Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 60: Chương 60



Làm xong những việc này, người Triệu gia cuối cùng cũng dậy, Vương Tuyết Cầm vô cùng vui vẻ, còn đang tự hỏi làm máng ăn và chỗ chứa phân heo gần nhau kiểu gì, Triệu Ngôn ở một bên có chút bất đắc dĩ nói: "Hi Hi, lần sau muốn mở khóa thì nên thương lượng với mọi người trước, việc quan trọng trước mắt là phải mau chóng mở khoá được bệnh viện tư nhân ở trong biệt thự."

Ông nội lúc trước khi tìm được người một nhà bọn họ thì đã bệnh nặng, cho nên vì để chiếu cố bệnh tình của ông nội, trong biệt cũng thự xây thêm một bệnh viện tư nhân loại nhỏ, bên trong có không ít dược phẩm cùng dụng cụ chữa bệnh.

Ở thời cổ đại này luôn có người sinh bệnh, dược phẩm hắn có đã gần hết, ngoại trừ thư phòng thì bệnh viện kia là thứ Triệu Ngôn muốn mở khóa nhất.

Triệu Hi ngượng ngùng cười, vội gật đầu.

Người một nhà đang chuẩn bị trở về dùng bữa sáng thì bên ngoài truyền đến một trận cầu cứu,"Cầu xin tiên nhân cứu mạng."

Tiêu Thính Vân thấy người tới là thôn trưởng thôn Đào Hoa, liền mở cổng cho người ta vào.

Mấy thôn dân khiêng một hán tử đi vào, trên đùi toàn là m.á.u của vết thương, thôn trưởng vội vàng giải thích: "Đêm qua mưa quá lớn, làm mềm chân tường, cho nên nhà của người này liền bị sập, hình như hắn bị thương ở chân."

Đại phu duy nhất trong thôn đã c.h.ế.t trong ôn dịch, vì thế đại phu bọn họ có thể nghĩ đến cũng chỉ có vị tiên y Triệu Ngôn kia.

Triệu Ngôn lập tức đi tới, sau khi xem xét vết thương sắc mặt liền trầm xuống: "Vì sao không tới sớm một chút?"

Thôn trưởng nghe vậy lo sợ bất an, hắn cũng là không muốn quấy rầy các tiên nhân nghỉ ngơi, cho nên chờ đến hừng đông mới mang thôn dân này tới.

Cũng may sau khi cẩn thận kiểm tra thì vết thương cũng không quá nghiêm trọng, Triệu Ngôn bảo thôn dân đưa người vào trong biệt thự để xử lý vết thương.

Triệu Hi nhớ lại sơn thôn này rất nghèo, ngoại trừ nhà trưởng thôn dùng gạch, còn lại đều là nhà thấp làm bằng đất, nếu bị ngấm nước lâu chẳng phải sẽ bị sập sao? Cũng may đấy không phải là mấy thanh cốt thép, bằng không hán tử kia sợ là cũng không sống nổi.

Tâm trạng lo lắng của thôn trưởng cũng bớt được chút, thoáng nhìn thấy mấy chiếc xe đạp xếp ở bên ngoài, trong lòng lại cảm khái đây chắc lại là một thần vật khác của Tiên gia.

Ánh mắt thôn trưởng đột nhiên từ xe đạp rơi vào chuồng heo, trông nó không có chút nào là bị tàn phá sau cơn mưa, bên trong lại càng sạch sẽ, trên tường dán gạch men sứ bóng loáng, hai con heo đen đang vui vẻ chạy bên trong.

Con ngươi thôn trưởng co rụt lại, khiếp sợ lẩm bẩm: "Mấy con heo này sống còn tốt hơn chúng ta."

Dù chỉ là chuồng heo nhưng trông cũng rất chắc chắn.

Nói xong, thôn trưởng không khỏi hâm mộ.

Thôn trưởng đã rất quen thuộc với bọn họ, hắn không nhịn được mà tiến lên sờ sờ vào tường bao bên ngoài của chuồng heo, nhìn chân tường kia không có một chút dấu vết nào bị ngâm mủn, trong lòng thấy có chút hâm mộ. Thật sự hai con heo này còn sống tốt hơn nhiều so với thôn dân, không phải chịu cảnh gió thổi nắng hắt.

Nghĩ đến việc heo ở trên núi này được ở nơi tốt như vậy, thôn trưởng không nhịn được mà nhìn vào bọn họ bằng ánh mắt đầy hy vọng: "Không biết cái chuồng này được làm bằng gì?"

Thôn bọn họ cũng không dám cầu mong xa vời có thể ở trong ngôi nhà thần tiên gì, nhưng nhìn thấy chuồng heo này thì không nhịn được mà nghĩ, nếu như tất cả thôn dân đều có thể ở trong nơi ở như chuồng heo này cũng sẽ không cần ngày đêm lo lắng mưa xuống sập nhà đúng không?

Triệu Hi trả lời: "Xi măng."

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Triệu Hi nghĩ đến việc mở khóa lều xe đạp, tự xây dựng chuồng heo cũng không tính là chuyện gì khó, nhưng huyện Đào Nguyên là một huyện nhỏ ở phía nam triều đại Thiên Khải, mùa hè thường mưa rất nhiều, thôn trưởng nói rằng trời mưa nhà sập là chuyện thường xảy ra, vì vậy tốt hơn hết là mượn lều xe đạp, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, hơn nữa ở thời đại Thiên Khải gia súc không đủ dùng này, xe đạp là công cụ đi lại tốt nhất, phải biết rằng trước khi xuyên không, thương hiệu xe đạp Phượng Hoàng rất được ưa chuộng ở các nước Châu Phi nhỏ bé nghèo khó và lạc hậu, có giá bán ra rất cao.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 61: Chương 61



Triều đại Thiên Khải có đốt gạch nhưng không có xi măng, dân chúng bình thường khi xây nhà thường dùng bùn vàng pha loãng với cỏ trát đều lên tường, đợi đến khi gió thổi khô thì vào ở, nếu đến mùa mưa gặp phải mưa lâu ngày nhà bằng gạch đất liền dễ sụp đổ.

Thôn trưởng nghe thấy chỉ hiểu được ý trên mặt chữ hai từ "xi măng", những cũng không hiểu hoàn toàn. Nước và bùn trộn lại với nhau thì thành xi măng, nhưng rất khó để hiểu được làm sao từ xi măng có thể biến thành chuồng heo kiên cố như vậy. Bùn trộn với nước thì loãng ra, làm sao có thể chống lại mưa gió?

