Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 300: Chương 300



Quận Đào Viên rất coi trọng việc này, Triệu Húc đích thân nghênh đón họ, nhìn những tướng sĩ lưng thẳng tắp, tinh thần hăng hái mười phần kia, hắn có chút tự hào, Trương Thọ và một số tham quân cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Trương Thọ vừa thấy Triệu Húc, Triệu Hi, Tiêu Thính Vân tự mình nghênh đón, hắn đột nhiên đỏ mắt, lập tức xuống ngựa bái kiến.

Triệu Húc tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Thọ, giọng điệu tự hào nói: "Giỏi, làm tốt lắm, ta rất kiêu ngạo vì có một binh lính như ngươi." So với nhận quân công thì lời khen ngợi như vậy còn làm cho Trương Thọ kích động hơn.

Triệu Hi nghiêng đầu nhìn chằm chằm một vị tướng đang đi xuống, trong mắt có chút mơ hồ, sao nàng lại có cảm giác...

Triệu Húc nhìn theo ánh mắt của Triệu Hi, nhìn thấy khuôn mặt màu lúa mì của người đó rất quen thuộc.

Hắn không thể nhớ ra: "Báo tên đi."

Người nọ ra khỏi hàng cất cao giọng nói: "Báo cáo, Hà Ánh Nguyệt!"

Cái tên này nghe qua giống như tên con gái, Triệu Hi cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, cuối cùng cũng nhận ra.

Triệu Húc suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận ra: "Ồ, thì ra là ngươi, Hạ Ánh Nguyệt, là trưởng nữ của Hà châu mục. Ta còn tưởng rằng ngươi đã c.h.ế.t trên chiến trường rồi." Là người trước đó học theo Hoa Mộc Lan nữ cải nam trang vào quân doanh.

Hà Ánh Nguyệt ưỡn ngực: "Bẩm trưởng quan, đúng vậy!"

Triệu Húc cảm thấy thú vị, trong mắt hắn việc nữ nhân tham gia quân ngũ cũng không có gì ngạc nhiên, cổ đại vốn cũng có nữ tử cương liệt có thể làm nữ binh, nhưng nàng có thể cưỡi ngựa trở về, chắc chắn đã được thăng chức bởi vì có quân công mạnh mẽ.

Điều này làm cho Triệu Húc nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, hắn cười nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi giỏi thủy chiến sao?"

Ánh mắt Hạ Anh Nguyệt lấp lánh, nàng lập tức trả lời : "Thưa trưởng quan, am hiểu. Ta sinh ra ở quận Ba Thủy, từ nhỏ quanh năm du hành trên sông, cũng học thuộc binh pháp thủy quân."

Triệu Húc cười gật đầu, cũng không trực tiếp truyền đạt nhiệm vụ gì.

Trương Thọ và toàn quân hồi doanh, các tướng sĩ theo thứ tự nghỉ phép về nhà, trong lúc nhất thời toàn bộ Thục địa đều là không khí vui mừng, đầu năm nay nhà ai cũng có một hai người trai tráng đi tòng quân, nhìn thấy trụ cột trong nhà hoàn hảo không bị thương tổn gì trở về, còn có thể không vui sao? Ông chủ tiệm thịt heo trong trấn cũng buôn bán tốt hơn ngày thường mấy lần.

Đừng nhìn những tướng sĩ này ở trong quân doanh nghiêm thủ kỷ luật, trở về nhà gặp thân nhân liền như mở máy hát, trò chuyện tỉ mỉ về hơn nửa năm tác chiến ở Vân Châu, đứa nhỏ nhát gan trong nhà nghe được thì trốn trong lòng mẫu thân, cũng có đứa to gan không sợ, la hét sau này cũng muốn đi tòng quân.

"Những lính bộ lạc ở trong núi cũng rất lợi hại, nhưng cũng chịu không nổi chúng ta đánh qua, chúng ta mỗi người đều mặc vào y phục ngụy trang do Triệu Húc tiên nhân đặt làm, ẩn nấp ở trong núi rừng, những thổ phỉ kia đều đến trước lưỡi đao của chúng ta mới phát hiện ra chúng ta." Tướng sĩ vừa cười vừa tự hào nói.

Bọn họ từng có thói quen nói "người nam man", nhưng từ này bị cấm trong quân đội, trong quân đội không cho phép xuất hiện những từ ngữ mang tính kỳ thị nên họ quen gọi bọn họ là "lính bộ lạc".

Người vợ ngồi một bên đan khăn quàng cổ, cười nói: "Trở về là tốt rồi, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp phải không?"

Trước đây nếu Vân Châu không yên ổn, Thục địa nhất định sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ Vân Châu đã bình yên thì chỗ của bọn họ chính là thế ngoại đào nguyên.

Tướng sĩ nhận lấy đậu hoa do con gái làm cho hắn, cầm muỗng gỗ cắn từng ngụm lớn, mặt trên của đậu hoa được phết bơ đậu phộng ăn rất ngon, hắn nuốt ực một ngụm rồi lắc đầu nói: "Khó, ta thấy không lâu nữa sẽ lại có chiến sự."

Những tướng sĩ này ở trong quân doanh đều được xóa mù chữ, học qua tri thức, trùng hợp vị này hiểu được nhiều chút.

Bây giờ thiên hạ đại loạn, Thục địa bọn họ sao có thể chỉ lo thân mình? Tiên nhân từ bi, không có khả năng nhìn dân chúng bên ngoài còn đang chịu khổ. Nhìn các tiên nhân đóng thuyền dọc sông và bờ biển Vân Châu, Thục địa thì đã biết chiến sự sắp nổi lên, nhưng những tướng sĩ này không quan tâm, bọn họ chỉ cần đi theo các tiên nhân là được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 301: Chương 301



Đây là suy nghĩ của hầu hết tướng sĩ.

Trời trong xanh, phía trên chân trời xanh thẳm có mấy con bồ câu trắng bay qua, ngoan ngoãn đậu xuống sân bồ câu đưa thư, người phụ trách sờ sờ đầu những con bồ câu này, gỡ giấy ra khỏi chân chúng rồi cho chúng ăn một ít thức ăn, sau đó nhanh chóng chạy tới trụ quận sở Tân thành đưa thư.

Trong phòng làm việc đều là thân tín, Triệu Hi cũng không sợ bọn họ biết được tin tức, liền bảo Trần Hành xem trước.

Khi hắn mở thư ra, vẫn như thường lệ, vẫn là bính âm, Trần Hành đọc một lần, nheo mắt lại, vội vàng đọc lại ba lần để xác nhận.

Lý Hiếu Tri vội hỏi: "Trần huynh, làm sao vậy?"

Cổ họng Trần Hành có chút khô khốc, im lặng một lát, cuối cùng mới nói: "Trong thư nói, trên đường rời về phía Nam, Thánh thượng đã băng hà vì bệnh, tam hoàng tử kế vị ngai vàng."

