Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 140: Chương 140



Đặc biệt là cô có một vẻ bề ngoài xinh đẹp đến như vậy, vừa nghĩ đến những lời nói lúc nãy mà Hầu Tương Bình nhìn về phía cô mà nói, trong lòng anh lại nổi lên cơn giận.

Lúc này thì Khương Tuệ Tuệ mới hiểu rõ, thì ra là anh đang sợ bản thân cô sẽ bị lừa gạt đó.

Đem những khó khăn mà mình đã trải qua, miêu tả lại một cách đau khổ hơn một tí, dùng điều này để đổi lại sự đồng cảm của đối phương, sau khi mà có sự thương hại đồng cảm rồi, rất nhanh liền bị đưa đi xuống. Đây là một số mánh khóe được sử dụng bởi những người đàn ông với tính cách hiểm ác, sử dụng khi mà họ theo đuổi những cô gái, đều đã được sử dụng qua và thành công trót lọt cả.

Cô cười, đi lên vài bước, đến gần Tống Thời Thanh, cố ý nép gần vào người anh, ánh mắt quyến rũ người khác: “Vậy… Anh có ý đồ xấu xa gì với tôi không?”

Dựa vào cái tiến đến gần của cô, hương thơm trên cơ thể cô càng lúc càng nồng nàn hơn, tiến thẳng vào mũi của Tống Thời Thanh, lưu luyến không thôi. Đôi môi yêu kiều mềm mại, lại còn đỏ mọng đó, thật là khiến cho người ta phải động lòng mà.

Ực ực, yết hầu của Tống Thời Thanh dậy sóng lên xuống, nuốt nước bọt một cái.

Trong đầu anh đột nhiên liên tưởng đến cơn mơ trước đó của mình, anh đè Khương Tuệ Tuệ ngay dưới thân mình, nghe tiếng thở hổn hển quyến rũ của cô. Cơ thể mình bắt đầu nóng rực lên, anh lui về một bước, Khương Tuệ Tuệ liền tiến lên một bước, cho tới khi đã lui tới sát vách tường rồi, không còn đường thoái lui nữa, Khương Tuệ Tuệ mới khẽ cười một cái, chuẩn bị lui xuống vài bước.

Sau đó, sắc mặt của Tống Thời Thanh âm trầm hơn, anh kéo cánh tay của Khương Tuệ Tuệ một cái, vị trí của hai người ngay lập tức được hoán đổi cho nhau.

Khương Tuệ Tuệ bị anh ép ở ngay mép tường, đôi mắt của anh sâu thẳm, như là bị á khẩu vậy, khó khăn để mở lời cho được: “Nếu cô còn không biết tự kiềm chế mình, tôi nhất định sẽ có ý đồ bất chính với cô đó.”

Giọng điệu trầm xuống, nghe rất là gợi cảm.

Cố Diệp Phi

Vốn dĩ là Khương Tuệ Tuệ chỉ muốn trêu chọc Tống Thời Thanh một tí, dù rằng là cô rất hiểu rõ sự nghiêm túc của Tống Thời Thanh, cứ như là một ông cụ non, rất là cứng nhắc như vậy, nghĩ chắc rằng anh sẽ không làm gì xấu với cô đâu.

Nhưng mà ngay lúc này đây, nhìn thấy ngũ quan tinh tế của anh dần như phóng đại lên, cô có một chút không chắc chắn lắm, khuôn mặt tựa như ánh trăng sáng, như có vài tia ráng đỏ lướt qua, nhịp tim đập thình thịch, bản thân cô nhất thời không biết rằng mình có đang muốn Tống Thời Thanh làm chuyện gì đó bất chính với mình, hay là không muốn nữa.

Cũng may là Tống Thời Thanh rất nhanh liền buông cô ra, nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước của cô: “Sao rồi hả? Bị dọa cho sợ rồi chứ gì? không muốn người ta có mưu đồ bất chính với mình thì sau này đừng nên tin lời người ta quá đấy.”

Anh mượn việc này để dạy dỗ cho cô.

Toàn thân Khương Tuệ Tuệ mềm nhũn, nhưng tuyệt đối là không phải bị hù dọa cho sợ. Không lẽ lại muốn cô nói rằng, rõ ràng là vừa lúc nãy đây, dáng vẻ mà Tống Thời Thanh nhìn chằm chằm vào cô, hết sức là thu hút người khác sao?

Cô vịn vào tường để đứng cho vững, trong mắt xẹt qua tia ảo não, cong môi lên mà nói: “Tôi đâu có bị hù dọa cho sợ gì đâu chứ.”

Song, Tống Thời Thanh lại cho rằng là cô đang cố chịu đựng mà thôi, hai chân cũng bị dọa cho mềm nhũn ra cả rồi, còn nói là không bị dọa sợ.

Bởi vì bọn họ đi xem phim mà làm chậm trễ hết một số thời gian, cho nên khi mà bọn họ ngồi trên chiếc xe bò kéo thì không có mặt của Lâm Hồng Binh và Khương Thúy Thúy, là một việc rất đáng để vui mừng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 141: Chương 141



Tương tự như vậy, Ngưu Thúy Phân cũng không có mặt ở đây, trong lòng của Khương Tuệ Tuệ vốn là muốn đợi cho Ngưu Thúy Phân đến Cung Tiêu Xã để mua đồ về, sau khi mà biết hết mọi việc, cũng không biết là sẽ như thế nào.

Cô hỏi người đang lái xe bò là chú Trương đây: “Chú Trương, thím Ngưu đi về rồi sao ạ?”

Chú Trương vừa lái xe bò, lại vừa trả lời: “Đi về rồi, lúc mà chưa có mưa thì đã quay về rồi, chỉ là sắc mặt có chút không vui, Tuệ Tuệ, con đừng trách chú Trương nhiều chuyện, chú Trương hỏi câu này, lúc sớm ra khỏi nhà, thím Ngưu của con cũng còn rất là vui vẻ, nói là dẫn con đi gặp mặt cháu trai của thím ấy, sau khi mà quay trở về liền trở nên như thế là sao chứ? Chuyện đó không thành hay sao?”

