Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 895: Thiên kiêu chi chiến (2)



Lý Bạch Hồ thản nhiên nói:

- Trước tiên cứ chém cái đầu rắn của hắn đã rồi nói!

Đám người Tống Long Chúc nghe mà sợ hãi run rẩy.

Thương thảo chiến lược kiểu này có thể nói là cuồng vọng, thậm chí có chút nực cười.

Quả thực giống như trẻ con thế gian, bởi vì không biết tổ ong vò vẽ rốt cuộc lợi hại cỡ nào, cho nên trước tiên cứ chọc đã rồi tính.

Nhưng, ba người này không ngờ lại giống như vô cùng tán thành kế hoạch này, trịnh trọng gật đầu.

Sau đó, bọn họ đồng thời bước ra một bước, một thân khí cơ đột nhiên tăng vọt.

Ầm ầm!

Trong khối tinh thạch trước ngực Lý Hồng Kiêu, ánh sao tỏa ra, sau lưng nàng ta, hình thành bốn đạo quang hoàn, khiến cho nàng ta nhìn thì thật sự giống như thần chỉ đó chín tầng trời, chậm rãi bước lên trời cao, khí lưu chung quanh phần phật, gió tụ mây tán.

Mà Lý Bạch Hồ thì ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong tay đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm, một thân kiếm khí ngút trời.

Phương Nguyên nhìn về phía hai người này một cái, cũng tâm thần lạnh lùng, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vạch một cái, thanh khí bên cạnh tăng vọt, giống như một chiếc áo choàng cực lớn xuất hiện ở phía sau, bên trong dũng động từng đạo lôi quang, Lôi Linh Chu Tước xuất hiện ở dưới chân, Bất Tử Liễu xuất hiện ở sang lưng, Thanh Lý thì chạy quanh người, cùng lúc đó trong tay phải, một đạo trường kiếm màu xanh cũng lại xuất hiện, chỉ thẳng về phía trước.

Lý Hồng Kiêu thấp giọng nói:

- Ai có thể chémđược yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ đạo chiến lần này, thế nào?

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Một câu vừa dứt, ba người đồng thời lao về phía trước.

Ba đạo thần quang, cắt ngang chân trời, lao thẳng tới con huyết mãng đang điều khiển huyết vân, tung hoành tàn sát!

- Ba người này muốn làm gì?

Lúc này ngoài bí cảnh, các cao thủ của Tiên Minh và đạo thống Trung Châu thấy một màn này, đồng thời ngây ra một thoáng.

Lúc này bao gồm cả Tiên Minh Trấn Thủ và vị đại viện chủ Lang Gia Các, lại thêm chư vị Tiên Minh, cùng với tông chủ và trưởng lão của các đại đạo thống Trung Châu, ước chừng hơn mười vị cao thủ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lúc bí cảnh mở ra, xông vào trong bí cảnh, bắt lấy yêu ma đang tàn sát các thiên kiêu tham gia đạo chiến.

Nhưng dù sao, phong ấn trong bí cảnh tuy đã bị chém xuống, nhưng đại trận truyền tống trên tiên đài cũng đã bị hao tổn, muốn chỉ bằng vào ngoại giới mở ra, vẫn cần thời gian nhất định, bởi vậy bọn họ lúc này cũng chỉ có thể nhìn yêu ma đó giống như nổi điên, tàn sát xung quanh bí cảnh, thực sự không biết trước lúc bọn họ tiến vào bí cảnh, bao nhiêu tu sĩ thiên kiêu sẽ phải chết dưới tay yêu ma đó.

Nhưng đây cũng là chuyện rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này phát sinh.

Bất kể là như thế nào, kết quả này đã tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, dù sao, lúc trước là các thiên kiêu, bao gồm cả Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa cùng với Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, và chư vị Tử Đan Tiên Miêu đều đang đối diện với kết quả toàn quân bị diệt, mà hiện giờ, trong sân là một mảng đại loạn, tuy cũng nhất định có rất nhiều người phải chết, nhưng khả năng những cao thủ Tử Đan đó chết đi vẫn nhỏ hơn nhiều.

Dù sao tu sĩ Tử Đan bản sự lớn, khả năng giữ mạng cũng mạnh hơn người khác một chút.

Đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, đây cũng là kết quả có thể chấp nhận.

Nhưng khi tâm tư này vừa nổi lên, liền nhìn thấy một màn ba đạo thân ảnh đó lao về phía Huyết Ma, lập tức kinh hãi.

- Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư, Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa, ngũ đạo khôi thủ...

- ... Ba người bọn họ không ngờ không nhân dịp loạn mà chạy thoát thân, ngược lại còn giết tới yêu ma đó?

Không biết có bao nhiêu người vô cùng lo lắng, thậm chí gầm lên:

- Quả thực là bậy bạ, mạo hiểm như vậy làm gì?

Nhưng trong một mảng kinh hoàng này, cũng có người cũng trầm mặc, lộ ra ánh mắt phức tạp.

- Lão Ô Mộc, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tiên Minh Trấn Thủ trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Ô Mộc tiên sinh, đại viện chủ của Lang Gia Các.

Khi hắn hỏi ra những lời này, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt rất trầm trọng.

- Tuy bản sự của ba người bọn họ không nhỏ, nhưng muốn trảm yêu ma đó,vẫn quá cuồng vọng.

Ô Mộc tiên sinh nhìn hắn một cái, nói khẽ, dường như cũng không đánh giá cao.

Nhưng sau khi nói ra những lời này, hắn lại bỗng bật cười, trầm giọng thở dài, nói:

- Có điều Tiên Minh các ngươi ở trong giới tu hành rơi vào địa vị khó xử như vậy, lại vẫn có thể một đường chống đỡ cho tới hiện tại, cái dựa vào không phải là sự cuồng vọng này sao?

Tiên Minh Trấn Thủ đó nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười:

Đối mặt với một mảng huyết vân ngập trời, cự mãng dữ tợn đó, ba người bọn họ nhìn nhau một cái, ngay cả thần niệm cũng không trao đổi, liền tách ra lao về phía ba phương hướng.

Lý Hồng Kiêu lựa chọn giao phong chính diện, bên cạnh nàng ta lúc này bốn đạo ánh sao che ở sau đầu, vẻ mặt như kiếm, hung hăng bấm một đạo pháp ấn, một đạo ánh sao ở phía sau lúc này đột nhiên bay lên, ở trong không trung không ngờ hóa thành hình dạng một bàn tay, dài chừng mấy chục trượng, quán thông thiên địa, khuấy nát phong vân, xoay chuyển trong không trung, tóm thẳng tới đầu cự mãng.

- Muốn chết...

Cự mãng đó đang há miệng nuốt tới hơn mười vị tu sĩ đang hốt hoảng chạy trốn trong không trung, thình lình trên không trung, kình lực khuấy động, lập tức tâm sinh cảm ứng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 896: Bát tiên quá hải, ai lộ thần thông nấy (1)



Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lý Hồng Kiêu,quát khẽ một tiếng, huyết vân quanh người tuôn ra trong không trung, giống như thủy triều, một kích chống đỡ cự chưởng đó, một nửa khác thì hóa thành từng đạo huyết binh, cuốn tới Lý Hồng Kiêu.

- Cơ hội này không tồi...

Cũng vào lúc huyết vân tùy thân của nó cuốn về phía Lý Hồng Kiêu, một đạo kiếm khí nháy mắt ập tới.

Lý Bạch Hồ lại lao thẳng tới trước người hắn, thần thức lưu chuyển, tóm lấy một phần sơ hở lộ ra lúc nó điều động huyết vân, Quát khẽ một tiếng, chung quanh thân thể được kiếm quang bao bọc, tiếng kiếm minh giống như tiếng rồng ngâm, réo rắt du dương, lại giống như mang theo lực lượng xuyên qua lòng người, khiến cho người ta nghe thấy tiếng kiếm minh này ngay cả tâm tư cũng không thể vận chuyển, chém thẳng tới trên cổ cự mãng.

- Phập...

Huyết mãng này cảm nhận được uy h**p của hai người truyền đến, vô cùng phẫn nộ, miệng rắn lại há to.

Một đạo huyết tiễn quỷ dị từ sâu trong thân rắn phun ra, tanh hôi gay mũi, quỷ dị vô cùng, cuốn thẳng tới Lý Bạch Hồ.

Đối mặt với lực lượng quỷ dị, đáng sợ này, cho dù là hai người Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ cũng không khỏi trong lòng run lên, đồng thời lui về phía sau, thi triển thần thông quét về phía một mảng huyết vân đó, cùng với máu đen tanh hôi từ trong miệng rắn phun ra.

