Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 330: Chương 330



Hiện giờ Thục Châu muốn tham gia thi chung phải là thân phận sinh viên đại học, cho dù không làm quan thì tương lai tiến vào các nhà xưởng cũng có thể sẽ trở thành tiểu lãnh đạo, bọn họ cũng sẽ vô hình chung mà quảng cáo cho xe đạp.

Trên đường luôn có thể nhìn thấy mấy học sinh đạp xe đạp vội vã rời đi, trong giỏ xe còn để mấy quyển sách giáo khoa.

Trong mấy học trò có nam có nữ, mỗi người đều mặc đồng phục. Trải qua một hai năm cố gắng này, tỉ lệ nam nữ trong học đường từ ban đầu tám so với hai, cho tới bây giờ đã là sáu so với bốn.

Triệu Hi đút tay vào túi áo lông, cùng bọn họ đi vào lễ đường lớn, bọn họ là khách quý trao giải cần ngồi trên sân khấu, cho nên Lục Doanh Doanh chỉ có thể tự mình xuống dưới sân khấu tìm một vị trí ngồi xuống.

Triệu Hi nhìn thấy phía dưới ngồi đầy người, các học sinh mặc đồng phục học đường Thục Châu, một bên còn có các giáo sư phu tử đồng hành, người người nhốn nháo.

Triệu Hi khẽ nhíu mày, hỏi hiệu trưởng bên cạnh: "Có thể đảm bảo vấn đề an toàn của hội trường không?"

Hiệu trưởng vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan nói: "Hi Hi tiên nhân yên tâm, chế độ an ninh ở học đường rất an toàn, hơn nữa người có thể tham gia nghi thức trao giải đều là có minh chứng mới được vào cửa, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề gì!"

Triệu Hi thoáng nhìn Tiêu Thính Vân, an tâm hơn một chút, lại dặn dò: "Vẫn nên chú ý vấn đề an toàn một chút."

Hôm nay tham gia trao giải đều là các học sinh và giáo sư phu tử cực kỳ ưu tú của Thục Châu, nếu xảy ra vấn đề, Vân Châu Thục Châu thậm chí Kinh Châu vốn đang phát triển cũng sẽ vì vậy mà bị đình trệ nhiều năm!

Giới học thuật Thục Châu thực hiện "Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý", tất cả những người đoạt giải không chỉ phải đưa ra lý luận, mà còn phải đưa ra vật thí nghiệm làm bằng chứng.

Mỗi một người có thể đoạt giải đều là kích động đến rơi nước mắt, chỉ cảm thấy nỗ lực của mình không hề uổng phí.

Ngoài việc đổi mới các loại máy hơi nước, ngay cả vũ khí quân sự nếu cải tiến được cũng có thể giành được giải thưởng.

Quan phủ Thục Châu đối với những phần tử trí thức dũng cảm sáng tạo này từ trước đến nay đều rất hào phóng, ngoại trừ kinh phí thí nghiệm hàng năm được cấp cho bọn họ, thì ngay cả phần thưởng cũng vô cùng nhiều.

Huy chương đặc chế là do kim cùng ngọc thạch cùng chế tạo mà thành, ngoài ra còn có thể đạt được khen thưởng vạn lượng bạc trắng.

Trong đó người đoạt giải có một nửa là đệ tử hàn môn, trong đó còn có không ít nữ tử hàn môn. Những nữ tử đã từng chỉ có thể dựa vào nam nhân bây giờ cũng đã có thể thể sáng tạo giá trị vô hạn.

Các tiên nhân đã lấy hành động thực tế để chứng minh cho dân chúng thấy rằng,"Kiến thức sẽ thay đổi số phận!"

Từng người đoạt giải bắt đầu lên đài, Triệu Hi, Tiêu Thính Vân, viện trưởng, còn có giáo sư nổi tiếng trong giới học giả sẽ bắt đầu trao giải cho bọn họ.

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân vừa mới đứng dậy, Triệu Hi kinh ngạc thoáng nhìn phía dưới quầy lễ tân đột nhiên xuất hiện vài học sinh, mấy học sinh kia khác với người bên ngoài, khuôn mặt căng thẳng vẻ mặt tĩnh mịch, khác xa tinh thần phấn chấn của các học sinh, trong lòng nàng nhất thời có chút bất an.

Mấy tên học sinh này lại không biết từ nơi nào nhanh chóng móc ra một cây cung ngắn, phóng tên kéo cung, vài đạo mũi tên sắc bén cắt qua bầu trời thẳng tắp b.ắ.n tới chỗ đám Triệu Hi.

Tiêu Thính Vân cũng bất chấp đang ở trước công chúng, cánh tay dài vung lên thình lình ôm lấy eo nhỏ của Triệu Hi quả quyết ôm vào trong ngực, ôm nàng nhanh chóng lui về phía sau.

Sau một khắc mũi tên nhọn liền b.ắ.n vào vị trí bọn họ vừa mới đứng, đầu mũi tên đ.â.m mạnh vào đài cao bằng gỗ vài phần, khiến ai nhìn thấy cũng sẽ sợ hãi.

Triệu Hi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đời này đây lần đầu tiên nàng gặp nạn, Tiêu Thính Vân che chở nàng lui về phía sau, từ bên hông lấy ra hỏa s.ú.n.g tùy thân, cao giọng quát: "Hộ vệ!"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 331: Chương 331



Học sinh ở đây bị một màn bất thình lình xảy ra này làm cho sợ ngây người, lập tức kịp phản ứng cao giọng hô to: "Bảo vệ tiên nhân! Mau lên."

Những học sinh này đều biết tầm quan trọng của tiên nhân đối với bọn họ, một khi tiên nhân mất, tất cả cục diện tốt đẹp đều sẽ trôi theo dòng nước.

Hiệu trưởng học đường nhìn đến choáng váng, hắn mới vừa rồi còn thề son sắt cam đoan với Triệu Hi, tuyệt đối không có vấn đề về an toàn, kết quả trong đám học sinh lại có thích khách?

Hiệu trưởng vẻ mặt xấu hổ, gấp đến độ hô lớn: "Hộ vệ, mau tới."

Nghi thức trao giải nhất thời loạn thành một đoàn.

Dần dần Triệu Hi phát hiện những thích khách kia hình như... không phải hướng về phía nàng mà đến, mà là hướng về phía Tiêu Thính Vân, mũi tên đều b.ắ.n về phía Tiêu Thính Vân.

Một thích khách leo lên bục trao giải, cầm đao c.h.é.m chuẩn xác về phía Tiêu Thính Vân, càng làm cho Triệu Hi xác định mục tiêu của bọn họ không phải là nàng mà là Tiêu Thính Vân.

