Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 905: Đại trượng phu trên đời, vốn nên như vậy (1)



Phương Nguyên cũng cười cười, nói:

- Nhưng lần sau lại gặp phải loại chuyện này, ta có lẽ vẫn sẽ làm như vậy!

Lý Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, nói:

- Lần sau có tha thứ hay không thì phải xem tình huống dã!

Một câu này của nàng ta nói một cách rất bình thường, nhưng dường như lại có ý vị thâm trường ở bên trong.

Trừ bản thân nàng ta ra, đại khái không có ai biết loại tâm tình phức tạp của nàng ta lúc ấy khi bị huyết mãng quấn lấy, đang nhắm mắt chờ chết.

- Ta nói này...

Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm khe khẽ cắt ngang họ, nói:

- Các ngươi một người anh hùng cứu mỹ nhân, một người mỹ nhân được anh hùng cứu, những cái đó cứ để từ từ rồi nói, nhưng chúng ta hiện tại, có phải nên thảo luận một đại sự không?

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy là Tống Long Chúc lên tiếng, liền có chút kinh ngạc nhìn hắn.

- Khôi thủ đạo chiến...

Tống Long Chúc vỗ tay nói:

- Vừa rồi một đòn cuối cùng, chính là ta đánh trúng, khôi thủ này tính cho ai?

Mọi người nghevậy cũng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tống Long Chúc lập tức có chút giống như là tức giận, kêu lên:

- Đúng là ta đánh trúng mà...

- Đừng có càn quấy nữa.

Cũng đúng vào lúc này, vị Tiên Minh Trấn Thủ bên cạnh hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Yêu ma đó cuối cùng là tự bạo mà chết, nếu thật sự theo ước định đó của các ngươi mà tính, khôi thủ đạo chiến này chẳng lẽ lại tính cho yêu ma đó à?

Trận đạo chiến này, cuối cùng cũng hạ màn!

Tuy biến đổi bất ngờ, tự dưng giết ra một vị Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, suýt nữa thì khiến cho trận đạo chiến đang yên đang lành này đại loạn, nhưng một đám thiên kiêu, lại cuối cùng vẫn không khiến người ta thất vọng, thậm chí có thể nói, biểu hiện tốt hơn cả dự đoán của mọi người.

Nghĩ tới yêu ma này, người mang ma bảo, huyết pháp, trăm phương ngàn kế, lẻn vào bí cảnh, giấu đi hành tung, nhân lúc người ta không chuẩn bị, ở trong đại trận truyền tống ngầm giở tay chân, phong tỏa toàn bộ bí cảnh, lại đột nhiên hạ sát thủ, cướp lấy huyết khí của các tu sĩ, sau đó tàn sát tứ phương, muốn lấy tính mạng của các thiên kiêu, coi như một phần đại lễ tặng cho Tiên Minh và đạo thống Trung Châu, đây là loại kiêu ngạo, ngang ngược cỡ nào?

Từ điều này cũng có thể nhìn ra được khí phách của Hắc Ám Chi Chủ đó!

Thánh Nhân và mấy vị túc lão của Tiên Minh, đặc biệt tới Ma Biên tìm hắn, hắn không những không vội vàng trốn đi xa, ngược lại thầm phái sứ giả vào Trung Châu, ăn miếng trả miếng, tặng lại cho Tiên Minh một phần đại lễ, như vậy dĩ nhiên là công khai muốn đối kháng với Tiên Minh, đối địch với Trung Châu à?

Chỉ có điều, kế hoạch của hắn có sâu tới mấy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Sứ giả hắn phái tới Tiên Minh tặng đại lễ, ngược lại bị các thiên kiêu mà bọn họ lúc trước coi là đại lễ trảm sát!

Trên đại cục, đúng là một chuyện khiến Tiên Minh và Trung Châu đều cảm thấy thống khoái!

Đương nhiên, yêu ma này làm loạn, hậu quả mang đến vẫn tồn tại, trong những người tham gia thi, ít nhất cũng có sáu bảy mươi người đã mất mạng, còn lại thì bị hắn đoạt huyết khí, tu vi hao tổn, cũng có người ở trong quá trình đại chiến với hắn, thân chịu trọng thương, điều này cũng dẫn tới, muốn dựa theo tiết tấu lúc trước, tiếp tục tiến hành đạo chiến là không có khả năng...

Đạo chiến, chỉ có thể tạm thời đánh một dấu chấm tròn ở đây.

Có điều cũng chính bởi vậy, kết quả cuối cùng của trận đạo chiến này lại khiến người ta buồn rầu!

Không thể tiến hành đạo chiến cuối cùng, vậy tất nhiên cũng không thể dựa theo quy củ lúc đầu để tính số lượng ma hạch trong tay các thiên kiêu, hơn nữa chuyện tới nước này, vì trảm sát yêu ma này, các tu sĩ đều đã người bị thương, người kiệt sức, đương nhiên cũng không thể lại bắt bọn họ đấu lại, mà nếu dựa theo ước định lúc trước của những thiên kiêu này, ai chém được yêu ma thì người đó là khôi thủ, vậy thì càng không được.

Không thể liệt yêu ma đó vào khôi thủ đạo chiến được?

Lúc này, Tiên Minh Trấn Thủ và Lang Gia Các đại viện chủ cũng chỉ có thể trước tiên dẫn các tu sĩ ra ngoài.

Kết quả cụ thể, vẫn cần bọn họ thương lượng một phen đã rồi nói.

Đối với kết quả này, không hài lòng nhất chính là Tống Long Chúc, không ngừng lèm bèm:

- Chẳng lẽ đòn cuối cùng của ta đánh là vô ích à?

Đối với kết quả này, Phương Nguyên cũng từ chối cho ý kiến, trong lòng đã rất hài lòng.

...

Vừa rồi trong lúc hỗn chiến, mình lúc ban đầu vẫn còn ôm con cóc đó, ý đồ là làm thuẫn bài ở thời điểm mấu chốt, nhưng đến về sau, tình hình lộn xộn, liền chẳng bận tâm được tới nó, giống như thuận tay để lại chỗ nào đó, mà bản thân con cóc này cũng khác với những Lôi Linh khác, những Lôi Linh đó đều theo tâm ý của Phương Nguyên mà tùy ý tụ tan, một ý niệm trong đầu là có thể thu hồi.

Nhưng con cóc này, vốn đã có vài phần cổ quái, sau khi cắn nuốt mảnh vỡ của Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, lại giống như trở thành một thân thể độc lập, chỉ cần Phương Nguyên không chủ động thu hồi nó, nó vẫn sẽ tồn tại ở thế gian.

Mà thu hồi con cóc này cũng khác với Lôi Linh khác.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 906: Đại trượng phu trên đời, vốn nên như vậy (2)



Lôi Linh khác, khi Phương Nguyên tâm niệm khẽ động thu về, liền hóa thành một đạo lực lượng bản nguyên, kỳ hình vô chất, nói một cách đơn giản, cũng chính là ở bất kỳ chỗ nào, bất luận gần xa đều có thể thu hồi, đương nhiên, tương ứng, chính là những Lôi Linh này cũng không thể tồn tại khi cách Phương Nguyên quá xa, nhưng con cóc này lại có thể bất kể ở bao xa cũng vẫn tồn tại, muốn thu hồi cũng khá là phiền.

Dưới tình huống bình thường, Phương Nguyên lại ít nhất phải ở cự ly khá gần, mới có thể làm được.

- Ài, chịu rồi.

Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên vội vàng cảm ứng một chút, dựa vào một chút ý niệm trong lòng đi đến xa xa.

Lúc này chung quanh, các tu sĩ đều chuẩn bị rời khỏi bí cảnh, thấy Phương Nguyên muốn đi, vội hỏi:

- Ngươi đi đâu thế?

Phương Nguyên cũng không quay đầu lại:

- Tìm con cóc đó của ta.

Các tu sĩ:

- ...

- Phương Nguyên à Phương Nguyên, ta muộn một chút sẽ lấy được Huyết Hải Ma Ấn, ta sớm muộn gì cũng sẽ báo đại cừu hôm nay.

