Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 280: Chương 280



Triệu Húc khẽ cau mày nói: "Tại sao lại thành liên lụy? Nàng có thể thông qua cuộc tuyển binh có nghĩa là tố chất bản thân nàng tuyệt đối không tệ, nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời, lời này không hiểu hay sao? Dù sao cứ đối xử bình đẳng không thiên vị là được."

Người ở triều Thiên Khải đều không cao, những hán tử đó cũng chỉ một mét bảy, nữ nhân thì lùn hơn chút. Hiện giờ mọi người không chỉ được ăn no mà còn được ăn thịt, không ít hán tử cũng đã cao tới một mét tám mấy, Hà Ánh Nguyệt cũng không thua kém, chiều cao không hề thấp hơn những tướng sĩ bên cạnh.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống c.h.ế.t có số, mất mạng cũng không trách hắn được.

Mấy tướng lĩnh nghe vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, Hà Ánh Nguyệt nhìn Triệu Húc thêm vài lần, dáng người thẳng tắp quay bước trở về hàng. Nàng nhất định phải lấy được quân công về cho những người này sáng mắt!

Triệu Húc căn bản không để chuyện này ở trong lòng, tuần tra xong liền tiễn bọn họ xuất phát đi tiêu diệt thổ phỉ, quay đầu lại còn viết một phong thư cho Vân Châu châu mục.

Cô nhi viện Trường Lạc là cô nhi viện lớn nhất ở Đào Nguyên, ở nơi này đa số là những đứa nhỏ đã mất đi cha mẹ, lại không có người thân nào, còn có không ít từng là ăn xin ở trên đường, hiện giờ đều sống ở chỗ này, nghe nói đến năm mười sáu tuổi phải rời khỏi cô nhi viện tự mình mưu sinh kiếm sống.

Cô nhi viện Trường Lạc được xây dựng hơn một năm trước, là do các tiên nhân xây dựng lên, trẻ con ở nơi này ngoài việc không cha không mẹ thì không khác biệt gì nhiều so với những đứa trẻ khác, cũng có thể được đọc sách biết chữ.

Chỉ thấy ngoài hành lang có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, thuần thục đan áo len, họa tiết rất đẹp.

Hắn tên là Hạ Tam Nhi, từ lúc sinh ra có trí nhớ cho đến nay chỉ biết cha mẹ mình đã sớm c.h.ế.t đói, một mình hắn ăn xin ở ven đường sống qua ngày, ăn bữa no bữa đói. Lúc trước bởi vì trộm cơm thừa bị người ta bắt được treo đánh, may mà có quan quân tuần tra đi qua cứu hắn, hắn nghe nói những quan quân này là đội ngũ của Tiên Nhân tổ chức ra, sau đó hắn liền được đưa đến cô nhi viện.

Mới đầu còn tưởng viện phúc lợi này là nơi lòng người hiểm ác nào đó, lại không ngờ rằng hắn thật sự được đi tới nơi phúc địa, Hạ Tam Nhi hắn sống gần 16 năm cũng chỉ mới gần hai năm nay mới coi như sống giống con người! có ăn có mặc còn được đọc sách, tiên nhân chính là Bồ Tát của hắn! Sau đó hắn còn được chọn để huấn luyện riêng.

Mỗi lần đi học, những phu tử kia ai mà không nói với bọn họ về những điều tốt đẹp của tiên nhân đâu?

Hắn đã sắp 16 tuổi, sau tết âm lịch năm nay sẽ phải đi ra bên ngoài kiếm sống, Hạ Tam Nhi nghĩ một thân tài nghệ của bản thân ra bên ngoài lăn lộn kiếm sống hẳn không thành vấn đề, chỉ là hắn có hơi hụt hẫng không biết sau này còn có thể được báo ân cho tiên nhân hay không.

"Ngươi chính là Hạ Tam Nhi nhỉ, tiên nhân muốn gặp ngươi." Hạ Tam Nhi đang mải mê suy nghĩ, bỗng có người đè bả vai của hắn lại, Hạ Tam Nhi theo bản năng muốn trở tay bắt lấy tay của người này, quay đầu lại thì nhìn thấy lại là sư phụ đã chăm sóc bọn họ.

Tiên nhân muốn gặp hắn?

Loại thân phận thấp hèn như hắn sao có thể có cơ hội gặp được tiên nhân?

Hạ Tam Nhi bị nhét vào trong xe, cả người đều hưng phấn, hắn vẫn luôn nhận ân đức của các tiên nhân mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng được gặp qua tiên nhân, thẳng đến lúc xe ngựa vào tới cửa sau văn phòng của Thành mới hắn mới bị bí mật mời lên lầu hai.

Lầu cao xây bằng xi măng sạch sẽ gọn gàng, trên vách tường được sơn trắng như tuyết, đẹp đẽ lại dịu dàng tao nhã.

Hạ Tam Nhi kích động đến mức nước mắt muốn trào ra: "Bái kiến tiên nhân, không biết vì sao tiên nhân lại tìm ta?"

Triệu Hi cười nói: "Ta ở đây là muốn từ nay về sau ngươi thay ta làm việc, trở thành một thành viên của cục tình báo thay ta đi truyền tin tức, đương nhiên nếu ngươi không muốn chúng ta sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng, ngươi cứ yên tâm trở về làm việc bình thường là được."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 281: Chương 281



Hạ Tam Nhi có chút không dám tin, hắn có thể làm việc cho tiên nhân sao?

Mấy ngày nay sư phụ đặc biệt chuyên môn huấn luyện cho hắn cũng có hơi mập mờ đề cập đến chuyện về sở tình báo, trong lòng hắn vẫn ngứa ngáy không thôi, đuổi theo sư phụ huấn luyện mình hỏi thăm, nhưng sự phụ lại giữ kín như bưng không chịu nhiều lời, hắn còn tưởng rằng mình thật sự phải rời khỏi viện phúc lợi kiếm sống chứ.

Triệu Hi thấy hắn kinh ngạc, lại nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giữ lời, nếu ngươi không muốn lát nữa mang chút ngân lượng về coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

Hạ Tam Nhi trầm mặc một lát, nhìn Triệu Hi trịnh trọng gật đầu: "Ta nguyện ý thay tiên nhân làm việc."

Hạ Tam Nhi cực kỳ thông minh, hắn đột nhiên hiểu được vì sao các tiên nhân xây dựng viện phúc lợi, đặc biệt là có một số cô nhi như hắn được mang đi bồi dưỡng đặc biệt.

Các tiên nhân bồi dưỡng hắn, hơn một năm qua bọn họ muốn ăn cơm có cơm, ăn chán còn có thể ăn mì ăn liền, còn có sách đọc, còn mời sư phụ tới dạy cưỡi ngựa b.ắ.n tên, những thứ này đều phải hao tổn số tiền rất lớn.