"Muốn chết." Ánh mắt Tiêu Thính Vân đầy sương lạnh, đáy mắt lạnh như mặt sông đóng băng, hắn giơ hỏa s.ú.n.g lên, thích khách cầm đao c.h.é.m tới còn chưa tới gần, đã ngã gục theo từng tiếng súng.

Thích khách đứng dưới đài mắt thấy đồng đã bị giết, đã biết đại thế đã mất, đột nhiên cắn độc đã giấu ở trong miệng, phun m.á.u ngã ngay tại chỗ, không biết còn sống hay đã chết.

Cho dù xuyên qua thời loạn thế cổ đại, Triệu Hi cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng tàn nhẫn như thế, chớ nói chi là t.h.i t.h.ể cách nàng chỉ vài mét, nàng gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thính Vân, quay đầu muốn nôn khan.

Tiêu Thính Vân không nói hai lời, thay nàng đội mũ ở áo lông lên, cùng đám hộ vệ che chở cho nàng lập tức xuống đài.

Tiêu Thính Vân nói: "Ta lái xe đưa ngươi về trước."

Hôm nay Thục Châu có thích khách, c.h.ế.t đợt này còn có khả năng sẽ có đợt sau, hắn cho rằng địa phương an toàn nhất chỉ có biệt thự.

Triệu Hi nhắm mắt hít sâu một hơi, nhắm mắt mấy lần rồi lại mở ra, nàng nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thính Vân, trầm giọng nói: "Ta muốn ở lại nhìn xem những thích khách này rốt cuộc là ai."

Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân không định đồng, nàng trịnh trọng nói: "Nếu ta đã muốn theo ngươi cả đời, sao có thể sẽ bị hù dọa bởi mấy cỗ t.h.i t.h.ể này?"

Tiêu Thính Vân chăm chú nhìn nàng, xác định nàng là nghiêm túc cũng chỉ đành đồng ý.

Hiệu trưởng giáo sư bọn họ cũng bị hộ vệ hộ tống đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Triệu Hi liền bảo nàng nhanh chóng đi đến địa phương an toàn, nhưng bị Triệu Hi cự tuyệt.

Triệu Hi trầm ngâm một tiếng nói: "Những thích khách kia đưa đến y viện xem còn có thể cứu hay không, nếu c.h.ế.t thì đem làm thí nghiệm giải phẫu cho y viện, bảo các sinh viên y khoa và bác sĩ khám nghiệm tử thi đợi lệnh."

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân lên xe, bảo Lục Doanh Doanh tự mình tìm xe về nhà, rồi đi thẳng đến y viện.

Thích khách tổng cộng có mười hai người, mỗi người bên ngoài đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà vết chai quanh năm trên tay bọn họ vừa nhìn liền biết là người tập võ. Bởi vì là mùa đông, y bào của triều Thiên Khải lại luôn rất lớn, những vũ khí sắc bén này đã được cất dấu như thế rồi mang vào.

Triệu Hi thấy vậy có chút căm tức, trường đảm bảo an toàn cho mấy kì thi vậy mà mấy cái này lại không bảo vệ được.

"Hi Hi, Thính Vân, hai người không sao chứ?" Bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của Triệu Húc, rất nhanh người đã đi vào.

Hắn mới vừa nghe nói hai người bọn họ lại bị ám sát trong nghi thức trao giải, sợ tới mức ném hán tử trong quân doanh xuống liền nhanh chóng ngồi xe tới, thấy hai người bọn họ không có vết thương nào liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tên đạo tặc này từ đâu tới? Can đảm thật!" Triệu Húc hung ác nham hiểm nói, thân nhân là điểm mấu chốt của hắn.

Triệu Húc: "Không để lại người sống?"

Triệu Hi: "Có mấy người đang cấp cứu."

Tiêu Thính Vân nói: "Hẳn là tử sĩ."

Lúc y dùng hỏa s.ú.n.g cũng không trực tiếp g.i.ế.c chết, mà vẫn để cho bọn hắn chút hơi tàn, kết quả bọn chúng vậy mà lại uống thuốc độc tập thể.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 332: Chương 332



Đang nói Triệu Ngôn liền từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang và găng tay xuống, lắc đầu với bọn họ.

Đều đã chết, điều này làm cho bọn họ hơi có chút thất vọng.

Triệu Hi nói: "Ta đoán rằng những kẻ này là nhắm tới ta, kết quả vậy mà hóa ra lại là Thính Vân, ta cảm thấy bọn họ giống như là..."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đại khái đã minh bạch.

Có thể nuôi ra tử sĩ tất nhiên là xuất thân từ thế gia trở lên, nhưng ba châu nếu có thế gia không quen nhìn tân chánh của Triệu gia, cũng nên hướng về phía Triệu Hi Triệu gia mới đúng, sao lại hướng về Tiêu Thính Vân được.

Triệu Húc cười lạnh: "Cẩu hoàng đế."

Triệu Húc có chút căm tức đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tiêu Thính Vân: "Tiểu tử ngươi, hoàng gia không có chút tình huynh đệ nào sao? Đệ đệ ruột của ngươi vậy mà lại nghĩ cách g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi . Hoàng gia bạc tình quả thật không phải là lời đồn."

Tiêu Thính Vân thần sắc lạnh nhạt, hắn đến trí nhớ còn không có, chứ đừng nói tới thương tâm.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự biết đích trưởng tử hoàng huynh không chết, nguy hiểm cho ngôi vị hoàng đế của hắn là rất lớn nên sai sát thủ đi g.i.ế.c cũng là việc mà đế vương thường làm.

Triệu Hi châm chọc nói: "Giơ cao đồ đao với người trong nhà, sao không thấy hắn có cốt khi như vậy với đám người thảo nguyên kia vậy?"

Hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng nhận được tin tức, thiếu chút nữa hồn cũng bị dọa không còn, Vương Tuyết Cầm bắt bọn họ hai ngày nay không được biệt thự, nghỉ ngơi cho tốt.

Cũng may giờ đang là cuối đông, Triệu Hi cũng không ra ngoài làm việc, mà Tiêu Thính Vân thì cứ coi như là được nghỉ phép sớm, ngày ngày ở nhà.

Chuyện tiên nhân bị ám sát ở Thục Châu đã khiến trên dưới chấn động rất lớn!

Nếu không phải bởi vì những t.h.i t.h.ể này hiện tại đang ở học viện y học trở thành vật thí nghiệm, thì những dân chúng đang cực kỳ giận dữ kia chỉ hận không thể đem những cỗ t.h.i t.h.ể đó phá hủy.

Hiện giờ bọn họ đang vô cùng bình yên, trong lòng dân chúng đều rõ ràng.

Đất Thục bọn họ xa xôi, nhưng so với Giang Nam giàu có và đông đúc còn tốt hơn, toàn bộ đều là công của các các tiên nhân. Những thích khách này muốn thương tổn tiên nhân chính là gây khó dễ cho tất cả dân chúng bọn họ.