Cũng đúng vào lúc này, ở nơi cách đám người Phương Nguyên không đến trăm trượng, một dòng huyết khí nhàn nhạt đang bay, huyết khí này nhạt đến cực điểm, lại có bí pháp ẩn thân nào đó, cho dù là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh như Tiên Minh Trấn Thủ cũng không thể nhận thấy sự tồn tại của nó, lúc này bên trong khí huyết, lại có một đạo tinh thần dao động, mang theo hận ý khó có thể hình dung, giống như khóc lại giống như cười, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Đại khái ngay cả đám người Tiên Minh Trấn Thủ cũng không nghĩ thông, Huyết Sứ Giả nhìn thì đã tự bạo chân thân, lại vẫn có một dòng huyết khí bản nguyên còn sống, mà đây cũng là thủ đoạn giữ mạng khiến hắn có gan tiến vào bí cảnh gây sự, không sợ bị người ta đánh cho hồn phi phách tán.

Nhưng tự bạo này cũng ẩn đi sự thật một dòng huyết khí này tồn tại.

Vừa rồi đại viện chủ Lang Gia Các tự mình tới xem xét, cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

- Ha ha, bản sự của Hắc Ám Chi Chủ, há có thể là các ngươi có thể tưởng tượng?

- Lần này ta có lẽ đã thất bại, nhưng về xin chủ ta nặn lại huyết thân cho ta, tất nhiên sẽ lại tới tìm ngươi tính sổ.

Hung hăng mắng Phương Nguyên một hồi, hắn đã định bám vào trên người một vị bị thương bị thương nào đó, lặng lẽ rời khỏi, lại thình lình thấy Phương Nguyên bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn, trong lòng hắn cũng giật thót, lặng lẽ không một tiếng động, giống như một đạo sương đỏ nhàn nhạt mắt thường có thể nhìn thấy, vội vàng bay đi xa xa, thế đi như điện, nhưng đột nhiên phát giác có chút không đúng.

Phía trước huyết khí này xuất hiện một con cóc hai con mắt lồi to, ngồi trên mặt đất không nhúc nhích.

- Cái này...

Tân Trạch Tiểu Vương Gia hơi ngẩn ra, còn chưa hồi thần, liền thấy con cóc đó đột nhiên há to miệng.

- Vù!

Một đạo huyết khí này liền bị nó nuốt vào.

- Sao nó có thể phát hiện ra ta?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng đã trực tiếp bị hút vào trong một nơi vô cùng quỷ dị.

Phía trước bị một mảng biển máu vô biên đó bao phủ, hắn ngơ ngác nhìn thanh tà kiếm quỷ dị chìm nổi trong biển máu, cả người sinh ra một loại hoảng hốt khó có thể hình dung, cuối cùng đã minh bạch con cóc này làm thế nào mà phát hiện ra mình...

Quan trọng hơn là, Huyết Hải Ma Ấn mà hắn khổ sở tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt hắn.

Có điều lại không phải là hắn cắn nuốt ma ấn này, mà là ma ấn này muốn cắn nuốt hắn.

...

- Thì ra là ở đây.

Phương Nguyên chạy một vòng trong sân, cuối cùng theo một dòng liên hệ thần hồn như ẩn như hiện với con cóc mà tìm được nó, thấy con cóc này vẫn đang thật thà ngồi chờ trên mặt đất, trong lòng thở phào, ôm nó lên, có điều tự dưng, hắn cảm thấy con cóc này hình như có chỗ nào đó khác với lúc trước, nghĩ tới thói quen của con cóc này, không khỏi nhìn kỹ lại.

- Không phải lại nuốt thứ kỳ quái gì rồi chứ?

Thầm nghĩ trong lòng, sau khi về tới chỗ nứt của bí cảnh, cùng các tu sĩ khác lướt đi.

...

Vừa ra khỏi bí cảnh, chung quanh lập tức vang lên những tiếng khen ngợi, không biết có bao nhiêu tán tu quan chiến tán tu cười to đều, đứng lên, nhìn về phía đám người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu đi trước các tu sĩ, mà ở nơi xa hơn, chính là đám người tông chủ và trưởng lão của các đại thế gia, đại đạo thống, ai nấy đều mặt mày tươi cười, từ xa nhìn tới.

Trận đại chiến này, tuy không thể quyết ra thắng bại, nhưng trải qua một hồi yêu ma đại náo như vậy, ba người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu cũng không nghi ngờ gì nữa đã trổ hết tài năng, thanh danh đại thịnh, thái độ của các tu sĩ đối với ba người bọn họ cũng rõ ràng khác hẳn.

Mà trừ ba người bọn họ ra, Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt bao gồm cả Tống Long Chúc và huynh đệ Lôi thị, trong quá trình trảm yêu trừ ma cũng lập được công lớn, biểu hiện rất kinh diễm, các tu sĩ đối với bọn họ tất nhiên cũng khen không dứt miệng, có điều bên trong mọi người,tất nhiên cũng có đám người mặt mày khó coi, ví dụ như Mạnh Quỷ Vương, Trương Đà Tử...

Bọn họ sau khi đài cao mở lỗ hổng, lập tức bỏ chạy thật xa, không tham dự cuối cùng cuối cùng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 907: Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân (1)



Theo lý thuyết, như thế cũng không thể nói là sai, nếu yêu ma chưa chết, thực sự giết hết những người ở lại đối chiến với hắn, nói không chừng sẽ có người khen mấy người này nhìn rõ sự tình, không sinh cường đấu uy, nhưng hiện giờ, dù sao yêu ma cũng đã chết, đám người Phương Nguyên danh đầu nổi bật, lại khiến mấy người bọn họ có chút khó coi, giống như bọn họ ai nấy đều tham sống sợ chết, đại kiếp trước mặt, không có đảm đương vậy.

Quan trọng hơn là, trước đó trong đạo chiến, bọn họ đều từng thua dưới tay Phương Nguyên, về sau lại không có cơ hội thắng lại, liền khiến cho mọi người càng đánh giá thấp bọn họ, lúc này không khỏi trốn ở phía sau người khác, sắc mặt không vui, chẳng nói chẳng rằng.

Mà nghênh đón lời chúc mừng và khen ngợi của các tu sĩ, biểu hiện của mấy vị thiên kiêu này cũng khác với người khác.

Lý Hồng Kiêu mặt không biểu tình, xoay người bước đi, dường như cũng không để ý tới những cái này...

Lý Bạch Hồ thì tươi cười, gật đầu với mọi người, có điều trên vẻ mặt cũng mang theo bộ dạng ứng phó cho xong.

Đám người Hứa Ngọc Nhân, Vệ Ngư Tử, Vi Long Tuyệt thì đều có khí độ, lộ ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng rõ ràng cũng có chút vui vẻ, mà Tống Long Chúc thì khác với và bọn họ, lúc này đã chen tới phía trước, cười tươi như hoa, bụng cũng không thấy đau nữa.

Chỉ có Phương Nguyên, biểu cảm trên mặt tuy bình thản, trong lòng lại có chút thổn thức.

Nhìn người xung quanh nhấp nhô lên xuống, khen không dứt miệng, trong lòng hắn lập tức nảy sinh một suy nghĩ:

- Đại trượng phu trên đời, vốn nên như vậy...

Sau khi từ bí cảnh đạo chiến đi ra, Phương Nguyên nghỉ ngơi hồi phục ba ngày, trong thời gian ba ngày này, Tiên Minh cũng đang vội vàng xử lý một số chuyện, cũng tạm thời đặt kết quả đạo chiến ở vị trí thứ hai, nguyên nhân trong đây thì Phương Nguyên cũng minh bạch, chuyện lần này thực sự quá ầm ĩ.

Tiên Minh vì chống đỡ đại kiếp, trước nay đều mang thiện ý đối với các thế lực lớn thế gian, bất kể yêu ma tà phái gì mà có thể mượn sức thì đều dốc hết sức mà mượn sức, một số thù cũ oán mới, có thể không nhắc tới thì sẽ không nhắc tới, tất cả mục đích đều là để liên thủ đối kháng đại kiếp.

Thậm chí có thể nói Tiên Minh trên trình độ nào đó vốn không chỉ là Tiên Minh của Nhân tộc, mà là Tiên Minh của các thế lực thế gian, nó cũng không chỉ đại biểu cho lợi ích của Nhân tộc, mà là lợi ích của toàn bộ thế gian, chỉ có điều số lượng tu sĩ Nhân tộc nhiều hơn một chút mà thôi.

Trong Tiên Minh, thậm chí còn có rất nhiều Yêu loại và Tà tu, Ma tu tồn tại, cũng đều ngồi ở địa vị cao, chỉ có điều, số lượng của bọn họ vốn không nhiều lắm, lại thêm một hồi đại biến ngàn năm trước, đã chết đi không ít, hiện giờ số lượng không còn nhiều.

