Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 390: Chương 390



Tuy nhiên, trong lòng cô ấy vẫn thầm ghi nhớ sự giúp đỡ của Hứa Quý Thuận đối với cô ấy, và cô ấy vẫn sẽ phải đền đáp những gì nên đền đáp trong tương lai.

Vì buổi trưa hôm nay chuẩn bị quay lại lấy ghế nên Khương Tuệ Tuệ không mang theo đồ ăn khi đi làm vào buổi sáng, vì vậy bây giờ cô trực tiếp ăn ở nhà. Vừa mới ăn trưa xong, cô liền ôm Tiểu Nguyệt hôn hôn một cái, khi đang muốn quay trở lại đồng làm việc, Tống Thời Thanh đã đi tới.

Tống Thời Thanh tranh thủ giờ nghỉ trưa để đào một ít củ mài() ở trên núi. Kể từ khi Khương Tuệ Tuệ viết công thức thực đơn, bà nội Tống đã nấu canh cho ông nội Tống theo công thức trong thực đơn, dạ dày của ông nội Tống đã thực sự trở nên tốt hơn trước một chút.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 391: Chương 391



Khương Tuệ Tuệ ghé vào tai anh, thì thầm to nhỏ: "Anh có thấy dễ thương không?"

"Ừ." Tống Thời Thanh gật gật đầu.

Bà nội Tống ở một bên nhìn thấy như vậy, trong lòng ngọt ngào như ăn phải mật. Nhìn xem, Thời Thanh nhà bà ấy và Tuệ Tuệ đứng cùng nhau, hai đứa trông giống như một đôi kim đồng ngọc nữ bước ra từ trong tranh, thật là một cặp đôi hoàn hảo.

Thời gian cũng không sai biệt lắm, Tống Thời Thanh trả lại Tiểu Nguyệt cho Khương Vệ Bình và bắt đầu đi làm việc với Khương Tuệ Tuệ.

Ngay khi vụ thu hoạch lúa mì sắp kết thúc, thời tiết dần trở nên xấu đi.

Vào thời điểm thu hoạch lúa mì này hàng năm, sẽ luôn có vài cơn bão và các thành viên của xã Nguyệt Phượng Loan cũng đã quen với điều đó. Vì vậy, khi đại đội trưởng nhận thấy thời tiết bắt đầu không tốt, ông ấy bắt đầu đi tới đi lui với chiếc loa trên tay, để cổ vũ mọi người, bảo mọi người làm việc nhanh hơn, làm việc nhiều hơn và khi chia lúa mì sẽ được nhiều hơn một chút, khi cả nước được mùa thì cơm ăn áo mặc không thành vấn đề!

Mọi người làm việc một cách liều mạng, chỉ để thu hoạch hết lúa mì trước khi cơn bão đến.

Tuy nhiên, cơn bão đến trước thời hạn và cánh đồng lúa mì vẫn còn vài ngày để làm việc. Sắp mưa to và gió thổi qua tòa nhà, hôm nay mặt trời vẫn chói chang khi mọi người ra ngoài, nhưng trước buổi trưa, bầu trời bắt đầu tối dần, bầu trời xám xịt, và đang chuẩn bị cho cơn thịnh nộ tiếp theo.

Đại đội trưởng tiếp tục dùng loa hô đi hô lại khẩu hiệu cách mạng: “Chủ tịch nói nhân dân lao động không sợ gian khổ, không sợ chết, cách mạng chưa thành công, các đồng chí còn phải cố lên, chiến thắng ở phía trước. Chỉ cần mọi người kiên trì, mọi người chắc chắn sẽ thành công! Mọi người hãy cố gắng lên, ánh sáng của chiến thắng sẽ đến sớm thôi!"

Cố Diệp Phi

Mọi người không dám lơ là chậm chễ hành động và tiếp tục cắt lúa mì.

Khương Tuệ Tuệ nói với Lưu Ái Đệ đang ở bên cạnh: "Chị dâu ba, chị đi về trước đi, lát nữa trời sẽ mưa, ở đây vẫn còn có tôi."

Nhưng cho dù cô có nói gì thì Lưu Ái Đệ cũng không đồng ý, lắc đầu nói: "Làm sao mà như vậy được, Tuệ Tuệ, đừng lo cho tôi, thân thể tôi rất khỏe, từ nhỏ không có bệnh tật gì, chỉ là mắc mưa mà thôi, cô sợ cái gì. Nếu tôi đi rồi, một mình cô làm sao mà làm nhiều như vậy được, tôi còn phải ở chỗ này để giúp cô."

"Không được, chị dâu ba, hiện tại chị không giống như trước kia, trong bụng chị còn có đứa nhỏ, chị nghĩ lại xem, chị đã chờ đợi đứa bé này bao lâu rồi? Anh ba mong đợi đứa bé này biết bao nhiêu? Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao bây giờ?" Khương Tuệ Tuệ nói: "Được rồi, chị dâu ba, hãy quay về nhà nhanh đi."

Lưu Ái Đệ không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Khương Tuệ Tuệ đã đến gặp đại đội trưởng để giải thích về việc này, đại đội trưởng cũng nói để phụ nữ mang thai đi về đi, dù sao phụ nữ mang thai vẫn cần được chăm sóc hơn.

Trưa hôm đó mưa bắt đầu rơi, mưa liên tục ba bốn ngày, mưa rất to, giống như trên trời thủng một lỗ lớn. Trong số đó, Tống Thời Thanh đã nhiều lần nói với Khương Tuệ Tuệ rằng hãy ngừng làm việc ở đây và nhanh chóng về nhà đi. Nhưng Khương Tuệ Tuệ vẫn kiên trì, cô có viên thuốc để giúp cô, cô đã trở nên tốt hơn nhiều so với những người khác, cô không thể trốn ở nhà mãi vào lúc này được.

Tống Thời Thanh chỉ có thể thường xuyên đến giúp cô làm việc cùng nhau và ở bên cô mà thôi.

Đến ngày thứ năm, thời tiết bắt đầu quang đãng, nhưng khi mọi người đang vui mừng và thư thái tột độ thì mưa càng nặng hạt hơn, gió thổi mạnh, cây cối bị gió thổi bay, phát ra tiếng xào xạc, như thể nó sắp bị bẻ ngang gãy ra.

