Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 70: Chương 70



Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chế độ khoa cử chính là sử dụng thành tích thi cử làm tiêu chuẩn cuối cùng để lựa chọn quan viên, không phân biệt xuất thân hay giới tính."

Nghe vậy, trong lòng Trần tú tài nóng lên, nghĩ tới việc bản thân bị huyện lệnh ghét bỏ, trong lòng hắn chua xót, hỏi: "Nếu là con cháu gia đình bần hàn thì sao?"

Triệu Hi: "Vẫn được."

Trần tú tài suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: "Nếu giám khảo chỉ chấm cho những thí sinh hộ giàu điểm cao thì sao?"

Triệu Hi cười nói: "Niêm phong tất cả thông tin của toàn bộ thí sinh, nếu trên đáp án xuất hiện chữ vi phạm sẽ bị chấm 0 điểm."

Trần tú tài ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía trước, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ về những lời mà Triệu Hi nói vừa nãy. Trần tú tài khom lưng, vừa khóc vừa cười, cuối cùng vẫn là Triệu Ngôn đỡ hắn dậy.

Chế độ này quả thực... là một sáng kiến độc đáo từ khi khai thiên lập địa tới nay! Nếu thực hiện chế độ này, hắn hà tất phải băn khoăn chuyện mình có tài nhưng không gặp thời nữa? Con cháu gia đình bần hàn khắp thiên hạ này cũng sẽ tìm được lối thoát...

Chỉ là, tại sao tiên nhân lại nghĩ ra hành động như vậy? Nếu làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ là bọn họ sẽ trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ gia tộc thế gia của triều Thiên Khải.

Chẳng lẽ là...

Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu Trần tú tài...

Thay đổi triều đại?

Trái tim hắn đập thình thịch, nếu là những người khác dám có suy nghĩ như vậy, hắn chắc chắn sẽ viết văn công kích người đó, nhưng những người này lại không giống vậy, bọn họ là tiên nhân, tiên nhân có quyền thay đổi trời đất.

Có phải số mệnh của triều Thiên Khải đã tận nên tiên nhân mới hạ phàm xuống đây không? Đây có phải là cơ hội mà ông trời ban cho hắn hay không?

Trong lòng Trần tú tài còn đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân và tiếng xích xe đạp chuyển động, hai cha con Triệu Chí Dân và Triệu Húc đã bước vào.

Biệt thự quá lớn, lúc hai người trở về cũng không chú ý tới xe bò của Trần tú tài, vừa bước vào cửa, Triệu Húc liền la lên: "Hi Hi, hay là chúng ta làm muối đi? Muối của triều Thiên Khải này không phải thứ cho người ăn."

Trần tú tài: "!!!"

Làm muối... !

Nhịp tim Trần tú tài đập càng nhanh hơn, phải biết rằng muối và sắt đều là sản phẩm chủ chốt của triều đình, nếu người dân làm ra thứ này sẽ bị mất đầu!

Cho nên...

Triệu Hi trừng mắt nhìn Triệu Húc, anh hai của nàng đúng là nghĩ gì nói đó, Trần tú tài ở phía trước bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt người Triệu gia, giọng điệu kích động nói: "Nếu các tiên nhân muốn thay đổi triều đại, Trần Hành tại hạ nguyện đi theo góp chút sức mọn!"

Gân xanh trên cổ Trần tú tài bỗng nhiên nổi lên, hắn chắp tay vội vàng nói: "Bái kiến chúa công!"

Người Triệu gia: "..."

Hả, thay đổi triều đại? Xưng đế à? Hay là làm phản?

Triều Thiên Khải chưa được mở mang dân trí, 99% cả nước đều mù chữ, tuyệt đại đa số dân chúng mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để ăn no, bữa tiếp theo ăn được cái gì.

Triệu Hi rất tự tin, nếu lần này trồng khoai lang đỏ, khoai tây thuận lợi, như vậy một khi Triệu gia bọn họ vung tay hô to, giương cờ tạo phản, lại có danh hiệu tiên nhân, chắc chắn sẽ có rất nhiều dân chúng đi theo ủng hộ , giống như thôn Đào Hoa chính là một ví dụ thực sự. Đầu năm nay, ai có lương thực thì dân chúng liền theo người đó.

Huyện Đào Nguyên là huyện nhỏ ở phía nam triều Thiên Khải, lại cách xa kinh thành chính trị trung tâm của triều Thiên Khải, nếu lấy huyện Đào Nguyên làm căn cơ, từ phía nam đánh qua phía bắc, việc thay đổi triều đại thật sự đúng là khó mà nói trước được.

Chỉ là... Từ khi xuyên qua đến nay, năm người Triệu gia bọn họ đúng thật là chưa từng nghĩ tới tạo phản xưng đế, trước mắt chỉ muốn cuộc sống mỗi ngày đều tốt hơn, nhưng chuyện tương lai thế nào rốt cuộc cũng không ai biết được.

Vẻ mặt Triệu Hi bí hiểm khó đoán, bác bỏ: "Trần tú tài đừng có nói bậy, bịa đặt sinh sự".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 71: Chương 71



Trần tú tài lấy lại tinh thần, cười nhẹ: "Ta hiểu", vẻ mặt kinh sợ nói: "Trước khi tới đây đã uống rượu say, những điều tại hạ vừa nói, kính xin chư vị tiên nhân đừng trách." Dứt lời, Trần tú tài tự mình đứng lên tạ tội.

Loại lời này cực kỳ đại nghịch bất đạo, nếu truyền đến tai quan phủ, nhẹ thì bị bắt vào trong đại lao giam lại vài ngày, nặng thì mất mạng, hắn cũng không muốn mang đến phiền toái cho mấy vị tiên nhân, cho nên buồn bực giữ ở trong lòng, tự mình hiểu được là được rồi.

Trần tú tài im lặng mà quan sát các vị tiên nhân, theo như tiếp xúc mấy ngày nay, đại khái hắn cũng hiểu thêm đôi chút, Triệu Chí Dân tiên nhân và Vương Tuyết Cầm tiên nhân đối với việc làm ruộng cùng chăn nuôi rất là tinh thông, nhưng làm người tính tình lại rất thành thật.

Ngược lại Triệu Ngôn tiên nhân thì rất thông minh, nhưng bất đắc dĩ hắn say mê y học nên những việc xung quanh đều không quan tâm. Triệu Húc tiên nhân thì võ nghệ cao cường, là người hợp để bảo vệ biên giới, trị an dân chúng, nhưng nếu để gây dựng đế nghiệp to lớn e là vẫn có khiếm khuyết. Ngược lại, Triệu Hi tiên nhân tuy là nữ tử nhưng tâm tư linh động trăm mưu ngàn kế, thích hợp làm quân chủ.