Triệu Hi: "... ?? Tam hoàng tử? Tam hoàng tử bị người Hung Nô bắt làm con tin hai năm trước?

Trần Hành gật đầu: "Đúng vậy."

Sau khi quyết định sẽ chống lại triều Thiên Khải, Triệu Hi thường xuyên chú ý tới các tin chính sự, vì thế nàng cũng coi như có biết về những sự tích của tam hoàng tử này, nàng không hề có ấn tượng tốt với tam hoàng tử chưa từng gặp mặt ấy

Sau khi đương kim hoàng hậu kế nhiệm, nàng sinh được tổng cộng 3 nữ 1 nam, tam hoàng tử này chính là nhi tử duy nhất của nàng, năm nay hắn 19 tuổi, thân phận vô cùng cao quý.

Nếu nói đương kim thánh thượng yếu đuối vô dụng, vậy vị tam hoàng tử này còn trò giỏi hơn cả thầy. Cũng không biết có phải bởi vì lúc trước từng bị bắt làm con tin nên mới bị người Hung Nô dọa cho mất mật hay không, chỉ cần nhắc tới Hung Nô, hắn liền vô cùng sợ hãi.

Triệu Hi nhìn những chuyện lúc trước tam hoàng tử này đã làm ra, nàng xem mà cảm thấy cạn lời.

Cho dù triều Thiên Khải có nghèo túng tới đâu, tốt xấu gì cũng vẫn có chút của cải. Tam hoàng tử vừa mới gặp phải đại quân Hung Nô, liền ra sức cầu hòa không muốn đánh nữa, còn đề nghị cắt đất nhường thành trì Bắc Cảnh cho quân địch, khiến vô số dân chúng trở thành dê hai chân của người Hung Nô, đã vậy hắn còn bắt công chúa muội muội của mình đi hòa thân, khiến những công chúa cành vàng lá ngọc trở thành chiến lợi phẩm, làm cơ thiếp cho người.

Lý Hiếu Tri thở dài một hơi nói: "Nếu tam hoàng tử này đăng cơ, chỉ sợ người dân thật sự không còn đường sống nữa."

Trước đây, hắn chỉ là hoàng tử, không có quyền lực của hoàng đế, hoàng đế ông già nhà hắn cũng không đến mức nhát gan như hắn, bây giờ đăng cơ, không biết hắn còn có thể làm ra những việc gì.

Triệu Hi hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Hoàng thất chạy trốn xuống phía Nam, cho dù có trốn được xuống phía Nam cũng chỉ có thể nhảy xuống biển."

Trần Hành lắc đầu nói: "Nếu thực sự dám nhảy xuống biển cũng coi như là giữ gìn khí tiết." Chỉ sợ phần lớn đại thần đều sẽ lựa chọn nhẫn nhục sống tạm bợ.

Triệu Hi không rành chuyện đánh giặc, nàng chỉ đọc báo cáo trần thuật lại tình hình chiến đấu giữa triều Thiên Khải và quân Hung Nô, trong số hàng trăm trận đánh có lớn có nhỏ, số lần triều Thiên Khải giành chiến thắng còn chưa tới 1/10. Có lẽ triều đình thật sự bị đánh cho sợ hãi.

Ngay cả quân đội của triều đình còn sợ người Hung Nô, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc dân chúng không cảm thấy sợ hãi?

10 ngày trôi qua, tin tức tiên hoàng băng hà đã truyền khắp đất nước từ Nam tới Bắc, ngay lúc quốc tang, tam hoàng tử đăng cơ làm hoàng đế ở Đông Khê, Giang Nam, lấy niên hiệu Chính Tích, sau đó hoàng thất còn thông báo tin tử của Thụy Vương.

Lúc Thụy Vương trên đường đi về phía Nam, bởi vì quá mức đau lòng vì chuyện của tiên hoàng nên bị bệnh không qua khỏi, thánh thượng đặc biệt phong hắn thành Thụy Thân Vương, an táng ở Giang Nam.

Đây hiển nhiên là chuyện mà hoàng thất đã suy xét kỹ lưỡng, không ít người dân đều không nhịn được liên tưởng tới vở kịch hoàng thất tranh đoạt, Thụy Vương là con đích thê của tiên hoàng hậu, người ta đồn rằng hắn không đấu lại tam hoàng tử nên mới bị giết.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 302: Chương 302



Đương nhiên, những điều này do người dân tự mình suy nghĩ, không ai dám nói những lời này ra ngoài.

Vào tháng giêng, triều Thiên Khải chính thức ra lệnh di dời xuống phía nam, hiện giờ đa số thành viên trong hoàng thất triều đình đều đã di chuyển bằng đường thủy tới Giang Nam, nhưng không ít người dân vẫn đang trên đường đi bộ xuống phía Nam.

Vị đế vương này vẫn còn trẻ, ngôi vị hoàng đế dưới m.ô.n.g còn chưa ngồi ấm đã hạ lệnh điều động 10 vạn dân phu phục vụ lao dịch, xây dựng lăng tẩm cho tiên hoàng.

Lăng tẩm của tiên hoàng được xây ở kinh thành, nhưng hiện tại đất đai rộng lớn ở phương bắc đã bị người Hung Nô chiếm lĩnh, sao linh cữu tiên hoàng có thể an táng ở nơi đó được nữa? Vì thế đương nhiên phải xây dựng lại lăng tẩm.

Hơn nữa, có hoàng đế đời nào mà không vừa đăng cơ liền bắt đầu ra tay xây dựng lăng tẩm cho mình chứ?

Sau khi Triệu Hi nghe được tin này, nàng thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tự tìm đường chết.

Hiện tại, triều Thiên Khải đang bị giặc trong giặc ngoài quấy phá, bên ngoài có người Hung Nô như hổ rình mồi, trong có quân khởi nghĩa giơ cao cờ làm phản, bây giờ lại vừa mới tới Giang Nam, căn cơ vẫn chưa ổn định.

Thời cổ đại, phục vụ lao dịch là nghĩa vụ của tất cả người dân, có cơm ăn đã là không tệ rồi, đừng nghĩ tới tiền công hay gì khác.

Chỉ e 10 vạn dân phu bị điều đi phục vụ lao dịch này còn không bằng nô lệ ở Vân Châu.

Không sai, khi bộ tộc Vân Châu đánh xuống các tiểu quốc ở phương nam sẽ thu được rất nhiều nô lệ chiến tranh, bây giờ những nô lệ đó đều bị điều vào nhà xưởng làm việc, ví dụ như xưởng đóng tàu, xưởng cao su, nơi khai thác gỗ, mỏ quặng...