Khi Tống Thời Thanh đang làm việc, anh luôn cảm thấy có chút bất an, mưa gió quá lớn, mấy ngày trước mưa rất to, nhà của bọn họ không phải là nhà gỗ như những người khác, hay thậm chí là nhà gạch.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 392: Chương 392



Nhà của bọn họ chỉ là nhà tranh, gió thổi như thế này, anh sợ căn nhà dột nát đó sẽ không chịu nổi.

Vài năm trước, khi có trận mưa lớn, mỗi lần như vậy thì ngôi nhà sẽ bị tốc lên một chút, chẳng hạn như cửa sổ trong phòng anh bị gió thổi tung thành từng mảnh. Tống Thời Thanh đã bàn bạc với bà nội trước đó rằng anh sẽ sửa sang lại ngôi nhà sau khi tiết kiệm được một số tiền.

Tống Thời Thanh không phải là người tin vào giác quan thứ sáu, nhưng hôm nay anh luôn lơ đãng trong công việc và suýt nữa bị liềm cắt vào tay, vì vậy anh quyết định về nhà xem một chút.

Đại đội trưởng vẫn cầm loa, tuần tra qua lại như thường lệ, yêu cầu mọi người tiếp tục nỗ lực. Tống Thời Thanh nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, phát hiện cô không có ở đó, không biết có phải là đi vệ sinh hay không. Anh định nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ, nhưng anh không thể nói được bây giờ, vì vậy anh chỉ có thể chạy về phía ngôi nhà.

Sự thật đã chứng minh rằng đôi khi giác quan thứ sáu thực sự rất chính xác, bởi vì khi Tống Thời Thanh bước đến ngôi nhà, anh đã thấy một nửa ngôi nhà tranh mà bọn họ ở đã bị sập.

Tống Thời Thanh sợ hãi, nhà sập cũng không sao, trong nhà không có vật gì đáng giá, nhưng anh chỉ sợ ông nội còn ở trong nhà! Bà nội thường đến nhà họ Khương, ông nội ở nhà một mình, ông ấy luôn có thói quen ngủ trưa, nếu như trong lúc ông nội đang ngủ mà trong nhà đột nhiên sập xuống thì....

Sau đó... Tống Thời Thanh nắm chặt tay, đôi mắt luôn sâu thẳm đỏ ngầu, hốc mắt đỏ hoe.

“Ông nội!” Tống Thời Thanh bất chấp gian phòng sụp đổ nguy hiểm mà một hai xông vào bên trong, còn chưa kịp đi vào, một tiếng ‘Ầm’ vang lên, căn nhà bên kia cũng sụp xuống, chính là bên phòng của ông nội.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh cảm thấy m.á.u toàn thân anh sắp đông lại, anh không kiềm chế được nữa, vội vàng chạy tới, bắt đầu dọn đống cỏ tranh và cọc gỗ đã bị đổ ra xa. Nhà bọn họ ngoại trừ cọc gỗ trên xà nhà, đại đa số đều là cỏ tranh, những thứ này cũng không nặng, chỉ cần ông nội không bị gỗ đụng vào thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Ừ, nhất định sẽ không có việc gì đâu... Ông nội sẽ không có việc gì đâu...

Tống Thời Thanh đỏ mặt, vừa di chuyển khúc gỗ vừa đào đồ vật, vừa tự an ủi bản thân mình. Nhưng mà ngay vào lúc này, Tống Thời Thanh nghe thấy giọng nói của bà nội Tống từ phía sau ngôi nhà: "Nhà sập rồi, ông đang tìm gì vậy... Có chuyện gì mà không thể đợi mưa tạnh? Lỡ như cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

Ngay sau đó là giọng nói có chút hổn hển của ông nội Tống: "Khi tôi đi, tôi đã để lại miếng thuốc dán mà Tuệ Tuệ đưa cho tôi, còn có hai gói! Có lẽ nó bị chôn vùi bên dưới, tôi phải tìm nó mới được…. Cái thuốc dán kia dễ dùng như vậy, Tuệ Tuệ chắc cũng không dễ mua đâu, tôi không thể để mất nó được..."

Bà nội Tống đi theo phía sau thuyết phục: "Vậy chúng ta đợi tạnh mưa đi rồi nói, gió lớn như vậy, nếu lại đổ xuống nữa, không riêng gì thuốc dán bị chôn vùi mà cả người cũng sẽ bị chôn vùi trong đó..."

Ông nội Tống vẫn có chút bất đắc dĩ không tình nguyện.

Tống Thời Thanh trước đó đã lục lọi trong phòng của ông nội, tình cờ nhìn thấy miếng thuốc dán mà Khương Tuệ Tuệ gửi đến vài ngày trước, vì vậy anh nhanh chóng nhặt nó lên, đi một vòng đến chỗ ông bà, nhấc miếng thuốc dán lên mà nói: "Ông nội, ông đừng tìm nữa, cháu tìm thấy rồi."

"Thời Thanh? Tại sao cháu lại ở đây?" Bà nội Tống rất ngạc nhiên khi Tống Thời Thanh đột nhiên xuất hiện ở đây.

Nói xong câu này, bà ấy lại để ý thấy mắt Tống Thời Thanh đỏ hoe, tuy cố kìm nước mắt nhưng bà nội Tống đã lập tức hiểu ra. Thời Thanh là một người rất mạnh mẽ, ngay cả khi nhà của bọn họ bị lục xoát, anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ anh như thế này, chắc anh đã nghĩ rằng bà ấy và ông già đều...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 393: Chương 393



Bà nội Tống vội vàng nói: "Bà và ông nội cháu không có việc gì."

Tống Thời Thanh bước nhanh về phía trước, ôm lấy ông nội Tống và bà nội Tống vào n.g.ự.c anh, ba người gắt gao ôm chặt lấy nhau. Lúc này, bà nội Tống cảm thấy toàn thân Tống Thời Thanh đang run rẩy, ngay cả hai tay đang ôm bọn họ cũng run rẩy.

Anh sợ hãi.

