Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 550: Chương 550



Lúc Tống Thời Thanh hôn môi cô, cô toàn tâm toàn ý mà đáp lại, cả thân người cô hơi cong lên, hai chân cuộn tròn lại. Tay cô di chuyển khắp người Tống Thời Thanh, cô vô cùng hài lòng về thân hình của anh, chỗ nào cũng hoàn hảo, chỉ còn mỗi chỗ kia ở cách quần là cô chưa từng được thấy, nhưng xem ra là vẫn khả quan.

Cô đã sớm biết anh rất lợi hại.

Bất luận là ở phương diện nào.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ tuyệt đối không nghĩ tới, vào đêm đầu tiên bọn họ kết hôn, Tống Thời Thanh lại lật ngược tình thế!!!

Từ trước đến nay, Khương Tuệ Tuệ vẫn luôn ấn tượng với nam chính ở điểm một đêm bảy lần, ít nhất thì cũng đến ba lần, nếu nhiều thì mười mấy lần cũng không phải là không thể.

Hơn nữa sau khi biết được Tạ Phương Hoa và Kỳ Huy Hoàng đã xảy ra quan hệ trước đó, cô đã thăm dò Tạ Phương Hoa xem buổi tối hôm đó Kỳ Huy Hoành muốn cô ấy mấy lần, ban đầu Tạ Phương Hoa còn ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được khi cô năn nỉ ỉ ôi, ngượng ngùng nói cho cô một con số, ba lần.

Ba lần!

Từ lúc ấy Khương Tuệ Tuệ đã thầm nghĩ, vậy thế nào thì Tống Thời Thanh cũng phải đến bảy lần, như vậy thì mới xứng làm nam chính. Thậm chí cô đã có ý nghĩ muốn cùng anh đại chiến 300 hiệp, quyết chiến đến hừng đông, vì để bảo toàn thể lực, cô còn chuẩn bị riêng một ít đồ ăn trong phòng, đến lúc đó nếu đói bụng, còn có thể ăn một chút gì đó rồi tiếp tục quyết chiến.

Nào ngờ đâu cô đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa như vậy, nhưng Tống Thời Thanh còn chưa thật sự bắt đầu thì đã tước vũ khí đầu hàng.

Sự tình phải bắt đầu nói từ lúc này.

Hai người bọn họ âu yếm nhau, Khương Tuệ Tuệ đã sớm nhớ thương Tống Thời Thanh, thấy áo trong của mình bị Tống Thời Thanh cởi ra, nghĩ thầm bản thân cũng không thể yếu thế, vì thế cũng c** q**n Tống Thời Thanh ra, sau đó……

Cố Diệp Phi

Cô rất lớn gan, lại là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa tò mò vừa cảm thấy thú vị, vì thế đã giở trò chơi vô cùng hăng say. Tống Thời Thanh cảm giác thân thể của mình như sắp nổ tung, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là muốn cô.

Nhưng còn chưa kịp nhấm nháp thì đã phun trào ở trong tay cô rồi……

“Phụt….. Ha ha ha ha…… Anh, đây là có chuyện gì thế? Không phải trong sách có nói, đàn ông đều sẽ làm bảy lần một đêm hay sao? Anh…… Tại sao đến một lần anh còn không có……” Khương Tuệ Tuệ nhây nhây cái chất nhầy trắng như sữa bò trong tay, lại không cảm thấy dơ, chỉ lo chê cười anh, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Sắc mặt Tống Thời Thanh trở nên xanh mét, đặc biệt là khi Khương Tuệ Tuệ nói ra những lời này, khiến anh giận đến nghiến răng.

Sách gì chứ? Rốt cuộc là cô đã xem qua loại sách gì thế này?

Đồng thời trong lòng anh cũng rất buồn bực, từ trước đến giờ anh cũng chưa từng gần gũi với phụ nữ, hiện giờ cũng là lần đầu tiên. Lúc trước khi hẹn hò với Tuệ Tuệ, ban đêm trong đầu anh cũng thường xuyên nhớ tới cô, điều này sẽ khiến một vài đàn ông đều sẽ tự làm chuyện đó, mỗi lần như vậy đều rất bình thường, cũng không có phát sinh loại tình huống như hôm nay.

Khương Tuệ Tuệ càng cười, anh càng muốn giáo huấn cho cô thêm một chút.

Anh mau chóng lấy lại dũng khí, lúc này anh không để Khương Tuệ Tuệ tuỳ ý thưởng thức nữa, anh trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Toàn thân Khương Tuệ Tuệ cứng ngắc, cô cũng không cười nổi nữa, trong giọng nói mang theo chút tiếng khóc nức nở.

Tống Thời Thanh lập tức không dám dùng lực nữa, anh sợ làm cô đau. Nhưng chính vì như vậy mà ngày hôm sau, Khương Tuệ Tuệ không thể bước xuống giường được nữa.

Mãi cho đến khi Tạ Phương Hoa hết lời hỏi han về chuyện buổi tối hôm đó, cô mới giơ ngón tay, hơi hơi uốn lượn, sau đó khóc thút thít mà nói: “Bảy lần, tận bảy lần! Làm ầm ĩ cả một buổi tối! Ô, Tống Thời Thanh này chính là tên quỷ đáng ghét! Anh ấy chính là một con sói đói!
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 551: Chương 551



Chị xem, chỗ này, còn có chỗ này, đều là vì anh ấy làm ra thế đấy!”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ lập tức kéo cổ áo xuống, chỉ thấy trên vai cô có vài vết đỏ.

Đây không phải là do Tống Thời Thanh thô bạo với cô, mà là do da cô thật sự quá non, chỉ cần dùng một chút lực thôi cũng đủ biến thành như vậy rồi.

Tạ Phương Hoa nhìn mà đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đây là vì cậu ấy yêu cô đấy thôi.”

Nhưng Khương Tuệ Tuệ lại bĩu môi, đây là xót cô chỗ nào chứ, rõ ràng là sợ làm cô không đủ đau mà. Ngay từ đầu cô còn cảm thấy rất thoải mái, cái loại cảm giác này giống như đưa người ta tới tiên cảnh. Nhưng cảm giác này cũng chỉ có ở vài lần đầu, những lần về sau cô chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, chỉ muốn anh nhanh chóng tha cho cô.

Cô mệt mỏi đến rã rời rồi.

Nhưng Tống Thời Thanh chính là một con sói đói, nhớ rõ trước đó cô còn chê cười anh, cho dù thế nào thì anh cũng không chịu tha cho cô một cách đơn giản được.