Lúc mới bắt đầu, quả thực mỗi ngày bọn họ sẽ được phát một bữa cơm, không bị c.h.ế.t đói là được, những nô lệ đó vẫn có thể chấp nhận được. Trong số các nô lệ có không ít người thông minh, những người sống ở vùng duyên hải vốn đã am hiểu sông nước, đầu óc bọn họ cũng rất linh hoạt, vì thế từ ban đầu là một ngày 1 bữa cơm không bị c.h.ế.t đói thành mỗi ngày 2 bữa cơm, nếu biểu hiện tốt có thể được ăn thịt, người có biểu hiện càng xuất sắc còn có thể nhận được tiền!

So ra, 10 vạn dân phu bị điều đi làm lao dịch xây dựng lăng tẩm không phải chỉ kém hơn nô lệ ở Vân Châu một chút thôi đâu? Nhìn cảnh này mà khiến cho người ta thổn thức.

Thấy người dân sống ở hai châu có thể an cư lạc nghiệp, mỗi người đều có hi vọng, Triệu Hi lại nghĩ tới rất nhiều người dân vẫn còn chịu khổ do bị quân Hung Nô tàn sát, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy rất khó chịu.

Nữ trợ lý kiêm thư ký của nàng tên là Đàm Thục Lan, từng lọt vào nhóm 100 trong kỳ thi chung lúc trước, năng lực làm việc của Thục Lan rất tốt, thấy Triệu Hi nhíu lông mày lại, nàng liền an ủi: "Tiên nhân thiện tâm, hành động này của tân đế quả thực không hề suy xét tới đại cục, nhưng đế vương xây dựng lăng tẩm cũng là chuyện bình thường."

Triệu Hi hừ lạnh một tiếng: "Nếu sau này ta c.h.ế.t đi sẽ trực tiếp hỏa táng, xây dựng lăng tẩm làm gì chứ."

Cả nhà bọn họ đều có thói quen hoả táng của người hiện đại, thậm chí đại ca nàng còn muốn cống hiến cho y học, đã ký giấy đồng ý hiến tặng nội tạng sau khi qua đời từ lâu.

Nghe vậy, Đàm Thục Lan vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng nghe thấy suy nghĩ như vậy, cũng chỉ có tiên nhân mới có thể chấp nhận cách thức mai táng như vậy. .

Tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài, Đàm Thục Lan lập tức đứng lên mở cửa, người tới liền nói: "Hi Hi tiên nhân, đây là cao su mới nhất do xưởng cao su Vân Châu nghiên cứu, chế tạo ra, ngài xem thử đi."

Triệu Hi lập tức cảm thấy hứng thú, nàng thấy viên quan tặng đồ cầm một cuốn đồ vật tới đi tới, bí thư và hộ vệ kiểm tra trước một lượt, mới cho phép hắn tới gần.

Bây giờ không thể so với trước kia được, vấn đề an toàn của cả nhà Triệu Hi phải được chú trọng.

Sau khi đảm bảo bên trong không có vấn đề gì, Triệu Hi bèn tháo dây thừng buộc ở bên trên xuống, da cao su màu vàng nhạt lập tức hiện lên, chỉ là phần góc hơi nhô lên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 303: Chương 303



Đàm Thục Lan nhịn không được lấy tay sờ thử da cao su, không khỏi nói: "Tiên nhân, cảm giác khi sờ lên lớp da này rất đặc biệt, không giống cảm giác như khi sờ lên da thú."

Triệu Hi cũng sờ thử, nàng vui mừng gật đầu nói: "Hàng tốt, thành phẩm do xưởng cao su Vân Châu làm ra quả thực rất tốt, bảo bọn họ tiếp tục làm."

Đây là chỗ tốt của "Tiên nhân", bọn họ lược bỏ bước thăm dò, trực tiếp đưa ra đáp án, chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu là có thể nhanh chóng làm ra thành phẩm, còn làm được giống y hệt.

Triệu Hi lập tức gọi điện thoại cho châu mục Vân Châu là Dương Tử Minh, Dương Tử Minh đoán ra Triệu Hi gọi điện thoại cho hắn là để đưa sản phẩm thí nghiệm cao su tới.

Triệu Hi nói: "Có thể sử dụng cao su để làm thành ấm nước, giày da, áo mưa... trường y bên kia có thể báo cho xưởng sản xuất cao su thông số cụ thể của các dụng cụ y tế cần thiết để chế tạo ra thành phẩm."

Cao su quả thực là đồ tốt, còn có thể làm thành cục tẩy.

Hiện nay, phần lớn đám trẻ ở Thục Châu đều phải đi học ở học đường, chữ viết của tiểu hài tử đương nhiên chẳng đẹp đẽ bao nhiêu, lại còn dễ viết sai, không ít gia trưởng đều vô cùng đau lòng cho những tờ giấy mà bọn chúng dùng để luyện chữ, vì vậy đã thay thế bút lông của chúng thành bút chì, có cục tẩy, công dụng của bút chì lại càng hữu dụng hơn.

Bóng đá và bóng rổ dùng trong tiết thể dục ở trường học cũng có thể chế tạo từ cao su, làm phong phú đời sống của lũ trẻ sau khi đi học.

"Công nghệ lưu hóa cao su Vân Châu được học tập tới đâu rồi?" Triệu Hi nhìn thành phẩm cao su, hỏi tiếp.

Dương châu mục gật đầu nói: "Những học sinh xuất sắc được cử từ Thục Châu tới vẫn đang thức trắng đêm đọc, rất có tác dụng, có thể chế tạo thử. Ở chỗ ta cũng đã phái người đi tìm quặng lưu huỳnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Hắn định phái người đi xuống phía Nam, để những tiểu quốc kia cũng trồng cao su, sau đó Vân Châu bọn họ chỉ cần mua về là được, những nơi có thể trồng cao su ở Vân Châu ít hơn nhiều so với phương Nam, chỉ sợ sau này số lượng sẽ không bắt kịp nhu cầu.

Triệu Hi vui mừng gật đầu, một khi kỹ thuật này thành thục, sẽ có thể chế tạo ra lốp xe, trước mắt không thể trông cậy vào việc chế tạo lốp xe ô tô được, nhưng có thể sắp xếp chế tạo lốp xe đạp. Hiện tại, ở Thục Châu, không phải nhà nào cũng đều có nhưng gia súc như trâu, ngựa, lừa, nhưng xe đạp có thể trở thành công cụ thay thế cho việc đi bộ.

"Tuy nhiên nhóm chế phẩm cao su đầu tiên được sản xuất ra vẫn nên là phao cứu sinh bằng cao su, áo cứu sinh, sau đó mới làm thuyền chiến." Triệu Hi nói tiếp.

Dương châu mục ngầm hiểu, hắn gật đầu đồng ý.

Trong lòng Triệu Hi vẫn còn sợ hãi với việc triều Thiên Khải dùng hồ lô dưa khô để cứu người rơi xuống nước, phải nhanh chóng thay đổi mới được.

