Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 320: Chương 320



Giờ mới là trọng điểm này, Phùng công công lấy ra một chiếu chỉ khác đọc lên, không lấy làm bất ngờ, khuê nữ Triệu gia có dung mạo xinh đẹp, đức hạnh xuất chúng, thánh thượng cho phép nàng được nhập cung làm phi.

Tuy trước đây đã nghe được tin này qua tình báo, nhưng giờ nghe lại, Triệu Chí Dân vẫn muốn cho thái giám kia mấy nắm đấm.

Tên cẩu hoàng đế thực sự đã tơ tưởng khuê nữ của hắn sao? Hắn cũng xứng sao?

Phùng công công mỉm cười nhìn Triệu Hi, cao giọng nói: "Đại nhân, xin ngài nhanh chóng nhận mệnh, một lát nữa ngài có thể theo chúng ta về kinh."

Đổi lại là một nữ tử bình thường chắc hẳn sẽ vô cùng vui sướng. Đây chính là cơ hội ngàn vàng đi hầu hạ hoàng đế đó. Hơn nữa, hiện tại tân hoàng đã lên ngôi, còn chưa có con trai hay con gái, nếu ở trong hậu cung có thể hạ sinh ra trưởng tử của hoàng đế thì tương lai sẽ rất tươi sáng. Hơn nữa tân hoàng không những tuổi trẻ mà còn có tướng mạo, ngoại trừ Thụy thân vương mất sớm kia, trong các vị hoàng tử chỉ có tam hoàng tử là có tướng mạo đẹp nhất.

Nghĩ thế nào thì những nữ tử kia đều nên vui mừng mới phải.

Triệu Hi nhịn không được trợn mắt, khóe môi nở nụ cười: "Công công, ta e là phải phụ lòng thánh thương rồi."

Phùng công công sửng sốt, chuyện gì xảy ra? Đây là chiếu chỉ của triều đình, có quan nào dám trái lệnh? Hơn nữa vào cung làm thê thiếp cũng không phải là chuyện xấu, đó là vinh dự lớn lao của Triệu gia.

Vương Tuyết Cầm cười nói: "Công công chắc không biết khuê nữ nhà chúng thần đã sớm đính hôn rồi, làm sao có thể vào hậu cung của hoàng thượng được?"

Đã có hôn sự rồi? Phùng công công phát giận tại chỗ: "Chuyện này... Ta chưa từng nghe nói qua, vị thiếu gia đó là ai?"

Cung điện trước đó đã cử người đi hỏi thăm, nhưng chưa từng nghe nói Triệu cô nương đã đính hôn, hơn nữa sư phụ Tạ công công cũng nói là chưa đính hôn. Nếu hôn sự thật sự được sắp đặt thì nhất định phải là thiếu gia nhà Thục Châu đúng không?

Nhưng trên toàn thiên hạ, có công tử thế gia nào có thể sánh ngang với Thánh thượng hiện tại?

"Tiểu Tiêu, mau bái kiến Phùng công công." Vương Tuyết Cầm cười đến mức trên mặt hiện ra nếp nhăn, nhìn thấy thanh niên từ bên ngoài đi vào, bà vội vàng kêu lên.

Tiêu Thính Vân phủi bụi trên vai, vốn là hôm nay Triệu Húc sẽ trở về tiếp chỉ, hắn vốn đang huấn luyện binh lính trong doanh trại, nhưng nhớ ra còn chuyện này nên đã cưỡi ngựa trở về.

Phùng công công nghe vậy, lập tức muốn xem thiếu gia kia là ai, dung mạo ra sao.

Phùng công công lập tức quay đầu lại nhìn, thân hình cao lớn của Tiêu Thính Vân đột nhiên lọt vào tầm mắt hắn, con ngươi Phùng công công co lại, hô hấp bắt đầu rối loạn, sắc mặt từ hồng hào bình thường trở nên trắng bệch, hắn nhảy dựng lên giống như con thỏ, hét chói tai: "Thụy... Thụy... Quỷ tới, cứu mạng!"

Phùng công công chưa từng nghĩ mình sẽ còn gặp lại Thụy vương, đích tử duy nhất do tiên hoàng hậu liều c.h.ế.t sinh ra, còn là con cả của tiên hoàng.

Trong suy nghĩ của toàn bộ hoàng thất, Thụy vương đã sớm c.h.ế.t mất xác, lúc này người ta lại thình lình xuất hiện trước mặt hắn, vẫn còn sống nhăn. Trong đầu Phùng công công hiện ra vô số hình ảnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hắn run rẩy lên, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm "Quỷ", sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.

Cung nữ thái giám xung quanh sợ hãi, vội vàng xông lên đỡ Phùng công công, hô to: "Đại phu, mau đi tìm đại phu!"

Triệu Hi như hiểu ra cái gì, suy tư nhìn Tiêu Thính Vân.

Triệu Ngôn tiến lên, kiểm tra một phen rồi nói: "Đi xa mệt mỏi còn bị kinh hãi, hôn mê bất tỉnh mà thôi. Ừ... Mang hắn đến bệnh viện nằm đi."

Nhà bọn họ có không ít phòng cho khách, nếu là người khác, bọn họ sẵn sàng sửa sang lại một gian phòng cho hắn ở, nhưng thái giám thì ngoại lệ.

Bệnh viện chính là y quán, đám cung nữ thái giám sợ Phùng công công có chuyện gì liên lụy đến chính mình, lập tức đồng ý, thúc giục Triệu Ngôn mang Phùng công công đi y quán.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 321: Chương 321



Còn có thái giám nhỏ giọng nói thầm, đất Thục quả thật là nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng những khắp nơi là núi, còn dọa cho Phùng công công hôn mê bất tỉnh.

Những thái giám cung nữ này đều mới vào cung hai ba năm nay, cho nên chưa bao giờ gặp mặt Thụy Vương, chỉ cảm thấy vị tướng quân này có khuôn mặt tuấn dật bất phàm, nhìn hắn vài lần xong thì vội vàng theo đám người Triệu Ngôn đi bệnh viện thành mới khám bệnh.

Khi họ đi rồi, Triệu Húc nhìn Tiêu Thính Vân, nói: "Không đúng, tên thái giám c.h.ế.t tiệt kia sao vừa nhìn thấy ngươi liền sợ đến mức ngất xỉu?"

Trên người Tiêu Thính Vân có khí tức sát phạt đặc trưng của tướng lĩnh, nhưng mà hắn cũng có a, tại sao lúc tên thái giám kia nhìn hắn lại không có phản ứng này?

"Hơn nữa vừa rồi hắn gọi ngươi là gì? Thụy? Chẳng lẽ ngươi thực sự là Thụy Vương?" Triệu Húc ép hỏi.

Tiêu Thính Vân gật đầu, không phủ nhận: "Chắc là vậy."

Triệu Húc: "..." Muội phu tương lai biến thành tên Vương gia đã chết?

