Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 530: Chương 530



“Trước kia bà còn thúc giục nó, nói nó nếu thích cháu thì phải nói rõ ràng với cháu, nhưng nó lại không chịu thừa nhận. Bà còn tưởng rằng nó sẽ luôn chôn kín tâm tư này trong lòng, không ngờ tên tiểu tử thúi này thật sự nói với cháu, cũng coi như là đã hiểu rõ tâm sự của bà.”

Nói xong, bà Tống kéo tay Tuệ Tuệ, nói: “Tuệ Tuệ, Thời Thanh là người như thế nào, cháu là người hiểu rõ nhất, nó lớn như vậy rồi, trước nay chưa từng để tâm đến người con gái nào, bà nội có thể đảm bảo, cháu là cô gái đầu tiên mà nó thích, cũng sẽ là cô gái cuối cùng.”

Cố Diệp Phi

“Ông bà nội là người như thế nào, cháu cũng biết rồi. Ông bà vẫn luôn rất thích cháu, đối xử với cháu như cháu gái ruột. Xác suất ông Tống được sửa lại án xử sai là rất lớn, Thời Thanh vẫn luôn bận rộn lo chuyện này, mặc dù bà nội không có cách nào để bảo đảm tương lai nhà chúng ta nhất định sẽ được sửa lại án xử sai, nhưng bà nội có thể bảo đảm, bất luận bây giờ hay tương lai nhà họ Tống có như thế nào, chỉ cần Tuệ Tuệ cháu nguyện ý, cháu chính là cháu dâu duy nhất của nhà họ Tống chúng ta.”

Bà Tống nói những lời này là có ý cho Tuệ Tuệ yên tâm, bà ấy muốn nói cho cô biết, không cần sợ tương lai nhà họ Tống không được sửa lại án xử sai, ông Tống lại trở thành thủ trưởng, hoặc là chức quan gì đó cao hơn.

Tuệ Tuệ cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ không nhận chuyện hôn sự này.

Cô sẽ vĩnh viễn là cháu dâu của nhà họ Tống.

Nhưng mà đối với chuyện này, Khương Tuệ Tuệ cũng chưa bao giờ nghi ngờ. Cô tin ông Tống và bà Tống, càng tin người mà cô yêu.

“Bà nội, cháu nguyện ý.” Khương Tuệ Tuệ cũng không e ngại mà thản nhiên nói câu đồng ý, nhớ lại chuyện hôm nay, cô nói: “Chỉ là hôm nay cháu nghe chị dâu thứ ba của cháu nói đội trưởng Kỳ đưa em họ của anh ấy tới đây để giới thiệu cho Tống Thời Thanh? Bà nội……”

Còn chưa nói xong, bà Tống đã bật cười, bà ấy lắc đầu nói: “Đúng là có chuyện như vậy, bà cũng đã gặp cô gái kia, đúng là rất biết cách làm cho người ta thích. Nhưng mà Tuệ Tuệ à, cháu đừng nghĩ nhiều, hôm nay bà và cô gái kia đã nói rõ ràng rồi, bà nói cháu nội Tống Thời Thanh của bà có yêu thích cô gái nào thì ông bà đây cũng đều thích cô gái đó. Cô ấy cũng là một cô gái tốt, lại đến vùng nông thôn này, nếu cô ấy không chê, sau này cứ coi như là cháu gái của bà, tương lai cứ thường xuyên lui tới đây, dù sao thì một cô gái rời xa gia đình như vậy, có thể có thêm những người thân thích để đi lại cũng tốt.”

Giờ này khắc này, chân tướng đã được lộ ra rõ ràng rồi.

Hóa ra những gì Lưu Ái Đệ nói quả là không sai, đội trưởng Kỳ đích thực có lòng muốn giới thiệu em họ mình cho Tống Thời Thanh. Nhưng bà Tống đã sớm biết tâm tư của Tống Thời Thanh, cho nên đã từ chối chuyện này.

Làm hại cô cho rằng bà Tống đồng ý đối tượng được giới thiệu cho Tống Thời Thanh, khiến cô đau lòng không nguôi.

“Vì chuyện này mà cháu đi tìm Thời Thanh sao? Thời Thanh không biết gì về chuyện này cả, nhưng cháu cũng đừng giận Tiểu Kỳ, nó cũng chỉ có lòng tốt mà thôi.” Bà Tống nói.

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt, nhỏ giọng ‘dạ’ một tiếng.

Bà Tống tiếp tục nói: “Lúc trước bà không biết hai đứa cháu hẹn hò, nhưng bây giờ bà đã biết rồi, bà cũng không hỏi các cháu đã ở bên nhau bao lâu, nhưng bà muốn nói, nếu các cháu đã ở bên nhau, mà lại giấu giếm người lớn là không tốt.”

“Thời Thanh, cháu là đàn ông, đây là trách nhiệm của cháu, bất luận cha mẹ Tuệ Tuệ có nghĩ như thế nào, cháu cũng nên thoải mái nói cho họ biết tâm ý của cháu đối với Tuệ Tuệ mới được.”

Lời này là nói với Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh gật gật đầu: “Cháu biết rồi thưa bà nội.”

Từ trước đến giờ anh sợ cha mẹ Tuệ Tuệ biết chuyện này sẽ không đồng ý mối quan hệ của hai người bọn họ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 531: Chương 531



Anh lo lắng Tuệ Tuệ sẽ vì anh mà giận dỗi người nhà, đến lúc đó ngược lại càng không tốt. Cho nên anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đợi đến khi nhà bọn họ được sửa lại án xử sai thì tốt rồi.

Người nhà họ Khương sẽ không phản đối, hết thảy đều trở nên thuận tình hợp lý.

Nhưng bà nội nói cũng rất đúng, cứ giấu giếm cũng không phải là cách, ngược lại sẽ khiến Tuệ Tuệ chịu rất nhiều uất ức. Khi ở bên cạnh anh mà luôn sợ bị người nhà nhìn thấy, luôn phải lén lút……

Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Thời Thanh quyết tâm, nhìn về phía Tuệ Tuệ bằng ánh mắt càng thêm ôn nhu, Tuệ Tuệ của anh thật sự đã chịu rất nhiều uất ức rồi.

