Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 260: Chương 260



Người hầu ở bên ngoài nghe thấy Triệu Hy vỗ tay ra hiệu, lập tức hiểu ý xách hai thùng tào phớ đi vào, còn bày đủ loại gia vị lên bàn.

Triệu Hi nói: "Chỉ là bệnh đậu mùa thôi mà, đừng quá lo lắng, ăn chút tào phớ đi, muốn ăn vị gì cứ tự mà pha."

Đám quan lại vừa mới nhậm chức cứ đứng ngơ ngác. Đào Tư Lễ là người đầu tiên có phản ứng, cười tiến lên dùng muỗng gỗ múc một muỗng, tự mình thêm gia vị: "Hạ quan tạ ân Hi Hi tiên nhân chiêu đãi."

Đào Tư Lễ ăn một ngụm, nhận xét: "Món này làm từ đậu tương, hạ quan cũng đã từng dùng đậu tương để xen canh."

Ai muốn ăn ngọt ăn mặn gì đều được, từ khi có khí thiên nhiên, hiệu suất làm muối đã cao hơn rất nhiều, tuy rằng đa số người dân vẫn dùng rất tiết kiệm, nhưng mà nhà nào cũng có muối để ăn.

Đường là đường mía, vừa mới thu hoạch năm nay, còn tương đối đắt tiền. Trong bát còn có đậu phộng băm, đậu tương, hành tây, ớt, vân vân.

Quan lại còn lại cũng noi theo, múc một bát tào phớ, bỏ thêm gia vị mình thích, cầm muỗng gỗ nhỏ múc một ngụm, miệng khen: "Ăn khá giống não dê, ngon thật."

Bọn họ chưa từng gặp qua chủ công nào gần gũi như vậy, mở họp còn mời bọn họ ăn vặt, còn là thức ăn ngon. Không ít quan lại sáng sớm chưa ăn cơm, giờ ăn cả một bát lớn.

Cũng không biết có phải là truyền thống hay không, trong bữa ăn mọi người nói chuyện đều thoải mái hơn hẳn: "Hi Hi tiên nhân, ngài vừa rồi nói 'chỉ là bệnh đậu mùa thôi mà' là muốn nói gì?"

Triệu Hi: "Ở chỗ chúng ta, bệnh đậu mùa đã bị tiêu diệt."

Thời đại của nàng không còn ai nhắc tới virus đậu mùa, đến lúc học lịch sử nàng mới biết về bệnh này.

Bệnh đậu mùa còn có thể bị tiêu diệt? Mọi người nghe vậy đều ăn chậm lại, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Triệu Hi, quả nhiên không hổ là tiên giới, virus đậu mùa kh*ng b* như vậy cũng có thể tiêu diệt?

Nếu có thể đem tiên pháp này truyền tới thế gian, vậy không biết sẽ cứu được bao nhiêu mạng người đây?

Quan chủ quản bộ y tế quên luôn bát tào phớ ngon lành trong tay, kích động đến suýt nữa quỳ xuống cầu xin tiên nhân ban thưởng tiên pháp cứu vớt chúng sinh, Triệu Hi lại đột nhiên hỏi một câu: "Tào phớ ngon không?"

Bọn họ sửng sốt, vội vàng gật đầu: "Quá ngon, đặc biệt là tào phớ ngọt, vị đường và vị tào phớ hòa quyện ngon cực kỳ."

Người ngồi bên cạnh khiếp sợ: "Đường là dùng để làm đồ ăn vặt, sao lại đem cho vào món chính? Tào phớ rõ ràng là một loại món chính, Lý đại nhân không thích tào phớ mặn sao?!"

Triệu Hi thấy bọn họ sắp bắt đầu cãi nhau tào phớ mặn với tào phớ ngọt, may mà Trần Hành ngồi đầu bàn hắng giọng ngăn lại.

Triệu Hi ăn tào phớ, cười nhẹ nhắc nhở:

"Ta mời các vị làm quan là vì nước vì dân, khi bách tính không dám thì các ngươi đứng lên làm gương, khi bách tính rút lui thì các ngươi cản phía sau, các vị phải làm gương cho bách tính trong mọi việc."

Mọi người nghe vậy rùng mình, tưởng là tiên nhân đang cảnh cáo bọn họ không được tham ô của dân, vội vàng buông chén xuống đứng dậy, chắp tay đáp ứng. Bọn họ vừa mới bắt đầu làm quan, mọi người đều có lý tưởng của mình, lời thề hôm nay đều là thật lòng.

Triệu Hi nhìn vẻ mặt sẵn sàng vì lý tưởng của bọn họ, cười cười. Hy vọng đến khi tiêm phòng đậu mùa, các ngươi cũng giữ được vẻ mặt này.

Còn vụ tào phớ? Chỉ cần đám quan lại này thích, toàn bộ Thục địa sẽ nhanh chóng mở rộng phương pháp làm đậu hủ, tào phớ ra ngoài, dân chúng đều sẽ có món ăn mới, dù sao nhà nào cũng đều có trồng đậu tương.

Sau đó Triệu Hi nhanh chóng báo vụ đậu mùa này cho đại ca Triệu Ngôn, nàng chỉ biết là người từng bị bệnh đậu mùa sẽ không lại mắc bệnh, cho nên có thể dùng nốt đậu trên trâu bệnh để phòng ngừa, thế nhưng nàng không biết cách làm cụ thể.

Triệu Ngôn cũng rất coi trọng việc này, một khi bệnh đậu mùa lan tràn, nền công nghiệp quân sự của cả Thục địa đều sẽ khựng lại, nếu bị Hung Nô hoặc là nghịch quân tấn công, bọn họ sẽ rất khó khăn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 261: Chương 261



Triệu Ngôn lập tức dẫn theo học sinh y học viện, tập trung bò cái bị bệnh trên toàn Thục địa lại, đặc biệt là những con có v.ú bị mưng mủ, mua lại với giá cao .

Hơn một năm nay, việc tuyên truyền vệ sinh của Triệu Ngôn rất được người dân ở quận Đào Nguyên tin tưởng, ví dụ như rửa tay trước và sau bữa cơm, phải chú ý giữ vệ sinh, dân chúng đều rất nghe theo, các huyện thành lớn ở quận Đào Nguyên còn có nhân viên vệ sinh chuyên môn quét rác, xử lý rác rưởi.

Hơn nữa dân chúng cũng biết, súc vật sinh bệnh mà c.h.ế.t là không ăn được, rất có thể bị lây bệnh. Bây giờ nghe nói muốn triệu tập bò cái bị bệnh, còn sẽ được trả tiền, bọn họ nhanh chóng đưa đến rất nhiều con.

Vừa nghe nói đám bò cái này là vì để cho mọi người tiêm phòng đậu mùa, nguyên lý là để cho người nhiễm virus đậu mùa, nhờ đó có được miễn dịch, ai nghe mà không sợ?