Từ mấy tửu lâu, cho đến quán nhỏ ven đường ăn sủi cảo ăn đậu hoa gần đây đều đang thảo luận chuyện này, có dân chúng phẫn nộ tuyên bố nếu biết phần mộ tổ tiên của những thích khách này, bọn họ nhất định sẽ đào hết lên! Nếu là tra ra người đứng phía sau, không cần đến lượt quan sai xử trí chúng, bọn hắn cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mấy tên thích khách đó.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm bình thường ôn hòa, nhưng đối với sự việc này lại rất tức giận, trực tiếp hạ lệnh tra rõ quan sai cục phòng thủ ở thành.

Vì thế trong ngày đông, toàn bộ Thục Châu trên dưới đều đang điều tra, lưu dân mới vào Thục Châu lại càng bị kiểm tra cẩn thận, cũng may dân chúng đối với việc này đều vô cùng phối hợp.

Suốt một mùa đông, thật đúng là ở trong quận Đào Nguyên bắt được hai nhóm người, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ về vị Hoàng đế đứng đầu một nước đang ở Giang Nam kia.

Triệu Hi cảm khái ngàn vạn: "Nếu hắn lấy một nửa khí khái này để đối phó với người thảo nguyên và phản quân, hắn cũng không cần chật vật chạy về phía Nam như vậy.".

Thục Châu vốn đối với việc lưu dân xin nhập cảnh khống chế rất nghiêm ngặt, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà lại có nhóm thích khách trà trộn vào được, xem ra phải nghiêm ngặt hơn mới được.

Rất hiển nhiên triều đình triều Thiên Khải đã biết Thục Châu không thần phục, đã để mắt tới Thục Châu.

Ngữ khí Tiêu Thính Vân nhàn nhạt: "Hắn chính là muốn chạy về phía Nam cũng khó."

Triều Thiên Khải hiện nay địa phương có thể khống chế càng ngày càng ít, Bắc Cảnh thì bị người thảo nguyên chiếm lấy, phía Nam Kinh Châu phía Tây đều ở trong tay Triệu gia bọn họ, Lĩnh Nam tuy nói là quốc thổ của triều Thiên Khải, nhưng đáng tiếc lại có quá nhiều kẻ vô dụng không quản lý được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 333: Chương 333



Cẩu hoàng đế này đầu óc còn có vấn đề, lúc trước đem đại tướng phòng thủ sông Hà Sầm Dần lưu đày, khoảng cách bị công thành của hắn đang ngày càng đến gần.

Triệu Húc nói: "Đã có hơn trăm chiến thuyền được lắp động cơ hơi nước, ta đã an bài đi đến cảng Kinh Châu Trần Binh."

Lúc trước cẩu hoàng đế này nhớ thương Hi Hi, muốn cho muội muội của hắn đi làm phi tử, hiện tại lại đưa tay đến Thục Châu bọn họ, còn thiếu chút nữa làm bị thương muội muội của hắn, Triệu Húc những ngày này việc muốn làm nhất chính là đi báo thù.

Đêm giao thừa, bọn Triệu Hi liền nhận được phần đại lễ đầu tiên của tân xuân.

Hùng Sảng thủ ở sông Hoài thất bại bị giết, khu Giang Bắc triều Thiên Khải thất thủ. Những nông dân khởi nghĩa kia nơi nào còn quan tâm đến tết âm lịch? Tất cả đều bất chấp tất cả muốn đi qua bờ bên kia sông.

"Sông Hoài thất thủ?" Triệu Húc cũng không kinh ngạc, nghe nói Hùng Sảng chỉ biết lý luận suông. Nếu Chính Tích Đế có thể dùng não của bản thân mà suy nghĩ một chút, thì lúc trước cũng sẽ không đem một nhà Sầm tướng quân, để hắn bảo vệ sông Hoài, thì việc phân chia Giang Nam Bắc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Hiện tại...

Sợ là sắp xong rồi.

Sông Hoài cũng không bảo vệ được, mà lại có thể bảo vệ được Trường Giang thì chính là chuyện cười!

Toàn bộ Thục Châu đều biết một trận chiến mới sắp tới, trên dưới đều đang chuẩn bị, các công xưởng lớn làm không ngừng nghỉ, luân phiên tăng ca làm việc, xưởng vũ khí thì cố gắng chế tạo hỏa dược đại pháo, xưởng chế tác áo bông chống rét cũng đang làm việc cật lực, trường y thì liên thông tới các đại dược đ**m chế thuốc, hiện giờ có rất ít dân chúng là đang nghỉ ngơi.

Tháng giêng vừa mới qua một nửa, trên đường ở Thục địa còn phủ kín tuyết trắng xóa, một ít hài đồng ở nhà dậy sớm, đầu tiên là đi rửa mặt dùng cơm nước, xong nghe theo lời cha nương dặn dò mà cầm chổi quét tuyết trong sân nhà mình, cũng may tuyết ở đất Thục cũng không nhiều bằng Bắc Cảnh, bọn họ quét cũng không tốn sức lắm.

Quét tuyết cảm thấy nhàm chán, còn vừa quét vừa học thuộc những bài thơ cổ mà các phu tử yêu cầu đọc thuộc lòng trong kỳ nghỉ đông, tiếng trẻ con non nớt vang lên liên tục đọc thuộc lòng, trong mùa đông giá rét đầu trời lại mang đến một sức sống khác.

Một kỵ tuấn mã từ xa chạy như bay mà đến, khiến bách tính cùng hài đồng đang quét tuyết xung quanh liên tiếp ngó thử.

Quan sai trên tuấn mã mặt đầy bụi bặm, vẻ mặt lo lắng, cưỡi ngựa cao giọng la lên: "Cần Vương! Đương kim thánh thượng hạ chỉ, Giang Nam báo nguy, chiêu binh mã thiên hạ Cần Vương!"

(Cần Vương: mang nghĩa "giúp vua")

Đầu xuân băng tuyết Giang Nam dần tan, đầu cành sinh ra những mầm non xanh biếc, nụ hoa nở trong vườn.

Nếu là ngày xưa còn có thể có những văn nhân nhã sĩ học đòi văn vẻ mà làm một bài thơ, nhưng thành Đông Khê của Giang Nam lúc này yên tĩnh như chết, vô số cao môn thế gia đóng chặt đại môn, dân chúng cũng là rụt ở trong nhà không dám phát ra tiếng.

Trong hoàng thành các cung nữ thái giám vội vã, đều đang suy nghĩ làm sao để có thể bảo vệ tính mạng mình, nghe nói Trần Bá Vương kia đã g.i.ế.c tới ngoài thành Đông Khê, cách lúc phá thành chỉ trong một sớm một chiều, ai cũng không dám tưởng tượng được một kẻ giặc cỏ cũng có thể phá vỡ, làm điên đảo triều cương.