Cũng nhờ trải qua buổi tối hôm đó, cô mới hiểu được, hóa ra tất cả đều là gạt người, nhiều lần cũng không có nghĩa là tốt, sẽ chỉ khiến cô khóc lóc thút thít xin tha suốt cả buổi tối, ngày hôm sau còn không xuống giường được nữa kìa….

Thông thường cốt truyện trong tiểu thuyết và thực tế sẽ có một vài sự chênh lệch dù lớn dù nhỏ, trong tiểu thuyết là Tống Thời Thanh đi tòng quân sau đó trở thành cự giả Giang Châu, không biết có phải do sự xuất hiện của Khương Tuệ Tuệ dẫn tới cốt truyện bị thay đổi hay không, sau khi kết hôn không bao lâu, Tống Thời Thanh thương lượng với cô, anh muốn đi tòng quân.

Thật sự từ sau khi Khương Tuệ Tuệ xuyên vào sách, có rất nhiều tình tiết trong cốt truyện đã khác đi so với nguyên tác, Khương Tuệ Tuệ cũng đã quen rồi.

Cố Diệp Phi

Hiện tại nhà họ Tống đã được sửa lại án xử sai, bản thân cô cũng có thể tự kiếm ra tiền, tuy Tống Thời Thanh chưa có chức vụ cao nhưng cô cũng không để ý lắm. Nhưng nếu Tống Thời Thanh nói phải đi bộ đội, vậy có nghĩa là hai người bọn họ sẽ phải chia cách hai nơi, không thể thường xuyên gặp mặt.

Nói thật lòng thì Khương Tuệ Tuệ cũng không nguyện ý chia xa với Tống Thời Thanh như vậy.

Làm gì có ai nguyện ý chia cách với người mình yêu thương đâu chứ, hơn nữa chủ ý của cô là quyết định buôn bán, cũng không có khả năng cô sẽ đi tùy quân như những người vợ của quân nhân khác.

Nhưng cô nhớ lại, trong nguyên tác, tác giả viết nhiều về tâm lý của Tống Thời Thanh. Lúc trước nếu không phải anh một lòng muốn để ông nội và bà nội có được cuộc sống tốt hơn một chút thì cũng sẽ không đến chợ đen bắt đầu buôn bán, như vậy so với việc làm buôn bán, anh nguyện ý đi tòng quân thì hơn.

Từ nhỏ ước muốn của anh chính là được giống như cha và ông nội anh, làm một người quân nhân quang vinh, bảo vệ quốc gia.

Nếu Khương Tuệ Tuệ không biết những điều này, có lẽ cô còn có thể làm nũng, để Tống Thời Thanh không cần đi. Nhưng cô đã vô tình biết được điều này, cho nên cô vẫn ủng hộ Tống Thời Thanh đi tòng quân, cô không muốn để vài chục năm sau, Tống Thời Thanh lại giống như trong nguyên tác, hối hận vì năm đó anh không đi tòng quân.

Cô yêu anh nên sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.

Cũng may chỗ Tống Thời Thanh đi bộ đội cũng không quá xa, nhưng vì kỷ cương quân đội nên anh không thể thường xuyên về nhà, nhưng thật ra Khương Tuệ Tuệ có thể đến thăm anh.

Thương cho Tống Thời Thanh trước đây vì cả nhà bị oan mà chậm trễ, hơn nữa Tống Thời Thanh thật sự rất xuất chúng, thế nên sau nửa năm đi bộ đội, anh đã được thăng chức làm đội trưởng, trở thành người được thăng chức đội trưởng sớm nhất trong quân khu.

Khương Tuệ Tuệ biết tin này thì rất vui mừng, dự tính đến thăm Tống Thời Thanh.

Đêm trước hôm xuất phát, ông Tống và bà Tống dặn dò Khương Tuệ Tuệ rất nhiều điều, dặn cô trên đường đi nhất định phải cẩn thận một chút, vừa đến quân khu là phải lập tức gọi điện thoại báo bình an cho ông bà.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 552: Chương 552



Khương Tuệ Tuệ vừa thu dọn đồ đạc, vừa làm nũng nói: “Ông nội, bà nội, cháu biết rồi, ông bà cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa không phải có người trước kia làm trợ lý của ông đi cùng với cháu rồi sao?”

Để Khương Tuệ Tuệ đi một mình, ông Tống nhất định sẽ không yên tâm, vì thế đã để trợ lý đi cùng với cô.

Bây giờ Khương Tuệ Tuệ có trong tay không dưới mấy ngàn nhân dân tệ, trong số đó có phần do cô tự mình kiếm được, cũng có phần do Tống Thời Thanh trợ cấp. Mỗi tháng Tống Thời Thanh đều sẽ gửi tiền trợ cấp về nhà, toàn bộ đều giao cho cô giữ, hơn nữa tiền lương hưu của ông Tống cũng không ít, chi tiêu bất cứ thứ gì trong nhà cũng không cần Khương Tuệ Tuệ phải đưa tiền ra, tuy nhiên Khương Tuệ Tuệ vẫn thường xuyên mua một vài món đồ về nhà.

Dù sao cũng là lần đầu tiên đến quân khu của Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy mình cần chuẩn bị một ít quà gặp mặt mới được. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy dê nướng nguyên con không tồi, vì thế liền quyết định mang cái này đến quân khu.

Bây giờ Tống Thời Thanh đã là đội trưởng rồi, một mình anh quản lý một đống người, cấp dưới cũng có khoảng 70 đến 90 người, vậy lấy trung bình là 80 người đi.

Cô mua khoảng 30 đến 40 cân dê nướng nguyên con, cô cảm thấy món dê nướng nguyên con này là ăn ngon nhất.

Cô mua tổng cộng ba con, thời buổi này mặc dù nói giá cả không mấy đắt đỏ, nhưng một con dê nướng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải có giá một hai trăm tệ, nhưng Khương Tuệ Tuệ cũng không phải loại người keo kiệt bủn xỉn gì, cô trực tiếp vung tiền mua luôn mấy con dê nướng này….

Sau khi mua dê nướng nguyên con xong, cô còn mua một bao cam, hiện giờ đang vào đúng mùa cam, quả vừa ngon ngọt lại còn nhiều nước.

Dựa theo tính tình xưa giờ của Khương Tuệ Tuệ, cô nhất định là không nói trước chuyện này cho Tống Thời Thanh biết, cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện khiến cho Tống Thời Thanh trở tay không kịp.