Giờ cũng là lúc đến phiên hắn trả lại ân tình cho tiên nhân.

Dù sao mệnh của hắn cũng không đáng giá, lại không có người thân nhớ mong, thích hợp làm loại chuyện này nhất.

Triệu Hi cười, người của cục tình báo toàn quyền thuộc nàng xử lý, hơi giống với Cẩm Y Vệ, có điều người được chọn đến từ viện phúc lợi, cô nhi viện ngoại trừ những cô nhi mất người thân thì cũng có đủ loại hạng người, những người này đều là những người thông minh đến giật mình, lại là những người rất trung thành đối với tiên nhân.

Ngoài Hạ Tam Nhi ra, còn có những người khác cũng cùng gia nhập, tạm nhận định số lượng là 50 người, có điều bọn họ cũng không biết đối phương nhận nhiệm vụ gì, sau khi xác định xong sẽ tiến hành một đợt huấn luyện ngắn hạn, sau đó từng người sẽ nhận nhiệm vụ từ Thục địa đi ra ngoài.

Vốn dĩ Hạ Tam Nhi là người Bắc Cảnh, bởi vì khi còn bé theo cha mẹ chạy về phía nam nên mới đến quận Đào Nguyên làm ăn xin, cho nên dứt khoát dự định ngụy trang thành thương nhân đi buôn bán ở kinh thành Bắc Địa, dù sao nơi đó cũng không yên bình, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị Hung Nô đánh tới.

Những người còn lại có người đi Kinh Châu, có người đi Giang Nam, còn có người đến vùng duyên hải Giao Châu.

Hạ Tam Nhi cũng không biết tiên nhân vì sao lại chọn trúng hắn trong nhiều người như vậy, trong viện nhiều người ưu tú như vậy.

Chỉ là nghe sư phụ huấn luyện hắn nói, nhìn như là tùy ý gọi tới nhưng thực ra mỗi người đều là được tỉ mỉ chọn ra, yêu cầu về bối cảnh của bọn họ cực kỳ cao, thông tin tổ tiên 18 đời bọn họ đều có, không nói xuất thân như thế nào nhưng ít nhất phải là người có lý lịch trong sạch.

Nhiệm vụ của mỗi người trong cục tình báo không giống nhau, nên tất cả bọn họ đều không biết, Hạ Tam Nhi sau tết âm lịch liền rời đi, trước khi đi còn cùng nhau ăn một chén sủi cảo nóng hổi, bên trong là nhân thịt heo rau hẹ mà Hạ Tam Nhi thích nhất.

"Tiên nhân đã cho hạ nhân có thể được ăn sủi cảo nóng mỗi ngày trong mùa đông lạnh giá, nên chúng ta tất nhiên cũng được hưởng phúc khí đó." Hạ Tam Nhi đem một chén sủi cảo đầy ăn hết, thổi thổi bát canh hành hoa một ngụm uống hết, quay về phía sư phụ đưa tiễn hắn nói.

Hạ Tam Nhi cười nói: "Bảo Thập Ngũ chăm chỉ học tập, mấy ngày nữa Tam Nhi ca về viện thăm hắn."

Thập Ngũ là hài đồng thân cận nhất với hắn trong viện phúc lợi, tuổi tác cũng chỉ có bảy tám tuổi mà thôi, còn rất nhỏ.

Sư phụ vỗ vỗ bả vai hắn gật đầu, ngày hôm sau liền tiễn hắn rời đi.

Hạ Tam Nhi nếu muốn cải trang thành thương nhân, tất nhiên sẽ phải đi cùng thương đội, hơn một năm qua hắn đã được sư phụ huấn luyện dạy cưỡi ngựa, vì thế cưỡi ngựa đối với hắn mà nói cũng không khó.

Thương nhân kia cũng chỉ biết Hạ công tử này là do cấp trên phái vào, đối với hắn có chút chiếu cố, liếc mắt nhìn lồng chim phía sau cười nói: "Tiểu Hạ, ngươi đi ra ngoài còn mang theo bồ câu sao?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 282: Chương 282



Hạ Tam Nhi cười rộ lên, rất nhanh hướng thương nhân kia nói: "Cũng không có gì, do nhà bọn ta nuôi gia cầm thôi."

Đây là những con bồ câu đưa tin do phu nhân Vương Tuyết Cầm sai người nuôi dưỡng, lợi dụng bản năng của chim bồ câu để nhờ chúng truyền tin tức.

Để tránh việc thợ săn đem những con chim này b.ắ.n c.h.ế.t mà lộ tin tức, rồi lại rơi vào tay kẻ khác, nên tạm thời sẽ viết bằng cách ghép âm.

Nếu sử dụng cách ghép âm phổ biến ở Thục địa, khó có thể đảm bảo sau này tin sẽ không truyền ra bên ngoài, cho nên về sau có thể dùng loại chữ khác để tiến hành truyền tin.

Hai người cười cười nói nói, đột nhiên Hạ Tam Nhi bỗng nắm chặt dây thừng trong tay, ngựa dưới thân đột nhiên giơ vó phát ra từng tiếng kêu dài, giống như bị hoảng sợ.

Thương nhân kia quay qua nhìn, mắng: "Những học sinh này các ngươi làm cái gì vậy, bày trò gì ở trên đường vậy, ngươi có tin hay không ta tố cáo đến nha môn?"

Lúc này mới qua giao thừa chưa được mấy ngày, còn đang trong tháng giêng, bọn họ đã thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống thật sự là xui xẻo.

Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa hình dáng kỳ quái... À không, là xe chứ không phải ngựa, phía trước chỗ bố trí ngựa đặt một cục sắt bài khí.

Đoán chừng là tiếng cục sắt xả khí kia phát ra đã dọa ngựa của bọn họ sợ hãi, nên mới xém làm bọn ngã xuống ngựa.

Hiện giờ địa vị thương nhân của bọn họ ở Thục địa cũng không thấp lắm, hài đồng các nhà đều có cơ hội nhập học và làm quan, trong đó có không ít hài tử muốn làm thương nhân, cho nên trước đó tuy bọn họ phải khom lưng cúi đầu, nhưng hiện giờ đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ cần bản thân có lý thì cũng không phải sợ đám con cháu thế gia này.

Những thư sinh kia tự biết đuối lý, liên tục xin lỗi, còn nhường cho thương đội bọn họ đi trước.

Trước kia bọn họ cũng khinh thường thương nhân, nhưng sau mấy ngày nhập học được dự thính qua khóa học của khoa kinh tế, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, hóa ra thương nhân lại mang đến nhiều lợi ích đến như vậy, còn có mấy cái gì mà chiến tranh kinh tế, nhẫn nại mới có thể thành công.

