Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 510: Chương 510



Nói xong thì tiếng chuông ‘đinh linh linh’ vang lên, chiếc xe đạp lướt đi như một cơn gió.

Kỳ Huy Hoàng quay đầu lại nhìn Tạ Phương Hoa một cái: “Bắt đầu đi nhé, nắm chặt một chút nếu cô không muốn bị té.”

Nghe vậy, Tạ Phương Hoa vội vàng đưa tay ôm chặt lấy eo Kỳ Huy Hoàng, úp mặt vào lưng anh ấy.

Khi tới binh đoàn, quả nhiên Kỳ Huy Hoàng đưa cô ấy đến trạm y tế trước, mãi cho đến khi bác sĩ nói con rắn cắn cô ấy là loại không có độc, Kỳ Huy Hoàng mới hoàn toàn yên tâm, anh ấy lại đi mua thuốc cho cô ấy, để cô ấy vệ sinh miệng vết thương hàng ngày.

Cuối cùng, Tạ Phương Hoa có thể cầm thuốc và rời đi rồi, chỉ là Kỳ Huy Hoàng lại bị bác sĩ khám bệnh cho Tạ Phương Hoa giữ lại, nói là muốn nói với Kỳ Huy Hoàng chút chuyện.

Tạ Phương Hoa không rời đi mà ở ngoài cửa chờ.

Cửa không được đóng kín, lại còn bị kẹt cửa nữa. Cũng không phải là do cô ấy cố ý nghe lén, chỉ là trong đầu cảm thấy tò mò nên nhìn thoáng qua, kết quả nghe thấy bác sĩ dạy bảo Kỳ Huy Hoàng một trận, nói cậu ấy dùng miệng hút độc là việc làm không đúng, lần sau khi gặp loại chuyện thế này thì nhất định không được phép dùng miệng hút độc ra.

Lần này không có độc là còn may, nếu như có độc, vậy nữ đồng chí bị rắn cắn trên chân, độc tính còn không dễ dàng tản ra như vậy, nhưng anh ấy làm như thế thì thật sự quá nguy hiểm, trực tiếp dùng miệng hút độc, nếu độc tố thông qua miệng đi vào trong thân thể, đến lúc đó người nghiêm trọng ngược lại là anh ấy mới đúng!

Lúc đầu Kỳ Huy Hoàng còn khiêm tốn lắng nghe, nhưng bác sĩ thật sự càng nói càng quá đáng, anh ấy có chút khó chịu, nói: “Được rồi, được rồi lão Trương, tôi biết rồi, tôi thật sự biết rồi, nếu lần sau còn gặp phải tình huống thế này tôi bảo đảm không dùng miệng hút, có được chưa? Ở bên kia tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cũng không đợi bác sĩ Trương đáp lời, Kỳ Huy Hoàng vội vã mở cửa như chạy trốn, trực tiếp đi ra ngoài.

Đúng lúc Tạ Phương Hoa đang ở cửa nghe bọn họ nói chuyện, cô ấy thấy một người ngày thường nhìn rất nghiêm túc lại có khí chất như đội trưởng Kỳ, ấy thế mà khi bị bác sĩ dạy bảo, vẫn luôn miệng nói bản thân biết sai rồi, còn giơ tay vò đầu, trông bộ dạng thật sự là quá buồn cười.

Cô ấy không thể bật cười thành tiếng, sợ bị người bên trong nghe thấy, còn cố ý đưa tay bịt miệng.

Đúng lúc này, Kỳ Huy Hoàng chạy từ bên trong ra, đúng lúc đụng phải cô ấy.

“A……” Tạ Phương Hoa ôm lấy cái mũi bị đụng trúng, trong lòng k** r*n, cái tên đội trưởng Kỳ này sao lại có thân hình cứng như tường vậy chứ, suýt chút nữa đã làm gãy cái mũi của cô ấy rồi.

Chỉ là cô ấy không dám nhiều lời, chỉ có thể xoay đầu đi, làm bộ như mình chưa nghe thấy gì.

Làm gì có chuyện Kỳ Huy Hoàng không biết cô ấy ở đây nghe lén? Trong lòng thầm mắng một tiếng lão Trương cũng thật là, để lúc khác lải nhải nói anh ấy không tốt không được hay sao, một hai cứ phải là lúc này, giờ thì hay rồi, bị Tạ Phương Hoa nhìn thấy hết rồi, nói không chừng bây giờ cô ấy đang cười chê trong lòng.

“Cô còn chưa đi sao?” Kỳ Huy Hoàng lách sang đề tài khác mà hỏi.

“Vừa rồi tôi mới bôi thuốc, cảm giác đã khá hơn nhiều.” Tạ Phương Hoa cũng hiểu ý, không nói gì về việc Kỳ Huy Hoàng bị bác sĩ Trương ‘giáo huấn’ nữa.

“Vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, như vậy đi, số quần áo đó cô giao cho ai, cô nói tên đi rồi tôi đưa đi cho.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa ngẩng đầu nhìn anh ấy, lại có chút ngượng ngùng: “Như vậy có phải làm phiền anh quá rồi không? Tôi có thể……”

Cô ấy còn chưa nói xong thì bao quần áo trong tay đã bị Kỳ Huy Hoàng lấy mất, anh ấy nhìn nhìn vào tờ giấy bên trong có viết tên và kiểu dáng, nói: “Tờ giấy này là viết người cần giao đúng không? Tôi biết rồi.”

Anh ấy làm việc nhanh gọn, không đợi Tạ Phương Hoa phản ứng lại, người đã đi xa rồi. Đi đến chỗ cua quẹo, quay đầu lại nhìn Tạ Phương Hoa nói: “Bệnh viện người đến người đi đều là người bệnh, đừng để bản thân bị lây bệnh, đi thôi, tôi đưa cô đến văn phòng tôi trước, cô cứ ở trong văn phòng chờ tôi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 511: Chương 511



Cứ như vậy, Tạ Phương Hoa đi theo Kỳ Huy Hoàng đến văn phòng.

Trong văn phòng không có người khác, Kỳ Huy Hoàng kêu cô ấy ngồi ở bàn làm việc của mình, còn mở quạt cho cô ấy. Mở ngăn kéo ra, lấy món kẹo ngày thường anh ấy không nỡ ăn: “Ăn chút kẹo đi, đây là kẹo mừng lần trước chỉ đạo viên của binh đoàn chúng tôi kết hôn phát cho đấy, tôi vẫn còn thừa lại một ít, cô ăn trong lúc đợi tôi nhé.”

Kẹo có viên cứng, cũng có viên mềm, kẹo mềm được gói bằng giấy màu đỏ, bên trên còn có chữ 瑌 to tướng.

