Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 150: Chương 150



Đây, cháu đã mua báo của các kỳ trước và kỳ mới nhất này rồi, đủ để ông xem một khoảng thời gian luôn đấy."

Khi mà ông Tống nhìn thấy số báo, bèn không nói gì cả, thành thật mà quay trở về phòng, lấy cái mắt kính dành cho người già từ dưới gối của mình ra, dùng khăn lau qua thật sạch, đeo mắt kính lên mà đọc báo.

Tống Thời Thanh tiếp nhận công việc từ tay của ông nội mình, đang ở đó mà xếp cho gọn lại đống củi khô.

Sức lực của anh rất là mạnh mẽ, không cần tới loại d.a.o chặt củi, chỉ cần dùng hai tay bẻ một cái, củi khô đã đứt ra làm đôi rồi. Đem số củi khô đó bó lại thành một bó, sắp xếp cho ngay ngắn vào một chỗ, như vậy khi mà bà Tống cần phải dùng đến củi để nấu thì sẽ thuận tiện hơn nhiều rồi.

Cố Diệp Phi

Sau khi mà đã hoàn thành xong công việc, anh lấy bịch kẹo râu rồng mà Khương Tuệ Tuệ đưa cho, đi vào trong nhà bếp, đưa cho bà Tống: “Bà nội, đây là kẹo râu rồng do Khương Tuệ Tuệ mua cho bà và ông nội đấy.”

Bà Tống đang cầm trên tay cái thìa thì bỗng nhiên dừng tay lại, nhìn vào gói kẹo, trong lòng lại rất là vui, nhưng cũng có chút ngại ngùng, vui là bởi vì trong lòng đứa bé Khương Tuệ Tuệ này còn nhớ đến bà ấy, ngại ngùng là bởi vì không biết nên mua gì để đáp lễ cho tốt với người ta.

“Cháu thay bà cám ơn Tuệ Tuệ nhé, sau đó thì giúp bà nội nghĩ xem, chúng ta nên tặng lại thứ gì cho Tuệ Tuệ đây?” Bà Tống nói.

Bà ấy là một người được giáo dục bài bản, không thể chỉ biết mỗi việc nhận lấy, nhưng mà cũng không thể cứ không nhận mà để cho Tống Thời Thanh quay về tay không. Bà ấy với Khương Tuệ Tuệ tuy nói là vừa mới quen biết chẳng được bao lâu, nhưng hai người họ khi nói chuyện lại rất là tâm đầu ý hợp, sâu tận trong đáy lòng bà ấy thì đã rất là thích đứa cháu gái này rồi.

Tuệ Tuệ có lòng nhớ đến bà ấy mà mua đồ cho bà ấy, đây chính là tấm lòng của Tuệ Tuệ, nếu như mà bà ấy trả lại không chịu nhận, ngược lại lại không hay chút nào.

Tống Thời Thanh nhớ lại vẻ mặt hết sức ngạc nhiên và vui mừng của cô khi mà lần trước anh đưa cô ăn quả mâm xôi, trong lòng đã suy nghĩ ra được thứ để tặng cho cô là gì rồi.

Chẳng qua là có chút cảm thấy khá là khó hiểu, Khương Tuệ Tuệ vốn dĩ là được sinh ra ở Nguyệt Phượng Loan, tại sao mà lại rất là giống như những người từ thành phố vậy, còn giống hơn cả anh đây, một người bị đưa từ thành phố xuống nơi này vậy chứ?

Nhưng mà sau này có nghe ngóng được rằng Khương Tuệ Tuệ bị sinh non, suýt chút nữa là không nuôi nổi nữa rồi, cho nên nhà họ Khương đã cưng chiều cô từ khi còn nhỏ, càng không bao giờ để cô lên núi làm việc cả, chắc có lẽ là bởi vì như vậy mà cô lại rất là kiêu căng.

“Vâng, cháu biết là nên làm thế nào rồi.” Tống Thời Thanh nói.

Bà Tống gật gật đầu, bắt đầu đuổi khéo anh đi: “Vậy thì được rồi, vậy thì cháu cứ đi làm việc của mình đi, bà nội đi nấu nướng đây.”

Sau khi mà Tống Thời Thanh bước ra khỏi nhà bếp, anh quay trở về phòng mình, ngồi trên giường, hồi tưởng lại tất cả những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, nhớ lại khuôn mặt khi mà Khương Tuệ Tuệ ngủ thiếp đi trên bả vai của mình, khi mà cô biết được những thứ mà anh đã phải trải qua, nắm chặt lấy tay anh, nói với anh một câu: “Rồi mọi thứ sẽ trôi qua thôi.”

Không biết từ khi nào, cô gái thanh tú kiêu kì ấy đã trở thành tia sáng soi rọi vào góc khuất âm u đen tối trong tim anh rồi.

Cứ như là anh đã hạ hết quyết tâm rồi vậy, đi đến bên chiếc bàn học cũ kỹ, chật hẹp, lớp sơn cũng đã bị bong tróc hết cả rồi, mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một xấp giấy viết thư.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 151: Chương 151



Những thứ này được anh mua lúc anh bị bắt đưa về quê, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh được đưa xuống Nguyệt Phượng Loan thì đã hạ quyết tâm rồi, mỗi một ngày đều viết một bức thư gửi đến tỉnh, thay ông nội mình khiếu nại, nếu trong tỉnh không được thì đến kinh thành, chỉ cần một ngày nào đó mà bọn họ vẫn chưa quay trở về kinh thành thì anh vẫn cứ tiếp tục viết mãi như thế.

Anh là một người rất có nghị lực, nếu mà đã quyết định làm việc gì rồi thì sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ.

Sau này, về lý do mà không viết nữa là bởi vì ngày hôm đó, nhân viên phát thư cầm theo một cái bọc, rồi đi đến nhà anh, mở cái giỏ ra, bên trong đều là những bức thư, toàn bộ số thư đó đều do chính tay anh viết.

Anh rất là tức giận, giống như là lúc anh thấy nhà mình bị khám xét, bị đập phá cho tả tơi hết một trận, anh túm lấy cổ áo của nhân viên đưa thư rồi chất vấn người đó: Tại sao vậy hả?

Tại sao không gửi số thư của anh đi?

