Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 400: Chương 400



Một vết cắt trên cánh tay của cô ấy là do bị một thanh thép cắt qua khi cứu Nữu Nữu, có rất nhiều m.á.u chảy ra từ chỗ vết thương ấy.

Khi đó, Nữu Nữu nghe thấy cô giáo Chung bảo mọi người trốn ra ngoài, cô bé đã ra ngoài nhưng cô bé thấy Triệu Hổ Tử đang mắng Triệu Xuân Hạnh và bảo Triệu Xuân Hạnh chạy trở lại lớp học để lấy hộp cơm, sợ rằng có thể xảy ra chuyện với Triệu Xuân Hạnh, Nữu Nữu đã đi theo cô ấy.

Cô bé đã đến lớp nghe giảng mấy ngày, chạy qua mấy lớp trùng lặp, cũng quen biết Triệu Xuân Hạnh, biết Triệu Hổ Tử đối xử không tốt với chị gái. Nữu Nữu thực sự rất tức giận khi thấy Triệu Hổ Tử làm như vậy, nhưng cô bé không ngờ rằng sau khi theo vào, cô bé đã bị mắc kẹt trước khi có thể kéo Triệu Xuân Hạnh đi cùng ra ngoài.

Triệu Xuân Hạnh không thể nói nên chỉ có thể thốt ra những âm tiết đứt quãng 'a a a'. Khi Tống Thời Thanh tóm lấy cô ấy và muốn đưa cô ấy đi, cô ấy đã lắc đầu và ra hiệu bằng cả hai tay, ý bảo rằng Tống Thời Thanh nên đưa Nữu Nữu đi trước, cô ấy không quan trọng.

Nữu Nữu và Tống Thời Thanh đều không hiểu cách nói chuyện bằng tay, nhưng bọn họ có thể đoán được ý tứ, Nữu Nữu nói: "Cô, cô đi trước đi."

Tống Thời Thanh biết lúc này không thể trì hoãn thêm nữa, vội vàng lôi kéo Triệu Xuân Hạnh đi về phía trước, nói với Nữu Nữu hãy ngoan ngoãn và ở yên đây. Nữu Nữu ngoan ngoãn gật gật đầu, trốn dưới bục không dám nhúc nhích, vẫy vẫy tay với Triệu Xuân Hạnh: “Cô Xuân Hạnh, cô nhanh đi đi.”

Triệu Xuân Hạnh được đưa ra ngoài an toàn, bên ngoài lập tức có người tiếp ứng.

Hàn Tiến Bộ nắm lấy tay Triệu Xuân Hạnh và từ từ kéo cô ấy ra ngoài. Cánh tay của Triệu Xuân Hạnh đã bị cắt với một vết cắt đặc biệt lớn, ở dưới đó không có cách nào cầm m.á.u nên bây giờ m.á.u vẫn đang chảy.

Nhìn thấy như vậy, Hàn Tiến Bộ cả kinh khiếp sợ: "Sao lại đến nông nỗi này!"

Triệu Xuân Hạnh không nói được lời nào, chỉ có thể nhăn khuôn mặt gầy gò lại, lo lắng nhìn chằm chằm vào trong, hy vọng Nữu Nữu và Tống Thời Thanh có thể bình an vô sự mà ra ngoài.

Hàn Tiến Bộ đã sắp lo đến c.h.ế.t vì cô gái này rồi, cánh tay của cô ấy thành ra như thế này mà dường như cô ấy hoàn toàn không biết đau. Anh ấy nói với các giáo viên bên cạnh: "Mọi người nên băng bó cho cô ấy trước, sau đó đưa cô ấy đến trung tâm y tế, như vậy thì cô ấy mới không bị nhiễm trùng!"

Các giáo viên tôi nhìn cô, cô nhìn tôi rồi cùng nhau lắc đầu. Người học cao nhất trong bọn họ cũng chỉ học hết cao học, đến xã giúp dạy mấy đứa nhỏ mà thôi, làm sao mà biết băng bó được.

Hàn Tiến Bộ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm. Anh ấy đã từng đánh nhau rất nhiều khi còn đi học, nên cũng không có gì lạ khi anh ấy tự băng bó vết thương cho bản thân.

“Cô trốn cái gì?” Hàn Tiến Bộ nhìn Triệu Xuân Hạnh giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi thì nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng không phải người xấu, cô nhìn xem cánh tay của cô chảy nhiều m.á.u như vậy, nếu như tôi không băng bó cho cô, cô không sợ sẽ chảy m.á.u đến c.h.ế.t hay sao?"

Cố Diệp Phi

Những lời này chính là hù dọa người ta, mặc dù Xuân Hạnh chảy rất nhiều máu, nhưng sẽ không đến mức mất mạng.

Nhưng những lời này cũng có tác dụng, Triệu Xuân Hạnh ngừng tránh né anh ấy, cau mày để Hàn Tiến Bộ băng bó cho cô ấy. Ở đây không có băng gạc hay thuốc, Hàn Tiến Bộ chỉ có thể lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, sau đó lại lấy từ trong hộp ra một chiếc khăn lụa màu trắng sữa.

Khăn lụa rất mềm mại trơn nhẵn, Hàn Tiến Bộ miễn cưỡng chạm vào, cuối cùng dùng nó để băng bó vết thương cho Triệu Xuân Hạnh. Quần áo của bọn họ đều bị bẩn hết rồi, nhất định không thể dùng để băng bó vết thương, nếu không sẽ càng dễ bị nhiễm trùng, bây giờ thứ duy nhất có thể dùng để băng bó vết thương chính là chiếc khăn lụa của anh ấy, vốn định dùng để tặng cho Khương Tuệ Tuệ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 401: Chương 401



Đây là một món đồ được bán rất đắt hàng, anh ấy mua ở cửa hàng bách hóa, nó có giá đến năm nhân dân tệ!

Nhưng tiền chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là chiếc khăn lụa trắng tinh như mây trắng này đã trở thành khăn dính máu, nhất định không thể đưa được cho Khương Tuệ Tuệ nữa.

Bên này Hàn Tiến Bộ vừa băng bó vết thương cho Triệu Xuân Hạnh, bên kia Tống Thời Thanh đã ôm Nữu Nữu bò đến cửa hang, Tống Thời Thanh đưa Nữu Nữu ra trước, Triệu Xuân Hạnh vội vàng chạy tới, định bế cô bé lên, nhưng đã bị Hàn Tiến Bộ kéo cánh tay không bị thương còn lại, cô ấy có hơi loạng choạng một chút.

Triệu Xuân Hạnh quay đầu đi, đôi mắt đầy ủy khuất, cô ấy không biết tại sao Hàn Tiến Bộ lại làm như vậy và tại sao anh ấy không để cô ấy đến đón Nữu Nữu.

