Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 150: Chương 150



Loại hạt giống này, chắc chắn sẽ được trồng rộng rãi ở toàn huyện, thậm chí là toàn quận.

Triệu Hi gật đầu nói: "Chỉ cần dân chúng thành mới có đủ lương thực, thì bọn họ muốn bán hạt giống thì cứ bán đi."

Người thành mới là dân, người dân ở huyện Đào Nguyên thậm chí cả quận Đào Nguyên này cũng là dân, ai biết được tương lai những người dân này liệu có nằm dưới sự cai trị của bọn họ hay không?

Lý Hiếu Tri gật đầu ghi nhớ, hắn cũng vô cùng cảm kích với chuyện mở rộng lương thực trên diện tích lớn này. Bây giờ người trong thành có thể ăn no, trong mùa đông còn có chăn bông để đắp chống lạnh, đây mới chính là phồn thịnh thực sự.

Lý Hiếu Tri hắn đều đã đón gia quyến của mình từ quê nhà tới, lúc đầu nương tử của hắn còn có chút lo lắng thành mới toàn là những lưu dân, hiện tại mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng tốt.

Lý Hiếu Tri vô cùng cảm động, lại nói: "Hiện giờ học đường trong thành thật sự có chút lạnh, vì thế Trần huynh muốn mua chút than củi đốt sưởi ấm."

Hiện tại than củi trong thành mới đều được dùng hết cho xưởng chế tạo vũ khí, cả ngày cứ luân phiên nhau rèn kiếm sắt, chỉ sợ không đáp ứng đủ cho Triệu Húc huấn luyện tư quân.

Lúc trước Lý Hiếu Tri cùng những thư sinh này căn bản không biết ở phía sau núi có xưởng rèn đồ sắt, nhưng Lý Hiếu Tri là duyện sử, muốn kiểm kê đầu người của thành mới, liền hỏi bọn họ hiện tại đang làm gì, Triệu Hi cũng ngầm thừa nhận chuyện xưởng rèn đồ sắt.

Bọn họ vốn được coi là quân sư của các vị tiên nhân tài trí vẹn toàn, sau khi biết chuyện ngược lại đều cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng, đây là chuyện tốt, vận nước triều Thiên Khải 500 năm, đã chấm dứt! Cho nên hiện giờ Trần tú tài muốn cho học đường chút than củi sưởi ấm cũng sẽ hỏi tiên nhân trước.

Triệu Hi gật đầu: "Được, cũng cung cấp chút than củi cho trường y ở thành mới. Nhớ phải để ở nơi thoáng khí, nếu không sẽ trúng độc."

Đều là học trò cả, mà học trò trường y thành mới cũng không lớn hơn mấy tuổi.

Lý Hiếu Tri lại nói: "Còn nữa, bên học đường muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa đông, nói là để các học sinh thả lỏng, cũng đồng thời rèn luyện thân thể."

Mấy năm trước bọn nhỏ đều trèo cây chạy nhảy vào mùa đông, bây giờ phải ngồi im một chỗ để học quả thật có chút lạnh, cũng may học đường hiện tại đã dùng xi măng để tu sửa qua, nếu là học đường cũ chỉ có vài viên gạch thô lại càng không thể giữ ấm, sẽ càng lạnh hơn!

Từ đại hội thể dục thể thao là do Trần tú tài đọc sách trong thư phòng của ông nội biết được, quyển sách kia nói về thế vận hội Olympic, Triệu Hi cũng thuận miệng nói trường học trước kia của bọn họ hàng năm đều tổ chức đại hội thể dục thể thao, cũng không khác mấy.

Trần tú tài rất tán thưởng, cảm thấy hoạt động của Tiên giới quả thật không sai! Học sinh cũng thật sự cần có thể lực tốt.

Trần tú tài biết từng có một thư sinh được tiến cử vào triều làm quan, ai ngờ thân thể hắn quá kém, chỉ chút gió thổi qua cũng đã trúng phong hàn, rồi c.h.ế.t trên đường đến kinh thành! Trước không nói chưa làm quan được, lại còn c.h.ế.t nơi đất khách quê người, thật sự khiến cho người ta thổn thức.

Học đường ở Tiên giới không chỉ coi trọng đến giáo dục tri thức, còn coi trọng thể thao, mấy phu tử đều cảm thấy đây là chuyện tốt.

Để những đứa trẻ kia chơi đùa trong mùa đông cũng tốt, cho nên bọn họ đặc biệt đến chỗ Lý duyện sử xin thông cáo.

Triệu Hi cười nói: "Chuyện này có gì mà không tốt? Mỗi ngày đều học tập chẳng lẽ không thấy nhàm chán? Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao thì cứ mở đi, mọi người so tài thi đấu cũng sẽ rất vui nha, ai thắng giải sẽ có vài phần thưởng nho nhỏ."

Tổ chức đại hội thể dục thể thao cũng không tốn quá nhiều tiền bạc, chỉ cần có bãi đất trống lớn là được. Ở cổ đại cái gì có thể không có, chỉ có đất trống lại có rất nhiều, nhiều không đếm xuể.

Lại nói hương thân thế gia triều Thiên Khải, đến mùa đông cũng thường xuyên tổ chức một vài hoạt động săn bắn, ví dụ như b.ắ.n tên, đá cầu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 151: Chương 151



Triệu Hi nghĩ bên ngoài đang hỗn loạn, vô số bách tính của triều Thiên Khải phải phiêu dạt khắp nơi, nông dân thì tạo phản, quan quân lại lo bình định, một mảnh thê lương. Mà bọn họ ở thành mới lại được ăn no mặc ấm, còn có thời gian rảnh rỗi để mở đại hội thể dục thể thao, coi như cũng có chút an ủi.

Nơi này giống như một mảnh đất ẩn sâu bên trong của chốn đào nguyên, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đây cũng không hẳn là không tốt.

Tổ chức đại hội thể thao!

Các hài đồng trong học đường ở thành mới thông qua phu tử biết được chuyện này, cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa xốc cả nốc nhà!

Có thể cùng nhau chơi đùa cả ngày, quả thật bọn họ cũng có chút khó chịu với việc suốt ngày phải ngồi trong phòng học, đặc biệt là đối với những đứa nhỏ thành tích bình thường mà nói, chuyện này cũng không khác nghỉ học là bao.

Không chỉ nghỉ học, còn có thể có rất nhiều đồng bọn chơi cùng, huống hồ còn có thể được nhận quà nữa.