Việc chế tạo phao cứu sinh bằng cao su không quá khó khăn, sau khi thợ thủ công nhận được bản vẽ lập tức bắt tay vào chế tạo, những thợ thủ công cẩn thận còn cố ý để lại một lỗ pit tông nhỏ ở phần miệng để thổi khí vào.

Nhóm phao cứu sinh đầu tiên được hoàn thành, Triệu Hi để Vân Châu đi bằng đường thủy tới phát phao cho bãi thao luyện thủy quân quận Ba Thủy.

Bãi thao luyện thủy quân quận Ba Thủy nằm ở phía trên thuyền chiến, điều này khiến cho mọi người khí thế bừng bừng.

Lần này có không ít thủy quân được triệu tập, các tướng sĩ của quận Ba Thủy còn ổn, có một số hán tử cả đời này chưa bao giờ ngồi tàu, lần đầu tiên ngồi tàu thì bị say tàu, không nhịn được ói mửa. Trường y phải đưa thuốc say tàu do bọn họ tự chế cho bọn họ, các tướng sĩ mới ổn hơn chút.

Đợt thao luyện thuỷ quân lần này, Triệu Húc đã sắp xếp một vài tướng lĩnh cao cấp tham gia, trong đó có một người là đó là con gái yêu của Nguyên Hà châu mục tên là Hà Ánh Nguyệt, khi đối mặt với vô số hán tử, nàng không hề cảm thấy luống luống.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 304: Chương 304



Sự xuất hiện của Hà Ánh Nguyệt đã khiến không ít nữ anh tài của cả 2 châu nhìn thấy hy vọng, điều này đã dẫn tới số lượng nữ binh tới báo danh tăng gia, chỉ cần sức khỏe phù hợp với tiêu chuẩn, Triệu Húc đều sẽ tiếp nạp bọn họ vào quân doanh, thành lập một nhánh nữ binh.

Không thể không thừa nhận, ngoài một số trường hợp đặc biệt ra, đa phần, sức mạnh giữa nam và nữ quả thực có sự chênh lệch nhau, nhưng các nữ binh vốn tỉ mỉ, nữ binh có thể làm được rất xuất sắc rất nhiều việc đòi hỏi phải có sự tỉ mỉ ở trong quân doanh, khiến các tướng sĩ trong quân doanh phải nhìn các nàng bằng con mắt khác.

Hàng ngày, ngoài việc phải thao luyện ra, các thuỷ quân còn phải ngồi thuyền bắt cá ở trên sông nhằm thích ứng với sinh hoạt trên thuyền chiến, có một số người hơn nửa tháng vẫn kiên quyết không chịu lên thuyền.

Bộ phận ngư nghiệp đã cải tiến dụng cụ đánh bắt cá, mỗi khi chiến thuyền trở về đều có thể vớt không ít cá, khi về tới cảng sẽ trực tiếp đem bán, giá cả cũng do bộ phận ngư nghiệp Thục Châu quyết định, rất phù hợp với dân chúng, người dân tới mua hàng thật sự không ít.

Nếu có thể lái thuyền ra xa ngoài biển đánh cá, không biết có thể gia tăng bao nhiêu thức ăn cho dân chúng.

Sau khi thuỷ quân thao luyện xong, bọn họ thường gia nhập những chiếc thuyền đi tới đi lui trên sông bắt cá, tiên nhân nói không được bắt cá nhỏ, có thể để chúng tiếp tục phát triển. Bọn họ cũng không bắt cá chung ở một nơi, dù sao con sông rộng lớn, họ có thể bắt cá ở bất cứ đâu, dù gì đi nữa Kinh Châu cũng hoàn toàn không thể quản được bọn họ.

Hiện giờ không ít thuỷ quân đã không còn bị say sóng như lúc mới đầu đi tàu nữa, bọn họ còn có thể đứng trên boong tàu hưởng thụ gió sông.

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Thính lực của thông lĩnh thuỷ quân Bàng Vân Hổ rất thính, hắn hình như nghe thấy một loạt tiếng kêu cứu, hắn vẫy tay sau đó lấy một chiếc kính viễn vọng quân dụng trong tay tướng sĩ tới.

Hiện giờ, kính viễn vọng do trường y hợp tác chế tạo với xưởng thủy tinh không còn là đồ cấm nữa, nó được chia làm 2 loại là dân dụng và quân dụng, kính viễn vọng dân dụng chỉ cung cấp cho trường học, còn loại quân dụng được chế tác tinh xảo hơn thì chỉ cung cấp cho quân doanh.

Bàng Vân Hổ nhìn xuyên qua kính viễn vọng, phía trên dòng nước sông cuồn cuộn vậy mà lại có một nam tử, gương mặt nam tử kia vô cùng tuyệt vọng, hắn ôm chặt hồ lô dưa khô trong ngực, dường như đã sắp mất hết sức lực.

Bàng Vân Hổ hạ lệnh thuyền chiến đi tới gần, hán tử kia thấy thuyền lớn tới gần, bản năng cầu sinh khiến hắn nhịn không được kêu cứu mạng, hồ lô dưa khô trong n.g.ự.c đã chống đỡ tới phút cuối cùng.

Ngay lúc hán tử kia đang tuyệt vọng, một thứ to lớn màu đen được ném từ trên thuyền lớn xuống, thứ đó rõ ràng có hình tròn, nhưng bên trong lại trống rỗng, nó còn có nổi trên mặt nước.

Có tướng sĩ đứng ở trên thuyền hô to: "Mặc phao cứu sinh vào, mau lên."

Hán tử kia lập tức liền phản ứng lại đây, nhanh chóng mặc phao cứu sinh vào, khe hở ở chính giữa vào hay có thể chứa được 1 người, cho dù hắn có mất hết sức lực cũng không thể rơi xuống sống. Hình như đây là một thứ tốt có thể cứu mạng.

Lúc nãy, khi một nửa hồ lô dưa khô không còn nữa, hán tử này chỉ cảm thấy tính mệnh của bản thân đã đi tới điểm cuối. Có ai lại muốn mất mạng đâu chứ?

Hắn nghỉ ngơi một lát, một sợi dây thừng không thô không mảnh được ném từ phía trên xuống, hán tử hiểu ý lập tức buộc dây thừng lên trên người mình, mấy tướng sĩ ở bên trên hợp lực kéo hắn lên.

Khắp người Hán tử toàn là nước, hắn nằm trên boong tàu không ngừng th* d*c, cuối cùng hắn bò dậy quỳ gối khóc lóc trước mặt Bàng Vân Hổ, vừa khóc vừa nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân, tiểu nhân không có gì để báo đáp."