- Rắc rắc!

Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên từ trên trời hạ xuống, tay trái giơ cao, bảy tám đạo tia chớp thô to như cánh tay người từ trong mây đen trên không trung bị dẫn xuống, hắn lại mượn Tử Khí Lưu Vân Quyết để che giấu thân hình, không ngờ lẻn vào trong mây đen trên đỉnh đầu cự mãng, nhân lúc sự chú ý của cự mãng đó bị hai người kia di dời, lập tức thi triển thần thông lôi pháp mạnh nhất mà mình có thể sử dụng!

- Gừ.

Cự mãng này nhất thời không để ý, tâm tư xoay chuyển hơi chậm, lập tức bị mấy đạo thiểm điện này bổ trúng.

Mấy đạo thiểm điện đó trong có chứa thiên uy, một đòn đánh xuống, lại nhắm trúng vị trí cổ của huyết mãng này, vảy rắn b*n r*, máu thịt khét lẹt, tỏa ra mùi thịt, khiến nó đau đến lớn tiếng gào thét, thân rắn lăn lộn, khiến cho trong không trung đều là huyết khí mãnh liệt, cuồng phong gào thét, Phương Nguyên cũng bị một trận cuồng phong này quấn lấy, không thể không lui ra ngoài mười trượng!

- Muốn chết! Muốn chết!

Miệng cự mãng há to, lạnh lùng hét lên:

- Ta không đi tìm các ngươi, các ngươi lại tự tới tìm ta, tự tìm đường chết thì không thể sống, chỉ cần giết được ba người các ngươi, so với g**t ch*t hơn trăm người khác còn có lời hơn, các ngươi tự tìm chết rồi, ha ha ha ha, nạp mạng đi...

Trong tiếng gầm lên của hắn, làn da cháy đen trên cổ đã nhanh chóng phục hồi như cũ.

Mà trong huyết vân chung quanh, không biết có bao nhiêu huyết thi lao ra, nhiều chi chít, ùa về phía ba người bọn Phương Nguyên.

Đối mặt với huyết thi đáng sợ bực này, cho dù là ba người bọn Phương Nguyên, cũng chỉ có thể phi thân bỏ chạy, sợ bị chúng vây lấy, mà lúc này, con huyết mãng đó đã vội vàng bày ra một mảng huyết vân, cuốn mấy chục vị tu sĩ chưa kịp đào tẩu ở chung quanh vào trong, điên cuồng đoạt lấy khí huyết của bọn họ, đồng thời miệng rắn há to, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong có một cây huyết mâu đang điên cuồng ngưng tụ huyết khí.

Huyết Ma Cốt!

Chính là Huyết Ma Cốt vừa rồi suýt nữa thì diệt sát toàn bộ đám người Phương Nguyên, yêu ma này giờ lại tế ra rồi.

- Đừng cho hắn cơ hội thi triển huyết mâu, bằng không huyết mâu bất kể là chỉ về phía ai, tất nhiên đều là tử lộ!

Lý Bạch Hồ quát khẽ, kiếm quang trong tay xoay chuyển, hóa ra hơn một ngàn đạo kiếm quang, xoay tròn chung quanh người, khuấy tất cả huyết thi gần thành mảnh vụn, mà bản thân hắn thì cắn răng lao tới huyết mãng.

Trong lòng hắn biết rõ, một kích của huyết mâu vừa rồi đáng sợ dị thường, chỉ là con cóc mà Phương Nguyên triệu hoán ra quá bắt mắt, di dời sự chú ý của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, mới khiến cho huyết mâu của hắn đánh trượt, đánh lên trên đài cao, nhưng nếu hắn hiện giờ đã lại ngưng tụ huyết mâu, vậy lúc xuất thủ, tất nhiên là kh*ng b* khó có thể hình dung.

Bởi vậy, cho dù có mạo hiểm tới mấy, cũng phải ngăn cản nó thành công ngưng tụ huyết khí.

Phương Nguyên lúc này cũng cắn răng xông lên.

Thanh Lý bơi quanh người, triệu hoán đầm nước, khiến cho huyết thi chung quanh đều bị thuỷ vực ảnh hưởng, tốc độ lao về phía hắn cũng chậm lại một cách, mà phía sau hắn, đồng thời sinh ra Bất Tử Liễu, cành liễu múa lượn, quất bay từng con huyết thi, bản thân hắn thì chân đạp thân pháp từ trong trận pháp ngộ, lượn vòng mấy cái liền tới bên cạnh huyết mãng, kiếm quang trong tay liên tiếp chém ra...

...

Trong không trung, một hồi ác chiến cứ vậy được triển khai, con huyết mãng đó thần thông quỷ dị, điều khiển biển máu ngập trời, cơ hồ có tư thế vô địch, lực lượng này đã hơn xa cảnh giới Kim Đancó thể lý giải, cơ hồ là khuấy động thiên địa, nhưng ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ lại đều ai cũng có sở trường riêng, vây quanh con huyết mãng đó, triển khai một hồi ác chiến ngoạn mục.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 897: Bát tiên quá hải, ai lộ thần thông nấy (2)



Có thể nói, bằng vào lực lượng của huyết mãng đó, cho dù quấn lấy bất kỳ một ai trong bọn họ, đều tuyệt không thể may mắn.

Nhưng lực lượng của huyết mãng đó tuy mạnh, nhưng mất đi trợ lực của trập pháp chung quanh, sự khống chế đối với biển máu đó cũng mất đi linh mẫn, trong biến hóa đã có sơ hở, có thể khiến cho ba người bọn họ có cơ hội ác đấu vòng quanh huyết mãng này.

Có điều bất kể là như thế nào, trận đại chiến này cũng nguy hiểm đến cực hạn!

- Ba người này bá đạo quá.

Lúc này chung quanh đài cao, có cao thủ đã né ra, rời xa đài cao này, trước tiên cứ giữ được mạng mình đã rồi tính, nhưng cũng có người vẫn chưa đi xa, từ xa xa nhìn thấy một màn ba người bọn Phương Nguyên ác chiến với huyết mãng, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Xem một lúc, Vi Long Tuyệt đột nhiên phá lên cười:

- Vừa rồi các ngươi đều nghe thấy rồi đó, ba người bọn họ muốn dùng kết quả trảm yêu ma này để luận định khôi thủ đạo chiến, ta nghĩ việc đã đến nước này, cũng không gì công bằng hơn kết quả này, nhưng chúng ta cũng vào đạo chiến, lại phải trơ mắt nhìn người khác tranh đoạt khôi thủ, vậy chẳng phải là thành trò cười cho người khác à?

Khi nói đến đây, đã vung hai đạo ngân thương, chiến ý nổi lên.

- Không sai!

Hứa Ngọc Nhân thản nhiên nói, chung quanh thân thể, tỏa ra quang mang ngọc chất, khiến cho hắn giống như là một người từ ngọc khắc thành, trầm giọng nói:

- Danh hiệu khôi thủ đạo chiến, quyết định tiền đồ và vận mệnh của chúng ta, nếu phải tặng không cho ba người đó, vậy chẳng phải là rất thiệt thòi à?

Vệ Ngư Tử cười lạnh nói:

- Ba người này đi tranh đoạt khôi thủ đạo chiến, cũng không gọi chúng ta một tiếng, là khinh thường chúng ta sao?

Trong tiếng quát khẽ, bọn họ nhìn nhau một cái, bỗng nhiên đồng thời phi thân lao về phía huyết vân đó.

Trong sân chỉ còn lại một mình Tống Long Chúc, ôm cái bụng bị huyết mâu đâm thủng, sắp khóc thành tiếng rồi:

- Nhưng bụng ta vẫn đau lắm.

- Ta cũng đến...

- Ta nữa...

- Yêu ma còn chưa chịu chết?

Trong bí cảnh, trong không trung, huyết mãng đó vốn đã bị ba người bọn Phương Nguyên chọc giận, đang dồn hết sức lực đuổi giết ba người bọn họ.

Chỉ là bởi vì lực lượng của biển máu này quá mạnh, nó có chút không điều khiển được, cũng khiến cho ba người này nhiều lần đào thoát, trong lòng phẫn nộ vô tận, thống hận ba con kiến không biết tự lượng sức , đến chọc giận mình này tới cực điểm, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nghe thấy chung quanh có những tiếng hét lớn vang lên, không ngờ lại có bốn năm con kiến xông tới, thi triển thần thông xông tới bên cạnh mình mà đánh loạn...