Hồi bọn họ đi Lương gia mượn lương thực, thấy thái độ của mọi người ở Lương gia, hắn đã đại khái đoán được thân phận của mình, nhưng dù sao mình cũng đã mất trí nhớ, liền thôi.

Người Triệu gia vốn đã hoài nghi thân phận của Tiêu Thính Vân không tầm thường, dù sao dáng người cùng khí độ kia thật sự không giống với đám hán tử của thôn Đào Hoa, vừa nhìn đã biết là công tử con nhà thế gia huân quý, cộng thêm hắn là họ Tiêu, họ hoàng tộc của triều Thiên Khải, bọn họ đều từng hoài nghi Tiêu Thính Vân là con cái hoàng tộc.

Kết quả... hắn là Thụy vương???

Một thời gian trước, hắn còn được tân đế truy phong làm Thụy thân vương.

Cả nhà Triệu gia kinh ngạc, gia đình bọn họ xuyên không đến một triều đại xa lạ, người đầu tiên họ cứu lại là Vương gia? Còn là đích trưởng tử rất có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế? Như vậy...

"Thảo nào tiểu tử ngươi đánh giặc giỏi như vậy! Quả nhiên trước khi mất trí nhớ ngươi vốn đã am hiểu hành quân đánh giặc a." Triệu Húc trêu ghẹo nói.

Nghe nói hoàng trưởng tử từng đi đánh Hung Nô, nhờ có công trạng nổi bật mới được phong làm Thụy Vương, kết quả cũng không biết như thế nào vừa trở lại liền bị phái đi quận Đào Nguyên cứu tế, sau đó liền mất tích.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm tiêu hóa trong chốc lát, rốt cục không còn khiếp sợ như lúc nãy.

Nói thật, đừng nói là Vương gia, cho dù là Hoàng đế lão tử đến, bọn họ cũng không coi ra gì. Rốt cuộc bọn họ đều lớn lên dưới lá cờ đỏ, không có quan niệm như dân chúng triều Thiên Khải.

Ở trường y thành mới, y sinh từ xa nhìn thấy một đám người lo lắng nâng một người đi vào, liền hỏi: "Chết rồi?"

Thái giám cầm đầu hắng giọng, phun nước bọt đầy mặt vị học sinh kia: "Phùng công công sao có thể chết?"

Thì ra là thái giám.

Y sinh chửi thầm, đám hoạn quan và cung nữ này cứ cư xử như cha c.h.ế.t mẹ chết, đương nhiên hắn sẽ cho rằng bệnh nhân đã c.h.ế.t chứ còn gì nữa?

Tuy là đang chửi thầm, nhưng đám y sinh này vẫn nhanh chóng đem Phùng công công vào phòng khám, kết quả là không có vấn đề gì lớn, chỉ bị dọa hôn mê mà thôi, cho nên bọn họ lại đưa Phùng công công vào một gian phòng bệnh để nghỉ tạm.

Lúc Phùng công công tỉnh lại, trời đã tối. Có cung nữ thái giám canh gác cả trong cả ngoài phòng bệnh, lúc này đang ngủ gật.

Môi Phùng công công trắng bệch, hắn không dám thắp đèn, chỉ dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ.

Lúc nãy là hắn gặp quỷ sao? Hình như hắn nhìn thấy Thụy vương, nhưng người kia đã sớm c.h.ế.t rồi cơ mà?

Nghe nói hắn còn đính hôn với con gái Triệu gia, chuyện này lớn lắm a.

"Dậy dậy, đám người nhà gã sai vặt các ngươi sao lại ngủ rồi? Bệnh nhân đã tỉnh rồi mà các ngươi còn ngủ sao?" Hai y tá kiểm tra phòng ban đêm nhìn thấy Phùng công công đã ngồi dậy, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vách tường trắng trước mặt, thấy hơi đáng sợ, nhưng dựa vào thói quen nghề nghiệp vẫn lên tiếng, còn lấy đèn dầu đặt ở móc treo đầu giường.

Đèn rất sáng, chiếu sáng cả căn phòng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 322: Chương 322



Thái giám cung nữ tỉnh táo lại, khóc lóc nhào tới, làm hai y tá suýt nữa thì cho rằng vị Phùng công công này vừa mới mổ xong. Đúng là người trong cung có khác, ai cũng diễn quá tốt.

Phùng công công khàn giọng hỏi: "Thụy... Vị Tiêu công tử ta gặp ở Triệu Châu là ai?"

Y tá kinh ngạc hỏi lại: "Ý ngươi là tướng quân Tiêu Thính Vân?"

Phùng công công nghe thấy y tá nhắc tới tên đầy đủ của Thụy Vương, lại run lên một trận. Đúng là Thụy Vương rồi!

Y tá nói: "Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, Tiêu tướng quân cùng Hi Hi... cô nương đính hôn là sự thật, từ hai ba năm trước Tiêu tướng quân cũng đã sống ở phủ đệ Triệu gia."

Những lời không nên nói, tiểu y tá cũng sẽ không nói, nhưng việc này người Thục Châu đều biết, tùy tiện phái người hỏi thăm là sẽ biết.

Tiêu Thính Vân đã ở tiên cảnh từ rất sớm, khi đó đã có lời đồn nói tương lai Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ trở thành con rể của tiên nhân, chỉ là những thế gia công tử Thục Châu kia vẫn chưa bỏ cuộc mà thôi.

Đã ở chung một nhà suốt hai ba năm, vậy hôn sự của bọn họ hẳn đã sớm được quyết định, không giống như do nghe tin Thánh Thượng tuyển phi mới vội vàng đính hôn.

Phùng công công không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt có chút kém. Hai y tá dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

"Công công, rốt cuộc là ngài bị sao vậy?" Một gã tiểu thái giám mà Phùng công công thích cẩn thận hỏi.

Sắc mặt Phùng công công cực kỳ kém, còn có thể là bị làm sao? Thụy vương còn chưa chết!

Bốn năm trước, vì sao Thụy vương xuống phía nam cứu nạn để mà c.h.ế.t mất xác? Người lúc đó còn là Hoàng hậu và Tam hoàng tử biết rõ, là vì giành ngôi a! Mà hắn... cũng có tham gia trong đó.

Nếu hắn là Thụy vương, gặp lại kẻ thù còn có thể không trả thù sao?

Thụy vương là người đã từng đánh cho Hung Nô liên tiếp bại lui, nếu bị hắn dùng thủ đoạn lên người...

Phùng công công càng nghĩ càng sợ, hắn hoảng hối xốc chăn xuống giường, nhỏ giọng nói với thái giám cung nữ: "Đừng hô to, đi gọi thị vệ, chúng ta trốn ra từ cửa sau."

Không thể tiếp tục ở lại Thục Châu nữa.