Nhân viên đưa thư cũng hết sức bất đắc dĩ, nói với anh: “Khi mà cậu viết lá thư đầu tiên, đúng là tôi có gửi đi theo như địa chỉ mà cậu ghi, là tỉnh ủy có phải không? Nhưng mà qua mấy ngày sau thì người ta liền gửi trả lại, vì chuyện này, lãnh đạo còn cố tình sắp xếp buổi gặp mặt với tôi, nói với tôi rằng sau này đừng nhận thư của cậu nữa.”

“Tôi không nói với cậu về việc này, là bởi vì sợ cậu chịu không nổi, tôi cũng biết một ít về chuyện của cậu, ông nội của cậu trước kia là một thủ trưởng, giống như cậu đây, một người từ nhỏ đã trưởng thành ở nơi chăn ấm nệm âm, làm sao mà có thể ở một nơi như Nguyệt Lương Loan nhỏ bé này mà chịu khổ được cơ chứ. Nếu tôi nói cho cậu biết rồi, lỡ như cậu chịu không nổi rồi đi làm chuyện khờ dại gì rồi sao?”

“Chuyện này tôi cũng đã từng nghe nói qua, có một đồng chí nhỏ tuổi kia, giống như cậu bây giờ vậy, cũng là bị tịch thu nhà cửa tài sản, bị đưa về vùng nông thôn như thế, cậu ta không chịu nổi, liền ngậm một viên chì trong miệng rồi nuốt xuống. Khoảng một thời gian sau, bởi vì bị nhiễm độc từ chì, đều đã ăn mòn cả thực quản và dạ dày, sau này có cứu được hay không thì bản thân tôi cũng không rõ nữa.”

Cố Diệp Phi

“Bây giờ tôi đưa số thư này qua đây cho cậu, là bởi vì cậu cũng đã ở đây hơn một năm rồi, đều quen cả rồi, sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn nữa. Hơn một năm trở lại đây, toàn bộ những lá thư mà cậu viết đều nằm ở đây hết, cậu giữ lại đi, coi như là làm kỷ niệm cho mình vậy, sau này đừng viết những loại thư như thế nữa.”

Một năm lẻ ba tháng lẻ mười lăm ngày, tổng cộng có bốn trăm bảy mươi mốt bức thư.

Tống Thời Thanh không nói một lời nào cả, lặng lẽ tiễn nhân viên đưa thư ra về, nhưng mà kể từ ngày hôm đó, đúng thật là cũng không viết một lá thư nào nữa rồi, thậm chí ngay cả chiếc hộc bàn của bàn học cũng không có mở ra.

Bây giờ anh mở nó ra, cũng bởi vì anh muốn thử một lần, vì Khương Tuệ Tuệ mà thử thêm một lần nữa.

Anh trải các tờ giấy viết thư ra, lấy từ trong ngăn kéo hộc tủ ra một cây bút máy hiệu Parker mà anh đã cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo, cây bút máy này là vào lần sinh nhật thứ mười lăm tuổi của anh, cha anh đã tặng nó cho anh, từ trước đến nay anh đều không nỡ lấy ra dùng, cũng đã trải qua ngần ấy năm như vậy rồi, mà cây bút vẫn mới toanh như vậy.

Đầu bút khá nhọn, chạm vào giấy viết thư, lúc viết thì phát ra tiếng sột soạt, nghe rất là thích, phảng phất khiến anh nhớ lại những năm tháng mà anh còn ngồi học trên ghế nhà trường.

Sau khi mà đã viết xong, anh hong cho khô tờ giấy, đợi sau khi mực đã khô, lại tiếp tục gấp ngay ngắn bức thư lại, rồi cho vào trong phong thư.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 152: Chương 152



Anh lại đi tìm con tem, nhưng bởi vì đã mấy năm không gửi thư nên anh đã không còn tem ở đây nữa rồi.

Anh mở cửa sổ ra, nhìn thấy ông nội mình, vừa hay đang ngồi ở trong sân, bắt chéo hai chân lại, đọc báo với một tư thế rất là nghiêm túc. Ngón tay thon dài vén lên, gõ một vài cái lên cửa sổ:” Ông nội, ở chỗ ông có con tem nào không ạ?”

Ông Tống quay đầu lại nhìn vào Tống Thời Thanh, cho rằng là mình đã nghe nhầm rồi:” Cháu nói cái gì đấy?”

Cố Diệp Phi

“Có con tem nào không ạ, cháu đang muốn gửi thư.” Tống Thời Thanh lặp lại lời mình vừa nói.

Lần này thì ông Tống đã nghe rõ ràng rồi, vẻ mặt có chút phức tạp mà nhìn vào Tống Thời Thanh, suy đi nghĩ lại một lúc: “Ông nhớ là ở chỗ ông còn có vài con tem, để ông đi lấy cho cháu.”

Tống Thời Thanh lại nói rằng: “Ông chỉ cần nói với cháu rằng ông đã để nó ở đâu, để tự cháu đi lấy là được rồi ạ, lưng của ông bây giờ đang không tốt, nên hạn chế đi lại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Ông Tống lẩm bẩm vài câu: “Thằng nhóc này, đúng thật là đã xem ông như người tàn phế rồi à, những năm tháng đó, ông ở trên chiến trường, g.i.ế.c những tên lính, thằng oát con như cháu cũng không biết là đang ở đâu nữa.”

Đợi đến khi mà Tống Thời Thanh đã biến mất khỏi ở vị trí cửa sổ rồi, đi đến phòng của ông ấy để lấy những con tem, ông ấy lập tức gấp những tờ báo lại, để chúng qua một bên, tháo cái kính lão ra, đặt vào bên trong hộp kính.

Dáng người lom khom bước đi vào trong nhà bếp, quay sang nhìn vào bà Tống đang nấu ăn ở đó, nhỏ giọng mà nói: “Này, này, bà à, bà à, bà nghe tôi nói chuyện này với bà này.”

Bà Tống đang nấu món cuối cùng, đang khá là bận rộn, nghe thấy tiếng của ông Tống thì có chút không vui, cứ tưởng rằng ông ấy lại muốn bà gãi ngứa lưng cho ông, không có quay đầu lại mà nói: “Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng ra đi, tôi đang nghe đây.”