Bất luận kết quả có như thế nào, anh đều sẽ gánh hết trách nhiệm, cho dù cha mẹ Tuệ Tuệ không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, anh cũng phải cố gắng nỗ lực để được bọn họ tán thành mà không phải giấu giếm gì thêm nữa.

Sau khi nói chuyện với bà Tống, Tống Thời Thanh lập tức chuẩn bị cùng Khương Tuệ Tuệ đến gặp Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng để nói rõ ràng chuyện này.

Bà Tống và ông Tống là người lớn trong gia đình, hai người cũng đi theo bọn họ, như vậy sẽ càng thể hiện được thành ý của nhà họ Tống. Tuệ Tuệ không chỉ là cô gái mà Tống Thời Thanh thích, cô còn là cháu dâu tương lai của nhà họ Tống.

Phía bên kia, ở trong phòng, Phương Quế Chi tận mắt nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh tay nắm tay cùng nhau trở về, lúc này bà ấy vô cùng giật mình.

Bà ấy vì lo lắng cho Tuệ Tuệ nên đã để cửa chờ Tuệ Tuệ về, mặc dù đèn trong phòng đã tắt, nhưng bà ấy vẫn luôn để ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng cửa mở, đoán là Tuệ Tuệ đã về, đang định xuống giường xem thử, nào ngờ vừa mới đến bên cửa sổ đã nhìn thấy Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh tay nắm tay đi vào trong sân.

Bà ấy còn nghe được cuộc đối thoại của con dâu cả Lý Tú Cầm với Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh.

Bà ấy biết được, Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh không phải mới quen nhau gần đây, hai người đã ở bên nhau lâu rồi. Nhưng bà ấy là một người mẹ, tại sao cái gì cũng không biết!?

Cố Diệp Phi

Lúc này, trong lòng Phương Quế Chi hơi hoang mang, không biết nên làm gì mới phải, cứ luôn miệng thầm thì với Khương Đắc Thắng: “Đắc Thắng, con bé Tuệ Tuệ và thanh niên trí thức họ Tống tay nắm tay, Tú Cầm còn nói vậy, bọn chúng nhất định đã quen nhau rất lâu rồi…… Chuyện này rốt cuộc đã diễn ra từ khi nào, tại sao em lại không biết?”

Khương Đắc Thắng suy nghĩ khác Quế Chi, nói thẳng: “Thay vì thắc mắc thì em quan tâm xem hai đứa nhỏ sẽ bên nhau đến khi nào sẽ tốt hơn, chưa kể Tiểu Tống là đứa nhỏ có chừng mực, vả lại con gái chúng ta cũng là đứa hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện gì bậy bạ đâu, em lo lắng làm cái gì?”

“Hơn nữa, không phải trước giờ em vẫn luôn lo lắng con gái chúng ta tuổi càng lúc càng lớn, tương lai không tìm được đối tượng tốt, còn vì chuyện này mà buồn sầu hay sao? Bây giờ biết được con gái đã tìm được đối tượng, lại còn là Tiểu Tống ở cùng nhà chúng ta, ông nội và bà nội của Tiểu Tống em cũng đã biết rõ, em thường nói bọn họ là người tốt, Tiểu Tống lại từng cứu mạng Nữu Nữu nhà chúng ta, còn học đến cao trung, là người có văn hóa.”

“Người như vậy làm con rể nhà chúng ta thì có gì mà không hài lòng? Không sai, nhà bọn họ đang chịu bị án phạt, nhưng nếu không bị án phạt, chúng ta là dân bình thường, Tuệ Tuệ làm gì không có cơ hội được hẹn hò với Tiểu Tống.”

“Người khác đều nói cái gì mà kẻ xấu hay không phải là kẻ xấu, dù sao anh cũng không quá để ý. Mấy năm trước có biết bao nhiêu người tốt bị những kẻ tạo phản hãm hại? Ông Tống tốt như vậy mà có thể là người xấu sao? Có thể cũng là bị phe phái tạo phản hãm hại đấy thôi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 532: Chương 532



“Dù sao thì anh vẫn cảm thấy Tuệ Tuệ nhà chúng ta quen với Tiểu Tống cũng không lỗ, hơn nữa, chuyện này còn phải xuất phát từ việc bọn trẻ thích nhau mới được. Bọn chúng thích nhau, em còn có thể không đồng ý được hay sao?”

Thật ra cũng không phải Phương Quế Chi không đồng ý, nhưng đột nhiên nhìn thấy đứa con gái mà trước giờ mình luôn cho rằng không có người yêu, đột nhiên xuất hiện cùng một người đàn ông, lại còn tay trong tay, phản ứng đầu tiên của người làm mẹ như bà ấy đương nhiên sẽ phải hơi hoảng sợ một chút rồi.

Bây giờ sau khi nghe Khương Đắc Thắng phân tích, Phương Quế Chi cũng dần dần trấn tĩnh trở lại.

Nghĩ lại lời Khương Đắc Thắng nói chính là, đứa nhỏ Tiểu Tống này là đứa trẻ tốt, Tuệ Tuệ của bọn họ và Tiểu Tống ở bên nhau, đúng là không tồi. Anh là người tốt, lại còn khá cần mẫn, còn có học vấn, chỗ nào cũng đều rất hoàn hảo.

Nghĩ như vậy xong, trong lòng Phương Quế Chi cũng không còn hoảng hốt nữa.

Nhưng bây giờ bà ấy không biết nên làm cái gì mới đúng, bèn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Nên làm bộ như không biết chuyện này, hay là tìm Tuệ Tuệ hỏi cho rõ ràng?”

Khương Đắc Thắng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng mới nói: “Nếu Tuệ Tuệ không nói cho chúng ta biết, vậy có nghĩa là bọn nhỏ có suy nghĩ riêng của nó. Vậy chúng ta là cha mẹ, phải phối hợp một chút với bọn nhỏ rồi, cứ làm bộ như không biết, đợi đến khi nào bọn nhỏ muốn nói, tự động bọn nhỏ sẽ nói thôi. Đến lúc đó chuyện vui cũng gần kề, chuyện hôn nhân đại sự của con gái chúng ta không phải cũng thành rồi sao?”