Kẹo thì cũng không có nhiều, đâu đó được khoảng bảy tám viên. Nhưng ở thời đại này một viên kẹo có thể ăn trong một hai ngày, như vậy đã xem như là không tệ rồi. Bảy tám viên kẹo có thể ăn được trong khá lâu đó.

“Không ăn thì bỏ túi mang về.” Kỳ Huy Hoàng cầm bao quần áo, vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại nhìn Tạ Phương Hoa mà nói.

Tạ Phương Hoa ngơ ngác nhìn anh ấy, chờ cho đến khi chắc chắn không có người nào khác nhìn thấy, mới cúi đầu nhìn vào trong ngăn kéo. Không biết nên nói như thế nào, tóm lại giờ này phút này, không cần biết cô ấy có ăn kẹo hay không, nhưng mà trong lòng cô ấy đã bắt đầu cảm thấy ngọt ngào rồi.

Từ sau khi cha cô ấy mất, ngoại trừ người chị em tốt là Khương Tuệ Tuệ ra, Kỳ Huy Hoàng là người thứ hai đối xử tốt với cô ấy như vậy.

Cố Diệp Phi

Kỳ thật có đôi khi, tình cảm chính vì như vậy mà nảy sinh trong nháy mắt. Cho tới thời điểm hiện tại, điều mà Tạ Phương Hoa mong muốn cũng rất đơn giản, cô ấy chỉ cần một người đối xử tốt với cô ấy, một người đàn ông thật sự yêu thương cô ấy, như vậy là đủ rồi.

Khi chân cô ấy bị rắn cắn, Kỳ Huy Hoàng đã không màng đến an nguy của tính mạng, không hề nghĩ ngợi mà lập tức hút độc cho cô ấy. Mặc dù thoạt nhìn anh ấy là một người rất quê mùa, nhưng lại cực kỳ thận trọng, biết ở bệnh viện lâu dễ bị lây bệnh nên đã đưa cô ấy tới văn phòng chờ anh ấy, còn mở quạt cho cô ấy, còn lấy kẹo cho cô ấy ăn.

Chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, cũng không phải do Kỳ Huy Hoàng cố ý, thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Sau đó anh ấy cũng đã xin lỗi, hơn nữa còn nói sẽ chịu trách nhiệm, còn kêu cô ấy suy xét……

Cô ấy cảm thấy người đàn ông này khá tốt.

Nghĩ như vậy xong, Tạ Phương Hoa tùy tiện cầm một viên kẹo lên, lột giấy gói ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, quả nhiên là rất ngọt.

Sau khi ăn một viên kẹo, Tạ Phương Hoa còn muốn lấy viên kẹo thứ hai, đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, cô ấy có hỏi cha, cô ấy có thể ăn một lần hai viên kẹo không? Cha cô ấy nói là có thể, mặc kệ Phương Phỉ muốn ăn bao nhiêu kẹo cũng đều có thể.

Cha cô ấy là một người cha rất tốt, đáng tiếc ông ấy chỉ là một phần tử xấu. Còn cô ấy là con của phần tử xấu.

Đúng vậy, làm sao mà cô ấy quên được. Cô ấy là con của kẻ xấu, còn Kỳ Huy Hoàng là đội trưởng binh đoàn, thân phận của hai người bọn họ chính là một trời một vực, cho dù Kỳ Huy Hoàng có nguyện ý thì lãnh đạo của anh ấy cũng sẽ không phê chuẩn……

Ý nghĩ này giống như một con rắn độc, dần dần cuốn lấy cả người Tạ Phương Hoa, bóp chặt lấy yết hầu của cô ấy, khiến cô ấy không có cách nào hô hấp nổi. Hương vị ngọt ngào trong cơ thể cô ấy dần dần bị bốc hơi, chỉ còn lại nỗi chua xót vô tận.

Chưa bao giờ cô ấy cảm thấy hận thân phận ‘con của kẻ xấu’ như bây giờ.

“Đang nghĩ gì thế? Sao mà nhập tâm đến vậy?” Vào lúc Tạ Phương Hoa đang trầm tư, Kỳ Huy Hoàng đã quay trở lại. Chạy một chuyến khiến mồ hôi chảy đầy trán anh ấy, đưa tay lau mồ hôi, anh ấy nói: “Quần áo của phụ nữ các cô cũng phiền thật đấy, tôi thấy hình thức đều không khác biệt nhau lắm, tại sao lại có thể phân ra nhiều loại như vậy?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 512: Chương 512



Tạ Phương Hoa khôi phục lại tinh thần, nghe anh ấy nói mà bật cười.

Kỳ Huy Hoàng nhìn cô ấy cười, có chút ngây ngẩn cả người, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm. Đây là lần đầu tiên Kỳ Huy Hoàng nhìn thấy Tạ Phương Hoa cười, ngày thường cô ấy như một con thỏ con bị dọa cho hoảng sợ, dường như chỉ cần nói chuyện lớn giọng một chút thôi cũng có thể dọa cô ấy rồi.

Lúc này cô ấy mỉm cười trông đẹp đến mức mê hoặc lòng người.

Kỳ Huy Hoàng nói: “Cô cười lên rất là đẹp, cô phải cười nhiều nhiều mới được, đừng suốt ngày cứ cúi đầu cắn môi làm gì, tôi cũng sẽ không ăn thịt cô mà, đúng không?”

Giọng điệu của anh ấy nửa đùa nửa thật chọc cười Tạ Phương Hoa, cô ấy lại càng cười tươi hơn nữa. Đôi mắt chứa đựng đầy vẻ ôn nhu, đẹp cực kỳ.

Chỉ là cô ấy cũng không thể cười nổi nữa, khóe mắt ngân ngấn nước, có hơi đỏ lên như thể sắp khóc...

“Sao cô lại không cười nữa?” Kỳ Huy Hoàng ngồi xuống trước bàn làm việc nhìn Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa cắn môi, cô ấy không nói gì nữa.

Cố Diệp Phi

Từ góc độ này của Kỳ Huy Hoàng nhìn qua, chỉ thấy chiếc cằm nhòn nhọn của cô ấy lộ ra, khuôn mặt cô ấy rất nhỏ, màu da rất trắng, lông mi vừa mảnh vừa dài, đôi môi hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng mê hoặc.

Anh ấy nhớ lại hơn nửa tháng nay đã không gặp Tạ Phương Hoa, anh ấy cứ mơ đi mơ lại cái giấc mơ kia.

Trong mơ, Tạ Phương Hoa để lộ ra đường cong mê hoặc đến cực độ, nằm ở trên giường. Còn anh ấy giống như một con sói đói mà nhào lên, hôn môi cô ấy rồi hôn lên từng thớ da thịt, anh ấy gọi tên cô ấy từng chữ từng chữ một... Phương Hoa, Phương Hoa....

