Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 380: Chương 380



Khương Tuệ Tuệ tiếp nhận lấy giỏ cá, tự tay anh đan cái giỏ cá này, vì vậy có rất nhiều khoảng trống và không có cách nào để đổ đầy nước. Con cá bị tách ra khỏi nước liền nhảy lên nhảy xuống trong giỏ cá, Khương Tuệ Tuệ dùng ngón tay chọc vào nó và đuôi con cá bắt đầu vẫy dữ dội.

Sau khi Tống Thời Thanh đi giày vào, anh đến bờ sông để rửa tay. Quay đầu lại, nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang ngồi xổm bên cạnh vui vẻ chơi đùa với cá, anh đi tới sờ đầu cô nói: "Đi thôi, mau trở về đi, Khương ba tuổi."

Nghe thấy bị gọi là ‘Khương ba tuổi’, Khương Tuệ Tuệ nhăn mũi, đứng dậy, vỗ vỗ quần áo đang nhàu nhĩ của mình một chút, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Sau đó, cô nhảy nhót đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh, nói với một giọng nói rất giả tạo, bắt chước giọng điệu khi nói chuyện của Nữu Nữu: "Được rồi, chú Tống, chúng ta về nhà đi!"

"Chú Tống, chú đừng lo lắng, cháu sẽ không nói cho mẹ biết là chú đã nhân lúc không có ai mà bí mật hôn cháu, còn gọi cháu là bảo bối. Chú Tống, chỉ cần cháu không nói cho người khác biết bí mật của chúng ta, chú sẽ mua kẹo cho cháu có phải không? Vậy thì được, chúng ta hãy móc tay đi, cháu chắc chắn sẽ không nói với người khác!" Nói xong, Khương Tuệ Tuệ đưa bàn tay trắng nõn ra.

Ngón út hơi cong, thấy Tống Thời Thanh không chủ động phối hợp với bản thân, cô vội vàng kéo tay Tống Thời Thanh qua, hơi mở ngón út ra, sau đó dùng ngón út của chính mình móc vào ngón út của anh, lắc lắc: "Móc tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi, nếu ai thay đổi thì chính là chó con!"

Ánh mắt Tống Thời Thanh tối sầm, cổ họng anh lăn lộn. Đầu ngón tay anh móc những ngón tay non nớt của Khương Tuệ Tuệ vào trong tay mình, trong đôi mắt cô đầy sự giảo hoạt ranh mãnh.

Tất nhiên là Tống Thời Thanh không có hứng thú với trẻ con, nhưng với Khương Tuệ Tuệ cố tình giả làm một đứa trẻ ba tuổi, không hiểu sao trong lòng anh lại trở nên nóng hừng hực.

Một tay Tống Thời Thanh cầm giỏ cá, tay kia thả lỏng ôm lấy vòng eo thon của Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ đã từng học khiêu vũ, vòng eo của cô rất nhỏ và mềm mại, khi Tống Thời Thanh đưa tay ôm lấy cô, cô ranh mãnh trượt khỏi tay anh như một con cá chạch, cố tình nói với giọng điệu sợ hãi: "Chú Tống... Chú đang muốn làm gì vậy..."

Thoáng chốc, Tống Thời Thanh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, giọng nói sợ hãi của Khương Tuệ Tuệ giống như một con thỏ nhỏ. Cô diễn hết mình, có chút nao núng, dùng đôi mắt sáng ngời đó nhìn chằm chằm Tống Thời Thanh, lắc đầu: "Chú Tống, chú đừng làm chuyện xấu với cháu."

Tống Thời Thanh cảm thấy bản thân sắp bị yêu tinh nhỏ này tra tấn đến điên rồi, anh đặt giỏ cá xuống đất, phớt lờ Khương Tuệ Tuệ đang trái một câu ‘chú Tống’ phải một câu ‘chú Tống’, vươn tay bế Khương Tuệ Tuệ lên, ôm cô vào lòng, đồng thời lật người cô lại.

Sau đó, anh vỗ vào m.ô.n.g cô vài cái, dập ngọn lửa nóng rực trong lòng xuống, phối hợp với màn biểu diễn của cô: "Đứa trẻ không nghe lời thì sẽ bị đánh."

Khương Tuệ Tuệ nức nở r*n r* một tiêng, nghiến chặt răng: "Tống Thời Thanh, anh lại đánh em..."

Tống Thời Thanh bế cô lên, đem cả người cô treo ở trên người anh, vùi đầu vào chiếc cổ thanh tú của cô, nặng nề th* d*c: "Ai bảo em không ngoan, đứa nhỏ không ngoan đều sẽ bị đánh vào mông."

Khi anh nói chuyện, hơi thở của anh phả vào cổ Khương Tuệ Tuệ, khiến cơ thể Khương Tuệ Tuệ run lên một cái. Sau đó, Khương Tuệ Tuệ dường như cảm thấy một cái chạm nóng và ẩm ướt trên cổ cô, như thể Tống Thời Thanh đang l.i.ế.m cổ cô...

Cố Diệp Phi

Nhưng mà trước khi cô xác định được, Tống Thời Thanh đã nới lỏng sự kiềm chế với cô, nhặt chiếc giỏ cá đang được đặt ở một bên lên, nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ nói: "Đi thôi bạn nhỏ, chú đưa cháu về nhà."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 381: Chương 381



Khương Tuệ Tuệ nhăn mũi lại, vốn dĩ cô muốn nhân cơ hội trêu chọc Tống Thời Thanh, không nghĩ đến lại bị anh chiếm sân nhà. Cô mím môi hừ hừ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh cầm trên tay chiếc đèn pin, nó trở thành tia sáng rực rỡ nhất trong đêm tối.

Tống Thời Thanh tiễn Khương Tuệ Tuệ đến cửa nhà rồi rời đi.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ về đến nhà, cô mới phát hiện ra rằng sau khi cô ra ngoài không lâu, anh trai thứ ba của cô là Khương Vệ Quân cũng ra ngoài bắt cá, sau khi bắt một lúc lâu, hắn chỉ bắt được một con cá trích nhỏ để mang về.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà trong thôn không có nhiều cá sông, thỉnh thoảng bắt được một con cũng là tốt rồi, Khương Vệ Quân bắt được một con cá trích, có thể dùng để nấu canh cá trích cho Khương Vệ Bình cũng không tệ.

Lưu Ái Đệ thì thầm với người đàn ông của mình vài câu: "Vệ Quân, anh thực sự làm rất tốt."

Nhưng vừa nói xong lời này, Khương Tuệ Tuệ đã quay lại, trên tay xách theo một giỏ cá.

