Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 370: Chương 370



Lưu Ái Đệ nói: "Vừa rồi tôi ngủ một giấc đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Tôi đi với cô, cô không phải là đi đánh nhau, nhưng tôi lại muốn đi gây phiền toái cho bọn họ, cái thứ gì không biết, nhà họ Lưu gây khó dễ cho người nhà họ Khương chúng ta, không lẽ cứ để như vậy hay sao?”

“Em chồng, không lẽ cô không muốn trút giận cho chị hai hay sao? Cô cũng biết tính tình của mẹ chúng ta, dù sao cũng không thể đánh nhau với người nhà họ Lưu, dù sao thì cơn tức này tôi cũng không nuốt nổi, em chồng, cô nói xem chúng ta có nên đi thu thập nhà họ Lưu hay không?"

Khương Tuệ Tuệ cứ nhìn chằm chằm vào Lưu Ái Đệ khi cô ta đang nói chuyện.

Nhìn đến mức Lưu Ái Đệ phải ngượng ngùng, có chút không được tự nhiên mà hỏi: "Sao vậy, tôi có nói gì sai hay sao?"

Khương Tuệ Tuệ nhún nhún vai: "Không sai, chúng ta đi thôi."

Thực ra, lần này cô đi qua và nói chỉ là để lấy đồ cho chị hai là không phải. Nhà họ Lưu ức h.i.ế.p chị hai cô như vậy, cô làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này được? Lưu Ái Đệ nói đúng, tính cách của Phương Quế Chi thực sự tương đối ôn hòa, mặc dù khi chuyện này xảy ra, Phương Quế Chi sẽ ủng hộ Khương Vệ Bình ly hôn, bà ấy cũng có thể sẽ đến tìm bà Lưu để lý luận, nhưng cơ hội đánh nhau vẫn là rất nhỏ.

Vì vậy nên cô phải thu thập nhà họ Lưu trước đã.

Cho nên nếu Lưu Ái Đệ muốn đi cùng cô, vừa hay tăng thêm một người giúp đỡ.

Sự thật đã chứng minh rằng việc Lưu Ái Đệ đi cùng là rất có lợi. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ không quen thuộc với xã Hồng Tinh, nếu không có Lưu Ái Đệ dẫn đường, cô có thể sẽ không tìm thấy trường học của xã Hồng Tinh dễ dàng như vậy.

Cố Diệp Phi

Hôm nay là thứ Năm, trường học đang trong buổi học. Lưu Thiếu Thông là một giáo viên, vì vậy anh ta có thể được miễn công việc thu hoạch lúa mì và chỉ dạy học trong trường.

Lưu Ái Đệ là người giỏi việc khóc lóc lăn lộn, dựa theo những gì Khương Tuệ Tuệ nói, cô ta đã đến trường làm ầm ĩ trong giờ nghỉ trưa, nói rằng hành vi của Lưu Thiếu Thông không tốt, đứa con của chính mình cũng muốn vứt bỏ, ồn ào làm cho toàn bộ trường học đều biết việc này.

Tuy rằng chuyện này sẽ không làm cho Lưu Thiếu Thông mất đi tư cách làm giáo viên, nhưng ánh mắt của người khác cũng sẽ làm cho anh ta khó chịu.

Tiếp theo, Khương Tuệ Tuệ và Lưu Ái Đệ lại đến nhà họ Lưu một chuyến, đúng lúc bà Lưu đang nói chuyện với hàng xóm.

Người hàng xóm nói: "Con dâu bà đã chạy đi, bà không tìm về, không sợ cô ấy sẽ không quay lại hay sao? Đến lúc đó con trai bà không có vợ, thế thì không phải sẽ tìm bà để liều mạng hay sao?"

Bà Lưu hừ một tiếng, vẻ mặt rất khinh thường, thản nhiên nói: "Tìm cái gì mà tìm, tốt nhất là chạy đi rồi thì đừng có quay lại, tôi sẽ tìm một người con dâu tốt hơn cho con trai tôi. Con trai tôi là một giáo viên, nói không chừng còn có thể tìm được một cô gái mới lớn đấy chứ!”

“Cái m.ô.n.g của Khương Vệ Bình nhìn thì trông khá to, nhưng tôi không ngờ rằng cô ta thậm chí còn không thể sinh ra con trai! Cái đồ vô tích sự như vậy, còn muốn uống nước đường nâu hay sao? Cho cô ta uống quả thật là lãng phí!"

Nói đến đây, bà ta bắt đầu vào vấn đề chính, đưa túi đường nâu cho hàng xóm của bà ta: "Bà có muốn mua túi đường nâu này không? Con dâu của bà không phải vừa mới sinh một đứa cháu trai hay sao?"

Hiện tại đường nâu là hàng đặc biệt, mỗi nhà chỉ có sản phụ mới sinh mới có thể được uống, khẩu phần ăn không lớn nên chỉ mấy ngày đầu sản phụ mới được ăn đường nâu.

Người hàng xóm nhìn túi đường nâu nhỏ, muốn hỏi giá bao nhiêu, nếu đắt quá thì bà ấy sẽ không muốn.

Nhưng bà ấy còn chưa kịp nói gì, Lưu Ái Đệ đã chạy tới, giật lấy túi đường nâu trên tay bà Lưu, hung dữ mà nói: "Đây là đường nâu mà chị hai nhà tôi mới sinh nên được nhận, sao bà lại bán đi?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 371: Chương 371



Bà đúng là bà lão bất trị, không phải là loại người tốt lành gì!"

Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Ái Đệ khiến bà Lưu giật mình khiếp sợ, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, bà ta không khỏi trợn trắn mắt.

Cố Diệp Phi

Kỳ thật trước khi làm những chuyện này, bà ta đã nghĩ tới những hậu quả sẽ xảy ra, nhưng chính yếu là bà ta không sợ, năm đó bà Lưu có thể nuôi Lưu Thiếu Thông khôn lớn, tất cả đều là do bản lĩnh khóc lóc ăn vạ của bà ta, nếu nói về việc khóc lóc ăn vạ thì bà ta sẽ không sợ ai, ngay cả Lưu Ái Đệ thì cũng chỉ là một đứa con gái trước mặt bà ta mà thôi.