Tất cả mọi người đều sợ bệnh đậu mùa muốn tránh thật xa, thế mà các tiên nhân còn muốn bọn họ tự mình lây bệnh đậu mùa để phòng dịch, điều này thật đáng sợ.

Đối với chuyện này, Triệu Hi hạ mệnh lệnh: "Quan viên Thục địa, ngoại trừ những người mắc bệnh nặng, tất cả đều được tiêm bệnh đậu mùa trước, làm gương cho vạn dân."

Đám quan lại kia lúc này mới hiểu được lời nhắc nhở của Triệu Hi ở triều hội quán Chiêu Hiền, thì ra là như vậy. Thấy không, cơ hội làm gương tới rồi.

Tiếp theo là những người làm việc ở biên giới Thục địa, có nguy cơ bị người ngoài truyền bệnh, cũng được sắp xếp tiêm phòng.

Sau đó nữa là quân doanh, cả Thục địa hiện tại có tổng cộng năm sáu vạn tướng sĩ, cũng tiêm phòng.

Y sinh là người hâm mộ trung thành của Triệu Ngôn, coi lời dạy của thần y hiệu trưởng là chân lý, thay vì lo lắng như dân chúng bình thường, sau khi hiểu rõ nguyên lý, những học sinh này đều phải bội phục trước ý tưởng kỳ diệu của hiệu trưởng.

Đúng vậy, chỉ cần từng bị nhiễm virus đậu mùa thì sẽ không bị lại. Lây bệnh trực tiếp từ người bệnh thì nguy hiểm, nhưng hiệu trưởng nói dùng virus từ bò bệnh an toàn hơn nhiều, nếu sức khỏe tốt thì hoàn toàn không có triệu chứng gì, sức khỏe không tốt cũng chỉ sốt nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được.

Y sinh đi tiêm chủng cực kỳ nhiệt tình, Triệu Hi còn nghe nói trong trường còn xuất hiện một nhân tài, sau khi tiêm chủng xong, để nghiệm chứng khả năng phòng bệnh, hắn trực tiếp đi ra ngoài ở chung với bệnh nhân đậu mùa mấy ngày, sau khi làm vệ sinh với đốt sạch quần áo đã mặc, hắn lại vui vẻ trở về, bình yên vô sự, mỗi ngày đều khoe khoang khắp trường y.

Toàn bộ quan viên trong Thục địa dẫn đầu tiêm chủng để làm gương, dân chúng gọi đây là sự kiện xưa nay chưa từng có.

Ai mà không biết quan lão gia đặc biệt sợ chết, không phải trước giờ toàn là để đám tiện dân bọn họ thử trước cho quan lão gia sao? Sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, các quan lão gia mới làm theo.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy quan lại đi trước làm gương, sau đó mới cho bọn họ làm theo, rõ ràng là để làm dân chúng bọn an tâm a, cũng chỉ tiên nhân mới có lòng tốt để làm như vậy.

Không ít dân chúng chưa từng gặp qua gia đình tiên nhân cũng nhớ ơn bọn họ, nghe nói có không ít người còn lập bài vị Trường Sinh cho nhà bọn họ, ngày ngày cung phụng.

Nhờ có quan lại làm gương, dân chúng bớt sợ hãi đi nhiều, các đại lão gia còn không sợ bọn họ còn sợ cái gì? Cho nên mọi người đều nhiệt tình đi tiêm đậu mùa.

Hiện tại Đào Nguyên bán nguyệt báo đã đổi thành tuần báo, bởi vì hiện tại quy mô phát hành đã bao trùm cả quận Ba Thủy, tờ báo chính thức đổi tên thành Tuần Báo Thục địa, đồng thời còn xuất bản một số tờ báo khác, ngành báo chí phát triển hẳn lên.

Tuần báo Thục địa số mới nhất có ghi rõ chi tiết ưu điểm của việc dùng mụn bò và giải đáp các vấn đề mà người dân quan tâm.

Mà thú vị nhất trên tuần báo chính là –

Bỏ phiếu cho hai phe tào phớ mặn-ngọt! Ngươi cho rằng loại tào phớ nào mới là ngon nhất? Nhanh đi bỏ phiếu đi thôi!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 262: Chương 262



Đây là do có một thương nhân nhàn rỗi bỏ tiền ra mua trang quảng cáo làm ra, nghe nói nhi tử nhi nữ nhà hắn từng cãi nhau một trận ầm ĩ vì chuyện loại tào phớ nào là ngon nhất, hắn dứt khoát đăng báo cùng nhau chơi.

Điều này khiến cho dân chúng ở xa cũng bắt đầu học làm đậu hủ và tào phớ, mấy ngày nay Triệu Hi thấy trên đường phố có rất nhiều dân chúng bán sản phẩm đậu hủ, còn có thức ăn làm bằng đậu hủ nữa.

Ngoài cửa hội quán Chiêu Hiền ở huyện Đào Nguyên có một quán tào phớ nhỏ, Triệu Hi cảm thấy tào phớ nhà bà cụ kia làm là ngon nhất, thường xuyên xuống ăn một bát, quả thực trở thành biển quảng cáo sống cho quán đó.

Triệu Hi không khỏi hỏi Tiêu Thính Vân : "Ngươi thích ăn tào phớ mặn hay tào phớ ngọt?

Tiêu Thính Vân mặt không đổi sắc: "Đều được, ta không kén ăn."

Đây là một vấn đề gần đây ai cũng thích hỏi, hắn đã nghĩ sẵn đáp án, hẳn là không sai được.

Triệu Hi nghe vậy có vẻ thất vọng: "Vậy à, ta thích tào phớ cay." Đã hỏi mấy người, không ai đồng ý với nàng.

Tiêu Thính Vân: "..." Sai mất rồi.

Thời tiết lạnh dần, trước sinh nhật 18 tuổi của Triệu Hi, thương đội của hai cha con Hoàng gia đi Nam Man Khương cuối cùng đã trở lại, muộn hơn dự tính rất nhiều, Triệu Hi còn lo lắng bọn họ gặp chuyện gì.

Hoàng Hiên còn gửi thư an ủi nàng: "Hi Hi tiên nhân yên tâm, chúng ta đều mạnh khỏe."

Hiện tại quận Ba Thủy cũng là phạm vi thế lực của bọn họ, đương nhiên không thể thiên vị, bông vải từ vài khu vực của huyện Đào Dương đều được đưa vào xưởng bông, bọn họ cũng mở thêm xưởng bông, xưởng lông cừu và xưởng len ngay tại quận Ba Thủy.

Người dân huyện Đào Dương không thể tưởng tượng được bông vải lại đáng giá như vậy! Bọn họ không cần trồng trọt cũng có tiền thoải mái đi chợ mua lương thực, bọn họ rất tin tưởng tiên nhân, có tiên nhân, cửa hàng lương thực cũng không dám tăng giá, hơn nữa hiện tại lương thực tràn lan, giá cả thấp hơn nhiều so với trước kia.