Hơn nữa những chiếc áo ấm áp trên người họ, cũng đều do mấy thương nhân kia đi trao đổi với bộ tộc Khương nhân mới có, cho nên bọn họ đối với thương nhân bây giờ cũng lễ độ không ít.

Sau khi đoàn thương nhân đi rồi, sự chú ý của những thư sinh này lại một lần nữa trở về trên xe hơi thí nghiệm của bọn họ.

Bọn họ là một tổ thí nghiệm, cả tổ tổng cộng có mười người, người hướng dẫn họ là lão sư Trịnh, tổ của bọn họ nam nữ đều có, quan trọng nhất là hầu hết đều rất có tiền, giao thừa chỉ vừa mới qua mấy ngày, nên trong tay bọn họ đều có không ít tiền mừng tuổi.

Máy móc ngày đó của lão sư Trịnh chỉ là một vật thí nghiệm nho nhỏ, mà bọn họ thì lại muốn thử đổi thành một chiếc xe lớn có thể chạy trên mặt đất.

Vốn những thí nghiệm này sẽ được tiến hành ở bãi đất trống trong học đường, nhưng hôm nay đang là tháng giêng nên học đường không có mở, bọn họ đành phải hẹn nhau ra thí nghiệm ở ngoài đường, vì thế mới đụng phải thương đội.

Cỗ máy này của họ là phiên bản phóng đại của thí nghiệm ban đầu của lão sư Trịnh, kết cấu hoàn chỉnh hơn, phía trước có một vại nước lớn để đốt than đá, đốt ra hơi nước để đẩy xe tiến lên phía trước sau đó lại ngưng tụ tiến hành tái sử dụng, khiến bánh xe có thể chuyển động vô hạn.

Chỉ riêng một chiếc xe chạy bằng hơi nước như vậy, đám người bọn họ đã phải nghiên cứu ngày đêm mấy tháng liền, tốn không biết bao nhiêu tiền, không chỉ tiêu hết kinh phí đươc cấp, mà còn phải tự bỏ tiền túi ra thì mới chế tạo thành công chiếc xe này.

Hơn nữa trong sách của các tiên nhân, nghe nói xe hơi nước tốt nhất là được làm toàn bộ bằng sắt thép, ghế xe ngựa phía sau bọn họ đều là từ gỗ cứng chế thành.

Tổ trưởng nói: "Chúng ta ngồi thử xem."

Các thành viên vẻ mặt do dự, có người còn nhỏ giọng nói: "Chúng ta nhiều người như vậy ngồi lên liệu nó có chịu nổi không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 283: Chương 283



"Đồ nhát gan này, xe hơi nước bản thân làm ra còn không dám ngồi, thì ngươi còn mong dân chúng sẽ dám ngồi sao?"

Hắn thân là tổ trưởng đành phải đi đầu vậy.

Một tổ viên đứng đốt lò hơi ở phía trước, không bao lâu liền thấy ống khói kia phun ra khói đen dày đặc, chiếc xe tổng cộng có ba bánh xe gỗ cứng, phía trước một cái phía sau hai cái, bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Các thành viên còn lại trong tổ kích động gào khóc, đi theo bên cạnh xe, tổ trưởng kia thì ngồi ở chỗ mấy gã người hầu thường ngồi để cưỡi ngựa, trái tim đập thình thịch.

Nửa tháng đầu của tháng giêng đều là thời gian nghỉ ngơi của người dân ở Thục địa, đương nhiên vẫn có một vài nhà xưởng vẫn còn buôn bán, nhưng hầu hết đều là luân phiên làm, hơn nữa tiền lương mỗi ngày cũng tăng gấp ba lần, hiện giờ hầu hết dân chúng đang ở trong nhà mừng năm mới, nghe được bên ngoài có tiếng vang liền đi ra xem náo nhiệt.

Lúc trước thí nghiệm của lão sư Trịnh chỉ có các học sinh nhìn thấy, nếu để người khác nhìn thấy sợ là sẽ bị dọa một phen, mấy con ch.ó con nuôi trong nhà nhìn thấy cũng không ngừng sủa gâu gâu.

Càng ngày càng nhiều dân chúng ra xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ về chiếc xe hơi nước.

"Xe này đi cũng quá chậm đi, xe bò nhà ta còn nhanh hơn nó!"

"Đúng vậy, hơn nữa cái cục sắt này còn ầm ĩ muốn chết, trông còn vô cùng nóng, những học sinh này giờ lại ăn no rửng mỡ đi làm cái đồ chơi này?"

"..."

Dân chúng nhàn rỗi không có việc gì lại đi theo xem náo nhiệt, phát hiện tốc độ xe hình như ngày càng nhanh hơn.

Tổ trưởng rất khẩn trương, muốn cầm lấy dây cương nhưng chợt nhớ ra xe này cũng không phải xe ngựa, mà tốc độ xe còn chậm hơn ngựa nhiều.

Lúc này hắn thấy một khắc này quả thực dài như một năm vậy, mắt thấy phía trước có một cái ngõ nhỏ, đằng trước lại chính là tường gạch, phía sau hắn truyền đến tiếng kêu la của các thành viên còn lại: "Tổ trưởng, mau quẹo, nếu không thì mau thắng lại!"

Xe thí nghiệm cũng chỉ vừa mới làm ra còn chưa có hoàn thiện, nên lúc hắn muốn chuyển hướng thì lại phát hiện không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Thanh âm phía sau càng thêm lo lắng: "Tổ trưởng, mau nhảy khỏi xe, nếu không sẽ không còn kịp nữa!"

Nhảy khỏi xe? Tổ trưởng kia nghe nói như thế trong đầu đều là xe này không biết đã hao phí của hắn không biết bao nhiêu tiền bạc, tiền mừng tuổi những năm này của hắn đều đã tiêu vào cái xe này rồi, nếu xe bị vỡ tâm hắn cũng c.h.ế.t theo.

Tổ trưởng hoang mang rối loạn đi lấy máy bơm gió chuyên dùng cho thắng xe, nhưng đã không còn kịp rồi, sau đó tất cả dân chúng đều chứng kiến cụ sắt kia đ.â.m vào tường gạch...

Gia đình kia hiển nhiên cũng là trong nhà cũng có chút tiền, lúc tường nhà bị đụng đổ cũng rất hoang mang, lão địa chủ kia tức giận kêu to: "Các ngươi một đám súc sinh này, ta nhất định phải kiện các ngươi đến nha môn."

Hiện trường ồn ào, dân chúng chạy đến hỗ trợ bọn họ đưa người đến sở y tế, các tổ viên còn lại thì đang cố gắng cứu chiếc xe thí nghiệm của mình .

Mấy giờ sau bọn Triệu Hi mới biết được chuyện này, bởi tổ trưởng kia là do đích thân Triệu Ngôn nối xương làm mẫu cho đám y sinh, nghe nói là bị thương không nhẹ.