Học sinh trường y vẫn chỉ là một đám thanh thiếu niên, tuổi tác cũng không lớn hơn đám hài đồng là bao, đa số đều khoảng 12 13 tuổi, biết được tin này cũng la hét đòi tham gia cùng.

Ánh mắt Triệu Húc sáng lên, dứt khoát vỗ đùi: "Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao? Gọi cả tư quân của ta nữa, có thể phân chia dựa theo tuổi tác, chia thành nhóm trẻ, nhóm thanh thiếu niên và nhóm người lớn."

Triệu Húc vui vẻ, hắn còn đang lo không tìm được cơ hội để có thể xem thành quả huấn luyện của những tư quân kia, liền mượn cơ hội lần này, kiểm tra thử tư quân của hắn đã luyện được tới đâu rồi!

Đại hội thể dục thể thao lần này không còn là chuyện của những đứa trẻ trong học đường, hơn phân nửa dân chúng trong thành mới đều có thể tham gia.

Đời sống của bọn họ trôi qua rất cực khổ, từ trước tới nay, bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào để yên ổn vượt qua mùa đông giá rét, làm gì có hoạt động giải trí nào? Mùa đông năm nay, bọn họ không cần phải lo bị c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t cóng nữa, chơi đùa với nhau thì có vấn đề gì? Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói, người chiến thắng còn có thể nhận quà, mọi người đều rất nhiệt tình tham gia. .

Các môn thi đấu của đại hội thể thao ở thành mới không thể so sánh với đại hội thể thao trong các trường học ở đời sau, nhưng các hạng mục như ba môn phối hợp (bao gồm chạy bộ, bơi lội, đua xe đạp), kéo co, chạy tiếp sức, chạy cự ly dài, nhảy dây, đá cầu... đều có cả, trừ môn đá cầu cần phải hiểu rõ quy tắc ra, những môn còn lại, vừa mới nói ra, mọi người đều biết cách chơi.

Thời gian tổ chức đại hội thể dục thể thao ở thành mới là do Triệu Chí Dân quan sát thời tiết rất kỹ rồi mới xác định. Ngày đó, bầu trời quả thực rất trong xanh, mặt trời mùa đông mọc ở trên cao, từng tia nắng chiếu khắp mặt đường, những lớp tuyết mùa đông trên cành cây dần dần tan ra.

Một bãi đất trống lớn giữa thôn Đào Hoa và thôn Hạnh Phúc được chọn làm sân thi đấu, những đứa trẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mang theo chiếc ghế nhà mình tới, nếu gặp những người cùng thi đấu bọn chúng còn hừ một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên.

Trong số đó có những đứa bé cũng tới tham gia thi đấu, một vài đứa trẻ khác chỉ đơn giản là nhân lúc giải lao tới xem náo nhiệt, triều Thiên Khải rất ít khi có những hoạt động thú vị như vậy.

Để tránh việc người dẫn chương trình của đại hội thể dục thể thao gào thét khản họng, Triệu Hi còn vô cùng tri kỷ mang theo một chiếc loa khuếch đại âm thanh cho người dẫn chương trình kia mượn. Người dẫn chương trình chính là một đệ tử của trường y thành mới, khi nhận được chiếc loa lớn, hắn vô cùng kích động, còn liên tục đảm bảo chắc chắn sẽ không làm hỏng chiếc loa.

Hắn vừa thuận miệng nói một câu, giọng nói của hắn liền xuyên qua chiếc loa truyền khắp bốn phương tám hướng, đây không phải thần vật thì còn là gì nữa?

"Tiếp theo là hạng mục chạy 400 mét, mời các tuyển thủ dự thi tập trung ở sân thi đấu chuẩn bị sẵn sàng."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 152: Chương 152



Vương lão đầu vỗ m.ô.n.g Hổ Tử: "Hổ Tử, cho gia gia chút thể diện, ngàn vạn lần không được để thua tiểu tử Chu gia kia."

Nói xong Vương lão đầu còn trừng mắt nhìn ra ông cụ trông có vẻ rất đắc ý ở phía xa xa ngoài kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hổ Tử nhìn cha mình một cách vô cùng hoang mang, Vương Đại Trụ cười nói: "Gia gia con ấy à... Lúc còn trẻ, ông ấy trèo cây lúc nào cũng thua Chu gia gia của con."

"Con biết rồi!" Hổ Tử trả lời, sau đó nó lao về sân thi đấu như một cơn lốc xoáy.

Không ít hạng mục thi đấu của đại hội thể dục thể thao được tiến hành cùng lúc với nhau, ở bên này là hạng mục thi chạy của tổ nhi đồng, bên kia là hạng mục thi đấu chạy nâng cáng cứu thương của thiếu niên và sinh viên của học viện y học thành mới, bên kia nữa là hạng mục thi leo tường của tổ thanh niên.

Các hạng mục thi đấu đều vô cùng đặc sắc khiến khán giả vây xem nóng lòng không biết nên đi xem hạng mục thi đấu nào trước mới phải, bọn họ chỉ hận bản thân không có thuật phân thân giống như các tiên nhân.

Triệu Hi cầm một chiếc máy ảnh, chụp ảnh lại trận đấu.

Triệu Húc hăng hái chỉ vào bức tường cao lớn, hét lớn với quân đội riêng của mình: "Ai đạt được giải nhất, ta sẽ thưởng cho người đó 2 cân thịt heo, cộng thêm một lần miễn chạy chạy đường dài 5km."

Những thành viên trong tư quân này đều do Triệu Húc nghiêm khắc lựa chọn, có yêu cầu nghiêm ngặt về chiều cao, sức khỏe, tuổi tác, thị lực, mọi phương diện đều đạt chuẩn.

Nghe vậy, đám nam nhân lập tức nhiệt tình thét lớn một tiếng, sau đó bọn họ cởi áo ra để lộ bộ n.g.ự.c vạm vỡ, mỗi người đứng vào vị trí của mình, cầm lấy chiếc dây thừng được thả từ trên tường thành xuống rồi leo lên trên, tốc độ của bọn họ nhanh đến mức khiến người xem phải tặc lưỡi, thậm chí có thể nói là leo tường như bay.

Khán giả bên ngoài liên tục vỗ tay, từng đợt hoan hô vang lên. Tham gia thi đấu có không ít trai tráng chưa lập gia đình, một số cô nương trong thôn nhìn mà mặt đỏ tới mang tai, thỉnh thoảng lại lấy khăn che nửa mặt nhìn lén.

