Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 865: Cùng lên hết đi (2)



Trên đỉnh núi chợt hiện đầy màu xanh mơn mởn, mọc ra cây cối dây leo, khiến cho sơn thể càng thêm ngưng kết, kiên cố phi phàm, trong núi ám sinh kim quáng, giống như bên trong ẩn giấu một thanh kiếm, khắc sau, kiếm ý trong núi xông thẳng trời cao, lại từ trên chín tầng trời, dẫn động lôi quang vô tận tuôn xuống, quấn quanh ngọn núi, xỏ xuyên đất trời, mặc cho sóng triều chung quanh mãnh liệt đánh tới, lại vẫn sừng sững bất động.

Sắc mặt Vệ Ngư Tử đại biến, không ngừng thúc giục sóng triều biến hóa, cấp tốc độn đi.

Nhưng mảnh hải vực này dường như đã bị ngọn núi cố định, không cách nào dao động dù chỉ nửa phần ...

Phương Nguyên đứng trên đỉnh núi, tay cầm kiếm, từ xa xa chỉ hướng Vệ Ngư Tử, sau đó ngưng trệ bất động.

Kiếm này của hắn tuy còn cách Vệ Ngư Tử trên dưới trăm trượng, nhưng sắc mặt Vệ Ngư Tử đã đại biến, đại dương mênh mông chung quanh không nhúc nhích được, thuyền con dưới chân Vệ Ngư Tử cũng theo đó không thể động, cảnh này khiến hắn như cọc gỗ bị đóng xuống đất, ánh mắt phức tạp nhìn hướng Phương Nguyên đang cầm kiếm chỉ tới mình, cuối cùng, khe khẽ thở dài.

Trong giọng nói của hắn không có tức giận, chỉ có nghi hoặc khó hiểu:

- Ngươi sao mà làm được?

Lúc nói lời này, một thân pháp lực đã thu liềm, cảnh tượng chung quanh bất ngờ đại biến.

Nhìn lại mới thấy, khoảng cách giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử thực ra không xa đến trăm trượng, mà chỉ chừng khoảng ba trượng thôi.

Dưới chân Vệ Ngư Tử là một vũng nước màu lam nhạt, cùng lắm chỉ đủ đổ đầy một lu, nào có nửa điểm nhìn như đại dương mênh mông vừa nãy, cần trúc trong tay hắn thật ra cũng chỉ là một đoạn gậy trúc lớn bằng ngón cái do Thanh Trúc chế thành. Ở phía đối diện với hắn, Phương Nguyên đứng thẳng trên một đỉnh núi, đỉnh núi vươn cao như kiếm, cuốn theo từng sợi kiếm khí tí ti, cố định vũng nước dưới chân.

Bây giờ nhìn lại, hết thảy vừa rồi chỉ như là một giấc mộng ảo.

- Ý tưởng luyện pháp như luyện đan ta mới ngộ ra được từ trong thuật luyện đan cách đây không lâu, nhưng cụ thể nên vận chuyển thế nào thì vẫn một mực chưa hiểu được, lại không ngờ hôm nay thấy được thần thông của ngươi, nhờ đó bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra còn có thể làm như vậy!

Phương Nguyên thấp giọng nói, ngữ điệu không giấu được cảm thán:

- Ta ngược lại càng hiếu kỳ không biết làm sao mà ngươi lại ngộ ra được?

Vệ Ngư Tử cúi mặt xuống nói:

- Ta chính là nho Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì mới thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, vốn đã am hiểu biến hóa, sau khi Kết Đan càng là thôi diễn ra được huyền diệu của Vạn Vật Mẫu Thủy, đáng tiếc, ta không ngờ trong Lôi Pháp mà ngươi tu luyện cũng có một chiêu thế này!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Chúng ta còn chưa phân ra thắng bại, muốn đấu tiếp nữa không?

Vệ Ngư Tử trầm mặc nửa buổi rồi thản nhiên nói:

- Võ pháp ngươi mạnh như vậy, còn đấu gì nữa?

Dứt lời, hắn đột nhiên thu lại cần câu, ném cho Phương Nguyên một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó xoay người rời đi.

- Vệ Ngư Tử nhận thua?

Người chung quanh thấy vậy, tức thì kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế.

Trong bí cảnh, chỉ mình Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử biết rõ nguyên nhân, còn ngoài bí cảnh, cũng chỉ có một vài trưởng lão hoặc tông chủ tu vi cao thâm mới hiểu, chẳng qua tất cả mọi người đều nhìn ra được, hẳn là Phương Nguyên đã thắng.

Về phần nguyên nhân, thật ra cũng rất đơn giản.

Ngay từ thời điểm Vệ Ngư Tử mới vừa ra tay, Phương Nguyên đã có chút kinh ngạc, không biết thứ Vệ Ngư Tử thi triển rốt cục là thần thông hay huyễn thuật, bởi vậy mới không dám đón đỡ, cũng không biết nên làm sao đón đỡ, sau nửa buổi cứng đối cứng dẫn đến bị Vệ Ngư Tử áp xuống hạ phong, cuối cùng Phương Nguyên đã có hiểu biết nhất định đối với thần thông này, thậm chí, bởi vì thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lĩnh ngộ của hắn còn cao hơn những người khác một bậc.

Bởi vậy, han mới liều mình tiến vào trong sóng triều, sau đó rất nhanh liền khám phá bản tướng của thần thông Vệ Ngư Tử.

Thứ này kỳ thật không phải thần thông, cũng không phải huyễn thuật, mà là một loại biến hóa chồng lên biến hóa.

Tựa như thu Phương Nguyen học được luc trước ở Thanh Dương tông, dùng hoa thuat chong len phong thuat tạo thanh "Luc Duơng Phong Hoa"

Vệ Ngư Tử đúng là kỳ tài ngút trời, hắn thúc giục Bắc Minh Thần Tức quyết bien hoa đen cuc hạn, tung đạo bien hoa hỗ tro lan nhau, trong than thong co lẫn cả huyễn thuật, lấy Vạn Vật Mẫu Thủy làm cơ sở, biến hóa đến tận cùng, nói thật, huyễn thuật ở trong đó khó mà phân biệt thiệt giả, nói là giả, lại đều trên nền tảng thần thông chân thật, đối thủ muốn phá giải, lại làm sao phá giải được nhiều như vậy?

Đến lúc này, muốn phân ra thắng bại, chỉ còn cách so đấu võ pháp.

Nhưng ngay từ luc thần thông chiếm giữ ưu thế Vệ Ngư Tử đã phát hiện võ pháp Phương Nguyên mạnh vượt xa chính mình. Hắn lấy cần trúc làm thương, liên kích mấy chục thương, lại vẫn không thể chế trụ Phương Nguyên, nay đơn thuần bằng võ pháp đối địch, liền càng không phải đối thủ ...

Ở chiều ngược lại, Phương Nguyên cũng không tiếp tục bức bách, bởi vì hắn cảm giác mình đã chiếm được tiện nghi rất lớn.

Vệ Ngư Tử tưởng rằng đây là Lôi Pháp do hắn thi triển, thực ra là hắn lấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm cơ sở, lại ở trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhập vào vô số biến hóa.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 866: Tử Đan đấu pháp (1)



Sau khi thấy được bản chất pháp thuật Vệ Ngư Tử thi triển, hắn bèn lấy núi chế biển, dùng Thổ khắc Thủy, cường hành bức khiến Vệ Ngư Tử buông bỏ thần thông, chuyển sang so liều võ pháp!

Về mặt bản chất, thần thông hai người vẫn có chút khác biệt.

Thần thông Vệ Ngư Tử có thể dùng để đấu pháp với bất cứ kẻ nào, ở bất kỳ thời điểm nào.

Trong khi thần thông này của Phương Nguyên lại chỉ có thể dùng để phá giải thần thông Vệ Ngư Tử, chứ lúc đối phó những người khác thì vô dụng.

Cao thấp trong đó rất rõ ràng, có thể thắng được trận chiến này, hắn đã rất biết đủ.

- Ngũ đạo khôi thủ quả nhiên danh bất hư truyền ...

Ngay lúc Phương Nguyên vừa nhận lấy ma hạch Vệ Ngư Tử đưa cho, còn chưa kịp kiểm đếm số lượng, sương mù dày đặc chung quanh lại lần nữa đại biến, mấy đạo thân ảnh trầm mặc theo dõi chiến cuộc bỗng chậm rãi đứng lên, một thân chiến ý ngẩng cao, tựa hồ thấy Phương Nguyên vừa trải qua hai trường đại chiến, trong lòng đã có chút kiềm chế không được, có ý muốn ra tay.