Khương Vệ Quân nhìn thấy trong giỏ cá của Khương Tuệ Tuệ có bốn năm con cá trích, vì vậy hắn liền vội vàng chạy tới, hỏi: "Tuệ Tuệ, vừa rồi em đến nhà của thanh niên trí thức Tống phải không? Số cá này là do cậu ấy bắt được sao?"

“Đúng vậy.” Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, cùng với vẻ mặt 'có chuyện gì vậy, có gì lạ hay sao?'.

Khương Vệ Quân thất bại, không so sánh thì sẽ không có tổn thương, hắn mất nhiều thời gian như vậy mới bắt được một con cá trích, Tống Thời Thanh rốt cuộc là đã làm thế nào vậy? Sao lại luôn bắt được nhiều cá như thế?

...

Sau khi có cá ở nhà, Khương Vệ Bình có thể uống canh cá trích trong vài ngày, Phương Quế Chi còn làm món trứng luộc đường nâu cho Khương Vệ Bình, lượng sữa của Khương Vệ Bình dần tăng lên, lần nào cô ấy cũng có thể cho Tiểu Nguyệt ăn no.

Tuy rằng nói Lưu Ái Đệ mang thai, nhưng tất cả phụ nữ ở trong thôn đều như vậy, cho dù mang thai, chỉ cần bụng không quá lớn thì không thể không đi làm, vẫn phải đi làm ruộng.

Chỉ là khi làm việc, Khương Tuệ Tuệ không còn làm việc chậm chạp để lười biếng như trước nữa.

Ở đây lâu như vậy, Khương Tuệ Tuệ cũng đã trưởng thành rất nhiều, với sự hỗ trợ của hệ thống, cô có thể tự mình cắt hơn một nửa số lúa mì

Còn những người làm công của nhà họ Khương, ai rảnh rỗi đều sẽ đến phụ giúp công việc, đặc biệt là Tống Thời Thanh, để Khương Tuệ Tuệ có thể làm việc thoải mái hơn, thỉnh thoảng anh vẫn đến giúp đỡ, còn hái cho cô một ít quả dại ăn.

Ngoài Tống Thời Thanh, Khương Vệ Quân là người nhiệt tình nhất.

Tính ra hắn với Lưu Ái Đệ đã kết hôn được hai năm, bụng Lưu Ái Đệ vẫn luôn không thấy động tĩnh gì, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng hắn nhìn thấy những người cùng tuổi với mình, thời gian kết hôn của họ cũng không khác lắm, nhưng đều đã có con chạy được rồi.

Những người kết hôn muộn hơn hắn cũng đã sinh con, nhưng hắn vẫn chưa có con, tuy ngoài miệng không nói ra nhưng thực ra trong lòng hắn rất muốn có một đứa con.

Trẻ con thật dễ thương, Nữu Nữu rất đáng yêu, hơn nữa mấy ngày trước chị hai của hắn cũng sinh con gái, lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.

Bây giờ thì tốt rồi, vợ hắn rốt cuộc cũng có thai, làm sao hắn có thể không vui cho được?

Mỗi ngày sau khi bắt đầu làm việc thì cứ như được tiêm m.á.u gà, cầm liềm bắt tay vào làm việc, chỉ chờ được làm xong sớm để còn phụ giúp công việc với vợ.

Người làm việc cùng với anh ấy biết tin Lưu Ái Đệ mang thai, trong khi đang mừng cho Khương Vệ Quân, lại còn không quên nói đùa trêu ghẹo: "Nhìn Khương Vệ Quân lo lắng về vợ của anh ấy như thế nào này. Đây là muốn làm xong việc sớm để có thể chạy sang giúp vợ làm việc có đúng không, phải nói Lưu Ái Đệ thật may mắn khi được gả cho Khương Vệ Quân!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Vệ Quân, tốt nhất là lần này Lưu Ái Đệ sẽ sinh ra một đứa con trai, sinh cho anh một đứa con trai mập mạp!"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 382: Chương 382



Khương Vệ Quân cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ sau khi nghe những lời này, hắn không ngừng gãi đầu và nói: "Sinh con gái thì tôi cũng thích!"

Nhà họ Khương.

Khương Vệ Bình đang cho Tiểu Nguyệt ăn sữa, đứa trẻ đang trong thời gian cơ thể còn nhỏ nên mỗi lần b.ú sữa không nhiều, nhưng tần suất lại khá nhiều, cứ một hai tiếng lại phải bú.

Đứa bé sau khi sinh ra thì lớn nhanh như thổi, mới có mấy ngày mà Tiểu Nguyệt đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều so với dáng vẻ nhăn nhúm lúc mới sinh.

Bà nội Tống ở một bên nhìn một lúc, trong mắt tràn đầy vẻ hiền từ: “Đứa nhỏ này thật là ngoan ngoãn, không thích khóc mà cũng không thích làm loạn, sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ ngoan, có thể khiến người ta bớt lo lắng. Thời Thanh nhà chúng tôi khi còn nhỏ thì không được ngoan ngoãn như vậy, lúc đó cuộc sống rất ồn ào, còn phải ngủ lộn ngược, ban ngày ngủ ban đêm lại tỉnh..."

Khương Vệ Bình mím môi cười cười, cô ấy và Khương Tuệ Tuệ là hai chị em nên nhìn có phần giống nhau, nhưng Khương Vệ Bình giống Phương Quế Chi hơn, có nhiều nét đoan trang hiền thục hơn một chút.

Cô ấy nói: "Khi còn nhỏ thì con trai luôn ồn ào hơn con gái một chút..."

"Ai nói không phải? Đáng tiếc cha mẹ nó mất sớm, không thể sinh thêm em trai hay em gái cho nó. Tôi luôn muốn có cháu gái, bây giờ chỉ có thể chờ đợi cháu cố gái mà thôi." Bà nội Tống nở nụ cười trêu chọc, nói chuyện một lúc, bà ấy lại đứng dậy, nhặt chiếc tã còn ướt của Tiểu Nguyệt lên, nói: “Tôi sẽ đi giặt tã cho Tiểu Nguyệt.”

Khương Vệ Bình vội vàng nói: "Bà nội Tống, bà cứ ngồi nghỉ ngơi đi, lát nữa cháu sẽ tự giặt tã sau, hoặc có thể giữ chúng cho đến khi mẹ cháu về giặt ạ." Rốt cuộc thì cô ấy vẫn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ khi để bà nội Tống phải bận việc.

