Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 885: Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp (2)



Hắn hiện giờ dùng hết toàn lực, vừa ra tay, quả thực giống như hủy thiên diệt địa.

Đao thương kiếm kích, vô số binh khí màu máu ngưng tụ lực đạo cuồng mãnh, liên tiếp không ngừng chém lên trên người con cóc đó.

Dưới công kích mạnh mẽ này, cho dù là tu sĩ Tử Đan, cũng không dám nói có thể đón đỡ được bất kỳ một đạo nào.

Nhưng con cóc đó lại nháy mắt đã trúng mấy chục đòn.

Thậm chí trong biển máu, còn có vô số huyết thi lao ra, vây quanh con cóc đó mà cắn xé, cảnh tượng khiến da đầu người ta tê dại.

Nhưng con cóc đó không ngờ đều nhịn được, vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, không có nửa điểm biến hóa, vô số công kích rơi xuống trên người nó, không ngờ lại không thương tổn tới nó mảy may, màu sắc ngoài da cũng không phát sinh biến hóa gì, có thể nhìn ra được, bụng con cóc đó đang dần dần to ra, giống như đang tức giận, từng chút từng chút, bắt đầu phồng ra như da dê.

- Mọi người mau giúp hắn, cùng ra tay, chém yêu ma này!

Ngơ ngác nhìn một màn này, các tu sĩ chung quanh ước chừng ngây ra mấy giây, mới có người phản ứng.

Không thể cứ đứng nhìn con cóc này bị đánh như vậy, thực sự không đành lòng.

Vừa rồi không thể cứu được Phương Nguyên, là vì không kịp, nhưng hiện giờ đã có cơ hội, há có thể lại tiếp tục ngồi nhìn?

Trong những tiếng hét lớn, các tu sĩ có phản ứng, vội vàng lao về phía trước.

Đủ loại thần thông, pháp bảo, binh khí đều đi tới trước người Tân Trạch Tiểu Vương Gia, lại từng đợt từng đợt bị đánh rơi.

- Hừ!

Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy thế, cũng có chút thấy phiền.

Vừa rồi dùng hết toàn lực, thi triển liền mấy chiêu, không ngờ cũng không trảm sát được Phương Nguyên, thực sự khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.

Hiện giờ lại thấy các thiên kiêu ở chung quanh đồng loạt công tới, tùm lum một đống, trong lòng lại không dám quá xem thường nhóm người này, cũng giống như Vi Long Tuyệt vừa rồi một thương đâm bị thương bụng hắn, nhìn thì giống như cá mặn không đáng nhắc tới, nhưng nếu đã dám vào bí cảnh đạo chiến, tranh phong với quần hùng thiên hạ, có ai mà không có thủ đoạn độc ác giấu dưới đáy hòm?

Thực sự bị bọn họ vây lấy, một khi không cẩn thận, cũng có thể lật thuyền trong cống.

- Đợi ta nắm giữ được thế cục rồi, sẽ không để ngươi thoát khỏi lòng bàn tay tay của ta đâu.

Hắn nhìn chằm chằm con cóc được người xung quanh bao phủ một cái, trong ánh mắt b*n r* sát khí.

- Đại Thiên Ma Huyết Tức Pháp.

Thanh âm của hắn vang khe khẽ, đột nhiên phi thân, cho tới khi lên tới trời cao mấy chục trượng, sau đó một thân huyết bào rung lên, bức lui các tu sĩ từ chung quanh vây tới, cả người lúc này đều đã bị huyết khí bao phủ, không ngờ hóa thành một con huyết mãng cực lớn to như hông người lớn, bàn cứ trong không trung, quanh người đều bị huyết khí bao phủ, mắt như chuông đồng, yêu dị vô cùng.

Sau khi huyết này xuất hiện, lại thân hình lắc lư, vô số huyết ti tinh mịn giống như mũi tên nhọn b*n r* bốn phương.

- Không tốt.

Một số tu sĩ tu vi thấp chung quanh bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị những huyết ti đó tới gần, sau đó chui sâu vào trong nhục thân bọn họ, khiến họ hét to đau đớn, ngay sau đó, liền có thể nhìn thấy, một thân pháp lực và huyết khí của bọn họ không ngờ đều thuận theo những huyết tuyến này nhanh chóng chảy về phía bản thân Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang ở trong không trung, cả người đã bị áp chế, không thể động đậy...

- Ha ha, một phát có được nhiều thuốc bổ như vậy, bổn vương sao còn lo không thể kết anh?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia lớn tiếng cười to, miệng rắn há to, thanh âm từ trong cơ thể truyền trở nên thê lương và bén nhọn.

Theo pháp lực và huyết khí bị hút ra, các tu sĩ dần dần trở nên ủ rũ không phấn chấn.

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở trong không trung thì lại khí tức tăng vọt, càng nhiều huyết tuyến b*n r* hơn, giống như phô thiên cái địa, giống như từng đạo linh xà, bay tới nhiều tu sĩ hơn, đầu sợi bén nhọn, sắc bén không thể đỡ, cắm thẳng vào trong kinh mạch.

- Chạy mau...

Các tu sĩ chung quanh cực kỳ hoảng sợ, đều chạy tứ tán ra xung quanh, tránh né từng đạo huyết tuyến này.

Nhưng chung quanh đài cao này đã bị phong ấn, huyết tuyến chung quanh thì càng lúc càng nhiều, bọn họ có thể trốn được đi đâu?

Mà một thân khí cơ của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thì càng trở nên mạnh mẽ, cơ hồ là vô địch!

- Vẫn chưa mở ra được à?

Mà lúc này ngoài bí cảnh, Tiên Minh Trấn Thủ, cùng với đại viện chủ Lang Gia Các, các vị Tuần Giám Sứ, cũng đều mặt đầy hoảng loạn, bọn họ vừa rồi nhìn thấy đám người Phương Nguyên hiện thân, trong lòng cũng thở phào, nhưng vẫn không dám chậm trễ, vội vàng phái người đi điều tra, muốn trước tiên đón các tu sĩ trên đài cao ra đã, nhưng không ngờ, mấy chục vị Đại Trận Sư tìm tòi nghiên cứu một phen, không ngờ vẫn thúc thủ vô sách.

Càng khiến cho người ta sốt ruột là, trong bí cảnh, trên đài cao, Tân Trạch Tiểu Vương Gia thi triển huyết pháp đáng sợ như vậy, cơ hồ sắp hút khô mấy trăm tu sĩ, không ai dám năn cản, tình thế đã đến mức độ đáng sợ mà bọn họ không thể tưởng tượng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 886: Xin bảo bối mở mắt (1)



- Hồi bẩm Trấn Thủ, thằng ôn đó cũng không biết dùng thủ pháp gì, không ngờ trấn trụ toàn bộ đại trận truyền tống trong bí cảnh, muốn mở bí cảnh, cần phải kết hợp đại trận trên đài cao và Vạn Lý Lưu Quang Kính, nhưng hắn đã chặt đứt liên hệ giữa Vạn Lý Lưu Quang Kính và bí cảnh, khiến cho một mảng bí cảnh đó tự thành một thể, từ bên ngoài thì căn bản không phá mở được, chỉ có thể sửa chữa phục hồi đạo đài từ bên trong.

Các trận sư cũng đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng kêu lên.

Tiên Minh Trấn Thủ giận dữ:

- Hắn mang theo pháp bảo lợi hại như vậy tiến vào bí cảnh, lại không có ai kiểm tra à?

Trận Sư Bên cạnh cười khổ nói :

- Bởi vì người Lôi Châu lần này đến tham dự đạo chiến, cho nên lần đạo chiến này thả lỏng kiểm tra đối với pháp bảo, hơn nữa khi yêu ma này tự mình tiến vào, không mang theo pháp bảo, hẳn là để cho người khác mang vào thay.

- Lúc này nói những lời giải thích này còn có tác dụng à?

Tiên Minh Trấn Thủ giận tím mặt, quát lên:

- Lão phu bảo các ngươi mở bí cảnh, bắt yêu ma đó.

Nghe những lời giận dữ của hắn, mỗi người trong sân đều kinh hoàng, người người phẫn nộ.