Đúng vậy, hiện tại trong quận có rất nhiều lương thực, kho lúa nhà nào cũng đầy, sau mỗi mùa thu hoạch luôn có vài ba lão nhân ngồi ở bờ ruộng vẻ mặt lo lắng, tiến lên hỏi mới nghe được lão nhân kia nói, trong nhà có quá nhiều lương thực, sợ ăn không hết sẽ hỏng.

Nói vậy mà cũng nói được?!

Cho dù quận Ba Thủy không có đủ lương thực, một mình quận Đào Nguyên năm nay cũng đã sản xuất đủ lương thực cho dân chúng Thục địa ăn thoải mái suốt một hai năm!

Sắp bắt đầu mùa đông, không ít phụ nữ quận Ba Thủy còn mua lại mấy số báo cũ, học cách đan áo len, chỉ còn chờ một lượng lớn sợi len được đem ra bán, tranh thủ đan cho con cái trong nhà một bộ quần áo chống lạnh trước khi mùa đông tới.

Cuối cùng thương đội Hoàng gia cũng đã trở lại, lần này bọn họ mang về lượng lông cừu nhiều gấp ba lần lần trước, không phải, còn nhiều hơn gấp ba, nhiều đến mức đáng sợ.

Lúc Triệu Hi nghênh đón bọn họ ở giao lộ, chính nàng cũng phải hoảng sợ. Không chỉ có lông cừu, còn có vô số chiến mã, toàn bộ đều chở lông cừu. Bọn họ rốt cuộc là cướp đoạt bao nhiêu bộ lạc Nam Man?

Đám thương nhân Hoàng Hiên cũng hoảng sợ, thương hộ như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quan viên Thục địa tới nghênh đón mình.

Hoàng Hiên cười có chút xấu xa,"Hi Hi tiên nhân yên tâm, tổng cộng cũng không đắt."

Thấy Triệu Hi và đám quan lại không hiểu, Hoàng Hiên mỉm cười nói: "Ta có bán cho bọn họ chút thủy tinh, muối và trà."

Triệu Hi: "..."

Cũng giống như các quốc gia cổ trên thế giới đều thích vàng, thẩm mỹ của mọi người hiện tại đều giống nhau, đều rất thích thủy tinh, hơn nữa thủy tinh này còn được chế tác tinh tế như vậy. Thương nhân muốn dùng thủy tinh đổi lấy lông cừu của bộ lạc? Có lời! Quả thật là lời to! Mấu chốt là bọn họ còn tranh nhau bán, sợ bị người giành trước.

Còn có muối nửa, thật sự là chưa hưởng qua còn được, nếu đã dùng qua muối tinh của người Hán liền sẽ chịu không nổi thứ muối thô có vị đắng kia nữa, thấy Hoàng Hiên mang muối đến, bọn họ không hề do dự liền mua! Trà thì càng không cần phải nói, đây là sản phẩm thiết yếu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 263: Chương 263



Cho nên đám người Hoàng Hiên mới trở về muộn như vậy.

Triệu Hi nghĩ, hiện đại cũng có không ít người giàu si mê hàng xa xỉ, có lẽ cũng là đạo lý tương tự.

Có mớ lông cừu này, nếu toàn bộ dân chúng Thục địa cùng nhau cố gắng, có lẽ mỗi người đều sẽ kịp có quần áo chống lạnh. ...

Hắn tên là Vu Phàm, Phàm trong từ thuyền buồm, từ nhỏ sống ở quận Ba Thủy, Thục địa, bởi vì quanh năm kiếm ăn trên sông nước, cha mẹ hắn liền đặt tên cho hắn là Phàm, đã làm việc ở xưởng đóng thuyền ba mươi năm, cũng có thể tính là một tiểu đầu lĩnh.

Mấy ngày trước, Thục địa thay đổi lãnh đạo, tiệc mừng thọ 50 tuổi của Hà châu mục thiếu chút nữa trở thành tang lễ, tiên nhân Triệu gia hoàn toàn chiếm cứ quận Ba Thủy. Lúc đầu dân chúng đều hoảng loạn, ngay cả nhà bọn họ cũng vậy.

Thế nhưng những chính sách mới bọn họ đưa ra, cái nào không phải là chuyện tốt? Chỉ riêng việc hủy bỏ thuế đầu người đã khiến dân chúng không ngừng dập đầu cảm tạ. Chỉ là tiên nhân vừa mới tiếp quản quận Ba Thủy, rất nhiều người còn chưa bắt kịp thời đại, nhưng mà dân chúng đều rất là chờ mong.

Đặc biệt là mấy ngày trước, tiên nhân lại để cho đám quan lại tiêm phòng đậu mùa trước để làm gương, hành động này làm cho ngay cả những dân chúng quận Ba Thủy còn đang bất mãn đều thành thật an tĩnh.

Ở quận Ba Thủy bọn họ, tiên nhân coi trọng nhất là việc làm đường, thứ hai là ngành đóng thuyền.

Phía trên cử một vị quan lại trẻ tuổi xuống chỗ bọn họ, nghe nói là thí sinh thi đậu năm nay, hẳn cũng là quan lão gia. Cả xưởng đóng thuyền đều rất lo lắng, sợ mất đi việc làm.

Kết quả là bọn họ buồn lo vô cớ, không chỉ không mất việc, còn được thêm càng nhiều tiền.

Cuối thu trời rét, cũng là thời điểm nông nhàn, quan lão gia triệu tập không ít dân chúng quận Ba Thủy vào xưởng đóng thuyền, ai cũng được nhận tiền công!

Vu Phàm nhận lấy vật được gọi là giấy trúc Đào Nguyên từ trong tay Quan lão gia, mở ra nhìn thì sợ ngây người: "Còn có thuyền lớn như vậy?"

Dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng? Thuyền còn có thể lớn tới cỡ này?

Nghe nói quan lão gia cũng lớn lên ở vùng sông nước, bọn họ gọi là Thái đại nhân. Thái đại nhân cười nói: "Đây là bản vẽ tiên nhân đưa, chúng ta đóng thuyền dựa theo bản vẽ này, về phần số lượng... Đóng trước hai ba ngàn chiếc để chuẩn bị đi."

Vu Phàm thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Thái đại nhân, hai ba ngàn chiếc thuyền chiến lớn như vậy? Cả quận Ba Thủy cũng chỉ có tổng cộng hơn năm trăm chiếc thuyền chiến, làm nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là... sắp có chiến tranh? Dân chúng bình thường cũng có nghe thấy tình hình bên ngoài.

Thái đại nhân nghiêm mặt răn dạy: "Chiến tranh cái gì? Đừng có bịa đặt bậy bạ, là để đánh cá. Đóng nhiều thuyền là để đánh cá cho cả trăm vạn người Thục địa chúng ta đều được ăn thịt."