- Phương tiểu hữu, lão đà tử (kẻ gù) ta pháp lực không so với được người tuổi trẻ các ngươi, nhưng nếu đã đến đây rồi, vậy liền cũng mong Phương tiểu hữu chỉ điểm mấy chiêu, để xem Đỉnh Đảo Ngũ Hành pháp này của lão phu có vào được pháp nhãn của ngươi không!

Ông lão gù tay chống quải trường hình rồng, khuôn mặt nhìn rất già nua cười ha ha đi ra.

Ha ha, ngưoi tu luyen Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, ta lại muốn xem xem Lôi Pháp của ngươi với Cửu U Hóa Cốt Lôi của ta thứ nào mạnh hơn!

Ở phía khác, một người khoác áo đen, trên mặt đeo mặt nạ khô lâu cũng thấp giọng cười nói.

Ngưoi co the khien Ve Ngu Tử nhan thua chang qua là nhờ vo pháp, vậy tới thử xem võ pháp của ta thế nào đi?

Lại có nam tử khoác áo choàng đen sì như mực, tay nắm lấy hai thanh đoản thương sáng loáng tiến tới.

Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân, mong được đạo hữu chỉ giáo ...

Một vị nam tử khoác áo bào xanh, tay nắm một chuôi Ngọc Như Ý đi ra từ trong sương mù.

Chỉ chớp mắt, từ xung quanh đã bước ra mấy người muốn khiêu chiến hắn.

Nơi xa còn có một vài người tiềm phục ngo nge muốn động, như là đang chờ đợi cơ hội.

Những người này sau khi thấy được Phương Nguyên áp chế huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, lại vẫn không sinh tâm sợ hãi, ngược lại càng chiến ý ngẩng cao, từ điểm này liền có thể thấy được, những thien kieu đến từ các nơi trong Cửu Châu này quả thực đều là hạng người tâm cao khí ngạo, có được thần thông độc môn của riêng mình, đồng thời còn rất tự tin ...

Đương nhiên, ngoài ra cũng có một tầng nguyên nhân khác nữa, nếu nói vừa nãy bọn hắn chẳng qua là không phục với lời khiêu khích "vô địch thủ" của Phương Nguyên, như vậy hiện tại lý do bọn hắn ra tay với Phương Nguyên lại càng đầy đủ, bởi vì bọn họ thấy được ma hạch trong tay Phương Nguyên!

Tuy không biết trong tay Phương Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu ma hạch, nhưng vừa rồi ai nấy cũng đều tận mắt thấy được hắn thu đi ma hạch trong tay huynh đệ Lôi thị và Vệ Ngư Tử, ba người này đều là cao thủ hiếm có, đã tranh đấu trong bí cảnh suốt một ngày, ma hạch trong tay sao có thể là số ít? Điều này đồng nghĩa với, nếu mình đánh bại được Phương Nguyên, vậy liền bằng với cầm được ma hạch tương đương bốn cao thủ.

Nhiều ma hạch như vậy, vô luận thế nào đều có tư cách tranh đoạt một vị trí trong top năm, thậm chí là top ba.

- Thịnh tình không thể chối từ!

Phương Nguyên quét mắt nhìn lướt qua bốn phía, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi mặt xuống.

Khắc sau, hắn ngẩng đầu lên, nói:

- Vậy thì lên hết một lượt đi!

- Lên hết một lượt?

Đám người khiêu chiến lập tức kinh hãi, có chút khó hiểu nhìn hắn.

Nhưng lúc ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Phương Nguyên đã đạp bước tiến tới, một thân pháp lực kích đãng.

Thanh khí như sóng triều, đồng loạt tấn công về phía đám đông trước mặt.

Chư vị cao thủ ẩn thân trong sương mù dày đặc đồng loạt hiện thân, ai nấy đều muốn giao thủ cùng Phương Nguyên, kể ra cũng là một chuyện khiến Phương Nguyên rất có mặt mũi. Xét theo khía cạnh nào đó, điều này đại biểu cho sự khẳng định của mọi người đối với thực lực hắn, cảm thấy hắn tự xưng "vô địch thủ” không hoàn toàn chỉ là khoác lác. Nhưng khiến người không nghĩ tới chính là, Phương Nguyên không chỉ gần gần cảm thấy mình có lực lượng tự xưng vô địch, sự cuồng vọng của hắn còn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, quát khẽ một tiếng, thanh khí bên người lưu chuyển, bao phủ hoàn toàn phạm vi mấy chục trượng chung quanh.

Tiếp sau, từ trong thanh khí cuồn cuộn, một con Chu Tước dài bảy tám trượng bay ra, lôi điện quấn quanh toàn thân, lôi quang thiêu đốt khiến người không dám nhìn thẳng, hai cánh giang rộng, hung lệ vô song, điên cuồng vọt tới ông lão gù tay chống quải trượng hình rộng ...

Cùng lúc, sau lưng hiển hóa Bất Tử Liễu, cành liễu như roi quất về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông.

Sau cùng, hắn vươn ra một tay, thanh khí hóa kiếm, đâm thẳng hướng nam tử tay cầm song thương.

- Thật muốn đơn đấu chúng tu?

Bên ngoài bí cảnh, không biết bao nhiêu người thấy được cảnh này, nhất thời đều nghẹn họng trân trối.

Vô luận thế nào, đấu pháp như vậy, thực sự là quá tùy tiện.

Thậm chí không khác gì tự sát?

Thế là, dứt khoát đơn đấu chúng nhân xem sao?

Thế là, dứt khoát đơn đấu chúng nhân xem sao?

Có lẽ sẽ không địch lại, nhưng vậy cũng không sợ, chí ít hắn còn có chiêu giữ mạng ...

Ai sợ ai?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 867: Tử Đan đấu pháp (2)



Oanh!

Chu Tước vọt tới trước mắt lão giả lưng còng, trước mặt đối phương bỗng chợt tối sầm, quải trượng hình đầu rồng trùng trùng nện xuống đất, trước người lập tức hiện ra năm đạo quang hoa, xoay tròn như vòng nước xoáy, dẫn động hư không xung quanh, sinh ra lực lượng kéo xé lớn đến khó mà hình dung, xé con Chu Tước kia thành mảnh nhỏ, tiếp sau, năm đạo quang hoa bay múa vòng quanh người hắn, rồi đột nhiên cuốn thốc phương viên mấy chục trượng.

Bất Tử Liễu đánh về phía nam tử đeo mặt nạ khô lâu và đệ tử chân truyền Thanh Lưu tông, hai ngưoi đều khe nhướng may, nam tử mặt nạ kho lau am thầm niết động pháp ấn, hư không trước mặt lập tức sinh ra từng đạo lôi quang màu đen, sát na khi tiếp xúc với lôi quang màu đen, cành Bất Tử Liễu liền khô héo, hắc khí lan tràn về phía Phương Nguyên.

Nam tử nho nhã Thanh Lưu tông thì lại trực tiếp đưa tay lên, bắt lấy cành Bất Tử Liễu đánh tới trước mặt, trên cành liễu lấp lánh lôi quang, nhưng chỉ thấy bàn tay han hóa thành chất ngọc màu trắng nhạt, hoan toàn không bị chut thương tổn nào, thậm chí hắn còn đột nhiên lùi ra sau một bước, sau đó nín thở, cường hành giật Bất Tử Liễu về phía mình.

Bành! Bành!

Cũng sát na này, kiếm của Phương Nguyên đã chém tới người cầm hai thanh đoản thương.

Kiếm quang sắc bén đáng sợ, song đối phương vẫn mặt lạnh như tiền, giơ lên đoản thương màu bạc, đón đỡ trường kiếm của Phương Nguyên.

Lực lượng trên thân kiếm sao mà to lớn, nhưng hắn vẫn không hề thối lui dù chỉ nửa bước, tựa hồ còn có dư lực.

Cùng lúc, thanh đoản thương còn lại trong tay hắn đâm thẳng tới mặt Phương Nguyên.

Chớp mắt, Phương Nguyên cùng lúc tấn công bốn người, mà bốn người kia lại đều không hề thối lui, ngược lại trực tiếp phản công.

Phương Nguyên hít sâu một hơi, nhủ thầm:

- Sướng khoái ...

Chớp mắt, hắn khẽ niết phù pháp, thần thông lập tức xuất hiện biến hóa.

Chu Tước bị lão tu lưng còng xé nát đột nhiên hóa thành mấy chục con Chu Tước nhỏ hơn, như bươm bướm bay rợp trời, hỏa ý càng đậm, tán phát ra bốn phương tám hướng, vây quanh lão tu lưng còng, miệng phun từng đạo lôi quang đáng sợ ...