Hàn Tiến Bộ không thể nhìn được đôi mắt đang khóc lã chã của cô ấy, anh ấy ngượng ngùng xấu hổ gãi gãi đầu, khó chịu nói: "Cánh tay của cô bị thương, đến đó giúp đỡ cũng thành trở ngại chứ không giúp được gì. Ở đó có mấy giáo viên, họ có thể ôm Nữu Nữu. Đúng vậy, này, đừng nhìn tôi như vậy, Nữu Nữu cũng là cháu gái của thầy tôi, tôi cũng phải quan tâm cô bé, tôi chỉ sợ cô qua đó sẽ chỉ thêm phiền cho mọi người…”

Anh ấy còn đang nói chuyện, Nữu Nữu đã bị giáo viên Chung đỡ lên rồi, kiểm tra toàn thân xem có chỗ nào bị thương hay không: “Nữu Nữu, cháu có bị thương chỗ nào không? Có đau chỗ nào hay không?”

Nữu Nữu được giáo viên ôm vào lòng, ngoan ngoãn như một con búp bê tây, mặc dù con búp bê bình thường rất dễ thương nhưng ngay lúc này đã bị lấm lem bùn đất rồi.

Cô bé lắc đầu, nói: "Cô giáo Chung, em không bị thương chút nào, cũng không bị đau ở đâu hết."

Sau đó, cô bé lại liếc mắt nhìn Tống Thời Thanh, cười rạng rỡ với Tống Thời Thanh: “Cháu không sợ hãi chút nào hết, bởi vì khi cháu ở bên trong, cô... Không, chú Tống nói với cháu rằng đừng sợ, chú ấy nhất định sẽ cứu cháu ra ngoài.”

Nữu Nữu nhớ đến khi bọn họ còn ở dưới đống đổ nát, Tống Thời Thanh đã nói với cô bé: "Nữu Nữu, cháu có tin chú nhỏ không? Chú nhỏ sẽ mang cháu ra một cách an toàn."

Nhưng chú nhỏ nói rằng cô bé chỉ có thể gọi chú Tống là "chú nhỏ" trước mặt chú ấy và cô nhỏ thôi. Đây là một bí mật giữa ba người bọn họ, và không ai có thể nói ra. Nữu Nữu rất vui vì cô bé có thể có một bí mật với cô nhỏ và chú nhỏ của mình.

Cô bé nhìn chú nhỏ của mình, chớp chớp mắt, hất cằm lên, như muốn nói: “Chú nhìn xem, cháu không nói với ai cả.”

Tuy lần này trường học đã bị sập, nhưng ngoài vết thương của Hàn Tiến Bộ và Triệu Xuân Hạnh, không có gì nghiêm trọng xảy ra với mọi người nữa.

Ba cô giáo cũng vô cùng kinh hãi, nhìn những đứa trẻ còn sống tung tăng trước mặt mà không ngừng nói cảm ơn Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ.

Tống Thời Thanh giao Nữu Nữu cho cô giáo Chung, phiền cô ấy gửi Nữu Nữu trở lại nhà họ Khương sau. Về phần mình, anh lại phải ra cánh đồng lúa mì.

Giáo viên Chung ôm chặt Nữu Nữu vào lòng, nói: "Đưa Nữu Nữu về cũng được, nhưng thanh niên trí thức Tống, anh thực sự không cần về nhà nghỉ ngơi hay sao? Chắc hẳn là anh đã dùng rất nhiều sức lực để cứu mọi người ở đây. Có sức để cắt lúa mì nữa hay không? Hơn nữa, bây giờ anh đi qua đó, trời mưa rất to, có lẽ mọi người đã không còn làm việc nữa rồi."

“Lúc tôi đi đã không nói với đại đội trưởng, mặc kệ có như thế nào, bây giờ tôi cũng phải đi tìm đại đội trưởng để nói cho rõ ràng.” Tống Thời Thanh nói.

Cố Diệp Phi

Anh xoa xoa đầu nhỏ của Nữu Nữu, bảo mọi người sau khi về nhà thì nhớ uống một bát canh gừng rồi tắm rửa không thôi sẽ bị bệnh, anh nói với Hàn Tiến Bộ vài câu rồi chạy về phía cánh đồng lúa mì.

Hàn Tiến Bộ bị thương ở chân nên phải đến phòng khám một chuyến. Nhìn thấy Triệu Xuân Hạnh đứng bên cạnh Triệu Hổ Tử, biểu hiện có vẻ như không có ý định đi đến phòng khám, anh ấy nắm lấy cánh tay cô ấy rồi nói: "Tôi nghe nói rằng tay của cô đã bị một thanh thép cắt trúng phải không? Thật đúng là một con hổ lầm lì mà, nếu cô không đi đến phòng khám tiêm uốn van, thì đến khi bị nhiễm trùng rồi sẽ không thể chữa khỏi được đâu."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 402: Chương 402



Anh ấy muốn Triệu Xuân Hạnh đi đến trung tâm y tế cùng với anh ấy, nhưng Triệu Xuân Hạnh lại đứng bên cạnh Triệu Hổ Tử, cúi đầu không chịu nhúc nhích di chuyển.

Hàn Tiến Bộ thực sự là một người hoạt động rất vô tư và tùy tiện, nếu không thì anh ấy đã không gặp Khương Tuệ Tuệ, rồi cảm thấy rằng bản thân anh ấy thích cô, vì vậy anh ấy phải lập tức đi tìm hiểu xem cô có đối tượng hay không, nếu không có đối tượng thì anh ấy sẽ lên kế họach theo đuổi cô.

Anh ấy hành động nhanh như gió, còn cảm thấy Khương Tuệ Tuệ có khí chất giống anh ấy, vì vậy anh ấy vừa nhìn đã thấy thích, hơn nữa, cô ấy thực sự là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ấy từng thấy, vì vậy anh ấy thích cô cũng là điều rất hiển nhiên.

Nhưng Triệu Xuân Hạnh trước mặt này lại khiến anh ấy không thích cho lắm. Tại sao khi làm việc lại lề mề như vậy? Anh ấy còn phải mời cô ấy đến trung tâm y tế để tiêm.

"Đừng nghĩ rằng tôi đang hù dọa cho cô sợ. Đây là sự thật. Có người thực sự đã c.h.ế.t sau khi bị một vết thương nhỏ nhưng không chữa trị." Sau khi Hàn Tiến Bộ nói xong, anh ấy kéo tay Triệu Xuân Hạnh mạnh hơn một chút.

Triệu Xuân Hạnh cắn môi và nhìn chằm chằm vào dưới chân cô ấy.