Nhưng bất kể là như thế nào, thái độ của Tiên Minh vẫn rất rõ ràng.

Lần này, mời sứ giả Yêu vực đến Trung Châu xem lễ, vốn cũng thuộc về một loại hành vi hữu hảo như vậy.

Ai có thể ngờ được, sứ giả này không ngờ là người dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, rắp tâm tới hại người?

Tuy Huyết Sứ Giả đó cuối cùng bị các thiên kiêu trảm sát, không thể gây ra đại họa, nhưng chuyện này cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Sứ giả này rốt cuộc có phải Tân Trạch Tiểu Vương Gia chân chính hay không?

Hắn lần này tới đây, chỉ là vì ý tứ của Hắc Ám Chi Chủ, hay là Yêu vực vốn đã biết rõ chuyện này?

Tất cả những điều này đều phải điều tra rõ ràng, nếu không ai trong lòng có thể an tâm được?

Có thể nói, một sự kiện như vậy, hậu quả dẫn phát ra hơn xa tưởng tượng của các tu sĩ.

Có điều đối với đám người Phương Nguyên mà nói, những cái này để nói sau, Tiên Minh tự nhiên có người đặc biệt xử lý việc này, bọn họ chỉ cần tạm thời tĩnh dưỡng, đợi tới ba ngày sau, lại tới tề tụ trước Vấn Đạo Sơn, chờ đợi kết quả đạo chiến Tiên Minh đưa ra là được.

Hiện giờ trong thời gian ba ngày này, chuyện Huyết Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ đại náo bí cảnh đạo chiến, kết quả bị các thiên kiêu trảm sát, đã truyền khắp các vực Trung Châu, sự kiện này không những khiến cho vô số người lại có ấn tượng sâu sắc hơn đối với Hắc Ám Chi Chủ, cũng càng khiến cho danh đầu của đám người Phương Nguyên được lưu truyền rộng, cũng bắt đầu có người hiếu sự phong danh cho đám người bọn họ.

- Tiểu Thất Quân?

Dứt lời liền giải thích một hồi, Phương Nguyên lúc này mới hiểu.

Thì ra trong trận đại chiến này, bảy người gồm hắn và Bạch Bào Kiếm Sư của Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, tiểu công chúa của Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu, cộng thêm thiên kiêu Đông Hải Vệ Ngư Tử, võ tu thần bí Vi Long Tuyệt, còn có thủ đồ chân truyền Thanh Lưu Tông Hứa Ngọc Nhân, tán tu Tống Long Chúc, xuất lực nhiều nhất, lập công lớn nhất, khi các tu sĩ nói tới việc này, luôn nhắc tới tên của bảy người bọn họ, kể từ đó, cũng đặt cho bảy người bọn họ một cách xưng hô chung, gọi là Tiểu Thất Quân.

Phương Nguyên nghe vậy lại có chút khó hiểu, cười khổ nói:

- Thất Quân thì Thất Quân, sao còn thêm chữ tiểu?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 908: Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân (2)



Tôn quản sự nghe vậy liền cười ha ha, nói cười ha ha, nói:

- Cái này thì ngươi không hiểu đâu, cái tên Tiểu Thất Quân này chính là một loại tán thành, có lẽ ngươi vẫn chưa nghe nói tới, bên Trung Châu, vốn có rất nhiều thiên kiêu xuất thân đại đạo thống, đại thế gia, người ta không phải là đám chân đất chúng ta có thể so sánh, trận đạo chiến này, người ta đều khinh thường không thèm tham gia, cái bọn họ đại biểu là đồng lứa thiên kiêu chân chính của Trung Châu, ngạo thị trong cùng cấp, mà trong những thiên kiêu này, cũng có một cách xưng hô, hình như gọi là Tứ Thánh Bát Kiệt gì đó?

- Tứ Thánh Bát Kiệt?

Phương Nguyên nghe vậy, thầm nghĩ, cái tên này còn không dễ nghe bằng chúng ta.

Tôn quản sự cười nói:

- Tứ Thánh Bát Kiệt này hiện giờ chính là những tiểu bối được người ta xem trọng nhất trong giới tu hành của Trung Châu mấy trăm năm gần đây, có người sớm đã kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng có người hiện giờ vẫn ở cảnh giới Kim Đan, nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ đều là hạng người thiên tư kinh người, là mười hai người đại biểu cho có tiềm lực nhất trong giới tu hành Trung Châu, kể ra, ta còn nghe người ta từng nói, Tiên Minh hiện giờ có một bản Thiên Kiêu Phổ, bên trên có Thiên Hạ Quyển, mà Thiên Hạ Quyển này lại chia làm ba quyển thượng, trung, hạ, mười hai người này đều ở quyển thượng!

- Hiện giờ mọi người gọi các ngươi là Tiểu Thất Quân, hợp lại thì chính là Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân, đây là một loại tán thành, đại biểu cho bọn họ đã coi bảy người các ngươi là hạng thiên kiêu giống như Tứ Thánh Bát Kiệt, đây là danh dương thiên hạ nhất định!

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Tôn quản sự, Phương Nguyên thật sự không biết hắn là từ đâu nghe được những chuyện phiếm này, cũng chỉ đành có chút bất đắc dĩ cười nói:

- Đây chỉ là chuyện phiếm trà dư tửu hậu của mọi người, e là không thể chuẩn được, không thể có người gọi chúng ta như vậy thì chúng ta thực sự có tư cách sóng vai với những thiên kiêu đã nổi danh của các đại thế gia, đại đạo thống đó chứ? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

- Phương sư đệ, ngươi đây là tức tối à!

Tôn quản sự nghe vậy cười khẽ:

- Cái thứ thanh danh này không phải là cứ truyền đến truyền đi thì cuối cùng sẽ truyền ra được à, có lẽ hiện tại, danh đầu này chỉ là một bộ phận nhỏ người âm thầm lưu truyền, nhưng cứ truyền lâu, mọi người đều sẽ công nhận!

Ngay cả Phương Nguyên, sau khi cân nhắc kỹ càng, cũng cảm thấy lời Tôn quản sự nói không phải không có đạo lý.

Cái thứ thanh danh này, đều có đạo lý của nó, cũng không thể khinh thường, tương lai nói không chừng có thể mang đến lợi ích hoặc là vấn đề gì đó.

Đương nhiên, hiện giờ vẫn không thể quá coi là thật.

Các tán tu sợ chỉ là nói chuyện vui vẻ, liền đặt cho bọn họ danh hào như vậy, lại không biết suy sét tới cùng, giống như tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu và Bạch Bào Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì Lý Bạch Hồ, bằng vào thân phận và thực lực của hai người này, đặt họ vào trong Tiểu Thất Quân, tề danh với thiên kiêu khác, e là trong lòng hai người này sẽ không được vui cho lắm, trên trình độ nào đó, như thế là đang hạ thấp thân phận của bọn họ.

Mà ở trong mắt một số người khác, Vi Long Tuyệt thậm chí còn không phải là Tử Đan, kết quả hắn cũng được liệt vào Tiểu Thất Quân, nhưng loại tu sĩ Tử Đan thực lực kinh người như Mạnh Quỷ Vương, Trương Đà Tử thì lại không có ai đề cập tới, chỉ sợ cũng sẽ dẫn phát một số tranh chấp và phiền phức không cần thiết.

Đương nhiên, bản thân Phương Nguyên thì trong nội tâm cũng không bài xích danh đầu này.

Sáu người đó từng kề vai chiến đấu với hắn, liên thủ trừ ma, trong lòng hắn cũng rất kính trọng bọn họ.

- Đúng rồi...

Vừa nghĩ tới kề vai chiến đấu, liên thủ trừ ma, Phương Nguyên lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói:

- Huynh đệ Lôi thị đó thì sao, hai người bọn họ cũng giúp không ít, trên trình độ nào đó mà nói, công lao bọn họ lập hạ chắc là lớn hơn mới đúng...

Nhớ tới lúc ấy ở trong bí cảnh, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó miệng phun Huyết Ma Cốt, bức tới mọi người, bất kể lúc ấy nhắm về phía ai, người đó cũng đều có phiêu lưu vẫn lạc, cho dù Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu cũng không ngoại lệ, nhưng cũng chính vào lúc đó, huynh đệ Lôi thị song kiếm hợp bích, tế ra thần kiếm giết tới, lúc này mới bức cho Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó phải thi triển Huyết Ma Cốt trước, cuối cùng hóa giải được nguy cơ.