Cho tới hiện tại, bọn họ vẫn chưa có thời gian điều tra yêu ma này thông đồng với Hắc Ám Chi Chủ như thế nào, lại trở thành Huyết Sứ Giả như thế nào, càng không biết Huyết Sứ Giả này ở bí cảnh đạo chiến gặp phải đại loạn bực này, sẽ chuẩn bị đào tẩu như thế nào.

Nhưng trong lòng bọn họ đều minh bạch, nếu ở trước mặt Tiên Minh, Lang Gia Các các đại đạo thống Trung Châu, trơ mắt nhìn Huyết Sứ Giả này giết sạch một đám thiên kiêu tham gia đạo chiến, bên trong còn có nhân vật như Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, vậy bọn họ đúng là sẽ mất hết thể diện!

Nhưng mấu chốt là, bọn họ từ bên ngoài, tuy có một thân tu vi, lại không giúp được gì, mà ở bên trong, yêu ma đó thi triển tà pháp đáng sợ như vậy, cho dù thực lực của đám tiểu bối thiên kiêu bên trong không tầm thường, nhưng làm sao có thể ngăn cản được tai ương ngập đầu này?

- Chạy mau...

Mà vào lúc này, bên trong bí cảnh, trên đài cao, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia càng trở nên đáng sợ, huyết tuyến cơ hồ không chỗ nào không có, trong khoảnh khắc, đã có hơn nửa tu sĩ bị hắn trói lấy, chỉ còn lưa thưa mấy cao thủ vẫn đang bằng vào thân pháp mà tránh né.

Nhưng dưới loại cục diện này, cho dù là tu vi có mạnh tới mấy, làm có thể trốn mãi được?

- Vù!

Trong một mảng hỗn loạn, lại không ai thấy, con cóc vẫn chỉ thành thành thật thật ngồi trên mặt đất đã lặng lẽ không một tiếng động nhảy lên, nhảy tới bên cạnh một tu sĩ đang liều mạng tránh né huyết tuyến, miệng rộng há ra, nuốt hắn vào, sau đó lại nhanh chóng nhảy tới bên cạnh một tu sĩ khác, có điều tu sĩ đó sợ quá, tung người đá con cóc này hai cước.

Cóc bị đá trúng có chút tức giận, trong miệng thò ra một bàn tay màu xanh, trước tiên thuận tay tát cho hắn một cái, đánh cho hắn choáng váng, sau đó thì kéo hắn vào!

Dưới sự truy kích của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hoặc có thể nói là vô số huyết tuyến của Huyết Sứ Giả, đại bộ phận tu sĩ cơ hồ không hề có sức phản kích.

Cao thủ như Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ, cũng phải đề thăng tâm thần tới cực điểm, đề phòng bằng toàn bộ tinh thần.

Trong lúc này, chung quanh đã loạn thành một đống, hoảng sợ hò hét, Lý Hồng Kiêu lại cắn chặt khớp hàm, vung tay áo, từng mảng ánh sao được bố trí ở trước sau người, không ngừng chặt đứt, ngăn cản những huyết tuyến đang vươn về phía mình, thậm chí còn đánh về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng chỉ tiếc, nàng ta mỗi lần chặt đứt được một mảng, liền có nhiều huyết tuyến hơn xông tới trước người mình, căn bản là không thể thoát khỏi.

Mà Lý Bạch Hồ lúc này thì thân hình nhanh như một tia chớp, chạy đông chạy tây trên đài cao.

Vô số huyết tuyến chặn trước đuổi sau, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của hắn, không thể cuốn lấy hắn.

Có điều, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra được, theo Tân Trạch Tiểu Vương Gia hấp thụ càng lúc càng nhiều huyết khí của các tu sĩ, một thân lực lượng cũng càng lúc càng mạnh hơn, nhưng pháp lực của bọn họ lại dưới tình huống càng lúc càng bị tiêu hao nghiêm trọng, bị huyết tuyến này cuốn lấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Trong một mảng đại loạn, chỉ có một người, hoặc là nói một vật vẫn không bị huyết tuyến này cuốn lấy.

Đó chính là con cóc Phương Nguyên triệu hoán ra, không phải không có huyết tuyến bay về phía nó, nhưng khi tiếp xúc với làn da có màu kim loại của nó, lại đều bị một loại lực lượng vô hình hất cho bay ngược lại, thủy chung không đả thương được tới nó, mà con cóc thì nhân lúc này, chậm rãi nhảy trong đám người, một hồi nuốt một người, cuối cùng đi tới phía sau Lý Hồng Kiêu đã kiệt sức không thể phản kháng.

- Cái quỷ gì thế?

Trong lòng Lý Hồng Kiêu đang hạ quyết tâm, một lòng muốn chém Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng lại không có biện pháp làm gì được đối phương, ngược lại dần dần bị bức vào hạ phong, trong lòng đang sốt ruột, bỗng dưng quay đầu lại nhìn thấy một vật xấu xí, cũng giật nảy mình.

Con cóc đó chỉ ngơ ngác nhìn nàng ta, không nói gì, có điều trong cơ thể con cóc lại truyền ra một thanh âm:

Thầm nghĩ:

- Đây là thần thông tà môn gì thế?

- Tiến vào thì biết!

Thanh âm của Phương Nguyên có vài phần bất đắc dĩ, miệng cóc cũng mở lớn hơn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 887: Xin bảo bối mở mắt (2)



Nhưng Lý Hồng Kiêu lại có chút do dự, nàng ta là hậu duệ hoàng thất, đường đường là Cửu Trùng Thiên công chúa, huyết mạch tôn quý, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi khi người ngoài đều muốn chạy trốn, nàng ta lại một lòng ác chiến chính diện với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, tuy bản thân cũng biết tình thế không ổn, cứ chống đỡ như vậy kiểu gì cũng gặp xui xẻo, nhưng nếu muốn mình tiến vào trong bụng một con cóc để giữ mạng, truyền ra ngoài thì chẳng phải là mất hết mặt mũi à?

... Huống chi con cóc này trông lại còn xấu!

Có điều cũng đúng lúc nàng ta đang do dự, một thanh âm khác lại vội vàng vang lên:

- Còn do dự gì nữa, mau lên!

- Vù!

Theo thanh âm đó truyền đến, một đạo kiếm quang lưu chuyển, vội vàng bay về phía này.

Chính là Lý Bạch Hồ, hắn đang chạy trong sân, thần thức linh mẫn đến cực điểm, tất nhiên đã ở trong một mảng đại loạn này phát hiện ra một tồn tại đặc thù như con cóc này, liền không chút do dự, trực tiếp phi thân tới, hóa thành kiếm quang trốn vào trong miệng con cóc.

Mà theo động tác này của hắn, Huyết Sứ Giả vẫn đang dốc hết toàn lực muốn bắt giữ hắn đã phát hiện quái tượng này.

- Chuyện đã tới nước này còn mơ tưởng giữ được mạng à?

Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hút đi càng nhiều huyết khí từ trên người các tu sĩ chung quanh, cả người lại càng điên cuồng, vừa chú ý thấy nơi này, lập tức giận tím mặt, một thân huyết khí cuồn cuộn, đột nhiên hóa thành một mảng lớn huyết ti bén nhọn, quét thẳng về hướng này.

Ầm ầm ầm!

Nghênh đón thế công điên cuồng này của hắn, cho dù Lý Hồng Kiêu cũng tự thấy không thể ngăn cản, cuối cùng không dám kéo dài nữa, thở dài một tiếng, phất tay quét ra một mảng ánh sao ngăn cản trên đỉnh đầu, sau đó phi thân trốn vào, hóa thành một đạo hồng ảnh, chui vào trong miệng con cóc!

- Ớ?

Vốn tưởng rằng nhiều người như vậy chui vào trong bụng một con cóc chỉ to bằng một người, tất nhiên sẽ chen chúc chật chội, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Hồng Kiêu lúc trước vẫn do dự, nàng ta không muốn chen chúc thịt dính thịt với nhiều người như vậy, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện mình không ngờ đã tiến vào một thế giới kỳ dị, giống như thân ở một phương động phủ, trái phải trước sau, ước chừng rộng hơn mười trượng.