Triệu Hổ Tử lạnh lùng nói: "Nhà chúng tôi không có tiền, đi khám bác sĩ mất rất nhiều tiền. Nếu chị ấy dám đến phòng khám tiêm rồi nợ tiền, cha mẹ tôi sẽ đánh c.h.ế.t chị ấy."

Nói xong, Triệu Hổ Tử giật lấy chiếc hộp cơm đã bị đập vỡ trên tay Triệu Xuân Hạnh, không vui mà nói: "Chị làm hỏng hộp cơm rồi, lại còn để tôi phải đói bụng, về nhà mẹ nhất định sẽ đánh chị!"

Triệu Xuân Hạnh nhìn Triệu Hổ Tử, sợ hãi đến mức run người, hai mắt cô ấy rưng rưng, mũi cũng đỏ ửng lên.

Hàn Tiến Bộ nghe vậy đã vô cùng tức giận, tát một cái vào đầu Triệu Hổ Tử, cao giọng quát: "Tiểu tử thúi, còn dám nói tiếng người hay sao? Đây là chị gái của em đấy nhé! Đồ lòng lang dạ sói!"

Nói xong, anh ấy kéo Triệu Xuân Hạnh đến bên mình, kéo cô ấy đi về phía trước: "Sao cô có thể không có chút khí chất nào như vậy hả? Từ nay về sau, nếu con rùa nhỏ này dám nói chuyện với cô như vậy, cô phải đánh nó, đừng nương tay. Để tôi nói cho cô biết, mỗi khi chị tôi đánh tôi, chẳng khác nào là muốn lấy mạng tôi luôn vậy, cô không thể hiểu được đâu. Chị ấy dám quất vào m.ô.n.g tôi bằng một cây gậy dày như vậy, bây giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng đủ để tôi cảm thấy m.ô.n.g nó.... Đau rồi..."

Nói đến đây, anh ấy chuyển đề tài, thanh âm đột nhiên trở nên nghẹn ngào. Anh ấy sụt sịt: “Nhưng mà chị gái tôi… Chị ấy đã liều mạng để cứu tôi…”

Nói xong anh ấy lại lắc đầu: “Này, sao tôi lại nói mấy chuyện này với cô làm gì, cô cũng không thể nào hiểu được... Đừng nhìn em trai cô bây giờ đối xử với cô như vậy, nó sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, ai mà lại không thân thiết với anh chị, gãy xương còn có thể nối liền được mà, nhưng mà bây giờ nó còn nhỏ nên không thể hiểu được gì..."

Triệu Xuân Hạnh liên tục nhìn chằm chằm vào Hàn Tiến Bộ khi anh ấy đang nói.

Bởi vì cô ấy bị điếc, cô ấy chỉ có thể đoán những gì người khác đang nói bằng cách nhìn vào khẩu hình miệng của bọn họ. Cô ấy hiểu những gì Hàn Tiến Bộ nói, nhanh chóng an ủi anh ấy bằng những cử chỉ, ý là: Đừng buồn, chị gái anh nhất định không muốn làm anh buồn.

Cố Diệp Phi

Lúc đầu Hàn Tiến Bộ không hiểu cô ấy đang làm gì, thản nhiên lẩm bẩm: "Sao cô không nói câu nào, quơ tay múa chân làm gì?"

Sau đó anh ấy chợt hiểu ra, nhìn hốc mắt Triệu Xuân Hạnh đỏ bừng vì lời nói của mình mà trong lòng đau xót, còn vươn tay tự tát thật mạnh vào mặt bản thân, nói: "Cô đừng giận, là tại tôi không có não, tôi không nghĩ đến tình huống như thế này... Thảo nào mà cô không nói chuyện, tôi còn cảm thấy cô thật là xấu xa, tôi băng bó vết thương cho cô mà cô cũng không nói được một câu cám ơn."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 403: Chương 403



“Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, cô đừng khó chịu, nếu không thì thế này, đừng lo lắng, cô có thể theo tôi đi đến trung tâm y tế, sau này tôi sẽ trả tiền tiêm và băng bó cho cô, cô không cần phải nợ tiền."

Triệu Xuân Hạnh ngẩng đẩu ngước nhìn Hàn Tiến Bộ, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong tròng mắt đen trắng của mình, cô ấy vừa vui vừa khó chịu. Vui là vì cô ấy đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng điều đáng buồn là cô ấy cảm thấy bản thân thực sự rất vô dụng…

Cô ấy lắc đầu, hai b.í.m tóc to mượt mà của cô ấy cũng đung đưa theo, cô ấy làm kí hiệu: Tính như tôi mượn của anh, về sau tôi sẽ từ từ trả cho anh được không?

Cánh đồng lúa mì.

Trước đó trời mưa rất to, có người kêu ca, nói là lúa bị sũng nước, bận rộn mấy cũng thành ra thế này, hôm nay mưa to như vậy, nếu không dừng làm việc thì mọi người sẽ bị bệnh.

Vì vậy, đại đội trưởng bắt đầu tập hợp mọi người lại với nhau, quyết định việc hôm nay tạm thời kết thúc và xem liệu trời có mưa vào ngày mai hay không. Dù ngày mai có mưa hay không thì số lúa mì còn lại cũng phải được thu hoạch trong vòng ba ngày.

“Mọi người có tự tin hay không?!” Đại đội trưởng nhìn mọi người tập hợp ở dưới, trong lòng có oán hận cũng là chuyện đương nhiên, dù sao thời tiết năm nay xác thực là cũng kém hơn so với những năm trước.

Những năm trước khá hơn có lẽ là do may mắn, lúa mì được thu hoạch xong ngay trước cơn bão, hay có mưa nhưng cũng không nặng hạt như năm nay, lại còn mưa to gió lớn.

Nhưng lúa mì không chỉ là thức ăn của bọn họ, bọn họ phải trả thuế bằng lương thực, thuế lương thực như vậy là đủ rồi, còn lại mới là thức ăn của mọi người. Vì vậy bọn họ phải cố gắng hết sức để giành lấy thức ăn từ ông trời.

Đừng nói chi một hai người, mà hầu như ai ai cũng đều mệt mỏi, thậm chí có người bắt đầu phát sốt nhẹ, tinh thần uể oải, không ai đáp lại lời đại đội trưởng.

Cố Diệp Phi

Đại đội trưởng nói: "Làm được thì nói một câu, không làm được thì hôm nay làm tiếp!"

Lúc này bọn họ mới đáp gọn lỏn và đầy nhiệt huyết: "Làm được mà!" Câu trả lời vang vọng cả bầu trời.

“Vậy thì tốt, chúng ta mau về nhà đi, về đến nhà tắm nước nóng uống chút canh gừng, đừng để phát sốt.” Đại đội trưởng thúc giục nói.

Lúc này, Trương U đi ra từ trong đám đông, nói với đội trưởng: "Đội trưởng, tôi muốn báo cáo!"