Bà nội Tống biết cô ấy đang nghĩ gì, xua xua tay nói: "Đây thì có là cái gì, đừng ngại, cháu gọi một tiếng bà nội, vậy thì bà nội đây vẫn có thể giặt được tã cho đứa nhỏ."

Đi vào trong sân, đầu tiên là bà nội Tống đem tã đã giặt sạch của Tiểu Nguyệt lên phơi ở trên cột, sau đó như nghĩ đến cái gì, đi đến cửa sân mở cửa ra.

Quả nhiên đã thấy hai quả trứng gà ở cửa.

Bà nội Tống nhặt quả trứng lên và nhẹ nhàng cầm trên tay, nhìn quanh không thấy ai. Bà ấy đi vào phòng của Khương Vệ Bình cùng với những quả trứng trên tay, nói: "Vệ Bình, cháu nhìn này, lại có người đến đưa trứng gà."

Nếu muốn nói về việc đưa trứng gà, phải nói về ba ngày trước, cũng chính là ngày hôm sau sau khi Khương Vệ Bình quay về nhà họ Khương. Người nhà họ Khương hôm đó đều đi thu hoạch lúa mì, bà nội Tống đến giúp trông đứa nhỏ, nhưng cũng giống như hôm nay vậy, cũng nhặt được hai quả trứng gà ở cửa sân.

Cố Diệp Phi

Lúc đó bà ấy đã thắc mắc tại sao trước cửa nhà họ Khương lại có trứng gà? Gà của nhà ai lại đẻ trứng ở đây? Lại đến hỏi Khương Vệ Bình xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng Khương Vệ Bình cũng không biết tại sao.

Trong vài ngày tiếp theo, bà nội Tống đều nhặt được trứng gà ở cửa, mỗi ngày hai quả, không hơn không kém.

Bà ấy cũng nghĩ đến việc nhìn kỹ xem ai đặt trứng gà ở cửa mỗi ngày, nhưng đôi khi Tiểu Nguyệt khóc toáng, bản thân bà ấy phải giúp dỗ dành con bé, đặc biệt là khi Khương Vệ Bình phải ăn gì đó, vì vậy đôi lúc bà ấy không thể canh được, lợi dụng lúc này, người đó đã đặt những quả trứng gà ở đây và rời đi.

Khương Vệ Bình cũng một đầu bối rối, cô ấy đã hỏi riêng mẹ mình rằng gia đình cô ấy đã từng gặp phải tình huống như thế này chưa, nhưng mọi người đều nói không có.

Chuyện này thực sự là bắt đầu sau khi cô ấy đến.

"Bà nội, như trước đây, chúng ta đã nói qua, trứng gà đem đi cất riêng, chờ tìm ra ai đã để ở đó, cháu nhất định phải trả lại họ." Khương Vệ Bình cười nói.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 383: Chương 383



Bà nội Tống gật gật đầu, vừa mới đi tới bếp lò bỏ trứng gà vào rổ, liền nghe thấy ngoài cửa sân truyền đến một trận động tĩnh, một giọng của đàn ông truyền đến: “Khương Vệ Bình, cô thật sự không định quay trở về, vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ của cô hay sao?"

Nghe thấy động tĩnh, bà nội Tống vội vàng ra khỏi bếp, lúc này mới phát hiện ra Khương Vệ Bình cũng đã ra khỏi phòng.

Trên thực tế, theo lời của thế hệ trước của bọn họ, nếu như có điều kiện, tốt nhất là không nên xuống đất trong thời gian đang ở cữ, có thể nằm thì cứ nên nằm, như vậy mới có thể dưỡng cho cơ thể tốt lên.

Nhưng lần trước Khương Tuệ Tuệ nói rằng không thể luôn nằm mọi lúc, cô ấy nên thỉnh thoảng đi lại xung quanh, như vậy càng có lợi cho cơ thể của cô ấy khi muốn hồi phục.

Nếu luôn nằm trên giường, tay chân của người sẽ dễ bị thoái hóa, mọi người đều cảm thấy những gì cô nói là có lý, vì vậy sau khi sinh con ngày thứ hai, Khương Vệ Bình sẽ thỉnh thoảng xuống giường đi lại một chút nhân lúc Tiểu Nguyệt ngủ.

Lúc này, Khương Vệ Bình nhìn người trước mặt không chút ăn năn hối cải, anh ta còn lên mặt với Khương Vệ Bình, Lưu Thiếu Thông đã quá phận rồi, trên mặt cô ấy không có chút biểu cảm gì.

Bởi vì cô ấy đã hết hy vọng đối với người đàn ông này, cô ấy thậm chí còn không thèm hận anh ta.

Cô ấy mới kết hôn chưa được bao lâu, tính ra thì thời gian cũng được một năm rưỡi, quen biết Lưu Thiếu Thông cũng được hai năm. Thời gian đầu, người đàn ông này cư xử cũng rất tốt, cô ấy cũng nghe lời cha mẹ nên mới gả vào nhà họ Lưu.

Nhưng sau khi kết hôn, cô ấy nhận ra rằng Lưu Thiếu Thông luôn nghe lời mẹ anh ta trong mọi việc. Ngay cả trong đêm tân hôn của bọn họ, bà Lưu cũng không cho hai người bọn họ không gian riêng, hơn nửa đêm đến gõ cửa, nói hôm nay bà ta đã xử lý hôn lễ của bọn họ nên mệt mỏi rồi, trong người không được khỏe nên bảo Lưu Thiếu Thông xoa bóp đầu cho bà ta.

Khương Vệ Bình ở trong phòng một mình gần như cả đêm, cô ấy mới nói một chút rằng Lưu Thiếu Thông đã lớn tuổi như vậy mà buổi tối còn đến phòng mẹ, nói ra cũng không dễ nghe, nếu sau này bà Lưu có chỗ nào khó chịu thì cứ trực tiếp gọi người con dâu là cô ấy qua là được.

Cố Diệp Phi

Cuối cùng bị Lưu Thiếu Tông nói cho một hồi, cô ấy là con gái nhà người ta, sao lại suy nghĩ bậy bạ như vậy, bọn họ là mẹ con, còn có cái gì mà hay với không hay?

Trên thực tế, Khương Vệ Bình cũng hiểu rằng Lưu Thiếu Thông và bà Lưu thực sự không có gì. Nhưng bà Lưu có thể rất coi trọng Lưu Thiếu Tông, bởi vì người đàn ông của bà ta mất sớm, chỉ có con trai và bà ta sống nương tựa lẫn nhau, sau khi Lưu Thiếu Tông và Khương Vệ Bình kết hôn, bọn họ cũng có chung sống và yêu đương một thời gian.

