Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 130: Chương 130



Không mất nhiều thời gian để khu vực bị bong tróc trở nên mịn màng sáng loáng hơn.

Một tia sáng lóe lên trong mắt người phục vụ, cô ấy biết rằng bản thân đã nhặt được một kho báu. Giá hơn năm mươi tệ một lọ, hơi đắt nhưng hiệu quả lại tốt, trước đây cô ấy đã dùng rất nhiều loại kem và dầu ngao nhưng chẳng có tác dụng gì, da vẫn khô, đây là lần đầu tiên sau khi bôi mà da cải thiện ngay sau khi dùng.

Hơn nữa, không phải người đồng chí nữ này đã nói như vậy hay sao? Cô ấy muốn đổi kem dưỡng ẩm này để lấy đôi giày da lộn màu mơ này.

Đôi giày da cừu màu mơ chỉ có giá hai mươi hai nhân dân tệ, vì vậy cô áy đã mua lọ kem dưỡng ẩm này với giá chưa đến một nửa, thật là hời!

Sau khi làm xong tính toán nhỏ trong lòng, người phục vụ dường như sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ hối hận đổi ý, cô ấy cầm lấy lọ kem dưỡng ẩm trong tay, lấy đôi giày da cừu màu mơ ra khỏi tủ kính, dùng giấy gói chúng vào: "Giày của cô đây, cỡ ba mươi sáu, cô đi được không?"

Khi Khương Tuệ Tuệ nhìn vào đôi giày, cô đã chú ý đến kích cỡ của đôi giày và cỡ 36 tình cờ là cỡ mà cô đi được.

Cô gật gật đầu, tiếp nhận túi giấy: “Cảm ơn.”

Người phục vụ mỉm cười, thái độ so với lúc đầu cũng ân cần hơn nhiều: “Cảm ơn, nếu kem dưỡng ẩm của cô thật sự có thể chữa lành làn da của tôi, tôi mới là người phải cảm ơn.”

Khương Tuệ Tuệ đã mua được đôi giày cô muốn mà không tốn một xu nào, vì vậy cô rất vui mừng.

Khóe miệng nở một nụ cười, cô liếc nhìn qua Khương Thúy Thúy đang được đỡ dậy và kéo tay áo của Lâm Hồng Binh, nhìn cô chằm chằm.

Khương Tuệ Tuệ khẽ nâng chiếc túi giấy lên và lắc nó về phía Khương Thúy Thúy, với vẻ mặt khiêu khích trắng trợn.

Thế nào, cô ta thích tranh giành nó với cô, cuối cùng vẫn là cô đã mua nó.

Khương Thúy Thúy hiểu được sự khiêu khích trong mắt Khương Tuệ Tuệ, tức giận c*n m** d*** và đi đến trước mặt Khương Tuệ Tuệ, chặn đường cô.

Cúi đầu xuống, cô ta giống như một người vợ nhỏ bị ức h**p: “Khương Tuệ Tuệ, tôi biết cô không thích tôi vì anh Hồng Binh, nhưng cho dù cô có ghét tôi đến đâu, cô cũng không thể đẩy tôi như vậy.” Ngụ ý rằng Khương Tuệ Tuệ đã đẩy cô ta xuống khiến cô ta bị ngã.

Khương Tuệ Tuệ trợn trắng mắt, ngay cả khi Khương Thúy Thúy nói rằng cô đã nguyền rủa cô ta, cô cũng sẽ không bác bỏ nó. Nhưng Khương Thúy Thúy nói rằng cô đã đẩy cô ta? Tính ra, khi cô ta ngã xuống, cô còn cách cô ta xa vạn dặm.

"Em gái Thúy Thúy, tôi biết cô không thích tôi vì tôi đã mua được đôi giày này, cô không mua thì bị ngã ăn cứt, nhưng cho dù cô có ghét tôi như thế nào, cô cũng không thể đổ oan cho người khác được." Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Theo gương của Khương Thúy Thúy, cô trông có vẻ ủy khuất. Lông mày rũ xuống, trông rất quyến rũ, thật đáng thương.

Cố Diệp Phi

"Tôi đẩy cô khi nào? Đừng có cậy không ai thấy thì nói hươu nói vượn nhé. Lúc đó cô đang đi về phía người yêu của mình là Hồng Binh, và tôi bị m.ô.n.g của cô ép vào góc. Cô cho rằng tôi là vượn tay dài hay sao? Tôi có thể đẩy cô xuống khi cách xa như vậy sao?"

Khương Thúy Thúy đỏ mặt khi bị nói những lời này.

Chỉ dựa vào góc độ của Lâm Hồng Binh khi đó, hắn ta không thể nhận ra Khương Tuệ Tuệ có đẩy cô ta hay không, và cố tình đổ nước bẩn lên người Khương Tuệ Tuệ, dù sao thì loại chuyện này không phải chỉ xảy ra một hoặc hai lần.

Ai mà biết được rằng kế hoạch của cô ta sẽ bị Khương Tuệ Tuệ vạch trần trong một vài từ.

Ngay cả người phục vụ cũng trợn mắt nhìn Khương Thúy Thúy, tức giận nói: "Cô làm sao vậy? Đừng có bắt nạt người trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị của chúng tôi. Thật sự nghĩ mình là đối tượng của quân nhân thì sẽ hơn người hay sao, còn muốn đổ oan cho một cô gái khác, người của chúng tôi xung quanh đây đều có con mắt rất tinh tường, hôm nay có tôi ở đây, cô gái nhỏ này sẽ không bao giờ bị cô vu khống!”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 131: Chương 131



Vừa rồi cô ấy đã nhìn rõ ràng, cô gái nhỏ này ngay cả một góc quần áo cũng không có chạm vào cô ta, làm thế nào có thể đẩy cô ta được?

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy biết rằng Lâm Hồng Binh là một người lính, bởi vì Lâm Hồng Binh đang mặc quân phục. Cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng những gì xảy ra trước mắt mình, đó là hai người bọn họ đang hợp sức để bắt nạt cô gái nhỏ.