Phía bên kia, nam tử đeo mặt nạ khô lâu thi triển Âm Lôi phản phệ Phương Nguyên, lại chợt thấy hư không chung quanh ngưng trệ, phảng phất như sa vào biển sâu, nhất cử nhất động đều bị trở lực cực lớn, lúc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con Thanh Lý đang bơi giữa không trung, cuốn theo thủy trạch chi lực tưởng như vô biên vô tận, vây khốn mình ở trong đó, hệt như là một phương thủy lao, không thể động đậy.

Thanh Lưu tông Hứa Ngọc Nhân dùng sức kéo cành Bất Tử Liễu, lại thấy từ trên Bất Tử Liễu, hàng trăm hàng ngàn nhánh liễu đồng loạt thuận thế bay tới, từng nhánh từng nhánh quấn quanh hắn, chẳng mấy chốc đã bọc hắn lại như chiếc bánh ú, mặt đều không thấy đâu.

Nhân cơ hội này, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đột nhiên rống lên giận dữ.

Sưu ... Sưu ... Sưu ... Sưu.

Lúc này hắn đang trực diện lao tới nam tử áo đen tay cầm ngân thương sáng bóng, thanh kiếm trong tay bất ngờ vung lên, liền một chuỗi kiếm thế hắt vẫy ra, không ngừng cường công nam tử áo đen, chỉ chớp mắt đã tung ra trọn vẹn mấy chục kiếm ...

Nam tử tay cầm ngân thương cảm nhận được áp lực điên cuồng tăng lên, song thương vung ra ngăn đỡ, toàn thân kín không kẽ hở.

Bành ... Bành ... Bành

Dưới thế công của Phương Nguyên, hắn liên tục giật lui mấy bước, nhưng không bị Phương Nguyên đánh vỡ thế phòng thủ.

- Mạnh vậy ư?

Phương Nguyên không thể một hơi đánh gục đối phương, thần sắc nhất thời hơi ngớ.

Nam tử tay cầm ngân thương ngang đầu lên, liếc nhìn Phương Nguyên cười một tiếng:

- Không thì sao, ngươi tưởng ta là ta ướp muối chắc?

Kiếm thế trong tay Phương Nguyên chợt tăng vọt, tiếp tục tấn công, miệng thản nhiên nói:

Xưa nay ta luôn kính trọng đối thủ, làm gì có chuyện khinh thường người trong thiên hạ ...

Ở một hướng khác, người áo đen đeo mặt nạ khô lâu giơ hai tay giao thoa trước người, niết động pháp thân, quanh người hiển hóa từng đạo tia chớp màu đen răng rắc vang lên, xé vụn thủy trạch do Thanh Lý gọi ra, không chỉ thế, thân hình hắn còn lóe lên, vọt đến giữa không trung, dẫn động vô tận tia chớp màu đen trấn áp thẳng về phía Thanh Lý, hai mắt lấp lánh tia sáng tham lam.

- Lấy Thủy Linh luyện hóa Lôi Linh, đây chính là vật đại bảo cho thần thông Lôi Đạo của ta ...

Hua Ngọc Nhan đang Bat Tu Lieu Loi Linh troi buộc thì lại bat chợt thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào, ở bên cạnh hắn đã xuất hiện một Hứa Ngọc Nhân khác giống hệt như đúc, Hứa Ngọc Nhân này tiến lại chặt đứt tất cả nhánh Lôi Linh Bất Tử Liễu, sau đó hai Hứa Ngọc Nhân liếc nhau, thân hình giao xoa hóa lại thành một rồi lao vút về phía Phương Nguyên.

- Phương đạo hữu, ngươi thần thông kinh người, mọi người đều công nhận, nhưng cùng một lúc chiến với bốn người bọn ta, vẫn là ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 868: Hai đạo thần pháp (1)



Hắn giơ tay lên, bàn tay tán phát quang mang màu trắng ngọc nhàn nhạt, đánh tới sau lưng Phương Nguyên:

- ... Quá miễn cưỡng!

Phương Nguyên quay người, đỡ lấy chưởng này, lại như gặp phải trọng kích, thân hình giật lui ba bốn trượng.

Bên ngoài bí cảnh, trên Tiên Đài Tiên Minh, có người thấp giọng than thở:

- Nếu là đơn đả độc đấu, thanh niên Phương kia hẳn là có thể đánh lại bất cứ người nào, thắng thua chỉ thoáng chốc liền xác định, nhưng hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, rốt cục vẫn hơi yếu chút, phải biết bốn người này, từ Trương đà tử, Hứa Ngọc Nhân đến Mạnh Quỷ Vương, Đan phẩm ai nấy đều là Tử Đan, Vi Long Tuyệt tay cầm song thương tuy Đan phẩm là Kim Đan, nhưng cũng võ đạo cao minh, không thể khinh thường, hắn một mình độc đấu bốn đại cao thủ, vô luận thấy thế nào cũng đều có chút phí sức, bại cục đã định ...

- Đúng a, Đạo chiến cần nhất vẫn là ổn định, thận trọng từng bước, hắn nhìn có vẻ cũng là tiểu bối hiểu chuyện rõ ràng đạo lý, sao lại hành sự l* m*ng như thế?

Có người cau mày nói:

Hắn va ba người Truong đa tử, Hua Ngoc Nhan, Manh Quy Vuơng deu la Tử Đan, cũng đều được truyền thừa thần pháp, căn cơ tương đương, công pháp khó phân cao thấp, tính riêng mỗi người cũng đều là kình địch, một chọi một còn khó phân cao thấp, giờ lại lấy một địch bốn, làm sao có thể chiếm được tiện nghi? Sợ rằng chỉ những Tử Đan xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, từ nhỏ đã được tiên pháp truyền thừa mới có khả năng hàng phục chư vị Tử Đan, hắn đúng là tự nhận quá cao, thực lực lại không đủ ...

- Chẳng le han lo lắng vào sâu trong bí cảnh sẽ gặp phải công chúa Cửu Trọng Thiên và kiếm sư Tẩy Kiếm Trì nên mới cố ý cầu bại?

Chung quanh rộ lên tiếng nghị luận, ai nấy đều không khỏi nghi hoặc.

- Ô Mộc đạo huynh, ngươi thấy thế nào?

Trấn Thủ Tiên Minh nhìn sang các chủ Lang Gia các, nhẹ giọng hỏi.

- Chư vị nói đều có lý!

Ô Mộc tiên sinh trầm mặc nửa ngày rồi mới thấp giọng nói:

- Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy, người ngoài chúng ta không cần nhìn đều hiểu được, cac ngưoi cảm thay chang le đứa nhoc co thể tu thanh Tử Đan kia lại nhìn không ra?

Trấn Thủ Tiên Minh nhíu mày, không nói gì.

Ô Mộc tiên sinh cũng trầm mặc, nửa ngày sau mới nói tiếp:

Huong hồ, cac nguoi cam thay, thu han dua vao that su chỉ co mỗi Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thôi ư?

- Đến lúc rồi ...

Cũng lúc này, ngay khi ba đại Lôi Linh đều bị người khắc chế, bản thân sa vào vây công, Phương Nguyên lại chợt hít sâu một hơi, sau đó âm thầm đưa ra quyết định:

- Những người này quả nhiên đều là thiên kiêu cái thế, lúc trước nếu ta dựa theo truyền thừa Thiên Lai thành Kim gia một đường tu hành đi tới, thì dù có tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hoàn mỹ đến mấy, chẳng qua cũng chỉ tương đương như bọn họ mà thôi ...

Nhưng ...

Khắc sau, đón lấy áp lực cường đại từ đám người chung quanh, hắn khẽ lắc tay áo, pháp lực tăng vọt, xông thẳng mà đi.

- ... Ai nói ta chỉ tu luyện một đạo thần pháp?

- Đến lúc thử pháp thực sự rồi ...

Hiểm tượng không ngừng phát sinh quanh người Phương Nguyên, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một cỗ chiến ý.

Xích Đồng Quái Phong của Trương đà tử đã đến trước mặt, đuôi ong như sắt, lấp lánh tinh quang, rõ ràng mang theo kịch độc, bản thân Trương đà tử thì lại đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng, giá ngự Điên Đảo Ngũ Hành Pháp, tùy thời tìm cơ hội phát động một kích lôi đình về phía Phương Nguyên.

Mạnh Quy Vương, người tu luyện Cửu U Hóa Cốt Lôi thì lại thi triển ra một lồng giam màu đen do lôi quang hóa thành, ý đồ đoạt đi Thủy Tướng Lôi Linh của Phương Nguyên.

Ở một hướng khác, Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt cũng đang một trước một sau giáp công Phương Nguyên.

Vô luận nhìn từ góc độ nào, tựa hồ Phương Nguyên đều đã sa vào tuyệt cảnh.

Chẳng những phải thua, ma hạch trên thân cũng bị người đoạt đi, rời khỏi Đạo chiến, thậm chí thần thông cũng bị tổn hao.

