Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 855: Tu sĩ Tử Đan thích khoác lác (2)



Sau một ngày, trong tay hắn đã nắm giữ tận bốn năm trăm viên ma hạch, bản thân hắn cũng phải trải qua mấy chục trận chiến lớn có nhỏ có, nhưng thần thái vẫn cứ tràn trề sức sống, chẳng hề có chút dấu hiệu bị thương hay pháp lực tiêu hao đáng kể nào.

Đấy cũng là bởi phương thức xử lý hắn đưa ra cực kỳ chính xác, mỗi đấu xong một trận, hắn lại cùng người nghiên cứu thảo luận một phen, lúc nào quá mệt nhọc thì lại nuốt mấy viên đan dược khôi phục pháp lực. Chứ nếu là địch với hết thảy mọi nguoi, sợ rang han se không co co hội đo, đám đong se thua dịp hắn mỏi mệt từng bước ép sát, còn giờ ngươi mang theo loại ý nghĩ đó tuy cũng có lại không nhiều, bởi vì những người khác sẽ không đồng ý ...

.. Dựa vào cái gì chúng ta giao ma hạch mới được giao thủ với vị ngũ đạo khôi thủ này, còn ngươi lại tới ép người ta?

... Dựa vào cái gì sau khi chúng ta giao thủ, khiến hắn mệt thành dạng này, ngươi lại đi qua kiếm tiện nghi?

... Ngươi đây là chiếm tiện nghi của ngũ đạo khôi thủ ư?

... Phi, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của chúng ta!

Đồng thời trong quá trình này, lĩnh ngộ đối với thần thông của Phương Nguyên cũng được tinh tiến không ít, hiện tại hắn lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đối với thần thông biến hóa cực kỳ nhạy cảm, nhất là trong tình huống sau khi giao thủ với nhiều người như vậy lại ngồi xuống cùng nhau nghiên cứu thảo luận, ánh mắt theo đó càng lúc càng sắc bén, với huyền pháp bình thường, hắn đã có cảm giác vừa nhìn liền thấu hiểu biến hóa bên trong.

Có thể tham gia Đạo chiến, dù không phải Tử Đan hay là tu sĩ thiên kiêu tư chất tuyệt đỉnh, thì nhất định cũng phải có mấy phần lực lượng, ai cũng đều có chỗ hơn người của riêng mình, mà những chỗ hơn người đó đều được Phương Nguyên từ từ học lén trong quá trình vừa rồi ...

Chỉ là chúng tu sĩ giao thủ với Phương Nguyên lại hồn nhiên không ý thức được mà thôi!

Thậm chí trong lòng bọn họ còn nghĩ, đường đường tu sĩ Tử Đan, sao lại để ý mấy thứ trong tay chúng ta?

Từ từ tiến về phía trước, lượng ma vật gặp phải dần càng lúc càng nhiều, đến sau, thậm chí có thể nói là mỗi giết xong một nhóm liền sẽ có một nhóm ma vật mới xuất hiện. Song lúc này bên người Phương Nguyên cũng đã tụ tập được hơn mười người, ngược lại thành là một phương lực lượng cường hãn, uy h**p từ ma vật gần như có thể lơ là không kể, chỉ riêng bằng người đứng bên cạnh hắn, vừa xông lên liền một hơi chém sạch hết ma vật.

- Hả?

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu nhìn sang hướng tây.

Tiếp đó chỉ thấy phương tây có từng đạo ánh sáng đỏ bay múa đầy trời, từng con từng con ma vật gầm rú thê thảm, chân tàn tay cụt bay loạn, hắn và chúng tu sĩ chung quanh đều kinh hãi, đến càng gần một chút mới phát hiện trong đám ma vật kia bất ngờ có một nam tử mặc giáp đen, râu quai nón đang trầm giọng hô quát, trong tay cầm một thanh kích lớn màu đen, khuấy động phong vân, xé tan đám ma vật chung quanh thành mảnh nhỏ.

- Đây là một vị cao thủ ...

Trong lòng chúng nhân không khỏi sinh ra ý niệm như vậy, thần tình có chút kích động.

Phương Nguyên càng là ngưng thần quan sát đối phương, một lúc sau mới nhìn sang người bên cạnh hỏi:

- Có ai nhận ra người này không?

Chúng tu sĩ bên cạnh dồn dập nghị luận, có người nói:

- Người đó chính là Tống Long Chúc, phách lối vô cùng, trước lúc Đạo chiến diễn ra từng công khai nói muốn đoạt lấy vị trí khôi thủ Đạo chiến, chẳng qua mọi người không ai để tâm, bởi vì đứa này quá hay khoác lác, tỷ như nói truyền thừa của hắn đi, khi thì nói mình từng giành được truyền thừa của tu sĩ Thái Cổ mới tu thành Tử Đan, khi lại nói mình lập công lớn ở Ma Biên, được một vị tiền bối thưởng thức ban cho thần pháp, mỗi lần nói đều không giống nhau, mọi người cũng đều không tin ...

Đúng đúng đúng ...

Bên cạnh có người tiếp lời, cười nói:

- Còn có người nói han đã từng một mình tiêu diệt qua tiên môn có Kim Đan cao giai tọa trấn, nhưng mỗi lần lời kể lại khác nhau. Có khi nói chính diện tìm tới cửa, diệt tiên môn kia, có khi lại nói là âm thầm ẩn núp hơn một tháng, mới tìm được cơ hội ám sát môn chủ tiên môn, đôi khi lại nói là tốn giá cao mời Cửu U cung ra tay ...

- Tống Long Chúc ...

Phương Nguyên nghe chúng nhân giới thiệu, ngược lợi hơi ngớ.

Mặc dù tu sĩ Tử Đan rất hiếm thấy, nhưng đưa mắt toàn thiên hạ, số lượng thật ra lại không ít, thậm chí có thể nói là nhiều như cá diếc sang sông, như cỏ dại trong núi.

Chẳng qua Đạo chiến cũng có quy củ của Đạo chiến, nhất là Đạo chiến lần này, càng là dịp để Tiên Minh tuyển chọn nhân tài, quy củ càng nghiêm.

Người trước đây đã từng tham gia qua Đạo chiến, đương nhiên sẽ không lần nữa tham gia, một ít truyền nhân chân chính của các đại tiên môn, đại thế lực, tự có ngạo khí, đương nhiên cũng sẽ không tới tham gia Đạo chiến, cũng có một ít cao thủ tà phái, thế gia lánh đời, trong lòng đều có tính toán, vô cùng biết giấu mình, chỉ sợ bị người khác chú ý, hận không thể trốn sâu dưới mặt đất, càng sẽ không đi ra lộ diện.

Còn có một số tu sĩ Tử Đan thành danh đã lâu, tỷ như thành tựu Tử Đan mấy chục năm nay rồi, tu sĩ Tử Đan như thế, thường thường đều đã tìm được truyền thừa cho riêng mình, ban thưong Tiên Minh đưa ra đối với bọn han mà nói thì không có mấy sức hấp dẫn, thế nên cũng sẽ không tới.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 856: Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (1)



Bởi thế, số tu sĩ Tử Đan chạy tới Đạo chiến lần này mới chỉ có mười mấy người.

Mà trong những người tham gia Đạo chiến lần này, số chân chính muốn thành danh, có đòn sát thủ cho riêng mình để đánh cược một lần so với số bốn năm trăm người tới góp vui, dự cho đủ số, thử vận may ... vân vân, mười mấy người vứt ở bên trong, tự nhiên không dễ mà gặp được, bởi vậy đây là lần đầu tiên từ sau khi tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên gặp được một vị cũng là tu sĩ Tử Đan.

- A?

Ngay khi đám người Phương Nguyên thấy được nam tử tay cầm kích, đối phương cũng nhìn thấy Phương Nguyên.

Thần tình hắn hơi ngớ, sau đó liền bật cười ha ha, kích lớn màu đen trong tay đột nhiên lắc một cái, xoắn ma vật nhào tới trước người thành mảnh vụn, sau đó nắm tay trái hung hăng vỗ xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất chung quanh đột ngột chui ra vô số mỏm đá màu đen, giống như một mảnh kiếm trận, đâm xuyên bốn năm con ma vật trong phạm vi ba mươi trượng.

Làm xong hết thảy, hắn mới cười lớn một tiếng, trở tay thu kích lại, mắt lạnh nhìn về phía Phương Nguyên, cười to nói:

- Thì ra là con mọt sách nhà ngươi, gần đây nghe nói thanh danh ngươi lớn lắm. Ha ha, hay là giờ chúng ta đấu một trận?

Ầm ầm!

Vừa mở miệng, dưới chân hắn vừa giậm mạnh, mặt đất đều bị hắn đạp cho rạn nứt, bùn đất bay tứ tung.

Những mảnh bùn đất này bị khí cơ hắn ảnh hưởng bay ngược mà lên, cát vàng đầy trời, giống như một đạo trường long bay lượn sau lưng, khí thế uy mãnh phi thường, hệt như một người mang theo một mảng lớn mây đen, thăm thắm che rợp bầu trời.

