Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 580: Nhưng mấu chốt ở chỗ



Xem ra ngay từ đầu Sương Nhi tiểu thư đã chướng mắt tên tu sĩ tới từ Ô Trì Quốc kia rồi, đến bây giờ vẫn không thay đổi!

Bọn họ chơi chung với nhau lâu, đã từng làm rất nhiều hành động khiến người khác mất mặt như vậy rồi!

Nhưng mấu chốt ở chỗ, đối phương là Thiên đạo Trúc Cơ nha!

Chúng ta không muốn đánh một tên Thiên đạo Trúc Cơ đâu, có bản lĩnh ngươi lên xem...

- Bình thường các ngươi đi theo ta ăn chùa uống ké, hiện tại nhờ các ngươi giáo huấn một người lại không chịu làm?

Sương Nhi tiểu thư nhìn ra phản ứng không đúng của mọi người, sắc mặt trở nên khó coi:

- Chẳng lẽ Sương Nhi ta không có cách trị các ngươi sao?

Nàng lại ném tới một ánh mắt, để mọi người có chút bất đắc dĩ.

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm c*̃ng chỉ có thể nhắm mắt đi lên, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử trong Thiên Lai Thành, bằng không c*̃ng không có tư cách được mời đến tham gia tiên yến, nếu bàn về căn cơ, tự nhiên không có ai là đối thủ của Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ai cũng có sở trường riêng nha, vì tuy cái danh thiên kiêu này chỉ là thổi ra, nhưng nếu không có chút bản lãnh, thì làm sao để cho người ta tin phục.

- Hì hì, chỉ uống rượu thật không thú vị, không bằng mọi người chơi trò chơi đi?

Lúc này Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm đứng dậy, nâng chén ra hiệu nói:

- Chúng ta cứ theo quy củ trước đây, vẫn là đấu cờ luận kiếm, người thắng được thưởng một chén rượu, nếu thua, hơi trừng phạt một chút là được...

Nghe Sương Nhi tiểu thư mở miệng, trong lương đình trở nên yên lặng như tờ.

Này không phải quy củ trước đây nha, trước đây không phải thua sẽ phạt một chén rượu sao, sao bây giờ lại thành thưởng rượu?

Người quen nàng đều biết bên trong có bẫy, nhưng lúc này tự nhiên không tiện đánh gãy.

Sương Nhi tiểu thư cười tủm tỉm liếc qua mọi người một chút, phía dưới có thị nữ bưng một bàn cờ lên, bên cạnh để một bình rượu, một cái ly. Sau đó Sương Nhi tiểu thư nhìn về phía một nam tử mặc áo bào đen ở trong lương đình, cười nói:

- Phụng sư huynh, ngươi là đệ nhất kỳ thủ của Thiên Lai Thành chúng ta, ngay cả Thất thúc tổ cũng đấu không lại, còn nói tương lai ngươi định sẽ thành cao thủ mưu lược thống lĩnh đại quân, bình thường chúng ta đều không dám chơi cờ với ngươi, hôm nay ngươi làm người dẫn đầu được không?

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy vị Phụng sư huynh kia chừng hơn ba mươi tuổi, tóc rối tung, ngồi ở trong đám tu sĩ trẻ tuổi thì có vẻ hơi lạc đàn, tính cách trầm mặc, rất ít nói chuyện với ai, đôi mắt hơi híp, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ ngủ gục, chỉ là tình cờ mới có tinh mang lấp lóe, nhìn thấy Sương Nhi tiểu thư nhắc tới hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung qua.

Mà vị kỳ sĩ áo đen bị Sương Nhi tiểu thư điểm danh kia cũng chỉ cươi cười, uống hết một chén rượu mới đứng lên, mỉm cười nói:

- Sương Nhi tiểu thư thưởng rượu, kia chính là vinh hạnh, bất quá trong đình đều là người quen, đã từng đánh cờ không biết bao nhiêu lần, đánh nữa cũng không thú vị, may mắn hôm nay có quý khách từ Ô Trì Quốc tới, không bằng hai người chúng ta đánh một ván, tăng tửu hứng cho chư vị được không?

Trong lương đình, mọi người nghe xong đều lớn tiếng khen hay, bầu không khí trở nên nhiệt liệt.

Xoạt xoạt xoạt…

Vô số ánh mắt rơi vào trên mặt Phương Nguyên, chờ hắn trả lời.

Ngay cả Kim Hàn Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ muốn biết hắn sẽ xử lý như thế nào.

Bàn về căn cơ, không ai bằng được Phương Nguyên, tự nhiên sẽ không ai dám luận bàn cái này với hắn.

Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ, lại chưa chắc mọi thứ đều tinh thông, vừa vặn tương phản, sở trường tu hành, trái lại sẽ lười biếng những chuyện khác, tựa như Kim Hàn Tuyết, có danh đạo si, là bởi vì nàng một lòng tu hành, nhưng ngoại trừ tu hành, những chuyện khác như cầm kỳ thư họa, trà đạo tửu đạo… lại hoàn toàn không thông, cho nên mới có người ở trong tối xưng nàng là đầu gỗ...

Vị Thiên Đạo Trúc Cơ đến từ Ô Trì Quốc kia, hơn phân nửa cũng sẽ như vậy!

Trong lương đình, mọi người như quả bóng xì hơi.

Nếu Phương Nguyên nói mình chơi cờ không giỏi hay không quá tinh thông gì đó, mọi người tất nhiên sẽ khuyên hắn, nói một trò chơi mà thôi, vui chút mà thôi… nhất định sẽ bức được hắn tham gia, nhưng không nghĩ tới tu sĩ Ô Trì Quốc kia lại nói mình không biết chơi, thì bảo bọn hắn làm sao khuyên?

Sắc mặt của Sương Nhi tiểu thư cũng hơi đổi, nhưng lại cười gằn, ánh mắt liếc về phía một người khác.

Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, y phục còn sạch sẽ hơn áo bào của Phương Nguyên, trên gối để nằm ngang một thanh trường kiếm, nãy giờ không nói lời nào, c*̃ng không uống rượu, chỉ ngồi ngay ngắn ở đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 581: Ta rất thoải mái, cái gì cũng được!



Cho đến lúc này nhìn thấy ánh mắt của Sương Nhi tiểu thư, mới chậm rãi đứng dậy nói:

- Kỳ thực Sương Nhi tiểu thư không nói, ta c*̃ng muốn mở miệng, ta đời này còn chưa từng gặp Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng nghĩ đến người có thể kết Thiên Đạo Trúc Cơ, thiên tư tất nhiên hơn người, ta không cầu cái khác, chỉ muốn mời ngươi chỉ điểm kiếm đạo một chút, không biết ý ngươi như thế nào?

Trong lương đình, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.

Người tuổi trẻ mặc áo vải kia cũng là tồn tại đặc thù trong lương đình này, hắn tên Lệ Đạo Hùng, chính là đại đệ tử chân truyền của một tiên môn nhỏ ở phụ cận Thiên Lai Thành, tiên môn kia không tính là gì, nhưng người tuổi trẻ này lại là thiên tài kiếm đạo mà mấy vị lão tổ Thiên Lai Thành cũng khen không dứt miệng, nếu không chỉ bằng thân phận của hắn, là không có tư cách trà trộn vào vòng tròn của Sương Nhi tiểu thư.

Bình thường mọi người tự nhận thân phận cao siêu, không thích giao du với hắn, nhưng lại không ai hoài nghi kiếm đạo của hắn.

Nếu bàn về thực lực, bản lãnh của Thiên Đạo Trúc Cơ là không người hoài nghi, nhưng chỉ luận kiếm đạo, thì Lệ Đạo Hùng chưa chắc đã thua...

Phương Nguyên nhìn người tuổi trẻ kia một chút, lắc đầu nói:

- Ta không hiểu kiếm đạo!

Trong lương đình không ai nói chuyện.

Qua một lát, mới có người cười nói:

- Không bằng chúng ta giao lưu vài quyền?

Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương, trên tiên yến của Tu Tiên Giả, ngươi không thấy ngại hay sao mà nói tới vung quyền?

Bầu không khí có chút vắng lặng, Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Thứ các ngươi chơi ta thực không hiểu, vì vậy cáo từ trước!