"Ai mua đồ ăn vặt không?" Một phụ nhân mang một chiếc giỏ tre đi tới, trên chiếc giỏ được phủ một tấm vải trắng sạch sẽ: "Ở chỗ ta có khoai lang khô do nhà ta tự làm, ăn rất ngon."

Nàng vén một góc vải trắng lên, bên trong giỏ quả thật toàn là khoai lang khô, cơn gió lạnh thổi mùi thơm ngọt ngào của khoai lang sang xung quanh, đám con nít bên cạnh thấy vậy liền òa lên một tiếng, lập tức vây xung quanh hàng khoai lang.

Giá của khoai lang khô này cũng không quá đắt, một túi nhỏ chỉ có giá mấy đồng, tất cả mọi người đều có thể mua nổi.

Đừng nói là đám con nít muốn ăn, ngay cả thôn dân đang tập trung xem trận đấu cũng nhịn không được mua một túi nhỏ, vừa xem vừa ăn.

Còn có người bán đồ uống, một văn tiền một chén nước uống, uống tới mức no bụng, thôn dân cảm thấy đến nước mà cũng có thể bán được lấy tiền, quả thực là lời lớn. Ông cụ gánh hai vại nước nhỏ ở hai đầu đòn gánh, giọng nói hùng hồn vô cùng chính đáng: "Đắt thế nào mà đắt? Già gánh nước tới đây không cần bỏ sức à? Hơn nữa nước này còn được cho thêm mật ong! Mùi vị rất ngọt!"

Cả người đám hài tử trên sân thi đấu toàn là mồ hôi, vừa kết thúc trận đấu liền muốn uống nước ngay, sao có thể đợi được để về nhà uống? Nghe nói là một văn tiền có thể mua được một ly nước đường, còn có thể uống no bụng, bọn chúng liền bất chấp ùa tới mua.

Lúc trước, những người dân có đầu óc kinh doanh thành mới nghe nói tiên nhân đã xác định thời gian tổ chức đại hội thể dục thể thao, bọn họ đều tự làm chút đồ ăn đồ uống để mang ra bán.

Triệu Hi đứng ở phía xa chụp hình quay phim, nhìn thấy cảnh đó, nàng không khỏi cong khóe môi lên, không phải ai cũng có thể được hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé, đơn giản như vậy ở triều Thiên Khải trong thời kỳ loạn thế.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 153: Chương 153



Nếu cảnh tượng này có thể tiếp tục thì càng tốt hơn.

Dương Đại Sơn là một người dân bình thường ở trấn Đào Nguyên, hắn đeo trên lưng một chiếc gùi bằng tre hẹn hàng xóm đi vào thành mới.

Lúc trước dân chúng trong trấn đều kiêng dè người trong thành mới đều là lưu dân, hơn nữa mọi người cũng sợ nhiễm ôn dịch, vì thế ai cũng xem người ở thành mới như hồng thủy mãnh thú, không dám dính líu tới bọn họ.

Thế nhưng sau này, không ít người dân trong trấn đều nghe nói có một gia đình tiên nhân sống thành mới, tiên nhân còn ban thưởng cho người dân hạt giống tiên có sản lượng cao, huyện lệnh tuyên truyền khắp nơi nói rõ tất cả dân chúng trong huyện đều phải trồng loại giống tiên đó, ngay cả ôn dịch ở thành mới cũng do các tiên nhân chữa khỏi.

Hai ngày trước, mọi người vừa nghe nói hôm nay, ở thành mới sẽ có họp chợ, bọn họ cũng định mua chút vật phẩm tới đó họp chợ.

Dân cư ở thành mới rất đông, hơn nữa vẫn có lưu dân đang gia nhập, sau này, dân số ở đây có khi còn ngang bằng với trấn Đào Nguyên, có thể tổ chức họp chợ thì có vấn đề gì?

Dương Đại Sơn và hàng xóm bị quân lính ở cửa thành mới kiểm tra một lượt, bây giờ hắn mới được phép vào thành.

Vừa mới bước vào, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, có đám nam nhân đang túm dây thừng leo lên tường thành cao 7,8 mét!

Giữa sân còn có đủ hạng mục thi đấu, bọn trẻ mồ hôi đầy người, gương mặt vui vẻ đang ra sức kéo co, còn có các nữ hài thì đang thi nhảy dây.

Không phải nói có họp chợ à? Bọn họ đang làm gì vậy?

Vừa mới đến gần, Dương Đại Sơn liền nghe thấy phụ nhân ở bên cạnh cười hỏi: "Vị tráng sĩ này có muốn mua chút khoai lang không? Ta chỉ còn lại chút khoai lang cuối cùng này, ta bán rẻ cho ngươi nếm thử nhé? Đây đều do nhà ta tự làm, vô cùng sạch sẽ."

Dương Đại Sơn nhìn món đồ ăn vặt thơm ngào ngạt ở bên trong, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó hắn giật mình hỏi: "Bây giờ đang là mùa đông, tại sao mọi người lại chế biến khoai lang thành thức ăn vặt đem bán? Không sợ không qua khỏi mùa đông à?"

Có nhà ai đến mùa đông mà không tìm cách tích trữ lương thực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai sẽ đi bán mấy thứ này chứ?

Phụ nhân lập tức vô cùng ngạc nhiên: "Trong nhà ta có quá nhiều rồi còn sợ hỏng, chế biến thành đồ ăn vặt bán đi kiếm chút tiền thì có gì mà không được? Tráng sĩ, rốt cuộc ngươi có mua không?"

Dương Đại Sơn giống như bị dọa co vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng gọi phụ nhân kia lại, nghe nói phần khoai lang còn lại có giá 2 văn tiền, Dương Đại Sơn do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn cắn răng quyết định mua.

Đầu tiên, hắn cẩn thận từng ly từng tý nếm thử một miếng khoai lang, khoai lang cực kỳ thơm ngọt, khi chế biến thành khoai lang khô còn có vị giòn giòn. Ánh mắt Dương Đại Sơn sáng lên, rất ngon!

Hắn ăn liền hai cái, lại không nỡ ăn nhiều, định để giành phần còn lại cho đám nhỏ trong nhà ăn, thế là hắn cẩn thận gói khoai lang khô lại thật kỹ bỏ vào trong ngực.

Bọn hắn quan sát kỹ lưỡng xung quanh, trong lòng càng thêm sợ hãi!

Những đồ ăn vặt giống như khoai lang khô, cho dù không tốn mấy văn tiền, bọn hắn vẫn phải do dự một hồi, vậy mà dân chúng trong thành mới này nói mua liền mua. Dương Đại Sơn tận mắt nhìn thấy đám trẻ lớn tuổi hơn chút còn tự mình lấy mấy văn tiền trong n.g.ự.c ra trực tiếp tới mua, thậm chí còn không tới hỏi ý kiến của cha nương chúng.