- Được thôi ...

Phương Nguyên thấy được uy thế người này, trong lòng ẩn ẩn ngưng trọng, thở ra một hơi thật dài.

Tùy theo hơi trọc khí dần dần thở ra, một thân chiến ý ngang nhiên mà lên!

Đạo chiến, tự nhiên là phải đấu pháp với ngươi!

Mà đã là đấu pháp, đương nhiên là phải đấu với cao thủ lực lượng tương đương mới cang thu vị ...

- Thật muốn đánh?

Tống Long Chúc thấy hắn đáp ứng, ngược lại hơi ngớ, một thân pháp lực gào thét, tiếng như sấm rền, cười phá lên:

- Nếu ngươi không sợ đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị người khác chiếm tiện nghi, như vậy hôm nay Tống gia ta sẽ giáo huấn ngươi một trận ...

Nói rồi bước chân tựa hồ hơi khẽ nhúc nhích, định xông tới Phương Nguyên.

Nhưng cũng đúng lúc này, bên người Phương Nguyên đột nhiên xông ra mấy người chặn lại Tống Long Chúc, miệng hét lớn:

- Chậm đã ...

Tống Long Chúc ngẩn ngơ, bước chân hơi chậm, quát:

- Làm gì?

Ngay cả Phương Nguyên cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn mấy tên tu sĩ vọt tới trước mặt mình.

Mấy tên tu sĩ kia quét mắt nhìn trên dưới Tống Long Chúc một lượt, sau đó kêu lên:

Muốn đau phap voi Phương sư, trước lay ra muoi vien ma hạch!

Thần tình Tống Long Chúc lập tức không giấu được vẻ kinh ngạc:

- Đây là cái quỷ gì?

- Đây chính là quy củ Phương sư định ra, muốn đấu pháp với hắn, trước phải lấy ra mười viên ma hạch!

Mấy tên tu sĩ kia nhìn chẳm chẳm Tống Long Chúc, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi, hét lớn nói:

- Nhìn thấy đám người chúng ta không, đều là giao ra ma hạch mới khiêu chiến hắn, ngươi cũng không thể ngoại lệ, chỉ lấy mười viên ma hạch đã tính tiện nghi lắm rồi ...

Tống Long Chúc nghe vậy không khỏi có chút tức giận, chống nạnh nói:

- Vậy bằng cái gì mà không phải ngươi cho ta ma hạch?

Mấy tên tu sĩ kia giờ đều là fan của Phương Nguyên, cười lạnh nói:

Dù sao quy củ chính la như thế, Phương sư ha là ai cung co the khieu chiến? Nếu không cầm ra được ma hạch, vậy liền đừng qua đây khiêu chiến ...

Lời này được chúng nhân dồn dập hưởng ứng:

- Đúng đúng đúng, trước giao ma hạch!

- Dựa vào cái gì ...

Tống Long Chúc nghe mà đại nộ, trong lòng hắn vốn đã có chút do dự, không muốn đấu pháp với Phương Nguyên ngay thời điểm này, giờ nghe nói vậy, dứt khoát trùng trùng nhổ bãi nước bọt xuống đất, xoay người cười lạnh nói:

- Chưa thấy qua ai lên mặt tự cao như vậy, muốn đấu pháp còn phải giao ra ma hạch? Ha ha, ma hạch ta có, nhưng ta không cho ngươi, cùng lắm thì không khiêu chiến ...

- Vị đạo hữu này, xin dừng bước ...

Nhưng cũng đúng lúc đó, Phương Nguyên rốt cục nhìn không được, đứng dậy cười nói:

- Ta không muốn ma hạch của ngươi, đến chiến một trận đi!

Tu sĩ chung quanh nghe xong không khỏi sửng sờ:

- Dựa vào cái gì mà hắn không cần giao ra ma hạch?

- Đúng a, chúng ta khiêu chiến ngươi đều phải giao ra ma hạch, dựa vào cái gì mà hắn được ngoại lệ?

- Chuyện này mà cũng biết?

Tống Long Chúc có vẻ đã quyết định muốn đi, lại không ngờ rằng Phương Nguyên sẽ nói ra lời này, sắc mặt lập tức có chút cổ quái, biết lần này có trốn cũng không thoát, bèn dứt khoát trực tiếp quay người, khẽ quát một tiếng đánh thẳng tới Phương Nguyên, kích lớn màu đen trong tay như hóa thành một con hắc long nhấp nhô trên mặt đất, chỉ thấy quanh người hắn cuồn cuộn cát vàng như thủy triều, tầng tầng cuộn lên mặt đất, ầm ầm hướng cuốn hướng Phương Nguyên, uy thế phô thiên cái địa ...

- Quả nhiên không hổ là tu sĩ Tử Đan ...

Phương Nguyên âm thầm thở dài một tiếng, cũng đạp bước tiến về phía trước.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 857: Chiến tận thiên kiêu vô địch thủ (2)



Tay áo bên phải giơ ngang giữa trời, trùng trùng vung lên trước mặt, thanh khí quanh người theo đó xung thiên mà lên, hóa thành bộ dạng một thanh cự đao, trùng trùng chém xuống, tầng tầng đất đá cuốn về phía mình bỗng chốc bị chém thành hai nửa!

- Tiểu tử hay lắm, để ta xem xem thần thông của ngươi!

Từ phía sau lớp đất đá, Tống Long Chúc tay cầm kích lớn màu đen tung mình lao tới, vung kích chém hướng Phương Nguyên.

Tùy theo thân hình hắn xông ra, sau lưng xuất hiện một bàn tay bùn đất cấp tốc niết pháp ấn.

Pháp ấn vừa thành, bùn đất phô thiên cái địa bên người hắn lập tức bay múa, kết tinh, dung hợp giữa không trung, hóa thành trăm ngàn mảnh đá nhọn sắc bén, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên, cùng lúc, bùn đất dưới chân Phương Nguyên khẽ run, "Xoẹt" một tiếng, không biết bao nhiêu mỏm đá bén nhọn phá đất mà lên, giống như lợi kiếm đâm tới lòng bàn chân Phương Nguyên.

- Người này quả nhiên có chút bản lĩnh ...

Sát na đó, dù có là Phương Nguyên cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

Hắn không ngờ được rằng thần thông người này đã cường hoành đến trình độ như thế, nếu là trước mình mình hiểu thông Phù đạo, đối mặt với thế công trước trước sau sau, từ trên xuống dưới hung mãnh thế này, sợ rằng căn bản không cách nào thi triển thần thông hóa giải. Nhưng giờ, dù hắn không dám khinh thường, thần tình lại không mấy hoảng hốt, trong lòng khẽ quát một tiếng, tay trái nâng lên, vạch mấy vạch giữa hư không.

Vèo!

Tùy theo động tác khẽ vạch, thanh khí bên người hắn phóng đại, thân hình xung thiên mà lên, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh tia chớp xuất hiện dưới chân, chở hắn tránh thoát khỏi tập kích từ mỏm đá dưới chân, cùng lúc, Bất Tử Liễu hiện ra sau lưng phía, khua múa trăm ngàn đạo roi điện, quét bay toàn bộ mảnh đá lao tới gần, tay phải vươn ra chụp vào trong hư không, trong tay bất ngờ nhiều thêm một thanh kiếm.

- Bành bành bành ...

Sát na đó, Tống Long Chúc cũng đã đến trước mặt, đại kích quét ngang, liên tiếp tấn công hơn mười chiêu.

Phương Nguyên thủ chặt tâm thần, thanh kiếm chuyển động, đỡ lấy hơn mười chiêu này.

- Ồ? Có vẻ không phải con mọt sách bình thường a ...

Khí thế hung cuồng trên thân Tống Long Chúc càng thêm cuộn trào, nhưng liên tiếp tấn công mấy chục hiệp, lại vẫn không hiệu quả, trong lòng không khỏi hơi ngớ, càng thêm xem trọng Phương Nguyên mấy phần, thủ đoạn trên tay lại tuyệt không hàm hồ, kêu to một tiếng xoay người bay lên, một con Nê Long đột ngột hiện ra dưới chân, chở hắn lên giữa trời, đồng thời miệng hét lớn:

- Xem bí pháp đã từng đồ sát tiên môn của ta đây ...

Phương Nguyên ngẩn người, thủ chặt trước mặt, miệng cười lạnh nói:

- Khoác lác!

Tống Long Chúc đại nộ:

Ngươi mới khoác lác, ngay cả đại tu Nguyên Anh đều từng bị bí pháp này của ta dọa chạy ...

Phương Nguyên hơi ngớ, nói:

- Cái này thì chắc chắn là khoác lác?

Tống Long Chúc khẽ cười hắc hắc, kêu nói:

- Bị ngươi nhìn ra rồi?

Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn lại không nhàn rỗi, không ngừng niết động mấy đạo pháp ấn, một thân pháp lực Tử Đan gào thét mà lên, cả người sáng chói như vầng thái dương đỏ rực, sau đó pháp lực cuồn cuộn từ Nê Long dưới chân truyền xuống mặt đất, chỉ nghe mặt đất ầm ầm rung động, thoáng chốc, vô số hạt cát nhỏ đến cực điểm chấn rung liên hồi trên mặt đất, tiếp sau bất thần bắn lên, rơi vãi khắp không trung.

Lúc này mỗi hạt cát đều được quán chú pháp lực cuồng bạo vô cùng, không khác với phi kiếm là mấy.

Những hạt cát này từ dưới đất cuốn ngược mà lên, bay múa tứ tung, chỉ trong nháy mắt không ít nham thạch bị đánh ra trăm ngàn lỗ thủng dày đặc, nhìn qua hệt như tổ ong, lực đạo cực mạnh, khiến chúng bị cuốn lên lao thẳng tới Phương Nguyên đang ở giữa trời.

Có le khong phải han khoac lác ...

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Phương Nguyên hơi biến.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cái tên Tống Long Chúc bị người giễu cợt chỉ biết khoác lác này rõ ràng là có chút bản lĩnh. Trên thế gian người có pháp lực điều khiển đất, có thể thi triển thần thông hành Thổ sao mà nhiều, cũng đã có không biết bao nhiêu thần thông được người nghiên cứu đi ra, mỗi loại đều có uy lực cường đại, nhưng thật luận ra, bản thân hắn quả thực chưa từng gặp được kẻ nào lợi hại như là Tống Long Chúc ...

Người khác hoặc là niết đất thành hình, hoặc là bố trí bẫy rập, mà hắn thì lại rót pháp lực vào tận từng hạt cát.

Chỉ riêng điểm này đã khiến mỗi công kích của hắn đều trở nên sắc bén mà tinh mịn, nếu trúng chiêu dù chỉ một chút thôi, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Bị thần thông này của đối phương cuốn vào, e rằng vấn đề không còn là toàn thây hay không, mà là trực tiếp bị hóa thành thịt vụn.

Trong thanh khí tức thì bay ra một con cá chép màu xanh, xoay tròn vòng quanh thân thể hắn ...

Hiện tại, Lôi Linh luyện hóa từ thủy tương chi linh này đã có biến hóa mới.

Quấn quanh Phương Nguyên chạy một vòng, hư không quanh người hắn bỗng chốc trở nên mơ hồ, hệt như hóa thành một mảnh hồ lớn, hạt cát bay đầy trời vừa vọt vào trong phiến hư không đó liền như thực sự bay vào trong nước, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đột ngột biến chậm, đến sau cùng thậm chí trực tiếp ngưng lại, cứ vậy treo giữa không trung, nhè nhẹ di động.

Hạt cát đến được gần Phương Nguyên nhất vẫn còn cách một gang tay.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 858: Phải nghĩ cách



- Nếu không phải ta được đến thần vật như thủy tương chi linh, còn luyện hóa thành Lôi Linh cho riêng mình, có thể triệu hoán đầm nước, như vậy thần thông c*̉a ngươi quả thực đủ sức đẩy ta vào tuyệt cảnh, xem ra dự tính c*̉a ta không sai, Đạo chiến lần này đúng là cơ hội tốt!

Phương Nguyên khẽ thở phào một hơi, quay sang Tống Chúc Long thản nhiên nói.

Lúc nói lời này, hắn chậm rãi thu hồi cá chép màu xanh, đầm nước quanh mình c*̃ng theo đó tan biến.

Hạt cát đầy trời ầm ầm rơi xuống đất!

Tiếp sau, trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo trường kiếm màu xanh như ẩn như hiện, Chu Tước dưới chân giang ra đôi cánh cực lớn!

Oanh!

Vung kiếm chém tới, kiếm khí tăng vọt, đột phá khoảng cách hơn ba mươi trượng giữa hắn và Tống Long Chúc.

Cùng lúc, trên bầu trời, lôi quang gào thét trút xuống.

Sát na đó, chiến ý trong lòng Phương Nguyên tăng vọt tới đỉnh phong.

Hắn đang muốn thử pháp!

Trước đây hắn một lòng muốn tham gia Đạo chiến, dù biết rõ trong Đạo chiến sẽ có ba phương cường thế nhắm đến mình cũng phải tiến vào, chính là vì hắn biết đây là một cơ hội khó được, có thể khiến hắn sảng khoái thử pháp mà không cần cố kỵ gì.

Sau khi bước chân vào cảnh giới Kim Đan, hắn c*̃ng đã bắt đầu thôi diễn con đường Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho riêng mình, hắn xem qua rất nhiều điển tích, nhập vào trong đó rất nhiều cảm ngộ, đồng thời thôi diễn ra không ít biến hóa, có thể cảm giác được bản thân đề thăng không ít. Nhưng ngộ pháp chi lộ rốt cuộc không phải chuyện có thể đóng cửa tạo xe mà vẫn làm được, hết thảy những gì hắn tham ngộ đi ra đều cần quá trình thử luyện để ấn chứng!

Cách thích hợp nhất cho hắn thử nghiệm chính là chiến đấu với cao thủ trong Đạo chiến!

- Mẹ nó, ngươi quá đáng rồi đấy?

Tống Long Chúc bị một kiếm này c*̉a Phương Nguyên dọa sợ, liều mạng nâng lên kích lớn màu đen chống đỡ, sau đó chỉ cảm thấy lực lượng cuồng bạo trên kiếm điên cuồng vọt tới, ngay cả Nê Long dưới chân hắn đều bị chấn cho vỡ vụn, vội vàng lớn tiếng kêu hét:

- Ý tứ thoáng một cái là được rồi, cần gì phải làm đến bước này, trong bí cảnh thiếu gì cao thủ, sao ngươi không chừa chút khí lực đi đối phó những người khác...

- Ta đâu làm trái quy tắc Đạo chiến, có gì mà quá đáng?

Thần tình Phương Nguyên căng cứng, tay phải cầm kiếm, tay trái làm phép, không ngừng tấn công về phía Tống Long Chúc.

Bức cho Tống Long Chúc âm thầm kêu khổ, trong lòng nghĩ:

“Khi trước ta thật sự không nên nói muốn bóp trứng hắn trước mặt người khác... Hơn nữa lúc ấy trong tửu lâu rõ ràng người c*̃ng không nhiều, rốt cuộc là đứa tiện nhân nào lắm mồm truyền chuyện này đến tai hắn?”

Mắt thấy Phương Nguyên càng lúc càng ép chặt, dường như đến cả thời gian th* d*c đều không có, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng. Tuy hắn vẫn còn sức đánh một trận, lại không bỏ được liều đến ngươi chết ta sống với Phương Nguyên sớm như vậy, bằng không hành trình trong Đạo chiến tất bị ảnh hưởng. Khoan nói có thể đánh bại được Phương Nguyên hay không, dù có thật đánh bại được, thì hắn c*̃ng lấy đâu ra dư lực đi đối phó những người khác?

Trong lòng Tống Chúc Long vốn c*̃ng không có ngạo ý phải muốn ác chiến đến cùng, dù chết không lùi, ý niệm này vừa hiện ra trong đầu, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy!

“Vèo” một tiếng, hắn vung thương bức lui Phương Nguyên, hét lên:

- Sợ ngươi rồi, ta đi, ta đi là được chứ gì?

Nói xong liền một đầu chui xuống dưới đất, chẳng thấy bóng người đâu nữa.

- Không ngờ lại chạy?

Phương Nguyên nhìn xuống mặt đất nơi Tống Long Chúc vừa tan biến, không khỏi nhíu mày.

Trên thực tế vừa rồi hắn vẫn còn lưu chút thủ đoạn chứ chưa thi triển ra hết toàn bộ, mục đích chính là không muốn phân ra thắng bại với Tống Long Chúc quá sớm, làm mất đi cơ hội cho mình thử pháp, lại không ngờ đứa này không có cốt khí đến thế, nói chạy liền chạy...

- Ta phải làm sao mới khiến những người này cam tâm tình nguyện đấu hết sức đây?

Hắn không chỉ nhíu mày, còn rất nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này.

Hắn biết, những cao thủ như vậy khác với tu sĩ bình thường.

Tu sĩ bình thường đều chỉ muốn đến chỗ mình thử thử xem sao, thắng rồi, lập tức thành danh, không thể thắng, lại cũng không nắm chắc cướp được danh thứ quá cao, tính ra không chịu thiệt, cho nên nguyên một đám mới xếp hàng đi đến, không tiếc hết thảy giao thủ với mình.

Nhưng cao thủ lại khác, bọn họ có hi vọng giết vào mười thứ hạng đầu, thậm chí là tiền tam giáp, trước khi tình thế sáng tỏ, bọn họ tuyệt đối không chịu dốc sức liều mạng với mình, không riêng gì mình, dù đụng phải những tu sĩ Tử Đan còn lại, c*̀ng lắm c*̃ng chỉ là đơn giản thăm dò một cái liền thu tay, ai nấy đều mang theo tâm tư giữ lại thực lực, ý đồ chờ tới giai đoạn sau c*̀ng mới phát lực...