Hắn từ trên người Sương Nhi tiểu thư và những tu sĩ khác, cảm nhận được một loại tâm tình không có ý tốt, Thôi Vân Hải kia càng là hận không thể ăn tươi hắn, điều này làm cho hắn không thoải mái, mình bình thường không gây sự, không nhiều chuyện, càng chưa từng ỷ mạnh h**p yếu, ngạo mạn khoe khoang, vì sao những người kia lại có địch ý với mình?

Nhưng địch ý đã lên, hắn c*̃ng không nghĩ phải dùng phương pháp gì đi hòa hoãn, cùng lắm thì mình rời khỏi là được.

- Hừ, uổng công chúng ta coi ngươi như bằng hữu, còn mời ngươi chơi chung!

Đúng lúc này, Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:

- Nếu không phải Thất thúc tổ nói ngươi và Thiên Lai Thành chúng ta không phải người ngoài, muốn ta thiết yến chiêu đãi ngươi, ta mới không thèm để ý đến ngươi đâu, bây giờ ngược lại tốt, chúng ta mời ngươi uống rượu, còn mời ngươi chơi, ngươi lại làm cao, người rõ sự, thì biết ngươi đến Thiên Lai Thành là vì cầu đạo, người không biết, còn tưởng là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không bằng ta đi nói với Thất thúc tổ, nói ngươi không vừa mắt chúng ta, không muốn giao lưu...

Phương Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng một cái.

Đối với vị tiểu thư được chiều quá sinh hư này, hắn là thật có chút không thích...

Thậm chí hắn không biết vì sao nàng lại âm thầm ra tay với mình...

Đúng lúc này, Tôn quản sự đứng ở phía sau lại lặng lẽ kéo hắn một cái, sau đó hắn nghe được trong tai có tiếng nói trầm thấp vang lên:

- Phương sư đệ, lúc này không nên tùy hứng, nghe lời ta, vui đùa với bọn họ một chút đi...

Phương Nguyên hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn quản sự.

Tôn quản sự vẫn đứng ở sau lưng hắn, miệng không động, nhưng thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai:

- Ngươi phải tin tưởng ta, ta đã nghĩ ra phương pháp giúp ngươi lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng... Có ít nhất chín thành nắm chắc... Bất quá sự tình này ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi, lại không thể giúp ngươi, hiện tại ngươi nghe ta, vui đùa với bọn họ một chút, hơn nữa phải chơi đẹp, thắng đẹp...

- Chín thành nắm chắc?

Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt cũng hơi đổi.

Tôn quản sự ở trên loại đại sự này, là quyết không thể nói đùa, như vậy hắn đang có ý đồ gì?

Bây giờ tự nhiên không kịp hỏi kỹ, trong lòng Phương Nguyên hơi suy nghĩ, cảm thấy có thể tin tưởng Tôn quản sự.

Hắn trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Sương Nhi tiểu thư nói:

- Bình thường ta chỉ biết tu hành, từ trước đến giờ rất ít phân tâm, bất kể là kỳ đạo hay kiếm đạo, đều chỉ hiểu sơ lược, nên lo lắng tài nghệ thô thiển, sẽ phá hỏng nhã hứng của mọi người...

Sương Nhi tiểu thư nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười nói:

- Chỉ là một trò chơi mà thôi, nào có nhã hứng hay không nhã hứng gì, Phương sư huynh quá khách khí, nếu đồng ý ra tay, sao còn làm lỡ thời gian của mọi người?

Nói xong cười hì hì, ánh mắt xoay chuyển, cố ý trầm ngâm nói:

- Chỉ là không biết Phương sư huynh muốn chơi cờ trước, hay luận kiếm trước đây?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Ta rất thoải mái, cái gì cũng được!

- Vậy ta liền mời Phương công tử cùng ta đánh một ván cờ trước đi!

- Quân mất, mới vừa rồi đã nói, thắng thưởng một ly rượu, thua sẽ bị trừng phạt... Phạt cái gì tốt đây? Hì hì, đơn giản chút đi, thua thì học chó sủa...

Nghe vậy, ảnh mắt mọi người đều tập trung lên mặt Phương Nguyên.

Chuyện đến nước này, mọi người mới rõ ý đồ của Sương Nhi tiểu thư, nguyên lai nàng còn đào một cái hố nhỏ như vậy.

Bất quá cái hố nhỏ này, sẽ để người thiệt thòi lớn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 582: Quy tắc thật thú vị!



Cờ vốn chỉ là ngoại đạo, dù thua c*̃ng không tính mất mặt, nếu phạt ba chén rượu, cái kia lại càng không tính là gì...

Nhưng nếu sau khi thua học chó sủa thì sao?

Vậy thì quá mất mặt rồi.

Hơn nữa sau khi hắn thua, nếu không học chó sủa, kia chính là thất tín, mất mặt cũng sẽ không kém gì nhau.

Trừng phạt nhỏ của Sương Nhi tiểu thư, bên trong lại có rất nhiều càn khôn!

Càng then chốt là, nàng đợi đến khi Phương Nguyên ngồi xuống mới nói, chính là vì sợ Phương Nguyên biết được trừng phạt sẽ không chịu tham gia!

- Thua học chó sủa?

Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn người, cười nói:

- Quy tắc thật thú vị!

Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, đàng hoàng ngồi trước bàn cờ, nhìn tu sĩ áo đen ở đối diện một cái.

Tu vi của tu sĩ áo đen kia không cao, nhưng khí độ lại rất bất phàm, tựa hồ vừa ngồi xuống trước bàn cờ, sẽ hóa thành một vị tướng quân tung hoành sa trường, tay cầm thiên quân vạn mã.

Phương Nguyên biết tự tin của đối phương từ đâu mà đến, lúc trước lão tiền bối phát minh ra Trận Kỳ chi đạo kia, kỳ thực chính là vì bồi dưỡng tu sĩ chỉ huy đại quân tác chiến với ma vật.

Dù sao đối với tu sĩ bình thường mà nói, đa số là thích đơn đả độc đấu, nhưng khi đại kiếp nạn đến, thì vẫn phải cần đại quân ra trận!

c*̃ng chính vì nguyên nhân này, trong giới tu hành có không ít người nghiên cứu trận kỳ, xem nó như một môn học chủ yếu nhất.

Mục đích chính là vì mài giũa trí kế mưu lược của mình, để tương lai phát huy ra tác dụng.

Nhưng Phương Nguyên lại không quá tán đồng lý niệm này, trò chơi chính là trò chơi, chẳng lẽ lấy một cái tên bá đạo, thì không phải là trò chơi nữa sao?

- Các hạ ở xa tới là khách, mời đi trước!

Tu sĩ áo đen kia rất ngạo mạn, mời Phương Nguyên đi trước.

Trong kỳ đạo, bởi vì đại kiếp nạn tới trước, mới có sự tình tu sĩ thiên hạ đứng lên chống lại, bởi vậy khi đánh cờ, người động cờ trước sẽ thuộc về phe tà, nên bình thường vì kính trọng tiền bối, đều là tiểu bối đi trước, nhưng hôm nay tu sĩ áo đen kia tu vi không bằng Phương Nguyên, lại mời Phương Nguyên đi trước, đây chính là vô lễ, bất quá hắn tự nhận mình kỳ đạo hơn người, nên không cho rằng đầy là thất lễ.

Phương Nguyên c*̃ng không khách khí, cầm một quân cờ đặt xuống, xem như bắt đầu.

Tu sĩ áo đen kia thấy vậy thì cười nhạt, nhặt cờ hạ cờ, phong độ nhẹ nhàng. (lưu ý: đây là cờ vây chứ không phải cờ tướng nha mọi người)

Lúc đầu tốc độ hạ cờ của hai người rất nhanh, sau bảy tám nước, tu sĩ áo đen đã cười rạng rỡ, tựa hồ như nắm chắc thắng lợi, nhưng một lát sau, hắn hơi ngưng lại, cầm quân cờ trong tay, suy nghĩ rất lâu lại không hạ xuống...

Sắc mặt của hắn nghiêm nghị, thậm chí có chút kinh ngạc.

Qua rất lâu hắn mới hạ cờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên không chút biến sắc, lại hạ một nước cờ.

Tu sĩ áo đen kia “a” một tiếng, lại cầm quân cờ nửa ngày bất động.