"Này, đây không phải là Lưu Ái Đệ hay sao? Làm sao, cô cũng muốn xen vào chuyện nhà chúng tôi à? Lúc trước không phải cô cũng bị mẹ mình gọi một tiếng là ‘đồ mất tiền’ hay sao? Nếu có thời gian không bằng cô đi quản cho tốt cha mẹ mình đi, tới nhà tôi gây sự làm gì?" Bà Lưu khinh thường nói.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy đỏ mặt vì những gì bà Lưu nói, nhưng Lưu Ái Đệ thì khác, cô ta mới là người không quan tâm bà Lưu nói cái gì, cô ta chỉ muốn phản bác bà Lưu là được.

"Nếu như bà dám bắt nạt chị hai của tôi, tôi sẽ can thiệp vào, tôi nói cho bà biết, đừng dùng cha mẹ tôi để tạo áp lực cho tôi, cho dù cha mẹ tôi tới, tôi cũng không sợ đâu!" Lưu Ái Đệ hất cằm.

Lợi dụng lúc Lưu Ái Đệ và bà Lưu dây dưa với nhau, Khương Tuệ Tuệ vào nhà và thu dọn đồ đạc của Khương Vệ Bình, đồng thời mang theo quần áo mà cô ấy đã đặc biệt chuẩn bị cho đứa bé.

Khi cô đi ra ngoài, tình cờ thấy mặt bà Lưu tái xanh vì bị Lưu Ái Đệ mắng mỏ, bà ta định vươn tay túm tóc Lưu Ái Đệ để đánh cô ta.

Lưu Ái Đệ cũng không phải người ăn chay, cô ta hét lên: “Bà già khốn nạn này còn dám đánh tôi, bà c.h.ế.t chắc rồi!”

Nhưng vừa định động thủ thì đột nhiên bụng cô ta đau nhói, cô ta kêu lên ‘ai u’ một tiếng, nhanh chóng che bụng, nắm đ.ấ.m không thể hạ xuống để đánh vào người bà Lưu.

Bà Lưu cười lạnh một tiếng, nhân lúc Lưu Ái Đệ đau bụng định động thủ, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng miệng quạ đen với bà Lưu, bà Lưu nghiêng cả người, sau đó đập vào bức tường bên cạnh, trên đầu không những chảy m.á.u mà lại còn ngã vào đống cứt trâu, dính một miệng toàn cứt trâu.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng đến bên cạnh Lưu Ái Đệ và lo lắng hỏi: "Chị dâu ba, chị có khỏe không, chị không sao chứ?"

Sắc mặt Lưu Ái Đệ không được tốt cho lắm, cô ta ôm bụng nói: "Em chồng, tôi đau bụng quá..."

"Đi thôi, chúng ta đi đến trung tâm y tế xem một chút." Khương Tuệ Tuệ lo lắng nói, cô hối hận vì đã để Lưu Ái Đệ đi cùng mình, nếu Lưu Ái Đệ có vấn đề gì thì cô phải làm sao bây giờ.

Lần này Lưu Ái Đệ không từ chối đi khám bệnh nữa, dù sao khoảng thời gian này, cô ta đã thật sự cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.

Khi Khương Tuệ Tuệ dẫn theo Lưu Ái Đệ đứng xếp hàng bên ngoài, Lưu Ái Đệ lại nôn khan thêm vài lần, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng vỗ lưng Lưu Ái Đệ, lấy chai nước ra và cho cô ta uống nước: "Chị dâu ba, chị thấy như thế nào, có cảm thấy dễ chịu hơn một chút hay không? Đêm qua đi ngủ chị bị cảm lạnh phải không? Tại sao chị lại muốn nôn rồi vậy? Chị có thấy đầu óc choáng váng hay không? Nếu không thì tôi sẽ bảo y tá cho mượn nhiệt kế, chúng ta sẽ đo nhiệt độ trước.”

“Cũng được.” Lưu Ái Đệ gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy có chút choáng váng chóng mặt, cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng tối qua tôi không làm gì cả, làm sao tôi có thể bị cảm lạnh được… Tôi thường ngủ trên chiếu...."

Khương Tuệ Tuệ còn chưa đi được hai bước, một người thím lớn tuổi bên cạnh không nói nên lời: " Cái gì mà cảm lạnh với không cảm lạnh, em gái này chính là đang mang thai rồi đó."

"Cái gì?! Mang thai sao???" Lưu Ái Đệ không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 372: Chương 372



Đầu tiên là cô ta rất kinh ngạc, sau đó là vô cùng vui mừng, trong mắt tràn đầy vui mừng, háo hức nhìn thím kia: "Thím, thím nói tôi mang thai, chuyện này là thật sao? Thật sự là thật sao? Tôi thật sự mang thai hay sao?"

Thím kia có chút không nói nên lời: "Tôi chỉ thấy dáng vẻ này của vô giống như đang mang thai. Lúc tôi mang thai cũng có biểu hiện giống như cô vậy, hay nôn khan, muốn ăn chua. Tôi hỏi cô, có phải cô hay muốn ăn đồ chua đúng không?"

“Đồ chua sao? Hình như là vậy……. Nhưng khoảng thời gian trước tôi luôn cảm thấy miệng có hơi đắng…… Rốt cuộc là tôi có mang thai hay không?”

Lưu Ái Đệ thấy những tình trạng mà cô ta gặp phải không quá giống với những gì mà thím kia nói, nên không biết có nên tin là bản thân mang thai hay không.

“Cô cũng thật là, có thai hay không mà cũng không biết.” Dì kia không nói nên lời.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ trước đây không xem xét đến khía cạnh này, nhưng lúc này, sau khi được thím chỉ dẫn, cô đột nhiên có một số nghi ngờ về việc liệu Lưu Ái Đệ có thai hay không. Mặc dù cô chưa bao giờ mang thai và sinh con, nhưng chưa ăn thịt heo thì không lẽ chưa thấy qua heo chạy hay sao? Mấy người mang thai trên TV có phản ứng giống y hệt như thế này.

Cô đi tới trước mặt Lưu Ái Đệ, hỏi: "Chị dâu ba, tôi hỏi chị, cái kia đã bao lâu không đến rồi?"

“Cái kia?” Vốn dĩ lúc đầu Lưu Ái Đệ không phản ứng kịp, nhưng sau đó đã phản ứng lại, lắc đầu nói: “Nói như vậy tôi mới nhớ, tôi cũng không nghĩ đến, giống như là đã lâu rồi không đến… Chắc... Chắc phải hơn hai tháng..."