... Điều này lại khiến lửa giận của nó trào dâng đến cực điểm:

- Những kẻ này coi ta là gì vậy?

- Rõ ràng ta mới là thợ săn nắm giữ thế chủ động, những người này chỉ là con mồi mà thôi, nhưng bọn họ không ngờ lại không hiểu?

- Bọn họ không ngờ coi ta là con mồi, trở thành bậc thang để bọn họ thành danh?

Trong phẫn nộ vô biên, thân rắn của hắn xòe ra, điên cuồng phát động biển máu, cuốn tới các thiên kiêu đang lao tới.

Biển máu vô biên đó đã bắt đầu biến hóa, mỗi một giọt máu lúc này đều dường như có một loại lực lượng khác nhau, đó là bởi vì những máu này vốn chính là hút lấy từ trên người những tu sĩ khác nhau, bên trong ẩn chứa pháp lực của bọn họ, lạc ấn thần thông của bọn họ, lúc này, bị hắn thôi động toàn bộ, giống như là có thêm mấy trăm đạo phân thân khác nhau vậy....

...

...

- Bất hủ minh nguyệt tâm, bất phôi lưu ly thân!

Nghênh đón biển máu vô biên đó, chư vị thiên kiêu lúc này xông tới cũng đều thể hiện ra bản sự không tầm thường, cầm đầu xông tới trước biển máu đó là Hứa Ngọc Nhân, thủ đồ chân truyền của Thanh Lưu Tông, nghênh đón biển máu vô biên, tất cả người xung quanh đều kinh hãi tránh né, nhưng trong mắt Hứa Ngọc Nhân lại hiện lên một tia hàn mang, nhẹ nhàng ngâm xướng, sau đó đưa bàn tay như ngọc lên trên vị trí giữa trán mình.

Ầm!

Biển máu đó trực tiếp bao phủ hắn.

Trong biển máu, các loại thần thông ẩn chứa sâu trong biển máu đều oanh kích về phía hắn, có thần hỏa, có ác phong, có có kịch độc, có âm lôi...

Nhưng nghênh đón các loại công kích đáng sợ này, một thân ngọc quang của Hứa Ngọc Nhân lại đại thịnh, thân hình không né tránh, trực tiếp chậm rãi từ trong biển máu đi tới, tất cả quang mang thần thông đánh vào trên người hắn, xé rách một thân tiên bào của hắn, nhưng chung quanh hắn không ngờ lại không xuất hiện vết thương nào, cứ vậy xông qua biển máu, trong tay xuất hiện một thanh ngọc kiếm, chém thẳng vào huyết mãng...

Cũng may lúc ấy mình trực tiếp lấy Ngọc Như Ý của hắn, bắt được mệnh mạch của hắn, nếu không thực sự không biết nên đối phó đối phó hắn như thế nào.

...

- Vạn Vật Mẫu Thủy, cọ rửa cho ta.

Ở một bên khác, Vệ Ngư Tử cũng điều khiển một đoàn th** d*ch màu vàng, bọc ở quanh người, th** d*ch đó không dung nhập vạn vật, lại có thể hấp thụ tất cả lực lượng, biển máu chung quanh trào về phía hắn, lại đều bị một đoàn th** d*ch màu vàng này ngăn cách, bên trong biển máu, có huyết thi, có binh đao đều đâm tới hắn, nhưng những lực đạo này lại đều bị Vạn Vật Mẫu Thủy bên cạnh hắn hóa giải, cũng lao tới trước người huyết mãng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 898: Đồ ma (1)



Mà đây cũng chính là vị trí đan cơ bản mạng của hắn.

Có Vạn Vật Mẫu Thủy này tồn tại, cơ hồ tất cả binh đao công kích, đều căn bản không đả thương được tới hắn.

Hắn lúc trước giao thủ với Phương Nguyên, chưởng lực của Phương Nguyên nhìn thì đều rơi vào trong biển rộng vô biên, không hề có một chút tác dụng nào, kỳ thật, chính là bị Vạn Vật Mẫu Thủy này hấp thu, giống như người dùng chưởng lực vỗ lên mặt nước, cá dưới nước lại vẫn bình yên vô sự vậy.

Trên trình độ nào đó, nước, bản thân chính là một loại phòng ngự mạnh nhất.

Thanh Lý của Phương Nguyên cũng là mượn loại biến hóa này, có điều trên uy lực thần thông, lại không bằng đan cơ của Vệ Ngư Tử.

...

- Vạn Lý Băng Sương Thương Quyết...

Vi Long Tuyệt lúc này cũng xông ra, hắn không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng xuất thủ cuồng bạo lại không thua gì tu sĩ Tử Đan, song thương vung lên, giống như hai đạo ngân long, áo choàng màu đen sau lưng xòe ra, thổi ra tầng tầng hắc phong âm lãnh, bọc lấy chung quanh, làm đông lạnh cứng ngắc tất cả huyết thi đến gần hắn, sau đó trực tiếp bị thương kình của hắn quét vỡ, bay thẳng tới trước người huyết mãng.

Hai đạo thương ảnh màu bạc đánh tới trên người huyết mãng, hất bay từng mảng vảy rắn.

Luận về xuất thủ tàn nhẫn, sát khí nặng, Vi Long Tuyệt có thể xưng là đệ nhất!

- Sao có thể như vậy được?

Chỉ là trong nháy mắt, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang cuồng bạo vô biên đó lại bị mấy vị cao thủ đả kích, huyết khí khuấy động, liên tục gầm lên, ngay cả hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm từ tận đáy lòng, điều này thậm chí khiến hắn sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

Không thể!

Những người này chỉ là Kim Đan tiền kỳ trung kỳ, dưới tình huống mình thi triển huyết pháp này, theo lý thuyết thì nên là kết quả cắn nuốt bọn họ trong nháy mắt, mình đến làm chuyện này, cũng luôn chỉ nghĩ làm thế nào để chặt đứt liên hệ giữa bí cảnh và ngoại giới, lại chưa từng nghĩ tới khả năng có thể hạ được họ hay không, nào ngờ rằng, những người này không ngờ ai nấy đều hung ác điên cuồng, không ngờ uy h**p được đến mình?

Chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh hiện giờ của mình, vẫn thành đá lót chân để bọn họ thành danh à?

- Các ngươi thực sự không coi mạng của mình là mạng à?

Dưới tình huống như vậy, hắn ngược lại thầm bật cười:

- Vậy để ta xem ai thực sự không sợ chết nào!

Thân rắn lật một cái, huyết khí dập dềnh, tung hoành tứ phương, tạm thời đánh lui các tu sĩ, sau đó thân rắn của hắn cuốn lại, đầu rắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn khắp nơi, trong miệng rắn, một đạo huyết mâu ngưng tụ huyết khí vô tận, lờ mờ chấn nhiếp bốn phương tám hướng.

- Huyết Ma Cốt...

Vừa thấy đoạn huyết mâu đó, các tu sĩ đều cảm thấy cả kinh, vẻ mặt ngưng trệ.

Cảnh tượng vừa rồi khi một đạo huyết mâu này ra tay, các tu sĩ đều thấy rõ, quả thực chính là đáng sợ, có ma bảo bực này, chỉ cần nó xuất thủ, như vậy các tu sĩ trong sân, bất kể là ai cũng khó thoát khỏi tai ương ngập đầu, không có khả năng chống đỡ.

- Không tốt...

- Cẩn thận huyết mâu đó...

Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.

Biết sự lợi hại của mâu này, theo bản năng đều lui lại mấy bước, thế công đối với Tân Trạch Tiểu Vương Gia này không khỏi chậm lại.

Có điều nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy các tu sĩ cảm thấy cả kinh, nhưng lúc này không ngờ lại không xuất hiện cảnh tượng chạy trốn khắp nơi như trong tưởng tượng của nó, ngược lại ai nấy đều che giấu khí cơ, chạy quanh quan sát, vẫn đang cân nhắc chuyện nên xuất thủ với hắn như thế nào.

- Ha ha ha ha, cái gọi là thiên kiêu, chẳng qua cũng thế mà thôi...

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia này thì cười to, đầu rắn xoay chuyển, hung hăng nhìn bốn phía.

Ánh mắt đó bắt giữ được thân ảnh của ba người Phương Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ, dường như đang cân nhắc xem nên đâm huyết mâu tới người nào.

Dù sao ngưng tụ một lần huyết khí cũng không dễ dàng, muốn giết thì tất nhiên phải tìm một người đủ phân lượng mà giết!