Triều Thiên Khải tồn tại đã 500 năm cũng chưa bao giờ có nữ đế kế thừa đế nghiệp, việc thống nhất thiên hạ đều là nam tử làm. Nhưng nếu là nữ tiên nhân, Trần tú tài cũng có thể tiếp nhận, dù sao sau này hắn sẽ theo tiên nhân gây dựng đế nghiệp.

Trần tú tài tự biết vừa rồi nói lỡ lời, nhìn sang hai cha con Triệu Chí Dân, Triệu Húc đang đẩy xe lại gần, bên trong hai sọt hàng đặt trên ghế xe chất đầy đồ nặng, nói sang chuyện khác: "Tiên nhân sao lại mua nhiều đồ như vậy?".

"Đúng vậy, lên chợ nên mua được nhiều". Hai người lấy đồ từ trong sọt hai bên ghế xe ra, Triệu Húc cười nói với Triệu Hi: "Hi Hi, tối nay ăn canh thịt dê không? Có không ít bộ phận khác của dê".

Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, so với thịt dê, nàng ngược lại thích đồ các phần khác của dê hơn.

Vương Tuyết Cầm cười nhận lấy những thứ kia, mang thịt cần giữ tươi bỏ vào trong tủ lạnh để bảo quản.

Triệu Hi cười hỏi chuyện hôm nay hai người đi chợ, Triệu Húc nghe được chỉ lắc đầu nói không náo nhiệt như trong phim truyền hình, kém hơn nhiều so với phiên chợ ở thôn Bạch Sa, thật sự là cần đồ gì cũng không có. Đặc biệt là muối, hạt thô quá mức khiến hắn không tài nào nuốt nổi.

Trần tú tài ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy có gì không đúng, kinh ngạc hỏi: "Các vị tiên nhân chẳng lẽ muốn... buôn bán kiếm tiền?".

Trần tú tài kinh ngạc không thôi khi thấy người Triệu gia gật đầu, ở triều Thiên Khải chia thành sĩ nông công thương thì buôn bán chính là việc hạ đẳng. Cho dù thương nhân kiếm được nhiều tiền bạc hơn nữa, trên người đeo đầy vàng bạc cũng không thay đổi được địa vị thấp hèn. Tiên nhân cao quý như vậy, cần gì phải đi làm thương nhân?

Thấy người Triệu gia gật đầu, Trần tú tài suy nghĩ sâu xa, lát sau tự mình đưa ra phán đoán, vẻ mặt liền tràn đầy thành kính nói: "Tiên nhân không câu nệ tiểu tiết, tại hạ bội phục!".

Người Triệu gia cười mỉa, địa vị thương nhân ở hiện đại cũng không thấp.

Triệu Hi liếc nhìn Trần tú tài, người này tuy là một tú tài chưa có công danh nhưng lại cực kỳ thông minh, cũng được tính là nhân tài có thể dùng, cho nên Triệu Hi cũng không có ý định tránh đi câu chuyện của Trần tú tài. Trong lòng nàng đã có ba phương án kiếm tiền, giơ tay đếm, nói: "Thứ nhất là làm đường, hôm nay cha và nhị ca đi chợ nhìn qua, cũng biết ở triều Thiên Khải bán đường rất đắt, mà huyện Đào Nguyên lại có không ít cây mía dại có thể làm nguyên liệu, nhưng cây mía lại phải đợi tới mùa thu mới chín."

"Thứ hai làm ngọc lưu ly, bán cho hộ giàu, nhưng cách làm tương đối rườm rà, cần tìm được đá vôi, đá tảng và các chất dung môi khác, còn cần học cách kiểm soát nhiệt độ, tuy khó làm nhưng kiếm được nhiều tiền."

Trần tú tài kinh hãi nói: "Các tiên nhân vậy mà có thể làm ra ngọc lưu ly, ngọc lưu ly trân quý có thể sánh với hoàng kim!". Toàn bộ huyện Đào Nguyên này, gia tộc có ngọc lưu ly chỉ đếm trên bàn tay, quý tộc triều Thiên Khải càng là lấy việc dùng ngọc lưu ly để khoe khoang kiêu ngạo.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 72: Chương 72



Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh nhớ tới lúc mình mới tỉnh, Triệu Hi chính là dùng chén lưu ly để rót nước cho hắn. Mấy ngày nay người Triệu gia uống nước cũng dùng chén lưu ly, Vương Tuyết Cầm thấy hắn không có chén còn cố ý lấy từ trong tủ một cái chén mới đưa cho hắn dùng.

Triệu Húc cảm thấy thật buồn cười: "Lưu ly có thể so với vàng? Ta chỉ cần mấy đồng tiền, không, mấy văn tiền liền có thể mua được một cái".

Trần tú tài nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng, trong lúc nhất thời lại không biết phải nói cái gì.

Triệu Hi giơ ba ngón tay thon gầy xinh đẹp lên, nói tiếp: "Thứ ba là làm giấy, việc làm giấy đơn giản hơn rất nhiều, nhưng sau đó làm xong bán ra rất rẻ, không kiếm được nhiều tiền."

Trần tú tài lại suýt chút nữa bị dọa kinh hãi ngã xuống đất, tiên nhân là đang nhắc đến giấy thần? Loại giấy này thế nhưng có thể làm ra nhiều? Còn giá rẻ? Lúc trước hắn cho rằng cùng lắm là giá cũng chỉ rẻ hơn sách lụa nhưng chắc chắn đắt hơn thẻ trúc".

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi của Triệu Hi tiên nhân liền khiến cho Trần tú tài khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn còn chưa suy nghĩ thấu đáo, Triệu Hi bỗng nhiên cười hỏi: "Trần tú tài, ngươi nói ba phương án chọn cái nào tốt hơn?"

Trần tú tài thình lình hốt hoảng, nghĩ đến trước đó tiên nhân có nhắc tới việc thi khoa cử, chẳng lẽ đây là đang dò xét hắn?

Trần tú tài không dám tùy tiện trả lời, trầm tư suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: "Nếu là tại hạ chắc chắn sẽ chọn phương án thứ ba, chính là làm giấy".

Triệu Hi nhướng mày, ung dung nhìn hắn.

Trần tú tài chậm rãi nói: "Tiên nhân cũng từng nói mía cần mùa thu mới chín, nếu muốn làm đường cũng phải đợi đến mùa thu, loại trừ suy nghĩ này. Thứ hai làm lưu ly tuy tốt, nhưng cây to dễ đón gió. Nhưng so cùng làm giấy lại khác nhau, tuy là kiếm chút lợi nhỏ nhưng có thể bán được nhiều".

Triệu Hi không khỏi tán đồng, Trần tú tài có cùng suy nghĩ với nàng, làm lưu ly hay là làm giấy? Nàng chọn làm giấy.