Bọn họ đều là những người thân còn lại của anh, anh không thể để mất họ thêm nữa.

"Không có việc gì, không có việc gì..." Bà nội Tống đau lòng vỗ lưng Tống Thời Thanh: "Mưa to như vậy, chúng ta về nhà họ Khương trước đi, ông nội con đang ở nhà họ Khương, trước đó đột nhiên có gió lớn, mưa to quá, mấy ngày nay mưa liên miên, nhà chúng ta không chịu nổi nữa rồi, bà và ông nội nghĩ cháu đi làm cũng mệt rồi, nên không nói với cháu, cứ nghĩ hôm nay trời nắng, đoán chừng cũng không có việc gì, không nghĩ đến trời lại bắt đầu mưa, bà sợ có chuyện nên bảo ông nội cùng bà đến nhà họ Khương trú một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện..."

Vốn dĩ bà ấy muốn đi nói với Tống Thời Thanh một tiếng, nhưng trời mưa gió, bà ấy vẫn không có thời gian đi.

Cố Diệp Phi

Ông nội Tống đột nhiên nói muốn trở về nhà một chuyến tìm đồ, bà ấy sợ xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo ông ấy, không ngờ lại gặp được Tống Thời Thanh ở đây.

Ông nội Tống nhận lấy miếng thuốc dán từ trong tay Tống Thời Thanh, không ngừng lẩm bẩm: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi..."

Tống Thời Thanh nuốt hết sợ hãi và căng thẳng vào trong lòng xuống, đi theo ông nội Tống và bà nội Tống đi về hướng nhà họ Khương.

Nhà họ Khương.

Hôm nay trời quang mây tạnh, Lưu Ái Đệ đã đi làm trở lại, cô ta vẫn chưa về, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Tã của Tiểu Nguyệt đang phơi trong sân, Khương Vệ Bình chỉ có thể đem Tiểu Nguyệt đặt vào trong nôi, định đi thu đống quần áo và tã lót.

Kết quả vừa mở cửa, cô ấy đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong sân, đưa lưng về phía cô ấy, giúp cô ấy thu dọn quần áo, động tác rất thuần thục.

Khương Vệ Bình ngay lập tức nhận ra bóng lưng của Hứa Quý Thuận, gọi một tiếng: "Hứa Quý Thuận?"

Động tác đang thu quần áo của Hứa Quý Thuận lập tức dừng lại một chút, cầm toàn bộ số quần áo đã thu xong, xoay người lại, nhét toàn bộ quần áo vào trong vòng tay Khương Vệ Bình: "Tất cả quần áo đã được thu xong. Bên ngoài trời đang mưa, nên ở trong nhà đợi đi. Còn túi trứng này cô cầm đi, mấy ngày hôm trước mưa to, tôi không tiện mang đến đây."

Khương Vệ Bình bị nhét đầy quần áo và một túi trứng, cô ấy vội lắc đầu: “Không, tôi không thể, Hứa Quý Thuận, tôi biết trước đây anh là người đã cho những quả trứng đó. Cho dù trước đây tôi có giúp anh, nhưng anh cũng đã giúp tôi không ít, tôi không thể lấy thêm nữa, anh cầm lại đi. Hơn nữa nhà tôi cũng có trứng gà, mẹ tôi nấu chúng cho tôi mỗi ngày, tôi không thiếu những thứ này...“

Nhưng mà Hứa Quý Thuận lại không nhận, xoay người đi vào trong mưa, thấy Khương Vệ Bình định đuổi theo, nhanh chóng xua xua tay với cô ấy: “Nhanh đi vào trong nhà đi, nếu dính mưa rồi bị cảm sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, trứng gà này cô cứ cầm lấy, đây là một chút tâm ý của tôi.”

Khương Vệ Bình biết tính tình của Hứa Quý Thuận, biết rằng dù như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không nhận lại trứng gà, chỉ có thể nói: "Vậy anh chờ một chút, anh đi ra ngoài không biết mang theo ô hay gì đó hay sao, ở đây tôi có nón trúc, anh mang theo mà về đi."

Mua to vài ngày, hôm nay trời quang mây tạnh, đêm qua trên bầu trời cũng nhiều sao như vậy, không ai ngờ hôm nay lại mưa to, Hứa Quy Thuận ra ngoài không mang theo ô, anh ấy phải đi xem, anh ấy đã hình thành thói quen mỗi ngày phải đi một vòng đến nhà họ Khương xem một chút.

Vừa đến tình cờ nhìn thấy quần áo trong sân chưa được thu vào nên đã giúp thu dọn chúng.

Ban đầu Hứa Quý Thuận muốn nói rằng anh ấy đã ướt hết rồi, cũng không cần nó làm gì.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 394: Chương 394



Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy vẫn đi đến bên cạnh Khương Vệ Bình, sợ nước mưa trên người sẽ tạt vào người Khương Vệ Bình, vì vậy anh ấy cố ý tránh xa một chút. Khương Vệ Bình mỉm cười, nói: "Anh chờ một chút, tôi sẽ lấy ra ngay."

Mũ tre được làm bằng tre, đội nó lên đầu sẽ che được mưa nắng. Khương Vệ Bình nhanh chóng lấy chiếc mũ ra đưa cho Hứa Quý Thuận, Hứa Quý Thuận nhận lấy chiếc mũ mà không nói nhiều, anh ấy thậm chí còn không có mặt mũi để nói lời cảm ơn, vì vậy anh ấy nói: “Vậy tôi đi đây."

Sau đó liền xoay người đi vào trong mưa.

Khương Vệ Bình nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Quý Thuận mà lắc đầu bất đắc dĩ, tính cách anh ấy vẫn như trước, lạnh lùng với mọi người và không nói nhiều. Đây cũng là nguyên nhân khiến người khác không muốn giúp đỡ Hứa Quy Thuận khi anh ấy gặp khó khăn, ai cũng thích người dẻo miệng, ai lại muốn đi giúp một người luôn nghiêm mặt không nói được một lời cảm ơn đâu chứ?

Khương Vệ Bình đã giúp đỡ, vì vậy đổi lại mười năm sau, cô ấy nhận được sự cảm ơn từ con người nhàm chán này vì những việc làm tốt của cô ấy khi đó.