Đội trưởng dừng bước chân lại một chút và nhìn Trương U: "Muốn báo cáo cái gì?"

"Tôi báo cáo Tống Thời Thanh là một kẻ chốn chạy. Chúng tôi đã làm việc chăm chỉ ở đây để cắt lúa mì, nhưng anh ấy đã chạy về nhà! Loại người này chính là một kẻ đào ngũ trên chiến trường. Tôi nghe cha tôi nói rằng những kẻ đào ngũ sẽ bị xử bắn! Đại đội trưởng, dù cho có thế nào thì ông cũng phải báo cáo chuyện xấu của anh ấy với cấp trên!"

Trương U đứng thẳng, lưng thẳng tắp, giống như người cha nổi loạn của cô ta, người có công trong việc báo cáo và cuộc nổi dậy là chính đáng.

Lần trước Tống Thời Thanh với khuôn mặt lạnh lùng giễu cợt cô ta vẫn còn in đậm trong lòng cô ta.

Đặc biệt là sau này khi Tống Thời Thanh đối mặt với Khương Tuệ Tuệ vô cùng dịu dàng, anh trông không giống như khi anh đối xử với cô ta. Nếu Tống Thời Thanh đối xử với mọi người như anh đối xử với cô ta, có thể cô ta sẽ không ghi hận anh, nhưng không phải là anh không biết thế nào là dịu dàng, chẳng qua là đối phương phải là ai mà thôi...

Được rồi, vậy thì đừng trách cô ta đối xử với anh không tốt.

Cũng chỉ là một người con của kẻ phản loạn, nghe nói rằng anh vẫn muốn được sửa lại án sai? Đúng là mơ mộng hão huyền.

Khương Tuệ Tuệ cau mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương U một cái và vặn lại: "Trương U, cô cũng giống như cha mình vậy, cha cô lúc trước có mách lẻo như vậy để lên chức không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 404: Chương 404



Tại sao bây giờ cô cũng lại muốn dùng cùng một phương pháp như vậy để lên chức thế? Nhưng cô vẫn không giỏi bằng cha cô đâu. Thứ nhất, đại đội của chúng ta không phải là quân đội, vì vậy chúng ta sẽ không phải dùng đến súng. Thứ hai, tại sao cô lại nói thanh niên trí thức Tống là một kẻ đào ngũ?"

"Nếu anh ấy không phải là kẻ đào ngũ, cô giải thích thế nào với chúng tôi khi mọi người làm việc rất chăm chỉ ở đây để thu hoạch lúa mì trong mưa gió, nhưng lại không thấy anh ấy đâu?" Trương U nghiến răng hỏi.

Vẻ mặt của Khương Tuệ Tuệ rất thẳng thắn: "Nếu thanh niên trí thức Tống muốn làm kẻ đào ngũ, anh ấy đã làm việc như vậy khi trời mưa từ vài ngày trước rồi. Đừng quên, khi trời mưa vào mấy ngày trước, thanh niên trí thức Tống là người tích cực nhất trong đại đội của chúng ta. Lần này là bởi vì mưa to gió lớn, anh ấy lo lắng trong nhà xảy ra chuyện nên mới về nhà xem một chút, rất nhanh sẽ trở lại ngay thôi."

Khi Tống Thời Thanh rời đi, Khương Tuệ Tuệ không có ở đó, vì vậy cô không biết tại sao Tống Thời Thanh lại quay về. Nhưng cô biết rõ Tống Thời Thanh, nếu lúc này anh không ở đây cắt lúa mì, nhất định đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mưa to gió lớn như vậy, đoán chừng là trong nhà đã xảy ra chuyện.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ nói xong, cô đối mặt với các thành viên trong đại đội và đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, các thành viên trong đại đội, mọi người đều có thể thấy thanh niên trí thức Tống tích cực như thế nào trong công việc. Nếu không phải vì có chuyện ở nhà, có lẽ anh ấy sẽ không làm như vậy."

Phương Quế Chi đứng bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, sau khi Khương Tuệ Tuệ nói như vậy, bà ấy cũng lặp lại: "Đúng vậy, những gì Tuệ Tuệ nói là đúng, thường ngày thanh niên trí thức Tống làm việc rất tích cực, hưởng ứng lời kêu gọi, cậu ấy sẽ không có khả năng làm ra việc như vậy."

"Đúng vậy, tôi dám cam đoan cho Tiểu Tống, cậu ấy nhất định sẽ không làm chuyện này!" Khương Vệ Quân cũng nói theo.

Trương U nghe xong, hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói những lời châm chọc: "Làm sao, tôi chỉ là đang nói Tống Thời Thanh, mấy người nhà họ Khương các người sao phải một hai giúp anh ấy làm gì? Mấy người biết rất rõ ràng, vì sao mấy người... A a a...."

Trương U còn chưa nói xong, cô ta đột nhiên cắn vào lưỡi mình, trong miệng tràn ngập vị gỉ sắt, đôi môi nhuốm m.á.u đỏ tươi, đau đến mức không nói nên lời.

Đồng thời, Khương Tuệ Tuệ cũng được thưởng số điểm tương ứng,

Mà lời nói của Trương U cũng khơi dậy cuộc thảo luận của mọi người, những người trước đây từng được Tống Thời Thanh giúp đỡ cũng bắt đầu lên tiếng bênh vực Tống Thời Thanh, tin rằng anh nhất định là có việc gấp nên mới phải đi.

Cũng có người chưa từng nhận được sự giúp đỡ của Tống Thời Thanh, nhưng nhìn biểu hiện thường ngày của anh thì tin tưởng vào nhân phẩm của anh mà mở miệng: “Đúng vậy, lúc nãy hình như tôi thấy anh ấy vội vã chạy về, chắc là trong nhà đã xảy ra chuyện. Nếu không thì không thể nào bối rối như vậy. Hơn nữa, xã chúng ta không phải là không cho người khác thanh minh, vì vậy khi thanh niên trí thức Tống trở lại, chúng ta có thể hỏi anh ấy một chút mà có đúng không?"

Đúng lúc này, đám người phía sau xôn xao, sau đó Khương Tuệ Tuệ nghe thấy âm thanh có chút lạnh lùng của Tống Thời Thanh. Khi nói chuyện, anh có bị hụt hơi một cái: "Đại đội trưởng, cháu đã trở lại."

Cố Diệp Phi

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tống Thời Thanh.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng quay đầu lại và nhìn Tống Thời Thanh, người đang cách cô khoảng mười bước trong mưa. Có lẽ là anh đã vội chạy đến đây, anh thở hổn hển yếu ớt sau khi dừng lại, sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, hai người nhìn nhau, anh nhìn cô như thể bảo cô đừng lo lắng.