Cô nương Triệu gia chắc chắn là sẽ không vào cung làm phi, Thụy vương sớm đã nên c.h.ế.t đi còn đang trốn ở Thục địa, hiện tại còn nắm binh quyền trong tay! Thật đáng sợ. Phải nhanh chóng báo tin này cho bệ hạ mới được.

Chờ đến khi Triệu Hi nhận được tin tức, đám người Phùng công công đã sớm trốn khỏi bệnh viện thành mới, chạy như điên suốt đêm về kinh.

Quân đội thủ vệ hỏi có cần chặn đám người này lại không.

Đám người Triệu Hi nói không, thái giám họ Phùng này là khâm sai của Chính Tích Đế, nếu hắn gặp chuyện gì ở Thục địa, Chính Tích Đế sẽ hoài nghi bọn họ.

Mà Chính Tích Đế không nạp được Triệu Hi làm phi, trong lòng vốn đã kiêng kỵ châu mục Thục địa có quyền thế quá lớn, sợ là như vậy sẽ hoàn toàn xé rách mặt mũi với triều đình triều Thiên Khải.

Triệu Hi trầm tư một lát, lập tức viết thư cho châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, khuyên hắn tốt nhất đừng đưa con gái vào hậu cung của hoàng đế.

Chính Tích đế vốn đã hoài nghi "Thư gửi bách tính Kinh Châu" là kiệt tác của Triệu Húc và Lục Thiếu Du, hiện giờ con gái Triệu gia lại không chịu vào cung làm phi, Chính Tích đế sao có thể không hoài nghi lòng trung thành của Lục Thiếu Du chứ? Nếu thật sự đem trưởng nữ đưa vào hậu cung, đó là hại con nhà mình.

Đương nhiên, nàng cũng không hiểu rõ lắm tâm tư của quan viên cổ đại. Nghe nhị ca nói, châu mục Lục Thiếu Du có vẻ vẫn trung thành với triều đình. Lá thư này của nàng cũng chỉ là khuyên nhủ, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lục châu mục.

Ngay từ khi đọc được "Thư gửi bách tính Kinh Châu" của Triệu Húc, Lục Thiếu Du đã biết sẽ có vấn đề, quả nhiên hai người bọn họ đều bị đương kim thánh thượng nhớ thương, còn ra lệnh cho trưởng nữ nhà hắn vào cung làm phi.

Lục Thiếu Du năm nay ba mươi sáu tuổi, ở triều Thiên Khải đã không còn trẻ nữa. Trưởng nữ là nữ nhi duy nhất người vợ đầu của hắn vào thời niên thiếu sinh ra, hắn vẫn rất trân trọng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 323: Chương 323



Nữ nhi nghe nói mình sắp phải vào cung làm phi, cũng có chút không nhịn được, trở về phòng trốn tránh không chịu gặp ai, chỉ biết khóc không ngừng.

Nếu là thời đại hòa bình, được vào cung làm phi là niềm vinh hạnh của cả nhà, là thiên tử đặc biệt thiên vị, huống chi nghe nói thiên tử còn trẻ tuổi mạnh khỏe, tướng mạo lại bất phàm, hậu cung còn chưa có con nhỏ.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là loạn thế a! Triều đình đã bị Hung Nô ép phải chạy xuống Giang Nam, chính quyền bất ổn, lung lay sắp đổ.

Nữ nhi nhà hắn nghe nói quân Hung Nô đã đánh vào kinh thành ở phía bắc, trắng trợn đốt g.i.ế.c cướp bóc, nếu một ngày nào đó Hung Nô đánh vào Giang Nam, hậu cung phi tần của Thánh Thượng đều sẽ xui xẻo, mấy ngày nay vẫn khóc không ngừng.

Đến lúc Lục Thiếu Du nhận được thư, mặt liền tái mét.

Triệu gia làm cái gì? Hắn đã hoàn toàn trở thành đồng lõa của bọn họ a, từ nay cho dù hắn có làm gì, tân đế đều sẽ hoài nghi hắn, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà.

Lục Thiếu Du suy nghĩ hồi lâu, rốt cục đi đến khuê phòng của nữ nhi, gõ cửa nói: "Doanh Doanh... Không phải ngươi nói muốn đi Thục đia du lịch sao? Cha phái người đưa ngươi đi, đi bằng thuyền."

Khuê phòng yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng két két hé mở. ...

"Hi Hi tiên nhân, Tiêu tướng quân lại tới đón ngài." Thư ký Đàm Thục Lan đi tới, cười chế nhạo.

Từ khi hai châu biết hai người đã đính hôn, Đàm Thục Lan liền cảm thấy Tiêu tướng quân chăm đến đây hơn hẳn, quan viên ra vào hội quán Chiêu Hiền nhìn thấy Tiêu Thính Vân cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.

Triệu Hi ngẩng đầu lên từ trong đống văn thư, liếc nhìn hoàng lịch trên bàn làm việc, có chút kinh ngạc: "Hắn đến rồi?"

Hôm nay hắn không phải nên huấn luyện tướng sĩ ở quân doanh sao? Tại sao lại tới đón nàng? Mặc dù Tiêu Thính Vân thích ở chung với nàng, nhưng cũng không làm chậm trễ chính sự của hai người nha.

Mới đầu Triệu Hi cho rằng hắn xin nghỉ, cũng không quá quan tâm, kết quả mấy ngày nay hắn đều đến đưa đón, Triệu Hi liền cảm thấy có gì đó sai sai.

Hôm nay nàng làm xong việc rời khỏi văn phòng, tới chuồng ngựa thì thấy Tiêu Thính Vân đang cầm bàn chải chải lông cho ngựa, Truy Phong có vẻ rất vui vẻ.

Triệu Hi tiến lên hỏi: "Vì sao ngươi lại tới đón ta?"

Tiêu Thính Vân buông bàn chải, đi rửa tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hiện giờ quân doanh đã đề bạt rất nhiều tướng lĩnh, ta và Triệu Húc không cần ngày nào cũng trông coi, ta rảnh rỗi thì tới đón ngươi thôi. Đi thôi."

Hắn nói rồi dắt ngựa ra khỏi chuồng.

Lý do này nghe thật hợp lý, người bình thường đều sẽ không nghi ngờ gì, nhưng Triệu Hi biết Tiêu Thính Vân và nhị ca nàng đều là loại người ngồi không yên, cho dù có rảnh cũng sẽ đi dạo lòng vòng trong quân doanh.

Triệu Hi nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân, đột nhiên hỏi: "Ngươi xin nghỉ để rời khỏi quân doanh phải không?"

Thấy Tiêu Thính Vân ngầm thừa nhận, Triệu Hi nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngươi đang tị hiềm đúng không?"

Tiêu Thính Vân hơi nhíu mày, không trả lời.

