Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 140: Chương 140



"Thịt gác bếp và lạp xưởng là gì?" Lý Hiếu Tri tò mò hỏi.

Vương Tuyết Cầm nói: "Chính là ruột heo nhồi thịt phơi nắng, có thể để trong tủ lạnh nửa năm, lúc muốn ăn thì cắt một đoạn xuống nấu chín là có thể ăn được.

Ánh mắt mấy người ở đây sáng ngời, nghe nói heo của Chu công tử nuôi vô cùng béo tốt, nếu lại có thể cất trữ được lạp xưởng thì chẳng phải dân chúng có thể nếm chút thịt trong ít nhất nửa năm sao? Tiên nhân sử dụng tiêu thạch để làm đá, mà triều Thiên Khải có rất nhiều tiêu thạch, về sau việc làm hầm băng trong thành mới cũng cũng có thể dễ dàng, có hầm băng thì có thể đông lạnh chút thịt.

Trong lòng mọi người cảm khái, chỉ cần một ý tưởng nhỏ của tiên giới là có thể cải thiện chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của dân chúng. Thành mới sao có thể là một thành trì dùng để ổn định lưu dân chứ? Đây rõ ràng là một tiên thành mới phải.

Lúc trước, khi Trần tú tài đề nghị đám người Tống Nhất Thanh đưa người thân đến ở cùng, bọn họ vẫn còn chút do dự, nhưng hiện tại thì không còn do dự nữa. Họ đã viết rất nhiều phong thư gửi về nhà để cho mẹ và thê nhi dọn đến bên này.

Mọi người nâng ly chúc mừng sinh nhật thứ 17 của Triệu Hi, khung cảnh rất vui vẻ, sau khi dùng xong bữa tối, Vương Tuyết Cầm bưng một chiếc bánh kem kiểu Tây từ trong bếp ra.

Bởi vì triều Thiên Khải không có nến nhỏ nên đành phải giản lược. Triệu Hi ngồi ở chính giữa, mọi người vây quanh nàng hát chúc mừng sinh nhật.

Tiếng hát của thiếu niên lang bên cạnh trầm thấp, Triệu Húc lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Thính Vân, khá lắm, những người khác cùng lắm chỉ có thể hát theo được hai câu trong bài hát chúc mừng sinh nhật tiếng Hán, vậy mà người này ngay cả bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh cũng biết hát!

Triệu Ngôn ôn hòa cười nói: "Hi Hi, mau cầu nguyện đi."

Triệu Hi chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.

Hy vọng cả nhà bình an hạnh phúc, hy vọng bọn họ có thể an ổn vượt qua mùa đông đầu tiên của triều Thiên Khải.

Hai má trắng nõn bị cào nhẹ, trên mặt có chút dính dính, Triệu Hi giật mình vội vàng mở mắt ra, giơ tay lên lau thì đúng là kem, lập tức nhìn về phía "thủ phạm" kia, hét lên: "Nhị ca! Trong biệt thự không có nhiều kem đâu!"

Triệu Húc làm mặt quỷ, Triệu Hi trong nháy mắt đứng dậy đuổi theo, eo nhỏ thiếu chút nữa đụng vào góc nhọn của bàn kính.

Ngay khi Triệu Hi sắp đụng phải góc bàn kính, một bàn tay to, khớp xương thon lặng lẽ nắm ở góc bàn, eo nhỏ của nàng nhất thời đụng vào mu bàn tay hắn nên không cảm thấy đau.

Triệu Hi sửng sốt, liếc mắt nhìn Tiêu Thính Vân một cái, đôi mắt hắn sâu như biển, không nói gì, Triệu Hi hoàn hồn lại đuổi theo Triệu Húc khắp nhà ăn.

Triệu Chí Dân cười đến nổi trên mặt hiện ra không ít nếp nhăn,"Được rồi được rồi, bánh ngọt cũng không nên lãng phí, tất cả mọi người ăn thử đi."

Thật ra, hai mẹ con Triệu Hi và Vương Tuyết Cầm cũng không quá giỏi làm bánh, bánh ngọt họ làm đương nhiên không thể so sánh với bánh ngọt được bán trong tiệm bánh ở hiện đại, nhưng đặt ở triều Thiên Khải cũng là mỹ vị hiếm có.

Hương vị ngọt ngào nở rộ trong miệng, Triệu Hi mỉm cười vui vẻ, thật là ngon.

Mặc dù sinh nhật 17 tuổi của có khác biệt, nhưng... là sinh nhật khắc sâu nhất trong ký ức của nàng!

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà ăn.

Lý Hiếu Tri nhìn bóng đêm bên ngoài, chắp tay nói: "Chư vị tiên nhân, ta tới xưởng pháo hoa xem thử."

Hôm nay thử nghiệm pháo thành công, Lý Hiếu Tri có chút lo lắng những công nhân kia muốn đốt pháo chúc mừng sinh nhật Hi Hi tiên nhân mà gây ra tai nạn, muốn đến nhà xưởng kiểm tra một lần nữa.

Các khách nhân lục tục rời đi, hôm nay là sinh nhật của nàng nên không cần nàng phải dọn dẹp phòng bếp.

Triệu Húc giữ chặt bả vai Tiêu Thính Vân, thấp giọng nói: "Thính Vân à, nam nhân nhà ta đều phải xuống bếp và dọn dẹp nhà cửa, ngươi lau sạch bàn ăn đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 141: Chương 141



Tiêu Thính Vân nhìn phương hướng Triệu Hi rời đi, gật đầu đồng ý rồi đi vào phòng bếp lấy khăn lau.

Triệu Hi đi dạo trong biệt thự tiêu thực, nhìn ra bên ngoài còn có thể nhìn thấy ánh nến sáng lên từ trong viện riêng của đội hộ vệ, có một số người đang ăn cơm, liên tục khen thịt ngon không dứt miệng.

Triệu Hi không quấy rầy, đi trên đường đá, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Trên ngón tay Tiêu Thính Vân còn nhỏ giọt nước, hiển nhiên là vừa quét dọn vệ sinh xong từ Đông viện đi ra.

Ban đầu hắn im lặng một lát, sau đó lấy một cây trâm gỗ từ trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng : "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."

Triệu Hi có chút kinh ngạc nhận lấy, nhìn qua nhìn lại nói: "Ngươi lên thị trấn mua sao?" Trên trâm gỗ có khắc hoa đào, hoa văn rất rõ nét, nàng đưa lên dưới mũi ngửi thử, còn rất thơm.

Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Lúc nghỉ phép có học thợ mộc Lý A Quý một chút, hàng ngày ở trong phòng an ninh điêu khắc." Gỗ là một gốc cây hắn chọn đã lâu, lấy phần tốt nhất khắc thành.