"Trẫm không nên lưu đày Sầm tướng quân..." Chính Tích Đế giờ phút này mặc dù vẫn còn mặc hoàng bào của hoàng đế, nhưng khó nén sự chật vật, tròng mắt hắn đỏ tươi lẩm bẩm.

Nếu chưa lưu đày Sầm Dần, còn có người có thể phòng thủ ở sông Hoài, những thổ phỉ kia làm sao có thể vượt sông mà đến? Hắn đã hạ chiếu lệnh Cần Vương xuống thiên hạ, cũng không biết có người đến Cần Vương hay không.

Chính Tích Đế lại phẫn hận mắng: "Người thảo nguyên đáng chết, nghịch quân đáng chết!'

Thám tử của hắn tìm hiểu ra được, người thảo nguyên hứa hẹn cùng Trần Bá Thiên sau khi cướp lấy thành Đông Khê, hai người bọn họ cùng trị thiên hạ, cho nên mới tới nhanh như vậy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 334: Chương 334



Gian ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, thái giám đều còn không kịp bẩm báo, Thái Hậu ung dung hoa quý dẫn các phi tần mỹ mạo, cùng với công chúa tuổi còn trẻ chưa xuất giá trong cung đến.

Chính Tích Đế vừa nhìn thấy Thái hậu, lúc này đỏ mắt, sốt ruột hô: "Mẫu hậu, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"

Thái hậu dường như đã khóc, lúc này mặt mũi tiều tụy, bà nhìn đứa nhi tử lo âu bất an không còn để ý phong thái trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước không nên thay hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế, ít nhất còn có thể có khả năng giữ được tính mạng.

Thái hậu nhấp môi không nói, chỉ để đại thái giám đi theo bưng tới một ít đồ vật đưa tới trước mặt Chính Tích Đế.

Chính Tích Đế chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn thái hậu, hô to: "Mẫu hậu ngài đây là muốn làm gì?!"

Trên mâm gỗ không có gì ngoài ba thứ: lụa trắng, d.a.o găm, rượu độc.

Thái hậu cùng phi tần, công chúa trong cung đồng thời quỳ xuống với hắn, Chính Tích Đế nào dám nhận cái bái của mẫu thân mình? Nhanh chóng đứng dậy tiến lên đỡ.

Thái hậu nghẹn ngào nói: "Hoàng đế, phương pháp này để bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng của triều ta. Nếu người đi, mẫu hậu sẽ đến ngay. '

Hiện giờ các triều thần đóng cửa không ra, chỉ có ít vị còn canh giữ trong cung.

Trong lòng Thái hậu biết rõ, những triều thần này có thể sẽ không chết, mà Hoàng đế nhất định sẽ chết. Mà các nàng thân là nữ quyến hoàng thất, không c.h.ế.t cũng phải nhận hết sự khuất nhục. Như thế thật không bằng liều c.h.ế.t bảo hộ tôn nghiêm cuối cùng.

Ngón tay Chính Tích Đế run rẩy chạm nhẹ qua ba thứ kia, chỉ cảm thấy da thịt đầu ngón tay mình như bị d.a.o găm sắc bén cắt qua, cơn đau nhẹ từ đầu ngón tay truyền khắp thân thể, Chính Tích đế lắc đầu không ngừng lui về phía sau, hô: "Không thể!'

Hắn vừa sợ hãi vừa vội vàng cầm tay Thái hậu, cơ hồ là vừa khóc vừa la, nói năng lộn xộn: "Mẫu hậu, còn chưa tới một khắc cuối cùng. Hoàng huynh... Hoàng huynh sẽ không nhìn triều Thiên Khải chúng ta lụi bại chứ? Chờ hắn đến, trẫm, trẫm... Ta không làm Hoàng đế nữa, ta nhường vị trí cho hắn. Trẫm không muốn chết! Tất nhiên vẫn có cơ hội xoay chuyển. '

Thái hậu ánh mắt thương xót, nhìn nhi tử duy nhất của mình nói: "Vậy hắn đã tới chưa?"

Trước đó vài ngày Thái hậu cũng nghe được tin tức Tiêu Thính Vân chưa chết, mấy ngày nay trong lòng vốn có một tia chờ mong. Sắp đến giờ khắc đầu người rơi xuống đất này, còn như thế nào lo lắng ngôi vị hoàng đế? Chỉ nghĩ cách để giữ mạng!

Chính Tích Đế nghe vậy ầm ầm ngã xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.

Tương lai.

Nghe nói bên phía Thục địa không có chút động tĩnh, hơn nữa lộ trình từ Thục địa đến Giang Nam cần rất nhiều ngày, mà nghịch quân đang ở ngoài thành Đông Khê!

Nước bọn họ sắp bị công phá, tử kỳ buông xuống?...

Chuyến đi này sự tình trọng đại, không chỉ có Triệu Húc Tiêu Thính Vân, mà ngay cả Triệu Ngôn cũng phải mang theo mấy ngàn y sinh cùng đi, Triệu Hi trấn thủ hậu phương lớn, chuẩn bị chờ bọn họ kết thúc liền đi thuyền đi qua.

Bọn họ vội vàng, quần áo được Vương Tuyết Cầm hỗ trợ sửa sang lại vào trong rương hành lý nho nhỏ làm bằng dây trúc.

"Hi Hi cô cô, đây là vật gì vậy?" Lục Doanh Doanh tò mò nhìn Triệu Hi đem mấy món đồ nhỏ bỏ vào trong hành lý của bọn họ, hỏi.

Triệu Hi: "Máy phát điện cầm tay loại nhỏ. '

Chuyên dùng để sạc điện thoại di động cho bọn họ, chỉ cần đến lúc đó cô có thể nhận được điện thoại của bọn họ coi như ổn rồi.

Lục Doanh Doanh khiếp sợ, ở một bên hỏi: "Điện người cũng có thể phát ra sao, vật nhỏ này có thể phát ra lôi điện để sử dụng?"

Lục Doanh Doanh đối với đèn điện của tiên cảnh có chút mê muội.

Triệu Hi thất thần gật gật đầu: "Ừ, chỉ cần ngươi nghĩ không có gì là không thể làm được, giới học giả Thục Châu có tổ thực nghiệm đang nghiên cứu làm thế nào để phát điện mạnh, ngươi cảm thấy hứng thú có thể đi." Lục Doanh Doanh như suy tư gì gật đầu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 335: Chương 335



Trong quân doanh Thục Châu, hai phần ba tướng sĩ đã sớm ở ven bờ Kinh Châu đợi lệnh, đại bộ phận tướng sĩ muốn đi cùng bọn họ, trong quân doanh thu xếp đâu vào đấy, ngoài doanh trướng lại có binh lính nhanh chóng đi vào,"Báo cáo Tiêu tướng quân, Lương Ngọc tiên sinh Lương gia huyện Đào Diệp muốn bái kiến ngài, lúc này đang ở ngoài quân doanh."