Sau đó, gần như vô tình, anh đi đến bên người đại đội trưởng, hoặc có thể nói là... Anh đi đến bên cạnh Khương Tuệ Tuệ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 405: Chương 405



Bởi vì Khương Tuệ Tuệ đang đứng bên cạnh đại đội trưởng, Tống Thời Thanh bước tới, tỏ vẻ rằng anh đã đi đến bên cạnh đội trưởng, nhưng trên thực tế, anh là người đứng gần với Khương Tuệ Tuệ nhất. Anh đưa tay ra từ phía sau, nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ ở nơi không ai có thể nhìn thấy, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cô.

Khương Tuệ Tuệ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cô cảm thấy thoải mái và yên tâm hơn nhiều.

Tống Thời Thanh đã nói rõ những gì đã xảy ra vừa rồi, ngôi nhà của anh và trường học bị sụp đổ.

Nhà sập không còn chỗ ở, đại đội trưởng đành phải thu xếp, tình cờ là cả nhà họ Khương đều ở đó, Phương Quế Chi là người dẫn đầu, nói rằng Tống Thời Thanh sẽ đưa ông bà nội đến ở nhà của bọn họ.

Rốt cuộc thì đây cũng là thời kỳ thu hoạch lúa mì và trời mưa rất nhiều, vì vậy không có cách nào để xây dựng một ngôi nhà mới.

Sau khi mọi người hay tin trường bị sập, những ai có con học tại trường đều nơm nớp lo sợ có chuyện gì xảy ra với các con nên cũng lần lượt lũ lượt về nhà.

Đại đội trưởng nói với Tống Thời Thanh: "Tiểu Tống, vậy cháu có thể dẫn ông bà của cháu đến ở cùng với nhà họ Khương trước. Lát nữa tôi sẽ đến xem xét, bàn bạc đối sách cụ thể."

Sau khi mọi người rời đi, nhà họ Khương cũng quay về.

Khương Tuệ Tuệ thấp giọng hỏi Tống Thời Thanh: "Anh không sao chứ?"

Khi Tống Thời Thanh nói rằng trường học đã sụp đổ vừa rồi, anh không nói rằng anh đã đi cứu người. Nhưng Khương Tuệ Tuệ đã chú ý đến quần áo của Tống Thời Thanh dính đầy bùn, anh chắc chắn đã đến trường để cứu những người khác, đó là lý do tại sao anh lại bị trì hoãn lâu như vậy.

Tống Thời Thanh mím môi, lắc đầu, nhân lúc không ai để ý, đưa tay xoa đầu Khương Tuệ Tuệ.

Nói: “Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”

Tuy nói không có việc gì, nhưng trong giọng nói vẫn là có chút mỏi mệt.

Khương Tuệ Tuệ có phần đau lòng, cô thấp giọng thì thầm: "Về nhà rồi nói chuyện tiếp, nhất định là anh đã mệt muốn c.h.ế.t rồi."

Trong những ngày này, Khương Tuệ Tuệ thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô từ lúc bắt đầu cũng chỉ là một cô gái nũng nĩu, đã luôn phàn nàn vì công việc, dù chỉ làm một ít công việc đồng áng trong một thời gian dài, nhưng bây giờ cô đã lớn và trưởng thành, trở thành một cô gái có thể thu hoạch lúa mì trong mưa mà không nề hà gì cả, thậm chí còn không kêu mệt mỏi trước mặt Tống Thời Thanh, cô chỉ quan tâm đến việc Tống Thời Thanh có mệt hay không mà thôi.

Mặc dù cô được hỗ trợ bởi những viên thuốc được trao đổi từ hệ thống, nhưng sự trưởng thành của cô thì ai cũng có thể nhìn thấy và không thể bị xóa nhoà được.

Trong lòng Tống Thời Thanh trở nên mềm nhũn, trong ánh mắt anh tràn đầy vẻ ôn nhu.

“Ông nội bảo anh mang canh gừng cho em, uống chút cho ấm người.” Tống Thời Thanh đưa ấm nước tới.

"Anh đã uống nó chưa?" Khương Tuệ Tuệ cầm lấy ấm nước, hỏi lại một câu.

Tống Thời Thanh nói: "Em uống trước đi."

Khương Tuệ Tuệ mở nắp ấm, ngẩng đầu uống mấy ngụm, canh gừng mới đun nên còn ấm, cho vào miệng uống, sau đó chậm rãi đi vào trong miệng rồi đi vào dạ dày, vô cùng ấm áp và ngon miệng.

Ở trong mưa, đôi mắt của cô phủ đầy sương nước, trông khá ướt át, khi cô nhìn người khác, như thể cô có thể nhìn thấu trái tim người ta.

Tống Thời Thanh nhìn lòng bàn tay có chút ửng đỏ vì cầm liềm lâu của cô, thật muốn vươn tay nắm lấy tay để xoa xoa cho cô.

Nhưng Phương Quế Chi đang đi về phía trước cách bọn họ không xa, anh đã kìm nén sự xúc động này xuống.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ uống canh gừng, cô đưa ấm nước cho Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh cầm lấy ấm nước một cách tự nhiên, uống vài ngụm canh gừng từ vòi mà Khương Tuệ Tuệ đã uống.

Cố Diệp Phi

Mối quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết, Khương Tuệ Tuệ sẽ không còn vì hành động như vậy của Tống Thời Thanh mà nghĩ tới nghĩ lui, hoặc là nảy ra đủ loại suy nghĩ kỳ lạ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 406: Chương 406



Tuy nhiên, khi nhìn thấy động tác tự nhiên của Tống Thời Thanh, trái tim cô vẫn vô thức nhảy lên.

Đồng thời, mang theo chút niềm vui sướng nhảy nhót, có một bí mật nhỏ ẩn giấu giữa bọn họ mà không ai khác có thể biết được.

Về đến nhà, bà nội Tống nhanh chóng chu đáo dọn cho mọi người một bát canh gừng, kêu mọi người uống một bát cho ấm. Nước nóng cũng đã được chuẩn bị xong, uống canh gừng xong là có thể đi tắm nước nóng ngay.

Bà nội Tống rất ân cần chu đáo, nhưng Phương Quế Chi lại cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng nói với bà nội Tống: “Thím, chuyện gia đình thím chúng cháu đã nghe nói rồi, thím cứ ở trong nhà chúng cháu đi, việc khác chúng cháu có thể tự làm, không thể làm cho mọi người mệt mỏi được ạ.”

Bà nội Tống lắc đầu nói: “Việc này có gì mà mệt mỏi, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, mọi người thu hoạch lúa mì trong cơn mưa to như thế thì mới là vất vả.”

Bọn họ nói nói cười cười với nhau một hồi, thực sự giống như người trong một gia đình vậy.