Các tu sĩ chung quanh cũng đều nhìn ra ý đồ của nó, tim như tọt lên tận cổ họng.

Bất kể yêu ma này nhắm vào ai, chỉ sợ cũng đều là dữ nhiều lành ít...

- Đại ca, bọn họ đều nói đang đoạt khôi thủ, chúng ta có phải cũng có thể dùng một chiêu đó không?

Trên đài cao đã chiến đấu tới trình độ sinh tử sắp hiện, mà ở chung quanh đài cao, vẫn còn có rất nhiều tu sĩ.

- Pháp bảo bản mệnh lão thái công tự mình ban thưởng cho chúng ta, lại suýt nữa bị yêu ma này hủy đi, không giết hắn, biết ăn nói thế nào với lão thái công?

Ý kiến của Hai người thống nhất, lập tức liền tế ra phi kiếm.

Hai đạo phi kiếm độn trong không trung, linh quang ảm đạm, khí cơ ủ rũ, đã không còn sự mạnh mẽ lúc trước.

Hai thanh phi kiếm này vốn chính là pháp bảo cao cấp, nhưng bị độc huyết vấy bẩn, linh khí tổn hao nhiều, tuy đã dưỡng lại được một chút, nhưng ảnh hưởng phải chịu vẫn rất rõ ràng, không thể sắc bén và mạnh mẽ như lúc trước, có điều hai huynh đệ này lại không để ý, ngược lại sắc mặt ngưng trọng, gật đầu với nhau, đột nhiên đồng thời bấm pháp ấn, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết bản huyết.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 899: Đồ ma (2)



- Vù...

Hai thanh phi kiếm đó đồng thời rung lên, tiếng rồng ngâm mãnh liệt, lao mạnh vào nhau.

Ngay sau đó, khi hai thanh phi kiếm này chạm nhau, đột nhiên khí cơ đại biến, tử mang hiện ra, không ngờ hợp lại với nhau, sau đó phù văn đan xen, phong mang hội tụ, hai thanh kiếm lại hợp thành một thanh, mang theo tử mang vô tận bắn thẳng tới chân trời...

- Đó là gì thế...

Chung quanh không biết có bao nhiêu người đồng thời quay đầu lại nhìn, sau đó ai nấy thần sắc đại biến.

- Pháp bảo Thần cấp...

- Đó là pháp bảo Thần cấp.

Có người cuối cùng cũng xác định được gì đó, liều mạng hô to.

Ai nấy quả thực không biết nên khóc, hay nên cười...

Ba trăm năm trước, kỳ nhân Lôi Châu Lôi lão thái công, để một vị đệ tử cảnh giới Trúc Cơ dưới tay mình cầm theo một thanh thần khí, chạy đến bí cảnh đạo chiến đại sát tứ phương, giết cho vô số thiên kiêu Trung Châu không ngẩng đầu lên nổi, kết quả Tiên Minh giận dữ, trục xuất đệ tử đó ra, từ đó về sau Lôi Châu ba trăm năm không tham dự đạo chiến, cho tới hiện tại, mới cuối cùng hơi giải hòa, cho phép đệ tử Lôi Châu mang pháp bảo tham chiến.

Vốn các tu sĩ đều cho rằng lần này Lôi lão thái công rút ra bài học, không lại ban thưởng pháp bảo Thần cấp cho bọn họ, chỉ cầm theo phi kiếm lợi hại mà vào, tâm tình còn bình thản một chút, nhưng cho tới hiện tại, bọn họ mới hiểu được, Lôi lão thái công không rút ra bài học gì cả!

Đây con mẹ nó vẫn lại cầm thần khí vào rồi!

- Đó là gì?

Trong khoảnh khắc thần binh tử mang của huynh đệ Lôi thị rời tay, Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở trong không trung cũng miệng rắn há to, Huyết Ma Cốt ngưng tụ huyết khí vô biên sắp rời tay giết người, lại đột nhiên trong lòng run lên, quay phắt đầu lại. Sau đó nó liền nhìn thấy đạo tử mang đó đã bay tới trong không trung, thân kiếm xoay chuyển, giống như tia chớp, bắn thẳng tới mình, mang theo sát khí vô biên.

Bởi vì khí cơ quá mạnh, chung quanh thậm chí còn hiện ra một mảng mây tím.

- Không tốt.

Hắn cũng sợ rồi, cuối cùng bất chấp tất cả, vội vàng lật lên biển máu ngập trời, ngăn cản phi kiếm.

Nhưng nghênh đón kiếm quang kinh người của một kiếm đó, căn bản lại không ngăn được.

Huyết thi cũng vậy, biển máu cũng thế, các loại thần thông binh đao cũng vậy, tất cả đều bị một kiếm chém nát, bức đến trước người.

- Đáng giận, chỉ là đạo chiến, sao lại có có thần khí xuất hiện?

Tân Trạch Tiểu Vương Gia vừa thấy kiếm quang màu tím đó chém xuống, trong lòng cũng kinh hãi, ở trong miệng hắn, huyết mâu đó tụ đủ huyết khí, vốn định trảm sát một nhân vật cấp quan trọng, mượn điều này để lập uy, nhưng đến lúc này, nó cuối cùng vẫn không dám kèo dài nữa, không chút nghĩ ngợi, há to miệng, một đạo huyết mâu từ Huyết Ma Cốt luyện thành phun thẳng ra ngoài.

Ầm!

Một đạo tử mang và Huyết Ma Cốt chạm vào nhau, tỏa ra quang mang chói mắt.

Sau quang mang chính là một mảng huyết lãng ngập trời.

Quái phong và lực lượng mạnh mẽ vô biên càn quét bốn phía, đánh bay tất cả các tu sĩ ở gần, một thanh tử mang đó bay ngược ra sau, huyết mâu cũng bay ngược về, lực lượng cực lớn, lại vừa hay bao bọc chân thân của Tân Trạch Tiểu Vương Gia ở bên trong, đánh cho một thân vảy rắn vỡ nát, da bị lột đi hơn nửa, biển máu chung quanh không khống chế được, giống như như mưa rải khắp đại địa.

Một thanh thần khí đó va chạm với Huyết Ma Cốt, quang mang đã ảm đạm đi nhiều, huynh đệ Lôi thị liều mạng triệu hồi thanh kiếm đó, hai người đều đau lòng không thôi, vội vàng dùng pháp lực ôn dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể phát ra kiếm thứ hai.

Dù sao với chạm với kiếm này cũng chính là Huyết Ma Cốt...

Mà Huyết Ma Cốt trở lại bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, cũng không được lạc quan cho lắm.

Trên thân mâu không ngờ xuất hiện vết rạn, còn có một một vết nứt lớn sâu bằng ngón tay.

Thần khí và ma bảo va chạm, không ngờ là cục diện hai bên đều bị hủy!

...

- Vận khí, đúng là vận khí...

- Cơ hội hiếm có, giết nó.

Nhưng cũng chỉ là sau khi thất thần một thoáng, các tu sĩ chung quanh đều có phản ứng, đánh tới Tân Trạch Tiểu Vương Gia.

Một thanh huyết mâu đó của nó hấp thu đủ huyết khí, vừa rồi nếu xuất thủ, bất kể là ai, cũng khó thoát khỏi cái chết, thậm chí nếu bị hắn bức đến tử cục, một mâu này đủ để g**t ch*t bốn năm cao thủ, nhưng ai có thể ngờ được, huynh đệ Lôi thị lại cất giấu một chiêu này, phá vỡ một chiêu huyết mâu lợi hại nhất, tuy không thể giết nó, nhưng ít ra cũng mang tới cho người khác cơ hội hiếm có!

Huyết mãng đó cảm nhận được sự lợi hại, kinh sợ không thôi, kéo thân thể bị thương, đánh tới Lý Hồng Kiêu.

- Chỉ là yêu ma cũng dám càn rỡ trước mặt hoàng tộc ta?

Nhưng lúc này, Lý Hồng Kiêu rõ ràng cũng động chân hỏa rồi, không ngờ không hề trốn tránh, chính diện nghênh đón thế công của nó, trong tinh thạch ở trước ngực đã có ánh sao cuồng bạo chiếu ra, chính diện đón đỡ sự trùng kích của huyết mãng, bức hắn phải trở về.

Ầm!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 900: Không ai tới cứu (1)



Dưới sự va chạm của ánh sao này, thân hình huyết mãng khựng lại, cùng lúc đó, sợ xích ấy không ngờ đã hàng lâm đến trên đỉnh đầu của hắn, thân huyết mãng cuốn động, bay lên không, nhưng trên sợi xích này, lập tức có từng đạo ánh sao vươn xuống, cuốn lấy hắn, sau đó xiềng xích hạ xuống, nặng nề nện lên trên đầu rắn, không ngờ đã trấn áp được hắn.