Khương Tuệ Tuệ vốn không định giấu giếm gì, nếu như mà chú Trương hỏi đến cô thì càng tốt nữa, để cô khỏi phải tìm một lý do nào đó để nói ra câu chuyện của ngày hôm nay, nếu không thì người ta còn tưởng rằng cô đúng thật là một cặp với tên Ngưu Thự Quang nữa.

“Tính cách không quá hợp ý nhau nên chuyện này cũng khó mà thành được ạ.” Khương Tuệ Tuệ nói.

Lời nói này vừa dứt, những người phụ nữ ngồi trong xe bò kéo đều bị dọa sợ kinh hết cả người rồi.

Tuy rằng sau này đã được cải cách giải phóng rồi, nhưng mà rất nhiều người đều là do người trong nhà giới thiệu cho, ở những vùng nghèo khổ hơn còn có chuyện hai nhà gả con cho nhau, cả hai gia đình đều nghèo khó cả, cưới không nổi con dâu bèn hợp lại với nhau, đổi cho nhau, khuê nữ của nhà này gả cho con trai của nhà kia, con trai của nhà kia cưới khuê nữ của nhà này, đây đều là chuyện thường tình mà thôi.

Nếu như có ai mà như Khương Tuệ Tuệ đây, trước đó bị người ta hủy hôn xong, sau này được người khác giới thiệu cho một người có điều kiện tốt như vậy, cho dù là không cần sính lễ thì cũng sẽ chịu gả qua bên đó.

Nhưng mà Khương Tuệ Tuệ đang nói gì vậy chứ? Tính cách không hợp nhau sao?

Cố Diệp Phi

Con gái đi lấy chồng, được chồng cho ăn cơm, mặc quần áo, ai lại đi nghĩ tới vấn đề về tính cách nữa chứ?

Nhưng mà mấy người phụ nữ này ngồi túm tụm lại với nhau, đoán chắc rằng cháu trai của Ngưu Thúy Phân không vừa mắt Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy xấu hổ khi mà bản thân mình không được người ta để mắt tới, cho nên mới bịa ra câu chuyện, cái gì mà cả hai không hợp tính cách nhau mà thôi.

Đi gạt quỷ thì được, bọn họ chả thèm tin!

Khương Tuệ Tuệ cũng không quan tâm đến việc bọn họ có tin hay là không, dù gì thì cô cũng đã nói cho rõ ràng rồi, minh bạch trong sáng, cô và Ngưu Thự Quang không có chút quan hệ gì với nhau cả.



Xe bò dừng lại ở chỗ đội sản xuất đầu tiên của Nguyện Lượng Loan, Khương Tuệ Tuệ xuống xe bò trước, cũng không vội vàng rời đi, cô đứng yên ở đó, cũng không biết là đang đợi ai nữa.

Đợi đến khi mà mọi người rời đi hết rồi, chú Trương cũng đã đánh xe bò đi rồi, Khương Tuệ Tuệ mới chạy đến phía trước mặt của Tống Thời Thanh, lấy bịch kẹo râu rồng mà trước đó cô mua ra, nhét vào trong lòng anh: “Anh đem cái này về cho ông Tống và bà Tống ăn đi.”

Phiếu mua kẹo mà cô có trên tay cũng không nhiều, tổng cộng hết cả thảy thì cũng chỉ mua được có một ít kẹo râu rồng và kẹo đậu phộng mà thôi.

Ngay lúc này đây, việc khó khăn nhất chính là ở điểm này, muốn mua thứ gì đều phải cần có phiếu hết cả, nếu như mà không có phiếu, cho dù có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng miễn bàn.

Số phiếu mà xã cấp cho mỗi gia đình là rất ít, đây còn là do xưởng của cha Khương phát cho, mỗi tháng cho Khương Tuệ Tuệ một ít, mới gom góp được một cân mấy phiếu mua kẹo.

Tống Thời Thanh thật không ngờ rằng cô lại còn cố tình mua đồ cho ông bà nội
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 142: Chương 142



Lần trước, anh nhận lấy kẹo của cô, là bởi vì cô đã nói như thế, anh không thể nào không nhận, lần này, bất luận là thế nào thì anh cũng không thể nào nhận được.

Anh trả lại số kẹo đó: “Tôi không thể nhận cái này được, cô tự lấy về nhà mà ăn đi.”

Nhưng mà vốn dĩ là Khương Tuệ Tuệ không chịu nhận lại, lui về phía sau vài bước, nói: “Nhà tôi không ai thích ăn món kẹo râu rồng này cả, anh lấy về cho bà Tống ăn đi, lần trước, bà đã tặng cho tôi một bộ quần áo đẹp như vậy, hôm nay lại mời tôi ăn mì thịt bò nữa, còn mời tôi xem phim, nếu anh mà không chịu nhận, tôi sẽ càng cảm thấy áy náy hơn nữa đó.”

Nói xong những lời này, còn chưa đợi Tống Thời Thanh kịp phản ứng trở lại, cô liền quay người chạy về phía nhà của cô luôn rồi.

Trong lúc mà cô chạy, cơn gió khiến cho chiếc váy của cô tung bay lên, phần dưới váy là màu vàng, phấp phới bay lên trong gió. Cô đi ngang qua sườn núi, từng đóa bồ công anh bay lên, lan tỏa khắp cả một góc trời.

Tống Thời Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, sững sờ hết hồi lâu mới quay người rời đi.

Sau khi quay trở về nhà, Khương Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng trên giường mình lại nhiều thêm một món đồ, là một cái gương rất là lớn.

Nghĩ tới lúc nãy cô đối phó với tên Hầu Tương Bình, phần thưởng mà hệ thống nói, Khương Tuệ Tuệ biết rất rõ những thứ đựng ở bên trong chính là khăn giấy. Vừa mở ra xem, liền phát hiện bên trong có cuộn giấy, còn có khăn giấy dạng rút ra, tùy tiện mở một bịch, mềm mịn, rất là thích hợp, sờ vào cảm giác rất là thoải mái.

Cô đem cái gương để xuống dưới gầm giường, lấy một ít khăn giấy ra phòng hờ cho mình.

Nhà họ Khương vốn là có giấy, nhưng mà chất liệu giấy lại rất là thô, Khương Tuệ Tuệ dùng không quen, lần này được hệ thống đổi thành loại khăn giấy mềm mại hơn, sau này thì thuận tiện hơn rất nhiều rồi.