Bỏ qua việc công thức chế tạo lưu ly yêu cầu độ khó cao, hiện tại Triệu gia bọn họ có thể sai sử người dân thôn Đào Hoa để làm việc, nhưng dù sao thì bụng người cách một lớp da, nếu là dạy thôn dân phương pháp luyện chế lưu ly, thấy lợi ích lớn liền sinh ra mưu đồ chiếm đoạt, ai đoán được những thôn dân này có thể phản bội bọn họ hay không?

Mà làm giấy lại khác, cách làm giấy đơn giản hơn nhiều, có thể bắt tay vào làm một cách nhanh chóng. Giấy là dụng cụ để viết cực kỳ tiện lợi, nhưng trong đám thôn dân thôn Đào Hoa, ngoại trừ Trần tú tài cùng mấy người biết chữ khác ra thì còn lại đều là mù chữ, nhu cầu của thôn dân bình thường đối với giấy sẽ không lớn đến vậy. Hơn nữa, khách hàng mục tiêu của lô giấy đầu tiên được làm ra chính là các hộ giàu ở huyện Đào Nguyên. Thêm đó, nếu giấy được làm ra với số lượng lớn, giá cả sẽ giảm, ngoài việc có thể mang về lợi nhuận nhỏ còn có thể giảm bớt nguy hiểm tiềm ẩn.

Trần tú tài rất hứng thú với giấy, nhìn thấy Triệu Hi gật đầu, lần nữa mặt mày căng đến đỏ bừng, hắn thình lình đứng dậy chắp tay nói: "Nếu thật sự có thể làm giấy, vậy triều Thiên Khải sẽ có càng nhiều đệ tử nhà nghèo có sách để đọc!" Trần tú tài nhà nghèo nên hắn hiểu rõ nhất nỗi khổ của người đọc sách, ngày xưa nếu hắn muốn xem sách chỉ có thể mặt dày đi mượn người quen, khi đọc cực kỳ thật cẩn thận, sợ xảy ra điều thiệt hại. Mà có một vài thẻ tre để lâu bị cũ phía bên trong còn bị sâu mọt.

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Nếu trang giấy thịnh hành, tương lai có thể phá vỡ sự lũng đoạn tri thức của quý tộc thế gia".

Triệu Hi dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía những người còn lại, Triệu Chí Dân bọn họ đều gật đầu.

Vương Tuyết Cầm lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, cười nói: "Đợi đến bốn giờ, ta đem thịt dê nấu qua, đêm nay chúng ta ăn lẩu thịt dê. Tiểu Trần, cứ từ từ nói chuyện, tối nay ăn cơm tối xong rồi hẵng đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 73: Chương 73



Triệu Chí Dân không hiểu rõ lắm về việc làm giấy, liền cười đứng dậy dời đến phòng bếp cùng Vương Tuyết Cầm để chuẩn bị làm cơm tối.

Trần tú tài có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn vợ chồng Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cầm rời đi.

Triệu Hi để tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự mở ra bảng điểm tích lũy, mấy ngày nay điểm tích lũy đạt được gần 800 điểm, đặc biệt nhờ Chu Nguyên thân phận cao quý, lại ra sức thuyết phục thôn dân lấy việc nuôi heo để làm giàu, hành động giúp dân cứu nước này càng làm tăng nhanh phần lớn điểm tích lũy.

Triệu Hi trưng cầu ý kiến của Triệu Ngôn và Triệu Húc, bỏ ra 600 điểm để mở khóa thư phòng. Điểm tích lũy vốn không nhiều lại nhanh chóng mất đi.

Ông nội giàu nhất thành đô là một người yêu sách, còn có thói quen cất giữ sách quý, thư phòng của ông cất giấu gần vạn quyển sách, ngược lại tiện nghi cho bọn họ.

Triệu Hi: "Đi thôi, chúng ta đến thư phòng xem thử, bên trong chắc chắn có sách dạy làm giấy".

Bọn họ mới dọn vào biệt thự ở liền xuyên không, Triệu Ngôn và Triệu Húc chỉ nghe kể về thư phòng của ông nội, trong lòng tò mò đều muốn cùng đi theo.

Thư phòng tổng cộng có hai tầng, cửa chính nằm ở lầu hai, đẩy cửa đi vào trong sẽ thấy một cái cầu thang bằng gỗ dài sáu, bảy mét màu nâu xoắn ốc uốn lượn dẫn lối đi xuống, nối thẳng tới lầu một. Hai bên cầu thang dựng một loạt giá sách, mỗi giá sách đặt sâu trong vách tường, đứng ở cửa thư phòng liếc nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt toàn bộ đều là sách! Thư phòng hùng vĩ làm người ta phải thán phục!

Đừng nói bọn người Trần tú tài, Tiêu Thính Vân, ngay cả ba anh em Triệu Hi cũng cảm thấy khiếp sợ. Số sách này thật sự rất nhiều.

Trần tú tài sau khi được tiên nhân đồng ý, hai tay run rẩy từ trên kệ lấy xuống một cuốn sách, thư tịch được chế tác tương đối tinh xảo, vỏ ngoài dùng bìa cứng làm ra, phía trên mặt bìa vẽ hình minh họa. Hắn cẩn thận mở ra, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay tới, hương thật thơm.

Sách này không giống sách bọn họ hay đọc, phải đọc từ trái sang phải, lúc đầu Trần tú tài có chút không quen, ngay sau đó bị từng trang sách chỉnh tề bên trong hấp dẫn, thanh âm của hắn run rẩy: "Không biết một quyển sách này có bao nhiêu chữ?".

Triệu Húc tiện tay lật ra trang sau cùng, cười nói: "22 vạn chữ".

Trần tú tài run lên, nếu không phải Triệu Húc nhanh tay lẹ mắt túm được cổ áo sau của hắn, chỉ sợ hắn lại suýt chút nữa ngã xuống đất, đến lúc đó chắc chắn hai chân sẽ bị tàn tật.

Nếu muốn viết 22 vạn chữ, không biết phải dùng bao nhiêu trang giấy. Trước đấy tiên nhân tặng hắn một quyển vở, nói với hắn có thể viết được vạn chữ, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay mới gặp thật sự bị dọa không nhẹ.

Trần tú tài ôm chặt quyển sách kia, ánh mắt đảo qua toàn bộ thư phòng, tự mình lẩm bẩm: "Sợ là cả đời cũng khó có thể đọc hết nhiều sách như vậy".

Người ta thường nói "học phú ngũ xa", nhưng sách ngũ xa có đáng là gì so với thư phòng ở chốn bồng lai tiên cảnh? Trần tú tài khẳng định, dù có đem toàn bộ thư phòng của tất cả các gia đình phú quý ở tại huyện Đào Nguyên cộng lại cũng không bằng một phần mười.

Trước kia cảm thấy tiên cảnh nơi nào cũng tốt, hôm nay xem ra thư phòng của tiên cảnh mới là nơi tuyệt hảo!