Xét cho cùng, Khương Vệ Bình lớn lên xinh đẹp lại còn hiền huệ, vì vậy Lưu Thiếu Thông không có lý do gì để không thích cô ấy.

Nhưng lần nào cũng bị bà Lưu đến phá hoại, dường như bà ta sợ Khương Vệ Bình sẽ cướp Lưu Thiếu Thông đi. Hơn nữa tuy Lưu Thiếu Tông thích Khương Vệ Bình, nhưng địa vị của Khương Vệ Bình trong lòng anh ta vẫn không cao bằng người mẹ ngậm đắng nuốt cay để nuôi lớn anh ta, mỗi khi xảy ra chuyện, Lưu Thiếu Thông đều luôn đứng về phía bà Lưu.

Trước đây, cho dù Khương Vệ Bình có phải chịu bao nhiêu ủy khuất, cô ấy đều sẽ chịu đựng, nhưng lần này cô ấy không muốn chịu đựng thêm nữa.

Nhìn về phía Lưu Thiếu Thông, Khương Vệ Bình thờ ơ lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại xã Hồng Tinh cùng với anh nữa, bởi vì đây mới là nhà của tôi. Lưu Thiếu Thông, vốn dĩ tôi định đợi sau khi ra cữ mới đến tìm anh, hiện tại anh đến đây thì vừa lúc, tôi nhân cơ hội này nói rõ với anh rằng tôi không muốn sống với anh nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 384: Chương 384



Chúng ta ly hôn đi, chờ sau khi tôi ở cữ xong, chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận ly hôn."

Khi Khương Vệ Bình nói chuyện, trên mặt cô ấy không có một chút d.a.o động nào, và cô ấy cũng không có vẻ khó chịu như khi cô ấy vì gia đình này mà chịu đựng nhường nhịn bằng mọi cách.

Sắc mặt Lưu Thiếu Thông nhanh chóng thay đổi, anh ta hiển nhiên không nghĩ tới Khương Vệ Bình lại muốn ly hôn. Anh ta còn tưởng rằng Khương Vệ Bình sẽ ở nhà mẹ cô ấy giận dỗi mấy ngày, sau khi hết giận sẽ ngoan ngoãn trở về.

Vốn dĩ anh ta không muốn tới đây, nhưng nếu không phải hiệu trưởng thúc giục anh ta, có lẽ anh ta sẽ không tới đây vào hôm nay. Ngay cả khi anh ta đến cửa, anh ta cũng đi tay không, ngay cả một chút thành ý nhỏ nhoi mà anh ta cũng không có.

Lưu Thiếu Thông lạnh lùng, đưa tay ra kéo cánh tay của Khương Vệ Bình: "Khương Vệ Bình, cô còn sợ mọi chuyện chưa đủ loạn phải không? Đúng vậy, những gì mẹ tôi làm lần này thực sự rất quá đáng, nhưng cô đã để em gái và chị dâu cô đến nhà tôi đánh mẹ tôi thì có quá đáng không?”

“Dù sao mẹ tôi cũng là người lớn tuổi, mẹ đã vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng tôi lớn, cũng đến lúc hưởng phúc rồi, mẹ tôi thích cháu trai, thân là con dâu, cô không sinh được cháu trai cho bà ấy, đương nhiên là bà ấy sẽ thấy không vui, bà ấy nhất thời bốc đồng mà làm như vậy, cô nên đi khuyên nhủ bà ấy chứ không nên ở đây mà nổi lòng đố kỵ hại người khác!”

Khương Vệ Bình khẽ hừ một tiếng, nói: "Đúng vậy, mẹ anh đã sống một cuộc sống không mấy dễ dàng, bà ấy đã vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi anh lớn lên, cho nên anh trở về hiếu thuận với mẹ anh đi. Tôi không phải do bà ấy nuôi nấng, cho nên tôi sẽ không cùng về với anh để chịu loại tội như vậy thêm lần nào nữa đâu, anh mau đi về đi."

Khương Vệ Bình xoay người rời đi, nhưng lúc này Lưu Thiếu Tông đã nắm lấy cánh tay của cô ấy.

Lưu Thiếu Tông thật sự tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Khương Vệ Bình, cô đừng đi quá xa! Cô không trở về sao? Dựa vào cái gì mà cô không chịu trở về? Cô muốn ly hôn à? Tôi không đồng ý! Còn đứa nhỏ thì sao? Cô mang đứa nhỏ tới đây làm gì, đứa nhỏ sẽ phải trở về, dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt của nhà họ Lưu chúng tôi, tôi cũng có phần!"

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?! Cậu còn là đàn ông hay không, làm chuyện sai trái mà còn có mặt mũi đứng đây la mắng trước mặt Vệ Bình à?! Cậu có tư cách gì mà nuôi con?" Bà nội Tống thấy Lưu Thiếu Thông dám động thủ, nhanh chóng chạy đến để bảo vệ Khương Vệ Bình.

Động tĩnh ở đây quá lớn nên đã đánh thức Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ‘oa oa’ khóc thành tiếng.

“Bà nội Tống, làm phiền bà đi dỗ Tiểu Nguyệt một chút, có cháu ở đây rồi nên là không sao đâu.” Khương Vệ Bình nói với bà nội Tống: “Bà yên tâm, anh ta sẽ không dám làm gì cháu đâu.”

Sau khi bà nội Tống đi về phòng để dỗ Tiểu Nguyệt, tiếng khóc của Tiểu Nguyệt dần dần biến mất.

Khương Vệ Bình nói với Lưu Thiếu Thông: "Tôi sẽ không đưa đứa trẻ cho anh, để mẹ anh đưa đứa trẻ đi một lần nữa. Anh mở miệng một câu mẹ anh, ngậm miệng một câu mẹ anh, sau này anh và mẹ anh hai người cứ sống với nhau đi là tốt rồi, đừng đi hại người khác thêm nữa."

“Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chờ sau khi tôi ra cữ, tôi sẽ đi làm giấy chứng nhận ly hôn với anh. Dù cho tôi có làm liên lụy tới anh cả và em ba tôi, tôi cũng nhất định phải ly hôn.”

Cố Diệp Phi

Nói xong lời này, Khương Vệ Bình quay người chuẩn bị rời đi.