Chẳng qua là khi mà xài thì cần phải cẩn thận một chút xíu, phòng của cô càng lúc càng có nhiều món do hệ thống đưa đến rồi, cũng may là bình thường cũng không ai vào phòng cô cả, vậy thì không dễ dàng bị phát hiện ra.

Nhưng mà cô nghĩ đến không gian phản đồ ở trong cốt truyện, mà không khỏi tham lam, nếu như mà cô cũng có cho mình một không gian thì thật là tốt biết mấy.

Cố Diệp Phi

Sau khi đã thu dọn khăn giấy xong, việc đầu tiên mà cô làm đó chính là cởi đôi dép cao su của mình ra, loại dép cao su này đã xấu rồi mà khi mang vào lại còn khó chịu nữa chứ, càng không so được với loại giày vải quân đội mà mình mang mỗi khi làm việc nữa.

Loại giày vải giải phóng, tuy là đế giày có cứng, nhưng mà bên trong được lót vào một miếng đệm do chính tay Phương Quế Chi tự làm, những đế giày của mọi người đều làm bằng vải, miếng lót giày của Khương tuệ Tuệ đã được cải tiến hơn, ở giữa lớp vải có bao bọc bởi một lớp bông gòn ở bên trong, mang vào thì không có cảm giác cứng nữa rồi.

Nhưng mà loại giày vải thời giải phóng khó coi biết bao nhiêu, Khương Tuệ Tuệ quả thật là không tài nào tưởng tượng ra được cái bộ dạng mà mình đang diện một chiếc váy theo kiểu Pháp, lại phối cùng với loại giày vải giải phóng này.

Cũng may là bây giờ thì cô đã có một đôi giày làm bằng da dê rồi, dùng để phối với chiếc váy thì sẽ hợp biết bao.

Nhưng ngay lúc này lại không có bán các loại giày giả da giống như sau này, đôi giày làm bằng da dê này là dùng loại da dê thật, không có một chút nào là giả cả. Mang vào cũng rất là thoải mái, sau khi mà Khương Tuệ Tuệ thay vào, đứng lên đi vài bước, phát hiện ra là không có một chút nào là không vừa vặn cả.

Dùng màu quả hạnh để phối với những bộ quần áo có màu sắc nhạt tí thì cũng ổn thật đấy, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rất là hài lòng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 143: Chương 143



Đôi giày da dê này có gót cao khoảng chừng năm phân, không quá cao, đối với những người như Khương Tuệ Tuệ đây, đã quen với việc mang giày cao gót mà nói, một chút áp lực cũng không có, cô mang đôi giày, “Cộc cộc cộc” mà bước đi lại trong vườn.

Hôm nay là chủ nhật, là thời gian mà toàn thể xã nghỉ ngơi, cho nên khi mà Phương Quế Chi đang chờ đợi người thì cũng là ngồi trong vườn mà chờ đợi.

Phương Quế Chi đang lặt rau dại, loài rau dại này tên là Mã Lan Đầu, mọc đầy hết trên cả bờ ruộng, chỉ cần tùy tiện ra ngoài dạo một vòng liền có thể hái cả rổ về, cho nên mới có câu nói, “sống ở đâu thì dựa vào điều kiện ở đó mà sống”.

Khương Tuệ Tuệ vừa quay trở về thì bà ấy đã định đến hỏi về việc dạm ngõ của con gái nhà mình rồi. Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như thế này, bà ấy sợ rằng Tuệ Tuệ sẽ xấu hổ, chính vì vậy mà thôi, nghĩ ngợi một hồi đợi bà ấy lặt rau xong thì sẽ âm thầm đi hỏi xem rốt cuộc là thế nào rồi.

Lý Tú Cầm đang đan áo len, sợi len là do lần trước cha Khương quay về có đem theo, nghe nói là do lần trước, khi mà ông ấy vận chuyển đồ đến thành thị, đã mua ở chỗ Cung Tiêu Xã của nơi đó.

Có hai màu sắc, một cái là màu đỏ đậm, đưa cho Lý Tú Cầm, để cô ấy đan áo cho Nữu Nữu, con nít thì rất thích mặc màu đỏ. Màu còn lại là màu đỏ tươi, được Phương Quế Chi tặng lại cho Khương Tuệ Tuệ rồi, nghe những người phục vụ của Cung Tiêu Xã nói, đây đều là do vận may của cha Khương, hai màu sắc này vừa đến nơi là đúng lúc ông ấy đến đây để mua sợi len, nếu không thì loại màu sắc bán chạy như vậy, sao mà đến lượt ông ấy mua được cơ chứ.

Ở các thành phố lớn thì đều như thế, vậy ở Thành Giang Châu thì càng khỏi phải nói rồi, đi ra ngoài là đã bắt thấy người ta mặc quần áo loại màu sắc này rồi.

Khương Tuệ Tuệ đi vào trong khuôn viên, ho nhẹ một cái, nhìn thấy mọi người đều ngước lên nhìn mình, lúc này thì đôi tay mới vén góc váy lên một chút, xoay một vòng thật là xinh đẹp, vểnh mổi lên cười rồi nói: “Mau xem đi nào, đôi giày này có đẹp không? Có hợp với chiếc váy này của em không?”

Là một người con gái thì không có ai là không thích đẹp cả, Khương Tuệ Tuệ lại đặc biệt thích làm đẹp như vậy.

Mua một đôi giày da mới, không ai khen thì sao mà được cơ chứ?

Khi mà tất cả mọi người nghe xong đều quay sang nhìn Khương Tuệ Tuệ, trong mắt ai ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc cả. Phương Quế Chi thì vẫn không sao, lúc sáng sớm, khi mà Khương Tuệ Tuệ đi ra khỏi nhà, bà ấy đã tận mắt thấy đứa con gái của mình diện chiếc váy này đi ra ngoài, biết được rằng khi đứa con gái của mình diện chiếc váy này nhìn đẹp biết bao, còn mấy người chị dâu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ diện chiếc váy này.

Lý Tú Cầm buông việc đang làm dở tay của mình xuống, nói: “ y, em gái mặc chiếc váy này đẹp đến như vậy sao? Đôi giày này cũng rất là đẹp, mới mua hôm nay à? Làm từ da dê đúng không?”