Khăng khăng đúng vào lúc này, pháp lực Phương Nguyên đột nhiên vọt thăng, thanh khí tan ra, cuồn cuon như may, chính là lấy Huyền Hoang Nhất Khí Quyết thi triển Tử Khí Lưu Vân Quyết, một trong bốn đại huyền pháp Thanh Dương tông, biến hư không phương viên mấy chục dặm quanh người thành một mảnh mê vụ.

Ở trong mê vụ, nội tâm ba vị Tử Đan cộng thêm một vị cao thủ võ đạo đều trầm xuống, thủ chặt tâm thần.

Sát na đó, Phương Nguyên ra tay.

Tay áo phất lên, tựa như đằng long lao thẳng tới bức lui Vi Long Tuyệt mấy bước, sau đó vung chưởng đánh về phía Hứa Ngọc Nhân.

Chưởng vừa tung, ngón tay trong tay áo khẽ vạch động, viết ra phù pháp.

Trong hư không, lôi quang đại thịnh, từng đạo từng đạo công kích trút hướng Hứa Ngọc Nhân.

- Thì ra là thế!

Tay áo cuốn ngược trở về, lôi quang theo đó thu vào, tiếp sau hắn vươn tay ra, chộp tới Ngọc Như Ý trước ngực Hứa Ngọc Nhân.

Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân một mực bình tĩnh, nhưng sát na đó lại chợt hơi biến, quay người giật lui ra sau.

Cùng lúc, Vi Long Tuyệt lần nữa áp sát, lấy kinh nghiệm đấu pháp của hắn, nhìn một cái, lập tức như hiểu ra điều gì, ngân thương trong tay hung hăng chém lên bàn tay Phương Nguyên đang chộp tới Hứa Ngọc Nhân, ý đồ trước trợ giúp Hứa Ngọc Nhân trốn qua một trảo này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 869: Không hay



Nhưng chớp mắt đó, nét mặt Phương Nguyên chuyển lạnh.

Cánh tay vẫn chộp thẳng tới Ngọc Như Ý được Hứa Ngọc Nhân bưng lên trong tay, không có chút nào biến hóa.

Xùy!

Ngân thương rơi xuống, cánh tay phải hắn bị ngân thương trực tiếp chém trúng.

Đám đông chung quanh đều cả kinh:

- Ngũ đạo khôi thủ rốt cục phải thua?

Song cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự kiến c*̉a bọn hắn.

Ngân thương vung lên, chặt đứt cánh tay phải Phương Nguyên, nhưng khắc sau, mũi thương vừa lướt qua, quang mang Bất Tử Liễu Lôi Linh sau lưng Phương Nguyên chợt ảm đạm, từng đạo lôi quang tràn vào nhục thân Phương Nguyên, cánh tay phải kia c*̉a hắn thuận thế bay thẳng đến trước mặt Hứa Ngọc Nhân, hung hăng đoạt lấy Ngọc Như Ý, sau đó cánh tay này bay trở lại nơi vừa bị chém rụng, lần nữa ráp lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.

Khắc tiếp sau, hắn tay cầm Ngọc Như Ý, quét ngang dọc theo mặt đất, đánh về phía Vi Long Tuyệt.

Tùy theo động tác này c*̉a hắn, Hứa Ngọc Nhân sau khi mất đi Ngọc Như Ý đột ngột quát lớn nhào tới, lao đến trước người Vi Long Tuyệt, hai tay mở ra ôm Vi Long Tuyệt vào trong lòng, trong kinh hãi Vi Long Tuyệt bị Phương Nguyên dùng Ngọc Như Ý trùng trùng kích lên ngực.

Phốc...

Vi Long Tuyệt phun ra một búng máu tươi, sắc mặt ảm đạm, bước nhanh lui lại.

- Buông tay đi!

Một tiếng than nhẹ vang lên, nghe giọng thì là c*̉a Hứa Ngọc Nhân, nhưng tiếng nói lại không xuất phát từ bản thân Hứa Ngọc Nhân, mà xuất phát từ Ngọc Như Ý, tùy theo tiếng quát, trên Ngọc Như Ý vờn quanh bạch mang, biến hóa chợt sinh, bất ngờ hóa lại thành bộ dạng Hứa Ngọc Nhân, cổ vẫn bị Phương Nguyên bóp chặt, thần sắc ảo não, còn Hứa Ngọc Nhân ở đầu bên kia thì lại hóa thành Ngọc Như Ý.

Không chỉ bị Phương Nguyên nhìn ra chân thân, còn bị túm lấy cổ, còn dùng chân thân làm mồi, khiên động Khôi Lỗi Ngọc Nhân, xuất kỳ bất ý đánh bại Vi Long Tuyệt. Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân tự nhiên không mấy dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì phong độ bình thường, không giãy dụa, chỉ thở dài một hơi, lúc nói đến buông tay, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, rõ ràng là đã nhận thua.

- Đa tạ...

Phương Nguyên lỏng tay, thân hình lướt ra sau.

Hứa Ngọc Nhân ôm lấy cổ, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại, chầm chậm tránh sang một bên theo dõi chiến cuộc.

Ở bên cạnh hắn, có tu sĩ một mực đi theo Phương Nguyên tiến lại, cười hì hì đưa tay ra.

Hứa Ngọc Nhân thở dài một tiếng, tay áo vung lên, mấy trăm viên ma hạch rơi vào tay đối phương.

Tiếp sau, tên tu sĩ này lại đi tới chỗ Vi Long Tuyệt.

Sắc mặt Hứa Ngọc Nhân khá là phức tạp, thậm chí còn nổi cáu, đến giờ hắn vẫn không biết vì đâu mà Phương Nguyên có thể khám phá ra Ngọc Như Ý là chân thân, nhưng đối với chiêu cướp đi Ngọc Như Ý, chế trụ chân thân thì đúng quả thực không lời nào để nói.

Rầm rầm...

Chỉ trong nháy mắt, chớp lấy cơ hội, liên tiếp đánh bại hai người, Phương Nguyên lại vẫn không có chút nào buông lỏng, tay áo vung lên như sóng triều, lao vút tới đám Thiết Vĩ Xích Đồng Phong đang phóng đến trước mặt, thanh khí phun trào, Chu Tước Lôi Linh lần nữa ngưng tụ, kết hợp c*̀ng Bất Tử Liễu Lôi Linh xông đến Thiết Vĩ Xích Đồng Phong, ngay cả Trương đà tử c*̃ng bị bao phủ, thế công cực cuồng mãnh.

Ở đầu bên kia, thanh khí c*̃ng tăng vọt, ngưng tụ ra một Thần Tướng, cường công Mạnh Quỷ Vương.

Trương đà tử vừa vung vẩy quải trượng hình đầu rồng chống đỡ thế công từ Chu Tước Lôi Linh, vừa âm thầm thi triển thần thông Điên Đảo Ngũ Hành Pháp bao phủ phương viên mấy chục trượng, ngăn cản vô số Lôi Tiên do Bất Tử Liễu Lôi Linh đánh tới. Thấy Phương Nguyên cường công mãnh liệt, thâm tâm hắn đã quyết định lấy thủ làm chủ, một lòng muốn kéo dài chiến cuộc, chờ khi Phương Nguyên kiệt lực mới phản kích, nhưng ý niệm này vừa chớp qua trong đầu, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

- Hô...

Phương Nguyên bức hắn lui mấy bước, đồng thời phun ra một ngụm bản mệnh thanh khí.

Mới đầu Trương đà tử không quá để ý thanh khí này, nhưng đột nhiên, sau lưng bỗng phát lạnh, chợt thấy thanh khí vòng ra sau người, hình dạng đột ngột biến hóa, hóa ra bộ dạng một Phương Nguyên khác, tay nắm pháp ấn, đánh tới sau lưng...

- Không hay, đây là...

Trương đà tử thất thanh kêu to, sau lưng chịu một kích, miệng phun máu tươi.

Từ trong lưng còng bỗng đột nhiên bay ra mấy đạo phi kiếm, giảo sát Phương Nguyên kia thành mảnh vụn.

Đáng tiếc là, Phương Nguyên kia vô hình vô chất, sau khi bị xoắn thành mảnh vụn, thoáng chốc đã lần nữa thành hình, hoàn hảo như lúc mới đầu, tiếp tục công tới, trước có Lôi Linh, sau có truy kích, Trương đà tử rốt cục kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã thối lui ra khỏi chiến trường.

- Một đạo thần pháp thì đúng là không cách nào dễ dàng đánh bại các ngươi...

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Vừa cất tiếng, hắn vừa thở ra một hơi, vô tận thần thông thi triển, một hơi công liền hơn mười chiêu.