Từ miệng của cô gái xấu xí hơn, tâm địa xấu xa hơn, cô ấy biết được rằng ba người bọn họ có thể vẫn còn những tranh chấp về tình cảm.

Nếu không có tranh chấp tình cảm, tại sao cô gái xấu lại nói rằng cô gái xinh đẹp ghét cô ta vì cô ta ở bên người quân nhân?

Cô gái phục vụ suy nghĩ lại vấn đề này trong đầu, cuối cùng đưa ra hai kết luận: Thứ nhất, người lính này bị mù, ai đẹp ai xấu giữa hai cô gái, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy được, nếu không bị mù sao anh ta có thể chọn người xấu hơn được?

Cố Diệp Phi

Hai là, cái người phụ nữ xấu này và người quân nhân đều không phải người tốt, nồi nào úp vung đấy, tóm lại là một ổ rắn chuột!

Khương Thúy Thúy xấu hổ về những gì cô ấy nói, và cô ấy sợ Lâm Hồng Binh sẽ nghĩ rằng cô ta đã đổ oan cho Khương Tuệ Tuệ, vì vậy cô ta cay đắng nhìn người phục vụ và Khương Tuệ Tuệ, trả đũa: "Cô ấy đã đưa cho cô kem dưỡng ẩm, tất nhiên là cô phải nói tốt cho cô ấy... Cô còn ở đây cảnh cáo tôi, tôi mới là người phải cảnh cáo cô, cơ quan cung ứng và tiếp thị của cô đã viết rõ ràng 'không đổi chác', nhưng nếu cô cố ý phạm tội, tôi sẽ đi báo cáo cô, cô chắc chắn sẽ không thể làm việc ở đây được nữa.”

Nếu Khương Thúy Thúy ở một mình vào những lúc bình thường, cô ta có lẽ sẽ không dám nói như thế này với người phục vụ trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị. Rốt cuộc thì những người có thể đến làm việc trong các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thời nay đều là người mà trong nhà ít nhiều cũng có quan hệ.

Nhưng lần này thì khác, cô ta đi cùng Lâm Hồng Binh. Lâm Hồng Binh bây giờ là trung đội trưởng, và sau khi cô ta kết hôn với Lâm Hồng Binh, cô ta đã trở thành một thành viên của quân đội, vì vậy nên sao cô ta phải sợ người phục vụ nhỏ này trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị chứ?

Dù sao cũng chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn họ, cô ta sẽ không sợ hãi.

Cô phục vụ tức giận thở phì phì lấy từ trong túi ra hai tờ tiền đại đoàn kết, hai tờ một khối: "Mở mắt ra nhìn cho rõ, ai nói tôi đổi đồ lấy đồ? Tôi không có tiền để đưa hay sao?"

Vốn dĩ cô ấy cũng không định lấy đồ để đổi đồ, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có rất nhiều thứ, bọn họ phải dọn kho hàng ngày, nếu thiếu thứ gì thì phải trả tiền cho thứ đó.

Khi sự việc đến mức này, Khương Thúy Thúy không còn gì để nói.

Khương Tuệ Tuệ không rời đi, nghĩ rằng nếu cô phục vụ không thể đánh bại Khương Thúy Thúy, cô có thể ở đó để giúp đỡ. Dù sao thì cũng là người ta mở miệng để nói giúp cô, nên cô không thể bỏ đi mà không quan tâm gì được.

Sau khi xem xong màn kịch hay, cô chào tạm biệt cô gái phục vụ, đi mua một ít kẹo tôm và kẹo râu rồng ở cửa hàng kẹo với số lượng lớn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

Khương Thúy Thúy nhìn bóng lưng của cô, nhận thấy Lâm Hồng Binh cũng đang nhìn Khương Tuệ Tuệ, liền cảm thấy không vui, vì vậy cô ta thì thầm: "Anh Hồng Binh, chị Tuệ Tuệ luôn như vậy, bởi vì chị ấy lớn lên xinh đẹp, nên chỉ cần nói một vài lời là có thể khiến người khác giúp đỡ chị ấy... Khi còn nhỏ, em và chị ấy mỗi khi có mâu thuẫn về cái gì. Anh Hồng Binh, anh luôn đứng về phía chị ấy... Khi lớn lên cũng như vậy, thanh niên trí thức Đàm cũng như vậy, thanh niên trí thức Tống cũng là như vậy, em cũng nghe nói trong thôn rất nhiều người thích chị Tuệ Tuệ..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 132: Chương 132



Câu nói cuối cùng giống như một tấm bùa hộ mệnh, Lâm Hồng Binh lập tức hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia oán hận, và hắn ta nhắc nhở bản thân một lần nữa rằng Khương Thúy Thúy là một người phụ nữ không tốt.

Trên thực tế, hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, hắn ta đã từ hôn với Khương Tuệ Tuệ và sắp kết hôn với Khương Thúy Thúy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt hắn ta đều sẽ không nhịn được mà nhìn theo cô.

Nghĩ đến hai người bọn họ khi còn nhỏ, hắn ta đã nghĩ vô số lần, nếu như Khương Tuệ Tuệ không mập mờ cùng với người đàn ông khác, có lẽ bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi.

Hắn ta cau mày và cảnh cáo bản thân không được nghĩ về Khương Tuệ Tuệ nữa, hắn ta không nên là một người suy nghĩ về hai người như vậy.

"Thúy Thúy, đừng lo lắng, sau này anh sẽ chỉ đối xử tốt với em." Lâm Hồng Binh nói.

Khương Thúy Thúy sau khi nghe điều này thì trong lòng cảm thấy rất hài lòng: "Vậy còn giày cưới của em thì sao, đôi giày em thích đã được chị Tuệ Tuệ mua, chị Tuệ Tuệ cũng thật là, chị ấy chưa kết hôn, vậy mà chị ấy vẫn muốn mua giày... Chẳng lẽ chị ấy cố ý muốn tranh chấp cùng với em hay sao..."