Nhưng bây giờ Tống Thời Thanh ở quân khu, thỉnh thoảng có nhiệm vụ thì sẽ không có mặt ở đó, Khương Tuệ Tuệ không muốn mình bị anh làm cho trở tay không kịp, cho nên đã gọi điện thoại cho anh trước.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh đã sớm ra cửa chờ, sau khi nhìn thấy xe của trợ lý, anh lập tức tiến lên, đợi xe dừng lại, Tống Thời Thanh mở cửa xe, đón lấy tay Khương Tuệ Tuệ đỡ cô xuống xe.

Hiện tại đã là tháng chạp, bên này lại là phương bắc, tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Từ trên xe bước xuống, vừa mở miệng nói chuyện đã phả ra khói. Tống Thời Thanh sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ bị lạnh, anh nhanh chóng gỡ khăn choàng cổ của mình xuống rồi quấn lên cổ cô.

Đây là một chiếc khăn choàng cổ màu xám, hơn nữa lại còn là do Khương Tuệ Tuệ tự tay đan. Cô vốn không biết đan khăn choàng cổ, nhưng Lý Tú Cầm đã cầm tay chỉ dạy cho cô, không bao lâu sau cô đã học được cách đan chúng. Học được rồi thì cái đầu tiên cô đan chính là khăn choàng cổ cho Tống Thời Thanh, sau đó cô đã gửi đến đây.

Tống Thời Thanh mặc quân phục, dáng người anh vốn dĩ cao lớn, mặc dù nói quân phục mùa đông rất dày, nhưng thoạt nhìn lại không có vẻ gì là mập mạp, anh đứng đó như một cái cây sừng sững.

Khương Tuệ Tuệ đã sớm biết Tống Thời Thanh mặc quân phục rất đẹp, lúc ở binh đoàn cô cũng đã từng thấy Tống Thời Thanh mặc quân phục rồi, nhưng mà quân phục của chiến sĩ ở binh đoàn và quân phục của quân nhân chân chính vẫn có sự khác biệt rõ rệt.

Trong lòng cô tràn đầy vui sướng khi gặp lại người thương xa cách bao ngày, mới vừa bước xuống xe, cô đã lập tức nhào tới đưa tay ôm lấy cổ Tống Thời Thanh, nhón chân đặt một nụ hôn nồng cháy lên mặt anh.

Cô làm nũng nói: “Em nhớ anh muốn chết!”

Tống Thời Thanh sớm biết vợ mình rất giỏi làm nũng, nhưng anh cũng không thể đoán được cô sẽ đột nhiên ôm lấy mình, lại còn hôn anh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 553: Chương 553



Anh cũng rất nhớ cô, nhưng giờ phút này bọn họ đang đứng ở cửa quân khu, phía sau anh còn có một đám người biết vợ đội trưởng đến nên đi theo để xem náo nhiệt……

Bọn lính này đều còn khá nhỏ tuổi, phần lớn đều độc thân, ngày thường cũng ít khi nói chuyện được mấy câu với các cô gái, chứ đừng nói gì đến nắm tay.

Lúc này bất thình lình để bọn họ nhìn thấy đội trưởng ngày thường nghiêm túc đang được vợ ôm, lại còn hôn một cái nữa chứ.

Cả đám đều sợ đến ngây người.

Lại nhìn vợ của đội trưởng, lúc trước bọn họ hỏi đội trưởng là vợ anh trông như thế nào, anh sẽ trả lời có lệ là cô lớn lên rất đẹp.

Nhưng rất đẹp là đẹp như thế nào? Bọn họ căn bản không nghĩ ra được, có người còn nghĩ, chẳng lẽ đẹp như tiên nữ hay sao?

Hiện giờ đã được nhìn thấy, họ hoàn toàn trợn tròn mắt, còn không phải sao, quả thật là đẹp như một tiên nữ!

Làn da trắng sáng, đôi mắt to tròn, lông mi thật dài, cái mũi cũng rất cao và thẳng…… Còn…… Còn bất chợt làm nũng, đã vậy còn nhiệt tình nữa chứ……

Trên người mặc một chiếc áo khoác nỉ, thoạt nhìn đặc biệt thời thượng, không giống như áo khoác mùa đông của bọn họ ở bên này.

Khuôn mặt của bọn họ đỏ ửng, hai tai cũng đỏ lên vì lạnh, lại còn hơi ngượng ngùng, nhịn không được mà bắt đầu nhìn lén Khương Tuệ Tuệ.

Tống Thời Thanh kéo tay Khương Tuệ Tuệ từ trên cổ mình xuống, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô: “Chú ý một chút, ở đây còn có rất nhiều người.”

Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, uất ức mà nói: “Nhưng em thật sự rất nhớ anh mà.”

“Đợi đến khi chỉ có hai chúng ta, lúc đó em muốn làm cái gì cũng được, còn bây giờ thì phải kiềm chế một chút.” Tống Thời Thanh chỉ có thể khuyên nhủ.

“Thật sao?” Ánh mắt Khương Tuệ Tuệ trở nên sáng ngời, có thể tưởng tượng ra hình ảnh trong tay cô đang múa may chiếc roi da nhỏ, ngồi trên eo Tống Thời Thanh, kêu anh nhanh nhanh lên một chút. Cô nhếch miệng cười cười: “Vậy được rồi, cứ quyết định như vậy nhé.”

Sau khi thỏa thuận với nhau, Khương Tuệ Tuệ xoay người nhìn về phía đám lính sau lưng Tống Thời Thanh.

Chỉ thấy đám lính đó bị anh nhìn mà ngượng ngùng, điên cuồng vò đầu cười ngây ngô. Khương Tuệ Tuệ cảm thấy ý tứ của bọn họ khá thú vị và ngộ nghĩnh, không nhịn được mà cười theo.

Tống Thời Thanh nói: “Ở đó cười ngây ngô cái gì, ngày thường không phải nói muốn gặp vợ tôi sao, hôm nay gặp được rồi sao tất cả đều biến thành người câm thế này, sao không nói gì đi? Còn không mau chào à?”

Nghe anh nói vậy, bắt đầu có vài người lên tiếng chào cô.

“Vợ….”

Sắc mặt Tống Thời Thanh trở nên xanh mét, ánh mắt như phi đao: “Kêu là chị dâu!”

Nhóm lính sợ tới mức run lập cập, nhất thời kích động nên gọi theo đội trưởng mà kêu chị dâu là vợ, cả đám nhanh chóng sửa lại cho đúng: “Chào, chào chị dâu!”