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Khương Tuệ Tuệ xoa xoa đầu, chị dâu thứ ba của cô thật là không để ý. Dì cả của cô đã lâu không đến như vậy thì cũng không có gì, bởi vì thứ nhất là cô chưa từng l.à.m t.ì.n.h với đàn ông và thứ hai cô không có chu kì đầu, vì vậy nên cô không có gì phải lo lắng. Nhưng tại sao Lưu Ái Đệ lại có thể giống như vậy?

Dù sao thì cô ta cũng đã kết hôn và có quan hệ t*nh d*c, một ngày nào đó dì cả của cô ta không đến, cô ta có thể sẽ mang thai, đã hai tháng không thấy đến, bản thân cô ta còn không biết mình có mang thai hay không, Khương Tuệ Tuệ thực sự không biết phải nói gì với Lưu Ái Đệ đây.

"Tuệ Tuệ, cô cho rằng tôi thật sự mang thai hay sao? Tôi đã gả cho anh ba cô hai năm mà bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, anh ba cô chưa vội mà tôi đã vội muốn c.h.ế.t rồi, nếu như lần này tôi thật sự mang thai thì tốt rồi." Lưu Ái Đệ không nhịn được mà lẩm bẩm.

Khương Tuệ Tuệ nói: "Có thai hay không thì chúng ta phải có bác sĩ kiểm tra mới biết được, nhưng chị dâu ba, chị thật là quá bất cẩn. Hơn hai tháng rồi không thấy cái kia đến mà chị cũng không nói ra một tiếng, nếu hôm nay chị thực sự đang mang thai, nếu hôm nay chị xảy ra chuyện gì, tôi không biết phải làm sao mới tốt."

Lúc này, Khương Tuệ Tuệ không khỏi có chút sợ hãi khi nghĩ lại.

“Cô xem cô nói này, tôi không phải là vẫn còn rất tốt hay sao, hơn nữa phụ nữ nông thôn chúng ta sao lại có thể yếu đuối như vậy? Có rất nhiều người mang thai còn đi làm ruộng, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.”

Lưu Ái Đệ cũng biết hôm nay cô ta đã làm cho Khương Tuệ Tuệ lo lắng, vì vậy cô ta nhanh chóng an ủi cô.

Khương Tuệ Tuệ đi nộp phí khám bệnh và đưa Lưu Ái Đệ đến khoa phụ khoa để kiểm tra siêu âm B.

Kết quả kiểm tra là Lưu Ái Đệ thực sự đã mang thai, hơn nữa cô ta đã mang thai được gần ba tháng.

Lưu Ái Đệ vui mừng khôn xiết, nhưng bác sĩ nói với Khương Tuệ Tuệ: "Người mang thai thường không có đủ chất dinh dưỡng, sau khi về nhà nhất định phải bổ sung dinh dưỡng. Ngoài ra, sau này không được làm vận động kịch liệt, vì rất dễ làm tổn thương cho thai nhi."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 373: Chương 373



"Vâng, vâng, vâng, bác sĩ, sau này tôi sẽ hết sức cẩn thận, hết sức cẩn thận!" Lưu Ái Đệ biết trong bụng mình có một đứa con, là đứa con của cô ta và Khương Vệ Quân, cô ta vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên từ trên ghế, vẫn là Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đè lên vai cô ta, thầm thì ở bên tai cô ta: “Chị dâu ba, chị quên lời bác sĩ dặn rồi hay sao?”

Lưu Ái Đệ vội vàng ngồi xuống, không dám nhúc nhích hay động đậy gì cả.

Từ trung tâm y tế trở về nhà, Khương Tuệ Tuệ nấu một bát mì cho Lưu Ái Đệ, giống như mì cho Khương Vệ Bình, bên trên có hai quả trứng luộc. Khương Tuệ Tuệ muốn giữ bà nội Tống ở nhà ăn tối, nhưng bà nội Tống đã từ chối.

Bà nội Tống nói: "Nếu như tôi ăn cơm một mình có lẽ tôi sẽ ở lại ăn cơm, nhưng không phải là tôi còn phải nấu cơm cho ông nội Tống và Thời Thanh hay sao? Tôi sẽ không thể ở lại đây ăn bữa tối được đâu."

Khương Vệ Bình vội nói: "Vậy thì bà nội Tống đi về cẩn thận một chút nhé, hôm nay cảm ơn bà rất nhiều."

“Đây thì có gì, dù sao thì tôi cũng thích trẻ con, sau này chắc là cháu sẽ ở đây đúng không? Ngày thường nếu cha mẹ cháu bận rộn làm việc, mà có việc gì gấp thì có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp cháu chăm sóc một chút.” Bà nội Tống nói.

Cố Diệp Phi

"Bà nội Tống... Bà... Cháu không biết phải nói gì mới được..." Khương Vệ Bình nhất thời bị mấy lời của bà nội Tống làm cho cảm động không nói nên lời, quả thực là cô ấy vẫn đang trong thời gian ở cữ, nếu không có người chăm sóc, cô ấy phải tự mình chăm sóc đứa trẻ, vậy thì thực sự có chút khó khăn, mà hiện tại đang là thời điểm thu hoạch, mẹ cô ấy lại phải đi làm, dù muốn cũng không thể có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc cô ấy được.

Lúc này bà nội Tống nói như vậy, đó là đưa than trong ngày tuyết rơi.

Bà nội Tống cười nói: "Bình thường một ngày tôi cũng không có nhiều việc, tôi cũng rất thích trẻ con, đến chơi với đứa trẻ cũng rất vui, được rồi, cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi về trước."

"Bà nội, để cháu tiễn bà." Khương Tuệ Tuệ đi theo.

Đi đến cổng sân, Khương Tuệ Tuệ nắm tay bà nội Tống, sau đó ôm bà ấy: "Bà nội, bà thật là tốt bụng, nhưng bà không được tự làm bản thân mệt mỏi vì chuyện này, nếu không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

“Chỉ là trông đứa nhỏ mà thôi, có gì mà quá mệt mỏi, Tuệ Tuệ, cháu cứ yên tâm đi." Bà nội Tống nói một cách hiền từ.

Sau khi tiễn bà nội Tống đi, Khương Tuệ Tuệ nói với Khương Vệ Bình rằng cô sẽ đến thành phố một chuyến để mua một số đồ, trên thực tế, cô không hề đến thành phố mà trực tiếp trao đổi một số đồ trong giao diện trao đổi của hệ thống, một hộp sữa bột 300 điểm, một hộp chất dinh dưỡng cho sản phụ 300 điểm, cô vốn muốn đổi lấy tã giấy, nhưng bây giờ không có tã giấy để bán, ngay cả các cửa hàng bách hóa quốc doanh cũng không có, nếu cô tùy tiện lấy tã giấy ra, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên cô mới không trao đổi.