Cục đá đè ở n.g.ự.c bọn họ coi như đã được trút bỏ phần nào rồi.

Phương Quế Chi gật gật đầu, nói: “Được, vậy tất cả đều nghe theo anh, cứ như vậy đi, chúng ta giả vờ như không biết chuyện này.”

Mới vừa thương lượng xong bây giờ nên làm gì thì ngoài cửa vang lên một tràng tiếng đập cửa.

Chỉ nghe thấy giọng của Khương Tuệ Tuệ truyền tới: “Cha, mẹ, hai người đã ngủ chưa? Là con, Tuệ Tuệ đây.”

Phương Quế Chi không ngờ Tuệ Tuệ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa nhìn từ trong phòng ra, ngoài cửa có hai cái bóng đen, xem ra không chỉ có một mình Tuệ Tuệ tới, mà còn có cả Tống Thời Thanh.

Xem ra là muốn thẳng thắn nói chuyện này với bọn họ, Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng nhìn nhau, lên tiếng: “Cha mẹ chưa ngủ, vẫn đang chờ con, mẹ lập tức mở cửa cho con đây.”

Cố Diệp Phi

Nói xong, Phương Quế Chi lại hạ thấp giọng nói với Khương Đắc Thắng: “Anh còn không mau nhanh lên, con gái anh đã đưa con rể tương lai tới gặp chúng ta rồi kìa.”

Khương Đắc Thắng trở mình: “Biết rồi, anh tới liền đây.”

Nói xong, ông ấy vội vàng khoác thêm áo: “Nào, lần trước Tuệ Tuệ có may cho anh một bộ quần áo mới, em cất ở đâu rồi, mau tìm cho anh đi……”

Phương Quế Chi nhìn ở đầu giường, trước giờ khi nào tắm rửa sạch sẽ xong thì Khương Đắc Thắng mới thay quần áo, bất lực không nói nên lời mà đi tìm bộ quần áo mới kia cho ông ấy.

Vậy mà còn nói bà ấy, cũng không biết là ai vì muốn gặp con rể tương lai mà phải thay một bộ quần áo mới rồi mới chịu đi gặp người ta.

Mặc quần áo mới vào xong rồi Phương Quế Chi mới ra mở cửa.

Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, nhưng ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có cả bà Tống và ông Tống cũng tới. Bọn họ rất thích Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh có thể hẹn hò với Tuệ Tuệ, bọn họ thật sự rất vui, đương nhiên cũng muốn để cho cha mẹ Tuệ Tuệ biết bọn họ coi trọng Tuệ Tuệ đến mức nào.

Phương Quế Chi vội mời bọn họ vào trong, sau đó rót trà tiếp đón.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Phương Quế Chi, lại nhìn Khương Đắc Thắng, chủ động nói: “Cha, mẹ, có một chuyện con sợ cha mẹ không đồng ý, cho nên vẫn luôn giấu cha mẹ, hai người đừng buồn, con thích Tống Thời Thanh. Không, phải nói là bọn con thích nhau, đã lén hẹn hò vài tháng nay rồi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 533: Chương 533



Khương Tuệ Tuệ vừa mới nói xong, Tống Thời Thanh đã tiếp lời: “Là do cháu không tốt, là cháu đề nghị với Tuệ Tuệ giấu mọi người, mọi người đừng trách cô ấy. Chú Khương, thím Khương, hôm nay cháu có thể bảo đảm ở trước mặt hai người, cháu thật lòng thích Tuệ Tuệ, cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ uất ức nào.”

Khương Tuệ Tuệ đưa tay nắm lấy tay Tống Thời Thanh, đưa mắt nhìn anh, ánh mắt vô cùng nhu tình.

“Cha, mẹ, con tin anh ấy, anh ấy sẽ không lừa gạt con.”

Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng bốn mắt nhìn nhau, nhưng thật sự không biết nên nói gì. Đúng vậy, những điều nên nói bọn nhỏ đều đã nói rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa đâu.

Huống hồ, bọn họ cũng không tính toán chuyện con cái giấu bọn họ việc này. Chỉ cần là Tuệ Tuệ thích thì bọn họ cũng thích. Hơn nữa bọn họ cũng biết Tống Thời Thanh, anh là một đứa trẻ tốt, Tuệ Tuệ yêu anh là không sai.

Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi im lặng lại khiến mọi người hiểu lầm, bà Tống vội vàng bày tỏ thái độ, nói: “Đứa nhỏ Thời Thanh này từ bé đã là người coi trọng tình cảm, cũng không có tâm địa gian xảo, nếu nó nói cả đời sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, vậy nhất định là có thể làm được. Nếu không, còn có chúng tôi ở đây mà không phải sao? Chúng tôi cũng rất thích Tuệ Tuệ, trước kia lúc hai đứa nhỏ không ở bên nhau, tôi đã thường xuyên nghĩ, nếu Tuệ Tuệ có thể làm cháu dâu nhà họ Tống chúng tôi thì quá là tốt rồi.”

Cố Diệp Phi

“Nếu hai người e ngại thân phận của ông nội Thời Thanh……”

Còn chưa kịp nói xong, Khương Đắc Thắng biết bà Tống đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thím à, thím xem thím nói kìa, chúng cháu làm gì có ý đó, nếu chúng cháu thật sự lo sợ về chuyện đó thì lúc trước đã không nói hai người cứ ở lại nhà chúng cháu rồi. Những lời Tiểu Tống nói cháu đều tin tưởng, hai người thích Tuệ Tuệ, chúng cháu cũng thích Tiểu Tống.”

“Nếu hai đứa nhỏ này có thể thích nhau, thật sự là chuyện đáng vui mừng, trong lòng cháu và mẹ Tuệ Tuệ đều rất vui!”

Khi những lời này được thốt ra, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đều lộ rõ vẻ vui mừng trên gương mặt.

Lần này bọn họ đến đây, vốn tưởng rằng trước mặt còn có năm sáu cửa ải cần phải vượt qua, nào ngờ tất cả đều được tiến hành thuận lợi như vậy, mới nói mấy câu mà người lớn trong nhà đều đã đồng ý.

