Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 120: Chương 120



Khi đó phiến quân thịnh hành, rất nhiều tầng lớp thấp nhân sĩ chỉ trong mấy năm đã trở thành trụ cột của xã hội, cán bộ quốc gia đều là do phản loạn tạo ra, nhà họ Ngưu chính là lập nghiệp từ đó.

Anh ta vừa dứt lời, khi Tống Thời Thanh dùng sức trên tay, Ngưu Thự Quang cảm thấy cánh tay của bản thân sắp gãy, anh ta đau đớn hét lên, mồ hôi lấm tấm trên trán: "A! Buông ra, buông ra!"

Thẳng đến sau khi buông lỏng tay, Tống Thời Thanh mới buông anh ta ra.

Khương Tuệ Tuệ xoa xoa cổ tay có chút đỏ ửng vì bị kéo, trốn sau lưng Tống Thời Thanh, trên mặt chỉ lộ ra vẻ ủy khuất. Nắm lấy góc áo của Tống Thời Thanh, giọng điệu cô ủy khuất nói: "Tống Thời Thanh..."

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, an ủi: "Không sao, có tôi ở đây."

Nói xong không thèm liếc mắt nhìn Ngưu Thự Quang một cái, mang theo Khương Tuệ Tuệ đi ra bên ngoài.

Ngưu Thự Quang nói những lời cay nghiệt với bọn họ sau lưng: "Tống Thời Thanh, anh dám đánh tôi, tôi sẽ khiến anh không thể sống tốt trong toàn bộ thành phố Giang Châu!"

Tống Thời Thanh mắt điếc tai ngơ, Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ngưu Thụ Quang một cái, trong lòng thầm mắng: Tôi khinh, cho rằng bản thân là ai mà đòi sống tốt được trong toàn bộ thành phố Giang Châu? Thật sự coi bản thân là ông trời hay sao?

Khi cô đọc sách, cô không bao giờ chú ý đến nhân vật Ngưu Thự Quang trong cuốn sách. Hơn nữa, cô còn có hệ thống cực phẩm miệng quạ đen, nếu con bò hôi thối này thực sự dám làm gì với Tống Thời Thanh, cô sẽ khiến anh ta phải đẹp mặt!

Trên thực tế, lý do tại sao Khương Tuệ Tuệ dám tranh cãi với anh ta trên địa bàn của họ Ngưu như vừa rồi là vì cô thực sự không thể chịu đựng được sự coi thường người khác của Ngưu Thự Quang, và thứ hai là bởi vì cô có một hệ thống miệng quạ đen, nếu Ngưu Thự Quang dám làm gì cô, cô sẽ dùng miệng quạ đen để khiến anh ta bị xui xẻo.

Nhưng không ngờ Tống Thời Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, vì cô mà đánh người ta.

Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tuệ không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Thời Thanh một cái, anh mím chặt môi, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn nghiêng giống như chạm khắc bằng dao, thật kỳ lạ.

Khương Tuệ Tuệ đi phía sau anh, lôi kéo vạt áo anh.

Nhưng Tống Thời Thanh có dáng người cao, chân dài, một bước của anh bằng hai bước của cô, cô phải chạy theo thì mới đuổi kịp, khiến cô không khỏi thở hổn hển: "Tống Thời Thanh, anh đi nhanh quá, tôi không theo kịp."

Giọng điệu mềm mại khiến Tống Thời Thanh nhanh chóng dừng lại, đứng yên chờ cô.

Khương Tuệ Tuệ không kịp dừng lại, cô đập người vào tấm lưng dày rộng của anh. Cô sờ sờ cái mũi đỏ ửng, có hơi đau một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao người anh lại giống như làm bằng sắt..."

Tống Thời Thanh cúi đầu nhìn cô: "Người mà thím Ngưu giới thiệu cho cô chính là anh ta sao?”

“Đúng vậy, Ngưu Thự Quang là cháu trai họ của thím Ngưu." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, động tác nhỏ của cô khiến dáng vẻ xinh đẹp của cô có thêm vài phần ngốc manh(): "Vừa rồi tôi nghe anh ấy gọi tên anh, hai người các anh quen biết nhau hay sao?"

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 121: Chương 121



Gia đình nhà kia chạy đến nhà họ Ngưu làm ầm lên, gia đình nhà họ Ngưu phải bồi thường tiền thì mới làm lắng việc này xuống được.

Khương Tuệ Tuệ có chút ủy khuất: "Lúc đầu tôi không định nói chuyện với anh ta, anh ta lớn lên không đẹp trai, hơn nữa anh ta luôn tỏ vẻ khinh thường khi nhìn thấy tôi, tôi rất khó chịu khi nhìn thấy anh ta. Nếu không phải mẹ tôi bảo tôi đến đây thì tôi đã không đi rồi, tôi đến đây để làm cho mẹ tôi cảm thấy yên tâm và khiến bà ấy không giới thiệu tôi với ai khác nữa trong tương lai nên tôi mới đến đây một chuyến."

"Tôi vốn muốn nói chuyện với người nhà họ Ngưu đó thật tốt, ai bảo miệng anh ta không sạch sẽ, tôi liền tạt nước vào mặt anh ta, nói với anh ta rằng anh ta muốn cưới tôi không khác gì cóc muốn ăn thịt thiên nga." Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Tống Thời Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, cô gái này thật là to gan, nếu vừa rồi không phải anh xuất hiện đúng lúc, tên Ngưu Thự Quang đó không biết sẽ làm gì cô.

Ngày thường cô yếu đuối như vậy, nhưng không ngờ lại rất to gan, anh cười khẽ: “Đanh đá đến vậy sao?”

“Hừ, tôi đanh dá như vậy đó, ai bảo anh ta chọc vào tôi khiến tôi không vui.” Khương Tuệ Tuệ hừ nhẹ, đôi mắt cong cong, đến gần Tống Thời Thanh: “Anh có sợ không?”

Hai người quả nhiên là đã gần nhau hơn một chút, Tống Thời Thanh lùi lại sau hai bước và ho nhẹ.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ đến điều gì đó và hỏi: "Gia đình nhà họ Ngưu có phải rất lợi hại không? Rất giàu có sao? Cha của Ngưu Thự Quang là một quan chức rất lớn à?"