Chất dinh dưỡng có thể trực tiếp tan chảy trong cốc uống nước thường ngày của Khương Vệ Bình, đối với sữa bột thì Khương Tuệ Tuệ cũng có thể nói là do cô tự mua, dù sao hiện tại cô cũng đã kiếm được tiền, người nhà cũng biết chuyện này.

Các thành viên của gia đình nhà họ Khương sau khi thu hoạch lúa mì trên cánh đồng xong thì trở về nhà như thường lệ, nhưng bọn họ không ngờ rằng bọn họ vừa về đến nhà đã biết được hai việc lớn.

Khương Vệ Quân biết bản thân sắp được làm cha nên tất nhiên là rất vui mừng, biết được hôm nay Lưu Ái Đệ đi theo đến nhà họ Lưu, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, cho nên đã nói với cô ta rằng sau này nhất định phải chú ý cẩn thận hơn một chút.

Lưu Ái Đệ ngày thường hay đanh đá như vậy, lúc đó lại ngồi đó lặng lẽ gật gật đầu sau khi bị Khương Vệ Quân nói, hứa sẽ bảo vệ cháu trai của nhà họ Khương một cách cẩn thận.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 374: Chương 374



Đối với Phương Quế Chi, việc con dâu mang thai đương nhiên là một việc tốt, nhưng việc của Khương Vệ Bình thực sự khiến bà ấy rất tức giận.

"Nhà họ Lưu cũng quá là bắt nạt người khác rồi!"

Phương Quế Chi vô cùng đau lòng trước những gì đã xảy ra với con gái mình, mặc dù gia đình họ biết rằng nhà họ Lưu rất gia trưởng trọng nam khinh nữ nhưng bọn họ không bao giờ nghĩ rằng sau khi Khương Vệ Bình sinh con gái, cô ấy sẽ bị bà Lưu đối xử như vậy.

Bọn họ cho rằng bà Lưu cùng lắm là không thích cháu gái, có thể không cho Khương Vệ Bình sắc mặt tốt, cũng có thể không quá chuyên tâm chuyện đồ ăn.

Vì vậy mấy ngày trước, Phương Quế Chi đã tính toán rằng ngày sinh sắp đến, còn nói trước rằng sau khi Khương Vệ Bình sinh con, bọn họ sẽ cùng nhau đến nhà họ Lưu để thăm cô ấy, đồng thời mang theo một ít đồ để bồi bổ, để Khương Vệ Bình và đứa trẻ có thể được bồi bổ thật tốt.

Không ngờ Khương Vệ Bình lại sinh sớm, bà Lưu thậm chí còn đưa ra quyết định mang đứa trẻ đi cho người khác.

Điều này không khỏi khiến Phương Quế Chi nhớ lại những gì mà lúc trước bà ấy đã phải trải qua, với tư cách là một người mẹ, bà ấy có thể hiểu được việc một người mẹ sau mười tháng mang thai, rồi phải trải qua một vòng cánh cửa địa ngục mới sinh được một đứa con thì đứa bé quan trọng như thế nào.

Lúc đầu, bà Khương cũng muốn đem vứt bỏ Tuệ Tuệ, bây giờ con gái bà ấy cũng gặp phải tình huống giống như bà ấy năm đó.

Thậm chí Khương Vệ Bình còn ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn bà ấy, bởi vì ít nhất bà ấy đã cưới đúng người, người đàn ông của bà ấy là Khương Đắc Thắng thực sự đã đối xử tốt với bà ấy, nhưng Lưu Thiếu Thông thì lại khác.

Phương Quế Chi nhìn Khương Vệ Bình hốc hác tiều tụy trước mặt và đứa cháu gái nhỏ gầy gò như một con khỉ nhỏ trong tay, hỏi: "Bình Bình, mẹ hỏi con, trong lòng con nghĩ như thế nào? Dù cho con nghĩ như thế nào thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con."

Khương Vệ Bình nhìn Phương Quế Chi, rồi nhịn không được mà nhìn lên Khương Tuệ Tuệ đang đứng bên trái bà ấy, nhận được sự khuyến khích và xác nhận từ Khương Tuệ Tuệ.

Lúc trước cô ấy đã đề cập với Khương Tuệ Tuệ rằng cô ấy muốn ly hôn, bây giờ cô ấy muốn nói với mọi người trong gia đình về ý nghĩ của bản thân.

Khương Vệ Bình cắn môi, nói: "Mẹ, con không muốn quay lại nhà họ Lưu để sống cuộc sống như vậy nữa, con muốn ly hôn và sống một mình với đứa nhỏ."

Ở thời đại này có rất ít người ly hôn, huống chi là ở nông thôn, cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ sống qua ngày, ngày ngày cãi vã, đánh nhau, nhưng cũng không ai nghĩ đến chuyện ly hôn.

Trên thực tế, Khương Vệ Bình không thể đảm bảo liệu mẹ cô ấy có ủng hộ việc cô ấy ly hôn hay không, bởi vì cô ấy biết rằng ông ngoại cô ấy là một học giả, giáo dục mà mẹ cô ấy tiếp thu từ nhỏ thực sự khá là bảo thủ.

Khương Vệ Bình nhìn Phương Quế Chi đầy chờ đợi, cho đến khi cô ấy thấy Phương Quế Chi gật gật đầu và nói: "Mẹ ủng hộ việc ly hôn của con. Thực ra, con sống như vậy là lỗi của mẹ. Đó là do mẹ không hỏi về tình hình cụ thể của gia đình bọn họ mà đã gả con sang đó. Bình Bình, đừng lo lắng, sau khi ly hôn thì cứ sống ở đây, đứa nhỏ có chúng ta chăm sóc, cha con có công việc, không phải là không đủ khả năng để nuôi hai mẹ con."

"Mẹ..." Nhìn thấy Phương Quế Chi đồng ý, trong lòng Khương Vệ Bình rất cảm động.

Thấy mẹ đồng ý, Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân cũng gật gật đầu nói: “Em hai/chị hai, cứ yên tâm ở lại đây đi.”

Cố Diệp Phi

Khương Vệ Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy mà nói: “Nếu Lưu Thiếu Thông mà dám đến, em sẽ đánh c.h.ế.t anh ta!”