Cuối cùng, bà Tống còn tặng Tuệ Tuệ một cái vòng tay bằng ngọc.

Cái vòng tay này sáng bóng, vừa nhìn đã biết là có giá cả xa xỉ. Cái này cũng có thể coi là món đồ đáng giá nhất mà bà Tống còn giữ lại.

Đây là món đồ lúc bà ấy lấy chồng, mẹ bà ấy cho để làm của hồi môn, tổng cộng có một cặp, một cái cho con dâu cả, nhưng cả nhà con trai cả lại không phải dạng tốt đẹp gì, ông Tống xảy ra chuyện như vậy, hắn sợ bị liên lụy nên không tới thăm dù chỉ một lần, thậm chí chuyện xảy ra không bao lâu thì hắn lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông Tống.

Cái vòng tay kia đã một đi không trở lại.

Một cái khác là cho mẹ của Tống Thời Thanh, sau này cũng xảy ra chuyện và qua đời, vòng tay này trở thành di vật.

Lúc trước nhà họ Tống bị xét nhà, dường như bà Tống cảm nhận được có chuyện sắp xảy đến, cho nên đã đem vòng tay này theo bên người, cố gắng giữ gìn cho tới tận bây giờ. Hôm nay trao lại cho Khương Tuệ Tuệ, đó là đang nhận định cô là cháu dâu của nhà họ Tống.

Khương Tuệ Tuệ có làn da trắng sáng, đeo vòng ngọc vào càng thêm tôn lên nét đẹp rạng ngời của cô.

Bà Tống nhìn trái nhìn phải, hết sức vừa lòng: “Tuệ Tuệ đeo vòng ngọc này rất là đẹp, ngọc này có thể điều hòa cơ thể, sau này cháu nhớ phải luôn mang theo bên người nhé.”

Nói xong lại đặt tay Tuệ Tuệ vào tay Tống Thời Thanh, căn dặn Tống Thời Thanh: “Thời Thanh, hôm nay cháu đã nói ở trước mặt cha mẹ Tuệ Tuệ rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với Tuệ Tuệ, cháu đã nói được thì phải làm được, không được phụ lòng Tuệ Tuệ.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 534: Chương 534



Tống Thời Thanh gật đầu thật mạnh, giọng điệu khẩn thiết: “Cháu nói được thì sẽ làm được, cháu tuyệt đối sẽ không phụ lòng Tuệ Tuệ.”

“Tốt lắm, đợi lần tới khi nào có thời gian, cháu đưa Tuệ Tuệ đi tảo mộ cha mẹ cháu đi, nói với bọn họ một tiếng là nhà họ Tống chúng ta đã tìm được cháu dâu rồi.” Nói xong, bà Tống rưng rưng nước mắt, nhưng vẻ mặt lại tươi cười rạng rỡ.

Nãy giờ ông Tống vẫn luôn không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng vui không khác gì bà Tống.

Cố Diệp Phi

Vậy là tốt rồi, chuyện hôn nhân đại sự của Tống Thời Thanh đã được định xong, với người mà anh thích nhất là Tuệ Tuệ, kết quả thật là quá tuyệt vời.

Hôm nay vui nhiêu đó là đủ rồi, Tống Thời Thanh vẫn nên trở về binh đoàn, dù sao thì bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với anh chính là biểu hiện sao cho thật tốt, có như vậy thì xác suất nhà anh được sửa lại án xử sai lại càng lớn.

Ngay từ đầu Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi còn định giữ Tống Thời Thanh ở lại nhà đêm nay, nhưng Tống Thời Thanh kiên trì như vậy, cũng chỉ đành tiễn Tống Thời Thanh ra đến cửa sân cùng với ông Tống và bà Tống.

Tống Thời Thanh chạy xe đạp của Tuệ Tuệ về binh đoàn, người lớn dặn dò anh nhớ cẩn thận một chút, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai có rảnh thì gọi điện thoại về nhà báo cáo là được.

Lý Tú Cầm và Khương Vệ Quốc đều còn thức, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì lập tức nhìn xem thử. Khương Vệ Quốc cũng biết chuyện em út và Tống Thời Thanh hẹn hò, vỗ vai Tống Thời Thanh vài cái: “Cậu được lắm, mắt nhìn của em út quả nhiên không tệ, đã tìm được cho anh một đứa em rể tốt.”

Cuối cùng Khương Vệ Bình cũng ra tới, thật ra cô ấy cũng đã nghe thấy động tĩnh trước đó rồi, nhưng vì lúc ấy Tiểu Nguyệt còn quấy khóc, cô ấy phải dỗ Tiểu Nguyệt ngủ rồi mới ra được.

Chỉ có phòng của anh ba là không mở cửa, Lưu Ái Đệ và Khương Vệ Quân đã cất tiếng ngáy, chắc hẳn là ngủ say rồi.

“Cháu đi trước đây, đợi khi nào còn được nghỉ sẽ đến thăm mọi người.” Tống Thời Thanh nói.

“Được, em cũng sẽ thường xuyên đến thăm anh.” Khương Tuệ Tuệ gật đầu.

Tống Thời Thanh lại vẫy tay chào tạm biệt mọi người, sau đó mới chạy xe đạp rời đi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tống Thời Thanh nữa, mọi người mới nói nói cười cười đi vào trong sân, sau đó đóng cửa lại. Khương Vệ Bình mới biết được chuyện này, vội kéo tay Khương Tuệ Tuệ lại hỏi cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Khương Tuệ Tuệ kiên nhẫn mà trả lời.

Khi Tạ Phương Hoa và Kỳ Huy Hoàng đi vào đây, đúng lúc nhìn thấy hết tất cả.

Kỳ Huy Hoàng vội đi ra phía trước, lại bị Tạ Phương Hoa kéo tay lại, cô ấy lắc đầu hạ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ của Tuệ Tuệ thì chắc là đã nói rõ ràng với mọi người rồi, hơn nữa lúc nãy Tuệ Tuệ còn nhìn thanh niên trí thức họ Tống kia trìu mến như thế, chắc là không còn cáu kỉnh nữa, mà cho dù có cáu kỉnh đi chăng nữa thì hiểu lầm cũng đều được giải quyết ổn thỏa hết rồi.”