Khương Tuệ Tuệ chào hỏi lại bọn họ, sau đó chỉ chỉ vào trong xe, nói: “Lần đầu tiên tôi đến đây, cũng không biết mọi người thích cái gì, thế nên có mua mấy cân dê nướng nguyên con, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một ít nhé.”

Cố Diệp Phi

Nghe thấy có dê nướng nguyên con, ánh mắt mọi người trở nên sáng rực, thầm nghĩ chị dâu không những lớn lên xinh đẹp như tiên nữ, mà tâm địa cũng giống tiên nữ, thật tốt bụng quá đi, không ngại cực khổ đến thăm đội trưởng, còn không quên mang đồ ăn ngon cho bọn họ.

Khương Tuệ Tuệ ra lệnh một tiếng, bọn họ nhanh chóng tất bật đi lấy dê nướng nguyên con mang vào trong.

Dê nướng nguyên con đã được làm chín sẵn trong tiệm, được nêm nếm gia vị đầy đủ, chỉ đợi đến bữa tối hâm nóng lại một chút là có thể ăn được rồi.

Chuyện vợ của đội trưởng Tống tới thăm chồng mình, lại còn mang theo mấy cân dê nướng nguyên con rất nhanh đã được lan truyền khắp quân khu. Rất đông người không phải lính của Tống Thời Thanh cũng đến đây xem náo nhiệt, đều nói bọn họ thật đúng là quá hạnh phúc mới có được một người chị dâu tốt như vậy.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 554: Chương 554



Nhóm binh lính vô cùng đắc ý trong lòng: Đương nhiên là vậy rồi!

Ngồi xe hai ngày hai đêm, Khương Tuệ Tuệ mệt sắp c.h.ế.t rồi. Tống Thời Thanh đưa cô đến ký túc xá của anh, ký túc xá của nhóm lính sẽ gồm vài người ở chung một phòng, nhưng vì Tống Thời Thanh là đội trưởng, cho nên được quyền hưởng thụ riêng một phòng ký túc xá.

Mới vừa vào ký túc xá, Khương Tuệ Tuệ đã dậm dậm chân, đưa tay nhéo nhéo cái lỗ tai tê cứng vì lạnh, run run nói: “Lạnh c.h.ế.t mất thôi……”

Tống Thời Thanh nhanh chóng lấy áo khoác anh treo trên giá quần áo, khoác lên người cô, nói: “Mặc ít quần áo như vậy chả trách sao lại bị lạnh. Mặc áo này vào đi, chút nữa sẽ không còn thấy lạnh nữa.”

Nếu sớm biết cô chỉ mặc ít như vậy, chắc chắn anh đã đem áo khoác theo rồi.

Khương Tuệ Tuệ để mặc cho Tống Thời Thanh khoác áo lên người cô, sau đó chú ý tới lỗ tai Tống Thời Thanh cũng hơi ửng hồng, còn tưởng rằng anh cũng bị lạnh, vì thế nhón chân đưa tay sờ sờ vào lỗ tai anh, nhưng mà lỗ tai anh không hề lạnh, ngược lại còn hơi ấm.

Bởi vì lỗ tai anh ửng hồng không phải do lạnh, mà là vì được gặp cô, anh vui nên nó mới như thế.

Ở góc độ này, Tống Thời Thanh quay lưng về phía cửa sổ, còn Khương Tuệ Tuệ nhìn được ra ngoài cửa sổ, cô chú ý tới hai cái đầu đen thập thò bên ngoài, có mấy người mặc áo khoác nữ binh đi qua trước cửa sổ, rõ ràng là đang muốn nhìn vào bên trong, nhưng lại sợ bị phát hiện, cho nên khi đi qua đều cố gắng làm bộ, chỉ là không cẩn thận đã liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng lại bị Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nhìn thấu tâm tư của các cô gái đó.

Sau khi các cô gái đó đi qua thì lập tức ríu rít thảo luận: “Các cô có nhìn thấy rõ cô gái kia trông như thế nào không? Có đúng như lời đội năm nói, xinh đẹp như tiên nữ không?”

“Nghe nói cô gái kia mặc áo khoác nhung, mùa đông mà mặc loại áo đó thì vừa có thể giữ ấm mà lại còn đẹp nữa, không cứng ngắc như áo khoác chúng ta mặc, mặc vào nhìn cứ như chim cánh cụt vậy.”

“Vừa rồi tôi có liếc mắt nhìn một cái, làn da trắng sáng, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng hào……”

“Giọng nói của cô gái kia cũng rất là dễ nghe, lại còn làm nũng với đội trưởng Tống ở trước mặt nhiều người như vậy….”

“Chẳng trách sao đội trưởng Tống lại thích cô ấy đến như thế, tôi nghe một một người bạn trực điện thoại kể lại cứ cách hai ngày bọn họ sẽ gọi điện thoại cho nhau một lần. Thường ngày đội trưởng Tống nhìn rất nghiêm túc, thế mà lại nói nhớ cô ấy, cô ấy ăn cái gì cũng đều hỏi thăm….”

Những người đó dần dần đi xa, âm thanh trò chuyện cũng không còn nghe thấy rõ nữa, nhưng rất nhanh lại có vài người khác thay thế, bọn họ đều đến đây vì muốn nhìn thấy vợ của đội trưởng Tống trong truyền thuyết, một Khương Tuệ Tuệ xinh đẹp như tiên nữ.

Khương Tuệ Tuệ cũng không tức giận, những nữ binh đó cũng chưa nói gì bậy bạ về cô, bọn họ chỉ là tò mò cô trông như thế nào mà thôi. Nhưng cô cũng không muốn mình bị xem như là khỉ như thế, vì thế cô đã đi đến trước cửa sổ, kéo màn lại, trong phòng tối sầm đi rất nhiều.

Ký túc xá cũng không lớn, ngoại trừ một chiếc giường thì chỉ còn lại một bộ bàn ghế, lúc này Tống Thời Thanh đang ngồi trên giường, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Khương Tuệ Tuệ đá văng giày trên chân ra, xoay người trèo lên giường.

Cố Diệp Phi

Anh còn chưa kịp chuẩn bị thì cô đã lập tức ngồi trên người anh: “Có phải lúc trước anh nói em muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy đúng không?”

Tống Thời Thanh nhanh chóng nói: “Bây giờ là ban ngày mà….”