Lúc đầu người xung quanh đều xem hoa mắt, bây giờ lại có chút kinh tâm động phách, trong lương đình thật lâu không ai mở miệng.

- Không phải cục diện rất tốt sao?

Sương Nhi tiểu thư có chút kinh ngạc:

- Sao Phụng sư huynh còn chưa ăn cờ?

Bên cạnh, sắc mặt của Thôi Vân Hải rất khó coi, thấp giọng giải thích:

- Phụng sư đệ hạ cờ sau, bây giờ trước sau chậm một bước, không phải hắn không muốn ăn cờ, mà là không ăn được, bởi vì chỉ cần hắn dám ăn cờ, đối phương sẽ thừa cơ đánh tan cục diện hắn bố trí...

Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên:

- Tâm cơ của người này rất sâu, kỳ đạo cao như thế, lại chỉ nói hiểu sơ...

Sương Nhi tiểu thư kinh ngạc:

- Kỳ đạo của Phụng sư huynh cao như thế, chẳng lẽ còn không bằng hắn?

Thôi Vân Hải nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo không nói.

Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy, “vị hôn thê” Kim Hàn Tuyết lại nghiêm túc nhìn Phương Nguyên chơi cờ, hơn nữa bấm đầu ngón tay, rõ ràng là đang thôi diễn nước cờ, cái này làm cho trong lòng hắn không thoải mái, bởi vì trước đây hắn từng mời Kim Hàn Tuyết chơi cờ, nhưng nàng lại nói cờ chỉ là ngoại đạo, nên không chơi...

Ta tìm ngươi chơi cờ chính là ngoại đạo, Thiên Đạo Trúc Cơ chơi cờ thì không phải ngoại đạo sao?

Sương Nhi tiểu thư thấy Thôi Vân Hải bất mãn, trong lòng c*̃ng bất mãn theo.

Bây giờ cục diện đã rất khó coi.

Này vốn không phải một trận tranh tài gì, mà chỉ là trò chơi trong tiên yến, bởi vậy trước giờ mọi người hạ cờ rất nhanh, để tránh mất đi tửu hứng, nhưng hôm nay mỗi lần Phụng sư huynh hạ cờ, lại phải cân nhắc hơn nửa ngày, người ta thì hạ bút thành văn, như vậy tính ra, Phụng sư huynh đã thua mặt mũi rồi.

Con ngươi của nàng xoay chuyển, trong lòng có chủ ý, bỗng nhiên khẽ cười nói:

- Phương sư huynh?

Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng.

Sương Nhi tiểu thư cười nói:

- Ta còn chưa hỏi năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Phương Nguyên trầm ngâm nói:

- Lớn hơn ngươi mấy tuổi!

Sương Nhi tiểu thư cười hỏi:

- Vậy ngươi bắt đầu tu hành từ năm bao nhiêu?

Phương Nguyên nói:

- Đi ngang qua Man Sơn...

Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên trả lời đơn giản thì khẽ cau mày, bỗng nhiên nói:

- Phương sư huynh, không nghĩ tới kỳ đạo của ngươi lợi hại như vậy, kỳ thực ta c*̃ng rất thích đánh cờ, chỉ là trình độ khá thấp, ngươi có biện pháp nào dạy ta không?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 583: Cái gì?



Đến lúc này mọi người đều hiểu.

Sương Nhi tiểu thư là đang cố ý nói chuyện với Phương Nguyên, để cho hắn phân tâm, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngay cả vị Phụng sư huynh kia, sắc mặt cũng đỏ lên...

Bọn họ đều là công tử thiếu gia của các thế lực lớn trong Thiên Lai Thành, thiên kiêu trẻ tuổi, tự nhận bất phàm, khi nào chơi một ván cờ cũng cần dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi kia?

Phương Nguyên tự nhiên biết dụng ý của Sương Nhi tiểu thư, trong lòng sớm có chút không vui, vì vậy không trả lời câu hỏi của nàng nữa, mà dứt khoát nói:

- Nếu ngươi cũng thích kỳ đạo, vì sao không lấy thêm bàn cờ, chúng ta chơi một ván, dù sao...

Hắn chỉ chỉ tu sĩ áo đen ở đối diện nói:

- ... Vị lão huynh này tính cẩn thận, hạ cờ khá chậm, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện khác!

- Cái gì?

Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc:

- Đây là muốn đồng thời chơi cờ với hai người sao?

Sương Nhi tiểu thư nghe xong, sắc mặt lại vui vẻ, dứt khoát cười nói:

- Trình độ của ta không cao, sao dám chơi cờ với ngươi, không bằng ngươi đánh với hai người bọn họ đi, ta ở bên cạnh nhìn, tự nhiên sẽ học được chút ít kỹ xảo.

Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng, rõ ràng rất khôn khéo, lại giả ra vẻ ngây thơ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.

Vì vậy hắn nhẹ gật đầu nói:

- Như thế c*̃ng được!

Sương Nhi tiểu thư gọi hai người khác, đều là tu sĩ am hiểu kỳ đạo khá sâu, hai người này bình thường rất giữ thân phận, không làm được sự tình ba người đồng thời đánh cờ với một người, trước không luận thắng thua, chỉ nói ra đã mất mặt, nhưng Sương Nhi tiểu thư tự mình chỉ điểm, bọn hắn không dám từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người mang bàn cờ đến!

Phương Nguyên lấy một địch ba, mở ra hai trận mới.

Cạch cạch cạch...

Hai người kia có ý muốn quấy rầy dòng suy nghĩ của Phương Nguyên, nên hạ cờ rất nhanh.

Nhưng Phương Nguyên lại không chút do dự, bất luận đối phương hạ cờ như thế nào, hắn cũng duy trì tốc độ rất nhanh!

Nói thật ra, từ khi học cờ đến nay, hắn c*̃ng chỉ đánh cờ với hai người.

Một là Tiên Tử Đường Chu tiên sinh.

Hai là Thanh Dương Tông Lăng Hồng Ba!

Chu tiên sinh vốn là người yêu cờ như mạng, sau khi dạy Phương Nguyên xong thì không đánh cờ nữa.

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là tiểu kỳ tiên của Thanh Dương Tông, nhưng sau khi đánh cờ với Phương Nguyên, ai dám nhắc tới ngoại hiệu này, nàng sẽ đập người đó một trận...

Hơn nữa chơi cờ với hai người kia, chỉ lấy vui làm chủ, Phương Nguyên chưa từng chăm chú xem trọng.

Bây giờ là lần thứ nhất chăm chú, cẩn thận tính toán ở trong lòng.

Hắn cũng không biết tại sao, mình trời sinh lại rất mẫn cảm với kỳ đạo, vừa nhìn thấy những con cờ kia, sẽ cảm ứng được xu thế, bố cục của mỗi một quân cờ, tính ra nước cờ đơn giản lại hiểu quả nhất!

Có lúc ngay cả hắn cũng không nhịn được nghĩ, có lẽ đọc sách không tính thiên phú của mình, chỉ tính là một loại h*m m**n... Mà thiên phú chân chính của mình, chính là chơi cờ?

Nếu tu hành có thể đơn giản như chơi cờ, thì hôm nay có lẽ mình đã sớm kết thành Nguyên Anh?

Chỉ là người khác xem, hắn hạ cờ lại có chút kh*ng b*.

Vị lão huynh này hạ cờ rất hung dữ...

Chỉ mấy chục nước, hai người kia hạ cờ cũng chậm lại, tựa như tu sĩ áo đen lúc trước, mỗi hạ xuống một quân cờ đều cần cân nhắc rất lâu, vẻ mặt xoắn xuýt, còn Phương Nguyên thì buồn bực ngán ngẩm...

Ba người kia đã ngừng rất lâu, trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.

Chỉ có thanh âm giọt nước trong đồng hồ nước nhẹ nhàng nhỏ xuống chậu đồng, đơn điệu mà khô khan, còn mang theo chút lúng túng...

- Nếu không lại tìm mấy người...

Dù Sương Nhi tiểu thư lại ngốc c*̃ng nhìn rõ thế cuộc, không nhịn được muốn gọi người.

- Bảo bọn họ nhận thua đi!

Thôi Vân Hải lại than khẽ, nhìn Sương Nhi tiểu thư nói.

Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ:

- Vì sao phải nhận thua?