“Vậy là tốt rồi, nếu không thì anh sẽ cảm thấy thật có lỗi.” Kỳ Huy Hoàng nói.

“Thế thì cũng không hẳn.” Tạ Phương Hoa bĩu môi. Cô ấy quen biết Tuệ Tuệ lâu rồi, cũng không tự giác được mà học theo thói quen bĩu môi của Tuệ Tuệ, cô ấy giữ chặt Kỳ Huy Hoàng, nói: “Nếu bọn họ đều đã cởi bỏ hiểu lầm, hôm nay lại trễ thế này rồi, chúng ta không nên quấy rầy thêm nữa.”

Cô ấy sốt ruột vì đã trễ thế này mà còn kéo Kỳ Huy Hoàng tới nhà họ Khương, chủ yếu là sợ Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, nhưng bây giờ thấy bọn họ không có ầm ĩ thì cũng yên tâm rồi, hai người họ đã có thể trở về nhà.

“Không đi xin lỗi sao?” Kỳ Huy Hoàng hỏi.

Tạ Phương Hoa lắc đầu, nói: “Đương nhiên là có rồi, xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, nhưng mà hôm nay trễ quá rồi, đợi ngày mai rồi nói sau, ngày mai em lại đưa anh đi tìm Tuệ Tuệ nói cho rõ ràng.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 535: Chương 535



Kỳ Huy Hoàng nghe giọng điệu nghiêm túc của Tạ Phương Hoa, còn cả biểu hiện nhu hòa của cô ấy dưới ánh trăng nữa.

Hai người họ cùng sánh đôi bước đi, cái bóng dần cách xa nhà họ Khương, dần dần sáp vào gần nhau, có vẻ rất ái muội. Kỳ Huy Hoàng kề sát vào Tạ Phương Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Ý của em là cho phép anh ở lại chỗ em tối hôm nay sao?”

Lúc anh ấy nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai Tạ Phương Hoa khiến cô ấy cảm thấy tê tê dại dại.

Trong hơi thở còn mang theo hương vị mát lạnh của rượu, càng làm say đắm lòng người.

Tạ Phương Hoa hơi lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã. Cũng may Kỳ Huy Hoàng nhanh tay lẹ chân, đỡ được Tạ Phương Hoa, nhờ vậy cô ấy mới không té ngã. Thế nhưng chính vì anh ấy đỡ mà thuận thế ôm Tạ Phương Hoa vào trong lòng, hai người dính sát vào nhau……

Tạ Phương Hoa chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, trái tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Trước giờ khi nghe Khương Tuệ Tuệ kể chuyện hẹn hò với Tống Thời Thanh, rất nhiều lúc cô ấy đều không rõ những phản ứng mà Khương Tuệ Tuệ nói. Nhưng vào thời khắc này, cô ấy thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, lồng n.g.ự.c cô ấy như bị lửa thiêu đốt.... Phải nói là cực kỳ nóng bỏng.

Tạ Phương Hoa muốn giãy giụa, lại phát hiện toàn thân vô cùng yếu ớt, căn bản là muốn tránh cũng không được.

Cũng may Kỳ Huy Hoàng không làm gì nhiều, toàn thân anh ấy đã căng cứng lại, th*n d*** rạo rực không ngừng.

Nếu như nói Tống Thời Thanh vào độ tuổi 20 là huyết khí phương cương(), ấy vậy thì Kỳ Huy Hoàng 30 tuổi càng mạnh mẽ như hổ dữ.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 536: Chương 536



Kỳ Huy Hoàng vẫn ở lại nhà họ Tạ, đã trễ thế này rồi cũng không có cách nào trở về binh đoàn.

Nhưng anh ấy tôn trọng Tạ Phương Hoa, Tạ Phương Hoa nói không thể thì ngoại trừ việc tiếp xúc thân mật bên ngoài, anh ấy cũng không làm gì vượt quá giới hạn. Sau khi trở về hai người lại uống chút rượu, đến khoảng 9 giờ tối thì đi ngủ.

Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng một gian phòng nhỏ để anh ấy ngủ ở đó.

Cố Diệp Phi

Nhà họ Tạ cũng không lớn, ngoài căn phòng may quần áo thường ngày của Tạ Phương Hoa ra thì cũng chỉ còn lại phòng ngủ của Tạ Phương Hoa, còn một gian phòng khác dùng để cất giữ vải. Tạ Phương Hoa thu dọn cho Kỳ Huy Hoàng ngủ tại căn phòng chứa vải đó.

Hai gian phòng chỉ cách nhau một bức tường.

Lúc này tường đều không có dạng cách âm, cho nên ở cách vách có chút động tĩnh gì thì bọn họ cũng đều nghe thấy.

Ngày thường lúc này Tạ Phương Hoa đã ngủ rồi, nhưng hôm nay vì có Kỳ Huy Hoàng ở đây, cô ấy lại không ngủ được. Lúc nằm trên giường lại không hề buồn ngủ chút nào, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào những cây xà ngang trên trần nhà giữa đêm tối.

Không bao lâu sau, Tạ Phương Hoa đột nhiên nghe thấy tiếng thở thô nặng của người đàn ông ở cách vách truyền đến, ban đầu là nhẹ giọng, dần dần dường như không khống chế được, âm thanh của Kỳ Huy Hoàng đột nhiên trở nên lớn hơn, anh ấy còn gọi tên cô ấy.

“Phương Hoa, Phương Hoa, Phương Hoa……”

Tiếp theo sau đó lại không có âm thanh nào nữa.

Tạ Phương Hoa nghe thấy thì đỏ mặt, nhưng cũng không biết Kỳ Huy Hoàng đang làm gì, chỉ nghĩ là Kỳ Huy Hoàng đang nằm mơ nên gọi tên cô ấy.

Cô ấy kéo chiếc chăn mỏng lên che hết mặt. Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bãi cỏ kia, cô ấy và Kỳ Huy Hoàng cũng không…… Cô ấy vội vàng lắc đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lúc này, Kỳ Huy Hoàng ở bên kia lại phát ra tiếng động, hình như là anh ấy xuống giường, tiếp theo lại mở cửa, không biết là đi làm gì.