Ánh mắt Tiêu Thính Vân từ trên bản đồ trước mặt dời đi, trong đôi mắt đen kịt nhanh chóng hiện lên một chút hiểu rõ, hắn đáp lời bảo người ra ngoài truyền lời.

Tướng sĩ trong doanh quân hiện giờ đều có trang phục thống nhất, bất kể là quân phục gì đều là màu xanh lá cây, hắn mặc một thân áo bông xanh đậm bên ngoài còn mặc 1 bộ giáp trụ.

Khi Tiêu Thính Vân đi vào trướng tiếp khách, liền thấy trong trướng có hai người, một già một trẻ, lão già chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong trướng, nghe được tiếng bước chân lập tức quay xem, hai mắt vẩn đục của lão giả phút chốc phát ra ánh sáng, bước nhanh tiến lên túm lấy cánh tay hắn, kéo vào bên trong: "Thính Vân, mau vào nhanh chút, cữu cữu có chuyện muốn nói với ngươi. '

Người này chính là thân ca ca của hoàng thái hậu Từ Hòa, trước vài ngày Chính Tích Đế đăng cơ, tiên hoàng hậu lúc trước mất sớm nên cũng liền phong thành hoàng thái hậu, cũng có thụy hào.

Ánh mắt lão già như đuốc, một câu một lời ngay tại đây phán đoán về tình hình thiên hạ, tốc độ hắn nói cực nhanh: "Thính Vân, hiện nay Chính Tích Đế mưu toan Cần Vương nhưng kì thực đại thế đã mất, nếu lúc này ngươi dựa vào binh lực tam châu khởi binh, trong triều còn có không ít triều thần vốn là ủng hộ ngươi, rất nhanh liền có thể trị vì non sông!"

'Ngươi vốn là trưởng hoàng tử của triều Thiên Khải, là con của vợ cả, thiên hạ rộng lớn này vốn nên là của ngươi. '

Lão già nói rồi quơ tay múa chân lên.

Tiêu Thính Vân hơi nhíu mày, hắn hiện giờ mất trí nhớ, thật ra cũng không có bất kỳ ấn tượng gì với những thân thích có huyết thống này.

Tiêu Thính Vân trầm ngâm một tiếng mở miệng, hỏi: "Ngài thấy tiên đế thế nào? Cữu cữu, ta muốn nghe lời nói thật của ngài. '

Nếu là thường ngày, có vài lời chỉ có thể giấu trong lòng cả đời, toát ra đôi câu vài lời đó chính là đại bất kính, nhưng chuyện cho tới bây giờ tiên đế đều đã qua đời, triều Thiên Khải càng là tràn ngập nguy cơ, lão già cũng không còn cố kỵ.

'Vân nhi đã muốn nghe nói thật, vậy cữu cữu liền nói. '

Khuôn mặt già nua tràn đầy khe rãnh xuất hiện chán ghét rõ ràng, hắn phỉ nhổ: "Phụ hoàng ngươi lúc trước được cung nữ sinh ra, khi còn nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, bị hoàng gia gia ngươi chán ghét. Lương gia ta lúc ấy cũng là quyền quý trong triều, mẫu thân ngươi lại là quý nữ trong kinh. Phụ hoàng ngươi kết lương duyên với mẫu thân ngươi, Lương gia ta cùng phụ hoàng ngươi từ đó được buộc chặt vào nhau bằng một sợi dây liên kết. Nếu không có Lương gia ta ủng hộ, phụ hoàng ngươi chưa chắc có thể bước lên đại bảo!"

Lời này giấu ở trong lòng mấy năm, hắn chưa bao giờ thổ lộ qua, hôm nay nói ra miệng thật đúng là thống khoái.

Vị muội tế này thật sự đáng hận, dựa vào Lương gia để thượng vị, lại rất bạc tình bạc nghĩa. Muội muội khó sinh mà chết, Lương gia hắn sau đó cũng bị thanh trừ bị ép trở lại quê nhà ở quận Đào Nguyên, ngay cả Tiêu Thính Vân thân là đích trưởng tử cũng không thể sống tốt trong cung.

Thần sắc Tiêu Thính Vân như ban đầu, chắp tay hỏi lại: "Việc cữu cữu bảo ta làm hôm nay, không phải cũng là việc cha ta làm lúc trước sao? Không phải đều mượn tay người khác làm việc sao?'

Hai người trong trướng đều chấn động.

Tiêu Thính Vân vừa nói lời này, hai người Lương gia liền hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ như thế nào. Lão già nhất thời có chút sốt ruột, trong miệng không ngừng nói hắn vốn là đích trưởng tử của triều Thiên Khải các loại vân vân.

Tiêu Thính Vân lạnh nhạt đáp: "Cữu cữu chẳng lẽ không biết hiện nay loạn quân nổi lên bốn phía, gặp loạn chính là triều Thiên Khải? Mà thân phận trước kia của ta, đại biểu cho triều Thiên Khải. '
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 336: Chương 336



Dân chúng đã quá thất vọng với triều đại này.

Vương triều cũ sắp sửa qua đi và một thời đại mới sắp đến.

Hắn cũng rất muốn nhìn xem vương triều trước kia khác gì với thời đại trong miệng Triệu Hi, dưới sự dẫn dắt của nàng sẽ thành bộ dáng gì.

Tiêu Thính Vân dứt lời liền đi ra khỏi trướng, nói với binh sĩ bên ngoài: "Đưa hai vị bên trong trở về. '

Binh lính nghiêm túc gật đầu: "Vâng. '"

Lương Ngọc vẫn luôn không nói chuyện như có điều suy nghĩ, chỉ có lão già kia đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân không ngừng nói: "Chỉ trách hắn không còn trí nhớ, nhất định là như thế!"

Tháng giêng đã qua, Giang Nam vô cùng loạn lạc.

Vô số triều thần trốn trong nhà đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng làm thế nào để thể hiện lòng trung thành trước mặt tân đế. Nghe nói Trần Bá Vương kia mặc dù đọc chút sách cũng không tinh, là một người thô kệch. Về phần người thảo nguyên thì càng không cần phải nói, làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.

Những triều thần này cũng không biết bọn họ có thể giữ lại đường sống dưới hai phương này hay không, trong lòng thấp thỏm bất an.

Về phần Hoàng đế? Lúc này ngoại trừ một ít bộ phận triều thần còn đang kiên trì, đại thần còn lại đều đang mưu cầu đường lui.