Cái tên này thật là dễ nghe, cho dù học vấn của anh ấy không cao lắm, nhưng cũng cảm nhận được sâu sắc ý thơ ẩn chứa trong cái tên này.

Anh ấy là một thanh niên trai tráng, đang ở trong độ tuổi tràn đầy tinh lực nhất. Kể từ đêm hôm đó, anh ấy không thể nào quên được Tạ Phương Hoa. Anh ấy nghĩ nếu hai người thuận lợi ở bên nhau thì sẽ sớm đăng ký kết hôn, về sau sẽ chung sống cùng nhau.

Mặc dù Tạ Phương Hoa đã nói cô ấy không suy xét, nhưng Kỳ Huy Hoàng vẫn muốn tranh thủ một lần nữa, anh ấy nhìn thẳng vào mắt Phương Hoa, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Đồng chí Tạ, hay là cô hãy cẩn thận suy xét một chút đi. Mặc dù trước kia tôi từng ly hôn, nhưng mà chuyện đó cũng không thể trách tôi được, cô đừng nghĩ tôi là người vứt bỏ vợ mình như vậy.”

Người vợ trước của Kỳ Huy Hoàng là người mà anh ấy cưới ở nông thôn. Một ngày sau khi kết hôn, anh ấy đã phải lập tức quay về đội, lúc ấy vì muốn tiện cho vợ, anh ấy đã để vợ ở lại nông thôn, ai ngờ sau đó khi về nhà thăm người thân, anh ấy đã tận mắt nhìn thấy vợ mình và người đàn ông khác quấn lấy nhau, công khai cắm sừng anh ấy.

Kỳ Huy Hoàng tự nhận bản thân không có lỗi gì với vợ trước, lúc anh ấy đi bộ đội, mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp về nhà. Người phụ nữ kia đúng là không có lương tâm, lấy tiền trợ cấp của anh ấy để nuôi người đàn ông khác, lại còn đối đãi với mẹ anh ấy không tốt.

Kỳ Huy Hoàng đánh người đàn ông kia một trận, nhưng không hề ra tay với phụ nữ, chẳng qua anh ấy chỉ không quan tâm cô ta khóc lóc sướt mướt, ngày hôm sau quay về đội làm báo cáo xin ly hôn, và thế là anh ấy đã ly hôn với vợ trước.

Nhưng dù sao thì chuyện bị vợ trước cắm sừng cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thế nên Kỳ Huy Hoàng cũng không nói nhiều với Tạ Phương Hoa, anh ấy chỉ nói cho cô ấy biết rằng bản thân anh ấy không phải loại người đối xử không tốt với vợ.

“Nếu cô theo tôi, sau khi hai chúng ta kết hôn, mỗi tháng tôi đều sẽ đưa tiền trợ cấp của tôi cho cô, tôi không cần cô phải làm gì cả, chỉ cần cô có thể đối xử tốt với mẹ tôi là được.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Mẹ anh ấy là người trung thực, chỉ cần Tạ Phương Hoa đối xử tốt với mẹ anh ấy thì mẹ anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với Tạ Phương Hoa, đây cũng không phải việc gì khó.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 513: Chương 513



Đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của anh ấy, Tạ Phương Hoa cắn môi lắng nghe anh ấy bộc bạch một cách chân thành.

Trong lòng cô ấy vô cùng loạn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn dự tính nói rõ ràng với anh ấy. Cô ấy nói: “Không phải là tôi không muốn, chỉ là, tôi cũng muốn nói cho anh nghe một chút chuyện. Đội trưởng Kỳ, cha tôi là phần tử xấu…… Tôi là con gái của phần tử xấu, anh cảm thấy chúng ta hợp nhau hay sao?”

Đây mới là vấn đề mà cô ấy vẫn luôn lo lắng.

Ở thời đại này, gia đình có những thành phần như thế nào cực kỳ quan trọng, cô ấy bị gắn cái mác là con của kẻ xấu, nhất định phải đối mặt với hết thảy chuyện này.

Kỳ Huy Hoàng ngây ngẩn cả người.

Cố Diệp Phi

Anh ấy không hề nghĩ tới vấn đề này.

Anh ấy chỉ nghĩ, chỉ cần Tạ Phương Hoa đồng ý ở bên cạnh anh ấy, như vậy là hai người bọn họ có thể kết hôn.

Nhưng anh ấy lại không hỏi về vấn đề các thành viên trong gia đình cô ấy, căn bản là anh ấy không nghĩ đến Tạ Phương Hoa lại là con của kẻ xấu. Nếu như là vấn đề này vậy thì mọi chuyện thật sự đã trở nên phiền phức rồi.

Nếu anh ấy chỉ là một người bình thường, vậy có lẽ cưới một người con của kẻ xấu làm vợ cũng không sao. Nhưng mà anh ấy lại là một quân nhân, lại còn là đội trưởng, nếu anh ấy muốn kết hôn thì theo yêu cầu là phải làm báo cáo với cơ quan. Chỉ cần anh ấy nộp báo cáo lên, cấp trên sẽ biết vấn đề xuất thân của vợ tương lai anh ấy, sau khi thẩm tra về chính trị thì điều này sẽ không được thông qua.

Chuyện này có chút khó khăn.

Kỳ Huy Hoàng cũng không biết phải làm gì cho đúng, tâm trạng anh ấy lập tức trở nên trầm trọng, trong phút chốc nói không nên lời.

Còn Tạ Phương Hoa nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, cô ấy thầm nghĩ bản thân đại khái cũng đã hiểu được ý của Kỳ Huy Hoàng. Cô ấy hít sâu một hơi, ép buộc bản thân không được bật khóc. Thật ra như vậy không phải cũng khá tốt sao, ít nhất đoạn tình cảm này còn chưa bắt đầu, nếu chờ đến khi hai người thật sự yêu đương thắm thiết, lại vì chuyện này mà phải rời xa nhau, như vậy mới thật sự là đau khổ.

Cô ấy mím môi, cố gắng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Đội trưởng Kỳ, tôi về trước đây.”

Nói xong, cô ấy đứng lên đi ra khỏi văn phòng.

Chỉ là khi cô ấy mới vừa đi ra tới cửa, nước mắt đã không kìm được mà chảy xuống gò má. Cô ấy đưa tay lau nước mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị một cánh tay từ phía sau kéo lại.

“Không phải tôi đã nói cô mang hết kẹo về nhà ăn rồi sao? Tại sao lại không lấy?” Chỉ thấy Kỳ Huy Hoàng đuổi theo, lấy hết kẹo trong tay nhét vào túi Tạ Phương Hoa.