Triệu Hi nắm chặt cây trâm gỗ, nhìn về phía hắn: "Đưa tay ngươi ra cho ta xem."

Tiêu Thính Vân hơi chần chừ, dưới ánh mắt kiên trì của Triệu Hi, nghe lời mở tay ra, bàn tay thon dài của thiếu niên lang rất đẹp, ngón tay lại có vệt m.á.u không rõ ràng.

Cổ họng Triệu Hi hơi đắng chát, lại nghe hắn nói: "Vết thương nhỏ đã kết vảy, không sao đâu."

Triệu Hi muốn nói gì đó lại nuốt trở vào, chỉ nắm chặt cây trâm gỗ cười với hắn: "Cám ơn quà sinh nhật của ngươi, ta rất thích."

Nàng không biết cài trâm cổ đại, chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay, hai người đứng trên con đường đá, đón gió đêm mát mẻ cuối thu, Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn màn đêm, đột nhiên nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Triệu Hi đứng một lát rồi cầm chiếc trâm gỗ trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Thôn Lưu Dân, à không, thôn này đã được cả nhà tiên nhân chính thức đổi tên thành thôn Hạnh Phúc, các tiên nhân nói hy vọng những người dân bọn họ sẽ hạnh phúc vui vẻ suốt quãng đời còn lại.

Hạnh phúc là gì? Ở trong lòng những lưu dân này, hạnh phúc chính là có thể ăn no! Nhưng mà hôm nay bọn họ thật sự cảm nhận được hạnh phúc.

Thời điểm cuối thu trước khi mùa đông đến, thôn dân thôn Hạnh Phúc cũng thu hoạch một lượng khoai lang, những suy đoán và nghi ngờ trước đó đều tan thành mây khói, đây rõ ràng chính là khẩu phần ăn qua mùa đông của bọn họ, không cần sợ đói bụng.

Bên ngoài đang lúc loạn thế chiến tranh, nhưng một nhà tiên nhân lại giúp cho bọn họ có được cuộc sống an ổn trở lại, có lương thực ăn không hết, có nhà ở bằng xi măng không lo nước lũ, nếu ai dám phá hủy cuộc sống yên bình này thì những người dân ở đây sẽ liều mạng với bọn chúng.

Trước đây mọi người thảo luận về đồ ăn của thần tiên, nhưng bây giờ dân chúng trong thành mới thích thảo luận nhất chính là heo.

Nghe nói đội hộ vệ đều nhìn thấy, công tử Chu Nguyên cõng một con heo nặng chừng hai trăm cân tới chúc mừng sinh nhật 17 tuổi của Hi Hi tiên nhân , ngay cả đội hộ vệ đều nếm qua, thịt heo đó ăn rất ngon! Nghe nói không kém thịt dê, còn không có mùi như thịt dê.

Tiên nhân tới thôn Đào Hoa vào mùa xuân, thời điểm công tử Chu Nguyên bắt đầu nuôi heo cũng không thể muộn hơn lúc đó?

Lúc này mới bao lâu, con heo con nho nhỏ kia lại được nuôi thành béo tốt như vậy? Không cần tốn thời gian nuôi nhốt sao?

Có thể ăn cơm no, quanh năm suốt tháng ăn chút thức ăn mặn dù chỉ dính răng cũng đã vô cùng tốt rồi, bây giờ còn có cả heo nữa?

Thôn trưởng thôn Đào Hoa Trương Đại Tiến xem như là người có tiền nhất trong thôn, cả nhà bọn họ liên hợp với bạn bè thân thích gom tiền, trở thành người đầu tiên tới trại Thanh Phong mua một con heo về nếm thử hương vị, thật sự rất ngon.

Khi bọn họ nấu thịt, không ít thôn dân đều nhìn thấy, cũng dần dần có chút chủ ý, phần lớn bọn họ đều có chút tiền trong tay, có thể đi trại nuôi heo mua vài con heo con về nuôi thử.

Trại Thanh Phong và trang trại nuôi heo của Chu gia đều rất vui khi thấy kết quả này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 142: Chương 142



Trại Thanh Phong bây giờ vốn là gia nô của tiên nhân, tiên nhân vốn không thích che che giấu giấu, bọn họ nuôi heo chỉ là để ăn thịt, nếu có thể đem bán thành tiền thì càng tốt.

Mà Chu Nguyên cũng không sợ việc nhà nhà nuôi heo sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hắn, hắn lòng có chí lớn, cũng không phải muốn dựa vào nuôi heo để kiếm được nhiều tiền, hắn nuôi heo là vì đền đáp triều đình.

Hơn nữa, dân chúng có thể nuôi heo, nhưng chẳng lẽ mấy hộ giàu kia cũng đi nuôi heo? Nếu họ muốn ăn thịt heo, chỉ cần mua từ hắn. Những ngày này, ngoại trừ chăm sóc heo con, trong đầu Chu Nguyên luôn nghĩ cách đưa thịt heo của hắn xuất hiện trên bàn ăn của các thế gia ở huyện Đào Nguyên, để cho bọn họ từ nay về sau không thể không ăn thịt heo.

Nếu là người dân thành mới muốn tới mua heo con, trại Thanh Phong cùng Chu Nguyên đều sẽ cho họ một cái giá hợp lý, không lừa gạt bọn họ, dù sao về sau còn phải gặp lại.

Sau khi mua heo con, một số thôn dân còn đặc biệt đến y quán thành mới mua chút tỏi dự phòng.

Thôn trưởng thôn Đào Hoa kích động đến hai gò má đỏ bừng: "Không ngờ con heo này lại có nhiều điểm tốt như vậy, lớn lên béo tốt dễ nuôi như vậy, ngay cả thức ăn thừa còn lại của chúng ta cũng ăn, chỉ là chúng nó ị nhiều đến mức phải làm một cái chuồng heo riêng để đựng phân của chúng." Thôn trưởng lại hết sức vui vẻ nói,"Nhưng ị nhiều cũng tốt, phân và nước tiểu đều có thể dùng làm phân bón, đúng là heo tốt."

Triệu Hi nhướng mày: "Thôn dân đều đang sửa chuồng heo sao?"

Thấy trưởng thôn gật đầu, Triệu Hi nhớ tới chuyện cha mẹ mình thường nói tới mấy ngày nay.

Nuôi heo có thể xây bể khí sinh học được không?

Triệu Hi nhớ lại khi mình còn nhỏ, trong thôn Bạch Sa có rất nhiều hộ dân xây dựng bể khí sinh học, chỉ là theo sự phát triển sau này, khí đốt tự nhiên và nguồn cung cấp điện đều dư dả nên rất nhiều hộ nông dân cũng không nuôi heo nữa, trong ao không còn nguồn phân heo, bể khí sinh học cũng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn mọi người.