Tống Thời Thanh lắc đầu: "Điều đó không đúng, chỉ là một cán bộ nhỏ trong huyện, cụ thể đang làm gì thì tôi không biết."

Khương Tuệ Tuệ hiểu rằng một cán bộ nhỏ trong huyện, cộng với giám đốc của một cửa hàng bách hóa và một kế toán nhỏ trong một khách sạn do nhà nước điều hành, tất cả các cửa hàng bách hóa hiện đều do nhà nước điều hành. Doanh nghiệp không thuộc sở hữu tư nhân như các thế hệ sau nên mẹ của Ngưu Thự Quang cũng được nhận lương cố định.

Cố Diệp Phi

Vào những năm 1970, lương của cả gia đình ba người bọn họ chỉ có hai đến ba trăm nhân dân tệ một tháng, vài năm trước, bọn họ chỉ là một tài xế nhỏ của nhà họ Tống, Khương Tuệ Tuệ sẽ không tin rằng nhà họ Ngưu không làm một số điều đáng xấu hổ.

Không th*m nh*ng, không hối lộ thì làm sao Ngưu Thự Quang đeo được đồng hồ Rolex?

Mặc dù Khương Tuệ Tuệ không thích Rolex và cho rằng nó được một số nhà giàu mới nổi yêu thích, nhưng cô phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có thể đeo Rolex, đặc biệt là vào những năm 1970.

Thực sự không ngờ có ngày hệ thống miệng quạ đen của cô có thể trị được những quan chức th*m nh*ng này.

Cô mấp máy môi, trong lòng thầm nói: "Chuyện th*m nh*ng của nhà họ Ngưu sẽ bị bại lộ toàn bộ, tất cả bọn họ đều bị mất chức."

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ cũng chỉ đang đánh bạc. Cô không biết đây có được tính là chiến đấu vì điều tốt nhất hay không, liệu hệ thống có thể biến những gì cô nói thành sự thật hay chỉ trừ số lần miệng quạ đen của cô giống như lần trước cô dùng miệng quạ đen với mẹ.

Tuy nhiên, không lâu sau, Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: "Chúc mừng ký chủ miệng quạ đen thành công, được một chai nước có ga hương đào làm phần thưởng."

Sau đó, thứ mà cô đang mang, Tạ Phương Hoa đã sử dụng vải cô mang đến để làm cho cô một chiếc váy thêm một chiếc túi vải nhỏ làm bằng vải, trong túi nặng thêm một chút và có thêm một chai nước có ga hương đào!

Khương Tuệ Tuệ lộ ra vẻ mặt vui mừng và dừng bước.

Tống Thời Thanh nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"

Cô hỏi: "Anh đã bán đồ hoang dã mà anh bắt được cho nhà hàng quốc doanh phải không?"

Tống Thời Thanh gật đầu: "Ừ."

Khương Tuệ Tuệ: "Sau đó bọn họ có trả tiền cho anh không?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 122: Chương 122



Theo quy trình hiện tại, nếu Tống Thời Thanh đến bán đồ hoang dã, khả năng cao là anh sẽ phải thông qua bên tài chính thì mới có thể lấy được tiền. Nhưng vừa rồi Ngưu Thự Quang với cô ăn cơm ở đại sảnh, chắc là Tống Thời Thanh đến đòi Ngưu Thự Quang thanh toán hóa đơn, nhưng lại thành ra thế này, chắc là anh đưa cô đi mà còn chưa nhận được tiền.

Quả nhiên, Tống Thời Thanh lắc lắc đầu, nhưng lại nói: "Cô không cần phải lo lắng về điều này, tôi biết phải làm gì."

Tiền của lần này nhất định sẽ được giải quyết, nhưng Ngưu Thự Quang nhất định sẽ làm khó anh, anh có đánh thêm một lần nữa hay không thì khó mà nói được. Bây giờ anh muốn đưa Khương Tuệ Tuệ đến một nơi an toàn trước, hoặc là trực tiếp đưa cô đến xe bò kéo, để cô quay về trước, sau đó quay lại khách sạn do nhà nước điều hành để thanh toán hóa đơn.

"Tôi đi với anh, chúng ta phải đi lấy lại tiền." Khương Tuệ Tuệ không nghe anh nói, quay người và đi về phía quán cơm quốc doanh.

Mái tóc vốn được buộc thành quả bóng đột nhiên buông ra, nó rơi vãi trên vai Khương Tuệ Tuệ như rong biển. Tóc cô dày và đẹp, khi gió thổi, nó tung bay theo gió.

Lúc này, cô trông xinh đẹp chẳng kém gì nữ minh tinh trên poster phim.

Thứ mà Khương Tuệ Tuệ dùng để buộc tóc không phải là dây chun mà là một sợi dây thừng, cô buộc không đủ chặt, lúc trước cô lôi kéo với Ngưu Thự Quang khiến nó có chút lỏng lẻo.

Khương Tuệ Tuệ cũng không để ý lắm, cô đưa tay ra vuốt mái tóc che khuất tầm mắt sau đầu và tai, những sợi tóc tràn ra từ giữa các ngón tay của cô, nó cuối cùng cũng chịu vào nếp trở lại.

Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ khăng khăng kiên trì nên không nói gì thêm, nhưng khi sắp đến quán cơm quốc doanh, anh bảo vệ cô ở phía sau, định để cô đợi anh ở bên ngoài.

Cố Diệp Phi

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói tức giận của một người đàn ông trung niên từ bên trong: "Ngưu Thự Quang! Cậu mới đến đây làm việc bao lâu hả? Mỗi tháng cậu đều làm hỗn loạn các loại sổ sách lên, lần trước chỉ mua một ít đồ ăn, cuối cùng một số tiền lớn đã bị chuyển đi, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu đã sử dụng những mánh khóe nào để ngồi ở vị trí này hay sao?"