Nói như vậy, bên trong Tiểu Thất Quân này, e là mỗi người đều nợ huynh đệ Lôi thị đó một phần nhân tình.

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi xuất thần, một lúc sau mới thở dài một tiếng.

Trận đạo chiến này, biến số quá nhiều, hắn cũng không biết mình cuối cùng đạt được thứ hạng gì.

Có điều nghĩ chắc cũng sẽ không quá kém!

Lại nghĩ tới, ba đạo trận, đan, phù khác mình đều đoạt khôi thủ, Quan Ngạo sau có lại đoạt một khôi thủ cho mình, nếu phần thưởng của mỗi một khôi thủ là tiến vào Tàng Kinh Quật của Lang Gia Các đọc sách ba tháng, vậy đã là cả một năm.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 909: Lục đạo khôi thủ (1)



Cộng với Luyện Phong Hào hứa cho mình tiến vào Lang Gia Các đọc sách ba tháng, vậy là đã có mười lăm tháng rồi, đã khiến hắn rất hài lòng.

Dù sao, trong trận đạo chiến này, hắn cũng đã phát hiện ra nhược điểm của mình.

Đó chính là với tu vi cảnh giới hiện tại mà nói, hắn kỳ thật vẫn thiếu một số thủ đoạn tấn công ở phương diện thần thông.

Mà đây cũng chính bởi vì do hắn không có truyền thừa tiên pháp quyết định.

Nếu có nhiều thời gian để đọc điển tịch thiên hạ như vậy, cũng có hi vọng thôi diễn một chút.

Mà một điểm quan trọng hơn là Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn của Tiên Minh, từng nhắc nhở mình, nếu trong đạo chiến mình tiến vào được top 3, sẽ có một số phần thưởng không tưởng tượng được, hiện giờ trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, muốn xem xem đó rốt cuộc là thứ gì.

Có điều hiện giờ, cũng chỉ có thể nhẫn nại, chờ thời gian ba ngày tới.

Một phen tĩnh dưỡng, đọc sách, luyện kiếm, nhớ lại chỗ được mất không đủ trong trận đạo chiến này, còn giành thời gian kiểm tra một chút kết quả đọc sách của Quan Ngạo trong khoảng thời gian này, thời gian ba ngày, cũng rất nhanh liền trôi qua, đến một ngày này, Phương Nguyên đổi sang thanh sam, lại gọi Quan Ngạo ôm bình đuổi theo Bạch Miêu hứng nước đái mèo về, ép hắn thay một thân nho bào màu vàng nhạt.

Quan Ngạo cao lớn như vậy, mặc nho bào lên người, quả thực tay chân không biết để vào đâu.

Vẻ mặt đau khổ hỏi Phương Nguyên:

- Ta cứ phải mặc cái này à?

Phương Nguyên nghiêm túc gật đầu, nói:

- Đương nhiên, ngươi cũng là khôi thủ,tất nhiên không thể quá giản dị.

Quan Ngạo sắp khó rồi, nói:

- Muốn không giản dị thì đổi y bào khác cũng được mà, ta thấy những tài chủ thôn quê mặc rất đẹp, lúc nhỏ ta vẫn luôn hâm mộ bọn họ, hay là ta đổi một bộ áo bông thêu đồng tiền đi?

Phương Nguyên lườm hắn một cái:

- Đừng có hòng, nho bào này chính là Tôn sư huynh tự tay may cho ngươi đó!

Dứt lời, nhẫn nại giải thích cho hắn:

- Từ sau khi ngươi đoạt khôi thủ kiếm đạo, ta liền phát hiện ngươi nhất định phải đọc sách, đọc sách có thể hiểu lý, hiểu lý thì chính tâm, mà sự chính tâm của ngươi thì bắt đầu từ mặc kiện nho bào này đi.

Vừa nghe tới hai chữ đọc sách, trong lòng Quan Ngạo lập tức sầu khổ.

Lần này trước khi Phương Nguyên tham gia đạo chiến, bảo hắn đọc sách cho tốt, nhưng hắn thật sự là đọc không vào, Phương Nguyên vừa trở lại kiểm tra, tức tới đập cho hắn mấy thước, lòng bàn tay cũng bị đánh sưng vù, chẳng lẽ sau này vẫn phải sống những ngày như vậy à?

Điều này khiến Quan Ngạo khóc không ra nước mắt, nhìn Phương Nguyên với vẻ tội nghiệp:

- Phương tiểu ca, ngươi thay đổi rồi...

- Yêu ma họa loạn, lẻn vào Thần Châu, rắp tâm hại người, đoạn Tiên Miêu ta. Song Cửu Châu ta hưng thịnh, thiên kiêu quật khởi, đạo pháp như thần, chém yêu đồ ma, khiến cho yêu ma đó có đến mà không có đi, ác ý không còn. Đại khảo Lục đạo, vốn là để chống đỡ đại kiếp, bảo vệ cổ nhân đạo, ba năm một đạo chiến. Vì các Tiên Miêu trên đường đồ ma, có nhiều thương tích tổn hại, hiện giờ đạo chiến kết thúc, lão phu và chư vị đồng đạo của Lang Gia Các, trưởng lão các đại đạo thống Trung Châu thương nghị quyết định, chỉ dùng tạo nghệ đạo pháp trong các Tiên Miêu đò ma để định ra thành tích đạo chiến lần này!

Hiện giờ, ba ngày nghỉ ngơi hồi phục đã qua, trước Vấn Đạo Sơn lại dựng tiên đài, trên tiên đài, Tiên Minh Trấn Thủ Thái Khôn Đạo Nhân cùng với đại viện chủ Lang Gia Các Ô Mộc tiên sinh, còn có mấy vị địa vị không kém như Tiên Minh Tuần Giám Sứ, trưởng lão các đạo thống Trung Châu vân vân đều hiện thân trên tiên đài, mà ở chung quanh tiên đài, thì là đạo thống các phương cùng với các tiên môn tới xem lễ bế mạc đại khảo lục đạo.

Dưới tiên đài thì chính là các tu sĩ từng tham gia đạo chiến lần này như Phương Nguyên, mà ở hai bên bọn họ thì là từng tốp người, phân biệt đứng các tu sĩ lúc trước từng tham gia trận khảo, đan khảo, phù, khí cùng với trường kiếm khảo đó.

Trên Tiên đài, Thái Khôn Đạo Nhân tay cầm một bảng màu tím, ánh mắt nhìn đám người Phương Nguyên một cái, liền cười ha ha, mở bảng ra, nói:

- Vì chuyện xảy ra đột nhiên, cũng đối đãi đặc thù, bởi vậy lần đạo chiến này không dùng số ma hạch dể luận thành bại, cũng không giống như lần trước, phân ra thượng trung hạ, cùng với khôi thủ top 10, lần này, chúng ta chỉ thương nghị ra top 3.

Lời ấy vừa vang lên, các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, vang lên một mảng nhao nhao nghị luận.

Mọi người chung quanh nghe vậy, lập tức trở nên ầm ĩ.

Trước đó bọn họ cũng đoán rất nhiều, thậm chí định ra cả bàn cược, cược trong Tiểu Thất Quân này ai sẽ đứng đầu, nhưng lại không ngờ rằng, hiện giờ vừa tuyên bố ra, không ngờ lại không ai ngờ được, hơn nữa là ba người cùng thành khôi thủ, thật sự là thật sự, có điều cũng có người trong lòng cũng thầm gật đầu, nếu thực sự theo công huân mà tính, kết quả này cũng không sai.

Chỉ có Tống Long Chúc đứng ở phía sau Phương Nguyên vừa nghe vậy lại mặt đầy khó chịu:

- Ba người, ba người mà không có ta à?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 910: Lục đạo khôi thủ (2)



Sau đó không đợi mọi người nghị luận quá nhiều, vị Thái Khôn Đạo Nhân kia đã tiếp tục biểu thị công khai:

- Bốn người gồm thiên kiêu Vệ Ngư Tử mà Đông Hải Tam Thập Lục Đại Động Thiên cùng đề cử, thủ đồ chân truyền Thanh Lưu Tông Hứa Ngọc Nhân, võ tu Hoang châu Vi Long Tuyệt, tán tu Tống Long Chúc cùng vị trí thứ hai!

- Tiểu Thất Quân...

- Quả nhiên là Tiểu Thất Quân, bọn họ đều ở vị trí số hai.