Nàng sở dĩ thoáng cái có thể nhớ tới xây bể khí sinh học, đơn giản là bởi vì mẹ nàng có sở hữu một trại nuôi heo ở thôn Bạch Sa, mãi cho đến trước khi xuyên không bọn họ vẫn còn sử dụng bể khí sinh học này.

Khí sinh học là một nguồn năng lượng tốt hiếm có, khí sinh học là do phân và nước tiểu lên men dưới tình huống không oxy mà sinh ra, ở khu vực nông thôn không chỉ có thể dùng để nấu cơm, nấu ăn, cũng có thể chế thành đèn khí sinh học chiếu sáng, còn có thể cung cấp nhiệt lượng, chính là để phát điện cũng được.

Khi còn bé, nếu nhà nàng không đủ khí sinh học, mẹ nàng sẽ ném hai quả bưởi hư không ăn được vào bên trong bể, liền lại có lửa nấu cơm, vô cùng thuận tiện.

Chỉ là bể khí sinh học cũng có khuyết điểm, có lúc không được ổn định, Triệu Hi nhớ lúc nhỏ có một người bạn cùng thôn sơ ý chìm vào trong bể khí sinh học, cả nhà vội vàng đi xuống cứu, kết quả cả nhà đều c.h.ế.t trong bể khí sinh học, khiến người trong thôn mỗi lần nhắc lại đều thổn thức thở dài.

Nhưng dù sao cũng phải nói, nếu có thể xây dựng ra bể khí sinh học, thì thứ này sẽ cải thiện rất nhiều cuộc sống của người dân thành mới, thật sự là đề cao sự hạnh phúc.

Phải biết rằng toàn bộ triều Thiên Khải, từ vương công quý tộc, cho tới lê dân bách tính, muốn ăn một miếng thức ăn nóng, nhất định phải cần củi lửa nấu cơm.

Mấu chốt là... nếu thật sự có thể xây dựng ra bể khí, thành mới tất nhiên sẽ rầm rộ nuôi heo!

Cơm muốn ăn phải ăn từng miếng, đường muốn đi phải đi từng bước một. Lúc trước thôn dân thôn Đào Hoa ngay cả ăn no cũng khó, ai lại muốn đi nuôi heo? Khẩu phần ăn của người còn không đủ, làm sao có thể cho heo ăn? Nếu là heo bị bệnh chết, mọi công sức đều uổng phí.

Nhưng hôm nay chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi người dân thành mới đều có thể ăn một miếng cơm no. Con người chính là như vậy, d*c v*ng là vô hạn, sau khi đạt được sẽ mặc sức tưởng tượng nhiều hơn. Khi mọi người đều có thể ăn được một miếng cơm no, sẽ liền nghĩ đến muốn ăn một bữa cơm mặn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 143: Chương 143



Hiện nay trong thành mới đã có một số thôn dân đã muốn thử nuôi lợn, cuộc sống tương lai sẽ càng tốt hơn.

"Hi Hi tiên nhân, ngài đang suy nghĩ gì vậy?" Thôn trưởng Trương Đại Tiến nhìn thấy nàng thất thần, không khỏi hỏi.

Triệu Hi hoàn hồn cười nói: "Nghĩ đến những hộ trong thôn các ngươi đang thử nuôi heo, có thể tu sửa một bể khí sinh học hay không."

Nàng chỉ biết đại khái rằng để tạo thành bể khí sinh học thì phải cần phân và nước tiểu sinh ra trong điều kiện kín, không có không khí, nhưng cụ thể phải làm như thế nào thì nàng không rõ lắm. Nhưng Triệu Hi cũng không lo, nàng không biết nhưng mẹ nàng biết! Nếu mẹ nàng còn không rõ, thư phòng của ông nội nhiều sách như vậy hẳn là có ghi chép chi tiết về bể khí sinh học, có thể nghiên cứu học tập.

Thôn thôn trưởng Đào Hoa có chút mê mang: "Hi Hi tiên nhân, thế nào là... bể khí sinh học?"

Quá phức tạp, Triệu Hi giải thích cũng biết thôn trưởng nghe không hiểu, dứt khoát nói: "Chính là sau khi tu sửa xây dựng nên bể khí sinh học, sau này nấu cơm có thể không cần củi, còn có thể chế thành đèn chiếu sáng, mặc dù không sáng bằng đèn của điện biệt thự chúng ta, nhưng chiếu sáng như vậy là đủ rồi, vào mùa đông cũng có thể dùng để sưởi ấm."

Thôn trưởng nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, cái này đánh sâu vào nhận thức của hắn, nấu cơm không cần củi lửa cũng có thể nấu chín? Đây chẳng lẽ là... Tiên thuật?

Còn có thể chiếu sáng vào ban đêm! Toàn bộ dân đọc sạch ở thành mới hâm mộ nhất chính là tiên nhân có thể điều khiển lôi đình trên trời, dẫn đến để chiếu sáng. Ban đêm có đèn chiếu sáng thì không cần nghỉ ngơi sớm như vậy, có thể đọc sách nhiều hơn. Nếu các xưởng trong thành cũng có đèn điện chiếu sáng như vậy, còn có thể ngày đêm luân phiên làm việc, gia tăng hiệu suất rất lớn.

Về phần sưởi ấm? Thôn trưởng không dám nghĩ nữa.

Thôn trưởng vội truy vấn: "Tiên nhân, bể khí rốt cuộc xây như thế nào?"

Trương Đại Tiến nghe Triệu Hi nói bể khí sinh học cần phân và rơm rạ, ngây ngẩn cả người. Phân? Rơm rạ? Rơm rạ thì dễ nói, nông dân ai mà không có rơm rạ? Về phần phân và nước tiểu, không phải là uế vật của súc vật sao? Ví dụ như bọn họ nuôi heo, thì có đặc biệt nhiều!

Triệu Hi cười rộ lên: "Hiện tại ta cũng chỉ mới nghĩ tới, có thể xây được bể khí sinh học tại triều Thiên Khải hay không, đến ta cũng còn không rõ ràng lắm, trước hết tìm chút hộ thôn dân nuôi heo để thí nghiệm đi, nếu thí nghiệm thành công liền có thể mở rộng diện tích."

Xây bể khí sinh học tóm lại cần chút tiền bạc, vẫn phải để cho bọn họ tự nguyện báo danh mới được.

Một nhà thôn trưởng Trương Đại Tiến không thể nghi ngờ là phú hộ số một số hai trong Đào Hoa thôn, thậm chí là toàn bộ thành mới, hắn không nói hai lời liền vỗ n.g.ự.c làm người đầu tiên báo danh, còn một lời đồng ý thay Triệu Hi đi thuyết phục những thôn hộ kia báo danh.