- Làm tốt lắm..

Vào lúc này, thấy mãng bị trấn áp, Lý Bạch Hồ cũng thấp giọng quát khẽ, đẩy ra một đạo hoàn, đó là kiếm ý mạnh mẽ vô biên áp súc đến một điểm, ẩn chứa lực lượng cường đại vô biên, chém lên trên thân rắn của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, chém cho cả nửa người hắn máu chảy đầm đìa, cơ hồ tách thành hai nửa, mà kiếm khí sắc bén vẫn đang từ vết thương chui vào trong người hắn.

Phương Nguyên cũng cắn răng một cái, tay áo phất về phía trước, Lôi Linh Cáp Mô xuất hiện ở trước người, hai con mắt lồ ra nhìn chằm chằm Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hắn đỡ con cóc trong tay, chắn trước người, tay kia thì lại chậm rãi bấm pháp ấn, một thân Huyền Hoàng Khí bắt đầu không ngừng ngưng tụ, sôi sục, dẫn động từng đạo thiểm điện, không ngừng oanh kích tới trên người huyết mãng.

- Đáng chết... Các ngươi đều đáng chết...

Huyết mãng đó vừa sợ vừa giận, thống khổ không thôi, luôn miệng gào thét, thân rắn quay cuồng.

Nhưng lúc này đầu rắn hắn đã bị trấn trụ, không thể di chuyển, không ngờ thành một cục diện đơn thuần bị đánh.

Mà theo sát phía sau ba người bọn Phương Nguyên, cao thủ các lộ như Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt lúc này cũng đồng thời lao tới bên cạnh huyết mãng, ai nấy đều đã nhìn ra, huyết mãng này đã thành nỏ mạnh hết đà, chính là thời cơ tốt để trảm sát nó.

Mà ở một bên khác, trong không trung, tầng mây chậm rãi vỡ ra, có kính quang chiếu vào.

Điều này cũng đại biểu cho, người bên ngoài cuối cùng cũng mở được bí cảnh, đang chuẩn bị tiến vào bên trong để trảm yêu trừ ma!

- Không thể nào...

Lúc này, trong lòng Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng trầm xuống, lúc này hắn đã liên tiếp bị thương, cũng khiến cho trong lòng sinh ra một loại đau khổ khôn kể, giống như một con cự tượng, mắt thấy sắp bị một đám kiến vây công tới chết, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra đủ loại cảm xúc phẫn nộ, ngạc nhiên, nghi ngờ, bất đắc dĩ, thống khổ, đến cuối cùng, ngược lại là một mảng tuyệt vọng khôn kể.

- Nhiệm vụ lần này xem ra là không thể chu toàn quá viên mãn, nhưng vẫn phải đạt được mục đích...

Trong lòng hắn gầm khẽ, bỗng nhiên hạ quyết tâm, huyết khí vô biên mở ra.

Ầm một tiếng, dưới hành động liều mạng này của hắn, sợi xích trên đỉnh đầu không ngờ trực tiếp bị hắn đánh bay.

- Không tốt, mau chém hắn...

Các thiên kiêu chung quanh đều kinh hãi, các loại thần thông đánh xuống, nhưng không ngờ, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này động chân hỏa, không ngờ coi như không thấy những đòn tất công đang đánh về phía mình, chỉ xông ra ngoài giống như không muốn sống, đứng mũi chịu sào không ngờ chính là Lý Hồng Kiêu vẫn đang đối kháng chính diện với hắn, nàng ta cả kinh, không kịp né tránh, bị một mảng huyết vân bao phủ.

Vừa bao phủ Lý Hồng Kiêu, thân rắn lập tức xiết lại, liều mạng cuốn lấy nàng ta.

- Ha ha, chủ ta trên cao, bất tử bất diệt, phần đại lễ này các ngươi hãy nhận lấy đi...

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia cơ hồ bị các đạo thần thông chung quanh bao phủ lúc này cũng phá lên cười, trong tiếng cười không ngờ có một loại ý tứ điên cuồng khó có thể hình dung, trong giọng nói, không ngờ đã mang theo một loại ý tứ tuyệt vọng mà điên cuồng.

Các tu sĩ nhìn thấy một màn này, lập tức đều kinh hãi.

Ai cũng nhìn ra yêu ma này cuối cùng cũng muốn liều mạng, đánh liều tất cả cũng phải kéo theo một người, nhưng không ngờ là, trước đây hắn rõ ràng có ân oán nhiều nhất với Phương Nguyên, nhưng thực sự đến thời điểm cuối cùng, lại biểu hiện ra một loại quyết tâm tất sát Lý Hồng Kiêu.

Hiện tại ngẫm lại, bao gồm cả lúc trước khi hắn chuẩn bị phun ra huyết mâu, trảm sát một người, nhằm vào đều là Lý Hồng Kiêu.

Dưới cơn kinh hãi, cũng có không ít người nghĩ thông quan khiếu bên trong.

Yêu ma này phụng lệnh của Hắc Ám Chi Chủ, chạy tới trong bí cảnh đạo chiến để quấy rối, tất nhiên phải khiến cho chuyện càng loạn càng tốt, cục diện càng lớn càng tốt, nhưng hắn dù sao vẫn thất sách, không ngờ bị các thiên kiêu bức đến góc chết, muốn giống như lúc trước đại sát tứ phương cơ hồ là đã không có khả năng, bởi vậy hắn dứt khoát bất chấp mọi giá, chỉ muốn ở thời điểm cuối cùng, kéo theo một nhân vật cấp quan trọng chết cùng.

Mà nói tới thân phận quan trọng nhất, trong sân trừ Lý Hồng Kiêu ra thì còn có ai nữa?

Đó chính là công chúa của Cửu Trùng Thiên, không ngờ lại chết trong bí cảnh đạo chiến mà Tiên Minh tổ chức, việc này làm sao mà nói rõ được?

Lý Hồng Kiêu cũng vội vàng khởi động một đạo ánh sao cuối cùng, ngăn cản huyết khí chung quanh đang mãnh liệt ùa tới.

Nhưng Tân Trạch Tiểu Vương Gia lúc này đã không quan tâm tới người chung quanh, chỉ một lòng muốn đối phó nàng ta, dưới huyết khí cuồng bạo bực này, ánh sao bên cạnh nàng ta rõ ràng có chút không ngăn cản được, bị ép cho rung động răng rắc, ngoài mặt đã xuất hiện vết rạn giống như ngọc lưu ly.

Từng đạo thần thông, pháp bảo, đánh vào bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, dấy lên từng cơn sóng máu.

Nhưng huyết khí này quá khổng lồ, bọn họ cho dù khiến hắn bị thương, nhưng trong nhất thời cũng không thể dồn hắn vào chỗ chết.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 901: Không ai tới cứu (2)



Lại không thể ở trong thân rắn của hắn cứu Lý Hồng Kiêu ra.

Cũng lúc này, khi tiếng quát của huyết mãng hạ xuống, đột nhiên hự một tiếng, hít ngược một hơi.

Ầm ầm!

Cũng vào lúc này, huyết khí quanh người hắn bắt đầu nhanh chóng ùa lại về thân rắn.

Trong trận đại chiến này, cả trời cả đất đều tràn ngập sương máu, đó là bởi vì hắn đã không có đại trận tương trợ, không thể điều khiển những lực lượng này, dẫn tới chúng bị tán ra, nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn bất chấp tất cả, trực tiếp hấp thụ chúng tới, khiến cho huyết khí chung quanh hắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ngưng tụ, mà loại ngưng tụ này đến kết quả cuối cùng, cũng vô cùng rõ ràng...

- Yêu ma này sắp tự bạo...

- Mau... Mau chạy đi, nếu hắn tự bạo huyết đan, chúng ta không có một ai có thể sống sót...

Các thiên kiêu thấy vậy đồng thời kêu lên sợ hãi, bứt ra thối lui.

Trước đó bọn họ còn nghĩ, sau khi yêu ma này đại náo bí cảnh, rốt cuộc sẽ rời khỏi như thế nào, nhưng hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, yêu ma này chỉ sợ căn bản là không định rời khỏi, hắn lúc ban đầu chính là mang ý đồ chắc chắn phải chết ở đây, cho nên có thể tàn sát thì tàn sát, cho dù không thể giết hết các thiên kiêu như dự tính lúc ban đầu, hắn cũng phải gây ra một phen phiền phức lớn, giết được người nào hay người đó!