Người nói điều này là ông chủ trực tiếp của Ngưu Thự Quang, cũng là người trực tiếp phụ trách quán cơm nhà nước.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngưu Thự Quang làm loại chuyện này, nhưng bởi vì số lượng sử dụng cũng không tính là lớn, nên lãnh đạo cũng mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ, dù sao năm đó Ngưu Thự Quang cũng bị cha anh ta nhét vào đây, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, mà đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.

Nhưng hôm nay ông ấy vừa nhận được tin tức là cha của Ngưu Thự Quang đã bị người ta báo cáo, phía trên đã cử người đi điều tra. Để chứng tỏ rằng bản thân không liên quan gì đến cha của Ngưu Thự Quang, việc đầu tiên mà người lãnh đạo phải thu dọn chính là Ngưu Thự Quang.

Đó là lý do tại sao ông ấy đã lấy ra tất cả mọi thứ trong vài tháng qua ra nói.

Ngưu Thự Quang vẫn còn khó hiểu: "Không phải mỗi lần mua hàng đều tiêu nhiều tiền như vậy hay sao? Nếu ông không tin tôi, ông có thể hỏi Tiểu Lưu!"

Anh ta đang nói về người mua sắm họ Lưu, nhưng người mua sắm Lưu đã lấy ra một cuốn sổ cái nhỏ lại đưa cho lãnh đạo: "Lãnh đạo, mỗi lần đi mua sắm tôi đều ghi vào một quyển sổ nhỏ, đây là của mấy tháng trước, tôi đã viết ra, ông xem đi."

Lúc này Ngưu Thự Quang mới biến đổi sắc mặt, anh ta không ngờ rằng "Tiểu Lưu" bình thường nghe lời anh ta lại có thể giấu giếm thủ đoạn như vậy ở sau lưng.

Khi sự việc đến mức này, việc Ngưu Thự Quang bị cách chức và điều tra là lẽ đương nhiên, Tống Thời Thanh cũng thu được số tiền bán đồ hoang dã của anh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 123: Chương 123



Điều kịch tính nhất là nhân viên mua hàng Lưu đã thay thế Ngưu Thự Quang và trở thành kế toán của quán cơm quốc doanh.

Khi Tống Thời Thanh đi thanh toán, hai nữ phục vụ vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ đang đi tới và gọi cô: "Đồng chí, chúng tôi có thể hỏi cô một điều không?"

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ gật đầu: "Có chuyện gì vậy?"

Cô gái phục vụ chỉ vào chiếc váy dài mà cô đang mặc: "Cô mua chiếc váy này ở đâu vậy? Sao mà đẹp thế? Có phải là mẫu mới của cửa hàng nhập khẩu trong cửa hàng bách hóa không? Tôi chưa từng nhìn thấy nó trước đây."

Lúc này Khương Tuệ Tuệ mới chợt hiểu ra, cô còn đang bảo sao hai người này cứ nhìn cô chằm chằm nói chuyện mãi không thôi, hóa ra bọn họ thấy váy của cô đẹp.

Cô tự nghĩ rằng mình có thể nhân cơ hội này để quảng cáo cho Tạ Phương Hoa, vì vậy cô đã công khai nói với họ rằng quần áo của cô không phải mua từ cửa hàng bách hóa hay nhập khẩu, mà được may bởi người thợ may trong làng của bọn họ.

Khương Tuệ Tuệ: "Chỉ tốn khoảng năm nhân dân tệ, rẻ hơn so với cửa hàng bách hóa, nhưng mọi người phải tự trả tiền mua nguyên liệu."

Hai cô phục vụ mỉm cười và hỏi cô cách liên hệ với thợ may Tạ, Khương Tuệ Tuệ không thể nghĩ ra số điện thoại của xã là gì, vì vậy cô bảo với bọn họ là cô sẽ nói thợ may Tạ khi cô quay lại và bảo cô ấy đến đây để tìm bọn họ.

Vừa đúng lúc có thể đo kích cỡ quần áo của bọn họ luôn.

Hai nữ phục vụ kéo cô đến để cảm ơn, trong đó một nữ phục vụ nói với cô: “May mà cô không nói chuyện với kế toán Ngưu... Haizz, Ngưu Thự Quang này, anh ta là một người không có tôn nghiêm, nhìn thấy ai xinh đẹp thì cũng thích. Bề ngoài thì nói là không có đối tượng hẹn hò, nói không thích ai cả. Thực ra, khi anh ta mới đến làm việc, tôi đã thấy một cô gái đến tìm anh ta..."

Một người nhân viên phục vụ khác bắt chuyện: "Nhưng anh ta luôn nói bản thân mình không có đối tượng, không hiểu sao da mặt anh ta lại có thể dày như vậy..."

Khương Tuệ Tuệ không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về điều này, cô có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng không biết cô trước đây, vì vậy thật không dễ dàng để nhắc nhở cô.

Nhưng cô gái phục vụ lại hỏi: "Đồng chí, hay là để tôi giới thiệu một người cho cô nhé? Tôi có một người em họ làm việc trong một nhà máy chế biên thịt, tiền lương hàng tháng của anh ấy..."

Khương Tuệ Tuệ vừa nghe thấy điều này đã không nhịn được mà run lập cập, sao lại giới thiệu đối tượng cho cô?

Thôi đi, cô không muốn trải qua những gì đã xảy ra ngày hôm nay một lần nữa.

Cô vội vàng lắc đầu, bịa ra một chuyện vớ vẩn, chỉ vào Tống Thời Tình vừa mới cầm tiền ra cách đó không xa, thấp giọng nói: “Chị à, cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng không cần đâu. Người kia chị thấy không? Thật ra tôi thích anh ấy, nhưng tôi chưa bao giờ dám nói ra. Nếu hôm nay mẹ tôi không ép tôi đến xem mắt, tôi đã không đến rồi."

Cô gái phục vụ đã chú ý đến Tống Thời Thanh lâu lắm rồi, khi anh đến quán cơm nhà nước giao đồ lần đầu tiên, cô ấy muốn giới thiệu đối tượng với anh, nhưng đáng tiếc vừa mới nói chuyện với anh đã bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh làm cho giật mình.

Cuối cùng, cô ấy không dám nói ra.