Trần tú tài vốn là cùng thôn trưởng gia có chút quan hệ thân duyên, hắn hiện tại lại là phu tử trong thôn, trong tay không chỉ có có tiền, địa vị còn khá cao, nhà còn ở gần nhà thôn trưởng nhất, người đầu tiên thôn trưởng đến thuyết phục chính là Trần tú tài!

Nhà Trần tú tài từ trên xuống dưới đều bái phục các tiên nhân, lúc này thành mới nuôi heo, Trần gia bọn họ cũng là người dẫn đầu. Trần tú tài nghe thôn trưởng kể lại sinh động như thật về bể khí sinh học gì đó, vẻ mặt hiện lên một tia hưng phấn.

"Các tiên nhân quả nhiên đã sớm bày mưu lập kế, từ ban thưởng giống tốt để cho chúng ta có thể ăn được một miếng cơm no, hiện giờ lại giúp cho mọi người có thể ăn đồ mặn, tương lai lại có thể làm cho chúng ta không sợ trời đông giá rét."

Trồng khoai lang khoai tây, không chỉ có ăn được no cơm, lá cây còn dư lại có thể dùng để cho heo ăn, heo bài tiết ra nhiều phân như vậy lại có thể sinh ra nguồn năng lượng sinh học, đây chính là một vòng tuần hoàn a. Trần tú tài không tin đây chỉ là trùng hợp!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 144: Chương 144



Trần tú tài trực tiếp đồng ý, thôn trưởng lúc này mới cảm thấy hài lòng rời đi, tiếp tục đi tới hộ thôn dân nuôi heo tiếp theo thuyết phục. ...

Toàn bộ huyện Đào Nguyên đều biết tiểu công tử Chu gia đính hôn với đích nữ Vương gia, cho nên Chu Nguyên đưa chút đồ vật vào Vương gia cũng là chuyện bình thường, đồ giao cho Vương mẫu lại chuyển đến trong tay Vương Linh Nhi. Ngày thường Chu Nguyên đưa chút đồ chơi nhỏ cho vị hôn thê cũng là quá trình này.

Nhưng lần này thì khác.

Chu Nguyên đưa hai con heo mập tới, thấy trên dưới Vương gia đều trợn mắt há hốc mồm, gã sai vặt Chu gia đưa heo tới còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Công tử nhà ta xem những con heo này là bảo bối, người ngoài nhiều lắm chỉ được ăn lúc được mời tới yến hội."

Không sai, Chu Nguyên đưa thịt heo lên bàn ăn của toàn thế gia huyện Đào Hoa, nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu, mời các công tử thế gia tới nhà dự heo yến toàn món heo! Tất cả thức ăn trong yến hội đều làm từ thịt heo, cũng không tin những người này lại không mê mùi vị của thịt heo.

Chu gia có chút danh vọng ở huyện Đào Nguyên, bên cạnh đó còn nghe nói huyện lệnh đại nhân đều thừa nhận Chu Nguyên có qua lại với tiên nhân, nên tốt xấu gì bọn họ cũng nể mặt, tham gia yến hội của hắn.

Chu Nguyên hết sức nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, lần mở tiệc chiêu đãi thịt heo này thế nhưng mời cả đầu bếp tốt nhất toàn bộ huyện tới, các loại món ăn đa dạng đều có đủ, hắn còn mua về hai bình dầu hạt cải từ huynh đệ tốt cùng nuôi heo với mình - Trương Đại, đầu bếp thử dùng dầu hạt cải xào rau, hương vị rất ngon.

Chu Nguyên ngồi ở ghế chủ tọa chào hỏi: "Các vị bằng hữu đừng khách khí, hấp, nấu, xào, nướng, chiên cái gì cần có đều có."

Không cần phải nói, mỹ thực đầy bàn này thật sự mê người, đặc biệt là thịt nướng kia, rắc lên chút hương liệu mang đến từ Thiên Trúc, thoạt nhìn thật sự hấp dẫn vô cùng.

Mọi người đều cầm đũa lên, từng người gắp thịt đút vào trong miệng nhai nuốt, mùi thịt tràn ngập giữa môi và răng, lại phối hợp với rượu ấm vừa uống vào, miễn bàn vui sướng cỡ nào!

Nghiêm nhị công tử gắp miếng thịt thăn, răng sắc bén xé miếng thịt trên xương xuống ăn,"Chu công tử, ăn rất ngon, thịt này tươi mới không chút vị mùi tanh, chẳng lẽ là món ăn dân dã gì trong núi?" Nghiêm nhị công tử khẳng hắn chưa từng ăn loại thịt này, ăn không giống thịt dê, cũng không giống thịt bò, một chút mùi hôi cũng không có, tất nhiên là món ăn dân dã trong núi!

Chu Nguyên cười đến mức một đôi mắt vốn không lớn lại híp thành một cái khe,"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Cảnh tượng hòa nhã vui vẻ, người người nâng ly cạn chén, đã có công tử hơi ngà ngà say, ợ rượu cười nói: "Chu công tử a, hiện tại ngươi mới có phong phạm công tử thế gia nha, cần gì lầm đường lạc lối đi nuôi heo như vậy?"

Chu Nguyên ăn thịt cười mà không nói, chỉ liên tục nói bọn họ ăn nhiều một chút.

Rượu quá ba vòng, tất cả mọi người đều có chút no, có công tử đã không kiềm chế được hỏi: "Không biết Chu công tử mời chúng ta tới là vì... '

Tóm lại sẽ không có người rảnh rỗi mở tiệc chiêu đãi, nhất định là Chu Nguyên có việc muốn nhờ!

Chu Nguyên mặt vô tội: "Không vì cái gì a, chỉ muốn tụ tập mọi người, mời các ngươi ăn thịt."

Mời họ ăn thịt?

Mọi người ở đây đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, từng ánh mắt chăm chú nhìn về phía thức ăn thừa trên bàn, thần sắc biến ảo khó lường.

Chẳng lẽ, thịt bọn họ vừa mới ăn...

Chu Nguyên cười đến vô cùng thoải mái: "Ăn ngon không? Thơm không? Thịt các ngươi vừa mới ăn tất cả đều là heo ta nuôi'.

Heo?

Bọn họ vừa mới ăn đến vui sướng như vậy, còn có một vị công tử thúc giục đầu bếp Chu gia tiếp tục làm thêm một phần, nhanh chóng mang thịt lên, thế nhưng lại là thịt heo? Cái loại... thịt tiện này?

Trong lúc nhất thời mọi người im lặng, chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Cái kia... Thịt kia thật đúng là rất ngon, ăn không có mùi tanh như thịt dê, tất cả đều là vị thịt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 145: Chương 145



'Không biết... Chu huynh, heo của ngươi giá bao nhiêu?" Có công tử thích ăn không kiềm chế được hỏi.