Nói xong lại thở dài: "Ôi, quên đi, từ nhỏ em đã không tranh được với chị ấy nên cũng quen rồi."

Lâm Hồng Binh càng cảm thấy đau lòng hơn khi nghe điều đó. Từ trước kia Khương Tuệ Tuệ luôn là người duy nhất mà hắn ta thấy, bỏ qua Khương Thúy Thúy, hắn ta không ngờ rằng cô ta sẽ phải chịu nhiều bất bình như vậy khi ở bên Khương Tuệ Tuệ.

Hắn ta an ủi: “Không sao, chúng ta lại chọn đôi khác để mua đi.”

Kết quả là dù bọn họ có hỏi đôi giày da cừu màu hoa mai có cỡ nào khác không, hay đôi giày kia giá bao nhiêu, nhân viên phục vụ cũng chỉ nói được hai câu.

“Không có!”

“Không bán!”

Lâm Hồng Binh và Khương Thúy Thúy tức giận không thèm ghé thăm hợp tác xã cung ứng và tiếp thị nữa, Lâm Hồng Binh lôi kéo Khương Thúy Thúy rời đi, nói rằng hắn ta sẽ đưa cô ta đến cửa hàng bách hóa để mua. Loại mà hợp tác xã cung ứng và tiếp thị này bán đều là đồ bị hỏng, thích thì bán mà không thích thì thôi!

Khi bọn họ đi đến cửa, bọn họ nhận ra rằng Khương Tuệ Tuệ vẫn chưa có rời đi.

Không phải Khương Tuệ Tuệ cố ý đợi hai người bọn họ, mà là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thực sự không ngờ thời tiết ở Giang Châu lại kỳ lạ như vậy, trời vẫn nắng không mây, chẳng qua là đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua một đôi giày, sau khi mua xong bên ngoài trời bắt đầu mưa to.

Mưa đến nhanh và nặng hạt, nếu bước vào mùa mưa mà không có ô, chắc chắn sẽ bị nước mưa hắt ướt như một con gà rơi vào nồi.

Không phải trước đó cô không định mua ô, nhưng khi đến quầy bán ô hỏi, cô mới biết ô của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đã được bán hết sạch, chưa có hàng nhập về.

Đúng vậy, sau mùa xuân ở Giang Châu trời không mưa nhiều, cho nên hàng năm sau khi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thanh lý hàng tồn kho thì sẽ nhập hàng định kỳ vào, nếu không ô dù để lâu sẽ bị hỏng.

Không biết hôm nay có chuyện gì mà lại mưa to như thế.

Trời trở gió, xen lẫn với cái ẩm ướt của mưa, gió lạnh thổi qua khiến người ta có chút lành lạnh. Ba người đứng cùng một chỗ, Khương Tuệ Tuệ cố ý đứng cách bọn họ xa ra một chút.

Khương Thúy Thúy rùng mình một cái, đỏ mặt và nhỏ giọng nói: "Anh Hồng Binh, em lạnh..."

"Không có sao đâu, để anh che cho em." Lâm Hồng Binh vội vàng đưa tay ôm lấy Khương Thúy Thúy, nhưng đôi mắt hắn ta khi nói chuyện lại rơi xuống trên cơ thể của Khương Tuệ Tuệ.

Cố Diệp Phi

Vì Khương Thúy Thúy làm việc quá nhiều vào các ngày trong tuần nên tay cô ta nổi đầy vết chai sạn, sờ vào rất sần sùi. Nhưng Khương Tuệ Tuệ thì khác, cô đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối trước trán bị gió thổi tung, rồi ghim nó ra phía lưng. Đôi bàn tay ấy mảnh khảnh như ống củ hành, da trắng trắng lại vô cùng mịn màng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 133: Chương 133



Khương Thúy Thúy cố tình thể hiện tình cảm của mình trước mặt Khương Tuệ Tuệ, cố gắng chọc tức cô. Nhưng Khương Tuệ Tuệ hoàn toàn không coi trọng điều đó và chỉ coi hai người bọn họ như không khí.

"Khương Tuệ Tuệ, cô có thể cho tôi đôi giày đó không? Tôi thực sự rất thích chúng." Khương Thúy Thúy chủ động mở lời đề nghị.

Khương Tuệ Tuệ trợn trắng mắt, người này thực sự rất cố chấp, nếu cô định nhường cho cô ta, tại sao trước đó lại xảy ra nhiều rắc rối như vậy làm gì? Hay Khương Thúy Thúy cố tình làm như vậy, hết lần này đến lần khác chọc tức cô, để Lâm Hồng Binh càng chán ghét cô hơn?

Không cần phải nói, khẳng định là cái sau.

Khương Tuệ Tuệ vẫn hiểu sự nhỏ nhen của Khương Thúy Thúy. Khi cô chiến đấu với trà xanh trên những bàn rượu, Khương Thúy Thúy, không biết cô ta đang ở trong xó xỉnh nào đâu.

Cố Diệp Phi

Nhưng Khương Tuệ Tuệ hoàn toàn không quan tâm Lâm Hồng Binh nghĩ gì về cô, vì vậy ngay cả khi cô biết suy nghĩ của Khương Thúy Thúy, cô cũng lười quan tâm, không thèm để ý đến.

Cô cười như không cười rồi liếc mắt nhìn Khương Thúy Thúy một cái, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Khương Thúy Thúy, hãy kể cho tôi nghe về cô, tại sao cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thích giật đồ của người khác thế?"

Đôi mắt hoa đào khẽ nâng lên, phong tình vạn chủng() khiến người khác đều bị quyến rũ.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 134: Chương 134



Phía sau, Khương Thúy Thúy nhìn theo bóng lưng của hai người, có chút không vui: "Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị không phải đã nói là không có ô để bán hay sao? Anh ta lấy ô ở đâu ra vậy? Anh Hồng Binh, chúng ta còn phải đợi ở đây bao lâu nữa?"

