Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 250: Chương 250



Hán tử dẫn đầu cười ha ha: "Đại thúc, chúng ta có đủ ăn, hơn nữa Tiêu tướng quân của chúng ta nghiêm cấm cướp lương thực của dân chúng. Nhà ngài ở đâu? Chúng ta chuyển lương thực về cho ngài, nếu không ta thấy trời sắp mưa rồi."

Cả nhà đều thấy rất mơ hồ, ngơ ngác nhìn đám tướng sĩ này không chỉ giúp bọn họ thu hoạch vụ mùa mà còn giúp bọn họ chuyển lương thực về đền nhà mình, ngay cả một hạt giống cũng không mang đi.

Sau đó đám tướng sĩ này lại đi đến hỗ trợ nhà tiếp theo.

Lão đầu nhìn bóng lưng những người này rời đi một hồi lâu, rốt cuộc còn dùng đôi bàn tay khô cứng của mình hung hăng vỗ vào đùi mình một cái, kêu lên: "Con ơi."

Mấy nhi tử vội vàng lên tiếng.

Ông lão sâu kín nói: "Đi nói cho thôn dân biết, đừng sợ những tướng sĩ này, bọn họ thật sự không phải người xấu cướp bóc g.i.ế.c người, mọi người cứ yên tâm."

Ông lão nhìn trời, đột nhiên cười nói: "Có lẽ ngày lành của chúng ta thật sự sắp tới rồi."

Trước đây Triệu Húc ít nhất còn mở tiệc chiêu đãi thế gia quận Đào Nguyên, nhưng hiện tại hắn lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy với thế gia quận Ba Thủy, trực tiếp phát công văn, dù sao hắn cũng có rất nhiều chiêu để thu thập những thế gia không nghe lời này.

Hiện giờ không thể so sánh với ngày xưa, thiên hạ đại loạn, Triệu Húc lại đang nắm giữ tư quân, những thế gia này cho dù có tai mắt ở trong triều cũng vô dụng, nếu nghe lời chính là "than định nhập mẫu", còn nếu không nghe lời chính là "đánh thổ hào chia ruộng đất", bên nào nặng bên nào nhẹ cứ để bọn họ tự mình suy nghĩ đi.

Có ví dụ của quận Đào Nguyên trước đó, thế gia quận Ba Thủy chỉ còn cách đành phải nhận lệnh, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đang trong thời loạn, không thể yêu cầu quá cao được không phải sao?

Sửa đường, hắn muốn quận Ba Thủy cũng phải sửa đường! Hắn muốn địa bàn bốn phương nối liền, hắn muốn chiến xa đều có thể đi tới đi lui giữa hai huyện này!

Hôm nay trời vừa sáng, Tiêu Thính Vân đã ngồi trước bàn đá ở trong nội viện Mục phủ, hộ vệ đứng một bên dùng ánh mắt cực kỳ mơ hồ nhìn chằm chằm Tiêu tướng quân của bọn họ, cái này... cái này để làm gì vậy?

Trên tay Tiêu Thính Vân đang cầm một thứ được làm bằng gỗ không ngừng lắc, vẻ mặt chuyên chú.

Sạc dự phòng vốn không còn nhiều điện, sau khi Tiêu Thính Vân chia với Triệu Húc thì càng khó tiết kiệm điện, mà lúc này điện thoại di động Triệu Hi tặng hắn lại bị hết pin.

Chỉ có thể dùng đến chiếc máy phát điện lắc tay mini này, từ lần trước ở trong chiến dịch quận Đào Nguyên, Hi Hi đã đi tạo ra thứ này, sau đó Triệu Húc liền đặt nó ở sau cốp xe mang đến.

Biết nguyên lý lại có sách đồ họa và video là có thể tạo ra, Tiêu Thính Vân nghe nói tơ vàng dùng để dẫn điện này là do một thương nhân nào đó trong quận cống hiến lên.

Tiêu Thính Vân nhanh chóng lắc máy phát điện, nhìn thấy ở góc trên bên trái con số biểu thị cho lượng điện đang tăng lên một cách chậm rãi, liền nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến.

Triệu Húc nhìn thấy Tiêu Thính Vân đang lắc máy phát mini để sạc điện thoại, nhìn đến vui vẻ, bỗng nhiên hắn kịp thời phản ứng, nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt nghi hoặc như đề phòng trộm cướp hỏi: "Tại sao điện thoại di động của ngươi lại hết điện nhanh như vậy? Có phải ngươi lén lút dùng điện thoại gọi video với muội muội sau lưng ta?".

Tiêu Thính Vân nghe vậy ngừng việc đang làm, nhìn Triệu Húc bình tĩnh nói: "Ngươi không nói ta còn quên, vậy giờ liền gọi luôn".

Triệu Húc: "Hả??"

Được, ngươi gọi đi. Dựa theo hiểu biết của hắn với muội muội, khẳng định Triệu Hi còn đang ngủ nướng. Nàng rời giường còn luôn cảm thấy bực bội, giờ này gọi qua liền chờ bị nàng mắng đi. Triệu Húc cảm thấy có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Quận Ba Thủy đã nằm trong phạm vi quản chế nên tín hiệu của Đại Bảo đã bao trùm khu vực này, đầu máy bên kia không bao lâu liền kết nối, khuôn mặt Triệu Hi trắng nõn xuất hiện ở trong ống kính, tựa hồ vừa mới rửa mặt xong, hai má còn dính một chút bọt nước, hiện lên khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 251: Chương 251



Triệu Hi không nghĩ tới người đầu tiên gọi video điện thoại cho nàng lại là Tiêu Thính Vân, hắn quả nhiên rất thông minh, đoán chừng đã dùng quen điện thoại di động rồi?

Hầu kết Tiêu Thính Vân nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, giọng nói trầm thấp u ám: "Có khỏe không?".

Triệu Hi cười rộ lên: "Khá tốt, hôm nay thành tích thi được công bố, ta dậy sớm chuẩn bị đi quán Chiêu Hiền, xem nhân tài tương lai của chúng ta".

Không đợi được Tiêu Thính Vân bị mắng, Triệu Húc có chút thất vọng.

Triệu Hi lại vội hỏi nói: "Các ngươi thì thế nào? Chuyến này có thuận lợi không?".

Triệu Húc thò đầu một lần kể đơn giản hết những chuyện xảy ra trong chuyến đi này, Triệu Hi nghe được chuyến đi lần này của bọn họ còn thuận lợi hơn so với lần trước, rất ít thương vong, mấu chốt là trong quận Ba Thủy có không ít các huyện thành đều tự đầu hàng, trái tim trước đó còn treo lơ lửng trong lồng n.g.ự.c rốt cuộc cũng yên tâm hơn.