Toàn bộ không gian, nhìn thì vô cùng rộng rãi, bố trí cũng rất kỳ quái, chung quanh đều là một loại sương trắng rất dày, cũng không biết phía sau sương trắng là gì, khu vực ở chính giữa thì không trống rỗng, chỉ có một cái ao bị sương xanh bao phủ, chung quanh bày ra mấy trận pháp phòng ngự, mà Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, còn có mấy vị tu sĩ khác lúc này đều đang ở trong động phủ này.

- Ngươi đây là..

Cho dù là với thân phận của Lý Hồng Kiêu, nhìn thấy một phương không gian như vậy, cũng không nhịn được mà hơi kinh hãi.

- Không nhìn ra được, ngươi không ngờ lại có một pháp bảo không gian?

Khi nói những lời này, cũng không còn ý tứ xem thường Phương Nguyên, mà là thật sự có chút giật mình.

Nghĩ tới pháp bảo không gian là cực kỳ quý giá, đừng nhìn người tu hành thế gian, đại đa số đều là mỗi người tay cầm một túi Càn Khôn, giống như pháp bảo bực này là rất không đáng tiền, nhưng trên thực tế, không gian không lớn, túi Càn Khôn cấu tạo đơn giản cũng dễ luyện chế, nhưng không gian bên trong, cứ to thêm một phần thì độ khó lại không chỉ cao thêm một bậc, muốn luyện ra pháp bảo không gian có thể chứa người ra vào, vậy thì lại càng khó...

Loại pháp bảo có thể chứa người ra vào này thấp nhất cũng được coi như là phạm trù thần khí.

Hơn nữa, thần khí này không gian bình thường đều cực kì nhỏ, hai ba trượng đã là không tồi rồi, mười trượng thì lại là cực lớn.

Càng lên cao hơn, nếu có thể xây dựng pháp tắc, tồn tại độc lập, vậy cái này liền thuộc về tiểu thế giới, đã có thể được coi là tiên khí!

Lý Hồng Kiêu thân là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, cũng không có pháp bảo bực này, làm sao có thể ngờ được Phương Nguyên lại có?

Có điều, nhìn thấy bộ dạng không có kiến thức của nàng ta, Phương Nguyên cũng chỉ có thể thấp giọng thở dài một tiếng, nói:

- Nói ra thì dài lắm!

Trong lúc vội vã, lại không biết nên giải thích thế nào.

Một phương tiểu thế giới này hắn cũng có được một cách mạc danh kỳ diệu, chỉ có thể đoán ra nguồn gốc đại khái...

Rất đơn giản, chính là triệu hồi con cóc này ra rồi nuốt mình vào.

Trốn trong động phủ này, con cóc đó chỉ cần không bị người ta đánh nát, mình đương nhiên là không lo.

Mà con cóc này lại giỏi chịu đòn như vậy, mình còn lo gì nữa?

Đương nhiên, một loạt biến hóa trong đây là vô cùng phức tạp, cho dù có nói ra cũng không dễ giải thích.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 888: Một đường sinh cơ (1)



- Là ta hỏi nhiều rồi!

Lý Hồng Kiêu cũng tỉnh ngộ, mình không nên hỏi những cái này, thời cơ không đúng, hơn nữa cũng không tiện hỏi bí mật của người khác, liền dứt khoát bước vào bên trong, nhìn lướt qua, chỉ thấy Vệ Ngư Tử, Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân còn có mấy người bọn Tống Long Chúc bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia một mâu găm dưới đất lúc trước, đều đã được Phương Nguyên cứu vào, liền lại nói:

- Còn có thể cứu vào được nhiều người hơn không?

- Chắc là không dễ cứu!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Cái này... coi như là pháp bảo này của ta đi, di động khá là chậm, vừa rồi ta cũng chỉ là nhân lúc yêu ma đó không chú ý, có thể cứu được người nào hay người đó, hiện giờ hắn đã chú ý tới ta, e là không dễ cướp người từ trong tay hắn.

Khi nói, tâm niệm khẽ động, cảnh tượng chung quanh lập tức biến đổi.

Hắn vốn có thể khống chế con cóc này trên trình độ rất lớn, lúc trước, chung quanh đều là bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng khi tâm tư của hắn vừa khẽ động, lại thấy trên đỉnh đầu, sương mù dày đặc bắt đầu tản đi, có thể cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có điều, từ góc độ này của họ mà nhìn ra, lại giống như mình nhỏ đi nhiều.

- Ầm ầm!

Lúc nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt đầu tiên chính là Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó đang vô cùng điên cuồng, một đạo huyết đao chém thẳng tới.

Thân ở trong không gian này, bọn họ giống như là bị xông tới, lập tức sợ đến cả người run rẩy.

Có điều, một đao đó tất nhiên cường đại, khiến thực lực như họ cũng phải kinh hãi không thôi, nhưng lại bị con cóc này đỡ được, lực lượng giống như nước chảy từ chỗ một đao đó chém xuống, khuếch tán ra chung quanh, giống như là di dời và phân giải lực lượng, cuối cùng tụ tới một chỗ thần bí, lại khiến cho một đao cuồng bạo này không mang tới tác dụng, từ từ bị hóa giải...

Mà bọn họ ở trong bụng con cóc này, lại không chịu một chút tổn thương!

Chỉ có điều, lực lượng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó lúc này lại cuồng bạo đến khó có thể hình dung. Một đao chưa dừng, lại một đao chém xuống, liên tiếp như vậy, con cóc này dường như sắp đạt tới cực hạn, có thể cảm thấy chung quanh đang không ngừng run rẩy.

- Con cóc này của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?

Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lên tiếng, quan sát bốn phí, mày hơi nhăn lại.

- Ta cũng không biết...

Phương Nguyên cảm ứng chung quanh, thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng ta đoán chắc cũng sắp tới cực hạn rồi.

Mấy người khác nghe vậy cũng đều cười khổ, bất đắc dĩ nói:

- Vậy thì vẫn là không tránh khỏi!

Trong lòng cũng có thể lý giải.

Yêu ma đó thi triển tà pháp như vậy, lực lượng mạnh mẽ đến bất khả tư nghị, cho dù là cao thủ Nguyên Anh sợ rằng cũng chỉ thế mà thôi, thế công của hắn lại há có thể dễ dàng ngăn cản như vậy, bọn họ có thể trốn ở trong bụng con cóc này, chống đỡ thêm một hồi, đã là vạn hạnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó hấp thụ càng nhiều huyết khí, thực lực lại càng mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cực hạn mà con cóc này có thể thừa nhận!

- Có điều, chúng ta cũng chính là đợi khoảnh khắc cực hạn này tới!

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại bật hơi khai tiếng, cúi đầu nói.

Mọi người nghe vậy, lại đều nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, không hiểu lời này là có ý gì.

Phương Nguyên thì không nói nữa, đứng dậy đi tới vị trí trung tâm nhất của động phủ này, phất tay vẩy đi sương xanh chung quanh, lại thấy nơi này không ngờ có một huyết trì, bên trong huyết quang lấp lánh, không ngờ có thể phát hiện trong huyết thủy, sinh ra một gốc hoa sen màu xanh, cực kỳ thuần khiết, nụ hoa chưa nở, hiện giờ đã lặng lẽ từ trong huyết trì vươn đầu ra, nhẹ nhàng lắc lư.

- Ý của ngươi là?

Bên cạnh Phương Nguyên, Hứa Ngọc Nhân giật mình, dường như cảm thấy được gì đó.

Rất nhanh, mấy người khác cũng đều có cảm ứng, đều kinh ngạc nhìn về phía một phương huyết trì này.

Bọn họ càng lúc càng cảm thấy rõ ràng, Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở ngoại giới, mỗi lần ra đòn nặng vào con cóc này, liền có một loại lực lượng kỳ dị truyền khắp toàn thân nó, sau đó trải qua một vòng vận chuyển, cuối cùng tập trung đến huyết trì đó, rồi sau đó, huyết trì hơi quay cuồng, giống như sôi trào, bọn họ đứng ở ngoài mấy trượng, cũng có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo đó.

Dưới lực lượng đó, con cóc này đã trúng mấy đòn nặng, lực lượng trong động phủ đã tiếp cận cực hạn.

Bạch quang vừa hiện, b*n r* trăm trượng!