Vu Phàm: "..." Vậy sao?

Thái đại nhân vỗ vai Vu Phàm, chân thành nói: "Đây chính là nhiệm vụ do tiên nhân giao, nếu hoàn thành tốt sẽ tạo được ấn tượng tốt trong mắt tiên nhân, cho nên làm cho tốt vào."

Để hoàn thành chỉ tiêu này, không ít người dân quận Ba Thủy gia nhập xưởng đóng thuyền. Nguyên vật liệu cần để đóng một chiếc thuyền lớn như vậy quá nhiều, đặc biệt là gỗ, làm không ít ngành nghề khác của quận Ba Thủy cũng phát triển theo, trong lúc nhất thời mọi người đều vào xưởng làm việc kiếm tiền.

Cũng may xưởng đóng thuyền cũng không áp bức dân chúng, một tuần được nghỉ một ngày.

Vu Phàm cảm thấy hiện tại mệt mỏi hơn một chút so với trước kia, nhưng mà lại có hi vọng hơn nhiều.

Phía trên có mấy vị thần tiên tốt bụng giúp đỡ bọn họ phát triển, đám người quê mùa bọn họ không sợ vất vả, chỉ sợ đã vất vả mà vẫn sống không nổi.

Hôm nay làm xong công việc, Vu Phàm có thể nghỉ ngơi, hắn rời khỏi xưởng đóng tàu, chuẩn bị đi mua một con cá trở về, đêm qua vợ hắn ở nhà tự làm đậu hủ, định hôm nay cắt đậu hủ trộn với cá để nấu ăn.

Hiện tại tiên nhân cho phép dân chúng đi đánh cá, ngư dân ít phải đóng thuế, cho nên có không ít cá để bán, Vu Phàm vui vẻ mua một con, xách cá ngâm nga hát, chuẩn bị về nhà.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 264: Chương 264



Xa xa, hắn thấy có người của quan phủ đang cười tủm tỉm nói cái gì đó, vừa thấy vị quan sai kia cười ha hả đi về phía hắn, hắn lập tức nói: "Đại nhân, ta tiêm phòng đậu mùa rồi, có giấy chứng nhận hẳn hoi."

Quan sai kia hơi mất mát, thả hắn đi.

Vu Phàm đang tưởng tượng mình đem cá về cạo vảy làm một bữa cơm ngon, đang muốn vào thành, bỗng nhiên nghe thấy quan sai chặn một chiếc xe ngựa lại, còn có tiếng ngựa hí vang.

Quan sai nhìn xe ngựa, cảm thấy không giống như là của Thục địa bọn họ, lập tức cảnh giác hỏi: "Dừng lại, các ngươi là từ đâu tới?

"Lớn mật, chúng ta là người của triều đình!" Gã sai vặt cưỡi ngựa giận dữ nói.

Tạ công công vén rèm lên, có chút không vui, hắng giọng nói: "Mau tránh ra, ta phải đi ban chỉ."

Tạ công công nhìn tường thành xi măng, âm thầm giật mình, nhớ lại lần trước tới quận Đào Nguyên vào đầu năm. Tạ công công nghĩ đến tình hình trong triều, có chút cảm khái, vị tướng quân lần trước cùng hắn đến ban chỉ cũng đã bị phái đi đánh Hung Nô, bây giờ chỉ có một mình hắn trở lại quận Đào Nguyên.

Quan sai thủ thành hơi do dự, ban chỉ? Chẳng lẽ là đại quan triều đình? Người này hình như là thái giám a. Bọn họ làm sao đắc tội nổi loại người này?

Nhưng mà...

Quan sai nhìn chằm chằm đoàn người, không ngừng cân nhắc, cố gắng xây dựng tâm lý.

Bên ngoài dịch đậu mùa đang lan tràn, hắn không thể cứ như vậy để cho người ta đi vào. Ai biết những người này có bị bệnh hay không? Trước mặt bệnh đậu mùa, mọi người đều là bình đẳng, đừng nói đại quan, cho dù là hoàng đế lão tử, nếu mắc bệnh là cũng sẽ chết.

Quan sai cắn răng: "Người đâu, bắt bọn họ lại tiêm phòng đậu mùa trước cho ta, để khỏi lây bệnh đậu mùa!"

Tạ công công: "?" Tiêm phòng? Bệnh đậu mùa? Sao tự nhiên lại nhắc đến bệnh đậu mùa?

"Ai dám? Vị đang tuyên chỉ này chính là Tạ công công, không được càn rỡ." Đám tiểu binh đi theo phía sau khẩn trương quát lớn.

Quan sai nơi nào quản mấy việc này? Nói bắt thật đúng là bắt toàn bộ, một người cũng không tha, đưa bọn họ đến cách ly ở tửu quán, những tửu quán này là của cấp trên của quan lão gia xây lên, chuyên môn đối phó những người bên ngoài vào Thục địa.

Nếu là người bị đậu mùa thì tuyệt đối không cho phép vào Thục địa.

Cả người Tạ công công choáng váng, hắn không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, còn chưa tiến vào quận Ba Thủy đã bị bắt, những nha dịch này đem bọn họ nhốt ở trong tửu quán, còn yêu cầu bọn họ phải đeo khẩu trang.

Sau đó có đại phu tới, nói là muốn tiêm chủng phòng bệnh đậu mùa cho bọn họ. Phòng bệnh đậu mùa là gì? Chính là ngăn cho người ta bị nhiễm bệnh đậu mùa và tăng mạnh sức đề kháng.

Tạ công công bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa trèo cửa sổ bỏ chạy, vẫn là một người dân cùng đi cách ly kế bên khuyên: "Vị đại lão gia này đừng hoảng hốt, chúng ta đều đã tiêm chủng đậu mùa, tất cả mọi người không có việc gì, khỏe mạnh lắm. Ngài không biết bây giờ muốn vào Thục địa phải kiểm tra thân thể và tiêm phòng đậu mùa sao, nếu không thì ngài không được vào."

Nha dịch bên cạnh hừ một tiếng nói: "Toàn Thục địa chúng ta, từ tiên nhân đến quan viên, kể cả bình dân đều đã tiêm phòng đậu mùa, sẽ hại các người sao? Tiêm chủng cho các người là vì sợ các người nhiễm bệnh xong sẽ lây cho mọi người."

Đây là mệnh lệnh chết, đám người Tạ công công không có cách nào ngoài việc bị tiêm phòng, những tiểu binh đi cùng không có việc gì, ngược lại Tạ công công có chút sốt nhẹ, nhưng nghỉ ngơi một đêm thì vẫn ổn.

Điều này làm cho Tạ công công rất là cảm thán, trước đây hắn cũng từng gặp qua một bệnh nhân bị đậu mùa, tình huống lúc đó cũng không phải chỉ sốt nhẹ đơn giản như vậy, toàn thân còn có thể xuất hiện u nang dày đặc, sốt cao, co giật sau đó tử vong.