Rốt cuộc gia đình này giàu có tới mức nào, đến trẻ con cũng có tiền tiêu vặt?

"Đến xem thi đấu à? Ở đây có ghế trống, mau ngồi đi. Lát nữa sẽ diễn ra trận chung kết hạng mục vượt chướng ngại vật đội hộ vệ, rất thú vị." Thôn trưởng của thôn Đào Hoa là Trương Đại Tiến cười nói với mấy người Dương Đại Sơn.

Dương Đại Sơn đặt chiếc gùi xuống, hắn đang định nghe lời chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt hắn bỗng nhiên ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên ghế gỗ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 154: Chương 154



Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên ghế gỗ nhỏ, nhưng đó thật sự là chữ! Hơn nữa những chiếc ghế gỗ xung quanh cũng đều được viết chữ lên, không chỉ mỗi chiếc ghế kia.

Trưởng thôn cười nói: "Đây là ghế của đám trẻ thi đấu, bọn chúng sợ ghế nhiều quá bị nhầm lẫn nên đều viết tên của mình lên ghế."

Biết chữ... Mấy đứa trẻ của những hộ làm nông này đều được đi học à?

Dương Đại Sơn tự nhận là bọn hắn là người trấn, phương diện nào cũng đều tốt hơn thôn nhỏ xa xôi này, nhưng đám con nít trong nhà bọn hắn đều không có cơ hội đi học, biết chữ, tại sao những đứa trẻ ở đây đều có thể? Không lẽ là... tiên nhân?

Dương Đại Sơn để ý quan sát được, trên chân những đứa trẻ kia vậy mà đều có mang giày, mặc dù không phải giày tốt gì, nhưng ít ra tất cả đều được mang giày.

Đặc biệt là khi Dương Đại Sơn nhìn thấy một nam nhân vô cùng anh dũng, dũng cảm tiến về phía trước trong trận chung kết vượt chướng ngại vật của đội hộ vệ, hắn ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế gỗ!

Hắn nhớ rõ nam nhân kia, người nọ là một lưu dân tới từ quận Giang Hạ. Lúc ấy, đối phương đi ngang qua nhà hắn, nhìn người nọ như sắp ngất xỉu, hắn không đành lòng đưa cho đối phương một chén nước uống. Lưu dân kia đến thành mới không những không chết, mà còn ngày càng tốt hơn? Dương Đại Sơn nhìn chăm chú bộ quần áo trên người đối phương, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.

Đây... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói hào sảng truyền đến từ cách đó không xa.

"Ha ha, tiểu tử Trương Đại Phú này được lắm, có thể giành được hạng nhất trong hạng mục thi đấu vượt chướng ngại vật, rất có một nửa phong thái năm đó của ta khi còn học ở trường cảnh sát, lát nữa ngươi tới nhận 2 cân thịt heo đi." Ánh mắt Triệu Húc lộ vẻ khen ngợi, hắn không chút khách sáo mở lời khen ngợi.

Cả người Trương Đại Phú đều là mồ hôi, nghe được chỉ huy sứ khen ngợi, hắn ngượng ngùng đỏ mặt.

Đám người Dương Đại Sơn càng xem càng ngây người, người thi đấu chiến thắng còn được tặng thịt à? Chẳng lẽ người ở đây thật sự không thiếu tiền? Đến lưu dân còn có thể có thịt ăn... Những người này còn sung túc hơn cả người dân trong trấn như bọn hắn.

Bọn hắn nghe nói, trong thành mới đã xây dựng không ít xưởng, nghe nói đó đều là ý kiến của tiên nhân, còn cho những lưu dân kia vào xưởng làm việc để tránh đám người đó gây chuyện, không lẽ đám người đó có thể kiếm được tiền bằng cách này? Vì thế, bọn hắn mới có thể xa hoa tới mức tiện tay là có thể mua đồ ăn vặt như vậy?

Đám người Dương Đại Sơn không kiềm chế được, dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Trương Đại Tiến nói: "Ngài là trưởng thôn đúng không? Không biết những nhà xưởng ở thành mới có còn thiếu người không? Chúng ta có thể tới làm công trong xưởng không?"

Đến mùa đông, công việc trong đồng ruộng cũng ít đi, nếu bọn hắn có thể tìm thêm việc làm, kiếm được chút tiền cũng tốt.

Trưởng thôn suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện này có lẽ có thể, ta nhớ các xưởng trong thành mới đều rất thiếu người, chuyện này các ngươi có thể đi hỏi Lý duyện sử, để hắn tới hỏi ý của tiên nhân."

Hiện tại, chỉ tính riêng xưởng bông, nhu cầu của người dân trong thành đã rất lớn, nghe nói các công nhân xưởng bông hầu như phải làm việc không ngừng nghỉ, rất mệt mỏi. Nếu không phải buổi tối không nhìn rõ, thắp nến lại rất tốn tiền, đám người đó có khi còn phải thực trắng đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Những nữ nhân ở nhà làm đồ thêu, nữ công, lo liệu việc nhà ngày xưa đều bị đưa vào các nhà máy lớn làm việc, nhưng vẫn không đủ số lượng!

Hơn nữa, trưởng thôn cũng biết mùa xuân năm sau, tiên nhân còn định xây toàn bộ con đường trong thành trở thành đường xi măng, như vậy chẳng phải càng thiếu nhân lực à? Gần đây, phòng thí nghiệm bể khí sinh học ở trang trại nuôi heo cũng đang thiếu người.

Trong lòng đám người Dương Đại Sơn trở nên kích động, hôm nay khi đi dạo trong thành mới, nhìn thấy rất nhiều nhà xưởng được xây dựng không biết vì mục đích gì khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, giống như khi bà Lưu đi vào Đại Quan Viên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 155: Chương 155



Đến tối, chuyện này mới được báo cho Lý Hiếu Tri.

Nhân lực cho việc xây dựng thành mới không đủ, các ngành các nghề đều đang thiếu công nhân. Lý Hiếu Tri biết rõ lý tưởng của tiên nhân Hi Hi không chỉ giới hạn trong một thành mới nho nhỏ chưa tới vạn người, mà là mở rộng bờ cõi càng thêm rộng lớn hơn.

Cả nhà tiên nhân có thể dễ dàng bao dung và tiếp nhận đám lưu dân chạy nạn tới đây, sao có thể không đồng ý những người dân trên trấn gia nhập được chứ?