Tân Trạch Tiểu Vương Gia Lúc này đang một thân huyết khí sôi trào, nhìn chằm chằm con cóc đó, trước đó, hắn vốn chính bởi vì đã nhận ra con cóc này chịu đòn cực tốt, mới để lại nó tới cuối cùng, hiện giờ hắn từ trên người mấy trăm tu sĩ hấp thụ khí huyết và pháp lực, lực lượng đáng sợ dồi dào như vậy, quả thực là khó có thể hình dung, thậm chí cũng khiến cho hắn sinh ra một loại cuồng niệm mạnh mẽ vô địch, gặp thần diệt thần, gặp phật giệt phật, làm sao lại để con cóc đó vào mắt, xuất thủ chính là mấy đạo huyết quang đánh thẳng tới.

Nhưng cũng vì sự cuồng ngạo này, không ngờ lại không phát hiện con cóc đó hiện giờ đã vô cùng tức giận!

Cả thân thể đều phình lên, tròn vo căng phồng, dường như một giây tiếp theo sẽ nổ tung.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 889: Một đường sinh cơ (2)



Nhưng cũng ngay khi một đạo huyết quang của vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đánh tới, muốn đánh nổ con cóc, lại xuất hiện một màn cực kỳ bất ngờ, con cóc đó bỗng nhiên chậm rãi xoay người, nhắm vào mình, sau đó đột nhiên há to miệng, một đạo bạch quang đáng sợ đến cực điểm từ trong miệng nó bay ra!

Một đạo bạch quang kh*ng b* khó có thể hình dung trong phút chốc liền tới, mang theo khí tức hủy diệt thê lương đến cực điểm!

- Không tốt...

Tân Trạch Tiểu Vương Gia trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại kh*ng b* từ đáy lòng xộc lên, ngay cả đầu óc vốn bị khí huyết vô biên xộc lên khiến cho có chút choáng váng điên cuồng lúc này bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, trong tiếng quát khẽ, liên tục bấm ra mấy đạo pháp ấn.

Mấy đạo huyết thuẫn bài dựng lên trước người hắn, liên tiếp ngăn cản trước đạo bạch quang đó.

Rồi sau đó, chính là vô số huyết thi bò ra, cắn tới bạch quang.

Mà bên cạnh hắn, lại là biển máu dập dềnh, từng tầng từng tầng bảo vệ hai bên.

Nhưng cũng chỉ là chuyện chỉ trong nháy mắt, mấy đạo huyết thuẫn bài đó đều bị đạo bạch quang đó xuyên thủng, sau đó vô số huyết thi đang tiếp cận bạch quang đều bị lực đạo mạnh mẽ ngưng tụ trong bạch quang xé thành từng mảnh, hoặc là nói xé thành những bọt máu, tiên tán trong vô hình.

Cho tới cuối cùng, bạch quang này trực tiếp chém đến biển máu bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia.

Biển máu mãnh liệt trực tiếp bị chém thành hai nửa, giống bị người thi triển phân thủy thuật.

Bị chém cuối cùng thì là Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó!

Thân rắn được huyết khí bao bọc của hắn cơ hồ bị đạo bạch quang này chém thành hai nửa, chỉ còn một chút huyết tuyến dính bên trên, trong tiếng hét thảm thê lương, cả người bay ra ngoài, nặng nề bay lên trong thiên không phía đông đài cao, may mà trong trời cao có đại trận lúc trước hắn bày ra, lúc này trận quang lấp lánh, cản hắn lại, lúc này mới nặng nề ngã xuống.

Có điều vừa bay ra, vô số huyết tuyến đó vào lúc này cũng đều căng đứt, hất hơn nửa tu sĩ bị treo trong không trung xuống, ai nấy giống như vừa tỉnh mộng, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, chạy trốn toán loạn.

- Phương Nguyên.

Trạch Tiểu Vương Gia chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đã hóa về hình người, đang chậm rãi dung hợp lại.

Mà trong một mảng huyết thủy đó, có thể nhìn thấy ánh mắt hắn vô cùng khiếp người.

Đó chính là tràn ngập phẫn hận và sát ý, thậm chí còn có một chút sợ hãi khó có thể hình dung, cùng với sự điên cuồng sau khi sợ hãi.

Sau khi thi triển Huyết Tức Chi Pháp, hấp thụ khí huyết và pháp lực của nhiều người như vậy, lúc một thân thực lực đạt tới đỉnh phong chưa từng có, không ngờ suýt nữa thì bị kiếm quang từ miệng một con cóc phun ra trực tiếp chém chết, điều này khiến hắn phẫn nộ đến cực điểm...

- Cho dù không có được ma ấn, ta cũng tất phải trảm ngươi.

Lúc này, hắn gào to, sau đó lại bấm pháp ấn, huyết quang tăng mạnh.

Huyết ti vô tận ở chung quanh lại b*n r*, đâm tới bốn phương tám hướng, quấn tới những tu sĩ vừa được tự do.

Mà trong mắt hắn thì dâng lên một loại ý vị dữ tợn.

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm con cóc đang ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn trời, há to miệng, lại từ cái miệng của hắn, chậm rãi dâng lên một thanh huyết mâu hơi khác với màu máu, huyết mâu này chỉ dài ba thước, tuy cũng là màu máu, lại lộ ra có chút đen đen.

Bên trên có từng đạo phù văn màu máu, biến hóa giống như nước chảy, giống như có sinh mệnh của mình!

- Huyết Ma Cốt... Đó hẳn là Huyết Ma Cốt...

Lúc này trong bí cảnh, trên đài cao, ai nấy chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vẫn chưa phát hiện gì.

Nhưng ở ngoài bí cảnh, chư vị đại tu đều đang quan chiến, lại một phát nhận ra lai lịch của huyết mâu đó, ai nấy đều biến sắc.

Thập Đại Thần Vật thiên hạ, Huyết Ma Cốt xếp thứ mười!

Bọn họ cuối cùng cũng minh bạch vì sao Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, hoặc là nói Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ này không ngờ có thể dựa vào thân Kim Đan, đơn độc một mình, vụng trộm chặt đứt liên hệ giữa bí cảnh và Vạn Lý Lưu Quang Kính, vây các tu sĩ trong bí cảnh, sau đó lại thi triển huyết pháp đáng sợ như vậy, hấp thụ khí huyết và pháp lực của các tu sĩ thiên kiêu hóa thành cho mình sử dụng, hung ác vô địch.

Trong tay hắn đang cầm, không ngờ chính là một đoạn trong thần vật Huyết Ma Cốt!

Cũng chỉ có thần vật bực này, mới có thể giúp hắn thi triển huyết pháp tới trình độ đó.

- Xong rồi, trong tay hắn đã có Huyết Ma Cốt, cho dù chỉ là một đoạn trong đó, phối hợp với huyết pháp hắn tu luyện, cũng vẫn kh*ng b* dị thường, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh, e là cũng không dám chính diện đối kháng với hắn, huống chi là những tiểu bối Kim Đan kỳ này?

Đám người Tiên Minh Trấn Thủ, Tuần Giám Sứ cùng với viện chủ Lang Gia Các, sắc mặt đã trở nên vô cùng thâm trầm.

- Xem ra, chỉ có chuẩn bị sẵn sàng, hỏi xem yêu ma đó rốt cuộc muốn làm gì...

Sắc mặt Tiên Minh Trấn Thủ âm trầm, lạnh lùng thốt ra một câu.

Mấy vị Tuần Giám Sứ chung quanh nghe vậy, trong lòng lập tức trầm xuống, cảm thấy có chút hoảng sợ:

- Phải khai chiến với yêu ma sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 890: Hai đạo kiếm quang (1)



Mà bên kia, viện chủ Lang Gia Các Ô Mộc tiên sinh trầm giọng nói:

- Lời này không sai, đạo thống Trung Châu ta và Tiên Minh, vì đối kháng đại kiếp, hóa giải đại kiếp, một mực không muốn khơi mào chiến sự với yêu ma, để tránh nội đấu, nhưng lần này, trong sứ giả yêu ma, không ngờ có sứ giả Hắc Ám Chi Chủ trà trộn vào, hại dòng dõi Nhân tộc ta, huyết cừu bực này, lại há có thể ngồi nhìn?

Tất cả mọi người nghe mà trong lòng lạnh toát, vào thời điểm này, giữa Nhân tộc và yêu ma lại chuẩn bị khai chiến?