Mặc dù Bàng Vân Hổ xuất thân từ thế gia, nhưng hiện giờ gia tộc của hắn đã trở nên nghèo túng, hắn cũng phải chịu không ít cực khổ, chỉ đành an ủi đối phương vài câu sau đó hỏi: "Tại sao ngươi lại rơi xuống nước? Ngươi là ngư dân trên sông này à?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 305: Chương 305



Lúc này, dường như thuyền của bọn họ đã tới Kinh Châu, ngư nghiệp ở Kinh Châu phát triển, có không ít người kiếm sống bằng việc đánh cá trên sông, bọn họ còn nộp một số tiền thuế lớn cho triều đình.

Hán tử kia lau nước ở trên mặt, hắn không nhịn được lắc đầu: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không phải ngư dân ở Kinh Châu, chỉ là người dân bình thường, tiểu nhân bị người Hung nô bức ép phải mang theo cả nhà chạy trốn suốt đêm, định đi qua Trường Giang, ai ngờ gió quá lớn nên thuyền bị lật, người nhà... người nhà của tiểu nhân đều đã rơi xuống nước."

Cũng chỉ có hắn trong lúc hoảng loạn đã nhặt được nửa cái hồ lô dưa khô đau khổ chống đỡ.

Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi: "Hung Nô?"

Hán tử kia ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đại nhân vẫn chưa biết? Đám người Hung Nô đã có dự định tiến đánh phía nam từ lâu, huyện Kiến Giang, Kinh Châu chúng ta đã gặp tai họa, người dân đều sợ hãi chạy trốn."

Nghe nói sở trường của quân Hung Nô là kỵ binh, vì vậy rất nhiều người dân đều muốn đi qua vực thẳm tự nhiên của Trường Giang, cách một con sông hẳn là có thể tạm thời ngăn cản đám người Hung Nô đáng sợ đó nhỉ?

Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi, mọi người đều biết dã tâm của người Hung Nô, bọn họ đã chiếm hơn một nửa giang sơn của triều Thiên Khải, khiến lão hoàng đế sợ tới mức phải dời xuống Giang Nam, sao có thể không trực tiếp diệt toàn bộ triều Thiên Khải chỉ trong một lần?

Kinh Châu là đầu mối giao thông then chốt từ bắc tới nam, cho dù là vận chuyển đường bộ hay vận tải đường thuỷ đều vô cùng phát triển, trước giờ, nơi này vẫn luôn là khu vực giao tranh của binh lính, nghe nói tổ tiên khai quốc của triều Thiên Khải cũng làm giàu ngay tại mảnh đất này.

Khó trách Hung Nô lại tiến đánh nơi này.

Bàng Vân Hổ suy nghĩ một lát rồi lập tức hạ lệnh xuống: "Lập tức tìm kiếm những người bị rơi xuống nước, nếu có người dân muốn qua sông hãy tiến hành hỗ trợ, nhưng phải ghi nhớ không được cứng đối cứng với quân Hung Nô ở bên kia bờ."

Hiện tại không cần đánh cá nữa, cá không quan trọng bằng mạng người.

Hán tử được cứu kia ngạc nhiên nhìn Bàng Vân Hổ, có quan quân nào lại quan tâm tới sự sống c.h.ế.t của dân chúng chứ? Hắn cho rằng là do hắn may mắn, kết quả bọn họ thật sự định đi cứu những người dân khác?

Chiến thuyền nhanh chóng tăng tốc di chuyển trên sông, nhìn thấy có người rơi xuống được hay người dân đang chèo thuyền nhỏ, bọn họ đều ném phao cứu sinh xuống, sau đó vớt người lên, lại cứu được một nhóm người.

Không bao lâu sau, trên chiến thuyền đã đầy người dân được cứu lên, bọn họ ôm nhau khóc thút thít.

Có người đã không có cha mẹ, có người mất đi thê tử, còn có người không còn hài tử, giống như một thảm kịch nhân gian.

Bàng Vân Hổ cầm kính viễn vọng nhìn những kỵ binh trên bờ ở ngoài xa, sắc mặt lạnh lùng nói: "Quay về."

Những tướng sĩ thủ hạ bị tiếng khóc của người dân k*ch th*ch, mọi người chỉ hận không thể lập tức rời thuyền đánh với bọn chúng một trận. Những tướng sĩ này đã từng đánh thắng không ít trận, nên không hề để quân Hung Nô bị dân chúng hình dung là yêu ma ở trong mắt.

Không ít dân chúng vốn định vượt sông rồi sống ở bên sông, vẫn nằm trong phạm vi Kinh Châu, nhưng khi vừa được các tướng sĩ cứu, bọn họ chợt trào dâng ý định quay về với các tướng sĩ.

Bàng Vân Hổ cũng không từ chối, sau khi tiến vào Thục địa, những người này chỉ cần làm thủ tục đăng ký, nếu không có vấn đề gì, bọn họ đều có thể vào thành, trở thành sức lao động.

Sau khi trở về cảng quận Ba Thủy, Bàng Vân Hổ vội vàng viết thư cho phía thành mới, báo tin này cho tiên nhân.

Triệu Hi cũng nhanh chóng nhận được thư, những người trong đoàn quân sư cũng không ai ngạc nhiên, giống như đã đoán ra từ trước.

Vào tháng giêng, quân Hung Nô đánh chiếm kinh thành, nếu không phải do bọn chúng không quen thuộc với khí hậu sông nước của miền nam, chỉ e chúng đã sớm đánh tới đây, kéo dài mãi tới bây giờ cũng coi như bình thường.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 306: Chương 306



Cuộc họp lần này, Triệu Hi ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trong không chỉ có những quan văn như Đào Tư Lễ, Trần Hành, cả những võ tướng như Triệu Húc, Tiêu Thính Vân cũng có mặt, một bản đồ châu huyện, đường núi, đường biển cỡ lớn được treo ngay chính giữa mọi người, Triệu Hi để bọn họ thoải mái đưa ra ý kiến.

Tiêu Thính Vân nhìn bản đồ sông, hắn suy nghĩ một lát rồi nói nói: "Chỉ sơ tân đế muốn lấy Trường Giang làm ranh giới, chia ra cai trị với Hung Nô, quả thật vớ vẩn."

Triệu Húc gật đầu đồng ý nói: "Nếu lấy Trường Giang làm ranh giới, đến lúc đó khoảng cách tới việc mất nước của triều Thiên Khải cũng không còn xa nữa, không biết trong đầu tân đế này suy nghĩ thế nào nữa?"

Triệu Hi không hiểu quân sự, nàng im lặng nghe không xen vào.

"Triều đình dời chính quyền về phía nam, vậy thì Trường Giang là đạo phòng tuyến tự nhiên cuối cùng, một khi lấy Trường Giang làm ranh giới, bọn họ vượt qua Trường Giang chỉ là chuyện thời gian." Triệu Húc nói thẳng không cố kỵ, lại trào phúng lên:

"Châu quận phía nam Trường Giang hệ thống sông ngòi phát triển, Hung Nô nếu dùng thuyền của bọn hắn liền có thể nhanh chóng vượt qua, ta thấy ngôi vị hoàng đế Chính Tích đế ngồi còn chưa nóng đã bị ngã ngựa."