Ban ngày ban mặt mà làm những việc này ở quân khu thì không nên, mặc dù Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ đang ở bên nhau thì cũng không thể làm ra loại chuyện này được...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 555: Chương 555



Khương Tuệ Tuệ ngáp một cái, lại trèo xuống khỏi người Tống Thời Thanh, ôm lấy người anh, híp mắt tỏ vẻ sắp ngủ, lẩm bẩm nói: “Anh nghĩ là em không biết mệt sao, ngồi xe lâu như vậy mệt lắm, em phải ngủ một giấc trước đã, khi nào tới bữa tối anh nhớ kêu em……”

Cô thật sự mệt cực kỳ, vừa nằm xuống gối là bắt đầu ngủ.

Thật ra cô cũng là người tương đối kén giường ngủ, nhưng vì có Tống Thời Thanh ở bên cạnh cho nên cô cũng yên tâm ngủ hơn.

Đến lúc cô thức dậy, phát hiện màn đã sớm bị Tống Thời Thanh kéo ra, hóa ra là Tống Thời Thanh sợ kéo màn sẽ bị người khác hiểu lầm, nhưng lại sợ cô ngủ không ngon, cho nên anh treo áo khoác trên giường, như vậy có thể chắn được ánh sáng, để cô ngủ ngon hơn một chút.

Cố Diệp Phi

“Dậy rồi sao?” Tống Thời Thanh ngồi ở mép giường hỏi.

“Ừm……” Khương Tuệ Tuệ ừ một tiếng, duỗi thẳng người, dang hai tay hướng về phía Tống Thời Thanh: “Muốn ôm.”

Tống Thời Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn nhìn xem ngoài cửa sổ có ai đang đi qua không, xác định không có người mới ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, kéo cô từ trong chăn ra, còn giúp cô mặc quần áo, xoa xoa khuôn mặt cô, nói: “Mau tỉnh dậy thôi, anh đã nói với mọi người chúng ta sẽ nhóm lửa bên ngoài để ăn dê nướng nguyên con rồi.”

Nghe đến dê nướng nguyên con, Khương Tuệ Tuệ lúc này cũng có chút đói bụng.

Tống Thời Thanh giúp cô mang giày vào, hai người họ ra khỏi ký túc xá.

Tinh thần chuẩn bị của nhóm quân nhân đúng là không thể xem thường, lúc bọn họ ra tới nơi, hết thảy đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, lửa trại đã được nhóm lên, dê nướng nguyên con cũng được treo lên luôn rồi.

Bọn họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, cả đám đều nhiệt tình mời Khương Tuệ Tuệ ngồi bên cạnh lửa trại.

Tống Thời Thanh ngồi cùng Khương Tuệ Tuệ cạnh lửa trại, chờ ăn thịt dê nướng, không biết là ai đề nghị muốn ca hát nên lại có người bắt đầu ca hát.

Khương Tuệ Tuệ gõ nhịp, cô tươi cười xán lạn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cô, ngọn lửa rực rỡ lấp lánh trong mắt cô.

Giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời vậy.

Tống Thời Thanh đưa tay nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.

……………………

Động tĩnh ở đội năm khiến các binh lính khác cũng đến đây xem náo nhiệt, đương nhiên, khả năng của Khương Tuệ Tuệ cũng chỉ có hạn, trước mắt cô không có cách nào mời toàn bộ người trong quân khu ăn dê nướng nguyên con, nhưng vừa hay số cam cô mua đến đây đã có đất dụng võ, nếu ai tới xem náo nhiệt thì cô liền phát cho người đó hai quả.

Có người nhìn Khương Tuệ Tuệ, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt, bèn kéo người chiến hữu ngồi bên cạnh, hỏi: “Cậu nhìn vợ của đội trưởng Tống đi, sao tôi lại cảm thấy cô ấy rất giống người yêu của trung đội trưởng chúng ta vậy nhỉ?”

Bị hỏi như vậy xong, người kia cũng hơi hoang mang, họ đều đã nhìn thấy ảnh chụp chung của trung đội trưởng Lâm và người yêu, người trong ảnh và vợ của đội trưởng Tống thật sự giống nhau như đúc, bọn họ tuyệt đối là không nhìn nhầm.

Hai người nhìn nhau, dự tính hỏi chính chủ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Hơn nữa, cách đây nửa năm Lâm Hồng Binh nói phải về kết hôn với người yêu, nhưng sau đó hắn ta quay trở về nói tạm thời không kết hôn nữa, kể từ lúc đó hình như hắn ta đã thay đổi hoàn toàn, không bao giờ thường xuyên nhắc tới người yêu trước mặt bọn họ như trước kia, hắn ta cũng trở nên ít nói hơn hẳn.

Đúng lúc Lâm Hồng Binh vừa từ nhà ăn trở về, hai người chạy tới giữ chặt lấy Lâm Hồng Binh, chỉ vào Khương Tuệ Tuệ ở cách đó không xa, hỏi: “Trung đội trưởng, trung đội trưởng, anh mau nhìn vợ của đội trưởng Tống đi, sao chúng tôi đều cảm thấy cô ấy và người yêu ở quê của anh trông rất giống nhau vậy?”

Lâm Hồng Binh nhìn theo hướng người nọ chỉ, quả nhiên nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang ngồi bên lửa trại, người ngồi bên cạnh chính là Tống Thời Thanh. Dường như cô đang muốn nói gì đó, sau đó Tống Thời Thanh liền lấy tay đặt lên miệng cô, kêu cô giữ im lặng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 556: Chương 556



Cô nhếch miệng cười xán lạn, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Lâm Hồng Binh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn ta không dám nhìn tiếp. Thật ra lúc sáng hắn ta đã có nghe vài người nói về chuyện này, đoán được có lẽ người tới chính là Khương Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cô, cảm giác trong lòng không thể diễn tả bằng lời nữa.

Hắn ta nghiêng mặt đi, nói: “Không phải, chỉ là trông giống nhau mà thôi. Tôi còn phải trở về giặt quần áo, các người cứ ở đây chơi vui đi, tôi đi về trước.”

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.

Sau khi hắn ta xoay người rời khỏi, Khương Tuệ Tuệ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua bên này, bỗng nhiên giống như thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng không để ý, cô nói nhỏ vào tai Tống Thời Thanh: “Em không ngờ ở quân khu lại đông người như vậy, không biết cam em chuẩn bị có thiếu không nữa?”

“Không sao đâu, thật ra bọn họ cũng chỉ ăn cho vui thôi, mỗi người một quả ăn là vui rồi.” Tống Thời Thanh nói.

“Để em lột cho anh một quả, cam này ngọt lắm.” Khương Tuệ Tuệ lột một quả, đút vào miệng Tống Thời Thanh một múi.

Tống Thời Thanh há mồm ăn, đầu lưỡi không cẩn thận mà chạm phải ngón tay Khương Tuệ Tuệ, nhẹ nhàng l.i.ế.m láp.