Bọn họ vịn tay vịn theo cầu thang xoắn ốc mà đi xuống, ở giữa thư phòng đặt một cái bàn gỗ nâu cực lớn, đoán chừng rộng hơn hai mét, trên bàn đặt một cái máy vi tính, một cái iPad, một bên có nghiên mực giá bút lông, còn có một ít bút máy kiểu cũ, nhớ lại ông nội khi còn sống cũng là một người yêu thích thư pháp.

Mọi người tùy ý thăm thú trong thư phòng, dần dần phát hiện thói quen cất sách của ông nội, ông đem phân loại sách dựa theo thể loại và niên hạn.

Triệu Ngôn đứng phía trong cùng kinh ngạc phát hiện: "Ông nội vậy mà cất giữ rất nhiều sách y khoa! Đồ tốt!". Triệu Ngôn là một bác sĩ, tự biết học y là con đường vĩnh viễn không có điểm cuối, lúc trước xuyên không chỉ hận bản thân mình học được quá ít, hiện tại nhìn mấy hàng sách y học cảm thấy mừng như điên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 74: Chương 74



"Đây là văn tự dị vực?" Tiêu Thính Vân lấy xuống một quyển sách tiếng Anh từ giá sách, nhìn trên bìa sách vẽ cậu bé tóc vàng có đôi mắt màu xanh lam, hỏi. Những ký tự này giống như con nòng nọc mà hắn từng nhìn thấy trên chén lưu ly của Triệu Hi đang dùng.

Triệu Hi đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đúng vậy, cuốn sách tiếng Anh này tên là "Hoàng Tử Bé"."

Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân thường nghe thấy người Triệu gia nói ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu, cái gì mà "OK","Come on" linh tinh, hơn nữa trong phòng an ninh cũng dùng không ít ngoại ngữ làm hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, giờ phút này hắn lại muốn học tập một chút,"Ta có thể học sao?."

Triệu Hi có chút kinh ngạc, dứt khoát đặt cuốn "Hoàng Tử Bé" trong tay hắn, ở trong kệ sách tìm ra một quyển sách tên là "nhập môn ký âm" đưa cho hắn, còn dặn hắn nếu không hiểu có thể hỏi nàng.

Sau đó Triệu Hi tìm một hồi lâu trong thư phòng, lúc này rốt cục mới tìm được một quyển sách màu sắc rực rỡ: "Thiên Công Khai Vật", trong đó còn có tranh minh họa vẽ rất tỉ mỉ, nàng lật tìm thuật làm giấy trong sách.

Trần tú tài đứng ở một bên nhìn tranh minh họa đều hiểu được sách này quả thật rất tuyệt diệu, chỉ hận bản thân kiến thức còn thiển cận, trong sách này đa phần hắn đều không nhận được mặt chữ, bởi vì toàn bộ sách... là chữ giản thể.

Triệu Hi cẩn thận đọc qua một lượt, sau đó trầm ngâm nói: "Huyện Đào Nguyên kỳ thật có không ít cây trúc, chúng ta dùng làm giấy trúc đi".

Vốn trong lịch sử Đông Hán Thái Luân đã có kỹ thuật làm giấy cải tiến, nhưng kỳ thật mãi cho đến triều Đường, giấy vẫn khan hiếm đắt đỏ như trước, mà giấy trúc xuất hiện đã giúp ngành làm giấy trở nên rất hưng thịnh.

Trần tú tài thấy Triệu Hi cầm sách giải thích tường tận cách làm giấy như thế nào, vội vàng lấy ra quyển vở được nàng cho trước đó từ trong ngực, chuẩn bị ghi chép lại. Triệu Húc còn thập phần tri kỷ lấy ra một cây bút máy màu đen từ trên bàn sách cho hắn, nếu không phải Triệu Hi đã bắt đầu giảng giải cách làm giấy, Trần tú tài còn định sẽ nghiên cứu cây bút máy không cần dùng mực vẫn có thể viết được này là thần vật gì.

Triệu Hi giải thích đơn giản và dễ hiểu: "Đầu tiên phải tiến hành 'sơ chế', ngâm trúc đã chặt trong dòng suối nhỏ, lại rửa đi lớp bụi bẩn, sau đó mang trúc và vôi bắt đầu chưng nấu"

"Thiên Công Khai Vật" là một quyển sách khá hay, nhưng so với hiện đại vẫn còn thua kém, cho nên bọn họ vẫn có thể cải tiến phương pháp để rút ngắn thời gian làm giấy.

Trần tú tài múa bút thành văn, thường hướng Triệu Hi gật đầu, lại cảm thán quả thật không hổ là tiên nhân, phương pháp làm ra giấy nghe tuy có chút rườm rà, nhưng cũng không phải không làm được.

Bởi vì phần lớn sách trong thư phòng đều là chữ giản thể, Triệu Hi còn cố ý tìm trong thư phòng một lúc lâu mới tìm ra được một quyển từ điển dùng để đối chiếu chữ giản thể đưa cho Trần tú tài mượn để học tập thêm.

Trần tú tài thụ sủng nhược kinh, lại có chút hưng phấn, hắn lại có cơ hội học chữ của Tiên giới? Trần tú tài âm thầm suy đoán, tiên nhân có phải đang ám chỉ sẽ chiêu mộ hắn?

Trần tú tài cầm quyển từ điển chỉ to bằng bàn tay người lớn lật xem, không ngừng kinh hô: "Hóa phức tạp thành đơn giản, đủ để cho càng nhiều người biết chữ, chữ của Tiên giới quả nhiên không giống bình thường." Có vài chữ phồn thể quả thật quá mức phức tạp, đối với người mù chữ mà nói, chữ giản thể sẽ càng dễ mở rộng việc dạy học hơn.

Thần sắc Trần tú tài kính sợ nhìn quanh cả tòa thư phòng, cầm lấy từ điển mà trái tim đập thình thịch, nếu hắn nhanh chóng học được chữ giản thể, có phải nhiều sách Tiên giới như vậy hắn cũng có cơ hội học?

Tiên nhân sáng lập chế độ khoa cử, nghiên cứu phương thức chế tạo thần giấy, lại thay đổi cách viết tạo ra chữ giản thể để cho người trong thiên hạ đều có cơ hội biết chữ. Nhiều sáng kiến như vậy, hắn không tin tiên nhân không có ý nghĩ thay đổi triều đại! Triều Thiên Khải, khí số đã tận.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 75: Chương 75



Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Vương Tuyết Cầm đeo một cái tạp dề hoa nhỏ xuất hiện: "Thịt dê đã nấu xong, mau tới ăn cơm tối."

Triệu Húc đã sớm nghĩ đến nồi lẩu thịt dê kia, vội vàng kéo Triệu Ngôn từ trong đống sách thuốc ra, mấy người ra khỏi thư phòng đi về phía bàn ăn.