Anh ấy đi đến trước mặt cô ấy, chặn đường cô ấy lại.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và ngân ngấn nước của cô ấy, anh ấy trầm mặc. Anh ấy giơ cánh tay rắn chắc lên vuốt mặt cô ấy, nói: “Có gì mà cô phải khóc, cô cứ chờ đi, tôi sẽ nhanh chóng xin cấp trên được cưới cô. Nếu cấp trên không đồng ý cho tôi cưới cô, vậy thì tôi sẽ tiếp tục xin, cho đến khi nào được đồng ý mới thôi.”

Anh ấy nói năng rất có khí phách, lúc anh ấy nói chuyện, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, khiến người nghe không thể nghi ngờ tính chân thật trong lời nói.

Hiển nhiên Tạ Phương Hoa chỉ đoán trúng mở đầu mà không đoán trúng kết quả, vốn dĩ cô ấy cho rằng chỉ cần nói ra bản thân là con kẻ xấu, Kỳ Huy Hoàng nhất định sẽ không muốn kết hôn với cô ấy nữa.

Cô ấy không thể nào ngờ được, anh ấy lại nói nhất định sẽ cưới mình……

Cô ấy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh ấy, biểu cảm có chút ngây ngốc.

Ngay sau đó, khuôn mặt Kỳ Huy Hoàng đột nhiên trở nên phóng đại, anh ấy nghiêng người tới, hai tay ôm lấy eo Tạ Phương Hoa, kéo cô ấy vào trong lòng ngực, Tạ Phương Hoa bị anh ấy ôm mà hai chân muốn nhấc lên khỏi mặt đất.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 514: Chương 514



Kỳ Huy Hoàng rất khỏe mạnh, nhấc bổng cả người Tạ Phương Hoa lên, sau đó hung hăng hôn lên môi cô ấy.

Da mặt anh ấy ngày thường thô ráp, râu mọc dài còn chưa kịp cạo. Lúc hôn Tạ Phương Hoa, Tạ Phương Hoa cảm nhận được râu anh ấy cọ vào mặt, có hơi châm chích nhẹ, nhưng cũng không đau.

Anh ấy giống như một con sói đói, còn cô ấy là con mồi trong miệng anh ấy.

Cô ấy cứ chấp nhận như vậy, môi bị m*t vào, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau…… Hương vị của anh ấy tràn ngập nơi chóp mũi cô ấy. Tạ Phương Hoa cong nửa thân mình, thở hổn hển, cô ấy cảm thấy như mình sắp không thở nổi nữa…… Cuối cùng thì Kỳ Huy Hoàng cũng buông lỏng cô ấy ra.

Trên môi cô ấy còn vương vấn lại vệt nước, ánh mắt mê ly, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.

Kỳ Huy Hoàng nhìn bộ dạng cô ấy lúc này thì lập tức bật cười sang sảng. Chút nữa anh ấy mà đến xin phép đoàn trưởng, chắc chắn sẽ bị ăn mắng, bây giờ đã nếm thử vị ngon ngọt của cô gái trước mặt rồi, đến lúc đó có bị ai mắng thì cũng không sao.

“Được rồi, cô đi về trước đi, trở về chờ tin tức của tôi.” Kỳ Huy Hoàng nói, nhớ tới chân cô ấy, lại hỏi: “Có thể tự đạp xe về được không? Có muốn tôi đưa cô về không?”

“Không, không cần……” Tạ Phương Hoa sắp bị Kỳ Huy Hoàng làm ngất đi rồi, lúc này vất vả lắm mới dừng lại được, chỉ muốn nhanh chóng trở về, nếu không lại đối mặt Kỳ Huy Hoàng, chỉ sợ cô ấy sẽ phải xấu hổ đến mức chui xuống đất mà trốn mất.

Ai ngờ cô ấy vừa dứt lời, Kỳ Huy Hoàng lại đi qua đẩy xe đạp lại đây, tự mình leo lên xe đạp trước, sau đó vẫy tay với cô ấy, nói: “Đến đây đi, vẫn nên để tôi đưa cô về.”

Tạ Phương Hoa chần chờ: “Nhưng mà như vậy thì anh quay về bằng cách nào?”

Trở về binh đoàn phải mất đến hai ba tiếng đồng hồ, lúc này mặt trời đang đứng bóng, cô ấy có chút luyến tiếc sợ anh ấy đi như vậy sẽ bị mệt.

“Không sao, tôi có quen biết người ở đại đội khác, đại đội bọn họ sẽ đem máy kéo đến chỗ đại đội cách binh đoàn chúng tôi không xa, đến lúc đó tôi ngồi nhờ máy kéo của bọn họ trở về là được.” Kỳ Huy Hoàng nói, lại vỗ vỗ vào ghế sau, nhìn Tạ Phương Hoa, nâng nâng cằm: “Đến đây nào, mau lên xe đi.”

Tạ Phương Hoa cúi đầu, nhoẻn miệng cười cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như thể vừa được ăn kẹo vậy.

Đi đến bên cạnh xe đạp, nhảy lên yên sau, cô ấy vịn tay vào cái đệm bên cạnh, nói: “Xong rồi.”

“Cái gì mà xong, tay còn chưa đặt lên eo tôi mà gọi là xong sao? Nhanh vòng tay qua ôm lấy eo tôi đi, như vậy mới được xem là xong.” Kỳ Huy Hoàng nói, giơ một tay ra giữ chặt lấy tay Tạ Phương Hoa, đặt lên eo mình.

Sau khi làm xong một loạt động tác này, anh ấy mới đặt chân lên bàn đạp: “Xuất phát.”

Dường như nhớ ra điều gì đó, Kỳ Huy Hoàng hỏi Tạ Phương Hoa là ông bà nội của Tống Thời Thanh có phải ở đại đội bọn họ hay không, Tạ Phương Hoa nói đúng vậy, đang ở trong nhà cô gái lần trước đến binh đoàn cùng cô ấy. Kỳ Huy Hoàng muốn đến gặp cha mẹ của lão chiến hữu, cho nên đã ghé Cung Tiêu Xã ở binh đoàn mua hai bình sữa mạch nha và một ít điểm tâm. Tạ Phương Hoa cho rằng mấy thứ này đều là để tặng cho nhà họ Tống cho nên cũng không nói gì thêm.

Mãi cho đến khi về tới nhà, cô ấy mới phát hiện hai bình sữa mạch nha kia có một bình là Kỳ Huy Hoàng cho cô ấy.

Cô ấy sợ nếu từ chối ý tốt của Kỳ Huy Hoàng sẽ khiến Kỳ Huy Hoàng hiểu lầm là cô ấy không muốn tiếp nhận anh ấy, dù sao thì vào thời buổi này, con trai mà thích con gái nhà người ta, nếu mang lễ vật đến mà bị cô gái đó từ chối, vậy thì tám chín phần là cô gái đó không vừa mắt chàng trai ấy rồi.