Nhưng vừa rồi cô ấy có thể nhìn ra, hình như anh đối xử với đồng chí nữ này bằng cách rất đặc biệt, nếu không thì sao anh có thể vì cô mà đứng ra đắc tội với Ngưu Thự Quang?

"Tôi đã nói mà..." Người nữ phục vụ lẩm bẩm một tiêng: "Đừng nói với tôi, hai người khá xứng đôi. Có phải cha mẹ cô không đồng ý với mối quan hệ của cô là vì thân phận của anh ấy không?"

“Đúng vậy…” Khương Tuệ Tuệ thuận thế gật đầu đồng ý, làm ra vẻ mặt vô cùng bi đát, làm bộ sắp khóc nói: "Nhưng tôi sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ, tôi sẽ tiếp tục kiên trì..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 124: Chương 124



"Đúng vậy, cô không được bỏ cuộc, chỉ cần cô kiên trì, cô chắc chắn sẽ đạt được kết quả như ý."

Đi ra khỏi quán cơ do nhà nước quản lý, Khương Tuệ Tuệ đề xuất muốn đi chợ.

Cô còn chưa từng đến chợ vào những năm 1970, khó khăn lắm mới có thể đến đây một lần, làm sao có thể không đi mua sắm được chứ?

Mặc dù thời đại này thật lãng phí thời gian, nhưng thị trường vẫn vô cùng sôi nổi. Ngoài chợ còn có một số trứng dự trữ trong nhà, nông dân làm món phụ có thể bán lấy tiền, nhưng lúc này trứng, món ăn kèm các loại cũng rất rẻ.

Trứng chỉ tám xu một miếng, cải thảo và củ cải trắng chỉ vài xu một cân.

Nhà họ Khương đều có những thứ này, Khương Tuệ Tuệ cũng không nhìn những thứ này, ánh mắt của cô đi tới đâu cũng đều ngạc nhiên vì đồ vật thuộc về thời đại này. Ví dụ, những người bán giỏ tre thủ công của riêng họ, những người bán chậu tráng men và những người biểu diễn tung hứng...

Đi mua sắm mệt mỏi, Khương Tuệ Tuệ muốn nghỉ ngơi một lát.

Cô nói với Tống Thời Thanh: "Tống Thời Thanh, hôm nay xem như anh đã cứu tôi, tôi đãi anh món gì ngon nhé?"

Nhưng Tống Thời Thanh không đồng ý, nói rằng anh muốn đãi Khương Tuệ Tuệ ăn cơm.

Tống Thời Thanh muốn đưa cô trở lại nhà hàng quốc doanh ăn cơm, dù sao thì Ngưu Thự Quang đã đúng khi nói rằng quán cơm quốc doanh thực sự là quán cơm tốt nhất ở Giang Châu.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ đi đến một quán mì bò bên đường, ngồi trên ghế và cười nói với Tống Thời Thanh: "Lại đây ngồi đi, tôi muốn ăn quán mì bò này!”

Trước mặt quán dựng một tấm biển hiệu viết: Mì bò giá một tệ hai nhân dân tệ một bát, mì rau xanh giá tám mươi xu một bát, mì nước trong giá sáu mươi xu một bát...

Anh không ngờ đến Khương Tuệ Tuệ lại tùy tiện chọn một quán ven đường để ăn, anh muốn chiêu đãi Khương Tuệ Tuệ ăn cơm và anh cũng muốn đãi cô một bữa ăn ngon hơn.

Khương Tuệ Tuệ không hề quan tâm đến điều đó, thấy Tống Thời Thanh vẫn đứng đó bất động, cô bước đến gần anh, kéo tay áo anh, đưa anh đến bàn, chỉ vào chiếc ghế đẩu đối diện: "Mau ngồi xuống đi! Đừng nói là đại thiếu gia họ Tống đây không quen ăn quán nước ven đường này."

Tống Thời Thanh tự giễu cười nhạo, anh chưa bao giờ là đại thiếu gia, trước khi nhà bọn họ bị lục soát, ông nội cũng rất nghiêm khắc với anh, mỗi ngày đều chạy bộ buổi sáng, chống đẩy, việc nên làm cả ngày sẽ không bỏ sót.

Sau đó, nhà của anh bị lục soát, vì vậy anh càng không phải đại thiếu gia Tống. Để dành khẩu phần ăn cho ông bà, anh phải nhịn đói, trằn trọc không ngủ được, mùa đông tuyết rơi rét lạnh anh mặc ít quần áo, lạnh đến mức anh rùng mình run bần bật.

May mắn thay, anh đã trưởng thành và có thể tự mình nuôi sống ông bà.

Quầy mì do một cặp vợ chồng trung niên dựng lên, người đàn ông rửa bát và dọn bàn, người phụ nữ phụ trách phía dưới, cô ấy nói to với Khương Tuệ Tuệ bên này: "Hai người muốn ăn loại mì gì?"

"Hai bát mì thịt bò, một bát thì cho đầy đủ mọi thứ, một bát thì đừng cho rau thơm!" Khương Tuệ Tuệ nói rất tự nhiên.

Cố Diệp Phi

Bát mì không rau thươm đương nhiên là của Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ nhớ tới thói quen nhỏ mà tác giả đã sắp xếp cho Tống Thời Thanh khi đọc sách, lúc ấy cô còn phàn nàn, rau thơm ăn rất ngon thế mà lại không thích ăn.

Phàn nàn thì cứ phàn nàn như vậy thôi, nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, vì vậy khi ông chủ hỏi, cô nói rất tự nhiên.

Tống Thời Thanh nghĩ rằng Khương Tuệ Tuệ đã gọi bát mì không có rau thơm cho bản thân cô, anh hỏi: "Cô cũng không thích ăn rau thơm sao?"

Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng: "Tôi gọi bát đó cho anh, đồ ngốc, rau thơm ngon như vậy, làm sao mà tôi có thể không thích ăn được."

Trong lòng Tống Thời Thanh nghi ngờ: "Làm sao cô biết tôi sẽ không ăn nó?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 125: Chương 125



Khương Tuệ Tuệ sững người một lúc trước khi nhận ra rằng cô đã hành động quá quen thuộc, không giống như dáng vẻ cô mới quen biết anh. Cô thè lưỡi lẩm bẩm: “Tôi nghe bà nội Tống nói.”