Sắc mặt của Thôi Vân Hải khó coi nói:

- Vừa nãy là ta nhìn lầm, nguyên lai không phải Phụng sư huynh đi ít nước cờ, mà là đối phương nhường Phụng sư huynh, không muốn hắn thua quá thảm, kỳ thực hiện tại bất kể là Phụng sư huynh hay hai người khác, đều không phải suy nghĩ, mà là đang trì hoãn thời gian, bọn họ không dám hạ cờ, bởi vì mỗi hạ xuống một bước, sẽ cách thua cuộc gần một bước...

- Lợi hại như vậy?

Sương Nhi tiểu thư kinh hãi, con mắt chớp chớp:

- Ba người cũng không cách nào chiến thắng?

Thôi Vân Hải trầm mặc không nói, vì hắn c*̃ng nhìn không ra.

- Dù chỉ thắng một trận c*̃ng tốt...

Sương Nhi tiểu thư không chịu thua, con ngươi xoay chuyển.

- Vừa nãy là ngươi muốn khiêu chiến kiếm đạo với ta?

Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mặc áo vải hỏi.

Nam tử áo vải hơi kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.

- Vậy thì lên đi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 584: Có ý gì?



Phương Nguyên vẫn ngồi ở trước bàn cờ, nhìn nam tử áo vải gật đầu.

- Ngươi là đang xem thường ta?

Nhìn Phương Nguyên đang cùng lúc đánh cờ với ba người, lại muốn luận kiếm với mình, trên mặt Lệ Đạo Hùng có chút xấu hổ, thấp giọng nói:

- Ta từ nhỏ yêu kiếm, không ngừng khổ luyện, ngay cả tu vi cũng bị hoang phế.

- Lúc Trúc Cơ chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, sư tôn từng nói, nếu không phải ta dùng quá nhiều tâm tư ở trên kiếm đạo, kết thành Trúc Cơ ngũ mạch c*̃ng không phải không được, nhưng xưa nay ta không hối hận, bởi vì ta nghĩ, chỉ cần luyện thành kiếm đạo, như vậy dù chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, ta c*̃ng có thể một kiếm phá vạn pháp, không thua bất luận kẻ nào!

Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Phương Nguyên nói:

- Bây giờ gặp được ngươi, là cơ duyên của ta, ta muốn thông qua ngươi đến xác minh kiếm đạo của mình, nhìn xem tâm huyết bao năm có đáng giá hay không, vì lẽ đó, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi!

Mọi người nghe Lệ Đạo Hùng nói, sắc mặt đều hơi kinh ngạc.

Nghe Lệ Đạo Hùng nói chân thành như thế, thì biết hắn là thật lòng muốn khiêu chiến kiếm đạo với Thiên Đạo Trúc Cơ?

Hơn nữa vừa rồi hắn nói một kiếm phá vạn pháp, nghe như thế nào cũng thấy có ý bất bình ở bên tong?

Tuy kẻ này bình thường trầm mặc không nói, nhưng lòng dạ lại rất kiêu ngạo...

Bất quá Sương Nhi tiểu thư nghe vậy, sắc mặt lại có chút không vui, cười lạnh nói:

- Người ta đã đáp ứng, ngươi còn lập dị làm gì, nếu thực công bằng tranh tài, hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, ngươi thật có thể thắng sao?

Lệ Đạo Hùng nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng không ra tay.

Nhưng Phương Nguyên nghe Lệ Đạo Hùng nói, thì sắc mặt hơi đổi, quay người nhìn kỹ đối phương.

Sau đó hắn nghiêm túc nói:

- Ngươi không có chiếm tiện nghi gì, xuất kiếm đi!

Lệ Đạo Hùng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ:

- Ta khổ tu kiếm thuật nhiều năm, tiên môn truyền thừa đã không thỏa mãn được nữa, bởi vậy một năm trước, trình độ kiếm đạo của ta đạt tới bình cảnh, ta liền đi Cô Tuyệt Sơn tìm Tông sư kiếm đạo Liễu tiên sinh cầu kiếm, quỳ trước động phủ của lão nhân gia ba ngày ba đêm, lão nhân gia mới truyền cho ta một thức kiếm pháp, ta khổ sở tìm hiểu một năm, rốt cục lĩnh ngộ được ba phần tinh diệu trong đó, bởi vậy kiếm đạo lại tiến nhanh!

- Nếu muốn bàn về kiếm, lại khá đơn giản...

Nói xong thanh âm của hắn thấp xuống, nhìn về phía Phương Nguyên:

- Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, buộc ngươi phong ấn lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ so kiếm chiêu với ta, nên chúng ta thay phương pháp, chỉ cần ngươi có thể nói ra bất kỳ bí mật nào trong chiêu kiếm pháp này, thì coi như ngươi thắng!

- Lại còn có phương pháp đấu kiếm như vậy...

Trong lương đình, người học qua kiếm đạo đều âm thầm gật đầu.

Lệ Đạo Hùng rất có thành ý, quả thật không muốn chiếm tiện nghi của Phương Nguyên.

Tuy hắn rất muốn thông qua Phương Nguyên xác minh kiếm đạo của mình, nhưng hắn không biết Phương Nguyên có tu luyện kiếm đạo hay không, tự nhiên không thể ép người ta nhất định phải lấy kiếm đối kiếm, mà nếu tùy ý đối phương ra tay, hắn c*̃ng thừa nhận, Thiên Đạo Trúc Cơ pháp lực mạnh mẽ, mình nhất định không phải đối thủ, bởi vậy hắn nghĩ ra một phương pháp khác, chính là khảo thí nhãn lực của Phương Nguyên...

Nếu như chân chính giao thủ, dùng chiêu thức kia, trong giây lát sẽ phân ra thắng bại.

Trong chiêu kiếm kia của hắn ẩn tàng ba hậu chiêu, như vậy thời điểm Phương Nguyên ra tay, hắn có ba loại phương pháp chém Phương Nguyên ở dưới kiếm, khi động thủ sẽ tùy cơ mà động, loại phương pháp nào cũng có thể dùng, nhưng bây giờ, hắn lại đánh cược Phương Nguyên không nhìn thấy bất kỳ hậu chiêu nào trong đó, như vậy chính là tương đương với từ bỏ hai cơ hội giết địch, chỉ cầu công bằng!

- Bạch!

Lệ Đạo Hùng tay cầm trường kiếm, bắt kiếm quyết, sau đó kiếm quang lóe lên, chênh chếch chuyển động, giấu ở sau lưng.

Chỉ nháy mắt, bên cạnh hắn kiếm ảnh lưu chuyển, đạo đạo tuyết quang không ngừng xoay tròn.

Trong lương đình, không khí trở nên túc sát, người cách gần đều không nhịn được che kín áo bào, hơi lui về phía sau.

Qua mấy tức, tuyết quang bên người Lệ Đạo Hùng mới chậm rãi biến mất, trở về vô hình.

Mà lúc này, Lệ Đạo Hùng c*̃ng thở ra một hơi, nhìn Phương Nguyên hỏi:

- Có nhìn rõ ràng không?

Phương Nguyên xoay người, dùng gậy trúc lấy ra hai quân cờ hạ xuống.

Sau đó hắn cũng không quay đầu lại nói:

- Không có nhìn!

Ánh mắt của Lệ Đạo Hùng nheo lại, trán nổi gân xanh:

- Ngươi...

Phương Nguyên nói:

- Kiếm pháp của ngươi từ vừa mới bắt đầu đã sai rồi, ta cần gì phải xem nữa?

Lệ Đạo Hùng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phương Nguyên trở nên lạnh lùng.

Rất rõ ràng, hắn cho rằng Phương Nguyên là đang tìm lý do ngụy biện.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi Phương Nguyên hạ cờ xong, lại quay người nhìn hắn nói:

- Xuất kiếm đi!

- Được!

Trong lòng Lệ Đạo Hùng có chút bất mãn, nhưng lại không nói gì, người tu luyện kiếm đạo, đều muốn dùng một kiếm phá vạn pháp, thẳng thắn dứt khoát, bởi vậy thường thường nói chuyện làm việc rất trực tiếp...

Vèo!

Kiếm quang giấu ở sau lưng hắn bùng lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện bạch quang vô tận!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 585: Không có gì không thể cả!