Nếu cách này có thể phòng ngừa hiệu quả như vậy, thật đúng là vô cùng tốt.

Bởi vì đang cách ly, bọn họ không được phép đi ra ngoài trong mười ngày, ăn uống, vệ sinh đều phải ở trong khách đ**m, tửu quán, Tạ công công không có khả năng chỉ ở trong phòng chờ, thật sự quá chán liền xuống lầu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 265: Chương 265



Chỉ thấy một nhà ba người đang ngồi ở trước bàn vuông ăn một chén đậu phụ mặn, đứa bé trong lòng n.g.ự.c ăn một ngụm lại la hét muốn ăn thêm một ngụm, hình ảnh rất là ấm áp.

Tạ công công nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì biết là chạy nạn tới, hắn cũng gọi chén đậu phụ mặn màu trắng này đến, cười hỏi: "Cả nhà các ngươi là chạy nạn tới sao? Vì sao lại không tới Giang Nam giàu có và đông đúc? Mà lại đến Thục địa này?"

Người nam nhân nói: "Đại lão gia, ngài không biết sao? Cả nhà chúng ta nghe nói, ở Thục địa có tiên nhân, người ở đây mỗi ngày đều có cơm để ăn no, nhà ta đến đây để nhờ cậy tiên nhân."

Nam nhân kia nhìn thê tử cho tiểu nhi tử ăn đậu phụ mặn, vẻ mặt chân thành tràn đầy khát khao: "Hai ngày nữa thôi, một nhà chúng ta có thể vào Thục địa. Sau đó nhà ta sẽ thuê một căn nhà trước, tìm việc làm ổn định, tranh thủ để có thể nhập tịch vào đây sớm."

Tạ công công càng nghe càng mơ hồ, vội hỏi: "Nhập tịch? Không thể chuyển hộ khẩu qua sao?"

Thục địa của triều Thiên Khải là một nơi xa xôi, đất rộng người thưa, nếu là dời hộ khẩu định cư ở Thục địa không khó mới đúng.

Nam nhân kia nhìn Tạ công công như một người nhà quê: "Chuyện này ngài cũng không biết? Hiện tại muốn có hộ tịch ở Thục địa rất là khó, nghe nói phải sống ở chỗ này trọn một năm, hiện tại nhà ta cũng chỉ có thể đi xin tạm trú."

Tạ công công nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại hai quận ở Thục địa khó xin hộ tịch đến vậy sao?

Tạ công công nhớ tới những miếng đất hắn mua dựa vào mấy món chế phẩm lưu ly, đột nhiên có chút hối hận vì sao nửa năm trước không mua đất ở Thục địa, luôn cảm thấy về sau Thục địa sẽ có cải cách lớn.

Lại hỏi những người khác trong tửu quán, đa phần đều là nghe nói nơi này có tiên nhân, có thể ăn cơm no, còn có chút người trốn đi do bị Hung Nô chiếm thành trì, nghĩ lại thì Thục địa có địa thế núi non, người Hung Nô muốn tiến công vào đây tương đối khó khăn, vì vậy những người chạy nạn liền từ trời Nam đất Bắc đến đây.

Bị nhốt ở chỗ này suốt mười ngày, Tạ công công bọn họ cuối cùng cũng được thả ra, giá xe đi đến tòa thành mới của quận Đào Nguyên.

Đã nửa năm trôi qua kể từ lần trước đến Thục địa, lần này trở lại, Tạ công công chỉ cảm thấy bản thân giống cái mới vào thành đồ quê mùa, vén rèm xe nhìn đông nhìn tây, hết thảy đều mới mẻ cực kỳ.

Các loại bán rong đầy hai bên đường, bán đủ loại thức ăn, xa xa còn có các loại công xưởng san sát, trên đường còn nhìn thấy một người phụ nữ đang dệt quần áo gì đó, thấy một đôi nhi nữ run rẩy cầm giấy trúc trở về, người phụ nữ vừa nhìn điểm số phía trên liền thuận tay cầm lấy gậy đan áo len đánh hai đứa nhỏ, còn nói cái gì "Không đạt tiêu chuẩn","Không đến 60 điểm" vân vân.

Còn nữa, bảng hiệu hai bên đường!! Có chút chữ trên đó hắn không biết! Chữ viết đơn giản, nét ít đi rất nhiều, vẫn có thể đoán mò được.

Tạ công công nhìn đến choáng váng, không phải mới hơn nửa năm không tới Thục địa sao? Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Hắn tốt xấu gì cũng là người trong cung, nhưng mà cho dù có là kinh thành chỉ sợ cũng chưa phồn hoa bằng Thục địa.

"Công công, ngài uống chút trà đi." Gã sai vặt trong xe ngựa vội nói.

Tạ công công gật gật đầu, tiếp nhận nước trà gã sai vặt đưa tới, hắn nhìn chén trà trong tay bỗng nhiên khựng lại, trong mắt kinh hãi: "Thế nhưng không có xóc nảy! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ công công ngay cả trà cũng không uống, vội vàng ghé vào bên cạnh xe ngựa cúi đầu nhìn xuống, dưới xe ngựa là đường xi măng bằng phẳng, rõ ràng đêm qua mới đổ mưa, hôm nay đi trên đường lại không hề lầy lội xóc nảy!

Kinh thành còn không bằng nơi này!

Tạ công công nhìn một màn như vậy, bỗng nhiên hối hận đến xanh ruột, tại sao lúc trước hắn không mua đất ở Thục địa? Khó trách dân chúng khắp trời Nam đất Bắc đều chạy về Thục địa, đây quả thực là một nơi thế ngoại đào nguyên trong loạn thế.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 266: Chương 266



Trên đường đi tuyên chỉ này, Tạ công công thấy rất nhiều lưu dân từ khắp nơi chạy trốn, bởi vì chiến loạn mà không thể không bán thê nhi, mà nơi này lại an cư lạc nghiệp!

Đường trong quận Đào Nguyên dễ đi hơn, dọc theo đường đi không xóc nảy, thuận lợi đến thành mới.

Hơn nửa năm không gặp, tòa thành mới này càng thêm phồn hoa, rất khó để tưởng tượng được hơn phân nửa cư dân trong thành đều đã từng là lưu dân, những bộ quần áo sạch sẽ, những khuôn mặt tươi cười, điều này ngay cả trong kinh thành cũng không có.

Đặc biệt, khi nhìn thấy có dân chúng từ nhà máy xong việc về nhà, nói là hôm nay nhà máy phát tiền lương hàng tháng, còn phát tiền thưởng mỗi tháng, Tạ công công còn ổn, hộ vệ đi theo hắn nhìn đến cực kỳ đỏ mắt. Hộ vệ bọn họ bán mạng, cũng không có bao nhiêu tiền!