Trong phòng Tiểu Nguyệt đột nhiên khóc lớn lên, Khương Vệ Bình vội vàng thu ánh mắt lại mà đi dỗ Tiểu Nguyệt.

Sau khi đưa ông bà nội đến cổng nhà họ Khương, Tống Thời Thanh định tiếp tục quay trở lại cánh đồng lúa mì.

Bà nội Tống giữ anh lại, có chút lo lắng nói: “Thời Thanh, hôm nay mưa gió cũng lớn, khác với mấy ngày trước, đoán chừng hôm nay không có cách nào để tiếp tục thu hoạch lúa mì. Nếu không thì cháu cũng đừng đến cánh đồng lúa mì nữa, có lẽ sau khi cháu đến đại đội trưởng sẽ bảo mọi người kết thúc công việc rồi.”

Chạy tới chạy lui trong mưa, dầm mưa và tiếp tục thu hoạch lúa mì, như vậy mà không bị bệnh thì mới lạ.

Bà nội Tống cũng cảm thấy đau lòng cho Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh lại lắc đầu nói: “Bà ơi, cháu đến lúc này cũng không kịp nói với đại đội trưởng, cháu đến tranh thủ giờ ăn cơm, cháu phải vội vàng chạy tới đó, kẻo lát nữa đại đội trưởng kiểm tra quân số lại thấy thiếu người. Càng khó khăn hơn, yêu cầu càng khắt khe. Đại đội trưởng đã nói trước rằng bất cứ ai mà lùi bước thu mình lại vào lúc này đều sẽ bị phê bình công khai. Bà, bà biết đấy, cháu đã làm tất cả mọi việc trong thời gian này để làm gì, cháu không thể bị phê bình công khai vào lúc này."

Để sửa lại án sai, trong những ngày này, anh đã cố gắng trở thành một đứa trẻ có học thức, thay đổi hình ảnh ít nói trước đây và hòa đồng với nhiều người trong đại đội.

Đại đội trưởng cũng rất hài lòng với những thay đổi của anh, còn có ý định chọn anh trong cuộc tuyển chọn những thanh niên trí thức danh dự trong nửa năm sau. Vì vậy, trước đó, Tống Thời Thanh không thể mắc bất kỳ sai lầm nào.

Bà nội Tống thở dài, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, nói với Tống Thời Thanh: "Vậy cháu chờ bà một lát, bà đi lấy cho cháu ít đồ."

Nói xong bà nội Tống định quay người rời đi, kết quả lại thấy ông nội Tống cầm ấm nước đưa cho bà nội Tống, nói: "Có phải là bà muốn Thời Thanh uống một bát canh gừng trước khi đi hay không? Tôi đã đổ đầy ấm nước rồi, để nó lấy đi đi."

Bà nội Tống cầm lấy chiếc ấm, nghĩ thầm rằng ông già vẫn hiểu ý bà ấy vào thời điểm quan trọng.

Đưa chiếc ấm cho Tống Thời Thanh, bà nội Tống nói: “Thời Thanh, đây là canh gừng bà nội nấu, cháu cầm đi theo mà uống, đổ mồ hôi nhiều để không bị ốm, cũng cho Tuệ Tuệ uống một chút đi, con bé là một cô gái, cũng không thể làm việc như mấy người các cháu trong mưa gió được, không biết cơ thể của con bé có thể chịu đựng được hay không, bà nội nhìn thấy vậy sẽ cảm thấy rất đau lòng đấy.”

Cố Diệp Phi

Nghĩ đến Khương Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh siết chặt ấm nước trong tay, mím môi gật đầu, quay người xông vào trong mưa gió bất tận.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 395: Chương 395



Tống Thời Thanh chạy một mạch đến cánh đồng lúa mì, nhưng để đến cánh đồng lúa mì, anh phải đi ngang qua trường tiểu học trong xã. Trường tiểu học xã Nguyệt Phượng Loan không lớn, chỉ có ba phòng học và một phòng giáo viên. Lúc này, các trường tiểu học ở quê đa số là lớp phục chế, lớp phục chế là gì? Tức là lớp một, lớp hai, lớp ba học cùng lớp, lớp bốn và lớp năm học cùng lớp, gọi là lớp phục chế.

Thầy cô thường dạy hết lớp này rồi mới dạy lớp khác.

Những đứa trẻ kém cỏi một chút thì sẽ bị kiến thức làm cho bối rối, thậm chí có thể không biết hôm nay cô giáo dạy gì. Nhưng nếu đổi lại là một đứa trẻ mới học lớp một thông minh hơn thì đến lớp ba nó đã học hết kiến thức rồi.

Tống Thời Thanh không có đi ngang qua cổng trường, con đường anh đi còn cách trường một khoảng cách nhất định, lúc đầu anh không nghĩ nhiều, nhưng anh đã nghe thấy tiếng khóc của lũ trẻ và giọng nói lo lắng của giáo viên: "Đồng chí, đồng chí cẩn thận, có thể sẽ tiếp tục bị lún lần thứ hai!"

Tống Thời Thanh nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu nhìn sang, phát hiện trường học hoàn toàn khác biệt so với lúc trước anh đến đây. Ngôi trường này giống như căn nhà tranh của nhà anh, đã sụp đổ một bên rồi.

Về tình hình cụ thể, Tống Thời Thanh ở tương đối xa nên anh vẫn chưa biết. Nhưng trường học bị sập là sự cố rất nghiêm trọng, trong trường có rất nhiều trẻ em, chỉ cần sơ suất một chút, các em sẽ bị đè lên ở phía dưới, nguy hiểm rất lớn.

Cố Diệp Phi

Anh vội vã chạy về phía trường học, anh chạy rất nhanh, khi bước chân của anh rơi xuống bùn thì sẽ b.ắ.n tung tóe lên rất nhiều bùn.

Khi đến trường, anh thấy ba giáo viên của trường bị rất nhiều học sinh vây quanh, tất cả đều tái nhợt vì sợ hãi, có lẽ giáo viên sợ bọn họ lại bị tách ra trong sự hỗn loạn và sẽ bị lạc khi gặp nguy hiểm nên bảo mỗi đứa nhỏ nắm lấy quần áo của một người để không bị tách ra.