Mặc dù nàng cảm thấy vấn đề này không lớn, nhưng chiến trường đao kiếm không có mắt, luôn sợ sẽ xuất hiện biến số.

Triệu Hi cười đến mắt sáng như trăng non: "Vậy là tốt rồi, đừng quên trước đó đã hứa sẽ mang thủy sản của quận Ba Thủy về cho ta".

Triệu Hi vừa dứt lời, đầu kia mơ hồ truyền đến giọng nói của Lý Hiếu Tri: "Hi Hi tiên nhân, đến giờ rồi, chúng ta phải xuất phát thôi".

Triệu Hi: "Tới ngay".

Triệu Hi quay đầu lại, vẫy tay cười với hai người bọn họ rồi cúp điện thoại.

Tiêu Thính Vân nhìn màn hình biến ảo về lại giao diện chủ ban đầu, đôi mắt nhanh chóng hiện lên một tia lưu luyến, hắn cầm di động đứng dậy đi ra ngoài.

Triệu Húc nhìn máy phát điện mini lắc lư trên tay, lại nhìn bóng lưng Tiêu Thính Vân gọi một tiếng: "Không sạc điện? Ngươi đi đâu vậy a?".

Tiêu Thính Vân: "Câu thủy sản".

Triệu Húc: "...".

Ngón tay thon dài của Tiêu Thính Vân trượt trên màn hình điện thoại di động, thuần thục mở vào kho ảnh, bên trong là mấy tấm ảnh được chụp trước đó. Cuối thu năm ngoái sinh nhật nàng, mọi người cùng nhau chụp ảnh chung, Triệu Hi đã cách không truyền cho hắn trước khi đi. Trong ảnh, Triệu Hi ngồi ở chính giữa cười tươi như hoa, trước mặt nàng là một cái bánh ngọt lớn.

Cho nên điện thoại di động của hắn mới hết pin như vậy. ...

Thông báo về cuộc thi đầu tiên được công bố!

Sau khi thu hoạch vụ thu liền công bố!

Tất cả thí sinh tham gia thi đều được công bố thành tích, không chỉ công bố ở bên ngoài hội quán Chiêu Hiền, mà còn in một kỳ báo đặc biệt nói về cuộc thi này. Đăng toàn bộ thành tích của tất cả thí lên, kể cả những người lúc trước gian lận cũng phải đăng báo, tạo ra hai tình thế trái ngược, có người từ đây làm rạng rỡ tổ tông, có người tiếng xấu lan xa bởi vì gian lận.

Một vài thí sinh quê nhà ở nơi khác, dứt khoát ở lại huyện Đào Nguyên đến khi công bố kết quả, một vài người thì vội về thu hoạch vụ thu xong lại nhanh chóng quay lại. Dù sao hiện tại đều là đường xi măng rất dễ đi, giảm được rất nhiều hao tổn trên đường.

Ban đầu hội quán Chiêu Hiền là hội quán được dựng lên để phụ trách việc thi lần này, về sau mọi việc liên quan đến thi cử cũng đều do nơi đây xử lý.

Giờ phút này bên trong hội quán Chiêu Hiền người người ra vào tấp nập, không chỉ có các thư sinh đến tham khảo, còn có người nhà thư sinh cùng tới, một bên còn có dân chúng đến xem náo nhiệt, cùng với những người bán quán nước nhỏ, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Xe ngựa của bọn Triệu Hi đến từ thành mới, tất cả mọi người đều tránh qua một bên nhường đường.

Có thư sinh lòng bàn tay bàn chân đầy mồ hôi, run rẩy đi tới trước cửa một quán nước nhỏ, thanh âm run rẩy nói: "Đại nương lấy cho một chén nước lạnh vị đào."

Thư sinh kia uống một hơi hết nửa chén nước lạnh, vậy mà lại bị đau bụng chỉ có thể chạy đi tìm nhà xí".

Trong hội quán Chiêu Hiền, danh sách công bố kết quả thi lần cuối cùng được đưa cho bọn Triệu Hi tiến hành xác nhận lại, sau khi xác nhận không có sai sót sẽ mang dán ra bên ngoài.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 252: Chương 252



Triệu Hi nhìn danh sách, khẽ thở dài: "Rốt cuộc đại đa số vẫn là đệ tử thế gia nắm vững tri thức hơn."

Trên danh sách vẫn là đệ tử thế gia thi đỗ rất nhiều, nhà nghèo nhiều lắm chỉ chiếm một phần ba danh sách, mà nữ tử có thể thi trúng lại càng hiếm.

Trần Hành cười nói: "Trước giờ đều như vậy, dù sao thì ít ra tất cả mọi người đều có cơ hội".

Học sinh nhà nghèo và đệ tử thế gia để có thể tiếp cận được với lượng tri thức không giống nhau, trong nhà thế gia cất giấu nhiều thư tịch mà dân nghèo cả đời đều không thể chạm vào, cho nên việc chép sách lại thịnh hành ở nhà nghèo, cũng bởi vì đệ tử nhà nghèo muốn mượn việc chép sách này để mà có thể đọc thêm một chút.

Cho nên, Trần Hành vô cùng hiểu rõ việc các tiên nhân khởi xướng việc giáo dục để khai mở dân trí là hành động vĩ đại chấn động tới nhường nào.

Triệu Hi gật đầu nói: "Từ từ rồi sẽ ổn." Làm một lần cũng không thể thành công luôn được.

Xác định không có sai sót, vị quan cầm bảng xếp hạng đi ra, đón nhận ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn hắng giọng nói: "Hôm nay ta công bố, dưới đây là tên một trăm người trúng tuyển, buổi chiều sau giờ ngọ tới hội quán Chiêu Hiền tham gia phỏng vấn. Nếu thí sinh nào có nghi vấn về thành tích có thể xin phúc tra bài thi".

Những quy tắc này mọi người đều thuộc lòng, sau khi so qua đáp án, một số thí sinh nắm chắc sẽ thi đậu sớm đã lén luyện tập đối sách trước khi phải phỏng vấn.

Mấy vị quan liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu dán phiếu điểm.

"Ha ha ha cười c.h.ế.t ta rồi, Nghiêm công tử kia không phải đại tài tử nổi danh toàn huyện sao? Xem thành tích này? Thì ra thanh danh tài tử trước kia đều là bịa đặt? Hay là những bài thơ trước kia của hắn có người viết thay a?".

"Vị Lý Nghĩa công tử kia thế nhưng cũng xếp hạng thấp như thế? Lúc trước ta còn tưởng hắn thực sự có tài, nếu ta là hắn cũng sẽ không ghi danh, khó trách hôm nay hắn căn bản còn không đến xem bảng".

Bên cạnh có thư sinh cười nói: "Nhiều người nhìn vào như vậy, dám không báo danh sao? Không báo danh vậy chẳng phải là đang sợ hãi hay sao?".