Dưới tình huống này tất nhiên không ai muốn ở lại yêu ma yêu ma này nữa.

Bọn họ cho dù có dũng mãnh thiện chiến tới mấy, có ngông nghênh tới mấy, cũng không có ai có ý định đồng quy vu tận với huyết mãng này cả.

Nhưng bọn họ vừa lui, lại chỉ có thể bỏ lại Lý Hồng Kiêu.

Mắt thấy ánh sao bên cạnh nàng ta đã sắp không chống đỡ được, xuất hiện những vết nứt, thân rắn kh*ng b* đó quấn nàng ta ở trong, chung quanh huyết khí như biển, hoàn toàn bao phủ nàng ta, cho dù muốn động cũng không thể động, càng không cần phải nói tới là bứt ra.

Nàng ta có thể cảm nhận được huyết khí chung quanh càng lúc càng mạnh, từng đạo pháp lực âm lãnh nghịch chuyển hỗn loạn.

Đây là yêu ma đó định tự bạo huyết đan, liều một phát cuối cùng.

Các tu sĩ chung quanh lúc này đều hoảng sợ thoát đi, không ai dám tới gần.

Dưới tình huống như vậy, không ai cứu được mình, bao gồm cả cao thủ từ ngoài bí cảnh vào cũng vậy.

Lý Hồng Kiêu có kiêu ngạo tới mấy, thân phận có tôn quý tới mấy, cũng chỉ là một tiểu cô nương tuổi tác không lớn mà thôi, lúc này bị thân rắn quấn lấy, cảm thấy một loại tuyệt vọng khôn kể bao phủ, trong nội tâm của nàng ta, cũng không nhịn được mà sinh ra một loại cảm xúc khác thường.

- Các ngươi đều muốn chạy à?

- Đều muốn bỏ lại ta ở đây một mình chờ chết sao?

- Không ai cứu ta sao?

Loại cảm xúc hoảng sợ mà tuyệt vọng này một khi sinh ra, liền càng lúc càng mạnh, tràn ngập nội tâm.

Điều này khiến nàng ta cơ hồ muốn khóc...

Không phải không muốn cứu, mà là không cứu được...

Các tu sĩ trong sân khi đối mặt với khốn cảnh của tiểu công chúa Cửu Trùng Thiên Lý Hồng Kiêu chỉ có một suy nghĩ.

Bọn họ nhìn thấy Tân Trạch Tiểu Vương Gia cuốn lấy Lý Hồng Kiêu, chuẩn bị tự bạo huyết đan, tất nhiên đều minh bạch dụng ý của hắn, nếu có cơ hội, tất nhiên chẳng ai muốn hắn thực hiện được ý đồ, huống hồ dựa vào thân phận của Lý Hồng Kiêu, nếu có thể cứu nàng ta, đây chính là có ơn với Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu, nếu coi như là nhân tình, vậy thì nhân tình này đúng là lớn đến cực điểm, phân lượng này có thể sánh bằng lời hứa của Tiên Minh!

Nhưng, cứu thế nào bây giờ?

Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia kia đã bất chấp mọi giá, chuẩn bị tự bạo, lúc này huyết khí vô tận chung quanh đều bị hắn ngưng tụ tới, khiến cho trong phạm vi trăm trượng chung quanh, đều hình thành từng đạo lực hút vô cùng mạnh mẽ, điên cuồng kéo tới bên cạnh hắn, dù sao nếu muốn tự bạo, giết một cũng là giết, giết mười cũng là giết, bởi vậy hắn càng hận không thể kéo thêm được nhiều người hơn về phía mình.

Lúc này, cho dù muốn chạy trốn, cũng là lời chuyện cật lực đến cực điểm, ai còn dám tới gần?

Dù sao, dựa vào một thân huyết khí của Tân Trạch Tiểu Vương Gia này, cho dù là có người liều mạng tới cứu, vậy cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn chặt đứt thân rắn của hắn, cứu Lý Hồng Kiêu đang bị hắn cuốn chặt ra, kết quả rất có thể là bồi thêm cả mạng mình!

- Mau, mau lui lại...

Huống hồ, dưới lực lượng tự bạo huyết đan này, cho dù bọn họ tiến vào, cũng chưa chắc nắm chắc có thể cứu được Lý Hồng Kiêu!

- Đi mau...

Hai người Lý Bạch Hồ và Phương Nguyên ở lại đây lâu nhất.

Bọn họ đều chau mày, hiển nhiên có chút không cam lòng nhìn Lý Hồng Kiêu lúc trước còn kề vai chiến đấu phải chết, nhưng cũng thúc thủ vô sách. Lúc này huyết khí cuồng bạo chung quanh đã vượt xa cảnh giới của bọn họ. Vừa rồi bọn họ dựa vào thân pháp và thần thông tinh diệu, còn có thể du đấu với Tân Trạch Tiểu Vương Gia.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 902: Nghịch chuyển càn khôn



Nhưng muốn dựa vào tu vi hiện tại cường hoành đi cứu người lại rất miễn cưỡng.

Lý Bạch Hồ nhìn thấu điểm này, không nhịn được thở dài một tiếng, phi thân cưỡi kiếm quang.

Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi, lại bỗng nhiên hơi ngây ra, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Lúc này, Phương Nguyên không ngờ vẫn không có ý định đào tẩu, ngược lại trầm tư một lúc, đột nhiên chạy tới.

- Ngươi muốn làm gì thế?

Hắn kinh hãi, vội vàng kêu lên.

- Ngươi rời khỏi trước đi, ta thử xem có cứu được nàng ta hay không.

Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, quát một tiếng, một đạo áo xanh đã theo gió lướt về phía trước.

Lúc này Phương Nguyên cố ý lao tới bên cạnh Tân Trạch Tiểu Vương Gia, lại căn bản không cần phí sức, chỉ cần từ bỏ chống đỡ, liền sẽ tự nhiên bị huyết khí chung quanh hút về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, thoải mái vô cùng, nhưng hành động này lại khiến Lý Bạch Hồ hoảng sợ, hắn cơ hồ vạn phần khó hiểu, phẫn nộ hô to:

- Ngươi điên rồi à, như vậy chỉ tổ bồi thêm cả mạng của ngươi.

Nhưng khi một tiếng hét lớn này của hắn vang lên, cả người Phương Nguyên đã lao tới bên cạnh huyết vân, không nghe thấy được.

- Là Phương Nguyên...

- Trời ạ, hắn lúc này vì sao lại muốn lao tới, muốn cứu người à?

- Sao có thể? Hắn lúc này chỉ tổ chết theo thôi.

Trong ngoài bí cảnh cũng có không ít người phát hiện một màn Phương Nguyên lao về phía Tân Trạch Tiểu Vương Gia, đồng thời cực kỳ hoảng sợ.

- Tiểu nhi, mau mau thối lui.

Ngay cả Tiên Minh Trấn Thủ lúc này đang ra sức xé ra một góc bí cảnh, chui người vào cũng trầm giọng hét lớn.

Mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thì phá lên cười điên cuồng.

Hắn lúc này, đã hấp dẫn huyết khí vô tận chung quanh tới, điên cuồng ngưng tụ lại một chỗ. Huyết khí bị hút càng nhiều, uy lực tự bạo cũng càng mạnh, lúc này, bên cạnh hắn đã tụ ra một hồ máu cực lớn, huyết khí khó có thể hình dung khuấy động kịch liệt, xoay tròn trong không trung. Phương Nguyên ở trước hồ máu này, cơ hồ nhỏ bé như kiến, sao có thể cứu ra Lý Hồng Kiêu ở chỗ sâu nhất trong hồ máu?

Mà ngược lại nhìn thì giống như là tới đây chịu chết vậy!

- Ha ha, không ngờ còn xông đến, ngươi lại chủ động đi tìm chết?

Vừa nhìn thấy Phương Nguyên đích xác đã tới gần, Tân Trạch Tiểu Vương Gia kinh hỉ khó nén, trong biển máu, đột nhiên hóa ra một bàn tay, hung hăng tóm tới Phương Nguyên, có thể nhìn thấy trong biển máu có hai con mắt âm độc mà hưng phấn đang chớp động.

- Ai nói là ta tới tìm chết?

Mà lúc này, Phương Nguyên áo xanh phần phật, trầm giọng quát khẽ, sau đó lấy ra một vật.

Đó rõ ràng là một hồ lô màu đen, bên trên đậy một cái nắp, ngoài mặt có phù văn màu đen, lộ ra vẻ quái dị cực kỳ.