Lúc này, Tống Thời Thanh không nói gì, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng gần.

Bất kể là ai, được người khác nhớ đến một số thói quen nhỏ của mình thì đều vui mừng, Tống Thời Thanh cũng vậy.

Từ những gì Khương Tuệ Tuệ đã nói với Tống Thời Thanh khi anh cõng Khương Tuệ Tuệ về nhà lần trước, cộng với việc rau thơm lần này, đối với Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ đã trở nên không bình thường.

Mì được đưa đến và cả hai người bắt đầu ăn mì.

Là một đầu bếp, miệng của Khương Tuệ Tuệ quả thực xảo quyệt hơn rất nhiều so với người khác, ví dụ như bây giờ cô đang ăn bát mì, cảm thấy mì tuy nấu bằng canh xương bò nhưng mùi vị vẫn thiếu một chút, nếu như để cô nấu, chắc chắn sẽ nấu ra ngon hơn bây giờ gấp nhiều lần.

Nhưng cô càng không hài lòng với đồ ăn trong quán cơm quốc doanh, thay vì tiêu nhiều tiền như vậy vào những món ăn không vừa miệng, cô có thể bớt chút tiền để ăn những bát mì bình dân.

Bây giờ Tống Thời Thanh vẫn đang trong giai đoạn sa sút, cô cũng phải suy nghĩ cho ví tiền của anh.

Sợi dây buộc tóc của Khương Tuệ Tuệ đã không còn nữa, tóc của cô xõa ra, những lúc khác thì không sao, nhưng khi ăn mì thì nó sẽ luôn xõa xuống. Cô phải để một tay để cầm tóc, điều này thật bất tiện.

Tống Thời Thanh nhìn thấy, anh nói với cô một câu: "Chờ một chút."

Sau đó đứng dậy đi ra cách đó không xa.

Anh dừng lại trước một gian hàng bán khuy áo và hoa cài đầu, sau khi nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại ở một dải ruy băng màu đỏ thẫm. Hình ảnh đôi môi đầy đặn đỏ tươi của Khương Tuệ Tuệ mở ra và khép lại hiện lên trong đầu anh, cô buộc sợi ruy băng đỏ thẫm này lên mái tóc của mình, nó sẽ trông rất đẹp.

“Bao nhiêu tiền?” Tống Thời Thanh cầm lấy ruy băng hỏi bà chủ giá cả.

Bà chủ nhanh chóng đáp: “Hai tệ, cái này khác với hàng khác, đó là hàng nhập khẩu, thường bán ở bách hóa, nhập hàng phải trả hơn một tệ, tôi bán ra hai tệ, nếu đến cửa hàng bách hóa, nó chắc chắn sẽ đắt hơn của tôi.”

Bà chủ thật ra không nói dối, dải ruy băng này được làm từ hỗn hợp chỉ đỏ và vàng, sẽ không nhìn ra nếu không nhìn kỹ, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy màu đỏ xen lẫn vàng rất sáng bóng và lấp lánh.

Hơn nữa màu đỏ cũng là màu khó mua được, nếu không phải giá hai tệ quá cao thì sẽ không giữ được đến bây giờ mà không bán đi.

Tống Thời Thanh yêu thích dải ruy băng này nên không tiếc tiền, đang định thanh toán tiền thì lại nghe thấy bà chủ tiếp tục nói.

“Cô gái bên kia là đối tượng hẹn hò của cậu phải không?” Bà chủ chỉ chỉ về hướng quầy hàng bán mì: “Tôi nhìn là chính xác nhất, cô ấy có làn da trắng, đeo chiếc ruy băng này nhất định sẽ rất đẹp.”

Cố Diệp Phi

Tim Tống Thời Thanh đập liên hồi, anh nhanh chóng thanh toán tiền, giải thích: "Cô ấy chưa phải là đối tượng của tôi."

Bà chủ cầm tiền còn cười vui vẻ hơn: "Sớm muộn gì cũng là đối tượng của cậu, tôi nhìn người rất chính xác, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi!”

Tống Thời Thanh không trả lời nữa, anh cầm lấy ruy băng rồi trở lại quán mì, đưa cho Khương Tuệ Tuệ: "Dùng cái này buộc tóc lại đi, khi ăn mì sẽ tiện hơn nhiều."

Vừa rồi khi Tống Thời Thanh đi đến quầy bán dây buộc tóc, cô sợ rằng Tống Thời Thanh sẽ có thể nghĩ lung tung rồi mua cho cô một bông hoa cài tóc đặc biệt khoa trương. Đó là loại mà khi còn nhỏ rất nhiều người đội trên đầu, cô còn nghĩ rằng nếu Tống Thời Thanh mua thì có đánh c.h.ế.t cô cũng không chịu đeo.

May mắn thay, Tống Thời Thanh không có gu thẩm mĩ của mấy người đàn ông kiểu đó.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 126: Chương 126



Chỉ là ruy băng này không giống như loại dây chun đàn hồi, xoay vài vòng là có thể thắt lại được. Ruy băng hơi trơn và sẽ dễ rơi ra nếu buộc không đủ chặt.

Khương Tuệ Tuệ lấy một nắm tóc và đặt tất cả lên vai phải, sau đó thắt một b.í.m tóc xương cá kiểu nông thôn lỏng lẻo, sau đó buộc nó bằng một dải ruy băng, hoàn hảo.

Sau khi buộc tóc xong, Khương Tuệ Tuệ làm như vô tình hỏi: "Vừa rồi thím kia đang nói gì với anh vậy?"

Cô đang nói về bà chủ bán dây buộc tóc, và khi bà ấy nói chuyện với Tống Thời Thanh, cô có thể thấy đôi mắt của bà ấy không ngừng cong lên. Chỉ là cô ở hơi xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói về cái gì, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, chỉ mơ hồ nghe được cái gì đó giống như 'đối tượng'.