Giống như với tất cả các cặp vợ chồng khác vậy, những ngày tháng mà hai vợ chồng chung sống với nhau, thì làm gì mà không có sự cãi vã và cự nự được cơ chứ? Bà Tống là con gái của một gia đình địa chủ, anh trai trong nhà cũng đã từng đi du học qua ở trời Tây, cho nên những gì mà bà ấy tiếp thu thì không phải là những lễ giáo phong kiến gì cả.

Lúc vừa mới kết hôn với ông Tống, cả hai người, một người là con gái nhà địa chủ đã từng được đến trường lớp học tập qua, còn người kia lại là một người đàn ông thô lỗ cọc cằn, không biết chữ, chính vì vậy mà cả hai thường xảy ra những xung đột mâu thuẫn trong cuộc sống.

Nhưng sau đó, khi mà phong trào được nổi lên, gia đình nhà bà Tống là lứa địa chủ và tư bản đầu tiên bị sụp đổ, lúc đó ông Tống cũng chưa từng rời xa bà ấy, còn giúp đỡ khai thông mở rộng rất nhiều mối quan hệ nữa.

Có lần cũng đã từng có người hỏi ông Tống một câu ở trên bàn rượu, rằng có hối hận khi mà cưới con gái của một địa chủ không? Nếu như mà biết rằng xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, vậy còn cưới bà ấy nữa không?

Ông ấy uống cạn hết một ly rượu đó, khuôn mặt ửng đỏ hết cả lên, rồi lớn tiếng nói: “Hối hận sao? Tống Thiết Sơn tôi đây, ngay từ nhỏ đã không biết hai chữ hối hận viết ra làm sao rồi! Dù cho phải nhắc đi nhắc lại thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi đây cũng sẽ đến nhà họ Văn để dạm ngỏ, cưới Văn Tú về làm vợ của tôi!”

Ông ấy nổi tiếng là người thích uống rượu, sau khi mà kết hôn với bà Tống xong, bà ấy thường xuyên không cho ông ấy uống rượu, nếu như mà mấy người chiến hữu của ông ấy đến tìm ông ấy đi uống rượu, thì sau khi trở về nhà, bà Tống nhất định sẽ càm ràm một hồi lâu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 153: Chương 153



Bấy giờ ông Tống cũng đã là thủ trưởng rồi, bên dưới những cấp bậc như là đội trưởng, đoàn trưởng, tiếp đến là những đám lính, có ai khi thấy ông ấy mà lại không nghiêm mình kính chào cơ chứ?

Đôi khi bị lời nói của bà Tống càm ràm mãi khiến ông ấy cảm thấy phiền, đương nhiên là sẽ thấy không vui, đôi lúc còn cãi cự với nhau.

Nhưng mà ngày hôm đó, khi mà quay trở về, khuôn mặt của bà Tống vẫn cứ đen xị, ông ấy cũng nhất quyết ra ngoài uống rượu với đám chiến hữu, một bên càm ràm tuổi đã cao rồi thì nên uống ít rượu lại, nói rằng ông ấy rất cố chấp không chịu nghe người khác khuyên bảo gì cả, một bên thì đang lấy nước nóng đến để lau mặt cho ông ấy, pha nước mật ong cho ông ấy uống.

Trong một lần hiếm hoi lắm, dưới tình thế không tắt đèn, ông ấy ôm chặt lấy bà Tống, vùi mặt vào vai của bà ấy, mùi rượu nồng nặc mà nói: “Vân Tú, bất luận là phải nói lại bao nhiêu lần nữa, thì em cũng là vợ của Tống Thiết Sơn suốt cả cuộc đời này.”

Người ta cũng đã nói là người đàn ông mà sắt đá thì sẽ mềm lòng, ông Tống chỉ thể hiện tình cảm thân mật giữa hai vợ chồng khi mà đèn đã được tắt, cũng chỉ có lúc đang uống say này mới nói ra những lời thật lòng đã chôn tận đáy lòng này của mình ra.

Bà Tống tuy là không nói ra, nhưng bà ấy đều hiểu rõ cả.

Ông Tống trầm giọng nói: “Mới vừa lúc nãy Thời Thanh xin tôi vài con tem.”

“Cháu nó muốn lấy tem thì có sao đâu chứ, chỗ của ông không phải là có sao? Cho nó thì được rồi.” Vừa dứt lời, bà Tống bỗng khựng lại một chút, quay đầu qua: “Ổng nói là Thời Thanh lại muốn viết thư nữa à? Viết cho ai vậy? Cho tỉnh ủy sao?”

Lúc đầu là viết thư gửi đi, hai người bọn họ đều biết cả. Cũng biết được rằng, sau chuyện đó, Tống Thời Thanh không còn tiếp tục viết thư nữa, nhưng mà hôm nay, sao anh lại muốn viết thư gửi đi nữa rồi?

“Việc đó thì tôi không rõ, lát bà đi hỏi cháu nó xem sao.” Ông Tống nói vài lời, lại quay người tiếp tục đi đọc báo.

Bà Tống ghi nhớ chuyện này, định là một lát nữa sẽ đi hỏi Tống Thời Thanh, đợi đến khi mà bà ấy kịp phản ứng trở lại thì đã ngửi thấy một mùi khét rồi, ngay lập tức lấy thức ăn đặt lên dĩa.

Thầm lẩm bẩm trong miệng: “Sớm không đến hỏi, muộn cũng chẳng đến hỏi, vừa hay lại đến vào lúc này, thức ăn bị khét rồi kìa.”

Nhưng sắc mặt lại chẳng mấy tỏ vẻ tức giận gì, cũng đã ở với nhau gần cả đời người rồi, hai người cũng đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, sao mà lại vì chuyện này mà tức giận nhau cơ chứ? Chỉ là đã quen nói với nhau vài ba câu như thế rồi.

Ông Tống cũng chẳng quan tâm gì đến mấy lời nói đó, lúc mà bà Tống gả cho ông ấy, vẫn là một thục nữ, cuối cùng cũng chẳng phải là do ông ấy khiến bà ấy trở nên như vậy sao?

Chuyện hai vợ chồng mà, chẳng qua chỉ là nhờ có anh mà có em của bây giờ, nhờ có em mà có anh của bây giờ, trong anh có em, trong em có anh.