Nghênh đón huyết lãng ngập trời trước mặt, Phương Nguyên không động đậy, chỉ mở nắp ra.

Ngay sau đó, hắn vung chưởng vỗ, đánh hồ lô đó bay về phía trước.

Ầm!

Chung quanh vốn có lực hút vô cùng mãnh liệt, hút tất cả khí huyết xung quanh vào trong biển máu đó, bởi vậy hồ lô này vừa xuất hiện, lập tức trực tiếp bay tới, mà lúc nắp được mở ra, trong hồ lô, cũng có một số khói khí lấp lánh lam quang quỷ dị, vô cùng dày đặc, cũng vô cùng quỷ dị, trực tiếp dung nhập vào trong biển máu, nháy mắt liền biến mất.

Ngay sau đó, một bàn tay máu vỗ tới, Phương Nguyên phi thân lên, mượn bộ pháp trận đạo tránh né.

- Ngươi muốn trốn à, nhưng có thể trốn được đi đâu...

Tân Trạch Tiểu Vương Gia nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không ngừng vung huyết thủ chộp tới.

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên vừa tránh được hai cái, mắt thấy sắp bị huyết chưởng của hắn tóm trúng, thanh âm của hắn bỗng nhiên nghẹn lại.

Cảm giác đó giống như thanh âm trực tiếp bị chặt đứt vậy.

Một giây tiếp theo, hắn thu hồi huyết chưởng, thanh âm hoảng sợ đến cực điểm vang lên:

- Đây là gì thế?

Chung quanh đài cao, vô số tu sĩ đang đào tẩu ra tứ phía nghe thấy thanh âm này cũng cả kinh, quay đầu lại nhìn.

Sau đó bọn họ liền lập tức phát hiện, Tân Trạch Tiểu Vương Gia này có chút không thích hợp.

Trong biển máu đó, chỗ hồ lô màu đen bay vào, không ngờ tỏa ra mùi tanh hôi, sau đó, một loại ý vị thối rữa khó có thể hình dung từ một điểm đó lan ra xung quanh, tốc độ cực nhanh.

Những khí huyết đó cho dù là bị hắn dùng tà pháp từ trong cơ thể mọi người rút ra, cũng đều mang theo sinh khí cường thịnh, ẩn chứa pháp lực cường đại, mà đây cũng chính là nguyên nhân hắn có thể thi triển một đạo huyết pháp này, nhưng lúc này, loại sinh khí này đang biến mất rất nhanh, chuyển hóa thành tử khí nồng đậm!

Loại cảm giác này, giống như một quái vật, nhục thân đang thối rữa rất nhanh.

Các tu sĩ chung quanh nhìn một màn này, dĩ nhiên kinh hãi không thôi, khó có thể hình dung.

- Quả nhiên hữu dụng...

Mà lúc này, Phương Nguyên đã sớm làm tốt chuẩn bị trong lòng trầm xuống, ngược lại nhân lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đang sợ hãi mà lao nhanh tới.

Lúc trước, huyết khí khổng lồ đó đều là một bộ phận thân thể của Tân Trạch Tiểu Vương Gia, hắn có thể mượn những huyết khí này để cảm ứng tứ phương, muốn lặng lẽ tới gần vốn không hề dễ dàng, nhưng lúc này, những khí huyết đó đã thối rữa rất nhanh, cũng ngăn cản không cho bản thân hắn cảm ứng được chướng ngại chung quanh, hơn nữa hắn đang hoảng sợ, rối loạn vô cùng, không ngờ bị Phương Nguyên một bước xông tới trước người.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 903: Khôi thủ tính cho ai (1)



- Bốp.

Huyết mâu đó bị một kiếm của hắn chém lệch khỏi quỹ đạo mấy phân, bay xượt qua người Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên cũng thở phào, vác Lý Hồng Kiêu lên vai, sải bước chạy nhanh.

- Phương Nguyên, nếu bổn tọa không giết, ngươi hận này khó tiêu, vạn thế bất diệt...

Sau lưng Phương Nguyên, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy đã không giữ được Phương Nguyên, nhất là huyết khí chung quanh đang thối rữa rất nhanh, đã sắp lan tới trên nhục thân của mình, cuối cùng vẫn lớn tiếng hô to, thân rắn bay lên cao, lao về phía trong không trung, một chút huyết khí chưa thối rữa chung quanh nhanh chóng ùa vào trong người hắn, khiến cho thân thể hắn phình to đánh sợ.

Cùng lúc đó, hắn ở trên mặt đất bật một cái, bay nhanh về phía Phương Nguyên.

Hắn thậm chí cũng không cần phải đuổi kịp Phương Nguyên, chỉ cần ở chỗ cách Phương Nguyên không xa tự bạo là có thể ảnh hưởng tới hắn.

Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, đã ôm một loại ý đồ cho dù không giết được ngươi, cũng phải ghê tởm ngươi một chút.

Nhưng cũng vào lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia bay tới, khi còn chưa tới gần người Phương Nguyên mười trượng, đột nhiên một đạo thạch mâu màu đen xuất hiện, hung hăng đâm xuyên qua nhục thân của hắn, cắm hắn từ trong không trung xuống mặt đất.

- Mẹ nó, Tống đại gia ta cũng không tin không báo được thù này?

Cách đó không xa, trong tay Tống Long Chúc đang tay ôm bụng bấm một pháp ấn, phẫn nộ giậm chân mắng to.

- Vù...

Phương Nguyên cuối cùng không còn nỗi lo đằng sau, khiêng Lý Hồng Kiêu Lý Hồng Kiêu, thân pháp vận chuyển tới cực hạn, nháy mắt liền trốn ra hơn trăm trượng.

Trong lúc này ngay cả đầu cũng không quay lại, sau khi được Lý Bạch Hồ tiếp ứng, lại một đường chạy như điên, mà Tống Long Chúc đó sau khi thôi động một cây thạch mâu ghim Tân Trạch Tiểu Vương Gia xuống đất, khí phách vô biên gầm lên một tiếng, cũng lập tức bỏ chạy, ngay cả cơn đau ở bụng cũng mặc kệ, hắn cũng biết hiện giờ mình cách yêu ma này quá gần, hắn tự bạo sẽ rất dễ ảnh hưởng tới mình.

Có điều vừa chạy, đồng thời vừa len lén nhìn ra sau, trên mặt mang theo vẻ kinh hỉ, thầm nghĩ trong lòng:

- Bọn họ vừa rồi có nói ai chém được yêu ma này, liền tôn người đó làm khôi thủ, đòn cuối cùng này chính là ta đánh, như vậy có được tính là khôi thủ không?

- Ta hận, ta hận...

Vị Tân Trạch Tiểu Vương Gia kia lúc này bị thạch mâu găm dưới đất, thống khổ không thôi, nhìn ra được, trên thân rắn vô cùng to lớn của hắn, đã phủ kín loại thịt thối nhìn ghê cả người, có thể thấy được huyết khí thối rữa vừa rồi vẫn truyền loại độc quỷ dị này tới trên bản thể của hắn, hơn nữa nhục thân của hắn bị xuyên thủng, găm dưới dất, lại thống khổ không thôi, không ngừng vặn vẹo.

Có điều, bản thân hắn sẽ tự bạo, thống khổ nhục thân này rõ ràng không tính là gì, nhưng trong lòng rất uất nghẹn.

Vốn định tàn sát một đám thiên kiêu, tặng cho Tiên Minh một phần đại lễ, kết quả lại thất bại...

Vốn định lúc sắp chết, kéo theo một công chúa Cửu Trùng Thiên chôn cùng, kết quả không ngờ lại thất bại.

Muốn tự bạo, ngưng tụ vô số huyết khí, ai có thể ngờ được, thứ quỷ quái trong hồ lô này lại lợi hại như vậy, vấy bẩn khí huyết vô biên, hóa thành một bãi máu nát, không những không những không nắm giữ được, còn nhục thân bị thương...

- Phương Nguyên, Phương Nguyên, bổn tọa thề không chết không ngừng với ngươi, không lấy được mạng ngươi, thiên lôi đánh chết...

Đầu rắn của hắn ngẩng cao, dữ tợn hô to, trong thanh âm tràn ngập ý tứ thống khổ.

Tuy bức hắn tới một bước cuối cùng này là chư vị thiên kiêu trong sân, nhưng hắn hận nhất, không nghi ngờ gì nữa chính là Phương Nguyên.