Cố Diệp Phi

Phương Quế Chi cười rồi tiếp tục lặt rau: “Con gái ngốc này, thích làm đẹp như thế, cũng chả biết là giống ai nữa, nhưng mà, đôi giày này của con mua thì rất là tốt đó, rất hợp với chiếc váy này của con.”

Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân, cả hai người đàn ông, không biết tí gì về những món đồ của phái nữ, nhưng đều nói là đẹp cả.

Ngay cả Nữu Nữu vốn dĩ là đang chơi ngựa gỗ với cha, cô bé cũng chạy lại, chạy đến bên cạnh của Khương Tuệ Tuệ, ngẩng đầu lên nhìn cô nhỏ của mình, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cô nhỏ à, cô nhỏ đẹp thật đó! Cô nhỏ à, so với những diễn viên trong phim, cô nhỏ còn đẹp hơn nhiều đó!"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 144: Chương 144



Tất cả những lời khen ngợi của mọi người đều khiến cho Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cô liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nữu Nữu, nhéo vào khuôn mặt phúng phính tròn trịa của cô bé: “Cái miệng này của Nữu Nữu thật là biết cách nói chuyện đó, đợi một lát thì cô nhỏ sẽ cho cháu những thức ăn ngon, có chịu không?”

Nghe thấy có đồ ăn ngon, đôi mắt của Nữu Nữu ngay lập tức phát sáng lên, hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt một cái, gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!”

Duy nhất chỉ có Lưu Ái Đệ đang giặt quần áo là trợn tròn hết cả mắt, hướng về phía bên này, ném mạnh quần áo trên tay vào chậu nước, rồi vò vài lần, sau đó lại lấy lên đặt vào trên bàn giặt quần áo, ra sức mà vò thật mạnh.

Mặt mày hậm hực mà nói câu: “Chỉ biết mỗi việc xài tiền phung phí, đẹp đep đẹp, đẹp thì có ích lợi gì? Có thể coi như là cơm mà ăn được không, hay là có thể xem như tiền mà xài được không?”

Vốn dĩ là bầu không khí đang ôn hòa thì cũng trở nên căng thẳng hơn, Khương Vê Quân bất lực mà huých cùi chỏ vào Lưu Ái Đệ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ít nói vài câu có được không?”

“Tại sao mà phải bớt nói vài câu? Em thì không đấy thì sao, những điều mà em nói chẳng lẽ là không phải sao? Đôi giày này nhìn vào thì biết là không rẻ rồi, nhất định là đã tốn không ít tiền! Em ấy lấy đâu ra mà có nhiều tiền như vậy? Nhất định là mẹ cho rồi đấy, thật đúng là thiên vị, còn không cho em nói nữa à?” Lưu Ái Đệ tức giận hậm hực mà nói.

Tính tình của cô ta chính là như vậy, nếu như mà không có ai đếm xỉa gì đến cô ta thì còn tạm được, Khương Vệ Quân nói cô ta hết một câu, thì cứ như là châm ngòi lửa cho thuốc nổ vậy.

Phương Quế Chi cũng thấy tức giận rồi, bà ấy đồng ý là mình thiên vị, nhưng mà tiền mua giày ngày hôm nay, quả thật không phải là do bà ấy cho.

Cố Diệp Phi

Sáng sớm ngày hôm nay, lúc con gái mình đi ra ngoài, bà ấy muốn cho tiền cô, nhưng mà đứa con gái một mực không chịu lấy, nói rằng bình thường bản thân mình cũng có dành dụm chút ít.

Sắc mặt của Phương Quế Chi bỗng trầm xuống, nghiến răng rồi nói: “Vợ của Vệ Quân, kể từ ngày mà con gả cho Vệ Quân, khi mà đến nhà họ Khương này, mẹ thấy con lúc nào cũng không vừa mắt cái này, rồi lại không vừa mắt cái kia. Con nói rất là đúng, mẹ thiên vị, Tuệ Tuệ là đứa con gái mà khó khăn lắm mẹ mới sinh nó ra được, ngay từ khi còn nhỏ thì mẹ đã đau lòng giùm cho nó rồi.”

“Hay là con không hiểu được rằng, tại sao mà đều do chính tay mẹ sinh ra, nhưng mẹ lại thương Tuệ Tuệ nhiều hơn một chút. Bởi vì lúc mà mẹ đang mang thai Tuệ Tuệ, đi đến bên sông giặt giũ, Vệ Quân cũng đi theo mẹ. Hoàn cảnh của gia đình chúng ta như thế nào thì con cũng hiểu mà, bà nội của Vệ Quân, từ trước đến nay đều không vừa mắt gia đình chúng ta, đừng nói đến việc là trông con giúp mẹ.”

“Lúc đó, Vệ Quân cũng chỉ vừa mới hơn ba tuổi một chút, mẹ để nó chơi bên hồ, ai mà biết được rằng, thằng nhóc này lại quậy phá như vậy, muốn đi bắt cá, không ngờ lại nhân lúc mẹ không chú ý, lại bị té xuống sông. Khi đó, mẹ đã sắp mang thai được bảy tháng rồi, cái bụng to như vậy rồi, mẹ có thể làm sao được cơ chứ?”

“Ngay lúc đó, chỗ đó không có một bóng người, mẹ muốn kêu cứu, nhờ người khác giúp đỡ mà cũng chẳng tìm được ai. Mẹ cũng chẳng còn cách nào khác nữa, chỉ có thể nhảy xuống sông mà cứu Vệ Quân, sau này, đúng thật là Vệ Quân đã được cứu rồi, nhưng mà mẹ cũng đã bị chuyển dạ sớm hơn, còn chưa đến bảy tháng thì đã sinh Tuệ Tuệ ra rồi.”

“Con có biết là nó chỉ có bao cân không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 145: Chương 145



Mới chỉ hai cân mà thôi, cánh tay của con bé chỉ lớn bằng ngón tay của mẹ, tất cả mọi người, bao gồm cả bác sĩ, đều nói rằng đứa bé này không nuôi lớn được đâu, có người còn khuyên mẹ rằng, nên bỏ đứa trẻ này đi, hoặc là đem chôn lấp nó, sợ rằng để mẹ nuôi nấng một thời gian, có cảm tình rồi, sau đó lại c.h.ế.t đi thì sẽ càng đau khổ hơn.”