Nghe nói trong hậu cung đã có phi tần công chúa thắt cổ tự vẫn, bọn họ không biết Hoàng đế hiện giờ nghĩ như thế nào.

"Cần Vương! Châu mục Thục Châu mang hai mươi vạn tướng sĩ đến Cần Vương!"

Tin tức này truyền ra, trên dưới triều dã xôn xao.

Thánh thượng hạ chiếu Cần Vương cũng không biết đã qua bao lâu, có vài tướng lãnh ở nơi khác nói sẽ đến, kết quả lề mề còn ở nửa đường, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

"Chuyện gì xảy ra, Thục Châu - Châu mục? Bọn họ khởi hành khi nào?" Có đại thần thầm cảm thấy không thích hợp hỏi.

Đường thuỷ ở triều Thiên Khải cũng không tính là phát triển, ở Thục Châu lại càng lạc hậu, dân chúng Thục Châu nếu muốn đi Giang Nam, đa số vẫn sẽ lựa chọn đi bằng xe ngựa, hai mươi vạn đại quân xuất phát không biết cần thời gian bao lâu.

Tất nhiên là đã sớm xuất phát!

Có đại thần âm thầm vỗ chân: "Đây đâu phải là tới Cần Vương, đây rõ ràng là... '

Lời nói đột nhiên im bặt, trong lòng mọi người đều hiểu.

Để xem tương lai là ai.

Những đại thần này cảm thấy là châu mục Thục Châu đã sớm xuất binh muốn khởi sự, chỉ là trùng hợp giữa đường gặp phải Chính Tích Đế hạ chiếu Cần Vương.

Đám người thảo nguyên cùng bộ tướng Trần Bá Thiên bên bờ Trường Giang, đứng ở cửa sông gió lạnh lẫm liệt, nhìn những chiến thuyền rậm rạp kia quanh quẩn ở trong sương lạnh trên sông, mắt đều choáng váng.

'Thám tử các ngươi làm việc như thế nào vậy? Bọn họ đã xuất binh hơn nửa tháng, vì sao chúng ta không biết việc này?" Một hán tử thô tráng, đầu bện tóc quai chèo chửi ầm lên.

Tướng sĩ thủ hạ bị mắng có chút tủi thân, bọn họ thật sự không biết a, cũng không nghe nói đối phương xuất binh từ nửa tháng trước a.

Trên thuyền chiến, Triệu Húc cầm một cái kính viễn vọng quân dụng, cười đến ý vị thâm trường: "Đám các ngươi hẳn không ngờ đi, lão tử ngồi thuyền chỉ tốn một ngày một đêm!"

Trên chiến thuyền không chỉ có có lắp đặt động cơ hơi nước, mà ngay cả cánh buồm truyền thống cũng sử dụng, chiến thuyền tuy chế tạo bằng gỗ, nhưng đã tham khảo kết cấu thuyền trong lịch sử Đại Minh, đặt ở triều Thiên Khải không phát triển giao thông đường thuỷ này chính là đại sát khí. '

Tướng sĩ trên thuyền chấn động không thôi, bọn họ cũng không biết nhanh như vậy đã đến Giang Nam, đây thật sự là thuyền nhỏ của thần tiên a.

'Một ngày một đêm thì tính là gì?' Triệu Húc bĩu môi, có chút thất vọng nói: "Lúc trước ta không học lái phi cơ trực thăng, bằng không hai giờ liền đến."

Trên sân đỗ tây viện có vài chiếc trực thăng, lại có cả dầu, nhưng không ai lái được.

Tướng sĩ trên thuyền lấy lại tinh thần, bọn họ phần lớn đều trải qua huấn luyện nên không hề say sóng, cho dù có cũng dùng thuốc say sóng của trường y có thể giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Thính Vân cầm kính viễn vọng, trầm giọng nói: "Sắp tới rồi. '
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 337: Chương 337



Triệu Húc giương môi cười lạnh: "Giết vào hoàng cung cho ta. '

Cần Vương, châu mục Thục Châu - Triệu Húc đến Cần Vương.

Chính Tích Đế chật vật không chịu nổi, đã mấy ngày không dám nghỉ ngơi, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u màu đỏ, hắn vốn đã ôm ý nghĩ sắp phải chết, chợt nghe nói đại quân Cần Vương đến, Chính Tích Đế ngồi ở dưới đất Ngự Thư Phòng, nhìn độc dược, d.a.o găm và lụa trắng Thái hậu đưa tới ở xa xa, kích động vừa khóc vừa cười rộ lên.

Ít nhất, không cần phải chết.

Từ khi đại quân Thục Châu thuận sông đánh tới, tình thế chuyển biến rất nhanh.

Những quân Thục Châu kia cũng không biết có phải là thần lực từ trên trời giáng xuống hay không, từng người vũ lực đều siêu quần, còn có những vũ khí chưa từng nghe thấy ném xuống, ngay cả người thảo nguyên cũng liên tiếp bại lui.

Cũng không biết Triệu Húc huấn luyện như thế nào đối với những tướng sĩ kia!

Triều Thiên Khải trưng binh cũng không quản chiều cao cân nặng các loại, là nam nhân liền xung quân. Nhưng muốn vào quân đội Thục Châu thì khác, nơi đây cũng không phải là muốn vào là có thể vào.

Thể năng đạt tiêu chuẩn có thể vào, ở trong quân doanh còn gặp Triệu Húc đến từ hiện đại mang đi huấn luyện một trận kia, dù cho không có các loại thuốc nổ, chỉ dựa vào chiến lực của những tướng sĩ này cũng có thể ở chỗ này đi ngang.

Thủ lĩnh thảo nguyên nhớ tới lúc trước ở quận huyện phía bắc Kinh Châu nếm qua thiệt thòi, thật sự là rõ mồn một trước mắt, mỗi lần nhớ tới liền một thân rùng mình.

Nghe nói Kinh Châu lưu truyền một câu: "Không có một người thảo nguyên nào có thể sống sót rời khỏi Kinh Châu", không chỉ tướng sĩ hung mãnh, những người dân đó cũng không phải là người tốt.

Hắn có dự cảm không tốt, hắn có bóng ma tâm lý...

'Bá Vương, Bá Vương không ổn, người thảo nguyên suốt đêm rút quân thối lui về phía bắc Trường Giang. '

Nông dân khởi nghĩa quân Trần Bá Thiên nghe thủ hạ tướng sĩ đến báo, có chút ngây người. Chạy, chạy?

Hoàng thành ngay trước mắt, người thảo nguyên nói sẽ phân hai phần thiên hạ giờ lại chạy trốn?

Cho tới bây giờ chỉ thấy người thảo nguyên đuổi người chạy, chưa từng thấy bọn họ bị dọa chạy a, quân Thục Châu quả thật lợi hại...