Khi bị người khác nhìn thấy, lại làm bộ tỏ vẻ đứng đắn, làm bộ không có chuyện gì xảy ra...

Từ sau khi kết hôn, Khương Tuệ Tuệ đến sống ở thành phố, nhưng cô vẫn thường xuyên lui tới hai đại đội.

Lần trước cô và Tạ Phương Hoa đã cùng mua một căn nhà ở thành phố, dự tính sửa sang nơi này thành chỗ làm việc của bọn họ, Tạ Phương Hoa cũng đã dọn vào trong thành phố rồi, vì vậy cô ấy cũng ít khi trở về đại đội.

Cố Diệp Phi

Hôm nay, Khương Tuệ Tuệ mới vừa rời khỏi giường, đang chuẩn bị đến chỗ làm việc thì nhận được điện thoại từ đại đội, là mẹ cô Phương Quế Chi gọi tới.

....

Bên đầu dây bên kia, giọng Phương Quế Chi khá gấp gáp và hoảng loạn, thậm chí còn không kịp xác nhận xem người nghe điện thoại có phải là Khương Tuệ Tuệ hay không, bà ấy đã vội nói thẳng: “Con gái à, hôm nay con có bận việc gì không? Bây giờ con có thể tới sở y tế đại đội một chuyến được không?”

....

Khương Tuệ Tuệ nghe không hiểu, nhưng cô biết với giọng điệu này của mẹ thì có nghĩa là trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Cô kìm nén sự hoảng loạn và suy đoán trong lòng lại, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ đừng gấp gáp, mẹ cứ từ từ mà nói, trong nhà đã xảy ra chuyện rồi phải không?”

“Là chị dâu thứ ba của con, 5 giờ sáng nay chị dâu con đột nhiên đau bụng, bây giờ đã được đưa đến sở y tế đại đội, nhưng chị dâu con nói cái gì mà phải chờ con đến, nói cái gì mà đứa con sinh ra được nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ giống người đó, chị dâu con cảm thấy trong nhà chúng ta con là người xinh đẹp nhất, nói phải chờ con tới thì mới chịu sinh!” Phương Quế Chi nói liên tục không ngừng, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

Cô con dâu này cũng thật biết cách khiến người khác lo lắng, lúc trước không tin rằng đứa nhỏ sinh ra nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ giống người đó, bây giờ lại tin và còn đòi đợi cô đến mới chịu sinh, lẽ nào muốn sinh con lúc nào là sinh lúc ấy hay sao?

Nhịn sinh lâu như vậy, lỡ như không chịu sinh rồi đứa bé bị làm sao thì sao? Thật đúng là khiến bà ấy sầu c.h.ế.t mất thôi.

“Tuệ Tuệ, nếu con không có việc gì bận thì con hãy nhanh chóng trở về một chuyến đi, tính chị dâu con rất bướng bỉnh, một khi chị dâu con đã quyết như vậy thì không dễ dàng gì mà khuyên ngăn được!” Phương Quế Chi nói.

Khương Tuệ Tuệ cũng hiểu tính cách của Lưu Ái Đệ, hơn nữa nếu chị dâu cô sinh con, cô cũng nên trở về một chuyến mới phải. Vì thế cô nhanh chóng nói: “Được, con biết rồi mẹ, con lập tức tới ngay.”

Phương Quế Chi nghe cô nói vậy thì cũng yên tâm hơn nhiều, cúp điện thoại đi để chuẩn bị trứng gà với nước đường đỏ cho Lưu Ái Đệ. Sinh con rất tốn sức, lỡ như đến lúc sinh mới đột nhiên phát hiện sức lực không đủ vậy thì sẽ rất là nguy hiểm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 557: Chương 557



Còn Khương Tuệ Tuệ thì lập tức chuẩn bị ra ngoài, trước lúc đi ra ngoài còn xem xét qua mấy món quà được tặng lúc trước, chọn mấy thứ để mang đi. Một bình sữa mạch nha, một cân đường đỏ, còn có mấy cân mì sợi, cô nói với bà Tống ở dưới lầu: “Bà nội, vừa rồi mẹ cháu có gọi điện thoại tới nói là chị dâu thứ ba của cháu sắp sinh, kêu cháu mau trở về nhà một chuyến.”

Bà Tống nghe thấy vậy thì nhanh chóng lên tiếng, vừa đi lên lầu vừa nói: “Vậy cháu hãy mang theo một ít đồ mà trở về, bây giờ đi mua vé có vẻ không còn kịp nữa rồi, bằng không cháu hãy nói phó quan Lý đưa cháu đi một chút, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Khương Tuệ Tuệ nghĩ như vậy cũng hợp lý, dù sao thì sinh con cũng là chuyện do trời quyết định, cô cũng biết Lưu Ái Đệ nói như vậy thì chỉ đơn giản là nói ngoài miệng mà thôi, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì sao, vì thế cô đồng ý với kiến nghị của bà Tống.

Bởi vì có phó quan Lý lái xe đưa đi, cho nên cô chỉ tốn hơn ba giờ là đã đến được sở y tế đại đội rồi.

Mới vừa lên lầu hai, cô đã nhìn thấy vài người đứng ở hành lang, đó là Phương Quế Chi, Khương Vệ Bình và Khương Vệ Quân. Khương Vệ Quân vừa thấy Khương Tuệ Tuệ đến, nhanh chóng chạy đến đón cô, nói: “Em gái, em tới rồi, vừa rồi chị dâu em lại đau bụng, y tá nói với anh là sắp sinh rồi, em nhanh vào trong trước đi.”

Đây là đang muốn kêu Khương Tuệ Tuệ vào phòng sinh, theo lý mà nói thì bác sĩ sẽ không cho phép nhiều người vào phòng sinh, nhưng Lưu Ái Đệ một hai phải đòi Khương Tuệ Tuệ vào, bọn họ cũng không có cách nào khác.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đưa mấy món đồ trong tay cho Khương Vệ Quân cầm, sau đó liền đi vào phòng sinh.

Trong phòng sinh, y tá kêu Lưu Ái Đệ phải tập trung hết sức mình, nói: “Mau dùng sức đi, dùng sức nữa đi, sắp thấy đầu đứa trẻ rồi….”