Tiêu Thính Vân vuốt cằm nói: "May mắn sông Hoài còn ở trong tay triều đình." Thủ giang tất thủ Hoài, sông Hoài nếu thất thủ, mất nước là chuyện sớm muộn thật sự sắp tới.

Lý Hiếu Tri mặt đầy oán giận nói: "Những người Hung Nô này đáng hận cỡ nào? Ta nghe nói sau khi bọn họ công thành sẽ tàn sát cả thành, còn đem thịt của những nữ tử xinh đẹp trộn lẫn cùng thịt dê ăn, coi dân chúng triều ta là súc vật."

Triệu Hi nghe nói như thế, trong lòng mơ hồ buồn nôn.

Trọng điểm họp hôm nay chính là Kinh Châu, đi dọc theo sông ở quận Ba Thủy xuống chính là trung tâm Kinh Châu, có thể nói là "hàng xóm".

Dân chúng nguyện ý chạy về phía Nam hoặc vào đất Thục có thể tương trợ, nhưng mà tất nhiên còn có một bộ phận dân chúng không thể rời đi.

Hiện giờ bọn họ làm sao cho phải? Chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn? Người Hung Nô không ngốc, chiếm lĩnh Kinh Châu ở phía bắc Trường Giang, bước tiếp theo hẳn là đánh vào Giang Nam, đất Thục dù sao cũng toàn là núi cheo leo hiểm trở, nên tạm thời sẽ không bị Hung Nô theo dõi.

Tiêu Thính Vân đặt một tay lên bàn làm việc bằng gỗ cứng, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn bản đồ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ, chắc chắn nói: "Đại thần triều đình không thiếu người có tài, bọn họ tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, quận Kiến Giang Kinh Châu bọn họ hẳn là sẽ không buông tha.

Triệu Hi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Phái binh phản công?"

Đào Tư Lễ lắc quạt lông, nụ cười sâu kín nói: "Chủ công, không phải ngài lo lắng cho dân chúng Kinh Châu sao? Cơ hội tới rồi."

Triệu Hi bị hắn nhắc tới, một đạo tinh quang từ trong mắt hiện lên, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi là nói..."

Đào Tư Lễ khẽ cười nói: "Quân ta không có sư vô danh, chủ công chờ hai ba ngày."

Trong lòng Triệu Hi đại khái nắm chắc, phân phó các bộ phận phối hợp tốt.

Quả thật hai ngày sau, một người một ngựa đều vô cùng mệt mỏi tám trăm dặm cấp bách từ Giang Nam mà đến.

Tân đế lệnh cho châu mục Thục Châu Triệu Húc hợp tác với châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, xuất binh đến quận Kiến Giang, quận Khang Trạch, quận Bắc Thông phía bắc Kinh Châu, ý muốn đuổi Hung Nô ra Kinh Châu, lập tức xuất phát, không được sai lầm.

Châu mục Lục Thiếu Du là một vị quan mới nhậm chức sau khi hoàng đế xưng đế.

Không nghĩ tới, vậy mà lại phải tự mình xuất binh.

Ở cổ đại hành quân đánh giặc quá chậm, nếu thật sự điều quân từ Giang Nam đi thì lúc đến nơi mọi chuyện đều đã xong hết rồi, nên nhất định phải điều binh ở gần đây mới kịp.

Vì thế Thục Châu cách rất gần liền trở thành lựa chọn đầu tiên của Chính Tích Đế.

Thục Châu này thật sự có chút làm cho người ta đoán không rõ, nếu nói hắn tạo phản, thì người ta cũng không làm ầm ĩ, tấu chương đưa tới triều đình cũng rất cung kính. Hai năm nay còn nộp thuế má lương thực đúng hạn, hơn nữa còn nộp rất nhiều, luôn giải quyết những chuyện khẩn cấp mà triều đình giao, có ai muốn tạo phản còn ngoan ngoãn nộp thuế má?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 307: Chương 307



Tuy nói Thục Châu không có tư tưởng tạo phản, nhưng triều đình bên kia đều ít nhiều nghe được chút tin đồn.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đang rất cấp bách nên triều đình cũng mặc kệ, su khi thương lượng cùng triều thần Chính Tích Đế liền hạ chỉ này.

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức xuất binh, Triệu Húc đối với chuyện này còn rất vui vẻ.

Kinh Châu quan trọng cỡ nào thì không cần phải nói, nếu lấy được Kinh Châu ở phía bắc thì chỉ có lợi.

Triệu Húc lập tức tới quận Ba Thủy tiến hành tập hợp binh lính .

Binh lính ngoại trừ Đản Tử là tân binh, còn lại hầu hết đã là những tay lão luyện đã từng trải qua không ít trận đấu, nhưng dựa theo lời của tướng quân Triệu Húc mà nói, trận chiến trước kia đều là đánh người một nhà, lần này chính là lần đầu tiên nghênh đón Hung Nô, đây chính là kẻ thù bên ngoài.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây có rất nhiều dân chúng từ nơi khác, bọn họ đều miêu tả Hung Noi giống như quỷ ở âm tào địa phủ bò ra, miêu tả đến là sinh động, khiến cho không ít tướng sĩ nghe được cũng sợ hãi.

Triệu Húc hừ lạnh một tiếng nói: "Đều là người có m.á.u có thịt, bọn họ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chẳng lẽ chúng ta kém hơn bọn họ?"

Các tướng sĩ ở đây đều hô to: "Không sợ!"

Triệu Húc cũng không sợ Hung Nô, vũ khí lạnh dù có lợi hại hơn nữa gặp phải vũ khí nóng chỉ có xong đời.

Hung Nô trước đó ném t.h.i t.h.ể bệnh nhân đậu mùa và dân chúng tướng sĩ để họ bị lây nhiễm, năm ngoái cũng làm thế, thì còn sợ cái gì?

Kiểm tra doanh số xong, Triệu Húc dẫn binh ngồi thuyền đi quận Kinh Châu Phúc An phía nam Trường Giang, hội hợp với châu mục Lục Thiếu Du.

Tiêu Thính Vân sau đó cũng sẽ đi theo.

Trường y cũng phái hơn một trăm tên y sinh đi theo quân sĩ, bọn họ mang theo không ít dược liệu, từ thuốc kháng sinh đến Bạch Vân Nam dược, những tướng sĩ kia cũng biết những y sinh này vô cùng quan trọng, liền đem bọn họ bảo hộ đến vô cùng an toàn.