Mạnh Quỷ Vương thấy thế công này c*̉a hắn, sắc mặt lập tức đại biến, lôi quang màu đen quấn quanh người, cường hành đón đỡ thế công từ ba đại Lôi Linh c*̉a Phương Nguyên. Nhưng sau khi tiếp hơn mười chiêu, đằng sau lưng hắn, một đạo thanh khí khác hiển hóa, điều khiển các loại thần thông, phong hỏa sơn thủy đồng thời bao phủ mà tới, Mạnh Quỷ Vương rốt cục khó mà phòng bị, hai tay bắt đầu run rẩy.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 870: Đến lúc này



Đến lúc này, hắn rốt c*̣c đã hiểu vì đâu Trương đà tử gào lên tiếng hét sau c*̀ng kia.

- Ngươi... Ngươi c*̀ng lúc tu luyện hai đạo thần pháp...

Lúc tiếng kêu này ra khỏi miệng, phòng ngự của hắn cuối c*̀ng chống đỡ hết nổi, bị Phương Nguyên vỗ một chưởng lên trán.

Bành!

Thân hình hắn cấp tốc thối lui, đâm vào một khối nham thạch, đụng vỡ nát cả vách đá.

Dù chưa chịu tổn thương trí mạng, nhưng chiến ý trong lòng c*̃ng đã theo đó tan biết sạch, không sót lại chút gì...

Trước lúc này, bọn hắn đều tâm cao khí ngạo, không sợ Phương Nguyên, lý do là bởi bọn hắn cảm thấy, hai bên c*̀ng là Tử Đan, c*̀ng tu luyện thần pháp, không lý nào lại kém ngươi nhiều đến vậy, nhưng giờ, bọn hắn rốt c*̣c ý thức được, quả thực kém không chỉ một điểm nửa điểm...

Bọn hắn chỉ tu luyện một đạo thần pháp, trong khi đối phương lại tu luyện hai đạo.

Lần giao thủ này, bọn hắn chỉ tập trung đề phòng Phương Nguyên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lại không ngờ rằng, đối phương còn có một đạo pháp môn khác làm chỗ dựa.

- Hai đạo thần pháp, điều này sao có thể?

- Hắn học được từ đâu?

Bên ngoài bí cảnh, nghe được tiếng kêu to này, chúng tu c*̃ng đều chấn kinh, dồn dập đứng bật dậy.

Đối với tu sĩ Tử Đan xuất thân không tốt mà nói, có thể có được một đạo thần pháp đã là trời cao chiếu cố, lại mấy ai may mắn đến mức có thể tu luyện hai đạo thần pháp?

Càng then chốt chính là, chỉ riêng tu luyện một đạo thần pháp đã khiến bọn hắn hao hết căn cơ bản thân, như vậy tên ngũ đạo khôi thủ này tu luyện hai đạo thần pháp, thế thì hắn dung hợp chúng thế nào?

Quan hệ giữa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn hết sức phức tạp, Phương Nguyên không nói, người ngoài tự nhiên không cách nào đoán được.

Vào lúc này Phương Nguyên cũng không có tâm tư đi giải thích những chuyện như thế.

Ánh mắt hắn chậm rãi quét tới, chỉ thấy sâu trong nồng vụ còn có không ít người đang theo dõi, sát cơ ẩn hiện, hiển nhiên là đang tìm cơ hội, thế là, hắn dứt khoát vung tay áo lên, vọt thẳng về phía bọn họ, cao giọng cất tiếng truyền khắp bốn phía.

- Phương mỗ đúng là tu luyện hai đạo thần pháp...

Lúc cất tiếng, dưới chân ngưng tụ một con Chu Tước, hai cánh giang rộng, lôi quang vờn quanh, chở hắn xông tới.

- Một pháp tên Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, truyền từ Ô Trì quốc Thái Hoa chân nhân!

Dứt lời, hắn đã tiến vào trong nồng vụ, nắm tay khẽ chuyển, thanh khí đậm đặc gào thét mà ra, bao bọc lại vô số tu sĩ ngấp nghé gần đó, tiếp sau tiếng nói hắn lần nữa vang lên:

- Một pháp tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, truyền từ sư môn Thanh Dương tông!

Lúc nói đến đây, thanh âm hắn thoáng ngừng lại, tấn công thẳng về phía những tu sĩ đang ẩn giấu kia.

- Còn mong chư vị thiên kiêu chỉ giáo, giúp ta ấn chứng pháp môn, bản nhân cảm kích khôn cùng!

Soạt...

Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, một thân thanh khí theo đó mà đi, như một chiếc áo choàng cực lớn, biến hóa khó lường.

Ở bên cạnh hắn có các Lôi Linh như Chu Tước, Thanh Lý, Bất Tử Liễu hộ thể, khiến màu sắc lôi điện quanh người hắn chia thành hai màu rõ rệt, vàng sáng và xanh thẫm, khăng khăng chúng lại giao thoa vào nhau, chuyển hóa tới lui không ngừng.

Phương Nguyên kẹp lấy thần thông này, mang theo một loại cuồng ý khó mà hình dung, bay thẳng vào sâu trong nồng vụ, chỉ sát na, đám Tử Đan âm hiểm ẩn giấu trong sương mù dày đặc, ý đồ ngư ông đắc lợi, hay mấy tên cá ướp muối đến xem náo nhiệt bị cuốn vào, tất cả đều bị hắn bọc vào trong chính diện chiến trường, có người gầm thét, có người kêu lên sợ hãi, c*̃ng có người khóc thảm, cảnh tượng loạn thành một đoàn...

Hoa...

Không biết bao nhiêu tu sĩ áo vàng chui ra từ lòng đất, hai tay kết ấn, bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ bay múa đi ra, cuốn theo tia lửa chói mắt, c*̀ng lúc bao vây lấy Phương Nguyên, sau đó đồng loạt nổ tung, bốn đạo Hỏa Long như khoá sắt vây hắn vào bên trong.

Thanh khí trên người Phương Nguyên phóng đại, cuồn cuộn như thủy triều, roi sắt c*̃ng theo đó quét bay bốn đạo Hoàng Cân lực sĩ.

Cùng lúc, hắn đạp bước đi tới, song trảo Chu Tước Lôi Linh bay múa, xé rách cánh tay tu sĩ áo vàng!

- Ông...

Có nữ tử áo trắng đánh đàn phía sâu trong màn sương, tiếng đàn vừa động, đất trời chuyển lạnh, sương kết mấy chục trượng.

Phương Nguyên giậm mạnh chân xuống, liệt diễm bốc lên, biến phiến đất dưới chân thành biển lửa.

Nháy mắt, sương trắng dày đặc chung quanh tan đi, tiếng đàn c*̉a nữ tử áo trắng đại loạn, dây cung đứt gãy.

Sưu sưu sưu sưu

Lúc này, Phương Nguyên một lòng điều khiển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa không ngừng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành, kết hợp với lực lượng lôi điện cấp tốc biến hóa, lấy pháp phá pháp, lấy công đối công, giờ hắn đã không lưu thủ chút nào, ra tay cực vô tình, đạo Huyền Hoàng chi khí kia c*̃ng biến hóa tới cực điểm, khiến cho ngay cả đám người mai phục này đều còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thần thông Phương Nguyên đánh bay...

...

...

Từ bên ngoài nồng vụ nhìn lại, chỉ có thể thấy được phía đường thẳng tít tắp nơi xa, sương mù không ngừng cuộn trào, hỗn loạn dị thường, ở đó khi thì có thanh khí xông phá sương mù, xông thẳng chân trời, khi thì có lôi quang lấp lánh, chiếu sáng cả một khu vực!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 871: Vô địch chi danh (2)



- Hắn không ngờ lại tu luyện hai đạo thần pháp?

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết kia là truyền thừa gì?

- Thanh Dương tông là đạo thống nào, là tiên tông ẩn thế bị người quên lãng

ư?

Lúc này bên ngoài bí cảnh, chư tu theo dõi khảo thú đều lộ vẻ chấn kinh, nghi hoặc không thôi.

Dù không có mặt trong bí cảnh, trực diện với thế công hung cuồng từ Phương Nguyên, nhưng kinh hãi trong lòng bọn hắn thì vẫn không thua kém nửa phần, tiếng nghị luận vang lên dồn dập như sóng triều, dù chính tai nghe được Phương Nguyên thừa nhận hắn tu luyện hai đạo thần thông, thần tình ai nấy cũng đều khó mà tin tưởng.

Rốt cuộc, số lượng thần pháp trong thiên hạ có hạn, chỉ một ít đại gia tộc mới có được đại truyền thua, mỗi một đạo truyền thừa, ở trong Tu Hành Giới đều là công pháp thần dị trong truyền thuyết. Có thể nói thế này, tuyệt đại bộ phận thần pháp trên thế gian, tuy chúng tu chưa từng học qua, lại đều đã từng nghe nói, nhưng khi nghe được cái tên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nói ra từ trong miệng Phương Nguyên, bọn hắn lại đều hơi ngớ.