“Nhưng mà con nói đi, mẹ có thể làm như thế sao? Đây là con gái của mẹ, là cốt nhục của chính bản thân mình. Con bé đã kiên cường như vậy rồi, còn sống mà đi đến với thế giới này, mẹ là một người làm mẹ, sao mà lại không thử chứ hả, liền không cần nó nữa rồi sao? Mẹ không nghe bất kỳ lời nói nào của ai cả, nhất quyết phải giữ Tuệ Tuệ ở lại, không ai giúp mẹ thì cũng chẳng sao cả, một mình mẹ cắn răng chịu đựng, cũng phải nuôi nấng cho thật tốt con gái của mẹ, nuôi cho trắng trẻo mập mạp.”

“Không phải là con cảm thấy mẹ thiên vị, lúc nào cũng để số trứng gà ở nhà cho Tuệ Tuệ ăn sao? Phải, đây chính là quy tắc do cả gia đình chúng ta đặt ra, phàm là trong nhà có thứ gì tốt thì cũng đều phải chừa cho con bé, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Nếu mà con không tin thì cứ đi mà hỏi Vệ Quận, có phải là có chuyện này hay không.”

Đừng chỉ thấy mỗi khi mà Phương Quế Chi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt không một chút biểu cảm đau khổ nào, nhưng thật ra thì khóe mắt đã ửng đỏ lên hết cả rồi.

Cố Diệp Phi

Mỗi lần mà nhớ lại chuyện này, bà ấy đều không kìm được nước mắt của mình mà muốn khóc. Nói ra thì rất là dễ, nhưng khi mà thật sự trải qua khoảng thời gian đó, thật sự là có bao nhiêu gian khó thì chỉ có một mình bà ấy mới hiểu rõ được mà thôi.

Lúc đó, Khương Đắc Thắng đã đi làm ở đội vận chuyển rồi, muốn kiếm tiền thì phải làm việc, vậy thì cần phải mười ngày hoặc tầm nửa tháng mới có thể trở về nhà một đợt, mỗi lần sau khi quay trở về nhà đều muốn có thể đánh một giấc thật ngon, có thể giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.

Nhưng mà những thời gian còn lại thì sao?

Vào thời đại đó, người ta không có kế hoạch sinh con, những đứa trẻ nhà họ Khương có số tuổi cách nhau rất là gần, chỉ có Khương Vệ Quân và Khương Tuệ Tuệ có tuổi tác cách nhau xa được một tí, cách nhau ba tuổi.

Còn ba đứa trẻ còn lại, chỉ cách nhau mỗi người một tuổi mà thôi, lúc đó, Khương Vệ Quốc là lớn nhất, cũng chỉ mới có sáu tuổi mà thôi, cũng đang là tuổi ăn chơi quậy phá.

Phương Quế Chi cần phải chăm nom cho ba đứa con của mình, ngay cả cơ hội nằm than thở cũng không có, mỗi ngày đều phải quay cuồng với công việc hết cả.

May mắn thay, Tuệ Tuệ là một đứa con gái rất là kiên cường, không phụ kỳ vọng của bà ấy, cô lớn lên một cách thuận lợi. Tuy nói rằng từ nhỏ thì đã thấp bé hơn so với các bạn bè cùng trang lứa, nhưng bởi vì câu nói của bà ấy, “trong nhà có đồ ăn ngon gì cũng đều phải chừa cho em gái”, cộng thêm công việc của Khương Đắc Thắng, chốc chốc đều có thể mua một thùng sữa bột, sau khi mà Khương Tuệ Tuệ trưởng thành tới lúc mười tuổi, cô đã trông giống như những đứa trẻ bình thường rồi.

Nhưng mà gia đình nhà họ Khương vẫn không thay đổi chút gì, tất cả mọi người đều quen với việc yêu thương và sủng ái đứa em gái nhỏ nhất nhà, cho nên sau khi mà Khương Tuệ Tuệ trưởng thành, cô cũng vẫn duy trì thói quen mỗi một ngày sẽ phải ăn một quả trứng gà.

Đây là chuyện mà tất cả mọi người nhà họ Khương đều đồng ý cả, từ trước đến nay, bọn họ đều không cảm thấy việc này có gì là không tốt cả.

Chỉ vì chuyện này mà Khương Vệ Quân, đứa bé có trái tim nhỏ bé đã chịu sự đả kích rất lớn, sau này, Phương Quế Chi và Khương Đắc Thắng có kể lại với con mình, lúc đó hắn ta vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cha mẹ sẽ không vì chuyện này mà trách cứ gì hắn ta cả.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 146: Chương 146



Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần mà Khương Vệ Quân nhớ đến những việc này, trong lòng đều cảm thấy bản thân mình rất là đáng trách.

Hắn đã tận mắt thấy đứa em gái rất là nhỏ bé của mình, chỉ mới nhỏ bé như vậy, ngay cả trong Công Xã, khi mà con dê cái đẻ con dê con ra, con dê con đó còn lớn hơn cả em gái mình.

Những đứa trẻ trong đại đội đều biết hết cả, Khương Vệ Quân có đứa em gái không nuôi được, sớm muộn gì cũng chết, mỗi khi mà nhìn thấy Khương Vệ Quân, thì đều sẽ hát bài đồng d.a.o do chính mình bịa ra cho hắn ta nghe, từng câu từng chữ trong bài đồng dao, không có một lời nào là tốt cả.

Bởi vì việc này mà hắn ta đã đánh nhau với người ta rất nhiều lần rồi. Sau này, khi mà lớn lên, ở trong trường lớp, từ trước đến nay đều bảo vệ cho em gái mình, nếu có ai mà dám nói xấu về em gái mình, hắn hận không thể không đánh cho người đó một trận.

Lúc đó, nhà họ Lâm hủy hôn, người mà tức nhất chính là hai vợ chồng bọn họ.

