biến sắc, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ tuôn đến, cực kỳ nóng bỏng, nhưng trong hỏa diễm cuồng bạo, lại còn có lực lượng lôi đạo khó hình dung, chỉ nháy mắt, ba con Thú Linh trước người đã hóa thành bột mịn...

Hắn lấy bí pháp Thôi gia diễn hóa ba con Thú Linh, lại không chịu nổi một kích của Chu Tước.

Hơn nữa cái này còn chưa xong, sau khi Chu Tước đánh tan ba con Thú Linh, lại tiếp tục vọt tới, lực lượng cuồng bạo đập lên ngực hắn, hắn liều mạng chống cự nhưng vô dụng, hai chân không đứng thẳng được, cả người bị cỗ lực lượng khổng lồ kia chấn bay ra ngoài mười trượng, muốn bò dậy nhưng chân tay mềm nhũn, trong miệng trào ra máu tươi.

- Đây là cái gì... Đây là...

Hắn thất thần nhìn Phương Nguyên, cả người giống như mất hồn.

Mà bên khác, băng đao sương kiếm của Kim Hàn Tuyết đã vọt tới, Phương Nguyên lại không quay đầu, tay trái niết pháp ấn, tâm niệm khẽ động, một con cá chép màu xanh nhảy ra, quanh người quấn đầy điện quang, vòng quanh thân hình hắn bay lượn, giống như tạo thành một bình chướng không thể phá được, băng đao sương kiếm đều chém lên mình con cá chép màu xanh.

Ào ào ào...

Nhưng vừa tiếp xúc với cá chép, băng sương đao kiếm đều hóa thành mảnh vỡ, chôn vùi thành vô hình.

Cảm giác kia tựa như băng tuyết rơi vào trong hồ dung nham, trực tiếp tan rã.

Mà cùng lúc đó, Phương Nguyên đã giải quyết xong Thôi Vân Hải, đột nhiên quay người lại, thân hình lấp lóe, vọt tới trước mặt Kim Hàn Tuyết, áo bào xanh ở dưới pháp lực khuấy động, phiêu phiêu cuốn bay, hắn trở tay vung chưởng, đập lên đầu của nàng một cái.

Kim Hàn Tuyết kinh hãi, muốn lùi ra phía sau.

Nhưng chỉ nháy mắt, Phương Nguyên đã đến trước người nàng, cao cao tại thượng, thân hình kia giống như có thể che đậy toàn bộ bầu trời.

Một chưởng chém xuống, làm cho nàng sinh ra cảm giác đất trời tối tăm, không có cách nào tránh né, mà thân hình uy nghiêm của Phương Nguyên cũng khắc sâu vào trong tâm trí nàng, như bị một chưởng kia đoạt mất tâm thần, quên đi chống cự.

Bất quá lúc này, Phương Nguyên rốt cục nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

- Vân Hải ca ca, Tuyết nhi tỷ tỷ... Các ngươi...

Sương Nhi tiểu thư dẫn theo rất nhiều nanh vuốt tới đây, vốn là muốn lấy số lượng thủ thắng, nhưng làm sao nghĩ đến nhiều người như vậy, lại không đỡ nổi một đòn?

Sau đó nàng nhìn thấy Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết c*̃ng xuất hiện, cùng đi ngăn cản Phương Nguyên, thì tâm trạng càng buông lỏng, dù sao Thiên Đạo Trúc Cơ lợi hại đến đâu, nhưng thiên kiêu của Thôi gia và Kim Hàn Tuyết liên thủ, c*̃ng không đến nỗi không chống đỡ được hắn chứ?

Nhưng một màn sau đó vẫn vượt xa tưởng tượng của nàng, ai có thể ngờ tới Phương Nguyên ra tay lại đáng sợ như thế, ánh chớp lóe lên, Thôi Vân Hải và Kim Hàn Tuyết bị đánh bại như bẻ cành khô, hoàn toàn không có lực hoàn thủ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 599: Quét ngang vô địch (2)



Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm.

Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng.

Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát:

- Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi...

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, c*̃ng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng.

Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên.

Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn:

- ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển...

- Thú Uyển?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát:

- Dẫn ta đi!

Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, c*̃ng tính là một chỗ.

Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình!

Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào c*̃ng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó...

Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng.

Sương Nhi tiểu thư c*̃ng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được?

Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại:

- Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt...

Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động.

- Xảy ra chuyện gì?

Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ.

Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi.

- Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi...

Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo.

Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói:

- Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi?

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc:

- Hắn... rất lợi hại!

Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh.

Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn?

Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh!

Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi?

- Đây là thần thông gì a...

Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, c*̃ng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng c*̃ng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi...

- Hắn dùng thần thông gì?

Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ:

- Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta!

Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ.

Phản ứng của lão tổ không đúng nha...

Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ?

Vì sao vui vẻ như vậy?

Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.
 
Back
Top Bottom