Tống Thời Thanh rất nhanh đã tìm thấy được chiếc hộp nhỏ chứa những con tem, lấy một con tem năm xu rồi dán lên. Đặt phong bì đã được dán tem, cất cẩn thận vào trong ngăn kéo tủ, dự định rằng lần sau nhân viên đưa thư đến đại đội để đưa thư, hoặc là đợi đến cuối tuần sau, vào ngày nghỉ, anh sẽ đến huyện để gửi thư.

Bà Tống bưng các món ăn ra, nhìn thấy Tống Thời Thanh đi ra khỏi phòng, liền cười rồi hỏi: “Nghe ông nội của cháu nói cháu viết thư à?”

Cố Diệp Phi

Bởi vì năm năm trước, ông Tống và bà Tống cũng còn rất là nhạy cảm đối với vấn đề viết thư này, cho nên mỗi khi mà nhắc đến chuyện này đều rất là thận trọng, sợ sẽ dấy lên nỗi buồn của Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh vẫn là thẳng thắn mà nói: “Ừm, là gửi cho tỉnh ủy, là thư khẩn cầu sửa lại kết án.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 154: Chương 154



Ông Tống ở bên đây sau khi mà nghe bà Tống mở miệng hỏi xong, bèn chú ý đến mọi động tĩnh ở bên đây, lúc này nghe thấy những lời nói của Tống Thời Thanh, báo cũng không thèm đọc nữa, ngẩng đầu lên nghe tiếp câu chuyện ở khúc sau.

“Nhưng mà nhân viên đưa thư đó chẳng phải là đã nói rồi sao, bọn họ không nhận, toàn bộ đều đã được hoàn trả về lại rồi có đúng không?” Bà Tống có một chút ngập ngừng rồi nói, khi đó, hơn bốn trăm mấy lá thư bị trả về, tuy nói rằng Tống Thời Thanh không có sự đả kích gì quá lớn, nhưng mà điều gây hoảng sợ nhất chính là đã tự nhốt mình trong phòng hết một ngày một đêm.

Vốn dĩ là bà Tống đang định đốt hết những lá thư này, nhưng mà bà ấy lại lén lút giữ chúng lại, cất giấu chúng ở trong chiếc hộp nhỏ, ngay cả một bức thư cũng không nỡ tháo ra.

Toàn bộ những nhiệt tình và những tia hy vọng của Tống Thời Thanh đều được chứa đầy hết bên trong đó, sao mà bà ấy lại không muốn chứ?

Bà ấy không dám xem.

Cố Diệp Phi

Bây giờ, Tống Thời Thanh lại bắt đầu viết thư nữa rồi, làm sao mà biết được có lặp lại việc hoàn trả thư như năm năm trước không nữa?

Bà ấy đang rất lo lắng vì điều đấy.

Nhưng mà ông Tống lại nói rằng: “Được, rõ ràng đang rất là tốt, mà sao lại đi nhắc đến việc này cơ chứ, Thời Thanh à, cháu muốn viết thư thì cứ viết thư, ông nội ủng hộ cháu, bất luận là có thành công hay không, kiên trì làm một việc thì nhất định sẽ có kết quả cả, cho dù là có kết quả tốt hay xấu đi chăng nữa, nếu đã cố gắng rồi thì sẽ không còn sự hối hận nữa. Cháu cứ yên tâm mà viết, chỗ của ông nội có vài con tem, tất cả đều giữ lại hết cho cháu.”

Đây chính là lối tư tưởng khác biệt giữa nam và nữ với nhau, bà Tống đang sợ rằng đứa cháu trai của mình sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa, nhưng mà ông Tống lại cho rằng đó là những việc mà mình nên làm, bước đi trên con đường phía trước có ai mà lại không gặp khó khăn tổn thương cơ chứ?

Những năm tháng đó mà ông ấy đang đi chiến đấu, mùa hè ở nơi hoang vu, khắp nơi đều có muỗi cả, đồng thời không biết rằng là chúng đã hút hết bao nhiêu là m.á.u trên người của ông ấy luôn rồi, chắc cũng hơn cả trăm con rồi, chỗ nào ngứa thì cứ như là móng vuốt cào nát hết cả tâm can vậy, nhưng mà bọn họ vẫn cứ phải chịu đựng, không được có một cử động gì cả.

Đương nhiên là không thể nào nhúc nhích hay cử động! Nhúc nhích rồi thì chẳng phải là sẽ bị bại lộ hết sao?

Cho nên Tống Thời Thanh gặp một chút khó khăn này thì có là gì cơ chứ, là một nam tử hán chảy trong mình dòng m.á.u nhiệt huyết thì càng nên dũng cảm hơn bao giờ hết với những thất bại của mình.

Viết một bức thư không được thì sẽ viết mười bức, viết mười bức thư không được thì cứ viết trăm bức, nếu trăm bức mà cũng không được thì sẽ viết ngàn bức.

Đương nhiên là vậy rồi, ông ấy có cái nhìn rất là lạc quan về Tống Thời Thanh. Đứa trẻ này không hổ danh là con cháu nhà họ Tống, xương cốt của anh có dòng m.á.u của nhà họ Tống, làm bất cứ một chuyện gì đều có tính kiên trì cả.

Nếu như không phải rằng sau này trong nhà xảy ra chuyện, đoán chắc rằng đứa nhỏ này nhất định có thể gia nhập vào bộ đội, tỏa sáng rực rỡ trong quân đội.



Bà Tống bị ông Tống phản bác lại như vậy, nhìn sang hai ông cháu, nhưng lại không nói một câu nào cả, lặng lẽ múc cơm vào chén cho cả ba.

Hôm nay toàn bộ món ăn đều là loại cơm trắng, không độn khoai hoặc ngô gì cả, hạt gạo sau khi nấu cho ra loại cơm trắng dẻo, hạt nào hạt nấy béo ú, lúc này đây, còn lan tỏa hơi nóng ra xung quanh, hít một cái thật sâu, chính là một hương thơm thoang thoảng.

Tống Thời Thanh nhìn sang hai người rồi cười một cái, ông Tống đưa sang cho anh những tờ báo.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 155: Chương 155



Sau khi mà anh đã nhận tờ báo từ tay của ông nội, anh tìm thấy bên trong đó một mẩu tin.