Triệu Hi có chút giật mình: "Một đám học sinh bọn ho vậy mà lại có thể nghiên cứu ra?"

Bây giờ đang là tháng giêng, cách tiết học của lão sư Trịnh cũng không còn mấy tháng, nàng vốn tưởng rằng những học sinh này nếu muốn nghiên cứu chế tạo cũng phải mất gần nửa năm mới có thành quả.

Lão sư Trịnh tới thỉnh tội vẻ mặt áy náy, có chút áy náy mở miệng nói: "Bởi vì... bởi vì tổ của bọn hắn muốn đoạt giải nhất về báo cáo khoa học kỳ sau, cho nên muốn thí nghiệm trước để có thể viết ra báo cáo thí nghiệm, có số liệu rõ ràng."

Hiện nay giới học giả Thục địa đều rất muốn lên trang báo, đặc biệt là trang đầu! Có thể lên trang đầu hầu hết đều là những tin độc quyền, hơn nữa còn có thể kiếm được không ít tiền.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 284: Chương 284



Có một số học sinh vì danh, còn có một số người là vì lợi, tất cả bọn họ đều đang tranh trang nhất.

Lần này thì hay rồi, trong tháng giêng đụng đổ tường gạch nhà người ta, nghe nói còn đang muốn kiện.

Triệu Hi khóe miệng co rút không nhịn được hỏi: "Vậy bọn họ tranh trang nhất, thế cái kia là cái gì?"

Lão sư Trịnh: "Một nhóm học sinh khác thấy hơi nước có thể bay lên trời, liền nghĩ có thể dựa vào hơi nước để chế tạo ra quả cầu hơi nước có thể bay lên không trung mà vẫn nhìn xuống mặt đất được hay không, tuy đây là lý tưởng khá viển vông, nhưng so với xe hơi thì hấp dẫn người đọc hơn nhiều, cho nên nhóm học sinh này mới nóng lòng đến vậy."

Triệu Hi: "..."

Triệu Húc dứt khoát cầm lấy báo cáo số liệu của những học sinh kia, nhịn không được cười: "Đám học sinh này cũng thật lợi hại, tốc độ xe như này cũng không tính là chậm đâu, khi nào thì có thể làm ra máy phát điện thủy lực cỡ lớn cho ta?"

Triệu Hi trong mắt đều là vui mừng, vỗ tay nói: "Để cho bọn họ cùng xưởng đóng tàu ở Ba Thủy hợp tác thử xem, thử xem máy hơi nước có dùng ở trên thuyền hay không. Về phần bọn họ đem tường nhà địa chủ tông đổ, ta sẽ phái người đến xin lỗi và bồi thường, tuy nhiên về sau không được phép tiến hành thí nghiệm ở ngoài đường nữa."

Tổ trưởng kia đang bị gãy chân, nghe được tin tức từ tiên nhân liền mừng đến cười lệch quai hàm, đã thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của khoa học, khoa học khiến cho bọn họ được các tiên nhân thiên vị!

Về phần đầu đề trang nhất thật đúng là của tổ bọn thật.

Sân bồ câu đưa thư là do chuyên gia phụ trách, bọn họ đối xử với đám bồ câu đưa thư này so với tổ tông còn muốn cẩn thận hơn, mỗi ngày cho ăn đều là thứ đã được chuyên gia kiểm tra, sân thì mỗi ngày đều quét dọn hai lần còn khử trùng thật cẩn thận, bọn họ sợ những bồ câu đưa thư kia sẽ sinh bệnh.

Thỉnh thoảng có bồ câu đưa thư mang theo tin tức bay trở về, những người phụ trách này cũng không dám tự mình mở ra xem xét, sau khi nhận được sẽ lập tức trình tới chỗ tiên nhân.

Ở cổ đại nếu muốn đưa tin đều rất phiền toái, cho nên mới nghĩ ra việc nuôi bồ câu đưa tin, chỉ là bồ câu đưa tin cũng không nhất định có thể trở về tổ mà còn có thể bị b.ắ.n chết.

Thư là do Trương Thọ đi tiêu diệt thổ phỉ viết, hiện giờ hắn cũng biết không ít chữ, bởi vì tin tức do bồ câu mang về đều phải viết rất ngắn gọn, cho nên hắn viết rất ít chữ, phần lớn đều là tin đã tiêu diệt được đám thổ phỉ, với lại sau khi bọn họ vào thâm sơn Vân Châu thì có không ít binh sĩ bị sinh bệnh vì nhiễm phải khí lạ, cũng may sau khi có thuốc trị liệu thì cũng đã khỏi hẳn.

Trái tim treo lơ lửng của đám người Triệu Hi cuối cùng cũng hạ xuống, chuyến đi này Triệu Húc và Tiêu Thính Vân đều không đi, cũng không biết đám người Trương Thọ có thể làm được hay không, cũng may đều thuận lợi, cộng thêm châu mục ở Vân Châu cũng rất phối hợp, Triệu Hi lại bắt đầu suy nghĩ xem nên vận chuyển cao su từ Vân Châu về kiểu gì.

Lúc này một con bồ câu đưa tin từ trên trời bay xuống, đậu ở trên ngón tay của chuyên gia, người phụ trách kia nhìn một chút rồi có chút kinh ngạc mà lẩm bẩm: "Bồ câu số 21 này là đưa tin từ phía Bắc về?"

Người phụ trách vội vàng lấy tờ giấy từ trên chân bồ câu xuống, bước nhanh đưa tới chỗ tiên nhân.

Triệu Hi mở tờ giấy ra, nhìn một chuỗi âm điệu phía trên, nàng chợt mở to mắt, nhìn về phía mọi người trong phòng làm việc nặng nề nói: "Hoàng đế triều Thiên Khải triều chính thức hạ lệnh dời kinh đô về phía Nam."

Từ năm ngoái Hung Nô xuôi nam công chiếm vài tòa thành quan trọng ở phía bắc triều Thiên Khải, sau khi áp thẳng tới kinh thành, việc dời về phía nam chính là vấn đề được triều đình Thiên Khải bàn luận rộng rãi, vô số quan viên lén lút mua đất đai ở vùng giàu có đông đúc ở phía nam, tháng giêng năm nay Hoàng đế rốt cục đã chính thức hạ lệnh dời về phía nam.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 285: Chương 285



"Tiều đình Thiên Khải có tầm nhìn xa trông rộng, thành Đông Khê ở Giang Nam có hệ thống hành chính hoàn chỉnh, dời quốc về phía nam đều là chuyện nằm trong dự liệu." Trần Hành cười lắc đầu nói.

Thật sự cho rằng vượt qua sông lớn dời về nam là bình an vô sự sao? Tất nhiên là không.