Triệu Hi cũng chỉ biết nguyên lý đại khái của xi măng, nhưng cụ thể làm ra như thế nào thì còn phải đọc sách tìm hiểu rõ hơn, nàng cười nói: "Thôn trưởng, chúng ta tranh thủ mùa hè làm ra xi măng trước khi mùa lũ đến, đến lúc đó mọi người tự xây nhà gạch sẽ không sợ bị sụp nhà nữa."

Thôn trưởng có chút giật mình, ngữ khí không nén được hưng phấn: "Đến lúc đó chúng ta cũng có thể được ở trong căn phòng như chuồng heo kia hay sao?"

Người nhà họ Triệu: "... đúng." Nói thì nói như vậy, nhưng lời của thôn trưởng nói nghe cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.

Thôn trưởng bỗng nhiên cảm thấy thôn dân kia bị đánh bị thương cũng không phải là chuyện gì xấu, lời hứa hẹn của tiên nhân sao có thể là giả được? ha ha, phòng sụp hay lắm, tuyệt vời!

"Nghe nói người trong thôn của mọi người muốn đi chợ ở trấn trên đa phần là phải ngồi xe bò nhà Trần tú tài sao? Hai ngày nay hắn có đi lên trấn trên hay không? Lương thực nhà chúng ta sắp cạn kiệt rồi." Vương Tuyết Cầm chợt nhớ ra hỏi thăm.

Gạo còn hơn nửa túi vẫn đủ ăn thì không nói, nhưng rau dưa và thịt gần như sắp hết sạch rồi, phải ra ngoài mua thêm, bọn họ không chịu được cảnh chỉ ăn cơm trắng mà không có đồ ăn. Cũng không thể ngày nào cũng xuống sông bắt cá chứ đúng không? Mấy thứ đó ăn mãi cũng sẽ ăn đến ngán.

Thôn trưởng nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ hơi khó xử, nói: "Hai ngày nay tâm tình của Trần tú tài không tốt, vẫn luôn ốm đau nằm nhà, sợ là mấy ngày nữa cũng sẽ không lên trấn trên. Có điều nếu như tiên nhân cần ta sẽ mượn xe trâu giúp cho tiên nhân." Trong thôn vẫn có gia đình có trâu, nhưng mấy ngày này đều dắt đến ruộng để làm việc.

Thôn trưởng còn thấy hơi kì lạ, không phải ai cũng nói tiên nhân có thể đi mưa về gió sao?

Triệu Húc có chút kinh ngạc: "Chân của tú tài không phải là trời sinh đã bị tật sao? Lần trước ta thấy xương khớp thân thể của hắn không tệ mà, sao lại sinh bệnh rồi?"

Thôn trưởng và Trần tú tài vốn cũng có chút quan hệ thân thiết, nhà lại gần nhau, vốn dĩ loại chuyện thế này hắn nên giấu giếm thay cho Trần tú tài, tránh việc có thôn dân nhiều chuyện nào đó trong thôn nói lung tung khiến người ta chán ghét, có điều nếu như tiên nhân tò mò, hắn liền nói hết tất cả những gì mình biết: "Nghe nói là do lúc ở chỗ huyện lệnh không được công nhận, tức đến bệnh."

Mấy năm gần đây triều đình Thiên Khải rất loạn, quan từ các châu huyện đề bạt không ít dưa lệch táo nứt lên trên, mấy năm trước nổi danh nhất chính là việc tiến cử một tên ngốc nhà giàu lên, chẳng may bị quan trên biết được, triều đình giận tím mặt g.i.ế.c lão quan gia đã tiến cử kia, nhưng phong cách tiến cử thế này vẫn xảy ra rất nhiều không ngăn chặn được, triều đình không dùng được người có tài thật nên bây giờ loạn hỏng bét.

Thôn trưởng cho rằng chân cẳng Trần tú tài yếu ớt, lại là con nhà nghèo không thể làm quan là chuyện bình thường. Theo hắn thấy Trần tú tài nên ngoan ngoãn ở nhà trồng mấy mẫu ruộng tốt, cưới vợ sinh con là được, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Nhà họ Triệu nghe vậy thì có chút thổn thức, Triệu Hi không nhịn được nói: "Nói như vậy xem ra chế độ khoa cử thật sự là một sáng kiến vĩ đại, chỉ xem thành tích thi cao thấp không màng xuất thân."

Chế độ này kéo dài đến thời hiện đại, thi đại học vẫn là con đường quan trọng để đa số gia đình bình thường có thể phất lên cao.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 62: Chương 62



Thôn trưởng nghe những cái đó không hiểu rõ lắm, sau đó nói muốn đến nhà Trần tú tài để mượn xe bò, Triệu Chí Dân khoát tay nói: "Thôi được rồi, hai ngày này chúng ta tự mình đi là được, trâu nhà hắn vẫn dùng để cày ruộng thì hơn, mấy bận này mọi người cũng bận rộn làm ruộng."

Bởi vì thôn Đào Hoa gần đường lớn cho nên vừa hay có một đường lớn nối thẳng lên trấn, những thôn dân muốn tiết kiệm một chút tiền bạc sẽ thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng đi bộ hơn một canh giờ lên đó.

Triệu Chí Dân bước lại chỗ chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu cũ kia trực tiếp ngồi lên, chân đạp nhẹ trên bàn đạp, hai lốp xe đạp lập tức lăn tròn, một đường đi ra ngoài, theo tốc độ đạp càng ngày càng nhanh của bàn chân tốc độ xe di chuyển cũng nhanh hơn.

Thôn trưởng nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa đã ngã ngồi lên mặt đất, vật này vậy mà có thể chở người đi?

Trong nhận thức của thôn trưởng, nếu muốn chở đồ chở người thì phải có sức kéo của gia súc, vừa rồi nhìn thấy những thần vật kia đặt ở một bên cũng chỉ nghĩ là vật trang trí, không thể nào ngờ rằng tại sao vật này không có gia súc kéo đi mà lại có thể di chuyển?

Đôi mắt thôn trưởng sáng cả lên, ánh mắt dừng lại ở cái sọt phía trước xe và yên ngồi phía sau, nếu hai chỗ này cũng có thể đặt đồ vật, hơn nữa... tốc độ không bị chậm, chuyện này đối với thôn dân thôn Đào Hoa đang bị thiếu lực lượng của gia súc mà nói, đây quả thật là thần khí!

Thôn trưởng không hề có cái gọi là ý thức bản quyền lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng, làm sao bây giờ, hắn muốn làm lại một cái giống vậy. Mặc dù không biết bánh xe đó làm bằng chất liệu gì, nhưng không biết có thể dùng bánh xe gỗ thay thế được không?

Triệu Chí Dân đạp thắng xe dừng lại, nhảy từ trên xe xuống cười nói: "Đã lâu không đạp xe đạp, mấy ngày nữa trời quang, A Húc, ngươi với cha cùng lên trấn mua đồ đi." Có Triệu Húc đi cùng cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn cá nhân nữa.