Song nếu là thế, mình muốn thử pháp, lại biết tìm ai để thử?

- Phải nghĩ cách bức bọn hắn tới đấu với ta mới được...

Mười bốn chữ lớn huyễn hóa linh quang, ngưng cố giữa hư không, sau khi được hắn vung lên liền bay ra giữa trời, càng lúc càng lớn, khí cơ gào thét, hệt như một biển chữ vàng cực lớn, sáng loáng treo giữa tầng trời. Thời khắc này, không biết bao nhiêu người đang kinh ngạc ngẩng đầu thấy được hai câu kia, như thể là đang gửi lời khiêu chiến với toàn bộ chúng nhân trong bí cảnh.

- Phương tiểu tiên sinh đang làm cái gì vậy?

Trong phiến bí cảnh, chúng tu vừa thấy Tống Long Chúc cuống cuồng đào tẩu, muốn tới chúc mừng Phương Nguyên, lại thấy được hai hàng chữ lớn trên không trung, lập tức ai nấy đều ngây ngốc đương trường.

...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 859: Đừng nói nhảm, đến đi (2)



- Quá kiêu ngạo!

Ở ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí, bao gồm cả các đại nhân vật, trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn, thế gia, đạo thống cũng đều thấy được rõ ràng mười bốn chữ lớn hiện ra trong bí cảnh, nhất thời không ít người biến sắc, hít sâu một hơi khí lạnh.

- Tán tu Tống Long Chúc kia đã nổi danh là cuồng nhân, nhưng so với đứa nhãi này ...

- Khí phách lắm, dám viết ra lời này, hắn muốn chọc giận toàn bộ cao thủ trong bí cảnh ư?

Xong rồi, trước đay lao phu con đanh cưoc han co the tien vao tiền tam giáp, giờ xem ra, sợ rằng ngay cả mười thứ hạng đầu cũng khó ...

Từng tiếng nghị luận từ trên Tiên Đài truyền xuống, ai nấy đều kinh thán, song phần nhiều lại là tiếc hận.

Không sai, cây mọc cao hơn rừng tất bị gió quật ngã, đứa nhãi này đã không phải cây mọc cao hơn rừng, lại dám khiêu hấn toàn thiên hạ, chỉ sợ cao thủ trong bí cảnh vừa gặp được hắn liền đều muốn phân ra thắng bại, bằng không khó tránh khỏi sẽ bị chế nhạo là bại tướng dưới tay hắn ...

Ai, trong bí cảnh có mười mấy người là Tử Đan, ai nấy đều giấu trong mình đòn sát thủ, hắn dám cùng lúc khiêu chiến hơn chục Tử Đan, còn tự nhận mình là vô địch?

Những người theo doi khảo thí nay đều là địa nhân vật tay nắm quyền cao chức trọng trong các môn các phái, lăn lộn giang hồ mấy trăm năm, không ai không là tồn tại già đầu thành tinh, đối với sự thể nhân gian, đối với mọi mặt âm ám trong Tu Hành Giới đều rất rõ ràng, cũng biết trong thiên hạ có chút chuyện tuyệt không nên làm, cho nên vừa nhìn thấy những lời này, liền biết Phương Nguyên đã chọc phải tổ ong vò vẽ, tất sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến.

- Triệu huynh, thẳng nhãi này là cái người mà khi trước Thái Hư tiên sinh để ý

tới?

Trên Tiên Đài nơi có mấy vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh, có người thấy được mười bốn chữ lớn kia liền bật cười ha hả, quay đầu nhìn sang Triệu Chí Trăn nói:

- Căn cơ đúng thật không kém, nhưng tính tình lại không khỏi quá mức cao ngạo, sợ rằng khó thành đại khí ...

Sắc mặt Triệu Chí Trăn cũng hiện vẻ rất phức tạp, khe khẽ thở dài một hơi, nói:

- Tuổi trẻ lớn lối, cũng là điều bình thường!

Trong lòng lại không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia, thầm nghĩ.

“Lúc đó đứa nhóc này cũng cường ngạnh như thế, khi ấy ta thảo luận với đám người Thái Hư tiên sinh, cảm thấy hắn bị Kim gia bức thái quá mới kiếm đi thiên phong, xử sự cực đoan, giờ nhìn lại, sợ là đứa nhỏ này trời sinh đã có tính cách như vậy, ngoài mặt bình thản, bên trong lại kiêu ngạo tận xương tủy!

Một vị Tuần Giám Sứ khoác áo bào màu lam nhạt gần đó cười nói:

- Trước đây ta có thảo luận với mấy người Tôn đạo huynh, Kỳ đạo huynh, đoán đứa nhóc này chí ít cũng có thể đứng chân trong mười thứ hạng đầu, giờ có vẻ đã nhìn lầm. Ai, khó, khó, khó ...

Triệu Chí Trăn nhớ lại chuyện xảy ra trong Thông Thiên bí cảnh, trong lòng khẽ động, cười nói:

Cung chua han la không thể!

Mấy người xung quanh đều quay đầu nhìn lại Triệu Chí Trăn:

- Hả?

Triệu Chí Trăn nói:

- Ta lại cảm thấy, dù hắn thành là đích ngắm cho chúng nhân thì cũng vẫn có thể tiến vào mười thứ hạng đầu!

Thấy vẻ mặt đám người chung quanh đều hiện rõ kinh ngạc, hắn dứt khoát cười nói:

- Bằng không, chư vị đánh cược với Triệu mỗ thử xem?

Chúng tu quanh đó thấy vậy đều khẽ nhíu mày, có chút do dự không quyết.

Nhưng cũng đúng lúc này, vị Trấn Thủ Tiên Minh kia lại cười nói:

- Nếu các ngươi không dám, vậy để lão phu đánh cược cho. Ha ha, ta rất thích tính cách đứa nhóc này, chỉ là muốn thành rường cột, được đến trọng dụng, e rằng còn phải tận tình rèn luyện một phen mới được. Lần này luận thực lực, hắn quả thực có hi vọng tiến vào mười thứ hạng đầu, nhưng mấy lời kia vừa ra, tất sẽ bị người nhắm đến, làm sao mà đi được xa?

Triệu Chí Trăn nghe xong, cười khổ nói:

- Vãn bối thân không sở trường, làm sao có thể đánh cược với tiền bối?

Một người cạnh đó đột nhiên cười nói:

- Ngươi không dám đánh cược với hắn, vậy để cho lão phu!

Chúng nhân nhìn lại, thấy được người nói chuyện là một vị lão giả mặc áo choàng ố vàng, đầu bù tóc rối, chính là một trong bảy đại viện chủ Lang Gia các, Ô Mộc tiên sinh, hắn cười ha hả nhìn Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân, nói:

- Đứa nhóc này bác lãm quần thư (đọc nhiều sách vở), một thân nho khí, há lại sẽ là người không rõ đạo lý, thế nên lão phu đánh cược hắn làm vậy tất có thâm ý, tuyệt sẽ không dừng ở bên ngoài mười thứ hạng đầu!

Trấn Thủ Tiên Minh Thái Khôn đạo nhân nghe vậy, ngược lại hơi ngớ, cười nói:

- Đánh cược với ngươi, top mười quá thiệt, ta phải cược top năm!

Đại viện chủ Lang Gia các Ô Mộc tiên sinh vỗ đùi, cười nói:

- Đứa này thật tưởng mình là bất thế thiên kiêu?

Người áo xanh cười lạnh, khe khẽ niết động pháp quyết, tiên kiếm lập tức bọc lấy hắn, phi thân mà đi.

- Có phách lực!

Ở mặt nam, nơi cách Phương Nguyên không xa, một vị nam tử tuấn mỹ khoác trường bào vàng nhạt, tay cầm một chiếc ngọc như ý màu trắng, vẻ mặt nho nhã, sau khi thấy được mười bốn chữ lớn kia cũng cười nhạt một tiếng, bàn tay vung khẽ, bốn năm con ma vật bên người lập tức hóa thành mảnh vụn, sau đó một dải lụa đỏ như linh xà bay tới, quấn trên cổ tay hắn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 860: Trận ngộ thân pháp (1)



- Vị ngũ đạo khôi thủ này thật có phách lực, ta sao có thể không tới xem?

Dứt lời, hắn đạp lên cát vàng, thân hình thong dong lướt đi, tốc độ lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tan biến trên đường chân trời.

- Ai cũng nói ta khoác lác, nhưng so với người này thì đã tính là gì?

Tống Long Chúc vừa mới đào thoát khỏi trận chiến với Phương Nguyên cũng nhìn thấy mười bốn chữ kia, thần sắc lập tức hiện đầy vẻ kinh hãi khó mà tin nổi.

- Ha ha, chỉ đơn thuần dựa vào săn giết ma vật, e là rất khó lấy được đủ nhiều ma hạch ...