Đào Tư Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đa số quân Hung Nô là kỵ binh phương bắc, không quen với khí hậu phương nam, lại khó công phá kênh rạch Giang Nam, nếu muốn xuất binh cũng phải đợi tới mùa thu năm nay hoặc sang năm."

Bên ngoài có Hung Nô bên trong có nông dân khởi nghĩa, các nơi hỗn loạn, triều Thiên Khải có thể chống cự được bao lâu cũng khó mà nói chắc được.

Thần sắc Triệu Hi ngưng trọng, nói: "Chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi.

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, tranh bá thiên hạ cần binh cần lương, thiếu một thứ cũng không được.

Thánh thượng ban bố một đạo thánh chỉ, vô số quan viên kiểm kê gia sản suốt đêm , mang theo gia tộc cùng hoàng thân tông thất chen chúc đi thuyền thuận lợi di dời về phía nam. Mà dân chúng bình thường thì rất hiếm có nhà đủ tiền để có thể ngồi thuyền, dưới sự kinh hoảng cả nhà chỉ có thể đi bộ xuôi nam, trong mùa đông giá lạnh, thi cốt la liệt bên đường, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là tiếng k** r*n.

Đường Giang Nam xa xăm, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

"Cha mẹ, chúng ta thật sự phải tới Giang Nam sao?" Thanh niên lưng đeo bọc quần áo nghẹn ngào,"Chúng ta vứt bỏ mấy chục mẫu ruộng đất, bây giờ có gì khác gì với lưu dân?"

Mấy chục mẫu ruộng đất kia là do tổ tông bọn họ truyền lại, vì mạng sống liền từ bỏ như vậy .

"Nếu không bỏ, Hung Nô công tiến vào chúng ta đều phải chết! Thánh Thượng đều đi rồi. chúng ta khăng khăng giữ lại liệu có mệnh để dùng?"

Nhưng nhi tử lại nói đúng một câu, Giang Nam đường xa làm sao có thể chịu đựng đi tới đó?

"Nếu không chúng ta tới Thục địa đi? Lộ trình không xa như vậy." Lão cha suy nghĩ rồi nói.

Hoàng đế chạy về phía Giang Nam cũng không có nghĩa rằng dân chúng bọn họ cũng nhất định phải tới Giang Nam, chỉ cần chạy trốn tới phía nam, cầu một nơi để sống an ổn là được, bốn phía Thục địa này đều là núi lớn, bên trong lại hoang dã ngàn dặm, ngoại trừ việc Thục địa có hơi nhiều man nhân, lương thực kinh tế cũng không bằng Giang Nam, nhưng cũng là một lựa chọn không tệ.

Tới Thục địa trải qua cuộc sống khổ cực, hay là mất mạng ở nửa đường, lão cha này quyết đoán chọn cái trước, đi chệch hướng so với đại đội, mang theo gia đình chạy trốn về Thục địa.

"Thuyền, oa, gia gia, thuyền thật lớn nha." Tôn tử mệt mỏi không chịu nổi bỗng nhiên trở nên phấn khích, chỉ vào thuyền lớn đứng ở bờ sông xa xa kêu lên.

Rất nhiều dân chúng cũng lựa chọn bỏ qua Giang Nam để chạy tới Thục địa, nhìn thấy thuyền lớn tựa như quái vật ở cạnh bờ sông thì sinh lòng kính sợ. Chắc hẳn là thuyền của quan quân?

Quận Dương Lạc là một quận nhỏ ở Kinh Châu, gần Thục địa. Trước đó vài ngày châu mục Kinh Châu xưng đế bị quan quân triều đình phái tới đánh phế, lại gặp tình huống triều đình cuống quít dời về phía nam, trong lúc nhất thời nơi này lại không có người quản lý, lúc này thuyền lớn của bọn họ mới dừng ở bờ sông.

"Chư vị chuẩn bị tiến nhập Thục địa sao?" Phía trên có quan quân xuống hỏi, vẻ mặt hiền lành.

Nhóm dân chúng sửng sốt, lần đầu tiên gặp được quan quân hiền lành như vậy. Bọn họ nghe được câu hỏi kia, trong lòng lại có chút khẩn trương, chẳng lẽ châu mục của Thục địa không cho bọn họ vào?

"Có giấy thân phận không? Có chứng nhận tiêm đậu mùa không?"

Dân chúng bị hỏi thì có chút mờ mịt, lại liên tục gật đầu, giấy thân phận tất nhiên là có, về phần tiêm đậu mùa thì tuyệt đại đa số đều đã tiêm chủng, nghe nói phương pháp này là do một vị công công bên cạnh thánh thượng mang tớ, hiệu quả thật sự tốt.

Quan quân xếp hàng kiểm tra: "Lên thuyền đi."

Dân chúng: "?!"

Ngồi thuyền vào Thục địa? Dân chúng cả kinh đến mức cằm cũng sắp rớt, những người dân chân đất như bọn họ còn có thể ngồi thuyền?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 286: Chương 286



Cho đến khi cả đám ngồi lên thuyền rồi vẫn đều ngây người, không phải chỉ có những đại lão gia mới có thể ngồi thuyền sao?

"Thuyền thật tốt, thật nhanh nha." Một hài đồng đứng trên thuyền nhìn dòng sông bên ngoài.

"Chờ máy hơi nước của các giáo sư được lắp đặt vào thuyền con nhanh hơn nữa." Bên cạnh có tướng sĩ cười nói.

Tuy không biết rõ máy hơi nước là cái gì, chỉ là nhìn cách ăn mặc của những tướng sĩ kia, mơ hồ cảm thấy Thục địa hình như cũng không cằn cỗi như trong tưởng tượng...

Triệu Hi nhận được tin tức, không ít dân chúng Bắc Địa chạy về phía nam lại không chọn Giang Nam mà tới Thục địa, nàng cũng không kinh ngạc.

Thục địa vốn thiếu sức lao động, hiện giờ Vân Châu đã dần dần được khống chế trong tay, thứ nàng cần chính là nhân khẩu, có một số dân chúng còn có thể dời vào Vân Châu, tiến hành giao lưu văn hóa.

Vân Châu có vị trí địa lý đặc thù, mặc dù triều đình sắp xếp châu mục tới nơi đây nhưng thế lực quản lý thực tế lại là các bộ tộc, châu mục Vân Châu là người có tâm tư linh hoạt, vừa thấy châu mục Thục địa phái người "tiêu diệt phỉ" liền phối hợp, viết cho Triệu Hi vài phong thư, lời nói khẩn thiết.

Châu mục Vân Châu biết hiện tại thiên hạ đại loạn, không ít nơi hình thành thế lực riêng, hắn thân là châu mục Vân Châu dù có tâm cũng vô lực, người quản lý Vân Châu chân chính là thủ lĩnh của một bộ tộc, mà Thục địa nếu đã muốn mưu đồ thiên hạ tất phải ổn định hậu phương như Vân Châu này, hắn dứt khoát đầu hàng cho xong.