Vốn dĩ Lâm Hồng Binh bị trận mưa này làm cho chậm trễ mọi việc là đã thấy rất khó chịu rồi, hơn nữa phản ứng vừa rồi của Khương Tuệ Tuệ với Tống Thời Thanh càng khiến trong lòng hắn ta càng bực bội hơn.

Lại nghe thấy Khương Thúy Thúy phàn nàn, trong lòng hắn ta rất không vui, tùy tiện nói: “Không đợi được vậy thì chạy thẳng đến cửa hàng bách hoá đi.”

Nói xong, hắn ta trực tiếp chạy vào trong mưa.

Khương Thúy Thúy không ngờ lại là như vậy, không chỉ quần áo của bọn họ bị ướt mà đồ của bọn họ đã mua sắm cũng bị ướt! Nhưng nhìn thấy Lâm Hồng Binh bất chấp lao vào mưa, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc đi theo.

"Anh lấy ô ở đâu ra vậy? Tôi nghĩ hôm nay bản thân sẽ phải bị ướt như con gà rơi vào nồi rồi." Khương Tuệ Tuệ ngước đôi mắt trong veo nhìn lên Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh giải thích: "Tôi đến hiệu sách để mua mấy tờ báo. Chủ cửa hàng là một người quen cũ. Ông ấy cho tôi mượn ô khi thấy trời mưa. Tôi phải trả ô trước khi quay lại. Nhưng cơn mưa này chỉ là một trận mưa rào nên sẽ không mưa lâu đâu."

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu sau khi nghe được điều này: "Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Quay trở lại xã sao?"

Có lẽ là chợ sẽ đóng cửa khi trời mưa, trong thành phố lúc này cũng không có nhiều chỗ vui chơi, lang thang hết chỗ này đến chỗ khác cũng không được nên chỉ có thể quay về.

"Cô muốn đi xem phim không?" Tống Thời Thanh hỏi: "Trời mưa nên xe bò không có cách nào để trở về, tôi đoán chừng trời tạnh mưa thì mới đi được, nếu cô muốn đi xem phim thì để tôi mời cô đi xem phim."

Xem phim sao?

Cố Diệp Phi

Đôi mắt của Khương Tuệ Tuệ chợt sáng lên và cô vội vàng gật đầu không ngừng.

Rạp chiếu phim ở thập niên 1970 tương đối cũ kỹ, nhỏ bé, nơi này từng là một nơi diễn kịch, những người đó cũng từng tới đây nghe kịch. Về sau phát động phong trào, nơi này thành nơi đóng quân nên đoàn kịch bị phong tỏa, mấy năm sau mới mở lại, nhưng lại đổi thành rạp chiếu phim.

Khi bọn họ đi, tình cờ có một bộ phim sắp bắt đầu, đó là "Lenin và Cách mạng tháng Mười".

Tống Thời Thanh đi mua vé, Khương Tuệ Tuệ mua hai que kẹo mạch nha và một gói hạt dưa nhỏ, tranh thủ thời gian anh đi mua vé, định vừa ăn vừa xem phim.

Khương Tuệ Tuệ nhớ chỉ từng thấy loại kẹo mạch nha này khi còn nhỏ, khi mẹ cô đưa cô đi hội chợ ở chùa, cũng giống như bây giờ, ông già bán kẹo mạch nha lấy ra hai que tre nhỏ, sau khi khuấy kẹo mạch nha vặn trái và vặn phải, hai cây gậy đã được tách ra trước khi trao cho cô.

Cô nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút, rất ngon mà cũng rất ngọt, tuy không thơm như kẹo trái cây nhưng ngon hơn đường, có mùi thơm của mạch nha.

Cắn mạnh một cái nhưng thực chất không dễ cắn đứt. Mạch nha dễ dính vào răng, vô tình dính vào răng, cô dùng lưỡi ấn vào chỗ dính, một lúc sau mới lấy được viên kẹo ra, ngậm trong miệng, chúng từ từ tan ra.

Chỉ là cô không dám cắn nữa, chỉ dám l.i.ế.m chầm chậm.

Sau khi Tống Thời Thanh mua vé xong, cả hai bước vào rạp xem phim.

Lúc này trên vé xem phim không có ghi số ghế, cũng không có nhiều người xem phim nên cứ vào trong tìm một chỗ ngồi là được.

Phim bắt đầu sớm, nói thật là Khương Tuệ Tuệ đã lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa từng xem "Lenin và Cách mạng tháng Mười", nhưng cô lờ mờ biết đây là một bộ phim về cách mạng của Liên Xô với Lenin là nhân vật chính, diễn ra ở trước thềm Cách mạng tháng Mười.

Lúc đầu, Khương Tuệ Tuệ có chút phấn khích vì lần đầu tiên cô xem một bộ phim ở rạp chiếu phim vào những năm 1970, cô vẫn có thể xem được một chút.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 135: Chương 135



Nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy nhàm chán, tẻ nhạt và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Cô nghiêng đầu dựa vào vai Tống Thời Thanh, tựa hồ cảm thấy tư thế này không đủ thoải mái, cô không ngừng di chuyển, muốn đổi sang tư thế thoải mái hơn. Trong miệng cô còn rầm rì không biết đang nói cái gì.

Tống Thời Thanh vốn đã đắm chìm trong bộ phim, khi xem xong, trong lòng anh trào dâng cảm xúc, trong phim anh thuộc lòng từng câu thoại mà Lenin đã nói, thậm chí khi Lenin định nói một câu nào đó, anh sẽ yên lặng mà nói thầm một lần.

Anh đã xem bộ phim “Lenin và Cách mạng tháng Mười” rất nhiều lần rồi, theo anh đây là một bộ phim hay mà anh xem mãi không chán.

Không chỉ riêng anh, thời đại này có rất nhiều người đều rất thích.

Tất nhiên là ngoại trừ Khương Tuệ Tuệ.