Chu Nguyên nói một con số, các công tử ở đây nghe được có chút kinh ngạc, hiện tại vốn nghĩ tới thịt heo này không có mùi vị lạ, hẳn là rất quý. Không nghĩ đến giá mà Chu Nguyên nói ra ngược còn rẻ hơn nhiều so với thịt dê!

Nghiêm nhị công tử có chút kinh ngạc: "Chu huynh, ngươi bán rẻ như vậy còn có lợi nhuận gì?'"

Chu Nguyên nuôi heo không phải để kiếm tiền mà chỉ nuôi chơi thôi sao? Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng Chu Nguyên nuôi heo là để kiếm tiền.

Chu Nguyên vẻ mặt khinh thường: "Tiền tài với ta như mây bay, thứ ta muốn chính là bách tính triều Thiên Khải đều có thể ăn được thịt."

Thứ hắn muốn chính là làm người nuôi heo đệ nhất, chuyện này lợi quốc, lợi dân nhất định có thể giúp cho hắn từ nay về sau lưu danh sử sách, chẳng lẽ lại không bằng những người vào triều làm quan kia?

Hơn nữa vị hôn thê của hắn bán giấy kiếm rất nhiều tiền.

Chư vị công tử ở đây nhìn đến ngẩn người, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác Chu Nguyên đã không còn cùng tầng lớp với bọn họ...

Toàn bộ bữa heo yến của Chu Nguyên đại thắng, triệt để chinh phục thế gia huyện Đào Nguyên, đơn đặt hàng của các nhà các hộ đến trại nuôi heo Chu gia tựa như nước chảy.

Nếu heo của Chu Nguyên không đủ, còn có thể lấy heo từ trại nuôi heo của trại Thanh Phong bán ra.

Mà Chu Nguyên dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại sẽ được nhóm nô bộc của cá thế gia cảm kích. Những gia nô này làm việc trong những nhà địa chủ, kỳ thật cũng khó có thể nếm được một miếng thức ăn mặn, nhiều lắm là có thể ăn no hơn so với dân chúng.

Số tiền dùng cho khoảng ăn uống của nhóm gia nô này đều đã được định trước, nhưng ai ngờ được công tử Chu Nguyên bán heo, heo này không chỉ mập mạp lại còn ăn ngon, giá cả còn rẻ hơn không ít so với thịt dê, cho nên bọn họ thế nhưng cũng được nếm thử một ngụm thịt mặn dầu mỡ.

Không cần phải nói, thịt heo này thật đúng là rất ngon!

Toàn bộ huyện Đào Nguyên, ngoại trừ một số người chê cười, hơi phê bình kín đáo, Chu Nguyên triệt để trở thành nhân vật phong lưu.

Chu Nguyên và trại Thanh Phong đều có một trại nuôi lợn riêng, hai bên đều đang cân nhắc tham gia kế hoạch của phu nhân Vương Tuyết Cầm.

Lúc trước nghe nói bởi vì tiên nhân tạm thời còn chưa chế tạo ra được xi măng, cho nên không thể xây bể khí sinh học, hiện tại xưởng xi-măng ở thành mới đã chính thức hoạt động, có thể cân nhắc xây bể khí sinh học.

Chu Nguyên và trại Thanh Phong nghe nói về bể khí sinh học liền rất vui vẻ, đặc biệt là trại Thanh Phong. Trại Thanh Phong vốn là tọa lạc ở trong núi rừng, mỗi khi đến mùa đông còn cảm thấy lạnh hơn so với người khác, trại dân đều rất lo lắng những con heo con kia không chịu nổi mùa đông, dĩ vãng những sinh vật sống mà bọn họ nuôi nhốt kia vào mùa đông đều chán ăn, có một số thậm chí còn sinh bệnh mà chết.

Nhưng nghe phu nhân Vương Tuyết Cầm nói bể khí sinh học còn có thể giữ ấm cho trại chăn nuôi, chuyện này thật quá tốt, gần đây trại cũng kiếm được rất nhiều tiền, gom góp tiền hẳn cũng có thể xây một bể khí sinh học để thử xem.

Mà Chu Nguyên vốn là không thiếu tiền, mặc kệ thí nghiệm của tiên nhân có thể thành công hay không, hắn đều toàn tâm toàn ý đi theo chỉ huy của tiên nhân.

Bởi vì đã vào đông, Chu Nguyên vốn sợ lạnh, ăn mặc bông xù xù, mấy gã sai vặt đứng một bên ăn mặc mỏng manh, bị lạnh đến phát run, hắn đang dẫn người quy hoạch vị trí thí nghiệm bể khí sinh học.

'Công tử, công tử Hoàng Hiên đã trở lại, mời ngài cùng đi tiên cảnh" Bên ngoài có gã sai vặt xoa xoa tay đến báo.

Mắt Chu Nguyên hơi sáng, tính cách hắn không tệ, giỏi giao lưu, lúc trước sau khi giải trừ hiểu lầm chuyện Hoàng Hiên có tiếp xúc với vị hôn thê của hắn, hắn liền không còn khúc mắc nhiều như vậy, cộng thêm vị hôn thê của mình cũng làm thương nhân nên không những không kỳ thị thương nhân kia, mà ngược lại quan hệ của hai người không tệ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 146: Chương 146



Chu Nguyên cười nói: "Chắc là hắn thu được bông vải trở về, ta đây liền đi."

Thương đội của Hoàng gia đã trở lại, trên xe ngựa chứa từng túi hoa trắng phồng lên, dân chúng xung quanh liên tục thò đầu ra.

Lúc này Hoàng Hiên trở về gặp tiên nhân trước, cha hắn Hoàng Khánh Quốc còn ở phía sau, có thể còn cần một hai ngày mới có thể đến huyện Đào Nguyên.

Hoàng Hiên phong trần mệt mỏi, cưỡi trên đại mã cùng Chu Nguyên một đường luận bàn kiến thức, lại nhìn về con đường dưới chân, hơi có chút kinh ngạc nói: "Lần trước tới Tiên cảnh cũng không thấy đường dễ đi như vậy."

Chu Nguyên cười nói: "Ta nghe nói đây là đường xi măng, cũng chỉ làm một đoạn đường ngắn ở phía trước tiên cảnh mà thôi."

Dân chúng tự bỏ tiền ra sửa cầu lót đường, huyện lệnh Đào Nguyên còn ước gì được như vậy.

Hoàng Hiên nhìn mà cảm khái nói: "Nếu triều Thiên Khải đều làm loại đường này, vậy chúng ta đi lại sẽ tiện lợi cỡ nào'.