Thực ra, cho dù là dân chúng ở đâu cũng đều giống nhau cả, bọn họ đều có cùng nguyện vọng vừa đơn giản nhưng cũng vừa khó khăn, đó là có thể ăn một bữa nó, mặc một bộ quần áo ấm mà thôi.

Những người này đều là sức lao động.

Lý Hiếu Tri quay sang định bàn bạc với mấy người tú tài Trần Hành, thuộc hạ ở sau lưng bất đắc dĩ cười nói: "Các phu tử đều đã tới quảng trường cổ vũ cho học sinh của mình, nghe nói bây giờ đang diễn ra cuộc thi kéo co.

Lý Hiếu Tri quay đầu lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, ta sẽ nói với các tiên nhân một tiếng, các ngươi có thể tới các xưởng ở thành mới để ứng tuyển. Tuy nhiên, ta phải nói trước với các ngươi, luật pháp ở thành mới chúng ta rất nghiêm khắc, quy định ở các xưởng lớn càng thêm khắt khe, mắt thần của các tiên nhân giống như tia chớp, nếu các ngươi có suy nghĩ gì sai trái, các ngươi chắc chắn sẽ không nhận được thứ tốt gì."

Chỉ là những hộ vệ ở trong thành kia vô cùng đáng sợ, trừ huấn luyện ra, cả ngày bọn hắn đều phải tuần tra.

Mấy ngày trước, Lý Hiếu Tri đã cố ý đi dạo một vòng quanh huyện Đào Nguyên, triều Thiên Khải sợ xảy ra tình huống thế gia ở các nơi tự thành lập tư binh, xây dựng thế lực riêng, vì thế phần lớn binh lính đều được điều tới đóng quân ở biên giới để ứng phó với người thảo nguyên, số lượng quan quân trong huyện cực ít!

Đây cũng là nguyên nhân khiến phản quân lại lớn mạnh nhanh tới vậy, vì thế tất cả quận huyện đều bị gạt qua một bên.

Lý Hiếu Tri âm thầm tính toán, với số lượng đội hộ vệ trong tay tiên nhân Triệu Húc hiện giờ, chỉ e muốn chiếm lĩnh một huyện cũng không phải chuyện gì khó khăn!

Đám người Dương Đại Sơn nào dám không nghe theo? Mọi người đều kích động gật đầu.

Triệu gia thậm chí còn xếp trấn Đào Nguyên, thậm chí toàn bộ quận Đào Nguyên vào tiến trình quy hoạch từ lâu, nên người dân trong trấn muốn tới đây làm việc cũng không thành vấn đề. Nếu bọn hắn sống ở xa thành mới, còn có thể ở lại ký túc xá trong xưởng, ngày nghỉ có thể quay về.

Đại hội thể dục thể thao ở thành mới diễn ra náo nhiệt trong 3 ngày, tất cả dân chúng trong thành đều được huy động, nghe nói bởi vì đại hội thể dục thể thao này, rất nhiều người đã chiếm được nổi bật, không ít thiếu nữ chưa gả trong thành còn động lòng với mấy tráng hán trong đại hội.

Triệu Húc cười toét miệng: "Không thử thì không biết, đúng là không thể khinh thường sức mạnh của mấy tiểu tử Trương Thọ, Trương Đại Phú được, ta cảm thấy nếu bọn họ sống ở hiện đại chúng ta, có thể nhập ngũ trở thành cảnh sát."

Triệu Hi cười nói: "Còn không phải bị 2 cân thịt heo kia của huynh k*ch th*ch à? Ta thấy đám nam nhân trong quân đội của huynh đều mê thịt heo."

Bảo bối quý giá nhất của Triệu Húc chính là tư quân của hắn, bọn hắn được ăn uống tốt nhất, mặc cũng tốt nhất, ngay cả vũ khí trong tay cũng được trang bị tốt nhất. Không chỉ như vậy, Triệu Húc còn vô cùng quan tâm tới sức khỏe của bọn họ, trong quân đội còn đặt ra quy định mỗi năm phải kiểm tra sức khỏe hai lần vào mùa hè và mùa đông.

Nghĩ tới đây, Triệu Húc không nhịn được hỏi: "Đúng rồi, Hi Hi, mấy ngày nay đại ca có bận gì không, ta định đưa mấy nam nhân kia tới kiểm tra, chẩn mạch."

Triệu Hi gãi đầu, hình như mấy ngày gần đây đại ca đều rất bận, vẫn luôn ở trong trường y thành mới. Mùa đông, trời tối rất muộn, Triệu Ngôn còn cố ý sạc điện cho chiếc đèn bàn nhỏ trước kia nàng hay dùng trong trường hợp cúp điện, mỗi ngày đều mang theo nó tới trường y thành mới.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 156: Chương 156



Bây giờ, có thể đại ca vẫn đang ở trong trường y, Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta đi đưa cơm cho đại ca, ta sợ hắn bận quá quên ăn cơm."

Triệu Hi vào phòng bếp, mang theo cơm canh do Vương Tuyết Cầm cố ý giữ lại, sau đó cho vào hộp giữ nhiệt rồi đậy kín lại, để Tiêu Thính Vân đạp xe chở nàng qua.

Lúc này, một chiếc xe ngựa đi vào cửa thành thành mới, chạy như bay về phía trường y thành mới.

Trong xe ngựa, Vương Linh Nhi sắp khóc tới nơi, nàng nằm chặt cánh tay lạnh lẽo, tái nhợt của thiếu phụ trẻ tuổi bên trong xe ngựa, nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ, tỷ hãy cố chịu đựng, Linh Nhi đưa tỷ tới gặp tiên nhân để cứu tỷ, cứu đứa bé trong bụng tỷ."

Tuổi tác của Vương Linh Nhi vốn không lớn, nhưng khi nhìn thấy vết m.á.u chảy từ dưới thân sản phụ kia xuống, nàng vẫn vô cùng hoảng loạn. Mấy năm trước, tỷ tỷ ruột cùng mẹ của nàng đã gả cho con trai thứ nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, khi tiên hoàng hậu sinh hạ Thụy Vương thì qua đời, sau đó Thánh Thượng đương triều lập kế hậu mới, cũng bắt đầu xử lý nhà mẹ đẻ Lương gia của tiên hoàng hậu, Lương gia không còn cách nào khác đành phải trở lại quê cũ của tổ tiên ở quận Đào Nguyên, Lương gia cũng được coi một thế gia giàu có ở quận Đào Nguyên.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, tỷ tỷ của nàng mới có cơ hội gả cho con trai cả nhà bọn họ.