Tống Thời Thanh không bao giờ ngờ rằng Khương Tuệ Tuệ sẽ ngủ gật trong rạp chiếu phim. Đừng nói là ngủ rồi, lại còn ngủ say như vậy, cũng không biết cô nằm mơ thấy cái gì mà khóe miệng khẽ nhếch lên, vậy mà còn cười ra tiếng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Anh đã từng nghĩ rằng cô đã dịu dàng hơn một chút, nhưng bây giờ thì…

Rạp chiếu phim có hơi lạnh, anh sợ Khương Tuệ Tuệ ngủ thiếp đi sẽ bị lạnh nên muốn đánh thức cô dậy, nhưng anh đã vỗ nhẹ vào cô vài cái, cô không những không tỉnh dậy, còn cau mày, vặn vẹo thân người một cách cáu kỉnh, như thể rất không hài lòng vì có người đã quấy rầy giấc ngủ của mình.

Có lẽ là ngủ không ngon, cho nên cô vươn tay ôm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh làm gối. Lúc này khóe miệng cô mới nở một nụ cười thỏa mãn, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.

Tống Thời Thanh: "..."

Anh âm thầm muốn rút tay ra, nhưng lại sợ đánh thức cô. Anh không còn cách nào khác là cởi áo khoác và đắp lên người cô để cô không bị cảm lạnh.

Trên thực tế, cho dù Khương Tuệ Tuệ thức hay ngủ, cô đều rất xinh đẹp, dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ trở nên rất dịu dàng, và ánh sáng làm giảm đi sức quyến rũ của cô, khi cô nhắm mắt lại, trông cô càng trẻ hơn khi nhìn lên, nằm trên vai anh như một cô bé.

Rốt cuộc thì Tống Thời Thanh không muốn đánh thức cô nữa.

...

Khi Khương Tuệ Tuệ tỉnh lại, bộ phim đã kết thúc và mọi người trong rạp chiếu phim lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai người là cô và Tống Thời Thanh.

Cô vươn vai, và chiếc áo khoác cô đang mặc bị tuột ra. Cô nhanh chóng bắt lấy, phát hiện đó là áo của Tống Thời Thanh, sau đó mới biết là bản thân mình đã ngủ gật khi xem phim, hình như là cô còn nằm trên vai Tống Thời Thanh nữa thì phải?

Cô cảm thấy có phần hơi xấu hổ, nhưng nghiêng đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Tống Thời Thanh rất bình thường nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Chẳng phải chỉ dựa vai mà ngủ một chút thôi sao, đồng chí giúp đỡ lẫn nhau cũng đâu có gì to tát.

Cô nhếch miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng xem xong, nhưng tôi mệt muốn c.h.ế.t rồi.”

Tống Thời Thanh: “…”

Ngủ đến mệt hay sao?

Đối mặt với vẻ mặt không nói nên lời của Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ lè lưỡi: "Chà... phim rất hay, là do tôi không đủ trình độ nên không thể xem hết được."

Sau đó, cô đưa áo khoác lên bằng cả hai tay: "Đây, áo khoác của anh."

"Lenin và Cách mạng tháng Mười" có thể là một huyền thoại của thời đại này, nhưng đối với Khương Tuệ Tuệ, một người thuộc về hiện đại, có thời gian xem cái này thì không bằng cô đi làm việc khác.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, trong lòng ngàn người có ngàn ý nghĩ, cô tự cho mình là người không có tham vọng, khác hẳn với người có học thức chân chính, cô không thể đại diện cho tất cả mọi người, càng không dám đại diện cho bọn họ.

Giống như Tống Thời Thanh ở trước mặt.

Khương Tuệ Tuệ nhận thấy khuôn mặt của Tống Thời Thanh hơi u ám và biết rằng hành vi ngủ gật khi xem phim của cô có thể khiến Tống Thời Thanh cảm thấy rằng bộ phim yêu thích của anh đã bị xúc phạm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 136: Chương 136



Nói cách khác, nếu thần tượng của cô ấy bị anti-fan bôi nhọ, cô hận không thể dùng tay không xé nát người đó ra.

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đồng chí Lênin... Vĩ đại lắm... Chu đáo quá... Tư tưởng cách mạng của đồng chí tiến bộ như vậy, trong đó còn có câu 'bánh mì sẽ có, sữa bò sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có', câu nói này thực sự rất kinh điển, tôi tin rằng dù mấy chục năm nữa, nó vẫn sẽ được nhiều người truyền tai nhau."

Đương nhiên, nếu không phải truyền miệng thì làm sao cô biết câu này là từ "Lenin và Cách mạng tháng Mười".

Tống Thời Thanh thấy cô nghiêm túc muốn giải thích, không khỏi xoa xoa đầu cô, khàn giọng nói: "Được, ra ngoài xem mưa đã tạnh chưa, cũng sắp phải về rồi."

Đến sơ trung cô còn chưa học hết, tư duy chính trị yếu kém làm sao hiểu được những điều này, ngay cả khi anh nói những câu hỏi nặng nề này thì cô cũng không hiểu được.

May mắn thay, Khương Tuệ Tuệ không biết những gì đang diễn ra trong tâm trí của Tống Thời Thanh, nếu không cô nhất định một hai phải phân bua rõ ràng với anh. Cô là một nữ sinh viên đại học chính thống, sao có thể coi cô như người chưa tốt nghiệp trung học cơ sở được.

Ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài mưa thật sự đã tạnh, hai người vừa định rời đi thì nghe thấy có người nói: "Này, đây không phải Tống Thời Thanh hay sao? Có chuyện gì vậy? Nhà bị lục soát, còn có tiền để đi xem phim sao?"

Theo tiếng nói nhìn lại, cô thấy bốn thanh niên trạc tuổi Tống Thời Thanh đang đứng ở cửa sổ bán vé. Người vừa nói đang cầm chiếc vé xem phim vừa mua trên tay và nhìn Tống Thời Thanh với vẻ mặt khiêu khích.

Tất nhiên là khi bọn họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đứng bên cạnh Tống Thời Thanh, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt bọn họ.