Khương Vệ Quân nhân lúc trời tối mà chạy đi xô ngã bức tường của nhà họ Lâm, lại đạp c.h.ế.t hết số cây giống của nhà chú hắn là Khương Đắc Lợi, Lưu Ái Đệ gặp ai cũng đều chửi mắng Khương Thúy Thúy và đám người nhà họ Lâm cả, vì chuyện này, xém chút nữa thì Trương Cúc Hoa đã ra tay đánh nhau với Triệu Anh rồi.

Mà Khương Vệ Quân bởi vì tự trách tội lỗi của mình, cho nên mới cố tình né tránh chuyện này, Lý Tú Cầm thì có Khương Vệ Quốc giải thích cho cô ấy hiểu tại sao mà gia đình lại sủng ái em gái như vậy, nhưng mà Lưu Ái Đệ từ trước đến nay đều chưa từng nghe qua câu chuyện này.

Lúc này, khi nghe thấy toàn bộ câu chuyện từ Phương Quế Chi, cô ta nhất thời không nói nên lời nào.

Có hơi sững sờ một chút, cô ta không nói câu nào cả, lại tiếp tục mà giặt quần áo.

Về phần của Khương Vệ Quân, sau khi mà nghe thấy Phương Quế Chi nhắc tới chuyện cũ, cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lòng, quay sang nhìn thấy dáng vẻ có chút bàng hoàng sững sốt của Khương Tuệ Tuệ, quay người đi ra ngoài sân, chắc là đang muốn yên tĩnh một chút.

Còn về phía Khương Tuệ Tuệ, đây là lần đầu tiên mà cô nghe thấy được chuyện này.

Bởi vì nhân vật chính trong sách chỉ có mỗi mình Tống Thời Thanh mà thôi, cho nên trong lúc mà tác giả sáng tác, cốt truyện đều xoay quanh Tống Thời Thanh.

Thân là một gia tộc tựa bia đỡ đạn như nhà họ Khương đây, những bối cảnh sâu sắc như vậy, vốn dĩ là không được đề cập đến trong cốt truyện.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng, sau khi mà cô nghe xong những lời nói của Phương Quế Chi, cảm xúc trong lòng trở nên rất là sâu sắc.

Những năm tháng này, đại đa số đều là do sinh non mà không sống nổi, hoặc là trực tiếp vứt bỏ luôn, chôn lấp trẻ sơ sinh. Ngay cả ở tiếp nối những thế hệ sau, những đứa trẻ sinh non còn không có khả năng sống sót, còn chưa nói đến việc bây giờ ngay cả lồng ấp còn không có, vật tư y tế lại lạc hậu như vậy.

Những lời nói của Phương Quế Chi đều chỉ nói về một khía cạnh nhỏ của vấn đề này, còn chưa nói đến việc, vào thời điểm đó, biết bao nhiêu là ngày đêm lo lắng, như ngàn cân treo sợi tóc, quan tâm chăm sóc hết mình.

Cố Diệp Phi

Cô nhìn thấy Phương Quế Chi, người đang cố gắng kìm nén nỗi buồn, cảm xúc của mình, cúi đầu thấp xuống để lặt rau cũng để che đậy cho chính mình, Phương Quế Chi tiến đến ôm chặt lấy cô vào lòng, cô tựa vào bả vai của Phương Quế Chi, tuy rằng không nói một lời nào, nhưng mà giờ phút này, sự im lặng còn vô giá hơn nhiều so với lời nói.

Mà Phương Quế Chi cũng hiểu được ý của đứa con gái mình, dang tay ra vỗ nhẹ vào lưng của cô.

Sau khi mà đã dỗ Phương Quế Chi xong, Khương Tuệ Tuệ nhìn vào bà ấy mà nói: “Mẹ, con đi ra ngoài xem anh hai thế nào.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 147: Chương 147



Phương Quế Chi gật đầu: “Được, con đi ra ngoài nói chuyện với anh hai con đi, anh con luôn vì câu chuyện của năm đó mà cảm thấy áy náy ở trong lòng.”

“Vâng, con biết rồi.” Khương Tuệ Tuệ trả lời, khi mà đi đến bên cạnh của Lưu Ái Đệ, cô cũng lên tiếng nói một câu: “Mẹ thương tôi, nhưng mà tôi cũng không bao giờ ngửa tay xin tiền của mẹ để tiêu xài xa hoa hoang phí gì cho mình đâu, đôi giày này quả thật là có giá không hề rẻ.”

Lúc mà nói ra ba chữ “không hề rẻ”, cổ họng của cô bỗng chốc cảm thấy nghẹn ngào, trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn khó tả.

Đúng là thời thế thay đổi mà, nghĩ lại trước kia, mỗi lần cô đi mua sắm, mỗi khi muốn mua túi xách, một cái gần mấy trăm ngàn, cô đều có thể mua tới mấy cái chỉ trong một lần, những bộ quần áo đều chưa hỏi giá qua mà xuống tay mua luôn, sao mà lại không giống như bây giờ, mua đôi giày chừng hai mươi hai đồng mà cũng cảm thấy mắc tiền.

Đúng thật là khó quá mà...

“Nhưng mà thật ra thì tôi không có phải bỏ tiền ra mua, chỉ đưa phiếu mà thôi, nhưng mà mọi người cứ yên tâm, tôi không có trộm cũng không có cướp giật, mà là quang minh chính đại lấy đôi giày này đi ở trước mặt người khác.”

Khương Tuệ Tuệ nói thật lòng thật dạ, nếu không thì Lưu Ái Đệ lại suy nghĩ rằng cô lấy đâu ra mà nhiều tiền vậy, lại cho rằng Phương Quế Chi lén lút đưa tiền cho cô nữa.

Chi bằng là cứ nói thẳng với bọn họ, bản thân mình, một đồng cũng không có xài tới.

Nói xong những lời này, Khương Tuệ Tuệ bèn đi ra ngoài, giải thích gì đó, đợi một lát rồi nói tiếp đi, để bọn họ đoán xem sao cô mua giày mà lại chẳng cần tốn xu tiền nào cả, đến lúc đó giải đáp cho mọi người hiểu, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy cô rất là lợi hại đó!

Không thể có cách nào khác để mà khiến cho một người bình thường như cô đây, cứ như là một thiên tài nhỏ về mặt kiếm tiền vậy.