Chỉ vào nội dung bên trong đó rồi nói: “Ông nội, ông có nhìn thấy ở chỗ này chưa? Đây chẳng phải là chiến hữu trước đó của ông sao? Cháu nhớ là lúc còn nhỏ có nghe ông nói qua. Tội danh của người này chẳng khác so với ông là bao, nếu như người đó cũng đã được xét xử lại, khôi phục trở về kinh thành rồi, vậy ông nội à, chuyện của ông trước sau gì chắc chắn cũng sẽ có thể khôi phục lại mà thôi.”

Hai năm trước, anh đã nghe thấy rất nhiều trường hợp đều lần lượt trở về kinh thành hết cả rồi, nhưng mà bản thân Tống Thời Thanh lại không quen biết những người đó, phần thắng nắm chắc trong tay của Tống Thời Thanh vốn không cao, nguyên nhân mà anh muốn tiếp tục viết thư, thứ nhất là bởi vì hôm nay nhìn thấy được mẩu tin này, thứ hai là bởi vì Khương Tuệ Tuệ.

Bất luận thế nào đi nữa, anh cũng sẽ cố gắng khiến cho vụ án này được lật lại thêm một lần nữa, vì chính bản thân anh, cũng là bởi vì Khương Tuệ Tuệ.

Mặc dù từ trước đến nay anh chưa từng hẹn hò qua, từ nhỏ đến lớn đương nhiên là ít tiếp xúc hay chơi chung với con gái. Nhưng mà anh không phải là một tên ngốc, một hai lần liền có thể phát hiện ra ngay, đã rất nhiều lần rồi, anh đối với Khương Tuệ Tuệ rất khác lạ, lúc mà Khương Tuệ Tuệ dựa sát vào người anh, mỗi lần anh đều chỉ có thể dùng hết sức lực của mình mà khống chế bản thân anh lại.

Mỗi một chỗ trên cơ thể anh như đều đang kêu gào hết cả lên, chỉ muốn ôm chặt Khương Tuệ Tuệ ở trong lòng mình, hung hăng mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô mà thôi, l.i.ế.m rồi chà xát vào.

Những việc này, chẳng lẽ anh lại không biết sao?

So với tất cả những người khác anh đều hiểu rất là rõ.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà anh không thể, bây giờ anh chỉ được xem như là những đứa ăn chơi, bị đẩy về vùng quê hẻo lánh như Nguyệt Phượng Loan này, anh chỉ có dựa vào chính đôi tay của mình mà nỗ lực làm việc, mỗi một ngày làm đến bán sống bán c.h.ế.t đều chỉ có thể kiếm được có hai xu tiền, càng không thể đảm bảo được chất lượng cuộc sống của ông bà nội, thì làm sao mà có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp cùng với Khương Tuệ Tuệ cơ chứ?

Để cho cô chịu khổ cùng anh sao? Anh không đồng ý.

Đây cũng chỉ là một điều trong vô số những chuyện khác, cho dù là không có tiền, anh cũng có thể cố gắng hết sức đi kiếm. Nhưng mà nếu như anh không giúp ông nội xóa bỏ đi cái tội trạng kia, vậy thì sau này anh sẽ mang theo cái danh xưng “Ăn chơi trác táng” cả một đời, vợ của anh cũng là loại người ăn chơi trác táng, thậm chí cả con của anh cũng thế.

Ở thời đại này là mọi phần tử trong nhà đều cao hơn cả trời, nếu là một phần tử không tốt thì đều bị người ta châm chọc vào xương sống lưng, là một thời đại bị người khác coi thường, bây giờ anh muốn ở cùng với Khương Tuệ Tuệ, vậy chẳng khác nào kéo cô vào chung hố lửa với anh.

Anh không thể làm vậy.

Tinh thần trách nhiệm đã được khắc sâu vào trong xương cốt của anh, khiến anh cần phải đảm bảo cho Khương Tuệ Tuệ một cuộc sống vô lo vô nghĩ, mới có thể bày tỏ được tâm ý của mình đối với cô.

Trước việc này thì anh cần phải cố gắng mà nỗ lực hết sức mình.

Nhà họ Khương.

Canh xương đã được hầm bằng lửa nhỏ được hơn ba tiếng mấy đồng hồ rồi, cho dù là không đậy nắp vung lại, thì thịt cũng đã có mùi thơm cực kỳ, vương vấn khắp mọi nơi, cả sân vườn nhà họ Khương đều tràn ngập mùi thơm của thịt hết sức nồng nặc.

Nói đến kỹ năng làm mì thì Phương Quế Chi phải gọi là giỏi nhất.

Tuy nói rằng Khương Tuệ Tuệ là một người quảng bá các món ăn ngon trên các kênh truyền thông, nhưng mà lại có lòng né tránh việc làm nên các món mì, bởi vì cô cho rằng việc làm mì quá cực nhọc rồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 156: Chương 156



Nếu nói theo cách của cô thì chính là, đôi tay yếu mềm của mình, phải làm mì đến lâu như vậy, chắc là rụng rời hết cả tay.

Thế là công việc nhào bột làm mì này được giao lại cho Phương Quế Chi, Phương Quế Chi đã quen với việc đồng áng, chính vì vậy mà sức lực cũng mạnh hơn nhiều, nhào bột làm mì cũng giúp cho mì có độ dai và dẻo nhất định. Sau khi đã nhào bột làm sợi mì xong, sau đó sẽ được nấu cùng với nước hầm xương, đúng thật là thơm ngon đến giọt cuối cùng mà.

Món mì mà lần này làm cũng không quá phức tạp lắm, quan trọng nhất chính là nước dùng hầm xương, thêm vào đó là những nguyên liệu bí quyết của gia đình cô, hành lá, nước tương, thêm vào bên trong một ít mỡ heo, múc một muỗng những thứ mà được nấu đến lúc nổi bọt trắng lên, nước dùng được hầm bằng xương tràn nhập mùi thơm lừng, rưới lên trên, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Canh xương hầm còn được cho thêm vào củ khoai lang cũng như là kỷ tử mà lần trước Khương Tử Quân đi hái từ núi về, khi sôi thì phát ra tiếng ùng ục, hơi nóng lan tỏa, sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ, những loại sơn dược đã luộc chín mềm hết cả rồi, ăn vào miệng lại rất là thơm ngon mềm mại, cho vào miệng liền lập tức tan chảy.