Tạ Phương Hoa áp sát vào tường lắng nghe trong chốc lát, nhưng sau đó lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cô ấy có chút lo lắng cho Kỳ Huy Hoàng, trước kia cô ấy từng nghe nói có vài người khi ngủ sẽ bị mộng du, người bị mộng du cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì, ở trong sân nhà bọn họ lại còn có một cái giếng.

Nếu chẳng may lúc Kỳ Huy Hoàng bị mộng du không cẩn thận đi tới bên cái giếng đó, rồi lại ngã xuống…. Vậy thì phải làm sao bây giờ!?

Nghĩ vậy xong, trong lòng Tạ Phương Hoa đột nhiên cảm thấy bất an. Cô ấy mặc kệ hết tất cả, còn chưa kịp mặc thêm áo khoác đã vội vã bước xuống giường, xỏ giày vào rồi nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, cô ấy muốn đi ra sân tìm Kỳ Huy Hoàng, sợ anh ấy không cẩn thận lại xảy ra chuyện.

Lúc này toàn bộ người trong đại đội đều đã ngủ rồi, nhà nào nhà nấy cũng đều đã tắt hết đèn.

Xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu đen, may mắn còn có ánh trăng chiếu xuống, lúc này mới có thể đủ để Tạ Phương Hoa nhìn rõ mọi vật xung quanh mình dù không cầm theo đèn pin.

Buổi tối gió có hơi lạnh một chút, trên người cô ấy lại chỉ mặc có mỗi chiếc váy ngủ mà Khương Tuệ Tuệ thiết kế cho cô ấy, chiếc váy ngủ này là dạng cổ chữ V có đai eo, lúc mặc trên người lộ ra phần da thịt trước ngực, khi ngủ thì sẽ tương đối mát mẻ, dù sao trước giờ cô ấy cũng không mặc áo ngủ ra ngoài, cho nên vẫn cảm thấy chiếc váy ngủ này rất thoải mái.

Chiếc váy không quá dài mà chỉ ngang tới đùi.

Tạ Phương Hoa mới vừa đi đến trong sân đã nghe thấy bên cạnh giếng có tiếng nước.

Tạ Phương Hoa sợ tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, thầm nghĩ liệu có phải Kỳ Huy Hoàng thật sự đã rơi xuống giếng rồi không? Cô ấy sợ tới mức vội vã chạy tới bên cạnh giếng, vốn dĩ là chỉ cách có vài bước chân, nhưng vì ánh trăng tương đối mờ cho nên cô ấy không nhìn rõ cảnh tượng bên cạnh giếng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 537: Chương 537



Nhưng hiện giờ đi tới gần rồi thì đều sẽ nhìn thấy được rõ ràng.

Sự thật là Kỳ Huy Hoàng không có ngã xuống giếng mà ngược lại, anh ấy đang tắm rửa ở bên cạnh giếng. Bên cạnh anh ấy để một thùng nước, bên trong là nước vừa mới múc từ giếng lên, nước rất lạnh, nhưng vì muốn áp chế cơn nóng rạo rực trong lòng anh ấy nên không thể không dùng cách này.

Tắm bằng nước lạnh xong, người cũng bình tĩnh hơn nhiều, cũng sẽ không vì muốn gần Tạ Phương Hoa mà ngủ không yên……

Cố Diệp Phi

Nhưng hai người bọn họ đều không ngờ đến rằng sẽ có trường hợp như thế này xảy ra.

Kỳ Huy Hoàng thật sự đang ở cạnh giếng, nhưng cũng không phải anh ấy vì mộng du mà xuất hiện ở đây. Trong giờ phút này thậm chí anh ấy còn tỉnh táo hơn bao giờ hết, thậm chí lại còn đang tr*n tr** cả người. Trong tay anh ấy cầm theo một gáo nước, trên người ướt đẫm, xem ra là vừa rồi vẫn luôn tắm bằng nước lạnh, vừa rồi Tạ Phương Hoa nghe thấy tiếng nước, chắc hẳn cũng là vì như vậy.

Tạ Phương Hoa sững sờ đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc Tạ Phương Hoa đang nhìn Kỳ Huy Hoàng, Kỳ Huy Hoàng cũng đang nhìn cô ấy. Quần áo của cô ấy thì lộn xộn, lại còn lộ da thịt cũng không quá trắng trẻo, nhưng dưới ánh trăng, làn da ấy dường như đang phát sáng.

Nhìn xuống chút nữa, đôi chân cô ấy vừa thon vừa dài lại vừa trắng……

Gáo nước trong tay Kỳ Huy Hoàng rơi xuống đất, bọt nước văng khắp nơi, b.ắ.n vào hai người bọn họ.

Hình như Tạ Phương Hoa hơi choáng váng, cứ như vậy mà ngơ ngác đứng nhìn Kỳ Huy Hoàng, đã quên mất mình phải phản ứng như thế nào. Mãi cho đến khi bị nước b.ắ.n lên người, cô ấy mới cảm nhận được sự lạnh lẽo, lúc này mới co rúm người lại một chút.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên qua cửa sổ, Tạ Phương Hoa mới tỉnh giấc.

Cô ấy cảm giác như thân thể mình tan ra từng mảnh, toàn thân vô cùng đau nhức, chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi đã thấy đau. Cô ấy mở nửa mắt, nhìn chiếc giường lộn xộn, cuối cùng cũng nhớ ra tối qua đã có chuyện gì xảy ra. Hình như là cô ấy sợ Kỳ Huy Hoàng mộng du rồi xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng đi ra ngoài xem thử, kết quả lại……

Cơ thể đau nhức khiến cô ấy hiểu rõ, đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thật.

Khuôn mặt cô ấy trở nên nóng rực, cô ấy giở chiếc chăn lên rồi nhìn cơ thể của mình, quả nhiên không mảnh vải che thân. Sức lực của Kỳ Huy Hoàng đúng là quá dọa người rồi, cô ấy thật sự chịu không nổi, chỉ có thể cắn môi, khóc nức nở xin tha.