Tạ công công hít sâu một hơi để gã sai vặt giục ngựa mau đến tiên cảnh.

Hai vợ chồng Triệu Chí Dân, Vương Tuyết Cầm cùng với Triệu Húc đã chờ sẵn ở cửa.

Tạ công công được đỡ xuống xe ngựa, nhìn xung quanh không khỏi hỏi: "Hôm nay sao không thấy ca ca và muội muội của Triệu đại nhân?"

Triệu Húc trong lòng không vui, nếu không phải vì tiếp đãi tên thái giám này, hắn sẽ không để Tiêu Thính Vân lợi dụng sơ hở! Trên mặt hắn lại cười nói: "Đại ca ta ở trường y cùng y sinh nghiên cứu chế tạo bạch dược Vân Nam, muội muội ta đi học đường dự thính."

Nếu là nhà người khác, ý chỉ của Thánh Thượng tới mà không tiếp chỉ, đầu sẽ rơi khỏi cổ, nhưng dù sao đây là Thục địa, triều đình cũng không bằng với trước kia, Tạ công công cũng muốn duy trì quan hệ tốt với Triệu gia, để lại cho mình một đường lui, vì thế liền mắt nhắm mắt mở.

Hắn lấy ra phần thánh chỉ ánh vàng rực rỡ từ trong lòng ngực, hắng giọng tuyên chỉ.

Hà châu mục lấy lý do bệnh nặng xin từ chức, Triệu Húc trở thành châu mục mới thống lĩnh Thục địa, mà mẫu thân cùng muội muội của hắn cũng được ban thưởng, Triệu Hi được phong làm hương chủ, Vương Tuyết Cầm được phong làm Vinh Đức phu nhân.

Ý chỉ này của Hoàng Thượng đúng là không thể tránh được, hiện nay các nơi đều có khả năng phản loạn, nghe nói châu mục của Kinh Châu càn rỡ đến cực điểm, dám trực tiếp xưng vương, Hoàng Thượng nổi cơn thịnh nộ sai một đội nhân mã đi dẹp phản loạn ở Kinh Châu.

Thục địa bị khống chế trong tay Triệu gia, nhưng Triệu gia không có xưng vương mà chọn đầu phục, hơn nữa... nói cũng kỳ lạ, Thục địa năm nay còn nộp lên chút lương thực thuế má, điều này làm cho trong lòng Hoàng Thượng đề phòng Thục địa, rồi lại mơ hồ cảm thấy Triệu Húc sẽ không phản bội, cho nên chuyện đến nước này, không bằng cho hắn danh hiệu, lại cho mẫu thân của hắn phong hào, chỉ mong Triệu Húc còn nhớ đến triều đình.

Người ngoài đâu biết, kho lúa lương thực của Thục địa đủ cho toàn Thục địa ăn no trong suốt hai năm!

Dù sao triều đình còn muốn đánh người dị vực Hung Nô, người Triệu gia cũng hận thấu những người Hung Nô biến dân chúng xem thành dê hai chân, liền nộp chút lương thực đi lên coi như là quyên tiền từ thiện, nhưng chút lương thực này đặt ở Thục địa hiện nay, chỉ như hạt bụi, căn bản không động đến căn cơ Thục địa!

Triệu Húc cười tiếp nhận: "Vậy đa tạ Thánh Thượng."

Sau đó còn có một số đồ ban thưởng triều đình đưa tới, như tơ lụa, châu báu các loại, còn tặng... bình lưu ly, vừa nhìn cái bình kia giống như là đồ của xưởng thủy tinh bọn họ làm, cái bình đó truyền tay nhau như thế nào lại để cho Thánh Thượng tặng trở về, khiến cho bọn Triệu Húc dở khóc dở cười.

Triệu Húc mời Tạ công công đi vào, Tạ công công nhìn mây mù trong tiên cảnh trước sau như một, không khỏi hỏi: "Triệu châu mục, mây mù này không thể tản đi sao?"

Triệu Húc lắc đầu, tùy ý nói: "Chỉ là không muốn chúng tản đi mà thôi."

Sau khi quận Ba Thủy nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ, đã có thêm rất nhiều điểm tích lũy. Nhưng những thứ ở Tây viện đa số dùng để vui chơi, hiện tại cũng không phải là thời điểm hưởng lạc, cho nên dứt khoát đem điểm tích lũy tích góp lại.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 267: Chương 267



Lời này nghe vào lỗ tai Tạ công công bọn họ cực kỳ chấn động, quả nhiên là tiên nhân, những biển mây này nói tan là tan, nói không tan là không tan.

Ngồi một lát, Tạ công công cầm chén trà muốn nói lại thôi, hiển nhiên là muốn nói gì đó.

Triệu Húc cười hỏi: "Công công có phải muốn hỏi chuyện ngừa đậu mùa đúng không?"

Tạ công công nhất thời kích động: "Đúng đúng đúng, chính là việc này. Loại thuốc này thật sự có hiệu quả? Nếu là như thế, không biết có thể dâng lên cho Thánh Thượng được không? Chư vị không biết, những Hung Nô kia rất tàn bạo, dám ném y phục t.h.i t.h.ể của bệnh nhân bị đậu mùa vào trong thành, vô số tướng sĩ dân chúng nhiễm bệnh mà chết, Thánh Thượng vì thế mà sầu đến trắng đầu."

Tạ công công càng kích động, nếu là hắn mang về phương pháp này, còn lo gì về chuyện trở thành người được Hoàng Thượng trọng dụng chứ? Nước miếng Tạ công bay tứ tung: "Nếu có thể, Thánh Thượng tất nhiên sẽ khen thưởng thần y Triệu Ngôn!"

Đám người Triệu Húc liếc mắt, đều nhìn nhau cười.

Ngày thứ ba sau khi Tạ công công vào quận Ba Thủy, bọn họ đã nhận được tin tức, lúc ấy cả nhà đã thương lượng xong, biện pháp phòng đậu mùa này truyền ra thì truyền ra đi, dù sao dân chúng là vô tội.

Hơn nữa, cho dù bọn họ không đồng ý, cách này cũng rất dễ bị người học được, Tạ công công nếu đã có tâm tư lén lút học, bọn họ cũng không thể làm gì được.

Triệu Húc gật đầu đồng ý, còn cho hắn tới trường y cẩn thận hỏi thăm y sinh chuyên môn phụ trách ngừa đậu mùa, Tạ công công cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ!

Hắn kích động đến n.g.ự.c không ngừng phập phồng, không ngừng nói: "Trung thần a, đây thật sự là một trung thần. Ta sẽ viết thư, ra roi thúc ngựa đưa tới Thánh Thượng, đa tạ Triệu châu mục dâng thượng sách."