Triệu Hi hơi tức giận, nhìn quanh thấy chuồng ngựa không có ai khác, mới mở miệng nói: "Có phải ngươi cảm thấy người nhà ta đều biết ngươi là Thụy vương của triều Thiên Khải, sợ chúng ta nghi ngờ ngươi nên ngươi mới chủ động rời khỏi quân doanh để tránh hiềm nghi không?"

Người nắm quyền cao nhất trong quân doanh vốn dĩ chính là Triệu Húc, ở quân doanh Tiêu Thính Vân đúng là có quân quyền, nhưng mà vẫn không bằng Triệu Húc. Lần nào xuất binh, toàn quân nói cho cùng đều là do Triệu Húc lãnh đạo.

Triệu Hi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có bất mãn gì với chúng ta không? Ngươi cũng biết Triệu gia chúng ta đang làm phản triều đình Thiên Khải."

Hai người trèo lên ngựa, nắm dây cương chạy về phía đường xi măng bên ngoài, gió quất vào mặt hơi lạnh.

Tiêu Thính Vân trầm ngâm, đáp: "Cuộc sống của người dân gian nan, mấy năm gần đây ta đã thấy hết cái khổ của bách tính, ăn không đủ no, đổi con cho nhau ăn, mà chính ta cũng đã nếm qua cái khổ này."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 324: Chương 324



Những ngày tháng hắn ở Đào Hoa thôn cũng là khổ, dù đã cố gắng làm việc, một ngày may lắm cũng chỉ được một bữa cơm.

Tiêu Thính Vân nhếch môi cười: "Ngươi nên biết, Thụy vương vốn cũng không có cơ hội lên ngôi."

Tam hoàng tử nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, lại có hoàng hậu nương làm người ủng hộ. Mà hắn cũng có nghe Lương gia nói, Thụy vương vốn là không được tiên hoàng thích, tương lai nhiều nhất cũng chỉ được làm một vị vương gia nhàn tản.

Triệu Hi có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Triệu Hi gật đầu nói: "Nếu là ở thời đại hòa bình, có ai lại chịu đi làm loại sự tình nguy hiểm này?"

Nếu là ở thời bình, cả nhà bọn họ đã thành thật mà làm thôn dân giàu có của triều Thiên Khải, cần gì phải tạo phản đánh nhau khắp nơi? Tất cả đều là do dân chúng sống không nổi nữa, trong ngoài đều loạn.

Tiêu Thính Vân: "Lúc trước ta từng nghe ngươi nói, yêu nước là yêu dân trong nước, chứ không phải là yêu triều đình, sau khi suy nghĩ ta thấy rất đúng."

Triều Thiên Khải không phải là hiện đại, triều đình bóc lột dân chúng, dân chúng sao mà yêu triều đình cho được?

Dân chúng căn bản không quan tâm hoàng đế là ai, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ ăn no sống tốt!

Mà hiện tại, người mà dân chúng tin tưởng đi theo là tiên gia!

Triệu Hi đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo hắn, có chút bất mãn nói: "Ngươi đã biết vậy, tại sao còn xin nghỉ? Từ ngày mai không cần tới đón ta nữa, chính sự quan trọng hơn."

Lúc trước cả nhà bọn họ đều cảm thấy hắn là con cháu tôn thất, nếu hoài nghi hắn, ngay từ đầu cũng đã không dùng hắn a.

Tiêu Thính Vân không chút suy nghĩ, đáp: "Không được."

Triệu Hi: "???" Vừa rồi nàng đã nói nhiều như vậy, sao còn không được?

Tiêu Thính Vân nhìn thẳng về phía trước, vành tai dần dần nhỏ lên, cuối cùng buồn bực nói: "Bởi vì, ta thích đi đón ngươi."

Vừa chạy ra khỏi Thục Châu, Phùng công công liền ra roi thúc ngựa, không ngừng chạy như bay về hướng kinh đô mới ở Giang Nam, trên đường đi còn chạy c.h.ế.t ba con tuấn mã.

Khi hắn tới Hoàng thành, xuống ngựa, đùi hắn đã bủn rủn đến nỗi suýt ngã, đứng cũng đứng không vững.

Hắn vội vàng vào cung, đi gặp Chính Tích Đế.

Chính Tích Đế đang bị công vụ làm cho phiền lòng đến cực điểm, các nơi nơi thì náo loạn, nơi thì đang đánh phản quân, ngay cả quân Hung Nô cũng không chịu ngồi yên, hiện giờ hắn cứ nhìn thấy tấu chương là cảm thấy đau đầu.

Sau một buổi sáng bận rộn, Chính Tích Đế đi hậu cung, nhìn những phi tần xinh đẹp như hoa kia, lòng hắn cũng đỡ lo lắng.

Hắn hứng thú lên, ngồi xuống đánh cờ với một quý nhân ở trong đình.

"Thánh thượng, Phùng công công đã trở về, đang cầu kiến bệ hạ." Thái giám đi tới bên cạnh, nhỏ giọng bẩm báo hoàng đế.

Chính Tích Đế nhíu mày, hơi không vui khi thấy Phùng công công trở về làm đứt hứng thú của hắn. Hắn bảo người dẹp bàn cờ đi, nói với quý nhân kia tối nay sẽ lật bài tử của nàng, sau đó mới gọi Phùng công công lên.

Nhìn Phùng công công phong trần mệt mỏi, Chính Tích Đế cảm thấy có gì đó không ổn, liền đuổi hết người bên cạnh đi.

Phùng công công quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bái kiến bệ hạ, bệ hạ, Thụy vương, Thụy Thân vương chưa chết, lại còn đính hôn với Triệu Hi, muội muội của châu mục Thục Châu Triệu Húc!"

Lời này không khác nào sấm sét giữa trời quang, Chính Tích Đế bật dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì?"

Đã nhiều năm như vậy, vị hoàng huynh kia của hắn còn chưa chết?

"Tiêu Thính Vân sao có thể còn sống?" Chính Tích Đế hốt hoảng nói, ngữ khí kích động.

Mấy năm nay, hoàng huynh chưa tìm được thi cốt vẫn luôn là bóng ma trong lòng hắn, hắn vì luôn sợ hãi hoàng huynh trở về mà đêm không thể chợp mắt, nếu không tất cả những gì hắn và mẫu hậu làm đều sẽ trôi theo dòng nước. Rồi lại ngày ngày tự an ủi mình, nếu hoàng huynh còn sống sao có thể sẽ ngồi nhìn Hung Nô tấn công? Chắc chắn là đã chết, c.h.ế.t ở trong núi sâu, hoặc là đã bị dã thú ăn thịt.