So tuy có chút quen thuộc, khăng khăng lại khiến bọn hắn cảm thấy xa lạ, chết sống vẫn nghĩ không ra?

Trong hỗn loạn, ngược lại có mấy người xuất thân tiểu tiên môn chạy tới từ Vân Châu lộ ra thần sắc kinh ngạc, ai nấy đều hoảng sợ như gặp phải quỷ:

- Thanh Dương tông ... Thật là Thanh Dương tông lay lắt hơi tàn ở Việt quốc kia?

Thanh Duong tong đo tung di ra mot vi tuyet the thien kieu trong truyen thuyết ... Là thật?

Trong chúng tu theo dõi khảo thí, có người ẩn ẩn liên hệ Thanh Dương tông mà Phương Nguyên nói với tiểu tiên môn ở Việt quốc hiện giờ kia, song lại cũng có một chút không dám khẳng định, rốt cục, nếu là ở ngàn năm trước, có lẽ còn có người liên hệ tới Thanh Dương tông, nhưng giờ, dù ẩn ẩn nghĩ tới cũng không dám xác định, ngược lại còn cảm thấy, thiên kiêu họ Phương này, sao tiểu tiên môn có thể bồi dưỡng ra được?

Song bất luận thế nào, bọn hắn đều ý thức được một vấn đề, tùy theo ngũ đạo khôi thủ Phương Nguyên ác chiến chúng thiên kiêu trong bí cảnh, vô địch chi thế đã dần hình thành, danh tiếng thiên kiêu cũng truyền khắp tứ vực, cái tên Thanh Dương tông và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhất định đều sẽ vang danh thiên hạ!

Đi, vo luan the nao cung phai tra duoc Thanh Duong tong kia la tien mon ra làm sao!

- Thanh Dương tông này có lẽ là đại tông môn ẩn thế nào đó, nhưng nếu bọn hắn đã phái đệ tử hành tẩu trên thế gian, chứng tỏ bọn hắn có tâm tư kết giao đạo thống trong thiên hạ, chúng ta cũng đừng chậm trễ, có thể phái người tới biểu đạt thiện ý ...

- Không ngờ hắn lại cùng lúc tu hai đạo thần pháp, khó trách dám phách lối đến vậy!

Trong bí cảnh, lúc này thần sắc các lộ thiên kiêu đã từng giao thủ qua với Phương Nguyên đều phức tạp dị thường.

Huynh đệ Lôi thị liếc nhau một cái, ánh mắt đều có chút đành chịu, huynh trưởng Lôi Tiến thấp giọng nói:

- Nếu chỉ có một đạo thần pháp, hai huynh đệ chúng ta còn có nắm chắc chém đi căn cơ hắn, nhưng hai đạo thần pháp, biến ảo khó lường, trận chiến này, chúng ta thua không oan!

Đệ đệ Lôi Viễn vẫn có chút không phục:

- Lão thái công nói, chúng ta không cần phải e ngại bất cứ tên Tử Đan nào!

Ca ca Lôi Tiến thở dài:

- Nhưng đây đâu phải mỗi Tử Đan, đây là quái vật a ...

- Chà chà, may mà lúc ấy ta chạy nhanh ...

Tống Long Chúc âm thầm nấp trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:

Tu sĩ Tu Đan nam trong tay hai đạo than phap, e la đa co the thu so chiêu với đám quái thai Trung Châu rồi, không ngờ lại chạy tới Đạo chiến tranh cao thấp với đám chúng ta, mẹ nó, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì!

- Kho trách ngươi có thể học được biến hóa trong thần thông của ta, nguyên lai ngươi còn một đạo thần thông truyền thừa nữa ...

Vệ Ngư Tử cũng mắt lạnh nhìn Phương Nguyên tả xung hữu đột trong nồng vụ, trên mặt chớp qua ý cười lạnh lùng, nói:

- Chẳng qua nếu thật luận ra, hai đạo thần pháp của ngươi đánh ngang một đạo thần pháp của ta, như vậy vẫn là thần pháp của ta càng cao minh!

Ở một nơi khác, chu vị tu sĩ Tử Đan như đám người Hua Ngọc Nhân, Mạnh Quỷ Vương, Trương đà tử, lúc này thần sắc ai nấy cũng đều phức tạp, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Mới đầu bọn hắn liên thủ lại vẫn bại dưới tay Phương Nguyên, cục tức trong lòng thực sự khó mà nuốt xuống, nhưng sau khi phát hiện thì ra Phương Nguyên tu luyện hai đạo thần pháp, kết quả này lại không phải thứ gì đó quá khó để chấp nhận, trong lòng cũng dễ chịu phần nào.

Trong tiếng nghị luận, Phương Nguyên đã bay vút mấy chục dặm, một đường liên chiến, chiến ý đã đạt đến cực điểm, đột nhiên hắn phi thân lên giữa không trung, thanh khí từ từ triển khai, bao phủ phương viên gần trăm trượng, nháy mắt sau đó, thanh khí này hóa thành từng mảnh lôi vân, phun trào ra bốn phía, không biết có bao nhiêu tu sĩ tiềm phục bên cạnh hắn bị đánh bay ...

Âm ầm!

Ngay cả nồng vụ chung quanh cũng bị hắn xé nát, trời đất trở lại vẻ trong sáng như bình thường.

Hô ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 872: Đạo chiến sau cùng (1)



Mắt thấy bên người đã không có đối thủ, ở phương xa cũng dần dần thấy xuất hiện một phương bình đài bằng bạch ngọc cực lớn, hắn bèn dừng tay lại, chậm rãi hạ xuống trên một tòa cô phong, từ đằng xa nhìn lại bình đài bạch ngọc, ánh mắt lạnh lùng.

Ở chung quanh hắn là một mảnh kêu thảm, khắp đất toàn là đối thủ vừa thảm

bại.

Một đường đi tới, hắn dẫn động Huyền Hoàng Nhất Khí, kích động không biết bao nhiêu cao thủ, cũng có không ít người cả gan ra tay với hắn, có kẻ thần thông kinh người, chính diện ác đấu với hắn, cũng có kẻ ngắm chuẩn cơ hội, âm thầm giở trò đánh lén, nhưng kết cục cuối cùng vẫn đều là thảm bại, có người nôn ra máu, có người bị thương, có người bị hắn trực tiếp đánh cho gần chết, lui ra khỏi Đạo chiến.

Nhưng bất luận là người lòng mang oán hận hay thực tâm bội phục, lúc này trong mắt đều đã không còn chiến ý.

Thật sự là đánh không lại!

Lúc này Phương Nguyên cũng tính là được đánh một trận sảng khoái đầm đìa, trong lòng rất mãn ý.

Trước khi Kết Đan hắn đã bắt đầu thôi diễn phương pháp tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, dung nhập vô số biến hóa, chỉ là một mực không tìm được cơ hội ấn chứng uy lực pháp môn này, hiện giờ sau khi trải qua một phen đại chiến, trong lòng rốt cục đã nắm chắc, xác định quyển Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thứ hai mà mình thôi diễn ra này đã có thể đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận xưng là thần pháp ...

Hơn nữa, nếu có cao nhân tại trường chỉ điểm, như vậy uy lực thần pháp chí ít cũng có thể xếp hàng trung giai.

Càng quan trọng hơn là, nó không chỉ dừng lại ở đó, mà còn có thể tiếp tục thôi diễn đến trình độ cao hơn!

Người ngoài chỉ thấy Phương Nguyên có thể nắm giữ hai đạo thần pháp, trong lòng kinh ngạc dị thường, nhưng lại không biết, trên thực tế Phương Nguyên sớm đã dung nhập Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đồng thời Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng chỉ vừa mới phát triển đến trình độ sơ cấp mà thôi, nếu cho hắn thêm chút thời gian, để hắn có thể thỏa thích đọc sách trong Lang Gia các, lĩnh hội đủ các quyển thần thông huyền pháp, ai biết còn sẽ trưởng thành tới trình độ nào?

Phương Nguyên đứng trên cô phong, ngẩng đầu nhìn xuống đài cao làm bằng bạch ngọc sâu trong bí cảnh.

Khí the va chien y đều đa duong thanh, gio cung nen đi đoi mat hai cao thủ chân chính kia rồi ...

Hiện tại, Đạo chiến đã diễn ra được ba ngày, cũng đã đến lúc nên kết thúc.