Cô nói như vậy cũng bởi vì là có mục đích hết cả, nếu như cô đã đến với thời đại này rồi, biết trước được xu hướng phát triển của những năm sau, lại còn có hệ thống giúp đỡ, nếu như mà không làm gì đó để kiếm tiền thì đúng thật là lãng phí mà.

Cứ nhân cơ hội này mà cho bọn họ biết luôn, sau này có kiếm được tiền rồi, bọn họ cũng không cảm thấy quá bất ngờ nữa, tưởng rằng cô lại đi cướp ngân hàng thì khổ.

Ba người ở lại, căn bản là không hiểu đến sự “Dụng tâm lương khổ” của cô, trong lòng đang thầm nghĩ rằng, lời nói này của cô rốt cuộc là có ý gì, cái gì mà gọi là không mất một đồng tiền liền có thể mua được đôi giày này rồi? Chẳng lẽ là Cung Tiêu Xã đã tặng đôi giày này cho cô sao?

Cuối cùng, Phương Quế Chi và Lý Tú Cầm đều cùng nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là do cháu trai của Ngưu Thúy Phân tặng cho Khương Tuệ Tuệ sao?

Cố Diệp Phi

Phản ứng đầu tiên của Lý Tú Cầm chính là vui mừng, nếu như mà người ta cũng đã mua đôi giày cho Khương Tuệ Tuệ rồi, vậy tức là chuyện này đã được tác thành rồi. Như vậy thì quá tốt rồi, cô ấy không hy vọng đứa em gái sẽ có mối quan hệ dính líu gì với bọn người xấu gì cả, đối với bọn họ không tốt, đối với đứa em gái cũng không tốt.

Còn về phần Phương Quế Chi thì lại không vui mừng như vậy, sự việc đã được tác thành rồi thì là một chuyện tốt, nhưng mà hai đứa chỉ mới gặp mặt nhau có một lần mà thôi, làm sao mà con gái mình lại có thể nhận đôi giày này của người ta mua cho được cơ chứ, hơn nữa đôi giày này cũng không rẻ gì.

Nhưng mà thân làm mẹ thì cũng sẽ không vì việc này mà trách móc con mình, chỉ trách bản thân mình không có dặn dò Tuệ Tuệ.

Cho nên mới thầm nghĩ, đợi đến khi trời tối, bà ấy sẽ hỏi Tuệ Tuệ cho rõ ràng mọi chuyện.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 148: Chương 148



Nếu như đúng thật là như vậy, bất luận là đôi giày này có bao nhiêu tiền, bà ấy cũng sẽ đưa tiền cho Tuệ Tuệ, để Tuệ Tuệ trả lại cho người ta.

Gia đình người ta có điều kiện thì là chuyện khác, làm mẹ thì ai lại không muốn con mình gả cho một gia đình tốt cơ chứ?

Nhưng mà bọn họ cũng không phải là loại người chỉ vừa mới quen biết người ta mà lại tùy tiện nhận đồ của người khác, đôi giày này tuy là mắc, nhưng cũng phải nghiến chặt răng mà mua, tuyệt đối là sẽ không làm chuyện để người khác viện cớ đặt điều như vậy.



Khương Vệ Quân không đi đâu xa cả mà chỉ ngồi trên tảng đá ở cạnh cửa, nhìn về phía xa xăm, cũng không biết là đang suy nghĩ về điều gì.

Nói thẳng ra thì, hắn là một trong những anh chị em có thành tích học tập kém nhất, Khương Vệ Quốc học đến khi tốt nghiệp cấp 2, thì Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Bình cũng đã học đến lớp bảy rồi, sau này, hiệu trưởng của nhà trường bị bắt, họ nói ông ấy phản cách mạng, chính vì vậy mà trường lớp ngừng dạy, đợi đến khi mà nhà trường chính thức dạy lại, hai chị em bọn họ cũng không còn tâm tư để mà học nữa rồi.

Trong nhà chỉ có duy nhất Khương Vệ Quân, chỉ vừa mới học đến cấp một thì đã không chịu học tiếp nữa rồi, không phải là bởi vì trong nhà không có đóng học phí, mà là bởi vì tự bản thân hắn không muốn đi học nữa.

Mà thực sự là không thể nào học tiếp được nữa rồi, hắn không phải là người sinh ra để đi học, sau này đã đi học nghề mộc được mấy năm, tay nghề cũng không tệ, con ngựa gỗ mà Nữu Nữu đang chơi cũng là do chính tay hắn làm.

Tương tự như vậy mà trong mấy anh chị em, Khương Vệ Quân là người thật thà chất phác nhất, đối với đứa em gái Khương Tuệ Tuệ này thì hắn cũng là người sủng ái nhất, hoặc cũng có thể là do sự tự trách bản thân mình, nhưng trái tim hắn lại luôn tràn đầy tấm chân thành.

“Anh hai.” Khương Tuệ Tuệ gọi một tiếng, đến ngồi xuống ở kế bên Khương Vệ Quân.

Khương Vệ Quân thật không ngờ rằng đứa em gái lại chạy qua đây, ngay lập tức ngồi nép người vào trong, chừa một chỗ trống thật to. Giọng hắn nghẹn ngào mà nói một câu: “Xin lỗi em.”

Cố Diệp Phi

Vừa nói xong câu trước, hắn lại nói tiếp một câu khác: “Chị dâu của em là loại người khẩu xà tâm phật, nói chuyện khó nghe, nhưng mà vốn dĩ tâm địa không xấu, nếu không thì anh hai đã không cưới chị ấy về làm vợ rồi. Em gái, anh thay mặt chị dâu xin lỗi em.”

Lời nói xin lỗi này không biết là bởi vì chuyện hồi thuở nhỏ, hay là đang thay mặt Lưu Ái Đệ nói lời xin lỗi nữa.

Khương Tuệ Tuệ ngước mặt lên, cười một tiếng, rồi nói: “Anh hai, ở trong lòng anh, em là đứa thù dai như vậy sao? Những điều mà em nói, chính em đều hiểu cả, người thân rốt cuộc có như thế nào thì cũng vẫn là người thân, bình thường chẳng qua cũng chỉ là cãi vã ồn ào, đến thời khắc quan trọng nhất thì vẫn sẽ là người nhà thân thiết nhất. Cứ như là chị hai vậy, bình thường thì tuy là chị ấy hay thích nói xấu em, nhưng mà nếu có ai nói em không tốt thì chị ấy còn tức giận hơn cả em nữa.”