Cuối cùng phụ hoàng cũng c.h.ế.t vì bệnh trên đường dời về phía Nam, còn hắn sau tất cả đã leo lên được vị trí chí tôn này. Mặc vào hoàng bào kim sắc, vào thời khắc ngồi trên ngồi ở trên long ỷ kia, những nỗi lo những năm này của hắn cuối cùng cũng hạ xuống.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 325: Chương 325



Vậy mà hôm nay lại có kẻ thông báo cho hắn biết hoàng huynh vẫn chưa chết, hơn nữa lại còn có được hôn sự cùng với muội muội của châu mục ở Thục Châu. Ở Thục Châu thâm sơn cùng cốc, lại có nhiều núi cao đất đai màu mỡ, nếu hoàng huynh muốn khởi binh tạo phản thì ngôi vị hoàng đế này của hắn sao có thể ngồi vững được nữa?

Tâm tình vừa rồi còn đang tốt giờ đã hoàn toàn biến mất, Chính Tích Đế dưới sự kinh hãi một cước đá vào đầu vai của Phùng công công, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đáng chết! Thật đáng chết!"

Bả vai Phùng công công nhói một trận, bị đá ngã ngồi tại chỗ, cũng không dám kêu đau, thần sắc trên mặt sợ hãi đến cực điểm.

Chính Tích Đế mắt đỏ bừng, hắn không coi ai ra gì đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta biết ngay châu mục Thục Châu không muốn quy phục triều đình, ta đều biết!"

Chính Tích Đế mãi vẫn không nghĩ ra, hàng năm Thục Châu vẫn nộp lên không ít lương thực cùng bạc, đã nộp lên số tiền lớn như vậy sao bọn họ vẫn còn muốn khởi binh? Chẳng lẽ lương thực cùng tiền tài bọn họ có đã vượt qua tưởng tượng của hắn? Khắp các nơi đều đang vô cùng náo loạn, vô số dân chúng phiêu dạt khắp nơi để kiếm cái ăn, thế sao Thục địa lại có thể có nhiều lương thực như vậy?

Trong mắt Chính Tích Đế tràn đầy ác ý, giận dữ hét lên: "Triệu Húc là tên nghịch thần, vậy thì Lục Thiếu Du của Kinh Châu chắc chắn cũng không phải thứ tốt lành gì!"

Chính Tích Đế thầm sợ hãi không thôi, nỗi sợ khi biết được hoàng huynh còn chưa c.h.ế.t so với quân Hung Nô tới phá nam xâm lược còn lớn hơn gấp nhiều lần. Đối mặt Hung Nô, hắn còn có thể lui về Giang Nam, còn có thể cống nộp tiền cùng mỹ nữ cho chúng để đổi lấy hòa bình, còn nếu hoàng huynh xuất hiện sẽ khiến cho ngôi vị hoàng đế của hắn lung lay!

Hoàng huynh mặc dù không được phụ hoàng yêu thích, nhưng công trạng nổi bật, trong triều có không ít triều thần tán thưởng, lại từng là trưởng tử, nếu hắn thật sự khởi binh tạo phản chắc chắn sẽ có người ủng hộ, đến lúc đó tân đế như hắn tính là cái thá gì? Hắn sẽ biến thành chuyện cười!

"Hắn có thể c.h.ế.t một lần, liền có thể c.h.ế.t thêm lần thứ hai..."

Chính Tích Đế thì thào nhắc tới, khuôn mặt vốn trẻ tuổi anh tuấn nay lại trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Chính Tích Đế trên mặt cảm xúc khó phân, vung tay áo trở về ngự thư phòng đi, còn bắt Phùng công công đi theo.

Hắn phân phó xong một ít tử sĩ đến Thục địa làm việc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống long ỷ.

"Bệ hạ, nô tài có việc muốn bẩm." Một thái giám từ bên ngoài tiến vào, quỳ rạp trên mặt đất nói.

Phùng công công nhìn thấy người này, lưng lại cong một cái, có vẻ càng thêm cung kính khiêm tốn.

Vị này tuy là nội giám, nhưng lại rất được Chính Tích Đế tín nhiệm, quyền lực trong tay rất lớn, ngay ả Phùng công công cũng phải kém hắn một bậc.

Chính Tích Đế trong lòng còn đang mải nghĩ đến Tiêu Thính Vân chưa chết, ngữ khí có chút không tốt nói: "Chuyện gì?"

Ngô công công từ trong n.g.ự.c lấy ra một tờ giấy, đưa ra: "Đây là thư của Sầm đại nhân, bọn nô tài tìm được từ trong thư phòng nhà hắn."

Giấy này cũng là giấy trúc ở Đào Nguyên, những năm gần đây nó đã sớm được truyền khắp từ đất Thục đến triều Thiên Khải, những học trò ở Giang Nam có tiền đều là dùng giấy trúc, không ít địa phương cũng xây vài nhà máy sản xuất giấy cung ứng giấy trúc.

Chính Tích Đế tiếp nhận giấy trúc nhìn qua, sắc mặt rõ ràng đại biến, một chưởng vỗ lên bàn, tấu chương rơi đầy đất, cung nữ cùng thái giám mới nhậm chức đều hoảng sợ quỳ đầy đất.

Chính Tích Đế trong mắt hung quang hiện ra, gắt gao nắm lấy mẩu giấy trúc kia,"Đây chính là Sầm đại tướng quân, tốt, rất tốt!"

Trên giấy trúc viết một bài thơ điếu vong, một bài thơ điếu vong Thụy thân vương, đây là ý gì? Hắn tưởng niệm Thụy vương là đang có gì bất mãn với vị tân đế này?

Nghĩ đến hoàng huynh chưa chết, trong lòng Chính Tích Đế đã sớm sinh ra vô số băn khoăn. Hoàng huynh nếu không chết, nhất định sẽ không im lặng mà ẩn nấp trong núi cốc, chẳng lẽ hắn đã đang cùng đại thần trong triều âm thầm lui tới? Sầm Dần có phải là một trong số đó hay không? Có âm mưu gì với nhau không?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 326: Chương 326



Cảm xúc trên mặt Chính Tích Đế thay đổi vô cùng đặc sắc, mọi người cùng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, hắn mở miệng: "Hạ lệnh truyền Sầm tướng quân trở về."

Người có mặt ở đây ai cũng đều kinh ngạc, nhưng cung nữ thái giám đều là những kẻ làm hạ nhân cho người, làm sao có quyền lên tiếng? Hoàng đế phân phó như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo như thế.

Nhưng sau khi chuyện này truyền ra, không ít đại thần nhận được tin tức đều vô cùng kinh hãi.

Sầm tướng quân đang chiến đấu vô cùng quyết liệt với phản quân ở sông Hoài, lúc này sao có thể gọi Sầm tướng quân quay về được?

"Đúng vậy, Sầm tướng quân là đại soái tài năng hiếm có, nếu không có Sầm tướng quân chúng ta có thể bình yên dời đô về phía Nam được hay không còn là cả vấn đề. Sông Hoài không thể mất, nếu mất sông Hoài chẳng phải chúng ta..." Đại thần nói được một nửa lại dừng lại không tiếp tục nói nữa, có lẽ sẽ tất cả bon hắn đều sẽ đi đời

"Không phải có người từng nói, chúng ta thân là thần tử, 'Quân muốn thần chết, thần không thể không chết'!"