Cố Diệp Phi

Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, chuyển động và khuôn mặt to bằng lòng bàn tay được kết hợp hoàn hảo thành một bức tranh đẹp mắt, không ngoa khi nói rằng Khương Tuệ Tuệ bước ra từ bức tranh. Ở một nơi lớn như Giang Châu như vậy, bọn họ chưa từng thấy một người lớn lên xinh đẹp như Khương Tuệ Tuệ.

Đồng thời, trong lòng lại dâng lên một tia ghen ghét, đó là sự ghen ghét với Tống Thời Thanh.

Lúc trước khi còn đi học, Tống Thời Thanh là người giỏi nhất. Với điểm số xuất sắc, ngoại hình xuất chúng, gia đình giàu có, ông nội là hiệu trưởng, cha là trưởng đoàn, toàn bộ nữ sinh xinh đẹp mở miệng đều gọi tên anh, Tống Thời Thanh.

Vì vậy, sau khi ông nội của Tống Thời Thanh bị báo cáo, một nhóm tiểu tướng cách mạng liền kích động, theo chân người được tỉnh cử đến đột kích vào nhà, xông vào nhà họ Tống, đánh đập, đập phá và cướp đồ, đôi mắt đỏ hoe của Tống Thời Thanh khi đó, anh nắm tay thật chặt, gân trên trán nổi lên, anh muốn cố hết sức dạy cho bọn chúng một bài học, nhưng với vẻ mặt bất lực của anh, trong lòng bọn chúng lại vô cùng thỏa mãn.

Sau khi nhà họ Tống bị phạt, Tống Thời Thanh thậm chí còn chưa học hết năm cuối cấp ba, vì vậy anh đã được gửi xuống nông thôn cùng với ông bà của mình.

Những bạn học nữ trước kia từng nói Tống Thời Thanh tốt lại không dám nói nhiều về nhà họ Tống nữa.

Bọn họ cảm thấy bản thân mình đã giẫm nát Tống Thời Thanh dưới chân, nhưng làm sao bọn họ có thể ngờ rằng Tống Thời Thanh đã đến mức này, mà lại có một cô gái nhỏ xinh xắn như vậy ở bên cạnh anh?

Rõ ràng là Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng cơ thể của Tống Thời Thanh cứng đờ trong giây lát, các đường gân trên tay anh nổi lên và anh nhìn về phía những người đó, trong mắt như có ánh đao.

Ngay khi Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng anh sẽ lao lên để dạy cho những người đó một bài học, anh liếc mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ một cái và nói với cô: "Chúng ta đi thôi."

Khương Tuệ Tuệ đã ở đây nên anh sợ làm cô bị dọa sợ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 137: Chương 137



Nhưng những người đó liều mạng ngăn cản, lại chính là người trước đó bắt chuyện trước: "Bạn học cũ đừng đi, dù sao cũng phải chào hỏi một câu đúng không? Hay là anh cho rằng chúng tôi không xứng để nói chuyện cùng với anh?"

Nói xong lại nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đang cau mày với vẻ mặt không hài lòng, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được mà nói một câu: "Tiểu đồng chí, cô lớn lên xinh đẹp như thế, tại sao cô lại muốn ở bên một người là con của kẻ phản loạn vậy? Không bằng đi theo tôi đi."

Ngay khi những lời này vừa được nói ra, Khương Tuệ Tuệ quả thật cảm thấy mình như đang nghe được những trò đùa thật là mắc cười, cô khẽ đảo qua lại đôi mắt xinh đẹp của mình, rồi “Hừm” một tiếng.

Vừa đang định dùng cái miệng quạ này của mình, dùng hệ thống đối đáp hết sức là cực phẩm của mình, để dạy dỗ cho tên này một bài học.

Nhưng vừa ngay sau đó, người tên Tống Thời Thanh, vốn dĩ là đang đứng ở kế bên cô, bước vài bước thì đã đi đến bên cái người có cái miệng bẩn thỉu kia, đánh cho một cú, khiến cho người đó ngã nhoài xuống nền đất.

Tống Thời Thanh ra tay đánh rất là mạnh, tên kia còn chưa kịp trở tay, lại bị Tống Thời Thanh túm lấy cổ áo, lại thêm một cú đ.ấ.m nữa, đ.ấ.m thẳng vào ngay sống mũi của hắn, nghiến răng keng két: “Với mày thì sao? Mày xứng sao?”

Bọn họ chế nhạo anh, anh có thể nhẫn nhịn được. Nhưng dùng những lời nói hạ lưu vô sỉ bẩn thỉu này để trêu chọc Khương Tuệ Tuệ, anh không tài nào nuốt cho trôi đi được.

Khuôn mặt anh nghiệm nghị, vẻ mặt lạnh lùng như băng. Xoắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh gân guốc. Lúc còn ở thời đi học, bọn chúng đã đánh không lại anh rồi, càng không cần phải nói đến việc anh đã ra sức rèn luyện ở Nguyệt Phượng Loan hết vài năm nữa.

Tên đó bị Tống Thời Thanh đ.ấ.m cho vài cú, không còn chút sức lực nào để chống trả, cứ như là một con ch.ó c.h.ế.t vậy.

Giọng điệu của Tống Thời Thanh vang lên một cách lạnh lùng: “Hầu Tương Bình, tao sớm đã cảnh cáo mày rồi, đừng có mà chọc tao.”

Ba tên còn lại nhìn thấy thì rất là hoảng hốt, nhanh chóng qua bên đó giúp đỡ một tay.

Cố Diệp Phi

Trong lòng của Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng, một mình Tống Thời Thanh thì dư sức ra tay đánh lại tên Hầu Tương Bình, nhưng bây giờ là bốn người lên cùng một lúc, chắc là khó có thể đánh lại được rồi.

Cô cũng không thể nào lên đó phụ giúp được gì, cô chân yếu tay mềm như vậy, giúp đỡ thì cũng chỉ là gây thêm sự rắc rối mà thôi.

Nhưng mà không sao cả, cô còn có cái miệng quạ đen này, một hệ thống đối đáp hết sức là cực phẩm. Mấy tên này, tuy là không giống như Hầu Tương Bình khi nói ra những lời trêu chọc cô, nhưng cũng xem như là kẻ địch của cô rồi.