Sau khi bảng xếp hạng được công bố, lại thấy trên bảng tên có không ít các công tử hào môn trong quận, cuộc thi lần này thật đúng là dựa theo tài năng a.

Bảng thành tích này sắp xếp điểm bài thi từ cao đến thấp, tổng điểm là sáu trăm. Mấy người ở cuối cùng lại chỉ được mười điểm, mọi người đều sợ ngây người.

Có người đọc một lượt trăm cái tên trên bảng vàng, đọc đến tên mình liền nhảy dựng lên.

"Ta... tên ta đứng thứ một trăm lẻ hai?" Một thư sinh nhìn thấy tên và quê quán của mình, lúc này khóc đến mềm nhũn trên mặt đất.

Càng lên cao chênh lệch về điểm lại càng nhỏ, thua kém một điểm thì vị trí đã khác xa ngàn dặm! Điều này làm người ta cảm thấy không đau lòng sao được?

Tất cả thư sinh đều nhộn nhịp đến xem, sau khi nhìn bảng xếp hạng liền lắc đầu.

"Xem ra toàn thư viện chúng ta đều thi rớt rồi".

Đồng môn bên cạnh bỗng nhiên không biết nhìn thấy cái gì, mắt trợn to như chuông đồng, giọng nói lắp bắp: "Cái này, cái này... ta bị hoa mắt sao?".

Thư sinh kia dụi dụi mắt nhìn lại, phát hiện mình thật sự không nhìn lầm. Hắn ôm chặt hai đồng môn đứng bên cạnh, hô to: "Mau nhìn người xếp thứ 98, đó là Triệu phu tử của chúng ta a!".

Đồng môn:???

Cẩn thận đối chiếu lại vị trí thứ 98 trong bảng, lại phát hiện thật sự là Triệu phu tử của bọn họ, đám học sinh tìm kiếm Triệu phu tử đứng trong đám người, liền có một học sinh hô: "Triệu phu tử căn bản không đến xem bảng!".

Nhất thời có học sinh chen ra khỏi đám người đang chen chúc, chạy như điên về phía thư viện, Triệu phu tử ngồi ở trên bàn sách, trên mặt đeo kính lưu ly, vừa đọc sách vừa rung đùi đắc ý.

Chỉ thấy một học sinh thở hồng hộc chạy vào, nói không thành câu: "Thi, thi đậu rồi".

Triệu phu tử nghe vậy mừng rỡ, buông quyển sách trong tay xuống vội vàng truy vấn: "Thư viện chúng ta ai thi đậu? Cũng thật làm ta nở mày nở mặt!".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 253: Chương 253



Học sinh vẻ mặt thống khổ: "Phu tử ngài thi đậu rồi".

Triệu phu tử: "... ???"

Hắn thi một lần liền đậu sao?!

Bảng xếp hạng còn đang tiếp tục công bố, mỗi khi công bố tên một người đỗ thì lại có nhiều người xung quanh chúc mừng, hiện trường náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.

Cho đến khi công bố đến nhóm 10 người đầu tiên, trong 10 người có một người là nữ tử, sáu người là công tử thế gia học thức rất cao, ba người còn lại là đệ tử nhà nghèo.

Phải biết rằng nữ tử kia cũng là thiên kim đại tiểu thư của thế gia, thế gia cùng nhà nghèo tính ra là bảy so với ba.

"Lương tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, lại trong mười người điểm cao nhất! Chúc mừng! Từ xưa tới nay chưa từng có nữ tử làm quan, Lương tỷ tỷ chính là lưu danh sử sách, trở thành người đầu tiên".

Nữ tử được chúc mừng tuổi mới đôi mươi, nghe vậy cong môi mỉm cười, thập phần khiêm tốn nói: "Tỷ muội có tài đông đảo, ta cũng chỉ bình thường thôi".

Bên cạnh có thư sinh mở ra đề tài thảo luận: "Đào huynh thật sự mang lại mặt mũi cho đệ tử nhà nghèo chúng ta, đoạt giải nhất liền đứng đầu bảng, càng là người duy nhất đạt điểm kinh sử tối đa!".

Thật muốn xem bài thi của vị Đào huynh này, đạt điểm cao nhất khoa kinh sử, ngay cả địa lý sông núi, kiến thức nông canh, tính toán cũng không thành vấn đề".

"Ta biết người này, trước đó hắn luôn ẩn cư ở trong núi, tự mình trồng trọt làm ruộng, người địa phương đều đồn rằng hắn có tư chất trời phú, còn nghe nói huyện lệnh địa phương từng mời hắn rời núi nhưng bị cự tuyệt, ta cũng không nghĩ tới hắn vậy mà sẽ tham gia thi cử, quả nhiên chỉ có tiên nhân mới có thể dẫn dắt được người đại tài bậc này."

"..."

Triệu Hi cũng rất muốn gặp vị Đào tiên sinh này, lúc trước Trần tú tài sao chép phần văn chương trong thư viện, sau khi xem đến tên người viết mới biết người này gọi là Đào Tư Lễ, tự xưng là một người nhàn rỗi.

Tất cả mọi người ngay cả Lý Hiếu Tri đều nói người này quả thực có tài năng xuất chúng, Triệu Hi có chút chờ mong rốt cuộc đây là nhân vật như thế nào.

Đương nhiên những người khác có thể thi đậu cũng đều là nhân tài, đều sẽ không bình thường.

"Vị công tử này, ta thấy ngươi mặt sáng như ngọc, ăn nói bất phàm, không biết có thê thất hay không?" Trong đám đông, một người giàu có tuổi tác trung niên túm lấy một thư sinh nhà nghèo tuổi còn trẻ, ngữ khí dồn dập.

Thư sinh kia bối rối: "Còn, còn chưa".

"Thật là hữu duyên, tiểu nữ nhà ta cũng chưa gả, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút". Dứt lời liền nhiệt tình lôi kéo thư sinh kia đi tâm sự.

Có người dẫn đầu, những người tuổi tác đã trung niên, gia thế giàu có ở trong vùng mà trong nhà có nữ nhi chưa gả liền lia mắt giống như chiếc radar, điên cuồng bắt giữ những thư sinh kia, những thư sinh trẻ tuổi tướng mạo lại đoan chính nhã nhặn chính là mục tiêu của bọn họ.

"Ha ha Sở Hiền chất, chúc mừng chúc mừng a, khi nào ngươi đến nhà cầu hôn? Cái gì? Ta không đồng ý hôn sự của các ngươi? Ta nói mấy lời này lúc nào?!".

"..."