Sau khi thành thân, hai người vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn, chỉ là tỷ tỷ nàng mãi vẫn không mang thai, vì thế chỉ đành đi tìm danh y khắp nơi.

Mấy tháng trước, tỷ tỷ nàng không dễ gì mới có thể mang thai, mấy ngày gần đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ chỉ mang theo mấy nha hoàn thân cận vội vàng trở về nhà mẹ đẻ, đường ở Thục địa vốn gập ghềnh, đường xá lại vô cùng xóc nảy, nàng vậy mà lại có dấu hiệu khó sinh, ngay cả đại phu cũng không biết nên làm thế nào.

Trên đầu xe đạp treo hộp giữ nhiệt, đường dưới chân là xi măng rất bằng phẳng, đạp xe cũng sẽ không ngã qua ngã lại.

Triệu Hi ngồi ở ghế sau của xe đạp, nàng đội một chiếc mũ len hình trái tim màu hồng nhạt, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động, hai tay đeo găng đút trong hai túi áo khoác dạ.

Mùa đông triều Thiên Khải so với hiện đại lạnh hơn một chút, Triệu Hi bị gió lạnh thổi liền có chút nhớ nhung chiếc ô tô nhỏ, gió thổi cỡ nào thì bốn phía đều được che chắn kín mít.

"Đến rồi". Tiêu Thính Vân dừng xe, Triệu Hi liền xách hộp giữ nhiệt đi vào trong trường.

Học sinh bên trong trường vừa nhìn thấy Triệu Hi liền chủ động tươi cười chào hỏi nàng. Một bên là xưởng đang có công nhân ra vào ra vào, bọn họ có nhiệm vụ đem những nghiên cứu y học này in ra và lưu vào trong trường y, các học sinh lúc học có thể đến mượn bằng chứng nghiên cứu để đọc, cũng không khác gì thư viện của các trường học bình thường.

Triệu Hi quen thuộc đi vào phòng nghiên cứu, ngửi thấy một mùi mốc thoang thoảng, quả thật nhìn thấy Triệu Ngôn với mấy lão đồ đệ của hắn cùng một ít học sinh trẻ tuổi hứng thú vây quanh một chỗ, thảo luận cái gì đó.

Triệu Ngôn nhìn khay nuôi cấy thí nghiệm trước mắt cười nói: "Tốt lắm, mùa xuân sang năm mở rộng trồng ngô, đến lúc đó sẽ bắt đầu tiền dùng dịch ngô nuôi dưỡng penicillin".

Đám học sinh ngồi một bên hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Ngô, đây cũng là loại cây thần của Nông Thần Chí Dân sao? Sản lượng cây này như thế nào?"

Triệu Ngôn: "Sản lượng mỗi mẫu hơn một nghìn cân"

Học sinh nghe vậy bả vai rũ xuống,"Thì ra là thế, học sinh còn tưởng rằng lương thực cao sản như khoai lang chứ."

Đỗ Tông Quang trừng mắt một cái, cười mắng nói: "Hiện tại mỗi mẫu sản xuất một nghìn cân đều vào không vào được mắt của các ngươi à? Không biết hưởng đồ tốt!" Nếu là trước khi nhà tiên nhân đến, mỗi mẫu sản xuất nghìn cân lương thực xứng đáng xưng là thần vật, nghe nói có thể dùng dịch ngô bồi dưỡng penicillin, Đỗ Tông Quang càng cảm thấy là thần vật.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 157: Chương 157



Triệu Ngôn không để ở trong lòng, nghe được tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại quả nhiên là Triệu Hi tới đưa cơm.

Triệu Ngôn mở bình giữ ấm ra, một làn hơi nóng đập vào mặt. Một đĩa khoai tây sợi xào thịt, một chén canh miến, phía dưới cùng đựng một chén cơm trắng lớn.

Toàn bộ đều là đồ mới, cũng chỉ có nhà tiên nhân ăn lúa nước, hạt giống lúa gạo mà bọn họ mang đến rất hoàn mỹ, sau khi nấu xong từng hạt giống như trân châu trắng. Thế nhưng Triệu Hi tin tưởng, đợi đến sau này không thiếu lương thực, dân chúng đều sẽ dần dần thay thế lương thực chính thành gạo.

Trong mùa đông giá rét này, còn có thể ăn được một miếng cơm nóng hổi là hạnh phúc lắm rồi.

Học sinh bên cạnh nhìn hộp giữ nhiệt thì sợ hãi mãi không thôi, đi xe từ tiên cảnh đến trường y cũng cần chút thời gian, vật này lại có thể giữ được độ ấm cho cơm canh, quả thật là thần vật.

Triệu Ngôn mới ăn vài miếng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Hiệu trưởng, các sư phụ, tiểu thư Vương gia dẫn theo một vị sản phụ tới, các học sinh thấy tình hình không ổn". Hiệu trưởng chính là Triệu Ngôn, mà các sư phụ chính là mấy lão đồ đệ.

Đỗ Tông Quang nghe được thì kinh ngạc, không khỏi nói: "Sản phụ sinh con nên tìm bà đỡ đẻ, sao lại đưa tới nơi này?"

Triệu Ngôn nghe vậy trực tiếp buông đũa bước nhanh ra bên ngoài, ra cửa liền thấy Vương Linh Nhi khóc đỏ mắt, đang muốn xuống xe tìm bọn họ, trong lúc hoảng loạn lại nói không thành tiếng.

Chu Nguyên cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, vội vàng nói: "Bá phụ bá mẫu Vương gia đang ở phía sau xe. Tiên nhân, mau cứu đại tiểu thư, hình như là bị động thai, tiểu thư muốn sinh nhưng đại phu và bà đỡ trong huyện đều không làm gì được, căn bản là bị khó sinh!"

Triệu Ngôn nhướng mày, sải bước tiến lên vén rèm xe nhìn vào bên trong, sắc mặt sản phụ trẻ tuổi trắng bệch, trong miệng đang ngậm nhân sâm, dưới váy trắng là một mảng m.á.u đỏ cực kỳ chói mắt, mùi m.á.u tươi nồng đậm tràn ngập xoang mũi.

Ở hiện đại, nữ nhân sinh con đều có nguy hiểm chứ đừng nói là triều Thiên Khải này, sinh con giống như giẫm một chân vào trong cửa điện Diêm Vương vậy.