Lúc này Kỳ Huy Hoàng mới không tiếp tục làm nữa. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, vậy Kỳ Huy Hoàng đi đâu rồi?

Cô ấy xốc chăn lên, định mặc xong quần áo sẽ đi tìm Kỳ Huy Hoàng. Nhưng ngay lúc này, một tiếng kẽo kẹt phát ra, cánh cửa được mở ra, chỉ thấy Kỳ Huy Hoàng đi tới, anh ấy không mặc áo mà để lộ ra phần n.g.ự.c cường tráng.

Tạ Phương Hoa xấu hổ quay mặt đi, cô ấy không dám nhìn thẳng.

Cô ấy cũng không biết có phải cơ thể Kỳ Huy Hoàng làm bằng sắt hay không, đêm qua mới làm vài lần đã muốn cướp nửa cái mạng của cô ấy, vốn dĩ cô ấy còn cho rằng anh ấy cũng sẽ như mình, không ngờ lại còn có tinh thần như thế, còn dậy sớm như vậy nữa….

Cũng còn may, Kỳ Huy Hoàng vẫn xót cô ấy, biết tối hôm qua bản thân đã khiến cô ấy mệt muốn c.h.ế.t rồi, cho nên không có dự tính tiếp tục làm nữa, chỉ nói: “Phương Hoa, em dậy rồi sao? Có đói bụng không? Lúc thức dậy anh có suy nghĩ sẽ làm bữa sáng cho em, thế nên đã nấu chút cháo trắng, anh thấy trong sân của nhà em có dưa muối, cho nên đã xào một ít, đợi lát nữa là có cháo ăn rồi.”

Tạ Phương Hoa vốn dĩ còn đang đoán xem sau khi anh ấy thức dậy thì đi làm gì, không ngờ anh ấy còn rất thận trọng, đã chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 538: Chương 538



Từ sau khi cha cô ấy qua đời, cô ấy vẫn luôn sống một mình, không ai quan tâm tới, ăn cơm một mình, làm gì cũng đều một mình.

Không ngờ lại có một ngày, có người chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy ăn.

Cô ấy gật gật đầu, nhẹ giọng ‘dạ’ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Vậy trước tiên anh hãy xoay người sang chỗ khác đi, em, em phải mặc quần áo vào trước đã.”

Vốn dĩ Kỳ Huy Hoàng còn định nói cái gì cần nhìn thì anh ấy đều đã nhìn thấy hết rồi, có gì mà phải ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Phương Hoa đúng là đang rất ngượng ngùng, cô ấy không phải là người không biết xấu hổ, thế nên anh ấy không nói gì mà xoay người sang chỗ khác, đợi đến khi cô ấy mặc xong quần áo rồi mới xoay người lại.

Nấu cháo trắng thì không đòi hỏi kỹ thuật, nhưng thời gian hoàn hảo nhất là ba tiếng, như vậy gạo sẽ chín nhừ từ từ, cháo trắng mới tốt cho dạ dày.

Như vậy để nấu được chén cháo trắng này Kỳ Huy Hoàng đã phải nấu ít nhất ba tiếng đồng hồ. Gạo được nấu nhừ, độ sền sệt cũng vừa phải, lúc này vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương thật thơm ngon.

Hiện tại đã hơn 9 giờ sáng, ngày thường ở binh đoàn anh ấy có thói quen thức dậy vào lúc 6 giờ sáng. Sau khi thức dậy thì chuẩn bị gạo nấu cháo, nấu đến bây giờ thì gạo cũng đã nhừ, ăn kèm với dưa muối Tạ Phương Hoa tự làm thì cực kỳ ngon.

Tạ Phương Hoa ăn rất thỏa mãn, tối qua thật sự đã khiến cô ấy quá mệt mỏi, cảm giác rất đói bụng, cô ấy ăn hết một chén cháo đầy.

Còn Kỳ Huy Hoàng ngồi đối diện Tạ Phương Hoa, thấy cô ấy ăn chầm chậm, lại hỏi: “No rồi sao? Có muốn ăn thêm một chén nữa không? Trong nồi vẫn còn.”

Tạ Phương Hoa đỏ mặt, thật sự ngày thường cô ấy không ăn nhiều như vậy. Chẳng qua là vì tối hôm qua vận động quá sức, hôm nay cô ấy mới đói bụng như thế, vậy nên mới dẫn tới việc ăn hết một chén cháo rồi mà cô ấy vẫn chưa no, cô ấy ‘dạ’ một tiếng, sau đó đưa chén cho anh ấy.

Kỳ Huy Hoàng nhận lấy cái chén, rồi múc thêm cho Tạ Phương Hoa một chén.

Cảm thấy rất hài lòng khi nhìn cô ấy ăn cháo, hỏi: “Em còn đau không?”

Cố Diệp Phi

Vốn dĩ là lời nói quan tâm tới cô ấy, nhưng lại khiến Tạ Phương Hoa đỏ mặt, chuyện tối qua không nên nhắc tới thì hay hơn, nhắc tới lại khiến cô ấy ngượng ngùng. Cô ấy cắn môi, không lên tiếng nữa thì lại nghe Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Thật sự trong lòng anh rất tôn trọng em, anh cũng có suy nghĩ phải đợi đến khi đăng ký kết hôn với em rồi mới ở bên cạnh em, nhưng chuyện đêm qua thật sự là do bản thân anh không khống chế được……”

“Em đừng giận anh được không? Em cứ yên tâm, anh không phải loại người không có trách nhiệm, thật lòng anh muốn chung sống cùng em cả đời. Anh muốn làm cho em yên tâm, thế nên anh cũng suy nghĩ kỹ rồi, việc anh xin phép cưới em không biết khi nào mới có được sự đồng ý, nhưng chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng trước, em thấy như vậy có được không?”

Đây là cách tốt nhất mà anh ấy có thể nghĩ ra được để Tạ Phương Hoa yên tâm.

Anh ấy có thể thề là anh ấy thiệt tình, nhưng cũng có thể hiểu cho Tạ Phương Hoa, dù sao người ta cũng là một cô gái, chưa hỏi cưới đã trao thân cho anh ấy, dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng phải làm chút chuyện để cô ấy yên tâm thì mới được.