Hậu phương lớn liên tiếp truyền đến tin chiến thắng, Vân Châu phát triển đường thủy, mấy ngày nay liên tiếp có bến cảng vận chuyển hàng hóa tới quận Đào Nguyên.

"Tiên nhân tiên nhân, tộc Tháp Nạp ở Vân Châu hiến bảo vật, hàng hóa đã dừng ở bến tàu quận Ba Thủy." Bên quận Ba Thủy có người viết thư báo cáo, thúc ngựa đưa tin chỉ cần một ngày một đêm, thời gian xem như nhanh.

Quận Đào Nguyên không giáp sông, cho nên tuyệt đại đa số hàng hóa được vận chuyển bằng đường thủy đều đến bến quận Ba Thủy.

Triệu Hi nhanh chóng xem chuyển phát nhanh, vẻ mặt thanh tú sinh ra sự vui mừng: "Thông báo cho cha ta, lúa nước đến rồi."

Tộc Tháp Nạp chính là bộ tộc dây dưa lâu nhất với quân diệt thổ phỉ của bọn họ, bọn họ dùng thời gian mấy tháng liền đánh cho bộ tộc này sợ hãi, hiện tại liền vội tiến cống.

Triệu Chí Dân nhanh chóng nhận được tin tức, vui mừng vỗ đùi: "Còn chờ gì nữa? Chúng ta trực tiếp đến quận Ba Thủy xem sao."

Lúa nước tạp giao và lúa mì tạp giao đều là thứ tốt, năng lực sản xuất của mẫu khiến mọi người đều sợ ngây người, nhưng chỉ tiếc kỹ thuật tạp giao lại khá tinh thâm, cả nhà Triệu Hi cũng chỉ biết một ít da lông, cho dù bên viện nông canh đã thành lập đội nghiên cứu lúa nước tạp giao, nghiên cứu cẩn thận sách tham khảo, nhưng Triệu Hi đoán chừng sẽ không dễ dàng nghiên cứu ra được.

Vậy cũng chỉ có thể lui lại để cầu tiếp theo, lựa chọn lúa chiêm thành, sản lượng lúa này cũng có thể gia tăng lớn, tại những tiểu quốc kia càng có thể thu hoạch ba vụ một năm. Quận Ba Thủy đất đai màu mỡ, màu mỡ hơn cả quận Đào Nguyên, chuẩn bị ra sức quảng bá loại lúa nước này.

Triệu Chí Dân kích động hô: "Bảo quan lại bên kia đừng làm hỏng hạt giống!"

Vương Tuyết Cầm vừa nghe Triệu Chí Dân nhắc tới, lập tức vỗ chân nói: "Đưa ta theo nữa, nuôi cá trong đồng lúa cần được tiến hành trong vòng bảy ngày sau khi cấy mạ."

Nuôi cá trong đồng là kế hoạch đã được lên kế hoạch từ trước, đánh bắt cá trên sông và nuôi cá nước ngọt phải được tiến hành đồng thời, bọn họ muốn trong tương lai việc ăn cá ở triều Thiên Khải không còn là một chuyện khó nữa! Ngay từ ngày đông đã phái người an bài người dân quận Ba Thủy đắp bờ ruộng lúa, chỉ chờ tới ngày này.

Vương Tuyết Cầm nói với Triệu Hi: "Hi Hi chưa bao giờ đi qua quận Ba Thủy, nếu không chúng ta cùng đi, coi như đi du lịch mùa xuân?"

Triệu Hi có chút động tâm, trước khi nàng xuyên không cũng thường xuyên cùng người nhà ra ngoài du lịch, từ sau khi xuyên không vẫn luôn hoạt động trong huyện Đào Nguyên, nơi nàng đi xa nhất đều không vượt quá một quận!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 287: Chương 287



Hơn nữa nghe nói bên trong số hàng hóa được vận chuyển từ Vân Châu lần này còn có thứ khác, nàng cũng có chút thấy hứng thú.

Hiện giờ phần lớn phạm vi Thục địa đều xây đường xi măng, đi lại cũng thuận tiện, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn? Nàng liền đồng ý.

Chờ bọn họ lên xe, Triệu Hi đang muốn thắt dây an toàn, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc đồ đen từ xa đi tới, mở cửa xe phía ghế lái.

Triệu Hi thấy người tới ngẩn ngơ, vội hỏi: "Tiêu Thính Vân, sao ngươi lại tới đây? Cha, không phải người lái xe sao?"

"Còn chẳng phải bởi vì đại ca và nhị ca của ngươi không rảnh sao, hiện tại chúng ta cũng coi như là nhân vật quan trọng, đã xuất hành thì cũng phải có một đội hộ vệ đúng không? Tiểu Tiêu khá tốt nha." Triệu Chí Dân cười nói, nói xong lại nhìn Tiêu Thính Vân thêm vài lần, vô cùng hài lòng.

Triệu Hi nhìn trộm gương mặt lạnh nhạt của Tiêu Thính Vân, đột nhiên nhớ tới lời hai người bọn họ nói ở gara ngầm hôm đó, mấy ngày nay hai người đều không đề cập tới, hắn cũng giống như bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tiêu Thính Vân đóng cửa thắt dây an toàn, khởi động xuất phát, phía sau còn có một chiếc xe tải, trong xe đều là hộ vệ, một chiếc khác là những học sinh ưu tú khoa nông canh và khoa nuôi dưỡng, lần này được cho phép cùng đi nghiên cứu thực địa. Nghe nói vài ngày trước đó những học sinh này vì để được đi thực địa điều tra nghiên cứu mà thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu, cưỡng ép chen chúc ở trong xe.

Từ khi tìm được mỏ dầu, trải qua tinh luyện liền có thể đổ xăng.

Thấy bọn họ đều ngồi vững, Tiêu Thính Vân liền lái xe xuất phát, xe tải và xe tải bản tải đi theo phía sau.

Tiêu Thính Vân hiển nhiên cũng trở thành tài xế lão luyện, dọc theo đường đi cười cười nói nói, Vương Tuyết Cầm còn kể không ít chuyện thú vị của Triệu Hi khi còn ở trường học, một đường an toàn đến quận Ba Thủy.

Sau khi đỗ xe xong, bọn họ liền đi thẳng đến bến tàu.

Hàng hóa đã được dỡ xuống và cất giữ trong kho cảng, lọt vào tầm mắt là những lô hạt giống lúa.

Quan viên quản lý kho hàng thấy một nhà tiên nhân ba người đều đến, vô cùng vui mừng, vội vàng dùng giấy cứng bọc lấy trái cây bưng tới,"Mấy vị tiên nhân, đây là trái cây bên phía Vân Châu tiến dâng tới, chúng ta dùng đá lạnh ướp nên coi như còn tươi mới."