Hai người đi vào tiên cảnh, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng gào thét g.i.ế.c heo, ánh mắt Chu Nguyên sáng ngời cười nói: "Ta quen thanh âm này, là g.i.ế.c heo."

Đã vào đông, người Triệu gia cũng muốn g.i.ế.c luôn hai con heo mà họ nuôi, lại cắt thêm chừng trăm cân thịt làm lạp xưởng thịt khô.

Vừa vặn cha con Hoàng gia thu mua bông vải trở về, vừa vặn gặp phải bọn họ đang g.i.ế.c heo.

Tiêu Thính Vân cùng Triệu Húc nửa ngồi xổm trên mặt đất giúp Triệu Chí Dân g.i.ế.c heo, một đao xuống liền kết liễu, hình ảnh có chút m.á.u tanh.

Triệu Hi quay đầu cười nhìn về phía hai người, cười nói: "Hoàng công tử ngươi thu bông về rồi sao? Có thuận lợi không?'

Hoàng Hiên nghe vậy ha ha cười nói: "Sao có thể có không thuận lợi? Dân chúng bên kia cũng không nghĩ tới loại hoa trắng này có thể đổi được tiền, nghe nói ta muốn thu mua bông vải, tranh nhau đi hái, chỉ sợ chậm! Chúng ta thu mua một đống lớn trở về, cha còn ở phía sau, không quá hai ngày liền có thể về tới."

Triệu Hi nhìn xe ngựa phía sau, quả nhiên lộ ra rất nhiều bông gòn. Sắc mặt Triệu Hi lộ vẻ vui mừng, năm nay thành mới có thể trải qua mùa đông thật tốt, xưởng bông đơn giản đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bông đến để dệt đan.

Năm đầu tiên bông vải còn không nhiều lắm, ban đêm nhiệt độ không khí càng thấp, tốt nhất nên làm chăn bông trước.

Triệu Hi tính toán thời gian, hỏi: "Vì đường từ huyện Đào Nguyên đến Vân Châu không dễ đi? Ta thấy thời gian khá lâu."

'Cám ơn phu nhân." Hoàng Hiên cảm tạ rồi nhận lấy một ly nước nóng từ trong tay Vương Tuyết Cầm, lại thổn thức trả lời: "Tiên nhân có điều không biết, thế đạo bên ngoài a... đại loạn'.

Triệu Hi nheo mắt, động tác g.i.ế.c heo của bọn họ cũng dừng lại, không khỏi nhìn về phía Hoàng Hiên.

Hoàng Hiên thở dài nói: "Quan quân và nghịch quân triều Thiên Khải mâu thuẫn, cũng không biết vì sao triều đình không phái Thụy vương ra bình định, những nghịch quân kia vô cùng uy thế, ta thấy chiến loạn đều sắp tràn đến Thục địa này rồi, chúng ta vì tránh gặp phải nghịch quân kia, cho nên chậm trễ chút thời gian trên đường."

Nhắc đến quân phản nghịch, Hoàng Hiên cau mày: "Những nghịch quân này vốn cũng xuất thân từ bách tính nghèo khổ, làm sao lại hung tàn như vậy, đều đốt g.i.ế.c cướp bóc bách tính ở các quận huyện?"

Triệu Hi nhớ lại kiến thức trong sách giáo khoa lịch sử cấp ba, nói: "Đây kỳ thật chính là tính cực hạn của cuộc khởi nghĩa nông dân, vốn đã bất mãn với triều đình, đa phần lại là nông dân không biết chữ không có học thức. hơn nữa... không có lương thực thì sao mà chinh chiến?"

Muốn đánh trận thì cần phải có lương thực, mà bọn họ chỉ cần đi g.i.ế.c người cướp lương thực là đã có quân lương, sao có thể không đánh được chứ?

Huống chi... hiện tại đã vào đông, thời tiết rét lạnh khiến cho sản lượng các loại lương thực giảm mạnh, những kẻ kia sao lại không vội được?

Triệu Húc một chân đè trên người heo mập đang giãy giụa, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Hiên: "Hoàng công tử, ngươi xem thế cục bên ngoài, liệu khả năng cao sẽ lan tràn tới huyện Đào Nguyên hay không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 147: Chương 147



Vấn đề này Hoàng Hiên cũng không thể dự đoán chính xác được, lộ vẻ khó xử nói: "Ta thấy có lẽ là năm thành."

Triệu Húc khóe miệng co rút: "Ngươi nói những lời này thì có khác gì không nói." Chẳng qua nhìn thế cục, cũng không cần quan tâm liệu nó có tràn tới huyện Đào Nguyên hay không, chỉ cần sớm chuẩn bị tốt công tác phòng là được rồi, ngoài ra còn phải chế tạo vũ khí! Mở rộng tư quân! Luyện binh!

Hoàng Hiên bất đắc dĩ cười, hắn chỉ là một thương nhân, những chuyện này sao có thể hiểu được.

Trông thấy một nhà Triệu gia thuần thục g.i.ế.c mấy con heo, Chu Nguyên cảm thấy vô cùng hứng thú mà đi theo phía sau để học cách làm lạp xưởng, đầu tiên phải phải băm nhỏ thịt heo rồi ướp muối, sau đó lại nhồi thịt vào trong ruột heo, dài tầm hơn một găng tay là có thể dùng một cái dây sạch để buộc lại.

Chu Nguyên cười nói: "Ta cũng sẽ về trại nuôi heo thử làm một ít lạp xưởng thịt khô các loại rồi đem đi bán." Hương thân thế gia bọn họ đương nhiên là không biết tự làm lạp xưởng thịt khô rồi, bọn họ có muốn ăn thì cũng là đi mua về, Chu Nguyên cũng không ngại kiếm một chút tiền từ đó.

Người một nhà nhìn hàng lạp xưởng đỏ trắng đan xen đang treo ở ban công kia, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Tuy xuyên đến cổ đại, nhưng cuộc sống hiện giờ không khác gì nhiều so với khi ở thôn Bạch Sa, chờ lạp xưởng thịt khô khô lại, rồi chờ lạnh thêm chút nữa là có thể ăn. Triệu gia bọn họ mừng năm mới, nếu trên bàn không có một đĩa lạp xưởng thịt khô, thì xem như năm đó không có tư vị của năm mới!

Hoàng Hiên mang theo một ít bông, người Triệu gia cũng không cho hắn đưa vào biệt thự, mà trực tiếp đặt mua ở xưởng bông.

Mùa đông ở triều Thiên Khải lạnh hơn không ít so với hiện đại, gió đông thổi vào mặt có chút đau, thế nhưng hai bên đường có không ít dân chúng ở thành mới đang vây quanh xem náo nhiệt, những dân chúng này ăn mặc mỏng manh, chen chúc thành một đoàn thò đầu dò xét.