Tống Thời Thanh nhớ tới những gì bà chủ đã nói với mình, cảm thấy trên mặt có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Không có gì."

Khương Tuệ Tuệ đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên trên mặt anh, cảm thấy bản thân đã đoán đúng, nhất định là có chuyện gì đó.

Cô thật sự là nhịn không được, che miệng cười phá lên, bả vai run lên, sau đó dùng giọng điệu trêu chọc hỏi: “Có phải là thấy anh lớn lên đẹp trai, thím ấy muốn gả con gái cho anh hay không?"

Trong nguyên tác, tác giả viết những việc như này đã xảy ra mấy lần, không có cách nào khác, ai bảo Tống Thời Thanh lớn lên đẹp trai như vậy làm gì, nên mới luôn có người muốn đem anh về nhà làm con rể đấy.

Tống Thời Thanh: "..."

Anh thực sự muốn đập đầu Khương Tuệ Tuệ ra để xem cả ngày cô suy nghĩ lung tung những cái gì. Vậy mà có ý nghĩ như vậy, anh bất đắc dĩ phủ nhận: "Không có gì, cô đừng suy nghĩ lung tung."

Khương Tuệ Tuệ nhún vai: "Vậy hãy nói cho tôi biết, thím ấy đã nói với anh điều gì? Nếu thím ấy không muốn làm bà mối cho anh, sao thím ấy có thể cười vui vẻ như vậy có phải không?"

Ngay sau đó đã thấy Tống Thời Thanh nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một nói: "Thím ấy nói cô là đối tượng hẹn hò của tôi, và thím ấy cũng nói rằng cô sẽ trông thật đẹp khi đeo dải ruy băng này."

Đúng lúc này Khương Tuệ Tuệ bị sặc một chút.

Sau đó cô thấp giọng lẩm bẩm một câu: "... Thím ấy thật là tinh mắt."

Tống Thời Thanh nghe không rõ, hỏi: "Cái gì?"

Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi với anh: "Không có gì."

Những điều dễ nghe như vậy thì cô sẽ chỉ nói một lần.

Sau khi ăn mì, bọn họ đến quán cắt giấy.

Người cắt giấy là một người đàn ông lớn tuổi nhưng đôi tay của ông ấy rất khéo léo, giấy ông ấy cắt trông rất sinh động.

Khương Tuệ Tuệ lôi kéo Tống Thời Thanh lại và nói với ông lão: "Sư phụ, ông có thể cắt cho mỗi chúng tôi một cái được không?”

Vào thời đại của bọn họ, các nghề thủ công như cắt giấy gần như biến mất. Dù sao thì từ nhỏ cô cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nếu đã tới đây, cô đương nhiên là muốn cắt một tấm hình làm kỷ niệm.

Ông lão nhìn bọn họ một cái, lên tiếng để bọn họ chọn màu giấy và bắt đầu cắt giấy.

Khương Tuệ Tuệ chọn tờ giấy đỏ tươi, sợ ông ấy rạch lên mặt cô, vì vậy cô vẫn giữ nguyên động tác, sợ nếu cử động một chút, vết cắt của ông ấy sẽ không đẹp, sẽ không giống cô.

Không ngờ, Tống Thời Thanh kéo cô ngồi xuống bên cạnh chờ đợi: "Ông ấy đã nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng đã ghi nhớ rồi, cô không cần phải đứng yên như vậy nữa."

Khương Tuệ Tuệ kinh ngạc cảm thán: "Thật là lợi hại.”

Cố Diệp Phi

Không bao lâu sau, ông lão đã cắt giấy xong và đưa tờ giấy đã cắt ra.

Khương Tuệ Tuệ nhận được giấy cắt, đỏ mặt giải thích: "Ông ơi, có lẽ là do cháu không nói rõ ràng, ý cháu là ông cắt cho mỗi chúng cháu một cái, không phải là muốn ông cắt chúng cháu cùng với nhau……"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 127: Chương 127



Quan trọng nhất là lão già này nhất định là đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Tống Thời Thanh, cho nên cắt chung với nhau còn không nói, cắt thành hình trái tim, bên trên có bốn chữ lớn - trăm năm bên nhau.

Điều này là quá rõ ràng đi!

Khương Tuệ Tuệ muốn nhận lấy sản phẩm sai lầm này thì cô cũng ngượng ngùng xấu hổ. Đúng là Tống Thời Thanh là nhân vật yêu thích của cô trong sách, cô đánh giá cao Tống Thời Thanh là người tốt, nhưng mối quan hệ này cần phải được vun đắp, cho dù cô muốn thân thiết với Tống Thời Thanh thì cô cũng phải tiếp xúc qua một thời gian, cô chỉ có thể đồng ý khi cô cảm thấy rằng hai người có thể ở bên nhau.

Lúc này mà ông ấy đã chèn thêm chữ "Trăm năm bên nhau"... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Vậy thì như vậy đi, ông có thể cắt thêm hai cái cho cháu, cháu với anh ấy mỗi người một cái, cháu cũng sẽ tính tiền thêm cho ông, lát nữa cháu sẽ đưa cho ông." Khương Tuệ Tuệ nói.

Không nghĩ tới ông lão lại rất có nguyên tắc, nói mình hơi điếc tai, nghe không rõ cô nói cái gì, cũng là có nguyên nhân là do ông ấy nên không thể lấy thêm tiền của cô.

Sau khi lấy giấy lại, ông ấy tiếp tục cắt giấy, và cuối cùng cũng cắt cho mỗi người một cái đơn lẻ.

Khương Tuệ Tuệ đã nhận nó và muốn đưa cho ông già tiền cho ba cái, nhưng ông già nói rằng ông sẽ không nhận bất cứ thứ gì: "Hai người lấy hai cái nên tôi sẽ lấy tiền hai cái. Cái này để lại đây nên tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà thu tiền ba cái được?"

Khương Tuệ Tuệ không thể lay chuyển được, vì vậy cô đành phải rời đi.

Đi ngang qua hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, cô nói muốn mua một ít đồ, Tống Thời Thanh nói với cô rằng anh có việc phải làm, bảo cô đợi anh ở cổng hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, anh sẽ quay lại rất nhanh.