Loại sơn dược mọc ở nơi hoang dã khác với những loại sơn dược được trồng khác, loại sơn dược này khi ăn vào sẽ mềm mịn hơn một tí, cũng ngọt hơn nhiều, còn loại khác thì lại giòn hơn, ăn vào thì mùi vị chỉ ở mức tàm tạm mà thôi.

Trên thực tế thì khi mà hầm canh xương, thường xảy ra một ít trục trặc nhỏ. Ví dụ như, khi sườn được ướp ở mức vừa mặn, vậy thì nước dùng chắc chắn sẽ mặn hơn một tí, ngược lại nếu nước canh mà vừa miệng mình thì phần sườn lại thiêng theo hướng hơi nhạt.

Cho nên Khương Tuệ Tuệ mới lựa chọn đem số sườn heo đã nấu xong làm thành món sườn chua ngọt, trước tiên thì sườn sẽ được đem đi chiên qua, trong lúc đổ dầu vào, Phương Quế Chi thực sự cho rằng như thế là cho quá nhiều dầu, thực sự là nhịn không được nữa, bèn hỏi: “Con gái à, chúng ta chiên món sườn này cần nhiều dầu đến như vậy sao?”

Cố Diệp Phi

Dầu trong chảo bốc khói nghi ngút, sau khi mà cho sườn vào thì dầu lập tức sôi ùng ục lên, rất là náo nhiệt.

Khương Tuệ Tuệ vừa chiên sườn, vừa giải thích: “Không cần phải dùng nhiều đến như vậy, con đang dùng chúng để chiên sơ qua, sau khi mà đã chiên xong rồi thì số dầu này có thể giữ lại để lần sau xào thức ăn.”

Phương Quế Chi nghe xong, liền cảm thấy yên tâm hơn rồi, nếu không thì với cách nấu ăn này của con gái bà ấy, ngon thì đúng là ngon thật đấy, nhưng chỉ sợ là số dầu trong nhà không đủ để cô có thể hao phí như vậy đâu!

Khi mà món sườn chua ngọt đã đến bước cho chúng sên cho kẹo lại, thì gian bếp đã tràn ngập mùi chua ngọt thơm lừng rồi.

Sau khi mà đã nấu xong thì tất cả mọi người lại bắt đầu ăn cơm tối.

Lưu Ái Đệ là người đầu tiên, cô ấy chỉ vừa mới ngồi vào ghế thôi, còn không quan tâm đến việc là để cho sợi mì nguội một tí. Cầm đũa lên, gắp sợi mì lên, nóng lòng đợi không kịp mà cho một đũa mì vào miệng.

Trên khuôn mặt nở một nụ cười hết sức là mãn nguyện, món mì này ăn vào đúng thật là rất tươi ngon.

Lại cho vào miệng thêm một miếng sườn xào chua ngọt có màu tím đỏ, vị chua chua ngọt ngọt, vị giác cảm nhận hai vị này khác nhau nhưng khi hòa quyện lại thì rất là tuyệt vời, miết nhẹ một cái, phần thịt đã được tách hẳn ra khỏi xương. Nếu như nói Lưu Ái Đệ ăn món mì này như là một con hổ đói, vậy thì khi ăn món sườn heo chua ngọt này thì cô ta lại nêm nếm một cách từ tốn và chậm rãi.

Đã ăn hết số thịt trên miếng sườn rồi mà vẫn cảm thấy không đủ, cầm miếng xương lên, m*t thật mạnh vào hai đầu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 157: Chương 157



Xương sườn khác với những loại xương ống khác, loại xương ống nếu như mà đã được chiên đến độ như vậy, tiếp tục dùng sức hút một cái thật là mạnh, phần tủy bên trong xương đều sẽ được lấy ra hết toàn bộ, đây cũng chính là điều mà Khương Tuệ Tuệ thấy hối hận nhất, trong nhà vốn không có xương ống, chỉ có thể dùng loại xương sườn để nấu mà thôi.

Lại nói đến Lưu Ái Đệ, cầm miếng xương trên tay cũng đã được nửa ngày trời rồi mà vẫn không nỡ buông xuống, chỉ hận là không thể nào nuốt luôn cả miếng xương này mà thôi.

Khương Vệ Quân nhìn thấy vợ mình với bộ dạng như vậy, cũng không nói nên lời nào rồi.

Nghĩ đến việc mà sau khi Lưu Ái Đệ gả vào nhà họ Khương của bọn họ, tuy nói rằng không phải là ngày nào cũng được ăn thịt, nhưng nếu so với bên nhà ngoại của cô ta thì tốt hơn rất nhiều rồi.

Bên nhà ngoại của cô ta trọng nam khinh nữ, không xem cô tanhư là con cái trong gia đình, nghe cô ta bảo, nếu như mà trong nhà có xào món thịt, đều cố tình lấy cớ đuổi cô ta ra ngoài, cha mẹ và em trai của cô ta lén ăn hết.

Còn nhà của bọn họ, chỉ trừ mỗi việc là dành trứng gà lại cho em gái và Nữu Nữu ăn, mỗi một tuần đều có thể ăn một bữa có thịt thà, đều là cả gia đình cùng nhau ăn cả.

Thực sự là cô ta không cần thiết phải làm ra bộ dạng như không có thịt ăn như vậy đâu mà.

Chưa kể đến việc, ngày hôm đó, sau khi mà đứa em gái đi mua thịt trở về, cô ta còn kéo hắn lại rồi nhỏ giọng nói: “Em nói với anh chuyện này, ngày hôm nay, may là em đi cùng em gái anh đi mua thịt đấy, anh có biết không, lúc đó, em ấy bảo muốn mua một cân xương sườn. Lúc đó, em đều cảm thấy hết sức là kinh ngạc, xương sườn sao!? Có bao nhiêu thịt cơ chứ? Có thể so được với miếng thịt mỡ này của em sao?”

Cố Diệp Phi

Kết quả bây giờ thì sao chứ hả? Ai là người ăn một cách ngon lành như vậy hả? Ai là người ngay cả cục xương cũng không nỡ buông ra khỏi tay chứ?