Bàn ăn có kèm theo chức năng của bếp điện đã được cắm sẵn điện, bên trên còn đặt một cái nồi chuyên dùng để nấu lẩu ở giữa, trong nồi là đang nấu thập cẩm thịt dê, bụng dê, ruột dê. Canh dê màu trắng sữa sôi sục cuồn cuộn, mùi thơm bay ra ngào ngạt. Bát được đặt bên cạnh, trong bát còn có một ít cá viên, sủi cảo tôm, khoai tây thái lát, cải trắng, củ cải vân vân.

Trần tú tài cũng được xem là gia cảnh giàu có trong thôn Đào Hoa, thấy vậy cũng nhịn không được nuốt nước miếng, thơm quá. Hơn nữa cách vừa ăn vừa nấu như vậy vẫn là thấy lần đầu, thật thú vị.

"Tiểu Trần, đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngồi xuống đi, không cần phải câu nệ." Vương Tuyết Cầm vỗ vỗ vai hắn cười nói.

Trần tú tài kinh sợ mà ngồi xuống, Triệu Hi ngồi xuống lấy một ít cơm vào bát của mình.

Mọi người bắt đầu ăn lẩu thịt dê, Triệu Chí Dân không nhịn được khen: "Thứ khác không nói, thịt dê triều Thiên Khải quả thật không tệ, thơm quá".

Triệu gia nuôi dạy ba huynh muội từ trước đến nay rất dễ dãi, cũng không yêu cầu ca ca nhất định phải nhường nhịn muội muội. Triệu Húc và Triệu Hi dùng hai đôi đũa đại chiến trên bàn ăn.

Triệu Hi thấy Triệu Húc gắp cái bụng dê chưa gắp chắc của nàng bỏ vào trong nồi, gấp gáp đến độ kêu to: "Nhị ca, ngươi cướp của ta làm gì?".

Triệu Húc cợt nhả nói: "Đã bỏ vào nồi thì không tính là của ngươi. Thơm, thịt dê này thơm thật".

"Triệu cô nương, cho ngươi". Tiêu Thính Vân ngồi bên cạnh lấy chiếc đũa mới, gắp một miếng bụng dê từ trong đĩa trước mặt đẩy tới phía nàng.

Triệu Húc: "..." Tiểu tử thúi. ...

Từ khi Trần tú tài đi tiên cảnh một chuyến, thôn trưởng liền phát giác Trần tú tài tinh thần phấn chấn, không còn chán chường như ngày xưa liền cảm thấy rất vui mừng, chỉ nghĩ là do tiên nhân thuyết phục được hắn.

Cày cấy vụ xuân vất vả rốt cuộc cũng kết thúc, thấy những củ khoai lang và khoai tây dần dần lớn lên, thôn dân thôn Đào Hoa đều âm thầm cảm thấy may mắn, lại không ngừng lo lắng không biết số rau củ này có sống được tới lúc thu hoạch hay không.

Triệu gia thông qua trưởng thôn triệu tập thợ thủ công chuyên trách việc làm giấy trong khắp thôn Đào Hoa, không quan trọng nam nữ mỗi ngày đều làm việc bốn canh giờ, tiền lương được trả mười văn tiền vào cuối ngày. Ai làm tốt hơn cuối tháng còn nhận được tiền thưởng.

Ban đầu thôn trưởng còn kinh sợ, chỉ cảm thấy do người trong thôn bọn họ làm việc không được chu toàn. Tiên nhân tặng cho bọn họ nhiều thần vật như vậy mà ngay cả cung phụng hương khói cũng không làm được khiến tiên nhân còn phải muốn đi buôn bán để kiếm tiền, thôn trưởng cảm thấy áy náy không thôi. Nếu không phải Triệu Chí Dân ngăn cản mãnh liệt, trưởng thôn liền đã yêu cầu từng nhà trong thôn góp tiền để cung phụng tiên nhân.

Toàn bộ người trong thôn cũng hiểu cách làm việc của các tiên nhân, làm việc gì cũng đều trả tiền, không giống như triều Thiên Khải cưỡng ép lao dịch, cái gì cũng không kiếm được. Chỉ cần không chậm trễ việc đồng áng, ai mà không muốn có thể kiếm thêm chút bạc? Chỉ cần có thể kiếm thêm phân tiền, mua cho vợ con một ít thức ăn cũng là chuyện tốt.

Cho nên thôn dân tới báo danh không ít, có nam lẫn nữ. Lúc này triều Thiên Khải còn chưa xuất hiện Trình Chu Lý Học, địa vị nữ nhân trong nhà cũng không thấp như trong tưởng tượng, thôn phụ đi ra ngoài làm việc cũng không ít. Vả lại làm giấy là một công việc yêu cầu kỹ thuật tỉ mỉ, phụ nữ làm việc cũng cẩn thận hơn.

Triệu gia thuê một cái sân bỏ hoang ở thôn Đào Hoa làm nơi làm giấy, Trần tú tài tiến hành chỉ huy công việc. Ngày đầu tiên một nhóm thôn dân đi vào trong núi chặt trúc về ngâm trong nước, một nhóm khác thì mấy ngày nay đi tìm thợ mộc Lý A Quý làm vài cái máng để ngâm giấy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 76: Chương 76



Trần tú tài đã thuộc làu quá trình làm giấy từ lâu, một khi có thôn dân không hiểu liền kịp thời giải đáp.

Rốt cuộc vào mười ngày sau, Triệu Hi liền nghe Trần tú tài không kìm được hưng phấn nói hôm nay là lần đầu thu giấy, nàng liền muốn đi xem. Phải biết rằng thuê thôn dân làm việc mỗi ngày đều bỏ ra tiền công không ít, nếu thất bại sợ là số tiền này đều phải phí hoài.

Ngược lại những thôn dân này nhiều lần bày tỏ không cần nhiều tiền công như vậy, nhưng Triệu Hi biết độ thành tín của tiên nhân không thể để mất, nếu đã mất về khó tìm lại được.

Công xưởng làm giấy được đặt ngay bên trong thôn Đào Hoa, hôm nay thời tiết bên ngoài cũng tốt, trên đường đi qua đều khô ráo. Triệu Hi dứt khoát khéo léo lấy ra một chiếc xe đạp màu trắng bạc, chuẩn bị đạp xe tới đó.

Mới vừa đi ra liền thấy Tiêu Thính Vân từ chính diện đi đến, nàng đang định chào hỏi với hắn.

Gương mặt trắng nõn đẹp trai của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên một tia do dự rồi biến mất, hắn nhìn nàng như đã đưa ra được quyết định, rốt cuộc mở miệng, mang theo chút âm sắc triều Thiên Khải nói: "How are you?".

Triệu Hi: "... I'm fine, thank you. And you?".

Thấy hắn lại muốn trả lời, Triệu Hi vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Nói tiếng Hán".

Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân ngoại trừ công việc ở biệt thự, nếu có thời gian rảnh rỗi thì đều đọc sách lấy từ trong thư phòng ra học tiếng Anh, năng lực học tập của hắn thực sự rất tốt.