Từ đệ tử nhà nghèo không tên không tuổi, bởi vì đề tên bảng vàng mà cuộc đời gặp được kỳ ngộ, được những thế gia từng khinh thường bọn họ nhiệt liệt ca ngợi, làm cho vô số thư sinh đã thi rớt thèm thuồng, cục diện này quả thật chính là tốt đẹp khác hẳn ngày hôm qua!

Thi rớt không sao cả, sang năm bọn họ lại thi tiếp!

"Mời một trăm thí sinh trước đó vào hội quán đăng ký nhận thư thông báo phỏng vấn, sau giờ ngọ sẽ tham gia phỏng vấn".

Không ít thư sinh vội vàng bỏ qua những thân hào nhiệt tình kia, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào trong hội quán Chiêu Hiền.

Không ít người trong số đó là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hi, tướng mạo thanh lệ nhẹ nhàng tươi cười, đột nhiên bọn họ liền hiểu được sự khác biệt giữa tiên nhân cùng những nữ tử bình thường khác, tác phong hào phóng tự nhiên không kiêng dè tầm mắt nam tử chút nào, dám cùng đối diện, nữ tử triều Thiên Khải ít ai có được phong thái như vậy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 254: Chương 254



Buổi trưa trong Chiêu Hiền quán tiến hành phỏng vấn lần đầu tiên, người xuất sắc đều trổ hết tài năng, Triệu Hi bọn họ căn cứ vào cách ăn nói cùng phương hướng am hiểu của từng người mà an bài chức vị, tất cả mọi người đều bắt đầu từ chức vị thấp nhất, muốn leo lên cao hơn trên thì phải làm thật tốt!

"Xin hỏi Hi Hi tiên nhân, tại sao ngài lại an bài chúng ta đến quận Ba Thủy nhận chức?" Có thư sinh nhịn không được mở miệng, bọn họ có chút mơ hồ, quận Ba Thủy không nằm trong phạm vi khống chế của quận Đào Nguyên! Phía trên quận thủ Triệu Húc còn có Hà châu mục!

Triệu Hi hơi mỉm cười: "Bởi vì hiện tại quận Ba Thủy đã bị ta làm chủ".

Mọi người ở đây đều kinh ngạc, quận Ba Thủy đã được đưa vào bản đồ cai trị? Tin tức này xảy ra khi nào? Vì sao không nghe được tin tức hai quận đánh nhau? Chẳng lẽ thật sự là trời giáng thần binh? Tướng sĩ quận Ba Thủy không thể chống cự?

"Hà châu mục đã xin từ quan an dưỡng tuổi già". Giọng Triệu Hi mang theo ý cười.

Lời này chỉ cần nghe qua là được, dù sao quan trọng chính là - - Hà châu mục quy phục, Thục địa hoàn toàn thu vào bản đồ tiên nhân.

Những vị quan mới kia sau khi đi ra ngoài, còn ở lại chính là những người có tài mà Triệu Hi dự định giữ lại bên người để sử dụng.

Triệu Hi có ý hỏi,"Hà châu mục xin từ chức, xin hỏi các vị, sau này nên xử lý như thế nào?".

Mọi người ở đây tinh thần trở nên phấn chấn, đây là muốn mưu đồ đại sự a, nếu có thể thành công, vậy trong bọn họ sẽ có người là công thần khai quốc, lưu danh sử sách.

Vị Đào Tư Lễ tiên sinh đi ra, trầm ngâm một tiếng nói: "Quận Ba Thủy mới thu nạp vào bản đồ, thứ nhất phải ổn định dân sinh quận Ba Thủy, tạo mối quan hệ với thế gia trong huyện, mở rộng quân đội để tránh sinh sự".

"Thứ hai, đánh giặc phải chuẩn bị lương thảo trước, tích trữ nhiều lương thực để mở mang".

"Thứ ba, huấn luyện thủy quân, chế tạo chiến thuyền chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào".

Quận Ba Thủy nằm ở thượng du sông Trường Giang, ưu thế địa lý tự nhiên như vậy mà không tận dụng thì thật sự quá lãng phí!

Triệu Hi cảm thấy lời nói này rất có đạo lý, đến thời điểm đổi món mặn trên bàn ăn cho dân chúng, ăn chút cá không thành vấn đề chứ?

Mấy chục gần trăm vạn người đều ăn cá, vậy cần phải đóng thêm thuyền lớn nếu không làm sao bắt được nhiều cá như vậy?

Quan tư nông mới nhận chức thật sự là người có lý tưởng hào hùng, dốc lòng muốn vì tương lai tân triều của tiên nhân làm nên sự nghiệp lớn. Làm ruộng và trồng dâu nuôi tằm là việc lớn, hắn cho rằng được các tiên nhân bổ nhiệm chức vụ này chính là sự kỳ vọng lớn đối với hắn, vì vậy suốt đêm viết cái nhìn của hắn đối với nông canh, cố ý trình lên cho Triệu Chí Dân xem.

Triệu Chí Dân nhìn cái người đang nói thao thao bất tuyệt chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng đối diện với vẻ mặt cẩn trọng chờ mong của tư nông mới ngược lại lại là giọng điệu thương lượng nói: "Ta biết tâm tư của các ngươi, chỉ muốn mỗi người đều được ăn no. Nhưng ta cảm thấy không cần nóng vội, hơn nữa khoai lang vẫn trồng được, về sau có nạn sâu hại mới cần đổi loại khác, tránh cho đất đai mất đi độ màu mỡ."

"Đề nghị của ta là sau khi thu hoạch vụ thu xong chúng ta có thể thử trồng một ít cây cải dầu, lúa mì các loại, sang đầu xuân năm sau lại trồng những thứ khác như lúa nước, khoai lang". Có thể tiếp tục trồng khoai lang, tuy nhiên khoai lang cũng là loại cây trồng thích khí hậu ấm áp, sau thu trời chuyển lạnh thì sản lượng thu hoạch mỗi mẫu sẽ giảm xuống.

Cây cải dầu không chỉ có thể ăn, còn có thể dùng để ép dầu. Hiện nay không ít người ở huyện Đào Nguyên đều yêu thích xào rau, chiên dầu, nhưng rốt cuộc những người có thể ăn được dầu vẫn rất ít.

Còn lúa mì? Thục địa thật ra đúng là có thể trồng lúa mì, lúa mì là mì, mì hiện giờ rất thông dụng, nên cũng không sợ đói.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 255: Chương 255



tư nông cảm thấy lời nói của Triệu Chí Dân tiên nhân vô cùng có lý, chỉ hơi khó xử: "Nhưng cây cải dầu, rốt cuộc chỉ là rau dưa nên không thể chống đói được."

Triệu Chí Dân: "Ồ, lúa mì tạp giao của chúng ta có thể sản xuất sáu bảy trăm cân mỗi mẫu." Lúa mì tạp giao năng suất cao có thể sản xuất hai nghìn cân mỗi mẫu, nhưng rốt cuộc đây chỉ là thời cổ đại, phân hóa học cũng không được tốt lắm, Triệu Chí Dân không dám nói đến con số lớn như vậy.