Lâu như vậy rồi, nhưng ngoại trừ thôn Đào Hoa thì Triệu Húc vẫn chưa từng đi qua nơi khác, nghĩ đến được biết thêm về chợ phiên thời xưa hắn thấy rất vui vẻ.

Tiêu Thính Vân từ trước đến nay luôn ít nói nhìn chiếc xe đạp kia đánh giá, chợt nói: "Thì ra hai vòng tròn đó cũng có thể đi lại tự nhiên." Nó thật sự là một công cụ di chuyển rất tuyệt.

Lúc này Triệu Ngôn đã băng bó xong cho vị thôn dân bị thương ở chân kia, thôn dân kia để lại cho hắn một ít tiền, sau đó mới vô cùng cảm kích và trở về cùng với thôn trưởng.

Sau buổi trưa, một chiếc xe ngựa cực kỳ diễm lệ từ xa chạy tới, gã sai vặt ngồi ở phía trước bất lực điều khiển xe ngựa, thường len lén lấy tay lên che mũi của mình.

Thối quá, thật sự rất thối. Gã người hầu này nghĩ thế nào cũng nghĩ mãi không hiểu, vì sao công tử nhà mình lại ở cùng với một đám lợn trắng như vậy chứ? Bên trong hôi thối vô cùng, thỉnh thoảng còn có vài tiếng heo hừ hừ truyền ra.

Đêm qua Chu Nguyên mang theo heo chạy đến, thôn trang nhà mình cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nương của hắn qua đời từ rất sớm, thôn trang kia là nương để lại cho hắn. Hôm nay không thể chờ đợi mà mang theo heo của mình đến chỗ tiên cảnh.

Đến cửa tiên cảnh, gã sai vặt đang muốn xuống xe gõ cửa, vừa mới thu hồi lại roi thúc ngựa thì cánh cửa sắt kia đã tự động mở ra. Đầu tiên gã sai vặt kia sửng sốt, sau đó vội vung roi thúc ngựa đi vào. Bởi vì đã hẹn trước thời gian cho nên Chu Nguyên vừa mới bước chân tới, mấy người Trương Đại cũng từ trên trại Thanh Phong đi xuống, một trước một sau đi vào biệt thự.

Chu Nguyên nhìn xuyên qua cửa sổ xe liền thấy mấy người Vương Tuyết Cầm, lập tức bảo người hầu dừng xe, kích động nói: "Các vị tiên nhân, heo trắng mà hôm qua mọi người cần ta mang đến rồi."

Nhìn Chu Nguyên bắt từng con heo từ trong xe ngựa của mình xuống, Triệu Hi yên lặng cảm thấy Chu Nguyên này cũng là một nhân vật lớn co được giãn được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 63: Chương 63



Vương Tuyết Cầm túm lấy một con heo da trắng đang kêu hừ hừ, cẩn thận quan sát, có chút kinh hỉ mà nói: "Con heo này đúng là heo Trường Bạch rồi." Toàn thân heo Trường Bạch đều hiện ra màu phấn trắng, mũi heo con dài, tứ chi khỏe mạnh, bụng phồng lên rủ xuống, tỷ lệ xuất chuồng của loại heo này rất cao!

Vốn dĩ Vương Tuyết Cầm cũng không có hy vọng có thể gặp được heo Trường Bạch ở chỗ này, không ngờ tới vận may lại tốt như vậy.

Con heo này cũng rất hung dữ, thấy Vương Tuyết Cầm bắt được nó lập tức muốn cắn nàng, bị Vương Tuyết Cầm tránh được.

Tâm tình Vương Tuyết Cầm khá tốt, vỗ một cái vào m.ô.n.g con heo trắng kia: "Con vật nhỏ, đừng lộn xộn!"

Mấy con heo trắng này không cần thiến, chuyên dùng để giao phối với heo bản địa, phối giống, những con còn lại thiến hết để nuôi.

Hiện giờ ngay cả triều đình Thiên Khải còn không có nổi hai vị thái y, chớ nói chi là bác sĩ thú y. Vương Tuyết Cầm dứt khoát biểu diễn kỹ thuật thiến heo con ở trước mặt mọi người.

Triệu Hi liếc nhìn vào hai con heo đen đang vui vẻ ở trong chuồng heo, ánh mắt đầy sự đồng cảm.

Mọi người mở cửa chuồng heo ra đi vào, Triệu Chí Dân bắt được một con heo đen nhỏ trong đó, trở tay quật nó ngã xuống đất, hai tay bắt được hai chân trước của heo con, đùi gắt gao chống lên bụng heo.

Vương Tuyết Cầm cầm một con d.a.o giải phẫu nhỏ màu trắng bạc, hạ một d.a.o chuẩn xác về phía heo đen, ngay lập tức nó gào thét không dứt như heo bị mổ! làm cho Triệu Hi phải bịt tai lại.

Tốc độ tay của Vương Tuyết Cầm rất nhanh, tư thế thuần thục, thuận tay cầm vật dính đầy m.á.u kia ném qua một bên.

Mấy người Chu Nguyên Trương Đại nhìn thấy theo bản năng lui về phía sau vài bước, sắc mặt hơi trắng bệch, kỹ thuật này của nàng sợ là không kém chút nào so với tịnh thân thái giám ở trong cung.

Heo con đau muốn c.h.ế.t gào thét lên, Vương Tuyết Cầm lấy dầu xà lách cạnh người tưới lên vết thương của heo con, còn nói: "Bước này là khử trùng vết thương, ta dùng dầu cải, mọi người dùng cái khác để thay thế cũng được."

Một phút đồng hồ ngắn ngủi, một con heo con đã bị thiến xong, Vương Tuyết Cầm thả con heo con này ra, ánh mắt lại hướng về một con khác, chuẩn bị tiếp tục làm thêm một lần biểu diễn nữa.

"Dầu cải?" Người bên cạnh mở to mắt tò mò: "Dầu cải không phải là dùng để làm ô giấy dầu và vải lụa sao? Còn có thể dùng để khử trùng vết thương à?"

Triệu Hi lập tức nhớ ra với năng lực sản xuất bây giờ của triều đại Thiên Khải, sợ là còn chưa thể ăn dầu thực vật, thật ra ban đầu phát hiện ra dầu cải cũng không phải dùng để ăn, cho nên bọn họ không biết cũng bình thường.

Triệu Hi đáp: "Chính là dầu ép từ trong rau ra."

Đám người nghe vậy thì giật mình, bọn họ chỉ biết dầu mỡ đều là được lấy từ trong người gia súc ra, ép từ trong rau ra cũng có thể có dầu sao?