Mãi đến khi tận mắt nhìn hắn xuất kiếm, mới biết vừa nãy trong chiêu kiếm kia ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bây giờ trong hư không lại như nổi lên sương mù trắng xóa, tất cả đều bao phủ về phía Phương Nguyên, che khuất bầu trời...

Mà ở trong tầng tầng kiếm sương, lại có rất nhiều vòng xoáy nhỏ, mơ hồ phong tỏa tất cả phương vị ở xung quanh Phương Nguyên.

Kia đều là hậu chiêu mà hắn lưu lại!

Trong chiêu kiếm pháp kia của hắn, không phải chỉ có ba hậu chiêu, mà là mười bảy.

Mười bảy hậu chiêu này, quyết định dù Phương Nguyên đối kháng như thế nào, hắn cũng có thủ đoạn phản chế!

Nhưng đón tầng kiếm sương mênh mông kia, Phương Nguyên chỉ trở tay vẩy một cái.

Trong tay hắn nắm một cây gậy trúc màu xanh, này là bởi vì hắn cùng lúc đánh cờ với ba người, các thị nữ sợ hắn không với tới, vì lẽ đó mang đến cho hắn, dùng để rút quân cờ, do là tiện tay bẻ, nên phía trên còn mang theo vài lá cây xanh xanh...

Mà bây giờ, Phương Nguyên là dùng gậy trúc này vung ra ngoài!

- Tạch!

Gậy trúc ở dưới lực lượng của hắn dẫn dắt, vẽ ra một đường vòng cung quất tới.

Đột nhiên kiếm sương biến mất, thân thể của Lệ Đạo Hùng còn duy trì tư thế ra chiêu, kiếm còn ở trong tay, đang vung giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có mấy hậu chiêu triển khai, chỉ là đến lúc này, hắn lại không dám cử động...

Bởi vì gậy trúc của Phương Nguyên đã chỉ ở trên cổ của hắn!

- Chuyện này...

Hắn kinh ngạc tới mấy giây, sau đó mới kinh hãi nói:

- Sao có thể được?

Theo hắn lên tiếng, người xung quanh cũng náo loạn cả lên, châu đầu ghé tai thảo luận, ánh mắt thì quỷ dị nhìn hiện trường.

- Không có gì không thể cả!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Phương Nguyên thu hồi gậy trúc, nhẹ nhàng hạ một quân cờ, bức một kỳ thủ vào góc chết, ba vị kỳ thủ kia rất chăm chú, thời điểm Lệ Đạo Hùng xuất kiếm, người khác đều hãi hùng khiếp vía ngắm nhìn, ba người bọn hắn lại thật coi đây là cơ hội của mình, dồn dập triển khai thế công, ý định thừa dịp Phương Nguyên phân tâm đấu kiếm, nghịch chuyển xu hướng suy tàn lại.

Bất quá bọn hắn vừa động, tình huống giằng co lúc nãy c*̃ng không còn nữa, đang đứng trước nguy cơ vỡ trận.

Mà thời điểm Phương Nguyên hạ cờ định thắng thua, miệng lại nói với Lệ Đạo Hùng:

- Trong kiếm pháp của ngươi có sơ hở lớn như vậy, che giấu nhiều hậu chiêu cũng vô dụng, một kiếm đã bị người đâm chết rồi...

- Nhưng không nên...

Vẻ mặt Lệ Đạo Hùng tuyệt vọng nói:

- Ta không thể có sơ hở lớn như vậy được... Chẳng lẽ nói...

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng nói:

- Tố chất của ta ngu dốt như vậy, Liễu tiên sinh truyền kiếm pháp cho ta, ta tìm hiểu ròng rã một năm, vẫn không tìm hiểu được điểm tinh diệu trong kiếm pháp sao?

- Không phải ngươi tìm hiểu có vấn đề, mà là người truyền kiếm pháp cho ngươi có vấn đề!

Phương Nguyên quay đầu lại nhìn lướt qua bàn cờ, sau đó cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

- Ngươi...

Trên mặt Lệ Đạo Hùng lóe lên vẻ không cam lòng, người tu hành rất tôn sư trọng đạo, hơn nữa người càng cần tu khổ học, sẽ càng coi trọng truyền thừa, Phương Nguyên hiển lộ kiếm đạo cao minh, nếu lăng nhục Lệ Đạo Hùng hắn, cho hắn mấy lá gan c*̃ng không dám đáp trả, nhưng nghe Phương Nguyên nói Liễu tiên sinh chỉ điểm mình kiếm đạo có vấn đề, trong lòng lại nổi giận...

Người bên ngoài nghe vậy, đều cảm thấy tu sĩ Ô Trì Quốc kia quá kiêu ngạo, lẽ nào cho rằng kiếm đạo của mình còn cao hơn Liễu tiên sinh?

Phương Nguyên không thèm để ý tới những thứ này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:

- Một năm trước ngươi cảm giác mình gặp phải bình cảnh, cái kia chính là đến giới hạn đột phá kiếm pháp, phản phác quy chân tu luyện kiếm thế, nhưng người kia không chỉ cho ngươi con đường rõ ràng, trái lại để ngươi đi theo đuổi càng nhiều biến hóa trên kiếm pháp, cái này vốn là một loại dối trá, dựa vào ý đó tu luyện, ngươi càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, kiếm đạo làm sao có thể tiến cảnh?

Nói xong gậy trúc quất tới, nhẹ nhàng gõ lên đầu Lệ Đạo Hùng một cái.

Cái gõ kia thoạt nhìn rất đơn giản, không hề có chút biến hóa.

Nhưng Lệ Đạo Hùng lại cảm nhận được, cái gõ kia tương tự chiếu thức của hắn lúc nãy.

- Hóa phức tạp thành đơn giản, phá pháp thành thế, chính là đơn giản như vậy!

Phương Nguyên quay đầu nhìn Lệ Đạo Hùng nói:

Ta không bắt ngươi quỳ ba ngày ba đêm, lại dùng đạo lý trong Vô Khuyết Kiếm Kinh hóa giải nghi hoặc cho ngươi, đã xem như hết tình hết nghĩa rồi!

Nói cho cùng, hắn rất thưởng thức Lệ Đạo Hùng thành tâm học kiếm, vì vậy hơi bất mãn vị tông sư kiếm đạo cố ý chỉ điểm sai lầm kia, thậm chí có chút căm giận bất bình, mới cố ý chỉ cho hắn một con đường sáng!

Thông qua vị tiểu kiếm si này, hắn nghĩ đến mình lúc trước học kiếm, vào lúc đó, mình không phải cũng khổ tâm luyện kiếm, thậm chí nhập ma, nhưng lại không có minh sư chỉ điểm, càng luyện càng sai, suýt nữa phá hủy căn cơ sao?

Nếu không phải mình may mắn, vô tình tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh do Kiếm Si lưu lại ở hậu sơn của Thanh Dương Tông, từ đây nhìn thấy con đường tu luyện, kiếm đạo bắt đầu tăng nhanh như gió, thì mình bây giờ sẽ là cái bộ dáng gì?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 586: Ta phải trở về rồi!



Người ta thành tâm cầu kiếm, ngươi có thể không dạy, nhưng dạy lại cố ý dạy sai, đây là dụng ý gì?

Lệ Đạo Hùng nghe Phương Nguyên nói mấy câu, cả người sững sờ thật lâu, sắc mặt không ngừng biến ảo.

Hắn chuyên tâm tu kiếm, tiêu hao tâm huyết nhiều năm như vậy, tự nhiên rất mẫn cảm với kiếm đạo.

Thời điểm không biết con đường phía sau nên đi như thế nào thì đầu óc mơ hồ, đăm chiêu không rõ, nhưng nghe được chân lý kiếm đạo, lại có thể nhanh chóng tìn ra phương hướng nào mới là chính xác, loại cảm giác xua tan mây mù thấy rõ trăng sáng kia, để cho hắn cảm thấy mình giống như nằm mộng.

Trong lòng càng khó có thể tiếp thu là, lúc trước mình thành tâm cầu kiếm, ở trước động phủ của Liễu tiên sinh quỳ ba ngày, đối phương không chỉ không truyền chân ý kiếm đạo, còn lừa dối dạy sai, ngược lại là thanh niên trước mắt vốn bị mình làm khó, lại thật lòng giải thích nghi hoặc cho mình?