Tạ Phương Hoa dừng việc ăn cháo lại một chút, sau đó gật gật đầu.

Tiếp theo lại thấy Kỳ Huy Hoàng cười ngây ngô vài tiếng, thật sự lúc đầu khi Tạ Phương Hoa biết anh ấy là đội trưởng, trong lòng còn rất sợ anh ấy, lúc anh ấy nghiêm khắc quản giáo những chiến sĩ trong binh đoàn, thật sự trông anh ấy cực kỳ nghiêm khắc, nhưng khi ở bên cạnh cô ấy, trông anh ấy lại rất dễ gần.

Lúc này mới khiến cô ấy trở nên to gan hơn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 539: Chương 539



Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Vậy thì tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi, quê anh cũng sát bên thị trấn, ngồi xe một ngày một đêm là có thể đến nơi, đến lúc đó em cùng anh trở về, mẹ anh nhìn thấy nhất định sẽ rất vui. Nếu chúng ta cần kết hôn thì chờ thêm hai ngày nữa anh sẽ mang sổ tiết kiệm đến đây, để cho em quản lý, mấy năm nay tiền lương của anh đều để hết trong đó, trong đó cũng có một ít của mẹ anh, đến lúc đó đều để cho em quản lý hết.”

Đợi khi Kỳ Huy Hoàng rời đi, Tạ Phương Hoa lập tức kể chuyện tối hôm qua cho Khương Tuệ Tuệ nghe.

Khương Tuệ Tuệ nghe xong chuyện này, ngược lại không nói gì, mặc dù lần trước cô đã nói với Tạ Phương Hoa, dặn cô ấy phải chú ý một chút, đợi sau khi kết hôn với Kỳ Huy Hoàng rồi hẵng phát sinh quan hệ, chủ yếu cũng là sợ Kỳ Huy Hoàng có được cô ấy rồi sẽ trở mặt, nhưng nếu anh ấy không phải người như vậy thì cũng không có vấn đề gì.

Coi như là sống thử trước hôn nhân.

Nếu trước khi kết hôn không ngủ cùng nhau, không biết đối phương sống thế nào, sau khi kết hôn mới phát hiện đối phương rất tệ về phương diện này, không có cách nào thỏa mãn chính mình, lúc này mới mệt mỏi.

Đặc biệt là khi Khương Tuệ Tuệ truy hỏi Tạ Phương Hoa tình hình tối hôm qua như thế nào, nghe Tạ Phương Hoa nói Kỳ Huy Hoàng ít nhất phải ba bốn lần, cô hài lòng gật gật đầu.

Cô gật đầu nói: “Vậy thì được, xem ra đội trưởng Kỳ này có thể lực không tồi, chị Phương Hoa, sau này chắc chắn hai người sẽ sinh hoạt rất hài hòa.”

Tạ Phương Hoa thấy cô hỏi chuyện đêm qua, nguyên nhân là gì cũng không còn quan trọng, không ngờ cô lại nói ra những lời như thế. Tạ Phương Hoa lập tức đỏ mặt, cô ấy oán trách nói: “Tuệ Tuệ, cô nói cái gì……”

“Có gì mà ngượng ngùng, vốn dĩ chính là như vậy mà. Chị Phương Hoa, chị đừng ngại mà lảng tránh không nói tới vấn đề này, có vài người phụ nữ vì ngượng ngùng, dẫn tới sinh hoạt không hài hòa rồi cũng tự mình gánh chịu……”

Khương Tuệ Tuệ lại nói một vài điều gì đó nhưng Tạ Phương Hoa thật sự không dám nghe.

Nhưng cô ấy cảm thấy những gì Khương Tuệ Tuệ nói đều rất có lý.

“Tuệ Tuệ, tôi và Huy Hoàng đã thương lượng với nhau, đến lúc đó tôi sẽ về quê một chuyến với anh ấy, rồi tổ chức tiệc mừng, đợi khi nào anh ấy xin phép được thì sẽ đi đăng ký kết hôn.” Tạ Phương Hoa nói.

Khương Tuệ Tuệ không có ý kiến gì về cách làm này, thậm chí cô cảm thấy bây giờ cũng không cần thiết phải nóng vội, tháng chín sắp đến rồi, đến lúc đó chính sách sẽ có sự thay đổi lớn, đến lúc đó, nói không chừng Tạ Phương Hoa cũng thoát khỏi thân phận là con tội phạm thì sao.

Việc Kỳ Huy Hoàng kết hôn với Tạ Phương Hoa sẽ không còn bị phản đối nữa.

Thời gian nghỉ của Hàn Tiến Bộ lại tới nữa rồi.

Thật ra tháng trước vết thương của Khương Đắc Thắng cũng đã được điều dưỡng tốt rồi, cũng đã chạy một chuyến đường dài, đúng lúc bây giờ ở nhà nghỉ ngơi. Vừa thấy Hàn Tiến Bộ tới, Khương Đắc Thắng cho rằng anh ấy lại tới thăm Tuệ Tuệ, thế nên đã cân nhắc nên giải thích với Hàn Tiến Bộ như thế nào mới phải.

Nghĩ tới nghĩ lui xong thì dứt khoát nói thẳng: “Tiến Bộ à, thầy muốn nói với con một chuyện, con nghe xong rồi chắc sẽ hơi khó chịu một chút. Tuệ Tuệ và anh Tống của con đang hẹn hò……”

Nào ngờ trên mặt Hàn Tiến Bộ không hề có một chút biểu cảm thương tâm nào, chỉ là rất giật mình: “Sao thầy lại biết chuyện này? Thầy ơi, anh Tống là người rất tốt, thầy tuyệt đối đừng vì nhà anh ấy bị tịch thu tài sản mà không đồng ý chuyện của anh Tống và chị Tuệ Tuệ.”

Cố Diệp Phi

Khương Đắc Thắng: “……???”

Nghe Hàn Tiến Bộ nói như vậy xong, dường như anh ấy đã sớm biết chuyện Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh hẹn hò với nhau thì phải? Hơn nữa lại còn gọi ‘chị Tuệ Tuệ’?
 
Back
Top Bottom