Triệu Hi thấy bọn họ tò mò, dứt khoát lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhấn vào kho ảnh, tìm được ảnh chụp ở thôn Bạch Sa vào mùa xuân năm ngoái, đưa cho bọn họ xem: "Chính là thứ này." Ngoại trừ dầu cải, còn có dầu lạc, dầu ngô các loại, cũng không nói quá tỉ mỉ.

Trương Tam cực kì vui mừng: "Loại rau này chúng ta đã thấy ở trên núi, mấy ngày nay sợ là sắp nở hoa rồi." Bọn họ khi quá đói cũng sẽ hái một chút về ăn, mùi vị không phải là ngon lắm, nhưng cũng không biết món ăn tướng mạo xấu xí kia lại có thể ép ra dầu.

Dân chúng triều Thiên Khải rất khổ cực, quanh năm ăn không đủ no càng không cần nói đến được ăn dầu mỡ, nếu như trong loại rau này có thể nặn ra dầu, dù không phải dùng mỡ động vật cũng có thể trị được cơn thèm rồi không phải sao?

Triệu Hi lộ vẻ hơi kinh ngạc, đây là một tin tức không tệ, sau này có dầu để ăn rồi.

Triệu Hi lại cất điện thoại vào túi.

Vương Tuyết Cầm và Triệu Chí Dân thuận lợi thiến xong hai con heo đen, hai con heo đen này cũng mất đi sức sống chạy như bay trong sân biệt thự của đêm hôm qua, ủ rũ yên tĩnh ngủ chung một chỗ, chờ sau khi vết thương lành tính cách sẽ trở nên yên tĩnh hơn, ăn nhiều ngủ nhiều nhanh lớn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 64: Chương 64



Cái này cũng giống chó mèo trọng lượng cơ thể sẽ tăng vọt sau khi triệt sản.

Vương Tuyết Cầm cười nhìn Chu Nguyên và Trương Đại: "Học được chưa? Thiến heo tốt nhất là lựa chọn heo con, heo lớn mà thiến sẽ dễ chết."

Hai người vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.

Heo mặc dù là loại gia súc được xếp cuối cùng của triều Thiên Khải, nhưng cũng có người chăn nuôi heo, có điều lúc này bọn họ còn chưa bắt đầu nuôi nhốt, bởi vì chúng chưa bị thiến và tính khí không tốt, người nuôi heo đều phải đi theo chăn heo.

Chu Nguyên quyết định mua một đống heo con từ trong tay người chăn nuôi heo mang về, một đám dùng để giao phối cùng những con heo trắng này, một đám trực tiếp thiến đi để nuôi lấy thịt.

Trại của Trương Đại vốn có sân riêng để nuôi gia súc, cho nên lúc quản lý vẫn rất thuận tiện, nhưng người Triệu gia lại rất tò mò quý công tử như Chu Nguyên này sao lại làm ra cái trại nuôi heo đó.

Chu Nguyên giải thích: "Nương của ta có để lại cho ta một thôn trang, để đó mãi không dùng ở bên ngoài thôn Đào Hoa, ta dẹp hết hoa cỏ bên trong đi, đổi lại thành trại nuôi heo."

Người nhà họ Triệu: "..."Ngươi đúng là đứa con trai có hiếu.

Vương Tuyết Cầm dạy lại cho Chu Nguyên và Trương Đại một số biện pháp nuôi heo, dạy cho cách sắp xếp chuồng heo như thế nào, còn để bọn họ hỏi lại những chỗ bọn họ chưa hiểu rõ.

Chu Nguyên và Trương Đại cái hiểu cái không mà rời đi khỏi tiên cảnh, Chu Nguyên nhìn thấy một đám người của Trương Đại đi vào hướng trong núi thì trong lòng có chút kinh ngạc. Những người này là sơn hộ trên núi sao?

Chu Nguyên cũng không nghĩ quá nhiều, để người hầu chở hắn đi mua heo con.

Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Chí Dân lại đến ruộng nhà mình kiểm tra một phen, đám Triệu Hi đẩy chiếc xe đạp kia vào trong biệt thự tránh bị gió thổi nắng chiếu.

"Triệu nàng nương."

Triệu Hi ngại đi đường xa, đang muốn đạp xe đạp quay trở về lại nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thì có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thính Vân, ánh mắt hắn dừng ở túi áo của nàng hỏi: "Không biết vật vừa nãy nàng sử dụng là gì?"

Triệu Hi hơi sửng sốt, sờ tay vào túi, lấy chiếc điện thoại di động từ bên trong ra.

Mặc dù hiện tại không có mạng, nhưng nàng vẫn có thói quen đem theo điện thoại di động cất vào túi áo trước ngực, có thể xem giờ và chụp ảnh cũng rất tốt.

Triệu Hi dừng xe, mở khóa điện thoại bấm vào máy ảnh, đột nhiên giơ điện thoại lên cười nói với hắn: "Ngươi nhìn ta."

Tiêu Thính Vân nghe vậy thì đưa đôi mắt bình tĩnh như nước nhìn nàng, hắn nghe thấy một tiếng tách, Triệu Hi tiến tới đưa điện thoại di động cho hắn: "Xem, ảnh chụp này, có thể lý giải là vẽ tranh rất nhanh."

Thiếu niên trong hình cao lớn, cả người mặc áo vải thô bụi bặm lại khó che được vẻ anh khí và tuấn lãng."Vẽ" rất chân thật, mỗi chỗ trên người hắn đều được "vẽ" lại, ngay cả con đường nhỏ biệt thự ở phía sau hắn và hắn cũng y như đúc. Họ sĩ nổi tiếng của triều Thiên Khải nhiều như vậy cũng chưa bao giờ có thể vẽ ra bức tranh tương tự như vậy.

Tiêu Thính Vân nặng nề nhìn tấm ảnh trên điện thoại di động, đôi môi mỏng khẽ động theo bản năng: "Nếu trước khi nương ta qua đời cũng có bức tranh này, ta cũng sẽ không phải ngay cả diện mạo của nương mình cũng..."

Thanh âm của Tiêu Thính Vân bỗng nhiên ngừng lại, làm người ta ngẩn ra.

Triệu Hi có chút kinh ngạc, đánh giá hắn: "Ngươi nhớ chuyện trước kia của ngươi sao?"

Mấy người Triệu Húc nghe thế vội vàng quay đầu lại nhìn, tốt xấu gì cũng quen biết nhau một thời gian rồi, bọn họ cũng không muốn Tiêu Thích Vân cả đời cũng không biết lai lịch của mình.

Tiêu Thính Vân đưa tay xoa đầu, vội vàng muốn bắt lấy ký ức vừa rồi mới lóe lên rồi biến mất ngay trong đầu mình, nhưng không có gì lưu lại cả. Càng suy nghĩ đầu lại càng đau đớn hơn, vẫn không thể nhớ.