Mọi người trong nhà thảo luận với nhau, chờ sau khi Khương Vệ Bình hết thời gian ở cữ, thì sẽ đi làm giấy ly hôn với Lưu Thiếu Thông.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 375: Chương 375



Bây giờ Khương Vệ Bình có rất ít sữa, nhưng may mắn là Khương Tuệ Tuệ đã đổi một thùng sữa bột, vì vậy đứa nhỏ sẽ không bị đói.

Để làm cho sữa của Khương Vệ Bình đủ cho em bé uống, Phương Quế Chi đã bảo Khương Đắc Thắng ngày mai đến công ty cung cấp và tiếp thị trong thành phố để mua một ít chân giò lợn về hầm với đậu nành, như vậy ăn vào sẽ có nhiều sữa.

“Còn Ái Đệ, mẹ, Ái Đệ đang mang thai, cũng nên ăn chút đồ tốt ạ.” Khương Vệ Quân nói.

Phương Quế Chi cười nói: "Mẹ biết rồi, mẹ có thể quên Ái Đệ hay sao? Đến lúc đó Ái Đệ sẽ ăn cùng với Bình Bình, cả hai đều phải bồi bổ thật tốt."

Trong nhà có thêm thành viên là một việc đáng vui mừng, sau khi mọi việc đã được quyết định xong, gia đình nhà họ Khương như thể mới bước ra từ trong đám mây đen, bắt đầu nói cười với nhau, ngồi vào bàn ăn cùng nhau ăn cơm.

Nữu Nữu cũng rất thích cô em gái này, sau khi ăn cơm xong vẫn luôn quan sát cô bé, sau khi nghe người lớn thảo luận nên đặt tên gì cho em gái, mắt Nữu Nữu sáng lên, vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên. Giọng điệu trẻ con cao vút: "Cháu, cháu sẽ đặt tên cho em gái!"

Căn phòng chật kín tất cả những người phụ nữ của gia đình nhà họ Khương, Khương Vệ Bình, Khương Tuệ Tuệ, Phương Quế Chi, Lưu Ái Đệ, Lý Tú Cầm... Về phần mấy người đàn ông, mấy người đã phân nhau làm việc, người lau bàn thì đi lau bàn, người rửa bát thì đi rửa bát, người rửa nồi thì đi rửa nồi...

Mấy người phụ nữ nghe Nữu Nữu nói thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Lý Tú Cầm vừa tức giận vừa buồn cười, vươn ngón tay gõ gõ trên trán Nữu Nữu một cái, không nói nên lời: "Con mới lớn được bao nhiêu, mới nhận biết được bao nhiêu mặt chữ đâu hả? Còn có thể gọi tên cho em gái hay sao?"

Nữu Nữu bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, học theo dáng vẻ của cô nhỏ Khương Tuệ Tuệ vô cùng thành thục, lại làm cho mọi người cười ra tiếng.

Cô bé loạng choạng lắc đầu, nói: "Mẹ, giáo viên của con đã nói rằng chúng con đều là những bông hoa của tổ quốc, con có khả năng vô hạn trong tương lai. Mẹ, mẹ không thể đánh giá thấp con!"

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rất thú vị: "Chị dâu, xem xem Nữu Nữu có thể chọn tên gì, biết đâu con bé thật sự có thể đặt cho đứa nhỏ một cái tên đẹp thì sao. Chị hai, chị thấy thế nào?"

Cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của Khương Vệ Bình, dù sao thì Khương Vệ Bình cũng là mẹ của đứa trẻ.

Khương Vệ Bình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta cứ để Nữu Nữu lấy tên cho đứa nhỏ trước đi, Nữu Nữu, vậy cháu làm chị, cháu chọn tên cho em gái trước được không?"

Nữu Nữu được sự đồng ý, đôi mắt to đen lúng liếng sáng ngời, vội vàng không ngừng gật đầu: “Vâng, cô lớn, cháu nhất định sẽ chọn cho em gái một cái tên thật ghê gớm….. Ừm…. Để cháu suy nghĩ một chút, chọn tên gì cho em gái mới được.”

Nói xong, Nữu Nữu để bàn tay bụ bẫm lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Không quá hai phút, mắt cô bé sáng lên, nghiêm túc nói: "Cháu biết rồi, em gái sẽ tên là Tôn Ngộ Không, có được không ạ?"

Gần đây, giáo viên trong trường sẽ kể cho học sinh nghe câu chuyện "Tây Du Ký" sau khi kết thúc bài học. Khi bọn trẻ nghe xong, chúng đều rất ngưỡng mộ người sư huynh lớn mạnh mẽ Tôn Ngộ Không trong đó, chúng cũng tự hào vì có thể đóng vai Tôn Ngộ Không khi chơi đóng giả.

Nữu Nữu cũng là một trong số đó, cô bé là một người hâm mộ cứng của Tôn Ngộ Không. Vì vậy, đối với cô bé, cái tên Tôn Ngộ Không rất là ghê gớm.

Cố Diệp Phi

Lúv đầu Khương Vệ Bình có chút mong trờ, giờ lại trở nên có hơi bất đắc dĩ, đúng vậy, Nữu Nữu mới lớn được bao nhiêu, sao cô ấy lại có thể mong đợi Nữu Nữu sẽ chọn được một cái tên kia chứ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 376: Chương 376



Nữu Nữu thấy phản ứng của mọi người có vẻ không xem trọng cái tên này cho lắm, cho rằng mọi người không biết 'Tôn Ngộ Không' là ai, vì vậy cô bé tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôn Ngộ Không lợi hại như vậy, có một cây... Kim cô bổng, có thể đánh yêu quái!"

Một tay Khương Tuệ Tuệ ôm Nữu Nữu vào trong lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của cô bé, nói: "Nhưng Tôn Ngộ Không là tên con trai, còn em gái cháu là con gái, làm sao mà chọn tên như vậy được? Nếu không thì Nữu Nữu lại chọn một cái tên khác được không?"

"Đúng vậy ha... " Nữu Nữu đột nhiên ý thức được, mọi người không có quá thích cái tên 'Tôn Ngộ Không', cũng không phải bởi vì không thích, mà bởi vì tên Tôn Ngộ Không là tên con trai, còn em gái là tên con gái, cho nên là không thích hợp!

Cô bé gật gật đầu: “Vậy thì cháu sẽ lấy một cái khác… Thế thì… Em gái lấy tên là Bạch Cốt Tinh được không?”