Đám người Triệu Hi liếc mắt nhìn lại, có chút kinh ngạc nói: "Dứa?"

Triệu Hi có chút mơ hồ: "Nơi này có dứa? Triều Thiên Khải đã du nhập vào?"

Vị quan kia bừng tỉnh đại ngộ, khen ngợi nói: "Tiên nhân quả nhiên học thức uyên bác, lại biết được loại quả gai này, thì ra gọi là dứa, tên hay tên hay!"

Triệu Hi trong lòng vui vẻ, bảo một hộ vệ tới hỗ trợ gọt dứa, còn dặn dò gọt gai nhỏ phía trên ra.

Thứ này tương đương với hàng tiến cống cửa tiểu quốc phiên bang cổ đại, dân chúng bình thường không có cơ hội ăn được, nhưng bọn họ coi như cũng được hưởng ké.

Nếu sau này có thể làm ra trái cây đóng hộp, hẳn có thể bảo tồn lâu.

Sau đó Triệu Chí Dân bảo vị quan này đưa giống lúa tới cho bọn họ xem.

Tộc Tháp Nạp ở Vân Châu bị đánh mà sợ, nghe nói tiên nhân ở Thục địa muốn có hạt giống lúa nước của tiểu quốc phía nam, không nói hai lời liền phái người đi thu mua, thu đủ rồi liền trông mong đưa tới.

Triệu Chí Dân lần lượt kiểm tra, hài lòng gật đầu: "Những thứ này đều là thứ tốt, không bị hư hại gì."

Vương Tuyết Cầm cũng mang theo học sinh khoa chăn nuôi chạy đến trại chăn nuôi nước ngọt, chọn lựa giống cá bên trong.

Nuôi cá trong đồng, nuôi nhiều cá trắm cỏ, cá trích, bây giờ là mùa xuân trên sông sinh sôi nảy nở rất nhiều giống cá nhỏ, thuyền của quận Ba Thủy ngoại trừ đón một số người dân chạy về phía nam, còn phụ trách đánh bắt cá trên sông.

Lúc trước người dân quận Ba Thủy quan trồng lúa nước, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói lại có thể nuôi cá trong lúa nước!

Ngay cả lão nông có mấy chục năm kinh nghiệm làm ruộng cũng có chút khó hiểu, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua chuyện này, vừa trồng lúa nước vừa nuôi cá, cũng không biết có thể làm được hay không, liệu cá không nuôi được, mà ngay cả lúa nước cũng trồng c.h.ế.t luôn hay không?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 288: Chương 288



Không ít dân chúng quận Ba Thủy đều thì thầm to nhỏ với nhau.

Cũng may bọn họ mới thu hoạch vị lúa mì đông, phỏng chừng thật sự được tiên nhân chúc phúc, số lượng lúa mì đông thu hoạch lần này nhiều đến dọa người! Về sau sẽ không sợ ăn không đủ no, lúa mì còn có thể làm thành bánh bao mì sợi các loại, dư ra còn có thể giao dịch mua chút khoai lang khoai tây với quận Đào Nguyên về nếm thử.

Cho nên nghe nói tiên nhân muốn mở rộng nuôi cá trong đồng, tuy bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau nhưng cũng không quá kháng cự, dù sao trong tay có lương thực, nếu thật sự trồng hư cũng không sợ năm nay c.h.ế.t đói, chỉ là có chút lo lắng.

Bên bờ ruộng một ít thôn dân bắt đầu tán gẫu: "Ta nghe nói quận chúng ta có phú hộ đào hồ nước ngọt để nuôi cá, vài ngày trước đó còn c.h.ế.t rất nhiều, thêm một nhóm cá lại bị bệnh."

Thôn dân bên cạnh lập tức gật đầu đáp lời: "Chứ sao, lần đó ta cũng qua xem, phú hộ kia thiếu chút nữa khóc ngất ngay bên cạnh hồ nước, nếu không phải gã sai vặt nhà hắn đỡ lấy kịp, ta đoán chừng đã ngã vào trong hồ nước c.h.ế.t đuối rồi!"

Cá cũng không dễ nuôi, nếu cá bị bệnh cũng khó tìm được đại phu, dù sao thời buổi này tìm đại phu trị bệnh cho người đã khó, chớ nói chi trị bệnh cho cá.

Cho nên bọn họ có chút lo lắng, sợ đến lúc đó toàn bộ cá trong ruộng của mình đều chết, lại còn kéo theo lúa cũng hư hại sẽ không dễ mà xử lý.

Một đám thôn dân ôm nông cụ đang thảo luận câu được câu không, xa xa liền truyền đến tiếng cười của nữ nhân: "Nuôi cá trắm cỏ trong hồ nước có tỷ lệ phát bệnh cùng tỷ lệ c.h.ế.t cực cao, mà nuôi ở ruộng lúa lại có thể giảm tỷ lệ mắc bệnh c.h.ế.t rất lớn!"

Một đám thôn dân nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một đám người đi tới, nhìn cách ăn mặc liền biết họ là các quan lão gia.

Thôn dân vội vàng ném nông cụ trong tay, kinh sợ quỳ xuống dập đầu với bọn họ.

Triệu Chí Dân bước lên nâng bọn họ dậy: "Chúng ta cũng không có loại lễ nghi này, các ngươi ngàn vạn lần đừng quỳ." Hắn cũng xuất thân từ nông dân.

Các thôn dân mê mang, vội vàng nhìn lại những quan lại mặc chế phục thống nhất.

Quận thủ quận Ba Thủy cười nói: "Mấy vị này chính là tiên nhân của Thục địa chúng ta."

Người vừa mới nói chính là Vương Tuyết Cầm.

Vừa nói ra lời này, những thôn dân vừa rồi mới đứng lên âm thầm kinh hãi, trong mắt hàm chứa lệ nóng, nháy mắt lại quỳ xuống, hô to: "Bái kiến tiên nhân!"

Các thôn dân đều choáng váng, bọn họ không nghĩ tới các tiên nhân tinh quý lại tự mình tới đây!

Triệu Chí Dân đỡ người này lại đỡ không được người kia, nóng đến đầu đầy mồ hôi, trong miệng không ngừng bảo bọn họ đứng lên trước.

Vẫn là nhóm quan lại đi theo cùng lúc xuất động, mới nâng được đám dân chúng kinh sợ này lên.

Những dân chúng gặp được tiên nhân này đều rất câu nệ, rụt ở một bên không dám nhiều lời, ngược lại có một hai thôn dân lá gan hơi lớn, lấy can đảm hỏi: "Mới vừa rồi tiên nhân nói chuyện nuôi cá trong ruộng lúa, tỷ lệ cá bệnh c.h.ế.t ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều?"