Đương nhiên sớm đã có đại thần nhìn không vừa mắt Sầm Dần, lúc này lại càng hận không thể bảo Hoàng đế nhanh chóng đem Sầm tướng quân đi xử tử, các loại tấu chương cứ một cái lại một cái chất đầy thư phòng của Hoàng đế.

Lúc châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du nhận được tin tức, cũng đã là chuyện của vài ngày sau.

Lục Thiếu Du thật sự sợ hãi, Hoàng đế gọi Sầm Dần tướng quân anh dũng g.i.ế.c địch ở sông Hoài trở về, trực tiếp lấy lý do lòng không thần phục mà đày vào địa lao.

Là đại tướng mà chỉ cần Hoàng đế muốn là có thể nhốt vào ngục luôn, chứ đừng nói tới hắn cùng Thục Châu giờ đây đã cùng lên một chiếc thuyền, nói không chừng hiện tại Hoàng đế cũng muốn c.h.é.m c.h.ế.t hắn cùng Triệu Húc.

Nên làm một trung quân yêu nước, hay là muốn che chở cả nhà già trẻ? Điều này khiến Lục Thiếu Du rất lo lắng.

Lục Thiếu Du nhớ tới bức thư Triệu Hi viết cho hắn lúc trước, hắn lẩm bẩm: "Yêu nước là yêu dân chúng, không phải yêu triều đình..." Chính quyền triều đình có thể sẽ thay đổi, nhưng dân chúng thì lại chưa chắc có thể thay đổi.

Lục Thiếu Du một mình ngồi trong gió lạnh hồi lâu, chòm râu hai bên sớm đã bị đông lạnh, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã chuyển từ đêm sang ngày, hắn đứng dậy thở dài: "Ta nguyện làm năng thần giúp đời, cứu bách tính khỏi tai họa, chỉ mong lựa chọn của ta ngày hôm nay sẽ không phải là lựa chọn sai lầm."

Nếu đúng, hắn chính là năng thần tân triều. Nếu sai, hắn chính là phản tử. Chỉ nguyện không hổ với thâm tâm.

Lục Thiếu Du vung quan bào, rửa mặt xong đi ra khỏi, hạ lệnh trông chừng Kinh Châu.

Lục Thiếu Du cũng phải thứ tốt lành gì, lúc trước hắn trung quân yêu nước như vậy, dáng vẻ đều là hận không thể móc trái tim ra cho Hoàng đế xem, cùng một nhà Triệu Húc là loạn thần tặc tử sao có thể giống nhau!

Những đại thần trong triều kia ai ai cũng đều là một bộ dáng trung thần, nhưng ai mà biết được tâm can của bọn chúng như thế nào?

Sầm Dần thì lại càng đáng giận, dám ở phủ thương tiếc Thụy vương, dám coi vị bệ hạ này không ra gì.

Chính Tích Đế hận không thể trực tiếp c.h.é.m Sầm tướng quân, trong triều đã có không ít đại thần bắt đầu cầu tình thay cho Sầm tướng quân.

Sầm Dần cũng là một người bướng bỉnh, hắn đối với những bài thơ điếu vong về Thụy vương đều trực tiếp thừa nhận là do chính mình tự tay viết, nhưng không hề có lòng phản nghịch, chỉ cầu xin Hoàng đế cho hắn quay về sông Hoài để tiếp tục chiến đấu với phản quân, sau khi chiến thắng hắn sẽ quay trở về tùy ý Hoàng đế xử trí.

Chính Tích đế trong cơn giận dữ, nếu không phải nhờ đại thần trong triều nhiều lần cầu tình giúp hắn thì quả thật đã c.h.é.m đầu hắn rồi, cuối cùng hắn hạ lệnh tước bỏ chức tước của Sầm tướng quân, đem cả nhà hắn lưu đày tới Lĩnh Nam.

Không chỉ như thế, hắn còn đánh c.h.ế.t không ít triều thần trong triều, khiến cho triều đình hiện tại đều là nơm nớp lo sợ trong lòng mà sống qua ngày.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 327: Chương 327



Bọn Triệu Hi rất nhanh đã nghe được tin tức do bên tình báo gửi tới, Triệu Hi thật sự bị cách hành xử của vị tân đế này làm cho khiếp sợ.

Đây... Đây thật đúng là nhân tài a.

Hắn là đang sợ mình ngồi quá vững trên ngồi vị Hoàng đế, ngu quá đi mất.

Triệu Hi bọn họ đối với Sầm Dần cùng không biết nhiều lắm, ngược lại Đào Tư Lễ từ nhỏ lớn lên trong quan triều ở triều Thiên Khải lại tương đối rõ ràng.

"Sầm tướng quân có thể coi là người xuất sắc nhất hiện tại mà triều đình có, thế mà Hoàng đế lại đem hắn đi lưu đày..."

"Hiện giờ người thay thế Sầm tướng quân tên là Hùng Sảng, là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, theo như hiểu biết của ta về hắn, thì kẻ này chỉ biết nói lời suông, năng lực tác chiến thực tế rất kém cỏi." Binh bộ trưởng thẳng thắn nói.

Triệu Hi không hiểu quân sự, chỉ hỏi: "Theo ý kiến của chư quân, triều Thiên Khải có thể giữ được sông Hoài không?"

Mọi người trầm, hầu hết đều lắc đầu.

Sông Hà một khi bị công phá, Hoàng đế liền chờ lĩnh hộp cơm đi.

Triệu Hi thấy thế trong lòng liền có chút chắc chắn, lúc này mới để cho xưởng đóng tàu cùng Kinh Châu tiến hành hợp tác.

Thủy hệ ở Kinh Châu phát triển, thu được không ít chiến thuyền, xưởng đóng tàu đang xem thử thể cải tiến hay không, hơn nữa chiến thuyền Thục Châu chế tạo ra hiện giờ đã được gửi đến Kinh Châu, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể phát huy công dụng.

Ngày hôm đó có hai chiếc xe ngựa hướng Tân Thành mà đi tới, trên xe là một thiếu nữ đang tuổi đôi mươi thỉnh thoảng lại vén rèm lên nhìn ra bên ngoài một chút , trong mắt tràn ngập tò mò, không ngừng nói: "Ma ma, thế nhân đều nói Thục địa khó khăn, nhưng vì sao Thục Châu này so với Kinh Châu của chúng ta đường còn bằng phẳng hơn rất nhiều?"

Nàng nhìn con đường xi măng phía dưới bánh xe rất tò mò hỏi.

Ma ma đi theo trong xe cũng không hiểu những thứ này.

Lục Doanh Doanh nhìn hai bên đường đều rất náo nhiệt liền vô cùng kinh ngạc, hiện giờ đang là thời loạn thế, sao Thục Châu này lại yên bình như vậy?