Tiêu Thính Vân thấy nàng đẩy xe đẹp ra,"Triệu cô nương muốn vào thôn? Ta đi cùng ngươi đi, tránh ngẫu nhiên gặp phải mãnh thú từ trên núi xuống".

Gần đây Triệu Ngôn say mê y thư không muốn ra ngoài, hai cha con Triệu Chí Dân Triệu Húc từ sớm đã đến xưởng giấy, mà Vương Tuyết Cầm đang ở trong viện cho heo ăn.

Triệu Hi nhớ lại lúc trước Tiêu Thính Vân bị gấu mù xuống núi làm bị thương, liền gật đầu đồng ý.

Triệu Hi lên xe, một chân đặt trên bàn đạp, chân kia trượt trên mặt đất, thừa dịp xe chuyển động hai chân đều giẫm lên bàn đạp. Bởi vì Tiêu Thính Vân đi cùng, Triệu Hi đạp tương đối chậm.

Triệu Hi chậm rãi đi, trên đường gió nhẹ thổi bay làn tóc dài, hai bên đường nhỏ ngẫu nhiên có cánh hoa đào một chút rơi xuống vương lên mái tóc, một chút rơi xuống đất bùn.

Tiêu Thính Vân ở phía sau nhìn nàng, nhìn thân hình mảnh khảnh trên xe đạp thần thú, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Triệu cô nương, hoa đào năm nay nở rồi."

Nếu là người khác có lẽ sẽ hứng thú ngâm một bài thơ, Triệu Hi lại nói: "Đúng vậy, qua mấy tháng nữa là có thể ăn đào. Hơn nữa ta nghe đại ca ta nói, hoa đào có công hiệu khơi thông kinh mạch, ta có thể một hái chút ngâm chân làm dịu làn da".

Tiêu Thính Vân nhất thời không biết nói gì, cứ vậy đi.

Cũng may Tiêu Thính Vân chân dài mới có thể đuổi kịp xe đạp của nàng, hai người không nói gì, cùng đi vào thôn Đào Hoa.

-

Hôm nay xưởng giấy tương đối náo nhiệt, có hơn phân nửa thôn dân đều đến, vây quanh bốn phía xưởng giấy chật như nêm cối mà ngạc nhiên xem xét.

Sau khi Triệu Hi bọn họ đến, thôn trưởng đứng ở chính giữa viện, cẩn thận trưng cầu ý kiến nói: "Tiên nhân, trước tiên không bằng chúng ta đốt chút pháo ăn mừng rồi mới lấy giấy?".

Đây chính là thần giấy a! Đồ vật thần tiên dùng bị phàm nhân bọn họ lấy ra, nếu không phải điều kiện có chút khó khăn thì thôn trưởng chỉ hận không thể mở lễ đàn kính thần trước, sau đó g.i.ế.c một hai con gà cung phụng tổ tông, rồi mới lấy giấy!

Khóe miệng Triệu Hi run rẩy, sao lại giống như cắt băng khánh thành vậy?

Người Triệu gia không quá cầu kỳ, trực tiếp lược bỏ tất cả quá trình này, để Hoàng quả phụ lấy giấy.

Trượng phu của Hoàng quả phụ qua đời trong lúc làm lao dịch xây dựng lăng tẩm cho đương kim thánh thượng, vì vậy triều đình ngay cả tiền bạc bồi thường cũng không được là bao, từ đó nàng liền trở thành quả phụ. Hoàng quả phụ tính tình khép kín, lại nuôi một đứa con nhỏ, ở trong thôn gian nan sống qua từng ngày. Nàng vất vả lắm mới tìm được cơ hội làm việc ở xưởng giấy, vì vậy ngày ngày đều làm việc tương đối cẩn thận.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 77: Chương 77



Dưới hàng chục cặp mắt đang theo dõi chăm chú, Hoàng quả phụ hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một tờ giấy trúc màu vàng nhạt cực lớn, giấy trúc mỏng manh có pha một chút tạp chất nhưng không có chỗ nào bị rách nát, lần đầu tiên có thể làm ra loại giấy này đã là không hề dễ dàng.

Trần tú tài lúc này cầm lấy bút lông đã sớm chuẩn bị, còn dính chút mực nước viết xuống giấy năm chữ giản thể -

Thiên hạ đệ nhất giấy.

Hiệu quả không tồi, có chút thấm mực.

Triệu Hi tiến lên sờ vào tờ giấy trúc đầu tiên của triều Thiên Khải, cảm xúc còn hơi thô ráp, nhưng thật sự là giấy không sai.

Triệu Húc cũng cảm động, quay đầu nhìn về phía Triệu Chí Dân, đề nghị: "Cha, từ hôm nay trở đi cha không cần cắt xén giấy vệ sinh của con nữa đi?".

Triệu Húc đối với việc này rất oán niệm, từ sau lần qua miệng Trần tú tài biết được triều Thiên Khải ngay cả giấy cũng không có, giấy hắn đi WC liền từ ba tờ bị ép biến thành hai tờ, ngay cả lấy giấy để lau miệng sau khi ăn cơm cũng không cho, chỉ có thể dùng khăn tay để lau, hắn luôn cảm thấy không vệ sinh chút nào.

Triệu Chí Dân trừng mắt liếc hắn một cái: "Giấy này dùng để kiếm bạc, ngươi ít dùng lung tung".

Trần tú tài thanh âm run rẩy tuyên bố: "Thành, giấy đã được chế thành!".

Thôn dân ở đây nhảy nhót hoan hô, một mẻ giấy lớn nhỏ làm ra, liền có hơn 500 tờ, cái này nhẹ hơn thẻ trúc, hơn nữa giá chế tạo rẻ hơn mấy lần. Đây vẫn là giấy thử nghiệm, xưởng giấy cũng vẫn có thể tăng thêm sản lượng!

Nếu sản lượng tăng lên, sau này thực sự có thể làm ra giấy vệ sinh.

Tránh đi những thôn dân đang vào trong xưởng giấy, Triệu Húc hỏi Triệu Hi: "Hi Hi, muội nói xem chúng ta bán giấy này giá bao nhiêu?".

Triệu Hi ý vị thâm trường nhếch môi: "50 đồng một tờ, bán từ mười tờ trở lên".

Trần tú tài nghe được lời này suýt chút nữa quỳ xuống dưới chân Triệu Hi, là muốn thu nửa lượng bạc một người a? Phải biết rằng cách làm giấy này tuy có chút phức tạp, nhưng dù thế nào cũng không đáng giá như vậy!

Triệu Hi chẳng hề để ý: "Không có việc gì, đồ tốt mới bán ra nên lấy quý trọng làm đầu, con cháu thế gia sẽ tranh nhau lấy. Chờ sản lượng lớn lên, giấy trúc phổ biến lúc đó lại giảm giá."