Cố Diệp Phi

Vì thế cô ấy đã nhận sữa mạch nha, còn nói phải may cho anh ấy một bộ quần áo, như vậy coi như có qua có lại, trong lòng cô ấy cũng thoải mái hơn chút.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 515: Chương 515



Kỳ Huy Hoàng sớm biết rằng Tạ Phương Hoa sẽ may quần áo, còn chưa thử qua tay nghề của cô ấy, cũng không nói thêm gì, đứng im để cho Tạ Phương Hoa lấy số đo cho anh ấy.

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà họ Tạ một chút, Kỳ Huy Hoàng nhờ Tạ Phương Hoa dẫn tới nhà họ Khương, đến gặp ông nội Tống và bà nội Tống.

Trước kia Kỳ Huy Hoàng đã từng đến nhà họ Tống rồi, đã gặp qua ông Tống và bà Tống, thế nên lần này tới nhà họ Khương, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy bà Tống đang phơi đậu que trong sân.

Nhìn thấy chiến hữu của con trai, trong lòng bỗng nhớ lại chuyện năm xưa, bà Tống nhanh chóng đón Kỳ Huy Hoàng vào.

Ngay từ đầu khi thấy Tạ Phương Hoa đi bên cạnh, bà Tống đã biết Kỳ Huy Hoàng và Tạ Phương Hoa đang cặp với nhau, trong lòng cũng rất vui, nói thẳng ra là hai người bọn họ rất xứng đôi.

Bên ngoài có động tĩnh, Tạ Phương Hoa nói nhất định là Tuệ Tuệ đã trở về, cô ấy đi ra ngoài xem thử.

Đi đến trong sân, quả nhiên nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và người nhà đã trở về. Khương Tuệ Tuệ không nghĩ tới Tạ Phương Hoa sẽ đến nhà mình, chỉ cho rằng cô ấy là tới tìm mình, vội cười hỏi: “Chị Phương Hoa, sao chị lại tới đây? Là có chuyện gì sao?”

Tạ Phương Hoa nghiêng người, chỉ chỉ vào căn nhà của bà Tống, nói: “Đội trưởng Kỳ tới thăm bà Tống, nghe anh ấy nói trước kia anh ấy và con trai bà Tống là chiến hữu. Hôm nay lúc tôi đến binh đoàn giao quần áo, trên đường gặp chuyện không may, xe đạp không có cách nào để đi tiếp được, tôi ngồi nghỉ dưới bóng cây từ từ đợi, nhìn xem có ai đi ngang qua hay không, có thể giúp tôi sửa xe một lát. Lại không cẩn thận bị rắn cắn một phát……”

“Hả, chị Phương Hoa, chị bị rắn cắn sao? Có nặng lắm không, có đến y tế chưa?” Khương Tuệ Tuệ nghe đến đây, mày nhăn lại, vội quan tâm hỏi.

Tạ Phương Hoa vội vàng trấn an cô: “Không sao, không sao, đội trưởng Kỳ đã đưa tôi đến y tế rồi, bác sĩ nói con rắn cắn tôi không có độc, không cần lo.”

Sau khi nghe xong, Khương Tuệ Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên cô đột nhiên lại phát giác một ít chuyện không thích hợp.

Bởi vì ngày thường khi Tạ Phương Hoa nhắc tới Kỳ Huy Hoàng, trên mặt sẽ hiện lên một chút biểu cảm sợ hãi, nhưng lần này cô ấy nhắc tới Kỳ Huy Hoàng rất nhiều lần, biểu cảm sợ hãi này lại biến mất, thay thế vào đó là vẻ tươi cười, cô ấy nhắc tới ba chữ ‘đội trưởng Kỳ’ một cách ôn nhu khác thường.

Khương Tuệ Tuệ là một người có khả năng quan sát rất tốt, trực giác nói cho cô biết rằng, nhất định là có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Tạ Phương Hoa và Kỳ Huy Hoàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Cô cười chế nhạo mà nói: “Chị Phương Hoa, sao tôi lại cảm thấy chị hôm nay và ngày thường rất khác nhau nhỉ? Tôi nhớ trước kia hình như chị hơi sợ đội trưởng Kỳ, sao hôm nay……”

Vốn dĩ Tạ Phương Hoa không có ý định gạt Khương Tuệ Tuệ, lúc này thấy Khương Tuệ Tuệ đúng lúc nhắc tới, vì thế cô ấy dứt khoát nói hết cho Khương Tuệ Tuệ nghe.

“Tôi cũng nói với anh ấy về vấn đề xuất thân của tôi rồi, ngay từ đầu tôi cảm thấy sau khi anh ấy biết nhất định sẽ không muốn ở bên cạnh tôi nữa, nào ngờ anh ấy lại nói anh ấy sẽ viết báo cáo xin phép cấp trên. Về chuyện anh ấy từng ly hôn, anh ấy cũng nói với tôi rồi, trong chuyện đó anh ấy không thẹn với lương tâm, tôi nghĩ, có lẽ vấn đề xuất phát từ vợ trước của anh ấy……” Tạ Phương Hoa nói.

Thật sự đến lúc này, Tạ Phương Hoa đã rất tin tưởng những gì Kỳ Huy Hoàng nói.

Cố Diệp Phi

Bởi vì cô ấy là một người không có chút kinh nghiệm tình trường nào, từ nhỏ đến lớn, có lẽ Kỳ Huy Hoàng là người đầu tiên nói với cô ấy những lời này. Đối với người khác, có lẽ cô ấy sẽ cần thời gian quan sát lâu hơn, nhưng đối với Kỳ Huy Hoàng, cô ấy chỉ cần tin, như vậy sẽ không có quá nhiều hoài nghi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 516: Chương 516



Nhưng Khương Tuệ Tuệ là một người cần thời gian quan sát mọi thứ, cô cẩn thận phân tích vấn đề này.

Nhưng nghĩ lại Kỳ Huy Hoàng đã là chiến hữu của cha Tống Thời Thanh, lại còn là đội trưởng của binh đoàn, cho dù là vì tiền đồ của anh ấy thì cũng không cần thiết nói dối Tạ Phương Hoa. Nếu những gì anh ấy nói với Tạ Phương Hoa đều là nói dối, vậy đến lúc đó Tạ Phương Hoa tố cáo anh ấy, nhất định anh ấy sẽ không có đường chối cãi.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ vẫn nói với Tạ Phương Hoa, không thể có tâm hại người, nhưng cũng không thể không có tâm phòng người. Trước khi Kỳ Huy Hoàng xin phép được thì đừng tiếp xúc thân mật nhiều với anh ấy, ôm ấp hôn hít gì đó thì có thể, nhưng tuyệt đối không được đi quá giới hạn.