Nàng ngồi thuyền mấy ngày, sau khi vào quận Ba Thủy liền ngồi lên xe ngựa đi về phía Tân Thành ở quận Đào Nguyên.

Nghe nói Triệu gia tỷ tỷ cũng vô cùng đáng thương, bi đương kim thánh thượng chọn trúng muốn đưa vào cung làm phi, còn nàng thì bị phụ thân đưa tới Thục Châu để tạm thời lánh nạn, nàng nghĩ mình có lẽ có thể gặp lại Triệu gia tỷ tỷ, nói không chừng còn có không ít đề tài chung để nói chuyện cùng?

Cửa thành Tân Thành sau khi quan quân kiểm tra bọn họ kĩ lưỡng rồi mới cho ho tiến vào, dọc theo đường xi măng đi đến tiên cảnh.

Đến cửa lớn, Lục Doanh Doanh cùng ma ma tỳ nữ thị vệ đi theo nhìn đến choáng váng, đây thật sự là tiên cảnh sao?

Bọn Triệu Hi đã sớm nhận được thư của Lục Doanh Doanh, nàng vừa đến liền mở cửa đón nàng vào.

Lúc đầu Lục Doanh Doanh còn có chút câu nệ, sau khi thấy Triệu Hi và Vương Tuyết Cầm đều dễ nói chuyện, cũng thoải mái hơn không ít, tuổi nàng cũng còn nhỏ nên rất nhanh liền vui vẻ trở lại.

Còn theo Vương Tuyết Cầm học kỹ thuật đan áo len, vô cùng thoải mái.

Mùa đông ở đây tương đối lạnh, mà Triệu Hi lại là một người rất sợ lạnh lại còn lười biếng, cho nên mỗi khi vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông và nóng nhất của mùa hè là nàng lại làm việc ở nhà, trong nhà có hệ thống sưởi ấm áp và điều hòa mát lạnh, vô cùng thoải mái.

Quan viên trên dưới Thục Châu cũng rất bao dung chút lười biếng này của Triệu Hi, nếu có việc thì bọn họ trực tiếp đến tiên cảnh là được.

Mùa đông trời tối rất nhanh, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân cùng lái một chiếc xe từ quân doanh trở về, trên xe còn có Triệu Ngôn. Lục Doanh Doanh đứng ở cửa sổ nhìn đèn đường bên ngoài, vô cùng chấn động.

"Phu nhân, nhà ngài ở bên ngoài dùng nhiều nến thắp sáng như vậy, vậy không phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?"

Lúc nàng mới tới là ban ngày nên không cần thắp đèn, đến ban đêm mới nhìn thấy đèn ở Triệu gia, nó có khác biệt rất lớn, ánh sáng vô cùng mạnh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 328: Chương 328



Phụ thân nàng Lục Thiếu Du là người cần kiệm, nên tất nhiên sẽ không phép bọn họ tiêu xài hoang phí như vậy.

Vương Tuyết Cầm cười nói: "Một ngày chừng trăm văn tiền đi." Thứ nàng nói là điểm tích lũy mỗi ngày, nhưng nếu tính theo tiền điện hiện đại thì quả thật không đắt đại quả thật cũng không đắt.

Lục Doanh Doanh có chút khiếp sợ nói: "Nhiều nến như vậy mà chỉ hết từng này tiền thôi sao?"

Triệu Hi bên cạnh sửa lại: "Đây là đèn điện, dùng điện chứ không phải nến, không tốn bao nhiêu tiền."

Lục Doanh Doanh đang giật mình, liền thấy Triệu Húc, Tiêu Thính Vân và Triệu Ngôn ba người mang theo một thân khí lạnh cùng nhau trở về, trên cổ Tiêu Thính Vân còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu trắng.

Triệu Húc còn âm dương quái khí chua xót nói: "Là nam nhân thì không sợ trời đông giá rét không đeo khăn quàng cổ."

Tiêu Thính Vân: "Đại trượng phu mới có vị hôn thê đan khăn quàng cổ cho."

Triệu Húc vừa bước vào cửa liền la hét bảo Vương Tuyết cầm nếu rảnh rỗi, thì cũng đan cho hắn một cái khăn quàng cổ đi.

Mà Triệu Ngôn sau khi vào nhà còn tháo kính mắt xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải lau sạch sương mù trên kính mắt. Hắn bị cận thị, tháo kính mắt xuống là sẽ không thấy rõ người khác nữa, cho nên cũng không thấy ở đại sảnh có thêm người ngoài.

Lục Doanh Doanh có quen biết Triệu Húc và Tiêu Thính Vân, lúc bọn họ ở Kinh Châu đã từng gặp qua, Triệu Húc lại xưng huynh gọi đệ với phụ thân nàng, nâng cốc ngôn hoan, chỉ thiếu không kết thành huynh đệ khác họ nữa thôi.

Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc dù không nhận ra, nhưng hắn hẳn là trưởng tử Triệu Ngôn trong miệng Vương Tuyết Cầm phu nhân, vị thần y có thể cứu sông người c.h.ế.t sống lại kia.

Lục Doanh Doanh tiến lên, cung kính chào ba người: "Doanh Doanh ra mắt chư vị thúc thúc."

Kính mắt trong tay Triệu Ngôn thiếu chút nữa bị giọng nữ bất thình lình vang lên làm cho rơi xuống đất, hắn vội đeo kính lên thì thấy rõ trước mặt có thêm một tiểu cô nương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ta lúc nào lại có thêm một chất nữ lớn như vậy?"

Nữ nhân này là ai vậy?

Triệu Húc cười ra tiếng: "Còn không phải là do ta cùng phụ thân nàng Lục Thiếu Du kết thành huynh đệ sao?"

Triệu Ngôn: "..."

Vương Tuyết Cầm buông áo len trong tay, trừng mắt nhìn Triệu Húc, cũng học theo giọng điệu âm dương quái khí vừa rồi của hắn nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn làm nãi nãi, tiểu tử nhà ngươi cũng thật đem về cho ta một chất nữ, ta thật sự trở thành nãi nãi nha."

Lục Doanh Doanh có chút vô tội, còn không phải do nàng dựa theo bối phận mà gọi sao?

Triệu Ngôn và Triệu Húc nghe hiểu ý của Vương Tuyết Cầm, lòng bàn chân lập tức bôi dầu.

Lớn tuổi độc thân dù là xuyên việt đến cổ đại, cũng là sẽ bị thúc giục kết hôn thôi. Nghe nói Vương Tuyết Cầm mấy ngày nữa muốn tổ chức một ngày xem mắt ở Thục Châu, còn muốn hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến, ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu không thôi.

Triệu Húc lại nói: "Nương, chuyện làm nãi nãi này, nương vẫn nên trông cậy vào Hi Hi trước thì hơn, chúng ta liền..."