Chính là vì Phương Nguyên và Tẩy Kiếm Trì Kiếm Sư liên thủ xuất kiếm, hủy đại trận chung quanh đạo đài của mình, mới khiến cho mình không khống chế được huyết khí vô biên đó, cũng bởi vì hắn và Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ ba người vây công mình, mới dẫn phát các thiên kiêu vây giết mình, đến cuối cùng, không ngờ cũng là hắn ném ra hồ lô kỳ quái đó, làm hại mình thành bộ dạng quỷ hiện tại.

Lúc này mắt thấy các thiên kiêu đều đã chạy ra, mình thì thân chịu trọng thương, thiên không của bí cảnh cách đó không xa cũng đang vỡ ra, chứng tỏ cao thủ bên ngoài đã bắt đầu xông vào được, xem ra, trước mắt chỉ còn có đường chết, hắn cho dù không muốn tự bạo cũng không được!

Một thân khí huyết cũng đã nghịch chuyển, điều này khiến thân rắn của hắn bành trướng, xuất hiện từng vết rạn màu vàng đáng sợ.

Vết rạn đó càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chói mắt, khí lưu cuồng bạo quét ra tứ phương.

- Vù vù vù...

Đầu rắn của Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngẩng lên, từ rất xa nhìn về phía Phương Nguyên.

Mắt rắn đó khắc ghi Phương Nguyên vào tận đáy lòng, tâm tình thì không khỏi trầm xuống.

Ngay sau đó, thân thể huyết mãng đó đột nhiên nổ tung từ giữa, khí huyết vô biên chôn vùi, sau đó phóng thích lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung, nổ vang ầm ầm, mang theo lực lượng giống như bẻ gãy nghiền nát, quét thẳng ra bốn phía, đài cao, gò đất, vách đá chung quanh dưới sự càn quét của lực lượng này đều nháy mắt hóa thành bột mịn, bị quét đi từng tầng.

Các thiên kiêu lúc này cũng đều không nhịn được mà ôm mắt, không dám nhìn vào quang mang tự bạo đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 904: Khôi thủ tính cho ai (2)



Ầm ầm!

Trên đỉnh đầu bọn họ, Vạn Vật Mẫu Thủy mà Vệ Ngư Tử mở ra cũng bị lực lượngnày trùng kích cho rung động ầm ầm, tồn tại cơ hồ có thể hóa giải một kích của Nguyên Anh, dưới lực lượng tự bạo của Tân Trạch Tiểu Vương Gia cũng cơ hồ bị xé nát, thổi bay toàn bộ.

- Hự.

Vệ Ngư Tử Cường hành khống chế Vạn Vật Mẫu Thủy này sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Mà theo khói bụi và huyết quang chung quanh dần dần tan đi, cảnh tượng chỗ huyết mãng tự bạo cuối cùng cũng lộ ra, lại thấy mặt đất chỗ đó, không ngờ bị nổ ra một cái hố to phạm vi gần trăm trượng, sâu tới bốn năm trượng, mà chung quanh hố to này đã hoàn toàn không có nổi một viên đá nguyên vẹn, tất cả đều hóa thành bột phấn, ngay cả đài cao bên cạnh cũng trực tiếp mất đi một khối to.

Về phần yêu ma đó thì ngay cả một chút cặn cũng không còn.

- Chết rồi à?

- Yêu ma này cuối cùng cũng chết rồi à?

Các tu sĩ chung quanh lúc này đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy hố to đó, cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng hưng phấn không thôi.

Lúc này bọn họ thực sự có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nghĩ tới từ sau khi yêu ma này xuất hiện, liền biểu hiện ra thực lực đáng sợ như vậy, một mảng huyết vân, cướp lấy huyết khí của mọi người, đại biểu cho Hắc Ám Chi Chủ, quát mắng Tiên Minh và các đại đạo thống Trung Châu, quả thực chính là tư thái vô địch, phong tỏa đài cao, khóa bí cảnh, trước sau mấy lần khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, hiện giờ, cuối cùng đã tan thành mây khói rồi sao?

- Ầm!

Mà lúc này, thiên không trong một phương bí cảnh đó cũng bị một đạo kính quang triệt để xé ra, một đạo thân ảnh cao lớn chen vào, xoay chuyển ánh mắt, lập tức ánh mắt trở nên ngưng trọng, chạy tới chỗ đám người Phương Nguyên, nháy mắt đã vượt qua mấy trăm trượng.

- Các ngươi không sao chứ?

Hắn vừa đến gần, trước tiên nhìn Lý Hồng Kiêu, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

Chính là Tiên Minh Trấn Thủ, hiện giờ cuối cùng cũng cường hành phá được bí cảnh mà vào.

Mà sau hắn, chạy là đại viện chủ của Lang Gia Các, hắn cũng thân hình lướt đi, lại đến chỗ yêu ma đó tự bạo nhìn mấy lần, sau đó phất tay áo bày ra mấy đạo trận pháp, giống như phòng ngừa thứ gì đó lộ ra, sau đó mới thở phào.

- Chúng ta đều không sao...

Vệ Ngư Tử thu hồi Vạn Vật Mẫu Thủy, đám người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đứng lên.

Nhất là Lý Hồng Kiêu, sắc mặt nàng ta lộ ra có chút tái nhợt, rõ ràng vừa rồi bị yêu ma đó cuốn lên, suýt nữa thì bị hắn tự bạo g**t ch*t, thực sự đã trải qua một phen tai nạn sinh tử, lúc này vừa mới hồi thần, có điều nàng ta dù sao cũng là Cửu Trùng Thiên công chúa, khí độ tùy thân, không lộ ra thất thần, sau khi trấn định một chút, liền thản nhiên nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài.

Tất cả mọi người đều biết tính mạng của nàng ta là được Phương Nguyên cứu, cho rằng nàng ta muốn biểu đạt lòng biết ơn.

Có điều, sau khi Lý Hồng Kiêu hơi định thần, lại bỗng nhiên nói với Phương Nguyên:

- Thì ra đúng là ngươi làm!

Các tu sĩ chung quanh đều ngẩn ra, không biết là ý gì.

Mà Phương Nguyên thì nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ta chưa bao giờ phủ nhận cả!

Hắn biết Lý Hồng Kiêu đang nói gì.

Vừa rồi vào lúc nguy cấp, hắn cũng thúc thủ vô sách với Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó, nhưng vào lúc khẩn yếu quan đầu, cũng nhớ tới một vật.

Không phải gì khác, chính là hồ lô bệnh dịch lúc trước khi hắn ở Long Miên Sơn Mạch, trảm sát rất nhiều Thí Ôn nhân mã của Cửu Trùng Thiên Ôn bộ, sau đó cuối cùng không thể xử lý, đành phải thu lại, thứ này tự nhiên không thể tùy tiện ném ra, nếu không tới đâu cũng là họa hại, mà Phương Nguyên không muốn tu hành tà pháp, cũng không có hứng thú với nó, nhưng lúc này, trong lúc vô ý lại mang tới công dụng.

Lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó tự bạo, vốn đã muốn ngưng tụ huyết khí vô biên, nhằm có uy lực mạnh hơn.

Phương Nguyên liền dứt khoát mở ra hồ lô bệnh dịch đó, trực tiếp ném tới, theo khí huyết chung quanh trực tiếp tiến vào trong biển máu mà Tân Trạch Tiểu Vương Gia ngưng tụ, thậm chí chảy vào trong cơ thể hắn, mà lúc ấy, cũng là hành động bất đắc dĩ, Phương Nguyên đã nghĩ kỹ rồi, nếu hữu dụng thì có thể thừa cơ cứu người, nếu vô dụng, mình cũng phải mau chóng bỏ chạy!

Có điều, tà vật được Cửu Trùng Thiên coi trọng như vậy, xem ra quả nhiên có vài phần môn đạo.

Thảm trạng cuối cùng của Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thật sự có chút nhìn ghê cả người.

Đương nhiên, bởi vậy, chuyện Phương Nguyên trảm sát những người của Thí Ôn tất nhiên cũng không giấu được.

Mầm bệnh này cũng ở trong tay mình, còn biện giải thế nào?

Vừa rồi Lý Hồng Kiêu nói ra câu đó, rõ ràng là nhìn thấu điểm này.

Giống như bình tĩnh, lại giống như không bình tĩnh.

Người xung quanh cũng có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, ngay cả vị Tiên Minh Trấn Thủ kia cũng không ngoại lệ.

Đối diện với ánh mắt của Phương Nguyên, qua một lúc, Lý Hồng Kiêu mới đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Có điều ta tha thứ cho ngươi!
 
Back
Top Bottom