Trong thời đại ngày nay, mọi người thường đến các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua đồ, điều này cũng giống như các siêu thị bách hóa của các thế hệ sau, nhu yếu phẩm cơ bản, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại chiếm ba thứ, ngoại trừ nơi ở thì đều có thể mua được mọi thứ ở đây.

Chỉ là không có nhiều sự lựa chọn, nếu thật sự muốn chọn thì có thể đến bách hóa tổng hợp cách đây hơn ba mươi phút đường đi. Cửa hàng bách hóa có mấy tầng, nhà giàu ở Giang Châu sẽ không đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để mua đồ, trực tiếp đến cửa hàng bách hóa cũng không có gì lạ.

Trong cửa hàng bách hóa có nhiều kiểu dáng nhưng giá tương đối đắt, có cả hàng nhập khẩu từ nước ngoài, ai cũng thấy thời thượng vì có thể vào cửa hàng bách hoá để mua đồ.

Không phải Khương Tuệ Tuệ không háo hức muốn bắt kịp xu hướng này, mà là do túi tiền nhỏ của cô có hạn, vì vậy cô hiện tại chỉ có thể đến mua ở các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Cô đến để mua giày, thực sự chịu không nổi giày giải phóng và giày cao su ở nhà, chưa nói đến việc mang vào bị đau chân, đế giày vừa mỏng vừa cứng, đi đường còn có thể cảm nhận được mấy cục đá bên dưới.

Cô đi đến quầy kính nơi bán giày, chậm rãi xem qua những đôi giày trong quầy.

Một bên vừa xem vừa than thở trong lòng, không biết người thiết kế ra đôi giày này là ai, cũng chẳng có đầu óc thời thượng, làm sao mà trở thành nhà thiết kế được hay vậy, mấy đôi giày này cũng quá là thô đi.

Mãi đến khi đến hàng cuối cùng, họ mới dán mắt vào một đôi giày da cừu màu mơ. Tuy kiểu dáng không có điểm nhấn nhưng màu sắc lại đa dạng, giữa rất nhiều màu đen, màu vàng đất, màu như phân dê thì đôi giày này lại rất nổi bật.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ và hỏi người phục vụ: "Đôi giày này bao nhiêu tiền?"

Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc khác vang lên: "Anh Hồng Binh, em muốn mua đôi giày này. Em sẽ đeo chúng khi chúng ta kết hôn, nó nhất định sẽ rất đẹp."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 128: Chương 128



Người nói là Khương Thúy Thúy, và cô ta đang chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ mà Khương Tuệ Tuệ thích. Khi Khương Tuệ Tuệ nhìn qua, cô ta nâng cằm lên, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, rõ ràng là cố ý.

Khương Tuệ Tuệ đảo mắt không nói nên lời, giả vờ như Khương Thúy Thúy không tồn tại, cô tiếp tục chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ và hỏi người phục vụ: "Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ mua nó."

Cô đem tất cả gia sản của mình nhét vào trong chiếc túi nhỏ, trước khi ra ngoài còn đếm lại, phát hiện tổng cộng có mười bảy tệ tám mươi xu, trước đây trong mắt cô cũng không phải là tiền, nhưng bây giờ cô có thể mua được rất nhiều thứ.

Người phục vụ không quan tâm ai sẽ mua nó, cho dù người trước mặt cô có đánh nhau vì đôi giày này, điều đó đối với cô ấy cũng không thành vấn đề, miễn là bọn họ không đánh nhau ở nơi này là được.

Khuôn mặt cô ấy không chút biểu tình gì mà nói ra số tiền: “Hai mươi hai tệ.”

Khương Tuệ Tuệ đang lấy tiền ra thì lập tức sững người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mươi hai tệ ư? Chẳng phải thời đại này đồ vật đều rất rẻ hay sao? Không phải người ta đã nói rằng mua một đôi giày nhiều nhất chỉ tốn vài tệ thôi hay sao?

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng bản thân mình đã bị lừa dối.

Cô không có đủ tiền, cô nên xuống đài như thế nào đây? Nếu bây giờ cô tự nguyện từ chối, nói không thích đôi giày này nữa, chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là cô không ăn được nho mà nói nho xanh hay sao?

Cố Diệp Phi

Nghĩ đến bản thân mình, Khương Tuệ Tuệ, hai mươi năm nay là phú nhị đại, nhắm mắt mua đồ không nhìn giá, làm sao có thể nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị hạ thấp đến mức không thể trả nổi hai mươi hai tệ, có cách gì để cô nói cô không muốn mua nó mà đỡ mất mặt không?

Nhưng dù nói như thế nào thì cũng đều rất là mất mặt ...

"Cái đó ..." Khương Tuệ Tuệ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Khương Thúy Thúy nhìn thấy sự bối rối của Khương Tuệ Tuệ và đoán rằng cô chắc chắn không có đủ tiền để mua đôi giày này. Đúng vậy, cho dù bác làm việc trong một nhà máy vận tải, vậy nếu ông ấy có tiền lương hơn hai mươi nhân dân tệ một tháng thì sao? Sao ông ấy có thể chịu được khi để Khương Tuệ Tuệ tiêu một tháng tiền lương chỉ để mua một đôi giày đúng không?

Cô ta thì khác, lần này cô ta và Lâm Hồng Binh đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua đồ cưới, và Lâm Hồng Binh nhất định sẽ mua cho cô ta một đôi giày cưới với giá hai mươi hai nhân dân tệ.

Khương Thúy Thúy lộ ra vẻ mặt đắc ý, bước vài bước đi tới trước mặt Khương Tuệ Tuệ, cố tình đẩy Khương Tuệ Tuệ sang một bên: "Hai mươi hai nhân dân tệ phải không? Tôi mua."

Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lâm Hồng Binh, lộ ra vẻ thẹn thùng, cười tươi: "Anh Hồng Binh, em có thể mua nó không?"

Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Lâm Hồng Binh là bảo Khương Thúy Thúy mua một đôi giày khác, nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Khương Tuệ Tuệ, hắn ta vẫn cảm thấy hơi luyến tiếc. Nhưng khi hắn ta nghĩ đến lúc Khương Tuệ Tuệ tức giận với hắn ta, một chút luyến tiếc đó lại bay biến đi mất.

Hắn ta phải mua giày cho Khương Thúy Thúy, để khiến cho Khương Tuệ Tuệ hối hận. Để cho cô biết rằng nếu không có Lâm Hồng Binh hắn, cô đi theo những người đàn ông khác thì cô thậm chí sẽ không thể mua được một đôi giày đắt tiền hơn.

"Đương nhiên rồi, miễn là em thích." Lâm Hồng Binh nói.

Khương Tuệ Tuệ bị Khương Thúy Thúy ép vào một góc, nhăn mũi và phàn nàn trong lòng: Tất nhiên là có thể, miễn là em thích, này, một đôi giày hai mươi hai tệ mà anh ta làm như tổng tài bá đạo đang quẹt thẻ cho cô vợ nhỏ của mình không bằng.

Đồng thời, cô nhìn Khương Thúy Thúy đang có vẻ mặt đắc ý, trong lòng thầm nói miệng quạ đen một lần.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 129: Chương 129



Khương Thúy Thúy, người đang đi về phía Lâm Hồng Binh để lấy tiền một cách vui vẻ như một con chim nhỏ đã bị trượt chân, kêu lên một tiếng và ngã một cái thật mạnh xuống chiếc hộp các tông bên cạnh cô ta.

May mà đầu không đập xuống đất, nếu không thì đã ngã vỡ đầu rồi.

Nhưng người phục vụ thì không vui, cau mày nói: "Sao cô lại thành ra như thế này? Đi đường cũng không xong sao? Cô ngã thì không sao, nhưng đừng phá hộp của chúng tôi. Chúng tôi vừa mới bỏ đồ vào đó, nếu cô ngã vào làm hỏng đồ thì cô có đền nổi hay không?"

Dù sao thì Lâm Hồng Binh cũng là một trung đội trưởng, khi một người phục vụ nói như vậy, hắn ta đã mắng một cách khó chịu: "Đồng chí, cô đang nói cái gì vậy? Cô ấy không cố ý!"

Sau đó, Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói của hệ thống truyền đến từ bên tai cô: "Chúc mừng ký chủ miệng quạ đen thành công, ký chủ nhận được một lọ kem dưỡng ẩm làm phần thưởng."

Cô chạm vào túi và thấy rằng thực sự có thêm một túi sữa dưỡng ẩm cũng giống như chai kem dưỡng trắng trước đây của cô, cũng do hệ thống sản xuất, chất lượng đảm bảo.

Cô nhìn Khương Thúy Thúy đang nằm trên mặt đất khóc chờ Lâm Hồng Binh đỡ cô ta dậy, trong lòng thầm than một tiếng, hệ thống nói không chủ động cũng tốt, nhưng Khương Thúy Thúy lại thích đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của cô, vì vậy cô ta không thể trách cô.

Cô lấy lọ kem dưỡng ẩm ra, đặt lên quầy, nói với người phục vụ: "Hôm nay tôi không có mang theo đủ tiền, nhưng tôi có thể đổi lọ kem dưỡng ẩm này với cô để lấy đôi giày này. Còn lọ kem dưỡng ẩm này thì sao? Tôi đã mua nó với giá hơn năm mươi nhân dân tệ và tôi vẫn chưa sử dụng nó."

Người phục vụ đã làm việc ở đây hơn hai năm, và tấm biển bên ngoài hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ghi rõ ràng "không nợ tiền, không đổi hàng". Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp một người đề nghị đổi hàng.

Cô ấy định mở miệng muốn đuổi người ta đi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt như trứng gà bóc vỏ của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy lại nuốt lời vào trong. Nhìn lọ 'kem dưỡng ẩm' trên quầy một lúc, cô ấy không khỏi hỏi: "Có thật sự hiệu quả như vậy không?"

Chưa kể, da cô ấy rất khô, mỗi lần rửa mặt xong đều có cảm giác căng và sần sùi, không biết trải qua bao nhiêu nắng mưa, trông như ruộng nứt nẻ. Bây giờ nói tới thôi, da mặt và da tay của cô ấy còn nhiều chỗ như vậy lắm, hiện tại còn được coi như là tốt, vào mùa thu đông da sẽ khô nứt nẻ.

Khỏi thể không nói, cô ấy có chút động lòng với món đồ này.

Thật sự phải nói rằng hệ thống này chu đáo và những gì được đưa ra là kịp thời nhất. Nếu đổi thành phần thưởng khác, có lẽ hôm nay Khương Tuệ Tuệ sẽ không mua được đôi giày này.

Khương Tuệ Tuệ cẩn thận quan sát làn da của người phục vụ và nói: "Chỉ có một hợp tác xã cung ứng và tiếp thị như vậy trong thành phố. Sau này tôi còn phải đến đây mua đồ, vì vậy tôi sẽ không dám nói dối."

“Sau khi tôi bôi cái này, làn da của tôi có thể tốt như làn da của cô không?” Người phục vụ lại hỏi.

Khương Tuệ Tuệ sờ lên mặt mình một phen, thành thật mà nói, mặc dù cô đã thoa kem làm trắng một thời gian rồi nhưng cô vẫn không hài lòng với tình trạng da mặt hiện tại, nó khác hẳn với làn da cơ thể của cô.

Cô gật gật đầu: "Chắc cũng gần giống như vậy."

Người phục vụ vốn định thay đổi, nhưng cô ấy vẫn hỏi: "Vậy... Tôi có thể thử trước được không?"

Cô ấy hỏi với tâm lý muốn thử một chút, nhưng không ngờ Khương Tuệ Tuệ lại sẵn sàng đồng ý.

Cố Diệp Phi

"Được, cô đưa tay ra đi, tôi sẽ thoa một chút lên tay cô." Vừa nói, Khương Tuệ Tuệ vừa vắt ra một ít sữa cỡ hạt đậu vào trong tay người phục vụ, dùng cùi nhẫn nhẹ nhàng đẩy ra.
 
Back
Top Bottom