Người giáo viên mà vừa nói 'nguy hiểm' đang nhìn chằm chằm vào một góc của trận lở đất trước mặt, chỉ thấy có một người bị chôn vùi dưới đó... Không, đó là hai người, một người lớn ôm một đứa trẻ trong tay, đang cố gắng để leo lên. Tuy nhiên, tảng gạch lớn trên đầu bọn họ đã bắt đầu rung chuyển, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống đập vào người hai người.

Trong trường toàn là giáo viên nữ, mặc dù rất lo lắng nhưng bọn họ cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng dặn dò người cứu hộ phải cẩn thận. Nhưng tình huống hiện tại của bọn họ là không lên cũng không xuống được, chỉ có thể chật vật bò ra khỏi cửa.

Thời gian không chờ đợi con người.

Sau khi Tống Thời Thanh nhìn rõ tình hình, không chút suy nghĩ nào đã lao tới như một mũi tên đến trước mặt một lớn một nhỏ, một tay đỡ lấy đứa trẻ bị viên gạch từ trên rơi xuống làm bị thương ở cánh tay, sau đó nắm lấy tay người còn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nắm lấy tay tôi, chạy nhanh lên.”

Chỉ dùng sức một tay, anh đã mạnh mẽ nhấc bổng đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi vào trong lòng, nói với các giáo viên ở bên cạnh còn đang đứng ngây ngốc một tiếng: “Nhanh đến đón đứa nhỏ này đi!”

Lúc này mấy giáo viên còn đang sợ hãi, đứng ngây ngốc một chỗ, mãi mới phản ứng lại, có mấy người chạy tới ôm lấy đứa trẻ, giống như từ trong mộng tỉnh lại, ôm lấy đứa nhỏ chạy nhanh đến khu vực an toàn để chờ đợi.

Về phần Tống Thời Thanh, anh tiếp tục nắm cánh tay của người thanh niên đang cứu người, kéo anh ấy lên khỏi mặt đất.

Người đàn ông kêu lên một tiếng: "Anh Tống, chân tôi bị thương, không dùng sức được, trong chốc lát thì sẽ không lên được, lát nữa sẽ có sụt đất lần thứ hai, trước hết anh đừng động đến tôi, tôi đi sang bên trốn một lúc, tôi sẽ không có việc gì đâu."

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Tống Thời Thanh sững người một chút, lúc này mới nhận ra người đàn ông này là ai. Đó là chàng trai trẻ mà anh đã gặp trong bệnh viện trước đây, hình như được gọi là Hàn Tiến Bộ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 396: Chương 396



Lúc này vì cứu người, trên mặt Hàn Tiến Bộ đã dính đầy bùn đất, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt sẵn có, nếu không phải anh ấy vừa mới mở miệng nói chuyện, có khả năng đến cuối cùng Tống Thời Thanh cũng không biết người này chính là Hàn Tiến Bộ.

Tuy nhiên, Hàn Tiến Bộ trong nháy mắt đã nhận ra Tống Thời Thanh, thấy Tống Thời Thanh cau mày và nghiêm túc nhìn anh, anh ấy mỉm cười đưa tay ra sau gáy: “Anh Tống, tôi thực sự không sao, mẹ tôi nói mạng tôi rất lớn, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy đâu..."

Anh ấy còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến một tiếng vang, một viên gạch lớn từ bên cạnh rơi xuống, đập trúng có thể làm người ta đứt ruột. May mắn thay, nó cách bọn họ nửa mét và không trúng vào bọn họ.

Lời nói của Hàn Tiến Bộ bị cắt ngang, anh ấy sợ hãi nhắm mắt lại và co rúm người một chút. Sau khi nhận ra bản thân không sao, anh ấy lại mở mắt ra, nhếch mép cười: "Thế nào, anh Tống, nhìn đi, tôi đã nói với anh rồi, tôi là một người có mạng rất lớn, tôi sẽ không có việc gì đâu!"

“Giữ chút sức lực mà đi lên, đừng ở đây nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Tống Thời Thanh thấy Hàn Tiến Bộ lúc này mà vẫn còn đùa giỡn được nên đã tát vào trán Hàn Tiến Bộ.

Anh không thể để mặc Hàn Tiến Bộ mà đi được, anh ấy nói anh có thể giải cứu mình sau cũng được, nhưng sao anh có thể để yên vậy được, lỡ đâu trận sụt đất lần thứ hai xảy ra đột ngột thì sao?

Thay vào đó, anh nắm chặt cánh tay của Hàn Tiến Bộ và bắt đầu dùng hết sức lực kéo anh ấy lên: "Tôi thậm chí đã kéo được một con bò 700 cân lên, không lẽ một người như cậu mà tôi không kéo nổi hay sao?"

Nếu để đến sau trận lụt đất thứ hai thì nói không chừng Hàn Tiến Bộ đã bị đập tan thành từng mảnh.

Khi Hàn Tiến Bộ nhìn thấy Tống Thời Thanh như vậy, anh ấy không nói gì nữa, anh ấy tập trung sức lực, mặc kệ cơn đau ở chân và liều mạng leo lên bên trên.

Hai người đồng thời ra sức, sức lực của Tống Thời Thanh thật sự rất mạnh, anh đã kéo được Hàn Tiến Bộ từ phía dưới lên, nhưng khi Hàn Tiến Bộ chỉ còn cách một chân nữa là cả người được kéo lên rồi, thì đột nhiên những viên gạch bên trên bắt đầu rung chuyển dữ dội, sắp va vào trên người Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ trong giây lát.

Tống Thời Thanh dùng một tay kéo Hàn Tiến Bộ lên, rồi ném anh ấy đến một nơi an toàn gần đó. Nhưng đã quá muộn để anh rời đi, khi anh đang tiến tới kéo Hàn Tiến Bộ, thì tay kia của anh đã làm một động tác khác.

Anh nhặt chiếc ghế bên cạnh, đúng lúc viên gạch rơi xuống, anh bất ngờ nhấc chiếc ghế lên để chịu lực tác động của viên gạch trong giây lát, nhưng cả người lại tận dụng thời điểm này để lăn ra khỏi nơi nguy hiểm, lăn sang khoảng đất trống bên cạnh.