Trần Bá Thiên có dự cảm không lành, quân của hắn cùng người thảo nguyên không giống nhau, binh sĩ của hắn tốt xấu lẫn lộn, tất cả đều là dân chúng, nông dân chuyển sang hợp thành.

Vốn là đánh trận mấy ngày liền khiến quân địch bại lui, lại nghe nói Thục Châu có giống lương có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, lời đồn như thế căn bản là đang d.a.o động lòng quân.

Tháng tư, Giang Nam hoa hồng liễu xanh, mùa xuân dạt dào.

Quân Thục Châu lấy sức một mình đuổi phản quân người thảo nguyên và Trần Bá Thiên đi, một lần nữa khôi phục Giang Đông Giang Bắc. Dân chúng gọi đó là thần binh trời giáng, ngay cả người thảo nguyên cũng đánh cho tàn phế.

Chuyện lúc trước ở Kinh Châu lại càng được lưu truyền rộng rãi.

Dân chúng đứng ở hai bên đường phố, nhìn những tướng sĩ cường tráng kia, mặt mày đều là sự tò mò.

Quân Thục Châu này sao lại lợi hại như vậy? Nghe nói bọn họ không chỉ có đánh trận lợi hại, mà ngay cả tướng sĩ cũng c.h.ế.t rất ít!

Ở trên chiến trường, dù là bị đao kiếm phá cái lỗ hổng, đó đều là có thể muốn mạng người, nhưng bọn họ vẫn rất tốt.

"Ngươi nói vì sao chúng ta lợi hại?" Có tướng sĩ giành được rất nhiều quân công nên tâm tình rất tốt,"Bởi vì chúng ta đi theo thần tiên a."

Trong lòng bọn họ người nhà Triệu gia đều là thần tiên.

Một đám tướng sĩ Thục Châu đều nói thủ lĩnh là thần tiên, còn nói sinh động tựa như thật, dân chúng một lần không tin hai lần không tin, nghe được ba bốn lần cũng dần dần nhịn không được hoài nghi tin tưởng.

Các loại ngôn luận trong thành giống như cỏ xanh sinh sôi nảy nở, đều nói Triệu gia là thần tiên hạ phàm, là vì giải cứu muôn nghìn chúng sinh bọn họ, là muốn cho bọn họ ăn no sống những ngày tốt lành.

Bọn Triệu Húc đi tới cửa cung, Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa nhìn hoàng cung trước mặt, bình luận cười nói: "Không bằng hoàng cung chỗ chúng ta. '
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 338: Chương 338



Nhưng đến cùng là không thể so sánh, hơn nữa vùng sông nước Giang Nam tràn ngập ôn nhu, Triệu Húc cảm thấy Hi Hi tất nhiên sẽ thích loại phong cách kiến trúc lâm viên như ở Giang Nam.

Thái giám ở cửa cũng thay đổi y phục trên người, giọng nói sắc bén mang theo vẻ lấy lòng mở miệng: "Mời tướng quân xuống ngựa không mang theo bội đao đi vào, bệ hạ cùng chư vị đại thần đã chờ."

Triệu Húc châm biếm: "Đã là lúc nào rồi, Hoàng đế còn phô trương với ta?"

Hắn lớn lên dưới cờ đỏ, sẽ không có khái niệm hoàng đế thần tử này!

Hơn nữa không mang theo bội đao? Hắn có s.ú.n.g nha!

Triệu Húc mặc kệ, lười quan tâm đến phản ứng thái giám kia, kẹp bụng ngựa trực tiếp cưỡi ngựa đi vào, những tướng lĩnh như Trương Thọ Vương Báo Bàng Vân Hổ ở phía sau cũng học theo, cưỡi ngựa đi vào.

Những triều thần kia càng kinh hãi không thôi, định làm khó dễ lại nhìn cửa cung đầy tướng sĩ, đành thành thật câm miệng.

"Chư vị... các ngươi nhìn xem tướng quân cưỡi ngựa phía sau kia là ai, chẳng lẽ ta nhìn hoa mắt rồi sao?" Có lão thần xoa xoa mắt khiếp sợ nói.

Chư thần thuận thế nhìn lại, người người cả kinh thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

'Thụy vương... Kia chẳng lẽ là Thụy vương? Thụy Thân vương?'

'Thật đúng là Thụy Vương, hắn chưa chết?'

'Chẳng lẽ là người giống người? Thụy vương chưa c.h.ế.t vì sao mấy năm nay chưa bao giờ xuất hiện?'

Tiểu tướng lập tức xuất hiện làm cho chúng thần kinh ngạc không thôi, nhất thời trở thành tiêu điểm thảo luận của tất cả triều thần.

Không ít triều thần đã nghĩ đến chuyện phát sinh ở Thục Châu, Vân Châu, Kinh Châu đều là Thụy vương làm? Hắn dựa vào tam châu khởi binh?

Có đại thần đã không kiềm chế không được, tiến lên thẳng ngăn lại hắn, ánh mắt chờ mong hỏi: "Xin hỏi tướng quân có phải là Thụy vương không?"

Tiêu Thính Vân rũ mắt nhìn lại, lạnh nhạt nói: "Chư vị đại thần sợ là nhận lầm, mọi người đều biết Thụy Thân vương đã qua đời, ta chỉ là một tiểu tướng trong quân Thục Châu. '

Thân hình kia, dung mạo kia, âm sắc kia giống hệt Thụy vương, hắn không phải Thụy vương thì ai mới là Thụy vương?

Nhưng đã có đại thần nghe hiểu được gì đó...

Chỉ dụ của hoàng đế đã chiêu cáo thiên hạ, Thụy vương đã chết. Cho dù chỉ dụ có sai, người sống cũng phải thành người chết.

Thụy vương sẽ không bao giờ có thể lại trở thành một người sống nữa, hơn nữa chính hắn cũng không thừa nhận, không ai có thể làm gì được.

Mà người trước mặt này cũng chỉ là một tướng lĩnh Thục Châu, chỉ là "rất giống" với Thụy vương đã c.h.ế.t kia, chỉ thế mà thôi.

Các vị đại thần có chút buồn bã, cứ như vậy sững sờ nhìn các tướng lĩnh cưỡi ngựa đi theo Triệu Húc tiến vào triều.

Cưỡi ngựa tới đại điện, lúc này đám người Triệu Húc mới xuống ngựa, hộ vệ ở cửa thấy bên hông bọn họ người người mang đao, theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng, Triệu Húc liếc mắt một cái liền thành thật.

Triệu Húc một đường đi vào, rốt cuộc lần đầu tiên gặp được nhân vật lớn nhất của triều Thiên Khải.