"Tiên nhân đây lại mang vật gì tới vậy? Ta thấy nó giống như lông dê, trắng như vậy cơ mà." một thôn dân nói.

Người phụ nữ bên cạnh cười nói: "Ta không quan tâm đây là là vật gì, chỉ cần là đồ do tiên nhân thì cái gì cũng tốt."

Đây chính là một loại si mê quá độ!

Các tiên nhân hạ phàm, đã mang đến cho bọn rất nhiều thay đổi to lớn, vì thế dù cho bọn họ có c.h.ế.t thì cũng đều cam tâm tình nguyện.

"Nhà xưởng này đã được dựng lên từ trước rồi, đại nương nhà ta đã được chọn trúng, nghe nói hình như để sản xuất ra vật có thể chống lạnh?"

Những bông vải trắng như tuyết kia đang được tháo dỡ từ trên thương đội Hoàng gia xuống, Triệu Hi thì đang thanh toán cho Hoàng Hiên một chút tiền. Hoàng gia không chỉ mang bông vải về, mà còn mang theo không ít hạt giống bông vải, toàn bộ đều được đem bán hết cho Triệu gia.

Lượng mưa của Thục địa hàng năm rất lớn, vì thế nơi có thể trồng bông không nhiều lắm, nói chung trông được ít nào hay ít đấy, nếu sau này Vân Châu có thể trồng thành công, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

Bởi vì là lần đầu tiên mua nên cũng không mua nhiều bông lắm, cùng lắm chắc cũng chỉ đủ để cấp cho các hộ dân làm thành chăn phỏng. Ban ngày thì có thể dễ chịu hơn chút, ít nhất vẫn có thể hoạt động nhiều, giúp thân thể ấm áp hơn chút, vẫn có thể cố gắng chịu đựng được. Nhưng ban đêm thì khác, ban đêm nhiệt độ thấp hơn, nếu không có vật nào chống lạnh thì khi ngủ có bị đông c.h.ế.t thì cũng chẳng có gì lạ.

Công cụ để làm chăn bông là do Triệu Hi lấy từ video trong điện thoại di động ra rồi nhờ mấy đồ đệ của Lý A Quý chế tạo hộ, trước khi chưa xuyên, nàng rất thích người đăng video này, vì thế hay có thói quen cứ thấy video nào hiện lên là lưu ngay, vừa vặn kỳ đó người kia đã hướng dẫn cách làm chăn bông.

Hoàng Hiên đứng ở một bên nhìn những công nhân mới nhậm chức ở trong xưởng có chút vụng về mà kéo bông, khiến cho bông bay tán loạn trong nhà máy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 148: Chương 148



Dân chúng bình thường ở triều Thiên Khải nếu muốn qua được mùa đông, thì trong chăn của họ phải có các loại vải gai, tơ liễu cái gì giữ ấm được đều sẽ bị nhét vào, vì thế đây là lần đầu tiên họ được dùng bông vải.

Bởi vì là bông mới, chăn bông mới làm xong xong trắng như tuyết, còn phồng lên một chút, trông cực kỳ mềm mại.

Một người nào đó ở bên cạnh vây xem hồi lâu, hơn nữa còn đặt cọc trước, sau khi được cho phép tiến lên, liền cẩn thận sờ vào chăn bông kia, kinh ngạc nói: "Chăn này ấm áp quá, so với chăn ở nhà chúng ta còn ấm áp hơn nhiều."

Vương Đại Trụ lập tức vui mừng hớn hở mà trả nốt tiền, rồi mang chiếc chăn kia về nhà mình.

Lý thị mới vừa cho heo con trong chuồng heo nhà mình ăn xong, vừa về đến phòng liền nhìn thấy Vương Đại Trụ đang loay hoay trên giường.

Vương Đại Trụ vừa nhìn thấy thê tử trở lại, lập tức thần thần bí bí đóng kín cửa phòng, còn kéo nàng lên giường, ngữ khí có chút hưng phấn: "Phu nhân, nàng cũng mau lên đây thử chút ấm áp này đi."

Lý thị nhìn bên ngoài đang là buổi sáng mùa đông, da mặt có chút mỏng, lúc này hai má đỏ bừng gắt một cái: "Đang ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì, thật không đứng đắn!"

Ai ngờ Vương Đại Trụ dứt khoát lăn một vòng trong chăn bông, miệng không ngừng nói: "Ấm quá, cái chăn này ấm thật, ta sắp bị nó làm cho toát mồ hôi rồi!"

Cả đời này Vương Đại Trụ chưa từng được ngủ trên chăn đệm ấm áp như vậy bao giờ, mùa đông năm ngoái tuy có đắp chăn, nhưng lúc nằm ở trên giường cảm giác như đang ở trong hầm băng vậy. Thế nhưng chăn bông này không chỉ ấm áp, hơn nữa nó cũng không quá nặng.

Lúc này Lý thị mới từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần, nàng chú ý thấy có một chiếc chăn mới trên giường, nhất thời nhớ tới chuyện trước đó vài ngày, Vương Đại Trụ cầm tiền trong nhà đi tới xưởng bông đặt làm một ít đồ.

Vương Đại Trụ tuy có chút thô kệch, nhưng vẫn hiểu được một đạo lý, đi theo tiên nhân là luôn đúng. Tiên nhân cho phép được đặt trước, mặc dù hắn không hiểu gì, nhưng trong tay hiện đang dư chút tiền liền dứt khoát đặt cọc, thế là hắn liền trở thành nhà đầu tiên trong thôn Đào Hoa được đắp chăn bông.

Lý thị cũng không khỏi cởi áo ngoài, trực tiếp chui vào trong chăn bông,"Cái chăn này thật ấm áp."

Lý thị nhịn không được sờ lên sờ xuống, cái chăn này vừa bằng phẳng lại thoải mái, một chút gai nhọn cũng không có.

Vương Đại Trụ nghĩ ngợi một lát liền muốn đứng dậy, nói: "Ta còn phải đi xưởng bông một chuyến, xem thử có thể đặt cho Hổ Tử một cái chăn bông nhỏ hơn chút để đắp qua mùa đông hay không. Còn phải hỏi cha nương nữa."

Lý thị túm lấy hắn, trách cứ nói: "Cha nương tất nhiên không cần phải hỏi, nhất định là cần rồi. Nhưng cho tiểu hài tử đắp riêng một cái chăn cũng có chút lãng phí, nếu trời lạnh thì để Hổ Tử ngủ cùng chúng ta là được.

Vương Đại Trụ không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Hổ tử ngủ với chúng ta?"

Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt Lý thị cứng đờ, còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên cửa được ai đó đẩy ra cửa, một luồng gió lạnh chui vào, bà nương vừa mới bước một chân vào, thình lình dừng lại sau đó nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Hai vợ chồng sợ tới mức vội vàng đứng dậy mặc quần áo, sau khi ra cửa chợt nghe thấy Vương bà nương ho khan nói: "A Tú à, ngươi vì muốn giúp Vương gia chúng ta có thêm người tuy cũng rất vất vả, chỉ là ban ngày thì vẫn nên chú ý nhiều một chút."

Hai vợ chồng: "..."

Họ chỉ muốn thử chăn bông thôi mà.

Hiện tại toàn bộ thành mới đều biết xưởng bông do các tiên nhân mở ra đang làm chăn bông, chăn kia vô cùng ấm áp, hơn nữa giá cả cũng không cao, một chiếc chăn cũng chỉ khoảng 200 văn tiền. Nếu là trước kia sao có thể mua nổi, thế nhưng bây giờ làm gì có nhà ai mà không đi làm chứ? Vì thế trong tay mỗi người đều có chút tiền.

Hơn nữa, chăn bông này cũng không phải là đồ chỉ dùng được một lần, mùa đông năm nay có thể đắp, mùa đông năm sau, mùa đông năm sau nữa cũng đều có thể đắp. Số tiền đó nếu tiết kiệm được khéo còn nhiều hơn cả số tiền họ phải trả khi bị ốm, phải không?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 149: Chương 149



Hơn nữa câu chuyện về chăn bông của các tiên nhân, trong thành mới càng truyền lại càng trở nên thái quá, có người còn nói Vương Đại Trụ trở về thử đắp chăn bông một chút, đều bị nóng đến hôn mê bất tỉnh. Dân chúng đều là những người đã từng trải qua những đêm đông giá rét vô cùng khổ sở, cho nên biết được bị đông cứng bởi gió lạnh có bao nhiêu khó chịu.

Lần này dân chúng trong thành đều mang tiền đến xưởng bông, xếp hàng đặt cọc.

Hai ngày sau, Hoàng Khánh Quốc, cha của Hoàng Hiên, cũng mang theo số bông còn lại trở về, xưởng bông cân nhắc nếu có nhiều thì có thể chế thành áo bông dùng để chống lạnh.

Đến sang năm, có thể thử đi về phía tây Thục địa xem thử, dựa theo địa lý mà nói, phía tây Thục địa hẳn là sẽ có nông trường.

Ai cũng biết người thảo nguyên vừa biết nuôi dê lại còn có thể trồng ra bông chất lượng cao trên diện tích lớn, nhưng dù sao bên kia cũng cách bọn họ quá xa, vì thế không thể bỏ gần lấy xa. Đến lúc đó xem có thể thương lượng được với nông trường phía tây Thục địa hay không, trước sẽ thu mua lông cừu, như vậy mùa đông sang năm dân chúng cũng sẽ thoải mái hơn không ít.

Hoàng Hiên kiểm tra một lượt thân thể của phụ thân, phát hiện khóe miệng Hoàng Khánh Quốc có một vết máu, liền vội vàng truy hỏi: "Cha, khóe miệng người làm sao vậy?"

Hoàng Khánh Quốc khoát tay, bất lực nói: "Còn có thể thế nào? Trên đường trở về, ta gặp phải đám quân phản nghịch kia!"

Hoàng Hiên bị dọa sợ không nhẹ, vội cầu xin Triệu Ngôn kiểm tra cho Hoàng Khánh Quốc, Triệu Ngôn phát hiện chỉ là vết thương ngoài da, còn lại không có vấn đề gì cả.

Hoàng Khánh Quốc nói: "Tiên nhân, lúc ta trở về gặp phải đám quân phản nghịch kia, những người đó còn tưởng rằng ta vận chuyển chút lương thực nên thiếu chút nữa đã g.i.ế.c chúng ta, nhưng vừa nhìn thấy là bông, không thể ăn cũng không thể uống, liền từ bỏ."

Đám quân phản nghịch kia rất không nói đạo lý, nếu hắn là địa chủ, vậy khẳng định bọn chúng liền một đao c.h.é.m c.h.ế.t hắn, nhưng nhìn thấy Hoàng Khánh Quốc là một thương nhân. Mà thương nhân triều Thiên Khải còn thảm hại hơn, địa vị ở dưới đáy, so với nông dân còn không bằng, bị mọi người dè bỉu khắp nơi. Vì thế liền thả hắn.

Hoàng Khánh Quốc may mắn nhặt được một mạng, nhanh chóng trở về huyện Đào Nguyên.

Hoàng Khánh Quốc gật đầu: "Đúng vậy, ta vừa vặn gặp phải trên con đường nhất định phải đi vào Thục địa. Nhưng ta thấy bọn họ hẳn sẽ không vào Thục địa mới đúng, Thục địa từ trước đến nay dễ thủ khó công, hẳn sẽ không nghĩ đến chuyện tiến vào đi?"

Triệu Húc tuy gật đầu, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn yên tâm. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu không may, đám nghịch quân kia không tìm được chỗ nào tốt, nhất quyết phải chạy đến huyện Đào Nguyên tìm đường chết, sao có thể bó tay chịu trói?

Cha mẹ hắn, còn có ca ca muội muội, còn có những thứ thật vất vả mới có thể tạo ra ở thành mới đều được tụ tập ở đây.

Triệu Húc âm thầm suy nghĩ, liền tăng thêm 5km chạy bộ cho tư quân, để bọn họ tập luyện cho tốt!

Lý Hiếu Tri là duyện sử của thành mới, quan hệ với bên ngoài rộng hơn bọn họ, mỗi lần Lý Hiếu Tri nhận được tin tức sẽ lập tức thông báo cho bọn họ.

Triệu Hi nghe nói đám nghịch quân kia đánh một vòng rồi lại rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.

Không đến vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn chiến tranh xảy ra, cho dù cổ đại chỉ đánh nhau bằng vũ khí lạnh, những nông dân kia dù có chất phác đến mấy, cũng sẽ phải đứng lên mà c.h.é.m giết.

Lý Hiếu Tri lại nói: "Tiên nhân, cuối thu thành mới của chúng ta lại thu được một lượng lớn lương thực, ý của huyện lệnh Đào Nguyên là lúc này nên mua chút giống tốt về, đợi đến đầu xuân sang năm là có thể gieo trồng.

Huyện lệnh Đào Nguyên lần này bị dọa không nhẹ, lần trước chỉ nghe nói thôn Đào Hoa có tiên thực, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng đi xem qua, đến lúc thu hoạch hắn tự mình đi xem, lại sợ tới mức ngã vào trong ruộng. Đây quả đúng là lương thực cao sản rồi! Tiên nhân không lừa hắn.
 
Back
Top Bottom