Ở phía bên kia, Khương Tuệ Tuệ đi lấy quần áo sạch và định đi tắm.

Bồn tắm cũng đã được chuẩn bị xong, nhưng là Tống Thời Thanh mang nước nóng đến cho cô, hai thùng đầy nước nóng bốc khói được Tống Thời Thanh nhẹ nhàng bưng vào, rót vào thùng gỗ vang lên một tiếng “ầm”.

Hơi nóng bốc lên từ thùng đập vào mặt Tống Thời Thanh. Khuôn mặt anh lạnh lùng đột nhiên nóng lên, từ ấm áp biến thành nóng bỏng, cũng không biết thật sự là bởi vì trên mặt đang bị hơi nóng phả vào, hay là còn có nguyên nhân nào khác.

Ví dụ như, khi anh đến phòng của Khương Tuệ Tuệ, hai người ở trong một không gian nhỏ như vậy, bọn họ thân thiết như người nhà, anh rất tự nhiên mà đổ nước tắm cho cô.

Khương Tuệ Tuệ rất ngạc nhiên khi thấy Tống Thời Thanh đến rót nước nóng cho cô, mặc dù hai người đã xác nhận mối quan hệ, nhưng những người khác cũng không biết, Phương Quế Chi sẽ không bao giờ để Tống Thời Thanh đến đổ nước nóng cho cô có phải không?

Cố Diệp Phi

Cô nhịn không được mà hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây đổ nước nóng cho em?”

Ánh mắt Tống Thời Thanh rơi vào trên người Khương Tuệ Tuệ, sau đó có chút không thoải mái mà dời đi. Trước đây khi ở bên ngoài anh không phát hiện ra điều gì, nhưng ở trong căn phòng nhỏ này, Tống Thời Thanh cảm thấy nhiệt độ hình như đã tăng lên rất nhiều, khi nhìn cô, lòng anh nóng như lửa đốt.

Anh nói: "Anh cả đi lấy nước nóng cho Nữu Nữu, anh ba đi lấy nước nóng cho chị dâu ba, chú Khương bị thương nên không thể xách được nước nóng, chỉ có thể để anh làm mà thôi."

Khương Tuệ Tuệ như có như không mà ‘vâng’ một tiếng, còn gật gật đầu.

Sau khi đổ nước xong, Khương Tuệ Tuệ đã sẵn sàng c** q**n áo và vào bồn tắm để tắm.

Quần áo trên người cô đều bị nước mưa làm ướt, dính vào da thịt khiến cô rất khó chịu.

Cô và Tống Thời Thanh cách nhau một cái bồn tắm, thấy Tống Thời Thanh đã rót nước xong rồi, nhưng còn chưa định rời đi, hai tay cô chống đỡ thành bồn tắm, nghiêng người về phía trước, giễu cợt nói: "Nước cũng đã đổ vào hết rồi, khi nào thì anh định rời đi? Hay là anh muốn... Ở lại và tắm với em...?”

Trước khi cô có thể nói ra ba từ 'Tắm với em', Khương Tuệ Tuệ đã nhìn thấy đôi mắt của Tống Thời Thanh đột nhiên nhắm chặt lại, toàn thân anh căng thẳng. Một lúc sau, anh mới thả lỏng người, không chậm trễ nữa, quay người cầm hai thùng gỗ đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại cho cô.

Khương Tuệ Tuệ nhìn bóng lưng "chạy chối chết" của Tống Thời Thanh, không nhịn được mà bật cười một tiếng, cô dùng đôi tay mảnh khảnh trắng nõn che đi đôi môi mỏng manh, đôi mắt hơi nhướng lên tràn đầy xuân quang sáng ngời.

Cô đóng chốt cửa lại, cởi hết quần áo ướt sũng trên người ra, lẩm bẩm: “Ở bên nhau rồi còn ngại ngùng gì nữa, buồn cười c.h.ế.t đi được.”

Nói xong, cô bước vào bồn tắm. Cơ thể cô vừa chạm vào nước ấm, cô thoải mái kêu lên một tiếng. Cả buổi sáng dầm mưa mệt mỏi, cơ thể mệt mỏi đến mức không thể tả nổi, được tắm nước nóng thế này thật sự là rất thoải mái.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 407: Chương 407



Sau khi Tống Thời Thanh ra khỏi phòng, cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể đuổi đi hình ảnh của Khương Tuệ Tuệ ở trong đầu mình. Trong tưởng tượng của anh, Khương Tuệ Tuệ đang đứng trong làn sương nước, bộ quần áo ướt sũng dính sát vào da thịt, tôn lên những đường cong tinh xảo. Da cô trắng như sứ, nhưng gò má hơi ửng hồng, khi cô nhìn anh, đôi mắt cô sáng như sao.

Chính ánh mắt ấy đã lay động trái tim anh.

Tống Thời Thanh bất giác cười khẽ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng không thể nhận ra.

Bà nội Tống vừa đi từ trong phòng bếp ra, bà nội Tống nhìn thấy Tống Thời Thanh đang cầm thùng gỗ nhưng lại không đặt xuống, cứ đứng dưới mái hiên mà ngây ngô cười, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Bà ấy nói: "Thời Thanh, sao cháu không đi tắm nước nóng rồi thay quần áo sạch đi, sao còn đứng đây cười ngây ngô làm cái gì? Bà nội đã mang hết quần áo của cháu và để ở trong phòng rồi đó, đi tìm một cái sạch trong rương đồ của cháu đi, nước nóng cũng đã chuẩn bị xong rồi, mau đi tắm đi."

Lúc này Tống Thời Thanh mới hoàn hồn lại, thu hồi nụ cười trên môi, bình tĩnh không chút hoang mang nói: "Tại vì cháu nghĩ đến một chuyện buồn cười, cháu đã biết rồi, cháu đi ngay đây."

Tống Thời Thanh nói xong liền định đi tắm rửa, đàn ông khi ở nhà thì tắm rửa rất đơn giản, chỉ cần tìm một chỗ để tắm là xong. Không giống như Khương Tuệ Tuệ, phải ngâm mình trong bồn tắm một lúc.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cả người sảng khoái hơn rất nhiều.

Tống Thời Thanh vừa thay quần áo đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Khương Đắc Thắng cũng đi từ trong nhà ra. Tống Thời Thanh nhớ đến việc của Hàn Tiến Bộ, định nói với Khương Đắc Thắng một tiếng, bất kể Hàn Tiến Bộ có quay lại hay không, ít nhất anh cũng phải nói với Khương Đắc Thắng một chút về việc anh ấy đã đến.

“Chú Khương.” Tống Thời Thanh mở miệng nói.