Nếu là thủ lĩnh thế lực khác, sao có thể hào phóng truyền thụ lại cách ngừa đậu mùa này ra ngoài như thế? Họ chỉ ước người Hung Nô dùng t.h.i t.h.ể bị bệnh đậu mùa đánh các thành phía bắc triều Thiên Khải, để bọn họ nhân cơ hội mộ binh tranh bá, không cười nhạo đã không tệ rồi.

Triệu Húc cố nén ý cười gật đầu, có thể đem lực chú ý của lão Hoàng Thượng tập trung đến nơi khác cũng không tệ.

Tạ công công nghĩ đến bệnh đậu mùa liền đứng ngồi không yên, vội bảo Triệu Húc phái người dẫn bọn họ đi trường y, Triệu Húc vui vẻ vì được thanh nhàn, tìm một người thông minh đi cùng Tạ công công đến trường y.

"Châu mục đại nhân, chúng ta đi quân doanh hay là tới học đường?" Trương Thọ ở bên cạnh hỏi.

Triệu Húc trợn trắng mắt: "Kêu tướng quân, đi... Đi quân doanh đi." Triệu Húc ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, bi thương thở dài,"Muội muội của ta sắp tới 18 tuổi, có thể yêu đương, ta ngăn không được."

Trương Thọ không hiểu, gãi gãi tóc mình, nữ tử đến tuổi này là đính hôn, thành hôn không phải là chuyện đương nhiên sao? Sao Triệu tướng quân lại buồn như vậy?

Trương Thọ nhìn bóng dáng có chút tiêu điều của Triệu Húc đi ở phía trước, nhất thời tỉnh ngộ nói: "Tướng quân có phải hay không nhớ tới ngươi còn thiếu một thê tử cho nên hâm mộ muội muội ngài? Nếu không ngài kêu hai vị tiên nhân tìm bà mối làm mai cho ngài đi."

Dù sao Thục địa nhiều thế gia như vậy, ai không muốn đem đích nữ gả cho hai vị tiên nhân? Đều muốn cùng tiên nhân kết thân. Triệu Ngôn tiên nhân say mê y học, căn bản không tìm nữ nhân. Triệu Húc tiên nhân mỗi ngày đi quân doanh cùng một đám nam nhân ở bên nhau cũng không gặp được một nữ nhân.

Triệu Húc quay đầu bước đi: "Ta cự tuyệt ép duyên." Ca ca hắn không vội, hắn gấp cái gì?

Ngoại trừ tiểu học, hai trường đại học trong quận Đào Nguyên đều học cùng một chỗ với trung học, chia làm trung học và đại học, ra vào trường học phải mặc đồng phục, còn phải xuất trình thẻ học sinh, nếu không, không thể tùy ý ra vào.

Ban đầu mọi người không mặc đồng phục học sinh, kết quả xảy ra chuyện thế gia tử trào phúng hàn môn mặc đồ mụn vá, bên học đường rất quan tâm việc này, liền tạo ra quy định cứng nhắc này. Đồng phục học sinh chia làm kiểu nữ và kiểu nam, đều được làm từ vải bố màu nguyệt bạch, khi trời lạnh hơn một chút là có thể mặc áo bông vào, cũng không cho phép mang trang sức quý giá đi vào.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 268: Chương 268



Triệu Hi bọn họ không có lái xe hơi đến, mà là ngồi xe ngựa tới, xe đậu ở trong gara trường.

Tiêu Thính Vân vén rèm xe đi xuống trước, thấy nàng đi theo thì thuận thế đưa tay lên đỡ, Triệu Hi ngẩn ra, cười cầm cánh tay hắn xuống xe.

Bầu không khí học tập trong học đường rất nghiêm túc, dọc đường đi luôn có thể nhìn thấy học sinh cầm sách đang học tập, còn có thể nhìn thấy có học sinh học toán đến trình độ vừa ăn bánh bao vừa khóc.

"Ô ô ô, xong đời, ta báo danh chuyên ngành chăn nuôi của lão sư Chu Nguyên, trước đó vài ngày heo ta nuôi bị ốm gầy đi, ta chắc chắn sẽ bị trừ điểm."

"Chuyện của ngươi có đáng là bao, ngươi biết khoa nông canh của chúng ta như thế nào sao? Mẹ nó, lão sư chỉ chúng ta dựng một cái lều nói là nhà kính, yêu cầu chúng ta ở giữa mùa đông trồng cây mùa xuân, hạ, cũng không biết ta có thể đạt tiêu chuẩn hay không, thật sự là rầu đến ban đêm ngủ cũng không ngủ được."

Một nữ sinh bên cạnh ôm sách vở đi ngang qua, nhanh chóng nói: "Các ngươi tán gẫu cái gì vậy? Không tới phòng học lớn sao? Hôm nay nghe nói lão sư Trịnh muốn làm một thí nghiệm long trời lở đất, bỏ lỡ có thể tiếc nuối cả đời!"

"Tới liền, tới liền."

Không ít học sinh chạy về phía phòng học lớn.

Tiêu Thính Vân nhìn hướng bọn họ chạy tới, hỏi: "Hôm nay chúng ta đến học đường là vì xem thí nghiệm này?"

Triệu Hi cười gật đầu: "Đúng, chúng ta cũng đi xem đi, tới chậm sẽ không còn chỗ."

Triệu Hi đi vào học đường, nhìn học sinh xung quanh bỗng cảm thấy như mình trở lại cấp ba, nàng túm lấy góc áo của Tiêu Thính Vân, kéo hắn đi về phía phòng học lớn.

Trong phòng học lớn lúc này đã sớm tấp nập người, vốn tưởng rằng bọn họ đã không còn chỗ ngồi, nhưng đây rốt cuộc là cổ đại, nơi mà giai cấp còn tồn tại, các lão sư, phu tử đã sớm để lại chỗ ngồi tốt nhất cho bọn Triệu Hi.

Hai người ngồi xuống, liền nhìn thấy lão sư trên bục giảng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn giảng bài dưới ánh mắt chăm chú của tiên nhân.

Sau khi chuông lên lớp vang lên, liền thấy lão sư kia bỏ thêm chút than đá vào bếp lò đã sớm mang vào, sau đó xách một bình nước đặt ở phía trên.

Các học sinh bối rối, đây là đang làm gì?

"Lão sư, ngài mang ấm nước tới làm gì? Nấu nước cho chúng ta uống? Nhưng như vậy cũng không đủ cho mỗi người một ngụm." Có học sinh nhịn không được giơ tay lên phát biểu.

Giơ tay phát biểu cũng là một trong những phát minh mới, khuyến khích các học sinh đưa ra ý tưởng và ý kiến của mình nhiều hơn, lúc đầu học sinh còn chưa quen, nhưng sau nhiều lần giơ tay phát biểu lại có chút yêu thích loại cảm giác có thể giao lưu với lão sư này. Không giống như trước kia bị phu tử cưỡng chế dạy tri thức, bây giờ bọn họ có quyền thắc mắc.