Bọn họ không khỏi đều quay đầu nhìn về phía hư ảnh trong không trung.

Bọn họ ở ngoài bí cảnh, là không thể giúp được đám tiểu bối trong bí cảnh, nhưng bản thân bọn họ...

... Còn có khả năng tự cứu không?

...

- Vẫn thiếu một chút...

Sau khi Phương Nguyên mời được kiếm quang trong Thanh Liên xuất thủ, thấy chưa thể giết được Tân Trạch Tiểu Vương Gia, sắc mặt cũng trầm xuống.

Hắn có chút tiếc nuối nhìn huyết trì, người xung quanh vì tị hiềm, đều không tới gần huyết trì để xem bí mật của hắn.

Bởi vậy, chỉ có tự hắn có thể thấy rõ, sâu trong huyết trì này đang cất giấu một thanh kiếm.

Huyết thủy bên trong huyết trì đó cũng đang từng thời từng khắc tẩm bổ thanh kiếm này, đó chính là Ma Ấn Kiếm hắn có được từ Thái Nhạc Thành, vốn là một thanh phàm kiếm, nhưng hiện giờ lại đã có chút bất phàm, chỗ chuôi kiếm, đã hóa thành hình dạng một ma đầu dữ tợn thống khổ, mà trên thân kiếm, thì sinh ra từng đạo huyết văn, cũng theo sự tẩm bổ của huyết thủy, càng nhiều lực lượng hơn chảy vào trong huyết văn.

Đây là một loại kiếm vô cùng yêu dị!

Có thể thấy được, lúc thanh kiếm này dưỡng thành, tất nhiên sẽ tà dị đến cực điểm, cũng cường đại đến cực điểm.

Nhưng, hiện giờ dù sao cũng vẫn chưa được dưỡng thành.

Cũng chính bởi vì kiếm này chưa thành, cho nên kiếm quang của nó vẫn hơi yếu một chút, không thể trảm sát vị Huyết Sứ Giả này.

Nếu không trảm sát thành công, như vậy...

Thông qua thị giác của con cóc này, Phương Nguyên có thể nhìn thấy Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang phun ra một đoạn huyết mâu màu đen, cũng điên cuồng từ trên người các tu sĩ chung quanh hấp thu huyết khí, gia trì lực lượng khí huyết cuồng bạo vô biên này lên trên huyết mâu.

Có thể tưởng tượng được, sau khi huyết mâu đó uống đủ máu tươi, lực lượng sẽ cực kỳ đáng sợ!

Tới lúc đó, Kim Tướng Lôi Linh này của mình có thể ngăn cản được sao?

- Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được...

Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm thản nhiên vang lên.

Các tu sĩ trốn trong bụng con cóc này nghe vậy, đều ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía hắn, lại thấy vừa lên tiếng chính là vị Kiếm Sư Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì, lúc này vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt tự nhiên có một đạo kiếm ý ngạo nghễ, thản nhiên nói:

- Chúng ta có nhiều người như vậy, thường ngày đều được người ta gọi là thiên kiêu, được người ta tôn sùng, hiện giờ lại không có hành động gì mà phải chết một cách uất nghẹn như vậy sao?

Các thiên kiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức đều trở nên có chút khó coi.

Bọn họ tất nhiên cũng minh bạch đạo lý này, nhưng Huyết Sứ Giả đó mạnh như vậy, có thể có biện pháp gì?

- Huyết pháp của Yêu ma này lợi hại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đối phó hắn!

Lý Hồng Kiêu lúc này cũng mở miệng, nói:

- Vừa rồi đạo kiếm quang đó bay ra, có thể nhìn thấy, quả thật là suýt nữa thì dồn được hắn vào tuyệt cảnh, chỉ có điều lúc cuối cùng, hắn mượn đại trận trên đài cao này để đánh tan không ít lực lượng của kiếm quang, có thể thấy được, đại trận hắn bày ra trên đài cao cũng không chỉ là để vây khốn chúng ta, theo ta đoán, huyết pháp này của hắn thi triển ra vốn cũng có chút miễn cưỡng, toàn là dựa vào một phương đại trận này tương trợ, mới có thể vận chuyển tùy tâm.

Hứa Ngọc Nhân hơi ngẩn ra:

- Vậy nói cách khác, phá đại trận này của hắn thì có hy vọng đánh bại hắn à?

Vi Long Tuyệt cười khổ nói:

- Chúng ta ra cũng không ra được, làm thế nào mà phá trận?

Lý Hồng Kiêu đột nhiên nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt dường như có chút đắc ý, nói:

- Vừa rồi vị khôi thủ trận đạo này có lẽ không nhìn ra, nhưng ta lại nhìn ra, khi hắn dẫn động lực lượng của đại trận này, có hai góc trận ngưng tụ lực lượng trận đạo, rõ ràng so với chỗ khác thì mạnh hơn một chút, nếu ta đoán không sai, hai góc trận đó chính là chỗ trận nhãn, trước tiên cứ hủy nó rồi tính!

Phương Nguyên nghe vậy đúng là hơi ngẩn ra.

Hắn vừa rồi mượn Lôi Linh Cáp Mô này thi triển một kích trí mạng, hết sức chăm chú, quả thật không có thời gian quan tâm tới cái khác.

Lúc này, Tống Long Chúc đã yếu ớt thoi thóp ở bên cạnh hữu khí vô lực nói:

- Hai trận nhãn đó nếu trọng yếu như vậy, vậy yêu ma này nhất định sẽ phòng thủ cực nghiêm, hắn... Hắn con mẹ nó sao có thể, cho chúng ta cơ hội hủy diệt trận nhãn...

- Hắn tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội này...

Lý Bạch Hồ bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, nói:

- Chúng ta cũng không thể trông cậy hắn sẽ cho chúng ta cơ hội, chỉ có thể cường hành hủy diệt hai trận nhãn này!

Cân nhắc kỹ đạo lý trong đó, các tu sĩ lập tức lờ mờ trở nên hưng phấn.

- Nhưng ta chỉ có thể hủy diệt một trận nhãn.

Lý Bạch Hồ bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói một câu:

- Còn cần một người khác giúp ta!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 891: Hai đạo kiếm quang (2)



- Để ta!

- Ta cũng có thể thử xem.

Sắc mặt Vi Long Tuyệt và Hứa Ngọc Nhân đều trầm xuống, nói khẽ.

Nhưng Lý Bạch Hồ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ta tuyệt không có ý khinh thường các ngươi, nhưng các ngươi không được!

Khi nói, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên từ lúc ban đầu họ nói tới chuyện này đều cúi đầu, dường như đang cân nhắc gì đó.

Lúc này hắn cũng cảm ứng được ánh mắt của Lý Bạch Hồ, chậm rãi quay đầu lại, nói:

- Các ngươi không phải không muốn cho ta dùng kiếm à?

Tuy là tình hình vô cùng khẩn cấp, nhưng nghe thấy những lời này của Phương Nguyên, mọi người chung quanh vẫn không nhịn được mà ngẩn ra.

Cho tới lúc này, bọn họ mới nhớ tới Phương Nguyên và Tẩy Kiếm Trì còn có một ân oán như vậy...

Đúng vậy trước khi đạo chiến bắt đầu, vị Kiếm Sư Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì này đã từng ở trước mặt mọi người nói:

Tẩy Kiếm Trì không muốn cho Phương Nguyên lại dùng kiếm!

Thậm chí mục đích lần này hắn tiến vào đạo chiến, một bộ phận nguyên nhân rất lớn cũng là để khiến Phương Nguyên đáp ứng không dùng kiếm nữa, rất khó tưởng tượng nếu không có vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này xuất hiện quấy rối, sau khi Lý Bạch Hồ và Phương Nguyên đánh nhau, rốt cuộc sẽ dùng phương pháp gì để khiến Phương Nguyên đáp ứng điều kiện nhìn thì vô cùng vô lễ này, nhưng có thể tưởng tượng, đó nhất định sẽ không phải là một quá trình vui vẻ gì!

Nhưng hiện giờ, Tẩy Kiếm Trì một lòng không muốn cho Phương Nguyên dùng kiếm này lại hy vọng Phương Nguyên xuất kiếm?