“Em chỉ là cãi nhau vài ba câu với chị ấy mà thôi, không có chuyện thù dai gì đâu.” Nói xong, Tuệ Tuệ nhảy xuống từ trên tảng đá: “Anh hai, anh xuống đây đi, hai chúng ta so xem ai cao hơn.”

Thuở còn nhỏ, con nít vẫn thường hay đọ xem ai cao hơn.

Khương Vệ Quân lập tức nhảy xuống, đứng thật ngay ngắn, Khương Tuệ Tuệ đi đến trước mặt của hắn, so với nhau một cái, phát hiện rằng mình đã cao đến cằm của Khương Vệ Quân, Khương Vệ Quân chỉ cao hơn cô có một cái đầu, chỉ một chút mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ có chút đắc ý: “Sao nào, em cao mà có phải không?”

Khương Vệ Quân cũng không ngờ rằng, đứa em gái thuở còn nhỏ đã thấp bé, bây giờ không ngờ rằng đã cao đến cằm của mình rồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 149: Chương 149



Từ khi còn nhỏ, mỗi lần vào dịp sinh nhật hắn, bọn họ đều sẽ đọ chiều cao cùng với em mình, rất mong rằng đứa em gái của mình mau chóng trưởng thành, cơ thể càng lúc càng khỏe mạnh hơn.

Hắn bắt đầu cảm thán: “Em gái cũng đã cao như vậy rồi.”

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ khịt mũi một cái: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không phát hiện ra rằng, so với rất nhiều đứa con gái ở trong đại đội, em đều cao hơn bọn họ cả sao?”

Đây cũng là lời thật lòng, ở thời đại này, những người mà trọng nam khinh nữ đều nhiều vô số kể, người khác đều mang theo một tư tưởng là con gái sau này cũng sẽ gả đi cho nhà khác, cũng như là nước đã được đổ đi ra ngoài vậy, đương nhiên là không quan trọng bằng đứa con trai, người mà sẽ nối dõi tông đường cho nhà mình rồi.

Nếu không thì ở cái thời đại này, làm sao mà có rất là nhiều người có cái tên như là Chiêu Đệ, Lại Đệ, Phán Đệ, Ái Đệ cơ chứ, tất cả đều là vì lấy tổ hợp với chữ Đệ làm trung tâm cả.

Cho nên nhà người ta, có thứ gì tốt đều chừa lại cho con trai hết, sao mà có thể giống như nhà bọn họ được, tất cả những thứ tốt đều được để dành lại cho đứa con gái là Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ rất là nghiêm túc mà nói: “Anh hai, anh thật sự không cần phải tự trách bản thân mình, lúc đó, anh cũng chỉ lớn được như Nữu Nữu mà thôi, có biết gì đâu chứ, việc này vốn dĩ là không thể trách anh. Hơn nữa, em còn phải nói lời cám ơn anh mới đúng đấy.”

“Cảm ơn anh sao? Cảm ơn anh vì điều gì?” Khương Vệ Quân hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm nữa.

“Nếu như mà anh không bị rớt xuống hồ, thì làm sao em có thể được sinh non được chứ? Nếu như không phải sinh non, thì từ nhỏ em làm sao mà được ăn món ngon, uống canh nóng cơ chứ, còn cả việc uống sữa bột nữa, mỗi ngày đều ăn trứng gà, có món ngon thì em đều là người đầu tiên được ăn… Anh cứ nhìn mà xem, những đứa con gái trong đại đội, có ai được như em hay không?” Khương Tuệ Tuệ vểnh môi lên, những thứ cô nói đều có lý hết cả.

Cô cũng đang muốn dùng cách này để Khương Vệ Quân không còn vì chuyện này mà tự trách bản thân mình nữa.

Không ai sẽ trách cứ gì hắn cả, cô là như vậy, cô tin rằng chính chủ cũng nghĩ như thế.

Khương Vệ Quân nghe xong những lời này, nhịn không được mà bật cười, vươn tay xoa xoa đầu của em gái mình: “Đúng thật là đứa em gái kỳ quái mà.”

Nói xong liền chỉ vào đôi giày da dê của cô mà nói: “Đôi giày này nhìn rất là đẹp, trông rất là đẹp.”

Bầu trời lấp đầy ánh hoàng hôn, mặt trời lấp ló sau những đám mây xanh kia. Những chú chim hót líu lo trên cành cây, đang đợi chim mẹ quay về, phía xa xăm cánh đồng bát ngát kia đã bắt đầu ngả vàng rồi, đợi đến khi xong tiết mang chủng rồi thì xã Nguyệt Lượng Loan lại bắt đầu chuẩn bị thu hoạch lúa mì.

Ánh chiều tà chiếu rọi vào cánh đồng lúa mì, một màu sáng lấp lánh.

Sau khi mà Tống Thời Thanh quay trở về nhà, bà Tống đã chuẩn bị cơm tối xong rồi, lần trước số thịt đùi bò rừng nấu cho cả nhà ăn vẫn còn có thể ăn trong một khoảng thời gian nữa, mấy ngày hôm nay, trong gia đình khó khăn lắm mới có thể ngày ngày đều nhìn thấy được thịt thà.

Ông Tống rảnh rỗi không có chuyện gì làm cả, cho nên đã lấy d.a.o chặt củi ra chặt củi.

Chẳng qua là tuổi tác ông ấy đã cao rồi, những loại mà ông ấy chặt không phải là loại gỗ gì cả, mà chỉ là loại cành cây khô dạng mảnh mà Tống Thời Thanh lên núi nhặt về mà thôi, đều là những loại cây đã héo khô, không cần phải tốn quá nhiều sức lực.

Nhưng mà sau khi Tống Thời Thanh quay trở về, anh lập tức giành công việc đó từ tay ông ấy để anh tự mình làm.

Lấy mấy đợt báo mà anh đã mua hôm nay đưa qua cho ông nội anh: “Ông nội, lưng của ông không tốt thì không nên làm việc đâu, mắc công lại bị trẹo sống lưng nữa.
 
Back
Top Bottom