Cuối cùng một nửa chiến thuyền đều vật phẩm chữa bệnh của trường y, từ những vật nhỏ để cầm m.á.u như tăm bông, đến những vật lớn như thuốc kháng sinh, ngoài ra còn có dụng cụ để truyền dịch, ống tiêm đã được tiêu độc được sắp xếp vô cùng cẩn thận.

Mấy y sinh ngồi ở trên thuyền, hưng phấn mà chà tay: "Hiện tại thời tiết nóng bức, muốn tìm một cơ thể để làm giải phẫu mà mãi không tìm được, giờ có thể tìm được cơ hội rồi."

"Không biết có đúng không, ta nghe dân chúng nói cơ thể của Hung Nô rất khác so với chúng ta, ta cũng muốn nhìn xem khác chỗ nào, có phải tim gan đều đen hơn chúng ta hay không."

"Ta nghe dân chúng nói Hung Nô có hai trái tim, ba mắt, cánh tay còn dài hơn chúng ta rất nhiều."

"Lời này của ngươi nếu để cho hiệu trưởng Triệu Ngôn nghe được, chắc chắn sẽ lại bị phạt."...

Các loại lời đồn đãi về Hung Nô trong Thục Châu đều vô cùng kỳ quái, lời đồn nào cũng có, nhưng dù là lời đồn gì thì cũng đem Hung Nô nói đến quỷ thần khó lường.

Bởi vậy dân chúng đều vô cùng sợ hãi người Hung Nô.

Triệu Hi suy nghĩ một lát, bởi vì không liên lạc qua điện thoại được nên đành phải viết một phong thư đưa ra một vài kiến nghị cho Triệu Húc.

Châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du cũng cực kỳ chán ghét Hung Nô, nghĩ đến phía bắc Trường Giang còn có rất nhiều dân chúng Kinh Châu đang bị tàn sát, liền hận không thể lập tức mang binh đến c.h.é.m g.i.ế.c chúng.

"Đại nhân, châu mục Triệu Húc của Thục Châu tới rồi." Gã sai vặt bên ngoài chạy vào bẩm báo.

Lục Thiếu Du cả kinh, thốt lên: "Sao tới nhanh như vậy?"

Lục Thiếu Du vẫn có chút hiểu biết về đường thủy, dựa theo những gì hắn đoán thì nhanh nhất thuyền Triệu Húc đại nhân đến mai mới tới được, ai biết đêm nay đã tập hợp với hắn rồi, thuyền của bọn họ đi nhanh thật.

Lục Thiếu Du cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do thuận buồm xuôi gió, vội vàng ra ngoài mời Triệu Húc.

Hai vị châu mục hội họp, còn có các bộ tướng lĩnh trong châu, thấy đối phương đều là thái độ tích cực chống giặc, trong lúc nhất song phương nói chuyện đến là hài hòa.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 308: Chương 308



Bởi vì binh lính Lục châu vốn rất ít, vả lại lúc trước còn đối phó phản quân nên chưa khôi phục lại được, tướng lĩnh hai bên thương lượng một phen, cuối cùng quyết định Triệu Húc bên này chủ công, còn bọn họ từ bên cạnh hiệp trợ.

Triệu Húc cũng biết một ít tâm tư của Lục châu mục, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Khi trở về quân doanh, Triệu Húc để cho quân sư Quách Phàm thay hắn viết một phần báo cáo "Thư gửi bách tính Kinh Châu", gửi tới các quận ngay trong đêm.

Trong quận huyện Kinh Châu có không ít người là tình báo của Triệu Hi, bọn họ chỉ nhúng tay một chút, phần văn thư này chẳng mấy chốc đã truyền khắp các quận huyện, trong lúc nhất thời dân chúng đều vô cùng xôn xao.

Lục Thiếu Du trực tiếp tìm Triệu Húc, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng:

"Triệu châu mục, ngài đã gửi bố cáo gì vậy? Cái này không được, cái này không thể thực hiện được."

Hiện giờ giấy trúc Đào Nguyên không chỉ dùng ở Thục Châu, mà không ít châu huyện khác cùng dùng tới loại giấy này. Lúc này tay Lục Thiếu Du run rẩy cầm một tờ giấy trúc, liếc nhìn câu chữ phía trên, đều cảm thấy rất lo lắng.

Triệu Húc cười lộ ra hai hàng hàm răng, có chút vô tội nói: "Thánh thượng hạ lệnh, bảo chúng ta tốc chiến tốc thắng đuổi lui Hung Nô, có dân chúng hỗ trợ ta nghĩ có thể nhanh hơn chút."

Lục Thiếu Du sắp phát điên, đã bất chấp lễ tiết của văn nhân hô to: "Triệu châu mục, ngài gọi đó là 'đuổi lui' sao? Ngài đây là đang đuổi tận g.i.ế.c tuyệt!"

Lục Thiếu Du cúi đầu nhìn lại, từng chữ đều làm cho hắn sợ hãi không thôi.

Bản "Thư gửi bách tính Kinh Châu" này có một tư tưởng cốt lõi

Nếu có dân chúng c.h.é.m g.i.ế.c Hung Nô, lấy được thủ cấp của Hung Nô sẽ có thưởng.

Triệu Húc vỗ vỗ bả vai Lục Thiếu Du, ân cần nói: "Lục châu mục, cái này gọi là phát động quần chúng, hiểu không? Ngươi yên tâm, này nếu thưởng cho Thục Châu ta, ngươi không tốn một phân tiền."

Lục Thiếu Du càng phát điên, đây là chuyện tiền hay không tiền sao?

Đương kim tân đế vốn sợ hãi Hung Nô, nếu không phải người Hung Nô khinh người quá đáng, đã tới gần lạch trời Trường Giang uy h.i.ế.p đến chính quyền phía nam của triều Thiên Khải, Chính Tích đế sẽ càng nguyện ý chủ hòa, lấy thành trì lấy cơ thiếp lấy vàng bạc châu báu xin hòa.

Hiện giờ xuất binh cũng cùng lắm cũng chỉ là muốn đuổi Hung Nô ra khỏi vùng ven sông Trường Giang, phân trị Nam Bắc mà thôi.

Thông cáo này được truyền ra rồi, bây giờ biết làm thế nào? Cho dù có thu hồi lại ở mấy quận huyện Kinh Châu, thì cũng không biết đương kim thánh thượng sẽ nghĩ ra sao?

Triệu Húc căn bản không quan tâm, phất tay nói: "Cái này ta cũng không có biện pháp a, đều đã truyền đi cả rồi, dân chúng cũng đều biết hết rồi."

Lục Thiếu Du: "Ngươi cũng thật giỏi"

Lúc trước hắn còn cảm thấy Triệu Húc là người thành thật, lúc đó đúng thật là bị mù.