Bọn họ thật sự không cách nào hiểu được đạo lý này, những con cá nuôi trong hồ nước kia đều được nuôi dưỡng tỉ mỉ, nghe nói còn mời không ít người chăm sóc, mà cá tùy tiện nuôi ở ruộng lúa nước này bọn họ đoán chừng khó có thể được chăm sóc cẩn thân, nuôi dưỡng cẩn thận mà lại không bằng tùy tiện thả rong?

Vương Tuyết Cầm là chuyên gia ở phương diện chăn nuôi, lúc này cười nói: "Đây là tất nhiên, hồ nước rất dễ sinh ra vi khuẩn, nhưng ruộng lúa thì khác, cái này cũng giống với môi trường tự nhiên. Các ngươi xem cá sống ở sông có phải ít c.h.ế.t hơn rất nhiều hay không? Đây chính là môi trường tự nhiên."

Dân chúng cái hiểu cái không, dù sao tiên nhân đều nói như vậy hẳn là thật đi.

Vương Tuyết Cầm nói đến chăn nuôi liền có tinh thần, nói: "Lại nói những con cá này có thể ăn cỏ dại, ăn sâu hại trong ruộng lúa, còn có thể xới đất, gia tăng sản lượng ruộng lúa, có gì mà không tốt?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 289: Chương 289



Một đám dân chúng đều nghe đến hoang mang, nuôi cá ở ruộng lại có nhiều chỗ tốt như vậy? Còn có thể giúp cho sản lượng lúa nước cao hơn? Nhưng bọn họ cảm thấy tiên nhân nói có chút đạo lý, những con cá kia không phải cũng thích mấy thứ này sao?

Nghe có vẻ khả thi, một thôn dân khác hỏi: "Không biết nên nuôi loại cá nào?"

Các thôn dân cũng bắt đầu động tâm, nếu thật sự có thể nuôi cá trong ruộng lúa nước, vậy trên bàn cơm có thể có nhiều thêm một món thịt để ăn.

Thịt cá quả thật có mùi tanh nặng rất khó khử, nhưng lúc này vấn đề khó nuôi dưỡng này đã được giải quyết, còn mùi tanh nặng? Hiện nay Thục địa phổ biến những gia vị như ớt, gừng, hành tây, áp chế mùi tanh.

Cách này hay nha!

Vương Tuyết Cầm: "Mỗi mẫu ruộng nước chỉ có thể nuôi tối đa một ngàn con cá giống, nhiều hơn nữa sẽ không ổn. Nếu nuôi tốt, một mẫu đất có thể có bảy tám mươi cân cá."

Dù gì cũng là lần đầu tiên thí nghiệm nuôi cá trong đồng, cho nên Vương Tuyết Cầm cũng không tiện báo sản lượng cao. Cho dù chỉ nói là bảy tám mươi cân cá, cũng khiến cho thôn dân ở đây cảm thấy nóng lòng.

Đầu năm nay nhà ai mà không có mấy chục mẫu ruộng chứ? Nếu tính như vậy, mỗi bữa ăn đều có thể có thịt cá để ăn! Ăn không hết không phải còn có thể bán sao?

Lần này thôn dân ở đây có ai còn kháng cự nữa? Tóm lại tiên nhân sẽ không lừa gạt bọn họ, cả đám người chờ mong nhìn Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm, hi vọng tiên nhân truyền thụ kỹ thuật nuôi cá trong đồng.

Triệu Chí Dân còn chưa nói cho bọn họ biết hiện tại đã lấy được giống lúa sản lượng cao hơn từ tiểu quốc phía nam! Nếu nói ra chuyện này, chỉ sợ những dân chúng này sẽ càng kích động.

Triệu Chí Dân vốn lo lắng những dân chúng này tự làm sẽ không làm tốt, định sẽ ở lại quận Ba Thủy mấy ngày để chỉ đạo, dứt khoát xắn ống quần lên, mang ủng cao su trực tiếp xuống ruộng nước.

Những thôn dân này cả kinh, tròng mắt đều muốn trừng ra, tiên... tiên nhân lại xuống ruộng?

Vốn nghĩ tiên nhân có thể đứng bên bờ ruộng chỉ điểm đã là mộ tổ bốc khói xanh, tiên nhân lại không có chút kiêu ngạo nào tự xuống ruộng?

Đặc biệt là chủ nhân của ruộng nước, ông lão kích động muốn nhảy múa trên bờ ruộng, không ngừng nói: "Thấy không? Tiên nhân xuống ruộng nước nhà ta, xuống ruộng nhà ta!"

Thôn dân bên cạnh mang vẻ mặt hâm mộ, tiên nhân sao không xuống ruộng nước nhà mình? Cũng để cho bọn họ được lây nhiễm chút tiên khí.

Triệu Hi lặng lẽ nhìn, cảm thấy nếu những người dân này mà có máy ảnh chắc chắn sẽ chụp lại, ảnh chụp đều phải được truyền lại cho con cháu đời sau.

Nếu tiên nhân đều đã xuống ruộng nước, lão hán kia cũng vội vàng xuống ruộng theo, lúc mới xuống nước bị lạnh đến run rẩy, trì hoãn một hồi lâu mới làm quen được.

Lão hán kia có chút tò mò nhìn đôi ủng xanh biếc trên đùi Triệu Chí Dân, không khỏi hỏi: "Tiên nhân, giày này của ngài là giày gì?"

"Ủng cao su, hình như được làm thành từ nhựa hay cao su, mang thứ này xuống ruộng miễn cho bị sâu bọ cắn." Triệu Chí Dân tương đối hiền lành.

Lão hán đánh giá không ngừng gật đầu, thứ tốt a. Những nông dân như bọn họ làm việc trong ruộng nước, thường xuyên bị cắn, còn có thôn dân bị rắn nước cắn phải. Già rồi còn bị phong thấp, khổ không thể tả.

Lão hán chỉ có chút hâm mộ, cũng không nghĩ rằng mình cũng có thể có được, dù sao đây cũng là bảo vật của Tiên gia, có thể nhìn tăng chút kiến thức cũng đủ tốt rồi.

Vương Tuyết Cầm mang theo quan viên cùng một ít thôn dân đi sắp xếp cá giống, thôn dân trong thôn đều đi ra vây xem học tập, sợ bị lạc hậu.

Tiên nhân này thật sự nghĩ rất chu đáo, ngay cả giống lúa cũng tự mang đến, bọn họ chỉ cần mua lại là được.

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân đứng trên bờ ruộng, nhìn thôn dân vây quanh Triệu Chí Dân học tập tương đối hăng say, trong lúc nhất thời hai người trở thành... người rảnh rỗi.

Đứng đó và không làm gì cả.
 
Back
Top Bottom