Khương Vệ Quân ho khan một tiếng: “Nhìn em mà xem, đúng thật chẳng ra làm sao cả, em gái nấu ăn mà có ngon đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần phải đến mức như vậy mà…”

“Chà…. Ngon…. Ngon miệng quá.”

Còn chưa đợi hắn nói xong nữa thì liền bị Lưu Ái Đệ nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào bên trong miệng mình rồi, vừa nếm thấy hương vị của nước sốt, hắn hoàn toàn bị choáng ngợp hết cả rồi, sau khi mà cắn một miếng, chỉ còn lại hai từ “Ngon miệng”, bèn tiếp tục ăn sườn không ngừng.

Hai miếng xương bò có thể để ăn được một lúc lâu, khẩu phần ăn mà Khương Tuệ Tuệ làm cho cả nhà là đủ cho cả nhà có thể ăn một bữa no nê.

khương Tuệ Tuệ chậm rãi ăn một miếng sườn xào chua ngọt, suy nghĩ về việc hôm nay chỉ vì muốn tiết kiệm đường, dẫn đến món ăn không đủ ngọt, vị chua đã lấn át hết vị ngọt rồi, không được thành công như lần trước cô làm vậy, có một chút ít không vừa ý.

Nhưng mà ở thời đại như này mà có thể ăn no thì phải tạ ơn trời đất lắm rồi, thức ăn ở trong các nhà hàng quốc doanh cũng như ở những thời đại đó, khẩu vị của mọi người vẫn là nhờ sau khi mà có Khương Tuệ Tuệ đến, mới dần được phát triển một cách thịnh vượng như vậy, làm sao mà lại biết được rằng vị chua lấn át vị ngọt cũng không tốt bằng việc vị ngọt lấn át vị chua cơ chứ, làm sao mà biết được Khương Tuệ Tuệ đang nghĩ gì trong lòng đây?

Bọn họ chỉ biết rằng, rất ngon, thật sự là rất ngon!

Nữu Nữu húp hết phần mì, từ sớm thì đã không nhịn được rồi, ngón tay nhỏ nhắn cầm lấy miếng sườn chua ngọt mà Lý Tú Cầm đưa cho cô bé, đầu tiên là dùng chiếc lưỡi bé nhỏ của mình l.i.ế.m m*t qua, đôi mắt bèn sáng rực hết cả lên.

Tiếp đến là dùng hai tay cầm chặt lấy hai đầu của miếng sườn, chiếc miệng nhỏ chúm chím chúm chím mà g*m c*n.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 158: Chương 158



Khuôn mặt toàn là vẻ hài lòng, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế dành cho người lớn, hơi cao một tí, thân hình nhỏ nhắn, đôi chân còn chưa chạm đến đất, hai chân đung đưa qua lại một cách vui vẻ, lắc lư cơ thể sang hai bên trái phải, nhìn có vẻ như ăn uống với vẻ rất là vui mừng vậy.

Lý Tú Cầm cười rồi nói: “Tài nghệ nấu ăn của em gái giỏi như vậy, sau này mà kết hôn, chẳng phải là có thể trói chặt được đàn ông rồi sao.”

Khương Tuệ Tuệ không đáp lại gì cả, biết được rằng chị dâu nói như vậy chẳng có một chút ác ý gì cả, ở thời đại này, tài nghệ nấu ăn của phụ nữ có thể trói chặt lấy trái tim của đàn ông, được xem như là một kiểu tán thưởng biểu dương đấy.

Nhưng mà việc cô học nấu ăn cũng đâu phải vì đàn ông mà học đâu chứ, tất cả mọi việc mà cô làm đều là bởi vì chính bản thân mình cảm thấy vui vẻ mà thôi.

Cô rất là thích nấu ăn, người khác nhìn cô nấu ăn thì cô rất là vui, ăn những món mà cô nấu, thì cô lại càng vui hơn nhiều, còn về việc đối phương có phải là đàn ông hay không, thì cũng đâu có liên quan gì.

Lúc trước, cô chỉ ở có một mình mà thôi, số thức ăn sau khi đã trải qua ghi hình xong, nếu ăn không hết thì sẽ đem đi đổ bỏ.

Bây giờ, cô đã được tất cả mọi người trong nhà họ Khương công nhận hết cả rồi, cô thật sự cảm thấy rất là vui.

Đây đều là những điều mà cô biết cả, điều mà cô không biết chính là, mỗi một lần mà gia đình họ ăn cơm, gia đình người đàn ông ở gần nhà bọn họ nhất, nhất định sẽ bị thu hút mà đứng ngay ở trong sân, dùng hết sức mình mà hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một mùi thơm nồng nặc.

Lần này thì cũng không ngoại lệ, thậm chí bắt đầu phàn nàn:” Đều là thịt của cùng một con bò, nhưng mà tại sao nhà họ Khương lại làm ra được món như vậy, tại sao mà món em làm lại không thơm ngon bằng nhà người ta cơ chứ?”

Vợ của anh ta tức giận đặt mạnh chén lên bàn ăn: “Anh có muốn ăn hay là không, nếu như mà thích ăn đồ ăn của nhà bọn họ như vậy, vậy thì anh cứ qua nhà người ta mà ăn đi, xem xem người ta có cho anh ăn không hả!”

Sau khi nhà họ Khương đã ăn cơm xong, bèn ngồi hóng mát ở trong sân.

Tiết trời của mấy hôm nay càng lúc càng nóng hơn rồi, trong nhà không có máy quạt, cứ ngồi ở trong đó thì có hơi nóng, vừa mới ăn cơm xong, chi bằng ngồi ở trong sân nghỉ ngơi một chút, tán gẫu nói chuyện cùng nhau.

Lý Tú Cầm cười rồi hỏi: “Em gái, em và cháu trai của thím Ngưu, cậu ta tên là Thự Quang có phải không? Hai đứa bọn em sao rồi? Em định khi nào thì dẫn cậu ta đến nhà mình vậy, để mọi người có thể được gặp mặt nhau.”