Cái này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phức tạp, một lát sau mới lau đi mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy thần sắc đối phương bình tĩnh, không hề để ý đến hắn, trong lòng bỗng nhiên rõ ràng dụng ý của Phương Nguyên!

Đây là kiếm giả thành tâm!

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm kiếm đạo, ta...

Đột nhiên hắn quỳ xuống, lạy Phương Nguyên ba lạy, vốn còn muốn nói lời cảm kích, nhưng lời đến cổ họng lại không biết nên nói như thế nào!

Ân truyền đạo, có thể nhẹ như một lời, cũng có thể nặng tựa thái sơn!

Hắn có thể ngoài miệng không phục, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Phương Nguyên cũng sẽ không dùng điểm này uy h**p hắn cái gì.

Nhưng chỉ cần hắn thừa nhận ân tình này, thì sẽ có loại cảm giác trầm trọng, không biết nên làm sao để hoàn lại...

- Không cần cảm ơn ta!

Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói:

- Ngày khác nếu như kiếm đạo của ngươi có thành tựu, gặp được người cầu kiếm, ngươi muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì không dạy, nhưng quyết không nên dùng kiếm đạo giả đi hại đệ tử, như vậy quá bất nhân...

- Vâng!

Lệ Đạo Hùng cung kính rót một chén rượu, đặt ở trước bàn của Phương Nguyên.

Sau đó hắn đứng dậy, thu kiếm, xoay người rời khỏi.

Gió mát phất phơ, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, nước mắt lại chảy xuống.

Cầu đạo khó khăn, khó hơn lên trời!

Phương Nguyên nhìn bóng lưng của Lệ Đạo Hùng rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.

Nghĩ đến người này thành tâm cầu kiếm, cuối cùng lại bị người lừa dối, suýt nữa đi vào ngã rẽ, đáng thương biết bao?

Nhưng ngẫm lại mình bây giờ, hay Thái Hoa Chân Nhân năm đó đến Thiên Lai Thành cầu pháp, lại không phải cũng như vậy hay sao?

Năm đó Thái Hoa Chân Nhân cầu phải ngụy đan pháp, bị hại thê thảm, cuối cùng ưu sầu mà chết, tọa hóa ở trong rừng núi.

Mà bây giờ mình lại đi cầu pháp, ai biết vận mệnh sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ảo não, thu gậy trúc về, phân biệt gõ ba bàn cờ nói:

- Còn cần tiếp tục sao?

Theo hắn gõ xuống, ba vị kỳ thủ giống như quả bóng xì hơi, đối phương lấy một địch ba, hơn nữa còn cùng người đấu kiếm, mình lại không thể xoay chuyển thế cục, nếu còn không chịu thua, thì ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt thay mình.

Mà theo ba vị kỳ thủ không nói gì đứng dậy hành lễ với Phương Nguyên, bầu không khí trong lương đình trở nên quỷ dị.

Tu Tiên Giả trong lương đình đều có biểu hiện kinh ngạc lại quái lạ, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, giống như nhìn một quái thai.

Không phải nói Thiên Đạo Trúc Cơ đều chỉ biết tu hành, không quan tâm ngoại vật sao?

Vì sao vị Thiên Đạo Trúc Cơ trước mắt kiếm đạo cao minh như thế, kỳ đạo c*̃ng mạnh mẽ như thế?

Tuổi tác của hắn c*̃ng không lớn, vì sao có nhiều thời giờ nghiên cứu ngoại đạo như vậy?

Sương Nhi tiểu thư rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, như sương lạnh sắp đóng băng.

Ánh mắt rời khỏi người Phương Nguyên, lại trừng về phía ba kỳ thủ.

Rất rõ ràng, bây giờ nàng thấy quá mất mặt, không chỉ hận Phương Nguyên, ngay cả ba vị kỳ thủ này, còn có Lệ Đạo Hùng kia cũng bị hận!

Mà thái độ của nàng, tự nhiên c*̃ng ảnh hưởng mọi người trong lương đình, không ai dám lên tiếng vào lúc này.

Bộp bộp...

Mà ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế này, lại có người vỗ tay.

Mọi người đều nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, chỉ thấy trên mặt nàng khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên giống như ngôi sao tỏa sáng nói:

- Ta biết rồi, Thất thúc tổ nói huynh mạnh hơn ta, nên bảo ta cố gắng học tập huynh, vừa nãy ta còn không biết nên học cái gì, nhưng hiện tại... Huynh xác thực mạnh hơn ta!

Nàng vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm lúc này vui mừng, nên nói chuyện hơi lộn xộn.

Nhưng vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Nguyên của nàng, thì ai cũng thấy rõ.

Nữ đạo si này, bình thường không phải tâm cao hơn trời, suốt ngày lạnh lùng giống như nói người sống chớ gần sao?

Vì sao lúc này lại kích động vui vẻ như vậy?

Kim Hàn Tuyết thấy hắn đứng dậy, lại cung kính đưa tay dìu hắn lên, nói:

- Vậy ta đưa huynh trở về!

- Hừ...

Thấy cảnh này, Thôi Vân Hải ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 587: Càng đơn giản càng tốt!



Vị hôn thê của mình, lại cung kính dìu một nam nhân khác...

- Ha ha...

Đột nhiên hắn nở nụ cười, khẽ vung tay áo, vẻ mặt tươi cười ngăn cản Phương Nguyên, nói:

- Phương sư huynh quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên thâm không gì không biết, nhìn các hạ chơi đùa, ta cũng có chút ngứa tay, tuy ta không giống Phương sư huynh, tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ở trận thuật lại học được chút công phu, bây giờ nhân dịp tửu hứng, không bằng chúng ta luận bàn trận thuật một chút được không?

Nghe Thôi Vân Hải nói, tất cả tu sĩ đều hơi kinh hãi.

Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn...

Ngay cả Sương Nhi tiểu thư cũng hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, con mắt híp thành khe nhỏ.

Bất kể là Phụng sư huynh khiêu chiến kỳ đạo, hay Lệ Đạo Hùng tìm Phương Nguyên xác minh kiếm đạo, mọi người đều có thể lý giải, c*̃ng không cảm thấy có cái gì không công bằng với Phương Nguyên, dù sao ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta lại không phải...

Nhưng khi Thôi Vân Hải đề nghị muốn về phía Phương Nguyên khiêu chiến trận thuật một đạo thì mọi người lại khó mà nói.

Ai chẳng biết vị Thôi công tử Thôi Vân Hải này, tuy thiên phú tu luyện không tính là thiên kiêu gì, nhưng ở trận thuật lại là nhân vật nổi danh tứ vực.

Phải biết, đừng nhìn tuổi tác của Thôi công tử không lớn, nhưng trình độ đã tiếp cận Đại Trận Sư.

Có người nói, bây giờ Thôi gia đã suy tính để Thôi công tử đi tham dự Tiên Minh đại khảo, đoạt lấy danh hiệu Đại Trận Sư trở về.

Nếu không Thôi gia c*̃ng sẽ không để hắn đến Thiên Lai Thành cầu hôn đạo si Kim Hàn Tuyết...

Mà Kim gia của Thiên Lai Thành, cũng đã ngầm thừa nhận việc này, cũng chính là nói, Kim lão thái quân thừa nhận Thôi Vân Hải.

Ít nhất, bọn họ cảm thấy tiềm lực của Thôi Vân Hải ở trận thuật, là có thể xứng với nữ đạo si...

c*̃ng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nghe Thôi Vân Hải muốn khiêu chiến trận thuật với Phương Nguyên, thì trong lòng hơi kinh ngạc.

Như vậy có phải quá bắt nạt người hay không?

- Ngươi quá đáng!

Phương Nguyên còn chưa nói gì, Kim Hàn Tuyết lại lần đầu tiên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút xem thường:

- Người khác còn du di được, nhưng ngươi là truyền nhân trận thuật của Thôi gia, lạy tận minh sư, trình độ tương đương Đại Trận Sư, lại không cảm thấy ngại bắt người đi tranh tài trận thuật với ngươi?

Thôi Vân Hải nhất thời á khẩu, mặt xanh lại, nhưng không nhìn Kim Hàn Tuyết, chỉ nhìn Phương Nguyên đầy khiêu khích.