- Diệu thật, Tiên Minh đúng là dám chơi, khôi thủ có ba, thứ hai không ngờ có bốn.

- Dù sao cũng là lần cuối cùng, Tiên Minh cũng tự cho phép bản thân cất cánh chứ.

Chung quanh lập tức lại là một mảng xôn xao, các tu sĩ có người trầm trồ khen ngợi, có người cười khổ bất đắc dĩ, huýt sáo dội nước lã cũng có.

Có điều kết quả này, đã được nói trước là do Tiên Minh và các trưởng lão của đạo thống Trung Châu cùng nhau thương thảo ra, bởi vậy cho dù có trong lòng có bất mãn đối với kết quả này, nhưng cũng không có ai dám nói gì, nhiều nhất chỉ là có chút không hài lòng mà thôi.

Cũng là bốn người xếp thứ hai nhìn nhau một cái, ánh mắt cũng đều lộ ra có chút cổ quái.

Vệ Ngư Tử tâm cao khí ngạo, không ngờ mình cùng tên võ tu ngay cả Tử Đan cũng không phải như Vi Long Tuyệt cùng được xếp vào Tiểu Thất Quân thì không nói, còn đồng thời xếp thứ hai đạo chiến, trong lòng rất bất mãn;

Mà Vi Long Tuyệt lại cảm thấy ma đồ ma, Hứa Ngọc Nhân xuất lực không nhiều như mình, đối với hắn cùng mình xếp ở vị trí thứ hai cũng bất mãn;

Hứa Ngọc Nhân lại cảm thấy, Vệ Ngư Tử khi yêu ma đó tự bạo, thi triển Vạn Vật Mẫu Thủy bảo vệ đám người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu, cho nên mới giành được công lao, cũng không tính là công bằng cho lắm.

Sau đó nhất trí duy nhất là, ba người bọn họ đều có chút xem thường Tống Long Chúc!

Tống Long Chúc lại cảm thấy, mình vốn có thể tiến vào đệ nhất, không ngờ lại chỉ xếp thứ hai, trong lòng cũng bất mãn.

Có điều đối với ba vị xếp trên họ, những người này cũng không dám nói nhiều.

Lúc đó trong quá trình đồ ma, thế cục rõ ràng, bọn họ biết ba người đó rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu công súc.

- U Châu Âm Sơn Mạnh Quỷ Vương, tiên môn lánh đời Trương Đà Tử, huynh đệ Lôi thị Lôi Châu, thủ đồ chân truyền Tiên Vụ Trạch Triệu Linh Lung... Mười người trong trận chiến này cũng triển lộ thần thông, thực lực không tục, lần này cùng xếp thứ ba, đến đây, bài danh đạo chiến kết thúc!

Thái Khôn Đạo Nhân đọc xong mười danh ngạch cuối cùng, liền cất bảng đi, sau đó lại nhìn về phía chung quanh, cười nói:

- Đương nhiên, vì đạo chiến này bị gián đoạn, tất nhiên cũng có rất nhiều người vẫn chưa thể hiện ra thực lực của mình, do đó chúng ta cũng thương lượng, mười ngày sau, sẽ lại bố trí một lần thí luyện, bất kể là người đã có được danh ngạch trong lần đạo chiến này, hay là người chưa có được danh ngạch, đều có thể tham dự lần thí luyện này, sau khi thí luyện kết thúc, có thể đạt được phần thưởng của Tiên Minh, chỉ là danh ngạch lần này đã được quyết định như vậy, không thể sửa lại.

Các tu sĩ ai nấy đều bất lực, chờ hắn tuyên bố xong danh ngạch, lại là những tiếng hò hét loạn thành một đống.

Nếu chưa nghe danh ngạch thứ ba, bọn họ còn không rõ lắm, nhưng hiện giờ cuối cùng đã minh bạch dụng ý của Tiên Minh.

Đây đâu phải là bình xét đạo chiến, đây rõ ràng là đang bình xét đạo tâm và đảm đương của các thiên kiêu.

Tuy ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong bài danh này, lại hoàn toàn thể hiện rõ thái độ của Tiên Minh, phàm là người lúc đồ ma dám đứng ra, đều có thứ tự tốt, mà những người vừa gặp hung hiểm đã lập tức né tránh, thì đều xếp sau.

Rõ ràng nhất chính là võ tu Hoang Châu Vi Long Tuyệt.

Hắn căn bản ngay cả Tử Đan cũng không phải, nhưng là vì lúc đồ ma, xông lên phía trước, liền xếp thứ hai với ba người khác, mà Trương Đà Tử, Mạnh Quỷ Vương còn có mấy tu sĩ Tử Đan thực lực không tục khác, chính bởi vì lúc đồ ma chuồn nhanh nhất, không xuất lực, liền xếp bọn họ ở vị trí thứ ba, đây rõ ràng đang ngầm đại biểu, Tiên Minh bất mãn với hành vi này của bọn họ!

Đương nhiên, huynh đệ Lôi thị cùng xếp thứ ba lại khác, bọn họ vốn nên được xếp thứ hai thậm chí là thứ nhất.

Chỉ có điều, ai bảo Lôi lão thái công lại giở trò lừa bịp Tiên Minh?

Tiên Minh lần này không hủy bỏ bài danh của huynh đệ Lôi thị đã là nể tình hai huynh đệ này lập công lớn rồi.

- Đúng vậy, khôi thủ đạo chiến cũng giành rồi, vậy chẳng phải là thành lục đạo khôi thủ à?

Lúc ban đầu nghị luận về chuyện chỉ có lưa thưa mấy người, nhưng đến về sau, không ngờ lại lan ra rất rộng.

Bất luận là tán tu quan chiến, hay là trưởng lão và đệ tử của các đại đạo thống, đại thế gia, bất kể là Luyện Khí, Trúc Cơ tu vi thấp, hay là một số Kim Đan thậm chí Nguyên Anh tọa trấn một phương, lúc này đều có chút kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Phương Nguyên.

Nếu không nghĩ thì thôi, nhưng vừa nghĩ lại đều cảm thấy ngạc nhiên!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 911: Chọn thế nào (1)



Lục đạo khôi thủ...

Không ngờ thực sự có người trong đại khảo lục đạo lần này đoạt được danh hiệu lục đạo khôi thủ?

Tuy nghiêm khắc mà nói, danh hiệu lục đạo khôi thủ này cũng không phải quá chân thực, dù sao khôi thủ khí đạo là Luyện Phong Hào nắm, khôi thủ kiếm đạo là Quan Ngạo đoạt, nhưng dù sao khôi thủ của hai đạo này đều có liên quan tới Phương Nguyên, trước đó, đã có người tính danh đầu của khôi thủ hai đạo này lên người Phương Nguyên, gọi hắn là ngũ đạo khôi thủ, hiện giờ đoạt khôi thủ đạo chiến, tất nhiên là lại thêm một đạo!

Cũng bởi vì vậy, danh đầu này liền thuận lý thành chương biến thành... Lục đạo khôi thủ!

- Kẻ này, e là rất nhanh sẽ danh dương thiên hạ.

Trưởng lão và tông chủ các đạo thống, còn có một số lão tiền bối kiến thức rộng rãi, trong lòng đều không nhịn được mà cảm thán.

Tuy với thực lực hiện giờ của Phương Nguyên, vẫn chưa đạt tới mức ảnh hưởng tới đại cục của giới tu hành, nhưng không nói cái khác, chỉ là dựa vào thực lực đáng sợ được thể hiện ra trong đại khảo lục đạo lần này, đã đủ để khiến hắn được lưu truyền trong miệng các tu sĩ, mọi người đều biết!

- Ha ha, Phương Nguyên, ngươi lên đây.

Mà sau khi tuyên bố xong danh ngạch đạo chiến, vị Thái Khôn Đạo Nhân kia liền cười ha ha, ngồi lại trên bồ đoàn, ở bên cạnh hắn, sớm đã có hai vị đồng tử chuẩn bị sẵn, trong tay mỗi người đều cầm một cái khay, đi tới trên tiên đài, lại thấy trong một khay đặt một tử bảng (bảng tím), không biết là có tác dụng gì, mà trong một cái khay khác thì đặt một chiếc bút lông màu đỏ thắm.

Thái Khôn Đạo Nhân mở tử bảng ra, cầm bút lông, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:

- Ngươi ở trong đại khảo lục đạo lần này, một mạch đoạt được khôi thủ mấy đạo, thiên tư nổi bật, tất cả ban thương, về sau nhất định đều là của ngươi, có điều đối với lão phu mà nói, cái muốn cho ngươi lại hơn xa những phần thưởng này, chỉ là trước khi viết xuống tên của ngươi, ngươi phải trả lời ta mấy vấn đề đã!