Bởi vì Tạ Phương Hoa không phải là cô, cô là người ở tương lai, tư tưởng của cô mở mang hơn. Không sợ sau này vì bất hòa tình cảm mà chia tay, nam nữ lại đi quá giới hạn, cô cũng sẽ không vì chuyện mình đem trao lần đầu tiên đi mà cảm thấy có vấn đề gì.

Chỉ là Tạ Phương Hoa nhất định sẽ không tiếp thu được.

Những lời cô nói lúc này, thật giống với lúc cô nói cho Tạ Phương Hoa biết cô và Tống Thời Thanh hẹn hò, Tạ Phương Hoa cũng đã nói những lời này với cô.

Hai người đều muốn tốt cho đối phương, Tạ Phương Hoa gật đầu đồng ý, nói với cô rằng cô ấy nhất định sẽ đợi đến khi bọn họ kết hôn mới làm chuyện đó.

Bên kia, Kỳ Huy Hoàng đang ở trong phòng trò chuyện với bà Tống thì đột nhiên hắt xì hai cái, sau khi hắt xì xong, anh ấy xoa xoa cái mũi, tiếp tục nói: “Thời Thanh ở tuổi này còn chưa hẹn hò, chi bằng để cháu giới thiệu em họ cho cậu ấy được không? Em họ cháu cũng là thanh niên trí thức ở đại đội này, lúc này đang làm việc ở đội năm.”

“Chi bằng như vậy đi, để mấy ngày nữa cháu đưa em họ đến gặp mặt chú thím.”

Vốn dĩ bà Tống định nói gì đó, nhưng Kỳ Huy Hoàng lại không nhận ra, mới vội vàng nói ra lời này. Bà Tống và ông Tống nhìn nhau.

Một lúc sau, Kỳ Huy Hoàng phải trở về binh đoàn.

Bà Tống nhờ anh ấy mang ít đồ cho Tống Thời Thanh, cũng cho anh ấy hai cân đùi gà khô.

Tạ Phương Hoa đưa anh ấy đến cổng đại đội, Kỳ Huy Hoàng kêu cô ấy hãy trở về đi. Mặc dù mùa thu đã đến nhưng thời tiết vẫn nóng vô cùng, bên ngoài mặt trời đang chiếu gắt, Kỳ Huy Hoàng cũng rất xót cô ấy.

“Trở về đi, mấy ngày nữa anh đưa em họ đến gặp thím Tống, đến lúc đó cũng sẽ tới thăm em.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Tốt nhất lúc ấy, anh ấy còn có thể đem tin đã xin phép được đến đây.

Tạ Phương Hoa không biết Kỳ Huy Hoàng muốn dẫn em họ tới để làm gì, cô ấy cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu sau đó đi về.

Ba ngày sau, quả nhiên Kỳ Huy Hoàng đã đưa em họ tới.

Cố Diệp Phi

Em họ của anh ấy họ Đan, tên là Hà, cô ấy là Đan Hà. Cô ấy có khuôn mặt tròn, gò má cao ửng hồng, trông cũng rất thuần khiết và đáng yêu, lại rất biết nói chuyện, vừa nhìn thấy bà Tống đã nhanh chóng chào hỏi theo Kỳ Huy Hoàng.

Từ khi Kỳ Huy Hoàng là chiến hữu của cha Tống Thời Thanh đã gọi bà Tống một tiếng ‘thím Tống’, nhưng mà cứ như vậy thì lại có hơi loạn trong việc xưng hô, vì thế dứt khoát gọi là bà Tống, Đan Hà cũng gọi theo là bà Tống.

Đan Hà là một người cần mẫn, vừa đến đã giúp đỡ làm không ít việc, còn đòi giặt quần áo thay cho bà Tống. Bà Tống khuyên can mãi mới giành lại được quần áo từ tay cô ấy, kêu cô ấy đi nghỉ ngơi.

Người nhà họ Khương đã ra ruộng làm việc, trong nhà chỉ có Lưu Ái Đệ sắp đến ngày sinh và Nữu Nữu, Nữu Nữu có thói quen ngủ trưa, đến giờ lại buồn ngủ.

Nữu Nữu ngủ cũng không cần ai phải dỗ, đều là trẻ con ở nông thôn, làm gì có chuyện tỏ ra kiều quý như vậy, tự mình leo lên giường nằm, không bao lâu là có thể ngủ rồi.

Một mình Lưu Ái Đệ ngồi ở mái hiên, cố ý nghe ngóng động tĩnh bên nhà bà Tống. Cô ta là một người tương đối kỳ quái, chỗ nào có tin tức quan trọng là cô ta sẽ xuất hiện.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 517: Chương 517



Đan Hà ở trong phòng trò chuyện với bà Tống, Kỳ Huy Hoàng ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc đụng phải Lưu Ái Đệ.

Lưu Ái Đệ bắt chuyện với anh ấy: “Đội trưởng Kỳ, cô gái đến đây cùng anh là ai vậy?”

Lần trước Kỳ Huy Hoàng đã đến nhà họ Khương, cho nên Lưu Ái Đệ đã biết Kỳ Huy Hoàng là đội trưởng của binh đoàn.

Kỳ Huy Hoàng cũng không giấu diếm, nói thẳng: “À, đó là em họ tôi, tên là Đan Hà, Tống Thời Thanh còn chưa hẹn hò với ai mà phải không? Tôi thấy cậu ấy và em họ tôi rất thích hợp, thế nên mới đưa tới đây giới thiệu, đang trò chuyện với bà Tống.”

Lưu Ái Đệ mở to hai mắt nhìn, nghe thấy chuyện này thật là kỳ quái.

Cô ta không biết em chồng mình và Tống Thời Thanh đã hẹn hò với nhau, cũng không nghĩ nhiều, khi nói chuyện với Kỳ Huy Hoàng còn khen Tống Thời Thanh là đứa trẻ tốt, giỏi giang và hiếu thuận, còn được đại đội trưởng của bọn họ bầu chọn là quân nhân danh dự.

Hai người trò chuyện ở trong sân, còn Đan Hà nói chuyện với bà Tống trong phòng, cũng không biết bọn họ hàn huyên cái gì, mà lúc nào cũng thấy Đan Hà tươi cười, hình như rất vui vẻ.

Trong mắt Lưu Ái Đệ thì cảm thấy chuyện này chắc chắn đã thành công rồi, nghĩ thầm Tống Thời Thanh đã phải hẹn hò, đây chính là một chuyện hệ trọng, đợi đến khi em chồng tan làm trở về, cô ta nhất định phải kể cho cô nghe.

Gần đây đại đội cũng không quá bận, xem ra là an bình trước bão táp, đợi đến lúc thu hoạch bắp, chắc chắn công việc sẽ trở nên bận rộn.

Khương Tuệ Tuệ vươn vai, đi theo sau Phương Quế Chi, cả gia đình cùng nhau trở về nhà.