Đây chính là tâm lý buôn bán, những giấy này nếu mới bán ra đã vô cùng rẻ, những công tử tiểu thư thế gia kia sẽ nhận định thứ rẻ tiền này không xứng với thân phận của mình.

Trần tú tài vừa nghe tới Triệu Hi muốn lợi dụng những thế gia hào môn trước khiến hắn trở nên nhất thời âm thầm cao hứng. Thấy thái độ tiên nữ Hi Hi đối với thế gia quý tộc, sau này nhất định phải lật đổ triều Thiên Khải bạo chính!

Làm thế nào để mở rộng? Triệu Hi nhìn cánh hoa đào bay bay ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười, không cần nóng vội.

Từ khi thôn trang của Chu Nguyên nuôi heo, luôn có mùi hôi thối tràn ngập. Sau giờ ngọ một chiếc xe ngựa vẻ ngoài không bắt mắt nhanh chóng tiến vào từ cửa nhỏ thôn trang, giống như sợ bị người ngoài nhìn thấy. Gã đánh ngựa dừng xe, sau đó liền dìu ông cụ bên trong xuống.

Người này chính là Chu lão viên ngoại.

Gã sai vặt trong thôn vừa nhìn là nhận ra Chu lão viên ngoại, liền biết hắn đến thăm cháu trai, cũng là chỉ ngoài miệng cứng rắn mà thôi.

Chu lão viên ngoại chống quải trượng, nghe tiếng heo kêu không dứt bên tai, mặt không chút biểu cảm nói: "Nghe nói tên hỗn trướng kia cùng ăn cùng ở với đám heo? Trước đó vài ngày còn hạ mình... tắm cho heo?"

Gã sai vặt có chút xấu hổ, vội nói: "Lão viên ngoại ngài thật sự hiểu lầm công tử, công tử mặc dù đang nuôi heo, nhưng từ khi vào ở thôn trang này, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đọc sách".

Một gã sai vặt khác đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Chu lão viên ngoại nghe vậy có chút kinh ngạc, tôn tử kia có đức hạnh gì hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, tên hỗn trướng kia từ trước đến nay không làm người khác bớt lo, chỉ thích nghe hí khúc và xem kịch, đọc sách viết chữ? Không có đâu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 78: Chương 78



Chu lão viên ngoại chỉ xem đám sai vặt này nói bậy, đi vào bên trong. Khi hắn càng tới gần chuồng heo ở bên trong, mùi hôi thối càng lúc càng nồng. Tiểu tử hỗ trướng Chu Nguyên kia lại dựng một cái ghế nằm bằng gỗ ở bên cạnh chuồng heo, đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn bày một ít hoa quả đã rửa sạch sẽ, trông thực nhàn nhã tự tại.

Lúc này Chu Nguyên đang nằm trên ghế dài, cầm trong tay một quyển sách không giống thẻ trúc, lại mơ hồ có thể thấy được chữ ở trên đó, giống như đang chăm chú nghiên cứu.

Chu lão viên ngoại không biết sao đứa cháu này có thể bình thản nằm bên ngoài chuồng heo thối như vậy, nhưng khi nhìn thấy hắn thật sự đang đọc sách, trong lòng nhất thời có chút an ủi. Xem ra vừa rồi lời của những gã sai vặt kia quả thật không lừa gạt hắn, ở nơi đây rèn luyện tâm trí cũng không tồi.

Đọc sách là việc tốt, nếu những đệ tử nhà nghèo có muốn đọc sách cũng không có biện pháp.

Chu lão viên ngoại ngay khi nhìn thấy Chu Nguyên đọc sách, oán niệm đối với tiểu tử này biến mất hơn phân nửa, trên khuôn mặt già nua dần dần có chút tươi cười.

Hắn không muốn quấy rầy tôn tử đọc sách, vì vậy liền mỉm cười bước nhẹ chân, chậm rãi đi tới phía sau Chu Nguyên, sau đó Chu lão viên ngoại rốt cuộc thấy rõ chữ trên mặt sách, nụ cười dần dần biến mất, tức giận mắng to: "Tiểu súc sinh nhà ngươi, lại đang xem loại sách này!".

Chu Nguyên bị tiếng vang bất thình lình dọa nhảy dựng lên, từ trên ghế dài lăn xuống, ngay cả sách trong tay cũng không có nắm chặt mà cùng rơi xuống.

Tức khắc tên quyển sách kia liền lộ ra ——

"Hộ lý hậu sản cho heo mẹ."

Chu Nguyên vẻ mặt ngơ ngác: "Tổ phụ, sao người lại tới đây, sao không báo cho tôn nhi một tiếng, tổ phụ?"

Chu lão viên tức giận không nhẹ, hắn còn tưởng tiểu tử này thật sự thay đổi tính tình đi đọc sách, kết quả hắn lại đang nuôi heo! Hiện tại còn đọc sách nuôi heo, cũng không biết là ác nhân nào viết loại sách này.

Chu lão viên ngoại tức giận nói lại một câu rồi nghênh ngang rời đi: "Qua hai ngày nữa huyện Đào Nguyên có hội thơ, ngươi tự đi xem mắt tiểu thư Vương gia, nếu làm mất cơ hội này, lão phu liền ném ngươi cùng toàn bộ những con heo kia đi!"

Chu Nguyên chăm chú nhìn bóng lưng Chu lão viên ngoại đi xa: "..." Tổ phụ hắn thật đúng là đi lại vội vàng a.

Có cưới được tiểu thư Vương gia hay không cũng không sao, chỉ là nghĩ tổ phụ muốn ném heo của hắn đi, trong lòng Chu Nguyên liền không vui nổi.

Có lẽ là thời gian gần đây chuyện hắn nuôi heo đã truyền đi ồn ào huyên náo ở huyện Đào Nguyên, khiến cho Vương gia biết được, đang suy xét có nên thúc đẩy hôn sự này nữa hay không.

Thi Hội Đào Nguyên là truyền thống của huyện Đào Nguyên, tiểu thư thế gia quý tộc trong huyện đều sẽ tham gia, bên ngoài thì là ngắm hoa làm thơ, thực ra là nam nữ âm thầm xem mặt.

Chu Nguyên bộ dáng không quan tâm, hờ hững mà đem sách nhặt lên: "Đi thì đi thôi".

Quyển sách phồn thể "hộ lý hậu sản cho heo mẹ" là trước đó vài ngày tiên nhân tặng cho hắn, để cho hắn ngày ngày không có việc gì thì nghiên cứu thật tốt. Bởi vì bọn Trương Đại không biết chữ, cho nên hắn phải học trước sau đó dạy lại bọn họ. Có áp lực trên vai, Chu Nguyên học tập hứng thú hơn hẳn.