Lưu Ái Đệ vừa dùng sức vừa nói: “Cái gì? Đầu đứa trẻ đã ra rồi sao? Vậy phải làm sao? Cô nó còn chưa tới! Đứa nhỏ này sao lại nôn nóng như vậy, không thể chờ một chút sao, ai cũng nói trẻ con nhìn thấy ai đầu tiên thì lớn lên sẽ giống người đó, tại sao cô nó còn chưa tới mà nó có thể ra ngoài rồi chứ……”

Y tá nghe thấy vậy thì trợn trắng mắt, cũng may sức khỏe của Lưu Ái Đệ tốt, lúc sinh con còn có thể nói chuyện, khi nói chuyện cũng vẫn có thể dùng sức, không làm cho đứa trẻ bị nghẹt thở, nếu không thì sẽ khiến y tá tức c.h.ế.t mất.

Đúng lúc này, giọng nói của Khương Tuệ Tuệ vang lên, cô nói: “Chị dâu, chị đừng nói chuyện nữa, mau chóng sinh con đi, đừng để đứa nhỏ bị nghẹt thở, em đã tới rồi đây.”

Cô vừa dứt lời thì Lưu Ái Đệ rặn một hơi, đứa nhỏ lập tức được sinh ra.

“Mau đưa đứa nhỏ cho em chồng của tôi, đưa đứa nhỏ cho em chồng tôi ôm đi!” Cảm giác đầu tiên của Lưu Ái Đệ sau khi sinh con chính là, rốt cuộc cũng lôi ra rồi, nhưng vẫn không quên kêu y tá đưa đứa nhỏ cho Khương Tuệ Tuệ ôm.

Trước kia Khương Tuệ Tuệ đã từng bế Tiểu Nguyệt rồi nên cũng coi như là có chút kinh nghiệm.

Nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Nguyệt cũng là sau khi Tiểu Nguyệt sinh ra được mấy ngày rồi, không giống đứa nhỏ này, mới từ trong bụng mẹ chui ra, trên người còn dính đầy máu, trên mặt hơi ửng đỏ, cả người lại nhăn nhúm, giống như một con khỉ nhỏ.

Lúc đầu không khóc, sau đó bị y tá đánh vào m.ô.n.g hai cái, lúc này mới khóc ‘oa oa’ lên.

Là một bé trai, đẹp hay không thì lúc này Khương Tuệ Tuệ cũng không nhìn ra được, đối với cô mà nói trẻ con mới sinh đều không khác nhau lắm, cô thậm chí còn cảm thấy cậu bé này và Tiểu Nguyệt lớn lên sẽ rất giống nhau.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ bế đứa bé, cô mới giao đứa bé cho Lưu Ái Đệ, nói cho cô ta biết cô ta đã sinh được một bé trai, cô cũng không cần nhìn cũng biết là Lưu Ái Đệ có vui mừng hay không, cô ta sinh được một bé trai, cha mẹ cô ta đều là những người trọng nam khinh nữ, cô ta rất chán ghét những người trọng nam khinh nữ, cho nên Khương Tuệ Tuệ biết rõ cô ta không phải là loại người đó.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 558: Chương 558



Có một số người vẫn ở nhà sinh con, nhưng đại đội Hồng Tinh được xem như là một đại đội tương đối phát triển, tình hình kinh tế tốt hơn rất nhiều so với những nơi đặc biệt nghèo khó, nếu gặp được một người mẹ chồng tốt một chút thì khi sinh con đều sẽ được tới bệnh viện để sinh.

Nhà họ Khương có Khương Đắc Thắng là công nhân vận chuyển của xưởng, lại có Khương Tuệ Tuệ biết kiếm tiền nên Lưu Ái Đệ được đãi ngộ tốt hơn trước, sinh con xong, Phương Quế Chi còn kêu cô ta ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi rồi mới về nhà.

Về tới phòng hồi sức, Khương Vệ Quân tự mình cho Lưu Ái Đệ uống nước đường đỏ và ăn trứng gà, còn Phương Quế Chi thì vừa bế đứa bé vừa nói chuyện với Lý Tú Cầm, Khương Tuệ Tuệ thở phào một hơi, cô đi tìm một cái ghế dựa để ngồi xuống.

Cô vừa xuống xe đã trực tiếp vào phòng sinh, đây vẫn là lần đầu cô vào phòng sinh, lại còn không phải là cô sinh con, mà là xem người khác sinh con, theo lý mà nói lúc ấy cô sẽ sợ hãi, nhưng cô lại quên mất đi sự sợ hãi, chỉ nghĩ đến việc Lưu Ái Đệ sớm sinh một chút thì sẽ tốt hơn, cho tới bây giờ, cô mới cảm thấy chân tay có chút bủn rủn....

Cô ngồi xuống, đang chuẩn bị uống miếng nước thì lúc này, trong đầu cô đột nhiên truyền đến âm thanh của hệ thống.

“Chúc mừng ký chủ đã vượt qua thử thách hóa nguy thành an, đạt được 500 điểm khen thưởng.”

Khương Tuệ Tuệ cau mày, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nào hiểu được, tại sao đột nhiên hệ thống lại cho cô điểm thưởng. Bởi vì từ khi cô gả cho Tống Thời Thanh, rồi sau đó dọn vào trong thành sinh sống, những người cô gặp gỡ đều sống rất hoà thuận và tốt bụng, đã rất lâu rồi cô chưa dùng đến khả năng hóa nguy thành an của hệ thống.

Cô dò hỏi hệ thống, nhưng hệ thống không có cách nào giải đáp cho cô, đáp án được đưa ra cũng chỉ là vì cô đáng được khen thưởng, hệ thống cũng không có bị lỗi.

Sau khi suy nghĩ một chút thì Khương Tuệ Tuệ không để những rối rắm đó ở trong lòng nữa, dù sao thì lí do là gì cũng được, cô được khen thưởng là tốt rồi.

Lần này trở về, Khương Tuệ Tuệ chỉ ở lại nhà hai ngày, sang ngày thứ ba cô lập tức trở về thành, gần đây ở tiệm may có khá nhiều việc cần xử lý, một mình Tạ Phương Hoa lo liệu không xuể, cô phải sớm trở về để hỗ trợ.

Về tới nhà, Khương Tuệ Tuệ đi tắm, mỗi lần đi tắm ở thành phố thì tiện hơn so với ở nông thôn nhiều, trước khi kết hôn Tống Thời Thanh đã mua cho cô một cái bồn tắm, lúc tắm rửa cô có thể ngâm mình trong đó, cảm giác rất là thoải mái.