Kim Hàn Tuyết chê trách, làm hắn càng phẫn nộ.

Lần này tới đây, vốn là muốn thân cận với Kim Hàn Tuyết, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.

Không nghĩ tới lần thứ nhất nàng nói chuyện với mình, lại là đang răn dạy.

Bởi vậy trong lòng hắn lại càng kiên định muốn áp đảo Phương Nguyên ở trên trận thuật.

Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, khẽ cau mày:

- Ngươi muốn so đấu trận thuật với ta?

Trong lòng Thôi Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, nói như chém đinh chặt sắt:

- Chỉ vui đùa một chút mà thôi, các hạ sẽ không đến nỗi không cho chút mặt mũi này đó chứ?

Tôn quản sự ở bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng chép miệng.

- Chật...

Nhưng ý ám chỉ đã quá rõ ràng.

Phương Nguyên gật đầu:

- c*̃ng được!

Mọi người nghe vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sắp có trò hay rồi!

Sương Nhi tiểu thư cười vui vẻ nói:

- Nhưng đừng quên quy tắc của chúng ta, thắng thưởng một ly rượu, thua phải học chó sũa, nếu không làm, cái kia chính là nói không giữ lời, không phải nam nhân, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!

Kim Hàn Tuyết liếc nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút không vui.

Kim Hàn Sương thấy thế thì chỉ le lưỡi, làm ra cái mặt quỷ.

- Ha ha, hiếm thấy các hạ nể mặt như vậy, tại hạ rất cảm kích!

Tâm tình của Thôi Vân Hải rất vui vẻ, chà tay cười nói:

- Phương pháp đấu trận rất nhiều, không biết chúng ta...

- Càng đơn giản càng tốt!

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua toàn trường, sau đó trực tiếp đi về phía Sương Nhi tiểu thư.

Sương Nhi tiểu thư hơi kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vừa định nói chuyện, đã thấy hắn đi tới phía sau mình, đến bên cạnh một thị nữ, trong tay thị nữ này vẫn bưng một thẻ ngọc. Thẻ ngọc kia vốn là lễ gặp mặt mà Sương Nhi tiểu thư đòi Phương Nguyên đưa, sau đó nàng lại cố ý đưa cho thị nữ, để Phương Nguyên xấu hổ.

Bọn hắn không khỏi ngây người nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, đều cảm thấy câu nói cuối cùng của Phương Nguyên tràn đầy tự tin, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường với Thôi Vân Hải, cảm giác này khiến ai nấy đều bối rối.

Chỉ là thấy Phương Nguyên muốn đi, bọn họ lại không tiện lưu người lại.

Vừa rồi Phương Nguyên thể hiện ra bản lĩnh kỳ đạo và kiếm đạo đáng sợ, trong giới tu hành, người người đều kính trọng cường giả, trong lòng bọn họ vô thức dâng lên lòng kính sợ với Phương Nguyên, cho nên lúc này ai còn dám tiến đến trêu chọc hắn?

Chỉ có Sương Nhi tiểu thư thì hơi nhíu mày, muốn bước ra giữ Phương Nguyên lại, nhưng bị Kim Hàn Tuyết trừng mắt, làm nàng le lưỡi tỏ vẻ không dám, hơn nữa chính nàng cũng biết, hôm nay mình đã làm không ít việc vô lễ rồi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 588: Trò đó quá buồn chán



Nàng đành đưa mắt nhìn về phía Thôi Vân Hải.

Dù sao đi nữa thì đối phương cũng không có tránh chiến, hắn chỉ khinh thường Thôi Vân Hải mà thôi.

Chỉ cần Thôi Vân Hải có thể nhẹ nhàng phá vỡ cấm trận trong ngọc giản, thì coi như đã để tu sĩ Ô Trì Quốc kia mất hết thể diện rồi.

Mấy lời này cần phải ghi nhớ lại, đợi lần sau gặp hắn sẽ nhục mạ hắn một phen mới được.

- Hừ!

Thôi Vân Hải nhìn theo bóng lưng rời xa của Phương Nguyên, trong đầu lóe lên suy nghĩ tương tự Sương Nhi tiểu thư.

Mặc dù hắn rất tức giận trước thái độ bất kính của Phương Nguyên, nhưng hắn chỉ cười lạnh, đưa một đạo pháp lực vào trong ngọc giản, lại chỉ thấy trong ngọc giản lóe sáng, sau đó hóa thành một chùm ánh sáng rực rỡ quay xung quanh mình, trong chùm sáng có vô số phù văn tinh diệu, chúng không ngừng xoay tròn, liên tục lập lòe, thoạt nhìn rất huyền diệu tinh xảo...

- Ha ha, cũng chỉ là...

Thôi Vân Hải nhìn chùm sáng một cái, cười lạnh nói, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ.

Có điều hắn còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên ngẩn người, cẩn thận quan sát một phen.

Một lát sau, sắc mặt hắn tái đi, thất thanh kêu lên:

- Lại có một trăm lẻ tám đạo biến hóa?

Mọi người thấy hắn thay đổi sắc mặt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.

- Vân Hải ca ca, ngươi hẳn có thể dễ dàng phá vỡ cấm trận đó đúng không?

Sương Nhi tiểu thư ân cần bước đến gần, có chút nghi ngờ hỏi Thôi Vân Hải.

Thôi Vân Hải há miệng, lại thật lâu không nói được lời nào, hai hàng lông mày chau lại, ánh mắt nhìn cấm trận chằm chằm.

Sương Nhi tiểu thư không phải kẻ ngu, ánh mắt không khỏi trở nên nghi hoặc nhìn về phía ngọc giản kia.

- Khụ khụ...

Ngay lúc khắp đình hóng mát chỉ còn một mảnh lặng thinh, bỗng có người hắng giọng ho nhẹ một tiếng.

Mọi người quay đầu nhìn sang, đó là gã sai vặt áo xanh của Phương Nguyên.

Hắn hắng giọng, cười khan nói:

- Vừa rồi có đánh cuộc...

Nghe vậy, ai nấy đều căng thẳng ngưng thở.

Trong lòng mọi người đều thầm nhủ: Nếu ngươi dám nhắc đến chuyện bắt bọn ta học tiếng chó sủa, ta b*p ch*t ngươi...

Cũng may gã sai vặt kia chỉ cười khà khà nói:

- Nếu Phương công tử thắng, thì nhờ đưa giùm năm ly rượu kia đến động phủ của hắn.

Dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn chạy đi, để lại một đám người đứng nhìn nhau không biết nên nói cái gì.

Theo như quy củ mà Sương Nhi tiểu thư đặt ra trước đó, người thắng sẽ được thưởng một chén rượu.

Đưa rượu đến động phủ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu người thua kia lại là...

Ba vị kỳ thủ đồng loạt nhìn về phía Thôi Vân Hải, mặt tràn đầy ngơ ngác...

Thôi Vân Hải chỉ trầm mặc không nói, mặt đỏ còn hơn táo chín.

...

- Phương Nguyên sư huynh, huynh làm thế nào mà được như vậy?

Phương Nguyên đi ở đằng trước, Kim Hàn Tuyết vẫn chịu khó bám theo phía sau.

Nàng nhìn Phương Nguyên, ánh mắt tràn đầy kính phục và hiếu kì, lúc này còn có chút nghi hoặc.

- Việc này thì có gì cần hỏi?

Phương Nguyên tùy tiền giải thích:

- Trong lòng có phán đoán trước là được, ta nhận lời so đấu kỳ đạo, kiếm đạo, trận đạo là bởi vì ta am hiểu ba thứ này, biết bọn họ không hơn ta được, nhưng như trò vung quyền kia, thì ta sẽ không tham gia...

Kim Hàn Tuyết nói:

- Trò đó quá buồn chán, người có thân phận như Phương sư huynh tự nhiên sẽ không muốn tham gia.

Phương Nguyên lại nói:

- Không phải, là bởi vì ta quả thực không biết.

Kim Hàn Tuyết giật mình thầm nghĩ:

- Không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, tính tình thật thẳng thắn.

Nhưng nàng lại lắc đầu nói:

- Vừa rồi ý ta là, huynh làm sao hoàn thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, lại còn có thể thông thạo nhiều môn học thuật khác như thế?