Hơn nữa Chu Nguyên thực sự ưa thích sách này, đừng nhìn một quyển sách mỏng manh nhưng bên trong lại có rất nhiều chữ, bên trên viết những câu chuyện kể bằng tiếng phổ thông, hắn là thư sinh nhưng cũng cố gắng hết sức mới hiểu được một chút.

Đêm đó, Trần tú tài phụng mệnh Triệu Hi, mang theo một chồng giấy trúc lớn đêm khuya bái phỏng Chu Nguyên...

-

Trời sáng khí trong, ngày xuân nắng không còn gắt, cỏ xanh mọc mơn mởn.

Những tiểu công tử tiểu thư thế gia huyện Đào Nguyên nhao nhao mà đi đạp thanh ngắm hoa, những công tử tiểu thư này tuổi tác cũng không lớn, nhỏ nhất mới tám, chín tuổi, lớn nhất cũng không quá mười sáu mười bảy tuổi.

Nói là Đào Nguyên thơ hội, nhưng trong lòng mọi người đều biết phần lớn là đến xem mắt, cho nên không ít thế gia công tử cố ý cưỡi ngựa, còn các tiểu thư ngồi trong xe ngựa thường vén rèm nhìn trộm một phen.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 79: Chương 79



Sở dĩ đặt tên là thôn Đào Hoa bởi vì cách thôn không xa có mười dặm rừng đào, lúc này đang vào hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Tâm tư Chu Nguyên không đặt ở nơi này, liền ngồi xe ngựa mà đi, đến nơi tổ chức thơ hội hắn liền xuống xe ngựa, một gã sai vặt đi theo phía sau Chu Nguyên, trên tay còn đang dùng vải gấm bao lấy vật gì đó, gắt gao ôm ở trong lồng ngực.

Các công tử thế gia vừa nhìn thấy Chu Nguyên liền nhịn không được bật cười, trong khoảng thời gian này tiểu công tử Chu gia nổi bật thế nhưng là ở huyện Đào Nguyên không ai không biết hắn đang nuôi heo, làm tức c.h.ế.t tổ phụ hắn.

Một vị ngọc diện công tử bỗng nhiên nhéo mũi, tay còn lại vẫy vẫy giữa không trung, cau mày nói: "Trong rừng này làm sao lại thấy mùi hôi thối? Thật là khó ngửi?".

Nhất thời xung quanh cười thành một đoàn.

Chu Nguyên chắp tay với tiểu thư cầm quạt đứng gần bên cạnh vị công tử, chân thành kiến nghị cười nói: "Lý tiểu thư, Nghiêm nhị công tử nói trên người nàng có mùi lạ, không bằng đi thay quần áo trước? Thi hội của chúng ta lát nữa mới bắt đầu, tất nhiên sẽ chờ ngươi quay lại".

Tiểu thư cầm quạt trên mặt ửng đỏ, tức giận nhìn Nghiêm nhị công tử vừa mới đùa giỡn, vị tiểu công tử mặt ngọc kia sợ tới mức vội vàng chắp tay thi lễ nhận lỗi.

Chu Nguyên âm thầm khinh thường, một đám tục nhân! Qua vài tháng nữa, đợi đại nghiệp nuôi heo của hắn thành công, còn có người nào dám nhạo báng hắn?

Chư vị công tử tiểu thư ngồi xuống, cũng không biết có phải cố ý an bài hay không mà đích nữ Vương gia kia vừa vặn đang ngồi đối diện Chu Nguyên.

Khách nữ cùng khách nam ngồi riêng biệt, cách nhau ở giữa là một con kênh trong suốt, làm thơ viết nhạc nơi đây quả thực là chuyện thanh nhã bậc nhất, trên kênh còn có thể nhìn thấy cá bơi, lúc lại có thể nhìn thấy hoa đào rơi.

Chu Nguyên vốn không am hiểu làm thơ, trong lòng lại nhớ nơi này cách tiên cảnh không xa, lại nghĩ lát nữa phải đi gặp các tiên nhân, liền chỉ lo cúi đầu uống rượu dùng bữa.

Đồ ăn cũng đơn giản nhẹ nhàng, một đĩa nhỏ đồ ăn đặt ở trong đĩa sứ thuận theo dòng nước chảy xuống, chỉ cần chảy tới trước mặt Chu Nguyên phân nửa đều bị hắn ăn. Tiểu thư Vương gia đối diện nhìn đến nhíu mày.

Mới vừa rồi Nghiêm nhị công tử bị Chu Nguyên làm cho mất hết mặt mũi đưa ra: "Giờ phút này ngày tốt cảnh đẹp, không bằng chúng ta làm thơ một bài?"

Tới rồi!

Chu Nguyên nghe nói như thế, buông đũa trúc trong tay xuống, cười nói: "Năm ngoái đều là làm thơ, không bằng chúng ta năm nay viết thơ?".

Viết thơ? Tài tử tài nữ biết làm thơ, viết thư pháp cũng không tệ, có cơ hội thể hiện đương nhiên liền đồng. Mọi người đều lệnh cho gã sai vặt cùng nha hoàn về xe ngựa lấy thẻ tre cùng bút mực tới.

Gã sai vặt vẫn quỳ ở phía sau Chu Nguyên liền mở ra khối vải, là một quyển sách lớn chứa đầy những trang giấy hơi ngả vàng! Gã sai vặt từ trong rút ra một tấm mỏng, cung kính hai tay dâng cho Chu Nguyên.

Giấy này là loạt giấy trúc làm ra lần thứ ba của công xưởng làm giấy ở thôn Đào Hoa, trải qua hai lần thử nghiệm trước, chất lượng giấy trúc lần thứ ba cao hơn nhiều so với trước đây, giấy trúc dùng để viết rất tốt.

Gã sai vặt và nha hoàn, ngay cả đồ dùng của những người bên cạnh đều còn chưa mang tới, Chu Nguyên đã chuẩn bị bắt đầu viết ra đại tác phẩm.

Những công tử tiểu thư thế gia này vốn là tuổi tác nhỏ, nhìn thấy Chu Nguyên lấy ra đồ vật đều sinh lòng hiếu kỳ, những người ngồi cạnh hắn đều đang hỏi đây là vật gì.

Chu Nguyên có chút đắc ý: "Giấy thần, có thể dùng để viết chữ!"

Mọi người nhìn mực rơi trên giấy trúc, lại không giống như sách lụa biết thấm mực.

Chu Nguyên cố ý tặng mấy tờ giấy trúc cho khách nữ đối diện, những tiểu thư này sờ giấy trúc kia liền mới cảm thấy tờ giấy này mỏng như cánh ve.

Thân là nữ nhi, sức lực không lớn bằng nam tử, nếu lâu dài cầm thẻ trúc đọc sách, đôi tay ngọc tất nhiên là cực kỳ đau nhức, nhưng vật này cầm ở trong tay tựa hồ không có trọng lượng, cực kỳ nhẹ nhàng.
 
Back
Top Bottom