Triệu Hi an ủi: "Thôi, ngươi không nhớ thì thôi." Nàng thu lại điện thoại rồi cất vào trong túi.

Tiêu Thính Vân dừng lại một chút, đợi đến khi cơn đau trong đầu qua đi mới nhìn vào chiếc xe đạp kia hỏi: "Triệu nàng nương biết cưỡi xe này sao?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 65: Chương 65



Triệu Hi lập tức đáp, lúc nàng năm tuổi cha nàng đã dạy nàng đạp xe đạp, bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên đi xe đạp chân và đầu gối mình đều bầm tím.

Triệu Húc cứ cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút không ổn, hắn lập tức đẩy xe tới, xách Triệu Hi lên đặt xuống ghế sau, tự mình đạp xe đạp chạy về phía trước, còn bỏ lại một câu: "Thính Vân, ngươi đẩy xe về đi, hôm nào ta dạy ngươi đạp xe."

Một làn khói bay qua, người đã không thấy.

Triệu Hi: "..."

Chu Nguyên hùng hùng hổ hổ, sau khi rời khỏi tiên cảnh lập tức đi tìm chỗ chăn nuôi heo, vừa mở miệng đã muốn mua trăm con heo con, khoản chi lớn này trực tiếp làm người chăn nuôi heo kia choáng váng.

Đầu năm nay không ít nhà nuôi dê, lần đầu tiên nhìn thấy người muốn nuôi heo lại còn muốn nuôi nhiều như vậy, quan trọng nhất lại còn là một công tử nhà giàu.

Chu Nguyên trả tiền tương đối sảng khoái, người chăn nuôi heo cũng không có đạo lý thấy tiền mà không kiếm lập tức vui vẻ đồng ý, đồng ý đưa trăm con heo con kia đến thôn trang của Chu Nguyên đúng giờ.

Chu Nguyên ở huyện Đào Nguyên quả thật có chút danh tiếng, hắn lăn qua lộn lại như vậy, trên trấn đã có không ít người biết chuyện tiểu công tử Chu gia hiện tại không đi nghe ca kịch hí khúc nữa mà lại chạy đi nuôi heo.

Có công tử thường chơi cùng Chu Nguyên chạy đi hỏi thăm Chu Nguyên muốn biết được chuyện là thật hay giả, ai cũng suy đoán là nghe nhầm đồn bây, kết quả bọn họ không chỉ nhìn thấy bên trong thôn trang của Chu Nguyên có một trăm con heo con, còn nhận được lời mời tha thiết của Chu Nguyên, mời bọn họ cùng đi nuôi heo báo đáp triều đình.

Không có chút bất ngờ nào, Chu Nguyên còn chưa kịp nói tỉ mỉ những công tử này liền bị hắn dọa chạy hết, sau đó lại nghe lão Chu bởi vì việc này mà tức giận đến nỗi mấy ngày không ra khỏi nhà.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời rất chói chang, Chu Nguyên đem theo đám người hầu ở trong thôn trang, nhìn những con heo con đang đấu đá lung tung kia, ai cũng gặp phải khó khăn.

Lúc trước nhìn thủ đoạn thiến cho heo con vô cùng lưu loát, nhưng lúc rơi vào tay hắn làm, tay cầm d.a.o của hắn đều run hết cả lên. Mà mấy tên người hầu kia chưa từng nhìn thấy việc thế này, cũng run rẩy không biết làm thế nào.

Vậy phải làm sao đây?

Chu Nguyên nhìn những con heo con kia cảm thấy khó khăn.

Có một tên sai vặt ở bên cạnh bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, đi đến bên cạnh Chu Nguyên thấp giọng nói vài câu, mắt Chu Nguyên sáng ngời lên, vỗ chân hô "Được".

Lưu Thừa có một biệt danh gọi là "Lưu Nhất Đao", năm xưa sống ở Hoàng thành, là người cắt d.a.o chuyên tịnh thân cho những tội nhân, tội nhân mấy năm nay bị tịnh thân trong tay hắn đếm nhiều không kể xiết.

Có vài gã sợ đau còn cố ý nhét tiền cho hắn, lại bởi vì sau khi thái giám tịnh thân muốn bảo tồn vật kia, sau này c.h.ế.t có thể an táng cùng cũng phải nhét cho hắn chút tiền, cho nên Lưu Nhất Đao cũng kiếm được không ít tiền bạc.

Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, hắn ta hạ đao không bằng lúc trước nữa, có mấy người bởi vì hắn hạ đao hơi lệch, không chịu nổi mà c.h.ế.t đi. Vì thế hắn dứt khoát mang theo tiền bạc trở về quê hương, mua một thôn trang vô cùng tốt ở huyện Đào Nguyên, cuộc sống hằng ngày không tệ.

Sáng nay nghe nói công tử Chu Nguyên của Chu viên ngoại mời, Lưu Nhất Đao không biết là chuyện gì, dù sao hắn cùng với tên công tử Chu Nguyên kia từ trước tới nay chưa từng lui tới, nhưng nhìn Chu gia cũng có chút gốc rễ tại huyện Đào Nguyên, liền nhận lời mời.

Còn chưa đi tới gần thôn trang đã có thể mơ hồ nghe được tiếng heo kêu bên trong, Lưu Nhất Đao càng mờ mịt hơn, sau khi đi vào thì lôi kéo một gã người hầu thấp giọng hỏi: "Công tử nhà mấy người mời ta rốt cuộc có chuyện gì?"

Gã người hầu kia cũng không biết, chỉ gãi đầu đáp lại: "Tiểu nhân cũng không biết, chỉ là mấy ngày nay luôn nghe thấy công tử nói muốn đền đáp triều đình các kiểu."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 66: Chương 66



Báo đáp triều đình?

Lưu Nhất Đao không hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này lắm, nhưng khi hắn nhớ tới trước kia mình làm gì, lại nghĩ đến câu "Báo đáp triều đình" của Chu công tử, khuôn mặt già nua của Lưu Nhất Đao trong nháy mắt bị dọa cho trắng bệch, mắt trợn to như chuông đồng.

Chẳng lẽ là... nhờ chuyện kia?

Lưu Nhất Đao vỗ mạnh vào đùi mình một cái, nếu để cho Chu lão viên ngoại biết được, hắn sẽ bị Chu gia ghi hận đến chết, nói không chừng ngay cả tâm muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn cũng có! Còn cái gì mà về quê an dưỡng tuổi già? Đây là chuyện c.h.ế.t tiệt gì chứ.

Trước kia nghe nói công tử kia là Hỗn Thế Ma Vương, hiện tại không ngờ rằng lại điên như vậy?