Cố Diệp Phi

Phương Quế Chi cũng đang muốn hỏi về vấn đề này, bèn phụ họa vào một tiếng: “Chị hai của con nói đúng đó, nếu như mà con đã tìm được người ưng ý rồi, vậy thì cứ chọn một ngày nào đó để dẫn cậu ta về ra mắt cha mẹ và gia đình chúng ta đi, như vậy thì mọi người mới thấy yên tâm. Nếu con chưa muốn kết hôn sớm như vậy thì cứ hẹn hò với nhau trước đi, đợi đến năm sau rồi mới bàn đến chuyện kết hôn, năm sau thì con cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, có thể dựng vợ gả chồng được rồi đấy.”

“Em cứ nhìn mà xem Thúy Vân của đại đội chúng ta, đều cùng tuổi với em, năm nay đã được ẵm con rồi, mẹ đã nhìn thấy qua rồi, đứa bé đó rất là dễ thương đó.”

“Mẹ cũng rất sợ việc sau này gả đi cho nhà chồng rồi thì sẽ không thường xuyên được về nhà thăm gia đình, thành thị cách Nguyệt Phượng Loan của chúng ta cũng không bao xa, nếu mà mẹ rảnh rỗi thì có thể đến thăm con, nếu con mà rảnh rỗi thì cũng có thể đến thăm mẹ.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 159: Chương 159



Phương Quế Chi cho rằng vấn đề này chắc chắn là có được trong tầm tay mình rồi, thậm chí còn kể luôn việc về đứa bé.

Vốn dĩ là Khương Tuệ Tuệ đang ăn quả mâm xôi, mâm xoi đã được rửa sạch rồi, để đầy trong cốc trà rồi, cô và Nữu, hai cô cháu, mỗi người cầm trên tay một quả mà ăn, cảm thấy rất là thoải mái.

Thực sự là không ngờ rằng Phương Quế Chi lại nghĩ xa xôi đến như vậy, xém chút nữa là bị sặc khi mà đang ăn quả mâm xôi rồi.

Sau khi mà bình tĩnh trở lại, cô mới bắt đầu nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con vẫn còn nhỏ cơ mà. Hơn nữa, con cũng đâu có nói là con thích anh ta đâu.”

Nhân phẩm thì cũng chả ra làm sao, khuôn mặt thì cũng không ổn, cô mà vừa ý thì đúng thật là có ma rồi.

“Sao! Dựa vào cách nói này của cô, tức là cô không ưng cậu ta à?!” Lưu Ái Đệ có chút gấp gáp, vốn cứ nghĩ rằng hôn sự của người cô nhỏ này cuối cùng cũng đã được ổn thỏa cả rồi, tảng đá nặng nề trong lòng của cô ta cũng đã có thể buông xuống, ai mà biết được rằng lại xảy ra cớ sự này cơ chứ?

“Là cậu ta không ưng cô, hay là cô không ưng cậu ta vậy?” Lưu Ái Đệ vừa hỏi xong, bèn cảm thấy mình đúng thật là đang hỏi một cách thật là ngu ngốc, đương nhiên là cái cậu họ Ngưu gì đó không ưng cô nhỏ nhà này rồi!

Ngày hôm nay, cô ta cũng đã nghe chị hai nói rồi, gia đình nhà đó có điều kiện chẳng tồi, muốn kiếm đối tượng nào thì chả được cơ chứ? Nếu như cô nhỏ nhà này mà có thể gả được vào nhà đó, thì đúng thật là phước phần ba đời nhà cô rồi!

Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chắc là cậu ta không ưng cô rồi, ừm, thôi quên đi, cũng đừng quá nản lòng, nhà của chúng ta, nhìn cô là xinh nhất rồi, trước sau gì cũng có thể gả đi mà thôi.”

Cố Diệp Phi

Trong lúc mà an ủi Khương Tuệ Tuệ thì cô ta cũng là đang an ủi chính bản thân mình.

Ai mà ngờ rằng, sau khi mà Khương Tuệ Tuệ nghe những lời mà cô ta nói xong, lại chau mày lại, đôi môi đỏ mọng có dính một chút ít nước quả mâm xôi, cô thè lưỡi ra mà l.i.ế.m một cái, l.i.ế.m cho sạch sẽ hết nước quả mâm xôi, trên khuôn mặt toàn là vẻ bất mãn của cô đối với những lời nói vừa rồi của Lưu Ái Đệ.

Cô lập tức bĩu môi rồi phản bác lại: “Chị hai, nếu như mà chị cũng đã nói vậy rồi thì so với tất cả mọi người trong nhà, tôi có vẻ ngoài xinh đẹp nhất, vậy thì có lý do gì mà chị lại cho rằng cậu ta không ưng tôi cơ chứ? Hừm, cậu ta nhìn tôi chằm chằm đến mức trợn mắt hết cả lên, chỉ tiếc là, tôi không ưng cậu ta.”

“Sao?!! Cô… Cô… Cô…” Lưu Ái Đệ bắt đầu không khống chế được sự kích động ở trong lòng mình rồi: “Cô dựa vào cái gì mà lại không ưng cậu ta chứ!”

Không phải, cô nhỏ nhà này có phải não bị gì không đó! Đúng thật là tức c.h.ế.t cô ta rồi, khó khăn lắm mới có người giới thiệu cho một đối tượng tốt như vậy, cô út nhà này sao mà lại vô ý tứ như thế chứ? Còn không ưng người ta nữa chứ.

Đợi đến khi cơ hội này mà mất đi rồi, thì sẽ không còn cơ hội nào khác cho mình nữa đâu, chắc cô còn chưa biết được rằng, hai người là Triệu Anh và Trương Cúc Hoa đó đang nói xấu gì cô ở sau lưng, nếu tin đồn này mà bị truyền ra ngoài, cho dù bọn họ có giải thích đến mức nát hết miệng của mình đi chăng nữa thì cũng không có ích lợi gì.

Nếu không thì chẳng phải là có câu nói người thì đi tung tin đồn bậy bạ, còn việc giải thích thì giao lại cho một người khác à?

Cô ta là một người ngay cả cấp tiểu học vẫn còn chưa học xong, cũng hiểu được đạo lý này, cô nhỏ nhà này sao mà lại không hiểu rõ cơ chứ.

Khương Tuệ Tuệ bị ánh mắt “Não em bị vấn đề gì à” của Lưu Ái Đệ làm cho tức giận, liền quay mặt sang một bên rồi hừm một tiếng, mặc kệ cô ta đi.
 
Back
Top Bottom