Khương Vệ Quân ở phía sau, nghĩ xem tối hôm nay nên ăn gì, nói với theo Khương Tuệ Tuệ đang đi đằng trước: “Em gái, cái mì sợi hôm qua em làm gọi là gì nhỉ, chị dâu em nói ăn khá là ngon, hay là hôm nay em lại làm món đó đi, được không?”

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ xoay người lại, nói: “Cái đó gọi là mì lạnh, được thôi, vậy tối hôm nay chúng ta lại ăn mì lạnh. Anh ba, chút nữa đi ngang qua phần đất nhà chúng ta, anh đi hái một ít dưa chuột nhé, phải có thêm ít dưa chuột cắt nhỏ thì ăn mới ngon.”

“Được, đợi chút nữa anh sẽ đi hái.” Khương Vệ Quân vội vàng lên tiếng.

Mì lạnh làm khá là đơn giản, không phải việc gì khó, nhưng mà trước tiên phải làm mì. Hôm nay thời gian không còn sớm, có thể không kịp làm mì lạnh.

Gần đây Lưu Ái Đệ ăn uống không được nhiều, bởi vì bụng đã lớn, nên dạ dày cô ta bị chèn ép, ăn cũng ít hơn so với trước kia. Nhưng tối hôm qua khi Khương Tuệ Tuệ làm mì lạnh, cô ta ăn rất hợp khẩu vị nên ăn được rất nhiều.

Khương Vệ Quân lo lắng cho vợ, đã chú ý tới điểm này, lúc này mới kêu hôm nay Khương Tuệ Tuệ lại làm mì lạnh.

Cả gia đình họ về tới nhà, chuyện đầu tiên phải làm chính là dùng nước lạnh rửa mặt, cả một ngày làm việc mệt mỏi đã nóng quá rồi. Khương Tuệ Tuệ cũng không ngoại lệ, chỉ là cô rất ít khi trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt, cô dùng nước nóng pha với nước lạnh thành nước ấm rồi rửa sạch mặt, cảm giác đã thoải mái hơn rất nhiều.

Vì sắp tới phải thu hoạch bắp, có một việc quan trọng là đã thay đổi từ giá trị cho tới máy móc, mấy ngày nay Khương Tuệ Tuệ đều không dựa vào hệ thống nữa, mà cô đã trực tiếp ra ruộng làm việc.

Mệt thì thật sự có mệt, nhưng được rèn luyện như vậy thì cơ thể cô cũng trở nên khá hơn trước kia rất nhiều, thịt trên người đã trở nên rắn chắc hơn.

Mới vừa rửa mặt xong, Nữu Nữu đã chạy tới ôm lấy cô: “Cô nhỏ, cô nhỏ đã về rồi, hôm nay Nữu Nữu nằm mơ thấy cô nhỏ!”

“Oa, Nữu Nữu mơ thấy cô nhỏ làm gì thế?” Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm lấy Nữu Nữu.

Nữu Nữu chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, nghiêm trang mà nói: “Mơ thấy cô nhỏ đưa Nữu Nữu đi ăn món ngon!”

Phụt…. Đứa nhỏ này quả nhiên là nghĩ tới cô thì chỉ nghĩ đến ăn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 518: Chương 518



Khương Tuệ Tuệ đưa tay nhẹ nhàng véo mũi Nữu Nữu: “Vậy được rồi, đợi chút nữa cô nhỏ sẽ đưa Nữu Nữu đi ăn món ngon.”

Lúc này Khương Tuệ Tuệ đang làm mì lạnh, Phương Quế Chi ở bên cạnh nhìn. Đúng thật là vô cùng dễ dàng, nhìn cô làm mấy lần là đều có thể học theo được hết, Khương Tuệ Tuệ còn để Phương Quế Chi làm thử, kết quả cũng làm rất tốt, chỉ là hơi dày hơn một chút so với Khương Tuệ Tuệ làm.

Khương Vệ Quân đã hái dưa chuột về, đang hí hoáy rửa dưa chuột.

Khương Tuệ Tuệ đi từ nhà bếp ra, lấy dưa chuột từ trong tay hắn, dự định mang vào trong cắt nhỏ.

Lưu Ái Đệ đi tới, chia sẻ với cô em chồng yêu quý về tin tức quan trọng mà hôm nay cô ta nghe được: “Em gái, tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

“Chuyện gì vậy?” Khương Tuệ Tuệ có chút thất thần mà nói. Cô đã quen rồi, kể từ khi Lưu Ái Đệ và cô hóa giải hiềm khích lúc trước, từ mối quan hệ chị dâu em chồng nhìn nhau không thuận mắt đến mối quan hệ thân thiết như chị em ruột hiện giờ, Lưu Ái Đệ sẽ luôn kể cho cô nghe một vài tin tức nhỏ nhặt. Ví dụ như con cái nhà nào đó như thế nào, chồng người ta đánh đập vợ ra sao, con dâu nhà nào đó cãi nhau với mẹ chồng mỗi ngày.

Khương Tuệ Tuệ đều đã quen rồi.

Nhưng cô tuyệt đối không thể nghĩ tới, chuyện hôm nay Lưu Ái Đệ muốn nói rất khác lạ, chuyện này liên quan tới Tống Thời Thanh, tin tức này khiến cô trở tay không kịp.

Chỉ nghe thấy Lưu Ái Đệ hạ thấp giọng nói: “Em gái, để tôi nói cho mà nghe, hôm nay tôi đã nhìn thấy đội trưởng Kỳ đưa một cô gái tới gặp bà Tống. Tôi có hỏi anh ấy cô gái đó là ai, anh ấy nói đó là em họ của anh ấy, tên là cái gì Hà…… Nói là nghe nói Tống Thời Thanh đến tuổi này mà còn chưa hẹn hò với ai, nên đã đưa em họ anh ấy đến giới thiệu cho Tống Thời Thanh hẹn hò.”

“Tôi thấy bọn họ vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ, việc này chắc là đã thành công rồi. Vậy cũng tốt, tôi cũng rất vui vì Tống Thời Thanh có thể tìm được một người để hẹn hò, nhưng mà tôi cảm thấy cô gái kia cũng không phải quá xinh đẹp, khuôn mặt hơi tròn trịa một chút, lại còn hồng hồng, trông như quả táo vậy đó. Thật sự cũng không phải là tệ, nhưng mà Tống Thời Thanh lại quá đẹp trai, nhìn qua sẽ cảm thấy cô gái kia không xứng với Tống Thời Thanh. Trước kia tôi luôn muốn biết Tống Thời Thanh sẽ tìm được một cô bạn gái như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, tôi lại cảm thấy cô và Tống Thời Thanh xứng……”

Mải mê kể chuyện, cuối cùng Lưu Ái Đệ cũng phát hiện em chồng mình có biểu hiện gì đó không đúng lắm.