Trên trán Lưu Nhất Đao đổ đầy mồ hôi, căn bản không dám ở lâu quay đầu đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến một giọng nói trẻ tuổi lại nhiệt tình: "Ai, Lưu lão tiên sinh ngươi chớ vội đi, ngươi đi đâu đấy?"

Bước chân của Lưu Nhất Đao càng lúc càng nhanh, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Chu Nguyên vội vàng chạy tới túm lấy Lưu Nhất Đao: "Lão tiên sinh đừng đi, hôm nay ta mời ngươi tới là làm lại nghề cũ, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi một khoản tiền phong phú."

Lưu Nhất Đao chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Chu Nguyên, run rẩy hô lên: "Không được đâu, công tử, việc này không được đâu! Nếu tháo thứ kia xuống thì cả đời này cũng không mọc lại được, công tử chớ làm khó lão đầu, ta muốn đi!"

"Tháo, nhất định phải tháo!" Chu Nguyên vất vả lắm mới mời được người này, sao có thể thả hắn đi? Lúc này hắn đưa mắt nhìn gã người hầu của mình.

Mấy người hầu đồng loạt xông lên, nhấc hai chân Lưu Nhất Đao lơ lửng lên, không để ý Lưu Nhất Đao đang điên cuồng giãy giụa k** r*n, khiêng vào bên trong.

Rất nhanh, Lưu Nhất Đao bị thả xuống trước chuồng heo, đôi tay run rẩy bị ép cầm một thanh d.a.o nhỏ do bọn họ mạnh mẽ nhét vào.

Lưu Nhất Đao vốn đang bị dọa đến lệ rơi khóe mắt đến giờ phút này bỗng nhiên đứng hình.

Hắn lâm vào im lặng khôn cùng: "..."

Thiến heo, thiến cho heo con?

Lưu Nhất Đao nhìn đám heo con đang vui vẻ chơi đùa nghịch nước, trong lòng cảm thấy một lời khó nói hết.

Nhiều năm như vậy, hắn không biết đã bỏ thứ đồ chơi kia cho bao nhiêu hán tử, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị bắt tới làm lại nghề cũ, mà lại làm nghề đó cho heo...

Chu Nguyên tự tay bắt một con heo con đang tru lên rồi mang tới, kích động nói với Lưu Nhất Đao: "Con heo này cũng không khác bộ phận phía dưới kia của con người là bao, một đao một heo."

Lưu Nhất Đao: "..."

Lưu Nhất Đao liếc mắt nhìn đám sai vặt đang canh giữ bên cạnh, hắn tự biết nếu hôm nay mình không thể đồng ý yêu cầu của công tử Chu gia, chỉ sợ hắn không thể thoát được, thế là hắn chỉ đành tuân lệnh cầm d.a.o lên làm lại nghề cũ, mặc dù lúc này đối tượng của hắn đã biến thành con heo con.

Đao vung lên mãi cho tới khi mặt trời ngã về phía tây, những người đi ngang qua Chu gia trang đều nói rằng suốt cả buổi chiều, nơi này toàn tiếng tru như đang g.i.ế.c heo.

Trước kia, mỗi ngày Lưu Nhất Đao chỉ tịnh thân nhiều nhất chừng 10 người, còn phải hết sức cẩn thận, sợ con d.a.o lệch đi một chút sẽ làm hại đến mạng con người, nhưng khi g.i.ế.c heo, hắn không cần phải cố kỵ nhiều như vậy. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể lấy lại tự tin của "Lưu Nhất Đao" trên người của những con heo con này.

Lúc chạng vạng, khi đã ăn cơm tối xong, Vương Tuyết Cầm nhân lúc máy rửa chén đang tiến hành rửa chén, nàng mở cửa chiếc tủ lạnh 3 cửa có dung tích siêu lớn ra, bên trong hầu như đã trống rỗng, chỉ còn thừa lại vài thứ lặt vặt như nguyên liệu nấu lẩu, tương đậu... Ngày mai lại phải ra ngoài mua thức ăn.

Triệu Hi lấy một thỏi bạc có giá trị 5 lượng từ số bạc còn lại ra đưa cho Triệu Chí Dân, ngày mai Triệu Chí Dân và Triệu Húc sẽ đi chợ ở trên trấn.

Năm lượng bạc có thể nói là một khoản tiền lớn, bọn họ muốn mua thứ gì cũng rất dễ dàng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 67: Chương 67



Vương Tuyết Cầm hỏi: "Chúng ta còn lại bao nhiêu ngân lượng?"

Triệu Hi tính toán: "Chúng ta có tổng cộng 27 lượng, lúc trước chúng ta đã đưa cho ngươi dân thôn Đào Hoa 5 lượng, lúc nãy đã đưa cho cha 5 lượng để ngày mai đi mua đồ, còn dư lại 17 lượng."

Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc trước Triệu Hi nói để hắn tới làm bảo vệ cho biệt thự, mỗi tháng sẽ trả cho hắn 1 lượng bạc, ra tay tương đối hào phóng. Hắn bèn cho rằng mặc dù Triệu gia là thần tiên, nhưng trong tay bọn họ ít nhất cũng phải có 10000 lượng bạc, lúc này hắn mới biết bọn họ chỉ còn lại 17 lượng.

Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn không chút bối rối nào của Triệu Hi, sau khi suy nghĩ một hồi hắn cũng thấy yên tâm, có lẽ Triệu cô nương đã có dự tính từ trước.

Vương Tuyết Cầm suy nghĩ một lát liền nói: "Đến lúc phải kinh doanh rồi, nếu không sau này chúng ta sẽ không có tiền."

Khoai lang và khoai tây mới được trồng xuống đất, ít nhất cũng phải đợi đến mùa hè mới có thể thu hoạch, trong khi người trại Thanh Phong và Chu Nguyên nuôi heo kiếm tiền cũng cần có thời gian. Chi phí ăn uống mấy tháng nay đều phải bỏ tiền ra mua.

Nhưng rốt cuộc nên kinh doanh gì? Mọi người lại bắt đầu khó xử, trong lòng Triệu Hi đã hai ý tưởng.

Triệu Chí Dân cười nói: "Chờ ngày mai, ta và A Húc lên trấn mua đồ đã rồi nói sau, chuyện này không gấp."

Tức phụ nhà Vương Đại Trụ là Lý thị rất giỏi nữ công, hàng ngày, nàng thường thêu thùa mang tới cửa hàng vải trên trấn để bán, hôm nay lại đến ngày lên trấn giao hàng mỗi tháng.