Hôm nay các quận huyện đều đang lan truyền thông cáo, đến lúc thủ lĩnh Hung Nô nhận ra, nhanh chóng hạ lệnh tiêu hủy bố cáo thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Đêm khuya trăng sáng lên cao, ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên con đường nhỏ thôn quê.

Trong phòng đều đã tắt đèn, nhưng không ít dân chúng lại không ngủ yên. Bọn họ không dám ngủ, sợ lúc ngủ say có Hung Nô xông vào.

Dân chúng bọn họ vì một vài nguyên nhân, cho nên mới không thể trốn về phía nam.

Nhà nhà đều có thân nhân chết, có người bị Hung Nô một đao c.h.é.m chết, còn có người bị bắt gia nhập quân đội.

Hiện nay bọn họ đều không ngủ, đóng chặt cửa lớn ngồi vây quanh nhau, mượn ánh trăng nhỏ giọng thảo luận, phần "Thư gửi bách tính Kinh Châu" kia đã sớm truyền khắp nơi, phía dưới công văn kia chính là quan ấn của châu mục Triệu Húc đại nhân ở Thục Châu.

Bọn họ có nghe nói về vị Triệu đại nhân này, có người nói là tiên nhân, có người nói hắn tác chiến cực kỳ dũng mãnh, dù sao cũng là người có thể tin tưởng.

"Đừng nói có tin được hay không, dù không thể lấy được tiền thưởng, ta cũng phải báo thù cho vợ ta cùng đứa con nhỏ còn chưa chào đời!"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 309: Chương 309



Lão già sợ tới mức bước lên phía trước che miệng tráng hán lại, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ một chút, trong lòng chúng ta hiểu được là được!"

Người một nhà tính toán một phen, mang theo cuốc mò mẫm đi ra cửa.

Đồng thời, đại quân Thục Châu và đại quân Kinh Châu đã liên hợp lên thuyền đi thẳng vào phía bắc Kinh Châu.

Trong lúc nhất thời tiếng g.i.ế.c rung trời, thanh thế mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.

Một thuyền lại một thuyền tiếp tế vật tư từ Thục Châu mỗi ngày đều được đưa tới.

Không lâu sau, có dân chúng lo sợ cầm thủ cấp của Hung Nô đi tới quan phủ, quan phủ cho hắn hai lựa chọn -

Muốn tiền hay muốn lương thực?

Sau khi ba quận Kinh Châu bị Hung Nô chiếm lấy, lương thực của dân chúng đều bị cướp sạch, không phải bị g.i.ế.c c.h.ế.t thì cũng là c.h.ế.t đói. Cho lương thực chính là đánh vào tâm lý của bọn họ. Dù sao có tiền cũng chưa chắc sẽ có thể mua được lương thực, đặc biệt là lúc chiến loạn.

Có người chọn tiền, đương nhiên cũng có người chọn lương thực.

Từ khi có dân chúng thử đánh c.h.ế.t Hung Nô đem đi đổi thưởng, phát hiện phần bố cáo kia là thật, càng ngày càng nhiều dân chúng làm theo bố cáo này.

Có người vì kiếm tiền, có người lại là vì báo thù!

Vô số tướng lĩnh dưới tay Lục Thiếu Du, nhìn tình hình trước mắt đều vô cùng choáng váng.

Hung Nô đánh chiếm mãnh liệt, bằng không sao có thể khiến cho triều Thiên Khải phải dời kinh thành xuống Nam? Vì thế bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ phải đánh trận đến tới một năm rưỡi.

Kết quả... Tốc độ này nhanh đến đáng sợ, một đường đẩy ngang quận huyện, đánh thẳng tới quận Kiến Giang!

Hung Nô cũng vô cùng lo sợ, không biết tướng sĩ Thục Châu dùng vũ khí gì, chỉ cần ném từ xa tới là nổ tung.

Hơn nữa những dân chúng kia cũng điên rồi, đi theo bọn họ cùng nhau tác chiến, lúc trước còn nơm nớp sợ hãi, vừa mới quay đầu liền đã g.i.ế.c c.h.ế.t bọn hắn! Cho dù bọn hắn có thu được cuốc, d.a.o phay của dân chúng và những vật trông có vẻ nguy hiểm, nhưng dân chúng vẫn còn có thể dùng dây thừng dùng gạch!

Điều đó đã khiến quân Hung Nô tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi thủ lĩnh Hung Nô cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định nhịn đau rút lui, chỉ có thể buông tha cho mấy quận huyện kia.

Trên đường các tướng sĩ đi qua, hai bên toàn quỳ đầy dân chúng đang gào khóc:

"Triệu tướng quân công hầu muôn đời! Lục châu mục con đường làm quan thịnh vượng!"

"Triệu tướng quân công hầu muôn đời! Lục châu mục con đường làm quan thịnh vượng!"

"..."

Cũng không biết đã bao lâu chưa từng được đại thắng như vậy rồi, dĩ vãng triều Thiên Khải chống lại Hung Nô cho dù là thắng, nhưng cũng là thắng hiểm, chính là cái dạng thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Thắng lợi lớn như vậy thật sự vẫn là lần đầu tiên trong những năm qua.

Lục Thiếu Du cưỡi ngựa, tâm tình phức tạp đến cực điểm.

Ba quận phía Bắc Kinh Châu được giành lại nhanh như vậy, đây chính là đại công vang trời, chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an...

Lục Thiếu Du nhìn Triệu Húc phía trước cùng tướng quân Tiêu Thính Vân đi bên cạnh hắn, luôn cảm thấy bản thân đã bị trói lên một thuyền với bọn họ, cũng không biết trong lòng Chính Tích Đế sẽ nghĩ như thế nào, có phải cũng sẽ cảm thấy phần "Thư gửi bách tính Kinh Châu" kia cũng có một phần của hắn?

Hơn nữa Lục Thiếu Du cảm thấy chí hướng của Triệu Húc không chỉ đơn giản như vậy.

Vừa rồi bọn họ cưỡi ngựa vào thành, hắn còn nghe thấy có dân chúng quỳ gối trong đám người hô to "Triệu tướng quân vạn tuế!", cái từ "Vạn tuế" này quả thật đã dọa đến Lục Thiếu Du, từ này sao có thể dùng cho hạ thần?

Tiêu Thính Vân kéo dây cương, cưỡi ngựa đi bên cạnh Triệu Húc nói: "Biện pháp cũng không tệ, nhưng ngươi nên nghĩ xem đến lúc đó hoàng đế sẽ nghĩ thế nào đi."

Triệu Húc cười lạnh: "Ta quan tâm cẩu hoàng đế kia nghĩ thế nào chắc, hơn nữa, không phải có câu nói 'Tướng ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh vua' sao?"

Cẩu hoàng đế muốn đoán hắn có lòng muốn tạo phản vậy thì cứ đoán đi, dù sao cũng vốn là sự thật.
 
Back
Top Bottom