Ngâm mình xong rồi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, Khương Tuệ Tuệ đang chuẩn bị đi tìm Tạ Phương Hoa, nhưng vừa mới đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng ông Tống đọc báo thì thầm: “Núi đá sạt lở, đã có vài bộ đội chết……”

Khương Tuệ Tuệ nhăn mày, tin tức viết trong tờ báo này là bộ đội ở quân khu Tống Thời Thanh, quân khu bọn họ đã có vài bộ đội chết, Tống Thời Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Cố Diệp Phi

Thậm chí cô còn không kịp hỏi ông Tống, vội vã đi đến bên cạnh chiếc điện thoại, lập tức gọi đến quân khu của Tống Thời Thanh.

Cũng may, Tống Thời Thanh đã nhanh chóng bắt máy, anh vẫn bình an không xảy ra chuyện gì cả, sau khi biết được anh vẫn bình an thì Khương Tuệ Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ông Tống nghe cô gọi điện thoại, biết cô sợ người trên báo là Tống Thời Thanh, vội vàng nói: “Tuệ Tuệ, có phải cháu mới nghe ông đọc đúng không? Không có chuyện gì đâu, trên này có chụp ảnh của quân nhân đã hy sinh, không có Thời Thanh.”

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu: “Dạ, cháu cũng vừa mới gọi điện thoại cho anh Thời Thanh để hỏi rõ ràng, anh ấy không sao, là một người khác vì đi cứu người, kết quả gặp đất đá sạt lở lần thứ hai nên mới xảy ra chuyện, ai da….”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 559: Chương 559



Ông Tống cũng cảm thán vài tiếng, nhưng đời người quân nhân chính là như vậy, mỗi một quốc gia, lúc nhân dân cần sự trợ giúp thì phải xả thân mình mà làm, thậm chí phải hy sinh cả tính mạng, đây là chức trách của người làm quân nhân.

Lúc trước ông Tống cũng đi lên từ tân binh, thậm chí ông ấy đã trải qua mấy năm kháng chiến, cố gắng vất vả hoàn thành nhiệm vụ mới có ngày hôm nay.

Lúc này đồng hồ báo thức trên bàn vang lên, hóa ra là tới giờ ông Tống uống thuốc, ông Tống đi vào nhà uống thuốc trước.

Không biết tại sao Khương Tuệ Tuệ lại đột nhiên muốn nhìn thử ảnh của người quân nhân đã hy sinh kia, vì thế cô cầm lấy tờ báo mà ông Tống đặt trên bàn trà, phía dưới tin tức kia có mấy bức ảnh chụp.

Tổng cộng có vài tấm ảnh, lúc nhìn đến tấm ảnh thứ ba, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy có chút quen mắt, cô lại cẩn thận quan sát thêm lần nữa.

Đúng rồi, cô nhận ra rồi.

Là Lâm Hồng Binh.

Lúc này cô cũng hiểu được tại sao lần trước ở bệnh viện hệ thống lại khen thưởng cô. Lúc trước cô từng nói muốn Lâm Hồng Binh cả đời không tìm được tình yêu đích thực, hệ thống vẫn luôn không khen thưởng cho cô, bởi vì Lâm Hồng Binh vẫn chưa trải qua cả đời.

Bây giờ Lâm Hồng Binh hy sinh, coi như cả đời đã xong rồi.

Cô buông tờ báo trong tay xuống, trong lòng Khương Tuệ Tuệ có chút kỳ lạ, không biết nên diễn tả như thế nào.

Muốn nói là thương tâm thì không có khả năng cô vì Lâm Hồng Binh mà thương tâm, nhiều nhất cũng chỉ coi hắn ta như mấy người quân nhân hy sinh kia mà đối đãi thôi, cô đã nói rồi, ngoại trừ chuyện tình cảm bên ngoài thì những phẩm chất khác Lâm Hồng Binh đều không có vấn đề, cũng là một người có đủ tư cách của người quân nhân.

Thậm chí còn hy sinh cả tính mạng.

Sau khi bàng hoàng thổn thức một lúc thì cô đi ra cửa….

Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, nháy mắt đã 6 năm trôi qua rồi.

Trong lúc này, Khương Tuệ Tuệ đã phải trải qua bảy năm để đến với kỳ thi đại học, cô vẫn luôn cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi đại học, hơn nữa việc khôi phục thi đại học vừa mới được triển khai lại, bài thi của năm đầu tiên cũng tương đối đơn giản, Khương Tuệ Tuệ dễ dàng đậu vào trường mà cô yêu thích.

Cô không học về thiết kế trang phục mà lựa chọn tài chính. Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì, trong tương lai cô phải mở xí nghiệp, mở nhà máy, đến lúc đó cô không chỉ phải phụ trách việc thiết kế quần áo, mà còn phải làm chủ, cô phải có hiểu biết về phương diện tài chính thì mới gánh vác được.

Còn về nhà thiết kế gì đó, chỉ cần có tiền thì không cần phải lo không tìm được người chuyên nghiệp.

Nếu cô lại đi học thiết kế trang phục, vậy thì sẽ không phát huy được nhiều tác dụng.

Cố Diệp Phi

Khi có thời gian cô sẽ đọc thêm sách, trong giai đoạn cải cách năm 78, cô đã bắt đầu chuẩn bị mở nhà máy.

Làm người đi tiên phong, mặc dù cô chỉ là một sinh viên còn học đại học năm nhất, nhưng cô lại rất can đảm và cẩn trọng, sau lưng lại có nhà họ Tống chống lưng, xưởng quần áo của cô trở thành xưởng thực nghiệm ở Giang Châu.

Thế nào là xưởng thực nghiệm? Chính là không đi theo tiền lệ trước đó, nhà máy của Khương Tuệ Tuệ là xí nghiệp tư nhân đầu tiên, hơn nữa theo chính sách cải cách, nhà nước bắt đầu phát động mọi người gầy dựng sự nghiệp, nhưng vì ngần ấy năm bị áp chế, rất ít người dám đi tiên phong, thế nhưng Khương Tuệ Tuệ lại dám đứng ra làm điều đó.

Cô là người đi tiên phong đầu tiên, được hưởng những ích lợi nhất định, có chính phủ ủng hộ nên cũng dễ làm việc.

Khương Tuệ Tuệ quyết định lấy cái tên ‘Hồng Tinh’, sáng lập xưởng quần áo Hồng Tinh. Công nhân phần lớn đều là xã viên ở công xã Hồng Tinh, ban đầu bọn họ vì tin tưởng Khương Tuệ Tuệ mà vào nhà máy làm thử, sau khi thử làm thì nhận được rất nhiều phúc lợi, khăng khăng một mực đi theo làm cho Khương Tuệ Tuệ.
 
Back
Top Bottom