Phương Nguyên nói:

- Chăm chỉ một chút là được.

Kim Hàn Tuyết nghe xong, sắc mặt hơi u sầu:

- Nếu đã chịu khó chăm chỉ mà vẫn không làm được thì sao?

Lúc này, lòng nàng chợt nhớ đến khi xưa mình cũng từng hùng tâm tráng chí, một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp lão tổ phân ưu, nhưng sau vô số lần thôi diễn và nếm thử, lần nào cũng thất bại, rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn Ngũ Hành Trúc Cơ. Theo lí mà nói, Ngũ Hành Trúc Cơ ở Thiên Lai Thành này cũng đã xem như hạt giống tốt, nhưng trong mắt lão tổ, nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ thì đều là phế vật.

Phương Nguyên nghe nàng nói như vậy, bước chân chậm lại, hỏi nàng bằng giọng kì quái:

- Đã chăm chỉ, thì vì sao còn không làm được?

Trên mặt Kim Hàn Tuyết xuất hiện vẻ ửng đỏ hiếm thấy, hồi lâu sau mới nói:

- Ta đã rất cố gắng mà vẫn không làm được.

Phương Nguyên nhìn nàng nói:

- Vậy thì chắc chắn là vì muội còn chưa đủ chăm chỉ.

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:

- Không, tuyệt đối không phải thế, ta...

Thực ra lần này đến, trong lòng nàng cũng có chút mong mỏi được luận bàn thuật pháp với Phương Nguyên, chỉ có điều hôm nay... thôi được rồi, tạm thời để đó đã!

...

- Tôn sư huynh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, có thể nói cho ta biết không?

Về tới tiểu viện, Phương Nguyên có chút không kiên nhẫn, đi hỏi thẳng Tôn quản sự.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 589: Việc này không giả được



- Đừng nóng vội, chờ một chút, hẳn là sẽ có kết quả ngay thôi.

Vừa nghe nhắc đến chuyện này, Tôn quản sự liền có vẻ hưng phấn lên.

Đột nhiên Phương Nguyên cảm thấy trong lòng không có nắm chắc:

- Ta vẫn muốn biết ngươi định giúp ta lấy được quyển Lôi pháp kia bằng cách nào.

Tôn quản sự hắng giọng một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói:

- Chúng ta là bằng hữu từng sống chết có nhau, sư huynh ta có thể lừa ngươi sao?

Phương Nguyên hơi chần chừ.

Trước đây, hắn sẽ không chút do dự tin tưởng Tôn quản sự, nhưng hiện tại... thôi được rồi, thử tin tưởng thêm vài ngày nữa xem thế nào!

...

- Tiểu tử Ô Trì Quốc kia, lại có thiên tư như vậy?

Ở nơi sâu nhất của Thiên Lai Thành, trong một cung điện bí ẩn nằm giữa sương đen mờ mịt, quanh năm không thấy ánh mặt tời, một bà lão mặc áo tím, đầu đội kim quan, tay chống quải trượng chạm đầu rồng, ánh mắt bình thản nhìn xuống dưới đại điện.

Trong đại điện, có mấy người đang cung kính đứng nghiêm nghe bà lão kia nói.

Mấy người này có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, khí tức trên người đều cực kì đáng sợ.

Nghe bà lão kia hỏi, một nam tử trung niên đáp:

- Việc này không giả được. Khi đó con có bảo nha đầu Sương Nhi đi mở tiệc chiêu đãi hắn, có ý muốn xem xem so với tu sĩ cùng thế hệ thì tư chất của hắn như thế nào, không ngờ biểu hiện của hắn còn mạnh hơn con tưởng tượng, kỳ đạo và kiếm đạo đều cực kì lợi hại, theo như tin tức từ bên Ô Trì Quốc truyền lại, trước đây người này một mình bày trận đối kháng cả một quốc gia, xem ra tin này cũng là thật, nếu như vậy, tài nghệ trên trận thuật của hắn chỉ e không thua Đại Trận Sư tam văn...

- Xem ra đây là một tiểu thiên tài chân chính...

Hồi lâu sau, bà lão kia mới chậm rãi mở miệng, đầu tiên là tán thưởng một câu, sau đó sắc mặt bà ta dần trở nên khó coi, đột nhiên dùng sức gõ gậy xuống đất một cái, thấp giọng mắng:

- Lão tặc thiên, vì sao thiên tài đều chạy tới nhà người khác đầu thai chứ?

Đám người phía dưới lập tức im lặng.

Bọn họ đều biết, lão tổ mắng ông trời như thế cũng sắp được ngàn năm rồi...

- Lão tổ, lần này ngài đi Trung Châu, không biết kết quả thương nghị thế nào?

Lát sau mới có người nhẹ nhàng lên tiếng, thử hỏi kết quả chuyến đi này của lão tổ.

- Kết quả thế nào?

Bà lão cười lạnh, hàn khí trên mặt càng dày đặc:

- Đám chính đạo kia, liệu có kẻ nào thực đồng lòng với chúng ta? Hừ, Tiên Minh càng ngày càng chèn ép chúng ta hơn, muốn chúng ta mở bí cảnh trong tay ra, để cho đám tu sĩ như đàn chó hoang kia nhặt của hời, sao không thấy bọn họ đi chèn ép đám đạo thống bên Trung Châu? Ta chỉ muốn mượn mấy người bên đạo thống một chút mà thôi, bọn hắn liền đưa ra yêu cầu càng ngày càng cao, nếu vậy chúng ta cũng phải mất không cả đống của cải vào đó, thì còn cầu bọn họ làm gì?

Nghe được những lời này, các tu sĩ Kim Đan trong phòng đều ủ rũ.

Bí cảnh của Thiên Lai Thành...

Tu sĩ trong giới tu hành chỉ nhớ Thiên Lai Thành từng có mấy lần mở ra bí cảnh, cho người trong thiên hạ đi vào tìm kiếm cơ duyên, bởi vậy còn có vô số người cảm kích và nhớ ơn Kim thị, nhưng lại có rất ít người biết, Thiên Lai Thành căn bản không tự nguyện chia sẻ bí cảnh.

Bọn họ là không còn cách nào khác mới làm như thế.

Một là bị Tiên Minh áp bức, lấy danh nghĩa kiếp nạn sắp buông xuống, không cho phép bọn họ nuốt riêng bí cảnh.

Hai là lúc này Kim thị đã không thể hoàn toàn áp chế bí cảnh kia rồi.

Hôm nay cách lần bí cảnh mở ra gần nhất cũng đã ba trăm năm.

Hiển nhiên, ngày đại kiếp giáng xuống càng lúc càng gần, Tiên Minh cũng đã nhiều lần phái người tới giục.

Lão thái quân cường thế chống lại mệnh lệnh của Tiên Minh, kéo dài thời gian, chính là vì chuẩn bị, tranh thủ cơ hội lớn nhất cho Kim thị.

Bằng không một khi bí cảnh mở cửa, những thứ tốt bên trong lại rơi vào túi người ngoài, đệ tử Kim gia lại không thu được bao nhiêu, đây chẳng phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?

Nhưng kết quả vẫn không được như ý...

- Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, bà lão kia đã lạnh giọng mắng:

- Nếu không phải do đám con cháu vô năng, lão thân cần phải làm như vậy sao?

- Các ngươi ngẫm lại tổ tiên các ngươi, năm ấy trước khi lên Côn Lôn Sơn, Thiên Lai Thành của chúng ta uy phong nhường nào? Thời điểm đó, dù cho đám Tiên Minh kia thêm chục cái lá gan, cũng không ai dám nhòm ngó bí cảnh của Thiên Lai Thành chúng ta? Chẳng nói đâu xa, chỉ nói năm trăm năm trước, Phi nhi số khổ của ta còn sống, thì trong đám thiên kiêu khắp Trung Châu, có ai đạo pháp vượt qua nó?

- Ngay cả chính lão thân, cũng chưa từng làm mất uy phong của Thiên Lai Thành. Lão Cửu của Nam Hải thì thế nào? Trên tiên yến ở Trung Châu, ả dám bất kính với lão thân, lão thân có thể ngay lập tức mắng ả không biết quy củ ngay trước mặt người khác, các ngươi thấy ả có dám nói lại câu nào không?
 
Back
Top Bottom