"Khương Vệ Bình! Sao cô dám!" Cả người Lưu Thiếu Thông run lên, thẹn quá thành giận, muốn một lần nữa kéo tay Khương Vệ Bình. Kết quả là lần này, trước khi chạm vào quần áo của Khương Vệ Bình, anh ta đã bị đ.ấ.m một đ.ấ.m ngã lăn xuống đất.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 385: Chương 385



Lưu Thiếu Thông nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện và làm anh ta bị thương, đôi mắt anh ta rực lửa. Anh ta phun ra một ngụm máu, lúc này mới ý thức được mình đã bị người này đánh gãy một chiếc răng cửa: “Được nha, Khương Vệ Bình, tôi còn đang tự hỏi tại sao cô lại đột nhiên muốn ly hôn, thì ra là cô có người đàn ông khác!"

"Anh còn dám nói bậy bạ, tôi đánh c.h.ế.t anh!" Người đàn ông trời sinh cao to vạm vỡ, Lưu Thiếu Thông nhỏ gầy không phải là đối thủ của anh ấy.

Người đàn ông dáng người cao lớn, cao giọng nói: "Tôi và Khương Vệ Bình không có quan hệ gì, chỉ là tôi không nhìn nổi loại đàn ông như anh, có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt vợ vậy hả?!"

“Tôi khinh!” Trong lòng Lưu Thiếu Thông tức giận, nhưng lại không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Khương Vệ Bình nhìn người đàn ông không biết xuất hiện từ đâu ra, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Hứa Quý Thuận?”

Tuy dáng người Hứa Quý Thuận cao lớn, khuôn mặt thô kệch, nhưng sau khi gặp Khương Vệ Bình, khuôn mặt anh ấy lại đột nhiên hiện lên vẻ khả nghi đỏ ửng, ngượng ngùng gãi gãi sau đầu, nói: "Khương Vệ Bình, cô không sao chứ?"

“Tôi không có việc gì, vừa nãy rất cảm ơn anh, nhưng mà tại sao anh lại đến nhà tôi?” Khương Vệ Bình hỏi một cách kỳ lạ.

Mặc dù Hứa Quý Thuận cũng là thành viên của xã Hồng Tinh, nhưng anh ấy ở đại đội thứ hai. Thật sự rất kỳ lạ khi Hứa Quý Thuận đột nhiên xuất hiện ở đây một cách trùng hợp như vậy.

Hứa Quý Thuận gãi gãi đầu nói: "Ôi, cái kia, thím bên cạnh chuẩn bị đóng tủ quần áo mới, tôi vừa từ nhà bọn họ trở về, đi ngang qua đây, nghe nói bên trong cãi cọ, liền nhìn thấy anh ta đánh cô. Khương Vệ Bình, cô có sao không?" Đôi mắt của Hứa Quý Thuận đầy quan tâm.

Khương Vệ Bình lắc đầu: "Tôi không sao, cảm ơn anh, nếu không thì anh vào trong uống một ly nước đi cho mát?"

"Không, không cần đâu... Tôi không ngồi, tôi đợi một lát nữa sẽ đi luôn..." Hứa Quý Thuận nói.

Đúng lúc này, bà nội Tống bước ra với Tiểu Nguyệt trên tay, Tiểu Nguyệt lại bắt đầu khóc, bà nội Tống nói: "Vệ Bình, hình như Tiểu Nguyệt lại đói rồi, cháu đi cho con bé b.ú sữa đi."

“Dạ, được.” Khương Vệ Bình nhanh chóng nhận lấy Tiểu Nguyệt đang khóc không ngừng, tuy Tiểu Nguyệt còn nhỏ nhưng đã ngửi được mùi cơ thể của mẹ, khi lọt vào trong vòng tay của Khương Vệ Bình, cô bé bắt đầu mò mẫm tìm sữa.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Hứa Quý Thuận từ xa liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái rồi rời đi.

Bà nội Tống để ý đến bóng lưng của Hứa Quý Thuận liền hỏi: “Vệ Bình, người vừa rồi là ai vậy?”

Khương Vệ Bình ngồi trên ghế đẩu, vừa cho con b.ú sữa vừa giải thích: “Là bạn học cũ của cháu tên là Hứa Quý Thuận, hiện tại hình như là thợ mộc. Lưu Thiếu Thông vừa rồi khăng khăng tranh cãi với cháu, là anh ấy đã đến giúp cháu."

"Nếu là như vậy, chàng trai trẻ này cũng không tệ đấy nhỉ." Bà nội Tống nói.

Khương Vệ Bình không chú ý nhiều đến việc này, chú ý đi đến chăm sóc Tiểu Nguyệt.

Lần trước, Tạ Phương Hoa làm ghế ở chỗ Hứa Quý Thuận, cô ấy thường may quần áo và ngồi hàng giờ đồng hồ, cô ấy hay cảm thấy đau ở cánh tay, cổ và vai. Khi đó, Khương Tuệ Tuệ đề nghị cô ấy đổi ghế và vẽ một bức tranh cho Tạ Phương Hoa theo chiếc ghế mà cô đã nhìn thấy trước đó.

Vì vậy, Tạ Phương Hoa đã cầm đi tìm Hứa Quý Thuận và nhờ anh ấy làm hộ việc đó.

Tay nghề của Hứa Quý Thuận nổi tiếng trong xã, giá cả cũng phải chăng. Sau khi chiếc ghế được đặt làm xong, Khương Tuệ Tuệ cũng ngồi lên đó vài lần và cảm thấy mức độ hoàn thành rất tốt nên đã đến gặp Hứa Quý Thuận để đặt mua chiếc ghế tương tự.

Không, chiếc ghế đã làm xong ngày hôm nay.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ đến nhà Hứa Quý Thuận ở đại đội thứ hai trong giờ nghỉ trưa của cô.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 386: Chương 386



Khi cô đến, anh ấy đang bào gỗ bằng máy bào gỗ, Khương Tuệ Tuệ gọi: "Thầy Hứa, làm phiền anh."

Mặc dù Hứa Quý Thuận nói rằng anh ấy cao lớn và làm việc nhanh nhẹn, nhưng anh ấy không thích nói nhiều. Giữa người mua và người bán, bình thường có ai lại không chào đón khách hàng bằng một nụ cười khi bọn họ đến cửa hay không? Đó là lý do tại sao mọi người luôn nói rằng trông Hứa Quý Thuận rất buồn chán và họ thực sự không biết lý do tại sao.

Nhưng Hứa Quý Thuận là một người có tay nghề cao, vì vậy mà vẫn có khá nhiều người đến nhờ anh ấy làm tủ và giường mới, anh ấy rất nổi tiếng, ngay cả khi những người trong thành phố muốn làm những thứ này, bọn họ cũng sẽ đặc biệt tìm đến anh ấy.