"Mau đưa về bệnh viện tư nhân trong biệt thự, nơi đó có phòng vô trùng," Triệu Ngôn lập tức quay đầu nói với học sinh,"Gọi mấy nữ học sinh tới đây nhanh!"

Mấy người Đỗ Tông Quang lấy lại tinh thần, chọn mấy nữ sinh ưu tú ngồi lên xe ngựa, Triệu Ngôn dứt khoát lấy xe đạp Tiêu Thính Vân để ở cửa đạp đi.

Triệu Hi cùng Tiêu Thính Vân mắt to trừng mắt nhỏ, nàng đành thu dọn cơm canh Triệu Ngôn chưa ăn xong, mang theo hộp giữ nhiệt cùng Tiêu Thính Vân đi về nhà.

Triệu Hi từng nghe Vương Linh Nhi nói qua đích tỷ của nàng gả vào Lương Phủ có gia thế lớn nhất quận Đào Nguyên, vừa rồi nhìn bụng nàng ta đã rất lớn, Lương gia sao lại để thai phụ về nhà mẹ đẻ lúc này? Nàng nhớ rõ Vương Linh Nhi nói Lương phủ tọa lạc ở một trấn mà muốn vào quận Đào Nguyên nhất định phải đi qua, chẳng lẽ tình thế bên ngoài có biến?

Tiêu Thính Vân: "Bình tĩnh đã".

Triệu Hi gật gật đầu, đi bộ cùng Tiêu Thính Vân trở lại biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự có hai chiếc xe ngựa và một con tuấn mã, chắc là cha mẹ nàng cũng tới.

Một đám người đứng bên ngoài bệnh viện tư nhân, ánh mắt chăm chú nhìn cửa sổ thủy tinh, mặc cho gió lạnh thổi qua.

Triệu Ngôn mặc một thân áo blouse trắng đẩy cửa đi ra từ bên trong, tốc độ nói cực nhanh: "Sản phụ cùng hài tử hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng, cần phẫu thuật gấp, người nhà sản phụ có ở đây không? Ký tên vào giấy xác nhận"

Ký tên?

Vương gia ở bên cạnh đỡ lấy lão phu nhân, phu nhân không ngừng lau nước mắt, bọn họ căn bản không hiểu giải phẫu là cái gì, chỉ hiểu được ý đại khái, chẳng lẽ là sợ có chuyện không may nên mới bảo họ ký, tránh về sau phải chịu truy cứu trách nghiệm?

Vương lão gia lúc này liền nói: "Ta sẽ ký, van cầu tiên nhân hãy cứu tính mạng con gái của ta".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 158: Chương 158



Triệu Hi nghe xong trong lòng run lên, phẫu thuật? Đại ca nàng muốn làm phẫu thuật? Đại ca nàng đâu phải phải bác sĩ sản khoa?

Lúc này, cho dù có nhiều dụng cụ chữa bệnh như vậy Triệu Ngôn cũng không cứu được, đến nước này ai cũng không cứu được mẹ con Vương đại tiểu thư, chỉ có thể tận lực cố gắng thôi.

Triệu Hi vội vàng viết giấy miễn trừ trách nhiệm, lại rót cho bọn họ chút nước nóng, chỉ có điều mấy người ở cửa ai cũng không có tâm tư uống.

Vương phu nhân nhìn Triệu Hi, như tìm thấy sự an ủi hỏi: "Vị tiên tử này, ta nghe huyện lệnh đại nhân nói qua Tiên gia có thuật cải tử hoàn sinh, đại nữ nhi của ta có thể dùng thuật này để chữa khỏi không? Cho dù... chỉ có thể cứu một người cũng được. Nhà ta nhất định sẽ xây tông miếu từ đường cho Tiên gia."

Triệu Hi vẻ mặt xấu hổ, cái gì thuật cải tử hoàn sinh, đều là thôn dân đồn.

Triệu Hi còn chưa trả lời, cửa bệnh viện tư nhân bỗng nhiên mở ra, một nữ sinh từ bên trong chạy đến dưới tàng cây bên ngoài, tay chống ở trên thân cây không ngừng nôn khan.

Nhất thời tất cả mọi người luống cuống, Vương Linh Nhi xông lên bắt lấy cánh tay nữ sinh kia hỏi: "Tỷ tỷ của ta thế nào rồi?"

Nữ sinh kia sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy nói: "Máu... Tất cả đều là máu, hiệu trưởng đang m.ổ b.ụ.n.g lấy đứa bé ra!"

Dao giải phẫu sắc bén cứ như vậy mà rạch da bụng của sản phụ kia, nữ sinh này tận mắt nhìn thấy t* c*ng cùng tầng mỡ trên cơ thể người, cho dù đã từng dùng iPad của tiên nhân xem qua nội tạng cơ thể người, bây giờ đột ngột nhìn thấy hình ảnh chân thật trước mắt, thật sự quá mức kinh ngạc.

Mổ bụng lấy con?

Người Vương gia ở đây chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mê mang, Vương phu nhân thiếu chút nữa là ngất đi rồi.

Chân Vương Linh Nhi đã mềm nhũn trên mặt đất, đôi mắt thất thần nhìn về phía trước: "Vì sao không nghe thấy tỷ tỷ ta kêu? Trừ khi là người đã không còn".

Triệu Hi đứng ở một bên chỉ hy vọng đại ca thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Sinh mổ từ trước đến nay đều nhanh hơn rất nhiều so với sinh tự nhiên, từ cánh cửa lớn mọi người nghe được tiếng khóc của trẻ con.

Mắt mọi người sáng lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cửa chính, cửa từ bên trong được mở ra, Triệu Ngôn mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, trên tay còn cầm một đôi găng tay cao su dính m.á.u đi ra.

Sau lưng Triệu Ngôn đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thật sâu nói: "Cám ơn ông nội."

Nếu không phải là có những thiết bị y khoa kia của ông nội bên trong viện tư nhân, nếu bên trong viện không có phòng vô trùng, nếu mấy ngày trước hắn không xem qua sách khoa sản, thì hắn thật sự không dám cam đoan tiến hành giải phẫu có thể thành công hay.

Triệu Ngôn đón nhận ánh mắt mong chờ đầy sự sợ hãi của bọn họ, mỉm cười nói: "Coi như thuận lợi".

Vương Linh Nhi mặt đầy nước mắt, trái tim đập thình thịch: "Vậy tỷ tỷ của ta nàng... có khỏe không?"

Triệu Ngôn suy nghĩ nói: "Ta đã tiêm thuốc tê, lát nữa sẽ tỉnh lại. Sau khi sinh sẽ ở lại chỗ chúng ta, quan sát tình hình khôi phục".