Thế nhân đều biết lúa nước tạp giao, nhưng kỳ thật còn có lúa mì tạp giao, còn thêm vô số loại khác nữa! Chỉ là cả nhà Triệu gia bọn họ đều là người phương Nam, tương đối thiên vị gạo, cho nên lúc trước mới đặc biệt cày một mẫu ruộng trồng lúa nước để lấy gạo ăn.

Huyện Đào Nguyên đều biết tiên nhân thích dùng "cân" để đo lường, tư nông nghe nói như vậy suýt chút nữa trượt chân, tiên... tiên nhân lại muốn chúc phúc, giáng xuống một loại lương thực sản lượng cao khác?!

Mùa đông, đoán chừng ngoài những thi nhân ngâm thơ lộng từ kia, còn lại không ai thích cái mùa vạn vật đều điêu tàn này. Cuối thu vào đông có thể trồng được ít lương thực, có thể trồng ra chút rau để ăn đã là không tệ rồi, còn muốn sản lượng cao mỗi mẫu cái gì? Nếu trồng lúa mì cũng không chậm trễ vụ xuân sang năm, có thể coi là thu hoạch thêm một loại lương thực khác.

Đang lúc tư nông kích động không thôi, Triệu Hi ở bên cạnh lỗ tai giật giật, có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, nàng giống như nghe được một chút thanh âm kỳ lạ.

Mới đầu còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng âm thanh kia càng ngày càng đến gần, như là... tiếng xe ô tô dừng lại!

Triệu Hi nhịn không được từ trên sô pha đứng dậy, đi đến phía cửa chính, đẩy cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh đậm đang đậu ở trong sân biệt thự, hai nam nhân cao lớn anh tuấn từ trên xe đi xuống.

Triệu Hi trợn tròn mắt: "Nhị ca, Thính Vân, hai người đã trở về sao không báo một tiếng nào?".

Triệu Húc nhún nhún vai: "Chúng ta về sớm tránh cho ai đó nhớ thương, chúng ta đã an bài một số tướng sĩ đóng quân ở quận Ba Thủy, còn có một số tướng sĩ muốn trở về phải đợi thêm một hai ngày."

Tiêu Thính Vân đứng bên cạnh không nói nhiều, chỉ cầm lấy chìa khóa xe mở cốp xe ra, từ phía trên cốp sau chuyển xuống một thùng nước, bên trong còn có một ít cây xanh dùng để cung cấp dưỡng khí.

Triệu Hi nhịn không được bèn đi tới nhìn thoáng qua, trong rương rất nhiều thủy sản! Mấu chốt là chúng còn đang tung tăng bơi lội, b.ắ.n lên không ít bọt nước.

Triệu Húc mặt đầy ghét bỏ: "Hắn sợ những con cá này bị c.h.ế.t trên đường đi, vì vậy luôn luôn dừng xe thay nước để lấy dưỡng khí, bằng không làm sao chúng ta lại về đến nhà trễ như vậy?", lại tấm tắc nói: "Hi Hi, thì ra muội muốn học Dương quý phi ăn vải a?"

Tiêu Thính Vân kinh ngạc: "Sao Dương quý phi lại thích ăn vải?"

Triệu Húc cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay hắn, chuẩn bị đỗ xe vào gara ngầm sạc điện trước, đi qua đi lại có một chút mà đã sắp hết điện rồi, lúc đến thành mới tốc độ đã như con rùa rồi, hắn thuận miệng đáp: "'Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, không ai là không biết là vải thiều', Đường Minh Hoàng chỉ vì một nụ cười của ái phi mà đã cho người từ Lĩnh Nam ngàn dặm đưa vải đi."

Nói xong Triệu Húc liền lái xe vào gara ngầm.

Đèn đường hai bên biệt thự được thắp sáng bóng đèn mờ mờ ảo ảo, Triệu Hi nghe được Tiêu Thính Vân cười nhẹ: "Hoàng đế cùng sủng phi?"

Triệu Hi nghênh đón ánh mắt thâm thúy của hắn, da mặt đột nhiên đỏ lên, ở trong lòng thầm mắng nhị ca lại so sánh kiểu rách nát gì đây, Đường Minh Hoàng cùng Dương quý phi là quan hệ thân mật gì? Loại vui đùa này nàng có thể thấy không sao cả, nhưng Tiêu Thính Vân người ta chính là một người cổ đại chính thống. Chỉ là... trông hắn giống như không những không tức giận, mà mơ hồ còn thấy được có chút vui vẻ.

Triệu Hi ngồi xổm trước thùng đánh giá mấy con tôm cá bên trong, vội vàng chuyển đề tài hỏi: "Các ngươi ăn cơm chưa?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 256: Chương 256



Tiêu Thính Vân thấy nàng chuyển đề tài, cũng không vạch trần chỉ cười nói: "Còn chưa, chạng vạng về thấy cũng gần đến nhà, nên không dừng lại bên đường ăn cơm."

Triệu Hi có chút khó xử: "Các ngươi trở về sớm cũng không nói trước một câu, tối nay trong nhà nấu cũng không nhiều lắm, mấy món ăn còn lại đều đưa cho đại ca mang đến trường y rồi."

Triệu Ngôn bây giờ cũng không đi đến quận Ba Thuỷ một mình nữa, mà còn mấy người học trò và đại phu ở trường y nữa, đây đều là nhóm người được Triệu ngôn bồi dưỡng đầu tiên, lúc này đang ở quận Ba Thuỷ khám chữa cho người dân và binh sĩ ở đây.

Ở cổ đại, đại phu mặc dù không bằng người đọc sách, nhưng địa vị của bọn họ cũng rất cao.

Mắt Triệu Hi chợt sáng lên, vỗ vỗ tay nói: "Hay là như vậy đi? Chúng ta nướng thịt ăn đi? Nhân lúc mấy con này vẫn còn tươi chưa chết, ăn đi. Trong nhà cũng có lò nướng."

Nhà bọn họ vào mùa đông, thường xuyên nướng thịt ăn, cho nên đã mua một cái giá nướng cỡ lớn, bây giờ cũng đã có thể phát huy công dụng của mình rồi.

Tiêu Thính Vân gật đầu, hắn lên lầu thay quần áo rồi xuống giúp Triệu Hi xử lý đám thuỷ sản kia. Vương Tuyết Cầm thấy bọn họ trở về, cứ ôm tới ôm lui.

Cá vẫn còn sống, Tiêu Thính Vân thấy nàng cầm d.a.o nhỏ cứ do dự mãi, trực tiếp cầm d.a.o lưu loát xử lý cá, cũng thèm để ý đến m.á.u cá chảy trên tay, làm sạch nội tạng trong bụng cá.