Trên thực tế, Hứa Quý Thuận đối xử với Khương Tuệ Tuệ rất tốt, mặc dù anh ấy không nói nhiều nhưng khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, anh ấy quay lại và rót cho Khương Tuệ Tuệ một cốc nước.

Khương Tuệ Tuệ đã đi thử chiếc ghế và thấy nó khá tốt, cô phát hiện ra rằng có một thứ được chế tạo đặc biệt trên tay cầm của chiếc ghế, nó có thể được rút ra rút vào, cô cảm thấy rất mới lạ nên thử thả ra một chút, ai ngờ đâu làm như vậy thật sự rất thoải mái.

Hứa Quý Thuận giải thích: "Tôi nghĩ cái này sẽ thoải mái hơn, vì vậy tôi đã thêm vào cho cô. Nếu cô không thích, tôi có thể sửa lại nó."

“Không không không, thầy Hứa, như vậy rất tốt, không cần phải sửa nó nữa." Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng xua xua tay và nói.

Khương Tuệ Tuệ đã đưa nốt tiền lần trước và Hứa Quý Thuận sẽ giúp cô mang chiếc ghế này về nhà. Ngay khi Khương Tuệ Tuệ chuẩn bị về nhà, cô thấy Hứa Quý Thuận bế một chiếc nôi trẻ em từ trong nhà ra, một tay cầm nôi và một tay cầm chiếc ghế của Khương Tuệ Tuệ, nói: "Chúng ta đi thôi."

Hứa Quý Thuận có dáng người cao lớn nên dù mang nhiều đồ cũng không bị đỏ mặt, khó thở.

Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy chiếc nôi em bé này thì rất thích, tay nghề rất tinh xảo, cô hỏi: "Thầy Hứa, chiếc nôi này bao nhiêu tiền?"

Thật bất ngờ, Hứa Quý Thuận lắc đầu, nói: "Không cần tiền."

Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, nghĩ rằng có lẽ Hứa Quý Thuận đã làm cái này cho con của một người họ hàng nào đó. Nhưng người này thật không biết làm ăn gì cả, nếu cô hỏi giá của chiếc nôi em bé này, có nghĩa là cô có ý định làm một chiếc, lúc này Hứa Quý Thuận nên nói cho cô biết giá cả, nhân tiện nói nó tốt như thế nào, để cám dỗ cô đặt hàng một cái ngay lập tức.

Ai mà lại đi đẩy lùi sự nghiệp của mình như anh ấy chỉ với câu 'không cần tiền'. Chẳng lẽ cô đến chỗ Hứa Quý Thuận làm không tốn tiền hay sao?

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, dự định sau khi trở về sẽ thảo luận với chị hai, hỏi chị ấy muốn loại nôi em bé như nào.

Vừa đi một đoạn đường về nhà, Hứa Quý Thuận đã đặt chiếc ghế và nôi em bé ở trong sân. Khương Tuệ Tuệ hỏi anh ấy có muốn uống miếng nước hay không, Hứa Quý Thuận lại lắc đầu nói không cần, sau đó liếc nhìn cánh cửa đóng kín của Khương Vệ Bình, rồi nói với Khương Tuệ Tuệ: "Đồ đã được chuyển đến, tôi sẽ đi về trước."

Khương Tuệ Tuệ vội vàng gọi anh ấy lại: "Ai da ai da, thầy Hứa, anh quên lấy cái nôi này."

Không ngờ, Hứa Quý Thuận quay lại nói: "Tôi không quên, cái nôi này là cho Khương Vệ Bình."

Là chị hai đặt làm sao?

Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng Khương Vệ Bình đã đặt chiếc nôi này, vì vậy cô đã không hỏi thêm câu nào.

Sau khi Hứa Quý Thuận rời đi, Khương Vệ Bình ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, đặt Tiểu Nguyệt vừa mới ăn no xong lên giường, nhỏ giọng nói với bà nội Tống: “Bà ơi, giúp cháu nhìn Tiểu Nguyệt một chút, cháu ra ngoài nhìn xem một lát."

"Này, được rồi, cháu đi đi." Bà nội Tống gật gật đầu, nhìn Tiểu Nguyệt trên giường đang no nê thỏa mãn, nhìn đôi mắt to đen láy của cô bé đảo một vòng quan sát hoàn cảnh xung quanh, không nhịn được mà trêu chọc: “Tiểu Nguyệt ngoan, lát nữa bà nội và mẹ sẽ tắm cho cháu.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 387: Chương 387



Khương Vệ Bình đi ra ngoài, nhìn thấy nôi em bé trong sân, giật mình kinh ngạc nói: “Tuệ Tuệ, sao em lại đi làm một cái nôi mới vậy? Cái này hết bao nhiêu tiền thế? Chị còn định đi tìm bạn học để nói một tiếng, nói cô ấy cho chị cái nôi cũ của con cô ấy để mang về tiếp tục sử dụng.”

Nghe xong lời này, Khương Tuệ Tuệ cũng rất mờ mịt khó hiểu: “Chị hai, không phải là chị đi tìm thầy Hứa để hỏi làm cái nôi này hay sao?"

"Chị không có." Khương Vệ Bình lắc đầu: "Có phải Hứa Quý Thuận gửi nó đến không?"

“Vâng, anh ấy trực tiếp mang nôi đến sân nhà chúng ta, nói là mang cho chị, em còn tưởng là chị đặt làm.” Khương Tuệ Tuệ nói, đột nhiên nhớ rằng Hứa Quý Thuận năm nay dường như đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng anh ấy vẫn chưa kết hôn.

Không phải anh ấy không cưới được vợ, tuy rằng anh ấy có chút nhàm chán, nhưng anh ấy có tay nghề, nếu có tay nghề thì không sợ không có cơm ăn, có người giới thiệu đối tượng cho anh ấy mấy lần, nhưng Hứa Quý Thuận luôn không quan tâm, vì vậy cứ thế mà kéo dài đến tận bây giờ.

Khương Tuệ Tuệ nhìn chị hai của mình, suy nghĩ một lúc về Hứa Quý Thuận, cuối cùng đi đến bên cạnh Khương Vệ Bình, nắm lấy cánh tay của cô ấy và hỏi những nghi ngờ trong lòng: "Chị hai, nếu là như vậy, chị nói xem có phải là thầy Hứa thích chị hay không?"

Dù sao chị hai của cô cũng sẽ ly hôn với Lưu Thiếu Thông, nói chuyện này ra cũng không sao cả.

Khương Vệ Bình cau cau mày, đánh nhẹ vào tay Khương Tuệ Tuệ, nhưng cái đánh này rất nhẹ, vì sợ làm tổn thương em gái nhỏ của cô ấy. Cô ấy nghiêm mặt và nói một cách không tán thành: "Em gái nhỏ, em không thể nói bậy như vậy."

Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi: "Được rồi, vậy chị định làm gì bây giờ?"

“Em gái, trên người em có tiền hay không? Cho chị hai vay một ít trước đi, giúp chị hai bỏ tiền mua chiếc nôi này có được không?"

Khương Vệ Bình gả vào nhà họ Lưu hơn một năm, nhà họ Lưu luôn do bà Lưu quản lý, tiền lương của Lưu Thiếu Thông và tiền từ điểm công việc của cô ấy đều phải đưa vào trong tay bà Lưu, cho nên trên người Khương Vệ Bình không có tiền.

Trong nhà họ Lưu, bất luận muốn mua cái gì đều phải báo cáo cho bà Lưu, nếu bà Lưu cho rằng đó là đồ vật không cần thiết thì cô ấy không được phép mua.

Bây giờ cô ấy đã quyết định ly hôn, nửa đêm Khương Vệ Bình nghĩ về tất cả những gì đã qua, và thường nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn giản là một kẻ ngốc, quá hèn nhát, không có gì lạ khi cô ấy có kết cục như ngày hôm nay.

Nhưng từ bây giờ, cô ấy sẽ cổ vũ cho con gái mình.

Khương Tuệ Tuệ biết về tình hình của Khương Vệ Bình, bây giờ cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, vì vậy cô nói mà không cần suy nghĩ: "Ai nha chị hai, tại sao chị lại nói như vậy, đều là người một nhà đâu cần nói mấy lời đó, đợi một chút, em sẽ đi tìm thầy Hứa để đưa tiền."

Cố Diệp Phi

Sau khi Hứa Quý Thuận rời khỏi nhà họ Khương, anh ấy đến một ngôi nhà khác, gia đình đó không làm giường mới, nhưng đầu giường cũ bị sập, Hứa Quý Thuận được yêu cầu sửa chữa nó.

Gia đình kia tự bỏ gỗ nên giá cả có thể thấp hơn.

Khi Khương Tuệ Tuệ tìm đến cửa của ngôi nhà của gia đình đó, cô nhìn thấy Hứa Quý Thuận đang cưa gỗ trong sân, lợi dụng người thím của gia đình vào nhà để lấy đồ, Khương Tuệ Tuệ đi đến chỗ Hứa Quý Thuận, nói: "Thầy Hứa, chị hai tôi nói là chị ấy không đặt nôi của anh, nhưng nôi anh làm rất tốt, chúng tôi đều thích nó, không định trả lại nên chị hai nhờ tôi trả tiền cái nôi cho anh."

Khương Tuệ Tuệ định đưa tiền, nhưng Hứa Quý Thuận lại không chịu nhận, nói: "Quay lại nói với chị hai của cô rằng tôi sẽ không lấy tiền của cô ấy. Tôi mang chiếc nôi đến là để cho cô ấy, tôi không cần tiền."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 388: Chương 388



Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, một hai nhất định phải đưa tiền qua: “Không thể làm vậy được đâu, nếu như anh không chịu nhận, tôi trở về nhà nhất định sẽ bị chị tôi rầy la.”

Dừng một chút, trong mắt Khương Tuệ Tuệ lóe lên một tia giảo hoạt, cô chuyển đề tài: "Trừ phi anh nói cho tôi biết, tại sao anh lại đưa đồ cho chị hai của tôi? Nếu anh không nói cho tôi biết, hôm nay tôi nhất định phải đưa tiền cho anh..."

Vốn dĩ cô muốn hỏi Hứa Quý Thuận có thích chị hai của cô hay không, nhưng những năm 70 không được cởi mở như sau này. Tuy rằng hiện tại chị hai của cô đã có xích mích với nhà họ Lưu, nhưng giấy tờ ly hôn vẫn chưa được cấp, hiện tại nói ra những chuyện này cũng không hay, sẽ trở thành chứng cứ để Lưu Thiếu Thông công kích chị hai. Vì vậy cô đã nhịn xuống.

Hứa Quý Thuận cúi đầu nghịch chiếc máy bào trong tay, nói: "Chị hai của cô rất tốt bụng. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều khi chúng tôi học cùng nhau. Tôi, Hứa Quý Thuận, không phải là người vong ân phụ nghĩa, những ân tình của cô ấy, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Còn những thứ khác, cô nên quay lại và hỏi chị hai của cô."

Nói xong lời này, Hứa Quý Thuận lại tiếp tục đi bào gỗ.

Người thím của gia đình này cũng đi ra, Khương Tuệ Tuệ không định tiếp tục hỏi nữa, dù sao thì có hỏi Hứa Quý Thuận, anh ấy cũng không trả lời, cô nên quay về nhà hỏi chị hai thì hơn.

Người thím nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ liền hỏi: "Tuệ Tuệ, tại sao cháu lại ở đây? Có chuyện gì vậy?"

Khương Tuệ Tuệ mỉm cười: "Không phải là đến tìm thầy Hứa đang ở nhà thím hay sao? Cháu đến đây để hỏi chi phí sửa chiếc giường cũ của nhà chúng tôi là bao nhiêu, nhưng cháu đã hỏi qua rồi, cháu về trước đây."

Khương Tuệ Tuệ về đến nhà, Khương Vệ Bình và bà nội Tống đang tắm rửa cho Tiểu Nguyệt.

Tính tình của trẻ con vốn dĩ khá rụt rè và nhát gan, mặc dù được tắm rất thoải mái, nhưng Tiểu Nguyệt sợ tới mức dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Khương Vệ Bình, sau khi nắm được cả hai ngón tay, cô bé mới có cảm giác an toàn, híp mắt bắt đầu hưởng thụ.

Cố Diệp Phi

Bà nội Tống không phải người ngoài, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã trực tiếp hỏi thẳng trước mặt bà nội Tống: “Chị hai, thầy Hứa vẫn không chịu lấy tiền, nhưng anh ấy nói rằng trước đây chị đã giúp đỡ anh ấy khi anh ấy đi học, và anh ấy luôn ghi nhớ ân tình của chị. Cái nôi này chính là để tặng cho chị, còn về ân tình gì thì anh ấy bảo em quay lại hỏi chị."

“Chị hai, rốt cuộc giữ chị và Hứa Quý Thuận đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khương Tuệ Tuệ cũng mang một chiếc ghế lại đây, ngồi ở bên cạnh bọn họ, đưa tay múc một nắm nước chậm rãi đổ lên làn da trần của Tiểu Nguyệt, nhiệt độ nước vừa phải, Tiểu Nguyệt thoải mái híp mắt cười cười.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ tám, chín năm trước.