Vương Đại Trụ là người thương vợ, bình thường, mọi người đi chợ đều là đi bộ lên đường khi trời còn chưa sáng, còn hắn thường lén lút đưa cho Lý thị một hai văn tiền, để Lý thị ngồi xe bò của Trần tú tài đi lên trấn. Trùng hợp mấy ngày nay Trần tú tài bị bệnh, nên bò đã bị em trai hắn mang vào trong ruộng.

Vương Đại Trụ đau lòng nhìn Lý thị: "Ngày mai nàng phải đi bộ lên thị trấn thôi."

Lý thị oán trách: "Không phải chỉ là đi nhiều hơn chút thôi à? Ta đâu đến mức yếu ớt như vậy? Hiện tại ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều rất tốt, quả thực đều nhờ có các vị thần tiên."

Nếu không có Vương Đại Trụ và Lý thị, thôn Đào Hoa khó mà liên hệ được với thần tiên, ngay cả thôn trưởng, thần tiên cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, cho nên mẹ chồng đối xử dịu dàng với nàng hơn rất nhiều, ngay cả đại tẩu cũng không còn phồng mang trợn mắt với nàng nữa.

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Lý thị đã đeo một cái gùi nhỏ đựng đầy đồ thêu lên, dắt theo Hổ Tử đang ngáp ngắn ngáp dài tới tập hợp với mọi người ở cửa thôn Đào Hoa, dù sao thì mọi người đi cùng nhau cũng vẫn an toàn hơn.

Tất cả thôn dân đều nghe nói hôm nay tiên nhân cũng sẽ đi lên chợ, bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở cửa thôn chờ tiên nhân đi cùng.

Đợi từ lúc tờ mờ sáng tới khi trời đã hửng sáng, tất cả mọi người trong thôn đều đã thức giấc, khói bếp lượn lờ.

Có thôn phụ nóng nảy, bắt đầu thảo luận: "Nếu bây giờ còn không đi, đợi lát nữa mới đi thì đã trễ, chợ cũng đã tan, vậy chúng ta lại đi một chuyến tốn công vô ích."

Tầm mắt mọi người cùng hướng về phía Lý thị, Lý thị cảm thấy được yêu quý mà sợ hãi, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là chúng ta đi trước đi, có thể hôm nay tiên nhân không đi nữa?"

Mọi người ở cửa thôn nghe vậy thì giật mình, vội vàng đeo đồ lên lưng, nhanh chóng đi lên trên trấn, sợ đi chậm sẽ không tới kịp.

Hai người Triệu Chí Dân và Triệu Húc tự nhận mình đã dậy thật sớm, bọn họ nhìn thời gian, chỉ mới sáu giờ, sau khi ăn sáng xong, bọn họ thay quần áo của triều Thiên Khải do Lý thị mua cho rồi đội mũ rơm lên đầu, lúc này mới đạp xe đạp rời khỏi biệt thự.

Hai ngày nay bầu trời quang đãng, con đường này đương nhiên kém hơn nhiều so với đường xi măng, nhưng đạp xe cũng khá thuận tiện.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 68: Chương 68



Đám người Lý thị đi trên đường, thỉnh thoảng bọn họ lại quay đầu nhìn thử, hoàn toàn không có dấu hiệu có người đang đuổi theo, trước đây bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tiên nhân cưỡi mây đạp gió cả, chẳng lẽ hôm nay tiên nhân thật sự có việc nên không thể đi được?

Lý thị đang âm thầm hối hận vì sao đêm qua không để trượng phu tới hỏi tiên nhân muốn mua gì, để đám thôn dân bọn họ mua giúp tiên nhân cũng được.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Hổ Tử đi ở bên cạnh ngạc nhiên hô lên: "Nương, đó là thứ gì?"

Lúc này, trời còn chưa sáng hẳn, lại ở khoảng cách rất xa, đám người chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy ở cách đó vài dặm có hai thứ gì đó cao cao, hình như có người ngồi trên đó đang nhanh chóng đi tới chỗ của bọn họ.

Trong trí nhớ của các thôn dân, mặc dù tốc độ của thứ này này không nhanh bằng ngựa, nhưng cũng chỉ loại vật mới có tốc độ nhanh tới vậy. Chẳng lẽ đó chính là... hổ dữ ở trong núi? Bọn chúng còn đang ngậm con mồi trong miệng lao tới chỗ bọn họ?

Lần trước có gấu đi nhầm vào trong ruộng làm bị thương Tiêu Thính Vân, lúc này cũng rất có khả năng có hổ đi nhầm vào đường lớn. Thôn dân lập tức sợ hãi tới mức liên tục thét chói tai, bọn họ quăng hết đồ đạc trong tay xuống, chạy tán loạn khắp nơi.

Triệu Húc chán nản hỏi: "Những thôn dân này chạy cái gì mà chạy?"

Triệu Húc và Triệu Chí Dân đạp xe đạp, hai người một trước một sau đuổi kịp thôn dân, Hổ Tử bị Lý thị ôm lấy quay đầu nhìn lại, nó vui mừng thét lên: "Mọi người đừng sợ, đó không phải hổ mà là tiên nhân!"

Nghe vậy, các thôn dân liền nhìn sang, quả thật là tiên nhân, bọn họ thở hồng hộc lập tức dừng lại, nhìn thần thú bên dưới hai người bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy loài vật này, nhưng bọn họ cảm thấy chỉ có thần thú ở trên Thiên giới mới có thể chạy nhanh tới như vậy.

Thôn dân giật mình hiểu ra, hèn gì các tiên nhân lại chậm chạp không đến cửa thôn tập hợp với mọi người, thì ra bọn họ có thần thú để cưỡi thay cho đi bộ.

Triệu Chí Dân cảm thấy có lỗi vì hai cha con mình đã dọa sợ các thôn dân. Triệu Chí Dân nhìn thấy đôi giày cỏ của Hổ Tử trong lúc hoảng loạn không biết đã rơi chỗ nào. Nếu cứ như vậy đi bộ lên trên trấn, chỉ sợ đôi chân này của nó sẽ không thể giữ được nữa. Vì vậy, Triệu Chí Dân mỉm cười ôm lấy Hổ Tử đặt nó ngồi xuống ghế sau xe đạp:"Để ta giúp mọi người chở những tiểu tử này."

Triệu Chí Dân đạp chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, phía trước xe đạp còn có một thanh sắt ngang bóng loáng, có thể chở được thêm một đứa bé nữa.

Những đứa trẻ phải chịu khổ đi chợ cùng cha mẹ cũng chỉ có 2,3 đứa, nghe vậy, chúng liền hào hứng đi về phía bọn họ, trong miệng còn ồn ào nói muốn cưỡi thần thú.

Thể là Triệu Chí Dân chở hai đứa nhỏ, Triệu Húc chở một đứa lập tức biến mất khỏi tầm mắt của các thôn dân.