Cô thầm lẩm bẩm một câu gì đó trong lòng mình, sau đó liền nín một hơi thật mạnh, nhìn chằm chằm vào đám người đó.

Trải qua một cơn mưa, trên bề mặt còn đọng lại một vài hố nước, chỉ nhìn thấy một gã đang sắp xông lên phía trước, té nhoài một cái vào trong hố nước đó, một vài giọt nước văng lên tung tóe, xoạt chân một cái, khuôn mặt trở nên hết sức là dữ tợn, sau đó toàn thân liền bị ngã ngửa ra phía sau.

Đây vẫn còn chưa xong, trong lúc mà hắn ta bị ngã xuống, vừa lúc hai tên phía sau lại xông lên, “Phịch” một tiếng, cả ba người, người này thì ngã vào người kia, người kia lại ngã vào người này, cả một đám tụm lại.

“Phụt…” Khương Tuệ Tuệ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trong mắt tỏ ra vẻ nghịch ngợm. Vừa lúc nãy, cô chỉ mới nói một câu thôi, mà lại khiến cho bọn chúng té nhoài xuống dưới đất, không còn cách nào khác mà đi giúp đỡ Hầu Tương Bình. Nhưng cũng chả hiểu sao mà lại có cách té như này được cơ chứ.

Hầu Tương Bình vẫn còn đang đợi mọi người đến giúp đỡ mình, kết quả là toàn bộ đều bị ngã nhoài xuống đất, giận đến mức suýt chút nữa là muốn tắt thở luôn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 138: Chương 138



Rất nhanh, người bán vé nhân lúc cả đám người đang xúm lại đánh nhau, đã dẫn công an tới nơi, chỉ vào đám người này rồi nói: “Đồng chí công an, chính là mấy người này ra tay đánh nhau ngay trước cửa rạp phim của chúng tôi.”

Hầu Tương Bình bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, nhìn thấy công an đến, lập tức la hét khóc lóc mà cầu xin: “Đồng chí công an, mau mau bắt đôi nam nữ này lại, những phần tử xấu này lại đi, còn nói là đi tiếp thu những giáo dục của những bần nông và trung nông, tôi thấy là bọn họ không được dạy dỗ cho tốt rồi, không ngờ lại dám ra tay đánh chúng tôi nữa.”

Khương Tuệ Tuệ hết sức tức giận, người bán vé này cũng thật là, đi tìm công an thì cũng không dẫn vào đây sớm. Bây giờ, trước tình huống như thế này, công an nhất định là cảm thấy Tống Thời Thanh không đúng rồi, dù gì thì mấy tên này cũng đã bị anh đánh đến mức ngã nhoài xuống đất cả rồi.

Cô bước lên phía trước, đang định giải thích với đội trưởng đội công an một tí, lại nhìn thấy đội trưởng đội công an nhìn sang Tống Thời Thanh, hơi chau mày lại: “Thời Thanh?”

Chà, là người quen biết, vậy việc này dễ dàng giải quyết rồi.

Khương Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng như ngàn cân treo sợi tóc nữa. Cho dù là cô đã trưởng thành như vậy rồi, kiêu căng thì cũng có kiêu căng một tí, nhưng từ trước đến nay đều là một công dân tuân thủ theo đúng pháp luật, vẫn còn chưa qua cục cảnh sát lần nào cả, càng không muốn phải bước vào cục cảnh sát của những năm bảy mươi nữa.

Những người ở trong thời kỳ này, động một chút là muốn bẻ hết cả răng của người này hoặc người nọ, lại rất là thích mở lớp học, một số người có “Tư tưởng phản cách mạng” và những người không thật thà đều bị bắt hết vào trong lớp học.

Còn về việc phải học trong bao lâu, còn phải đợi những vị cấp trên định đoạt, lại nghe nói rằng, một số người một khi mà học thì cũng phải học đến một hai năm, đợi đến khi mãn hạn thì trong đầu đều đã được khắc sâu vào trong tâm trí, bị nhồi nhét vào đầu mình câu nói: “Đả đổ mọi tầng lớp tư sản, giai cấp vô sản vạn tuế.”

Tống Thời Thanh bước qua bên này, quay sang đội trưởng đội công an rồi nói một câu: “Chú Thẩm.”

Đội trưởng Thẩm là chiến hữu của cha ruột Tống Thời Thanh, sau này xuất ngũ quay về nhà, vào cục công an làm công an, chỉ mất vài năm thôi mà đã được thăng tiến lên làm đội trưởng rồi.

Ông ấy nhìn vào đám người đang nằm trên nền đất, miệng la oai oái, trong lòng cũng đoán ra được là đã xảy ra chuyện gì rồi: “Bác trai Tống và bác gái Tống sao rồi? Vẫn còn khỏe mạnh chứ hả?”

Tống Thời Thanh gật gật đầu: “Vẫn còn khỏe.”

“Vậy thì được rồi, cứ dẫn bạn cháu đi trước đi, giúp chú hỏi thăm ông bà nội của cháu nhé.” Đội trưởng Thẩm nói.

Cố Diệp Phi

“Dạ vâng, cảm ơn chú Thẩm.” Tống Thời Thanh nói xong, liền đi đến bên cạnh Khương Tuệ Tuệ rồi đưa cô đi.

Ở phía sau lưng, Hầu Tương Bình vì sự bất công của Đội trưởng Thẩm mà kháng nghị: “Vì lý do gì? Vì lý do gì mà Tống Thời Thanh đánh người xong có thể bỏ đi? Đám người công an các người lạm dụng chức quyền, tôi phải đi thưa các ông!”

Đội trưởng Thẩm đạp một phát vào đùi của tên Hầu Tương Bình, giọng điệu hết sức nghiêm nghị: “Hà cớ gì sao? Đám người các cậu học hành không giỏi, lần trước chẳng phải là các người đánh nhau với đám người khác ở trạm xe lửa sao? Lần trước để cho đám người các cậu chạy thoát, lần này thì bắt hết bọn chúng đem về nhốt hết lại!”