Lời còn chưa nói xong, chợt nghe đến người vừa rồi chỉ mới cùng Vương Tuyết Cầm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đóng giả thành kẻ câm - Tiêu Thính Vân mở miệng, nói: "Ý nhạc gia là, bảo hai chúng ta thành hôn?"

Triệu Ngôn: "Hả?"

Triệu Húc: "Hả?"

Khá lắm, mới đính hôn không bao lâu, tiểu tử này liền mưu tính muốn thành hôn? Chó thật!

Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt: "Nhà ta không có nữ nhân chưa tới 20 tuổi đã thành thân, ngươi mấy năm này vẫn là đừng có nghĩ tới đi." Dù là dựa theo quy định của hiện đại, thì nhà bọn họ cũng cảm thấy 20 đã kết hôn là quá sớm.

Tiêu Thính Vân nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không nói gì, Triệu Húc lập tức hồ nghi hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi có phải hay không cảm thấy hai vị huynh trưởng chúng ta sẽ khiến tuổi của Hi Hi trở nên lớn hơn?"

Tiêu Thính Vân không trả lời, Triệu Húc trong não đã nghĩ ra một loạt, còn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nói: "Ý của ngươi là nói bọn ta là cẩu độc thân?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 329: Chương 329



Cổ đại vô cùng chú ý đến trật tự lớn nhỏ, hai vị huynh trưởng còn chưa có thành thân, tiểu muội xuất giá trước là không hợp đạo lý. Triệu Húc cảm thấy Tiêu Thính Vân khẳng định đang có ý nói huynh đệ bọn hắn là cẩu độc thân, quả thực đáng giận.

Tiêu Thính Vân: "..."

Hắn rõ ràng một câu cũng không nói.

Vương Tuyết Cầm thì ở một bên bênh vực con rể tương lai, nói: "Lời này nói không sai, hai người các ngươi đều đã trưởng thành rồi, nhanh tìm đối tượng cho ta!"

Triệu Ngôn: "Nương, con về phòng trước." Hắn đáng lẽ không nên về cùng bọn họ.

Bất quá Triệu gia không có nhiều quy củ như vậy, nếu đủ tuổi để thành hôn, mà huynh trưởng vẫn còn là cẩu độc thân, thì vẫn sẽ được thành hôn.

Bất quá mấy ngày nay Triệu Hi cũng nghe nói, hai vị huynh trưởng của mình đang bị Vương Tuyết Cầm ép đi hội xem mắt do bà tự mình mở ra ở Thục Châu, cũng không biết hai người bọn họ có chọn trúng cô nương nào không.

Lục Doanh Doanh xem như là khách của nhà bọn họ, nên Triệu Hi rất chăm sóc nàng, nếu bận rộn, còn lấy điểm tích lũy mở khóa không ít khu vui chơi giải trí ở phía Tây biệt thự, như là phòng bi - a, KTV tư nhân, sân tennis các loại.

Ngày thường Lục Doanh Doanh nếu không tìm thấy Triệu Hi, sẽ dẫn theo tỳ nữ đi chơi trong biệt thự, chỉ chơi tennis thôi nàng cũng có thể chơi đến trưa.

"Hi Hi cô cô, ngày thường đều làm cái gì, vì sao luôn không gặp nàng?", Lục Doanh Doanh lau mồ hôi trên trán, rất là tò mò hỏi.

"Tiên nhân mỗi ngày đều phải đi xử lý chính vụ của Thục Châu, mỗi ngày đều sẽ đến hội quán Chiêu Hiền trước, chỉ là gần đây thời tiết bắt đầu lạnh hơn cho nên liền ở nhà làm việc." hộ vệ biệt thự cười đáp.

Chính vụ? Lục Doanh Doanh lúc này mới nhớ tới mấy ngày nay, mỗi ngày đều có nam nữ trẻ tuổi ra vào, nàng nhìn thấy có nữ tử liền nhưng cũng không có nghĩ tới đó là quan viên, dù sao nàng cũng chưa bao giờ nghe qua nữ tử làm quan.

"Nữ tử Thục Châu có thể làm quan?" Lục Doanh Doanh rất kinh ngạc.

Hộ vệ nói: "Sao mà không được? Vân Châu cũng như vậy, trong nhóm học sinh đầu tiên trúng tuyển thì có chừng 20 cô nương. Sau này cũng sẽ mở rộng tới Kinh Châu các ngươi."

Lục Doanh Doanh tuy biết Thục Châu khác với bên ngoài, nhưng lại không biết tân chánh của bọn họ lại thay đổi nhiều như thế.

Trong lúc nhất thời Lục Doanh Doanh đối với tiên cảnh đều mất hứng thú, đối với tân chánh Thục Châu lại càng tò mò.

Sau khi cô trở về phòng khách thay quần áo, thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ bãi đỗ xe chạy ra, ma ma sợ tới mức vội vàng ngăn ở trước mặt Lục Doanh Doanh, thần sắc kinh hãi.

Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười của Triệu Hi, Triệu Hi hỏi: "Doanh Doanh, có muốn cùng chúng ta đến học đường tham gia nghi thức trao giải không?"

Tiêu Thính Vân ngồi ở ghế lái, nghe vậy quay đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút không vui.

Từ sau khi nữ tử này đến, thì thường xuyên bám lấy Triệu Hi, mười phần chướng mắt.

Lục Doanh Doanh: "Được, ta đã sớm đã muốn đi dạo ở Thục Châu rồi."

Tiêu Thính Vân khoát tay lên tay lái nói: "Ta có thể bảo hộ vệ đưa ngươi đi dạo phố."

Lục Doanh Doanh lắc đầu cười nói: "Ta cũng muốn đến học đường của Hi Hi cô cô."

Tiêu Thính Vân: "Lên đây đi."

Lục Doanh Doanh gật đầu thật mạnh, hộ vệ giúp cô mở cửa xe, Lục Doanh Doanh xách váy cẩn thận ngồi vào, thấy trong xe có hệ thống sưởi thì thở phào nhẹ nhõm.

Học đường ở các nơi ở Thục Châu đang gần đến cuối kỳ, cho nên ngoại trừ tổ chức thi cuối kỳ, còn có nghi thức trao giải chuyên môn, hôm nay lại đặc biệt mời Tiên Nhân bọn họ đến trao giải.

Lục Doanh Doanh ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ, cảm nhận được chiếc xe rất nhanh đã đưa bọn họ đến học đường.

Học đường vốn là một thôn trang rất lớn, mấy năm nay vẫn luôn mở rộng, cho nên diện tích rất rộng, sau khi đỗ xe xong liền nhìn thấy một số xe đạp đỗ bên cạnh. Những thứ này là nhà xe đạp chuyên cung cấp cho sinh viên trong trường, chỉ có thể sử dụng trong trường, không cho phép mang ra khỏi học đường, lại càng không cho phép tự mình chiếm hữu.
 
Back
Top Bottom