- Đây là nguyên nhân lúc trước Thái Hư tiên sinh bảo Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nhắn cho ta, nhất định phải đoạt được vị trí trong top 3 đạo chiến à?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, trong lòng lập tức khẽ động, quay đầu nhìn về phía Triệu Chí Trăn, lại thấy hắn cũng đang gật đầu mỉm cười.

Trong lòng nhẹ nhàng thở hắt ra, gật đầu nói:

- Tiền bối cứ hỏi!

Thái Khôn Đạo Nhân đó cười cười, nói:

- Ngươi tên họ là gì, đến từ phương nào?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm xúc khác thường.

Đây là một câu hỏi cực kỳ đơn giản, nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, mình đã rất lâu rồi không ở trước mặt người khác quang minh chính đại, không hề có nỗi lo mà trả lời câu này, thế là sau khi hắn trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói:

- Vãn bối họ Phương tên Nguyên, sinh ở Thái Nhạc Thành, bái sư Thanh Dương Tông, phụng lệnh thầy ra ngoài du lịch, cho tới nay đã được hơn năm năm rồi.

Thái Khôn Đạo Nhân nghevậy cười nói:

- Có định trở về không?

Phương Nguyên gật đầu nói:

- Có!

Thái Khôn Đạo Nhân gật đầu, nhẹ nhàng viết xuống tên Phương Nguyên trên tử bảng đó, sau đó đưa tới trong tay của hắn, cười nói:

- Vậy thì về sớm chút đi, ba tháng sau, tiên môn của Côn Luân Sơn sẽ mở, đến lúc đó cũng có một chỗ cho ngươi!

- Trận đạo tam giáp...

- Khôi thủ Phương Nguyên, có được danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn, ban thưởng một hộp Huyền Mộc Tử Ngọc Trù, ban thưởng hai mươi cuốn trận đồ Thần cấp, ban thưởng mười khối Ngọc Điêu Trận Khắc, ban thưởng mười khối Bách Hoàng Huyền Mặc Tinh, cũng được sự cho phép đặc biệt của Lang Gia Các, có thể vào Tàng Kinh Điện ngộ pháp ba tháng...

- Người thứ hai Đoan Mộc Hưng, ban danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn, ban thưởng một hộp Huyền Thiết Phi Băng Trù, ban thưởng hai mươi cuốn trận đồ Thần cấp, ban thưởng bảy khối Ngọc Điêu Trận Khắc, ban thưởng bảy khối Bách Hoàng Huyền Mặc Tinh, cũng được sự cho phép của Lang Gia Các, vào thư khố Lang Gia Các ngộ pháp một tháng...

- Người thứ ba Phi Cân Tử, ban danh hiệu Đại Trận Sư, ban thưởng một kiện trận bào nhất văn...

- Đan đạo tam giáp...

Phương Nguyên cũng cảm thấy đơn giản, chỉ có hai ý tưởng...

Một là khiến mình hài lòng phải chính là có thể được cho phép tiến vào Lang Gia Các đọc sách mười tám tháng!

Cái khác chính là mình sau này không thiếu quần áo đê mặc, chỉ các loại áo choàng cũng lập tức được phát ba kiện!

Có điều thực sự mà luận, tất cả những phần thưởng này, bao gồm cả được Lang Gia Các cho đọc sách mười tám tháng, lại không quan trọng bằng một tấm tử bảng mà Thái Khôn Đạo Nhân cho Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 912: Chọn thế nào (2)



Tử bảng này rất bình thường, bên trên chỉ viết tính danh và sư môn của Phương Nguyên, lại đánh pháp ấn của hắn, ngoài ra thì cơ hồ là không có gì, dường như chỉ là một tín vật để tiến vào nơi nào đó.

Nhưng Phương Nguyên minh bạch, tử bảng này tuyệt không đơn giản, bởi vì hai người Lý Bạch Hồ và Lý Hồng Kiêu này, đối với những thứ khác thì cơ hồ là không thèm đếm xỉa, nhưng khi có được tử bảng này thì đều trịnh trọng cất đi.

Mà sau khi công bố xong tất cả phần thưởng trên đại khảo lục đạo, loại tử bảng này tổng cộng chỉ phát ra không đến ba mươi cái, trong đó lấy tu sĩ tham gia đạo chiến có được nhiều nhất, trong mấy khảo khác, lại ít ỏi không có mấy, hơn nữa Phương Nguyên cũng đã xem qua một đạo Quan Ngạo có được, phù văn văn lạc bên trên lộ ra không được tinh trí hơn trên tử bảng này của mình

- Cái này rốt cuộc đại biểu cho điều gì?

Phương Nguyên hỏi qua hai người Lý Bạch Hồvà Lý Hồng Kiêu, bọn họ lại đều cười mà không nói.

Mà khi hỏi Tống Long Chúc, thằng ôn này chỉ tề mi lộng nhãn, nói mình sắp lên trời rồi.

Đối với điều này, Phương Nguyên cũng chỉ đành cất tử bảng đi, ba tháng sau, đến dưới Côn Luân Sơn, tự nhiên nhìn một cái là biết.

- Đi nào, đi uống rượu!

Cách đó không xa, Tống Long Chúc đang cao hứng tới muốn uống, gọi mọi người.

Hiện giờ đại khảo lục đạo này đã xem như là kết thúc rồi, nhưng đám người bọn họ lại đều không định rời khỏi, cũng hẹn nhau uống sảng khoái một phen, đối với trường hợp bực này, bản thân Phương Nguyên cũng không có hứng thú, trước kia rất ít tham gia, nhưng lần này thì không cự tuyệt được.

Nguyên nhân rất đơn giản nhóm người này đều muốn Phương Nguyên làm chủ, bởi vì phần thưởng của hắn là nhiều nhất.

Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể bảo mình làm chủ mà mình lại không ra mặt được chứ?

Thế là hắn liền rất hào phóng mở tiệc chiêu đãi ở Xích Thủy Đan Khê, bảo Thanh Phong tiểu đồng bưng tới mấy hũ rượu, lại bảo Quan Ngạo dẫn theo Toan Nghê, chạy vào trong thâm sơn gần đó săn một con lợn rừng, lại tùy tiện tìm chút hoa quả...

... Cái này cũng thực sự không phải keo kiệt, một con lợn rừng là đủ ăn rồi!

- Ha ha ha ha, Tiểu Thất Quân chúng ta cùng nhau danh, sau này cũng cần phải lăn lộn với nhau nhiều hơn. Nhất là sau khi đến Côn Luân Sơn, đừng để cho người khác coi thường chúng ta, nghe nói những người đó đều là mắt mọc sau gáy, có điều bằng vào bản sự của chúng ta, sứ giả dưới tay Hắc Ám Ma Chủ còn giết được, chỉ cần đoàn kết lại, những người đó cũng chẳng đáng là gì, sớm muộn gì cũng đều phải chịu phục chúng ta...

Có điều Tiểu Thất Quân cũng không để ý tới những cái này, vui vẻ mà đến, ở trong tiểu viện của Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê uống một trận, nhất là Tống Long Chúc, trong lòng ôm bình rượu, uống một hồi ngà ngà rồi liền đĩnh đạc đứng lên, vỗ ngực hò hét:

- Tống Long Chúc ta tuy là một tán tu, nhưng ta cũng giảng nghĩa khí, sau này ai trêu chọc các ngươi, chỉ cần truyền tin tới, ta lập tức sẽ tới ngay, cho dù đối phương là Nguyên Anh cũng sẽ thu thập hắn, dù sao ta trước kia cũng không phải chưa từng thu thập Nguyên Anh, cho nên quen lắm rồi.

Mấy người chung quanh đều lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng lười chẳng muốn quan tâm tới hắn.

Hắn lại càng nói càng hưng phấn, cười to:

- Thật sự không được thì chúng ta kết nghĩa đi, ta lớn tuổi nhất.

Vừa nói vừa muốn vươn tay ra ôm vai Lý Hồng Kiêu, Lý Hồng Kiêu liền lườm hắn một cái.

Tống Long Chúc rúc đầu lại, rượu tỉnh hơn nửa, thuận thế xoay người ôm Vi Long Tuyệt, nói nhỏ:

- Cho nên nên để ta làm lão đại?