Ở một nơi khác, một lão ẩu (bà lão) lưng còng, tay chống quải trượng hình đầu rồng cười lên âm trầm, phi thân lao nhanh về hướng đông.

- Hắn đang câu cá ư?

Một vị nam tử chân trần, bên hông treo giỏ cá đưa mắt nhìn về phía đông, trên mặt chớp qua một tia cười lạnh.

Mười bốn chữ vừa ra, bốn phía tuôn động.

Mà Phương Nguyên sau khi làm xong hết thảy thì lại bình tĩnh ngồi trên một khối nham thạch bằng phẳng, lẳng lặng chờ đợi. Ở bên cạnh hắn vây quanh hơn mười tu sĩ, những người này cơ bản đều đã giao thủ với hắn, giờ đây không còn xếp hàng tới quấy nhiễu, lại vẫn không chịu rời đi, thậm chí cũng không đi săn giết ma vật cướp lấy ma hạch, mà cứ đứng đó chờ xem thế cục phát triển.

Những người này về cơ bản cũng đều được đến ân huệ từ Phương Nguyên, trong lòng có hảo cảm, hiện tại không khỏi có chút bận tâm.

- Phương tiểu tiên sinh làm người rất tốt, thực lực hắn vượt xa chúng ta, nhưng lúc chúng ta khiêu chiến, hắn lại không thẳng tay hạ sát thủ, trục xuất khỏi Đạo chiến, ngược lại còn hạ thủ lưu tình, thậm chí không tiếc truyền pháp, chỉ điểm chỗ thiếu sót trong thần thông của chúng ta ...

- Đúng vậy, vừa rồi ta cũng đã nhìn rõ ràng. Nếu hắn vận dụng toàn lực giao thủ, so rang có hon phan nửa số nguời trong chung ta en ca than thông đều không kịp thi triển liền đã bị đánh bại. Nhưng lúc ra tay hắn không chỉ hạ thủ lưu tình, thậm chí còn nhẫn nại chờ chúng ta tung ra thần thông, đợi lúc uy lực phát huy đến mạnh nhất mới đánh trả ...

- Người tốt tính như vậy, đối với chúng ta cũng khách khí, làm sao lại cứ muốn khiêu chiến đám thiên kiêu kia?

Nghi hoặc trong lòng bọn hắn càng lúc càng nặng, hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra.

Chỉ là thấy được bộ dạng đó của Phương Nguyên, ai cũng không dám tiến lại hỏi rõ ngọn ngành.

Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, mười bốn chữ lớn như được in khắc giữa trời, mãi mà không tiêu tán.

Đột nhiên, chẳng biết từ lúc nào, bất ngờ có lượng lớn sương mù cuộn lên, che rợp cả bầu trời.

Sương mù này cực kỳ cổ quái, bao phủ phương viên trăm trượng quanh Phương Nguyên, ở trong đó, thậm chí ngay cả ma vật đều tan biến, yên tĩnh đến đáng sợ ...

Thời khắc này, chúng tu sĩ vây quanh bên người Phương Nguyên thậm chí ngay cả hô hấp đều không dám thở mạnh.

Đúng lúc đó, Phương Nguyên chợt trợn mắt, nhìn thoáng qua sương mù, trên mặt chớp qua ý cười.

Hắn biết có người đến, còn không phải chỉ một hai người ...

- Ngũ đạo khôi thủ, ngươi lấy đâu ra lòng tin mà dám tự xưng vô địch?

Sâu trong sương mù, có tiếng nói âm trầm vang lên, mang theo ý tứ trào phúng lạnh lùng.

Phương Nguyên không mở miệng đáp lời, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

- Nghe nói ngươi không biết tự lượng sức mình, chỉ với chút tu vi đã dám làm thầy thiên hạ, ba viên ma hạch liền chỉ điểm tu vi cho người khác?

Có giọng nói khác cười lên tiếp lời:

- Ha ha, như thế tính ra, ma hạch trên người ngươi chắc phải vài trăm rồi nhỉ?

Phương Nguyên đảo mắt nhìn lướt qua chung quanh, lại vẫn không mở miệng, mà chỉ khe khẽ gật đầu.

- Vốn định chờ vào sâu trong bí cảnh mới tận tình giao thủ một phen với ngươi, thử xem cân lượng thế nào, nhưng giờ nếu ngươi đã ngông cuồng như thế ...

Một tiếng nói hùng hồn lạnh lùng vang lên:

- Vậy không cần giữ ngươi lại chờ tiến vào sâu trong bí cảnh nữa rồi!

Tiếng nói kia còn chưa dứt, ở một hướng khác đã vang lên tiếng cười lạnh nhàn nhạt:

- Ha ha, ta đoán ngươi làm vậy là muốn câu cá, đáng tiếc, ngươi biết không, đôi lúc cá câu đi ra quá lớn, ngược lại có khả năng kéo chính mình vào trong nước?

Đón lấy những âm thanh này, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.

- Nếu chư vị đã đến cả rồi ...

Phương Nguyên nhìn vào sâu trong sương mù dày đặc, thanh âm đột nhiên trầm xuống:

- Thì mẹ nó đừng nhiều lời nữa!

Âm ầm!

Dứt lời, pháp lực toàn thân hắn tung trào mà ra, lôi quang quanh người sáng rực lên, lao thẳng vào trong sương mù!

Nếu muốn đánh, vậy cứ đánh cho thống khoái!

Một tiếng “vô địch thủ" của Phương Nguyên đưa tới rất nhiều cao thủ, chiến ý theo đó vọt thăng mà lên, trên thân bất ngờ cuốn theo một loại hào hùng hiếm thấy. Trong tiếng hét phẫn nộ, đủ loại thần thức, lực lượng đồng loạt đề thăng tới đỉnh phong, rồi cứ vậy lao thẳng vào trong sương mù dày đặc, quả thực hệt như thiên thần, từng đạo tia chớp như du xà quấn quanh toàn thân, chiếc áo choàng khoác trên người như được thêu đầy tia chớp ..

Trong đám tu sĩ tham gia Đạo chiến lần này, tu sĩ Tử Đan tất nhiên là tồn tại được người chú ý nhất, nhưng cũng có một vài người được chú ý không thua gì tu sĩ Tử Đan. Trong đó nổi danh nhất là một đôi huynh đệ họ Lôi đến từ Lôi Châu.

Hai người bọn họ không phải Tử Đan, nhưng mức độ đáng sợ lại không thua gì Tử Đan.

Bởi vì hai người bọn họ đều mang theo pháp bảo!

Đạo chiến vốn không cho phép dùng pháp bảo, nhưng lần này lại phá lệ, nghe nói nguyên nhân phá lệ là để chiếu cố hai huynh đệ Lôi thị kia.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 861: Trận ngộ thân pháp (2)



Bởi vì hai người bọn họ đại biểu cho một vị tiền bối kỳ nhân tại Lôi Châu, cũng là đại sư luyện bảo số một được thiên hạ công nhận trong Tu Hành Giới hiện nay, nhân vật truyền kỳ Lôi lão thái công.

Lôi Châu vốn là một dị loại trong Cửu Châu, Cửu Châu hưng thịnh đạo pháp, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, nhưng riêng người Lôi Châu lại trời sinh am hiểu luyện bảo, bọn hắn cho rằng so với tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên đào thải không biết bao nhiêu thiên kiêu, đi theo đuổi con đường thành tiên hư vô mờ mịt kia, chẳng bằng đi tìm hiểu xem làm sao luyện chế ra pháp bảo uy lực càng mạnh, tài liệu càng đơn giản, giúp cho tu sĩ nắm giữ được lực lượng càng cường đại.

Lý niệm như thế, tự nhiên không hợp với Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu.

Ba trăm năm trước, Lôi lão thái công từng phái một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ, tay cầm thần khí, đánh bại nguyên một đám thiên kiêu Trung Châu, khiến cho lần Đạo chiến đó biến thành một mảnh đại loạn, cuối cùng Tiên Minh trục xuất vị đệ tử Lôi Châu kia ra khỏi Đạo chiến, hủy bỏ danh hiệu khôi thủ của hắn, đồng thời còn định ra quy củ từ nay về sau Đạo chiến không thể mang theo pháp bảo, bởi vậy Lôi lão thái công trong cơn phẫn nộ đoạn tuyệt qua lại với Tiên Minh suốt ba trăm năm.

Có thể nói, nếu không có câu chuyện lần đó, các luyện bảo phường khác căn bản đừng hòng mơ tưởng đến danh hiệu khôi thủ Khí Đạo.

Mà lần này, dù sao cũng là lần Đạo chiến sau cùng trước khi đại kiếp nạn trong truyền thuyết đi đến, bởi vậy Tiên Minh và vị Lôi lão thái công kia liền chủ động hòa hoãn quan hệ, Tiên Minh cho phép người tham dự Đạo chiến mang theo pháp bảo, chỉ là không biết pháp bảo mang theo có phẩm cấp nào ...

... Chắc không khả năng vẫn là thần khí đấy chứ?

Bá!