Lý Bạch Hồ nghe thấy những lời này, trên mặt cũng không có biểu cảm đặc biệt, hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài, có thể nhìn thấy, lúc này Vương gia đó vẫn đang không ngừng gia trì huyết khí vô biên đó lên trên huyết mâu, khí tức lực lượng đã sắp đạt tới đỉnh điểm!

Ai nấy đều thấy được, huyết mâu hấp thu đủ huyết khí, tất nhiên sẽ là một kích lôi đình.

Thời gian đã rất khẩn cấp...

- Vốn ta cũng không định giải thích gì với ngươi cả...

Hơi trầm một chút, hắn nhẹ giọnglên tiếng:

- Nhưng hiện tại không nói gì thì cũng không được, Tẩy Kiếm Trì quả thật không muốn cho ngươi lại dùng kiếm, nhưng đây không phải là vì đố kị người tài, sợ kiếm đạo của ngươi vượt qua chúng ta, mà là vì kiếm đạo của ngươi...

Nói đến đây, hắn lại hơi trầm mặc, thấp giọng nói:

- Định trước là sẽ đi vào tuyệt đồ!

- Tuyệt đồ?

Phương Nguyên vốn chỉ là thuận miệng hỏi, lại không ngờ rằng hắn sẽ nói ra những lời như vậy, mặt lập tức ngẩn ra.

Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:

- Ngươi có phải đã tu luyện đến kiếm ý đại thành, lại thủy chung không nhìn thấy hy vọng đột phá không?

Tim Phương Nguyên trầm xuống, chậm rãi gật đầu.

Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn có được tổng cộng có ba quyển, hiện giờ cũng đã tu luyện đến quyển thứ hai.

Nhưng dưới tình huống có Thiên Diễn Thuật tương trợ thôi diễn, mình hiện giờ cũng chỉ là tu luyện đến quyển thứ hai mà thôi, bởi vì quyển thứ hai này thủy chung không thể viên mãn, cho nên hắn vẫn chưa tu luyện quyển thứ ba, lại không rõ Lý Bạch Hồ vì sao lại biết những điều này?

Lý Bạch Hồ ngừng lại một chút, mới nhìn về phía hắn, nói:

- Bởi vì chuyện này liên quan tới một số chuyện rất nghiêm trọng, một khi tiết lộ ra, hậu quả khó lường, cho nên ta hiện tại không thể giải thích cho ngươi nghe, có điều ta đáp ứng ngươi, nếu lần này chúng ta đều có thể sống sót, ta sẽ tìm một cơ hội, nói lại chuyện này từ đầu chí cuối với ngươi, nhưng hiện tại, chuyện ta có thể nói với ngươi, mục đích chân chính của Tẩy Kiếm Trì, chỉ là không muốn để ngươi tiến vào cảnh giới tiếp theo mà thôi, đối với ngươi, đối với người khác mà nói thì đây đều là chuyện tốt!

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cũng hơi ngẩn ra, gật đầu.

Sau đó hắn mỉm cười một tiếng, nói:

- Kỳ thật ngươi cũng không cần phải nói những cái này!

Khi nói đến đây, thanh khí bên cạnh hắn ngưng tụ, đã hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh, lật tay cầm lấy, đã sớm chuẩn bị xuất kiếm, thở dài:

- Dù sao ta cũng bị vây ở nơi này, vì giữ mạng, cũng định phải xuất kiếm, cho nên ngươi vốn không cần phải giải thích gì cả, ta nhất định vẫn sẽ ra tay.

- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, sao lại có loại tâm tư vô lại này?

Lý Bạch Hồ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:

- Ta đã cần ngươi xuất kiếm, vậy thì phải đưa ra đủ thành ý, huống hồ, chỉ cần đệ tử Tẩy Kiếm Trì từng cầu ngươi xuất kiếm, như vậy sau này, cho dù người Tẩy Kiếm Trì lại đến khuyên ngươi bỏ kiếm, chắc hẳn cũng sẽ khách khí hơn một chút.

Dứt lời, cũng không chờ Phương Nguyên trả lời, liền đánh tới một đạo kiếm quang.

Phương Nguyên dùng thần thức cản đạo kiếm quang đó lại, cảm nhận được biến hóa bên trong kiếm quang, cũng hơi ngẩn ra.

Lý Bạch Hồ nói:

- Ngươi dùng pháp lực hóa kiếm, chung quy vẫn không dùng tốt bằng kiếm chân chính, ngươi đã chưa có kiếm thích hợp, vậy ta sẽ truyền đạo pháp môn này cho ngươi, ít nhất có thể khiến một kiếm này của ngươi ngưng thực hơn, cũng nắm chắc hủy diệt được trận nhãn đó hơn...

Ghé mắt nhìn, đã hoàn toàn giống như một thanh trường kiếm chân thật.

Thậm chí trên trình độ phẩm chất và cứng rắn, thanh trường kiếm này còn hơn rất nhiều thần binh lợi khí.

Phương Nguyên hơi cảm thụ một chút, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc

Đạo pháp môn kiếm đạo Lý Bạch Hồ truyền cho hắn này, nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại tinh diệu đến cực điểm, hắn không biết đạo pháp môn này ở trong các loại Kiếm Kinh của Tẩy Kiếm Trì thì thuộc về trình độ gì, nhưng nghĩ chắc nhất định sẽ không thấp, nhất định là pháp môn cao cấp.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 892: Không trốn, chém nó (1)



Quan trọng hơn là, đạo kiếm quang này cho mình, kỳ thật cũng chẳng khác nào tặng đạo pháp cho mình.

Nhất là mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, liền có thể tham ngộ rõ ràng pháp môn này hơn.

- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?

Cũng đúng vào lúc này, Lý Hồng Kiêu không nhịn được lạnh lùng nói:

- Hắn đã chuẩn bị xong rồi đó!

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn ra ngoài, sau đó bọn họ liền nhìn thấy, lúc này bên ngoài, huyết mâu trong tay Tân Trạch Tiểu Vương Gia đã không ngờ xuất hiện một loại biến hóa khó có thể hình dung, rất nhiều huyết khí rót vào trên một đạo huyết mâu này, khiến cho huyết mâu đó giống như là sống lại, khí tức mạnh mẽ, xé rách hư không chung quanh, dẫn động phong vân biến hóa vô biên.

Mà trong hư không, thậm chí xuất hiện một đạo ma ảnh dữ tợn, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng tới nơi này.

Có thể thấy được, lực lượng trong huyết mâu đó đã đạt tới cực điểm.

Tân Trạch Tiểu Vương Gia này cũng rõ ràng bị con cóc này bức cho nóng mắt rồi, bất chấp tất cả vận dụng lực lượng mà bản thân hắn rõ ràng có chút không điều khiển được, đó là một loại lực lượng có uy thế hủy thiên diệt địa, hơn xa cảnh giới bọn họ có thể tưởng tượng.

Đối với con cóc này có thể chống đỡ được hay không, bọn họ thực sự không có một chút lòng tin nào.

- Chuẩn bị ra ngoài.

Phương Nguyên quát khẽ một tiếng, cùng Lý Bạch Hồ đồng thời bước về phía trước vài bước, người khác cũng đều tự làm tốt chuẩn bị.

- Nếu không phải thiếu kiện bảo bối đó, ta việc gì phải vất vả như vậy?

Mà vào lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó cũng đột nhiên hô to:

- Mau trả huyết ấn cho ta.

Ầm!

Lúc một tiếng hét lớn này rời khỏi miệng, hắn hung hăng trợn mắt, đánh huyết mâu này tới.

Khó có thể hình dung được sự cuồng bạo lúc này, một thoáng huyết mâu rời tay, huyết khí bên cạnh hắn đều biến thành từng vòng tròn, giống như là đâm xuyên hư không ra một lỗ thủng, sau đó, nơi huyết mâu đi qua, phàm là người, pháp bảo, máu trong phạm vi mười trượng ở gần huyết mâu hết thảy đều bị khuấy nát, theo cuồng phong chung quanh xoay tròn, toàn bộ hình thành một lốc xoáy hình mũi khoan.

Mà phần mũi của lốc xoáy này thì chỉ thẳng vào con cóc đang thật thà ngồi trên đất!

- Đi...

Cũng ngay lúc này, đám người Phương Nguyên đồng thời từ trong miệng con cóc bay ra, sau đó Phương Nguyên bấm một pháp ấn.