Cố Diệp Phi

Ầm một tiếng...

Một phòng học khác cũng bị sập, may mắn thay, cả Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ đều đã không gặp nguy hiểm.

Vốn dĩ anh ấy cũng lo lắng đến nỗi tim nhảy lên tận cổ họng, trong lòng đã tính sẵn kế hoạch xấu, anh cho rằng nếu bản thân xảy ra chuyện gì, có c.h.ế.t thì anh cũng phải đi tìm Hàn Tiến Bộ tính sổ, nhưng khi thấy Tống Thời Thanh không sao thì trái tim mới rơi xuống mặt đất.

Anh ấy kiên trì lâu như vậy, hiện tại cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, nằm trên mặt đất, mặc kệ trên mặt đầy bùn đất, hay là mưa rơi trên mặt. Anh ấy lấy một cốc nước mưa để rửa mặt, cười vài tiếng: “Anh Tống, xem ra anh cũng là người may mắn giống như tôi, phúc lớn mạng lớn.”

Tống Thời Thanh cười nhạt một tiếng, anh chưa bao giờ thấy bản thân là một người phúc lớn hay mạng lớn cả.

Nhưng anh vẫn mỉm cười, mặc dù anh không đáp lại những lời của Hàn Tiến Bộ.

Các giáo viên và học sinh căng thẳng ở bên cạnh cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm sau khi thấy hai anh hùng cứu người đều bình an vô sự, bọn họ bắt đầu đếm số học sinh để kiểm tra.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 397: Chương 397



Tình huống lúc trước còn lộn xộn, bọn họ chỉ có thể kéo tất cả học sinh nhìn thấy trước mặt chạy ra khỏi lớp, về sau lại bị Hàn Tiến Bộ làm cho sợ hãi, thậm chí không nghĩ tới việc đếm số người.

Lúc này mọi người đã rời khỏi nguy hiểm, sau khi một giáo viên nhắc nhở, bọn họ bắt đầu đếm số lượng học sinh để kiểm tra.

Mỗi giáo viên đang đọc tên của các học sinh trong lớp của mình, và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng mọi học sinh đều ở đó. Nhưng mà, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giáo viên Chung đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt tái nhợt, kéo người giáo viên bên cạnh hỏi: "Thấy Nữu Nữu chưa? Nữu Nữu còn chưa ra ngoài hay sao?"

Người giáo viên mà bị giáo viên Chung giữ lại, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, trái tim nhảy lên tận cổ họng.

Lý Tú Cầm và giáo viên Chung từng là bạn học, lần này khi thu hoạch lúa mì, Lý Tú Cầm nhờ giáo viên Chung đưa Nữu Nữu đến trường hàng ngày, nhờ giáo viên Chung giúp chăm sóc đứa trẻ.

Nữu Nữu là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, thầy cô trong trường rất thích, tuy còn nhỏ nhưng hoàn toàn không cần phải lo lắng cho cô bé. Nhưng bọn họ không ngờ rằng lần này Nữu Nữu không có đi ra...

Cả người giáo viên Chung run lên, môi ngập ngừng nói: "Tại sao Nữu Nữu không có đi ra... Không... Tôi rõ ràng là đã nhìn thấy con bé đi ra lúc đó…”

Chính vì tận mắt nhìn thấy Nữu Nữu chạy ra ngoài nên cô ấy mới phân tâm đi cứu những đứa trẻ khác, nhưng trong nháy mắt, Nữu Nữu lại biến mất không thấy đâu…

Đúng lúc này, Triệu Hổ, một học sinh lớp sáu giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Thưa thầy, chị gái em cũng không thấy đâu..."

Cố Diệp Phi

Có hai người không ra và bị đè bẹp dưới đống đổ nát, bọn họ không biết mình còn sống hay không. Nhưng bất kể sống hay chết, vẫn phải cố gắng hết sức để cứu người vào lúc này.

Cô giáo Chung run rẩy đi đến trước mặt Tống thời Thanh và Hàn Tiến Bộ, vừa nức nở vừa nói: "Thanh niên trí thức Tống, cứu mạng, cứu mạng... Chúng tôi còn một học sinh bị đè ở dưới, còn có cả chị gái của một học sinh của chúng tôi, có thể tất cả bọn họ đều bị đè ở dưới rồi..."

Tống Thời Thanh và Hàn Tiến Bộ đều đã mệt đến kiệt sức, đặc biệt là Hàn Tiến Bộ, anh ấy bị thương ở chân.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, anh ấy có thể nghỉ ngơi một lát, cho dù cứ nằm dưới mưa như thế này thì cũng khá là thoải mái, nhưng không ngờ vẫn còn người chưa được cứu.

Hàn Tiến Bộ ngẩng đầu lên và định đứng dậy: "Anh Tống, anh không sao chứ? Chúng ta phải đi cứu người."

Tống Thời Thanh nhanh nhẹn hơn anh ấy, lập tức ngồi dậy từ dưới đất, vẫy tay với anh ấy: "Chân của anh bị thương, nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi cứu người."

Hàn Tiến Bộ không cam lòng, giãy giụa một hồi, không ngờ lại chạm vào vết thương trên chân, đau đến mức thở hổn hển: “Anh Tống, anh định coi thường tôi sao? Trên người tôi bây giờ, tôi… Xì xì…”

Tống Thời Thanh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ngừng nói mà quay sang hỏi giáo viên Chung: “Bọn trẻ học ở lớp học nào?”

Cô giáo Chung vừa chỉ vào một trong những căn phòng vừa khóc, nói: "Chắc là ở trong phòng này... Thanh niên trí thức Tống, xin anh nhất định phải cứu Nữu Nữu ra... Nữu Nữu vẫn còn nhỏ... Con bé không thể có chuyện gì được..."

Nghe thấy hai chữ 'Nữu Nữu', sắc mặt của Tống Thời Thanh như phủ một lớp sương lạnh, đôi lông mày vốn đã cau lại, càng nhăn lại thành chữ 'uyên', lạnh giọng hỏi giáo viên Chung: "Nữu Nữu? Có phải là Khương Tĩnh Nghi không?"