Vị đế vương trẻ tuổi kia ngồi trên long ỷ, thấy đám người Triệu Húc cưỡi ngựa mang đao đi vào, trên mặt hiện lên một tia không vui, rất nhanh lại cười nói: "Triệu ái khanh, những ngày này vất vả rồi, ngươi thật đúng là cánh tay của trẫm, mau ban thưởng chỗ ngồi. '

Chính Tích Đế liếc mắt nhìn thái giám, liền thấy hai thái giám nâng một cái ghế tới, đặt ở phía dưới vị trí gần long ỷ nhất.

Đây chính là vinh hạnh đặc biệt.

Triệu Húc liếc nhìn cái ghế kia, bước chân cũng không nhúc nhích một phần, cũng lười nói lời vô nghĩa: "Hoàng đế, người chuẩn bị khi nào thoái vị nhường ngôi?"

Trên đại điện, tất cả vương công đại thần đều kinh ngạc nhìn Triệu Húc.

Triệu châu mục này có tâm tư gì, trong lòng bọn họ đều rõ, nhưng không ai nghĩ hắn sẽ nói thẳng ra như vậy? Ngay cả giả vờ cũng không làm, cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình sau khi c.h.ế.t ?

Nụ cười trên mặt Chính Tích Đế không còn giữ được nữa, hắn đột nhiên đứng dậy, mặt nổi gân xanh, hơi thở rối loạn, run rẩy chỉ vào Triệu Húc và giận dữ mắng to: "Loạn thần tặc tử, cái tên loạn thần tặc tử nhà ngươi!"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 339: Chương 339



Đám người Vương Báo, Trương Thọ đứng phía sau nghe vậy vô cùng tức giận, nếu quân sư Quách Phàm không ngăn cản bọn họ, bọn họ nhất định muốn dạy cho hoàng đế một bài học ngay tại chỗ.

Thắng làm vua thua làm giặc, có hiểu không?

Nếu không có Triệu tướng quân của bọn họ, hoàng đế này đã phải treo cổ tự tử trong hoàng thành rồi, còn dám mắng loạn thần tặc tử?

Triệu Húc căn bản cũng không thèm để ý những thứ này, đơn giản chỉ là một tên vô năng đang cuồng nộ mà thôi, hắn đáp lại hỏi: "Bớt nói nhảm, khi nào thoái vị?" Hắn không có hứng thú ở chỗ này nói đông nói tây với tên Hoàng đế hèn nhát đến cục điểm này.

"Ngươi... ngươi..."

Chính Tích Đế kinh sợ, hắn lo lắng nhìn về phía văn võ bá quan ở đây, hô to: "Chư vị ái khanh, mau nói chuyện cho trẫm!"

Ngoại trừ một số đại thần bước ra tức giận mắng Triệu Húc, những triều thần còn lại đều cúi thấp đầu ẩn núp ở trong đám người không nói lời nào, thái độ có thể thấy được rõ ràng.

Khi triều đại mới lên thay triều đại cũ, tân đế cũng không thể đuổi tận g.i.ế.c tuyệt các quan đại thần cũ, nếu các quan đại thần tài năng sẵn sàng phục vụ tân triều thì cuộc sống của họ sẽ không quá tệ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Triệu Húc vô cùng hứng thú nhìn các đại thần đang thay mặt Chính Tích Đế nói chuyện: "Cái gì mà quân quân thần thần đạo lý lớn như vậy?Ta chỉ biết 'Thân vương, hoàng tử, tướng quân đều có quyền bằng nhau'!"

Các vị đại thần nghe vậy đều kinh hãi, thắt lưng càng thấp hơn.

Chính Tích Đế vừa sợ vừa tức giận: "cuồng ngôn loạn ngữ, tên loạn thần tặc tử ngươi dám cuồng ngôn loạn ngữ."

Triệu Húc chỉ vào một vị đại thần ở phía trước,"Ngươi nói đi."

Đại thần kia vừa nhìn đã biết chức quan không thấp, Quách Phàm đi tới trước mặt Triệu Húc nhỏ giọng nói, người này hẳn là Lý thừa tướng đương triều.

Lý tướng đi ra, nhìn thật sâu Chính Tích Đế trên điện, đột nhiên vén quan bào lên, thực hiện nghi thức trang trọng nhất với Chính Tích Đế, trong ánh mắt đầy mong đợi của Chính Tích Đế, hắn trịnh trọng nói: "Bệ hạ, xin hãy thoái vị..."

Chính Tích Đế kinh ngạc lùi lại vài bước,"Lý tướng ngươi..."

Thừa tướng mở miệng, đám triều thần giả c.h.ế.t kia nhìn nhau vài lần cuối cùng cũng có phản ứng, đồng loạt ra khỏi hàng, hô to lên: "Chúng thần kính xin bệ hạ thoái vị!"

Ánh mắt Chính Tích Đế đỏ ngầu, đờ đẫn, hắn lùi lại nặng nề ngã xuống trên long ỷ, hồi lâu vẫn không nói lời nào.

Ba ngày sau, Chính Tích Đế ban bố chiếu thư thoái vị, chính thức kết thúc năm thứ 527 của triều đại Thiên Khải, cũng mang theo nữ quyến trong cung rời khỏi cung điện.

Dân chúng đang mong đợi khi nào tân hoàng đế lên ngôi, trong lòng họ cảm thấy rất bất an.

Bây giờ không ai biết tân triều mới sẽ ra sao, con người luôn có nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.

Trong Giang Nam có không ít gián điệp của bọn họ, còn có rất nhiều thương nhân từ Thục Châu đi ra ngoài, mạnh mẽ dùng hiệu ứng dư luận tuyên truyền tân triều thịnh thế sắp tới.

Mỗi người đều có thể ăn no, mỗi người đều có quần áo mặc, trẻ con đều có thể có sách đọc tương lai trở nên nổi bật, ngay cả nữ tử cũng không bị bó buộc trong khuê các, có không gian phát triển rộng lớn hơn.

Lại làm cho không ít dân chúng rất có chờ mong.

Hiện giờ, cung nữ thái giám trong cung vừa nhìn thấy Triệu Húc liền theo bản năng quỳ xuống gọi một tiếng hoàng thượng, nhưng bị Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt, nói chỉ xưng hô là tướng quân là được.

Các cung nhân chỉ cho là còn chưa đăng cơ nên không thể tùy ý xưng hô.

Triệu Húc sai người khai mở một khu đất hoang rộng lớn trong tường cung, khiến người trong cung vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ vị Triệu tướng quân này muốn khai hoang làm ruộng trong cung.

Triệu Húc đương nhiên không có sở thích này, vừa làm phép đo cuối cùng vừa cầm điện thoại di động gọi video.

"Chính là chỗ này, vị trí vừa vặn."

Triệu Chí Dân cầm điện thoại di động từ trong tay Triệu Hi, cau mày nói: "Cả nhà chúng ta thật sự phải vào hoàng cung sao?"
 
Back
Top Bottom