Trước khi tham gia Đạo chiến, Phương Nguyên đã chuẩn bị rất kỹ, biết quá trình đại thể của trận Đạo chiến này. Chúng tu sĩ tiến vào bí cảnh, liền cần một đường giết tới khu vực trung tâm Đạo chiến, ven đường săn giết ma vật, thu hoạch ma hạch, trong lúc này tự nhiên cũng có thể đấu pháp với người khác, cướp đoạt ma hạch đối phương. Nhưng vì thành tích sau cùng trong Đạo chiến, trước khi tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh, số chân chính đánh chết đánh sống với người khác để cướp đoạt ma hạch không nhiều, phần đông đều muốn chờ tiến vào chỗ sâu nhất trong bí cảnh rồi mới quyết ra cao thấp.

Phía đài bạch ngọc kia mới chính là nơi thực sự quyết ra thắng bại của Đạo chiến!

Ở nơi đó, ai cảm thấy ma hạch trên người quá ít có thể chọn lựa mục tiêu, khiêu chiến người khác, cướp đoạt ma hạch trong tay đối phương, cũng chính bởi có quy củ này, thường thường sẽ có một ít cao thủ cực kỳ tự tin, chọn cách trực tiếp tiến vào ngọc đài, ngồi đợi các lộ cao thủ tới cửa.

Trên tay ta có hay không có ma hạch đều không sao cả, xem ai trên tay có nhiều ma hạch, trực tiếp đoạt lấy là được.

Đương nhiên, những người như thế nhất định phải cực tự tin, tự tin đến mức cảm thấy mình chí ít có thể đánh bại hơn phân nửa các lộ cao thủ.

Người như vậy không nhiều, nhưng Phương Nguyên biết, tối thiểu có hai cái.

Một người là tiểu công chua Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, nàng xuất thân Hoàng tộc Cửu Trọng Thiên, không ai biết rốt cục nàng tu luyện pháp môn gì, nhưng mọi người đều biết, Cửu Trọng Thiên là nơi có thiên công truyền thừa, dù Lý Hồng Kiêu không phải người thừa kế hoàng triều, không giành được thiên công truyền thừa, nhưng Cửu Trọng Thiên hẳn cũng có đầy đủ tiên pháp truyền thừa cho nàng, người như vậy, vốn không phải tu sĩ Tử Đan bình thường có thể so.

Trong lúc đám Tử Đan bọn hắn đấu đến đầu rơi máu chảy vì một đạo thần pháp truyền thừa, nàng lại có thể tùy tiện chọn lựa tiên pháp.

Người còn lại tự nhiên chính là Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ.

Trên thực tế, trong Đạo chiến, có tu sĩ Tử Đan tham dự đã là một chuyện đại sự không ngờ.

Đặt ở dĩ vãng, tham dự Đạo chiến thường thường chỉ là một ít tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, tựa như Đạo Tử Thôi gia từng giao thủ với Phương Nguyên trong Thông Thiên bí cảnh Thiên Lai thành Kim gia năm đó, nghe nói hắn cũng từng là khôi thủ Đạo chiến, bởi thế dương danh tứ vực.

Nhưng lần Đạo chiến này, Thiên Đạo Trúc Cơ không dám trộn cùng vào trong đây.

Bọn hắn được Tiên Minh bố trí cho một phương tiểu Đạo chiến khác, để tiện từ đó chọn lựa lương tài.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 873: Đạo chiến sau cùng (2)



Lần này Phương Nguyên đánh bại mấy vị Tử Đan, vô số cao thủ, đặt ở dĩ vãng, mười danh hiệu khôi thủ đều lấy được, nhưng giờ vẫn còn phải đối mặt với hai ngọn núi lớn nữa. Chẳng qua hắn cũng không có gì oán trách, nếu gặp được, vậy liền tranh đấu một trận thôi ...

Tựa như đạo lý mà trước nay hắn vẫn luôn thờ phụng trong lòng: "Phàn nàn mà có tác dụng, ngươi còn liều mạng phấn đấu làm cái gì?"

- Giờ ta có trong tay bao nhiêu ma hạch rồi?

Tín niệm trong lòng đã định, Phương Nguyên đứng trên cô phong, quay đầu

hỏi.

Lúc này sau lưng hắn có đủ các lộ cao thủ, vô luận là thua trong tay hắn, hay là trước đây liền một mực đi theo đều đã chạy tới, trong đó có hai, ba người vừa rồi giúp đỡ Phương Nguyên đòi lấy ma hạch từ tay các lộ cao thủ, bọn họ làm điều này thật ra cũng là được Phương Nguyên âm thầm dặn dò, dù sao hắn còn phải bận rộn ấn chứng thần pháp, làm sao có thời gian đi tính tiền từng người một ...

Chẳng qua cũng may, mấy người này làm việc rất đáng tin.

- Một ngàn tám trăm bốn mươi chín viên ...

Phía dưới cô phong, mấy người giup hắn thu nợ vội vàng ném tới một chiếc Túi Càn Khôn, sau đó nhíu mày nói:

- Đại bộ phận người thua cuộc đều giao ra ma hạch, nhưng phần nhiều chỉ đưa hai ba trăm viên, cũng không biết có giữ lại không, dù sao bọn hắn bản lĩnh lớn, chúng ta không dám soát người, còn có một số sau khi bại trận liền len lén chạy đi, rất là gian trá ...

- Gần hai ngàn, chừng đó hẳn là đủ rồi!

Phương Nguyên ước lượng trong tay một cái, liền khẽ gật đầu, thu lại Túi Càn Khôn.

Dù không biết lần Đạo chiến này Vạn Lý Lưu Quang Kính đã chiếu ra bao nhiêu ma vật, nhưng từ tốc độ săn giết ma vật của chư lộ cao thủ thì thấy, với hai ngàn viên ma hạch trong tay, vô luận thế nào mình cũng có thể chiếm một trong ba vị trí đứng đầu.

Rốt cuộc, Phương Nguyên đã tính toán qua, nếu sau khi tiến vào bí cảnh mình không để ý tới ai cả, chỉ một lòng tận tình thi triển thần thông đi săn giết ma vật, như vậy trong ba ngày nay, số lượng ma hạch có thể săn bắt được cùng lắm cũng chỉ khoảng năm sáu trăm viên, mà trong bí cảnh này, thực lực mạnh hơn mình vốn đã không nhiều, năm sáu trăm viên hẳn đã là định mức rất cao.

Trừ phi có người cũng như hắn chiến bại vô số cao thủ, đoạt đi ma hạch trong tay những người kia, bằng không thì không khả năng so được với mình, đương nhiên, hai nguời Lý Hồng Kieu va Ly Bạch Hồ la ngoại lệ, Phuơng Nguyen đoan không được để uẩn của hai người.

Hắn không muốn chậm trễ thời gian ở ngoài này thêm nữa, dù sao thu hoạch nhiều ma hạch đến mấy, đến sau thua dưới tay hai người kia, ma hạch cũng sẽ bị cướp đi.

Quan trọng hơn là, sau khi trải qua mấy lần luân phiên đại chiến này, vô luận chiến ý, lực lượng, hay là mức độ quen thuộc đối với Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đều đã nuôi đến đỉnh phong, có thể mang đến cho bản thân uy thế vô địch, đủ sức chiến một trận với hai cường địch kia.

- Nếu nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã vượt qua khảo nghiệm, thăng làm thần pháp, vậy giờ liền đến lượt ta!

Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đột nhiên phi thân mà lên, áo xanh tung bay phần phật, thẳng tắp xông lên đài cao làm bằng bạch ngọc. Lúc hắn bước vào mảnh trận quang chung quanh đài cao, liền chợt thấy một đạo linh quang quét tới trên người, sau đó trên đỉnh ầu bất ngờ có tinh khí lưu động, hiển lộ ra một con số không ngừng biến hóa, chính là đại trận đang tấn tốc kiểm kê số lượng ma hạch trên người hắn.

Đây là một thủ đoạn của Đạo chiến, mục đích chính là công khai số lượng ma hạch trên người chung tu, nham tránh cho có người thân mang lượng lớn ma hạch, lại ẩn mà không báo, trốn ở trong góc nhằm giành được thứ hạng càng tốt.

- Lên đai xong rồi hang tính!

Sau lưng Phương Nguyên, đám người Tống Long Chúc, huynh đệ Lôi thị, Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Trương đà tử, Mạnh Quỷ Vương, Vi Long Tuyệt cũng theo tới, bọn hắn đều là tu sĩ Tử Đan, đều là nhân vật có tư cách tranh đoạt mười thứ hạng đầu trong Đạo chiến. Nếu lúc thua dưới tay Phương Nguyên, Phương Nguyên lại không trục xuất bọn hắn khỏi Đạo chiến, như vậy bọn hắn tự nhiên cũng phải lên ngọc đài một chuyến.

Bằng vào thực lực bọn hắn, dù trên thân không có một viên ma hạch nào thì vẫn có thể cướp đoạt từ tay người khác.