Đại Hoàng ngửi thấy mùi tanh vẫy đuôi đi tới, Tiêu Thính Vân thuận tay ném bong bóng cá cho nó.

Triệu Hi vào nhà lấy giấy bạc chuyên dùng để nướng thịt, còn đem gia vị từ trong phòng bếp cầm ra, thấy cũng không chỉ ăn mỗi thịt, còn đi vào phòng bếp lấy ra mấy củ khoai tây chuẩn bị nướng cùng.

Còn tôm sông thì dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần một cây trúc mảnh có đầu nhọn xiên vào là được.

Thấy Triệu Húc đang đi tới, động tác của bọn họ liền nhanh hơn.

Trong giá nướng đặt than củi, từng xiên thuỷ sản tươi sống được đặt ở trên giá nướng, không bao lâu liền truyền đến mùi hương thơm nức.

Triệu Húc đem cá nướng vừa chín xong đưa cho Vương Tuyết Cầm và Triệu Hi: "Mẹ, Hi Hi, người xem dân chúng quận Ba Thuỷ đã trải qua cuộc sống kiểu gì vậy? Có nhiều hệ thống sông ngòi kênh rạch như thế mà không bắt nổi một con cá ăn, ta hỏi dân chúng mới biết được, họ nói cái gì mà đánh bắt cá là phạm pháp, mấy thế gia không cho phép họ bắt, đã chiếm lấy ruộng đất thì thôi đi, đến cả sông mà bọn hắn cũng muốn chiếm lấy?"

Nhưng cho dù có thể đánh bắt cá, thì cũng chỉ có thể giúp bọn họ có cuộc sống ấm no hơn thôi. Bởi độ an toàn của mấy con sông lớn ở đấy rất thấp, vì thế việc bắt cá cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho nên cá triều Thiên Khải rất đắt, cho dù là dân chúng bình thường ở đấy cũng ít khi được ăn.

Vương Tuyết Cầm nghe được cực kỳ khó chịu: "Dân chúng triều Thiên Khải muốn sống cũng thật khó."

Triệu Hi nghe vậy liền ghi nhớ chuyện này.

Tiêu Thính Vân đưa tôm cho nàng: "Tôm nướng xong rồi."

Tôm béo ngậy được nướng chín, thịt tôm chuyển sang đỏ, khiến Triệu Hi có cảm giác thèm ăn.

Tiêu Thính Vân dưới ánh mắt ghét bỏ của Triệu Húc, thờ ơ lấy chút cá nướng, ốc trai đồng, dự định đem đến cho Triệu Chí Dân đang ở bên trong biệt thự.

Triệu Chí Dân và vị phú nông kia đã đi ra theo mùi thơm, bọn Triệu Húc vội vàng mời bọn họ cùng đến ăn.

Vị phú nông nhận lấy đĩa thức ăn, cầm đũa cẩn thận gắp chút thịt cá lên, ăn một miếng, mắt đột nhiên sáng ngời: "Thật ngon, cá này vì sao lại không bị tanh vậy?"

Phú nông vội gắp thêm một đũa, rồi đột nhiên buông đũa, mặt đỏ bừng: "Nước... nước."

Triệu Hi vội vàng đưa ly nước đến, vị phú nông kia nhìn thấy trong cốc là thứ nước có màu trắng sữa liền do dự, nhưng do quá cay, đành bất chấp uống vào, bên trong tựa hồ còn bỏ thêm một chút đá, uống liền hai ngụm thì thấy trong miệng đã đỡ hơn nhiều.

Phú nông có chút sợ hãi nhìn thức ăn màu đỏ trên đ ĩa: "Đây là cái gì, còn cay hơn cả trái thù du."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 257: Chương 257



Triệu Chí Dân cười nói: "Là ớt thôi, mùa xuân năm nay trồng được không ít, tuy cay nhưng có thể áp chế mùi tanh, ngươi ăn ít một chút là được."

Phú nông thấy mùi vị thịt cá vừa rồi quả thật không bị tanh, liền gật đầu.

Một nguyên nhân khác khiến dân chúng triều Thiên Khải không thể ăn cá chính là bởi cá rất tanh, nếu không có dầu muối để ướp, thì cá lại càng không ngon, huống chi lại không dễ đánh bắt nên ăn ít là điều hiển nhiên.

Triệu Chí Dân cười nói: "Mùa thu năm nay còn thu hoạch được không ít hành tây, cũng là nguyên liệu tốt để khử mùi tanh."

Hương hành chua cay cùng với một vài hương liệu khác, đây đều là những vật có thể khử mùi tanh.

Phú nông thì thào lẩm bẩm: "Nếu là dân chúng ở Thục địa đều có cá ăn, cá này lại còn không có mùi tanh, vậy trăm vạn dân chúng ở Thục địa ta chẳng phải mỗi bữa ăn đều sẽ có thêm một món ư!"

Lương thực thì phải trồng trong đất, nhưng cá tôm thì chỉ có thể đánh bắt ở sông thôi, chỉ cần không đánh bắt quá nhiều thì sẽ mãi không bao giờ hết!

Tư Nông nghĩ đến đấy, không khỏi hưng phấn chà xát tay, ánh mắt chuyển sang cốc nước bên cạnh hỏi: "Mấy vị tiên nhân, thứ ta vừa được uống là gì vậy? Sữa dê? Không giống nha."

Có màu trắng sữa giống như sữa dê, nhưng phú nông này từng uống sữa dê, không phải mùi vị này, ngược lại... ngược lại có chút mùi vị của đậu tương.

Vương Tuyết Cầm nói: "Trịnh phú nông, nếu ngươi tò mò, ngày mai lại tới đây sớm chút, chúng ta làm cơm mời ngươi.".

Ai cũng đều nói tiên cảnh tốt, Trịnh phú nông này cũng cảm thấy như vậy, mặc dù mới ở Tiên cảnh có hơn một giờ, nhưng thế giới quan của hắn đã có rất nhiều thay đổi, lại nghe được lời mời liền vội đồng ý.

Các tiên nhân gọi mấy vật này là đồ uống, Trịnh phú nông ăn cá không có mùi tanh, uống đồ uống này sung sướng đến cực điểm!

Còn có tôm kia, tiên nhân nói là nó chứa rất nhiều chất dinh dưỡng, ăn cũng rất ngon, hắn cứ một ngụm lại một ngụm ăn!

Hôm sau mới tờ mờ sáng, dân chúng các nhà đều đã dậy từ sớm nấu cơm, cũng chỉ có mấy hài tử là vẫn đang ngủ. Không ít phụ huynh thương chúng mỗi ngày đều phải học hành vất vả, nên muốn cho chúng ngủ thêm một lát.