Khương Đắc Thắng rất thưởng thức Tống Thời Thanh, khi ông ấy nhìn thấy Tống Thời Thanh, ông ấy vội cười sảng khoái: "Thanh niên trí thức Tống, cháu đã tắm xong chưa? Đã uống canh gừng chưa? Đi uống một bát canh gừng đi, kẻo bị cảm lạnh bây giờ."

"Cảm ơn chú Khương đã quan tâm, cháu đã uống canh gừng rồi ạ." Tống Thời Thanh nói: "Chú Khương, Hàn Tiến Bộ có nói với chú rằng hôm nay anh ấy sẽ đến đại đội của chúng ta hay không? Hôm nay cháu đã nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đang cố gắng cứu các học sinh bị đè dưới ngôi trường bị sập. Hình như chân của anh ấy đã bị thương, cháu nóng lòng quay lại cánh đồng lúa mì để giải thích chuyện đã xảy ra với đại đội trưởng nên không thể đi đến trung tâm y tế cùng với anh ấy được. Không biết anh ấy có bị thương nặng lắm không, bây giờ đã về nhà hay vẫn ở trong đại đội của chúng ta.”

Cố Diệp Phi

“Hả? Tiến Bộ có đến sao?” Hiển nhiên là Hàn Tiến Bộ không nói trước với Khương Đắc Thắng, sau khi Khương Đắc Thắng nghe Tống Thời Thanh nói xong thì rất là giật mình.

Nhưng chuyện cũng rất bình thường, cách duy nhất để liên lạc với Khương Đắc Thắng là điện thoại của ủy ban thôn. Nhưng bây giờ là thời điểm thu hoạch lúa mì, cán bộ của đại đội cũng phải hỗ trợ công việc, bây giờ ở ủy ban thôn chung quy là không có ai, cho dù Hàn Tiến Bộ có gọi điện thoại đến thì cũng chưa chắc là đã có người bắt máy.

"Chân bị thương sao? Vết thương có nghiêm trọng không?" Khương Đắc Thịnh vẫn là rất quan tâm đến học trò của ông ấy, nhịn không được mà hỏi.

Tống Thời Thanh đang định trả lời thì nghe thấy giọng nói của Hàn Tiến Bộ từ ngoài cửa truyền vào: "Thầy, con ở đây."

Nghe thấy giọng nói này, Khương Đắc Thắng và Tống Thời Thanh đồng thời quay đầu lại nhìn về phía cổng sân. Thấy Hàn Tiến Bộ đứng đó hoàn toàn ướt sũng, vươn tay lau hết nước mưa trên mặt, mỉm cười với Khương Đắc Thắng, sau đó chào hỏi Tống Thời Thanh: "Anh Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Vừa nói, anh ấy vừa đi đến trước mặt hai người bọn họ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 408: Chương 408



Hàn Tiến Bộ nói về những gì đã xảy ra sau khi anh ấy đến trung tâm y tế cùng Triệu Xuân Hạnh: "Thầy, anh Tống, mọi người đều không biết Triệu Xuân Hạnh thực sự đã rất khổ sở thế nào đâu. Con đã đưa cô ấy đến trung tâm y tế để băng bó vết thương cho cô ấy và tiêm thuốc uốn ván. Bộ dạng đáng thương của cô ấy, lại thêm trời mưa to, sợ cô ấy về nhà một mình không an toàn nên con đã đưa cô ấy về nhà.”



Khi đến nhà họ Triệu, cha mẹ Triệu không hỏi han gì mà chỉ chửi Triệu Xuân Hạnh, mẹ Triệu cầm hộp cơm nhôm nát trên tay, thậm chí còn muốn ra tay đánh Triệu Xuân Hạnh, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi: "Đồ mất tiền này, mày dám làm vỡ hộp cơm ở nhà, xem tao có đánh c.h.ế.t mày hay không."

Nếu không có Hàn Tiến Bộ ở đó, chắc chắn là Triệu Xuân Hạnh sẽ bị đánh.

Cuối cùng, Hàn Tiến Bộ không thể nhịn được nữa, vì vậy anh ấy lấy tiền ra trả cho hộp cơm nhôm rồi đưa cho mẹ Triệu, mẹ Triệu lúc này mới im lặng và không nói gì với Triệu Xuân Hạnh nữa.

Nhưng trong lòng Hàn Tiến Bộ cũng biết, làm như vậy chỉ có thể tránh cho Triệu Xuân Hạnh một đòn, không biết sau này cô ấy sẽ ra sao.

Khi anh ấy rời khỏi nhà họ Triệu, những người hàng xóm nghĩ rằng anh ấy là đối tượng của Triệu Xuân Hạnh, vì vậy bọn họ đã lôi kéo anh ấy và nói với anh ấy rất nhiều chuyện về Triệu Xuân Hạnh.

Ví dụ, Triệu Xuân Hạnh không phải là người câm, mà cô ấy là một người điếc. Tuy nhiên, cô ấy không phải bị điếc bẩm sinh, bởi vì cha mẹ cô ấy đều là người gia trưởng trọng nam khinh nữ, sau khi biết đã sinh ra một cô con gái, tức là đồ mất tiền trong miệng bọn họ, bọn họ đã định mang đứa trẻ còn nằm im trong tã mà ném đi.

Triệu Xuân Hạnh được sinh ra trong một ngày tuyết rơi, lúc đó tuyết rơi dày đặc nên cha mẹ Triệu đã ném đứa trẻ còn đang thời gian ở cữ xuống tuyết. Nếu trưởng thôn không nhìn thấy cô ấy và bế cô ấy về nhà, Triệu Xuân Hạnh có thể đã c.h.ế.t vào lúc đó.

May mắn thay, cô ấy là một đứa trẻ có sức sống ngoan cường, ngay cả khi trưởng thôn bế cô ấy lên, cơ thể cô ấy đã tím tái. Nhưng một bồn tắm nước ấm, một chút nước đường ấm bất ngờ kéo đứa trẻ trở lại từ tay Diêm Vương.

Cố Diệp Phi

Trưởng thôn đến nhà họ Triệu gây áp lực, yêu cầu bọn họ phải có trách nhiệm với con mình, nếu không sẽ bị giữ lại lương thực. Gia đình nhà họ Triệu không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng nuôi Triệu Xuân Hạnh vì lương thực.

Đáng tiếc lần đó sau khi bị ném xuống tuyết, Triệu Xuân Hạnh đã bị sốt cao, mặc dù sống sót nhưng tai của cô ấy đã bị bỏng và cô ấy bị điếc kể từ đó.

Việc Triệu Xuân Hạnh bị điếc chỉ mới được phát hiện sau khi cô ấy hai tuổi, bởi vì cô ấy khác với những đứa trẻ khác, cô ấy không thể nói bởi vì cô ấy không thể nghe được nên không thể học nói chuyện.