Hai đạo kiếm quang lao vút mà đến, sắc bén đáng sợ, phong mang bức ngưʼời.

Phương Nguyên vừa tiến vào trong nồng vụ liền phát giác được kiếm mang kinh người, hàn ý len lỏi tận sâu trong thần hồn kia. Trong lòng hắn lập tức cả kinh, biết hai đạo phi kiếm này dù không phải thần khí thì cũng là pháp bảo cao giai tiệm cận đẳng cấp thần khí. Trên người hắn tuy cũng mang theo mấy món pháp bảo phòng ngự, nhưng đối diện với hai đạo phi kiếm đáng sợ này, e rằng căn bản không thể ngăn cản.

Bá!

Hắn đột nhiên lướt tới, lại bất ngờ dừng lại, đột ngột lùi ra sau một bước.

Bá .... Bá.

Hai đạo phi kiếm chém ở trước mặt, xuống đất hơn trượng, tạo thành một phù hiệu giao nhau.

Từ trong nồng vụ trước mặt, huynh đệ Lôi thị một người áo đỏ, một người áo xanh mơ hồ hiện thân, đứng thẳng cách đó trăm trượng, sương mù dày đặc che lấp thân hình, có vẻ rất là thần bí. Lúc này bọn hắn cũng đang nhìn về phía Phương Nguyên, người áo xanh bên trái lạnh lùng cười nói:

Chẳng qua là kết thành Tử Đan rắm chó gì đó liền dám khinh thường người trong thiên hạ, tu sĩ Trung Châu cũng chỉ thế mà thôi!

Người áo đỏ còn lại cũng cười nói:

- Hắn không phải tu sĩ Trung Châu, chỉ là đứa chân đất (nhà quê) muốn được tu sĩ Trung Châu thừa nhận thôi!

Hai người vừa nói chuyện, tâm niệm vừa động, hai đạo phi kiếm đột nhiên bay lên, xoay tròn vòng quanh Phương Nguyên, sau đó bất ngờ khẽ run, kiếm quang phóng đại, hóa thành hai đạo tia sáng kề sát mặt đất bay tới, quỹ tích biến hóa tùy tâm, phong kín toàn bộ phương vị quanh người Phương Nguyên.

Không ngờ lại muốn một kiếm giảo sát Phương Nguyên.

- Cần dùng tới phòng ngự tuyệt đối rồi ư?

Hắn cảm ứng được phong mang đáng sợ trên hai đạo phi kiếm, trong lòng không khỏi có chút kinh hãi.

Nhưng rất nhanh hắn liền từ bỏ ý nghĩ này:

- Giờ còn chưa phải lúc vận dụng thủ đoạn phòng ngự sau cùng kia ...

Tâm tư điện chuyển, hắn hít sâu một hơi, tâm thần căng chặt, đạp bước tiến

tới.

Bá!

Một bước này của hắn có phương vị bước ra hết sức quỷ dị, kiếm quang bên người tăng vọt, mắt thường khó mà nhìn thẳng, thoạt nhìn hai đạo phi kiếm đã phong kín gắt gao hết mọi vị trí trước sau trái phải quanh người hắn, nhưng khăng khăng lại bị vài bước vô cùng quỷ dị của hắn hiểm hiểm lách qua hai đạo phong mang, sau đó phóng thẳng về phía hai vị tu sĩ kia.

- Điều này sao có thể?

Chứng kiến cảnh này, huynh đệ họ Lôi lập tức không giấu được kinh hãi, vẻ khó mà tin tưởng hiện đầy trên mặt.

Cùng lúc, bên ngoài bí cảnh, chư tu đang theo dõi chiến cuộc cũng cả kinh, dồn dập hỏi dò:

- Đó là bộ pháp gì?

- Có thể lách qua giữa hai kiếm đó tất không phải bộ pháp bình thường, nhưng sao ta chưa thấy qua bao giờ?

Cả đám bọn hắn đều là hạng kiến thức rộng lớn, tu vi kinh người, lúc này lại đều kinh ngạc không thôi.

- Vừa rồi lão phu cũng thiếu chút cho rằng trận đánh cược này phải thua, nhưng thấy thân pháp đó liền biết nhiều hơn một phần khả năng thắng lợi!

Thái Khôn đạo nhân khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, mà vẫn chăm chú nhìn hiện trường.

Âm ầm ...

Phương Nguyên phá mở kiếm vay, thân hình hơi lắc, trên người lấp lánh lôi quang, phóng thẳng về phía hai huynh đệ Lôi thị. Lúc này, hai người kia cũng đều cả kinh, tâm thần điện chuyển, hai đạo phi kiếm bay vòng trở lại, đuổi sát theo Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 862: Bắc Minh Thần Tức quyết (1)



Tốc độ Phương Nguyên dù nhanh đến mấy cũng không phải đối thủ của hai thanh phi kiếm, chớp mắt đã bị chúng bắt kịp, sau đó điện quang như mưa rơi cấp tốc chém tới.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại căn bản không có ý dây dưa với hai thanh phi kiếm, ngược lại thúc giục thân pháp đến cực hạn.

Thân pháp hắn đang dùng hiện tại đúng thật là ngộ ra từ trận pháp.

Thoạt nhìn tốc độ hắn không nhanh, nhưng mỗi bước ra một bước lại đều ám hợp với vị trí tứ tướng bát quái, tinh xảo đến cực điểm, lại thêm hắn có tu vi Tử Đan, đối với khống chế thân thể, cảm ứng khí tức phi kiếm và điều động pháp lực đều đạt đến cực hạn, điều này giúp cho hắn dù thi triển thân pháp cực quỷ dị, lại vẫn luôn duy trì được thân thể cân bằng, thậm chí có cảm giác như cá gặp nước.

Bá bá ...

Thân hình hắn không ngừng lắc lư tránh né phi kiếm, đồng thời kéo gần khoảng cách với huynh đệ Lôi thị.

Thần sắc huynh đệ Lôi thị dần hiện vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chẳm chẳm Phương Nguyên, tâm thần căng cứng, dùng hết toàn bộ lực lượng giá ngự phi kiếm, dù Phương Nguyên đang nhanh chóng áp sát, bọn hắn cũng không dám né tránh hay là kéo ra khoảng cách, bởi vì chỉ cần bọn hắn khẽ động, khống chế đối với phi kiếm lập tức sẽ giảm yếu, áp lực lên Phương Nguyên theo đó không còn mạnh mẽ được như trước.

Gio đa thuc giuc đen cực hạn ma vẫn không bat được han, một khi phân tâm, chẳng phải càng cho hắn cơ hội?

- Ta không tin Lôi Châu Ngự Kiếm pháp không bắt được ngươi ...

Tâm thần hai người nhất trí như một, hàm răng cắn chặt, kiếm quang càng sáng, tốc độ cũng càng nhanh.

Bá ... Bá .... Bá .... Bá

Trong bí cảnh, người theo dõi chiến cuộc ở chung quanh đã không thấy rõ được hai đạo phi kiếm, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo quang mang một xanh một đỏ đan xen vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, hình thành một quang cầu cực lớn, ở bên trong quang cầu, bóng áo xanh của Phương Nguyên hiện ra dị thường rõ nét, lắc lư không ngừng, chợt trái chợt phải, thân hình đung đưa, thật khó khăn lắm mới đi đến trước mặt hai người kia.

Oành!

Lúc Phương Nguyên cách hai người bọn họ chừng khoảng ba bốn trượng thì bỗng đột ngột phóng vút lên trời, hai tay áo đột nhiên quăng ra.

Giống như hai con giao long cuốn thẳng về phía huynh đệ Lôi thị.

- Nằm xuống!

Sắc mặt hai huynh đệ đại biến, đồng thời tay niết pháp ấn, lớn tiếng hô quát.

Ngay khi bọn hắn không tiếc hết thảy thúc giục pháp lực đến cực hạn, hai đạo phi kiếm kia cũng hóa thành hai đạo quang mang sáng chói, chém thẳng tới sau lưng Phương Nguyên. Bên ngoài bí cảnh, số đông cao thủ theo dõi khảo thí đều căng thẳng đứng bật cả dậy, gắt gao nhìn chẳm chằm hiện trường, thời khắc này, không ai biết rốt cuộc hai đạo phi kiếm sẽ chém tới trên người Phương Nguyên trước, hay là Phương Nguyên sẽ đánh tới huynh đệ Lôi thị trước.

Vèo ..

Thoáng chốc đã có kết quả.

Lúc tay áo Phương Nguyên còn cách hai huynh đệ chừng ba thước, hai đạo phi kiếm đã tới sau lưng hắn.

Nhưng Phương Nguyên không hề có ý né tránh, vẫn cứ đánh về phía huynh

đệ

- Chẳng lẽ hắn không biết, đối với huynh đệ Lôi thị mà nói, phi kiếm cách bọn hắn càng gần, bọn hắn sẽ điều khiển phi kiếm càng linh hoạt?