Hiện giờ nấu cơm, hầu như đều là dùng khí mê tan, gỗ củi sớm đã không được dùng đến hơn nửa năm rồi, ai cũng nói khí mê tan này dùng vô cùng tốt. Mấy vị phụ nhân trẻ mang theo thùng gỗ đựng thức ăn cho heo ăn, bên trong có không ít lá khoai lang.

Vừa vặn nhìn thấy một nhà Triệu Chí Dân đi ngang qua, những dân chúng này có chút kinh ngạc chào hỏi.

Một nhà tiên nhân bình thường đều dậy muộn hơn bọn họ nhiều, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?

Triệu Chí Dân cười nói: "Ta muốn đến xưởng xay."

Nghĩ đến tiên nhân hôm nay sao lại vui vẻ như vậy, bọn họ liền dứt khoát gọi hài tử tỉnh dậy bảo chúng tự nấu đồ ăn, không ít dân chúng đi theo sau tiên nhân để xem náo nhiệt.

Hôm qua sữa đậu nành Trịnh phú nông uống đều là sữa do xưởng sản xuất sữa đậu nành làm ra, nhưng cũng không thể dùng nhiều đậu nành như vậy chỉ để làm sữa chứ?

Cối xay nghiền bột là vật dụng thuộc về cả thôn, bên trong còn có mấy con lừa đen đang sử dụng sức lao động của mình kéo cái cối.

Cối đá được rửa sạch sẽ, Triệu Chí Dân cho đậu tương đã ngâm vào trong cối đá xay thành từng thùng sữa đậu nành, còn mời mấy phụ nhân trong thôn hôm nay cùng đến đây học làm đậu hũ.

Tin tức này vừa truyền đi, trong thành mới cùng mấy thôn xung quanh đều vô cùng vui mừng, tiên nhân một khi đã xuất thủ thì thứ kia tuyệt đối là đồ tốt

Triều Thiên Khải vốn không có quá nhiều các món ăn vặt, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện rất nhiều món ăn vặt khác nhau, mùa hè có thể ăn đá lạnh để giải nhiệt, tất cả những thứ này đều là nhờ tiên nhân ban cho.

Dân số ở thành mới sớm đã qua vạn, vốn chỉ có thôn Đào Hoa cùng lưu dân của thôn Hạnh Phúc, nhưng hiện giờ dân số quá đông rất khó quản lý, nên đành phải chia ra thành mấy thôn nữa.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 258: Chương 258



Đậu tương còn có thể dùng để làm thức ăn sống? Thật khiến người khác tò mò.

Trong số những cây công nghiệp hiếm có của triều Thiên Khải có cả đậu tương, cách ăn của những dân chúng này đối với đậu tương cũng chỉ là hầm đậu tương ăn cùng cơm, như vậy cũng đã rất ngon rồi, nhưng hiện giờ đã có thêm khoai lang khoai tây, chúng không chỉ có hương vị ngọt ngào mà còn giúp no bụng, cho nên không ít dân chúng đều đem lương thực chính chuyển sang khoai lang khoai tây, vì thế đậu tương liền bị bỏ qua.

Cho nên vừa nghe nói tiên nhân muốn chế biến thức ăn tươi ngon từ đậu tương đều đến vây xem.

Bã đậu bỏ đi còn có thể làm thành khối đậu, lại đem sữa đậu nành đã xay ra bỏ vào trong nồi đun sôi, lại cho vào ít thạch cao chờ chúng đông lại, Triệu Chí Dân dưới ánh mắt thán phục của mọi người, đổ bã đậu vào khuôn gỗ đặt làm bên nhà Lý A Quý, rồi lấy một tảng đã đè lên.

Một thôn dân vây xem ngập ngừng thắc mắc: "Dùng tảng đá nặng như vậy liệu có ăn được không?"

Một phụ nhân trừng mắt một cái: "Cách làm của tiên nhân khẳng định là không sao cả, ngươi như thế nào nhiều lời như vậy?"

Triệu Chí Dân cũng không vội, tùy ý để tùy tùng đi theo Triệu phú nông ghi chép lại, còn mình thì giải đáp về cách làm.

Qua nửa tiếng, Triệu Chí Dân bảo người ta lấy tảng đá ra, xốc vải lên liền thấy từng miếng đậu hũ xuất hiện trước mặt mọi người, Triệu Chí Dân bảo người lấy d.a.o cắt thành từng miếng.

Triệu Chí Dân không chút keo kiệt mà khen ngợi: "Đậu hũ này là thứ tốt, có thể nấu có thể hấp còn có thể chiên, vừa có thể làm món chính lại có thể làm món phụ, lúc nấu cá cho chút đậu hũ vào cũng cực kỳ ngon!"

Một đám dân chúng trừng mắt nhìn từng khối đậu hũ trắng nõn, miệng hô to tiên nhân vạn tuế.

Họ ăn cơm đậu nành nhiều năm như vậy, vậy mà không biết đậu nành còn có thể làm thành đậu hũ! Nhà bọn họ đều có rất nhiều đậu, đây không phải là lại tăng thêm thức ăn cho nhà mình sao?

Một vài thôn dân đầu óc linh hoạt một chút đã nghĩ sẽ làm rồi đem nó đi bán.

Một nhà tiên nhân đều là những người vô cùng tốt, có đồ gì tốt đều không giấu diếm làm của riêng, những gì bọn họ truyền ra ngoài, dân chúng đều có thể sử dụng.

Triệu Chí Dân nhìn sắc trời,"Nếu không muốn ăn đậu hũ còn có thể làm đậu hũ mặn, làm đậu hũ mặn thì đơn giản hơn, sẽ không cần ép."

Triệu Chí Dân đem đậu hũ và đậu hũ mặn về nhà mình, hôm nay nữ nhân hay nam nhân đều không muốn đi làm hay nghỉ ngơi, ngay cả may áo cũng không muốn làm, khẩn cấp trở về học làm đậu hủ.

Đề thi chung lần này muốn chọn ra trăm nhân tài, nghe nói có hai ba người vì phải làm giám khảo, cho nên đã phải bỏ lỡ cơ hội này.

Một tuần bảy ngày, cứ năm ngày đều sẽ mở triều hội trong hội quán Chiêu Hiền, hai ngày còn lại sẽ là ngày nghỉ.

Những nhân tài này đều là tân quan đương nhiệm, mang đầy hoài bão, vì thế triều hội đầu tiên tới càng sớm, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn.

Triệu Hi lại từ từ bình tĩnh, khoan thai đến muộn.

Trong hội quán Chiêu Hiền có một phòng họp diện tích khá lớn, chuyên dùng để họp, Triệu Hi ngồi xuống ghế chủ vị nhìn bọn họ mỉm cười nói: "Chư vị, mời ngồi."