Những thôn dân này cũng không lo lắng đám trẻ bị mất tích, bọn họ còn có chút hâm mộ nhìn theo bóng lưng mọi người đi xa, vội vàng đuổi theo nhanh hơn.

Triệu Chí Dân và Triệu Húc đạp xe đạp, bọn họ rất nhanh đã đi tới thị trấn, lúc này chợ đã được dọn ra, nghĩ tới những thôn dân kia còn chưa tới, hai cha con quyết định mang theo ba đứa bé đi dạo.

Người dân trong chợ đều dùng ánh mắt tò mò quan sát chiếc xe đạp được hai người dắt đi, nhưng cũng không ai có hành động gì quá khích.

Triệu Chí Dân vốn định mua cho ba đứa trẻ ít đồ ăn vặt, nhưng bọn họ phát hiện thỏi bạc trong tay có giá trị quá lớn, người bán hàng không có bạc thối lại, thế là hai người đành đi tới tiệm gạo trước.

Lương thực chính của triều đại Thiên Khải là ngũ cốc, tức bắp ngô, hạt kê, lúa mạch, đậu tượng và lúa gạo, dân chúng triều Thiên Khải chủ yếu ăn ngô.

Triệu Chí Dân nhìn thoáng qua lương thực trong cửa hàng rồi thở dài, gương mặt hắn đau khổ mua nửa túi gạo lớn mà chủ quán nói là gạo ngon nhất quan lại thường ăn, sau đó đặt lên hai chiếc sọt được gắn ở phía sau xe.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 69: Chương 69



Hai người chuẩn bị đi mua chút thịt, bọn họ nhìn thấy một cửa hàng thịt chó ở cách đó không xa, hai cha con đều cảm thấy có hơi khó chịu.

Ở triều đại Thiên Khải, chó cũng thuộc một trong 6 loại gia súc, chỉ là người Triệu gia trước giờ đều nuôi chó. Tất cả mọi người trong nhà đều không có thói quen ăn thịt chó, đương nhiên, cho dù ông chủ có hét to thế nào bọn họ cũng vẫn không mua.

Khi hai người đang định đi mua chút thịt dê rồi về nhà, những thôn dân kia cuối cùng cũng đã tới nơi, đám trẻ cầm đồ ăn vặt trên tay vội vàng chạy về phía cha mẹ mình, khoa trương miêu tả tốc độ của thần thú lúc nãy, bọn chúng còn vui vẻ khoa chân múa tay.

Thôn dân nhìn thấy bên trong hai chiếc sọt sau xe Triệu Chí Dân đã có hơn một nửa là lương thực, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.

Lúc nãy, bọn họ đã tăng tốc chạy tới, không ngờ tiên nhân đã mua lương thực xong, thần thú kia chạy nhanh đến vậy à?

Hơn nữa... phải biết rằng nếu dùng súc vật để kéo xe, vậy chắc chắn phải để chúng ở vị trí được sắp xếp riêng, những loại như trâu ngựa sao có thể đi vào trong chợ được? Thế nhưng hai con thần thú này vừa linh hoạt, vừa không náo loạn khắp nơi, có thể yên lặng đi theo bên cạnh chủ nhân, quả thực rất lợi hại.

Không ít thôn dân dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn hai thần thú gọi là xe đạp kia, nếu như bọn họ cũng có một con thì thuận tiện biết bao?

Triệu Chí Dân, Triệu Húc tạm biệt các thôn dân rồi đi mua thịt dê. Thịt dê ở đây đều được g.i.ế.c mổ ngay tại chỗ!

Triệu Húc đứng bên cạnh lo lắng nói: "Ông chủ, nhớ để dành vụn thịt dê kia cho chúng ta." Hi Hi thích ăn vụn thịt dê, thậm cả còn thích hơn cả thịt dê. Triệu Húc không nhịn được bắt đầu tưởng tượng đến món lẩu thịt dê.

Ông chủ còn tưởng rằng bọn họ muốn mang về cho chó ăn, nên cũng không suy nghĩ nhiều, tìm chút lá cây sạch gói thịt vụn lại đưa cho hai người.

Sau khi mua lương thực và thịt xong, hai cha con liền đi dạo chợ, lúc đầu hai người còn có thấy hào hứng, tò mò, nhưng sau khi quan sát một lượt bọn họ chỉ cảm thấy cuộc sống sau này thật khó khăn, đặc biệt là khi đi tới đến vựa muối nhìn thấy đống muối thô, cả người bọn họ đều rũ xuống, người bán muối còn cho rằng bọn họ mua không nổi muối nên bảo bọn họ mua ít giấm.

Trong lòng hai cha con đều cảm thấy vô cùng chán nản. ...

"A Hành, nhận mệnh đi, từ khi sinh ra chúng ta đã có số mệnh như vậy, đừng nghĩ tới chuyện làm quan nữa."

Từ khi có máy cày, việc canh tác vụ xuân đã nhanh chóng hơn nhiều, người dân trong thôn cũng đã sắp sửa làm việc xong, lúc này, thôn trưởng cuối cùng cũng có thời gian tới gặp Trần tú tài, thôn trưởng vào nhà, rót nước cho hắn, mở lời khuyên nhủ.

Thấy Trần tú tài nằm ở trên giường không nói chuyện, thôn trưởng tiếp tục khuyên nhủ hắn: "Tiên nhân nói có chế độ khoa cử gì đó, chỉ nhìn vào thành tích thi cử, không để ý xuất thân. Đây là chế độ chỉ ở tiên giới mới có, nhưng chúng ta không phải tiên nhân mà chỉ là người bình thường."

Nghe được lời này, Trần tú tài đang im lặng bỗng nhiên hai mắt sáng lên, hắn lập tức xoay đầu sang nắm chặt thôn trưởng, giọng điệu cũng trở nên kích động: "Tiên nhân thật sự nói như vậy à?"

Thấy thôn trưởng gật đầu, Trần tú tài bỗng nhiên xốc chăn nhảy xuống giường, hắn ngồi cạnh giường mang giày lên, sau đó đi ra ngoài cột xe vào con bò đệ đệ mình mới mang về, cũng không để ý tới thôn trưởng đang hét lớn ở phía sau, lên xe nhanh chóng đi về phía tiên cảnh.

Đám người Triệu Hi cũng không ngờ Trần tú tài lại tới vào lúc này, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bọn họ còn cho rằng hắn tới tìm Triệu Ngôn xem bệnh.

Ai ngờ hắn vừa mới bước vào nhà hắn đã vội vàng hỏi: "Tiên nhân, chế độ khoa cử là gì?"

Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là ngạc nhiên, sau đó bọn họ lập tức hiểu ra có lẽ thôn trưởng đã nói cho hắn.
 
Back
Top Bottom