Nhưng cô ấy có thể thốt ra những âm tiết đơn giản nên có thể kết luận rằng cô ấy không phải người câm mà chỉ là bị điếc.

Người thím lôi kéo Hàn Tiến Bộ nói rất nhiều về việc của Triệu Xuân Hạnh, bà ấy vừa thở dài vừa nói chuyện: "Xuân Hạnh là một cô gái tốt, cô ấy lớn lên xinh đẹp và cũng biết làm việc. Cô ấy tự mình làm tất cả công việc của gia đình nhà họ Triệu. Khi gia đình nhà họ vui chơi trong làng, cô ấy biết bắt giun cho gà ăn, ra sông bắt ốc bắt cua để cải thiện món ăn của gia đình. Ở làng chúng tôi, không ai nói rằng Xuân Hạnh không tốt cả.”

“Thật đáng tiếc, chỉ là vì một chút vất vả cuộc sống... Nhưng lại có những người cha mẹ không yêu thương con mình... Chàng trai trẻ, nếu cậu thực sự muốn tốt cho Xuân Hạnh, cậu nên cưới cô ấy sớm, cưới cô ấy về nhà làm vợ của cậu, đừng để cô ấy tiếp tục chịu khổ ở nhà họ Triệu nữa."

Lúc đầu, Hàn Tiến Bộ rất lắng nghe và anh ấy rất đồng cảm với cảnh ngộ của Triệu Xuân Hạnh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 409: Chương 409



Nhớ lại trước đây khi anh ấy đưa Triệu Xuân Hạnh đến trung tâm y tế, cô ấy có vẻ mặt sợ hãi như một chú thỏ con với đôi mắt đỏ hoe và luôn mím chặt môi không nói nên lời.

Lúc đầu, anh ấy phàn nàn rằng Triệu Xuân Hạnh quá bất lịch sự, cô ấy thậm chí không thể nói một lời cảm ơn. Sau này biết cô ấy bị câm, anh ấy vốn đã hơi lo lắng cho cô ấy, bây giờ nghe được chuyện này, anh ấy tức giận đến mức muốn xông vào đánh vợ chồng nhà họ Triệu một trận.

Những việc mà bọn họ làm có còn là việc mà con người làm hay không?

Anh ấy rất muốn đánh vợ chồng nhà họ Triệu nhưng lại bị hàng xóm cản lại.

Người hàng xóm xua xua tay với anh ấy: "Chàng trai trẻ, nếu cậu thật lòng với cô ấy, cậu nên nghe lời thím và cưới cô ấy sớm, nếu không thì không còn cách nào khác, cậu nghĩ rằng bản thân có thể xông vào đánh hai vợ chồng nhà họ Triệu một trận là xong hay sao? Nếu vậy thì tốt rồi, cậu đi đánh hai vợ chồng kia một trận, lại không mang theo cô ấy rời đi, để cô ấy ở lại nhà họ Triệu, lúc cậu đi nghĩ xem ai sẽ bị đánh, bọn họ nhất định sẽ đánh c.h.ế.t cô ấy."

Người hàng xóm nói có lý, cũng khiến Hàn Tiến Bộ do dự. Đúng vậy, anh ấy không thể đánh bọn họ, đánh vợ chồng nhà họ Triệu, Triệu Xuân Hạnh sẽ là người phải chịu thiệt.

Nhưng anh ấy cũng không phải là đối tượng của Triệu Xuân Hạnh, và anh ấy không thể cưới Triệu Xuân Hạnh về nhà sau khi nghe hàng xóm nói.

Anh ấy rất thương cảm cho những gì đã xảy ra với Triệu Xuân Hạnh, nhưng trong một lúc anh ấy không biết làm thế nào để giúp cô ấy, vì vậy anh ấy đã lê cái chân bị thương của mình một cách suy sụp.

Hôm nay trời mưa to, xe bò không thể vào thành phố, Hàn Tiến Bộ không thể quay lại thành phố, đành phải ở lại nhà họ Khương một đêm.

Vừa vặn Khương Đắc Thắng cũng có ý để Hàn Tiến Bộ ở lại nhà một đêm, Hàn Tiến Bộ vui vẻ đồng ý, hơn nữa ngày mai anh ấy cũng được nghỉ phép.

Cố Diệp Phi

Đúng lúc này, cửa phòng Khương Tuệ Tuệ kêu cọt kẹt rồi bị đẩy ra.

Khương Tuệ Tuệ thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng, cô mặc chiếc váy màu vàng tươi đó, đứng ở đó là sự tồn tại bắt mắt nhất.

Khương Tuệ Tuệ không chỉ tắm mà còn gội đầu, lúc này cô đang dùng khăn tắm lau mái tóc đen dài của mình, động tác lười biếng, ánh mắt ôn nhu như nước.

Sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng thoải mái, trong khi cảm thấy sảng khoái, giọng nói của Khương Tuệ Tuệ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Cùng với tiếng mưa rơi lộp độp trong sân, cô thoáng thấy bóng dáng của Tống Thời Thanh cách đó không xa.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ cha mình và Hàn Tiến Bộ đứng bên cạnh Tống Thời Thanh, cô đã rất tự nhiên nói: “Tống Thời Thanh, em tắm rửa xong rồi, anh giúp em đi đổ nước tắm đi.”

Theo ý của Khương Tuệ Tuệ, đây cũng một điều rất dễ hiểu. Vì Tống Thời Thanh đã giúp mang nước nóng nên sẽ không có vấn đề gì nếu cô yêu cầu Tống Thời Thanh đổ nước sau khi tắm rửa sạch sẽ.

Ba người đồng thời nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, Khương Đắc Thắng lên tiếng trước: "Tuệ Tuệ, thanh niên trí thức Tống là khách của nhà chúng ta, sao con có thể nhờ thanh niên trí thức Tống đổ nước tắm cho con? Anh cả, anh ba con đâu? Bảo chúng nó đi đổ nước tắm cho con đi."

Mặc dù Khương Đắc Thắng không tán thành cách làm của con gái, lông mày của ông ấy hơi cau lại khi nói chuyện, khuôn mặt ông ấy đầy vẻ không tán thành, nhưng giọng điệu của ông ấy không hề gay gắt.

Đây cũng là lẽ tự nhiên, Khương Đức Thắng là người cuồng con gái mình, trong hai cô con gái, ông ấy đặc biệt yêu thích cô con gái nhỏ, cho dù không tán thành một số hành vi của cô con gái nhỏ, ông ấy cũng không nỡ hung dữ với cô.

Nghe giọng nói của Khương Đắc Thắng, Khương Tuệ Tuệ nhìn kỹ hơn và thấy rằng cha cô cũng đang đứng ở đó. Nhìn lại đi, này, tại sao Hàn Tiến Bộ lại ở đây?
 
Back
Top Bottom