Vốn dĩ còn đang rất là tốt, đến thành thị dạo vòng quanh chợ, thật không ngờ rằng lại đánh nhau đến hai lần.

Cũng may là Tống Thời Thanh, thân là một nam chính, với việc là một nam chính phản đồ. Nhà của anh tuy là bị khám xét, nhưng mà các mối quan hệ ở trong nhà vẫn còn rất là nhiều. Tuy nói rằng ông Tống và bà Tống không muốn phải đi làm phiền đến người khác, nhưng mà gặp phải một trường hợp như ngày hôm nay đây, giúp đỡ một chút thì vẫn còn có thể được.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 139: Chương 139



Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi một cái, đi theo sau Tống Thời Thanh, nhìn thấy anh đến hiệu sách trả lại chiếc ô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa lúc nãy… Anh không bị thương chứ?”

“Tôi không sao.” Tống Thời Thanh lắc đầu mà giải thích: “Chú Thẩm là chiến hữu của cha tôi.”

“Còn mấy người lúc nãy mà tôi đ.ấ.m cho một trận đều là những người bạn học cấp ba của tôi, sau này nhà của tôi bị khám xét, bọn họ cũng có phần ở trong đó, đập phá hết cả nhà của tôi, những thứ mà cha mẹ để lại cho tôi cũng không chịu buông tha. Vừa lúc nãy tôi ra tay đánh tên Hầu Tương Bình, lúc đó hắn ta còn muốn nhổ hết cả răng của ông nội tôi, ông nội tôi có bệnh huyết áp cao, lúc đó bị chọc giận tới mức sắp ngất xỉu luôn.”

Nói xong anh liền cười một cái, nấm chặt lấy nắm đ.ấ.m tay mình: “Tôi đã muốn đánh bọn chúng một trận từ sớm rồi.”

Lúc mà nhà họ Tống xảy ra chuyện, Tống Thời Thanh chỉ vừa mới có mười sáu tuổi mà thôi, là một chàng trai mang theo hoài bão lớn lao, muốn trở thành một người lính, muốn trở thành một anh hùng chiến đấu, muốn làm tất cả mọi việc có ý nghĩa.

Những tên lính cách mạng đó không chỉ là đập phá nhà của anh, còn phá tan đi hoài bão của anh, nhưng anh chỉ lại có thể trơ mắt mà đứng nhìn ở đó, không thể làm được gì cả.

Anh cũng xem như là may mắn rồi, sau khi mà trong nhà bị khám xét, rất nhanh liền bị đưa xuống phía dưới, bởi vì anh rất là cao to, cũng không bị h.i.ế.p đáp gì cả. Cũng trong lúc đó, những người khác ở trong trường học, nghe nói là bị đánh hội đồng ở trong nhà vệ sinh, người nào không thích ăn bánh bao thì sẽ bị nhét cho đầy một họng bánh bao, những ai mà không thích uống sữa đậu nành, bị bắt lại rồi bị ép uống một họng sữa đậu nành.

Đây là một thời đại hết sức là điên cuồng.



Khương Tuệ Tuệ chưa trải qua những sự việc như trong thời đại này, lúc đầu cũng chỉ là đọc qua đoạn giới thiệu từ trước của nam chính mà thôi, nhưng mà ngay lúc này đây, cô đang đứng ở kế bên của Tống Thời Thanh, có thể cảm nhận được một cách rõ mồm một cái cảm giác đau thương lạnh giá phát ra từ sâu tận trong đáy lòng của anh.

Cô cảm thấy rất là khó chịu, vươn tay nắm lấy tay của Tống Thời Thanh, nhìn anh rồi cười một cái: “Không sao cả, rồi mọi thứ sẽ tốt lên mà thôi.”

Bàn tay mềm mại, cứ như là không có xương vậy, tiếp xúc với đôi tay đã chai sạn của người đàn ông, khiến người ở cạnh mình cũng cảm thấy ấm lòng hơn nhiều.

Tống Thời Thanh quay sang nhìn cô, cô cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ với anh, rất là ngoan hiền và ngọt ngào, hiếm lắm mới thấy khuôn mặt cao ngạo quyến rũ này lộ ra nét thanh khiết đơn thuần kia.

Cố Diệp Phi

Đúng thật là một tên ngốc mà, người ta nói gì cũng đều tin cả.

Cũng may người trước mặt cô ngay lúc này đây là anh, một người đơn thuần như cô đây, với một tính cách người khác nói gì cũng tin, nếu như mà gặp phải bọn xấu, tùy tiện nói nhăng nói cuội, lừa gạt cô chỉ với vài ba câu nói, vậy chẳng phải là cô bị gạt đến mức sắp quay cuồng như chong chóng à.

Tống Thời Thanh rụt tay mình lại, nhìn vào cô, nói với giọng điệu hết sức là nghiêm túc và trịnh trọng: “Sau này cô tiếp xúc với những người khác, cần phải tự nhắc nhở lưu ý bản thân mình, cô quá đơn thuần rồi, sẽ rất dễ bị những kẻ xấu lừa gạt.”

Khương Tuệ Tuệ có chút hoài nghi, sao hả? Sao cô lại đơn thuần cơ chứ?

Tống Thời Thanh thấy cô không hiểu, chỉ cảm thấy trên khuôn mặt của cô, chỉ còn thiếu mỗi việc chưa ghi câu “Mọi người cũng sắp tới lừa gạt tôi rồi” vậy, anh rất kiên nhẫn mà giải thích: “Sau này, bất luận là cô gặp phải người đàn ông nào, anh ta nói với cô rằng bản thân mình đã gặp phải những chuyện gì, cô cũng không nên dễ dàng mà nghe theo. Đơn thuần là một việc tốt, nhưng mà có người sẽ lợi dụng sự đơn thuần của cô, rồi có mưu đồ bất chính với cô.”
 
Back
Top Bottom