Cô bé nhớ về câu chuyện Tôn Ngộ Không đã ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, nhưng nếu để tìm tên cho một người con gái trong ‘Tây du kí’ thì có vẻ khá là khó khăn, cô bé chỉ có thể lấy tên một người mà cô bé ấn tượng sâu sắc.

Lần này Khương Tuệ Tuệ không thể nhịn được mà che miệng nở nụ cười.

Lý Tú Cầm nhéo cái mũi nhỏ của Nữu Nữu, vỗ nhẹ m.ô.n.g của cô bé một cái: "Đứa nhỏ này, lấy tên gì vậy? Bạch Cốt Tinh không phải là tên của yêu quái hay sao? Em gái con không lẽ lại là yêu quái.”

Nữu Nữu bĩu môi, cô bé không nghĩ ra, nhưng Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Tăng đều là con trai, cô bé thực sự không thể nghĩ ra tên của con gái...

Sau khi Khương Tuệ Tuệ cười xong, cô xoay người và định rời khỏi giường.

Tình cờ nhìn thấy ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, lúc này còn hai ba tháng nữa mới đến Tết Trung thu tháng tám, trăng vẫn chỉ cong cong treo lơ lửng trên bầu trời như bức màn, sáng vằng vặc.

Cô đột nhiên nói: "Nếu không thì biệt danh của đứa nhỏ sẽ là Tiểu Nguyệt đi? Trăng lên sáng ngời, đẹp như mĩ nhân, ánh trăng là duy nhất, đứa nhỏ cũng là ánh trăng duy nhất của nhà chúng ta, cho dù ở trong đêm tối thì cũng vẫn có thể soi đường chỉ lối."

"Cái tên đó khá là được đấy!" Lưu Ái Đệ là người đầu tiên giơ tay tán thành.

Mặc dù mối quan hệ của cô ta và Khương Tuệ Tuệ bây giờ đang ngày càng trở nên tốt hơn, rất nhiều trường hợp, miễn là đề nghị của Khương Tuệ Tuệ thì cô ta sẽ đồng ý với nó, nhưng lần này cũng không hẳn là vì như vậy.

Mặc dù cô ta không được đọc nhiều sách, nhưng sau khi nghe thấy những lời của Khương Tuệ Tuệ, mặc dù cô ta vẫn còn mơ hồ nhưng cũng cảm thấy khá đúng, Tiểu Nguyệt, thật là một cái tên hay...

"Tiểu Nguyệt sao? Nghe cũng rất hay." Khương Vệ Bình cũng nói theo.

Cố Diệp Phi

Phương Quế Chi nói: "Tên đó cũng rất hay, từ giờ trở đi, bé gái của chúng ta sẽ được gọi là Tiểu Nguyệt."

Biệt danh đã được đặt xong, nhưng còn tên chính thức thì phải đợi Khương Vệ Bình từ từ suy nghĩ đã. Bây giờ cô ấy vẫn chưa ly hôn với Lưu Thiếu Thông, đứa nhỏ cũng không vội cho vào hộ khẩu, đợi sau khi ở cữ xong thì nói tiếp.

Nhà họ Lưu.

Việc bà Lưu cho đi đứa con gái mới sinh của Khương Vệ Bình đã được cả trường biết, mặc dù có nhiều người trọng nam khinh nữ, trong lòng mọi người có biết thì cũng không nói ra.

Không có lý do gì mà Lưu Thiếu Thông với tư cách là một giáo viên nhân dân mà lại ngang nhiên tham gia vào loại việc như thế này, không truyền ra là một chuyện, truyền ra lại là một chuyện khác.

Đối với chuyện này, hiệu trưởng cũng đặc biệt tìm Lưu Thiếu Thông để nói chuyện riêng, bảo anh ta phải xử lý tốt chuyện này, mang Khương Vệ Bình trở về, sau này không được công khai làm chuyện gia trưởng trọng nam khinh nữ, nếu không thì phụ huynh các em học sinh nữ trong trường sao có thể yên tâm gửi trẻ đến trường để đi học được đây?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 377: Chương 377



Lưu Thiếu Thông mất hết mặt mũi, tức hộc m.á.u về nhà, anh ta đang định bàn bạc với bà Lưu về việc đưa Khương Vệ Bình về nhà, nhưng khi về đến nhà, anh ta thấy đầu bà Lưu bị băng bó, trên mặt còn sưng lên một cục.

Bà Lưu khó tính, bề ngoài cũng vậy, bà ta vốn dĩ có gò má cao, hiện tại sưng lên rồi gò má lại càng cao hơn, giống y như người ngoài hành tinh.

Khi Lưu Thiếu Thông nhìn thấy mẹ mình trở nên như vậy, anh ta vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tất nhiên là bà Lưu sẽ nói ra hết những gì đã xảy ra với Lưu Thiếu Thông, quả nhiên là phải thêm mắm dặm muối một phen, bà ta giải thích rằng chính Khương Vệ Bình đã bảo Khương Tuệ Tuệ và Lưu Ái Đệ đến gây phiền toái cho bà ta, không những đánh bà ta mà còn cướp đi đồ ở trong nhà.

Lưu Thiếu Thông bị chọc tức muốn chết, hai mẹ con bàn bạc lại một chút, Lưu Thiếu Thông cũng không định đón Khương Vệ Bình về nữa.

Cố Diệp Phi

"Cô ấy vậy mà dám xúi giục người nhà họ Khương đến đánh mẹ, thật là quá đáng! Cô ấy còn muốn con đến mời cô ấy về hay sao? Quả thật là nằm mơ, đã đi thì không thể quay lại! Ngay cả việc sinh một đứa con trai dễ như vậy mà cô ấy cũng không làm được, tính xấu thì không ít!"

Bà Lưu nghiến chặt răng, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ta về nhà mẹ đẻ là muốn hù dọa mẹ con chúng ta, muốn để con đến nhà họ Khương mời cô ta về, mặt mũi cũng quá là to gan rồi, sinh ra một đứa mất tiền mà cũng dám lên mặt. Con trai, con không cần phải quan tâm đến cô ta, đến lúc đó để xem cô ta có tự mình quay lại đây hay không!"

Nhà họ Tống.

Bà nội Tống đã bàn bạc với ông nội Tống và Tống Thời Thanh sau khi về nhà, ban ngày bà ấy sẽ trở lại nhà họ Khương để giúp chăm sóc Khương Vệ Bình và con gái của Khương Vệ Bình.