Bên ngoài bí cảnh, có người nhịn không được mở miệng kêu to:

- Còn không biến chiêu liền nhất định phải thua ...

Tiếng hét lớn này không nghi ngờ cũng đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều người.

Nhưng khi tiếng hét còn chưa rơi xuống âm cuối, tình thế tại trường đã đại biến.

Bên người Phương Nguyên trào lên một đạo thanh khí, bọc lấy hai đạo phi kiếm, phi kiếm cuốn theo phong mang đáng sợ, không gì không thể chém rụng kia bị thanh khí cuốn lấy, tốc độ và phương vị đều hơi biến, không thể sớm chém đến trên người Phương Nguyên. Riêng Phương Nguyên thì lại khua múa tay áo, trùng trùng đánh tới huynh đệ Lôi thị, quất cho cả hai bay vút ra xa.

Tiếp sau, hắn đột nhiên quay người, hai tay áo thu lại, một thân áo bào xanh tung bay phất phới.

Ánh mắt quét nhìn bốn phía, lạnh lùng nói:

- Người tiếp theo!

- Không ngờ huynh đệ Lôi thị lại thua nhanh như vậy ...

Lúc này ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh đó đều kinh hãi đứng bật dậy. Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, huynh đệ Lôi thị với kiếm pháp sắc bén đáng sợ lại bại trận nhanh đến thế, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên không cách nào giấu nổi vẻ kinh ngạc.

- Tam ca, ta không phục ...

Ngay chính hai huynh đệ Lôi thị cũng biệt khuất và nghi hoặc, hiển nhiên khó mà chấp nhận thực tế bị Phương Nguyên vung tay áo đánh bay. Ngược lại bởi thế mà không bị thương nặng, rất nhanh liền bò dậy, hai thanh phi kiếm cũng về lại bên người, người nhỏ tuổi hơn tên Lôi Viễn nhìn về phía thân ảnh Phương Nguyên nơi phương xa, nét mặt phẫn nộ, quay sang Lôi Tiến quát:

- Chúng ta lại tìm hắn đánh tiếp!

Vẻ mặt Lôi Tiến cũng không vui, song lại đè xuống Lôi Viễn, trầm giọng quát:

- Vừa rồi hắn đã xuống tay lưu tình, bằng không với khoảng cách gần như vậy, dựa vào lực lượng Tử Đan của hắn, hai người chúng ta căn bản không khả năng sống tiếp ...

Lôi Viễn tức giận quát:

- Nhưng chúng ta còn một chiêu chưa dùng, nếu là song kiếm ...

Lôi Tiến ngắt lời hắn, nói:

- Lão thái công sẽ không cho phép chúng ta dùng ra chiêu kia sớm vậy đâu, sau này tìm cơ hội phục thù cũng được!

Hai người vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống trên một tòa cô phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên nơi xa.

Người sáp lại là một tu sĩ trong đám theo đuôi Phương Nguyên khi trước, người đó cầm ra một chiếc khay gỗ, nói:

- Vừa rồi các ngươi đấu pháp với Phương tiểu tiên sinh, kết quả bị thua, đúng chứ? Dựa vào quy củ Đạo chiến, liệu có phải nên giao ra ma hạch hay không?

- Ngươi ...

Đệ đệ Lôi Viễn phẫn nộ, đang định trở mặt.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 863: Bắc Minh Thần Tức quyết (2)



Ca ca Lôi Tiến lại thở dài một tiếng, nói:

- Đưa cho họ đi, lão thái công nói, phải thủ quy củ!

Đệ đệ Lôi Viễn ủy khuất nhìn ca ca:

- Ta giữ lại một nửa được không?

Ca ca Lôi Tiến trừng mắt liếc hắn một cái, mắng:

- Không có tiền đồ!

Chẳng mấy chốc, chừng hơn ba trăm viên ma hạch đã được đổ xuống trên khay, tên tu sĩ đi theo Phương Nguyên kia lập tức cười tươi ra hoa.

- Người Lôi Châu truy cầu uy lực pháp bảo, điều này vốn cũng không sai, nhưng quá cực đoan, mất đi chính đạo!

Cùng lúc, Phương Nguyên cũng đã nghe được đối thoại giữa hai huynh đệ kia, trong lòng lại chỉ thấp giọng thở dài, vừa rồi hắn thắng thật ra cũng là may mắn, nếu hai huynh đệ này không phải Bạch Đan mà là Xích Đan, như vậy thắng bại thế nào còn khó mà biết được ...

Hai thanh phi kiếm kia quả thực sắc bén dị thường, chẳng qua đến lúc sau cùng hắn sử dụng tới Huyền Hoàng Nhất Khí quyết, thúc giục Thanh Dương tông Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, đạo pháp môn ngự kiếm Huyền giai này sau khi được dung nhập Huyền Hoàng Nhất Khí quyết thì đã uy lực đại trướng, hơn nữa trong trường chiến đấu vừa rồi Phương Nguyên còn thúc giục thần niệm, dùng Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật đi bắt chước cách ngự kiếm của huynh đệ Lôi thị.

Nho nhung thay đoi đo, Tam Nguyen Ngu Kiem Thuat đa tiep can Thần giai có thể nói thu hoạch không nhỏ.

Cũng chính bởi vậy, hắn mới có thể ảnh hưởng tới tốc độ hai đạo phi kiếm, khiến mình nhanh hơn một nhịp, giành lấy phần thắng.

Trong lòng chớp qua ý niệm đó, chiến ý trên người Phương Nguyên vẫn không giảm, tiếp tục lao về phía trước.

Mắt lạnh quét nhìn bốn phía, thần niệm như điện, rất nhanh liền thấy được đằng sau lớp sương mù dày đặc có mấy thân hình mờ mờ ảo ảo chia nhau thủ ở các hướng, khí cơ dày nặng, chiến ý ngẩng cao. Phương Nguyên không ra tiếng, trực tiếp chọn trúng người có chiến ý mạnh nhất trong đó, thân hình hơi lắc, áo bào tung bay phần phật, chân đạp trận pháp, sau mấy lần chớp nháy liền đi đến trước mặt người kia, hung hăng đánh ra một chưởng.

Đứng ở vị trí kia là một nam tử trẻ tuổi chân trần, bên hông treo giỏ cá, hắn thấy Phương Nguyên tung chưởng đánh về phía mình, sắc mặt khẽ chuyển lạnh, thân hình bay vút ra sau, đồng thời tháo xuống giỏ cá, nghiêng đổ trước người.

Nước đổ ra từ bên trong giỏ cá, xào xào lăn động trên mặt đất.

Thế nước lên cực nhanh, chẳng mấy chốc đã thành đại dương!

Nam tử trẻ tuổi ăn mặc như ngư dân kia thuận thế gieo mình vào trong mảnh đại dương, dưới chân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một chiếc thuyền con, nâng hắn dậy giữa biển sóng phập phồng, trong tay hắn thì lại hiện ra một cây gậy trúc, nhẹ nhàng điểm lên đầu sóng, thuyền con cứ thế cấp tốc di chuyển trong biển rộng, chẳng mấy chốc đã kéo ra khoảng cách mấy trăm trượng với Phương Nguyên.

- Phương đạo hữu, trước khi tham gia Đạo chiến ta đã chuẩn bị rất kỹ, ngươi dùng thiên loi thanh tựu Thiên Đạo Truc Cơ, sau đo lại được truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Thiên Lai thành Kim gia, uy lực rất mạnh. Nhưng mà, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn kia nói trắng ra chỉ mới là thần pháp trung giai, trong khi Bắc Minh Thần Tức quyết ta tu luyện lại là thần pháp cao giai, ngươi lấy đâu ra tự tin để đấu với ta?

Thanh niên bộ dạng ngư dân kia đứng thẳng trên thuyền con, thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

- Đây là thật do thần thông biến hóa, hay chỉ là huyễn thuật?

Thời khắc này, Phương Nguyên đứng chân bên bờ đại dương mênh mông, thần sắc hơi ngớ, vừa rồi tưởng rằng một chưởng kia của hắn đã có thể đánh trúng nam tử trẻ tuổi, lại không ngờ mảnh đại dương mênh mông đột ngột xuất hiện, chưởng kia trực tiếp đánh vào trong thủy triều rồi cứ thế tan biến sạch sẽ, từ xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy nam tử kia đứng trên thuyền con giữa sóng nước ngập trời.

Chỉ là, mảnh đại dương mênh mông kinh người đến thế, làm sao lại có thể tùy tiện xuất hiện ở đây?

Nếu nói nó là giả, khăng khăng thủy triều và gió lớn lại đều hết sức chân thật.

- Không dám tới?

Nam tử bên hông treo giỏ có thấy Phương Nguyên do dự, bèn cười lên nói:

- Vậy ta tới tìm ngươi!

Dứt lời, cần trúc trong tay hắn khẽ đẩy nhẹ, thuyền con lướt đi như điện, lao thẳng về phía Phương Nguyên.