Nữu Nữu tên thật là Khương Tĩnh Nghi.

Cô giáo Chung vừa gật đầu vừa nói: "Đều là lỗi của tôi... Đều là lỗi của tôi, tôi đã không để ý đến con bé..."

Tống Thời Thanh nghĩ đến người luôn mỉm cười nheo đôi mắt to đen láy rồi nghiêng cái đầu nhỏ của mình gọi anh là "chú nhỏ", trong lòng anh hỗn loạn, nhìn lớp học đã trở thành đống đổ nát, lòng rối bời thành một mớ.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Nữu Nữu, Tuệ Tuệ sẽ cảm thấy rất khó chịu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 398: Chương 398



Anh không thể chậm trễ nữa, quay người và bắt đầu cứu người trong lớp học mà giáo viên Chung đã chỉ. Lúc này, Hàn Tiến Bộ cũng lộc cộc một tiếng, bò từ dưới đất dậy, dùng sức khập khiễng đi tới, kêu lên: "Anh Tống, tôi cũng tới giúp! Nữu Nữu là cháu gái của thầy tôi, theo dạo lý mà nói, con bé còn phải gọi tôi một tiếng chú, tôi không thể chỉ đứng nhìn được!"

Lần này Tống Thời Thanh không nói gì nữa, ngầm đồng ý bản thân anh ấy có thể tới hỗ trợ.

Người bình thường giúp thì không sao, nhưng Hàn Tiến Bộ đang bị thương, dù sốt ruột nóng lòng đến đâu cũng chỉ có thể chờ đợi ở phía trên, khi cần thiết sẽ giúp đỡ, không thể đi vào cứu người.

Trong khi Tống thời Thanh và Hàn Tiến Bộ đang khiêng cọc gỗ, Tống thời Thanh bình tĩnh phân tích: "Có rất nhiều bàn trong lớp, Nữu Nữu cũng nhỏ. Chỉ cần con bé có thể trốn dưới bàn hoặc bục giảng trước khi lớp học sụp đổ, như vậy sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn."

Hàn Tiến Bộ vừa thu dọn đồ lặt vặt vừa nghẹn ngào nói: "Nữu Nữu còn nhỏ như vậy, làm sao con bé biết trốn dưới gầm bàn... Nếu như... Nếu như trường hợp..."

Nói đến đây, Hàn Tiến Bộ nói không được nữa, mắt anh ấy đỏ hoe. Anh ấy lau nước mắt, tiếp tục dọn dẹp mảnh vỡ cùng với Tống thời Thanh. Bọn họ cần thu dọn đống đổ nát ở đây, tốt nhất là tìm một lối đi để Tống Thời Thanh có thể đi vào cứu người.

"Không có nếu như! Nữu Nữu rất thông minh, gặp nguy hiểm sẽ biết phải làm như thế nào!" Tống Thời Thanh trầm giọng quát.

Dù mắt đỏ hoe nhưng anh không bi quan như Hàn Tiến Bộ. Anh có niềm tin vào Nữu Nữu, cô bé là một đứa trẻ thông minh và cô bé nhất định sẽ không có việc gì.

Các cô giáo trấn an các học sinh, bảo các em lớn trông chừng các em nhỏ, tất cả bọn họ cũng chạy lại giúp dọn dẹp đống đổ nát.

Thấy có quá nhiều người đến, Tống Thời Thanh đặt đống đồ xuống, xông vào trong đống đổ nát mà hét lớn: "Nữu Nữu! Nữu Nữu, cháu có ở đó không? Chú là bạn của cô nhỏ, chú là...”

Hai chữ 'chú nhỏ' gần như được thốt ra, Tống Thời Thanh nhìn những người xung quanh, cuối cùng thay đổi lời rồi nói: "Chú là chú Tống, nếu cháu nghe thấy giọng của chú Tống, cháu hãy trả lời một tiếng, chú Tống sẽ đến cứu cháu!"

Tống Thời Thanh vừa nói, vừa đi xung quanh bốn phía phòng học.

Vừa mới đi đến cuối phòng học, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trẻ con: "Chú Tống, cháu là Nữu Nữu, Nữu Nữu bị đè dưới này, ở đây tối quá..."

Nghe thấy giọng nói này, trên mặt mọi người đều vui vẻ, đây là giọng nói của Nữu Nữu!

Đặc biệt là giáo viên Chung, vì lỗi lầm của bản thân cô ấy nên mới không thấy Nữu Nữu đâu, cô ấy tự trách bản thân rất nhiều, khóc suốt nhưng không dám phá vỡ tình cảnh để cứu người.

Cố Diệp Phi

Bây giờ khi nghe thấy giọng nói của Nữu Nữu, cô ấy đã nhẹ nhõm yên tâm hơn rất nhiều, nhưng cô ấy lại càng khóc to hơn.

Tống Thời Thanh tiếp tục nói: "Nữu Nữu, cháu đừng sợ, bây giờ cháu đang ở đâu? Cháu trốn dưới gầm bàn học có phải không?"

Giọng của Nữu Nữu lại một lần nữa vang lên: "Chú Tống, Nữu Nữu không sợ, Nữu Nữu ở với một cô, nhưng lúc đó vì cứu Nữu Nữu nên tay cô bị chảy m.á.u rồi..."

Nói đến đây, giọng điệu của Nữu Nữu có chút buồn bã, nhưng sau một lúc sau cô bé lại tiếp tục nói: "Nhưng cô đã nói với Nữu Nữu rằng tay cô không đau... Chú Tống, cô và cháu trốn dưới bục giảng, chú Tống đừng lo lắng cho chúng cháu, cô và cháu sẽ ngoan ngoãn đợi chú Tống đến cứu chúng cháu…”

Nghe tin Nữu Nữu không sao, lại thêm cô gái mắc kẹt đang ở bên cạnh Nữu Nữu, cả hai đều trốn dưới bục giảng, Tống Thời Thanh cũng đã yên tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Được rồi, Nữu Nữu, cháu cứ tiếp tục ở dưới bục giảng và đừng đi ra, chú Tống sẽ sớm đến cứu cháu." Tống Thời Thanh nói với Nữu Nữu.