Ngày thường em chồng mình luôn thích nhếch môi cười, vậy mà lúc này sắc mặt lại cứng đờ, có chút khó coi. Cô ta vội vàng dừng câu chuyện đang kể lại, thầm nghĩ xem rốt cuộc mình có nói câu nào chọc giận em chồng hay không.

Vội vàng giải thích: “Cái kia…… Tôi chỉ là nói hươu nói vượn, chỉ là trong lòng tôi cảm thấy hai người xứng đôi mà thôi……”

Cô ta tưởng những lời này đã chọc giận khiến em chồng không vui, nhưng mà sau khi nói như vậy, sắc mặt của em chồng vẫn không tốt hơn.

Cô ta vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm nữa.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nắm chặt quả dưa chuột trong tay, hơi thở trở nên dồn dập hơn. Cô cảm giác mọi thứ trong đầu cô hiện tại đang rất lộn xộn, giống như một mớ bùn nhão, căn bản không biết nên nghĩ gì.

Theo lý mà nói, cô rất tin tưởng Tống Thời Thanh, cũng vẫn luôn tự nói với lòng, cô rất tin tưởng cách sống của Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh nói không công khai quan hệ của bọn họ là vì muốn tốt cho cô, cô liền không yêu cầu công khai.

Nhưng cô làm sao có thể nghĩ tới, vì nguyên nhân này mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Tống Thời Thanh và cô bí mật hẹn hò, bây giờ lại muốn hẹn hò cùng người khác. Chuyện này Tống Thời Thanh có biết không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 519: Chương 519



Cô nghĩ Tống Thời Thanh chắc hẳn là phải biết, chứ Kỳ Huy Hoàng không thể tự tiện giới thiệu đối tượng cho Tống Thời Thanh mà không thông báo với chính chủ một tiếng.

Nếu Tống Thời Thanh biết, vậy mà anh làm như thế, anh đặt cô ở chỗ nào rồi vậy?

Khương Tuệ Tuệ hít sâu một hơi, đưa dưa chuột trong tay nhét vào tay Lưu Ái Đệ, nhìn vào mắt cô ta mà nói: “Chị dâu, đột nhiên tôi nhớ ra tôi có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, chút nữa mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi đâu.”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ cũng không đợi Lưu Ái Đệ phản ứng lại, xoay người đẩy xe đạp ra, leo lên xe rồi đi mất.

Chỉ để lại Lưu Ái Đệ với vẻ mặt không hiểu gì nhìn bóng dáng em chồng dần dần biến mất, còn không rõ rốt cuộc mình đã nói sai câu nào……

Cô ta nhìn trái dưa chuột trong tay, thất thần đi vào nhà bếp đưa dưa chuột cho Phương Quế Chi, rồi lại thất thần đi ra. Nhìn thấy Lý Tú Cầm đang giúp đỡ Khương Vệ Bình xử lý cha của Tiểu Nguyệt, vội vàng đi qua, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em út sốt ruột hoảng hốt nên đã lập tức đi ra ngoài, nói là ra ngoài có việc, đến cơm chiều cũng chưa kịp ăn……”

Cô ta cảm thấy chị dâu cả thông minh hơn mình, nói cho chị dâu cả biết có lẽ còn có thể biết được vì sao em chồng lại như vậy.

Cố Diệp Phi

Lý Tú Cầm vừa bận rộn vừa hỏi: “Có chuyện gì à? Cứ như vậy mà đi sao?”

“Em cũng đang buồn bực quá đây, có chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy, cả cơm cũng không ăn mà đã đi rồi. Hơn nữa em đã cân nhắc, hình như là vì những gì em nói với em ấy, nhưng mà em lại không biết rốt cuộc là do câu nào của em nữa.” Lưu Ái Đệ nói.

“Vậy cô đã nói gì với em ấy?” Lý Tú Cầm hỏi.

Lưu Ái Đệ nhớ lại những gì mình đã nói: “Thật ra cũng không có gì, không phải do hôm nay, đội trưởng Kỳ gì đó lần trước có tới nhà chúng ta dẫn theo một cô gái trẻ tuổi tới gặp bà Tống hay sao? Bị em nhìn thấy, em có hỏi thăm một chút, đội trưởng Kỳ nói cô gái kia là em họ của anh ta, là anh ta đưa đến giới thiệu cho Tống Thời Thanh làm đối tượng hẹn hò.”

“Em thấy bà Tống và cô gái kia vừa nói chuyện vừa cười, thế nên mới cảm thấy chuyện này chắc đã thành công rồi. Em mới nói chuyện này với em ấy, còn những chuyện khác cũng chưa hề nói gì, chỉ nói cô gái kia có khuôn mặt tròn tròn, trông giống như quả táo, còn mặt em ấy thì không tròn, mà em cũng chưa nói gì em ấy cả, không lẽ em ấy lại giận em sao?”

Lưu Ái Đệ không định hỏi, nhưng cô ta cũng thật sự sợ bản thân sẽ chọc giận em chồng.

Lý Tú Cầm nghe xong, nghĩ lại Khương Vệ Bình mới về nhà mẹ đẻ cách đây không lâu, có lẽ không rõ mối quan hệ giữa Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, nhưng còn cô ấy thì hiểu rất rõ.

Cô ấy đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau thì đều thân thiết một cách khác thường, người khác có lẽ sẽ không nhìn thấy, nhưng cô ấy thì biết.

Cô em chồng này của cô ấy và thanh niên trí thức họ Tống kia đang hẹn hò.

Ngay từ đầu cô ấy đã không quá tán thành, nhưng mà sau này thanh niên trí thức họ Tống đó đã cứu Nữu Nữu, có ơn cứu mạng đối với nhà bọn họ. Hơn nữa em chồng cô ấy cũng thích, người làm chị dâu cả này cũng không thể tiếp tục phản đối, cũng không thể gây chuyện phá vỡ mối quan hệ giữa hai người, vì thế liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chứ đâu có giống như Lưu Ái Đệ, đều là người cùng một nhà, vậy mà cái gì cũng không biết.

Khương Tuệ Tuệ đột nhiên thay đổi sắc mặt nói có việc đi ra ngoài, chắc chắn là vì biết đội trưởng Kỳ giới thiệu đối tượng hẹn hò cho Tống Thời Thanh, nên mới tức giận, lúc này có thể là cô đang đến binh đoàn tìm Tống Thời Thanh hỏi cho rõ ràng.

Rốt cuộc thì nếu có chuyện gì đang xảy ra thì cô ấy cũng sẽ không thể hiểu hết được, nhưng đối với nhân phẩm của Tống Thời Thanh, cô ấy vẫn rất tin tưởng. Hy vọng khi em chồng tới binh đoàn, hai người có thể nói chuyện rõ ràng.
 
Back
Top Bottom