Ông nội Tống đương nhiên là không phản đối chuyện này.

Mặc dù bình thường ông ấy ít nói, nhưng mỗi khi Khương Tuệ Tuệ đến nhà, ông ấy không thể hiện ra bên ngoài như bà nội Tống là rất thích Khương Tuệ Tuệ, thực tế, trong lòng ông ấy thực sự rất quý mến Khương Tuệ Tuệ.

Do gần đây đang thu hoạch lúa mì, cho nên đã mấy ngày rồi Khương Tuệ Tuệ không đến nhà chơi.

Bà nội Tống có nói mãi thì cũng không nói nhiều được bằng ông nội Tống, lần nào ông nội Tống cũng thì thầm lẩm bẩm hỏi hôm nay Tuệ Tuệ không đến hay sao? Hay là do việc thu hoạch lúa mì quá mệt mỏi? Rồi còn dặn dò Thời Thanh rằng, Tuệ Tuệ là một cô gái, khi cháu làm việc thì chú ý giúp con bé nhiều một chút, đừng để con bé quá mệt mỏi... Vân vân vân.

Anh thích Khương Tuệ Tuệ, vì vậy nên tất nhiên là anh sẽ đồng ý với bà nội Tống là sẽ giúp Khương Tuệ Tuệ.

Tống Thời Thanh cũng không có dị nghị gì, nhưng anh vẫn nói với bà nội: "Bà nội, thân thể của bà là quan trọng nhất, nếu bà có thể giúp đỡ, đương nhiên là cháu sẽ hỗ trợ, như vậy người nhà Tuệ Tuệ cũng có thể thả lỏng được một chút, nhưng bà nội cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều mới được."

Bà nội Tống gật gật đầu, gắp một đũa đồ ăn cho Tống Thời Thanh, nói: "Bà sẽ nhớ kỹ điều này."

Như nhớ ra điều gì đó, bà nội Tống nhìn chằm chằm vào Tống Thời Thanh một lúc, không nhịn được mà nói: "Phải nói, trẻ con thật sự rất đáng yêu. Lần trước bà nội bế một đứa trẻ là khi cháu còn nhỏ, trong nháy mắt mà cháu đã lớn như vậy, Thời Thanh, khi nào thì cháu có thể mang về cho bà một người cháu dâu, sinh cho bà một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo vậy?"

Người ta nói càng lớn tuổi càng dễ gần gũi với con nít hơn, bởi vì những người già lớn tuổi càng không có sức chống cự với những đứa trẻ nhỏ đáng yêu, giống như tầm tuổi của bà nội Tống, đúng là bà ấy rất thích mấy đứa nhỏ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 378: Chương 378



Hiếm khi Tống Thời Thanh không hề tỏ ra khó chịu khi bà nội Tống đề cập đến chuyện như vậy.

Anh tiếp tục cắn một miếng thức ăn, ngước nhìn bà ấy và nói: "Bà ơi, sau này cháu sẽ sinh cho bà một đứa cháu nội kháu khỉnh."

Cố Diệp Phi

Đồng thời, trong lòng anh cũng đang tưởng tượng, sau này sau khi kết hôn với Khương Tuệ Tuệ, hai người sẽ có một đứa con chung, tốt nhất là sinh được một cô bé xinh đẹp giống như Tuệ Tuệ...

Được vậy thì thật là tốt quá.

Nhìn thấy Tống Thời Thanh như thế, bà nội Tống vui mừng khôn xiết, thậm chí còn ăn cơm nhiều hơn bình thường.

Sau khi ăn xong, Tống Thời Thanh đề xuất ra sông câu thêm ít cá. Mặc dù anh không biết chuyện phụ nữ trong thời gian ở cữ cần uống canh cá trích để ra sữa, nhưng trong bữa ăn bà nội Tống đã nói đến chuyện này, anh liền ghi nhớ trong lòng.

Với anh mà nói, anh và Khương Tuệ Tuệ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, người thân của Tuệ Tuệ cũng là người thân của anh, anh đã đi bắt cá trích cho Khương Vệ Bình ăn cũng là vì Khương Tuệ Tuệ.

Tống Thời Thanh đã quen ra ngoài vào ban đêm, mấy người bà nội Tống cũng đã quen nên cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò anh như thường lệ là về sớm một chút, trong nhà sẽ để cửa cho anh.

Tống Thời Thanh cầm lưới đánh cá và giỏ cá đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa, anh đã nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đến trước cửa.

Khương Tuệ Tuệ đến là để đưa miếng thuốc dán, kể từ khi hệ thống được cập nhật, Khương Tuệ Tuệ đã ngày càng quen thuộc với hệ thống.

Ví dụ, sản phẩm trên giao diện trao đổi có thể được làm mới mỗi ngày, trước đây cô muốn đổi một số miếng thuốc dán nhưng lại không tìm thấy, hôm nay sau khi giao diện được làm mới, cô đã nhìn thấy thuốc dán.

Cô lại mua một túi thuốc dán khác, tình cờ hôm nay cô lên thành phố một chuyến, cũng có thể nói là Hàn Tiến Bộ hoặc đồng nghiệp của cha cô đã giúp mua thuốc dán, hôm nay là đúng lúc cô mang về.

Sau khi biết được ý định của Khương Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh định đợi trước khi ra ngoài bắt cá, thì sẽ cùng Khương Tuệ Tuệ trở về nhà trước.

Khương Tuệ Tuệ đi ở phía trước đang định gọi bà nội Tống, nhưng Tống Thời Thanh đã kéo cổ tay cô một chút, cả người cô ngã vào trong vòng tay của Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh ôm cô từ phía sau, anh vùi mặt vào tóc Khương Tuệ Tuệ, hít hít cái mũi và ngửi mùi hương hoa độc đáo trên người cô.

Khương Tuệ Tuệ sững người sửng sốt một lúc, hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy? Anh không sợ lát nữa bà nội ra sẽ nhìn thấy hay sao?"

Tống Thời Thanh dùng giọng khàn khàn để nói: "Tuệ Tuệ, sau này chúng ta hãy sinh con được không? Sinh ra một cô con gái đáng yêu như em vậy, bà nội nhất định sẽ rất thích đứa nhỏ."

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nhận ra tại sao Tống Thời Thanh lại đột nhiên nói chuyện như vậy. Hôm nay sau khi bà nội Tống trở về nhà đã nói với bọn họ rằng bà ấy sẽ giúp chăm sóc chị hai trong thời gian ở cữ, vì vậy có lẽ đó là lý do Tống Thời Thanh có ý tưởng như vậy.