Một đám quan lại nghe được có chút ngơ ngác, ở triều Thiên Khải này, ngoại trừ Hoàng đế ai không phải đứng dậy? Bọn họ có thể được ngồi sao?

Tiên nhân thật là hiền lành, mọi người thấy Triệu Hi thật sự mời họ ngồi xuống mà không phải đang thử, vì thế cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, tinh thần đều vô cùng căng thẳng.

Hiện tại mọi người đều đang suy nghĩ, quận thủ Triệu Húc ngoại trừ luyện binh căn bản không quản chuyện khác, ngoại trừ ở quân doanh bình thường đều sẽ không thấy người, người thật sự quản lý Thục địa ngược lại là vị tiên nhân Hi Hi này!

Triệu Hi để cho các bộ phận thay phiên báo cáo, các ngành các nghề đều tiến triển rất thuận lợi, đặc biệt là vụ thu thu hoạch năm nay ở quận Đào Nguyên tương đối nhiều, lương thực cũng đủ cho toàn quận ăn no hai ba năm! Bông ở huyện Đào Dương cũng thu hoạch được, chỉ chờ được phát lương là có thể sắm đồ được rồi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 259: Chương 259



Hôm nay chủ yếu thảo luận về vấn đề quận Ba Thủy.

Triệu Hi cầm bút trong tay, trầm ngâm một tiếng nói: "Khắp thiên hạ đất nào chẳng phải là đất vua, nghiêm cấm thế gia quận Ba Thủy chiếm đoạt sông ngòi, nếu không toàn bộ sẽ bị nhốt vào ngục, còn phải hạ thấp thuế má của ngư dân, ngoài ra còn phải mở rộng nuôi trồng nước ngọt, đánh bắt cá trên sông nguy hiểm rất lớn."

"Vào xuân sang năm quận Ba Thủy sẽ sang vụ lúa mới, có thể thử nuôi cá trong ruộng lúa xem sao."

Mọi người nghe được đều lấy làm lạ, ruộng lúa này còn có thể nuôi cá sao? Nếu thật sự có thể mở rộng nuôi trồng nước ngọt, vậy dù sao cũng có lời hơn so với ngư dân bôn ba trên sông? Câu cá và nuôi trồng nước ngọt nếu tiến hành được thì sau khi mở rộng sản nghiệp, thủy sản sẽ có thể có trong bàn cơm của người dân, trở thành một món ăn mới.

Đào Tư Lễ đứng dậy nói: "Chủ công, mặt khác ngành đóng thuyền quận Ba Thủy cũng phải tiến hành nhanh một chút, theo tư liệu của hạ quan thì hiện tại quận Ba Thủy chỉ có tổng cộng 507 chiếc thuyền, hơn nữa có một số chiếc đã mục nát, không thể chạy được. Nên phái người chế tạo thêm thuyền, làm tốt công tác chuẩn bị."

Thấy Triệu Hi nghi hoặc, một quan lại trẻ tuổi khác đứng dậy, vị quan lại này Triệu Hi có chút quen thuộc, hắn chính là Lương Ngọc trượng phu của đích nữ Vương gia - Vương Uyển Nhi, sau khi khỏi bệnh hắn cũng tham gia cuộc thi chung lần này, đứng thứ hai mươi mấy. Lương gia nhà hắn vốn là nhà mẹ của tiên hoàng hậu, con đường tin tức trong tay rất nhiều, lại còn có thể lấy được tin tức bên ngoài trước.

Hắn trịnh trọng nói: "Hạ quan nhận được tin tức nói, triều Thiên Khải liên tiếp bại trận, quốc triều đều đang thảo luận... dời về phía nam."

Đôi mắt của Triệu Hi co rụt lại, có chút kinh ngạc: "Phía Nam?"

Triệu Hi có chút kinh ngạc, triều Thiên Khải loạn trong giặc ngoài, nàng đều có thể đoán được đánh không lại Hung Nô cùng nghịch quân, nhưng như thế nào lại thất bại nhanh đến mức cần phải dời xuống phía nam ngay?

Sắc mặt Lương Ngọc có chút khó xử, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Hạ quan nhận được tin tức, những người Hung Nô đó... đem những t.h.i t.h.ể bị đậu mùa và quần áo họ đã mặc qua làm vũ khí chiến đấu, nghe nói trong quân có nhiều người nhiễm bệnh vì không chữa được mà chết, cho nên liên tiếp thua trận, đành phải bất đắc dĩ thương lượng dời tới Giang Nam ở phía Nam."

Sắc mặt mọi người ở đây đều đại biến, gần như trắng bệch. Hai chữ đậu mùa này cơ hồ là ác mộng của tất cả mọi người, mặt cắt không còn một giọt máu.

Hành vi này có gì khác với cầm thú?!

Ai cũng biết bệnh đậu mùa đáng sợ đến mức nào, hai năm trước quận Đào Nguyên bùng nổ dịch đậu mùa, mấy thôn gần đó gần như c.h.ế.t sạch, chỉ có mấy thôn sống sót, mặt đều bị rỗ, hiện tại đã thành cư dân quận Đào Nguyên.

Thụy vương vốn nghe lệnh đến quận Đào Nguyên cứu tế, thế nhưng suốt hai năm nay lại hoàn toàn không lộ mặt, thời buổi loạn trong giặc ngoài, người am hiểu lãnh binh tác chiến nhất là Thụy vương lại mất tích, lời đồn đã truyền khắp triều Thiên Khải, rằng Thụy vương đã c.h.ế.t lúc đi cứu tế. Vì sao mà chết? Chắc cũng là do bị bệnh đậu mùa.

Người cao quý như vậy cũng có thể chết, còn có ai dám không sợ bệnh đậu mùa?

Triệu Hi thấy sắc mặt bọn họ biến hóa, trở nên hoảng sợ. Mọi người đều biết đạo lý môi hở răng lạnh, hiện giờ Thục địa có núi non trùng điệp làm lá chắn tự nhiên, lại xây tường xi măng ở khu vực biên giới để chặn nghịch quân và quân Hung Nô từ bên ngoài đến.

Nhưng... còn dân chạy nạn thì sao đây?

Triệu Hi cũng đã nhận được tin, không biết vì sao lại có rất nhiều người mang cả gia đình chạy vào Thục địa, bình thường bọn họ hẳn là sẽ chạy về phía Giang Nam giàu có đông người mới đúng, cũng không biết có phải là vì lời đồn về thần tiên truyền ra hay không. Những người dân chạy nạn này đều có khả năng mang theo mầm bệnh.

Triệu Hi thấy vẻ mặt bọn họ mất tự nhiên, cười cười vỗ tay.
 
Back
Top Bottom