Những lão sư này cũng rất vui, dù sao có chút tri thức bọn họ cũng chỉ mới học nhưng không được tinh thông, học sinh hỏi tới cũng có thể giúp cho bọn họ tiến bộ, dù sao cũng có câu nói, ba người đi cùng nhau, nhất định có một thầy.

Lão sư không nói, chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở trên đài, lâu đến mức học sinh phía dưới không ngừng nghị luận lão sư rốt cuộc muốn làm cái gì.

Triệu Hi ngồi ở phía dưới, cười nhìn cảnh tượng này.

Không biết qua bao nhiêu phút, cái ấm nước kia phát ra tiếng nước sôi, bốc ra hơi nước dày đặc...

Tiết học này, bắt đầu!

Có một số thứ không có khả năng tạo ra vào lúc này, nhưng có một chút ý tưởng có thể truyền thụ trước thời đại!

Diện tích phòng học rất lớn, nghe nói nơi này trước kia là đất trống của thôn trang. Phòng học mới được xây xong cách đây vài ngày, là nơi các giáo sư giảng dạy đại khóa. Loại đại khóa này bất luận là lớp nào, chuyên ngành gì, chỉ cần người có hứng thú đều có thể tới dự thính.

Bởi vì diện tích phòng học tương đối lớn, không giống những lớp đại học sau này, trong phòng học còn có máy chiếu, không ít những học sinh ngồi phía sau còn đặc biệt đi mượn kính thiên văn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 269: Chương 269



Kính thiên văn vốn chỉ phổ biến ở doanh trại quân đội, nghe nói nó bị nhiều tướng quân cho là vũ khí sắc bén không cho phép lưu truyền ra bên ngoài. Tuy nhiên sau nhiều lần kì kèo, hiệu trưởng trường cuối cùng cũng phân chia cho bọn họ một ít, vì thế những học sinh ngồi phía sau của phòng học lớn cũng có thể dùng kính thiên văn.

Chỉ là... khó hiểu thay, phu tử bảo bọn họ xem nước sôi làm gì? Nhà ai mà không đun nước cơ chứ?

Hôm nay mọi người đều nghe theo lời khuyên của tiên nhân Triệu Ngôn về vấn đề vệ sinh, trước khi ăn cơm phải rửa tay, hơn nữa còn sửa lại thói quen uống nước lã, tất cả đều chuyển sang uống nước đun sôi ấm, đặc biệt là nư nhân. Đun nước họ đã thấy quá nhiều rồi, chỉ là không biết việc này có gì đẹp đẽ mà phải xem.

Bốn phía đều có tiếng bàn luận rì rầm, bầu không khí này khiến Triệu Hi cả, thấy như mình đang quay về ngôi trường cũ, cảm thấy vô cùng yên tâm. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Thính Vân, một sợi tóc khẽ khàng rơi xuống vai hắn. Ánh mắt hắn hơi tối sầm lại, Triệu Hi lại không hề hay biết thấp giọng hỏi: "Biết đây là cái gì không?"

Tiêu Thính Vân hoàn hồn, kinh ngạc nhìn ấm đun nước trên đài: "Không biết."

Triệu Hi nhắc nhở: "Một loại động lực mới." Triệu Hi có chút vui vẻ. Trước khi xuyên không nàng đã sớm tự học qua hết chương trình trung học phổ thông nên đương nhiên biết đây là cái gì. Mà người cổ đại dù thông minh như Tiêu Thính Vân cũng sẽ có chướng ngại thời đại. Nhưng không sao, tư tưởng nếu muốn là có thể từ từ thay đổi được.

Tiêu Thính Vân nghe xong rơi vào trầm tư.

Trên bục giảng, nước đã được đun sôi ùng ục, miệng phích tỏa ra hơi nước cuồn cuộn, ngay cả nắp phích cũng bị đẩy lên.

Lão sư Trịnh cười hỏi: "Các vị có thể phát hiện ra điều gì không? Vì sao nắp phích lại bị đẩy lên như vậy?"

Đây là đang dẫn dắt tư duy!

Các học sinh bị hỏi cũng hơi không hiểu nổi, đạo lý dễ thế này còn phải hỏi ư. Một học sinh năm nhất khoa văn giơ tay: "Bởi vì sau khi nước sôi lên sinh ra hơi nước đẩy nắp phích lên."

Lão sư Trịnh cầm phấn viết hai chữ "hơi nước" lên trên bảng.

Phấn và bảng đen cũng là phát minh học được từ tiên nhân. Phát minh này tương đối tốt, trước kia ngay cả trường tư cũng không có cái này. Hiện giờ học sinh có thể nhìn thấy chữ viết trên bảng, hơn nữa các lão sư cũng thích gọi học sinh lên bục giảng viết bài trên bảng đen.

Sau khi gợi ý, mọi người lập tức bắt đầu thảo luận về chủ đề xung quanh hơi nước. Giáo sư Trịnh còn thảnh thơi nhấc phích nước từ trên bếp xuống, rót nước nóng vào chén trà của mình. Mùa đông lạnh được uống một hớp nước nóng thật là vui vẻ.

"Lão sư Trịnh mở tiết học về hơi nước, được cả tiên nhân Hi Hi tham dự. Các tiên nhân bình thường đều rất bận rộn, chủ đề hơi nước chắc hẳn phải rất có ích!"

Học sinh bên cạnh gật đầu đồng ý: "Chẳng lẽ là muốn cho chúng ta sử dụng hơi nước?"

"Hoàng huynh nói rất đúng! Sức động vật, gió hay nước đều có thể tận dụng, hơi nước xem chừng dùng được cũng nên."

Hơi nước này có thể đẩy cả nắp phích lên, giống như một người có thể đẩy một rương gỗ lớn, nếu có cách để điều khiển được hơi nước, xem chừng sẽ có hiệu quả.

Lão sư Trịnh nhìn phòng học lớn có khoảng năm tới sáu trăm học sinh, dưới lớp râu lộ ra nụ cười. Hắn dám khẳng định bài học hôm nay sẽ khiến bản thân được lưu danh sử sách!

Lão sư Trịnh hít sâu một hơi, kéo tấm vải đen đặt trên bục giảng xuống, một dụng cụ không lớn không nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.

Dụng cụ do vài bộ phận cấu tạo thành, phía sau trông giống một cái thùng sắt nhỏ hình trụ được hàn nối với pít tông phía trước, đằng trước có một bánh xe gỗ trông giống bánh xe ngựa nhưng là phiên bản thu nhỏ.

Các học sinh biết đây là vật thí nghiệm của lão sư Trịnh bởi có không ít người từng thấy hắn ngồi trong phòng thí nghiệm lạch cạch đến khuya. Hiện giờ trong trường xây rất nhiều phòng thí nghiệm cho các lão sư và học sinh sử dụng.
 
Back
Top Bottom