Vào thời điểm đó, Khương Vệ Bình đang học trung học cơ sở, có một nam sinh tên Hứa Quý Thuận trong lớp của bọn họ. Gia đình Hứa Quý Thuận nghèo, cha anh ấy làm việc trong một mỏ than, nhưng khi mỏ than bị sập, cha anh ấy đã bị đè c.h.ế.t dưới mỏ than.

Mặc dù mỏ than đã bồi thường tiền cho thành viên trong gia đình của người đã mất, nhưng sức khoẻ của mẹ Hứa Quý Thuận vẫn luôn không tốt, và số tiền bồi thường đều được dùng để mua thuốc, nhưng uống thuốc chỉ là đang treo mạng sống mình mà thôi, không thể chữa khỏi được hoàn toàn.

Khi đó nhà họ Hứa đã nghèo lại càng thêm nghèo, Hứa Quý Thuận thường sẽ là người cuối cùng đóng học phí, trường học tự túc ăn uống, mỗi học sinh hàng tháng đều phải nộp bột dầu, nhưng Hứa Quý Thuận cũng không kham nổi, vì vậy anh ấy phải nhịn đói.

Để có tiền đưa mẹ đi khám bệnh, Hứa Quý Thuận thường dành thời gian rảnh rỗi của mình để đến một nhà máy gạch gần đó giúp chuyển gạch kiếm tiền, nhưng anh ấy kiếm được rất ít tiền.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 389: Chương 389



Một số người trong trường học coi thường Hứa Quý Thuận vì điều này, các giáo viên không thích loại học sinh luôn ngủ gật trong lớp này. Chỉ có Khương Vệ Bình đứng lên và đề nghị giúp đỡ Hứa Quý Thuận, cô ấy đưa cho Hứa Quý Thuận một nửa khẩu phần ăn của mình, nói rằng cô ấy ăn ít và không thể ăn hết, vì vậy cô ấy đã nhờ Hứa Quý Thuận giúp cô ấy ăn một chút.

Còn lấy ra số tiền tiêu vặt mà cô ấy đã dành dụm nhiều năm để giúp đóng học phí cho Hứa Quý Thuận, còn nói là thích châu chấu và chuồn chuồn làm bằng dây rơm của Hứa Quý Thuận nên cô ấy đã dùng tiền để mua chúng.

Khi đó cả hai đều còn ở tuổi thiếu niên, Hứa Quý Thuận không nói nhiều, nhưng anh ấy không phải là một đứa ngốc, trong mắt anh ấy nhìn thấy được lòng tốt của Khương Vệ Bình.

Một phần là nhớ đến nhiều năm như vậy.

Trước kia Khương Vệ Bình đã kết hôn, có gia đình riêng, dù muốn báo đáp ân tình của cô ấy thì anh ấy cũng không có tư cách. Nhưng bây giờ nhà chồng với Khương Vệ Bình đã xảy ra chuyện, anh ấy xuất hiện và dùng cách riêng của bản thân để 'báo ân'.

...

Khương Vệ Bình nhớ lại quá khứ và cảm thấy rất xúc động: "Thật ra, nếu em không hỏi, chị cũng sẽ không nhớ đến nó. Khi chị chọn giúp anh ấy, lúc trước không hề nghĩ đến sau này sẽ được báo đáp, chỉ cảm thấy anh ấy bị cô lập trông rất đáng thương. Ai có thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió mà không gặp tai họa đây? Chẳng phải mẹ luôn dạy chúng ta phải sống tử tế sao, cô giáo cũng dạy chúng ta học theo tấm gương tốt của Lôi Phong hay sao? Nên chị đã giúp đỡ anh ấy, không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn còn nhớ nó."

Nói về việc này, Khương Vệ Bình còn nói thêm: "Thật đáng tiếc khi thím Hứa bị bệnh nặng, Hứa Quý Thuận vẫn phải bỏ học. Trên thực tế, nếu anh ấy có thể tiếp tục đi học, nói không chừng cuối cùng anh ấy có thể ở lại trường và trở thành một giáo viên.”

“Mọi người nhìn anh ấy luôn im lặng ít nói chuyện vậy, dáng vẻ không thích nói chuyện, thật ra anh ấy là người giỏi nhất trong lớp bọn chị. Mặc dù anh ấy luôn ngủ gật trong lớp và thứ hạng của anh ấy có giảm đi một chút, nhưng anh ấy vẫn học tốt hơn chị rất nhiều... Cho dù chị có năng nổ gấp mười lần khi ở trong lớp, chị cũng không thể nào học bằng anh ấy."

Cố Diệp Phi

Nhắc về quá khứ, Khương Vệ Bình dường như đã trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.

Đúng vậy, mọi người sẽ chỉ trở nên tốt hơn khi bọn họ nghĩ về những điều hạnh phúc và vui vẻ. Khương Vệ Bình gần đây thực sự có chút tiều tụy, một là vì sinh con bị tổn thương, hai là vì cô ấy đã cưới nhầm người và có cuộc hôn nhân sai lầm.

Nhưng không sao, cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn khi mọi chuyện kết thúc.

Cả Khương Tuệ Tuệ và bà nội Tống đều cẩn thận lắng nghe những lời của Khương Vệ Bình, hai người cũng rất là cảm động.

Bà nội Tống lại nghĩ tới một chuyện khác: "Theo như lời cháu nói, lần trước tôi nhặt được trứng gà ở đây, có lẽ là của Tiểu Hứa này đưa tới. Huống chi, Tiểu Hứa này thật đúng là một người tốt, thời buổi này lòng người khó lường, làm sao biết được người bản thân giúp là tốt hay xấu? Có người bưng bát ăn cơm, đặt bát xuống mắng mẹ nó, người như thế này rất hiếm khi nhớ đến lòng tốt của người khác."

Khương Tuệ Tuệ biết bà nội Tống đang không khỏi cảm khái, dù sao khi nhà họ Tống gặp chuyện, bà nội Tống cũng đã gặp nhiều người như vậy.

Khương Tuệ Tuệ bước tới và đưa tay nắm lấy tay bà nội Tống như một cách an ủi.

Bà nội Tống hiểu ý của Khương Tuệ Tuệ, đứa trẻ này thoạt nhìn qua trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất lại là người tinh tế và chu đáo nhất, là một cô gái rất ngoan.

Khương Vệ Bình gật gật đầu, như thể cô ấy đồng ý với phỏng đoán của bà nội Tống.
 
Back
Top Bottom