Tùy theo hắn di động, đại dương mênh mông cũng cuồng tuôn theo, chớp mắt đã đi đến trước mặt Phương Nguyên. Đối diện với thủy triều vô tận, Phương Nguyên tự biết khác thường, không muốn bị nó cuốn vào trong, lập tức phi thân vội vàng thối lui, nam tử như ngư dân liền lấy cần trúc làm thương, trực tiếp công kích đuổi theo.

Chỉ sát na, Phương Nguyên đã bị đối phương liên tụp dồn ép, đánh cho không sức hoàn thủ, chỉ biết dựa vào thân pháp tránh né, mấy lần Phương Nguyên muốn dùng pháp lực, hoặc là binh khí phản kích, nhưng pháp lực hay công kích đều như cách đối phương một mảnh biển lớn mênh mông. Công kích dù cường đại đến mấy, ở trong đại dương mênh mông kia liền hoàn toàn bị cắn nuốt, không cách nào thương đến ngư dân kia ...

Nhưng riêng cần trúc trong tay đối phương, lại luôn luôn kích trúng các nơi yếu hại trên người Phương Nguyên.

- Thần thông được lắm, đây là thiên kiêu Tử Đan do Đông Hải ba mươi sáu đại Động Thiên dạy ra, Vệ Ngư Tử?

Ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh hãi, rất nhanh liền vang lên từng mảnh từng mảnh cảm thán, dù sao trong đám đông theo dõi khảo thí chung quanh, chiếm đa số vẫn là tu sĩ Kim Đan, mà dù là tu vi đạt đến Kim Đan trung giai, thậm chí là Kim Đan cao giai, thấy được thần thông kia của Vệ Ngư Tử, trong lòng cũng đều kinh thán không thôi, tự cảm thấy thay bằng bản thân mình cũng khó mà ngăn cản.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 864



- Nguyễn đạo huynh, ngươi thấy kết quả trận chiến này thế nào?

Trên Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, chư vị Đan Sư có phần xem mà không hiểu, có người nôn nóng hỏi Tử Tiêu động chủ.

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Vệ Ngư Tử Vệ sư điệt này thì ta biết, hắn vốn là con một ngư dân trên Đông Hải, chỉ vì cha già ra biển đánh cá, chết trong hải triều, mẹ c*̃ng theo đó bệnh chết mới thành cô nhi, đến sau nhờ có tư chất tu hành, được ba mươi sáu đại Động Thiên thu làm đệ tử, mới đầu cũng chỉ thường thường bậc trung, đến lúc Trúc Cơ, vốn tưởng có thể được đến nhất mạch Thủy hành Trúc Cơ liền đã biết đủ, không ngờ, trong sóng triều lại được đến Vạn Vật Mẫu Thủy gia trì, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, từ đó một đường tiến tới, một đường phá cảnh, kết thành Tử Đan...

Chúng Đan Sư chung quanh nghe xong, thần sắc gấp gáp hỏi:

- Vậy vị ngũ đạo khôi thủ này đương đầu với hắn, ai càng có phần thắng?

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a...

Tử Tiêu động chủ cười khổ nói:

- Phương tiểu hữu và ta tương giao tâm đầu ý hợp, hai người bọn họ dù ai thắng ai thua, trong lòng ta đều không dễ chịu...

Người bên cạnh nhịn không được:

- Ngươi cứ nói thẳng xem ai càng có phần thắng hơn nào?

Tử Tiêu động chủ nhịn không được trừng hắn một cái, cả giận nói:

- Ta đã nói nhiều như vậy mà ngươi còn nghe không rõ à? Mẹ nó, hai người này đều là quái thai cảnh giới Tử Đan, bằng chút tu vi này c*̉a ta, làm sao có thể nhìn ra được hai người bọn họ ai thắng ai bại?

...

...

Dù không ai dám nói trận chiến giữa Phương Nguyên và Vệ Ngư Tử rốt c*̣c ai thắng ai thua, nhưng từ thế cục hiện tại thì thấy, Phương Nguyên đã rơi xuống hạ phong, mảnh đại dương mênh mông kia cuốn thốc tới, quả thực phô thiên cái địa, đi qua đâu, vạn vật đều bị nuốt chửng, Phương Nguyên một bên phải tránh né thủy triều, một bên phải đề phòng cần trúc từ Vệ Ngư Tử, càng lúc càng cảm thấy mất sức, thân pháp không ngừng di động quanh bốn phía.

Nhưng dù thân pháp hắn cực kỳ cao minh, nhưng cứ tiếp tục như thế, sớm muộn c*̃ng sẽ bị đánh bại.

- Nếu chỉ luận thần thông biến hóa, ngươi là người cao minh nhất mà đời này ta thấy được...

Phương Nguyên cảm nhận rất rõ điểm này, từ khi mảnh đại dương mênh mông kia xuất hiện, hắn liền một mực tử tế cảm ứng biến hóa trong đó, hiện nay rốt cục đã có chỗ lĩnh ngộ, trầm giọng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn sang Vệ Ngư Tử trong đại dương mênh mông.

- Phương đạo hữu, ta và ngươi thành danh đều không dễ dàng gì, nếu ngươi nhận thua, giao ra ma hạch trên mặt, ta có thể lưu cho ngươi chút mặt mũi...

Lúc này Vệ Ngư Tử đứng thẳng trên thuyền con, từ đằng xa nhìn Phương Nguyên, thấp giọng mở miệng nói.

Vừa rồi hắn truy kích nửa ngày, cần trúc lại một mực không chạm được tới nửa góc chéo éo Phương Nguyên, trong lòng cũng đã hiểu, thần thông c*̉a mình tuy cao minh, có thể ép đối phương vào thế hạ phong, nhưng tu vi võ đạo bản thân lại rõ ràng không bằng được vị đại sư kiếm đạo này. Dưới tình thế bị thần thông áp chế, cần trúc vẫn không đâm được tới Phương Nguyên, càng không cần nhắc tới trong tình thế thần thông song phương ngang hàng thì sẽ thế nào.

Đương nhiên, hiện giờ chính là Đạo chiến, hắn dùng thần thông khắc chế đối thủ, vốn cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Ai nói ta muốn nhận thua!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Thần thông ngươi cao minh, chẳng lẽ thần thông c*̉a ta lại kém?

Dứt lời, hắn đột nhiên đạp bước tiến về phía trước, chẳng những không tránh né sóng lớn ngất trời, ngược lại còn xông đến đón lấy, cùng lúc, một thân thanh khí trên người phóng đại, ẩn ẩn hóa thành một tòa núi cao đứng sừng sững trong sóng lớn, tiếp sau hắn giơ tay niết động vô số đạo pháp ấn, thần thông này chưa xong, thần thông khác liền đã theo kịp, một hơi liên tiếp thi triển bảy tám đạo thần thông.

Vệ Ngư Tử thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến:

- Ta bỏ ra hơn mười năm mới hiểu thấu đáo biến hóa này, làm sao ngươi c*̃ng có thể làm được?

- Ngươi đã rất lợi hại!

Phương Nguyên vừa niết pháp ấn vừa đạp lên sóng triều, lao nhanh về phía trước, kiếm ý chỉ thẳng giữa hai hàng lông mày Vệ Ngư Tử.

- Ta không phải tìm hiểu đi ra, mà là vừa vặn học theo ngươi!

- Ta không tin ngươi thật có thể học được thần thông này...

Mắt thấy Phương Nguyên đạp lên sóng triều mà tới, Vệ Ngư Tử đại nộ, quá một tiếng, cần trúc trong tay trùng trùng đâm vào sóng triều, chỉ nghe một tiếng ầm vang, xung quanh cuộn lên sóng lớn ngập trời cao tận vài chục trượng, phô thiên cái địa cuốn lấy Phương Nguyên, ở trước mặt sóng triều dữ dội, Phương Nguyên nhỏ bé tựa như kiến hôi, tựa hồ đã hoàn toàn không cách nào thoát được!

Rầm rầm...

Sóng triều cuốn hắn vào trong, lập tức chìm ngập, Vệ Ngư Tử chân đạp thuyền con, hung hăng giơ cao cần trúc đánh tới sóng triều, nơi cần trúc chỉ tới chính là vị trí Phương Nguyên đang vị sóng triều cuốn đi, mắt thấy hắn đã không cách nào tránh thoát...

- Luyện pháp như luyện đan, nhất khí thôn thiên địa!

Nhưng chợt lúc này, tiếng nói lạnh lùng c*̉a Phương Nguyên chợt vang lên, bên trong sóng triều, hắn đột nhiên thúc giục pháp lực, đất đá dưới chân bất ngờ chui đất mà lên, một ngọn núi lớn cấp tốc mọc ra, nâng dậy hắn khỏi sóng triều, vươn đến giữa không trung.

Vệ Ngư Tử chứng kiến cảnh này, ánh mắt trợn trừng, điên cuồng thúc giục sóng lớn cắn nuốt về phía ngọn núi.

Nhưng thân hình Phương Nguyên vẫn sừng sững không ngã, pháp lực cuồng tuôn.
 
Back
Top Bottom