Nói xong, anh nói với Hàn Tiến Bộ và một số giáo viên: "Lát nữa tôi sẽ vào để cứu người, tất cả mọi người phải đợi ở bên ngoài. Nếu cần thiết, hãy giúp tôi một tay và kéo mọi người ra ngoài."

Tống Thời Thanh chỉ vào nơi nối liền hai phòng học, trước đó bọn họ không biết Nữu Nữu đang ở đâu, cho nên chỉ có thể thu dọn đống đổ nát từ cửa lớp.

Bây giờ anh đã biết, thì từ nơi này bước vào là nơi gần bục giảng nhất.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 399: Chương 399



Hàn Tiến Bộ nhìn vào góc tường vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, lo lắng nói: "Anh Tống, nơi này vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, sau khi anh đi vào cứu người, liệu nó có sụp đổ lần nữa hay không?"

Tống thời Thanh nhìn góc tam giác nguy cơ trùng trùng, anh đã có kế hoạch trong đầu. Anh lắc đầu: “Sẽ không đâu, yên tâm đi.”

Nếu như muốn sập thì vẫn phải lựa chọn từ nơi này đi vào để cứu người, bởi vì khoảng cách ở đây là ngắn nhất. Anh cũng có thể cam đoan trước khi nó sụp đổ thêm lần nữa, anh sẽ cứu người ra khỏi đó, nếu đổi lại là từ cửa phòng đi vào, khoảng cách so với từ đây tiến vào cứu người là khoảng cách gấp đôi, nguy hiểm cũng tăng thêm gấp bội.

Cho nên dù có tính toán như thế nào, đi vào từ đây để cứu người vẫn là an toàn hơn.

Thế là mọi người cùng nhau dọn dẹp đống đổ nát ở đây, cuối cùng thông được một lối đi. Tống Thời Thanh đang định đi vào, lại nghe thấy Hàn Tiến Bộ nói: "Anh Tống, vẫn là để tôi đi đi! Dù sao đây cũng là cháu gái của thầy tôi, tôi phải đi!"

Tống Thời Thanh liếc mắt lạnh lùng nhìn Hàn Tiến Bộ một cái, trong lòng anh cảm thấy không vui, ý tứ của tiểu tử thối này là gì, Nữu Nữu là cháu gái của thầy anh ấy, so với anh ấy thì có quan hệ thân thiết hơn, còn anh là người ngoài hay sao?

Học trò của chú Khương thì là gì? Anh còn là chú nhỏ tương lai của Nữu Nữu, liệu Hàn Tiến Bộ có thể có mối quan hệ thân như anh với gia đình nhà họ Khương hay không? Đứa nhỏ mới lớn thật đúng là không biết gì.

Tống Thời Thanh thu hồi ánh mắt, căn bản là hoàn toàn không để ý đến Hàn Tiến Bộ, anh trực tiếp xông vào cứu người.

Trong lòng Hàn Tiến Bộ hết sức căng thẳng, không nhịn được mà hét lên lần nữa: "Anh Tống....”

Tống Thời Thanh không thể chịu đựng được nữa, anh nói: "Ở lại đây đợi đi!"

Một tia sáng lọt vào, Nữu Nữu chớp mắt đã thấy người ngược sáng đi đến. Người đàn ông đưa tay về phía bọn họ: “Nữu Nữu, đưa tay cho chú Tống đi.”

Nữu Nữu nhìn cô đang gắt gao ôm chặt cô bé ở bên cạnh, khom người về phía trước, dùng lòng bàn tay nhỏ nhắn non nớt đưa ra, bị bàn tay to rộng nắm lấy.

Tống Thời Thanh định đưa Nữu Nữu lên trước, sau đó mới cứu cô gái kia, nhưng Nữu Nữu nói: "Chú Tống, chú đưa cô lên trước đi, tay cô chảy rất nhiều máu..."

Tống Thời Thanh nắm tay cô bé sững người một lúc, rồi nhìn Nữu Nữu. Trong bóng tối, anh để ý thấy đôi mắt to đen láy của Nữu Nữu tràn đầy vẻ thuần khiết, tựa như ánh sao tô điểm trên bầu trời.

Tống Thời Thanh gật gật đầu, nhưng không nhịn được mà hỏi một câu: "Nữu Nữu có sợ không?"

Nữu Nữu lắc đầu nói: "Có chú Tống ở bên cạnh, cháu không sợ, cô nhỏ nói với cháu, chú Tống là người lợi hại nhất trên thế giới."

Nhắc đến Khương Tuệ Tuệ, trái tim của Tống Thời Thanh trở nên mềm mại hơn. Anh xoa xoa đỉnh đầu Nữu Nữu, anh có phải là người lợi hại nhất trên thế giới hay không thì anh không biết, nhưng chỉ cần anh ở bên, anh sẽ bảo vệ Tuệ Tuệ của anh, và không để người nhà của Tuệ Tuệ bị tổn thương.

Làm như Nữu Nữu đã nói, đưa cô gái kia lên trước. Sau khi được Nữu Nữu giới thiệu mới biết rằng cô gái ấy là Triệu Xuân Hạnh, là chị gái của Triệu Hổ Tử, bị câm và không thể nói được.

Cố Diệp Phi

Khi đó Triệu Xuân Hạnh đến đưa đồ ăn cho Triệu Hổ Tử, không ngờ phòng học lại đột ngột bị sập, vốn dĩ Triệu Xuân Hạnh có thể chạy ra ngoài nhưng Triệu Hổ Tử vẫn chưa ăn xong nên quyết liệt yêu cầu Triệu Xuân Hạnh quay về lớp học lấy đồ ăn, nếu không sẽ về nhà mách với cha mẹ và để cha mẹ đánh cô ấy.

Nhà họ Triệu là một nhà trọng nam khinh nữ, Triệu Xuân Hạnh lại là một người câm nên không được cha mẹ Triệu yêu thương, bị đánh đập là chuyện thường tình, cô ấy ở nhà luôn làm việc như trâu như ngựa.
 
Back
Top Bottom