Dương nhiên, thang đen luc nay bon han moi phat hiện, tren đỉnh đầu Tống Long Chúc không ngờ lại hiển lộ con số bốn trăm hai hai, dẫn lên vô số ánh mắt kinh ngạc, Tống Long Chúc thoáng đỏ mặt, cười hắc hắc mấy tiếng, hắn rất cơ trí, lúc giao thủ với Phương Nguyên, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy, Phương Nguyên đuổi đều đuổi không kịp, càng đừng nói tới đoạt đi ma hạch của hắn.

Tuy theo lượng lớn người bị Phương Nguyên đánh bại lần lượt tiến vào ngọc đài, chữ số trên không trung cũng biến hóa không ngừng.

Ma hạch trên người Phương Nguyên nhiều nhất, kiểm điểm cũng chậm, nhờ đó thấy được không ít tình huống dở khóc dở cười như vậy.

Hắn ý vị sâu xa quét mắt nhìn những người kia một lượt, khiến nguyên một đám mặt mo đỏ ửng, vội vã bay vút đi lên.

Chỉ tính riêng mấy người này thôi, Phương Nguyên đã phát hiện, tối thiểu mình còn có gần ngàn ma hạch không thu hồi được ...

... Thật không ngờ các lộ thiên kiêu cũng có nhiều người mặt dày đến thế!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 874: Thần thông đấu Kiếm Đạo (1)



- Chẳng qua c*̃ng không sao...

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên đài cao, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một đạo kiếm ý, một đạo khí tức kinh người.

Hắn biết, đấy chỉ có thể là Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ và tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, xem ra hai người kia quả nhiên không khác dự liệu c*̉a mình là mấy, sớm đã đi tới trên đài cao, nói không chừng vừa tiến vào bí cảnh, bọn hắn liền không chút chậm trễ trực tiếp nhập đài, dù sao lấy thực lực bọn hắn, gặp người nào cướp người đó là được...

- Đến bước này rồi, để xem đám con em đại tộc các ngươi rốt c*̣c mạnh tới đâu...

Trên đỉnh đầu, cuối cùng số lượng ma hạch c*̃ng được xác định, dẫn lên vô số ánh mắt kinh dị, thời khắc này, tâm thần Phương Nguyên kéo căng đến cực điểm, chiến ý c*̃ng dâng trào đến tận c*̀ng, dưới chân toát ra khói xanh, phi thân lên, phóng thẳng lên ngọc đài cao chín mươi chín trượng, một thân áo xanh bị gió thổi tung bay phần phật, pháp lực tăng vọt, sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến...

- Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, hai các ngươi...

Ý niệm vừa chớp qua trong đầu thì hắn đã leo lên đài, sau đó liền hơi ngớ.

- Hả?

Người có mặt trên đài cao đã không ít, cao thủ c*̃ng rất nhiều, nhưng bất ngờ không ai để ý tới hắn.

Thuận theo ánh mắt những người kia nhìn lại, sắc mặt hắn lập tức càng thêm phần cổ quái:

- Sao các ngươi lại đánh lên?

Vốn tưởng rằng mình vừa lên đài cao, lập tức sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, lại không ngờ thành là người trong suốt.

Lúc này trên đài cao đã tụ tập không ít tu sĩ, có thể nói đại bộ phận cao thủ tham gia Đạo chiến đều đã có mặt. Phương Nguyên bởi vì thử pháp, không ngừng ác chiến với người, trước trước sau sau để lỡ không ít thời gian, ngược lại gần như thành là nhóm sau c*̀ng lên đài.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chung quanh đài cao có gần ba trăm người hoặc đứng hoặc ngồi, trong đó có vài vị tu sĩ Tử Đan khí cơ huyền diệu, khí độ bất phàm, đây đều là mấy người tiến vào bí cảnh từ hướng khác, không bị khiêu hấn c*̉a Phương Nguyên kinh động.

Trên đài cao, hai người Lý Hồng Kiêu và Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ c*̃ng có mặt, nhưng bọn hắn không đứng im chờ Phương Nguyên như đã nói lúc trước, mà đang thần thông đầy trời, kiếm quang lẫm liệt, đấu cho thiên hôn địa ám.

- Ha ha, nghe nói Cửu Trọng Thiên có để uẩn mười vạn năm, ba đại thiên công, vô số tiên pháp, huyết mạch tôn quý, chưởng ngự thiên hạ, nhưng giờ vừa gặp, lại c*̃ng chỉ thế mà thôi. Hồng Kiêu công chúa, Tinh Hà Tiên Điển này c*̉a ngươi xem ra còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn a...

Lý Bạch Hồ tay cầm ba thước thanh phong, du tẩu trên đài cao, sau lưng hắn có quầng sáng mờ ảo, cực kỳ linh dị lúc tụ lúc tán như dải lụa cùng theo, kiếm quang trong tay thỉnh thoảng lóe lên, giảo nát từng mảnh chùm sáng tụ tập đến trước người, nhìn có vẻ rất là nhàn nhã tự tại, còn có ranhr rỗi xoay người qua trêu chọc Lý Hồng Kiêu.

- Ha ha, nghe bảo Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì một kiếm phá vạn pháp, nhưng sao ta thấy ngươi trừ chạy nhanh ra thì có vẻ không còn bản sự nào khác?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh đáp, tay niết pháp quyết, ở trước ngực nàng treo lên một mặt dây chuyền tinh xảo.

Mặt dây chuyền lớn cỡ ngón cái, như một viên đá màu đen không chút thu hút, chính diện dùng Bí Ngân Tuyến khảm lên, ẩn ẩn tạo thành một phù văn, lúc nàng niết pháp ấn, trong viên đá chợt có từng tia ánh sáng nhàn nhạt chảy xuôi đi ra, tụ hợp với quầng sáng trên thân nàng, nàng giơ pháp ấn chỉ tới, quầng sáng lập tức càng thêm phần sắc bén cuồng tuôn về phía Lý Bạch Hồ.

- Người tu luyện Kiếm Đạo, thân pháp tuyệt sẽ không kém, chạy nhanh, chứng tỏ Kiếm Đạo tu luyện không tệ...

Lý Bạch Hồ tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng không dám để cho quá nhiều chùm sáng bọc lại, thấy chùm sáng lần nữa vọt tới, lập tức “Sưu” một tiếng bay ra xa vài chục trượng, một thân áo trắng đón gió phất phới, đồng thời cười lạnh nói:

- Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu?

- Tự xem bất phàm, xúc phạm hoàng uy, lại không dám ứng chiến, Tẩy Kiếm Trì đều là hạng người như ngươi?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh một tiếng, pháp ấn giương lên, chùm sáng lao vút lên không, sau đó hóa thành đủ kiểu binh khí từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng.

Lý Bạch Hồ rõ ràng sự đáng sợ c*̉a chùm sáng, thân hình cấp tốc tránh né, nhưng làm sao có thể bằng vào thân pháp tránh thoát khỏi vô số thần binh từ trời giáng xuống, giữa lúc nguy cấp, kiếm quang trong tay sáng bừng lên, chớp mắt liền đâm ra mấy chục kiếm, từng đạo kiếm quang trước mặt như là Khổng Tước xòe đuôi, rực rỡ sáng chói, dưới kiếm quang, tất cả binh khí do chùm sáng hóa thành đều bị chấn nát, hóa thành từng điểm sáng tiêu tán giữa hư không.

Nhưng dù là vậy, vẫn có một thanh đoản kiếm do chùm sáng hóa thành âm thầm đánh tới, cắt lên cổ hắn.

Thần thức Lý Bạch Hồ rất cường đại, kịp thời có phản ứng, bất chợt quay đầu, đoản kiếm bay sát qua cổ hắn, cắt ra một vết rách trên áo lông cáo, mấy đoạn lông trắng nhẹ nhàng rơi xuống, sắc mặt hắn c*̃ng theo đó khẽ biến.

Ngấm ngầm cắn răng nhìn sang Lý Hồng Kiêu:

- Biết áo lông cáo này c*̉a ta đắt thế nào không?

- Thời đại nào rồi, còn mặc áo lông cáo?

Lý Hồng Kiêu cười lạnh, khinh thường phun ra ba chữ:

- Có bản lĩnh cứ tới đây, tưởng bản cung sợ ngươi?

Sưu...

Lý Bạch Hồ hơi cắn răng, thân hình gấp chuyển, kiếm quang trong tay tăng vọt, chém thẳng về phía Lý Hồng Kiêu.

Lý Hồng Kiêu cũng không chút yếu thế, điều khiển chùm sáng lưu chuyển bên người, tầng tầng lớp lớp bao phủ tới trên thân Lý Bạch Hồ.
 
Back
Top Bottom