Hai lão Vương gia nghe mà choáng váng, Vương phu nhân nhìn chằm chằm Triệu Ngôn, không thể tin được hỏi: "Nữ nhi của ta còn chưa... qua đời sao?"

Vương Tuyết Cầm mang theo một cái chăn bông nhỏ đưa vào, cười trấn an Vương phu nhân trước mặt: "Chỉ là sinh mổ mà thôi, sản phụ ở chỗ chúng ta nếu không sinh thường được đều sẽ lựa chọn phương pháp sinh mổ, là phương thức sinh sản rất phổ biến, tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng rất cao."

Mọi người nghe được lời này thì hít ngược một ngụm khí lạnh vào trong, thì ra là phương pháp sinh sản của Tiên giới!

Bọn họ ngồi một lát, liền thấy Vương đại tiểu thư cùng đứa bé vừa mới sinh được đưa đến phòng khách, phòng khách do Triệu Ngôn ở phòng giải phẫu liền mở khóa, chỉ cần mấy trăm điểm tích lũy, ngay cả toilet cũng mở khóa.

Vương phu nhân nắm tay đại nữ nhi Vương Uyển Nhi, hai mắt đẫm lệ hỏi: "Uyển Nhi, có khỏe không con?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 159: Chương 159



Vương Uyển Nhi tâm trí mê man, nhìn một chút trên bụng chỗ vết khâu kia, không khỏi tò mò nói: "Không biết tiên gia dùng biện pháp gì, bụng ta bị rạch ra cũng không cảm nhận được sự đau đớn."

Lúc nàng tận mắt nhìn thấy con d.a.o phẫu thuật sắc lẹm kia đặt xuống bụng mình mà rạch một đường, khoảnh khắc ấy nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng lại không đau như nàng đã tưởng tượng! Thật sự là thần kỳ vô cùng.

Triệu Ngôn c** q**n áo giải phẫu ướt đẫm mồ hôi ra, thay quần áo thường đi tới nói: "Chỉ là thuốc tê còn chưa qua, qua một hai canh giờ ngươi sẽ cảm thấy đau đớn".

Vương phu nhân lại không thèm để ý, sinh con ai mà lại không đau? Có thể sống sót đã là vô cùng tốt rồi. Phải biết lúc trước toàn bộ bà đỡ và đại phu trong trấn trên đều nói hết thuốc chữa, tâm bọn họ lạnh đi mấy phần. Nếu không phải Vương Linh Nhi cố ý muốn dẫn tỷ tỷ đến thành mới tìm tiên nhân thì sợ là hiện tại bọn họ đều đang chuẩn bị tang sự cho nữ nhi nhà mình.

Hai lão Vương gia liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ phải xây tông miếu, đắp tượng để tỏ lòng biết ơn với Tiên gia!

Triệu Hi đứng ở một bên trêu chọc đứa bé vừa mới sinh ra giống y như một con khỉ nhỏ, đột nhiên hỏi: "Vương tiểu thư vì sao lại sinh con đột ngột như vậy?"

Vương Uyển Nhi nửa tựa vào gối đầu, nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh, đột nhiên giơ tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đám nghịch quân kia đánh vào Thục địa, tình hình cực kỳ hỗn loạn, chàng sợ ta và con gặp chuyện không may, kiên quyết bảo ta trở về nhà mẹ đẻ".

Lòng Triệu Hi lại trầm hơn, thật sự không muốn cái gì đến thì nó sẽ đến!

Triệu Hi ổn định tâm lý nói: "Thục địa từ trước đến nay dễ thủ khó công, quan quân thủ hạ của quận Đào Nguyên cũng không phải ăn cơm chùa, những nghịch quân kia nếu đánh lâu mà không được tự nhiên sẽ rời đi, nói vậy tướng công của Vương đại tiểu thư cũng nghĩ như thế, mới có thể bảo Vương đại tiểu thư chạy về nhà mẹ đẻ trong quận Đào Nguyên, mà không phải là đi quận huyện khác để tránh nạn".

Vương gia cũng nghĩ như vậy, quận Đào Nguyên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, hơn nữa trấn Đào Nguyên ở quận Đào Nguyên lại rất xa xôi, thiết nghĩ sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.

Bọn họ đang định ra ngoài để Vương Uyển Nhi nghỉ ngơi, chỉ để lại nha hoàn bên người hầu hạ là được. Con ngươi của Vương Uyển Nhi bỗng nhiên co rụt lại, thốt lên: "Ngươi là... ?"

Triệu Hi nhíu mày hỏi ngược lại: "Hắn là hộ vệ nhà ta, làm sao vậy?"

Vương Uyển Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thính Vân, tim đập thình thịch.

Người này có điểm rất giống với người ở trong bức họa của phu quân!

Hơn nửa năm nay, Lương gia vẫn luôn tìm kiếm nam tử trong bức họa khắp quận, còn tuyên bố sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác. Nàng cũng là lúc sắp xếp sách trong thư phòng cho phu quân mà vô tình nhìn thấy.

Chỉ là phu quân rất nhanh liền lấy bức tranh đem đi cất kỹ, chỉ dặn dò nàng nói là thân phận người này không tầm thường, không thể tùy ý tiết lộ.

Vương Uyển Nhi rũ mắt xuống: "Không, ta nhận nhầm người!"

Vẻ mặt Triệu Hi đăm chiêu nghĩ, nhà nàng vẫn luôn biết thân phận Tiêu Thính Vân không tầm thường, vừa nhìn khuôn mặt cùng dáng người kia, không thể nào là người nghèo khổ được, mặc dù mất trí nhớ nhưng phong thái hắn toát ra không thể là người thường được, Chẳng lẽ đại đích nữ Vương gia biết cái gì đó hay sao?

Nhưng nàng là một sản phụ mới sinh, bọn họ cũng không thể quấy rầy nhiều, ngoại trừ để nha hoàn ở lại thì mọi người đều phải đi ra ngoài.

Ca phẫu thuật vừa rồi có thể nói là thần kỳ!

Mổ bụng lấy con, đứa nhỏ chưa chết, ngay cả sản phụ cũng chưa chết, đến cả kêu la thảm thiết cũng không có.

Những lão đại phu kia đã không khỏi nghĩ nếu phương pháp sinh mổ của Tiên gia có thể được phổ biến rộng rãi, vậy có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho nữ tử triều Thiên Khải. Ai mà lại không biết nữ tử sinh con chính là chuyện xông vào quỷ môn quan?
 
Back
Top Bottom