Con cóc đó vẫn nhìn huyết mâu không nhúc nhích, nhưng khi huyết mâu sắp đâm đến trên người nó, lại đột nhiên trực tiếp biến mất.

Tại chỗ chỉ có từng đạo thanh khí thuộc về bản thân Phương Nguyên.

Cho dù mình từ trong bụng con cóc này nhảy ra, đương nhiên cũng không để huyết mâu này đâm đến trên người con cóc.

Dù sao Lôi Linh bị hao tổn một lần, Phương Nguyên cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực để tẩm bổ.

Ầm!

Huyết mâu đó lại đâm thẳng tới trên đài cao, khiến cho tiên đài kiên cố mà vô số cao nhân khổ tâm dựng lên này ầm ầm sụp đổ, vô số linh quang tỏa ra, mọi người đứng không vững, huyết phong cuồng bạo quét ra bốn phía, giống như bẻ gãy nghiền nát, cũng có rất nhiều tu sĩ đang bị huyết tuyến cuốn lấy dưới sự càn quét của huyết phong mạnh mẽ này mà cả người ngã bay, rời khỏi sự khống chế của huyết tuyến.

Cũng trong nháy mắt này, trong hỗn loạn vô tận, hai đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, một trái một phải.

Trong một mảng cảnh tượng mơ hồ hỗn loạn, hai đạo kiếm quang này vô cùng bắt mắt.

Một xanh, một trắng!

Chính là Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ lúc này đã xuất thủ!

Tạo nghệ kiếm đạo của hai người bọn họ vào lúc này đều được thi triển ra hết, phân biệt lao về phía đài cao trong không trung, một trái một phải, hai trận nhãn, tốc độ cũng đều nhanh đến thần kỳ, tựa như cả người đều hóa thành hai đạo phi kiếm.

- Các ngươi muốn chết.

Một mâu của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đâm xuống, lại không thấy một màn con cóc đó bị mình găm dưới đất, trong lòng đang cuồng bạo không thôi, lại đột nhiên thấy hai đạo kiếm quang, nhìn phương hướng bọn họ lao tới, chính là chỗ mấu chốt nhất của mình, trong lòng lập tức vừa sợ vừa giận, trong tiếng gầm to, lập tức phun ra hai ngụm tinh huyết bản mạng, huyết khí cuồng bạo, liều mạng bấm ra pháp ấn thần thông.

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, liền có vô số binh khí màu máu xuất hiện ở trước người bọn họ, ngăn cản thế đi của hai người này.

Mà kiếm đạo của Phương Nguyên lại lộ ra vụng về mà cứng ngác.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sự cứng ngắc mà vụng về này của hắn chỉ một loại biểu tượng, động tác của hắn cũng không nhiều, nhưng mỗi một bước đều giẫm vào một góc độ cực kỳ chuẩn xác mà xảo quyệt, giống như là đạp gió bày trận, những huyết thi và thần thông màu máu đó rõ ràng nhìn thì một bước tiếp theo là có thể tóm lấy hắn, ngăn hắn lại, nhưng hắn vừa di chuyển nhẹ nhàng như vậy, liền đã tiến vào một mảng thiên địa khác.

- Con kiến, các ngươi dám...

Trên mặt Tân Trạch Tiểu Vương Gia lộ ra biểu cảm hoảng sợ lại khó hiểu, hắn rõ ràng là cũng dựa vào thần thông, đối với hắn mà nói, cơ hồ rất khó lý giải sao hai người rõ ràng là có lực lượng chỉnh thể kém mình nhiều như vậy, lại có thể vượt qua được thần thông của mình!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 893: Không trốn, chém nó (2)



Điều này quả thực là bất khả tư nghị!

Đương nhiên, hắn cũng không hiểu được, cao thủ võ pháp đứng đầu, cái theo đuổi chính là loại bất khả tư nghị này!

Vào lúc này, hắn thậm chí biểu hiện ra có chút hoảng sợ, thân hình xoay chuyển, dường như muốn lao tới dùng thân thể ngăn cản một kiếm này.

Nhưng hai đạo kiếm quang trái phải đều tàn nhẫn và chính xác như vậy, hắn không ngờ không biết nên ngăn cản một đạo nào.

Cũng ngay khi hắn đang do dự, trước người ánh sao tăng vọt, là Lý Hồng Kiêu xuất thủ về phía hắn, từng đạo ánh sao hóa thành phi kiếm, chém thẳng tới mặt hắn, hắn cũng biết Lý Hồng Kiêu hiện giờ là đang cố ý xuất thủ ngăn cản mình, sáng tạo cơ hội cho hai người đó, nhưng cho dù là biết, hắn cũng đành bất lực, lúc này, hắn căn bản đã không kịp ngăn cản...

Ầm ầm!

Thậm chí khi suy nghĩ này của hắn còn chưa xoay chuyển kịp, trái phải đã vang lên hai tiếng nổ.

Hai đạo kiếm quang, nháy mắt chém đến hai góc trận chung quanh đài cao, kiếm khí mạnh mẽ vô biên trực tiếp xé rách, vặn nát góc trận đó, mắt thường có thể nhìn thấy trận quang từ hai góc trận đó trào ra, tán ra bốn hướng.

Vào lúc này, Tân Trạch Tiểu Vương Gia gầm lên, huyết khí trên người rõ ràng tăng vọt, cuồng bạo hơn rất nhiều.

Đây không phải là vì hắn đang thôi động pháp lực, mà là vì hắn có chút không khống chế được huyết khí đó.

Cũng vào lúc này, chung quanh đài cao, huyết quang rút đi, đài cao bị phong ấn toàn bộ mở ra lỗ hổng, vô số tu sĩ đang hoảng sợ vào lúc này đồng thời nhìn thấy hy vọng có thể sống sót, phát ra một tiếng hô to, liều mạng từ trong lỗ hổng chạy ra ngoài.

Ngoài bí cảnh, viện chủ Lang Gia Các mặt lộ vẻ mừng rỡ:

- Mau, chắc có thể mở được bí cảnh rồi!

Mà trong một mảng hỗn loạn chung quanh, Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ quay đầu lại, gật đầu với đối phương.

Bọn họ đều cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện của nhau.

Bởi vì thời gian cấp bách, hai người Phương Nguyên và Lý Bạch Hồ tất nhiên không có thời gian phá trận, lựa chọn đều là một kiếm chém tới, gọn gàng dứt khoát, cũng may Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đối với đại trận chung quanh đài cao, chỉ âm thầm động tay động chân, cũng không chắc chắn, hai góc trận đó dưới kiếm quang ngưng tụ một thân lực lượng của bọn họ, bị phá hủy giống như bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn đạt được mục đích, lại nhìn Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, hiện giờ huyết khí trên người nghịch chuyển ầm ầm, gầm lên liên tục, cũng rõ ràng đã đau đớn đến cực điểm.

- Chạy mau...

Mấy trăm người tu hành trên đài cao, đại bộ phận đều bị Tân Trạch Tiểu Vương Gia này đoạt đi đại lượng huyết khí, có điều vẫn nhất thời chưa đến mức táng mạng, cũng có rất nhiều người nhân lúc đại loạn vừa rồi, cuối cùng thoát khỏi sự dây dưa của huyết tuyến, vừa được tự do, tất nhiên tuyệt không do dự, la hét chạy ra bốn phía, nhất thời chung quanh đài cao, cũng bóng người hoảng loạn, giống như chim chóc kinh hãi bay tứ tán.

Mà ở trong đây, cũng có một số người không vội vã đào tẩu, mà là phi thân thi triển, chém về phía huyết tuyến chung quanh.

Ít nhất vẫn có hai trăm người bị huyết tuyến cuốn lấy, hấp thu huyết khí, không thể đào thoát.

- Ầm!

Cũng đúng lúc này, ngoài bí cảnh, có một dòng quang mang bay tới, xuyên qua mây đen rất nặng, rơi xuống trên đài cao này, theo một dòng kính quang này bay tới, còn có một thanh âm trầm trọng:

- Chớ có hoang mang, chúng ta giờ mở bí cảnh...

Các tu sĩ nghe đây chính là thanh âm của vị Tiên Minh Trấn Thủ kia, ai nấy lập tức kinh hỉ không thôi.