Nhưng mà... Khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ đỏ bừng, ngay cả cái cổ lộ ra dưới ánh trăng cũng nhuốm một vệt ửng hồng nhàn nhạt, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ chỉ có bà nội thích, anh không thích hay sao?"

Sau đó, cô cảm thấy vòng tay của Tống Thời Tình ôm mình càng ngày càng mạnh, giống như muốn đem cô hòa vào m.á.u thịt của anh.

Giọng nói của anh tràn đầy từ tính và vô cùng gợi cảm: "Làm sao mà anh có thể không thích được chứ?"

“Tuệ Tuệ, cháu nhìn cháu xem, sao còn phải đi riêng sang đây một chuyến làm gì, hôm nay chắc cháu cũng rất mệt rồi đúng không? Lát nữa quay về nhanh chóng đi nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

Bà nội Tống nhận thuốc dán, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Khương Tuệ Tuệ còn tưởng rằng trong lúc cô đi đến đây thì bị nắng nóng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 379: Chương 379



Trên thực tế... Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt vì tiếp xúc trước đó với Tống Thời Thanh.

"Không phải ông nội Tống đã dùng hết miếng dán rồi hay sao ạ? Hôm nay cháu lên thành phố, vừa hay lấy được thuốc dán nên mới vội vàng mang qua đó ạ."

Khương Tuệ Tuệ nói, lại ngồi xuống bên cạnh bà nội Tống, tựa vào vai bà ấy, trông rất thân mật: "Chủ yếu là muốn đến đây gặp bà, gần đây gặt gấp nên đã lâu rồi cháu không đến đây."

Bà nội Tống rót một cốc nước đun sôi cho Khương Tuệ Tuệ, còn thêm ít đường vào nước, nói: "Đúng là vậy, bà nội cũng rất nhớ cháu. Thực ra ông nội Tống của cháu cũng rất nhớ cháu, nhưng tiếc là ông ấy đã về phòng rồi."

Lúc này, ông nội Tống vốn định lên giường đi ngủ lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Ông ấy cảm thấy như thể bản thân nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ, vì vậy ông ấy nhanh chóng xuống giường, đi đến cửa và lắng nghe, quả nhiên ông ấy nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ: "Thật đáng tiếc, nếu ông nội Tống đang nghỉ ngơi thì cháu sẽ không làm phiền nữa, lần sau cháu sẽ đến gặp ông nội Tống sau ạ."

Khuôn mặt nghiêm túc ban đầu của ông nội Tống nhanh chóng nở một nụ cười.

Ông ấy sửa sang lại quần áo một chút, giả vờ không thèm để ý rồi mở cửa nói: “Ngủ giờ này hình như là quá sớm, tôi cũng không buồn ngủ lắm, hay là ra ngoài ngồi một chút đi… Này.... Tuệ Tuệ, sao hôm nay cháu lại rảnh rỗi để đến đây vậy?"

"Ông nội Tống, ông vẫn chưa ngủ hay sao? Cháu đến đây để đưa mấy miếng thuốc dán cho ông ạ." Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nói.

Cố Diệp Phi

.........

Khương Tuệ Tuệ trò chuyện với ông nội Tống và bà nội Tống một lúc, sau đó mới đi theo Tống Thời Thanh ra ngoài.

Tống Thời Thanh nói đùa: "Tại sao anh lại cảm thấy em giống cháu gái của ông bà hơn nhỉ? Bọn họ còn không có nói nhiều như vậy với anh."

Khương Tuệ Tuệ kéo cánh tay của Tống Thời Thanh, duỗi tay ra véo nhẹ một cái lên bắp tay anh, bĩu môi nói: "Làm sao? Anh ghen sao? Cháu dâu và cháu gái thực chất cũng không có gì khác biệt, tại sao ông bà lại không thể thân thiết với em chứ, hừ..."

Tống Thời Thanh quay đầu nhìn người bên cạnh sau khi nghe thấy lời này, đưa tay ra sờ đỉnh đầu cô: "Em nói đúng."

"Anh đưa em về nhà trước." Tống Thời Thanh nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu: "Em sẽ đi bắt cá với anh trước, sau đó mới quay về."

Cứ như vậy, hai người đi về phía bờ sông. Lý do tại sao lần nào Tống Thời Thanh cũng có thể câu được nhiều cá hơn những người khác, là vì anh biết nơi nào có cá. Anh trực tiếp đưa Khương Tuệ Tuệ đến nơi anh thường đến bắt cá, rồi bảo Khương Tuệ Tuệ ngồi trên tảng đá bên bờ sông đợi anh.

Còn bản thân anh thì xắn quần bước xuống sông bắt cá.

Anh cầm một chiếc đèn pin trong tay, để anh có thể nhìn thấy cá dưới sông rõ hơn nếu anh bắt cá theo cách này. Độ nhạy của cá vào ban đêm không cao bằng ban ngày nên dễ bắt chúng hơn, Tống Thời Thanh không mất nhiều thời gian để bắt được vài con cá trích, nhưng cá không quá lớn.

Con lớn nhất chỉ lớn bằng ba ngón tay nhưng vẫn là lựa chọn tốt để nấu canh cá trích.

Bởi vì ở nhà lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên lúc này cũng không còn sớm, Tống Thời Thanh cũng không chậm trễ nữa, sau khi bắt được mấy con cá, xách giỏ cá lên bờ.

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đứng dậy khỏi tảng đá và ôm lấy eo thon của Tống Thời Thanh từ phía sau.

Mỗi lần ôm Tống Thời Thanh như thế này, cô có cảm giác như bản thân đang nắm trong tay sự an toàn của cả thế giới.

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Cám ơn anh.”

Đương nhiên là vì cô mà Tống Thời Thanh mới đến sông bắt cá muộn như vậy. Hơn nữa bà nội Tống cũng nói là bà ấy sẽ đến giúp chăm sóc chị hai, cô thực sự rất cảm động.

Tống Thời Thanh nắm lấy tay của Khương Tuệ Tuệ, nói: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là người một nhà, sao phải nói cảm ơn anh chứ."

Khương Tuệ Tuệ mím môi và mỉm cười.

"Lại đây, lấy giỏ cá đi, đợi anh đi giày vào." Tống Thời Thanh đưa giỏ cá cho Khương Tuệ Tuệ.
 
Back
Top Bottom