Vi Long Tuyệt nói:

- Cút ra xa một chút!

Tống Long Chúc ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Ngư Tử, Vệ Ngư Tử cúi đầu không nhìn hắn, hắn liền lại nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân.

Hứa Ngọc Nhân nói:

- Đừng tới đây!

Tống Long Chúc bất đắc dĩ, thở dài thở ngắn không thôi, đột nhiên đảo mắt, nhìn thấy Bạch Miêu đang nằm ngủ trên ghế dưới gốc cây hòe trong sân, cười hì hì đi tới, nói:

- Hay là hai chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi, ta gọi là ngươi một tiếng đại ca?

...

- Phương đạo hữu, vì sao không tới cùng nói chuyện?

Phương Nguyên đang ở sườn tây tiểu viện, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, nhìn ánh trăng trải khắp đại địa, trong lòng đang tính toán kế hoạch của mình sau khi đại khảo lục đạo kết thúc, đang nghĩ tới nhập thần, chợt nghe thấy phía sau có một thanh âm vang lên, quay người lại, chỉ thấy Lý Bạch Hồ trong tay xách một bầu rượu, tay trái cầm hai cái chén, chậm rãi đi tới, hắn đứng cách ngoài ba trượng, mỉm cười thản nhiên hỏi.

- Đang suy nghĩ chút chuyện!

Phương Nguyên đáp lại một câu, sau đó quay người đi:

- Lý đạo huynh, mời...

Lý Bạch Hồ đặt chén rượu lên lan can, rót đầy hai chén rượu, cười nói:

- Không bằng để lát nữa lại nghĩ, uống mấy chén đã.

Phương Nguyên gật đầu, lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Lý Bạch Hồ nhìn hắn một cái, dường như đang ngưng thần quan sát gì đó, qua một lúc, mới nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, nói:

- Nếu ta nhìn không sai, ngươi hiện tại chắc sắp tu luyện đến cảnh giới kiếm ý đại viên mãn, theo phân chia cảnh giới trong Kiếm Kinh của Tẩy Kiếm Trì chúng ta, sau khi ngươi tu luyện đến kiếm ý đại viên mãn, chắc sẽ tiến vào tu luyện cảnh giới kiếm tâm.

- Tu luyện kiếm tâm?

Phương Nguyên nghe lời ấy, không mở miệng, thầm hồi vị hàm nghĩa trong hai chữ này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 913: Hiện tại hắn còn sống không



Vô Khuyết Kiếm Kinh hắn tu luyện chỉ có ba quyển, nhưng Phương Nguyên hiện giờ chỉ tu luyện đến quyển thứ hai, chỉ vì kiếm ý của mình đến nay vẫn chưa đại viên mãn, cho nên không thể tham ngộ quyển thứ ba, tất nhiên cũng không biết cảnh giới sau kiếm ý là gì, dù sao kiếm đạo không giống thần thông, mọi người có lĩnh ngộ riêng của mình, rất ít có người có thể miêu tả chuẩn xác ra đặc điểm của từng cảnh giới.

Lý Bạch Hồ cười cười, nói:

- Không sai, sau kiếm ý chính là kiếm tâm, có điều trên đời này, có thể ở tuổi của chúng ta, lại ở cảnh giới Kim Đan, mà có hi vọng đột phá tới cảnh giới kiếm tâm, tính đâu ra đấy thì cũng không vượt quá mười người, mà trong mười người này, ít nhất có bốn người ở Tẩy Kiếm Trì ta, mà ngươi, vốn cũng có thể trở thành một trong mười người đó!

Phương Nguyên lưu ý đến chữ "vốn" trong lời nói của hắn, Tẩy Kiếm Trì Bạch Bào Kiếm Sư này từng nói, nếu bọn họ ở trong đạo chiến có thể không chết, hắn sẽ nói với mình nguyên nhân Tẩy Kiếm Trì không muốn để mình tiếp tục sử kiếm.

Trong lòng hơi trầm ngâm, cũng minh bạch hắn vì sao lại tới tìm mình uống rượu.

Thế là, hắn dứt khoát trực tiếp hỏi:

- Kiếm ý của ta dưỡng cũng sắp được ba năm rồi, thủy chung lại vẫn chưa viên mãn, ngươi biết vì sao không?

Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn hắn, nói:

- Nếu để ta nói thật, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng có tiến cảnh!

Phương Nguyên hơi nhíu mày

Nếu trước đây mà hắn nghe thấy những lời này, trong lòng tất sẽ vô cùng không vui, nhưng hiện giờ, đã nhìn ra Lý Bạch Hồ có ẩn ý, liền chỉ trầm mặc, không vội trả lời, bất kể là như thế nào, Lý Bạch Hồ nói hy vọng tu vi kiếm đạo của mình vĩnh viễn đừng có tiến cảnh, vẫn dễ nghe hơn nói Tẩy Kiếm Trì hy vọng mình vĩnh viễn không sử kiếm nữa.

Quả nhiên, Lý Bạch Hồ thấy Phương Nguyên không tức giận, mới chậm rãi nói tiếp:

- Kiếm ý của ngươi không viên mãn, sẽ không đi tu luyện kiếm tâm, nếu ngươi vĩnh viễn không tu luyện đến một bước kiếm tâm đó, ta có thể cam đoan Tẩy Kiếm Trì sẽ không gây sự với ngươi!

Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói thẳng:

- Nói cho ta biết nguyên nhân đi!

Lý Bạch Hồ trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:

- Bởi vì ngươi tu luyện là tà kiếm!

Phương Nguyên thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

- Ta tu luyện không phải tà kiếm!

...

Vấn đề dường như lại tới chỗ đối chọi gay gắt, hai người trước kia tất nhiên trừ động thủ ra thì không có lựa chọn khác, có điều lần này, Lý Bạch Hồ rõ ràng không muốn động thủ, hắn chỉ thở dài một tiếng, lại cầm bầu rượu lên rót cho Phương Nguyên một chén, nói:

- Ngươi hiện tại tu luyện tất nhiên không phải tà kiếm, mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà kiếm ý của là ngươi thủy chung chưa đại thành, nhưng tương lai...

Lại tự rót cho hắn một chén, uống cần mới kẹp bầu rượu vào giữa hai ngón tay, chậm rãi chuyển động, trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói ra:

- Nếu kiếm ý của ngươi không thể đại thành, cũng cứng tỏ bản thân sẽ không đi vào tà kiếm chi đạo?

Phương Nguyên nghe ra ẩn ý của hắn, hơi ngẩn ra, ngưng thần nhìn về phía hắn.

- Hoặc là ta đổi một cách nói khác nhé.

Lý Bạch Hồ nghênh đón ánh mắt của hắn, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi chỉ có dựa vào tà pháp nào đó mới có thể kiếm ý đại thành, ngươi sẽ chọn thế nào?

- Các ngươi không muốn để ta sử kiếm, chính bởi vì nguyên nhân này à?

Vấn đề của Lý Bạch Hồ khiến cho trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống:

- Chính bởi vì lo lắng ta sẽ đi vào tà kiếm chi đạo?

- Không sai!

Lý Bạch Hồ nhìn vào mắt Phương Nguyên, trầm mặc một lúc, mới nói:

- Kiếm đạo của ngươi truyền thừa từ nơi nào, trước đây ta cũng không biết, chỉ có thể suy đoán, vẫn nghĩ ngươi phải chắc có quan hệ với Yêu tu cực bắc, nhưng hiện giờ nếu ngươi đã công khai thân phận của mình, chính là đệ tử của Vân Châu Thanh Dương Tông, vậy chuyện này cũng có thể suy ra manh mối, cái tên Thanh Dương Kiếm Si này, ngươi chắc không xa lạ gì chứ?

Nghe thấy bốn chữ Thanh Dương Kiếm Si, trong lòng Phương Nguyên lập tức hơi khẽ động.

Hắn tất nhiên là không xa lạ gì với cái tên này, từ sau khi hắn có được Vô Khuyết Kiếm Kinh, liền đã biết được cái tên này, lại biết về sau người này độn vào Ma Tông, đồng thời tất nhiên cũng nghĩ tới ân oán của người này và Tẩy Kiếm Trì!

- Kiếm đạo của hắn không học được à?

Phương Nguyên đã lên tiếng, trong lời nói đã có một chút lãnh ý.

- Đừng hiểu lầm, kỳ thật người này là một vị tiền bối mà ta vô cùng tôn trọng...

Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:

- Sự tôn trọng của ta đối với hắn thậm chí còn vượt trên cả sư tôn của ta!

Kỳ thật đâu chỉ là Lý Bạch Hồ, người hắn đời này bội phục không nhiều lắm, nhưng tổ sư của Vô Khuyết Kiếm Kinh này tuyệt đối là một trong số đó, hơn nữa theo tạo nghệ kiếm đạo của hắn càng lúc càng sâu, lĩnh ngộ đối với Vô Khuyết Kiếm Kinh càng lúc càng nhiều, loại khâm phục này cũng càng sâu hơn.

Hắn quả thực nghĩ không thông, kiếm đạo tinh diệu bực này, rốt cuộc là dạng người gì mới tham ngộ ngộ ra được?

Dưới tình huống mình có Thiên Diễn Thuật, cũng vẫn cảm thấy kiếm đạo này vô cùng huyền ảo.

- Vị tiền bối đó sống hay chết ta cũng không biết, ghi chép của Tẩy Kiếm Trì chúng ta đối với hắn cũng chỉ đến khi hắn trốn vào Ma Tông là kết thúc, có điều có một việc có thể xác định, đó chính là hắn ở trong Ma Tông để lại một đạo truyền thừa.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 914: Ít nói nhảm thôi, đầy rồi (1)



Lý Bạch Hồ cũng hơi xuất thần, sau một lúc lâu, mới nói:

- Kiếm đạo này bắt đầu từ mấy trăm năm trước đã lưu truyền trong tà phái, có điều bởi vì nhân số ít, bởi vậy người biết không nhiều lắm, kiếm đạo này vô cùng kh*ng b*, uy lực cường đại, tiến cảnh cũng cao, nhưng chỗ khiến người ta sợ hãi nhất là không phải thực lực của bọn họ quá mạnh, mà là ở chỗ những người này cuối cùng đều hóa thành yêu tà.

- Yêu tà?

Phương Nguyên lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Bạch Hồ:

- Có ý gì?

Thanh âm của Lý Bạch Hồ trầm thấp, lãnh đạm nói:

- Cướp kiếm hồn, kiếm cốt của người ta, luyện thành kiếm ý kiếm tâm của mình, chí tà tới kh*ng b*, còn hơn cả yêu ma!

Phương Nguyên nhíu mày:

- Vì sao?

Lý Bạch Hồ nói:

- Có lẽ cũng giống như ngươi, bởi vì kiếm ý mãi dừng lại không tiến?

Nói đến đây, hắn cũng hơi dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Lúc trước ta đã nói với ngươi, trên đời này có thể ở cảnh giới Kim Đan, tu luyện ra kiếm tâm, Tẩy Kiếm Trì chúng ta có bốn người, nhưng trên thực tế, ngay trăm năm trước, Tẩy Kiếm Trì chúng ta còn có mười mấy người như vậy, có điều trong thời gian trăm năm này lại đều đã vẫn lạc.

Phương Nguyên qua một lúc, mới do dự mở miệng:

- Bọn họ...

Lý Bạch Hồ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, bọn họ đều bị những Tà tu đó đoạt đi thần hồn, hóa thành thân xác!

Phương Nguyên nghe đến đây, sau lưng bỗng nhiên cảm giác có chút lạnh toát.

- Cũng chính bởi vì nhận ra kiếm đạo của ngươi, cho nên chúng ta mới không muốn ngươi tiếp tục dùng kiếm...

Lý Bạch Hồ thấp giọng nói:

- Lúc trước ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, Lệ sư đệ cũng vì nhận ra kiếm đạo của ngươi là cùng một đường với tu sĩ tà kiếm, cho nên mới coi ngươi là Tà tu, chỉ có điều, kiếm đạo hiện giờ của ngươi quả thật là đường đường chính chính, chưa đi đến con đường đó, hắn lúc ấy muốn hạ sát thủ với ngươi, cũng là hắn không đúng, sau khi về tới Tẩy Kiếm Trì, hắn cũng bị nhốt vào kiếm ngục, chịu trừng phạt, nhưng ta lần này đi ra, sư tôn cũng phân phó ta, nếu có thể tìm được ngươi, vậy thì phải xem kỹ kiếm đạo của ngươi...

Sau khi hắn dứt lời, hơi dừng lại một chút rồi nói:

- Hiện giờ ta đã xác định, truyền thừa kiếm đạo của ngươi là Thanh Dương Tông, chắc là kiếm đạo mà kiếm si đó khi còn ở Thanh Dương Tông đã lưu lại, tất nhiên sẽ không thuộc về Tà tu nhất mạch đó, nhưng kiếm đạo của ngươi đi cũng là lộ số đại viên đại mãn, vô khuyết vô hám, ý cực ở tẫn, pháp quy vu vô, không có gì khác với đám tu sĩ tà kiếm đó cả.

Phương Nguyên xua tay, những lời còn lại, hắn đã không cần Lý Bạch Hồ phải nói thêm.

Chỉ là ở trong lòng hắn, lại nhất thời cảm thấy hơi trầm xuống.

Vô Khuyết Kiếm Kinh, chẳng lẽ thật sự nhất định sẽ đi đến loại trình độ này à?

Nếu là trước đây, Phương Nguyên có lẽ ngay cả tin cũng sẽ không tin, đạo tâm của hắn không dễ dàng dao động như vậy.

Nhưng mấu chốt là, một câu đó của Lý Bạch Hồ đã vạch trần nguyên nhân kiếm ý của mình đến nay vẫn chưa đại thành, lại khiến cho nội tâm Phương Nguyên có chút trầm trọng, đúng vậy, mình bắt đầu từ lúc có được Vô Khuyết Kiếm Kinh, liền tu luyện rất chăm chỉ, lại dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn quyển thứ hai của Kiếm Kinh này, chiêu số đang đi chắc hẳn sẽ không sai, vậy vì sao kiếm ý của mình thủy chung không có tiến triển quá lớn?

Chẳng lẽ thực sự bởi vì mình không đi lên con đường tà đạo à?

Chẳng lẽ muốn tu luyện tới kiếm ý đại thành, thật sự chỉ có thể đi học theo Tà tu, đoạt kiếm hồn của người khác?

Thế thì có khác gì Huyết Yêu Ma hút lấy huyết khí của người khác trong bí cảnh đâu?

Trước kia hắn không biết cách làm này, cho nên không có áp lực, tuy kiếm ý đề thăng không lớn, nhưng cũng không quá sốt ruột, trong lòng cũng không có manh mối, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, nhưng hiện giờ Lý Bạch Hồ đột nhiên vạch trần điểm này, lại lập tức khiến cho trong lòng hắn không nhịn được mà nghĩ tới khả năng sẽ làm như vậy, mà vừa nghĩ như vậy, Phương Nguyên lại có chút hoảng sợ phát hiện, phương pháp này...

.. . Có lẽ thật sự hữu hiệu!

Cái này giống như là linh cơ khẽ động, nháy mắt liền cảm thấy con đường tương lai thông thuận hơn rất nhiều!

Nhưng rất nhanh Phương Nguyên lại lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi trong đầu.

Phương Nguyên không muốn tin!

Hắn từ khi bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo, tu luyện chính là Vô Khuyết Kiếm Kinh, biết truyền thừa kiếm đạo này tới từ Thanh Dương Kiếm Si, mỗi một kiếm bên trong đều đường đường chính chính, rõ ràng, dụng ý tinh diệu, huyền ảo cao thâm, cho dù Thanh Dương Kiếm Si trước kia về sau lại hóa thân trở thành Kiếm Ma tà đạo, nhưng thế cũng không có nghĩa là kiếm đạo của hắn có thể bởi vậy mà coi thường, kiếm đạo này vẫn là đường đường chính chính!

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vĩnh viễn sẽ không đi lên con đường tà đạo đó!

- Ta tin thái độ lúc này của ngươi.

Lý Bạch Hồ dừng một chút, gật gật đầu, nói:

- Nhưng những kiếm tu tà phái đó bọn họ có lẽ lúc ban đầu cũng không muốn đi vào một con đường như vậy, chỉ là kết quả cuối cùng đều giống nhau, ta nghĩ ngươi chắc có thể minh bạch đạo lý này, khi ngươi đi tới một độ cao nhất định, vậy thì luôn muốn đột phá nó, đó đã không phải là ý nguyện của bản thân, mà là kiếm của ngươi đang ép ngươi đột phá...
 
Back
Top Bottom