Vừa rồi Tân Trạch Tiểu Vương Gia này phong tỏa bí cảnh, cho nên mới có thể ở đây làm xằng làm bậy, ỷ vào một thân huyết pháp tàn sát các tu sĩ, đoạt khí huyết pháp lực của người ta, nhưng cho dù huyết pháp của hắn có ngông cuồng tới mấy, nếu bí cảnh mở ra, các cao thủ Tiên Minh, các trưởng lão đạo thống bên ngoài mà vào được, vậy tất nhiên cũng là một chữ chết, bọn họ không cần lo lắng, cứ tránh né xung quanh đã rồi tính.

- Không ngờ, không ngờ...

Cũng lúc này, thanh âm giống như phong ma của Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng nặng nề vang lên:

- Đám kiến các ngươi, không ngờ cũng dám phá hoại đại sự của ta, tội đáng chết vạn lần, các ngươi tội đáng chết vạn lần...

Khi những lời này của hắn vang lên, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn xung quanh, nhìn về phía đám người Phương Nguyên, giận không thể át, nhưng ngay sau đó, ánh mắt này lại nhìn về nơi xa hơn, cười ha hả.

Đồng thời khi nói những lời này, hắn không ngờ đã hóa thành giống như một mảng huyết vân, miệng rắn mở ra, huyết khí nuốt nhả, trên đài cao, không biết có bao nhiêu người chưa giãy ra khỏi sự dây dưa của huyết tuyến, trực tiếp bị hắn nuốt xuống, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến mất.

- Hắn muốn bắt đầu đại khai sát giới à?

Bất kể trong hay ngoài bí cảnh, khi nhìn thấy một màn này, đều cực kỳ hoảng sợ.

Bọn họ nhìn ra được, Tân Trạch Tiểu Vương Gia trước đó là có mục đích gì khác, dùng cướp lấy huyết khí của mọi người làm chủ, phần lớn là muốn tận hết khả năng đoạt được huyết khí của mọi người một cách hoàn chỉnh, khống chế được nhiều người hơn, nhất là cao thủ như Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 894: Thiên kiêu chi chiến (1)



Bởi vậy cũng không vội vàng giết người, nhưng hiện giờ, hắn rõ ràng đã có chút ý tứ tẩu hỏa nhập ma, lại lo lắng bí cảnh bị mở ra, cao thủ bên ngoài tiến vào giết hắn, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, có thể giết được người nào hay người nấy, nhìn thì so với hắn lúc trước còn đáng sợ hơn.

- Mau, mau, bí cảnh sao vẫn chưa mở?

Mà lúc này, ngoài bí cảnh, chư vị cao thủ cũng vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bên trong.

Trên đỉnh núi, có mấy vị cao thủ, đang dùng hết toàn lực Van Lý Lưu Quang Kính, khiến cho kính quang từng tia từng luồng, thấm vào trong bí cảnh, thấy người xung quanh, liền có người vội kêu lên:

- Tuy phong ấn bên trong đã bị phá vỡ, nhưng đại trận truyền tống của tiên đài cũng đã bị hao tổn, không thể vận chuyển, bởi vậy cần thời gian nhất định, dùng Vạn Lý Lưu Quang Kính dẫn động trận tâm bên trong tiên đài mới được.

Mọi người nghe vậy, liền biết không dễ thôi động, chỉ là trong lòng lo lắng dị thường.

- Ha ha ha ha, xem ra lần này không thể mang huyết ấn về được rồi, nhưng cũng phải lập một công lớn!

Mà Huyết Sứ Giả Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó rõ ràng cũng biết chuyện này, bởi vậy càng thêm điên cuồng, hắn biết rõ cao thủ bên ngoài qua một lúc nữa vẫn vào được, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có ý tứ muốn chạy trốn, mà là tung hoành tứ phương, điên cuồng giết chóc, giống như giết thêm một người là lời thêm một người, liều mạng cắn nuốt các tu sĩ, đạt được khí huyết cường đại, rồi lại cắn nuốt người khác.

Có điều, dường như hắn đã chuẩn bị rời khỏi, bởi vậy cũng không đuổi theo Phương Nguyên nữa, từ bỏ huyết ấn đó.

- Yêu ma này thật sự là điên rồi, chúng ta mau chạy đi, đợi cao thủ bên ngoài vào thu thập hắn.

Mà lúc này, đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt vừa được con cóc của Phương Nguyên nuốt vào, bảo vệ tính mạng, lúc này cũng tận hết khả năng chạy tứ tán, chặt đứt huyết tuyến trong không trung, nhằm cứu được mạng nhiều tu sĩ hơn, mặc cho các tu sĩ bỏ chạy tứ tán, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy con huyết mãng đó đang liều mạng đuổi theo các tu sĩ, giết chóc tứ tung.

Bọn họ cũng lo lắng, thở dài một tiếng, liền muốn phi thân đào tẩu.

Tân Trạch Tiểu Vương Gia lúc này rõ ràng đã không khống chế được một thân khí huyết đó, nhưng lại lộ ra càng đáng sợ hơn, giống như tu sĩ có đôi khi tẩu hỏa nhập ma, sẽ thể hiện ra thực lực mạnh hơn so với khi không tẩu hỏa nhập ma, thật sự có một loại ý vị vô địch, nếu bọn họ đụng phải, chỉ sợ cũng xui xẻo, bởi vậy bất chấp tất cả mà khẩn cấp đào tẩu.

Dù sao hiện giờ phong ấn trên đài cao đã mở, bọn họ cũng đã tận hết nỗ lực của mình, cứu lấy rất nhiều tu sĩ bị huyết tuyến cuốn lấy, còn lại thì phải xem bản lĩnh chạy thoát thân của bản thân mình.

Những người đã chạy thoát lại bị huyết mãng đuổi kịp nuốt lấy, vậy thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.

Người còn lại, cũng chỉ có thể ai dựa vào bản sự của người nấy, cố chạy thật xa, đợi cao thủ bên ngoài tiến vào thu thập hắn...

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.

Người xung quanh đều đang điên cuồng bỏ chạy ra ngoài đài cao, nhưng ba người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu lại đều không động.

Ba người bọn họ không bị yêu ma đó nhằm vào, vốn đã là vạn hạnh, nhưng không ngờ lại không có ý tứ thừa cơ chạy thoát thân.

Tống Long Chúc bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, kinh hãi nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Ba người đó nghe vậy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn nhau một cái.

Trên mặt Lý Hồng Kiêu lờ mờ lộ ra một tia sát ý ngạo nghễ, lạnh lùng đó Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, lạnh giọng nói:

- Ta đường đường là hoàng tộc Cửu Trùng Thiên, há lại bị yêu ma dọa cho phải hốt hoảng bỏ chạy, yêu ma này vô lễ phạm thượng, xúc phạm tới hoàng uy của ta, tội đáng chết vạn phần!

Lý Bạch Hồ thì ánh mắt như kiếm, nhìn chằm chằm về phía không trung, nói:

- Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trước giờ không thiếu can đảm khiêu chiến cường địch!

Ý kiến của hai người này không ngờ đạt thành nhất trí một cách kỳ dị, sau đó đồng quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Trên mặt Phương Nguyên không có biểu cảm gì, lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh,thản nhiên nói:

- Yêu ma phải chết!

...

- Yêu ma này nuốt nhiều người như vậy, nhìn thì càng hung ác điên cuồng hơn, lực lượng mạnh hơn, nhưng trên thực tế, hắn đã không khống chế được huyết khí mạnh như vậy, ngược lại có nhược điểm, lúc trước không dễ giết hắn, hiện tại kỳ thật là có cơ hội rồi.

- Cơ hội cũng phải xem là cơ hội gì!

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nói:

- Yêu ma này cướp lấy khí huyết của nhiều người như vậy, quả thực đã mạnh mẽ đến trình độ có thể so với Nguyên Anh, lực lượng này tuyệt không phải chúng ta có thể chống đỡ, chỉ có điều vấn đề của hắn là ở chỗ cảnh giới của bản thân hắn cũng không cao, cho nên không thể khống chế được lực lượng cường hoành như vậy, sẽ cho chúng ta cơ hội để nắm lấy, nhưng muốn giết hắn, cũng không dễ dàng, bởi vì không biết mệnh môn của hắn ở đâu.
 
Back
Top Bottom